Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 165



Buổi họp phụ huynh kết thúc.

Dung Ngộ cùng Kỷ Chu Dã, Kỷ Cảnh Xuyên và một nhóm bạn giúp bà của Trần Niên thu dọn đống chai nước khoáng.

Dung Vọng Thiên đứng yên một bên.

Lần trước tới dự họp phụ huynh, khi thấy Dung Ngộ chơi với mấy tên “thanh niên hư hỏng” như Kỷ Chu Dã – tóc còn nhuộm hồng – ông tức điên cả người.

Nhưng giờ, nhìn cô con gái này thân thiết với thiếu gia nhà họ Kỷ, ông lại thấy có chút vui mừng.

Ông chờ khá lâu, đến khi Dung Ngộ làm xong việc mới bước lên:

“Tiểu Ngộ, dù con đã được Thanh Hoa tuyển thẳng, vẫn phải chăm học, không thể phụ kỳ vọng của thầy cô.”

Dung Ngộ đáp nhạt:

“Vâng.”

Dung Vọng Thiên cũng chẳng biết nên nói gì thêm, ánh mắt liếc sang Kỷ Chu Dã:

“Kỷ thiếu…”

Vừa mở miệng, Kỷ Chu Dã đã hừ một tiếng qua mũi, một tay bỏ túi quần, quay người bỏ đi.
Khi ông quay lại nhìn Dung Ngộ thì cô cũng đã rời đi mất.

Dung Vọng Thiên xoa ấn đường,ông ngày càng không biết cách nói chuyện với cô con gái này, mệt hơn cả lúc thương lượng với khách hàng khó tính.

Dung Ngộ cùng hai đứa cháu đi về phía lớp học.
Vừa tới gần một rừng cây nhỏ, bỗng một nhóm đông nữ sinh ùa ra. Nhìn dáng vẻ tươi trẻ, chắc hẳn là học sinh khối 10, 11.

“Anh Kỷ Cảnh Xuyên, anh đẹp trai quá, cho bọn em xin liên lạc được không?”

“Anh Kỷ, anh biết không, lượt bầu của anh đã vượt qua Tống Hoài rồi, anh chính là nam thần mới của trường đó!”

“À đúng rồi, chị Dung Ngộ, giờ chị và Dung Nhược Dao cùng được bầu là hoa khôi trường nha!”

Dung Ngộ: “…”

Giờ bọn nhỏ không lo học, suốt ngày để ý ai trai xinh gái đẹp nhất hả?

Kỷ Chu Dã: “…”

Hay thật, một nhà ba người: một nam thần, một hoa khôi, còn mỗi mình bị ra rìa. Chẳng lẽ mình xấu tới vậy sao?

Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:

“Xin hỏi trong các em có ai mang d.a.o tỉa lông mày không?”

Mấy cô gái có trang điểm liền móc ra ngay. Một chiếc d.a.o nhỏ được đưa tới.

Kỷ Cảnh Xuyên đưa sách trên tay cho Kỷ Chu Dã:
“A Dã, cầm hộ anh.”

Anh khẽ gạt mấy sợi tóc trước trán, rồi “Xoẹt!”

Lưỡi d.a.o áp sát chân tóc, lia thẳng ra sau. Từng lọn tóc đen rơi xuống, nhẹ như lông chim. Không khí xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.

Động tác của anh dứt khoát, d.a.o xoay trên những ngón tay, tóc rơi từng mảng, dần dần lộ ra đường chân tóc ở thái dương và hai bên mai.
Nhát cuối cùng xong, anh đưa d.a.o trả lại:
“Cảm ơn học muội. Giờ anh còn được tính là nam thần không?”

Cô bé cho mượn d.a.o run run môi:

“Anh… anh Kỷ… sao anh lại làm vậy?”

Một cô khác ôm hộp sô-cô-la vội nhét vào cặp, lùi mấy bước.

Một bạn cố gượng cười:

“Đầu… đầu trọc cũng đẹp mà…”

Kỷ Chu Dã từ lúc anh trai bắt đầu cạo tóc đến giờ chưa chớp mắt lần nào, nhìn cái đầu bóng loáng trước mặt, nuốt nước bọt cái ực, huýt sáo:
“Anh Tư, ngầu đấy, em phục.”

Dung Ngộ lặng lẽ liếc sang chỗ khác, chiêu này đúng là tuyệt.

Vừa cắt đứt mấy mơ tưởng của đám nữ sinh, vừa tránh được cảnh tỏ tình, tặng quà liên miên…

Có người lén chụp lại, đăng lên diễn đàn trường:
“Khoảnh khắc quý giá: nam thần mới Kỷ Cảnh Xuyên cạo trọc ngay tại chỗ, chỉ lưu 10 phút, mau xem!”

Bài vừa đăng liền được chia sẻ điên cuồng, diễn đàn nóng bừng bừng.

Điện thoại của Tống Hoài cũng nhận được thông báo bài này.

Thật lòng mà nói, từ sáng cậu đã nghe đồn bọn nữ sinh khối 10, 11 đã bầu lại nam thần trường, và Kỷ Cảnh Xuyên thắng áp đảo.

Tuy rằng Tống Hoài vốn chẳng mấy bận tâm đến cái danh “nam thần trường”, nhưng việc đột ngột bị người khác thay thế ít nhiều vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Mở tấm ảnh đầu trọc của Kỷ Cảnh Xuyên ra, cậu thật sự sững người.

Khi còn học lớp 10, sau khi được bầu làm nam thần, mỗi ngày tới trường cậu đều chú ý giữ hình tượng, dẫu sao đã bị gắn cho một hào quang, theo bản năng sẽ muốn duy trì nó.

Ấy thế mà Kỷ Cảnh Xuyên lại hoàn toàn không bận tâm.

Tấm ảnh nhanh chóng được chuyển đến điện thoại của các thầy cô trong trường nhất trung.

Giám thị trưởng vừa xem vừa phun cả ngụm nước:

“Cái cậu học sinh chuyển trường mới này bị gì thế? Dám cạo đầu ngay giữa sân trường, định làm trò gì vậy!”

Bùi Nhã Như mỉm cười:

“Ngày đầu tiên đi học, ngăn bàn của cậu ấy đã bị nhét đầy thư tình. Cạo đầu để tỏ rõ lập trường, tôi thấy không tệ.”

Thầy Dương nhếch môi:

“Chỉ là trò làm màu thôi.”

Bùi Nhã Như không cho là vậy.

