Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 140



Lời của Đường Hữu Nghĩa nói đến một nửa thì dừng lại.

Ông ta đối diện với ánh mắt của Đường Triệt, đó là ánh mắt của một người từng ở vị trí cao, khí thế tỏa ra như sấm, khiến người ta khó mà chống đỡ nổi.

Ông ta khó khăn nói:

“Tập đoàn Đường thị đầu tư phát triển công nghệ này đã tiêu tốn ít nhất 300 triệu. Nếu mua thẳng từ Khấu thị, có thể ép giá xuống còn khoảng 100 triệu. Cháu cho rằng, đây là một thương vụ chắc thắng không thua…”

Giọng Đường Triệt lạnh lùng:

“Người sáng lập Khấu thị đạo đức bại hoại, Đường thị chúng ta không hợp tác với loại người đó. Lỡ đâu một ngày nào đó, lại bị hắn đ.â.m sau lưng thì sao?”

“Nhưng mà, bác cả…” Đường Hữu Nghĩa lên tiếng, “Đây thực sự là một cơ hội tốt, không chỉ giúp tiết kiệm vốn, mà quan trọng hơn là rút ngắn thời gian phát triển…”

“Sao? Lời tôi giờ không có giá trị nữa à?”

Đường Triệt vung tay ném chiếc cốc nước xuống đất, “Tôi còn chưa chết! Tập đoàn Đường thị cũng đâu phải do một mình cháu định đoạt!”

Vừa nổi giận, cảm xúc dâng lên khiến ông tức ngực, ho dữ dội.

“Vâng, bác cả! Cháu biết lỗi rồi!” Đường Hữu Nghĩa vội vàng tiến lên vỗ lưng ông, “Cháu lập tức ra lệnh cho các bộ phận ngừng đàm phán với Khấu thị, bác cả đừng giận, coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe…”

Đường Triệt dịu lại, giọng nhẹ nhàng hơn:

“Làm ăn, không thể chỉ chạy theo lợi nhuận. Một người cần có quan niệm về giá trị và nhân sinh quan cơ bản…”

Ông từ tốn giảng giải, từng câu từng chữ nói rõ ràng cho Đường Hữu Nghĩa hiểu.

Đường Hữu Nghĩa cũng chăm chú lắng nghe.

Sau khi thông báo nội bộ cấp cao của Tập đoàn Đường thị được phát đi, tất cả các phòng ban lập tức dừng hợp tác với Khấu thị.

Khấu Hạnh vừa nhận được tin liền tức giận đến mức đập điện thoại, chiếc điện thoại vừa khéo bay trúng màn hình máy tính, khiến máy cũng hỏng luôn.

Sau khi Kỷ Chỉ Uyên ra lệnh phong sát trong ngành, toàn bộ các doanh nghiệp liên quan tại Hải Thành vì sợ đắc tội với Kỷ thị, đều từ chối hợp tác với Khấu thị.

Thậm chí có vài công ty thà chịu lỗ cũng kiên quyết xé hợp đồng.

Khó khăn lắm Khấu thị mới thuyết phục được Đường thị, còn chủ động giảm giá để ép chốt hợp đồng, hy vọng gỡ gạc được khoản lỗ hơn một trăm triệu.

Kết quả, đến bước cuối cùng, Đường thị lại không chịu ký nữa.

“Kỷ Chỉ Uyên!” Khấu Hạnh nghiến răng nghiến lợi, “Chắc chắn là hắn giở trò sau lưng, định đẩy tôi vào chỗ chết!”

Sắc mặt Lam Nhu Tuyết trắng bệch.

Cô ta vừa định nói gì đó, thì điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn từ bộ phận pháp lý của Tập đoàn Kỷ thị, gửi giấy triệu tập ra tòa.

Tập đoàn Kỷ thị… lại kiện cô ta ra tòa?!

Rõ ràng là Dung Ngộ đang ở trong nhà họ Kỷ, cô ta chỉ nói thật với Khấu Hạnh, thế mà cũng bị kiện?

Cô ta mở tin nhắn, vừa xem vừa tức cười: Thì ra là vì chuyện ăn cắp chip lõi của Kỷ thị, chuyện này xảy ra từ đời nào rồi, vậy mà Kỷ Chỉ Uyên còn nhớ! Người gì mà thù dai quá thể!

Hơn nữa, lần đó người chịu thiệt là Khấu thị cơ mà.

Chính vì con chip đó bị cài mã độc mà Khấu thị bị đẩy lùi mười năm, bị cả ngành cười chê, giờ còn đang ngoi lên từ đáy vực…

Kỷ Chỉ Uyên còn mặt mũi nào đi kiện?

Cô ta làm sao lại ngu mà phải lòng loại đàn ông như vậy…

Nhưng cười chưa được mấy giây, cô ta đã không cười nổi nữa.

Bởi vì nếu thua kiện, theo luật, cô ta phải ngồi tù.

Cô ta còn chưa đến ba mươi, sao có thể vì chuyện này mà đi tù được?

Điều khiến cô ta khó chịu hơn là cô ta chẳng được lợi gì trong chuyện đó, vậy mà lại là kẻ xui xẻo nhất.

Phía bên Phù Dung Trang viên, cả nhà đang ăn tối.

Kỷ Chu Dã khoe khoang một cách đắc ý:

“Bà cố, chiều nay cháu thi văn được 103 điểm, lợi hại không?”

Dung Ngộ còn chưa kịp mở miệng.

Kỷ lão gia đã nheo mắt:

“Không phải cháu nằm trong top ba lớp à? Mà top ba lớp điểm văn chỉ cỡ 100 điểm? Lớp mấy đứa dở vậy?”

Nụ cười của Kỷ Chu Dã cứng lại.

Để ông nội không nổi giận, trước nay cậu toàn nói dối là mình đứng top ba lớp, thật ra thì… là top ba từ dưới lên.

Vừa khoe khoang xong, lộ ngay sơ hở.

“Đồ ranh con!” Kỷ lão gia lập tức theo phản xạ muốn cầm gậy đánh, nhưng giờ ông khỏe re, đã lâu không dùng gậy nữa, nên tiện tay nhặt luôn một cái gối ném qua:

“Còn dám gạt ông! Lão Du! Lão Du! Mau ra đây! Ông cũng hùa theo thằng ranh này lừa tôi, sao hả? Tôi dễ lừa lắm à?”

Quản gia Du cúi đầu lí nhí:

“Cũng là sợ lão gia tức quá sinh bệnh thôi mà…”

Kỷ lão gia tức khí:

“Giờ tôi đang rất tức, ông xem tôi tức đến sinh bệnh chưa?”

