Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 150



Nhà họ Kỷ phát thiệp mời vào thứ Bảy, tổ chức tiệc vào Chủ Nhật. Thời gian gấp rút, nên chỉ mời vài gia tộc thân quen.

Hải lão gia và Tư lão gia đẩy xe lăn đưa Đường Triệt vào, cả ba người đều mang vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu tại sao nhà họ Kỷ lại đột ngột tổ chức tiệc nhỏ như vậy.

Kỷ Yến Đình từ thủ đô bay đêm về Hải Thành, ngủ mới được hai tiếng đã phải dậy tiếp khách. Anh dẫn mấy vị trưởng bối đi vào trong:

“Mọi người cứ ngồi uống trà trước, lát nữa sẽ giới thiệu một người cho mọi người làm quen.”

Thu Tang cũng theo về, phụ giúp rót trà Thiết Quan Âm cho mọi người.

Khách khứa lần lượt đến, Phù Dung trang viên dần trở nên náo nhiệt.

Không lâu sau, xe nhà họ Kỷ dừng lại trước cổng biệt thự.

Người xuống xe đầu tiên là Kỷ Chỉ Uyên và Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã cung kính mở cửa xe phía sau, đỡ Kỷ lão gia bước xuống, tiếp theo là Dung Ngộ, cuối cùng là Kỷ Cảnh Xuyên.

Kỷ Cảnh Xuyên mới khỏi bệnh, thân thể còn yếu, mặt trắng bệch, đi đứng lảo đảo.

Kỷ Chỉ Uyên và Kỷ Chu Dã một trái một phải dìu cậu.

Ánh mắt mọi người lập tức dồn hết về phía Dung Ngộ.

Chủ yếu là vì khí chất cô gái này quá nổi bật, sánh bước cùng Kỷ lão gia mà khí thế chẳng hề thua kém.

Tuy Dung Ngộ từng lên tin tức, nhưng nhà họ Kỷ chưa từng công bố thân phận cô.

Thế nên, mọi người không khỏi càng thêm tò mò.

“Cảm ơn mọi người đã bớt thời gian đến tham dự buổi tiệc của nhà họ Kỷ.”

Kỷ lão gia cất lời, kéo lại sự chú ý của tất cả, “Hôm nay mời mọi người tới là để giới thiệu một thành viên mới của nhà họ Kỷ.”

Mọi người lập tức hiểu ra, là tiệc nhận người thân?

Nhận Dung tiểu thư làm cháu gái nhà họ Kỷ?

Không biết cô gái này gặp vận may kiểu gì, lại được Kỷ lão gia công nhận…

Nhưng, Kỷ lão gia lại chỉ vào Kỷ Cảnh Xuyên bên cạnh, nói:

“Đứa nhỏ này, là huyết mạch nhà họ Kỷ. Hai mươi năm trước bị bế nhầm, lưu lạc bên ngoài đến tận bây giờ, may mà đã tìm được. Mọi người làm quen chút, sau này gặp tứ thiếu nhà họ Kỷ bên ngoài, mong các vị chiếu cố nhiều hơn.”

Kỷ Cảnh Xuyên mím môi, nở nụ cười nhẹ kiềm chế, hơi cúi đầu chào mọi người.

Cả hội trường thoáng lặng ngắt.

Rồi ngay sau đó, tiếng bàn tán nổ ra như vỡ chợ.

“Bế nhầm con?!”

“Chuyện cẩu huyết như thế lại xảy ra ở nhà họ Kỷ à?”

“Vậy trước kia tứ thiếu – Kỷ Lưu Quang thì sao? Còn ở lại nhà họ Kỷ không?”

“Quên rồi à, mấy hôm trước tài khoản chính thức của nhà họ Kỷ đã đăng thông báo rồi, nói là đã đoạn tuyệt quan hệ với Kỷ Lưu Quang.”

“Vậy là lúc đó nhà họ Kỷ đã biết cậu ta không phải con cháu ruột rồi…”

“Chả trách Kỷ lão gia lại quyết liệt đến thế…”

Hải lão gia và Tư lão gia lúc này đang gắng gượng tiêu hóa đống thông tin vừa nhận được.

Trước đây, khi nhà họ Kỷ tuyên bố đoạn tuyệt với Kỷ Lưu Quang, hai ông còn thấy thương Kỷ lão gia, sợ ông bạn già nghĩ quẩn, nên còn cố ý bỏ cả một ngày đi câu cá với ông ấy để giải khuây.

Giờ thì…

Hừ, hóa ra Kỷ Lưu Quang vốn chẳng phải con cháu nhà họ Kỷ.

Vậy thì sự đồng cảm trước kia của họ chẳng phải trở thành trò cười rồi sao?

Ở Hải Thành, mấy đại gia tộc hầu như nhà nào cũng có đứa cháu hư, mà nói đến quậy phá nhất, Kỷ Lưu Quang đứng đầu bảng.

Hồi học cấp ba, cậu ta không phải bắt nạt bạn học, mà là đánh cả giáo viên.

Hai giáo viên bộ môn bị đánh gãy xương sườn phải nhập viện, kết quả bị nhà trường đuổi học, sau cùng đành phải gửi ra nước ngoài.

Vì có “tấm gương” đó, nên Hải lão gia và Tư lão gia luôn cảm thấy, dù cháu mình có dở đến đâu, thì so với nhà họ Kỷ, vẫn còn có thể chấp nhận được.

Nhưng bây giờ…

Hai ông quay sang nhìn Kỷ Cảnh Xuyên.

Đứa nhỏ này nhìn một cái là thấy ngoan ngoãn, biết điều, thật thà.

Ai mà không muốn có một đứa cháu như thế chứ?

“Chúc mừng lão Kỷ có thêm cháu ngoan.”

Hải lão gia chắp tay cười, “Tôi nghĩ ra một ý hay…”

Kỷ lão gia, Tư lão gia, và Đường Triệt đang ngồi xe lăn gần đó đều nhìn sang.

Hải lão gia ho một tiếng, nhìn sang Dung Ngộ:

“Dung tiểu thư đây ưu tú quá, cả đám cháu gái nhà họ Hải cộng lại cũng không bằng một đầu ngón tay của cô. Không thì… tôi nhận cô làm cháu gái, từ nay cô là người nhà họ Hải chúng ta…”

“Cút!”

Kỷ lão gia trợn mắt, vung tay tát bốp một cái vào sau gáy Hải lão gia:

“Ý nghĩ kiểu đó, đừng bao giờ có! Toi không đồng ý!”

Mẹ của ông mà thành cháu gái nhà họ Hải, thế thì Kỷ lão gia trong mắt Hải lão gia chẳng phải phải gọi bằng “cháu chắt” rồi sao?!