Nhưng chẳng bao lâu, cô phát hiện việc cạo đầu dường như phản tác dụng, hộc bàn của Kỷ Cảnh Xuyên lại tràn ngập thư tình hơn trước.

“Á á á, Kỷ Cảnh Xuyên đầu trọc nhìn đường nét gương mặt càng sắc bén, đẹp trai quá, muốn hẹn hò ghê!”

“Trước giờ mình thấy Tống Hoài đẹp trai, nhưng cậu ấy vẫn còn hơi non, Kỷ Cảnh Xuyên thì chín chắn hơn.”

“Nếu Kỷ Cảnh Xuyên chịu hẹn hò với mình, mình thề sẽ làm liền năm tờ đề thi.”

Kỷ Chu Dã: “…”

Có còn thiên lý gì nữa không? Cậu đây đẹp trai sờ sờ đứng ngay đây mà coi như vô hình à?

“Biến biến biến, tránh hết ra.” Cậu gầm lên cáu kỉnh, “Muốn hẹn Kỷ Cảnh Xuyên thì qua cửa của tôi trước, ai muốn thử xem nắm đ.ấ.m của tôi cứng cỡ nào?”

Dạo gần đây cậu quả thật đã hiền hơn chút, nhưng không thể xóa bỏ được cái danh từng là “bá vương học đường”.

Một đám nữ sinh vội tản ra như chim vỡ tổ.

Kỷ Cảnh Xuyên cảm động:

“A Dã, em giỏi thật.”

Kỷ Chu Dã ưỡn ngực:

“Sớm đã bảo rồi, nhất trung là địa bàn của em, anh cứ yên tâm học, mấy chuyện lặt vặt này để em lo.”

Ở đằng xa, một nhóm nữ sinh thì thào:

“Kỷ Chu Dã nóng tính quá.”

“Chắc kiếp trước ai ở bên cạnh cậu ta đã cho nổ tung cả dải ngân hà rồi.”

“…”

Kỷ Chu Dã nghe mà mặt đen sì.

Dung Ngộ không nhịn được bật cười.

Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên.

Cô lấy ra nhìn là Dung Vọng Thiên gọi tới.

Cô không muốn nghe, nhưng chuông cứ reo liên tục, đầy vẻ gấp gáp.

Cô cau mày bắt máy.

“Tiểu Ngộ, em trai con mất tích rồi.” Giọng Dung Vọng Thiên đầy lo lắng, “Sáng nay nó không đến trường, có người thấy nó bị một nam sinh chuyển trường mới dẫn đi…”

Lông mày Dung Ngộ nhíu chặt hơn.

Nếu nói với Dung Nhược Dao, cô chỉ là không ưa, thì với Dung Khánh An, cô gần như chán ghét, đứa trẻ này lúc nào cũng nhảy vào vùng cấm của cô, chẳng có lấy một điểm sáng.

Cô lạnh nhạt:

“Chuyện này nói với một học sinh cấp ba như con thì có ích gì? Con giúp không nổi.”

“Nam sinh kia tên là Ngụy Húc, dì nó tên là Thu Tang.” Dung Vọng Thiên nói nhanh, “Mẹ kế con vừa dò hỏi, Thu Tang là quản lý của Ngôn Đình, nghe nói gần đây Ngôn Đình hợp tác sâu với Giải trí Kỷ thị. Con đang ở nhà họ Kỷ, có thể nhờ người trong nhà xin giúp số liên lạc của Thu Tang không?”

Dung Ngộ có quen Thu Tang, nhưng cô không rõ Thu Tang có cháu trai hay không.

Giọng cô vẫn nhàn nhạt:

“Để con hỏi thử.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 166



Dung Vọng Thiên sốt ruột đi đi lại lại.

Ngay cả người vốn luôn điềm tĩnh, lạnh nhạt như Thẩm Lâm,lúc này cũng đầy vẻ lo âu.

Sáng sớm, cô giáo gọi điện đến báo rằng Dung Khánh An không đến trường, bà không liên lạc được với con trai, định vị đồng hồ điện thoại cũng không tìm thấy vị trí.

Ban đầu còn tưởng con trốn học ra quán net chơi, ai ngờ khi kiểm tra camera thì phát hiện Dung Khánh An bị một bạn cùng lớp là Ngụy Húc dẫn ra khỏi cổng trường. Sau khi rời trường, hai người luôn tránh camera giám sát, hoàn toàn không biết đã đi đâu.

Từ bạn học của con trai, bà biết được giữa Ngụy Húc và Dung Khánh An có mâu thuẫn rất lớn, bà lo sẽ xảy ra chuyện.

Thẩm Lâm ôm thái dương nói:

“Không đợi nữa, báo cảnh sát trước đi.”

Bà không cho rằng Dung Ngộ sẽ quan tâm tới một người em trai mà giữa hai người vốn chẳng có tình cảm gì.

Dung Vọng Thiên lắc đầu:

“Bất kể có lấy được số liên lạc hay không, Tiểu Ngộ cũng sẽ trả lời, chờ thêm vài phút nữa.”

Không lâu sau, điện thoại của Dung Ngộ gọi tới:

“Đến núi phía sau trường, cứ đi thẳng vào.”

Dung Vọng Thiên và Thẩm Lâm lập tức lên đường.

Phía sau trường nhất trung Hải Thành có một con đường lớn, bên đường là một ngọn núi thấp. Núi không cao nhưng khá rộng, cây cỏ rậm rạp, bên ngoài vẫn có người đạp xe nhưng vào sâu thì ngay cả đường mòn cũng không có.

Dung Ngộ không liên lạc với Kỷ Yến Đình, mà gọi thẳng cho Thu Tang, rồi cùng Thu Tang chạy tới đây.

Khi lái xe, tay Thu Tang vẫn luôn run.

Vừa xuống xe, Thu Tang lảo đảo một cái, suýt ngã xuống đất.

“Chị Thu, chị đừng căng thẳng.”

Dung Ngộ an ủi cô.

Theo lời A Yến, Thu Tang là một quản lý rất giỏi, gặp biến không sợ, xử lý quyết đoán. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ đó của Thu Tang.

Lúc vừa nhận được tin, Thu Tang quả thật hoảng loạn, nhưng dọc đường đã dần bình tĩnh lại.

Hai người vừa vào núi phía sau thì gặp Dung Vọng Thiên và Thẩm Lâm. Cả nhóm bốn người đi thẳng vào sâu trong rừng, đi hơn hai mươi phút thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt Thẩm Lâm lập tức biến đổi:

“Là giọng của Khánh An.”

Bà bước nhanh lên phía trước.