Quản gia Du âm thầm lẩm bẩm trong bụng: Nếu không phải vì Dung tiểu thư ngày nào cũng kéo lão gia ra ngoài tập thể dục, thì e rằng giờ này đã bị tức đến cao huyết áp rồi…

“Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.” Dung Ngộ mở miệng.

“A Dã có đầu óc lanh lợi, chỉ trong một tháng mà điểm số đã tiến bộ rõ rệt. Chỉ cần tiếp tục cố gắng học hành thì thi đậu đại học không thành vấn đề.”

Kỷ Chu Dã được khen là thông minh, vui đến mức cái đuôi cũng sắp vểnh lên đến trời.

Ăn xong, cậu không thèm chơi game nữa, hí hửng chạy lên lầu làm bài tập.

Dung Ngộ ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn, đang đọc sách thì điện thoại reo — là Thẩm Lâm gọi đến.

Cô nhấn nút nghe:

“Dì có chuyện gì sao ạ?”

Giữa cô và người mẹ kế này trước nay vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, chưa từng cãi vã.

“Tiểu Ngộ à, con vừa đoạt giải vàng cuộc thi vật lý toàn quốc, dì và ba con có bàn bạc, định tổ chức một buổi tiệc ăn mừng vào Chủ Nhật tuần này. Mời cả các bạn học cùng lớp đến chung vui luôn.”

Dung Ngộ bình thản nói:

“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phiền phức làm tiệc tùng. Con còn chút việc, nói sau nhé.”

Nói xong cô cúp máy.

Thẩm Lâm nhìn chằm chằm vào điện thoại bị cúp, sững người.

Đoạt giải vàng toàn quốc, vậy mà trong mắt con bé này chỉ là chuyện nhỏ?

Phải biết, khi Tống Hoài giành giải vàng, cả nhà họ Tống vui như trẩy hội, Tống phu nhân còn hận không thể hét to cho cả thiên hạ biết con trai bà sắp vào Đại học Thanh Hoa…

Mà đứa con gái riêng này, sao lại quá dửng dưng như thế?

Một đứa trẻ mới mười tám tuổi, lại có thể bình thản đến vậy?

Dung Ngộ thực sự chẳng mấy bận tâm.

Cô tiếp tục đọc sách, lúc này lại nghe thấy tiếng động trong nhà kính hoa.

Kỷ lão gia đầy ngạc nhiên vui mừng:

“Chậu lan này thật sự sống lại rồi! Cảnh Xuyên à, cháu cũng có tay nghề đấy! Hay cháu ở lại nhà họ Kỷ làm người chăm vườn luôn đi?”

Hà Cảnh Xuyên mỉm cười đáp:

“Cảm ơn lão gia đã có lòng, nhưng nhà cháu còn vườn trái cây. Sắp tới mùa thu hoạch, cháu phải về bán trái cây.”

Mẹ cậu một ngày gọi tới mười cuộc điện thoại, ra lệnh phải về nhà ngay, đủ mọi kiểu đe dọa ép buộc.

Cậu chịu đủ áp lực mới ở lại đây.

Mẹ cậu náo loạn hai ngày, giả c.h.ế.t đòi tự vẫn, cuối cùng cũng chịu yên.

Quả nhiên, nếu không cho người khác quyền uy h.i.ế.p mình, thì chẳng ai có thể ép được mình.

Kỷ lão gia nói:

“Đến mùa trái cây chín, cháu chở một xe đến đây, ông mua mấy trăm cân phát cho mọi người làm phúc lợi.”

Thằng bé này luôn khiến ông xót xa, giúp được thì ông giúp một tay.

Hà Cảnh Xuyên cười xua tay:

“Vậy cháu tiếp tục làm việc đây ạ.”

Cậu xách bình nước, tiếp tục tưới cây.

Hoàng hôn buông xuống, trước cổng Phù Dung Trang Viên xuất hiện một người.

Người ấy không nói hai lời, phịch một tiếng quỳ rạp trước cổng, tiếng khóc vang dội khắp nơi:

“Ông nội ơi, cháu sai rồi… cháu biết cháu sai rồi… xin ông nội cho cháu thêm một cơ hội nữa…”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 141



Hoàng hôn buông xuống.

Kỷ Lưu Quang quỳ gối trước cổng Phù Dung Trang Viên, khóc lóc thảm thiết.

Quản gia Du đang chỉ đạo đám người làm sửa lại bãi cỏ, nghe thấy tiếng khóc liền vội vã chạy đến, cúi người xuống nói:

“Tứ thiếu gia làm gì vậy? Mau đứng dậy đi…”

Kỷ Lưu Quang hất tay Quản gia Du ra, vừa khóc vừa nói:

“Nếu ông nội không tha thứ cho tôi, tôi sẽ cứ quỳ ở đây mãi!”

Quản gia Du thở dài một hơi, quay về nhà kính hoa báo cáo tình hình.

Kỷ lão gia đã nghe tiếng khóc từ lâu, ngồi trên ghế, mặt lạnh như tiền, uống một ngụm trà rồi lạnh giọng nói:

“Đừng quan tâm, cứ để nó khóc.”

Lão tứ này bản tính đã thối nát đến tận xương.

Hoàn toàn không có chút ôn hòa nào mà người nhà họ Kỷ nên có. Nuôi ra một đứa vô dụng như vậy, ông cảm thấy mình có lỗi với tổ tiên nhà họ Kỷ.

Dung Ngộ gập sách lại:

“Nó đã không còn là người nhà họ Kỷ nữa. Quản gia Du, sắp xếp vệ sĩ đuổi đi.”

“Vâng, Dung tiểu thư.”

Quản gia Du gọi hai nhân viên an ninh đến, đi ra cổng, mỗi người đứng một bên, nâng Kỷ Lưu Quang lên rồi kéo đi.

Kỷ Lưu Quang giãy giụa khóc lóc:

“Ông nội, cháu biết sai rồi… Cháu thật sự hối cải rồi… Cháu sẵn sàng vào quân đội rèn luyện…”

Nước mắt chảy đầy mặt, hắn gào lên:

“Nếu ông nội không cho cháu cơ hội, thì cháu sống còn có ích gì nữa, sống chỉ làm mất mặt nhà họ Kỷ thôi. Chi bằng cháu c.h.ế.t đi cho xong…”

Nói rồi hắn hất tay vệ sĩ ra, lao thẳng ra đường lớn.

Quản gia Du hoảng hốt đến hồn bay phách lạc, vội kéo hắn lại:

“Tứ thiếu gia, cậu đừng làm liều! Cậu hãy thật lòng hối cải đi, sửa sai rồi, khi lão gia nguôi giận, nhất định sẽ tha thứ. Dù sao cũng là người một nhà, đánh gãy xương còn dính gân mà, lão gia sẽ không thực sự bỏ mặc cậu đâu…”

Kỷ Lưu Quang toàn thân cứng đờ.

