Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 155



Lớp 20.

Dung Ngộ đang giảng một bài toán cho lớp trưởng và cán sự học tập.

Bỗng nhiên Bùi Nhã Như gọi tên cô, bảo cô lên văn phòng một chuyến.

Thấy cô bước vào, hiệu trưởng cười niềm nở:

“Bạn học Dung Ngộ, đội tuyển Toán Olympic của trường đang thiếu một người, thầy nghĩ muốn để em bổ sung vào vị trí này, em thấy thế nào?”

“Giá mà thầy tìm em sớm hơn một ngày thì tốt biết mấy.” Dung Ngộ tỏ vẻ bất lực “Giáo sư của em, viện sĩ Vân Tiêu Nguyên, mỗi năm đều tham gia công tác chấm thi Olympic Toán toàn quốc. Năm nay cô ấy quá bận nên giao lại việc này cho sư huynh em. Nhưng mấy hôm nay bệnh chân của sư huynh tái phát, thế là anh ấy nhờ em làm giúp.”

Với cấp bậc của viện sĩ như Vân Tiêu Nguyên, vốn không cần trực tiếp chấm bài, chỉ khi gặp đề có tranh cãi mới đứng ra điều phối. Lúc đầu, một hai năm còn hứng thú, nhưng nhiều năm như vậy dần thấy phiền, nên ném việc này cho học trò là Lâm Nhượng.

Lâm Nhượng bị khiếm khuyết đôi chân, nhiều năm nay đều chấm bài trực tuyến, ngồi lì cả ngày vô cùng mệt mỏi. Nay có sư muội mới, không giao cho cô thì giao cho ai?

Thế là Dung Ngộ trở thành lao động “gánh việc” bất đắc dĩ.

Trong giới học thuật, nhiều giáo viên hướng dẫn vẫn hay giao những công việc đơn giản nhưng rèn luyện được cho học trò, điều này cũng không tính là phạm quy.

Mắt hiệu trưởng trừng to như chuông đồng.

Ông không nghe nhầm chứ? Một học sinh cấp ba mà lại có thể tham gia công tác chấm thi Olympic Toán toàn quốc?

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng, Dung Ngộ là một trong hai học trò được nhận làm môn hạ của viện sĩ Vân, sau này chắc chắn sẽ tham gia những dự án quan trọng gấp mười, gấp trăm lần việc chấm thi này… nên thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm.

Sau một phen kinh ngạc, hiệu trưởng lặng lẽ nuốt xuống sự ngỡ ngàng, đành chọn một nam sinh lớp chọn khác để bổ sung vào đội.

Tống Hoài thấy thầy Dương dẫn về không phải Dung Ngộ mà là một bạn nam trong lớp, liền thầm nghĩ: Thì ra thành tích Toán của Dung Ngộ vẫn chưa được nhà trường công nhận.

Thì ra, dù thiên tài đến đâu cũng có điểm yếu.

Cả nhóm lên máy bay tới Kinh Thành tham gia Olympic Toán. Ngày hôm sau công bố kết quả: Đội đạt giải nhì toàn đoàn.

Tống Hoài và Trương Hạo Vũ đoạt huy chương vàng cá nhân.

Sau khi có vàng Olympic Toán, Trương Hạo Vũ cũng nhận được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Ngày họ trở về trường, được nhà trường nhiệt liệt chào đón.

Học sinh bàn tán rôm rả:

“Tống Hoài đúng là siêu đỉnh, vàng Vật lý, vàng Toán, hai môn đều top đầu, còn cho người khác sống không đây?”

“Trương Hạo Vũ cũng không kém, cũng bước qua ngưỡng cửa Thanh Bắc rồi.”

“Dung Nhược Dao thật đáng tiếc, nếu không bệnh chắc cũng kiếm được giải đồng đội, kỳ thi đại học có thể cộng điểm rồi.”

“Người ta vốn luôn đứng nhất khối Văn, cho dù không cộng điểm cũng dễ dàng đỗ Bắc Đại mà, đúng không?”

“…”

Cổng trường đang náo nhiệt thì một chú bưu tá chạy xe tới:

“Thông báo tuyển thẳng của Nhất Trung Hải Thành tới rồi đây!”

Câu này khiến cả sân trường bỗng im bặt.
Dù ai cũng biết Tống Hoài và mấy người khác được tuyển thẳng, nhưng chưa cầm trên tay thông báo thì vẫn chưa thể chắc chắn 100%.

“Tống Hoài!”

Bưu tá nhìn tên, lớn tiếng gọi.

Trên gương mặt điềm tĩnh của Tống Hoài xuất hiện nụ cười, cậu bước lên nhận:

“Cảm ơn.”

Hắn mở phong bì, quả nhiên là thư tuyển thẳng của Đại học Thanh Hoa, chuyên ngành Vật lý, hắn đã chính thức được nhận.

“Trương Hạo Vũ.”

Trương Hạo Vũ nhận phong bì, nhưng thoáng ngẩn ra.

Vì trên tay bưu tá không còn phong bì nào khác.
Cậu không kìm được hỏi:

“Không phải còn một phong bì nữa sao?”

“Không.” bưu tá đáp “Nhất Trung Hải Thành chỉ có hai suất, hai suất còn lại thuộc về trường Thực Nghiệm.”

Trương Hạo Vũ càng thêm kinh ngạc:

“Không thể nào, chắc chắn còn một suất nữa chứ! Dung Ngộ giành huy chương vàng Vật lý, sao có thể không được tuyển thẳng? Nhất định là chú làm mất rồi!”

Tống Hoài cũng nhíu mày:

“Đúng vậy, phiền chú tìm lại giúp.”

“Đến thư của mình tôi còn không làm mất, thì sao làm mất thông báo tuyển thẳng? Tôi nói không có tức là không có. Nếu các cậu có ý kiến thì tự gọi điện lên mà hỏi.”

Nói xong, ông bưu tá phóng xe đi thẳng.

Lông mày của Tống Hoài nhíu chặt.

Trương Hạo Vũ cũng đầy vẻ khó hiểu.

“Có lẽ… là ban tổ chức đã hủy tư cách tuyển thẳng của cô ấy?” giọng Dung Nhược Dao khẽ vang lên “Cô ấy mới chuyển sang khối Tự nhiên được hai tháng, vậy mà đã có thể giành huy chương vàng cấp quốc gia, lúc đó tôi đã cảm thấy hơi khó tin…”

“Không thể nào!” Trương Hạo Vũ lập tức phản bác “Tôi đã cùng Dung Ngộ tham gia vòng chung kết, thực lực và trình độ của cô ấy, tôi thấy rõ ràng tận mắt. Tống Hoài, cậu nói có đúng không?”

