Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 50



Trong viện nghiên cứu, một đám người vây quanh Dung Ngộ.

Từ 10 giờ sáng hôm qua đến tận 2 giờ chiều hôm nay, suốt gần ba mươi tiếng đồng hồ, Dung Ngộ chỉ ngủ chợp mắt khoảng hơn 40 phút, còn lại đều dùng để suy diễn các loại dữ liệu.

Mọi người tận mắt chứng kiến, cô đã dùng một cây bút như thế nào để suy ra được quỹ đạo lệch hướng của hành tinh.

Lại tận mắt nhìn thấy cô làm thế nào để biến những con số trên giấy thành từng dãy mã lập trình nhập vào hệ thống máy tính…

“Sinh viên của Giáo sư Vân đúng là thiên tài trong các thiên tài.”

“Cái đầu của cô ấy còn chính xác hơn cả máy tính, không biết lớn lên kiểu gì mà giỏi thế.”

“Cô ấy giúp viện nghiên cứu một việc lớn thế này, nhất định phải thưởng hậu hĩnh, lát nữa tôi sẽ bảo người chuyển thẳng vào tài khoản cá nhân của cô ấy.”

Mắt Mẫn Thận Ngôn đỏ ngầu vì ghen tỵ.

Nếu ông ta gặp được Dung Ngộ sớm hơn, sớm hơn một chút thôi, thì giờ cô ấy đã là học trò đắc ý nhất của ông ta rồi… chỉ tiếc, muộn mất một bước…

“Ưu thế của Tiểu Ngộ là còn trẻ, đầu óc nhanh nhạy, cũng không tính là thiên tài gì ghê gớm lắm, các cậu đừng khen quá.” Khóe miệng Vân Tiểu Nguyên gần như cong đến tận mang tai. “Lâm Nhượng, đưa sư muội em ra ngoài đi.”

“Giáo sư Lâm chân cẳng bất tiện, để em đưa đi cho.” Một nữ tiến sĩ trẻ tuổi giúp Dung Ngộ xách ba lô, “Dung Ngộ, bên này.”

Dung Ngộ đi theo cô ấy ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, cô mới lôi điện thoại ra thì phát hiện đã tắt nguồn từ lâu vì hết pin.

Cô bảo tài xế đưa thẳng đến Tập đoàn Giải trí Kỷ thị.

Lúc này, nhóm thứ sáu vừa biểu diễn xong, Dung Ngộ vẫn chưa đến nơi.

Hà Kỳ Kỳ sốt ruột đến mức bật khóc.

Tinh thần của các thành viên khác trong nhóm cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thở dài thườn thượt liên tục.

Dung Nhược Dao thì đã biểu diễn xong từ lâu.

Nhóm của cô ta hiện tại đang đứng đầu bảng xếp hạng.

Cô ta nhếch môi cười, bước tới nói: “Hà Kỳ Kỳ, bài nhảy của nhóm các cô, tôi học qua rồi, nếu không thì để tôi thế chỗ Dung Ngộ nha?”

Phòng livestream bùng nổ:

[Dao Dao nhà tôi vừa đẹp vừa tốt bụng!]

[Cùng họ Dung, mà sao lại khác biệt lớn thế này?]

[Dao Dao tốt tính quá đi, hu hu hu, mọi người đi qua đừng quên vote cho Dao Dao nhé!]

[…]

Hà Kỳ Kỳ cụp mắt xuống: “Không cần đâu.”

Một nhóm chỉ cần một người xuất sắc là đủ.

Nếu Dung Nhược Dao vào nhóm, ánh nhìn của khán giả nhất định sẽ đổ dồn vào Dung Nhược Dao, còn mình thì sẽ chỉ là cái bóng.

Đã biết chắc là xếp chót rồi, vậy thì đương nhiên phải cố gắng giành lấy nhiều phiếu cá nhân nhất có thể.

Dung Nhược Dao cũng chẳng thật lòng giúp gì.

Tham gia show giải trí, quan trọng nhất là xây dựng hình tượng, cô ta bước chân vào giới giải trí đã lâu, rất hiểu điều đó.

Chẳng bao lâu sau, nhóm thứ bảy bắt đầu lên sân khấu.

Phòng điều khiển cũng đang vô cùng sốt ruột.

“Vẫn chưa liên lạc được với Dung Ngộ.”

“Đạo diễn Trần, cô gái tên Dung Ngộ này đúng là chảnh chọe quá đà, gây không ít phiền phức cho chương trình của chúng ta đấy.”

“Vòng này, dàn xếp tí phiếu, loại cô ta là xong, cũng hợp lòng dân luôn.”

Đạo diễn Trần nhíu mày: “Đừng nói linh tinh, chương trình của chúng ta luôn theo tiêu chí công khai, công bằng, tuyệt đối không có chuyện gian lận phiếu bầu, cẩn thận cái miệng!”

Anh ta biết, Dung Ngộ có quan hệ không hề đơn giản với nhà họ Kỷ.

Trước đây, thư ký trưởng Lam Nhu Tuyết bên cạnh Kỷ tổng, chỉ vì điều động chuyên viên trang điểm của Dung Ngộ mà bị tập đoàn Kỷ thị trực tiếp sa thải.

Chương trình tuyển chọn này là do tập đoàn Kỷ toàn bộ đầu tư, nếu làm phật lòng nhân vật được nhà họ Kỷ nâng đỡ, thì chức đạo diễn của anh ta cũng đi tong.

Anh ta không chỉ không được loại Dung Ngộ, mà còn phải nâng cô ấy lên debut cho bằng được.

Nhưng đánh giá của cư dân mạng về Dung Ngộ lại quá tiêu cực, muốn nâng đỡ cô ấy thì cũng phải chịu không ít áp lực.

Đúng lúc này, phó đạo diễn bên cạnh đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

“Có người chụp được Dung Ngộ rời khỏi Viện Hàng không Vũ trụ số 4 ở Hải Thành, cô ấy đến đó làm gì vậy?”

Bức ảnh Dung Ngộ được đẩy lên top tìm kiếm.

[Viện Hàng không Vũ trụ số 4 kìa, đơn vị quốc gia có mức bảo mật cao nhất, người ngoài không được vào, cô ta làm sao lọt được vào đó?]

[Cô ta không đến ghi hình, lại chạy đi viện hàng không làm gì, bao nhiêu người đang chờ cô ta quay show, cô ta có biết tí trách nhiệm nào không vậy?!]

[Nghe nói hoa hải đường trong Viện Hàng không Vũ trụ đang nở, đẹp lắm, năm nào cũng có hotgirl mạng đến chụp ảnh từ bên ngoài hàng rào, cô ta chẳng lẽ cũng lẻn vào chụp hoa à?]

[Loại người như vậy, tôi thật sự mở mang tầm mắt rồi, đề nghị viện hàng không truy cứu trách nhiệm cá nhân của cô ta!]

[Cô ta tự tiện xâm nhập khu vực trọng yếu quốc gia, nhỡ làm lộ bí mật quốc gia thì ai chịu trách nhiệm? Viện Hàng không số 4 nhất định phải kiện cô ta!]

[Biết đâu là gián điệp, đề nghị Cục An ninh Quốc gia vào cuộc điều tra lý lịch của cô ta cho rõ!]

[…]

Mồ hôi lạnh túa đầy trên trán phó đạo diễn: “Đạo diễn Trần, cô gái này gan cũng lớn thật đấy, dám xông vào viện hàng không, cô ta điên rồi sao mà dám làm ra chuyện vượt ranh giới như vậy?”

Một đạo diễn khác lập tức lên tiếng: “Chúng ta phải nhanh chóng ra tuyên bố, tách biệt quan hệ với Dung Ngộ. Lỡ mà bị liên lụy, khiến chương trình bị cấm sóng, thì xong đời cả đám!”

Đạo diễn Trần cầm lấy bức ảnh xem kỹ.

Lúc Dung Ngộ bước ra khỏi viện, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồng phục của Viện Hàng không đi cùng, rõ ràng là được nhân viên tiễn ra tận nơi, có vẻ như không phải lẻn vào một cách bất hợp pháp.

Đang còn suy nghĩ thì một bài đăng trên Weibo bất ngờ bùng nổ.

Không ngờ lại là của Vương Hiểu Lệ – Tiến sĩ Vương của Viện Hàng không số 4, cô ấy đăng một tấm ảnh Dung Ngộ đang ghi hình chương trình.

Kèm theo dòng trạng thái: Dung Ngộ, Dung Ngộ, ánh sao không đổi.

Vương Hiểu Lệ chỉ là một người bình thường, tại sao bài đăng của cô ấy lại hot đến vậy?

Bởi vì ngay giây tiếp theo, tài khoản Weibo chính thức của Viện Hàng không Vũ trụ số 4 đã chính thức chia sẻ lại bài đăng đó.

Tài khoản có xác minh chính thức. Cả mạng xã hội bùng nổ.

[Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một đơn vị cấp quốc gia kiểu này lại chia sẻ bài viết từ giới giải trí!]

[Tôi đã nói rồi mà, an ninh viện hàng không nghiêm ngặt lắm, người ngoài căn bản không vào được, rõ ràng Dung Ngộ được vào bằng thủ tục chính quy, còn được đích thân Tiến sĩ Vương tiễn ra nữa.]

[Chính chủ ra mặt làm rõ rồi, mấy người chửi Dung Ngộ kia có phải nên đứng ra xin lỗi không?]

[Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại được vào? Chẳng lẽ vì có người trong đó là fan cô ấy? Vậy thì cũng hơi quá dễ dãi đấy chứ?]

[Anh họ vợ tôi làm ở nhà ăn của viện hàng không, nghe nói dạo này viện có dự án trọng điểm, mời các nhân tài xuất sắc đến hỗ trợ, có thể Dung Ngộ cũng là người được mời.]

[Tôi tra thử tên Dung Ngộ rồi, ở kỳ thi Vật lý quốc gia gần đây, cô ấy đạt điểm tuyệt đối, đỉnh thật sự luôn.]

[Vì thành tích Vật lý quá khủng, nên được mời đến kiến tập, điều này hoàn toàn hợp lý…]

[…]

[Trời ơi, vậy là Dung Ngộ đang còn học cấp 3 á?]

[Chúa ơi, khí chất của cô ấy giống hệt cán bộ cấp cao, tôi cứ tưởng là người đã đi làm rồi cơ.]

[Được đơn vị trọng yếu quốc gia mời đích danh, đây đúng là học bá chính hiệu rồi còn gì!]

[Chuyện tích cực thế này, chẳng phải còn quan trọng hơn cả ghi hình chương trình à? Tôi xem mấy người anti giờ định bôi nhọ kiểu gì nữa!]

[Dù sao tôi cũng có sẵn filter học bá, tôi sẽ vote cho Dung Ngộ!]

[…]

Dư luận mạng xã hội vì một bài đăng của Viện Hàng không Vũ trụ đã có một cú lật ngược kinh thiên động địa.

Cả phòng đạo diễn đều sững sờ.

Viện Hàng không số 4, đó là một đơn vị đẳng cấp đỉnh cao của quốc gia.

Họ không thể tin nổi, nhân tài học thuật cao cấp ở đó lại xem chương trình tuyển chọn thần tượng của họ.

Càng không thể tin nổi, giới trí thức cao cấp lại thần tượng một thí sinh trong đó.

Càng khó tin hơn nữa, tài khoản chính thức của viện nghiên cứu lại tham gia vào làn sóng showbiz…

Cảm giác này thật sự quá vi diệu, chẳng khác nào như đang nằm mơ vậy.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 51



Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ.

Sở trưởng lộ vẻ bất lực: “Giờ thì bà hài lòng chưa?”

Vân Tiêu Nguyên đẩy gọng kính: “Đứa nhỏ này đã giúp viện các ông một việc lớn như vậy, chỉ là một bài đăng Weibo thôi, chẳng lẽ ông còn muốn tôi quỳ xuống dập đầu cho ông chắc?”

Mẫn Thận Ngôn bĩu môi.

Nhìn bà già này, nói chuyện với cả sở trưởng mà vẫn xấc xược thế.

“Thiên tài như cô bé đó nên sớm cống hiến cho quốc gia.” Sở trưởng lên tiếng, “Showbiz chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là phí phạm thời gian… Tôi kiến nghị sử dụng kênh đặc cách, cho cô ấy trực tiếp vào viện làm việc.”

Vân Tiêu Nguyên cười cười: “Đứa trẻ này mới mười tám tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu. Cả mấy chục năm về sau đều sẽ bị nhốt trong cái nơi quái quỷ này để nghiên cứu số liệu,hà tất phải giam giữ cô bé sớm vậy… Showbiz là điều cô ấy muốn làm, cứ để cô ấy cảm nhận, trải nghiệm, sau này mới có thể yên tâm làm nghiên cứu, đúng không?”

Mẫn Thận Ngôn vốn cũng là người quý trọng nhân tài, bèn đồng tình:

“Vả lại, cô ấy vẫn là học sinh cấp ba, nếu trực tiếp vào viện thì sẽ bị người ta công kích vì thiếu bằng cấp… Cô ấy nên vào đại học tốt nhất, theo học thầy giỏi nhất, hưởng thụ nguồn lực tốt nhất, mới có thể phát huy thiên phú đến cực hạn… Tôi có khá nhiều kinh nghiệm trong việc đào tạo học sinh, Giáo sư Vân, hay là… nhường người cho tôi?”

Vân Tiêu Nguyên cười nhạt: “Thầy giỏi nhất? Ông á? Ông lấy tư cách gì nói câu đó?”

Mẫn Thận Ngôn: “…”

Sở trưởng âm thầm tính toán trong lòng.

Loại thiên tài toán học như vậy, là “miếng bánh ngọt” mà các viện nghiên cứu đều tranh giành. Ông ta phải chuẩn bị sớm mới được.