“Tôi cũng không đồng ý.”Tư lão gia vội nói “Lẽ ra phải để Dung tiểu thư làm cháu gái tôi, thành người nhà họ Tư mới đúng.”

Đường Triệt mỉm cười khẽ:

“Hai người cứ một câu ‘Dung tiểu thư’, hai câu ‘Dung tiểu thư’, đây là thái độ nên có với bậc trưởng bối sao?”

Hải lão gia và Tư lão gia lập tức im bặt.

Không hiểu vì sao, rõ ràng Dung Ngộ chỉ là một nữ sinh cấp ba mới mười tám tuổi, thế nhưng mỗi lần chạm mắt cô, hai ông lại có cảm giác như đang đứng trước một bậc trưởng bối, vừa có phần e dè, vừa có cảm giác yên tâm khó tả.

Trong gia tộc, họ là trụ cột chống đỡ cho lớp trẻ.

Nhưng trước mặt Dung tiểu thư, họ lại có cảm giác như… không cần lo lắng gì cả, đi câu cá, cũng được cô ấy giúp lấp đầy thùng cá.

Có lẽ vì Dung tiểu thư quá xuất sắc, nên với những người bình thường như họ, vừa có sự hấp dẫn tự nhiên, lại vừa tạo ra áp lực vô hình…

“A Ngộ và tôi là bạn vong niên.”Đường Triệt mỉm cười dịu dàng “Tôi xem cô ấy như người đồng lứa, hai người lại dám nhận làm cháu gái?”

Bạn đồng lứa của ông Đường…

Nghĩ kỹ thì đó là ngang hàng với cha của Hải lão gia, cha của Tư lão gia và cha của Kỷ lão gia …

Nói ra cũng không ai dám nghĩ thêm.

Dung Ngộ đổi chủ đề:

“Cảnh Xuyên, chào hỏi mọi người đi.”

Kỷ Cảnh Xuyên rất ngoan ngoãn, lễ phép cúi đầu chào:

“Cháu chào ông cố Đường, ông nội Hải, ông nội Tư…”

Đường Triệt tháo chiếc nhẫn ngọc màu xanh đậm trên tay, đưa cho cậu:

“Quà gặp mặt, cầm lấy đi.”

Chiếc nhẫn vừa được tháo xuống, Đường phu nhân đứng phía sau sắc mặt liền thay đổi.

Chiếc nhẫn này là một món lễ vật chúc thọ mà Đường Hữu Nghĩa đã mua từ hơn hai mươi năm trước trong một buổi đấu giá, giá khi đó là hơn 1000 vạn, mấy năm gần đây còn tăng giá chóng mặt, đưa ra thị trường có thể bán được ít nhất 3000 vạn.

Một món đồ đắt đỏ như thế, đáng lẽ phải để lại cho hậu bối trong nhà, vậy mà lại đem tặng cho một người ngoài?!

Đường Hữu Nghĩa lạnh lùng liếc phu nhân nhà mình một cái:

“Im miệng, đừng có nhiều chuyện.”

Đường phu nhân đành nuốt giận vào lòng.

Kỷ Cảnh Xuyên rất nhạy cảm, cảm nhận được sự không vui của bà ta, không biết nên từ chối ra sao, đành quay sang nhìn Dung Ngộ.

Dung Ngộ gật đầu:

“Đã là tấm lòng của ông cố Đường, thì con cứ nhận lấy.”

Cậu liếc nhìn Đường phu nhân, rồi rụt rè đưa tay nhận chiếc nhẫn.

Hải lão gia bĩu môi:

“Cái lão già này phát thiệp mời cũng không báo trước một tiếng, hại tôi chẳng kịp chuẩn bị lễ ra mắt gì cả… Thôi thì, tặng tạm miếng ngọc bội này vậy…”

Đúng lúc đó, trước cổng biệt thự bỗng nhiên náo động.

“Cậu Lưu Quang, xin cậu đừng làm khó chúng tôi nữa, lão gia đã dặn rõ ràng, cấm cậu vào trong, xin mời cậu rời khỏi!”

“Cậu Lưu Quang, xin dừng bước! Người đâu, mau ngăn cậu ấy lại…”

Kỷ Lưu Quang sống trong nhà họ Kỷ suốt hai mươi năm, đám người hầu vẫn chưa rõ gia tộc có còn tình cảm gì với hắn không, nên cũng không dám mạnh tay kéo ngăn, chỉ cố gắng dùng lời nói.

Kỷ Lưu Quang gạt phăng mọi cản trở, sải bước đi vào trong.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 151



Kỷ Cảnh Xuyên cụp mắt xuống.

Hàng mi dài của cậu quét một bóng mờ xám dưới mi.

Tuy cậu có quan hệ huyết thống với nhà họ Kỷ, nhưng chưa bao giờ thật sự chung sống với người nhà họ Kỷ.

Người thực sự đã ở trong nhà họ Kỷ suốt hai mươi năm, cùng họ sống như người một nhà… là Kỷ Lưu Quang.

Người thân đã hòa vào m.á.u thịt suốt hai mươi năm, thật sự có thể dễ dàng cắt bỏ như vậy sao?

Nếu Kỷ Lưu Quang ở lại…

Vậy thì cậu chẳng phải sẽ lại trở thành một kẻ đáng thương không nhà để về?

Kỷ Cảnh Xuyên siết chặt nắm tay.

“Cậu đến đây làm gì!” Giọng Kỷ Chỉ Uyên lạnh đến cực điểm “Cậu đã không còn là người nhà họ Kỷ nữa, nghe rõ chưa?”

Ánh mắt Kỷ Lưu Quang quét qua từng người trong nhà họ Kỷ.

Anh cả lạnh lùng nhìn cậu.

Anh hai ánh mắt xa cách.

Anh ba… không có ở đây.

Lão Ngũ tránh né ánh mắt cậu…

Còn ông nội thì giận dữ đến mức như muốn bóp c.h.ế.t hắn tại chỗ.

Ngôi nhà này… đã hoàn toàn không còn chỗ cho hắn nữa.

“Tôi biết mình không còn là người nhà họ Kỷ, tôi cũng không dám mơ tưởng gì.” Ánh mắt Kỷ Lưu Quang rơi xuống đầu Kỷ Cảnh Xuyên “Nhà họ Kỷ có thể không nhận tôi, vì nhà họ Kỷ đã có ơn với tôi.
Nhưng… cậu dựa vào đâu mà không nhận mẹ nuôi của cậu?
Khi cậu được đứng đây làm nhân vật chính trong bữa tiệc vinh quang này, cậu có từng nghĩ đến, người đã nuôi cậu khôn lớn giờ đang chịu đựng đau khổ thế nào không?
Cậu còn lương tâm không?”

