Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 145



Không biết Hạ Cảnh Xuyên đã uống bao nhiêu thuốc trừ sâu, cậu nằm sấp trên mặt đất, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn, thần trí mơ hồ, cơ thể không ngừng co giật.

“Cảnh Xuyên, con ơi, sao lại nghĩ quẩn thế này…”

Má Trương gào khóc, lao tới nhào lên người cậu, “Con không muốn kết hôn thì cứ nói với mẹ một tiếng là được mà, sao lại uống thuốc sâu, sao lại tìm chết, mẹ chỉ có mỗi mình con, con mà c.h.ế.t thì mẹ cũng không sống nổi nữa, Cảnh Xuyên, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại…”

Bà ta đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c Hạ Cảnh Xuyên.

Ngay khi chuẩn bị đ.ấ.m cú thứ hai, cổ tay bà bị Dung Ngộ chụp lấy, rồi lạnh lùng hất mạnh ra.

Kỷ Chỉ Uyên cúi người, cẩn thận bế Hạ Cảnh Xuyên lên.

Người cậu rất gầy, nhẹ đến mức không giống một người trưởng thành.

Má Trương hoảng hốt bật dậy, túm lấy cánh tay Hạ Cảnh Xuyên:

“Đại thiếu gia, cậu làm gì thế?!”

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên đen đến mức gần nhỏ ra nước:

“Đưa đi bệnh viện!”

“Không cứu nổi nữa rồi, đi bệnh viện làm gì!”

Má Trương khóc rống lên:

“Nó uống nửa chai thuốc sâu đấy, là thuốc diệt cỏ cực mạnh, uống vào thì sống nổi nữa sao! Ở quê tôi có tục lệ, trẻ con không được c.h.ế.t ở bệnh viện, đã c.h.ế.t thì phải c.h.ế.t ở nhà, cậu không được đưa con trai tôi đi, đại thiếu gia, cậu thả ra!”

Kỷ Chỉ Uyên thầm thở phào.

May mà chỉ là thuốc diệt cỏ, chứ nếu là thuốc trừ cỏ cấm thì chắc chắn vô phương cứu chữa.

Cũng may là bà cố bất chợt muốn tới đây, nếu không, cho dù là thuốc diệt cỏ đi nữa, mà qua 6–7 tiếng, thì e rằng cũng không cứu được.

Anh chẳng thèm đôi co với má Trương nữa, bế Hạ Cảnh Xuyên đi thẳng ra ngoài.

Má Trương như chợt nhận ra gì đó, liều mạng kéo tay Hạ Cảnh Xuyên, không chịu buông.

Cơn giận của Dung Ngộ bốc thẳng l*n đ*nh đầu.

Cô vung tay tát thẳng một cái:

“Người còn chưa chết, không đưa đi viện thì là cố ý g.i.ế.c người, sao? Bà muốn ngồi tù à?!”

Cô dùng hết sức, tát cho má Trương ù cả tai, người cũng ngẩn ra.

Đợi bà ta hoàn hồn lại thì Kỷ Chỉ Uyên đã bế người đi mất, hai người bước nhanh ra khỏi làng, lên xe, lao vút đi trong màn đêm.

Mặt má Trương tím ngắt vì giận.

Dù gì cũng có mấy chục năm tình mẫu tử, bà không định làm quá tay.

Bà chỉ muốn ép Hạ Cảnh Xuyên lấy vợ xa nhà, rồi từ đó biến khỏi tầm mắt bà mãi mãi.

Nhưng Hạ Cảnh Xuyên kiên quyết không chịu, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t ra để uy h**p.

Thế nên, bà dứt khoát lôi ra một chai thuốc trừ sâu từ kho, ném tới:

“Muốn c.h.ế.t thì đi mà chết, coi như tao nuôi mày uổng phí!”

Bà biết tính tình Hạ Cảnh Xuyên âm u, từng có xu hướng tự hại, bị dồn đến bước đường cùng, kiểu gì cũng nghĩ quẩn.

Quả nhiên, cậu uống thuốc thật.

Nhưng tại sao không uống nhiều hơn để c.h.ế.t luôn đi?

Tại sao đại thiếu gia lại đột ngột đến vào đúng lúc này?

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Má Trương run rẩy lấy điện thoại, gọi một cuộc:

“Tứ thiếu gia… không ổn rồi… xảy ra chuyện rồi…”

Kỷ Chỉ Uyên đạp ga tới tận cùng, xe chạy như bay trên đường quốc lộ, vượt mấy cái đèn đỏ, may mà không gặp tai nạn, cuối cùng cũng đưa được Hạ Cảnh Xuyên vào viện.

Bác sĩ trực cấp cứu quát lớn:

“Thuốc sâu này ít nhất uống hai tiếng rồi, tại sao giờ mới đưa tới?! Quá lơ là! Trễ thêm một hai tiếng nữa, thần tiên cũng không cứu được đâu! Đừng đứng ngây ra đấy nữa, đi đóng viện phí mau!”

Một đám y bác sĩ đẩy Hạ Cảnh Xuyên vào phòng cấp cứu.

Kỷ Chỉ Uyên vội vã đi đóng viện phí.

Dung Ngộ chờ bên ngoài, trái tim vừa rồi như bị siết chặt, giờ mới dần ổn lại.

Chờ Kỷ Chỉ Uyên trở lại, cô khẽ hỏi:

“Chỉ Uyên, anh em có thể làm xét nghiệm huyết thống không?”

Kỷ Chỉ Uyên cũng gần như xác nhận phán đoán của mình, gật đầu:

“Được.”

Anh đi qua một bên gọi điện:

“Ba ngày mới có kết quả? Không được, quá chậm. Phải có ngay hôm nay… Tan làm rồi cũng không sao, tôi trả mười lần tiền làm thêm.

Nếu một tiếng có kết quả, mỗi người thưởng 10 vạn… Nói chung, càng nhanh càng tốt!”

Gác máy, anh quay lại nói:

“Bà cố đừng lo, một tiếng là có kết quả.”

Đúng lúc này, má Trương lảo đảo chạy tới, đi cùng bà ta còn có Kỷ Lưu Quang.

Dung Ngộ lặng lẽ nhìn hai người, giờ mới nhận ra, sao hai người này trông giống nhau đến vậy?

Đặc biệt là cái môi dày, hoàn toàn khác với môi mỏng đặc trưng của nhà họ Kỷ…

Kỷ Chỉ Uyên lạnh giọng:

“Lão Tứ tới làm gì?”

Kỷ Lưu Quang nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, rồi lên tiếng:

“Má Trương chăm sóc em bao năm nay, con trai của bà ấy cũng là anh em của em.

Cậu ta xảy ra chuyện, sao em có thể làm ngơ được?

Anh à, cậu ta sao rồi, có cứu được không?”