Vì nếu thật sự là m.á.u mủ ruột thịt, thì hắn đúng là có thể dựa vào cái cớ trẻ người non dạ để mà nương tay.

Nhưng… hắn mới biết, hắnkhông phải là người nhà họ Kỷ.

Mất đi sự bảo hộ của nhà họ Kỷ… hắn chẳng còn là gì cả.

“Ông nội, cháu bất hiếu…” Kỷ Lưu Quang khóc đến mức nghẹn lời.

“Cháu không thể hoàn thành việc học, làm mất mặt nhà họ Kỷ trăm năm thanh danh… Cháu quá ngông cuồng, làm ông nội bẽ mặt… Cháu cũng không hiểu sao mình lại thành ra thế này…”

“Cháu muốn sửa đổi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ… chỉ có cháu c.h.ế.t đi, thì nhà họ Kỷ mới không mang tiếng xấu nữa…”

“Về sau, cháu không thể phụng dưỡng ông nội được nữa… xin lỗi ông nội…”

Nói rồi, hắn bật dậy, định lao đầu vào cây cột lớn.

Nhưng lại đ.â.m vào một cái eo người.

Kỷ Chỉ Uyên kéo cổ áo hắn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng đá:

“Muốn c.h.ế.t thì đi chỗ khác. Đừng c.h.ế.t trước cổng nhà họ Kỷ.”

Lão tứ này thật quá đáng.

Dám dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p ông nội.

Nếu ông nội mềm lòng thì coi như bị nó nắm thóp.

Nếu ông nội không để tâm, lỡ thật sự xảy ra chuyện, người đau lòng nhất vẫn là ông nội.

Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao còn kém hiểu chuyện hơn cả lão Ngũ!

Anh thật sự muốn tát một cái vào mặt Kỷ Lưu Quang.

Kỷ Lưu Quang nghẹn ngào nói:

“Anh cả… hồi nhỏ ba mẹ mất sớm, ông nội bận rộn, là anh cả chăm sóc em…”

“Sau này anh đi du học, em còn lén bảo quản gia đưa em ra nước ngoài chỉ để được gặp anh một lần… Ngồi máy bay suốt một ngày trời… Chỉ để gặp anh một chút…”

“Lúc ấy anh nhìn thấy em còn vui mừng lắm… Vì sao bây giờ, trong mắt anh chỉ toàn là chán ghét?”

“Em biết mình bất tài, hỗn láo… Nhưng mấy năm em ra khỏi nhà, không ai dạy dỗ, em hư rồi đâu thể hoàn toàn trách em được…”

“Bây giờ đuổi em đi, không ai quản, em mà sa ngã thật, cả đời em coi như bỏ… Anh cả, nếu ngay cả anh cũng không đứng về phía em, em thật sự không biết sống sao nữa… ngoài cái chết… em không còn lựa chọn nào khác…”

Hắn khóc đến mức suýt ngất đi.

Kỷ Chỉ Uyên vẫn không thay đổi vẻ mặt.

Nhưng, Kỷ lão gia đang đứng sau cây, đã lặng lẽ rơi nước mắt.

Dù gì cũng là cháu ruột, ông không thể nào vô tình được.

Ông nhìn sang Dung Ngộ.

Dung Ngộ khẽ thở dài một hơi.

Anh Bảo nhà cô, hồi nhỏ mềm lòng, già rồi cũng vẫn vậy.

Rõ ràng là… lão Tứ này chưa hề thực sự nhận ra lỗi lầm.

Cô rất tò mò, cái người xưa nay luôn ngang ngược như Kỷ Lưu Quang, sao đột nhiên lại biết nhận sai, biết sám hối?

Không giống phong cách hành xử của hắn chút nào.

Cảm giác như… lại đang toan tính điều gì đó.

“Đã biết sai rồi thì… Anh Bảo, cho nó một cơ hội cuối cùng đi.”

Nghe thấy lời của Dung Ngộ, Kỷ lão gia lập tức mừng rỡ.

Ông lau mặt một cái, nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng khi gần tới cổng thì lại đanh mặt lại, lạnh lùng nói:

“Lão Tứ, cháu thật sự đồng ý vào quân đội à?”

Kỷ Lưu Quang gật đầu thật mạnh:

“Tất cả nghe theo sắp xếp của ông nội.”

“Dưỡng thương cho tốt trong hai ngày tới, chuẩn bị sẵn sàng.” Ông lạnh giọng, “Đợi đến khi cháu thể hiện khiến ta hài lòng, thì mới được khôi phục thân phận tứ thiếu gia của nhà họ Kỷ. Nhớ kỹ chưa?”

Kỷ Lưu Quang cúi đầu:

“Cháu nhớ rồi.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Hạ Cảnh Xuyên còn ở nhà họ Kỷ không ạ?”

Kỷ lão gia nheo mắt lại:

“Hỏi nó làm gì?”

“Cháu muốn trực tiếp xin lỗi cậu ấy.” Kỷ Lưu Quang nghẹn ngào, “Sau khi về nước, cháu đã làm quá nhiều chuyện sai trái: bắt nạt Hạ Cảnh Xuyên, vô lễ với Dung tiểu thư, không tốt với Đoá Đoá, còn quát mắng người làm… Cháu đã biết sai rồi, nhất định sẽ sửa. Trước hết, hãy bắt đầu từ lời xin lỗi.”

Cuối cùng, Kỷ lão gia lộ ra vẻ hài lòng:

“Sớm thế này thì có phải tốt không?”

Hạ Cảnh Xuyên được gọi tới.

Kỷ Lưu Quang ngẩng đầu nhìn cậu, nói:

“Xin lỗi, Hạ Cảnh Xuyên, tôi không nên bắt nạt cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

Nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, môi Hạ Cảnh Xuyên lập tức mím chặt.

Cậu quá quen với biểu cảm này của Kỷ Lưu Quang rồi, không hề có chút thành ý nào, chỉ là đang toan tính chuyện gì đó còn đen tối hơn mà thôi.

Cậu quay mặt đi:

“Không sao đâu Tứ thiếu gia, tôi không để bụng. Tôi xin phép, còn có việc bận.”

Nói xong liền quay đầu rời đi thật nhanh.

Kỷ Lưu Quang không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu.

Dung Ngộ khẽ nhíu mày.

Cảm giác ánh mắt kia của Kỷ Lưu Quang… có điều gì đó bất thường.