Dù không thể quay lại nhà họ Kỷ, hắn cũng phải phá hoại danh tiếng của Hạ Cảnh Xuyên.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Hạ Cảnh Xuyên sống yên ổn…

Quả nhiên, ánh mắt của những người xung quanh bắt đầu thay đổi.

Người ta thường nói, ân sinh không bằng ân dưỡng; ngay cả người mẹ nuôi đã nuôi lớn mình mà cũng có thể vứt bỏ, thì nhân phẩm chắc chắn chẳng ra sao.

Thì ra vị Tứ thiếu nhà họ Kỷ này, bề ngoài trông ngoan hiền, thực chất lại là một con bạch nhãn lang…

Kỷ Chu Dã vội bước lên kéo Kỷ Lưu Quang:
“Anh tư, anh đừng như vậy, đang yên lành một bữa tiệc lại bị anh phá hết. Anh về trước đi, có gì chúng ta nói sau…”

“Vẫn là em có nghĩa khí, vẫn coi anh là Anh tư.” Kỷ Lưu Quang vỗ vai Kỷ Chu Dã “Có được người em như em, là may mắn lớn nhất của tôi.”

Kỷ Chu Dã lập tức lùi lại một bước.

Cậu chỉ là thói quen gọi “Anh tư” thôi, chứ không phải thật sự còn nhận người này là Anh tư.

Nhưng nói thật lòng, cậu và Anh tư tuổi gần nhau nhất, từ nhỏ đã cùng nhau nghịch ngợm lớn lên, làm sao có thể hoàn toàn không có tình cảm?

Thế nhưng vừa ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt đen thẳm của Kỷ Cảnh Xuyên…

Cậu bỗng thấy mình như đang phụ lòng “Anh tư mới” này…

“Mẹ nuôi của tôi đang ở trong tù, chịu sự xét xử của pháp luật.” Kỷ Cảnh Xuyên chậm rãi bước đến trước mặt Kỷ Lưu Quang “Bà ấy là người làm trong nhà họ Kỷ, nhưng hai mươi năm trước lại tráo đổi con của chủ nhân.
Bà ấy phải trả giá cho hành vi của mình.
Điều duy nhất tôi có thể làm, là mong bà ấy trong tù biết hối cải, tích cực cải tạo.
Đợi bà ấy mãn hạn, tôi sẽ thực hiện trọn vẹn trách nhiệm của một người con nuôi.”

Câu nói này vừa dứt, sắc mặt những người xung quanh lại đổi lần nữa.

“Thì ra không phải bế nhầm, mà là cố ý tráo đổi con.”

“Người giúp việc mà dám tráo con của chủ, đúng là to gan, đáng bị xử bắn.”

“Nhà ai mà chẳng có vài người giúp việc, nếu ai cũng làm thế này thì các gia tộc lớn chẳng phải loạn hết sao?”

“Đứa trẻ bị tráo suốt hai mươi năm, vậy mà vẫn muốn tận hiếu… thật là đứa con ngoan.”

Dư luận lập tức đảo chiều, sắc mặt Kỷ Lưu Quang cực kỳ khó coi.

Lúc này, Kỷ Cảnh Xuyên đã bước đến ngay trước mặt Kỷ Lưu Quang, hơi cúi người, giọng nói rất thấp:

“Từ nhỏ, cậu đã độc chiếm Trương Thúy Nga, không cho bà ấy về nhà chăm sóc tôi, không cho bà ấy gọi điện cho tôi…
Giờ đây bà ấy cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành mẹ của riêng cậu, cậu chẳng phải nên vui mừng sao?
Sao lại tỏ ra như không cam lòng thế này?”

Đồng tử Kỷ Lưu Quang co rút dữ dội.

Tên khốn này, trước kia thì cung kính gọi mình một tiếng “Tứ thiếu gia”, giờ lại dám mỉa mai châm chọc mình!

Kỷ Cảnh Xuyên tiếp tục:

“Trước đây, cậu là Tứ thiếu gia nhà họ Kỷ, tôi là con trai người giúp việc.
Từ hôm nay trở đi, mọi thứ đảo ngược.
Kỷ Lưu Quang… ồ không, cậu không nên mang họ Kỷ nữa… Cậu mang họ Hạ mới đúng, Hạ Lưu Quang…”

Chữ “Hạ” kia như một lưỡi d.a.o nhọn, đ.â.m thẳng vào phổi Kỷ Lưu Quang.

Hắn hoàn toàn không khống chế nổi cơn giận, lập tức giơ tay bóp chặt cổ Kỷ Cảnh Xuyên.

Kỷ Cảnh Xuyên không hề tránh né, cứ thế để đối phương bóp cổ.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cậu lại càng trở nên trắng bệch.

Cậu khó khăn phát ra tiếng:

“Sao mà cậu ngốc thế… Cậu có hiểu không, chỉ cần cậu chửi mắng tôi, hành hạ tôi, thì người nhà sẽ càng thương tôi, càng muốn chấp nhận tôi.
Hạ Lưu Quang, cảm ơn cậu đã giúp tôi nhanh chóng hòa nhập vào nhà họ Kỷ… và hoan nghênh cậu thường xuyên đến chơi.”

Kỷ Chu Dã đứng gần hai người nhất, thấy cảnh này liền lập tức vung tay mạnh đẩy Kỷ Lưu Quang ra, rồi nhanh chóng đỡ lấy Kỷ Cảnh Xuyên đang lảo đảo suýt ngã.

Vốn dĩ, trong lòng cậu vẫn còn sót lại chút ít tình cảm dành cho Kỷ Lưu Quang.

Nhưng hành vi vừa rồi của Kỷ Lưu Quang đã khiến chút tình cảm ấy hoàn toàn tan biến.

Kỷ lão gia cũng vậy.

Trước đó, ông vẫn còn ít nhiều kỳ vọng vào “đứa cháu giả” này, nhưng giờ, một chút kỳ vọng cũng không còn, chỉ còn lại sự chán ghét.

“Lão Du, ném nó ra ngoài.” Ông gằn từng chữ “Từ giờ, nếu nó dám tự tiện xông vào Phù Dung trang viên, lập tức báo cảnh sát vì tội xâm nhập tư gia.”

“Tôi không có… không phải tôi…” Kỷ Lưu Quang lớn tiếng biện giải “Là hắn, hắn cố ý kích động tôi, ép tôi ra tay! Hắn không hề thật thà như vẻ bề ngoài, trong bụng toàn tâm cơ xấu xa! Hắn trở về nhà họ Kỷ nhất định sẽ khiến nhà họ Kỷ mất mặt…”

“Câm miệng!” Kỷ Chỉ Uyên đã hết sạch kiên nhẫn “Còn đứng đó làm gì, ném ra ngoài!”