Kỷ Chỉ Uyên nhìn thẳng vào cậu ta:

“Cậu muốn cứu được, hay là hy vọng không cứu được?”

Kỷ Lưu Quang chột dạ, tim bỗng đập loạn, gượng cười nói:

“Anh… anh hỏi gì kỳ vậy? Em tất nhiên là hy vọng Hạ Cảnh Xuyên bình an vô sự, để má Trương cũng bớt phải lo lắng…”

Má Trương gào khóc:

“Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi, nếu Cảnh Xuyên c.h.ế.t rồi, tôi cũng không muốn sống nữa!”

Dung Ngộ nhẹ nhàng cười khẽ:

“Vậy sao? Khi Cảnh Xuyên còn nhỏ, suýt c.h.ế.t bao nhiêu lần, má Trương hình như chẳng mấy để tâm nhỉ?”

Tiếng khóc của má Trương chợt tắt ngấm, sau đó lại bật lên to hơn:

“Lúc đó tôi bận đi làm kiếm tiền nuôi cả nhà, sao lo được cho con? Ai bảo tôi lấy phải một thằng chồng tồi tệ như thế, đời tôi thật khổ sở mà…”

Dung Ngộ chống cằm, giọng lạnh nhạt:

“Bà chẳng từng coi Kỷ Lưu Quang như con ruột đấy thôi. Nếu Cảnh Xuyên có chuyện gì… để Kỷ Lưu Quang thay thế làm con trai bà, được không?”

Câu nói ấy khiến má Trương hoảng loạn, hoàn toàn không thể tiếp tục diễn trò.

Sắc mặt Kỷ Lưu Quang cũng khó coi đến cực điểm.

Kỷ Chỉ Uyên lên tiếng:

“Đừng đứng đó nữa, tôi còn chưa ăn tối. Đi mua cho tôi chút gì đó đi.”

Kỷ Lưu Quang và má Trương đành phải rời đi mua cơm.

Kỷ Chỉ Uyên nhìn theo bóng lưng họ, giọng lạnh tanh:

“Bà cố, lão tứ chắc chắn biết chuyện. Chỉ là… không biết nó biết từ khi nào thôi.”

Dung Ngộ lạnh lùng nói:

“Dù sao thì… nó không vô tội.”

Đứa con ruột của nhà họ Kỷ phải sống trong khổ sở bên ngoài, suýt c.h.ế.t bao lần, còn đứa con giả, Kỷ Lưu Quang, thì sống phè phỡn trong nhung lụa, ra nước ngoài du học bốn năm, tiêu tán hết mấy chục triệu, nhà họ Kỷ chưa bao giờ có đứa con nào vô dụng như vậy.

Trước cứ tưởng trong nhà có đứa con thối nát, ai ngờ… hóa ra chẳng phải m.á.u mủ.

Kỷ Chỉ Uyên thở dài:

“Phải suy nghĩ xem nên nói chuyện này với ông nội thế nào. Từ nhỏ đã sức khỏe lão Tứ yếu, sau khi bố mẹ mất, ông nội càng thương nó hơn.

Nếu biết nó không phải người nhà họ Kỷ… ông chắc sẽ…”

Dung Ngộ trầm giọng:

“Huyết thống là một sợi dây gắn kết tự nhiên. Ông nội cháu biết rất rõ, ai là người ngoài, ai mới là người thân.”

Tại nhà ăn bệnh viện, má Trương run giọng nói:

“Tôi đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, sao lại ầm ĩ đến mức đưa vào bệnh viện… Giờ thì làm sao đây, phải làm sao mới được…”

Bà ta nắm chặt lấy tay Kỷ Lưu Quang vì quá hoảng loạn.

Kỷ Lưu Quang lập tức giật mạnh tay ra, gương mặt đầy ghê tởm:

“Đừng chạm vào tôi!”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 146



Má Trương bị hất mạnh, lảo đảo suýt ngã.

Bà nhìn Kỷ Lưu Quang với vẻ đau lòng:

“Lưu Quang, mẹ là mẹ ruột của con, sao con có thể…”

“Không được gọi tên tôi!”Kỷ Lưu Quang hét lên, vẻ ghê tởm trong mắt đạt đến đỉnh điểm “Tất cả là do bà! Nếu không có bà, tôi đâu phải rơi vào hoàn cảnh này!

Mẹ ruột của tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bà ấy là thiên kim tiểu thư của nhà giàu, là phu nhân của nhà họ Kỷ, không phải bà! Bà nghe rõ chưa? Hoàn toàn không phải bà!”

Nước mắt má Trương rơi như mưa.

Lần này, bà thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Đứa con ruột mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại phủ nhận bà trước mặt bao người.

Rõ ràng trước kia, Lưu Quang rất thân thiết với bà, giữa bao người hầu, chỉ muốn có bà ở bên chăm sóc.

Chỉ cần bà quan tâm đến Hạ Cảnh Xuyên một chút, Lưu Quang lập tức ghen, không cho bà liên lạc với Cảnh Xuyên…

Lẽ ra sau khi biết bà là mẹ ruột, Lưu Quang phải càng yêu quý bà hơn chứ?

Vậy mà giờ đây, trong mắt hắn chỉ toàn chán ghét, như hàng ngàn cây kim thép đ.â.m vào tim bà, khiến bà khó thở.

“Bà đáng ra nên làm cho triệt để hơn, đừng bao giờ để ai phát hiện ra!” Kỷ Lưu Quang nghiến răng, từng chữ rõ ràng “Hoặc là ngay từ đầu đừng tráo con, để tôi được sống cuộc đời người thường! Nhưng bà lại cho tôi nếm trải cảm giác làm người ở tầng lớp trên, rồi lại đẩy tôi rơi xuống địa ngục. Tôi hận bà!”

Má Trương lấy tay che miệng, khóc tức tưởi.

Bà làm tất cả chẳng phải vì muốn con trai mình được sống sung sướng sao?

Vậy mà cuối cùng, lại bị đ.â.m từng nhát vào tim…

“Lưu Quang… không, tứ thiếu gia!”bà run rẩy níu lấy tay cậu ta “Chuyện đã đến nước này, hay là… chúng ta bàn bạc xem phải làm gì, được không?”

Kỷ Lưu Quang mặt lạnh như tiền:

“Tôi nói rồi, muốn làm thì làm cho dứt điểm! Bà nghe không hiểu à? Nhìn thấy bà là tôi đã muốn phát điên, đừng bám theo tôi nữa!”

Hắn xách hộp cơm, bỏ đi một mạch.

Má Trương đứng lặng trong màn đêm rất lâu, đến mức hai chân tê dại mới lê bước đến tòa nhà bệnh viện.

Lúc này, cấp cứu đã xong, Hạ Cảnh Xuyên được chuyển vào khu phòng bệnh cao cấp riêng biệt, chi phí một đêm cả vạn tệ.