Buổi livestream show tuyển chọn cũng đã sắp đến hồi kết.

Khi nhóm thứ bảy chuẩn bị kết thúc màn biểu diễn, bóng dáng của Dung Ngộ rốt cuộc cũng xuất hiện ở cửa tòa nhà Giải trí Kỷ thị.

Phó đạo diễn lập tức dẫn cô vào phòng trang điểm, ba chuyên viên trang điểm cùng ra tay, chỉ trong năm phút đã hoàn thành xong, thay đồ diễn, bước vào khu vực chờ.

“Chị Ngộ, cuối cùng chị cũng đến rồi!” Tô Điềm chạy vội tới đón, “Sắp đến lượt chúng ta, may mà kịp!”

Hà Kỳ Kỳ mím đôi môi đỏ ửng: “Dung Ngộ, nhà cậu xảy ra chuyện gì sao mà tới muộn thế?”

Các thí sinh đều phải giao nộp điện thoại, nên cô ta không hề biết hành trình của Dung Ngộ đã bị lan truyền khắp mạng.

“Nhà tôi không có chuyện gì.” Dung Ngộ nhìn lên màn hình lớn, “Còn mấy phút nữa thì lên sân khấu?”

“Dựng sân khấu mất khoảng hơn 30 phút.” Tô Điềm trả lời, “Chị Ngộ nghỉ ngơi lấy lại trạng thái đi…”

Cô ấy chú ý thấy bọng mắt Dung Ngộ thâm đen, chắc chắn tối qua không nghỉ ngơi tốt.

Dung Ngộ khoát tay: “Tôi hoàn toàn ổn. Còn ba mươi phút, vậy thì chúng ta tranh thủ tập lại vài lần, đi, qua bên kia chỗ rộng rãi một chút!”

Tô Điềm, Lý Dĩnh Nhi và mấy cô gái khác vừa nghe cô nói là lập tức đi theo, chỉ có Hà Kỳ Kỳ là ngồi im, đôi mắt to tròn nhìn theo đám người.

Hà Kỳ Kỳ cắn chặt môi dưới.

Rõ ràng người làm đội trưởng là cô ta.

Tại sao tất cả mọi người lại nghe lời Dung Ngộ?

Tại sao cô ta cũng phải nghe theo?

Cô ta cắn môi đến trắng bệch, rồi hít sâu một hơi:

“Gần đến giờ lên sân khấu rồi, tôi cho rằng nên giữ trạng thái ổn định, lúc này tập nhảy có thể phản tác dụng.”

Dung Ngộ mở miệng: “Vậy thì cô ngồi một bên tĩnh tâm đi.”

Cô bước đến gần bậc thang, lấy điện thoại ra, mở nhạc, dẫn cả nhóm bắt đầu hát và nhảy.

Trước đó, trong nhóm, họ đã kiểm tra tiến độ luyện tập mỗi ngày, riêng Dung Ngộ còn mời một giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp vào nhóm để hướng dẫn động tác từng người.

Một động tác, luyện đến hàng trăm lần, cơ thể đã ghi nhớ theo phản xạ. Chỉ cần bật nhạc, cả nhóm sẽ tự nhiên mà biểu diễn.

Dung Nhược Dao nhẹ nhàng cười.

Những ngày qua trên mạng toàn là lời mắng chửi Dung Ngộ giành quyền đội trưởng, trong tình cảnh nhạy cảm thế này mà còn lôi kéo đồng đội cô lập Hà Kỳ Kỳ, đúng là bị chửi chưa đủ nặng mà.

Lần trước Dung Ngộ xếp hơn bảy mươi trong hạng mục “yêu thích cá nhân”, sau đợt này chắc chắn sẽ rớt hạng.

Tập này sẽ loại 16 người, Dung Ngộ kiểu gì cũng nằm trong danh sách.

Ngồi trong phòng nghỉ, Hà Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng bước chân tập luyện bên ngoài, môi cô ta khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.

Sát giờ rồi mới lo ôn luyện, đúng là một lũ gà mờ.

Bị phân vào nhóm này, chính là bất hạnh lớn nhất của cô ta.

Cô ta thu lại nụ cười mỉa mai, ngẩng đầu lên, đôi mắt từ từ đỏ hoe, ánh lệ dâng đầy, gương mặt trông như sắp khóc đến nơi.

[Cái cô Hà Kỳ Kỳ này sao lúc nào cũng khóc khóc khóc thế không biết.]

[Làm đội trưởng mà không biết nghĩ cách gắn kết các thành viên, chỉ biết ngồi đó khóc, cô ta thật sự xứng đáng làm đội trưởng sao?]

[Trước kia tôi còn mắng Dung Ngộ tranh giành quyền làm đội trưởng, giờ thì tôi nhìn rõ rồi. Nếu không có Dung Ngộ gắn kết cả nhóm, nhóm này đã là một đám rời rạc, chắc chắn đội sổ!]

[Đội trưởng không làm tròn trách nhiệm, thì Dung Ngộ bắt buộc phải đứng lên thôi.]

[Không hổ là học bá, đến bài khó thế này mà vẫn gắng sức giành giật lấy hy vọng.]

[Dù sao cũng là người từng vào Viện Nghiên cứu Hàng không số 4, ít nhiều cũng có khí chất kiên cường.]

[Tôi không quan tâm gì hết, lần này tôi nhất định phải vote cho Dung Ngộ.]

[…]

“Nhóm thứ tám, chuẩn bị lên sân khấu!”

Một tiếng hô lớn của đạo diễn vang lên, nhóm lập tức tập hợp, đi theo đạo diễn đến khu vực chờ biểu diễn. Tại đây, họ có thể nghe rất rõ tiếng hò reo từ khán giả.

“Hà Kỳ Kỳ!”

“Dung Ngộ!”

“Dung Ngộ!”

Tiếng hò gọi tên Dung Ngộ vang dội khắp khán phòng, hoàn toàn lấn át tiếng gọi tên Hà Kỳ Kỳ.

Hà Kỳ Kỳ sững người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải suốt cả tuần qua Dung Ngộ bị cư dân mạng chửi đến tơi tả sao? Làm sao có thể có nhiều người thích Dung Ngộ đến vậy?

Đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết?

Còn chưa kịp hiểu ra, đạo diễn đã dẫn họ bước lên sân khấu.

Trong bóng tối, từng người vào vị trí. Nhạc vang lên, mười người đồng loạt chuyển động theo tiết tấu.

Đây là một ca khúc tiếng Anh có tiết tấu vô cùng nhanh.

Ngay câu mở đầu, phần solo đầu tiên được phân cho Dung Ngộ, giọng cô trầm ấm như vệt nắng xuyên qua khe đá, khiến sân khấu dần bừng sáng.

“Bất ngờ thật đấy, không ngờ giọng của Dung Ngộ lại trong trẻo đến thế, nổi da gà luôn rồi.”

“Từ tập đầu tôi đã để ý thấy cô ấy hát rất chắc nhịp, nhưng lúc đó hát nhóm nên không nổi bật, tôi còn tưởng mình nghe nhầm.”

“Không chỉ hát hay mà còn nhảy tốt nữa, hoàn toàn không thua gì Hà Kỳ Kỳ, người xuất thân vũ đạo chuyên nghiệp.”

“Các bạn có để ý không, trông như thể Hà Kỳ Kỳ không thuộc về nhóm, cứ như bị gán vào vậy?”

“Cô ấy nhảy rất đẹp, nhưng giống như đang biểu diễn solo, trong khi chín người còn lại mới là một tổng thể, cực kỳ đồng đều, ăn ý như một bữa tiệc thị giác vậy.”

“Đây là thi tuyển chọn girl group đó, Hà Kỳ Kỳ đang làm cái gì thế…”

Trên sân khấu, Dung Ngộ mồ hôi đầm đìa, nhưng biểu cảm đầy phấn khích, cô đang bùng cháy tất cả những gì đã nỗ lực suốt một tuần qua.

Cô chưa bao giờ chịu thua.

Cô luôn đối mặt trực diện với mọi khó khăn.

Dù không giỏi nhảy, cô vẫn có thể chinh phục nó.

Cô tận hưởng cảm giác này.

Bản nhạc kết thúc, ánh đèn trên sân khấu bật sáng, ngay lập tức, cô nhìn thấy ở hàng ghế đầu dưới khán đài, Kỷ lão gia và bé Đoá Đoá đang giơ bảng đèn, hét lớn tên cô.

Cả hội trường bị bầu không khí này lôi cuốn, đồng thanh hét theo:

“Dung Ngộ!”

“Dung Ngộ!”

MC bước lên sân khấu, như thường lệ tiến hành phỏng vấn:

“Cảm ơn nhóm Hà Kỳ Kỳ đã mang đến màn biểu diễn tuyệt vời. Như mọi người đều biết, đây là bài hát–nhảy được đánh giá là khó nhất trong lịch sử các show tuyển chọn. Nhưng nhóm các bạn lại được xem là yếu thế hơn, độ yêu thích cá nhân cũng thấp. Cư dân mạng còn gọi đùa nhóm này là ‘định mệnh đội sổ’. Vậy thì trước những lời bàn tán như vậy, nhóm các bạn có điều gì muốn nói không?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 52



Hà Kỳ Kỳ nhận lấy micro.

Cô ta nhìn xuống dưới khán đài.

Vẫn có fan cổ vũ cho cô ta, nhưng rất ít.

Không hiểu sao, dường như chỉ trong chớp mắt, những khán giả trước kia còn là người qua đường, bỗng đều quay sang ủng hộ Dung Ngộ.

Cô ta nhẹ giọng nói:

“Trước đây tôi chưa từng làm đội trưởng bao giờ, phải cảm ơn Dung Ngộ đã giúp đỡ, nếu không thì tôi thật sự không biết phải làm sao… May mà cũng đã hoàn thành tiết mục suôn sẻ, mong rằng không phụ lòng khán giả mong đợi.”

Trong phòng livestream:

[Ha, sao nghe có chút giọng trà xanh vậy?]

[Cô ta đang cố ý đá đểu Dung Ngộ cướp quyền đội trưởng đúng không?]

[Chỉ biết khóc khóc khóc, cô ta làm đội trưởng chỉ dẫn ra được một đám yểu điệu thục nữ, may mà có Dung Ngộ gồng gánh.]

[Rõ ràng là Kỳ Kỳ nhà tôi bị cô lập, vậy mà còn bị các người mắng, Kỳ Kỳ đáng thương quá…]

Phỏng vấn kết thúc, đến phần công bố kết quả bình chọn.

Nhóm của Dung Nhược Dao hiện đang đứng đầu với 898 phiếu.

Cô ta hoàn toàn không lo bị vượt mặt.

Cô ta chờ xem trò hay.

Chờ tận mắt thấy Dung Ngộ bị loại.

Đến lúc đó, cô ta sẽ không còn phải nơm nớp lo sợ chuyện hai người là chị em ruột bị bại lộ nữa.

“Kết thúc bỏ phiếu!”
MC hô to một tiếng.

Trên màn hình lớn hiện lên khung số đang quay vòng liên tục.

Thật ra Dung Ngộ không quá để tâm đến thứ hạng, nhưng trong bầu không khí căng thẳng được dàn dựng này, tim cô cũng không nhịn được mà đập thình thịch.

Hà Kỳ Kỳ cắn môi.

Cô ta có thể cảm nhận được, màn biểu diễn lần này không hỗn loạn như tưởng tượng, chắc chắn không phải đội sổ.

Ước tính có lẽ sẽ xếp thứ năm.

Nhưng hạng năm thì chẳng có ích gì.

Chỉ có nhóm hạng nhất và hạng nhì mới được toàn đội an toàn.

Các nhóm còn lại, những người có điểm cá nhân thấp nhất sẽ bị loại trực tiếp.

Khi cô ta còn đang mải suy nghĩ, tiếng hò hét chấn động cả khán phòng.

“Trời ơi!”

“Sao có thể thế được?!”

“912 phiếu! Số phiếu cao nhất toàn trường!”

Cả MC cũng sững sờ.

Nhưng rồi nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi.

Nhóm này lên sân khấu cuối cùng, chiếm hết lợi thế.

Thêm vào đó, phần biểu diễn thật sự không thể bắt bẻ chỗ nào, độ hoàn thiện và sự đồng đều rất cao.

Hơn nữa, cả Hà Kỳ Kỳ và Dung Ngộ đều “lên hot search” suốt một tuần qua, khiến dân mạng đặc biệt chú ý đến nhóm này, tưởng rằng sẽ đội sổ, ai ngờ lại xuất sắc như thế.

Sự lật ngược kỳ vọng này khiến ai nấy đều tự nguyện bỏ phiếu quý giá của mình.

“Hạng nhất!”

“Chúng ta đạt hạng nhất rồi!”

“Cả đội đều an toàn, không ai bị loại hết!”

Các cô gái vui mừng đến rơi nước mắt, đồng loạt nâng bổng Dung Ngộ lên trời, rồi nhẹ nhàng đỡ xuống.

Hà Kỳ Kỳ đứng bên cạnh, giống như người ngoài cuộc.

Cô ta chưa bao giờ ngờ được, nhóm do mình dẫn dắt lại giành được hạng nhất của lần công diễn đầu tiên.

Cô ta cứ tưởng… sẽ đội sổ cơ mà.

Mà đội trưởng đội hạng nhất thì ở vòng kế tiếp sẽ có quyền lựa chọn lớn hơn… Đây lẽ ra là một chuyện đáng vui mừng.

“Sao có thể như vậy…”

Dung Nhược Dao đang xem màn hình thì bỗng đứng bật dậy, gương mặt đầy ngỡ ngàng.

“Nhóm bọn họ mà cũng giành được hạng nhất sao?”

Lisa cau mày:

“Ca khúc của họ vốn đã là tiết mục xuất sắc nhất toàn show, lại còn biểu diễn cực kỳ tốt, giành được hạng nhất cũng không phải chuyện lạ.”

