Đô Thị  Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 100


Edit: Mạn Già La

*

Cả ba bước vào trong cánh cửa, tôi biết, tiếp theo, “tôi” ở bên kia sẽ nhìn thấy ba người bọn họ vừa được phân đến trong ký túc xá. Còn ba người bọn họ cũng sẽ cố gắng giả vờ bình thường, vì để dâng lên cho Mẹ một câu truyện hay, nên tham khảo thể loại tình yêu điển hình trong truyện của nhân loạn, do đó bị tôi phát hiện.

Khoảnh khắc tôi phát hiện ra, tính bảo mật của câu chuyện không còn tồn tại nữa. Phá vỡ tính bảo mật của câu chuyện chẳng khác nào xé bỏ thỏa thuận giữa bọn họ và Mẹ. Vì vậy, bọn họ bị trừng phạt. Mà linh hồn của bọn họ và thể xác hòa làm một, cũng sẽ không thể dễ dàng cởi bỏ thể xác, cho nên mới trở thành dáng vẻ lúc ấy tôi nhìn thấy.

Còn tôi……

Tôi đứng trong rạp chiếu phim, chợt nhận ra tình huống không ổn.

Rất hiển nhiên, các cuộc đàm phán của bọn họ với Mẹ, bao gồm cả rủi ro bản thân có lẽ không thể trục xuất linh hồn ra khỏi cơ thể mà đến Thế giới cũ, tất cả đều là vì nhằm tiếp tục câu chuyện một cách an toàn.

Ngay giây đầu tiên, trước khi tôi nhận ra yêu cầu đàm phán của Mẹ, câu chuyện này vẫn chưa thể tính là kết thúc.

Nhưng bây giờ, tôi đã biết hoàn chỉnh mọi thứ và biết hoàn toàn quá trình phát triển của câu chuyện.

Như vậy…… câu chuyện dường như đã kết thúc.

Một tràng vỗ tay giống như sấm rơi xuống mặt đất bằng phẳng, tôi nhìn thấy rạp chiếu phim xung quanh mình đang dần tan rã, từng mảnh từng mảnh, giống như bông tuyết, cuối cùng bị mai một trong không gian này.

Hình dáng của thư phòng hiện ra.

Tôi lại lần này quay lại trong căn thư phòng đó, và bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một...... người đang đứng trước mặt mình.

*

Tôi có thể cảm nhận được y đang đứng trước mặt mình, nhưng tôi thậm chí không muốn vươn tay ra thử. Tôi biết mình không thể nhìn thấy hay chạm vào y, cái mà tôi gọi là “y đang đứng trước mặt tôi” chẳng qua là tin tức y muốn truyền đến đầu của tôi thôi.

ABC trong góc đã hoàn toàn hiện ra hình người, quỳ gối ở trong góc. Lúc này tôi mới nhìn thấy ba người sắc mặt tái nhợt, hàng mày cau chặt, cắn chặt môi dưới, tạo nên tương phản rõ ràng với cơ thể quỳ phục trung thành.

Nói vậy, hành vi của bọn họ sau khi nhìn thấy Mẹ có liên quan đến thỏa thuận mà bọn họ đã lập với Mẹ lúc trước.

“…... Tại sao bạn phải làm như vậy?” Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng về phía nơi mà tôi nghĩ sẽ có một người.

“Cậu xác định muốn hỏi cái này?” Trực giác của tôi không sai, đối diện truyền đến một giọng nói, lại là giọng điệu trêu chọc, “Lỡ như, đây là một câu nói cuối cùng trong đời cậu đấy, nhất định phải hỏi cho kỹ.”

Tôi nhéo vào lòng bàn tay, cảnh cáo bản thân không được bị lời nói của y dọa. Về cơ bản tôi đã hiểu tên này là người như thế nào, chỉ cần để câu chuyện “hay”, cái gì y cũng có thể làm được.

Kiểu đe dọa này đối với tôi chỉ là một trong những mánh khóe nhỏ của y.

“Cậu thật sự không hiểu sao?” Giọng nói kia lập tức vang lên, bấy giờ tôi mới nhớ tới còn có một cuốn về tôi tồn tại ở đâu đó, có thể từng giây từng phút nhìn ra tâm trạng của tôi, “Đúng vậy, tôi chính là vì đọc một câu chuyện hay mới có thể làm ra nhiều chuyện như thế.”

…… b**n th**.

Tôi bình tĩnh nuốt nước bọt: “Bạn bắt đầu câu chuyện từ khi nào?”

“Dĩ nhiên là —— ngay từ đầu.”

Quả nhiên.

Quả nhiên là đúng như tôi tưởng tượng!!

Cái gọi là truyện, căn bản không phải là dàn ý giao cho ba người ABC kia. Mà là hiện tại cùng quá khứ, đã bắt đầu từ lúc ba người ABC sinh ra, đã là một câu chuyện rất dài!

Không chỉ là cuốn sách tình yêu nguyên tác kia, mà câu chuyện này bao gồm cả cuộc đời đau khổ của mỗi chúng ta —— tuy nhiên, khi cuộc sống đau thương được thể hiện trong câu chữ, thì sẽ ngay lập tức trở nên thú vị, thăng trầm bấp bênh, những câu chuyện có thể làm nhói lòng người xem.

Từ lúc bắt đầu, thứ y muốn xem không phải là một câu chuyện tình yêu bình yên, đơn giản.

Cũng ngay từ lúc bắt đầu, cũng đã chuẩn bị sẵn tra tấn mỗi người chúng ta.

2

Hiện giờ tôi đã cách biệt với thần, ABC không biết nên tính là chủng tộc nào, Đặng Tề đã vĩnh viễn rời xa thế giới, đáp ứng đầy đủ yếu tố nhân vật chính cần “trưởng thành” trong truyện.

2

…… Đây mới là câu chuyện của tôi. Đây mới là câu chuyện mà Mẹ, vẫn và luôn muốn xem.

“Cảm ơn cậu, tôi chân thành cảm ơn,” giọng Mẹ nhẹ nhàng đến mức lời cảm ơn tôi cũng không hề có vẻ giả tạo, “Nếu cậu không thông minh như vậy, hiện giờ còn chưa hiểu hết những điều này, thì câu chuyện của tôi sẽ không kết thúc đẹp như thế.”

Tôi muốn kết thúc!! Tôi có thể cảm thấy lòng bàn tay của mình bắt đầu đổ mồ hôi, trong nháy mắt, ý thức của tôi gần như muốn thoát khỏi đây, nhưng đôi chân lại không chịu nhúc nhích.

Tôi đã bắt đầu bị y khống chế.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng tìm chủ đề mà y thấy hứng thú: “Bạn...... cái gọi là cuốn sách trên tay bạn, thực ra...... không phải là cuốn trong tay ABC đúng chứ."