Nhà họ Kỷ tuy tử tế, nhưng không thể nào hào phóng đến mức này với một người làm.

Chỉ có thể nói là, sợi dây m.á.u mủ trời sinh đã khiến đại thiếu gia không thể không quan tâm…

Nhưng Cảnh Xuyên càng ở gần người nhà họ Kỷ, chuyện càng dễ bại lộ.

Một khi sự thật bị phơi bày, thì âm mưu suốt hai mươi năm của bà sẽ tan thành bọt biển.

Bà ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Có lẽ ông trời cũng đang giúp bà, trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nhỏ giọt của ống truyền dịch vang lên đều đặn.

Bà từng bước tiến lại gần giường bệnh.

Hạ Cảnh Xuyên nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, đeo mặt nạ dưỡng khí, trông rất yếu ớt.

Bà nhớ lại câu nói của con trai ruột:

“Muốn làm thì làm cho dứt điểm.”

Phải rồi, nếu như hồi xưa lúc mới sinh, bà đã bóp c.h.ế.t thằng nghiệt chủng này, thì sẽ chẳng có chuyện hôm nay.

“Cảnh Xuyên… đừng trách tao…”giọng bà run rẩy “Nếu mày ngoan ngoãn đi làm rể nhà người ta ở nơi khác, thì mọi chuyện đâu đến nỗi… mọi người đã không phải khó xử thế này…”

Bàn tay bà từ từ nắm lấy mặt nạ dưỡng khí, chuẩn bị gỡ xuống.

Một giọng nói vang lên sau lưng:

“Má Trương à, phòng bệnh có camera giám sát đấy, bà đang định làm gì vậy?”

Má Trương toát mồ hôi lạnh khắp người.

Bà ta không dám quay lại, khô khốc đáp:

“Con trai tôi mặt toàn là vết bẩn, tôi muốn lau cho nó, có gì không đúng à?”

Dung Ngộ liếc đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.

Giọng cô lạnh băng:

“Không cần bà lo nữa, mời về cho.”

“Tôi muốn đưa Cảnh Xuyên về nhà!”má Trương cắn răng “Phòng bệnh này đắt đỏ lắm, người nghèo như chúng tôi không đủ khả năng. Dù gì cũng cấp cứu xong rồi, về nhà dưỡng bệnh cũng được mà!”

Bà ta không nói không rằng, xông lên kéo Hạ Cảnh Xuyên dậy.

Cậu vẫn đang hôn mê, bị giật mạnh làm kim truyền dịch suýt bật ra khỏi tay.

Má Trương gào lên:

“Bác sĩ! Y tá! Tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho con trai tôi!”

Đúng lúc bác sĩ trực đêm đi ngang qua, mặt sa sầm:

“Bệnh nhân vừa mới qua cơn nguy kịch, còn đang theo dõi. Lúc này xuất viện, nếu có chuyện gì xảy ra, không ai chịu trách nhiệm nổi!”

Má Trương hét to:

“Tôi là mẹ ruột, tôi chịu trách nhiệm!”

Bà ta không dám nhìn vào ánh mắt băng giá như d.a.o của Dung Ngộ, chỉ gào lên:

“Mau làm thủ tục đi, tôi đưa con tôi về nhà!”

Bác sĩ tức đến run người:

“Tôi không đồng ý!”

“Tôi là mẹ ruột, là người giám hộ hợp pháp, chúng tôi chung hộ khẩu! Tôi muốn đưa con tôi về, bệnh viện không có quyền ngăn cản!”

Bà ta liếc mắt nhìn Dung Ngộ một cái, giọng đanh lại:

“Người ngoài thì đừng có xen vào chuyện nhà người ta!”

Lúc này, Kỷ Chỉ Uyên bước vào, giọng lạnh tanh:

“Má Trương, bà chắc chắn muốn làm vậy sao?”

Ánh mắt ấy của anh khiến bà ta sợ hãi đến run lẩy bẩy.

Nhưng, chỉ cần có một lựa chọn khác, bà ta cũng tuyệt đối không đi con đường này.

Bà ta hít sâu một hơi:

“Đại thiếu gia, Cảnh Xuyên là con trai tôi. Trên đời này, không có người mẹ nào lại hại con mình cả. Tôi nhất định phải đưa nó về nhà!”

“Anh cả…”Kỷ Lưu Quang lên tiếng nhỏ nhẹ “Chắc chắn má Trương có lý do riêng khi làm vậy.

Chuyện nhà họ Hạ… chúng ta đừng can thiệp quá nhiều nữa…

Giờ cũng hơn một giờ sáng rồi, ông nội còn đang đợi chúng ta về…”

Má Trương nhanh chóng chặt đứt mọi do dự, quay sang bác sĩ:

“Nếu mấy người không chịu làm thủ tục xuất viện, vậy tôi tự đưa nó đi!”

Bà ta định cõng Hạ Cảnh Xuyên trên lưng.

Nhưng Dung Ngộ đã đứng chặn trước giường bệnh, cản lại hành động đó.

Má Trương đè nén lửa giận, nhìn cô chằm chằm:

“Sao? Dung tiểu thư, đến cả việc tôi đưa con trai mình về cũng không được à?

Đừng nói là cô không phải người nhà họ Kỷ, cho dù có là, cô cũng không có tư cách cản một người mẹ mang con mình về nhà!”

Dung Ngộ cúi xuống, cẩn thận đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho Hạ Cảnh Xuyên, ánh mắt sắc như dao:

“Cậu ấy bây giờ là bệnh nhân, không phải là ‘con trai má Trương’ gì cả.

Bà dám động vào một ngón tay của cậu ấy thử xem?”

Khí thế lạnh thấu xương tỏa ra từ người cô khiến má Trương bất giác lùi lại một bước.

Ánh mắt ấy, khí thế ấy, không hề thua kém đại thiếu gia, thậm chí không thua cả Kỷ lão gia.

Kỷ Lưu Quang cũng ngẩn người ra một thoáng, sau đó vội nói:

“Dung tiểu thư à, dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta, tôi thấy… chúng ta không nên…”

Kỷ Chỉ Uyên không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Anh cầm lấy xấp giấy vừa được in ra, lạnh giọng mở lời:

“Nếu Hạ Cảnh Xuyên thật sự là người nhà họ Hạ, hôm nay tôi có xen vào cũng chẳng sao.

Nhưng mà đáng tiếc, cậu ấy không phải.”

Dù đã cố kiềm chế cảm xúc, giọng nói anh vẫn đầy tức giận, anh ném mạnh bản giám định vào mặt má Trương.

Má Trương sững sờ.

Cả người như có dòng m.á.u nóng chảy ngược, dồn lên đầu, não như bị biến thành một đống bùn nhão.

Bà ta ngồi sụp xuống, lật tài liệu lên, dòng chữ to nổi bật:

“Giám định quan hệ huyết thống.”