Dung Nhược Dao cắn môi.

Cô ta có thể chấp nhận việc nhóm Lisa giành hạng nhất.

Nhưng không thể chấp nhận bản thân lại bị Dung Ngộ vượt mặt.

Cảm giác đó thật là tệ hại đến cực điểm.

Nhưng ít ra, cô ta vẫn đứng hạng nhì, cả nhóm được an toàn, không cần lo lắng chuyện bị loại.

Khi nhóm của Dung Ngộ quay trở lại phòng ghi hình, vẫn còn tràn đầy hưng phấn, rất nhiều cô gái đến chúc mừng, trong đó có cả Dung Nhược Dao.

Cô ta mỉm cười ngọt ngào nhìn Hà Kỳ Kỳ:

“Chúc mừng mọi người nhé.”

Hà Kỳ Kỳ đáp lại bằng một nụ cười kín đáo:

“Chỉ là may mắn thôi.”

Nhưng mọi người đều hiểu, chuyện này đâu chỉ là may mắn.

Một bài hát khó đến vậy, mà có thể biểu diễn đều, đẹp và ăn ý như thế, chắc chắn là kết quả của sự luyện tập miệt mài và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Sau một lúc xã giao, MC bước vào:

“Tiếp theo, sẽ công bố bảng xếp hạng độ yêu thích cá nhân.”

Sau phần biểu diễn công diễn, livestream đã kết thúc, chỉ còn ghi hình nội bộ, vì chương trình cần biên tập trước khi phát sóng, nên phải giữ lại một chút yếu tố bất ngờ cho khán giả.

“Hạng nhất: Dung Nhược Dao, phiếu yêu thích cá nhân: 856. Nhóm xếp thứ hai, cộng thêm 90 điểm, tổng cộng 946 điểm.”

“Hạng nhì: Lisa, phiếu yêu thích cá nhân: 820. Nhóm hạng ba, cộng thêm 80 điểm, tổng cộng 900 điểm.”

“Hạng ba: …”

Hà Kỳ Kỳ bắt đầu đoán.

Tuần này cô ta tăng hơn hai trăm nghìn fan “thương cảm”, điểm cá nhân chắc chắn vượt qua mốc 800. Cộng thêm 100 điểm nhờ nhóm giành hạng nhất, có lẽ sẽ vượt qua Lisa, giành lấy vị trí thứ hai?

Thế nhưng,

Lời MC khiến gương mặt cô ta ngay lập tức nứt toác:

“Hạng ba: Dung Ngộ, phiếu yêu thích cá nhân: 788. Nhóm hạng nhất, cộng 100 điểm. Tổng cộng: 888 điểm.”

Toàn bộ thí sinh đều bật dậy khỏi ghế.

Từ hạng hơn bảy mươi nhảy vọt lên top ba, trong lịch sử tuyển chọn idol chưa từng có trường hợp nào nghịch thiên đến thế!

Chỉ một màn biểu diễn, mà có thể khiến khán giả đổi chiều như vậy sao?

Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không hề hay biết.

Hà Kỳ Kỳ c.h.ế.t lặng.

Hạng ba kia… rõ ràng là phải thuộc về cô ta mới đúng, vậy mà lại bị Dung Ngộ giật mất?

Cướp vị trí đội trưởng đã đành, cô ta đã nhịn.

Vậy mà giờ còn cướp luôn hạng ba?

Dựa vào cái gì? Thật sự là dựa vào cái gì?!

Dung Nhược Dao thì bỗng thấy lo lắng.

Không hiểu vì sao, cô ta có cảm giác như… ngay cả vị trí hạng nhất của mình cũng chẳng giữ được bao lâu nữa.

“Hạng chín: Hà Kỳ Kỳ.”

Hà Kỳ Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tại sao lại rơi xuống tận hạng chín?

Rõ ràng cô ta đã tăng hơn hai trăm nghìn người theo dõi, chẳng phải những fan đó đều là thật sao?

Nỗi ấm ức dâng trào trong lòng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

“Hạng 48: Tô Điềm.”

“Hạng 51: Lý Dĩnh Nhi.”

Toàn bộ các thành viên còn lại trong nhóm đều tăng thứ hạng rõ rệt, các cô gái mừng rỡ đến phát điên.

Sau khi công bố kết quả, quá trình ghi hình trong ngày cũng chính thức kết thúc.

Mọi người lần lượt nhận lại điện thoại.

Trên top tìm kiếm của mạng xã hội, tất cả từ khóa hot đều liên quan đến Dung Ngộ.

#DungNgộ_HọcBá

#ViệnNghiênCứuHàngKhôngSố4

#FilterHọcBá

#WeiboCủaDungNgộLàGì

Nhìn thấy những từ khóa đó, Dung Nhược Dao cười lạnh.

Học bá?

Dung Ngộ là học bá?

Một học sinh lớp 12… học lại, mà cũng dám dựng cái nhân vật như thế à?

Quan trọng nhất là cư dân mạng lại tin, còn quay xe bầu chọn cho Dung Ngộ?

Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Dung Ngộ.

Chỉ thấy Dung Ngộ đang được nhân viên chương trình mời đi riêng.

Cũng phải thôi, với độ hot hiện tại, tổ chương trình tất nhiên phải “trọng đãi” hơn chút.

Chỉ là… sau này nhân vật này sụp đổ, không biết tổ chương trình sẽ xử lý kiểu gì?

“Cô có tài khoản Weibo không?” đạo diễn Trần hỏi, “Bộ phận tuyên truyền của chương trình cần gắn thẻ tài khoản cá nhân của thí sinh.”

Dung Ngộ lắc đầu:

“Tôi không có.”

Đạo diễn cau mày.

Giờ này rồi mà vẫn có người trẻ không chơi Weibo sao?

Ông mở lời:

“Rất nhiều fan muốn theo dõi cô, muốn tương tác gần gũi hơn. Cô nên đăng ký một tài khoản, sẽ có ích trong việc giữ chân fan.”

Dung Ngộ nói thẳng:

“Giữa fan và thần tượng, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách. Mỗi người đều có cuộc sống riêng. Gặp nhau trên sân khấu là đủ rồi.”

“Đạo diễn Trần, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.”

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy người nhà họ Dung đang đứng đợi.

Dung Vọng Thiên, Thẩm Lâm, và Dung Nhược Dao, ba người đứng cùng nhau, rõ ràng là đang chờ cô.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 53



Vẻ mặt của Dung Vọng Thiên vô cùng phức tạp.

Nói thật, lúc đầu nghe nói đứa con gái này đăng ký tham gia show tuyển chọn, ông ta chỉ nghĩ là trò đùa, hoàn toàn không để tâm.

Ai mà ngờ, con bé lại có thể chen chân vào top 3, độ nổi tiếng cao đến mức đáng sợ, thậm chí còn làm kinh động đến cả Cục Hàng không Vũ trụ số 4…

Con gái mình có tiền đồ, với tư cách là người làm cha, tất nhiên phải đến xem thử một phen.

Dung Ngộ bước chân khựng lại:

“Các người… đang đợi tôi à?”

Ánh mắt Thẩm Lâm nhìn cô đầy ẩn ý:

“Chúc mừng con, giành được hạng nhất phần thi nhóm và xếp thứ ba cá nhân.”

Dung Nhược Dao nghiêng đầu cười:

“Chị à, chuyện Cục Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ số 4 là sao thế?”

“Có việc nên đến đó xử lý chút.” Dung Ngộ nhàn nhạt ngẩng mắt, “Còn chuyện gì không? Không thì tôi đi trước.”

Thẩm Lâm chợt nhớ ra.

Mấy ngày trước, cô ta từng thấy Dung Ngộ cùng Giáo sư Lâm Nhượng ở Đại học Hải Thành.

Lúc đó còn tưởng mình nhìn nhầm.

Giờ xem ra, Dung Ngộ đúng là quen biết Lâm Nhượng. Nếu không thì sao lại có thể vào được Viện Nghiên cứu số 4?

Lâm Nhượng tuy bị tàn tật, nhưng thành tựu học thuật vô cùng xuất sắc, được rất nhiều viện nghiên cứu săn đón. Nhiều nữ giảng viên trẻ ở Đại học Hải Thành chủ động tiếp cận, nhưng Lâm Nhượng lúc nào cũng lạnh như băng.

Mỗi lần có lớp học công khai, các nữ sinh kéo đến chật kín giảng đường, rất được hâm mộ.

Một người như vậy, vậy mà lại dẫn Dung Ngộ vào viện?

Không cần biết vì sao Dung Ngộ được viện hàng không nâng đỡ, hiện tại, độ hot của cô đã lên tới đỉnh, cần phải nhanh chóng nắm bắt dòng lưu lượng này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lâm mở lời:

“Con và Dao Dao cùng tham gia chương trình này, lại là chị em ruột, dì có một ý tưởng, hay là công khai mối quan hệ ruột thịt của hai đứa, cùng nhau quảng bá, hiệu ứng cộng hưởng sẽ càng lớn, một cộng một sẽ lớn hơn hai…”

Vừa nghe xong, sắc mặt của Dung Nhược Dao lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Cô ta vào showbiz từ nhỏ, có bài hát đại diện, từng đóng phim truyền hình, là thí sinh có độ nổi tiếng cao nhất trong chương trình. Giờ mà bị buộc quảng bá cùng với Dung Ngộ, người chịu thiệt chính là cô ta!

Cô ta vừa định mở miệng phản đối thì bị Thẩm Lâm lườm cho một cái sắc lạnh.

Thẩm Lâm nghĩ rất đơn giản: Giờ Dung Ngộ đã được “chính phủ” công nhận, chứng minh là Dung Ngộ có giá trị.

Giới giải trí có ai mà không muốn “dính dáng” đến chính phủ hay cơ quan nhà nước? Đó là chỗ dựa không bao giờ sụp đổ.

Chỉ cần kéo được chút quan hệ với “bên trên”, thì con đường sau này của Dao Dao chắc chắn sẽ bằng phẳng hơn.

Tất cả những gì bà ta nghĩ đều là vì con gái mình.

Thẩm Lâm tiếp tục nói:

“Không cần phải cố tình công bố, chỉ cần cả nhà cùng đi ăn một bữa, bị người qua đường chụp được đưa lên mạng là được.”

Khóe môi Dung Ngộ khẽ nhếch, lộ ra vẻ mỉa mai.

Lúc nguyên chủ vừa mới trở về nhà họ Dung, vị mẹ kế này sợ cô làm mất mặt, đi đâu cũng không muốn mang theo.

Vậy mà giờ đây cô mới có chút nổi tiếng, bà ta đã tự động dính vào?

Mẹ kế bề ngoài thì lạnh nhạt đứng đắn, không tranh giành gì, nhưng thực chất đặt lợi ích trên hết.

Dung Ngộ vừa định mở miệng thì từ bên cạnh, Kỷ Chu Dã bước vào:

“Bà… à không, Dung Ngộ, cậu làm gì vậy, chúng tôi đợi cậu lâu lắm rồi đó.”

Dung Vọng Thiên liếc nhìn Kỷ Chu Dã, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, bèn hỏi:
“Cậu là ai?”

Dung Nhược Dao giả vờ lúng túng, nhỏ giọng:
“Là… là bạn trai của chị ấy ạ.”

Một người mới học cấp 3 mà đã “bậy bạ” yêu đương, không xứng đáng bị buộc chung với cô ta để làm marketing!

Chỉ làm tổn hại hình ảnh “ngọc nữ” trong lòng fan mà thôi.

“Cái gì?!”

Dung Vọng Thiên lập tức nổi giận, “Dung Ngộ, con không lo học hành cho tử tế, mà lại dám yêu đương sớm hả?!”

“Yêu đương cái quỷ ấy!” Kỷ Chu Dã lạnh lùng quát, “Dung Hoa khôi à, bản thân cô có vị hôn phu rồi, suốt ngày tay trong tay với người ta ở trường, chỉ cho phép cô có vị hôn phu, còn không cho người khác có bạn bè sao? Tôi với Dung Ngộ chỉ là bạn bình thường, đừng ở đây mà vu vạ bẩn!”

Dung Nhược Dao cắn môi.

Cô ta và Tống Hoài có thể giống nhau chắc?

Họ là hôn ước do hai nhà định sẵn, môn đăng hộ đối, chính danh chính ngôn!

Hơn nữa, cô ta và Tống Hoài rất biết giữ kẽ, cùng lắm chỉ nắm tay, làm gì giống như Dung Ngộ với Kỷ Chu Dã còn dám ở chung ngoài kia…

Cô ta lên tiếng:

“Nếu hai người không phải đang yêu nhau, thì cậu nửa đêm nửa hôm chạy tới đón Dung Ngộ làm gì?”

Cô ta vừa dứt lời, một đám đông người ào vào từ cửa chính.

“Anh Dã, cậu tìm được Dung Ngộ chưa vậy?”

“Ở đây nè! Dung Ngộ, cả lớp 12-20 chúng tôi tới cổ vũ cho cậu nè!”

“Dung Ngộ ơi, phần hát nhảy tối nay của cậu đỉnh quá trời luôn! Mau ký tên cho tôi đi, sau này cậu debut rồi, tôi còn lấy chữ ký này đem bán lấy tiền nữa haha!”

Hơn ba mươi học sinh lớp 12-20 túm tụm lại, ríu rít trêu đùa.

Ngọn lửa vừa bốc lên trong lòng Dung Vọng Thiên, nhìn thấy đám học trò vui vẻ này, tự nhiên lập tức dịu xuống.

Dung Nhược Dao sững sờ không thể tin nổi.

Dung Ngộ chuyển sang lớp 20 chưa đầy một tháng, đúng không?

Mới ngắn ngủi vậy thôi, mà Dung Ngộ đã thân thiết được với cả lớp?