Tống Hoài im lặng không đáp.

Hắn quen Dung Ngộ sớm hơn Trương Hạo Vũ nhiều. Khi đó, Dung Ngộ vừa từ quê lên, thành tích kém, tư duy cứng nhắc… Một người, liệu có thể thay đổi nhanh đến vậy sao?

Có khi nào… ban tổ chức phát hiện cô ấy gian lận?

Hắn trầm ngâm khá lâu mới mở miệng:

“Chuyện này không phải điều chúng ta nên lo. Về lớp học đi.”

Dung Ngộ đang đọc sách trong lớp.

Khi đọc xong một chương, ngẩng đầu lên thì phát hiện rất nhiều người trong lớp nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Thấy cô ngẩng đầu, bọn họ lập tức giả vờ như không có chuyện gì.

Cô hỏi Kỷ Chu Dã:

“Có chuyện gì vậy?”

Kỷ Chu Dã ra hiệu về phía ngoài cửa:

“Vừa rồi Tống Hoài và Trương Hạo Vũ nhận được giấy báo tuyển thẳng của Đại học Thanh Hoa, mọi người sợ cậu buồn.”

Bà cố của cậu đã từng trải qua biết bao chuyện, chuyện cỏn con thế này đúng là chẳng đáng gì.

“Chị Ngộ, uống ly trà sữa này đi.” Trần Niên đưa cho cô một ly khoai môn sữa trân châu “Em tin chị sẽ tự mình đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”

Lớp trưởng cũng góp lời:

“Mình thi thủ khoa tốt nghiệp cấp ba, chẳng phải còn oai hơn được tuyển thẳng sao.”

Bí thư chi đoàn gật đầu:

“Với thực lực này, thủ khoa là chắc rồi.”

Cán sự học tập cầm một tờ đề kiểm tra lên:
“Dung Ngộ, có thể giảng cho bọn mình câu này không?”

Dung Ngộ hoàn toàn không để chuyện kia trong lòng.

Rất nhanh, kỳ thi tháng cũng đến.

Vẫn được sắp vào thứ Sáu, tất cả môn đều thi trong một ngày, thời gian vô cùng gấp rút.

Khi viết bài văn môn Ngữ văn, cô thầm cầu nguyện trong lòng, mong sư huynh mau đến “cứu” mình… Nhưng Lâm Nhượng chẳng nghe thấy lời cầu nguyện ấy, thế là cô mơ mơ hồ hồ viết xong một bài văn.

Những môn tiếp theo như Toán, Anh và Khoa học tự nhiên thì đều rất thuận lợi.

Kết thúc kỳ thi, đã là chín giờ tối.

Kỷ Chu Dã hí hửng chạy lại:

“Bà cố, cháu thấy đề thi cũng không khó lắm. Có mấy câu là dạng bà từng giảng cho cháu, lần này chắc cháu có thể tiến bộ được hai mươi bậc, hí hí hí.”

“Đừng tự tin quá.” Dung Ngộ liếc cậu một cái “Trong lúc cháu tiến bộ thì người khác cũng tiến bộ, trừ khi cháu bỏ ra nhiều nỗ lực hơn họ.”

Kỷ Chu Dã lập tức xẹp xuống.

Cậu đúng là đã cố gắng hơn trước, nhưng so với Trần Niên thì lại cảm thấy mình như kẻ lười nhác…

Hai người thu dọn sách vở ra khỏi lớp, vừa định xuống lầu thì chạm mặt Tống Hoài.

Dung Ngộ coi như không thấy.

“Đợi đã.” Tống Hoài đuổi theo, liếc sang Kỷ Chu Dã “Tôi có chuyện muốn nói với Dung Ngộ, cậu có thể đi trước không?”

Mặt Kỷ Chu Dã sầm xuống, lập tức khoác vai Dung Ngộ:

“Tôi với Dung Ngộ không phân biệt cậu – tôi, có chuyện gì mà tôi không được nghe?”

Dung Ngộ: “…”

Cô bình thản nói:

“Tống Hoài, có gì thì nói thẳng đi.”

Tống Hoài khựng lại một chút, rồi lấy từ cặp ra một tập tài liệu:

“Sau khi tôi giành huy chương vàng cả hai môn Vật lý và Toán, giáo sư của tôi – giáo sư Liễu – đã để tôi tham gia một dự án bảo mật. Tôi muốn mời cậu cùng tham gia. Nếu cậu thể hiện xuất sắc, giáo sư Liễu rất có thể sẽ đồng ý nhận cậu làm học trò.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 156



Dung Ngộ liếc qua tập tài liệu.

Vì đây là dự án bảo mật nên trên bìa không thể hiện gì nhiều, chỉ biết liên quan đến lĩnh vực hàng không.

Thấy ánh mắt cô lướt tới, Tống Hoài lập tức mở trang đầu:

“Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập và phân tích dữ liệu. Mảng này là sở trường của cậu, chắc chắn sẽ là cơ hội rèn luyện rất tốt… Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn lợi dụng năng lực của cậu để lấy công, chỉ là hy vọng cậu có thể lọt vào mắt giáo sư Liễu, biết đâu thầy sẽ viết cho cậu một bức thư giới thiệu, giúp cậu được tuyển thẳng vào Thanh Hoa…”

Dung Ngộ nhìn thấy phần yêu cầu thu thập dữ liệu, liền mỉm cười.

Chẳng phải đây chính là yêu cầu cơ bản mà cô từng tự tay viết sao, để phục vụ cho việc triển khai tiếp theo của dự án “Ưng nhãn”.

Vòng vo một hồi, hóa ra việc này lại rơi vào tay Tống Hoài.

May mà chuyện này tuy rắc rối nhưng không quá khó, chỉ cần Tống Hoài để tâm thì chắc chắn làm được.

Cô mở miệng:

“Cậu làm cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của giáo sư Liễu.”

Nói xong, cô quay người dẫn Kỷ Chu Dã đi.

Ngón tay Tống Hoài siết chặt từng chút một.
Trương Hạo Vũ sau khi biết về dự án này đã nhiều lần xin tham gia, nhưng hắn đều từ chối.

Vậy mà khi hắn dâng tận tay cho Dung Ngộ, cô lại chẳng thèm để mắt?

Nếu không phải trước đó nợ cô một ân tình, hắn đâu phải hạ mình như thế…

Tống Hoài gấp tài liệu lại rồi rời đi.

Khi về tới Phù Dung trang viên vào buổi tối, dưới ánh đèn, Dung Ngộ thấy Kỷ Cảnh Xuyên đang tưới hoa.