Trang cuối cùng, kết luận rõ ràng: Hạ Cảnh Xuyên và Kỷ Chỉ Uyên có quan hệ huyết thống.

Má Trương mặt cắt không còn giọt máu.

Theo bản năng, bà ta xé nát bản giám định.

Dung Ngộ nhìn bà ta, giọng lạnh tanh:

“Giấy tờ giám định có thể bị phá hủy, nhưng m.á.u trong người thì không thể tráo đổi được.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 147



Sắc mặt của Kỷ Chỉ Uyên vẫn điềm tĩnh, nhưngtrong lòng lại như có sóng thần cuộn trào, m.á.u nóng dâng lên tới đỉnh đầu, khiến anh phải dốc toàn lực mới có thể khống chế bản thân.

Anh nhớ rất rõ, năm mẹ mang thai Lưu Quang, cơ thể bà không được khỏe, ăn gì cũng nôn, dẫn đến thai nhi nhỏ yếu.

Vậy mà lúc sinh ra, đứa trẻ lại trắng trẻo mập mạp, mọi người đều nói đó là ông trời phù hộ.

Thì ra, ngay từ ngày đầu tiên chào đời, đứa trẻ đó đã bị đánh tráo.

Bây giờ hồi tưởng lại, quả thực từ nhỏ tính cách của Kỷ Lưu Quang không giống người nhà họ Kỷ chút nào.

Trước kia vì có kính lọc người thân, mọi người tự trấn an mình rằng nó chỉ là còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Nhưng hiện tại, lớp kính ấy đã vỡ vụn, trong mắt anh, Kỷ Lưu Quang thật sự ghê tởm.

Ánh mắt của anh như có hình có khối, đ.â.m thẳng vào giữa trán của Kỷ Lưu Quang, khiến hắn rùng mình một cái.

Kỷ Lưu Quang cuống quýt mở miệng:

“Anh cả, em… em là em ruột của anh mà!

Chỉ vì một tờ giám định thôi, anh không thể phủ nhận thân phận của em được!

Nhất định có người cố tình giả mạo, muốn phá hoại nhà họ Kỷ…”

Má Trương cũng vội gật đầu:

“Phải, nhất định là có người cố ý làm giả…”

Dung Ngộ lạnh nhạt lên tiếng:

“Vậy thì làm thêm một bản giám định mẹ con, độ chính xác còn cao hơn.”

“Không… không được…”Kỷ Lưu Quang phản xạ lùi lại theo bản năng, cổ họng căng cứng:

“Tôi chính là người nhà họ Kỷ! Từ trong ra ngoài đều là người nhà họ Kỷ! Chuyện này không có gì phải nghi ngờ cả!”

Kỷ Chỉ Uyên nhìn hắn chằm chằm:

“Vậy là… cậu đã biết từ lâu rồi.”

“Không… Tứ thiếu gia không biết đâu…” Giọng má Trương run rẩy.

Bà ta nhìn đống giấy tờ bị xé nát dưới đất, biết rõ rằng mọi chuyện không thể giấu được nữa.

Bí mật này, bà ta đã giấu suốt hai mươi năm, chôn sâu tận đáy lòng, tưởng rằng có thể giấu được cả đời.

Không hiểu rốt cuộc sai ở đâu, cũng không hiểu vì sao lại đến nước này…

“Đại thiếu gia, là tôi sai rồi!”Bà ta run rẩy quỳ xuống:

“Năm đó phu nhân sinh con ra gầy yếu, chỉ lớn bằng bàn tay, đến sức b.ú sữa cũng không có…

Tôi sợ đứa nhỏ không qua khỏi, mới liều mình đánh tráo…

Tôi làm vậy, cũng là vì nghĩ cho phu nhân thôi, nếu bà ấy biết con sinh ra yếu ớt, sợ là sẽ bị hậu sản chảy máu…”

Chưa nói hết câu, Kỷ Chỉ Uyên đã không nhịn nổi, tung một cú đá thẳng vào n.g.ự.c bà ta.

Má Trương bị đá bay ra, lăn đến chân của Kỷ Lưu Quang.

Kỷ Lưu Quang như thể bị dính phải vi khuẩn độc, lập tức tránh ra xa.

Kỷ Chỉ Uyên từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng:

“Bà nói, lão Tứ sinh ra gầy yếu, suýt chết?”

“Phải…” Má Trương ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào“Nếu không phải tôi chăm sóc tận tình, tốn tiền chữa bệnh, Hạ Cảnh Xuyên sao có thể lớn lên được như hôm nay…”

Kỷ Chỉ Uyên cười giận dữ:

“Ý bà là, nếu bà không tráo con, nhà họ Kỷ sẽ không chăm sóc đàng hoàng cho lão Tứ, không bỏ tiền chữa bệnh?”

“Không, tôi không có ý đó.”Má Trương run rẩy “Lúc đó tôi thật sự chỉ nghĩ cho phu nhân, mới làm ra việc ngu xuẩn như vậy… tôi không có ác ý…”

Kỷ Chỉ Uyên hận không thể đá bà ta c.h.ế.t tại chỗ.

Năm đó, phòng sinh của mẹ anh là phòng VIP cao cấp, tầng đó toàn là khu sinh sản của giới nhà giàu.

Một người phụ nữ sắp sinh như bà ta, nếu không phải cố ý sắp đặt, có mưu đồ, thì làm sao có thể đánh tráo được trẻ sơ sinh trước mặt bao nhiêu bác sĩ, y tá, người giúp việc?

Dung Ngộ lắc đầu:

“Nếu những năm qua, bà còn có thể đối xử tốt với Hạ Cảnh Xuyên… không, phải là Kỷ Cảnh Xuyên, có lẽ nhà họ Kỷ còn có thể niệm tình mà bỏ qua.

Nhưng việc này, nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Vừa nghe đến ba chữ “Kỷ Cảnh Xuyên”, Kỷ Lưu Quang lập tức hoảng loạn.

Hắn vội vàng túm lấy cánh tay của Kỷ Chỉ Uyên:

“Anh cả! Cho dù sự thật là gì đi nữa, em cũng là đứa em trai mà anh thương yêu suốt hai mươi năm mà! Chẳng lẽ chỉ vì trong người em không mang dòng m.á.u nhà họ Kỷ, mà anh muốn đoạn tuyệt với em sao? Như vậy chẳng phải quá bất công với em à?!”

Kỷ Chỉ Uyên gỡ từng ngón tay của hắn ra:

“Cậu quên rồi sao? Trước khi có kết quả giám định, cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ vì nhân phẩm rồi.”

“Anh cả, không mà…!”Kỷ Lưu Quang khóc lóc thảm thiết“Em không biết gì cả… Em cũng là nạn nhân mà… Dựa vào đâu…?”