Đối phương sửng sốt một chút, như là không nghĩ tới tôi có thể đoán được điểm này, sau đó lớn tiếng cười to: “Ha ha! Thật không nghĩ tới cậu có thể đoán được một bước này —— đúng vậy, trong tay tôi đã bắt đầu từ rất sớm, các cậu đều là một nhân vật trong đó.”

“Ai có thể nghĩ tới tác giả thật ra cũng là một nhân vật, mà nhân vật phụ trong truyện kỳ thật mới là tác giả chân chính đâu?”

2

Tác giả trở thành nhân vật, còn nhân vật trở thành tác giả, đây là một loại đảo ngược thân phận khác mà tôi rất quen thuộc. Khi xem phim, nhân vật là tôi cũng trở thành khán giả, còn tác giả nguyên tác trở thành diễn viên. Trong đầu hỗn loạn, tôi có thể cảm nhận được mình sắp chạm đến bến bờ mà tôi muốn chạm vào, nhưng vẫn còn cần một chút thời gian.

“Không, lần này tôi đương nhiên sẽ không cho cậu thời gian,” đối phương dùng giọng nói lười biếng phán cho tôi tử hình, “Cậu quá lợi hại, nói thật, cậu có thể tìm được nơi này, đã phá vỡ dự liệu của tôi, có thời gian, lỡ đâu, cậu thực sự có thể tìm được cách gặp tôi, tôi thực sự sẽ sợ sự tồn tại của cậu.”

“Câu chuyện đến đây cũng đã rất viên mãn, mỗi người đều đã biết chân tướng, mỗi người cũng đã trưởng thành, còn tôi, tác giả duy nhất của câu chuyện này, cũng là độc giả duy nhất, cũng đã cảm thấy mỹ mãn, đã đến lúc thêm dấu chấm hết cho nó rồi.”

“Còn có lời gì muốn nói không? Câu nói cuối cùng, hi vọng cậu có thể trân trọng.”

Tôi là, sắp chết sao?

Tôi không biết bây giờ trên mặt mình có biểu cảm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được trong đầu mình nổi sóng to gió lớn.

Giờ phút này, tử vong đang nhảy múa trước chóp mũi tôi. Hoặc là giây sau sẽ tìm được kho báu dưới biển, hoặc là giây tiếp theo sẽ thuyền lật người chết.

Vô số hải âu lượn quanh thuyền nhỏ của tôi, gặm cánh buồm của tôi, cất lên những tiếng kêu khiến người ta sợ hãi. Thân phận đổi chỗ, sự xuất hiện của Mẹ, sự bất thường của ba người, Đặng Tề thức tỉnh, ký ức mơ hồ…... Một mớ thông tin bòng bong đang cuộn xoáy trên bầu trời của tôi, tôi biết mình có vô số suy nghĩ và phỏng đoán cần được sắp xếp lại, nhưng tôi không còn thời gian quý báu nữa.

Câu hỏi cuối cùng, tôi nên hỏi cái gì. “Bạn chỉ muốn giải quyết tôi, hay là muốn giải quyết tất cả mọi người?” hay “Sau khi tôi chết, thế giới của tôi sẽ trở thành như thế nào”? Hay là theo đuổi bản chất của chính mình, hỏi y bây giờ tôi thế nào mới được coi là chết?

…… A.

Trong hỗn loạn, gió lốc trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, ngọn lửa dần dần bốc cháy lên, thiêu đốt con ngươi tôi.

Tôi có thể cảm nhận được đối phương ngẩn ra, có lẽ ngay cả Mẹ cũng không hiểu tại sao tôi đột nhiên tinh thần sảng khoái.

Tôi hít một hơi thật sâu, hướng sang phía đối diện, dùng hết sức lực, nói ra những lời cuối cùng đã đến miệng.

“Bạn có muốn xem, câu chuyện càng thú vị hơn không?”
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 101


Edit: Mạn Già La

*

……

……

……

Tôi có thể cảm nhận không khí ngưng trệ vài giây.

Đối phương dường như bị lời nói của tôi làm cho kinh ngạc, kế tiếp cũng không trực tiếp ra tay với tôi như y đã nói trước đó, mà đột nhiên thay đổi thái độ, tựa hồ có chút hứng thú cùng uy h**p hỏi tôi.

“Làm sao cậu đột nhiên nghĩ đến muốn hỏi cái này?”

Tôi thậm chí còn nghe thấy giọng của y đến gần tôi, nên là tôi không thể nhịn được lùi lại hai bước —— lúc này tôi mới nhận ra, y đã giải trừ trối buộc trên cơ thể tôi.

Tôi lại có thể hành động.

Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không phải lo lắng về mạng sống của mình nữa.

Tôi run rẩy lùi lại mấy bước, sau khi xác định mình tuyệt đối đã cách xa người trong suốt này, mới ngẩng đầu lên trả lời: “Bạn rất thích đọc truyện, tôi không biết tại sao, có lẽ là do cảm xúc của con người mới đạm mạc, có lẽ bởi vì bạn là con người cũ, nhưng không quan trọng, nói tóm lại, chính là bạn rất thích đọc truyện.”

Đối diện:……

“Đừng nói nhảm.” Y nhanh chóng trả lời tôi.

Nhưng tôi biết, thực ra y đã hiểu ý tôi rồi.

“Tựa như bạn hiểu tôi, kỳ thật tôi cũng hiểu bạn, bạn có thể cảm nhận được, phải không?” Tôi ngoan cường nói tiếp, “Chuyện này đã nháo rất lớn, tuy kế hoạch ban đầu của bạn là muốn mở rộng câu chuyện, nhưng lớn như vậy, nhất định đã hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bạn.”

“Câu chuyện này bạn hoàn toàn có thể kết thúc, hoặc là, vừa rồi không nói lời nào, bất chợt kết thúc mạng sống của tôi ở lúc tôi không hay biết. Cứ như vậy chẳng phải sẽ càng an toàn hơn sao, hơn nữa cũng không cần lo lắng tôi phản kháng?”

“Nhưng bạn không làm vậy, hơn nữa bộ phim xem lúc trước, bọn họ nói thế giới con người cũ vô cùng quý giá, hơn nữa mức độ nguy hiểm là cao nhất, khó ước tính nhất. Từ lúc đó, trong lòng tôi đã có suy tính.”

4

“Thật ra, những câu chuyện khác mà bạn đang tạo ra đều là giả, phải không? Điều duy nhất bạn thực sự quan tâm, đang vận hành chân chính là câu chuyện này của tôi thôi. Những câu chuyện khác chỉ là vỏ bọc để bạn giả vờ rằng thế giới của bạn là một nhà xưởng câu chuyện.”