Quản gia Du khẽ phất tay, bốn gã vệ sĩ lực lưỡng bước lên, lôi Kỷ Lưu Quang vẫn đang om sòm không ngớt ra khỏi cửa, ném thẳng ra ngoài cổng.

“Để mọi người chê cười rồi.” Kỷ lão gia quay sang khách khứa “Nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa con nuôi này, mọi hành vi của nó đều không liên quan gì đến nhà họ Kỷ, xin mọi người rõ cho.”

Mọi người đương nhiên đã nhìn thấu tình hình, đồng loạt gật đầu.

Hải lão gia tiếp tục tặng quà gặp mặt: một ngọc bội.

Tư lão gia tặng một chiếc quạt xếp vẽ tranh danh họa.

Những người khác cũng lần lượt dâng quà.

Cuối cùng, đến lượt người nhà họ Kỷ tặng quà.

Kỷ lão gia lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần:

“Mỗi đứa trẻ trong nhà họ Kỷ đều có hai phần trăm cổ phần, ký vào là có hiệu lực.”

Chưa đợi Kỷ Cảnh Xuyên mở lời cảm ơn, Kỷ Chỉ Uyên đã tiến lên đưa ra một quyển sổ đỏ:

“Biệt thự đơn lập ở khu Đông thành, nếu ở trong trang viên không thoải mái thì có thể dọn qua đó, tất nhiên để trống cũng không sao.”

Kỷ Yến Đình đưa qua một tấm thẻ ngân hàng:
“Tiền tiêu vặt bao năm qua của em, anh đã để hết trong này, muốn mua gì thì mua, đừng tiết kiệm.”

Kỷ Chu Dã gãi đầu:

“Anh tư, em hơi nghèo… chỉ tặng được anh cái điện thoại đời mới nhất thôi.”

Số tiền mà cậu chắt chiu bao lâu nay đều đổ hết vào chiếc điện thoại này, thật khổ sở.

Đoá Đoá thì đã tặng trước một chiếc bùa bình an.

Dung Ngộ mỉm cười:

“Tôi đã sắp xếp lại trường cấp ba cho cậu, đăng ký lại kỳ thi đại học, đợi khi nào khỏe hẳn thì quay lại học.”

Kỷ Chu Dã: “…”

Bắt Anh tư học lại cấp ba… món quà này, chắc chỉ có bà cố mới nghĩ ra được.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 152



Trái tim băng lạnh của Kỷ Cảnh Xuyên dần dần trở nên ấm nóng.

Cậu không quan tâm đến cổ phần, bất động sản hay thẻ ngân hàng…

Điều cậu để ý là tình yêu của nhiều người dành cho mình.

Tình yêu từ trên trời rơi xuống này, thật giống như một giấc mơ.

Liệu sẽ có ngày giấc mơ này tan biến không?

“Chúng ta cứ ăn uống vui vẻ nhé.” Kỷ lão gia cười hiền hậu “Lão Đại, lão Nhị, lão Ngũ, mấy đứa đi tiếp chuyện các bậc trưởng bối, lão Tứ, theo ông qua đây ngồi.”

Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:

“Để cháu cất đồ trước đã.”

Cậu ôm một đống quà gặp mặt, đi vào nhà, người hầu dẫn cậu lên phòng ngủ mới chuẩn bị ở tầng hai.

Phong cách bài trí rất giản dị, nhưng chỗ nào cũng thấy sự chăm chút.

Trên ban công, toàn là những chậu lan, loài hoa cậu thích nhất.

Bên trái là phòng của bà cố, bên phải là phòng của Đóa Đóa, cậu ở giữa, cảm giác rất an tâm.

Hạnh phúc thế này, ai nỡ đánh mất?

Kỷ Cảnh Xuyên lấy điện thoại, bấm gọi một số.
Đầu bên kia vang lên giọng một người đàn ông:

“Thằng tạp chủng, mày cũng biết gọi cho tao à? Sao, có tiền hiếu kính cha mày rồi hả?”

Kỷ Cảnh Xuyên khẽ nhếch môi.

Đây chính là người mà cậu từng nghĩ là cha ruột, lúc nào cũng một câu “thằng tạp chủng”, cho dù ông ta không biết cậu vốn chẳng phải người nhà họ Hạ.

“Hạ tiên sinh, ông về quê hỏi thăm đi, sẽ biết nhà họ Hạ sắp phát tài rồi.”Cậu lạnh nhạt nói “Con trai ruột của ông đã sống trong nhà hào môn hai mươi năm, một bộ quần áo cũng đáng giá hai, ba trăm nghìn. Ông đi tìm con trai ruột của ông đi, nó sẽ để ông hưởng vinh hoa phú quý nửa đời còn lại.”

Nói xong, cậu cúp máy ngay và chặn liên lạc.
Có người đàn ông bùn nhão này quấn lấy Kỷ Lưu Quang, ít nhất một thời gian tới Kỷ Lưu Quang sẽ không rảnh đến nhà họ Kỷ tìm cảm giác tồn tại, rồi dần dần, người nhà họ Kỷ sẽ quên luôn sự tồn tại của hắn.

Làm xong tất cả, Kỷ Cảnh Xuyên lại trở về vẻ ngoan ngoãn, hiền lành, xuống lầu, ngoan ngoãn ngồi cạnh Dung Ngộ, không xen lời, hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một hậu bối.

Dung Ngộ đang trò chuyện với Thu Tang.

“Lần công diễn này, Dung tiểu thư lại đứng nhất.” Thu Tang cười “Kỳ sau chia nhóm, rồi tiếp theo là đêm chung kết. Nếu không có gì bất ngờ, cô chắc chắn sẽ debut ở vị trí số một. Đến lúc ký hợp đồng với công ty quản lý, cô đã có kế hoạch gì chưa?”

Dung Ngộ đáp:

“Tôi tham gia chương trình này là ngoài ý muốn, sau khi quay xong chắc sẽ không xuất hiện nhiều trong giới giải trí nữa.”

Thu Tang rất kinh ngạc.

Người khác đều tìm mọi cách chen vào giới giải trí, vậy mà Dung tiểu thư debut ở vị trí trung tâm, lại chọn rút lui?

“Cũng tốt thôi.” Thu Tang “Dung tiểu thư xuất sắc thế này, làm gì cũng sẽ thành công.”

Bên kia, Kỷ Yến Đình đang tiếp chuyện vài vị lão gia.

Hải lão gia nhìn anh, do dự một lúc rồi hỏi:

“A Yến, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn gái chưa?”

Kỷ Yến Đình khựng tay một chút, lắc đầu.