Hạ Cảnh Xuyên chỉ là con trai của người giúp việc, tạm thời đến nhà họ Kỷ phụ việc, không hề cản trở gì đến Kỷ Lưu Quang. Tại sao Kỷ Lưu Quang lại tỏ ra địch ý lớn đến vậy?

Trong đầu cô chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng vụt mất.

Chắc chắn có điều gì đó cô đã bỏ qua.

Kỷ Lưu Quang quay đầu nhìn Dung Ngộ:

“Xin lỗi Dung tiểu thư, tôi xin lỗi vì những lời nói và hành vi thô lỗ trước đây. Mong cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi.”

Dung Ngộ nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.

Hắn hơi không chịu nổi ánh mắt ấy, vô thức cúi đầu xuống.

Dung Ngộ bất ngờ bật cười.

Ánh mắt ấy, ngang ngược, kiêu ngạo, hoàn toàn không phải của một người đang chân thành xin lỗi.

Cô bỗng thấy tò mò, không biết thằng nhóc này sau đó sẽ còn bày ra trò gì nữa.

Cô mỉm cười nói:

“Cậu cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Lưu Quang không dám nói thêm lời nào, lập tức cút lên lầu.

Kỷ lão gia quay sang dặn Kỷ Chỉ Uyên:

“Đợi mấy hôm nữa lão Tứ vào quân đội, cháu nhớ sắp xếp thêm vài người đi theo. Nhất định phải theo sát nó, có gì bất thường, lập tức báo cho ông biết…”

Kỷ Chỉ Uyên gật đầu nhận lệnh.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 142



Sáng sớm vừa thức dậy.

Dung Ngộ xuống phòng ăn, Kỷ Lưu Quang là người đầu tiên đứng dậy chào hỏi:

“Dung tiểu thư, chào buổi sáng.”

Hắn biết, cả nhà họ Kỷ ai cũng cực kỳ kính trọng Dung Ngộ, thậm chí còn mơ hồ vượt qua cả ông nội.

Nếu đã muốn ở lại nhà họ Kỷ, thì tuyệt đối không thể đắc tội với người phụ nữ này.

Thái độ của hắn rất cung kính.

Nhưng Dung Ngộ vẫn có thể thấy được trong đáy mắt của hắn là sự không cam lòng.

Trước bữa sáng, cô gọi quản gia Du mời Hạ Cảnh Xuyên vào:

“Cảnh Xuyên, hôm nay là sinh nhật cô chủ nhiệm lớp tôi, là một cô giáo bốn mươi tuổi. Cậu xem giúp tôi có thể phối một bó hoa thích hợp không nhé?”

Vừa bước vào phòng ăn, Hạ Cảnh Xuyên đã cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ b.ắ.n thẳng tới người mình.

Không cần ngẩng đầu, cậu cũng biết đó là Kỷ Lưu Quang.

Từ ngày đầu tiên quen biết nhau, cậu đã biết Kỷ Lưu Quang không ưa mình.

Nhưng trước đây chỉ là ghét, hôm nay cảm giác như đã biến thành thù địch.

Chỉ vì mẹ cậu rời khỏi nhà họ Kỷ sao?

Hạ Cảnh Xuyên quay về nhà kính lo việc.

Khi Dung Ngộ ăn xong bữa sáng, bó hoa cũng đã được gói xong.

Sự phối màu tươi sáng khiến tâm trạng người ta cũng tươi theo.

“Bó hoa này đẹp quá!” Kỷ Chu Dã không nhịn được mà khen:

“Còn đẹp hơn bó mà cháu mua ở tiệm hết mấy ngàn, chắc chắn cô giáo sẽ thích.”

Kỷ lão gia lập tức nhìn sang, nghi hoặc:

“Cháu mua hoa khi nào hả?”

Kỷ Chu Dã theo phản xạ trả lời:

“Là lần cháu mua hoa hồng tặng… tặng Dung tiểu thư ấy mà, bó đó đắt lắm, vậy mà cô ấy còn hái xuống… nhét vào miệng cháu luôn…”

Nói tới đây, cậu ngắc ngứ, đối diện chính là ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của ông nội.

“Cái đồ đảo lộn tông miếu! Dám tặng hoa hồng!”

Kỷ lão gia đuổi theo định đánh:

“Đứng lại! Đứng lại cho ông!”

Dung Ngộ bật cười thành tiếng.

Anh Bảo nhà cô đúng là ngày càng khỏe mạnh.

Hạ Cảnh Xuyên có chút thất thần.

Cậu rất ngưỡng mộ.

Dù mấy đứa trẻ nhà họ Kỷ từ nhỏ không có cha mẹ, nhưng lại được Kỷ lão gia yêu thương vô điều kiện, tính cách phát triển bình thường.

Còn cậu, rõ ràng có cha có mẹ, vậy mà cha thì ngoại tình hơn chục năm không về, mẹ thì chẳng thèm quan tâm.

Cậu luôn cảm thấy mình sống còn khổ hơn cả một đứa trẻ mồ côi.

Cậu rất thích bầu không khí ở nhà họ Kỷ.

Ngoại trừ…

Cậu lại cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch của Kỷ Lưu Quang.

Cậu tránh đi ánh mắt đó, lên tiếng:

“Lão gia, Dung tiểu thư, chút nữa cháu phải về nhà rồi.”

Ban đầu Kỷ lão gia chỉ định gọi Hạ Cảnh Xuyên đến cứu mấy chậu lan, nhưng cậu bé này quá hiểu chuyện, khiến ông cũng thấy quyến luyến:

“Không phải cháu bảo đợi trái cây chín rồi mới về sao?”

Gương mặt Hạ Cảnh Xuyên hiện lên vẻ khó xử, cúi đầu.

Dung Ngộ nhận ra cậu đang buồn:

“Dù chỉ ở vài ngày, cậu cũng coi như người nhà. Nếu có chuyện gì khó nói, cứ mở lời.”

Bình thường cô rất hiếm khi quý mến một người không thân thích, nhưng với cậu bé này thì khác.

Hạ Cảnh Xuyên gượng cười:

“Không phải chuyện gì to tát đâu ạ. Mẹ tôi vừa gọi, bảo đã mai mối cho tôi, giờ đang bàn chuyện sính lễ, định ngày cưới rồi. Tôi phải về xem chuyện gì đang xảy ra.”

Đe dọa bằng mạng sống không xong, giờ lại dùng chuyện hôn nhân để trói cậu.

Cậu thực sự không hiểu, vì sao mẹ nhất định phải trói chặt cậu ở cái làng quê nghèo đó…

Cậu sẽ không chịu khuất phục, tuyệt đối không cưới một người lạ.

“Cảm ơn nhà họ Kỷ đã chăm sóc tôi thời gian qua, tôi xin phép về trước.”