“Nếu không, bạn không thể quan tâm nhiều như vậy, cho nên…...” Tôi cảm thấy mình nói ra điều này có chút ngu ngốc, nhưng sự thật là phải nói: “Cho nên, không nguyện ý kết thúc câu chuyện này.”

“Đúng vậy, bạn không bỏ được!” Tôi lớn tiếng nói, “Bạn cho tôi nói câu này, vốn dĩ chính là cho mình một cơ hội! Bạn vốn không muốn để câu chuyện này kết thúc, bạn hy vọng có thể tiếp tục xem câu chuyện càng nhiều hơn, càng nhiều thú vị hơn! Sau khi câu chuyện này kết thúc, bạn căn bản không thể sáng tác ra câu chuyện thú vị hơn!”

Nói xong, tôi thở ra một hơi dài. Trái tim tôi đập thình thịch, thực ra chín trong mười câu trong lời nói vô cùng hùng hồn vừa rồi là do tôi bịa ra trong lúc xúc động dâng trào, cũng không biết có thể lừa gạt được không.

2

Tôi có thể cảm nhận được thể linh hồn thể của mình trên trán toát mồ hôi đầm đìa, tôi rất sợ đối phương trực tiếp phủ nhận suy đoán của tôi, cho nên lời lẽ hùng hồn của tôi liền thành vô ích.

“……” Đối phương sửng sốt một chút, sau đó lại tiếp tục giọng điệu trêu chọc, “Đúng vậy, không hổ là...... nhân vật chính của tôi, có thể nghĩ ra cái này.”

“Phải, tôi không phủ nhận là mình rất yêu thích câu chuyện này, rất không bỏ được câu chuyện này, cũng không muốn cho nó kết thúc. Nhưng ——”

“Nhưng mà, chuyện đến bây giờ, cậu cảm thấy còn có thể sáng tác thêm gì nữa?” Giọng điệu y chế giễu, “Cậu sẽ không thật sự cho rằng mình có thể sáng tác ra câu chuyện còn tốt hơn cả tôi đấy chứ, tiếp theo, cho dù cậu có mang ba người ABC đến thế giới của cậu, hoặc là ba người ABC để cậu lại ở đây, câu chuyện sau đó sẽ chỉ là bình lặng như nước, đều không có bất kỳ thăng trầm gì nữa.”

“Một câu chuyện không có thăng trầm chỉ có thể trực tiếp kết thúc, không có ý nghĩa tồn tại.”

5

“Không!” Lúc này tôi rốt cuộc cũng có lòng tin, lời y vừa nói khiến tôi rốt cuộc xác nhận một bí mật trong lòng mình, “Tôi có thể tiếp tục câu chuyện này và nghênh đón kết cục của nó ở một trạng thái hoàn mỹ hơn nữa.”

“Và sự phát triển này, bạn tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được.”

Tôi chớp mắt, tôi biết hình dáng của mình sẽ không bao giờ xuất hiện trên đó, cho nên vì để tránh cho y không chú ý đến chi tiết này, tôi cố ý nói trong lòng một câu, lúc này, trong mắt tôi tràn đầy vẻ bí ẩn khó lường.

“Mẹ,” tôi cố tình dừng một chút, “Người có muốn đọc câu chuyện hồi sinh người chết không?”

7

*

“Hả?” Lần này không có dừng lại, tiếng hô kinh ngạc của Mẹ từ đối diện truyền đến. Không thể không nói, y cùng y trong tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn, hoặc là nói cách khác, có lẽ sau khi gỡ xuống lớp mặt nạ thần bí, đều sẽ là một bộ dáng khiến người ta thất vọng.

“Chết rồi sống lại?” Y dường như hơi suy nghĩ một chút, sau đó lập tức hiểu ý của tôi, “Ý của cậu là Đặng Tề? Cậu muốn Đặng Tề sống lại?”

Tôi gật đầu.

“...... Thôi,” Giọng nói khinh thường của Mẹ nhanh chóng truyền đến từ phía đối diện, “Hại tôi còn bị dọa, cứ tưởng cậu thật sự có thể nghĩ ra một ý tưởng đặc biệt nào đó, té ra lại là thế này.”

3

“Tôi có thể nói chính xác với cậu, tôi đã nghĩ đến hết tất cả các khả năng rồi, nhưng trong đó không có bất kỳ một cái gì về tương lai của Đặng Tề, cậu cảm thấy vì sao?”

Tôi không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn y.

Không đợi tôi trả lời, y đã trực tiếp kể tiếp: “Có thể cậu cho rằng câu chuyện của tôi ly kỳ và quái gở, có rất nhiều yếu tố thuộc về không bình thường trong quan niệm của cậu. Nhưng thực ra, câu chuyện của tôi ở thế giới mới, là rất bình thường với con người mới.”

“Khi cậu nhìn thấy tròng mắt của người khác rớt ra, rồi lại lăn về, cậu sẽ nghĩ câu chuyện này thật ly kỳ. Khi cậu nhìn thấy cơ thể người khác biến thành nhiều phần, cậu sẽ nghĩ câu chuyện này thật quỷ dị. Nhưng trên thực tế, mỗi một con người mới nào cũng có thể làm được điều này.”

“Cậu có hiểu tại sao tôi nói điều này không? Đó là bởi vì tôi muốn nói với cậu, câu chuyện của tôi là dựa trên ‘lẽ thường’, nó sẽ không phá vỡ bất kỳ lẽ thường nào trên thế gian —— chẳng qua, bởi vì cậu là con người cũ, cho nên sẽ nghĩ nhầm tôi phá vỡ khoa học.”

“Đúng vậy, con người mới rất đặc biệt, nhưng họ cũng không phải sẽ không chết, hơn nữa, cái chết đối với họ giống hệt như con người cũ —— sau khi chết, là sẽ không còn gì nữa.”

“Huống chi, Đặng Tề cũng chỉ là một con người cũ mà thôi.”

“Bất kể là thế giới mới hay là thế giới cũ, nhân loại mới hay là người cũ, con người sau khi chết, đều sẽ không có bất kỳ cơ hội sống lại.”

Y thậm chí còn hắng giọng, ân cần giải thích thêm cho tôi.

“Là vì cậu đã nhìn thấy sự tái sinh kỳ diệu của con người mới, cùng với tất cả những chuyện khó tin này, cho nên nghĩ rằng Đặng Tề có thể dễ dàng sống lại. Thực ra, ngay cả sức mạnh của tôi cũng không thể làm cho bất kỳ người chết nào sống lại.”

“Cho dù cậu làm lại hắn, linh hồn cũng sẽ nói cho cậu, hắn là không giống.”