“Vậy cháu có hứng thú xem mắt không?” Hải lão gia ghé lại “Ông có cô cháu gái, vừa tốt nghiệp đại học, là fan của cháu, cũng đang dự tiệc ở đây. Kìa, bên đó, hay là hai đứa ngồi lại nói chuyện xem có hợp không?”

Kỷ Yến Đình ngẩng đầu.

Phía hội trường, một cô gái mặc váy voan tím, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, vừa nhìn đã biết là fan.

Đi dự tiệc gia tộc mà cũng gặp fan…

Nhưng đừng nói là anh đã có người trong lòng, cho dù không có, anh cũng tuyệt đối không bao giờ dính líu tình cảm với fan.

“Cháu không thích xem mắt.” Kỷ Yến Đình điềm đạm “Cháu qua bên kia ngồi một lát, xin phép.”

Anh đứng dậy, đi thẳng về phía Dung Ngộ và Thu Tang.

Ánh mắt anh, thẳng tắp rơi lên gương mặt Thu Tang.

Thu Tang nghiêng đầu, vành tai ửng hồng.

Không khí xung quanh bỗng trở nên mập mờ.

Dung Ngộ nào phải ngốc, chuyện này nếu còn không nhìn ra thì khỏi phải lăn lộn nữa.

Cô lập tức đứng dậy, nhường chỗ.

Kỷ Cảnh Xuyên bưng chén trà mà cô vừa uống dở, đi theo cô sang phía khác.

Kỷ Chu Dã vốn đang khoác lác với Tư Lâm và mấy người khác,liếc thấy bên cạnh bà cố có thêm ông anh tư siêng năng mới, mí mắt lập tức giật giật.

Trước kia, khi “anh tư giả” từ nước ngoài trở về, cậu còn tưởng vị trí trong nhà của mình được nâng lên nhiều…

Nhưng khi “anh tư thật” quay về, dường như… lại cướp mất ngôi “cháu ngoan số một” của cậu.
Tuy cậu cũng rất xót thương cho hoàn cảnh của anh tư thật, nhưng… cũng không muốn nhường vị trí “cháu ngoan số một”, nếu không thì địa vị của cậu sớm muộn gì cũng thua cả Tùng Quả.

“Bà cố…” Kỷ Chu Dã vội chạy tới “để cháu đỡ bà đi.”

Dung Ngộ liếc cậu một cái:

“Bà bảy tám mươi tuổi rồi chắc, mà cần cháu đỡ?”

Kỷ Chu Dã cười hì hì:

“Bà cố của cháu mãi mãi mười tám tuổi, thiếu nữ thanh xuân, nhan sắc vô địch…”

Vừa nói, cậu vừa chen ra trước Kỷ Cảnh Xuyên.

Nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Kỷ Cảnh Xuyên rủ mi mắt, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, trông như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Cậu lập tức hối hận muốn tự tát mình.

Cậu đã được hưởng tình thân và sự yêu thương ở nhà họ Kỷ suốt hơn mười năm, vậy mà anh tư mới về nhà ngày đầu tiên, cậu đã tìm cách gạt anh tư ra.

Thế cậu còn ra cái thể thống gì nữa?

Cậu vội nói:

“Anh tư, để em đỡ anh nữa.”

Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:

“Cảm ơn A Dã, anh biết em rất giỏi chơi game, có thể dẫn anh chơi cùng được không?”

Kỷ Chu Dã lập tức quay sang Dung Ngộ:

“Bà cố nghe thấy chưa, không phải cháu muốn chơi, là anh tư nhờ cháu dẫn. Anh tư đã khổ sở suốt hai mươi năm, chơi chút game chắc không sao đâu nhỉ?”

Dung Ngộ vừa buồn cười vừa bực:

“Bà đã cấm cháu chơi game bao giờ chưa?”

Kỷ Chu Dã âm thầm lẩm bẩm.

Đúng là chưa cấm, nhưng… sẽ liếc cậu bằng ánh mắt như muốn g.i.ế.c người, thà mắng vài câu còn dễ chịu hơn.

Trong sảnh tiệc, không khí vẫn náo nhiệt.
Kỷ Yến Đình và Thu Tang tìm một góc vườn yên tĩnh để nói chuyện.

“Chuyện cậu là nhị thiếu gia nhà họ Kỷ, tạm thời chưa nên công bố.” Thu Tang bàn công việc “Đợi cậu hoàn toàn tiếp quản Giải Trí Kỷ Thị rồi, mở họp báo thông báo với truyền thông cũng chưa muộn…”

Cô còn chưa nói xong, Kỷ Yến Đình đã cúi người lại gần mặt cô, giọng khàn khàn:

“Tôi đại khái đã đoán được lý do hai lần trước tỏ tình đều thất bại.”

Ngón tay Thu Tang khựng lại, cổ họng cũng theo đó căng thắt.

“Bởi vì… tôi lại dùng nhẫn để tỏ tình. Đó là thứ để cầu hôn, đem ra tỏ tình chẳng phải chỉ làm tăng áp lực tâm lý cho chị thôi sao?” Kỷ Yến Đình bất ngờ lấy ra một cuốn sách.

Thu Tang ngẩn ra, đó chính là cuốn mà lúc rảnh cô hay lật xem, nói về mối quan hệ giữa diễn viên và kịch bản.

Cô xem cuốn này, cũng là để có thêm nhiều đề tài chung với Kỷ Yến Đình.

“Thu Tang, công việc của tôi là kịch bản, nhưng tôi không muốn cuộc đời mình cũng là kịch bản.” Kỷ Yến Đình nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng
“Tôi rất muốn cùng chị thử một lần… thử xem trong đời thực, làm thế nào để đóng tốt vai bạn trai. Chị có bằng lòng không?”

Thu Tang cắn môi.

Ban đầu, cô thật sự không muốn.

Nhưng…

Điều khiến cô lo lắng nhất, đã được giải quyết.

Tất cả nguy cơ đều không còn, vậy thì… có thể thử một lần, đúng không?

Có lẽ… cách duy nhất để bước ra khỏi bóng tối quá khứ, chính là ôm lấy một cuộc sống mới.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 153



“Em… đồng ý.”

Nghe thấy câu trả lời của Thu Tang, trong đầu Kỷ Yến Đình như pháo hoa nổ tung, niềm vui sướng tột cùng bao trùm lấy anh.

Anh đối với Thu Tang không phải tiếng sét ái tình, mà là tình cảm nảy sinh từ lâu ngày. Bao nhiêu năm làm việc cùng nhau, cũng chẳng rõ từ lúc nào, anh đã thích cô.

Thứ tình cảm nhàn nhạt ấy, được thời gian ủ men, trở thành tình yêu mãnh liệt.