Hạ Cảnh Xuyên cúi người cảm ơn, xách theo cái ba lô vải mang theo từ ngày đầu, bước nhanh ra ngoài.

Kỷ lão gia vội nói:

“Lão Du, tiễn nó một đoạn.”

“Không cần đâu ạ.” Hạ Cảnh Xuyên nói, “Lần trước cháu đi xe máy điện đến, cháu chạy về được, không làm phiền quản gia đâu ạ.”

Quản gia Du cùng cậu đi lấy xe, nhân lúc đó nhét một phong bì to vào lòng cậu.

Hạ Cảnh Xuyên bóp một cái đã biết bên trong có nhiều tiền, liền vội vàng xua tay:

“Nói rồi là ba ngàn, chỗ này ít nhất cũng phải một vạn…”

“Cầm lấy.” Quản gia Du vỗ vai cậu, “Có thời gian thì ghé nhà họ Kỷ chơi, lão gia và Dung tiểu thư đều rất quý cậu.”

Hạ Cảnh Xuyên cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Sau khi bỏ học, Hạ Cảnh Xuyên nhận thầu một vườn cây ăn trái, mỗi năm kiếm được khoảng bốn năm vạn tệ, nhưng số tiền này đều bị mẹ cậu dùng đủ mọi lý do để lấy đi.

Đến khi cậu cần dùng tiền, chẳng hạn như mua chiếc xe điện này, cậu xin mẹ tiền, thì bà ta lại nói:

“Con nhà người ta bằng tuổi mày sớm đã tự lập rồi, mày còn mở miệng xin tiền ba mẹ làm gì?”

Khoảnh khắc đó, cậu thật sự không biết phải nói gì.

Cậu đành phải đi làm thêm, chắt chiu từng đồng, dành dụm được tám trăm tệ, mới mua được chiếc xe điện cũ này…

Hạ Cảnh Xuyên cưỡi xe rời đi.

Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã cùng đến trường.

Kỷ Chu Dã xách hai chiếc cặp, Dung Ngộ ôm trong lòng một bó hoa, bó hoa ấy quá đẹp, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Dung Nhược Dao cũng vừa từ trên xe bước xuống, vừa thấy Dung Ngộ, trong lòng liền khó chịu không nói nên lời.

Trước đây ba không hề quan tâm gì đến Dung Ngộ.

Nhưng từ khi Dung Ngộ càng ngày càng xuất sắc, sự chú ý của ba cũng dần dần bị cướp mất, thậm chí còn định tổ chức tiệc chúc mừng cho Dung Ngộ …

Cô ta thật sự rất ghét Dung Ngộ.

Cô ta cắn môi, lên tiếng châm chọc:

“Chị mang hoa đến trường là sợ người ta không biết có người tỏ tình với chị à?”

Người đứng cạnh cô ta là Tống Hoài.

Ánh mắt Tống Hoài thản nhiên:

“Tỏ tình thì phải tặng hoa hồng chứ, bó này đâu phải.”

Hôm qua, hắn nghe cuộc gọi giữa ba mình và Dung Vọng Thiên, mới biết Dung Ngộ đã vào làm tại Viện Hàng không Vũ trụ số 4, trở thành trợ lý của giáo sư Lâm Nhượng Lâm.

Ban đầu hắn vẫn luôn day dứt.

Day dứt vì bản thân đã chiếm mất cơ hội của Dung Ngộ, từng nghĩ tìm dịp giới thiệu cô cho giáo sư Liễu.

Nhưng giờ, Dung Ngộ đã có quan hệ với giáo sư Lâm, hắn cũng bớt áy náy phần nào…

Dù rằng giáo sư Lâm không nổi tiếng bằng giáo sư Liễu, nhưng cũng rất có thực lực, lại là học trò của viện sĩ Vân, biết đâu sau này Dung Ngộ còn có cơ hội gặp viện sĩ Vân.

Mà biết bao người, cả đời cũng chẳng thể nào gặp được những quốc bảo sống như vậy.

Trước đây, hắn thật sự nghĩ mình là thiên chi kiêu tử, là thiên tài vật lý.

Nhưng khi bước chân vào tầng lớp cao hơn, hắn mới phát hiện thiên phú của mình chẳng là gì cả.

Thiên phú chỉ là vé vào cửa, mà trong giới này, thiên tài đầy rẫy.

Nhưng không sao.

Đa số thiên tài đều thiên lệch, còn hắn thì sẽ trở thành toàn năng.

Môn toán học, hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Hắn mở lời:

“Dạo gần đây, lớp bồi dưỡng toán nâng cao ở Hải Thành, em chú ý thêm đi.”

Kỳ thi sơ khảo lần trước, trường Nhất Trung Hải Thành chỉ có ba người được chọn vào lớp bồi dưỡng cấp thành phố — hắn, Dung Nhược Dao, và Trương Hạo Vũ — để chuẩn bị thi đấu chung kết toán học toàn quốc.

Hắn đã được trường Thanh Hoa bảo đảm tuyển thẳng, tiếp tục thi đấu chỉ là để thêm điểm danh giá.

Sắc mặt Dung Nhược Dao hơi cứng lại.

Kỳ sơ khảo cô ta đã dùng chút thủ đoạn mới chen chân vào được danh sách.

Một khi bước vào chung kết toàn quốc, nhất định sẽ lộ tẩy…

Nhưng cô ta không thể để lộ ra ngoài, liền nở nụ cười:

“Yên tâm đi, em nhất định sẽ đặt cuộc thi toán học lên hàng đầu.”

Tống Hoài cũng không mấy yên tâm.

Hắn hiểu Dung Nhược Dao, biết rằng thứ Dung Nhược Dao thích nhất vẫn là ca hát, nhảy múa.

Môn toán đối với Dung Nhược Dao, đúng là hơi khó khăn.

Nhưng việc Dung Nhược Dao được chọn vào đội tuyển bồi dưỡng toán học của Hải Thành cũng chứng tỏ, Dung Nhược Dao đã từng cố gắng, hắn cũng không tiện nói thêm gì.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 143



Phòng giáo vụ.

Thầy Dương đang đứng ở ban công uống trà, từ đó có thể nhìn thấy cổng trường, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã cùng đi vào. Ngoài việc cả hai đều nổi bật về ngoại hình, còn có lý do khác là bó hoa trên tay Dung Ngộ quá rực rỡ, thu hút ánh nhìn.

Thầy Dương nhếch môi:

“Cô Bùi này, học sinh lớp cô, Dung Ngộ với Kỷ Chu Dã đang yêu đương phải không? Còn dám yêu đương công khai thế này, cô làm giáo viên chủ nhiệm mà không quản lý sao?”