Tôi tựa hồ cảm thấy trong giọng nói của y có một tia buồn bã, nhưng giây tiếp theo, cảm xúc không thể nghe thấy này lập tức biến mất trong không khí yên tĩnh.

“Không phải.” Tôi kiên định nhìn y, trả lời.

“…... Vậy nên, cậu có cảm thấy mình có thể đảo ngược thời gian và cứu hắn sao?” Mẹ dường như thở dài, bị thuyết phục bởi sự cố chấp của tôi, phân tích cẩn thận cho tôi nghe, “Tôi thực sự rất vui khi câụ có thể đấu tranh như thế. Nhân vật dưới ngòi bút của tôi nếu không đấu tranh, đó mới khiến tôi đau lòng nhất, nhưng tất cả những giả định mà cậu đặt ra bây giờ đều không thể hoàn thành.”

“Tôi có thể nhìn thấy hàng ngàn khả năng. Nếu lúc ấy ở thế giới đó, cậu không giết Đặng Tề vào lúc cuối, vậy thì kết cục 100% là Đặng Tề chết vô ích. Nếu cậu về tới thời điểm Đặng Tề thiết lập cho mình thời gian tự hủy, 80% khả năng cậu sẽ bị chính mình nhìn thấy, rồi sau đó tan biến theo gió, cậu chết, Đặng Tề cũng không thể sống, hắn sẽ nhanh tự sát, 20% khả năng là Đặng Tề nghe cậu nói xong, kết quả là tương lai cả hai người đều sẽ chết trong căn biệt thự này.”

“Tôi chỉ liệt kê hai khả năng trong đó, cậu và hắn đều đã là tử vong. Nói thật cho cậu biết,” Mẹ hít sâu một hơi, “Lựa chọn lúc này của cậu, là Đặng Tề chuẩn bị cho cậu, con đường sống duy nhất trong muôn vàn lựa chọn.”

“Chính vì cậu giết Đặng Tề nên cậu mới sống đến hiện tại.”

“Không,” Tôi thậm chí còn bắt đầu mỉm cười, “Cảm ơn bạn phủ nhận tôi, chính vì sự phủ nhận của bạn mà tôi mới xác nhận một điều.”

“Bây giờ tôi có thể chắc chắn, trăm phần trăm tôi có thể hồi sinh thành công Đặng Tề.” Tôi mỉm cười tự tin, “Câu hỏi là, bạn có muốn xem không?”
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 102


Edit: Mạn Già La

*

“…... Cậu,” đối phương không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà ngập ngừng hỏi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Mẹ, “Cậu, cậu có đang giấu tôi điều gì không?”

Vẻ mặt của tôi vẫn như thường, gặp biến không loạn: “Tôi có thể giấu bạn gì được? Tất cả tâm tư của tôi không phải đều bại lộ dưới mắt bạn sao?”

Đối diện giật mình, sau đó lần đầu tiên tôi nghe thấy được tiếng lật sách rất rõ ràng. Âm thanh “sột sạt” vang lên, như thể đang gấp rút tìm kiếm thứ gì đó. Mí mắt tôi run lên, phát hiện y thật sự không gạt tôi, cuốn “sách” đó thế mà thực sự là một cuốn “sách” thật sự tồn tại, không phải là một cuốn sách kiểu khái niệm trừu tượng tương tựa như trong tưởng tượng của tôi.

Cái gọi là “bí ẩn” này cũng quá gượng ép...... rớt cấp bậc.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ tôi của y đã dần biến mất theo thời gian.

Sau đó, y dường như vẫn chưa dám tin, lẩm bẩm nói: “Hẳn không nên...... không nên sớm như vậy......”

Tôi ý thức được y có thể đã lỡ miệng nói những gì trong lòng ra, nên vểnh tai lên muốn nghe kỹ. Phỏng chừng hành động nghe trộm này đã bị ghi vào trong sách bị y nhìn được, rất nhanh, giọng y tự nói với chính mình đột nhiên dừng lại.

Đối diện sững người vài giây, rồi dừng lại một lúc, mới khôi phục lại giọng nói nhàn nhã như thường, cố gắng bình tĩnh trả lời tôi.

“Phải không? Vậy thì…… Tôi rất chờ mong câu chuyện này.”

“Đương nhiên, điều này thành lập dựa trên tình huống là những gì bạn nói đều là thật.”

Mặc dù y đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, tôi vẫn có thể từ trong âm rung của y nhận ra sự hưng phấn không nén được. Quả nhiên như tôi dự kiến, đối với con người cũ có tuổi đời lâu dài này mà nói, chuyện xưa với y là tất cả. Một cái tôi không có dự đoán được, đối với y chỉ là câu chuyện bí ẩn, giống như một viên kẹo ngọt ngào treo trước mặt y, làm y không thể nhẫn nại được.

Ngay cả trong tình huống nguy hiểm, y cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Đối với bản thân “bí ẩn” mà nói, “không biết” cũng là một sự tồn tại ngọt ngào và quyến rũ.

Tôi đánh cuộc chính xác.

1

“Đương nhiên, nếu như lời tôi nói không phải thật, ngay lúc bạn phát hiện chỗ nào không đúng thì bạn có thể tiêu diệt tôi,” tôi thậm chí còn cười nói, “Nhưng tương ứng, nếu như lời tôi nói là sự thật, tôi cũng mong bạn cho tôi phần thưởng nhất định.”

Tôi bắt đầu được voi đòi tiên: “Nếu tôi thật sự sáng tạo ra một câu chuyện thú vị mà bạn không nghĩ ra được, như vậy, tôi hy vọng bạn có thể khiến thế giới của tôi tồn tại vĩnh viễn.”

Tôi tựa hồ nghe được đối phương hít hà một hơi, không đợi y phản bác, tôi lập tức mở miệng: “Sẽ không có bất kỳ nguy cơ gì, sau khi tôi trở về sẽ không tiết lộ nửa chữ. Chờ khi tôi hoàn toàn chết và biến mất khỏi thế giới đó, cũng sẽ không có ai biết thế giới này thực ra là do các người tạo ra.”

Đương nhiên, kỳ thật tôi đúng thật là bịa chuyện. Dũng khí và cực hạn của con người luôn luôn không ngừng đổi mới, sau này nếu có nhà triết học hoặc nhà thám hiểm tình cờ nghĩ đến điểm này, lỡ may bọn họ cũng có thể đến được nơi này, hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng lúc này, tôi phải ngoan ngoãn như vậy, dù bằng mặt không bằng lòng.

“…... Tôi thấy hết rồi nhé, bằng mặt không bằng lòng gì đó,” đối diện dường như cảm thấy lo lắng của mình có chút thừa, nửa câu sau thậm chí còn vô thức bắt đầu lẩm bẩm, “Chắc tôi suy nghĩ quá nhiều rồi...... Nếu ngay cả những lời như thế này cũng bị tôi nghe được......”