Giữa lúc ôn thi cấp ba căng như dây đàn, lại có nhiều bạn học chịu bỏ thời gian đến tận nơi cổ vũ cho Dung Ngộ?

Quan hệ xã hội của Dung Ngộ… tốt đến mức nào vậy?!

Dung Ngộ nhẹ giọng nói:

“Tôi đi với các bạn trước đây.”

Cô quay đầu lại, đối diện với đám bạn học lớp 20, trên mặt nở một nụ cười thật lòng:

“Sao các cậu đều tới vậy? Tôi không thấy mấy cậu trong khán đài.”

Lớp trưởng đáp:

“Vé xem trực tiếp khó giành lắm luôn! Chúng tôi không vào được, nên ở ngoài cổ vũ.”

Cán sự học tập kích động nói:

“Lần đầu tiên tôi chạy đi ‘đu idol’ đấy! Không ngờ đến đây lại vui vậy, gặp được nhiều fan của cậu cực kỳ dễ thương!”

Cả nhóm người vừa đi ra khỏi tòa nhà, liền đụng ngay phải Kỷ lão gia và bé Đoá Đoá, cả hai tay còn cầm đèn LED tên Dung Ngộ, một già chống gậy, một nhỏ thì phải có người dắt tay.

Cán sự học tập tưởng đây là fan Dung Ngộ, ngạc nhiên thốt lên:

“Từ bảy mươi chín tuổi đến đứa mới biết đi, đúng là học bá thì ai cũng mê!”

Kỷ lão gia cười hiền hậu:

“Mấy cháu là bạn học của Dung Ngộ phải không? Trễ thế này rồi, hay cùng nhau đi ăn chút gì đó làm quen đi.”

Ông rất có hứng thú với những người xung quanh “mẹ ông”.

Ban đầu ông định tiếp cận nhà họ Dung, nhưng sau khi tra xét chuyện nhà này, lập tức hết hứng, không gây rắc rối đã là ông nhân nhượng.

Mấy đứa học trò mười mấy tuổi này nhìn qua rất thú vị.

Người già rồi, lại càng thích tụ tập với người trẻ, có cảm giác như mình trẻ lại thêm vài chục tuổi.

Bí thư chi đoàn vội xua tay:

“Thôi ạ, bọn cháu chỉ đến chơi cho vui thôi…”

Dung Ngộ lên tiếng:

“Cả ngày nay tôi chưa ăn gì, đói rồi. Các cậu đi ăn với tôi nhé, tôi mời.”

Một đám người vây quanh cô ríu rít kéo nhau rời khỏi.

Dung Nhược Dao cau mày:

“Mời từng này người ăn cơm, chắc phải mất mấy ngàn ấy chứ? Chị ấy tiêu xài thế không phải quá hoang phí rồi sao? Có phải nên giảm tiền sinh hoạt lại không?”

Dung Vọng Thiên quay sang hỏi Thẩm Lâm:

“Mỗi tháng em cho Tiểu Ngộ bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Thẩm Lâm thoáng sững lại:

“Em không cho.”

Hồi Dung Ngộ mới về nhà họ Dung, bà ta từng cho hai nghìn, hai ông bà nội mỗi người cho thêm phong bao năm trăm, ngoài ra không cho thêm gì nữa.

Bà ta không cho, Dung Vọng Thiên cũng không cho.

Vậy thì tiền trong tay Dung Ngộ lấy từ đâu ra?

Dung Nhược Dao lại càng sốc hơn.

Nếu số tiền đó không phải từ nhà họ Dung, thì có thể là… bạn trai cho?

Nhưng Kỷ Chu Dã mồ côi cha mẹ, nghèo đến nổi tiếng, làm sao có tiền để tiêu xài cho Dung Ngộ?

Lẽ nào, Dung Ngộ và Kỷ Chu Dã thật sự không phải đang yêu nhau?

Không lẽ… bạn trai thật sự của Dung Ngộ… là người khác?!
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 54



Dung Nhược Dao đầy vẻ khó hiểu.

Nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ sâu xa như vậy.

Cô ta mở miệng:

“Mẹ à, chị ấy đang xây dựng hình tượng học bá trên mạng, nhưng chị ấy có phải học bá thật hay không, chúng ta chẳng lẽ không rõ?”

“Vả lại ” cô ta dừng lại một chút, “Kỳ thi tháng vừa rồi, chị ấy trực tiếp vắng mặt, nếu chuyện này bị phanh phui, hình tượng học bá sụp đổ, sẽ bị fan phản tác dụng, nếu trói buộc marketing với con, sẽ kéo con xuống cùng…”

“Thật không?” Dung Vọng Thiên không dám tin, “Tiểu Ngộ không phải là người đạt điểm tuyệt đối ở kỳ thi Vật lý sao? Là học sinh giỏi, sao lại có thể bỏ thi được?”

“Chị ấy vốn là học sinh ban xã hội, bỗng nhiên chuyển sang ban tự nhiên, lại đạt điểm tuyệt đối môn Vật lý, chuyện hoang đường như vậy, ba có tin không? Dù sao thì con là không tin.” Dung Nhược Dao nhẹ giọng nói, “Với lại, con còn nghe Tống Hoài nói, hôm đó chị ấy nộp bài trước hơn một tiếng… Anh ấy nghi ngờ, chị ấy có thể đã có được đáp án trước…”

“Chính vì bài làm quá hoàn hảo nên mới được viện nghiên cứu để mắt đến. Nếu người ta phát hiện chị ấy gian lận, hậu quả ba đã nghĩ đến chưa?”

Dung Vọng Thiên hít mạnh một hơi lạnh:

“Con bé dám to gan như vậy sao?”

“Dù sao mấy năm nay chị ấy không ở bên ba, thật ra ba cũng không hiểu gì về chị ấy.” Dung Nhược Dao tiếp lời, “Thứ hai tuần sau có điểm thi và họp phụ huynh, đến lúc đó ba đi họp sẽ biết con có nói dối hay không.”

Sắc mặt Dung Vọng Thiên sa sầm.

Quả thật ông không hiểu gì về đứa con gái này.

Đặc biệt là gần đây, đến mặt còn chẳng thấy.

Vừa gặp được một chút thì cô đã rời đi, không hề giống người một nhà.

Ông đúng là nên đến trường xem rốt cuộc tình hình thế nào.

Thẩm Lâm cũng lập tức dập tắt ý định làm marketing trói buộc.

Bà ta nói:

“Em nghe bạn nói, tập đoàn Kỷ sắp chọn một người có độ hot cao nhất trong số các thí sinh để quay quảng cáo sản phẩm. Khi kết quả chưa công bố, Dao Dao, con đi cùng mẹ gặp người phụ trách thử xem.”

Dung Nhược Dao gật đầu, cùng cha mẹ chờ ở sảnh một toà nhà bên cạnh.

Họ đợi gần một tiếng, cuối cùng mới thấy người phụ trách đi tới.

Thẩm Lâm vội vàng bước lên đón:

“Giám đốc Triệu, về chuyện lựa chọn nữ chính quay quảng cáo…”

Giám đốc Triệu nhỏ giọng:

“Cô Thẩm, không phải tôi không nể mặt cô, mà là bên trên đã chốt người rồi. Tôi chỉ là người phụ trách dự án, không thay đổi được ý của cấp trên đâu…”

Nét mặt Thẩm Lâm trở nên cứng đờ:

“Người được chọn là… Lisa sao?”

Giám đốc Triệu lắc đầu:

“Không phải Lisa. Đừng hỏi nữa, ngày mai cô sẽ biết thôi.”

Nói xong, ông xoay người rời đi.

Ngón tay Dung Nhược Dao khẽ run.

Cô ta là hạng nhất, Lisa hạng nhì.

Không phải cô ta, cũng không phải Lisa, vậy chỉ còn lại người hạng ba Dung Ngộ.

Quảng cáo đầu tiên của chương trình, lại để cho Dung Ngộ quay?

Dựa vào cái gì?

Chỉ vì một bài đăng Weibo của Viện Hàng không Vũ trụ số 4?

Chỉ vì cái gọi là “học bá” đó?

Cô ta là thủ khoa ban xã hội, đoạt vô số giải thưởng, chẳng lẽ không xứng với danh xưng học bá hơn sao?

Bên kia, nhóm của Dung Ngộ ăn xong bữa khuya, gần 10 giờ mới giải tán.

Đoá Đoá mệt đến mức ngủ gục trong lòng cô.

Kỷ Chỉ Uyên vừa xử lý xong việc thì đến đón, trên xe, anh mở miệng:

“Hiện tại bà cố đang rất hot, bên Kỷ thị đã quyết định để bà quay quảng cáo xen giữa đầu tiên của chương trình, sáng mai 8 giờ, tại giải trí Kỷ Thị.”

Không phải anh quyết định.

Là do tổ dự án, tổng hợp độ hot, lượt bình chọn và phản hồi, rồi đưa ra quyết định.

Ngày mai là Chủ nhật, Dung Ngộ cũng không có việc gì, nên cô đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, cô nhận được thông báo: tiền thưởng từ viện nghiên cứu đã được chuyển khoản, con số lên đến gần 6 chữ số.

Hồi xưa, mấy năm tiền lương của cô cộng lại, theo sức mua thời ấy cũng không đến mức này… đủ thấy sau 70 năm phát triển, quê hương từng nghèo khổ của cô nay đã giàu mạnh biết nhường nào.

“Mẹ ơi, fanclub của mẹ vượt mốc 10 ngàn người rồi!”

Kỷ lão gia cầm điện thoại, phấn khích nói:

“Con là hội trưởng fanclub, Đoá Đoá là phó hội trưởng, hai ông cháu chúng con quyết tâm phát triển fanclub tới 1 triệu thành viên!”

Đoá Đoá tự hào vỗ n.g.ự.c nhỏ:

“Cháu còn biết quản lý bình luận nữa! Anh chị fan đều khen cháu là ‘tiểu thiên tài kiểm soát bình luận’ đó!”

Dung Ngộ bật cười, xoa đầu cô bé:

“Mỗi ngày chỉ được dùng điện thoại hai tiếng, làm được không?”

“Được ạ!” Đoá Đoá hét to, “Cháu cũng sẽ giám sát ông cố, không cho ông dùng điện thoại quá hai tiếng luôn!”
Kỷ lão gia: “……”

Tuổi già rồi mà còn bị quản lý việc chơi điện thoại, biết đi nói lý với ai đây?

Sau bữa sáng, Kỷ Chỉ Uyên đích thân lái xe, đưa Dung Ngộ đến công ty Giải trí Kỷ thị.

Vừa đến cổng công ty, Giám đốc Triệu của phòng thương hiệu đã ra tận nơi nghênh đón. Thấy tổng giám đốc đích thân đưa người tới, ông ta lập tức hiểu mơ hồ được điều gì.

Thảo nào không chọn hạng nhất hay hạng nhì, lại chọn người hạng ba, thì ra Dung Ngộ có quan hệ với Kỷ tổng.

Nhưng mà… bạn gái của tổng giám đốc không phải là thư ký Lam sao?

Thôi kệ, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ta.

Kỷ Chỉ Uyên cầm lấy cặp sách của Dung Ngộ đưa cô:

“Tôi làm việc ở tầng cao nhất, có gì thì liên hệ với tôi là được.”

Dung Ngộ gật đầu:

“Anh đi làm đi.”

Kỷ Chỉ Uyên quay sang dặn dò Giám đốc Triệu:
“Đây là quảng cáo đầu tiên của chương trình, cũng là clip quảng bá sản phẩm mới của Kỷ thị. Nhất định phải đảm bảo chất lượng.”

Giám đốc Triệu gật đầu lia lịa, vâng dạ rối rít.

Sau đó Kỷ Chỉ Uyên mới rời đi làm việc.

“Dung tiểu thư, mời theo tôi đến trường quay.”

Dung Ngộ đi theo vào trong.

Đây là một quảng cáo cho điện thoại gập màn hình siêu lớn vừa ra mắt của Kỷ thị, được quay chung với một nam diễn viên nổi tiếng đang hot và một thí sinh từ show tuyển chọn nữ idol.

“Dung tiểu thư, đây là kịch bản, cô làm quen trước nhé.”

Giám đốc Triệu đưa kịch bản cho cô, vừa nói vừa cho người vào trang điểm và tạo hình cho cô.

Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, vẫn không thấy bóng dáng nam chính đâu.

“Người đâu rồi? Sao còn chưa đến?”

Giám đốc Triệu phát cáu, “Nói là tám giờ sáng, giờ đã tám rưỡi rồi, rốt cuộc có đến không?”

Trợ lý đáp nhỏ:

“Chu Á Trầm đang trên đường đến rồi ạ… sẽ tới ngay…”

Giám đốc Triệu không dám nói gì thêm.

Chu Á Trầm nhờ một bộ cổ trang ngôn tình mà nổi tiếng rầm rộ, trở thành lưu lượng nam đỉnh cao, fan đông như kiến, ông ta không dám đắc tội.

Tầm hơn 9 giờ, Chu Á Trầm mới đến.

Hai mươi tuổi, cao gầy, khuôn mặt góc cạnh, vừa xuất hiện ngoài cổng đã khiến đám người qua đường gào thét chói tai.

Anh ta vừa đi vừa vẫy tay chào fan, rồi tiến vào trường quay.

“Thầy Chu cuối cùng cũng tới rồi!”

Giám đốc Triệu lập tức ra đón:

“Vừa rồi tôi có cho người gửi kịch bản qua, không biết thầy muốn quay luôn, hay làm quen thêm chút?”

Chu Á Trầm nhìn đồng hồ:

“Lát nữa tôi còn có buổi livestream gặp fan, quay luôn đi, làm nhanh cho xong.”

Giám đốc Triệu gật đầu, lập tức gọi đạo diễn, phó đạo diễn, quay phim, hậu trường vào vị trí.