Bùi Nhã Như mở miệng:

“Không có, hai đứa đó chỉ là quan hệ thân thiết thôi.”

Cô đã làm giáo viên chủ nhiệm nhiều năm, học sinh nào có gian tình, liếc qua một cái là biết.

Giữa Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã, hoàn toàn không có mùi chua lè đặc trưng của mấy cặp đang yêu.

Thầy Dương cười lạnh:

“Sắp thi giữa kỳ rồi, phong khí học tập trong lớp phải siết chặt đấy. Lớp 20 mà còn đội sổ, thì tiền thưởng hiệu suất tháng này của cô lại tiêu rồi.”

Bùi Nhã Như bình thản:

“Chuyện đó không cần thầy Dương bận tâm.”

Đúng lúc ấy, Trần Niên đột nhiên xông vào phòng giáo viên.

Cậu ta mồ hôi đầy đầu, hoảng loạn nói:

“Cô ơi, không xong rồi, có chuyện lớn rồi…”

Bùi Nhã Như giật mình đứng dậy:

“Sao thế? Có chuyện gì? Từ từ nói!”

“Đánh nhau rồi, Kỷ Chu Dã và Dung Ngộ đánh nhau!” Trần Niên kéo tay cô vừa chạy vừa nói:

“Cô mau đến đi, không thì Anh Dã bị đánh c.h.ế.t mất…”

Thầy Dương ngẩn người, sau đó bật cười.

Chẳng trách Bùi Nhã Như lại dám chắc hai đứa đó không yêu đương, thì ra là oan gia ngõ hẹp, mới sáng sớm đã đánh nhau trong lớp, phong khí lớp 20 đúng là càng ngày càng tệ.

Ông ta cũng tò mò đi theo ra xem.

Bùi Nhã Như bị Trần Niên kéo chạy một mạch đến cửa lớp.

Trên đường đi cô còn nghĩ, không biết tên trời đánh Kỷ Chu Dã lại chọc cái gì khiến Dung Ngộ, người vốn rất điềm tĩnh, cũng nổi khùng lên…

Kết quả vừa bước vào lớp, “bùm” một tiếng, pháo hoa phát nổ, vô số kim tuyến bay đầy trời, một đám học sinh đứng tụ lại hô vang:

“Cô ơi, chúc mừng sinh nhật!”

Lớp trưởng ôm một bó hoa lớn bước đến trước mặt cô.

Bùi Nhã Như sững người.

Cán sự văn nghệ cất giọng hát trước, cả lớp đồng thanh hát bài “Chúc mừng sinh nhật”.

“Chúc mừng sinh nhật cô, chúc mừng sinh nhật cô…”

Tiếng hát vang ra khỏi lớp học, thầy Dương đi theo để xem náo nhiệt cũng đứng khựng lại, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hôm sinh nhật của ông ta là ngày cuối cùng của tháng trước.

Ông ta dốc hết tâm huyết vì lớp chọn, dành toàn bộ thời gian cho học sinh, thế mà hôm sinh nhật, không một ai chúc ông ta một câu “sinh nhật vui vẻ”.

So sánh đúng là khiến người ta tức chết.

Thầy Dương quay người rời đi.

Bùi Nhã Như trong lòng tràn đầy xúc động, sống mũi cay cay, sợ học sinh thấy được nên cố ý nghiêm mặt:

“Sắp thi giữa kỳ rồi, không lo học hành cho tử tế, bày vẽ linh đình thế này làm gì?”

Lớp trưởng lè lưỡi:

“Bốn mươi tuổi là sinh nhật tròn, lại đúng dịp chúng em học cô, tất nhiên phải thể hiện một chút chứ, để cô nhớ mãi cái lớp yếu nhất này của cô.”

Câu đó khiến mắt Bùi Nhã Như đỏ lên:

“Ai nói các em là yếu nhất? Không yếu! Phải học cho đàng hoàng, cố gắng thi đỗ đại học. Sau này khi các em quay lại thăm cô, cô cũng được nở mày nở mặt.”

Học sinh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu tiết đọc sáng sớm.

Một ngày học kết thúc.

Kỷ Chu Dã ở lại học tự học buổi tối, Dung Ngộ thì về nhà trước.

Vừa đến cổng, cô thấy một chiếc xe rất quen đang đậu trước cửa, chẳng phải xe nhà họ Dung sao?

Cô bước vào phòng khách, quả nhiên thấy Dung Vọng Thiên đang ngồi trên sofa.

Kỷ lão gia cười tươi nói:

“Bạn học Dung Ngộ thật sự rất ưu tú, nếu lão Ngũ nhà tôi được một nửa như con bé thôi, tôi đã đỡ lo biết mấy. Dung tiên sinh có đứa con gái như thế, không biết khiến bao người ngưỡng mộ.”

Sắc mặt của Dung Vọng Thiên hơi phức tạp.

Trước kia, ai nấy cũng khen Dao Dao, nói Dao Dao rất xuất sắc.

Bây giờ, người được khen lại là Dung Ngộ.

Ngay cả người sáng lập nhà họ Kỷ, Kỷ lão gia, cũng vô cùng hài lòng với cô con gái lớn mà ông ta từng bỏ quên…

Ông đột nhiên nhớ đến chuyện từ lâu trước kia, khi tập đoàn Hải thị đột ngột hợp tác với nhà họ Dung, lý do được nói là vì con gái ông ưu tú.

Chẳng lẽ người mà chủ tịch Hải khen ngợi khi ấy, không phải là Dao Dao, mà là… Dung Ngộ?

Ông ngẩng đầu, nhìn Dung Ngộ vừa bước vào, dặn dò:

“Con được Kỷ lão gia quý như vậy, ở nhà họ Kỷ phải biết điều một chút, cố gắng làm những gì trong khả năng…”

Kỷ lão gia nhíu mày, ngắt lời ông ta:

“Dung Ngộ là người đạt huy chương vàng vật lý, còn vào cả Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ, con bé làm nghiên cứu là đủ rồi, mọi chuyện trong nhà không cần nó phải động tay vào.”

“Vâng vâng vâng.”

Dung Vọng Thiên lập tức cảm nhận được tâm trạng Kỷ lão gia có phần không vui.

Ban đầu ông còn định đề cập đến chuyện hợp tác, nhưng giờ… không tiện nói nữa.

Dung Ngộ bình tĩnh:

“Yên tâm, con ở nhà họ Kỷ rất tốt. Xin hỏi còn chuyện gì khác không ạ?”

Ý là: không còn gì thì mời về.

Dung Vọng Thiên thở dài.

Cha con đến nước này, cũng chẳng biết lỗi là do ai.