Tôi đoán, trong những năm tháng dài dằng dặc, Mẹ cũng không thường giao tiếp với người khác, vậy nên khi cảm xúc khá kích động, sẽ vô thức bắt đầu nói chuyện một mình.

Nhưng điều này chẳng ích gì, bởi vì những gì y nói bây giờ đối với tôi là vô nghĩa.

Đối diện đột nhiên thở ra một hơi: “Quả nhiên…… Quả nhiên là suy nghĩ nhiều rồi.”

Lại là loại lời nói vô nghĩa nghe không hiểu này.

“…... Được rồi,” cuối cùng Mẹ cũng tích cực trả lời tôi, “Có thể, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu thật sự có thể hồi sinh Đặng Tề, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.”

“Nhưng đó thực sự không thể nào làm được.” Có quá nhiều cảm xúc trong giọng nói của y, ngờ vực, mới mẻ, tò mò, thậm chí...... Tôi cảm thấy như mình nghe thấy những hoài niệm thoáng qua.

Điều này thật kỳ quái.

“Tôi có thể bắt đầu câu chuyện mới này được chưa?,” tôi nỗ lực cười với Mẹ, “Trước khi bắt đầu, tôi muốn bạn có thể cho tôi một phần mười sức mạnh của bạn.”

*

“……” Tôi có thể cảm nhận được sự cạn lời của Mẹ từ sự im lặng này.

1

Y lại thở ra một hơi, tôi phát hiện trong đoạn thời gian ngắn ngủi nói chuyện với tôi, y cũng đã làm thế mấy lần.

“Như tôi đã nói, ngay cả sức mạnh của tôi cũng không thể hồi sinh bất cứ ai.” Tôi gần như có thể cảm nhận được vẻ mặt điên cuồng của y từ trong giọng nói run rẩy của ấy, “Ngay cả tôi, trăm phần trăm, trăm phần trăm! Trăm phần trăm! sức mạnh, cũng không làm được! Cậu hiểu không?”

Y nói ba lần “Trăm phần trăm”, xem ra là thật sự nóng nảy.

Tôi gật đầu không tán thành: “Đương nhiên, chuyện này tôi hiểu rất rõ ràng”.

“Cần sức mạnh của bạn là cũng không phải vì hồi sinh một người, mà là trong quá trình hồi sinh cần một công cụ thôi.”

Tôi nghĩ nghĩ, sợ Mẹ lại đưa ra thuyết âm mưu gì, vội vàng nói thêm: “Cho tôi mượn sức mạnh bạn cũng không cần phải lo lắng. Một là nếu bạn phát hiện ra có chỗ không đúng, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể thu lại sức mạnh này, thậm chí là xử tử tôi; hai là, theo tôi biết, chỉ cần sức mạnh bạn cho tôi không quá 50%, bạn vẫn là người thống trị vững chắc thế giới này.”

Tôi chớp chớp mắt, cố gắng để y hiểu được sự chân thành của tôi: “Tôi chỉ cần một phần mười, một phần mười sức mạnh là đủ rồi.”

Đối diện trầm mặc một lúc, tựa hồ đang cân nhắc xem chuyện của tôi có đáng mạo hiểm bằng một phần mười sức mạnh của mình hay không. Thật ra tôi cũng rất lo lắng, dù sao thì tôi cũng hiểu, bản chất thái quá của sức mạnh của y.

Chỉ tư vị đã từng khống chế “Thế giới biệt thự” thôi đã khiến tôi lưu luyến chẳng buông, càng miễn bàn đến sức mạnh của bản thân y, đây đơn giản là một sự cám dỗ mà trùng đế giày* như tôi không thể tưởng tượng được.

<i>* Trùng đế giày – 草履虫: Dùng ám để chỉ những người lười biếng, lười động não và chỉ suy sét sự tình về mọi thứ thông qua cảm nhận đơn giản chứ không động não nghĩ</i>

“Được, có thể.” Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Mẹ cũng cho phép tôi, tôi biết, điều này có thể có liên quan rất lớn đến việc giúp tôi chứng minh mình vô tội, “Nhưng nếu cậu có ý đồ xấu nào, tôi sẽ dừng cung cấp sức mạnh ngay lập tức.”

Tất nhiên, lòng tôi nghĩ, tôi cũng...... chắc chắn sẽ không có ý định xấu gì.

Chỉ cần thật sự giống như…… những gì tôi nghĩ.

*

Một phần mười sức mạnh rót vào trong cơ thể, trong tích tắc đó tôi cảm nhận được rõ ràng, cơ thể của mình ở trong không trung bị hóa giải, phân tách ra, rồi sau đó dung hợp làm một, linh hồn của tôi cùng vạn vật trời đất dung hợp hoàn mỹ như nước với sữa, thế giới là tôi, tôi là thế giới. Sau hơn một năm, tôi lại một lần nữa trải qua cảm giác kiểm soát một thế giới.

Nhưng lần này, tôi bình tĩnh lại rất nhanh.

Cổ sức mạnh này là con dao hai lưỡi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu như trong khoảng thời gian này sức mạnh tinh thần của tôi không được mài giũa trở nên thật sự kiên cường, như vậy hậu quả có được sức mạnh, nhẹ thì thành một tên si ngốc, nặng thì hoàn toàn bị nó áp chế, nó trực tiếp thay thế tôi, trở thành “Hạ Trạch” tiếp theo.

Chính xác sức mạnh này là gì, tôi rất khó đưa ra kết luận được. Nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ ràng là nó đang hoạt động, chảy xuôi, giao tiếp với thế giới.

Dường như nó có một mối liên hệ vi diệu nào đó với vạn vật trên thế gian và muôn nghìn chúng sinh, phút chốc nhận được nó kia, trong đầu tôi như có một tiếng chuông cổ xưa vang lên, khi tiếng chuông vang lên, tôi nhìn thấy con người vụt qua trước mắt mình, khỉ cùng với những chú voi nhảy múa trước mặt tôi, tôi dường như không còn thuộc về không gian này nữa.

Không giống như trước đây, lần này, tôi nhanh chóng ép những tưởng tượng này, hay đúng hơn là cảm giác này xuống.

Tôi dường như...... mạnh mẽ hơn.
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 103


Edit: Mạn Già La

*

Với sự giúp đỡ của Mẹ, tôi đã trở lại cơ thể của mình. Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn có thể chạm vào bất cứ thứ gì ở cả hai thế giới —— tôi biết đó là bởi vì bản chất của tôi đã thay đổi, nhưng tôi không dám hỏi.