Trong thời gian chờ đợi, Dung Ngộ vẫn chăm chú học lời thoại, đồng thời hình dung sẵn các góc quay trong đầu, dù sao thì, đây là lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc, phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Với những điều chưa từng làm qua, cô luôn chuẩn bị trước đến mức tốt nhất có thể.

Cảnh quay đầu tiên là: Nam nữ chính gặp nhau trong hiệu sách.

Chu Á Trầm có một câu thoại, sau đó đến lượt Dung Ngộ xuất hiện.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…”

Nghe thấy câu đó, sắc mặt của Dung Ngộ lập tức trầm xuống.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 55



“Bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một…”

Chu Á Trầm chậm rãi đọc từng con số, vẻ mặt thản nhiên, xung quanh không ai tỏ vẻ lạ lẫm gì.

Đạo diễn ra hiệu bằng ánh mắt, đến lượt Dung Ngộ ra sân khấu.

Dung Ngộ ném quyển sách đạo cụ trong tay lên bàn, lạnh nhạt nói:

“Bao giờ thuộc thoại rồi thì hẵng quay tiếp.”

Nói xong, cô quay người đi thẳng về phòng nghỉ, lấy mấy quyển tạp chí khoa học ra, từ tốn đọc.

Sau khi cô đi rồi, Chu Á Trầm mới hoàn hồn lại:

“Cô… cô ấy vừa nói gì cơ?”

Cả trường quay đều sững sờ.

Trong giới này, mấy diễn viên đọc số thay vì lời thoại là chuyện bình thường. Những ngôi sao đang hot thường có lịch trình dày đặc từ sáng đến tối, thậm chí không có thời gian ngủ, lấy đâu ra thời gian để học thoại?

Với những ngôi sao mang sẵn độ hot, các đạo diễn đều rất khoan dung, chỉ cần đọc số lúc quay, hậu kỳ sẽ có người lồng tiếng, chẳng có gì to tát.

Nhưng đây là lần đầu tiên, có người dám thẳng thừng chất vấn ngay tại hiện trường.

Trong lòng đạo diễn… sảng khoái vô cùng.

Giới này càng ngày càng nát, đúng là cần có người đứng ra dọn rác.

Nhưng ông cũng rõ: người mới thì không có tiếng nói gì cả, cô gái này, sớm muộn gì cũng sẽ bị giới này dạy cho một bài học.

Chu Á Trầm cười nhạt đầy giận dữ:

“Cô ta nghĩ mình là ai? Một con bé mới chân ướt chân ráo bước vào showbiz mà cũng dám lên mặt với tôi?”

“Thầy Chu, người mới không hiểu chuyện mà.”

Giám đốc Triệu vội vàng bước lên giảng hòa.

“Trang điểm đâu, mau chỉnh lại cho thầy Chu. Tôi đi nói chuyện với Dung tiểu thư một chút…”

Clip quảng cáo này từ đầu đã chọn Chu Á Trầm làm gương mặt đại diện chính.

Từ dàn thí sinh của show chọn ra một cô gái để ghép đôi quay cùng chỉ là phụ. Chưa từng có chuyện tuyến phụ mà dám lên tiếng khiêu khích tuyến chính.

Người mới vẫn là người mới, chưa bị đời vùi dập, nên vẫn còn ngây thơ không biết trời cao đất dày.

Giám đốc Triệu gõ cửa phòng nghỉ của Dung Ngộ, rồi bước vào:

“Dung tiểu thư, chuyện là thế này… Thầy Chu lát nữa còn có buổi livestream gặp fan, thời gian eo hẹp, không có thời gian học thoại. Dùng số thay lời thoại, hậu kỳ sẽ có người lồng tiếng, không ảnh hưởng gì cả…”

“Lịch trình của anh ta bận, thì liên quan gì đến tôi?” Dung Ngộ thậm chí không ngẩng đầu lên:

“Tôi chỉ biết rằng, làm việc thì phải có đạo đức nghề nghiệp tối thiểu. Tôi không hợp tác với người không chuyên nghiệp.”

Giám đốc Triệu cứng họng.

Ông ta hít sâu một hơi:

“Dung tiểu thư à, video này phải quay xong trong hôm nay, ngày mai còn hậu kỳ lồng tiếng và dựng, ngày kia phát sóng cùng chương trình, không có thời gian đâu…”

“Nếu Giám đốc Triệu có thời gian thuyết phục tôi, thì chi bằng đi tìm một giáo viên, dạy anh ta học thoại từng câu một.”

Dung Ngộ liếc đồng hồ:

“Trước 10 giờ 30, nếu anh ta vẫn chưa thuộc lời thoại, tôi đề nghị đổi người.”

Giám đốc Triệu c.h.ế.t sững.

Một người mới… mà dám nói ra lời lẽ như thế?

Nhưng ông rất nhanh nhớ lại, sáng nay chính Kỷ tổng đưa cô ấy đến công ty.

Dung Ngộ dám nói thế, là vì… sau lưng có Tổng Kỷ chống lưng ư?

Giám đốc Triệu lau mồ hôi, đành phải quay lại phòng trang điểm tìm Chu Á Trầm.

Ông vừa vào đã thấy Chu Á Trầm đang chơi game.

Thành thật mà nói ông cũng chẳng ưa gì mấy minh tinh kiểu này.

Có thời gian chơi game mà không chịu học thoại, chính loại người này làm bẩn cả giới.

Nhưng không làm gì được, người ta hot, fan đông, không thể đắc tội.

Giám đốc Triệu hạ giọng khuyên:

“Thầy Chu, hay là thế này đi… Tôi sẽ rút gọn kịch bản, thầy chỉ cần học ba câu là được…”

“Gì cơ? Tôi còn phải phối hợp với một người mới để học thoại sao?”

Sắc mặt Chu Á Trầm sa sầm:

“Mới top 3 một chương trình tuyển chọn mà tưởng mình là cái gì? Muốn quay thì quay, không muốn quay thì cút.”

Giám đốc Triệu: “…”

Mỗi người một kiểu, sao ai cũng to gan như thế?!

Ông ở giữa, đúng là bên nào cũng không được lòng.

Chu Á Trầm lạnh lùng nói:

“Đợi tôi chơi xong ván này đã.”

Giám đốc Triệu tưởng anh ta nghĩ thông rồi, mừng rỡ:

“Vâng vâng, tôi bảo bên kia sắp xếp lại cảnh quay trước.”

Sau khi ông đi khỏi, Chu Á Trầm tắt game, rồi bấm gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại đổ chuông mấy tiếng thì được bắt máy, bên kia vang lên giọng trầm khàn của một người đàn ông:

“Hôm nay không phải cậu quay quảng cáo bên Kỷ thị sao? Xảy ra chuyện gì à?”

“Anh ơi, có chuyện rồi…”

Giọng Chu Á Trầm lập tức biến thành uất ức:

“Cô nữ diễn viên quay chung với em kiêu căng lắm, còn mắng em không thuộc thoại, không chịu phối hợp quay nữa. Em còn có buổi livestream với fan buổi chiều, vậy mà cô ta cứ kéo dài thời gian…”

Người đàn ông trong điện thoại đáp:

“Trong giới này, nhiều tiền bối vốn dĩ có tính cách riêng. Em là người mới, đừng chấp nhất, nên học hỏi cách người ta làm việc…”

“Nếu cô ta là tiền bối thì em đã nhịn rồi, nhưng cô ta còn chưa chính thức ra mắt, đã dám làm màu, đúng là quá kiêu ngạo.”

Chu Á Trầm nghiến răng nói: “Anh, anh bảo Kỷ thị đổi người đi.”

“Không phải em muốn đổi là đổi được.”

Giọng người đàn ông bên kia điện thoại trở nên lạnh lẽo:

“Một đoạn quảng cáo, cùng lắm quay trong một ngày. Vì công việc, nhịn một chút là xong rồi.”

“Tại sao lại là em phải nhịn?”

Ánh mắt Chu Á Trầm lập tức trở nên âm u:

“Nhịn đến phát bệnh thì ai chịu trách nhiệm? Anh từng hứa với mẹ em là sẽ chăm sóc em cả đời, đây là cách anh chăm sóc đấy à? Thấy người khác bắt nạt em mà bắt em nhẫn nhịn? Mẹ em dưới suối vàng làm sao yên lòng được chứ?!”

Bên kia điện thoại, im lặng hồi lâu.

“Tôi sẽ đến một chuyến.”

Trong khi đó, Dung Ngộ đã đọc xong ba quyển tạp chí khoa học trong phòng nghỉ.

Cô một khi đọc sách là quên cả thời gian, đến khi ngẩng đầu lên đã hơn 11 giờ.

Chỉ vài câu thoại đơn giản như thế, mà đến giờ vẫn chưa thuộc nổi?

Cô đứng dậy bước ra ngoài, thấy một nhóm người vẫn còn tụ tập ở phim trường.

Qua tấm kính, cô nhìn thấy Chu Á Trầm vẫn đang chơi game.

Lần này thì đúng là mở mang tầm mắt.

Cô đang định gọi Giám đốc Triệu tới, thì cửa lớn bất ngờ có người bước vào.

Người đàn ông mặc âu phục màu xanh lam đậm, bộ đồ cắt may chỉnh tề không dính chút nhăn nhúm.

Khí chất xuất chúng, gương mặt lại càng nổi bật.
Vừa xuất hiện, ánh sáng toàn bộ căn phòng như đổ dồn về phía anh, mọi ánh nhìn đều vô thức bị hút theo bóng dáng ấy.

Cả trường quay sôi sục.

“Là Ảnh đế Ngôn Đình!”

“Ảnh đế Ngôn Đình, sao anh ấy lại đến đây?”

“Anh ấy không chỉ là ảnh đế, mà còn nghe nói là cổ đông của tập đoàn Kỷ thị, đến đây cũng là bình thường thôi mà…”

Giám đốc Triệu ngẩn ra một lúc, rồi vội vã chạy lên đón:

“Ngôn tiên sinh!”

Người đàn ông quét mắt nhìn quanh hiện trường, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Chu Á Trầm đang ở đâu?”

Giám đốc Triệu vội chỉ về khu nghỉ ngơi phía xa.

Chu Á Trầm vẫn đang mải mê chơi game, không hề hay biết có sóng gió sắp ập tới.

Người đàn ông khẽ cau mày, dừng một nhịp rồi hỏi tiếp:

“Nữ nghệ sĩ hợp tác với Chu Á Trầm là ai?”

Giám đốc Triệu lập tức kéo Dung Ngộ lại, giới thiệu:

“Là Dung tiểu thư đây ạ.”

Dung Ngộ nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Không hiểu vì sao, cô có cảm giác như đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.

Cô lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, cuối cùng nhận ra: Đây chính là ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử, Ngôn Đình.

Mười hai tuổi ra mắt, đến nay hơn mười năm, luôn là đỉnh lưu tuyến đầu, phát triển toàn diện ở cả điện ảnh, truyền hình và âm nhạc, gần như đoạt sạch mọi giải thưởng lớn nhỏ.

“Dung tiểu thư, tiện không? Có thể mời cô ra ngoài nói chuyện riêng một lát không?”

Giọng người đàn ông trầm khàn mà vẫn lễ độ, khiến các nữ nhân viên xung quanh không kìm được mà thét lên khe khẽ.
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 56



Mọi người xung quanh lập tức tản ra.

Chờ nhân viên rời khỏi, người đàn ông liền lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng:

“Trong đây có 100 vạn, là thù lao giải ước giữa Dung tiểu thư và phía Kỷ thị cho quảng cáo lần này.”

Nếu Dung Ngộ chủ động đề nghị rút lui, thì có thể giảm tối đa ảnh hưởng tiêu cực tới Chu Á Trầm.

Dung Ngộ mỉm cười:

“Anh nghĩ tôi là người thiếu 100 vạn sao?”

Người đàn ông hơi lạnh mặt, lại rút từ ví ra một thẻ khác:

“Ở đây còn 80 vạn. Với một thí sinh nữ nhóm nhạc chưa ra mắt như cô, số tiền này không hề nhỏ.”

“Nếu tôi từ chối giải ước thì sao?”

Dung Ngộ thản nhiên:

“Ngôn ảnh đế định làm gì?”

“Xem ra Dung tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ ảnh hưởng của tôi trong giới giải trí.”

Giọng anh ta nhàn nhạt:

“Nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới này, thì nên hiểu rõ người nào có thể động vào, người nào không.”

“Cô nhận lấy số tiền này, tôi sẽ giới thiệu thêm tài nguyên khác. Còn nếu cô cứ nhất quyết chống đối thì…”

“Thì thế nào?”

Một giọng nói già nua lạnh lẽo đột ngột vang lên bên cạnh.

Kỷ lão gia vừa tới thăm phim trường, muốn xem thử Dung Ngộ có thích nghi được không.

Vừa bước vào cửa, ông đã nghe thấy một đoạn đối thoại như sấm đánh bên tai.

Ông lập tức vung gậy, quật mạnh vào m.ô.n.g người đàn ông:

“Kỷ gia bỏ tiền nâng đỡ cháu, cho cháu bao nhiêu tài nguyên, bây giờ cháu thành ảnh đế rồi, vậy mà lại đi đe dọa người khác? Nuôi cháu lớn bằng này đúng là nuôi nhầm rồi, tức c.h.ế.t ông, tức c.h.ế.t ông rồi!!”

Dung Ngộ sững người.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình đã từng thấy người đàn ông này ở đâu, không phải trong ký ức của nguyên chủ, mà là trong bức ảnh gia đình treo ở Phù Dung trang viên.

Khi đó, anh ta mặc áo hoodie trắng, tóc tai gọn gàng, là một thiếu niên trong trẻo, sáng sủa.
Còn hiện tại, anh ta mặc vest chỉn chu, tóc vuốt gọn, mặt mày âm trầm, giống hệt một tổng tài bước ra từ phim truyền hình.