Ông lấy từ cặp công văn ra một tấm ảnh:

“Đây là ảnh con và mẹ con chụp chung, cha mang đến cho con.”

Dung Ngộ nhận lấy:

“Cảm ơn.”

Dung Vọng Thiên thật sự không biết nên nói thêm gì nữa, đành đứng dậy rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Kỷ lão gia đã lẩm bẩm:

“Làm cha kiểu gì vậy chứ, nhà họ Kỷ không chèn ép ông ta đã là rộng lượng lắm rồi, còn vòng vo bóng gió muốn hợp tác, hợp tác cái con khỉ!”

Dung Ngộ bật cười:

“Lần sau ông ta lại đến, con cứ giả vờ không có nhà, khỏi tiếp.”

Cô trở về phòng, đặt ảnh mẹ con nguyên chủ lên bàn học, bên cạnh đó còn có một tấm ảnh khác, ảnh cô và chồng lúc trẻ.

Từ trước đến nay, tấm ảnh này luôn bị úp mặt xuống, vì cô không muốn nhìn ảnh mà nhớ người.

Cô lật ảnh lại, tấm hình đã ố vàng theo năm tháng, nhưng gương mặt ấy vẫn giống hệt trong ký ức.

Ngày cô quyết định du học, gặp anh.

Ngày cô trở về nước, thì mãi mãi mất anh.

Khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, trở thành hồi ức quý giá nhất đời cô.

Cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên gương mặt người đàn ông trong ảnh, trong lòng khe khẽ thở dài.

Đột nhiên, cô sững người.

Cuối cùng thì cô cũng nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì.

Thì ra là nốt ruồi nơi cổ chồng cô –

Cô từng thấy một nốt ruồi y hệt vậy trên cổ Hạ Cảnh Xuyên.

Cùng vị trí, kích thước cũng gần như giống hệt.

Rất nhiều mảnh ghép rời rạc lặng lẽ xâu chuỗi thành một đường mạch.

Cô lập tức quay người ra khỏi phòng, đi thẳng lên tầng ba, đến trước cửa phòng Kỷ Lưu Quang, gõ cửa.

Kỷ Lưu Quang đang nằm dài trên giường chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa liền định quát lên xem ai dám làm phiền…

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu lập tức thay đổi, cố kiềm chế:

“Xin hỏi ai đấy? Có chuyện gì không?”

“Là tôi.”

Nghe thấy giọng Dung Ngộ, toàn thân Kỷ Lưu Quang căng cứng, da đầu như tê dại.

Hắn buộc phải ngừng chơi game, đứng dậy mở cửa.

Dung Ngộ đi thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế sô-pha, làm ra vẻ như hỏi bâng quơ:

“Má Trương chăm sóc cậu bao nhiêu năm như thế, đột nhiên rời đi, chắc cậu không quen lắm nhỉ?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 144



Cả người Kỷ Lưu Quang cứng đờ.

Hắn không biết tại sao Dung Ngộ lại đột nhiên nhắc đến má Trương.

Trước kia, đúng là hắn không rời nổi má Trương, ước gì bà ấy luôn ở bên cạnh.

Nhưng từ sau khi biết được thân thế thật sự, hắn mới hiểu ra—

Hóa ra cái cảm giác phụ thuộc và yêu mến kia, là đến từ m.á.u mủ ruột rà.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình chui ra từ bụng của một người giúp việc, hắn đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, chán ghét đến cực điểm, toàn thân khó chịu.

Hắn cố nén cảm xúc, mở miệng:

“Không có gì không quen. Trước đây tôi đúng là được má Trương nuông chiều quá mức. Không có bà ấy, tôi mới có thể nhanh chóng độc lập, trưởng thành, không phụ kỳ vọng của ông nội.”

Dung Ngộ nhìn hắn:

“Má Trương làm việc ở nhà họ Kỷ hơn hai mươi năm, nói đuổi là đuổi, tôi luôn cảm thấy có gì đó không phải. Hay là thế này, để con trai bà ấy, Hạ Cảnh Xuyên, thay má Trương tiếp tục ở lại nhà họ Kỷ làm việc nhé?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Kỷ Lưu Quang rõ ràng thay đổi.

Hắn gượng cười:

“Nhà họ Kỷ mấy năm nay tiêu chuẩn tuyển giúp việc thấp nhất cũng phải tốt nghiệp đại học, Hạ Cảnh Xuyên… e là… e là không phù hợp cho lắm.”

Dung Ngộ lặng lẽ nhìn hắn vài giây rồi đứng dậy rời đi.

Cô xuống tầng, Kỷ lão gia lập tức bước ra đón, hơi lo lắng hỏi:

“Có phải lão tứ lại gây chuyện rồi không?”

“Quản gia Du, chuẩn bị xe.”

Dung Ngộ dặn dò, rồi quay sang nói:

“Anh Bảo, đi cùng mẹ một chuyến.”

Kỷ lão gia vẫn chưa hiểu chuyện gì:

“Gì thế? Cơm tối sắp dọn rồi mà, giờ này còn đi đâu? Có chuyện gì à?”

Dung Ngộ mặt không mấy dễ coi:

“Đến nhà má Trương một chuyến.”

Cô cũng không chắc lắm có chuyện gì, nhưng nếu trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ, thì nhất định phải đi xác nhận.

Nếu không, cô không sao ngủ nổi.

Kỷ lão gia nhăn mặt:

“Nhà bà ta xa lắm đó, con nhớ bà ta từng kể, đi xe cũng phải mất hơn 50 phút, hay là mai hẵng đi?”

Dung Ngộ khựng lại, giọng mang theo chút nặng nề:

“Đi xe mất hơn 50 phút, vậy đi xe điện thì mất bao lâu?”

Tài xế đáp:

“Gần hai tiếng.”

Dung Ngộ mím môi.

Cô nhìn sang Kỷ lão gia, tuổi đã cao, không biết có chịu nổi cú sốc này không nữa.

Cô nói khẽ:

“Thôi, con đừng đi. Vào ăn cơm đi, đừng để đói.”

Rồi cô gọi:

“A Uyên, cháu đi với bà.”

Kỷ Chỉ Uyên đặt công việc xuống:

“Đoá Đoá, ở nhà xem tivi với ông cố nhé, ba với dì đi một lát sẽ về.”

Đoá Đoá lớn tiếng:

“Vâng ạ, ba đi đường cẩn thận!”

Lên xe, xe rời khu trung tâm thành phố, chạy về hướng một thôn làng ở ngoại ô.

Sau hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng tới nơi.

Lúc này đã là hơn bảy giờ tối, trời đã tối sầm.

Những ngôi nhà trong thôn lác đác nằm rải rác.