Chỉ thấy trên khoảng đất trống xa xa, Dung Khánh An co ro dưới đất, bên cạnh là một thiếu niên tầm tuổi cậu, khóe miệng ngậm điếu thuốc, một chân giẫm lên mặt Khánh An.

Dung Khánh An gào lên:

“Ngụy Húc! Hôm nay mày mà không g.i.ế.c được tao, thì hôm khác tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày!”
“Còn cứng mồm.” Ngụy Húc lạnh lùng, “Chỉ cần mày nói mày sai, sẽ không chọc tao nữa, tao sẽ thả mày đi. Không thì cứ cứng mồm tìm c.h.ế.t hả?”

Hắn đá Dung Khánh An một cái:
“Cho mày hai mươi phút nghỉ ngơi, nghỉ xong lại đánh tiếp, tao có thừa thời gian chơi với mày…”

Chưa nói xong, một luồng gió mạnh ập đến.
Hắn theo phản xạ định tóm lấy cánh tay đối phương, vừa quay đầu thì thấy là Thu Tang. Hắn khựng lại một chút, bàn tay kia đã giáng thẳng lên mặt mình một cái tát vang dội, bỏng rát.

“Ngụy Húc! Dừng tay!” Thu Tang lạnh mặt, ánh mắt như b.ắ.n ra d.a.o kiếm.

“Hu hu… ba, mẹ, con đau lắm!” Dung Khánh An từ dưới đất bò dậy, nhào thẳng vào lòng Thẩm Lâm, vừa khóc vừa tố cáo:

“Nó bắt nạt con, đánh con, không cho con đi, con sắp bị đánh c.h.ế.t rồi! Ba mẹ mau giúp con dạy nó một trận!”

Thẩm Lâm đau lòng vô cùng, xoa đầu con, quay sang Thu Tang:

“Thu tiểu thư, đây là phạm tội rồi, tính chất rất nghiêm trọng, tôi muốn báo cảnh sát.”

Miệng thì nói báo cảnh sát, nhưng bà không hề hành động.

Bà đang đánh cược, cược rằng Thu Tang sẽ từ chối.

Giới giải trí là nơi mà những người làm nghề này sợ nhất là dây dưa với cảnh sát, vì sẽ kéo theo nhiều rắc rối không đáng có.

Chỉ cần Thu Tang từ chối báo cảnh sát, bà sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Yêu cầu của bà rất đơn giản, mong Thu Tang thuyết phục Yến Đình tăng thêm đất diễn cho Dao Dao trong bộ phim điện ảnh lớn kia…

Thu Tang đè nén mọi cảm xúc xuống, mở miệng:
“Trước khi tới đây, tôi đã hỏi giáo viên chủ nhiệm, từ ngày Ngụy Húc chuyển đến, cậu ấy đã liên tục bị Dung Khánh An gây khó dễ. Nếu hôm nay chuyện này được gọi là phạm tội, vậy xin hỏi, khi Dung Khánh An kéo hơn chục người vây đánh Ngụy Húc, có phải cũng là phạm tội? Khi Dung Khánh An vu oan Ngụy Húc ăn cắp đồ, có phải… cũng là phạm tội?”

Ngụy Húc đang đứng dưới gốc cây, sững sờ.
Thì ra… người phụ nữ này cũng sẽ đứng ở góc nhìn của mình mà suy nghĩ…

Thì ra… mẹ không hoàn toàn không để ý tới mình…

Thẩm Lâm tràn đầy vẻ khó tin.

Bà gần như không dám tin, những tội trạng vừa từ miệng Thu Tang nói ra, lại toàn bộ đều là do Dung Khánh An gây ra.

Bà luôn biết con trai mình không hiểu chuyện, không nghe lời, nhưng chỉ nghĩ rằng điều đó chỉ giới hạn trong nhà. Không ngờ, ở trường nó lại bàng khai bắt nạt bạn học…

Sao mình lại sinh ra thứ như thế này!

Bàn tay Thẩm Lâm run rẩy, chỉ có phép tắc dạy dỗ kiềm chế bà, không để bà ngay trước mặt bao người mà giáng một bạt tai vào mặt con trai.

“Dung Phu nhân nếu muốn báo cảnh sát, tôi không có ý kiến gì.” Giọng Thu Tang lạnh lùng, “Nếu có thể bị tạm giữ ở đồn cảnh sát thì càng tốt, coi như cho nó một bài học.”

Dung Vọng Thiên vội lên tiếng:

“Trẻ con còn nhỏ, chuyện này ghi vào hồ sơ sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai. Hai đứa đều có lỗi, chi bằng bỏ qua đi.”

Thu Tang trầm giọng nói:

“Tiền viện phí tôi sẽ bồi thường đủ, đến lúc đó Dung Phu nhân gửi hóa đơn vào điện thoại tôi là được.”

Cô lấy điện thoại, kết bạn WeChat với Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm gật đầu, kéo Dung Khánh An vẫn đang khóc rời đi.

Dung Vọng Thiên nhìn Dung Ngộ vẫn im lặng từ nãy, mấp máy môi định nói gì, cuối cùng vẫn thôi.

Sau khi ba người kia rời đi, trong rừng lập tức yên tĩnh lại.

Khi đối diện Thẩm Lâm, Thu Tang lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng vừa trông thấy Ngụy Húc, cảm xúc trong lòng liền bị khơi dậy. Cô sầm mặt nói:

“Bất kể thế nào, cũng không nên lấy bạo chế bạo. Đây là lần đầu, tôi hy vọng cũng là lần cuối. Nếu còn tái phạm, tôi chỉ có thể đưa cậu về mặc kệ.”

Ngụy Húc thấy rõ sự chán ghét trong mắt cô, hắn quay đầu đi:

“Tôi làm gì không cần cô xen vào.”

Hắn cúi xuống nhặt cái cặp, định đi.

Nhưng cái cặp này là hắn mang từ quê lên, đã rách, vừa nhấc lên, sách vở liền ào ào rơi xuống đất.

Một tờ bài kiểm tra bị gió thổi đến chân Dung Ngộ.

Đề bài: Mẹ của tôi.

“Tôi không có mẹ, nói chính xác là, tôi bị mẹ ruột bỏ rơi. Tôi hận bà ấy đến tận xương tủy…”

Dung Ngộ đọc sách xưa nay nhanh như gió, chỉ vài giây đã đủ để cô đọc được quá nửa bài văn. Khuôn mặt vốn bình thản không gợn sóng, nay thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một bàn tay vươn tới, nhặt tờ bài văn, vo tròn, rồi ném xuống hồ nước bên cạnh.