Nhà họ Kỷ có mời vài người làm vườn chuyên nghiệp hỗ trợ, nhưng cậu cũng không ngại bẩn, tự tay bốc đất bỏ vào chậu một cách cẩn thận.

Nghe tiếng động cơ xe, cậu rửa tay, tự nhiên bước lại chào:

“Bà cố, A Dã, hai người về rồi à.”

Dung Ngộ nhận ra trạng thái của cậu ngày càng tốt hơn, dần hòa nhập vào cuộc sống của nhà họ Kỷ, không cần cô phải lo nhiều.

Trước khi đi ngủ, cô còn nghe thấy tiếng Kỷ Cảnh Xuyên đọc sách từ ban công phòng bên cạnh.

Thằng bé này, mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba thì bị buộc bỏ học, năm nay sắp hai mươi mốt, đã bỏ lỡ bốn năm tươi đẹp nhất. May là vẫn còn trẻ, mọi thứ vẫn có thể bù đắp.

Cô cất tiếng:

“A Xuyên, từ đó cháu đọc sai rồi…”

Kỷ Cảnh Xuyên lập tức sửa lại phát âm.

Ở ban công phòng khác, Đoá Đoá đang chơi piano, tiếng đàn êm dịu du dương.

Còn trên lầu, Kỷ Chu Dã vừa lấy điện thoại định chơi một ván game để xả hơi thì thở dài. Ở trường thì bị Trần Niên “cày” ép, về nhà lại thêm ông anh tư cũng “cày” hết sức, đúng là không sống nổi nữa.

Dù trong lòng đầy oán thán, cậu vẫn nhét điện thoại dưới gối, đeo tai nghe, lôi một đề toán ra làm.

Chỉ có Kỷ lão gia là đã ngủ từ sớm.

Ngày hôm sau, thứ Bảy, là buổi ghi hình tập tám của chương trình tuyển chọn, cũng là tập áp chót.

Chương trình này từ ngày phát sóng đầu tiên đã leo thẳng lên vị trí số một bảng xếp hạng show ăn khách, sau đó liên tục tạo hiệu ứng bùng nổ, độ bàn tán không ngừng tăng, kéo theo làn sóng tuyển chọn toàn dân.

Ngay cả những thí sinh xếp hạng thấp cũng đã có lượng fan riêng đáng kể.

Tập này, còn lại ba mươi sáu thí sinh.

Từ tám mươi tám người ban đầu, giờ chưa tới một nửa. Nhìn khán phòng ghi hình trống trải, ai nấy đều thấy man mác buồn.

Bởi vì tập cuối sẽ chọn ra chín người debut, còn lại phần lớn chỉ là “làm nền”…

“Lại chia nhóm nữa à.” Tô Điềm vòng tay qua cổ Dung Ngộ “EmTôi thực sự không muốn làm đội trưởng nữa đâu.”

Tập trước, cô làm đội trưởng, tuy thành tích ổn nhưng vẫn không ở vùng an toàn, cuối cùng nhóm mất ba thành viên. Cảm giác mất đồng đội… thật sự quá, quá, quá khó chịu.

Tưởng Sương mỉm cười:

“Nghe nói tập cuối sẽ khóa nhóm, Tô Điềm chắc vẫn là đội trưởng đó.”

Tập trước, cô ta theo Dung Ngộ biểu diễn trống Jazz, có hẳn ba mươi giây solo, khiến độ yêu thích cá nhân tăng mạnh, bất ngờ nhảy vọt lên vị trí thứ tám, lọt vào top debut. Cô ta nhất quyết phải bám chặt lấy “cái đùi” Dung Ngộ, nhất định phải debut cho bằng được…

Dung Nhược Dao thì hơi cụp mắt xuống.

Từ vị trí số một ổn định, cô ta đã tụt xuống thứ hai, phía sau còn có Lisa hăm hở bám sát. Cô ta thực sự lo sốt vó.

“Xin chào mọi người, cảm ơn đã đến với tập tám của chương trình.” tiếng MC vang lên “Nhiệm vụ tuần này là chia nhóm, chọn người, chọn bài. Ba nhóm đứng đầu tập trước sẽ được khóa nhóm, các nhóm còn lại sẽ dựa vào độ yêu thích cá nhân để chọn đội trưởng và thành viên.”

Tưởng Sương nghe vậy, không khỏi vui mừng.

Quả nhiên, cô ta vẫn ở chung nhóm với Dung Ngộ.

Tô Điềm thở dài một tiếng.

Nhờ làm đội trưởng mà cô được nhiều thời lượng lên hình hơn, độ yêu thích cá nhân cũng tăng, hiện đang ở vị trí thứ năm, đương nhiên sẽ tiếp tục làm đội trưởng.

“Đừng chìm trong cảm xúc của tập trước nữa.” Dung Ngộ vỗ vai cô “Chương trình tuyển chọn thì việc bị loại là bình thường. Không phải bị loại là cả đời coi như xong, mà là bắt đầu sớm một chặng đường mới. Cậu cứ dừng lại trong quá khứ thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn ảnh hưởng đến cả đồng đội. Tiếp theo là màn thi quan trọng nhất, tôi mong được thấy sự lột xác của cậu.”

Mắt Tô Điềm đỏ hoe.

Cô ôm chầm lấy Dung Ngộ: “Cảm ơn chị Ngộ, em thấy khá hơn nhiều rồi.”

Sáu nhóm nhanh chóng được xác định xong.
Tiếp đó là phần chọn bài.

Nhóm của Dung Ngộ, về mọi mặt đều đứng đầu, nên không nghi ngờ gì là được chọn đầu tiên.

Có hai bài hát nhảy, hai bài ballad, một bài rap và một bài dân ca truyền thống.

“Chọn hát nhảy đi.” Tưởng Sương góp ý “Theo dữ liệu các mùa trước thì hát nhảy trên sân khấu thi đấu sẽ luôn chiếm lợi thế.”

Dung Ngộ liếc nhìn các thành viên:

“Chúng ta ai cũng từng ít nhất hát nhảy một lần trên sân khấu này rồi. Liệu khán giả có bị nhàm không? Hơn nữa, chẳng lẽ các cậu không muốn thử thách bản thân sao?”

Điền Điềm viết nhanh lên bảng:

“Vậy thì ballad cũng không hợp, vì chúng ta cũng hát rồi. Còn lại chỉ có rap và dân ca.”

Tưởng Sương vẫn rất muốn hát nhảy.

Nhưng tính ra trước đây cô ta đã hát nhảy ba lần, thật sự không phù hợp nữa, sẽ bị khán giả nói là chỉ ở mãi trong vùng an toàn.