Tôi rất sợ mình bây giờ không còn tính là con người chân chính nữa, rất có thể tôi bây giờ là “ẩn số” mình đã từng sợ hãi.

Sau khi sở hữu một phần mười sức mạnh của Mẹ, tôi thậm chí có thể cảm nhận được biểu cảm mơ hồ của y, biết được y đại khái đang đứng ở đâu. Giống như bây giờ, tôi có thể cảm nhận được, y đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Bởi vì lúc này, tôi đang sải bước về phía ba người ABC vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Cả ba người bởi vì vi phạm hiệp ước đã lập ra với Mẹ nên bị sức mạnh của Mẹ áp chế chặt chẽ. Trên mặt ba người đều mang vẻ khó chịu, bị cổ sức mạnh đó đè xuống đất, trông như là một con chó săn bị xích lại.

Thấy tôi đến gần, bọn họ nổ lực rướn cái cổ còn có thể cử động của mình lên, cố gắng muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng miệng lại như bị băng keo vô hình dán chặt, chẳng nói được lời nào. Nhưng vẫn cố gắng ngẩng cổ, cố phát ra âm thanh “ưm ưm ưm” với tôi, như thể muốn nói cho tôi điều gì đó.

“Ba người là muốn bảo tôi đừng phí công sao?” Tôi ngồi xổm xuống, ý xấu hỏi.

Bọn họ kêu càng hăng thêm.

“Chẳng lẽ là muốn tôi lấy một đổi một cứu Đặng Tề về?”

Tôi nghĩ nếu không bị sức mạnh của Mẹ trói buộc, bọn họ đã nhảy cẫng lên ngay rồi.

Tôi lại đứng dậy, quyết định không chọc bọn họ nữa.

Tôi nhún vai nói: “Được rồi, không trêu ba người nữa, tôi biết các người muốn nói gì.”

“Ám hiệu của ba người, tôi đã nhận được rồi.”

Ánh mắt ba người bọn họ lập tức tỏa sáng, coi ra, tôi không có hiểu sai ý tứ của bọn họ.

“Cái gì? Thứ gì?” Mẹ ở một bên rốt cuộc không nhịn được hỏi, bộ dáng y giống như tôi khi xem phim lúc trước, đối mặt với căn phòng đầy những câu đố, trong đầu chỉ toàn là dấu chấm hỏi, bất đắc dĩ, nôn nóng dò hỏi.

4

Nhưng lại sẽ không nhận được câu trả lời mình muốn.

“Mẹ, câu chuyện cần phải bất ngờ, không bị mọi người đoán được mới thú vị nha.” Tôi không nhịn được cười, tôi có thể cảm nhận được sau khi bản thân có được sức mạnh lại trở nên không giống bản thân tôi, sự kiêu ngạo tự đại trong cơ thể không ngừng tuôn trào ra, nhưng tôi chẳng thể khống chế được loại cảm xúc này, có lẽ đây là cái giá phải trả cho người bình thường sau khi có được sức mạnh, “Nếu bạn biết chúng tôi đang nói gì, vậy câu chuyện sau đây còn ý nghĩa gì nữa đâu?”

Vừa nói vừa cười, tôi đến bên giá sách, dựa theo những gì tôi nhớ được, gõ ba lần bên trái và di chuyển bên phải một chút, trên tay như nước chảy mây trôi, trong khi Mẹ đang sửng sốt ngạc nhiên, các thao tác điêu luyện thuần thục, cuối cùng lấy xuống ba cuốn sách, lấy một chiếc hộp đen từ bên trong ra.

“Đây…... làm sao có thể…...” Tôi lại nghe thấy Mẹ lẩm bẩm bên tai mình, vậy là cũng chưa từng nhìn thấy chiếc hộp này.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cả căn phòng đều đang đổ dồn vào mình, dù sao, trong lòng bọn họ, tôi sắp sử dụng chiếc hộp này để thực hiện một màn hồi sinh người chết sống lại khó tin.

Tôi lấy hộp đen ra, mở ra. Ánh sáng trong phòng rất tốt, nhưng tốc độ nhìn vẫn có chênh lệch nhất định. Trước khi Mẹ nhìn thấy thì tôi đã nhìn thấy trước, bên trong tựa như tôi nhớ là có cất một cuốn sách.

2

Ở lúc Mẹ còn chưa kịp hét ầm lên hay đặt câu hỏi quở trách, tôi đã lập tức dùng một phần năm sức lực mở cánh cửa thuộc về cuốn sách này, trong nháy mắt bước vào thế giới trong sách.

*

Tối sầm quen thuộc, cả người cũng như bị không gian nuốt chửng, sau đó ánh sáng lại xuất hiện, cuối cùng tôi xuất hiện trên một con đường lớn.

Cuối cùng, cuối cùng......!!! Tôi không nhịn được ngã khuỵ xuống, mồ hôi đầm đìa lập tức từ trên trán rơi xuống, nhỏ xuống trên đường cái, từng giọt nước nhỏ nở rộ. Tôi th* d*c dồn dập, hít vào từng luồng oxi xung quanh tôi, như thể chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời tự do, từng chút nằm bẹp trên mặt đất.

Tôi gần như ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía trên, bên tai dần dần truyền đến tiếng người quen thuộc, tiếng gió thổi lá xào xạc, tiếng bánh xe lăn trên đường.

Cuối cùng tôi cũng thở ra một hơi kìm nén đã lâu.

Tôi thắng.

Tôi không phải lo lắng về cái chết của chính mình nữa.

Tôi đã thành công tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay Mẹ.

Cuối cùng tôi cũng có thể...... thả lỏng.

Tôi có thể cảm nhận được toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, tốc độ phập phồng của lồng ngực dường như được cài đặt hàng trăm bộ điều chỉnh nhịp tim vậy.

Đúng, trông tôi có vẻ như chẳng làm gì cả, chỉ có nói chuyện và tán gẫu với Mẹ. Nhưng thực ra từng phút từng giây tôi đều đang kiểm soát chặt chẽ suy nghĩ của mình.

Khống chế suy nghĩ của bản thân là chuyện con người cũ căn bản không làm được. Nhưng từ khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể, tôi phát hiện mình có thể thử khống chế suy nghĩ của bản thân —— đương nhiên, suy nghĩ kỹ lại thì thấy đáng sợ, nhưng, lại rất có lợi cho tôi.

Trong tình huống ngay cả sống sót cũng khó, tôi đương nhiên sẽ không ngại sử dụng phương pháp này để bảo toàn mạng sống của mình.