Ngụy Húc ôm cái cặp rách bỏ đi.

Thu Tang đứng nguyên tại chỗ, khóe môi nở nụ cười khổ.

“Chị Thu, cậu ấy là em trai chị sao?” Ánh mắt Dung Ngộ trở nên khó đoán, “Hai người không cùng họ, chắc là em họ? Ba mẹ cậu ấy đâu? Không quản cậu ấy à? Sao lại giao cho chị?”

Thu Tang gượng cười:

“Mẹ cậu ấy mất, cha thì tái hôn, mẹ kế không chấp nhận cậu ấy, nên cậu ấy tới nương nhờ tôi. Mấy đứa trẻ tầm tuổi này bướng bỉnh lắm, tôi cũng không biết phải quản thế nào. Hôm nay thật sự làm phiền Dung tiểu thư rồi, để tôi đưa cô về.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 167



Về đến nhà họ Kỷ, Dung Ngộ cùng con trai và bé Đoá Đoá ngồi xem tivi.

Đoá Đoá thích xem Heo Peppa, thế là cô cũng xem cùng, mà công nhận, quả thật cũng khá thú vị.

Tầm chiều tối, từng người trong nhà lần lượt trở về.

Kỷ Cảnh Xuyên mời gia sư tiếng Anh, Kỷ Chu Dã cũng ầm ĩ đòi mời gia sư toán – lý. Sau này, buổi tối hai người sẽ không đến lớp tự học nữa mà ở nhà học.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn.

Sau bữa tối, Dung Ngộ mở miệng:

“A Yến, cháu qua đây, chúng ta nói chuyện.”

Kỷ Yến Đình tối nay định ra ngoài hẹn hò, đã thay bộ đồ tây sang đồ thường, bước qua hỏi:

“Bà cố muốn nói chuyện gì ạ?”

Dung Ngộ nói:

“Chuyện xảy ra chiều nay, Thu Tang đã nói với cháu chưa?”

“Chuyện gì vậy?” Kỷ Yến Đình vội hỏi, “Hôm nay cháu bận quá, chưa kịp liên lạc với cô ấy.”

Dung Ngộ chống cằm.

Cô không biết nên mở lời thế nào.

Hơn nữa, có thể chỉ dựa vào một bài văn mà khẳng định một sự việc sao?

Nhỡ đâu, đó chỉ là câu chuyện tưởng tượng của đứa trẻ thì sao?

Cô cân nhắc rồi nói:

“Đứa trẻ tên Ngụy Húc đó, quan hệ giữa nó và Thu Tang có chút kỳ lạ, cháu có nhận ra không?”

Kỷ Yến Đình im lặng một lát.

Tất nhiên anh đã nhận ra.

Mỗi lần Ngụy Húc xuất hiện, khí chất của Thu Tang liền thay đổi, thay đổi đến mức anh cũng cảm thấy không nhận ra.

Anh thích Thu Tang dịu dàng, trí tuệ, điềm tĩnh… chứ không thích Thu Tang mang bí mật.

Điều mà anh cố tình bỏ qua, giờ lại bị Bà cố nhắc đến, khiến anh nhận ra, có lẽ, thật sự nên ngồi xuống nói chuyện với Thu Tang một lần.

“Con cháu nhà họ Kỷ khi kết hôn, đúng là không câu nệ môn đăng hộ đối.” Dung Ngộ khẽ nói, “Thu Tang là một quản lý, không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu sau này muốn trở thành nhị thiếu phu nhân của nhà họ Kỷ, bà nghĩ, vẫn nên cân nhắc thêm.”

“Cháu biết rồi, Bà cố.”

Kỷ Yến Đình bước những bước nặng nề ra xe, lái thẳng đến dưới chung cư của Thu Tang.

Thu Tang đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội ra mở:

“Ngôn Đình, sao anh lại tới?”

“Em ăn chưa, anh mua cơm cho em đây.” Kỷ Yến Đình bước vào, ánh mắt dừng trên bộ quần áo cô đang mặc, “Anh nhớ, lần đầu gặp nhau, em cũng mặc bộ đồ công sở màu hồng nhạt thế này. Em đưa anh đơn xin việc, anh rất thích chữ của em, thế là ký hợp đồng.”

Thu Tang mỉm cười:

“Sao tự nhiên lại nhắc chuyện cũ vậy?”

Kỷ Yến Đình ngồi xuống ghế sofa:

“Anh quen em đã mười năm, nhưng dường như chưa bao giờ nghe em nhắc đến gia đình. Em nói Ngụy Húc là con cháu họ hàng, là bên nào? Cậu hay dì? Có thể kể anh nghe không?”

Nụ cười trên môi Thu Tang dần biến mất.

Năm hai mươi mốt tuổi, cô gặp Ngôn Đình. Khi đó anh vẫn còn là một chàng trai trẻ. Cô đã đồng hành cùng anh từ thiếu niên đến khi anh thành đạt. Cô quá hiểu anh.

Anh thực ra rất đơn thuần, không giỏi che giấu tâm tư.

Chỉ cần nhìn ánh mắt, cô đã biết anh đang nghĩ gì.

Khi cô nhìn vào mắt anh, anh lại tránh đi.

Thu Tang cụp mắt xuống:

“Em có cha mẹ, nhưng em đã cắt đứt với họ. Bao năm qua không hề liên lạc, nên cũng chẳng nhắc làm gì. Còn về Ngụy Húc—”

Cô bỗng ngẩng đầu.

Đôi mắt trong trẻo chợt phủ đầy tia máu, cảm xúc dồn nén trào ra.

Cô khó khăn mở lời:

“Thật ra, Ngụy Húc không phải là con cháu họ hàng… nó… nó…”

Nếu Ngôn Đình chỉ là cấp trên của cô, cô không cần phải nói ra bí mật này.

Nhưng giờ, Ngôn Đình đã trở thành bạn trai cô, anh có quyền biết quá khứ không mấy tốt đẹp của người bên cạnh mình.

Giấu kín bấy lâu, cô thật sự mệt mỏi.

“Nó… nó là con trai của em!”

Như hét lên, cuối cùng, câu nói nghẹn nơi cổ họng cũng được thốt ra.

“C… cái gì?”

Kỷ Yến Đình sững sờ buông tay cô ra.

“C… con trai?”

Anh vốn tưởng Ngụy Húc là em trai cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha của Thu Tang, là con riêng mà người lớn để lại.