Kỷ Yến Đình, nghệ danh trong giới giải trí là Ngôn Đình, lúc này gương mặt hơi sững lại:

“Ông… sao ông lại…”

Từ nhỏ đến lớn, ông nội chưa từng mắng anh nặng lời như vậy, hôm nay lại nổi giận lôi đình.

Anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Câm miệng.”

Kỷ lão gia thở gấp:

“Tiểu Triệu, lăn vào đây cho tôi.”

Giám đốc Triệu đứng ngay ngoài cửa, nghe thấy tiếng thì vội vã chạy vào.

Những năm trước khi Kỷ lão gia còn khỏe, thường đích thân đi thị sát các sản nghiệp của Kỷ thị, nên ông nhận ra ngay.

Giám đốc Triệu khúm núm cúi đầu:

“Chủ tịch có gì sai bảo ạ?”

Kỷ Lão gia lạnh giọng:

“Buổi quay quảng cáo hôm nay là chuyện gì? Không được giấu một chữ nào, kể lại toàn bộ cho tôi.”

Giám đốc Triệu liếc nhìn Kỷ Yến Đình.

Trước mặt Kỷ lão gia, ảnh đế Ngôn Đình cũng giống như con trai bị mắng, chẳng có vẻ gì là nhân vật lớn cả.

Ông ta lại liếc nhìn Dung Ngộ, lúc này cô hoàn toàn mang dáng dấp người được Kỷ lão gia đích thân bảo hộ.

Giám đốc Triệu lập tức hiểu rõ tình hình, thành thật kể lại:

“Vì Chu Á Trầm chiều nay có lịch trình, thời gian gấp, không kịp học thoại nên dùng số đếm thay cho lời thoại. Dung tiểu thư không chấp nhận cách làm việc cẩu thả như thế, muốn anh ta thuộc thoại rồi mới quay tiếp. Không hiểu sao mà lại căng thẳng lên…”

“Nếu lịch trình gấp vậy, thì Kỷ thị không giữ anh ta lại làm gì.”

Lão gia lạnh lùng cười:

“Tiểu Triệu, mời anh ta rời khỏi trường quay ngay.”

Kỷ Yến Đình ngạc nhiên thấy rõ:

“Ông nội… Kỷ thị đã ký hợp đồng với Chu Á Trầm, chọn anh ta làm người đại diện sản phẩm này, mọi thứ đều đã định rồi mà…”

“Không có tinh thần chuyên nghiệp, vi phạm điều khoản, Kỷ thị đơn phương giải ước, có gì sai?”

Kỷ Lão gia đã trấn định lại:

“Tiểu Triệu, thông báo ngay lập tức, từ giờ trở đi, người đại diện sản phẩm này chính là Dung Ngộ. Cô ấy sẽ quay quảng cáo một mình, không cần nam chính. Kịch bản điều chỉnh lại một chút, xử lý nhanh gọn.”

Miệng Giám đốc Triệu há ra to đến mức có thể nuốt cả quả trứng gà.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến ông ta choáng váng cả đầu óc.

Mất một lúc lâu mới định thần được lại, ông ta mới dám mở miệng:

“Rõ, thưa Chủ tịch!”

Ông ta liếc nhìn Dung Ngộ một cái.

Buổi sáng, Kỷ tổng đích thân đưa cô tới.

Giờ lại đến lượt Kỷ lão gia đích thân chống lưng, từ diễn viên phụ nữ hai, cô bỗng chốc biến thành người đại diện duy nhất.

Cô gái này, quả nhiên không đơn giản.

Ông ta lập tức chạy về khu nghỉ ngơi, đến trước mặt Chu Á Trầm.

Chu Á Trầm vẫn đang mê mẩn chơi game, hoàn toàn không biết bầu trời đã sập xuống đầu mình.

Giám đốc Triệu gọi anh ta, anh ta xua tay bực bội:
“Chờ chút, chờ tôi chơi xong ván này đã, đừng làm tôi phân tâm.”

“Là thế này…” Giám đốc Triệu lên tiếng một cách ôn hòa, “Phía Kỷ thị đề xuất chấm dứt hợp đồng với thầy Chu. Đây là văn bản giải ước, phiền thầy ký tên.”

Một bản hợp đồng giải ước bị ép đặt trước mặt Chu Á Trầm.

Lúc này cậu ta mới ngẩng đầu lên, lấy tay ngoáy tai:

“Ông nói gì? Tôi nghe không rõ.”

“Thầy Chu đã vi phạm tinh thần hợp đồng,” Giám đốc Triệu nói, “Phía Kỷ thị có quyền đơn phương chấm dứt. Phiền thầy ký tên, đường ai nấy đi trong hòa khí.”

Chu Á Trầm liếc nhanh qua hợp đồng, tức đến bật cười:

“Các người có biết tôi là ai không? Có biết anh tôi là ai không? Dám đòi giải ước với tôi? Anh tôi là Ngôn Đình, là ảnh đế giành Đại Mãn Quán trong giới giải trí, còn là cổ đông của Kỷ thị! Đợi anh ấy tới rồi, mấy người sẽ biết bản hợp đồng này buồn cười đến mức nào!”

Chính nhờ có anh trai đứng sau chống lưng, anh ta mới có thể thuận lợi giành được tài nguyên đại diện thương hiệu cho Kỷ thị.

Giám đốc Triệu bình thản đáp:

“Ngôn tiên sinh đã đến rồi.”

Chu Á Trầm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Kỷ Yến Đình đang đứng bên khu quay phim.

Anh ta lập tức xô mạnh Giám đốc Triệu ra, bước nhanh tới trước:

“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi! Cái tên họ Triệu này muốn giải ước với em, anh phải lập tức sa thải ông ta! Còn cả con nhỏ tên Dung Ngộ kia, quá ngạo mạn, cũng phải cho nó cuốn gói!”

Chu Á Trầm chỉ tay về phía Dung Ngộ đang đứng cạnh.

Có Kỷ Yến Đình làm chỗ dựa, Chu Á Trầm càng thêm mạnh miệng, cằm hất cao đầy kiêu ngạo.

Khuôn mặt Kỷ lão gia tối sầm lại.

Từ nhiều năm rồi, Kỷ Yến Đình chưa từng thấy ông nội tức giận đến vậy.

Rốt cuộc cô gái kia là ai?

Lại khiến ông nội ra mặt bảo vệ đến mức ấy?

Anh không dám cãi lời ông nội. Một phần vì kính trọng người già, phần quan trọng hơn là sức khỏe ông không tốt, anh sợ ông tức giận sinh bệnh.

Anh lập tức lên tiếng:

“Á Trầm, ký hợp đồng giải ước đi.”

“Tại sao chứ?!” Chu Á Trầm tức tối, rõ ràng không hề nhận ra Kỷ lão gia là ai:

“Anh nói gì vậy? Anh đứng về phía người ngoài bắt nạt em sao?!”

Ánh mắt Kỷ lão gia lạnh lẽo như băng.

Trong nhà vốn đã có cả đống em trai, vậy mà lão Nhị lại nhận thêm một đứa em ở ngoài?

Đầu óc có vấn đề chắc?

Kỷ Yến Đình trầm giọng:

“Giám đốc Triệu, đưa Chu Á Trầm ra ngoài ngay!”

Không khí ngày càng căng thẳng, Giám đốc Triệu không dám chậm trễ, lập tức vẫy tay gọi hai nhân viên nam lại, áp giải Chu Á Trầm rời khỏi trường quay.

Chu Á Trầm tức đến phát điên.

Anh ta dù sao cũng là tiểu sinh hot nhất hiện nay, là ngôi sao mới đang lên với lượng fan khổng lồ, vậy mà lại bị đối xử thế này?

Cái con nhỏ kia rốt cuộc là ai?

Tại sao lại có thể lật ngược tình thế như vậy…?!
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 57



Trong sảnh lúc này chỉ còn lại ba người.

Kỷ lão gia trầm giọng hỏi:

“A Yến, tại sao nó lại gọi cháu là anh? Rốt cuộc ai mới là người ngoài?”

Kỷ Yến Đình mím môi, giọng khàn khàn:

“Ông nội, đó là đứa trẻ mồ côi nhà họ Chu mà trước đây cháu từng kể với ông. Mẹ cậu ta trước khi mất đã gửi gắm cậu ta cho cháu, cậu ta không còn ai thân thích, chỉ có thể dựa vào cháu. Gọi cháu một tiếng anh… cũng không có gì quá đáng.”

Kỷ lão gia nhớ ra rồi.

Khoảng mười năm trước, khi lão Nhị vừa mới vào nghề, từng đóng một bộ phim điện ảnh.

Vai diễn của nó là một đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, cha mất sớm, mẹ mắc ung thư.

Để tăng tính chân thực cho phim, đạo diễn khi ấy đã thật sự mời một diễn viên mắc bệnh nan y vào vai người mẹ.

Ngay sau khi phim đóng máy, nữ diễn viên thủ vai mẹ qua đời vì bệnh.

Dù chỉ là vài cảnh ngắn, nhưng vì là cảnh quan trọng, hai mẹ con trong phim đã cùng luyện tập, bồi dưỡng cảm xúc với nhau suốt một thời gian dài.

Cũng vì vậy, Kỷ Yến Đình quen biết Chu Á Trầm.

Lúc ấy Chu Á Trầm chỉ mới mười tuổi, luôn theo sát phía sau gọi anh ngọt xớt.

“Lúc quay bộ phim đó, mẹ cậu ta thật lòng đối xử rất tốt với cháu, rất chăm sóc cháu.”

Kỷ Yến Đình nói chậm rãi, “Trước lúc qua đời, dì Chu nắm tay cháu, bắt cháu hứa phải chăm sóc Á Trầm cả đời… Cháu phải giữ lời.”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.

Kỷ Yến Đình ngẩng đầu:

“Cô cười gì?”

Dung Ngộ cong môi:

“Nếu bà ấy thực lòng tốt với anh, thì đã không bắt một đứa nhỏ như anh gánh trách nhiệm làm cha thay rồi.”

“Chuyện này chẳng phải là một dạng trói buộc đạo đức hay sao?”

Sắc mặt Kỷ Yến Đình trầm xuống:

“Cho dù cô và ông nội có quan hệ gì đi nữa, cũng không đến lượt cô mở miệng ở đây.”

“Đồ hỗn láo, mau xin lỗi!”

Kỷ lão gia giận đến mặt tái xanh:

“Đồ nghiệt súc, không nghe ông nói à? Ngay, lập tức, xin lỗi!”

Kỷ Yến Đình mím chặt môi.

Trên đường đến đây, anh đã tra qua rồi, Dung Ngộ chỉ là một học sinh cấp ba, tham gia chương trình tuyển chọn có đầu tư từ Kỷ thị, nhờ đó nổi tiếng.

Về cơ bản, không có liên hệ gì với nhà họ Kỷ.

Nếu gượng ép nói là có thì…

Đó là gần đây ông nội đặc biệt quan tâm đến chương trình này, chẳng lẽ… ông nội là fan của cô?

“Ông nội, cháu nghĩ ông hồ đồ thật rồi.”

Anh mở miệng, “Ông lớn tuổi rồi, có theo đuổi thần tượng thì cháu cũng không nói gì. Nhưng vì một cô gái như Dung Ngộ, công khai giải ước với một nghệ sĩ đã ký hợp đồng, ông thấy có hợp lý không?”

Kỷ lão gia tức đến nỗi ngửa người ra sau, suýt nghẹt thở.

Dung Ngộ vỗ vỗ lưng ông:

“Sao con cứ thích nổi giận thế? Bác sĩ nói rồi, ai hay tức giận sẽ không sống thọ. Ngồi sang một bên đi.”

Kỷ Yến Đình trừng mắt.

Nguyền rủa ông nội sống không thọ thì thôi đi, lại còn sai ông nội ngồi sang bên?

Mà lạ nhất là… ông nội thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống!

Chủ tịch hô mưa gọi gió của Tập đoàn Kỷ thị, lúc này lại trông như một đứa trẻ nghe lời.

Không lẽ mình đang hoa mắt?

Kỷ Yến Đình xoa xoa mắt.

Dung Ngộ rót cho Kỷ lão gia một ly nước, lúc này mới ngẩng lên nhìn người chắt trai kia:

“A Yến, anh hiểu rõ Chu Á Trầm không?”

Sắc mặt Kỷ Yến Đình càng đen:

“Ai cho cô gọi tôi là A Yến?”

“Anh không hiểu,” Dung Ngộ tiếp tục, “Cậu ta không tôn trọng thương hiệu, không tôn trọng đạo diễn, càng không tôn trọng bạn diễn. Chỉ cần anh tìm hiểu chút thôi, sẽ thấy những gì tôi nói đều là thật.”

Kỷ Yến Đình im lặng.

Thật ra trong giới, một vài đạo diễn từng hợp tác đã kín đáo nhắc anh, rằng Chu Á Trầm có vài thói xấu.

Anh cũng từng đặc biệt thuê nhiều giáo viên dạy riêng các kỹ năng diễn xuất cho cậu ta.
Anh tưởng rằng cậu ta đã thay đổi rồi…

Anh đang định lên tiếng thì… Kỷ Chỉ Uyên vội vàng bước vào.

Kỷ Chỉ Uyên vừa mở cuộc họp, nghe nói dưới trường quay có chuyện liền lập tức kết thúc sớm, chạy xuống xem.

Vừa vào đã thấy lão Nhị, ông nội, với… Dung Ngộ.

Ba người trừng mắt nhìn nhau, không khí quái lạ.

“A Uyên, đến đúng lúc lắm.” Dung Ngộ nhấp một ngụm nước, quay đầu nói:

“Báo cho tất cả các phòng ban của Kỷ thị: Từ giờ trở đi, Chu Á Trầm không được phép xuất hiện trong bất kỳ danh sách hợp tác nào của tập đoàn.”