Kỷ Chỉ Uyên thật sự sợ mình không kiềm được mà c.h.é.m c.h.ế.t hắn.

Hừ, nạn nhân à?

Nạn nhân mà sống hai mươi năm trong nhung lụa, hưởng vinh hoa phú quý.

Còn người em ruột thật sự, suýt nữa bị má Trương g.i.ế.c chết!

Anh phất tay ra hiệu, bốn vệ sĩ bên ngoài lập tức bước vào, lôi Kỷ Lưu Quang và má Trương ra khỏi bệnh viện.

Dung Ngộ xoa thái dương, nói:

“Sáng mai làm thủ tục chuyển hộ khẩu. lão Tứ đổi tên thành Kỷ Cảnh Xuyên, cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Hạ. Sau đó… từng món, từng món một, sẽ tính hết nợ.”

Kỷ Chỉ Uyên gật đầu:

“Vâng, thưa Bà cố.”

Bốn vệ sĩ canh giữ ngoài phòng bệnh, hai người giúp việc nhà họ Kỷ cũng được gọi tới chăm sóc.

Lúc này Dung Ngộ mới yên tâm quay về nhà.

Lúc về đến nơi, đã là hai giờ sáng.

Trong phòng khách, tivi vẫn còn đang mở, Kỷ lão gia đang ngồi trên ghế sofa ngủ gật.

Nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên, ông lập tức giật mình tỉnh dậy:

“Về rồi à?”

Quản gia Du vội vàng nói:

“Là đại thiếu gia và Dung tiểu thư đã về rồi ạ.”

Lão gia nhăn mặt ngáp một cái, vừa đi ra đón vừa nói:

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà về muộn như vậy?

Mẹ à, ngày mai còn phải ghi hình chương trình nữa, thức khuya thế này, lên hình có khi không đẹp đâu.”

Dung Ngộ nhắc trước một câu như tiêm phòng:

“Ghi hình có là gì đâu, sau khi quay xong ngày mai, mẹ sẽ nói cho con biết một chuyện còn lớn hơn.”

Kỷ Lão gia rất hiếu kỳ:

“Chuyện lớn gì vậy? Bây giờ nói luôn không được à?”

Dung Ngộ xoa đầu ông:

“Đừng hỏi nữa, ngoan nào, đi ngủ trước đi.”

Kỷ Lão gia cũng thật sự mệt rồi, ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

Kỷ Chỉ Uyên lên tiếng:

“Hy vọng ông nội chịu đựng được. Bà cố cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Dung Ngộ nằm lên giường liền ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Chỉ Uyên đưa Dung Ngộ đến công ty giải trí Kỷ thị để ghi hình chương trình.

Đây là buổi ghi hình thứ bảy của chương trình, là công diễn theo nhóm.

Nhóm của Dung Ngộ bốc thăm được xuất hiện thứ sáu.

Tổng cộng chương trình này chỉ có chín kỳ, sau lần công diễn này, chỉ còn một lần biểu diễn cuối cùng.

Không khí trong trường quay vô cùng căng thẳng.

Nhóm của Dung Ngộ toàn là những thí sinh có thực lực, có độ nổi tiếng cao, nên ngược lại, tinh thần lại khá thoải mái.

Từng nhóm lần lượt lên sân khấu.

Dung Nhược Dao, dù chỉ dẫn theo toàn những thành viên xếp chót bảng, nhưng năng lực cá nhân cô ta không tệ, lại có lượng fan không nhỏ, nên giành được 899 phiếu.

Lần trước Lisa công diễn thua thảm, lần này đã rút ra bài học, tung hết chiêu bài, giành được 904 phiếu.

Tổ của Tô Điềm biểu diễn thứ năm, cô dẫn dắt toàn những cô gái năng lực và độ nổi không cao không thấp, kết quả nhận được 856 phiếu, không phải quá xuất sắc, nhưng đã vượt ngoài mong đợi của cô.

Rất nhanh, đến lượt nhóm của Dung Ngộ lên sân khấu.

Vừa bước ra, tiếng hò reo của khán giả đã nổi lên như sóng thần.

Tưởng Sương khẽ nhếch môi, cô ta biết ngay là mình không chọn nhầm đội trưởng, đi theo Dung Ngộ, tự nhiên sẽ có độ hot.

Đến phần trống jazz solo của cô ta, cô ta nghe thấy có người gọi tên mình, tiếng gọi ngày càng lớn, tiếng trống của cô ta cũng dồn dập dữ dội hơn, khiến người ta nổi hết da gà.

Kết thúc tiết mục, khán giả chấm cho Dung Ngộ 911 điểm, tạm thời xếp hạng nhất toàn sân khấu.

Dung Ngộ không ở lại để chờ công bố kết quả, mà đã xin phép đạo diễn rời khỏi phòng ghi hình.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 148



Cũng giống như những lần ghi hình trước, sau khi xem xong phần biểu diễn trực tiếp của Dung Ngộ, Kỷ lão gia định đưa Đoá Đoá lên tầng cao nhất của công ty giải trí Kỷ thị để nằm trên ghế sofa xem nốt phần sau của chương trình.

Vừa rời khỏi khán đài, Kỷ Chỉ Uyên đã bước đến đón:

“Ông nội, cháu đưa ông đến một nơi.”

Kỷ lão gia nhíu mày:

“Còn phải xem tiếp chương trình nữa chứ.”

Kỷ Chỉ Uyên nói:

“Bà cố đang chờ ông trong xe. Chuyện có liên quan đến lão tứ, ông nội nên chuẩn bị tinh thần.”

Sắc mặt Kỷ lão gia lập tức căng thẳng lại:

“Có phải thằng nhóc đó gây ra chuyện lớn rồi không?”

Kỷ Chỉ Uyên không trả lời, chỉ đưa ông và Đoá Đoá lên xe.

Dung Ngộ vẫn đang trang điểm sân khấu, tay cầm gương nhỏ đang tẩy trang.

Cô lau đi lớp kem nền, rồi mở lời:

“Anh Bảo, bây giờ chúng ta đến bệnh viện thăm lão Tứ.”

Kỷ lão gia giật mình:

“Lão Tứ sao rồi?”

Dung Ngộ nắm lấy tay ông, chọn lời cẩn thận, nhưng dù có cân nhắc thế nào, sự thật vẫn phải nói thẳng:

“Thật ra, lão tứ nhà chúng ta không phải là Kỷ Lưu Quang, mà là Cảnh Xuyên.”

Kỷ lão gia ngơ ngác:

“Mẹ à, từng chữ mẹ nói con đều hiểu, nhưng ghép lại thì con nghe không lọt tai tí nào.”

Dung Ngộ lấy ra một bản giám định huyết thống từ ghế xe, đưa cho ông:

“Trước tiên con hãy xem cái này.”