Anh tưởng rằng Thu Tang sợ anh sẽ dùng ánh mắt khác mà đánh giá gia đình cô, nên mới luôn giấu kín.

Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn lời để nói: không sao đâu, anh không để ý…

Nhưng sự thật trước mắt lại như một cú đập mạnh, giáng thẳng vào đầu anh.

“Em…” Giọng Kỷ Yến Đình như nghẹn nơi cổ họng, “Con trai của em? Tang Tang, nó mười ba, mười bốn tuổi, em chắc… em thật sự có một đứa con lớn thế sao?”

“Đúng, nó chính là con trai em! Con ruột cùng huyết thống!” Thu Tang suy sụp ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt, “Xin lỗi Ngôn Đình, xin lỗi… em đáng lẽ nên nói sớm với anh, không nên giấu anh lâu như vậy, xin lỗi… xin lỗi… Đúng vậy, em còn có một người chồng trước, chính là người lần trước ở Kinh Thành đã xảy ra xung đột với anh. Anh ta không nhận nhầm người đâu, em thật sự… chính là vợ anh ta…”

Cô như trút hết hạt đậu, đem tất cả những chuyện không muốn nhớ lại, nói ra hết.

Kỷ Yến Đình lùi lại từng bước một.

Anh vẫn không dám tin, không dám tin người anh yêu bao nhiêu năm nay, lại từng có chồng, có con…

Cô là sự tồn tại hoàn mỹ trong lòng anh, khiến anh rung động, khiến anh quyến luyến. Anh luôn nghĩ, mình là người hiểu cô nhất trên thế gian này.

Không ngờ, cô lại là một con người hoàn toàn khác.

Là cô che giấu quá giỏi?

Hay là anh chưa từng thật sự quan tâm đến cô?

“Xin lỗi…” Nước mắt Thu Tang tuôn không ngừng, “Em biết anh khó chấp nhận, là em sai, lẽ ra em nên nói sớm… Em vẫn luôn biết, em không xứng với anh. Chúng ta chia tay đi, Ngôn Đình.”

Cô quay lưng lại, đóng sầm cửa.

Kỷ Yến Đình đứng đó không biết bao lâu, rất lâu sau mới kéo cửa phòng khách ra, rời đi.

Dung Ngộ đang ở phòng khách đọc sách tranh cùng bé Đoá Đoá. Xem được một lúc, Đoá Đoá ngủ thiếp đi. Cô vừa bế bé lên lầu, vừa hay thấy Kỷ Yến Đình trở về.

Anh bước đi loạng choạng, người nồng nặc mùi rượu.

“Sao lại uống đến thế này?” Dung Ngộ đỡ lấy anh, “Cháu nói chuyện với Thu Tang thế nào rồi? Ngụy Húc rốt cuộc là sao?”

Thực ra cô cũng khá tò mò.

Kỷ Yến Đình lắc lư, gục đầu lên vai cô, oà khóc nức nở:

“Bà cố, cháu bị lừa rồi… Cháu yêu cô ấy như vậy, sao cô ấy có thể lừa cháu… Cô ấy từng kết hôn, có con trai… Chẳng trách bao năm qua, cô ấy không bao giờ nhận lời tỏ tình của cháu, chẳng trách cô ấy không cho cháu lại gần, ngay cả hôn cũng không cho… Thì ra trong lòng cô ấy vẫn còn chồng cũ… Hu hu hu… Bà cố, cháu khổ quá…”

Dung Ngộ chỉ biết im lặng đầy vạch đen trong đầu.

Cô tuy tò mò, nhưng không hề muốn nghe quá chi tiết chuyện hôn hít của chắt trai…

Hơn nữa…

Thằng bé này, thật sự chắc chắn rằng trong lòng Thu Tang vẫn còn chồng cũ sao?

Tính theo thời gian, Thu Tang ba mươi tuổi, đứa trẻ học lớp 8, cho dù mười bốn tuổi thì cũng nghĩa là Thu Tang đã sinh con từ khi mười lăm, mười sáu tuổi.

Lấy chồng và mang thai sớm như vậy?

Thời của cô, độ tuổi này kết hôn cũng là hơi sớm rồi.

Dung Ngộ còn muốn hỏi thêm, nhưng Kỷ Yến Đình đã mềm nhũn như bùn, ôm cô gọi “Bà cố” mãi, rõ ràng là đã mất tỉnh táo.

Nghĩ lại, lần đầu gặp mặt, anh còn giữ dáng vẻ minh tinh lạnh lùng, vậy mà giờ khác gì một đứa trẻ.

Cô kéo anh lên lầu, cho uống thuốc giải rượu, ném anh lên giường, gọi một người hầu đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh, rồi mới rời đi…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 168



Sáng hôm sau.

Kỷ Yến Đình tỉnh dậy với cái đầu choáng váng, anh xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy, phát hiện đã là giữa trưa.

Ký ức tối qua từng chút một ùa về.

Anh… đã chia tay Thu Tang, rồi tìm bạn đi uống rượu giải sầu. Uống say xong, dường như cảm giác đau đớn cũng vơi đi đôi chút.

Trong đầu rối như tơ vò, anh rửa mặt chải đầu rồi xuống lầu.

Kỷ lão gia ngồi trên sofa, liếc anh một cái:

“Lớn tướng rồi mà còn ôm người ta khóc hu hu, cũng chỉ có Bà cố mới chịu nổi cháu thôi.”

Ngón tay anh khựng lại.

Bỗng nhớ ra tối qua, hình như anh đã ôm Bà cố khóc rất lâu, cũng không biết có lỡ nói ra điều gì không nên nói không.

Nếu Bà cố thật sự là bà lão thì thôi… đằng này lại còn trẻ hơn cả anh, nghĩ thôi đã thấy ngại.

Quay đầu, anh thấy Dung Ngộ đang ngồi ở ghế bên kia sofa.

Sau khi được đặc cách tuyển thẳng, Dung Ngộ có thể tự sắp xếp lịch học, cô chỉ lên lớp một ngày mỗi tuần, chủ yếu học Ngữ văn. Mấy ngày còn lại, nếu không có việc gì, cô sẽ ở nhà chơi với Anh Bảo.

Cô ngẩng đầu:

“A Yến, hôm nay cháu không khỏe thì ở nhà nghỉ cũng được.”

Kỷ Yến Đình ho khẽ:

“Không cần, công ty còn việc, cháu đi trước.”

Anh lên xe, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Xe chạy vào khu đỗ xe riêng của Giải Trí Kỷ Thị. Vừa xuống xe, bỗng có một người từ sau cột lao ra.