Con ngươi của Kỷ Yến Đình co rút lại.

Anh còn chưa hoàn hồn sau tiếng gọi thân mật “A Uyên” thì đã nghe thấy câu nói tiếp theo kia.

Khóe môi anh nhếch lên đầy chế giễu.

Người phụ nữ này… rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không?

Ông nội thích cô, thì cô tưởng mình là cái thá gì?

Đến cả chuyện kinh doanh của tập đoàn Kỷ thị mà cũng dám nhúng tay vào?

Cô lấy đâu ra mặt mũi vậy chứ?

Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy bên cạnh, người anh trai luôn được anh ngưỡng mộ — Kỷ Chỉ Uyên, đáp lời:

“Vâng, thưa Bà cố.”

Kỷ Yến Đình c.h.ế.t sững.

Một diễn viên nổi tiếng, luôn lịch sự tao nhã như anh, vậy mà môi giật một cái không kiểm soát được:

“Anh… anh vừa gọi cô ta là gì?”

“Dung Ngộ có thân phận thật sự là Thái phu nhân nhà họ Kỷ, cũng chính là Bà cố của chúng ta.”

Kỷ Chỉ Uyên nói đều đều:

“Em thấy sốc cũng bình thường, nhưng bây giờ không phải lúc để ngạc nhiên.”

“Về chuyện của Chu Á Trầm, anh vốn đã muốn khuyên em lâu rồi.”

Kỷ Chỉ Uyên tiếp tục, “Chúng ta thử tính xem, từ năm mười tuổi, học phí, sinh hoạt phí, viện phí… đều do em chi trả.

Đại học nó thi trượt, em lại dẫn nó vào giới giải trí, giới thiệu bao nhiêu tài nguyên, từng đồng từng cắc đều đổ hết vào nó.

Giờ nó trưởng thành rồi, cũng đi làm kiếm tiền rồi, em làm cha thế cũng nên có giới hạn chứ.”

Trong lòng Dung Ngộ lặng lẽ bĩu môi.

Kỷ Chỉ Uyên cháu cũng vậy thôi, đi khắp nơi “làm cha” cho Lam Nguyệt, giờ lại còn ngồi đó dạy đời người khác, đúng là giỏi đạo lý thật.

“Chuyện của Chu Á Trầm để sau nói.”

Kỷ Yến Đình nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía Dung Ngộ:

“Anh, anh có chắc anh hiểu rõ ‘Bà cố’ là có ý gì không?”

Kỷ Chỉ Uyên hoàn toàn hiểu tâm trạng lúc này của em trai.

Vì chính anh, ngày trước cũng từng y như vậy.

Anh gật đầu:

“Trên đời này, luôn tồn tại những điều không thể dùng khoa học giải thích. Không rõ lý do vì sao, nhưng sự thật là cô ấy chính là Bà cố của chúng ta.”

Kỷ Yến Đình cho rằng anh trai mình bị điên rồi.
Anh lạnh giọng:

“Có bằng chứng không?”

“Bằng chứng cái đầu cháu!”

Kỷ lão gia nện mạnh ly nước xuống bàn, “Mẹ ông chính là mẹ ông, không cần bất cứ bằng chứng nào hết!

Cháu mà còn nghi ngờ, lập tức cút khỏi nhà họ Kỷ, coi như ông không có đứa cháu này!”

“Sao lại cứ giận dỗi với con nít làm gì?”

Dung Ngộ giữ ông ngồi lại, ngẩng đầu lên:

“A Yến, lần đầu gặp mặt, gọi một tiếng ‘Bà cố’ nghe thử xem nào.”

Kỷ Yến Đình siết môi đến cứng ngắc.

Người phụ nữ này còn nhỏ tuổi hơn anh, mà bắt anh gọi một tiếng “Bà cố”?

Đùa à?

Không hiểu ông nội bị bỏ bùa gì, cũng không hiểu tại sao anh trai mình lại gọi ra được cái tiếng đó.

“Vốn còn định nhờ cháu nâng đỡ Bà cố chút, giờ xem ra, không trông mong được rồi.”

Kỷ lão gia đứng dậy, “Lão Nhị cứ cứng đầu vậy đấy, mẹ đừng so đo với nó. Mười hai giờ rồi, đi, ăn cơm trước, ăn xong rồi quay lại quay quảng cáo.”

Hai người mẹ con vai kề vai đi ra ngoài.

Kỷ Yến Đình thấp giọng nói:

“Anh cả dạo này bị thiếu tiền, vay mượn khắp nơi, cũng là vì người phụ nữ này đúng không?”

“Nói năng cẩn thận!”

Kỷ Chỉ Uyên liếc nhìn, “Đừng ‘người phụ nữ này’ nọ, như vậy là không tôn trọng Bà cố.”

Anh mở điện thoại, đưa một file tài liệu cho em trai xem:

“Tin tức quốc tế hôm qua: thiết bị dò tìm tốc độ cao, dùng lực hấp dẫn kéo chệch quỹ đạo tiểu hành tinh, xác suất va chạm Trái Đất đã giảm về không… Em có biết, các dữ liệu để tính toán điều đó, là ai làm ra không?”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 58



Con ngươi của Kỷ Yến Đình co lại.

Một nữ sinh trung học mười tám tuổi, chỉ bằng một cây bút, lại có thể tính ra lượng dữ liệu khổng lồ như vậy, độ chính xác vượt xa cả máy tính, gây chấn động trong giới toán học, vật lý, thậm chí cả ngành hàng không vũ trụ.

Nhưng vì chuyện này quá chấn động, nên đã bị các ông lớn trong giới đè xuống.

Nhưng nếu linh hồn của nữ sinh kia là linh hồn Thái phu nhân của nhà họ Kỷ, người đã qua đời ở tuổi ba mươi cách đây bảy mươi năm, thì tất cả… đều có thể lý giải.

Bà cố của anh, thái phu nhân của nhà họ Kỷ, mười bốn tuổi đã tiếp quản thương hành, ra nước ngoài du học, vào thời khắc đất nước cần nhất, mang thai lớn bụng, vẫn kiên quyết, liều lĩnh cùng ông cố dẫn theo hơn ba mươi du học sinh ưu tú trở về bằng tàu thủy.

Ông cố đã c.h.ế.t giữa đại dương để bảo vệ các du học sinh, còn Bà cố thì hiến dâng cả cuộc đời ngắn ngủi cho đất nước.

Phải chăng vì tích đủ phúc đức, nên mới được xuyên không bảy mươi năm, sống lại một đời?

“Giờ thì tin rồi chứ?”

Kỷ Chỉ Uyên vỗ vai anh:

“Đi xin lỗi đi, Bà cố sẽ không chấp nhặt với em.”

Dung Ngộ và Kỷ lão gia đã đến nhà hàng tầng dưới.

Hai người vừa ngồi xuống, Kỷ Chỉ Uyên và Kỷ Yến Đình cũng đến.

May mà đây là nhà hàng tư nhân của nhà họ Kỷ, không có người ngoài, ngoại trừ vài nhân viên phục vụ cứ liên tục lén nhìn Kỷ Yến Đình đầy ngưỡng mộ, còn lại thì khá yên tĩnh.

Kỷ Yến Đình há miệng, rồi lại ngậm vào.
Lại há ra, rồi lại ngậm lại.

Anh muốn gọi, nhưng không gọi nổi.

Chủ yếu là vì… gương mặt của Dung Ngộ quá trẻ…

Kỷ Chỉ Uyên thấy thế, tạo cầu thang cho em trai bước xuống, gắp cho Dung Ngộ một miếng cá:
“Bà cố, ăn cái này đi ạ.”

Kỷ Yến Đình rót một ly trà, hai tay dâng lên:

“Bà cố, mời uống trà ạ. Trước kia cháu có nhiều điều mạo phạm, mong Bà cố thứ lỗi.”

Dung Ngộ nhận lấy, mỉm cười:

“Không sao, sau này đừng ‘quay lưng giúp người ngoài’ là được rồi.”

“Coi như mày còn biết điều.”

Kỷ lão gia cuối cùng cũng nở nụ cười:

“A Yến, không phải cháu đang quay phim ở sa mạc sao, sao về Hải Thành rồi?”

“Hôm kia đóng máy rồi ạ.” Kỷ Yến Đình đáp, “Ngày mai còn phải đi Kinh Thành ghi âm bài mới.”

Kỷ Lão gia và anh trò chuyện vài chuyện thường ngày, không khí trên bàn ăn cũng coi như hòa thuận.

Đột nhiên điện thoại Dung Ngộ rung lên.

Cô nhìn lướt qua, là cuộc gọi từ Tô Điềm.

Cô vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên giọng sốt ruột của Tô Điềm:

“Trời ơi, chị Ngộ, chị không đọc tin nhắn WeChat à, cả nhóm nổ tung luôn rồi! Chị đang làm gì vậy hả!”

Dung Ngộ khó hiểu:

“Có chuyện gì?”

“Tiểu sinh nổi đình nổi đám Chu Á Trầm đang livestream, vừa trò chuyện với fan vừa khóc bù lu bù loa, gọi đích danh nói chị cướp mất tài nguyên của anh ta!”

Tô Điềm tức giận bất bình:

“Fan Chu Á Trầm đang mắng chị lên hot search rồi, cả quảng trường cũng bị ‘càn quét’, chị mau mau ra mặt giải thích đi!”

Sáng nay, các tài khoản marketing đã tung tin, Dung Ngộ được chọn hợp tác cùng Chu Á Trầm quay quảng cáo cho dòng điện thoại mới của tập đoàn Kỷ thị.

Chu Á Trầm đang nổi đình nổi đám, xuất hiện cùng anh ta thì độ hot của Dung Ngộ cũng tăng vọt.

Trong nhóm chat ai nấy đều chúc mừng Dung Ngộ.

Ai mà ngờ được, Chu Á Trầm lại tự mình nhảy vào chiến trường, trực tiếp “bóc” Dung Ngộ, chính chủ cũng nhập cuộc, fan thì gào khóc muốn thay thần tượng xả giận, cả mạng đều là lời lẽ mạt sát kinh khủng.

Chưa kể, tài nguyên này lại không rơi vào tay hai người có thứ hạng cao hơn là Dung Nhược Dao và Lisa, fan của hai nhà đó cũng nhân cơ hội hùa vào, khiến trận chiến càng dữ dội.

May mà Dung Ngộ không có tài khoản Weibo.
Chứ nếu có, chắc đã bị report đến mức bị khoá rồi.

“Được rồi, chị biết rồi.”

Dung Ngộ cúp máy, mở ứng dụng livestream, quả nhiên, Chu Á Trầm đang phát trực tiếp, lượng người xem đã vượt 100 nghìn, độ hot tăng chóng mặt.

Anh ta ngồi đó, hốc mắt đỏ hoe, liên tục lấy khăn giấy chấm nước mắt.

“Dung Ngộ dù là người mới, nhưng rất chuyên nghiệp, tôi rất nể trọng cô ấy… Thương hiệu đột ngột hủy hợp đồng với tôi, để cô ấy gánh vác vai chính, tôi cảm thấy điều đó cũng hợp lý thôi…”

“Suy cho cùng là do năng lực cá nhân của tôi kém, chưa đạt yêu cầu của thương hiệu, sau này tôi sẽ cố gắng hơn…”

“Các bé ngoan à, bình tĩnh một chút, đừng mắng Dung Ngộ nữa, cô ấy rất giỏi, đây là cơ hội mà cô ấy xứng đáng có được…”

“Con mẹ nó, một thằng đàn ông mà khóc lóc như vậy, cũng có fan à?”

Kỷ Lão gia ném thẳng đũa xuống bàn:

“Giả vờ đáng thương, tỏ vẻ tội nghiệp, xúi giục fan ra trận, đúng là một đoá đại bạch liên quốc dân!”

Kỷ Chỉ Uyên: “…”

Kỷ Lão gia sóng gió mạng mấy ngày, vậy mà còn học được cả từ mới.

Kỷ Yến Đình vội vàng lấy điện thoại ra, hệ thống đã tự động đẩy thông báo về buổi livestream này.

Trong phòng livestream, hàng loạt fan đang điên cuồng chửi rủa:

[Con tiện nhân Dung Ngộ đó, dựa vào cái gì mà cướp hợp đồng đại diện của anh tôi!]

[Cái hợp đồng này, nhà chúng ta đã chốt từ hai tháng trước, mà cô ta lại chen ngang, chẳng lẽ sau lưng cô ta có đại gia?]

[Đây là lần đầu tiên anh tôi được nhận hợp đồng đại diện thương hiệu lớn như vậy, lại bị một tân binh cướp mất, các người cam lòng sao? Tôi thì không!]

[Ai biết tìm info không, trong vòng 5 phút lôi hết thông tin cá nhân của Dung Ngộ ra, tôi muốn gửi mèo c.h.ế.t cho cô ta!]

[Loại người như cô ta, không xứng tồn tại trên thế giới này!]

[…]

Fan đã kích động đến mức như vậy, mà Chu Á Trầm lại không hề lên tiếng xoa dịu, ngược lại còn liên tục ngầm kích động, khiến tình hình càng lúc càng mất kiểm soát.

“Thông tin cá nhân của Bà cố đã được Viện Hàng không Vũ trụ yêu cầu mã hóa, cư dân mạng không tra ra được gì.”

Kỷ Chỉ Uyên mặt lạnh nhìn về phía Kỷ Yến Đình:
“Năm phút, em xử lý được chuyện này không?”

Kỷ Yến Đình gật đầu.

Anh lập tức gọi điện cho Chu Á Trầm.

Trong phòng livestream, điện thoại của Chu Á Trầm đổ chuông.

Anh ta nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng tắt máy.

Điện thoại lại vang lên, lại tắt.