Mẹ khống chế được tôi, nhưng đồng thời, tầm nhìn của y cũng bị cản trở. Nội dung của ngôi thứ nhất trước giờ đều không phải khách quan mà chỉ từ góc độ của “tôi” để quan sát mọi thứ trên thế giới. Hơn nữa, riêng yếu tố bản thân, Mẹ hoàn toàn không thể lấy được thông tin tổng thể mà chỉ có thể lấy được tin tức từ từ góc nhìn của tôi.

Vì vậy, miễn là tôi có khả năng kiểm soát được suy nghĩ của mình, ngay cả trình bày tin tức sai lệch cho độc giả cũng có thể.

Tất nhiên, “sai lệch” không có phải là tôi cưỡng ép biến thật thành giả, mà chỉ là mình trình bày một phần thông tin tôi muốn cho Mẹ xem mà thôi.

Nhưng thật sự quá khó...... khó đến nỗi tôi cần phải nhắc nhở bản thân từng giây từng phút rằng mình không thể nghĩ về những nội dung tôi muốn giấu y, không thể nghĩ rằng mình “không thể nghĩ về những nội dung tôi muốn giấu y”, thậm chí không thể ở trong tiềm thức âm thầm thoáng nhớ những nội dung này.

4

Trông tôi xem phim đến sắp ngủ gật, nhưng trên thực tế nếu không phải có thể linh hồn, thịt trong lòng bàn tay đều sắp bị bấm ra vài vết sâu.

Từng giờ từng phút, mỗi phút mỗi giây, tôi đều đang cẩn thận khống chế suy nghĩ của mình.

Kế hoạch này đã sớm bắt đầu rồi. Trong phút chốc vừa bước vào rạp chiếu phim, tôi đã biết điều gì đang chờ đợi mình phía sau —— câu chuyện kết thúc, vậy thì nhân vật chính cũng chắc chắn không cần thiết.

Cái chết tôi đã đoán trước được, điều tôi cần làm là tránh cái chết của mình, tìm cách kéo dài thời gian, tìm thêm càng nhiều cơ hội sống sót cho mình, Đặng Tề và ABC.

Vì vậy, tôi cần phải khơi dậy hứng thú của Mẹ bằng một câu chuyện mới.

Hình thức tinh diệu* đến mức không thể diễn đạt hết những gì nhân vật chính nghĩ ra bằng câu chữ, chỉ có thể chọn những thứ quan trọng nhất để miêu tả.

<i>* Tinh: rành rọt; diệu: khéo: Tinh vi và khéo léo</i>

Còn tôi, là một nhân vật chính muốn đánh lừa độc giả, chỉ cần lặp đi lặp lại và nhấn mạnh trong lòng nội dung mà độc giả muốn xem, khiến mọi người nghĩ rằng đây là một tình tiết rất quan trọng, do vậy sẽ tốn thêm nhiều bút mực hơn để miêu tả nó, là có thể tránh được những tình tiết được gọi là “cũng không quan trọng”.

Ví dụ như, trên thực tế, ABC không chỉ tạo ra một thế giới rộng lớn hoàn chỉnh.

Chuyện này, dưới sự cố ý khống chế của tôi và ABC, đã thành công thoát khỏi tai mắt của Mẹ.

Tôi dùng hết tất cả những cảm xúc khi xem những phản hồi cường điệu ngây thơ chất phác của ba người ABC, khóc hét lên không thể tin được. Khi nhìn thấy ba người bọn họ xuống tay với Đặng Tề, tôi chỉ cần ở trong lòng hét lên thật tàn nhẫn, không thể chấp nhận được, thống hận, thương tiếc, trên trang sách sẽ xuất hiện những từ này. Nhưng thực tế tôi biết ba người bọn họ cũng không ác độc như vậy, cũng đã làm một số hành động vớt vác lại, nhưng tôi không nghĩ tới sâu hơn mà là lướt qua, bởi vì những nội dung đó không cần xuất hiện trên trang sách.

Bọn họ hận Đặng Tề, nhưng thực tế cũng có lương tâm và điểm mấu chốt của mình. Sau khi quyết định phải giết Đặng Tề, bọn họ đã sao chép một phần thông tin của thế giới cũ, sáng tạo thêm một thế giới cũ nữa, và cũng để nó bắt đầu hoạt động —— chỉ khác là trong thế giới cũ này không có “tôi” thôi —— Đặng Tề đã thay thế tôi, trở thành nhân vật chính trong thế giới đó.

Trong quan niệm của bọn họ, điều này tương đương với đền đáp tội lỗi của bọn họ với Đặng Tề, xoa dịu trái tim tội lỗi của mình, để Đặng Tề ở thế giới song song được sống thật tốt, có thể sống ở thế giới đó như người bình thường. Một mạng đền một mạng, bọn họ cảm thấy mình đã chuộc tội, trả lại mạng sống của Đặng Tề cho hắn. Nhưng thực ra vấn đề lại đến từ đây —— trong lúc vội vàng, vì để tiết kiệm thời gian, bọn họ đã phục chế toàn bộ dữ liệu, và sau đó đưa vào hoạt động.

Nói cách khác, bọn họ căn bản chưa xóa bỏ ý nghĩa sống của Đặng Tề.

Sau khi biết chi tiết này, trong lòng tôi đã lặng lẽ chôn vùi một suy nghĩ. Trong lúc đấu võ mồm với Mẹ, hạt giống này dần dần bén rễ nảy mầm, ngày một cao lớn hơn.

Trong lời nói của Mẹ, tôi đã biết một điều, đó là ở “góc nhìn thượng đế” của tôi, một tuyến vận mệnh trong đó phát triển theo hướng là tôi sẽ chết, và sau khi tôi chết, Đặng Tề cũng không thể sống nổi, anh rất nhanh sẽ tự sát.

Ban đầu, tôi chỉ lớn mật suy đoán, liệu người mất đi ý nghĩa sống sẽ sống được trong hỗn độn hay không, do đó lựa chọn kết thúc bản thân ở độ tuổi mà lẽ ra không nên chết.

Và những lời của Mẹ đã cho tôi một câu trả lời tích cực.

Giống như tôi đoán, ở trong thế giới không có tôi, Đặng Tề không thể sống nổi, hắn sẽ theo tôi cùng nhau đến cõi chết.

Đặng Tề ở thế giới đó, Đặng Tề được phục chế nguyên vẹn, hẳn cũng không ngoại lệ.

Những lời này tuy rất tàn nhẫn máu lạnh, tuy nói ra sẽ khiến lương tâm không yên, nhưng đây chính là ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi lúc đó —— nếu như thế, chẳng phải Đặng Tề của tôi sẽ tự nhiên có thêm một thể xác thứ hai hay sao?!