“Bỏ phiếu nhé.” Dung Ngộ giao quyền quyết định cho cả nhóm “Bỏ phiếu ẩn danh, thiểu số phục tùng đa số.”

Mọi người viết tên ra giấy đưa cho cô, cuối cùng, rap được chọn.

Dung Ngộ có chút kinh nghiệm với dân ca, vì khi mười mấy tuổi, gia đình từng cho cô đi học.
Nhưng rap thì… hoàn toàn mù tịt.

Dù vậy, tham gia tuyển chọn cũng là để tăng trải nghiệm cuộc sống, càng khó càng phải đối mặt.

Dung Ngộ tìm tổ chương trình xin một giáo viên rap.

Giáo viên ngồi xuống ghế:

“Các em, trước tiên hãy tự viết lời. Mỗi người một đoạn, nói về thái độ của mình với tuổi trẻ.”

Nghe xong, Dung Ngộ liền thấy nhức đầu.
Viết báo cáo đã vất vả, viết văn còn khó, giờ bắt cô viết lời rap… thật sự quá khó xử.

Nhưng mọi người đều viết, cô cũng không thể đứng yên, bèn cầm bảng vẽ nguệch ngoạc.

Trong phòng livestream tràn ngập tiếng cười “hahaha”.

[Giáo viên yêu cầu viết về tuổi trẻ, các bạn xem Dung Ngộ viết gì này, cô ấy lại vẽ parabol, còn ghi cả phương trình.]

[Cười c.h.ế.t mất, lên chương trình cũng không quên khoe mình là học bá, đúng là biết tạo hình tượng.]

[Xì, người ta vốn dĩ là học bá rồi, cần gì tạo hình tượng, mấy bạn đừng chua chát quá.]

[Không thể phủ nhận, mấy đường parabol này của Dung Ngộ vẽ thật sự khiến sinh viên ngành Toán như tôi rất mãn nguyện…]
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 157



Điền Điềm viết xong lời rap, tò mò ghé sang xem, lập tức tối sầm mặt.

“Chị Ngộ… cái này…” cô lựa lời “Hay là, để em viết giúp chị nhé?”

Dung Ngộ như được đại xá: “Thế thì làm phiền em rồi.”

Điền Điềm nhận lấy quyển sổ, lia bút viết vài câu:

“Phòng thí nghiệm lúc hừng đông, dữ liệu lóe sáng lấp lánh.”

“Ngân hà sao trời rực rỡ, có phương trình tôi tính.”

“Ai nói yêu nước chỉ có cầm s.ú.n.g giữ biên cương?”

“Ngọn cờ chúng ta tiếp bước, phải cắm ở nơi cao hơn tung bay…”

Dung Ngộ nhận lại, đôi mắt thoáng kinh ngạc:

“Điền Điềm, em giỏi quá, năm phút mà viết hay thế này?”

“Vẫn chưa thật ăn khớp vần lắm, em phải sửa thêm.” Điền Điềm ngượng ngùng “Nhưng mấy câu này có đúng ý chị muốn không?”

Dung Ngộ gật đầu: “Quá đúng rồi, cảm ơn em!”

Sau khi cả nhóm nộp lời rap cho giáo viên, giáo viên lần lượt xem qua, cuối cùng ánh mắt sáng lên:

“Điền Điềm viết rất tốt, ý tưởng mạnh mẽ. Phần solo ở vị trí C-center giao cho Điền Điềm nhé.”

Tưởng Sương khựng lại.

Cô ta hiểu rõ lợi ích từ phần solo C-center – chỉ cần biểu diễn tốt là độ yêu thích sẽ tăng vọt.

Nếu người đảm nhận là Dung Ngộ, cô ta chẳng nói gì, vì Dung Ngộ là đội trưởng.

Nhưng… Điền Điềm?

Lượt yêu thích thấp hơn cô ta, giọng cũng không bằng cô ta, vì cái gì?

Tưởng Sương đứng dậy, cắn môi:

“Thầy Lâm, phần solo dài hơn ba mươi giây. Em nghĩ hoặc là chọn thí sinh có độ nổi tiếng cao, hoặc là chọn người có kinh nghiệm, chứ không nên quyết định chỉ dựa vào vài câu lời rap.”

“Đây là lời của cô ấy.” thầy nói “Không ai hiểu rõ từng chữ nên dùng cảm xúc gì hơn tác giả.”

Môi Tưởng Sương mím chặt.

Cô ta là ca sĩ được đào tạo chính quy, còn Điền Điềm trước đây chỉ là ca sĩ bar. Thua Điền Điềm, cô ta rất không cam lòng.

Hơn nữa, độ yêu thích của cô ta đang ở hạng 8, Điền Điềm hạng 9, rất dễ bị vượt.

Cô ta còn định nói tiếp, nhưng nhận ra tất cả camera trong phòng đều hướng về mình.

Cô ta biết khán giả thích xem mâu thuẫn, nhưng nếu mình thành tâm điểm của mâu thuẫn thì chẳng đẹp mặt gì.

Đành phải nhượng bộ: “Vậy nghe theo thầy sắp xếp.”

Buổi huấn luyện sáu tiếng buổi chiều kết thúc, trình độ rap của cả nhóm đều tiến bộ rõ rệt, nhất là Điền Điềm.

Cô vốn thường rap ứng biến khi làm ca sĩ bar, nhưng đó chỉ là tự mày mò. Hôm nay được thầy hướng dẫn trực tiếp, chẳng khác nào thông suốt kinh mạch, trạng thái cực kỳ nổi bật.

“Điền Điềm, giữ vững phong độ này, hôm đó diễn chắc chắn ổn.” Dung Ngộ đưa cho cô chai nước “Uống ẩm giọng đi, lát nữa còn kiểm tra nhỏ.”

Tưởng Sương cũng bước tới: “Cậu được chọn làm C-center rồi, phải cố gắng đấy.”

Bài kiểm tra bắt đầu.

Âm nhạc vang lên, các thành viên lần lượt đứng C-center, cuối cùng là Điền Điềm đảm nhận phần solo. Hai đoạn đầu hoàn hảo, các giám khảo trên ghế đã trao đổi ánh mắt tán thưởng.

Thế nhưng ngay trước giây thu âm cuối cùng, giọng Điền Điềm đột nhiên như bị cắt đứt, cô hoảng hốt ôm cổ, cố gắng gượng lên nhưng chỉ phát ra hơi khàn đục như giấy ráp cọ vào nhau. Phần rap cao hoàn toàn sụp đổ.

“Dừng!” giám khảo lập tức bấm nút tạm dừng “Điền Điềm, chuyện gì vậy?”

Nước mắt Điền Điềm tuôn như mưa, nhưng không nói nổi một câu, chỉ biết lắc đầu liên tục.