Anh đưa tay, khẽ giữ lấy sau gáy của cô, chậm rãi cúi xuống. Đôi môi kia, đối với anh, mang sức cám dỗ, anh đã muốn hôn từ lâu rồi.

Thế nhưng…

Khi chỉ còn chưa đầy một phân nữa là chạm vào bờ môi đỏ ấy, người trong vòng tay anh đột nhiên run rẩy dữ dội.

“Không… đừng…”

“Không được…”

Thu Tang ôm chặt lấy đầu, toàn thân run bần bật, ngồi sụp xuống, trốn sau một gốc cây.

“Được rồi, anh không hôn nữa.” Kỷ Yến Đình vội vàng trấn an “Là anh sai, chưa được em cho phép mà đã đường đột… Thu Tang, em bình tĩnh lại, đừng sợ.”

Giọng nói dịu dàng của anh khiến Thu Tang dần lấy lại thần trí.

Giọng cô khàn khàn: “Xin lỗi, em…”

Câu nói còn dang dở thì một người hầu đột nhiên đi tới, phá vỡ bầu không khí giữa hai người:

“Nhị thiếu gia, vị bên cạnh là Thu Tang tiểu thư phải không ạ? Ngoài cổng có người tìm cô ấy.”

Thu Tang sững người.

Cô luôn làm việc ở Kinh Thành, ở Hải Thành gần như không quen ai, sao lại có người tìm mình?

Hơn nữa… người đó làm thế nào biết cô đang ở Phù Dung trang viên?

Không hiểu sao, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Kỷ Yến Đình nói:

“Có thể là nhân viên của Giải Trí Kỷ Thị muốn trao đổi công việc với em. Đi thôi, anh đi cùng.”

Hai người băng qua đại sảnh náo nhiệt, tới cổng lớn của trang viên.

Dưới gốc cây cổ thụ trăm năm, đứng đó là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc chiếc áo dài tay và quần bò đã cũ, dưới chân là đôi giày thể thao hơi lấm bẩn.

Khi cậu thiếu niên quay đầu, lộ ra gương mặt ấy, m.á.u trong người Thu Tang lập tức đông cứng lại.

“Sao vậy?”

Kỷ Yến Đình nhạy bén nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô.

“Ngôn… Ngôn Đình, anh đợi ở đây.” Giọng Thu Tang như nghẹn lại trong cổ họng “Em… đi rồi sẽ quay lại.”

Kỷ Yến Đình đứng nguyên tại chỗ.

Thu Tang bước từng bước nặng nề, tiến về phía thiếu niên kia.

Cơn ác mộng của mười mấy năm trước, như thủy triều dâng trào ập đến, khiến gương mặt cô tái nhợt như tờ giấy, bước chân loạng choạng.

Đến gần mới thấy, khuôn mặt cậu thiếu niên gần như giống hệt gã đàn ông của mười mấy năm trước, năm cô mười bốn tuổi, cuộc đời cô đã bị hắn hủy hoại hoàn toàn…

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô:

“Hóa ra… mẹ tôi trông thế này.”

“Câm miệng! Tôi không phải mẹ cậu!” Toàn thân Thu Tang run lên “Tôi đã đưa cho Ngụy Hoa 100 vạn, từ đó không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Ngụy các người nữa. Tại sao hắn vẫn sai cậu đến tìm tôi? Tại sao?!”

“Hắn không sai tôi đến tìm cô.” Thiếu niên chậm rãi nói “Là tôi tự bỏ ra nhiều ngày để điều tra hành trình của cô, rồi bám theo đến đây. Nơi xa hoa thế này, tôi còn chẳng dám mơ, vậy mà cô lại có thể ra vào tùy ý. Cô bỏ rơi tôi ngần ấy năm, bây giờ phải gánh trách nhiệm của một người mẹ, đúng không?”

Hắn đưa tay ra:

“Mẹ con chúng ta xa cách nhiều năm, chắc cô còn nhớ tôi tên là Ngụy Húc chứ? Sau này… xin mẹ vất vả chăm sóc tôi rồi.”

Sợi dây thần kinh vốn căng chặt của Thu Tang bỗng chốc đứt phựt.

Nước mắt cô không kìm được, tuôn ra ào ạt.

Năm mười bốn tuổi, trên đường tan học buổi tối về nhà, cô bị Ngụy Hoa kéo vào ngõ tối.
Cô không dám nói với ai.

Nhưng mấy tháng sau, bụng cô lớn lên, không thể giấu được nữa.

Bị cha mẹ ép hỏi, cô chỉ đành kể hết mọi chuyện.

Cha cô là thầy giáo đức cao vọng trọng, mẹ cô là quản lý cấp cao của ngân hàng, ở thị trấn được coi là có địa vị.

Cô tưởng rằng, cha mẹ sẽ đòi lại công bằng cho mình.

Nhưng trong mắt họ, danh tiếng và thể diện quan trọng hơn đứa con gái này.

Bởi nhà còn hai cậu em trai, không thể để người khác cười chê.

Khi ấy cô vẫn đang đi học, bị cha mẹ trói ép gả cho Ngụy Hoa.

Yêu cầu duy nhất của cô là được tiếp tục đi học. Ngụy Hoa sợ cô tìm c.h.ế.t nên đồng ý.

Cô mang thai, khó khăn lắm mới thi đỗ vào cấp ba…

Sau khi sinh con, cô dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p Ngụy Hoa, buộc hắn phải cho phép mình tiếp tục đi học, cuối cùng thi đỗ vào đại học.

Từ đó trở đi, cô không bao giờ quay lại ngôi làng như ác mộng ấy nữa.

Ngày cô rời đi, đứa trẻ này mới hơn ba tuổi, đứng ở đầu làng xa xa nhìn theo.

Cô chán ghét đứa trẻ này, vô cùng chán ghét…

Bởi với cô, con cái lẽ ra phải là kết tinh của tình yêu, chứ không phải là kết quả của tội ác.

Ngay sau đó, cô đổi tên đổi họ, từ Lý Xuân Hoa thành Thu Tang.

Cô ẩn mình kỹ như vậy, vậy mà vẫn bị cha con nhà đó bám theo.

Cô biết, cả đời này mình sẽ không thể yên ổn nữa…

Cô khóc đến mức hoàn toàn không thể khống chế.

Mãi đến khi nghe thấy giọng Kỷ Yến Đình vang lên:

“Thu Tang, em sao vậy? Đừng khóc… đừng dọa anh…”

Thu Tang vẫn khóc.

Kỷ Yến Đình lạnh mắt nhìn thiếu niên mười bốn tuổi trước mặt:

“Cậu là ai? Cậu đã làm gì? Cậu có ý đồ gì?”