Mặt Kỷ Yến Đình càng lúc càng khó coi, lập tức gọi cho quản lý của Chu Á Trầm, cố gắng đè nén lửa giận trong giọng nói:

“Anh cứ thế mà để cậu ta làm loạn như vậy à?”

Quản lý đáp với giọng điệu bình tĩnh:

“Ngôn tiên sinh, Á Trầm bị tập đoàn Kỷ thị hủy hợp đồng mà không rõ lý do, trong lòng uất ức, cũng chỉ muốn tâm sự với fan để xả bớt cảm xúc tiêu cực thôi, vậy mà gọi là làm loạn sao? Anh xem đi, giờ Top 10 hot search toàn là Á Trầm, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, fan tăng vọt, toàn là fan thương cảm từ cư dân mạng, sau này nhận phim sẽ rất có lợi…”

“Tôi cho anh 10 giây.”

Kỷ Yến Đình từng chữ từng chữ lạnh lùng:

“Tắt livestream ngay lập tức, ngay bây giờ!”

Từ trước đến nay, mọi tài nguyên phim ảnh, quảng cáo của Chu Á Trầm đều do Kỷ Yến Đình giới thiệu, quản lý cũng rất nể mặt anh.

Nhưng quản lý lắp bắp:

“Ngôn tiên sinh… chủ yếu là… giờ tôi cũng không biết Á Trầm đang ở đâu… gọi cậu ta cũng không bắt máy…”

Chỉ trong thoáng chốc, dư luận đã bùng phát dữ dội hơn.

Có người nói Dung Ngộ dựa dẫm đại gia, dùng thân thể để leo lên.

Có người mắng tập đoàn Kỷ thị cố tình đè ép Chu Á Trầm, là tư bản độc ác.

Thậm chí có fan tràn sang weibo chính thức của Kỷ thị, để lại bình luận chửi rủa đầy rẫy…

Chu Á Trầm vẫn tiếp tục livestream.

Anh ta nhìn lướt qua vô số bình luận trong phòng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh nhạt.

Một con tân binh nho nhỏ, mà cũng dám cướp tài nguyên của anh ta?

Vậy thì cứ để Dung Ngộnếm thử cảm giác bị fan của anh ta “dìm chết” là thế nào…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 59



Năm phút trôi qua.

Buổi livestream của Chu Á Trầm càng lúc càng hot, leo thẳng lên tiêu đề đầu các nền tảng phần mềm lớn, độ thảo luận vượt mốc 1.000.000.

Sắc mặt của Kỷ Yến Đình âm trầm đến đáng sợ, như mây đen cuồn cuộn kéo đến từ chân trời.

“Là anh đã đánh giá em quá cao rồi.” Kỷ Chỉ Uyên vừa gửi xong một tin nhắn, vừa ngẩng đầu nhìn Kỷ lão gia đang sốt ruột bất an:

“Đừng vội, sẽ xử lý ngay thôi.”

Quả nhiên, chỉ một phút sau, phòng livestream của Chu Á Trầm bị cấm phát sóng.

Tuy nền tảng livestream đó không có vốn đầu tư từ nhà họ Kỷ, nhưng quan hệ giữa Kỷ Chỉ Uyên và tổng giám đốc bên đó cũng không tệ, chỉ một câu nói là giải quyết xong.

Ngay sau đó, điện thoại của Kỷ Yến Đình rung lên.

Giọng của Chu Á Trầm vang lên:

“Anh, tài khoản livestream của em bị khóa rồi, anh mau nghĩ cách giúp em mở lại đi…”

“Tại sao bị khóa tài khoản, em không rõ nguyên nhân à?” Giọng Kỷ Yến Đình lạnh đến mức đáng sợ.

“Kích động fan, tạo ra bạo lực mạng, chuyện này lớn nhỏ tùy cách xử lý. Chu Á Trầm, trước khi làm chuyện gì, em có từng nghĩ đến hậu quả không?”

Giọng nói lạnh lẽo khiến Chu Á Trầm rùng mình một cái, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút.

Từ trước đến nay, Kỷ Yến Đình luôn đối xử rất nhẹ nhàng với Chu Á Trầm, đây là lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên như thế.

Chu Á Trầm tủi thân đến cực điểm, mấp máy môi nói nhỏ:

“Em vất vả lắm mới nhận được hợp đồng phát ngôn một thương hiệu lớn, giờ thì mất luôn rồi, fan em chỉ là không cam lòng thôi, em có làm gì sai đâu…”

“Em còn trẻ, sau này sẽ có nhiều cơ hội khác. Nhưng nếu làm rạn nứt quan hệ với Kỷ thị, sẽ không còn công ty nào dám hợp tác với em nữa.”

Giọng Kỷ Yến Đình vẫn lạnh như băng:

“Nếu còn tái phạm, đừng gọi anh là anh nữa.”

Nói xong, anh cúp máy.

“Bà cố, cháu xin lỗi.” Anh quay sang nhìn Dung Ngộ, “Là cháu không quản tốt cậu ấy…”

“Không đến lượt cháu xin lỗi.” Dung Ngộ đứng dậy, “Bà còn phải quay quảng cáo, cứ thong thả ăn đi, nhớ thanh toán.”

Kỷ lão gia trừng mắt nhìn Kỷ Yến Đình một cái, rồi lon ton theo Dung Ngộ đi đến phim trường, lần này ông phải theo sát từ đầu đến cuối, xem ai còn dám không biết điều.

Kỷ Chỉ Uyên cũng đứng dậy rời đi.

Kỷ Yến Đình mím môi, rút thẻ đen ra thanh toán, rồi ra khỏi nhà hàng, ngồi vào xe, gửi cho Chu Á Trầm một tin nhắn WeChat:

“Cậu đăng một bài trên Weibo, công khai xin lỗi Dung Ngộ.”

Chu Á Trầm vừa đọc tin liền tức đến mức suýt nữa ném luôn điện thoại.

Tài khoản livestream đó của anh ta có hàng chục triệu fan, mỗi tháng livestream bán hàng bốn, năm lần là kiếm được bộn tiền, giờ bị khóa thế này, chẳng khác nào mất trắng một khoản tài sản lớn.

Đã chịu cú sốc lớn đến vậy, Kỷ Yến Đình không những không an ủi anh ta, lại còn ra lệnh bắt anh ta công khai xin lỗi Dung Ngộ?

Một tiểu sinh lưu lượng đang nổi, phải cúi đầu xin lỗi một người mới debut còn chưa qua vòng tuyển chọn, chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất giới giải trí năm nay sao?

“Em không sai, em không xin lỗi.”

“Fan bạo lực mạng Dung Ngộ thì liên quan gì đến em? Sao lại bắt em gánh hậu quả?”

Ánh mắt Kỷ Yến Đình như nổi giông tố.

Có lẽ là do trước giờ anh quá nuông chiều Chu Á Trầm rồi.

Vốn dĩ, nếu Chu Á Trầm chịu xin lỗi, khiến bà cố bớt giận, anh có thể nhân cơ hội đề nghị bà cố rút lệnh phong sát thương hiệu với Chu Á Trầm.

Nhưng giờ thì… cũng tốt, để Chu Á Trầm nếm chút bài học.

Trên mạng, dư luận càng lúc càng gay gắt.

Vì Chu Á Trầm đích thân ra mặt, fan cũng dốc toàn lực, người qua đường không rõ đầu đuôi cũng hùa vào, khiến hot search bùng nổ liên tục.

[Anh tôi đáng thương quá, tài khoản mà cũng bị phong!]

[Một đám tư bản ăn thịt người không nhả xương, tội nghiệp Á Trầm ca ca.]

[Tôi muốn biết tại sao tư bản lại bảo vệ Dung Ngộ, cô ta rốt cuộc có hậu thuẫn gì?]

[Chắc chắn là ôm được kim chủ rồi, dùng thân thể non trẻ để đổi tài nguyên.]

[Đã lâu vậy rồi, sao vẫn chưa có ai tra ra được lý lịch của Dung Ngộ, dân mạng giờ yếu thật.]

[……]

Chủ nhật.

Cả nhà họ Dung đều có mặt.

Sau khi Dung Nhược Dao luyện đàn xong, cô ta nằm xuống sofa phòng khách, vừa mở điện thoại thì tiêu đề một tin tức nổi bật bật lên ngay đầu trang.

Cô ta lập tức bật dậy:

“Ba mẹ ơi, chị lên hot search rồi!”

Thần sắc của Thẩm Lâm hơi phức tạp.

Trước đây bà không mấy xem trọng cô con gái riêng của này, nhưng từ khi con bé tham gia chương trình, thứ hạng tăng vọt như tên lửa, lại còn giành được hợp đồng phát ngôn thương hiệu, độ hot gần như ngang ngửa với Dao Dao.

Cô con gái ruột mà bà dày công bồi dưỡng, vậy mà lại không bằng một đứa con gái riêng lớn lên ở quê.

Trong lòng bà muôn vàn cảm xúc đan xen, khó mà diễn tả bằng lời.

“Trời ơi, chị lại đắc tội với tiểu sinh hot nhất giới giải trí hiện nay, Chu Á Trầm.” Dung Nhược Dao hô to, “Lẽ ra hợp đồng phát ngôn là của cả chị ấy và Chu Á Trầm, bây giờ chỉ còn mình chị, fan của Chu Á Trầm tức đến phát điên, cả mạng đang treo thưởng để tra ra thông tin riêng tư của chị.”

Cô ta quay sang nhìn Dung Vọng Thiên:
“Nếu dân mạng tra ra chị ấy là đại tiểu thư nhà họ Dung, chắc chắn sản phẩm của Tập đoàn Dung thị sẽ bị tẩy chay…”

Thẩm Lâm khẽ thở phào không một tiếng động.

Dung Ngộ đắc tội với tiểu sinh lưu lượng, bị fan công kích, thứ hạng kỳ sau chắc chắn sẽ bị kéo xuống…

Bà nhẹ giọng nói:

“Đừng xem thường sức mạnh của dân mạng. Năm ngoái có một minh tinh bị phanh phui ngoại tình trong hôn nhân, không chịu nhận sai, còn thách thức dư luận, cuối cùng công ty gia tộc bị cư dân mạng báo cáo đến phá sản.”

Sắc mặt Dung Vọng Thiên lập tức sầm lại:

“Lẽ ra tôi không nên đón nó về Hải Thành. Không đóng góp được gì cho gia đình thì thôi, còn toàn gây chuyện, tức c.h.ế.t tôi rồi… Bây giờ phải làm sao?”

Thẩm Lâm ngừng một chút rồi nói:

“Bảo Tiểu Ngộ công khai xin lỗi Chu Á Trầm, nếu không khó mà dập được sóng gió lần này.”

Dung Vọng Thiên lấy điện thoại gọi cho Dung Ngộ, nhưng không ai nghe máy.

“Chắc chị đang bận.” Giọng của Dung Nhược Dao mang theo chút ghen tị, “Chắc đang quay quảng cáo sản phẩm mới của Tập đoàn Kỷ thị.”

Dung Vọng Thiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác.
Ông chuẩn bị tự mình đi tìm Dung Ngộ.

Nhưng vừa bước ra một bước, ông lại dừng lại, vì ông không biết phải tìm Dung Ngộ ở đâu.

Suốt mấy tháng qua, ông đến cả tiền sinh hoạt cũng không cho con bé.

Chẳng lẽ, đúng như lời đồn trên mạng, Tiểu Ngộ ôm được kim chủ nên mới có tài nguyên đó?

Ánh mắt ông tối sầm lại.

Đúng lúc này, giọng của Dung Nhược Dao vang lên:

“Hot, hot search bùng nổ rồi, tài khoản chính thức của Kỷ thị lên tiếng rồi…”

Cô ta lập tức nhấn vào xem.

Ban đầu còn tưởng Kỷ thị bị áp lực dư luận nên lên tiếng xin lỗi, đồng thời tuyên bố hủy hợp đồng phát ngôn của Dung Ngộ.

Ai ngờ, vừa bấm vào thì thấy, đó lại là hậu trường quay quảng cáo của Giải trí Kỷ thị sáng nay, do Dung Ngộ và Chu Á Trầm cùng quay.

[Cười xỉu, mấy người chửi Dung Ngộ có định ra mặt xin lỗi không?]

[Anh nhà các người giỏi thật đấy, vài câu thoại quảng cáo mà cũng phải đọc bằng số, thật là hiếm có khó tìm.]

[Ủng hộ Dung Ngộ, nên tẩy chay những diễn viên không có đạo đức nghề nghiệp, cái giới này vốn đã đủ loạn rồi!]

[Rõ ràng là ai kia không chuyên nghiệp, bị cấp cao Kỷ thị đuổi khỏi dự án, fan lại cứ khăng khăng nói Dung Ngộ ôm kim chủ. Gì chứ? Sỉ nhục phụ nữ thì các người thấy tự hào lắm à?]

[Tôi đã nói rồi, Dung Ngộ không giống loại người đó, mấy người vu khống cô ấy, mau xin lỗi đi!]

[……]

[Mấy người giờ mới biết phốt của Chu Á Trầm à? Hai năm trước trong giới đã đồn anh ta hay ra vẻ ngôi sao rồi.]

[Hai năm trước anh ta còn là người không ai biết, vậy mà cũng dám chảnh, lấy đâu ra tự tin vậy?]

[Thông tin bên lề: Chu Á Trầm là em kết nghĩa của ảnh đế Ngôn Đình, được ảnh đế chống lưng, nên trong giới mới dám ngang ngược như vậy…]

[Đừng kéo Ngôn Đình vào nữa được không? Mấy năm nay, bao nhiêu tài nguyên phát ngôn hạng nhất của ảnh đế đều bị Chu Á Trầm cướp đi, fan chúng tôi tức c.h.ế.t rồi…]

[……]
 
Back
Top