“Cô ấy mất giọng rồi.” Dung Ngộ lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng hỏi “Trước đó em có cảm thấy khó chịu không?”

Điền Điềm vẫn lắc đầu, bản thân cô cũng không hiểu tại sao.

Tưởng Sương bước ra:

“Các thầy thấy rõ rồi đó, Điền Điềm hoàn toàn không kham nổi đoạn này. Giờ đổi người vẫn kịp, nếu để tới đêm chung kết xảy ra sự cố, cả tổ chương trình sẽ bị liên lụy.”

Các giám khảo bàn bạc nhỏ giọng, rõ ràng đang cân nhắc đề nghị này.

Dung Ngộ nhìn bờ vai đang run rẩy của Điền Điềm, rồi lại nhìn vẻ sốt sắng của Tưởng Sương.

Cô chợt nhớ đến chai nước, chai nước mà cô đã đưa cho Điền Điềm, và sau đó Tưởng Sương là người thuận tay cầm lấy.

Cô mở miệng:

“Hôm nay trạng thái của Điền Điềm vẫn luôn rất tốt, hình như là uống chai nước đó xong thì giọng mới hỏng. Chẳng lẽ… chai nước đó có vấn đề?”

Sắc mặt Tưởng Sương khựng lại, ngẩng cằm nói:
“Vậy thì để người ta kiểm tra xem chai nước đó rốt cuộc có vấn đề gì.”

Nhân viên chương trình mở camera giám sát, nhưng sau khi Tưởng Sương cầm chai nước kia thì nó bị lẫn vào cả chục chai khác, rồi bị nhân viên vệ sinh dọn đi, hoàn toàn không thể truy ra.

Phòng livestream lập tức nổ tung.

[Quá rõ rồi, chính Tưởng Sương làm, thủ đoạn thật hèn hạ.]

[Cô ta nếm được mùi ngọt rồi, kỳ trước phần solo vào tay cô ta, độ yêu thích tăng vọt, nên giờ muốn giành cơ hội của Điền Điềm.]

[Không thể tranh bằng thực lực sao, lại chơi trò bỏ thuốc à?]

[Không có chứng cứ thì đừng nói bừa, cứ để thời gian trả lời.]



Dù chưa có bằng chứng, nhưng sự việc vẫn lao thẳng lên hot search với tốc độ ánh sáng.

#TưởngSươngBỏThuốc#

Chỉ trong nửa ngày, lượt tìm kiếm đã vượt một triệu.

Khi buổi ghi hình kết thúc, Tưởng Sương vừa cầm điện thoại liền thấy Weibo của mình bị tấn công dữ dội, tức đến mức suýt ngất.

Cô ta chỉ muốn nắm lấy mọi cơ hội thể hiện bản thân, cô ta sai ở đâu?

Mọi người rời khỏi trường quay, vừa ra đến cửa trụ sở giải trí Kỷ thị thì thấy một đám đông fan hâm mộ đang vây kín.

“Ngôn Đình! Ngôn Đình!”

“Trời ơi, Ngôn Đình đẹp trai quá!”

“Sao Ngôn Đình lại xuất hiện ở đây?”

“Nghe nói anh ấy sẽ tham gia chương trình chọn idol này, kỳ sau sẽ xuất hiện với tư cách khách mời trao giải. Không dám tưởng tượng đêm chung kết sẽ hot đến mức nào.”

“Khách mời còn lại là ảnh hậu Trì Phương Phỉ, cô ấy và Ngôn Đình từng hợp tác bốn bộ phim rồi, tôi ship cặp này lắm.”

Một nhóm nhân viên của Kỷ thị hộ tống một nam một nữ bước ra.

Người đàn ông mặc vest, ngũ quan tuấn tú nổi bật; người phụ nữ mặc váy dạ hội, diễm lệ rực rỡ. Đứng cạnh nhau, quả là một đôi trai tài gái sắc.

Đám fan lập tức hét ầm:

“Ngôn Đình, anh hoặc là độc thân cả đời, hoặc là cưới Trì Phương Phỉ!”

“Ngôn Đình, em chỉ cho phép anh và Trì Phương Phỉ sinh con, con của hai người chắc chắn nhan sắc đỉnh cao!”

“Em mang cục dân chính đến đây, hai người kết hôn ngay được không?”



Khuôn mặt Trì Phương Phỉ lập tức đỏ ửng.

Sắc mặt Ngôn Đình vẫn nhạt nhẽo.

Những fan này ship CP còn hơn cả ai hết, nhưng không có nghĩa là họ thật sự muốn idol yêu đương. Một khi có tin hẹn hò bị lộ, fan quay lưng tấn công còn dữ hơn antifan.

Anh thì không sợ bị chửi, chỉ sợ Thu Tang bị fan tấn công.

Nghĩ đến Thu Tang, trên mặt anh khẽ thoáng qua chút đỏ bừng.

Đứng ở xa, Dung Nhược Dao nhìn mà đầy ngưỡng mộ, cô ta cũng muốn trở thành một ảnh hậu chói sáng như Trì Phương Phỉ.

Thẩm Lâm đứng bên cạnh mở lời:

“Ngôn Đình có một dự án phim lớn đang chuẩn bị, cậu ấy là nam chính, Trì Phương Phỉ là nữ chính. Bộ này chưa công bố mà đã bị các bên dòm ngó rồi. Mẹ quen phó đạo diễn, đã giúp con giành được một suất thử vai, có muốn đi không?”

Dung Nhược Dao vội hỏi:

“Vai thứ mấy?”

“Không tính là nữ mấy, chỉ có hai cảnh thôi.” Thẩm Lâm khuyên nhủ “Đừng chê vai nhỏ, người tranh đã hơn cả trăm rồi. Chỉ cần xuất hiện trong phim của Ngôn Đình và Trì Phương Phỉ là tài nguyên cực lớn, con phải chuẩn bị cho tốt.”

Dung Nhược Dao gật đầu đồng ý.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 158



Sau khi tham gia sự kiện, Kỷ Yến Đình lập tức lên xe.

Vừa ngồi vào, anh đã vội vàng giải thích với Thu Tang:

“Anh và Trì Phương Phỉ không có gì cả, em đừng hiểu lầm…”

Chưa dứt lời, anh liền nghe thấy tiếng cười khẽ.
Ngẩng đầu lên, thấy Dung Ngộ đang ngồi trong xe, anh lập tức đỏ bừng mặt:

“B… Dung tiểu thư.”

Dung Ngộ cố nhịn cười:

“Trước đưa tôi về, rồi hai người đi hẹn hò tiếp.”