Kỷ lão gia nhíu mày càng lúc càng chặt khi nhìn thấy hàng chữ “Giám định huyết thống giữa Kỷ Chỉ Uyên và Hạ Cảnh Xuyên”, đến khi đọc tới kết quả cuối cùng, khuôn mặt đầy nếp nhăn như rạn nứt, tay run bần bật:

“Mẹ à… cái này, cái này là thật sao? Hay là mắt con hoa lên rồi?”

“Là thật.” Dung Ngộ nắm chặt lấy tay ông, nhẹ giọng nói:

“Cảnh Xuyên mới là cháu ruột của chúng ta.

Tất cả giấy tờ, thủ tục, A Uyên đã lo xong hết.

Từ giờ trở đi, nó tên là Kỷ Cảnh Xuyên.”

Kỷ lão gia mở cửa xe, để gió lạnh thổi vào.

Đầu óc mơ hồ của ông mới tỉnh táo lại một chút, hít một hơi thật sâu, khó khăn lên tiếng:

“Vậy là… cháu ruột của con đã lưu lạc bên ngoài suốt hai mươi năm?”

Dung Ngộ vỗ nhẹ lưng ông an ủi:

“Đừng nghĩ chuyện đã qua nữa, chúng ta nên nhìn về phía trước.”

Xe chạy ổn định, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.

Khi Kỷ lão gia bước xuống xe, bước chân hơi loạng choạng, lòng ông nôn nóng muốn được gặp cháu ruột.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cháu ruột suýt nữa bị người ta hại chết, ông lại thấy như có ngàn mũi tên xuyên tim…

Vừa bước xuống xe, hai bóng người từ bãi cây cảnh trước cổng bệnh viện bất ngờ lao ra, nhào đến trước xe.

Kỷ Lưu Quang nước mắt giàn giụa:

“Ông nội! Bao năm qua, cháu luôn coi ông như ông ruột mà hiếu thuận, cháu thật sự không biết… cháu không phải m.á.u mủ nhà họ Kỷ…”

“Lão gia… tất cả đều là lỗi của tôi!” Gương mặt vô hồn, khàn khàn, Trương má nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, khóc lóc:

“Là tôi nhất thời ma xui quỷ khiến đổi con, nhưng tứ thiếu gia thật sự không hề hay biết gì cả!”

Bà ta biết rất rõ, trong nhà họ Kỷ, người dễ mềm lòng nhất chính là Kỷ lão gia, nên đã cố ý dẫn con trai đến mai phục chờ ở đây.

Chỉ cần bà ta nhận sai, chỉ cần Lưu Quang giả vờ tội nghiệp, lão gia nhất định sẽ mủi lòng…

Dù sao cũng đã nuôi dạy hai mươi năm, dù không m.á.u mủ, nhưng tình cảm cũng còn, sao có thể nói đuổi là đuổi ngay được?

Gân xanh nổi lên ở thái dương Kỷ lão gia, ông tức giận gào lên:

“Cháu ruột nhà tôi suýt bị mấy lần hại c.h.ế.t dưới tay hai người, còn con của bà thì hưởng hết phú quý ở nhà họ Kỷ, hai người còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt tôi hả?!”

Trương má lập tức quỳ xuống, van nài khổ sở:

“Tôi thừa nhận mình đã bạc đãi Cảnh Xuyên, nhưng dù gì cũng là tôi nuôi lớn nó! Tứ thiếu gia là vô tội, xin ông thương tình hai mươi năm qua, để tứ thiếu gia ở lại nhà họ Kỷ…”

“Tình nghĩa?”

Kỷ lão gia tức đến bật cười, mặt tái xanh:

“Khi con bà đang ăn sung mặc sướng ở nhà họ Kỷ, thì cháu ruột tôi ba bốn tuổi đã phải tự nấu cơm giặt giũ, mười tuổi đã phải nhặt rác kiếm sống, thi đậu đại học thì bị xé giấy báo trúng tuyển, bị ép ở lại quê làm nông… Đây là cái mà bà gọi là ‘nuôi lớn’ sao?!”

Nói đến đây, tim ông như bị xé toạc.

Tại sao ông không phát hiện ra sớm hơn?

Tại sao lại vì một người ngoài mà bận lòng suốt hai mươi năm, không hề hay biết cháu ruột của mình đang lưu lạc bên ngoài?

Tại sao lại ngu ngốc như vậy? Nếu mẹ không quay về, lão Tứ còn phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở nữa?

Nghĩ đến đây, mắt Kỷ lão gia đỏ ngầu như máu.

Dung Ngộ kéo ông ra phía sau, cô ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:

“Tôi muốn biết chi tiết chuyện năm xưa bà tráo con, nếu có một chữ nào dối trá, chuyện để Kỷ Lưu Quang ở lại nhà họ Kỷ, đừng mơ bàn đến.”

Lúc này, Trương má cuối cùng cũng nhận ra địa vị lời nói của Dung Ngộ trong nhà họ Kỷ.

Má Trương vội vàng mở miệng:

“Năm đó, tôi và phu nhân cùng lúc mang thai. Cũng là phụ nữ như nhau, nhưng phu nhân có cả chục người hầu hạ, còn tôi thì vẫn phải làm trâu làm ngựa trong nhà họ Kỷ… vì vậy, tôi đã nảy sinh tà niệm không nên có… Tôi biết mình sai rồi…”

Dung Ngộ lạnh lùng ngắt lời:

“Đừng lôi mấy chuyện đó ra nói nữa. Một người phụ nữ đang cận kề sinh nở như bà, không thể nào tự mình âm thầm đổi con mà qua mặt được mọi người. Nhất định có kẻ giúp đỡ. Là ai?”

Má Trương ngơ ngác nhìn cô:

“Nếu… nếu tôi nói ra, thì nhà họ Kỷ có giữ lại Tứ thiếu gia không?”

Dung Ngộ nhếch môi cười lạnh:

“Bà nói trước đi đã.”

“Là… là tôi đã mua chuộc một người chăm sóc bên cạnh phu nhân…”

Giọng má Trương càng lúc càng nhỏ, đầu cúi gằm xuống:

“Người đó còn giúp tôi mua chuộc luôn cả bà đỡ…”

Kỷ lão gia tức đến nghẹn m.á.u trong lồng ngực.

Người hầu nhà họ Kỷ có rất nhiều là hậu duệ của những người từng phục vụ tổ tiên, được tuyển chọn kỹ lưỡng và đãi ngộ cực cao.

Không ngờ vẫn có kẻ bị mua chuộc.

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên lạnh như băng:

“Người hầu đó tên gì?”

“Tên là Trương Mặc, cùng họ với tôi nên có quan hệ khá thân thiết…”

Toàn thân má Trương lạnh ngắt, lắp bắp:

“Sau khi chuyện xảy ra, cô ta lập tức nghỉ việc… đi đâu tôi cũng không rõ…

Lão gia, cậu cả, Dung tiểu thư, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi…

Tôi xin mọi người… hãy để Tứ thiếu gia ở lại nhà họ Kỷ…

Từ nhỏ nó đã lớn lên ở đây, nếu rời khỏi nhà họ Kỷ… nó thật sự sống không nổi…”

“Tít!”