Anh vội bám vào cửa xe, tránh sang bên.

Nhìn kỹ mới thấy là Ngụy Húc.

Ngụy Húc hụt một cú, lại định lao đến lần nữa.
Bị Kỷ Yến Đình giữ chặt đầu.

Tuy anh không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng dáng người cao lớn, sức lực cũng hơn hẳn một đứa trẻ. Anh thuận tay ấn thằng bé xuống nắp capo, nhíu mày:

“Cậu định làm gì?”

Ngụy Húc thở hổn hển:

“Anh chia tay dì Thu rồi à?”

Ánh mắt Kỷ Yến Đình trầm xuống.

Anh không hẳn là đồng ý chia tay.

Nhưng cũng không còn dũng khí để tiếp tục bên nhau.

Anh không thể chấp nhận bị lừa dối.

Cũng không thể chấp nhận bạn gái đã có một đứa con lớn như vậy.

Hiện tại anh chưa thể chấp nhận, cũng chẳng biết sau này có thể hay không. Tóm lại, lúc này anh không biết phải đối mặt thế nào…

“Tối qua cô ấy khóc suốt cả đêm.” Ngụy Húc nghiến răng nói, “Cô ấy thật sự rất đáng thương, chưa từng được ai yêu thương. Khó khăn lắm mới gặp được anh, sao anh lại nỡ làm cô ấy tổn thương như vậy?”

Thằng bé vùng vẫy mạnh, Kỷ Yến Đình suýt không giữ nổi.

Anh bỗng nhận ra một vấn đề, Thu Tang mới ba mươi tuổi, thế nào cũng không thể có đứa con lớn như vậy.

Phải chăng, còn có điều gì anh chưa biết?

Anh khẽ hỏi:

“Thu Tang sao lại sinh em sớm như thế… Em…”

Con ngươi Ngụy Húc co rút mạnh:

“Anh… anh đều biết rồi sao?”

Đôi mắt đen của nó đầy hoảng loạn:

“Anh hiểu lầm rồi, em không phải con trai cô ấy, em là cháu trai cô ấy. Nếu vì em mà anh chia tay cô ấy thì không cần thiết đâu. Em sẽ không ảnh hưởng gì đến hai người cả… Em có thể xin ở ký túc xá ngay, sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”

Kỷ Yến Đình im lặng.

Đường cong môi thằng bé khi nói chuyện giống hệt Thu Tang, anh thừa hiểu đây đúng là con trai của cô.

Nếu muốn ở bên Thu Tang, thì anh buộc phải chấp nhận đứa trẻ này…

Hơn nữa, về cô, anh còn rất nhiều điều không biết, còn nhiều bí mật cô chưa từng nói ra.

Anh cúi mắt:

“Không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.”

Ngụy Húc cắn chặt răng.

Hắn hận người phụ nữ đó, từ khi có ý thức đã hận rồi.

Nỗi hận này ngấm vào tận xương tủy, nó ước gì bà ta cũng phải đau khổ như mình, phải giãy giụa trong bùn lầy.

Thế nhưng, từ khi đến Hải Thành, sau quãng thời gian ngắn sống cùng Thu Tang, không biết từ khi nào, nỗi hận ấy đã dần phai nhạt…

Thu Tang sẽ sắp xếp phòng cho hắn.

Thu Tang sẽ thuê gia sư bổ túc cho hắn.

Thu Tang sẽ gọi đồ ăn ngoài cho hắn …

Có mấy ngày, tâm trạng của cô đặc biệt tốt.
Hắn quan sát kỹ mấy hôm liền mới biết,cô đã yêu rồi.

Cô thường ngồi một mình ngoài ban công, ngẩn ngơ cười ngốc.

Thế nhưng tối qua, cô lại khóc.

Tiếng khóc kìm nén từ phòng bên truyền sang, khiến cậu cũng thấy nhói lòng.

Thì ra, hắn không chỉ hận cô, mà còn… yêu cô.
Nhưng, cô lại không yêu hắn.

Cậu là gánh nặng, là đứa con hoang, là nỗi nhục, là tội nghiệt… cậu vốn không nên xuất hiện trên đời này.

Ngụy Húc nhìn Kỷ Yến Đình thật sâu, rồi xoay người bỏ chạy.

Kỷ Yến Đình lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Ánh mắt ấy, anh từng luyện qua khi đóng phim, ánh mắt liều lĩnh tuyệt vọng…

Đứa trẻ này, định làm chuyện dại dột.

“Ngụy Húc, chờ đã!” Kỷ Yến Đình vội vàng đuổi theo, “Đứng lại, đừng chạy nữa!”

Ngụy Húc như không nghe thấy, lao thẳng vào dòng xe cộ, thoáng chốc đã mất hút.

Đúng lúc đó, một nhóm nữ sinh đại học đi ngang qua, lập tức vây lấy Kỷ Yến Đình, tranh nhau xin chụp ảnh, xin chữ ký.

Đợi anh ứng phó xong đám fan, đã chẳng còn bóng dáng Ngụy Húc đâu nữa.

Trong nhà, Dung Ngộ đang chơi cờ tướng với Kỷ lão gia.

Bao nhiêu năm trôi qua, nước cờ của cậu ta vẫn liều lĩnh như xưa, chỉ biết dốc quân tấn công, hoàn toàn quên bảo vệ “đại bản doanh”. Chỉ vài nước đã bị Dung Ngộ đánh tan tác.

“Mẹ, mẹ nhường con chút không được à?” Kỷ lão gia bĩu môi làm nũng, “Cho con thắng một lần thôi, có được không?”

Dung Ngộ đưa tay ấn mặt ông:

“Lớn tướng thế rồi đừng làm cái biểu cảm này nữa, nhìn chói mắt lắm.”

“Vù vù vù!” Điện thoại của Kỷ lão gia rung gấp gáp.

Ông liếc nhìn, là lão nhị gọi tới, liền tiện tay nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng đầy lo lắng:

“Ông nội, Ngụy Húc mất tích rồi…”

Kỷ lão gia nhíu mày:

“Ngụy Húc là ai?”

Kỷ Yến Đình nhanh chóng đáp:

“Là con trai của Thu Tang. Thằng bé vừa lao ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của Giải Trí Kỷ Thị, chạy qua đường rồi mất hút…”

Kỷ lão gia lập tức đứng như bị hóa đá.

Chẳng lẽ tuổi già nên tai lãng tai rồi sao? Cái đứa Thu Tang kia… mà đã có con trai rồi?