Thu Tang cầm vô lăng, gương mặt bình tĩnh, khéo léo đổi chủ đề:

“Hôm nay phần rap của Dung tiểu thư thật sự rất xuất sắc, khiến người ta m.á.u sôi sục.”

Kỷ Yến Đình cũng tiếp lời:

“Kỳ sau là đêm chung kết, chắc là tôi sẽ trao cúp quán quân cho Dung tiểu thư…”

Hai người gượng gạo trò chuyện vài câu, cuối cùng cũng đến được Phù Dung trang viên.

Dung Ngộ lập tức xuống xe, để lại không gian cho hai người.

Thu Tang thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao, mỗi khi đứng trước Dung tiểu thư, cô luôn có cảm giác dè dặt như hậu bối đứng trước trưởng bối.

Cô lái xe:

“Gần đây em nghiên cứu vài món mới, đến chỗ em, em làm cho anh nếm thử.”

Kỷ Yến Đình lập tức mong chờ.

Anh vào nghề khi mới mười mấy tuổi.

Bị quản lý bắt nạt vì còn nhỏ tuổi, bị người trong giới chèn ép vì không có chống lưng, thậm chí đến vai phụ trong một bộ phim cũng tìm cách hãm hại anh… Sau khi xung đột với đoàn phim, quản lý tức giận đơn phương chấm dứt hợp đồng.

Anh trở thành củ khoai nóng mà không ai muốn nhận.

Ông nội vốn phản đối anh vào showbiz, nhưng thấy anh kiên quyết nên bảo anh trai lập ra Giải Trí Kỷ Thị để che chở.

Dù vậy, anh cũng không quay về công ty của gia tộc.

Trong giai đoạn vừa trẻ trung hăng hái vừa ở đáy sự nghiệp ấy, anh gặp Thu Tang.

Năm đó, Thu Tang vừa tốt nghiệp đại học, mới bước vào showbiz, tìm việc làm trợ lý nghệ sĩ.
Anh đã chọn cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ban đầu cô là trợ lý đời sống, sau vì năng lực quá xuất sắc, anh để cô làm quản lý. Theo đề xuất của cô, anh lập studio riêng. Nếu không có Thu Tang, studio này khó lòng hoạt động.

Chính cô đã đồng hành cùng anh, từ một chàng trai vô danh, trải qua bao thăng trầm, trở thành minh tinh hàng đầu cả phim ảnh lẫn âm nhạc.

Anh rất thích đồ ăn cô nấu.

Ba món mặn một món canh vừa bày lên, hương thơm lan tỏa, Kỷ Yến Đình ăn uống ngon lành:

“Tang Tang, tay nghề nấu ăn của em ngày càng giỏi.”

Cách gọi thân mật ấy khiến mặt Thu Tang đỏ ửng.

Cô bưng đĩa:

“Để em đi rửa bát.”

Kỷ Yến Đình theo vào bếp, từ phía sau ôm lấy cô:
“Tang Tang, anh rất thích em.”

“Đừng quậy.” –Thu Tang tránh ra “Cửa sổ mở kìa, coi chừng bị chụp ảnh.”

Kỷ Yến Đình đưa tay kéo rèm lại.

Anh ôm cô, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào cô:

“Anh có thể hôn em không?”

Thu Tang đối diện ánh mắt ấy, trong đó tràn đầy hình bóng của cô, khiến cô có cảm giác mình đang được yêu sâu đậm.

Cô e thẹn gật nhẹ.

Kỷ Yến Đình vui mừng khôn xiết.

Hai người ở bên nhau cũng được mấy ngày, nhưng ngoài nắm tay, ôm nhau, chỉ cần anh định tiến thêm một bước là cô lại né tránh, khiến anh băn khoăn mãi.

Cuối cùng, hôm nay cô đồng ý.

Anh cẩn thận cúi đầu, từ từ tiến gần đến đôi môi đỏ mà mình ngày đêm mong nhớ.

Thu Tang nhắm mắt lại.

Cô bấm mạnh vào lòng bàn tay, ép bản thân chấp nhận nụ hôn này.

Nếu yêu nhau mà ngay cả hôn cũng không có, thì còn gọi gì là yêu?

Nhưng, dù tự nhủ thế nào, cô vẫn không thể vượt qua rào cản này. Khi hơi thở của anh áp sát, toàn thân cô liền run rẩy.

Kỷ Yến Đình kịp thời dừng lại, nắm lấy tay cô:
“Sao vậy?”

Trước mắt Thu Tang hiện lên từng cảnh tượng, là những cơn ác mộng của thời thiếu nữ, dù bao năm trôi qua vẫn như lưỡi d.a.o xé nát ký ức cô…

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Như ma âm vọng tới.

Thu Tang run lên dữ dội hơn.

Cô mở đôi mắt vốn nhắm chặt, nhìn về phía người vừa bước vào – Ngụy Húc – ánh mắt ghét bỏ tràn ra ngoài:

“Không phải cậu đang học thêm sao? Sao lại về rồi?”

Khóe môi Ngụy Húc cong lên nụ cười mơ hồ:

“Sao? Sợ tôi về phá hỏng chuyện tốt của dì à?”

Hắn tiến thêm một bước, cúi sát bên tai Thu Tang:

“Không nhìn ra đấy, mẹ tôi cũng lợi hại thật, lại có thể hẹn hò với một đại minh tinh đang nổi, chậc.”

Thu Tang tức đến toàn thân run rẩy, giơ tay tát thẳng một cái.

Ngụy Húc dùng lưỡi đẩy nhẹ bên mặt vừa bị tát, ánh mắt chuyển sang gương mặt đầy kinh ngạc của Kỷ Yến Đình.

Kỷ Yến Đình quả thực kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh, Thu Tang luôn dịu dàng, rộng lượng, kiên cường, cảm xúc ổn định, bất kể gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh ứng phó.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nổi giận.

Ngụy Húc nhìn anh, chậm rãi mở miệng:

“Anh có biết cô ta là loại người gì không mà dám yêu? Cô ta bỏ chồng bỏ…”

“Câm miệng!”

Thu Tang hét lên, giọng lạc đi.

Cô nhìn Kỷ Yến Đình, gần như van nài:

“Anh về trước đi, có gì ngày mai chúng ta nói.”

Kỷ Yến Đình đầy lo lắng:

“Thật sự không cần anh ở lại sao?”

Thu Tang trực tiếp đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại.

Phòng khách sáng đèn, nhưng gương mặt Ngụy Húc dưới ánh sáng lại tối sầm, đôi mắt đen ngòm, cuồn cuộn thứ cảm xúc khó đoán.

Cuối cùng, cô đành xuống giọng:

“Tôi xin cậu, về đi được không?”