Một âm thanh điện tử vang lên bất ngờ.

Má Trương ngẩng đầu, mới phát hiện trong tay Dung Ngộ từ lúc nào đã có một chiếc máy ghi âm.

Giọng Dung Ngộ lạnh như băng:

“A Uyên, báo cảnh sát đi.”

“Không, đừng…!”

Má Trương hoảng hốt, luống cuống tay chân:

“Tôi đã nuôi Cảnh Xuyên suốt hai mươi năm, trong lòng nó tôi là mẹ ruột! Nếu nó biết chính nhà họ Kỷ đưa tôi vào tù, cả đời nó sẽ không bao giờ thân thiết với nhà họ Kỷ được nữa…”

“Bốp——!”

Má Trương ăn một cái bạt tai trời giáng.

Dung Ngộ ngẩng đầu lên, thấy người ra tay là Kỷ Lưu Quang.

Kỷ Lưu Quang giơ tay lên, lại tát thêm một cái nữa:

“Bà tráo đổi con, tội ác tày trời! Loại người như bà, đáng bị ngồi tù cả đời!”

Nói rồi, hắn cũng quỳ rạp trước mặt ông cụ:

“Ông ơi! Bà ta là bà ta, cháu là cháu, cháu không liên quan gì đến bà ta!

Cháu là người ông tận mắt nhìn lớn lên kia mà…

Trước đây cháu không hiểu chuyện, quá bướng bỉnh, cháu sẽ thay đổi, nhất định thay đổi! Xin ông cho cháu ở lại, cháu van ông đó…”

Sự thất vọng dâng đầy trong ánh mắt Kỷ lão gia.

Má Trương tội ác rành rành, nhưng Kỷ Lưu Quang lại có thể tát cả mẹ ruột của mình.

Loại người như vậy, cũng không thể dung thứ.

Tại sao ông lại ngu ngốc đến vậy?

Lại để một kẻ ác nhân lừa gạt suốt hai mươi năm.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 149



Mùi thuốc sát trùng nồng nặc quanh đầu mũi, hơi hăng, nhưng với Hạ Cảnh Xuyên, đó lại là mùi hương khiến cậu cảm thấy an lòng.

Vì chỉ có ở bệnh viện, cậu mới có cảm giác được quan tâm.

Cậu không hiểu, tại sao những đứa trẻ khác đều có người yêu thương, che chở, còn cậu rõ ràng có cha mẹ lại còn thua cả một đứa trẻ mồ côi.

Cậu thường nghĩ, nếu đã vậy, chi bằng bị vứt bỏ từ đầu, ít ra còn có thể được đưa vào cô nhi viện.

Cậu càng ngày càng cảm thấy, sống thật vô nghĩa.

Mỗi ngày cứ tất bật vội vàng, nhưng lại chẳng biết mình đang bận rộn vì điều gì.

Lần đầu tiên tự sát, là vào năm lớp sáu tiểu học.

Bị họ hàng phát hiện và đưa vào bệnh viện.

Họ lập tức gọi mẹ cậu về, đó cũng là lần đầu tiên, mẹ ở cạnh cậu suốt ba ngày ba đêm, chăm sóc cậu tận tình.

Có lẽ vì từng nếm trải chút ngọt ngào đó, nên cậu lại tiếp tục có lần hai, lần ba, lần bốn…

Nhưng lần nào cũng không thành công.

Nếu nói ban đầu là vì khát khao một chút yêu thương, thì đến lần thứ năm, thứ sáu, cậu thực sự chỉ muốn c.h.ế.t đi.

Lần này uống thuốc trừ sâu, cũng không phải chỉ vì giận dỗi, mà là thật sự muốn kết thúc tất cả.

Có lẽ, chỉ có cái chết, mới có thể giải thoát cậu khỏi vực sâu đau khổ này.

Nhưng… có vẻ cậu vẫn chưa chết.

Mi mắt Hạ Cảnh Xuyên run rẩy dữ dội.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn ban đầu còn mờ nhòe, dần dần trở nên rõ ràng.

Trước mặt cậu là nhiều gương mặt quen thuộc:

Kỷ lão gia.

Dung tiểu thư.

Kỷ đại thiếu gia.

Và cả tiểu thư Đoá Đoá.

Bản năng thôi thúc cậu định ngồi dậy.

“Nằm yên, đừng cử động.”

Kỷ lão gia ấn vai cậu xuống, nhẹ giọng hỏi:

“Cháu nói chuyện được không?”

Họng cậu hơi đau, nhưng vẫn có thể nói:

“Cháu cảm thấy ổn hơn rồi, cảm ơn ông, cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn Dung tiểu thư, cảm ơn tiểu thư Đoá Đoá đã đến thăm.”

“Chú tư ơi, mau khỏe lại nha!”

Giọng Đoá Đoá mềm mại như kẹo bông, “Cháu rất thích chú tư đó!”

Ánh mắt của Hạ Cảnh Xuyên khựng lại:

“Cháu… cháu gọi chú là gì?”

“Chú tư chứ gì!” Cô bé nở nụ cười thật tươi, “Cháu còn chuẩn bị quà tặng đặc biệt cho chú tư nữa nè, thích không?”

Là một mặt dây chuyền bình an, được làm bằng tay.

“Cầm lấy đi.”

Giọng Kỷ lão gia khàn khàn, chậm rãi nói:

“Cảnh Xuyên, chuyện này có thể cháu sẽ không tin, nhưng đó là sự thật: Má Trương không phải mẹ ruột của cháu.”

Hạ Cảnh Xuyên sững sờ.

Cậu không nghi ngờ lời Kỷ lão gia, một người đứng đầu như vậy, không thể nào lừa một nhân vật nhỏ bé như cậu.

Thì ra, bao nhiêu năm qua bị phớt lờ, bị hành hạ, bị ngược đãi… là vì… cậu không phải con ruột của bà ta?

Cậu lại còn ngây thơ mong cầu tình thương từ một người phụ nữ không hề có m.á.u mủ gì với mình?

Cậu bật cười thê lương.

Hai mươi năm u mê không tìm ra lời giải, đến giờ cuối cùng đã có đáp án, nhưng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng.

Thì ra, đến cả gia đình giả dối, cậu cũng chẳng có nổi.

Một thân một mình, biết làm sao để sống tiếp quãng đời còn lại…

“Mẹ ruột cháu tên là Bạch Vi. Có thể cháu chưa từng nghe đến cái tên này.”

Ông nhìn cậu, “Nhưng chắc chắn, cháu biết tên ông nội ruột của mình, ông ấy tên là… Kỷ Thuấn Anh.”