Là con của lão Nhị sao?

Lão Nhị c.h.ế.t tiệt này, có con từ bao giờ mà không nói cho gia đình biết?

Dung Ngộ nhìn biểu cảm của con trai, liền biết ngay ông đang tự tưởng tượng ra mấy chuyện không đâu.

Cô đưa tay lấy điện thoại:

“A Yến, đừng vội, từ từ nói. Cháu cần giúp thế nào?”

“Thu Tang đã gọi cho nó, nhưng nó tắt máy. Cháu sợ nó nghĩ quẩn. Muốn kiểm tra camera dọc đường thì phải có quyền hạn của bên cảnh sát. Nhưng Ngụy Húc mới mất tích chưa tới một tiếng, bên cảnh sát chưa thể lập án, nên cháu muốn nhờ ông nội gọi điện cho cục trưởng…”

Nhà họ Kỷ cũng có chút quen biết trong giới chức.

Nhưng dọc đường, camera giám sát quá nhiều, kiểm tra từng cái sẽ mất rất nhiều thời gian.

Mà lúc này, thời gian chính là sinh mạng.

Ngón tay Dung Ngộ lách cách gõ trên bàn phím, gõ một chuỗi mã dài, nhập vào hệ thống. Chưa đến năm phút, toàn bộ hình ảnh của Ngụy Húc đã được trích xuất ra…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 169



Ngụy Húc cuối cùng được tìm thấy ở một ngọn núi hoang ngoại ô Hải Thành.

Người nhà họ Kỷ lái xe tới chân núi, rồi men theo đường núi mà đi lên. Cuối cùng, trên mép vực đỉnh núi, họ thấy thằng bé.

Hắn đứng đó, quần áo bị gió thổi phần phật, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tim Thu Tang như bị ai bóp chặt, cô bật thốt lên:
“Ngụy Húc, đừng làm chuyện dại dột! Lại đây, mau lại đây cho dì!”

Ngụy Húc đứng đó, nhìn thấy từ xa có một đám đông đang tiến lại.

Hắn đưa tay lau nước mắt:

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, không phải làm chuyện dại đâu. Chỉ là… tôi hy vọng sau khi tôi chết, dì có thể hạnh phúc.”

Thu Tang hoàn toàn sụp đổ.

Môi cô run run, không nói được lời nào.

Kỷ Yến Đình nắm lấy vai cô, giọng trầm xuống:

“Chuyện giữa tôi và Thu Tang, không liên quan gì đến cậu. Mau lại đây.”

Ngụy Húc lắc đầu.

Sao lại không liên quan được chứ?

Bi kịch cuộc đời của Thu Tang bắt đầu từ lúc mang thai hắn.

Chỉ cần hắn chết, rất nhiều người sẽ được giải thoát. Hắn lẽ ra nên sớm nghĩ thông suốt điều này, đúng không?

Hắn quay người lại.

Phía sau vang lên một giọng nói thản nhiên:

“Nếu muốn chết, cậu đã nhảy từ lâu rồi. Chờ đến giờ này chẳng phải là để đợi mọi người tìm đến sao?”

Dung Ngộ bước lên một bước:

“Chuyện của người lớn vốn không liên quan gì đến một đứa trẻ. Đừng cố ôm hết trách nhiệm vào mình. Chẳng lẽ vì cậu chết, Yến Đình sẽ bắt buộc phải ở bên Thu Tang sao? Như vậy có phải là quá vô lý không?
Cuộc đời Thu Tang đã đủ bất hạnh rồi. Nếu cậu nhảy xuống ngay trước mắt cô ấy, thì nửa đời còn lại của cô ấy… sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”

Giọng Dung Ngộ lạnh lùng.

Khi Ngụy Húc còn đang sững sờ, cô lao tới, kéo mạnh thằng bé lăn khỏi mép vực. Kỷ Yến Đình lập tức bước lên giữ chặt hắn lại.

Kỷ lão gia nhanh chóng chạy tới, đỡ Dung Ngộ đứng dậy.

Cổ họng Thu Tang nghẹn lại.

Cô từng nghĩ, đứa con trai này giống mình, trong lòng chỉ toàn hận thù.

Cô từng nghĩ, hắn ghét mình yêu đương, sẽ tìm đủ mọi cách phá hoại mối tình này.

Không ngờ, hắn lại có thể vì cô mà làm những chuyện như thế…

Vậy ra, cho dù cô đã bỏ rơi hắn hơn mười năm, cho dù cô từng chán ghét sự tồn tại của hắn, thì hắn vẫn… để tâm đến người mẹ này sao?

“Chị Thu.” Dung Ngộ nhìn cô, “Rốt cuộc Ngụy Húc là thế nào, bây giờ, chị có thể nói với A Yến chưa?”

Tâm trạng Thu Tang dần bình ổn lại, cúi đầu nói:
“Hồi học cấp hai, tôi bị một gã đàn ông lôi vào ngõ hẻm làm nhục. Sau đó tôi mang thai, cha mẹ sợ mất mặt nên ép tôi lấy chồng. Thế là, tôi rất sớm đã sinh con, trở thành mẹ…”

Việc lật lại vết thương cũ là một chuyện vô cùng đau đớn.

Hàng mi cô khẽ run liên tục.

Tim Kỷ Yến Đình như bị ai bóp nghẹt, đau đớn khôn tả.

Anh không dám tưởng tượng, cần bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu nỗ lực, mới có thể thoát ra từ vũng bùn đó…

Anh đưa tay định ôm cô.
Nhưng Thu Tang theo bản năng né tránh, như thể đang tránh xa một thứ gì đó khiến cô ghê tởm.

Ngón tay Kỷ Yến Đình khựng lại.

Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng, Thu Tang không tin anh, cũng không đủ yêu anh…

Dung Ngộ nắm lấy tay Thu Tang, nhẹ giọng:

“Dù chị đã rời khỏi nơi đó, nhưng rõ ràng, chị vẫn chưa thực sự bước ra được. Chị vẫn là cô gái năm ấy, chịu đầy tổn thương.”

Thu Tang khẽ nức nở.

Cúi đầu, gục trong bàn tay Dung Ngộ, lặng lẽ khóc.

Đối diện với Kỷ Yến Đình, cô luôn giữ lại một phần, không dám trút hết quá khứ.