“Không về.” Ngụy Húc nhìn chằm chằm cô “Cô muốn yêu đương thì cứ yêu, nhưng tôi mong cô đừng sinh con. Nếu nhìn thấy em trai hay em gái được người khác yêu thương, tôi sẽ ghen. Sợ rằng không kiềm được… bóp c.h.ế.t đứa bé đó.”

Nói xong, hắn đi thẳng vào phòng, sập cửa đánh “rầm” một tiếng.



Kỷ Yến Đình trở về Phù Dung trang viên, phòng khách đang rất náo nhiệt.

Kỷ Chu Dã và Kỷ Cảnh Xuyên đang đọc báo tiếng Anh, Đoá Đoá và Dung Ngộ cùng xem truyện tranh tiếng Anh, Kỷ lão gia ở bên luyện Thái Cực.

“Anh tư, phát âm tiếng Anh của anh chưa chuẩn lắm.” Kỷ Chu Dã ngừng lại “Bà cố, bà nghe có phải không?”

Dung Ngộ ngẩng đầu:

“A Xuyên, hay là thế này đi, bà tìm cho cháu một gia sư tiếng Anh.”

“Cảm ơn bà cố.” Kỷ Cảnh Xuyên sợ bị mọi người hiểu lầm là mình kém, bèn giải thích “Trường tiểu học của cháu không có môn tiếng Anh, lên cấp hai mới bắt đầu học, cả trường chỉ có một giáo viên tiếng Anh, phân cho từng lớp, mỗi tuần chỉ một tiết…”

Kỷ Chu Dã hỏi:

“Ngôi làng đó cách trung tâm Hải thành chưa tới một giờ đi xe, mà điều kiện giáo viên lại kém thế sao?”

Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:

“Thế là khá lắm rồi, vì còn nhiều nơi nghèo hơn, rất nhiều đứa trẻ thậm chí còn khó có cơ hội đến trường. Ít nhất năm đó cháu đã đỗ đại học.”

Chỉ là… giấy báo trúng tuyển đã bị xé mất.

Nhưng không sao, cậu đã bắt đầu lại, có một cuộc đời mới, và sẽ có một tương lai hoàn toàn khác.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 159



Sáng sớm Chủ nhật.

Toàn bộ nhà họ Kỷ mặc lễ phục, cùng nhau đến dự tiệc cưới của cháu trai cả nhà họ Hải.

Vì thành viên đông, quản gia sắp xếp một chiếc limousine, vừa đủ chở cả bốn thế hệ. Xe chạy êm, dừng trước cổng lớn nhà họ Hải.

“Lão Kỷ, ông đến sớm thật.” Hải lão gia vội vã đón, vẻ mặt rối ren “Khách đông quá, tôi tiếp đãi không xuể, mau bảo đám cháu trai của ông phụ giúp tôi tiếp khách.”

Kỷ lão gia trợn mắt:

“Ai bảo ông mời nhiều khách thế?”

Hải lão gia hừ lạnh:

“Nhà họ Hải chúng tôi, hơn hai mươi năm mới có dịp vui trọng đại, chẳng lẽ không nên tổ chức thật linh đình? Thôi được rồi, đừng lắm lời. Phiền ông và Dung tiểu thư vào trong uống trà cùng chú Đường. A Uyên, cháu giúp ông tiếp đãi mấy vị đối tác bên kia. A Yến, bên kia có cả đám tiểu thư khuê các, cháu qua chào hỏi, ai cũng thích cháu lắm. A Xuyên, A Dã, Đoá Đoá, ba đứa còn nhỏ, sang bàn bên kia vừa ăn vừa chơi là được.”

Kỷ Chu Dã cau mày:

“Cháu đã trưởng thành rồi, không ngồi bàn trẻ con nữa. Cháu sẽ giúp rót rượu cho khách.”

Kỷ Cảnh Xuyên cũng nói:

“Xe ở cổng đỗ lộn xộn quá, cháu ra giúp đậu xe.”

Cậu từng làm thêm ở khách sạn, việc này với cậu chẳng khó.

“Được được, vất vả cho mấy đứa.” Hải lão gia vừa nói vừa liếc thấy Tư lão gia cũng đến, lập tức chạy qua kéo thêm người “Lão Tư, ông đã đến muộn lại còn chỉ mang theo hai đứa cháu, còn cả đống việc đang chờ kìa…”



Kỷ Cảnh Xuyên không vào sảnh tiệc mà đứng ở cổng, giúp khách đậu xe.

Một chiếc xe đỏ dừng lại, cậu bước tới định mở miệng thì cửa xe bật mở.

Một bóng dáng quen thuộc bước xuống khiến cậu sững người.

Người phụ nữ khoảng ngoài hai mươi, mang giày cao gót mũi nhọn, mặc váy dài xanh nhạt tôn dáng, gương mặt trang điểm nhẹ, ngũ quan thanh tú khiến người ta khó rời mắt.

Cậu nhận ra đó là hoa khôi thời trung học của mình – Đồng Lan.

Từ ghế sau, một phụ nữ khác xuống xe, đi tới bên Đồng Lan. Ban đầu chỉ liếc Kỷ Cảnh Xuyên qua loa, nhưng vừa nhìn kỹ liền tỏ ra kinh ngạc lộ liễu:

“Chẳng phải Hạ Cảnh Xuyên sao? Mặc vest trông cũng có chút… ra dáng.”

“Đừng nói vậy.” Đồng Lan khẽ trách, ánh mắt lướt qua Kỷ Cảnh Xuyên, khóe môi giữ nguyên nụ cười hoàn hảo.

Kỷ Cảnh Xuyên mím môi.

Giống hệt thời cấp ba, cô ta luôn biết cách tỏ ra dịu dàng, đoan trang, dù trong thâm tâm cũng khinh thường người khác.

Người phụ nữ kia tên Lý Sa, hồi học chung là cô gái thực dụng nhất lớp, bây giờ vẫn tô son đỏ rực. Cô ta cố ý nâng giọng:

“Cậu biết đây là nơi nào không? Nhà họ Hải, một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành đấy. Một tên nhà quê nghèo kiết xác như cậu, tưởng mặc bộ vest là che được mùi nghèo, trà trộn được vào chỗ sang trọng này sao?”

Kỷ Cảnh Xuyên nhìn hai người.

Bốn năm trôi qua, lời mỉa mai của Lý Sa vẫn chẳng khác gì trước, vẫn là cái kiểu khinh miệt quen thuộc ấy.

“Nghe nói cậu không học đại học?” Đồng Lan giả vờ quan tâm, nhưng ánh mắt lại dừng ở bộ vest không thấy nhãn hiệu trên người cậu. Nhìn thì có vẻ đắt tiền, nhưng e là hàng chợ.