Thu Tang giật mình, tỉnh táo lại, khó khăn mở miệng:

“Cậu… cậu ấy là con của người họ hàng quê em. Người họ hàng đó bất ngờ qua đời, em biết tin nên hơi buồn… nên mới khóc. Cậu ấy… có lẽ cần em chăm sóc một thời gian.”

Khóe môi Ngụy Húc cong lên chế giễu:

“Sau này dì Thu làm việc ở đâu, thì tôi sẽ học ở đó. Phiền dì sắp xếp cho tôi một trường, tôi học lớp 8.”

Thu Tang lạnh lùng từ chối:

“Công việc của tôi thường xuyên phải bay đi khắp nơi, e là không tiện để cậu ở bên cạnh.”

Ngụy Húc bước lên một bước, ghé sát tai cô:

“Có cần tôi gọi cô một tiếng ‘mẹ’ ngay giữa chốn đông người không? Muốn phá nát cuộc sống yên bình hiện tại của cô thì cứ việc chọc vào tôi. Dù sao tôi cũng thế này rồi, cái bình đã vỡ thì còn sợ vỡ thêm?”

Mẹ bỏ đi hơn mười năm trước, cha thì ngày ngày bạo hành, trút giận lên người hắn.

Hắn vô tội đến nhường nào?

Tại sao phải chịu đựng cảm xúc tiêu cực từ cả cha lẫn mẹ?

Thu Tang siết chặt lòng bàn tay đến mức đau buốt.

Cô đã liều mạng học hành, liều mạng làm việc, liều mạng tích góp từng đồng, tất cả chỉ để thoát khỏi cơn ác mộng quá khứ.

Khó khăn lắm mới ngoi lên được, vậy mà lại bị ác mộng kéo xuống lần nữa.

Trong công việc, cô luôn ung dung, thành thạo.

Nhưng khi đối diện với vết sẹo quá khứ, cô nhận ra mình hoàn toàn bất lực.

Kỷ Yến Đình lên tiếng:

“Thời gian tới Thu Tang sẽ ở lại Hải Thành một thời gian. Cậu cứ vào học tạm ở một trường trung học tại đây đi, tôi sẽ sắp xếp.”

Ngụy Húc lấy điện thoại ra:

“Vị này chắc là chú Ngôn phải không? Chúng ta kết bạn đi.”

Thu Tang muốn ngăn lại nhưng đã không kịp, cô đành nén cảm xúc:

“Yến Đình, anh quay lại tiếp khách đi, em đưa cậu ấy đi sắp xếp chỗ ở.”

Từ khi Kỷ Yến Đình định tiếp quản Giải Trí Kỷ Thị, Thu Tang bắt đầu thỉnh thoảng bay đến Hải Thành, và thuê một căn hộ nhỏ ở đây.

Căn hộ không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó có một phòng làm việc.

Cô dọn dẹp xong, giọng nhạt nhẽo:

“Vài hôm tới, cậu cứ ngủ ở đây. Tôi sẽ liên lạc với Ngụy Hoa để đón cậu về.”

“Tôi không về.” Ngụy Húc nhìn cô “Tôi chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần giúp tôi đăng ký học, thuê gia sư, để tôi yên tâm học hành. Giống như trước đây, Ngụy Hoa đã nuôi cô ăn học vậy.”

“Còn nữa, đừng gọi điện cho Ngụy Hoa nữa.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Sau khi nhận được 100 vạn cô đưa, ông ta tái hôn rồi. Đúng, chỉ vài ngày sau đã cưới ngay một người mới. Mẹ kế không chấp nhận một đứa con riêng lớn tuổi như tôi, nên cô đừng mong ông ta sẽ đón tôi về.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 154



Sáng sớm, Dung Ngộ xuống lầu.

Phòng ăn náo nhiệt, lão đại, lão nhị, lão tứ, lão ngũ đều có mặt, Anh Bảo và Đoá Đoá thì chụm đầu nói chuyện gì đó không biết.

Bầu không khí gia đình thế này khiến tâm trạng Dung Ngộ cũng tốt lên.

“Ể, sao cháu lại ngửi thấy mùi chua chua hôi hôi thế này?”

Kỷ Chu Dã chun mũi hít hít, rồi ghé sát từng người để ngửi.

Thân thể Kỷ Cảnh Xuyên bỗng cứng đờ.

Cậu rất nhạy cảm, lại tự ti, mới hôm qua thôi vẫn là con trai của một người giúp việc, nay bỗng trở thành Tứ thiếu gia nhà họ Kỷ.

Trước đây chỉ được ăn cơm ở khu của người làm, nay lại ngồi vào bàn ăn của chủ nhân nhà họ Kỷ.

Dù đã thay một bộ quần áo mới tinh, nhưng cậu không chắc trên người mình có còn vương mùi “nghèo khổ” hay không.

Khi mũi của Kỷ Chu Dã sắp chạm tới, toàn thân cậu lập tức căng như dây cung.

Dung Ngộ liếc lạnh sang Kỷ Chu Dã:

“Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng bày cái bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t này.”

Kỷ Chu Dã ghé sát Kỷ Yến Đình:

“Mùi chua hôi trên người anh hai nồng quá, nói mau, có chuyện gì thế?”

Kỷ Cảnh Xuyên khẽ thả lỏng.

Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Yến Đình hơi đỏ lên:

“Sao cậu biết anh và Thu Tang đang quen nhau?”

“Ôi trời, thật sự yêu đương rồi à!” Kỷ Chu Dã truy hỏi “Từ bao giờ? Khi nào định cưới? Giờ em có thể gọi chị Thu là chị dâu chưa?”

Kỷ Yến Đình ho nhẹ:

“Không vội, từ từ từng bước một.”

Kỷ lão gia cười tít mắt:

“Nhà họ Kỷ ta cuối cùng cũng lại có việc hỉ rồi, lão nhị, phải cố gắng đấy.”

Bữa sáng kết thúc, Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã cùng nhau đến trường.

Vừa đến cổng, họ đã thấy thầy Dương của lớp chọn dẫn theo Tống Hoài, Trương Hạo Vũ, Dung Nhược Dao cùng sáu học sinh khác, lên chiếc xe buýt đỗ trước cổng.

Một nhóm học sinh bàn tán xôn xao:

“Thầy Dương đưa họ lên Bắc Kinh tham gia vòng chung kết toàn quốc Olympic Toán học đấy.”

“Tống Hoài và Trương Hạo Vũ thật giỏi, mới tham gia thi Vật lý xong, giờ lại đại diện trường đi thi Toán. Sao con người có thể xuất sắc đến vậy nhỉ?”

“Dung Nhược Dao cũng rất giỏi, học khối Văn mà, lại là con gái, chắc là rất chăm chỉ.”