Nhưng trước Dung Ngộ, cô như tìm được một bóng cây lớn, một nơi có thể bao dung trọn vẹn mình…

Dung Ngộ giúp cô lau khô nước mắt:

“Cách duy nhất để bước ra, là gỡ bỏ vết sẹo, nặn hết mủ ra. Nếu không, chị sẽ mãi là cô gái mười bốn tuổi năm ấy, và sẽ không bao giờ có thể xây dựng mối quan hệ thân mật với bất kỳ ai.”

Thu Tang ngơ ngác hỏi:

“Làm sao mới nặn hết mủ ra được?”

“Báo cảnh sát.” Dung Ngộ nói từng chữ, “Vẫn chưa hết thời hiệu truy cứu, vẫn có thể nhờ cảnh sát vào cuộc.”

Ánh mắt Thu Tang dần trở nên sáng rõ.

Năm đó, sau khi sự việc xảy ra, mẹ cô cũng từng đề nghị báo cảnh sát, nhưng bị cha bác bỏ, vì một khi cảnh sát vào cuộc, tất cả chuyện riêng tư sẽ bị phơi bày trước công chúng.

Cha mẹ cô sợ mất mặt.

Cô có sợ không?

Ngày trước là có.

Nhưng bây giờ, dường như… không còn sợ như vậy nữa.

Thà đối diện với quá khứ, nặn vết mủ ra, còn hơn là sống cả đời trong bóng tối.

Cô mở miệng:

“Chị sẽ nói chuyện với gia đình, nhờ họ làm nhân chứng, báo cảnh sát.”

“Không cần tìm họ.” Ngụy Húc bước tới, đôi mắt đen láy, “Tôi là nhân chứng, cũng là vật chứng. Có tôi là đủ.”

Thu Tang đối diện ánh nhìn của hắn.

Lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn đứa con trai này, đôi mắt hắn giống cô, nhưng sâu hơn, nơi khóe mắt còn có một vết sẹo. Đứa trẻ này, những năm qua chắc cũng chịu nhiều ấm ức.

“Cảm ơn con.”

Cô khẽ nói.

Ngụy Húc mím môi, hình như đây là lần đầu tiên cô dùng giọng bình thản như vậy để nói với hắn.
Hắn quay mặt đi:

“Đó là việc tôi nên làm.”

Kỷ Yến Đình bước tới, vừa định mở lời.

Thu Tang nhìn anh, nở một nụ cười:

“Ngôn Đình, sắp tới tôi sẽ xử lý những chuyện trong quá khứ, có thể sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng không tốt. Tuy tôi không phải người của công chúng, nhưng công việc lại liên quan đến những điều này. Vì anh, và vì chính tôi, tôi phải từ chức trước.”

Cổ họng Kỷ Yến Đình khô khốc.

Trước đây Thu Tang từng lên hot search, nhiều fan biết cô. Nếu cô tiếp tục làm quản lý, quá trình điều tra của cảnh sát rất dễ bị lộ ra ngoài, sẽ gây tổn thương lần thứ hai cho cô.

Anh khó khăn gật đầu: “Được.”

Rồi ngập ngừng:

“Anh sẽ sắp xếp cho em hai luật sư, đừng từ chối, được không?”

Anh vốn muốn nói sẽ đi cùng cô.

Nhưng anh quá nổi tiếng, chỉ cần bị nhận ra sẽ lập tức lên hot search.

Anh đã quen để Thu Tang thay mình xử lý mọi việc, giờ lại hoàn toàn không biết phải làm sao để giải quyết rắc rối lớn này cho cô.

Thu Tang vẻ mặt đã buông bỏ:

“Không cần tiễn, tạm biệt.”

Khi ở nơi tối tăm nhất, Ngôn Đình từng đưa tay kéo cô một lần.

Cô quá thiếu thốn tình cảm, nên không thể từ chối sự yêu thương của anh.

Nhưng cơ thể cô lại theo bản năng kháng cự anh.

Có từng yêu Ngôn Đình không?
Cô cũng không rõ.

Cô quay sang nhìn Dung Ngộ và Kỷ lão gia:

“Cảm ơn Dung tiểu thư, cảm ơn Kỷ lão gia.”

Kỷ lão gia nét mặt phức tạp.

Ông thật sự không hiểu nổi, chuyện tình cảm của các cháu sao lại rối rắm như vậy.

Cả lão đại và lão nhị đều gặp phải hoàn cảnh “đặc biệt”:

Lão đại dính vào mẹ con nhà họ Lam, Lão Nhị thì lại là mẹ con Thu Tang.

Mẹ con nhà họ Lam thì quá nhiều mưu mô, còn mẹ con Thu Tang thì quá khứ lại quá phức tạp, đều không thích hợp.

Thu Tang đưa Ngụy Húc rời đi.

Đến tối, Kỷ Yến Đình báo với Dung Ngộ rằng Thu Tang đã về địa phương báo cảnh sát. Vì có hai luật sư kỳ cựu của Kỷ thị chuẩn bị trước hồ sơ, mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Tên tội phạm Ngụy Hoa lập tức bị bắt tại chỗ.

Kỷ Yến Đình trở nên vô cùng trầm lặng.

Dung Ngộ khẽ thở dài.

A Yến, thực ra yêu là cái dáng vẻ dịu dàng trí tuệ mà Thu Tang thể hiện. Qua chuyện Chu Á Trầm cũng có thể thấy, A Yến thiếu thốn tình thương của mẹ, có lẽ mang chút tâm lý “luyến mẫu”.

Luyến mẫu, có tính là tình yêu không?

Cô cũng không chắc.

Còn Thu Tang, coi A Yến như sự cứu rỗi.

Tình cảm không đủ thuần khiết, đương nhiên khó có kết quả.

“Tiểu Xuyên, Tiểu Dã, anh hai các cháu có vẻ hơi sa sút rồi.” Dung Ngộ mở miệng, “Có cách gì hay không?”

Kỷ Chu Dã đặt bút xuống:

“Hồi trước anh cả chia tay Lam Nhu Tuyết cũng thế, uống rượu giải sầu là xong. Đưa anh hai đi bar xõa một bữa là ổn, đi thôi, anh hai, anh tư, tối nay anh em mình đi chơi, Bà cố bao!”

Kỷ Cảnh Xuyên vốn ít khi ra ngoài với người nhà, lần này lập tức đồng ý.

Kỷ Yến Đình xua tay:

“Anh là người của công chúng, thôi khỏi.”

“Đừng kiếm cớ.” Kỷ Chu Dã kéo anh đứng dậy, “Bar Đạo Mộng chỉ phục vụ khách VIP, trong giới này chẳng ai quan tâm anh có phải minh tinh không. Đi, đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back