Con ngươi Hạ Cảnh Xuyên co rút dữ dội.

Cậu biết rõ Kỷ Thuấn Anh, người sáng lập tập đoàn Kỷ thị, cũng là gia chủ nhà họ Kỷ, cũng là… vị lão gia đang đứng trước mặt mình.

Người mà trước đây cậu luôn nghĩ là cao cao tại thượng, không thể tiếp cận, giờ đây lại dịu dàng từ ái, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.

Một cảm giác khó diễn tả bằng lời, từ da đầu lan khắp toàn thân, khiến cậu rúng động chưa từng có.

Cậu khó khăn mở miệng:

“Ngài… ngài là ông nội của cháu?”

“Đúng, ta là ông nội của cháu.”

Lão gia thở dài, “Xin lỗi cháu, Cảnh Xuyên… Là do ông sơ suất, mới để cháu bị thất lạc khỏi nhà họ Kỷ suốt hai mươi năm… Cháu có thể trách ông, hận ông, nhưng xin cháu hãy tin: Từng người trong nhà họ Kỷ đều chân thành chào đón cháu trở về.”

Kỷ Chỉ Uyên bước lên:

“Anh là anh cả của em, anh trai ruột, cùng cha cùng mẹ.”

Đoá Đoá cười khúc khích:

“Chú tư ơi, cháu là cháu gái ruột của chú đó nha!”

Kỷ lão gia cũng mỉm cười nói:

“Lão nhị đang trên đường quay về, lão Tam tạm thời chưa liên lạc được, lão Ngũ thì đang chuẩn bị tiệc chào mừng ở nhà, chút nữa sẽ đến bệnh viện cùng cháu.”

Dung Ngộ đưa ra một tấm căn cước công dân, đặt vào tay cậu:

“Từ giờ trở đi, cậu là người đứng thứ tư trong hàng cháu trai nhà họ Kỷ, tên mới của cậu là: Kỷ Cảnh Xuyên.”

Hạ Cảnh Xuyên, không, phải gọi là Kỷ Cảnh Xuyên đôi mắt ươn ướt.

Cậu không dám mở miệng.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ mơ hồ: Có phải mình sắp c.h.ế.t rồi không? Tất cả những điều này, chỉ là ảo giác trước khi chết?

Cậu sợ, sợ rằng chỉ cần cất lời, tất cả sẽ tan biến như bong bóng.

Nhiều năm trước, lần đầu cậu đến nhà họ Kỷ, cậu đã ngay lập tức thích nơi này.

Khi đó, cậu cho rằng mình chỉ là kẻ ham giàu, mê lối sống xa hoa của nhà họ Kỷ.

Nhưng hóa ra, đó là sự hấp dẫn tự nhiên của huyết thống.

“Ông nội…”

“Anh cả…”

“Đoá Đoá…”

Ánh mắt cậu dừng lại nơi Dung Ngộ.

Cô mỉm cười dịu dàng:

“Bà là bà cố của cháu.”

Kỷ Cảnh Xuyên lần nữa sững người.

Chuyện này còn gây chấn động hơn cả việc biết mình không phải con ruột của má Trương.

Một bà cố trẻ đến thế, có thể sao?

Nhưng khi nghĩ đến thái độ của Kỷ lão gia với Dung Ngộ, tôn kính, chu đáo, ỷ lại, thỉnh thoảng còn làm nũng…

Thì hình như… cũng đúng là con trai đối với mẹ.

“Bà… bà cố ạ…”

Kỷ Cảnh Xuyên không mấy khó khăn để chấp nhận sự thật này.

“Tốt, tốt, tốt!”

Kỷ lão gia cười ha hả, “Cháu cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đợi khỏe lại rồi về nhà nhận tổ quy tông.”

Kỷ Cảnh Xuyên vừa tỉnh lại, nói chuyện một lát đã thiếp đi.

Nhưng với cú sốc thân thế vừa rồi, giấc ngủ không hề sâu.

Không lâu sau, cậu lại tỉnh.

Lúc này, cậu lờ mờ nghe thấy có người nói chuyện ngoài ban công.

Là giọng Dung Ngộ:

“… Phòng trước đây của Kỷ Lưu Quang, chuyển thành kho chứa, sắp xếp lại phòng khác.”

Kỷ Chỉ Uyên đáp:

“Vâng, cháu sẽ cho người dọn dẹp ngay.”

Đoá Đoá giơ tay:

“Phòng cháu hướng nắng buổi sáng, cháu có thể nhường lại cho Chú tư.”

Dung Ngộ bật cười, xoa đầu cô bé:

“Đâu đến lượt cháu phải nhường. Tầng hai còn một phòng trống, để Chú tư ở đó, ở gần dì luôn.

Nó đang nhạy cảm về tâm lý, cần có người bên cạnh thường xuyên.”

Khi cô vào phòng đắp chăn cho lão Tứ, cô thấy vết sẹo trên cổ tay cậu.

Cô đã hỏi bác sĩ, ông bảo đó là sẹo do tự tử bằng cách c.ắ.t c.ổ tay để lại.

Hơn nữa, bác sĩ còn ước tính cậu đã từng tự tử theo cách này ít nhất 7–8 lần.

Dung Ngộ không dám tưởng tượng, một thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi, đã trải qua những gì, mới khiến cậu nhiều lần tìm đến cái c.h.ế.t như thế.

Nhưng… chuyện như vậy, khó mà hỏi được.

Và cũng không dám hỏi.

Đúng lúc cô còn đang suy nghĩ, trong phòng bệnh vang lên tiếng thút thít khe khẽ.

Dung Ngộ vội quay người bước vào, thấy Kỷ Cảnh Xuyên chôn đầu vào chăn, vai run lên, rõ ràng là đang khóc.

“Sao thế, sao lại khóc rồi?”

Cô nhẹ nhàng hỏi.

Kỷ Cảnh Xuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Cháu vừa nhận ra, thì ra tất cả không phải là mơ. Cháu… cũng có gia đình rồi. Một gia đình thật sự yêu thương, quan tâm đến cháu. Cảm giác này… thật khác biệt.”

“Chú tư xấu hổ quá à.”

Đoá Đoá ghé đầu lại, cười khúc khích, “Nếu bị Chú nhỏ thấy, chắc chắn sẽ cười ngất cho xem!”

Kỷ lão gia hừ một tiếng:

“Tên nhóc đó mà dám cười một câu, xem ông có đánh gãy chân nó không!”

Mà đúng lúc này, Kỷ Chu Dã đang trang trí sảnh tiệc chào mừng ở nhà họ Kỷ, bất chợt hắt hơi một cái thật to.

Cậu dụi mũi, lẩm bẩm:

“Quản gia Du, mau sắp xếp người phát thiệp mời đi. Có tôi ở đây là được rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back