Kỷ Chỉ Uyên nói:

“Có nên gọi trước cho má Trương không, bảo bà ấy ra đón? Không thì cũng không biết nhà nào…”

Dung Ngộ đáp:

“Không cần.”

Trong thôn có một trung tâm sinh hoạt người già, rất đông người tụ tập nói chuyện và nhảy múa dưỡng sinh.

Dung Ngộ tiến đến hỏi thăm.

“Nhà họ Hạ ở phía bên kia, là căn nhà cấp bốn ở đầu cuối ấy.”

“Hạ Đại Trụ không ra gì, hồi trẻ hay đánh vợ đánh con, sau này bỏ vợ con chạy theo người phụ nữ khác, để lại hai mẹ con sống nương tựa…”

“Hạ Cảnh Xuyên số khổ lắm, sinh ra bé tí như cái kẹo, mẹ nó cũng không thèm cho bú, suýt bị đói chết.

Má Trương chưa đầy tháng đã bỏ đi làm ô-sin cho nhà giàu, để con còn đỏ hỏn ở lại trong thôn, cha thì bỏ đi, mẹ thì không đoái hoài, bị gửi hết nhà này đến nhà khác, mỗi nhà một bữa, lớn lên một cách khó khăn…”

“Có lần Tết đến nơi rồi, đứa nhỏ bị sốt cao ba ngày ba đêm, nếu không phải dân làng thấy lạ mà vào xem, thì nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Vậy mà má Trương lúc đó trở về vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì…”

“Nó mới bốn tuổi đã phải tự giặt đồ, nấu cơm. Có lần còn làm cháy nhà bếp, suýt c.h.ế.t cháy.

Má Trương về, không an ủi lấy một câu, còn treo nó lên đánh cho một trận suýt chết…”

“Má Trương mới về làng mấy hôm nay, bắt đầu rục rịch tìm vợ cho thằng nhỏ.

Cô đoán xem?

Bà ta tìm đâu ra một con bé ngốc nghếch, bắt Hạ Cảnh Xuyên đi ở rể, cái bà mẹ này sao mà ác quá trời ác!”

Những lời này, khiến Kỷ Chỉ Uyên ngẩn người.

Gương mặt vốn lạnh lùng, nay hiện rõ vẻ kinh ngạc và khó tin.

Trong ấn tượng của anh, má Trương luôn là một người rất hiền hậu, đối xử với anh và mấy cậu em trai đều rất tốt, nói năng nhẹ nhàng, chu đáo mọi điều…

Sao trong miệng người trong làng, bà ấy lại trở thành người độc ác đến vậy?

Sắc mặt Dung Ngộ lạnh đến đáng sợ.

Cô nói lời cảm ơn với người dân vừa trò chuyện, rồi sải bước đi thẳng về phía nhà họ Hạ.

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên cũng không khá hơn.

Tuy thường ngày hay bị Dung Ngộ mắng là ngốc, nhưng so với người thường, anh vẫn thuộc dạng khá thông minh.

Lúc này, anh đã lờ mờ đoán ra một khả năng khủng khiếp nào đó.

Anh lập tức bước nhanh đuổi theo Dung Ngộ.

Nhà họ Hạ đã đóng cửa, nhưng trong nhà vẫn còn sáng đèn.

Kỷ Chỉ Uyên mặt lạnh như băng, giơ tay gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng của má Trương:

“Trễ thế này rồi, ai đấy?”

Rồi cửa được mở ra.

Vừa thấy khuôn mặt của Kỷ Chỉ Uyên, má Trương sững người một lát, lập tức nặn ra một nụ cười:

“Đại… Đại thiếu gia, sao cậu lại tới đây ạ?”

Bà ta làm việc ở nhà họ Kỷ hơn hai mươi năm, chưa từng có ai trong nhà họ đến nhà bà, ngay cả Tứ thiếu gia Kỷ Lưu Quang cũng không.

Giờ bà ta không còn làm ở đó nữa, mà đại thiếu gia lại đích thân tới tận nơi vào giữa đêm như thế…

Trong lòng bà dâng lên một dự cảm bất an mãnh liệt.

Dung Ngộ mở miệng:

“Má Trương không mời chúng tôi vào ngồi một chút sao?”

Má Trương giật mình, rồi nhanh chóng tránh người sang bên:

“Đại thiếu gia, Dung tiểu thư, mời vào, mời vào… trong nhà chỉ có nước lọc, phiền hai người tạm uống đỡ.”

Dung Ngộ bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh.

Là một căn nhà cấp bốn đơn sơ, một phòng khách và hai phòng ngủ.

Một căn phòng mở cửa, liếc mắt qua thì có vẻ là phòng của má Trương.

Còn căn phòng kia thì đóng chặt.

Cô hỏi:

“Hạ Cảnh Xuyên không có ở nhà à?”

“Có, có chứ.” Má Trương cười gượng, “Sáng nay nó về, bận rộn cả ngày, mệt quá nên ngủ rồi.”

Dung Ngộ giọng thản nhiên:

“Tôi có chút việc cần nói chuyện với cậu ấy. Gọi cậu ấy dậy đi.”

Má Trương cúi đầu:

“Thôi… thôi thì đừng gọi nó nữa… thật ra là nó đang giận tôi…”

“Tôi tìm đối tượng xem mắt cho nó, nó không vừa ý, vừa về đã lớn tiếng cãi vã, rồi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống…

Cái tuổi này rồi mà còn trẻ con, khiến hai người chê cười rồi…”

Kỷ Chỉ Uyên trầm giọng:

“Gọi cậu ấy dậy. Tôi không muốn phải nói lần thứ hai.”

Má Trương bị dọa đến run rẩy.

Bà ta siết chặt lòng bàn tay, cố gắng hít một hơi trấn tĩnh rồi nói:

“Tôi… tôi đã bị nhà họ Kỷ sa thải rồi. Tôi nghĩ… mình không còn nghĩa vụ phải nghe lệnh đại thiếu gia nữa. Huống hồ, đây là… nhà họ Hạ…”

Sắc mặt Dung Ngộ càng thêm nặng nề.

Bên ngoài nói chuyện to như vậy, mà chỉ cách một cánh cửa, không lý nào Hạ Cảnh Xuyên lại không nghe thấy.

Chẳng lẽ… có chuyện rồi?!

Kỷ Chỉ Uyên cũng lập tức nghĩ đến khả năng đó.

Anh đứng bật dậy, giơ chân đá mạnh vào cửa.

“Rầm!”cửa gỗ bị đá bật tung.

Cảnh tượng bên trong đập vào mắt hai người, Hạ Cảnh Xuyên nằm sõng soài dưới đất, trong tay còn cầm nửa chai thuốc trừ sâu…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back