Ánh mắt cô ta dừng lại ở chìa khóa xe trong tay cậu:

“Ồ, thì ra cậu đang làm nhân viên đậu xe ở đây.”

“Buồn cười quá, chỉ là một nhân viên phục vụ thôi.” Lý Sa nhạo báng “Với cái bộ dạng nghèo rớt mùng tơi này, hồi đó còn dám mơ mộng theo đuổi Đồng Lan, thật không hiểu cậu lấy đâu ra tự tin.”

Kỷ Cảnh Xuyên cụp mắt.

Năm lớp 11, trường yêu cầu đóng một khoản phí. Cậu tự ý đến nhà họ Kỷ tìm Trương Thúy Nga xin tiền, bị phát hiện và bị bà ta đánh thừa sống thiếu chết.

Trên người đầy thương tích tới trường, bị bạn bè cười chê, khi đó chính Đồng Lan đã giúp cậu gỡ rối.

Đó là tia sáng duy nhất trong những năm tháng tuổi trẻ của cậu.

Để cảm ơn, cậu dùng 38 tệ kiếm được từ làm thêm mua một chiếc bánh kem socola tặng cô ta.
Cô ta nhận lấy bằng tay mình.

Thế nhưng, khi không có ai, cô ta thẳng tay ném chiếc bánh vào thùng rác trước mặt cậu, rồi dịu dàng nói:

“Loại bánh kem rẻ tiền này không nên mang tặng người khác đâu. Bị một kẻ nghèo như cậu theo đuổi chẳng phải chuyện thể diện gì. Hạ Cảnh Xuyên, cậu nên biết điểm dừng.”

Sau chuyện đó, cậu vốn đã bị xa lánh, lại càng trở thành trò cười của trường, bị nói là “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, bị chửi sao không soi gương mà tự nhìn lại mình… Đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán.

“Làm nghề đậu xe cũng tốt.” Đồng Lan cười, đưa chìa khóa xe “Bạn học cũ, phiền cậu nhé.”

Lý Sa cau mày:

“Cẩn thận đấy, đừng làm hỏng, không thì cậu đền không nổi đâu!”

Kỷ Cảnh Xuyên lạnh nhạt:

“Đúng là tôi không đền nổi, vậy đổi người khác dắt xe đi.”

Cậu giơ tay gọi:

“Cậu lại đây một chút.”

Nhà họ Hải bố trí bảy tám người làm nhiệm vụ đậu xe, trong đó có hai người vẫn luôn hỗ trợ Kỷ Cảnh Xuyên, đương nhiên biết rõ thân phận của cậu.

Một thanh niên cúi đầu chạy tới:

“Tứ thiếu gia, xin hỏi có gì dặn dò ạ?”

Kỷ Cảnh Xuyên đưa chìa khóa xe:

“Làm phiền cậu.”

“Vâng, Tứ thiếu gia.”

Người thanh niên cung kính nhận lấy chìa khóa, ngồi vào trong xe.

Nụ cười trên môi Lý Sa lập tức cứng lại:

“Anh… anh ta vừa gọi cậu là gì?”

Đồng Lan để ý thấy bộ vest trên người chàng thanh niên kia và bộ vest của Kỷ Cảnh Xuyên hoàn toàn khác nhau.

Cùng là vest, nhưng có người mặc lên liền toát ra dáng vẻ của nhân viên phục vụ hay nhân viên môi giới bất động sản; còn có người, chỉ cần khoác lên là tự nhiên mang khí chất quý tộc…

Bộ vest trên người Kỷ Cảnh Xuyên chính là loại thứ hai.

Một kẻ nhà quê nghèo túng như Kỷ Cảnh Xuyên, vậy mà lại mặc nổi bộ vest đắt đỏ thế này?

Đồng Lan muốn mở miệng hỏi gì đó.

Khóe môi Kỷ Cảnh Xuyên khẽ nhếch, tạo thành một đường cong lạnh lẽo:

“Xin lỗi, thất lễ.”

Khi bước ngang qua, cậu ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền trên người Đồng Lan, vẫn là mùi Chanel No.5 y như hồi cấp ba.

Ngày đó, cậu từng nghĩ mùi hương này tượng trưng cho sự cao quý, giờ đây chỉ thấy ngột ngạt khó chịu.

“Đợi đã, Hạ Cảnh Xuyên!” Đồng Lan giữ lấy cánh tay cậu “Cậu là Tứ thiếu gia nhà nào vậy?”

Kỷ Cảnh Xuyên gỡ từng ngón tay cô ra, thản nhiên nói:

“Gọi nhầm tên người khác là hành vi rất bất lịch sự. Đồng tiểu thư, mong nhớ cho, tôi không họ Hạ, tôi họ Kỷ.”

Nói xong, cậu sải bước đi thẳng vào hội trường.

Đồng Lan như bị sét đánh ngang tai.

Lý Sa cau mày:

“Đổi cái họ thì có gì mà ra vẻ… có gì ghê gớm đâu…”

“Câm miệng.” Đồng Lan hít sâu một hơi “Trước đây, tôi nghe nói Tứ thiếu gia nhà họ Kỷ, người đã thất lạc suốt hơn hai mươi năm, đã được tìm về. Thì ra… Hạ Cảnh Xuyên lại chính là người của nhà họ Kỷ. Một kẻ nhà quê nghèo hèn, giờ đã trở thành thiếu gia nhà họ Kỷ…”

Lý Sa sững sờ.

Trong suy nghĩ của cô ta, nhà họ Đồng đã là khá giàu có, nhưng dù vậy cũng chẳng thể kết giao với bốn đại gia tộc ở Hải Thành. Tấm thiệp mời dự tiệc cưới hôm nay của nhà họ Hải là nhờ Đồng Lan bỏ không ít công sức và các mối quan hệ mới có được…

Nếu sớm biết Hạ Cảnh Xuyên đã thành Tứ thiếu gia nhà họ Kỷ, cần gì phải vất vả như thế?

Lý Sa nuốt nước bọt:

“Hồi trước Hạ… à không, Kỷ Cảnh Xuyên theo đuổi cậu, nếu cậu nhờ cậu ấy giúp nối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Đồng và nhà họ Trịnh, chắc cậu ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

Đồng Lan mím môi.

Nếu có thể hợp tác với nhà họ Kỷ, thì ai còn thèm để mắt đến nhà họ Trịnh nữa?

Cô ta chỉnh lại lớp trang điểm và tà váy, rồi bước nhanh vào trong hội trường trên đôi giày cao gót.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back