“Vừa phải quay chương trình tuyển chọn, vừa học hành, mà lĩnh vực nào cũng xuất sắc, thật đáng ngưỡng mộ.”

“Giá mà mình được một nửa như Dung Nhược Dao thôi cũng tốt rồi.”

Ngồi trên xe buýt, những lời bàn tán bên ngoài khiến lòng hư vinh của Dung Nhược Dao được thỏa mãn, nhưng đồng thời cũng khơi dậy nỗi bất an sâu kín nhất trong lòng cô ta.

Cô ta lọt vào vòng chung kết Olympic Toán toàn quốc, thực ra không phải vì cô ta chăm chỉ học hành…

Mà là ở vòng sơ loại lần trước, mẹ cô ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc hai thí sinh ngồi cạnh, nhờ vậy cô ta mới được điểm cao.

Nhưng lần này là vòng chung kết toàn quốc, thí sinh đến từ khắp mọi miền, mẹ cô ta hoàn toàn không thể biết trước ai sẽ ngồi xung quanh, muốn gian lận cũng không được.

Nếu thành tích của cô ta đội sổ, thì tất cả những lời khen ngợi hôm nay sẽ lập tức biến thành lời mỉa mai.

Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh túa khắp người Dung Nhược Dao.

Tống Hoài ngồi bên cạnh, thấy cô ta có gì đó khác thường liền hỏi:

“Dao Dao, em sao thế?”

“Em… em…” Dung Nhược Dao túm chặt cổ áo “Tim em… chịu tải nặng quá… thở không ra hơi… em thấy khó chịu…”

Sắc mặt cô ta càng lúc càng tái, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.

Trương Hạo Vũ cau mày:

“Cậu như vậy còn có thể đi Bắc Kinh thi đấu được sao?”

“Tôi… tôi…” Nước mắt Dung Nhược Dao bỗng rơi lã chã “Tôi từ nhỏ đã có bệnh tim, nghiêm trọng thì có thể ngừng tim và hôn mê…”

Tống Hoài nhìn cô ta một cái.

Nhà họ Tống và nhà họ Dung vốn là chỗ thân giao, quan hệ rất tốt, vậy mà hắn chưa từng nghe nói Dung Nhược Dao bị bệnh tim.

Nghĩ sâu thêm, hắn lập tức hiểu ra.

Hắn cùng cô ta tham gia huấn luyện mỗi ngày, rất rõ thực lực Toán học của cô ta, làm bài thi Toán cấp 3 đạt 130–140 điểm thì được, nhưng thi Olympic Toán thì… rất khó.

Có thể qua vòng sơ loại, e là nhờ may mắn.

Cô ta hẳn là biết rõ bản thân không đủ khả năng dự vòng chung kết, nên mới giả bệnh.

Tống Hoài mím môi, rồi nói:

“Sức khỏe là quan trọng nhất, anh đề nghị em đừng tham gia nữa.”

“Như thế sao được?” giọng Dung Nhược Dao nghẹn lại “Chúng ta huấn luyện bao lâu nay chẳng phải là để chờ trận chung kết này sao? Nếu em rút lui, đội Nhất Trung sẽ thiếu người, buộc phải ghép chung với trường khác, không có sự ăn ý, rất khó vượt qua vòng đồng đội… Tất cả là lỗi của em, đều là em kéo chân mọi người, xin lỗi… hu hu hu…”

Cô ta lấy tay che mặt, khóc nức nở.

Vài thành viên nam bên cạnh vốn không có chút sức đề kháng nào với “hoa khôi trường”, lập tức xúm lại an ủi:

“Dao Dao, cậu đã cố hết sức rồi, đừng tự trách.”

“Chẳng ai mong muốn cơ thể mình xảy ra vấn đề cả, chuyện này không liên quan gì tới cậu, không cần xin lỗi.”

“Đúng đó Dao Dao, trước hết cậu hãy tới bệnh viện khám cho tử tế…”

Trương Hạo Vũ thì nhếch môi cười khẩy.

Rõ ràng Dung Nhược Dao mới là người kéo lùi cả đội, vậy mà cuối cùng mọi người lại phải quay sang an ủi cô ta, thật nực cười.

Con gái đúng là hay làm bộ tỏ ra yếu ớt.

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, hình ảnh Dung Ngộ bỗng hiện lên, khiến cậu lập tức nuốt lại câu vừa rồi.

Cùng họ Dung, nhưng Dung Ngộ và Dung Nhược Dao thật sự khác nhau một trời một vực.

Cậu chịu không nổi tiếng khóc của Dung Nhược Dao nữa, bèn lớn tiếng:

“Thầy Dương, Dung Nhược Dao muốn rút lui!”

Nghe vậy, thầy Dương lập tức nổi giận:

“Cái gì? Rút lui? Tại sao? Ngay vào thời khắc then chốt này mà lại rút? Dung Nhược Dao, em điên rồi à?”

“Em… em…” Dung Nhược Dao ôm ngực, tỏ vẻ như không thở nổi.

Thầy Dương vốn định mắng thêm mấy câu, nhưng bị dáng vẻ đó của cô ta làm cho hoảng sợ, những lời trách móc cũng nghẹn lại.

Ông từng nói rồi, con gái thì không được, mà con gái khối Văn lại càng không được.

Vậy mà nhà trường vẫn sắp xếp Dung Nhược Dao vào đội tuyển huấn luyện.

Đấy, chẳng phải rắc rối đã xảy ra rồi sao?

Sắp khởi hành mà còn bày ra trò này, bà ta thật sự tức đến muốn g.i.ế.c người.

Tống Hoài lên tiếng:

“Thầy Dương, em có thể đề cử một người thay Dung Nhược Dao tham dự, Dung Ngộ.”

Trương Hạo Vũ lập tức tán thành:

“Dung Ngộ học Toán rất giỏi, nếu cô ấy chịu tham gia, giải nhất đồng đội cấp quốc gia của trường ta chắc chắn không thành vấn đề.”

“Cô ấy đạt giải môn Vật lý không có nghĩa là Toán cũng giỏi.”giọng thầy Dương lạnh lùng “Tôi sẽ xin ý kiến hiệu trưởng, rồi xem sắp xếp thế nào.”

Nói xong, ông quay người xuống xe.

Môi Dung Nhược Dao bị cô ta cắn gần như bật máu.

Cô ta rút lui đâu phải để nhường chỗ cho Dung Ngộ.

Cô ta thật không hiểu, tại sao Tống Hoài lại đề cử Dung Ngộ, rõ ràng trước đây Tống Hoài rất ghét Dung Ngộ.

Còn Trương Hạo Vũ nữa, trước nay luôn coi thường con gái, vậy mà lại nhiệt tình ủng hộ Dung Ngộ đến vậy?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back