4

Và bây giờ, tôi phải đến thu lấy cái thể xác đó.
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 104


Edit: Mạn Già La

*

Tuy rằng có biện pháp đối phó, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể an tâm chậm rãi —— hiện tại Mẹ không thể ra tay với tôi, là bởi vì y không có khống chế thế giới này. Nếu không có người trong phòng làm việc thì tốt biết mấy, nhưng tiếc là ba người ABC vẫn còn ở trong tay y.

Y có thể dùng phương pháp tổn thương ABC để ép bọn họ nói ra nơi cất giấu tư liệu của thế giới này. Với tính tình đơn thuần và quật cường của ba người ABC trực tiếp quyết định bọn họ sẽ phải chịu chút khổ cực trong tay Mẹ.

Mà vừa rồi Mẹ sở dĩ do dự như thế, chắc là đã bắt đầu nghi ngờ tôi có thể khống chế suy nghĩ của chính mình. Chỉ là y không đoán được bây giờ trình độ khống chế suy nghĩ của tôi lại có thể siêu phàm như vậy, thế nên giấu được y.

Tôi phải nhanh lên.

Một số người tụ tập bên vệ đường, có một ông lão và một học sinh cấp hai, cả hai đều nhìn tôi lo lắng, hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi biết mình trông rất không ổn (có thể là đáng nghi hơn, dù sao bây giờ giống như hút cần vậy), nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc gây thêm rắc rối. Tôi nhanh chóng đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho họ thấy rằng tôi ổn, rồi vội vàng chạy đi như chớp, bỏ lại một khoảng cách.

Với một phần mười sức mạnh, tôi có thể cảm nhận “thời gian” bằng trực giác rất trực quan. Đối với tôi, thời gian hiện tại giống như thanh tiến độ trên bộ phim, hay số trang trên một cuốn sách vậy. Nó bắt đầu từ một điều bí ẩn không thể đoán trước, trở thành một món đồ chơi có thể nắm gọn trong lòng bàn tay chơi đùa.

Hiện giờ mốc thời gian tôi đang ở trùng với mốc thời gian ở một thế giới khác. Mặc dù tôi không cảm thấy Đặng Tề ở thế giới này có thể sống đến bây giờ, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn đến dưới lầu nhà bọn họ đi quanh một vòng.

Cho dù đã đạt được sức mạnh, cho dù tôi cảm thấy mình đã trở thành một tồn tại siêu phàm, nhưng khi tôi nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc và những con người quen thuộc, vẫn cảm thấy bần thần trong giây lát. Ngay từ đầu, tôi đã biết có thể sẽ có một thế giới bình thường nhưng “chỉ có tôi không tồn tại”, quả thật đã thoáng có suy nghĩ này —— nếu đã vậy, thế thì, tôi sẽ có thể yên ổn và bình an sống trong thế giới hòa bình này, không phải sao?

Có ABC bên kia gánh tội cho tôi, chỉ cần bọn họ chết cũng không mở miệng, thì Mẹ không tìm được tôi. Ở thế giới này, ý nghĩa sống của Đặng Tề không thay đổi, tôi có thể sống hạnh phúc bên anh. Dù tôi biết mọi thứ đều là giả dối, nhưng chỉ cần tôi không nói ra, không nghi ngờ, không suy nghĩ, giả dối chẳng phải có thể trở thành sự thật sao?

Nhưng gần như chỉ trong vài giây, tôi đã phủ quyết suy nghĩ của chính mình. Đây chưa hẳn là lòng chính nghĩa quấy rối, và tôi cũng không cho rằng mình là người mười phần chính nghĩa. Nhưng chỉ cần tôi biết, trong thế giới đó, có Đặng Tề đã chết và ABC còn sống đang chờ đợi tôi, là tôi không thể thực sự từ bỏ thế giới đó được.

Khi đang đi dạo quanh cửa nhà Đặng Tề, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua —— là Tiểu gầy.

Tôi lập tức cảm thấy mình bị cảm giác cắn rứt bao lấy —— Tiểu gầy ở đây cũng không biết rằng mạng sống hiện tại của mình được đánh đổi bằng cái chết đau đớn của chính mình ở một thế giới khác.

Mà cái chết của cậu ấy lại có mối quan hệ nhất định với tôi.

Tôi là một trong những hung thủ.

Bây giờ, người bị hại đã chết đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

“A……” Tôi không cẩn thận phát ra tiếng.

Tiểu gầy vội quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Tôi đi tới, mồm mép lừa gạt mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ta tin tôi là họ hàng xa của Đặng Tề đã nhiều năm không gặp. Khi nhắc đến “nhiều năm không gặp”, thì trong mắt cậu ta chợt lóe lên sự né tránh, như thể đang trốn tránh một sự thật đau lòng nào đó.

Tôi đã biết chắc, Đặng Tề ở đây, vào thời điểm này, có lẽ đã không còn sống nữa.

Quả nhiên, Tiểu gầy kể cho tôi nghe, ở một hôm nọ, anh đột nhiên về nhà mình, cắt cổ tay tự tử, tử trạng cực kỳ quỷ dị, là chết nhưng lại cười. Còn nguyên nhân chết...... nói tới đây, Tiểu gầy luôn hòa nhã ấy mà hít một hơi thật sâu, cậu ta kể cho tôi nghe nguyên nhân cái chết của Đặng Tề là vô cùng không đáng.

Tất nhiên tôi biết nguyên nhân cái chết của anh, nhưng giờ phút này, tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Tôi làm bộ ngạc nhiên, sau đó rặng ra hai giọt nước mắt, hỏi Tiểu gầy, Đặng Tề mất lúc nào.

Tôi xa hắn rốt cuộc đã bao lâu rồi.

Trong sự ấp úng của Tiểu gầy, cuối cùng tôi cũng biết chính xác thời điểm Đặng Tề mất —— có thể biết chính xác thời gian này là phải cảm ơn Đặng Tề ở thế giới này đã vừa lúc chọn được ngày có sự kiện trong trường, bắt đầu hành động tự sát của mình.

Sau khi tạm biệt Tiểu gầy, tôi thở ra một hơi thật sâu, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh này, bắt đầu thay đổi thời gian và không gian.

*

Nó không khó như tôi tưởng tượng, thời không giống như một thanh tiến độ dễ dàng đẩy đi, di chuyển trong bàn tay hư ảo của tôi. Tôi cảm thấy thế giới vừa rồi vẫn còn chân thực bỗng trở nên nhẹ như tờ giấy, mọi thứ đều mờ ảo đi, bị tôi hết gấp rồi vò, rất nhanh đã đến thời gian và địa điểm tôi muốn.

Chỉ bằng một phần mười sức mạnh là có thể nắm giữ cả một thế giới trong lòng bàn tay, Mẹ mạnh đến mức nào đã không cần nói cũng biết. Tôi không khỏi nghĩ, cũng may là tôi không cứng đối cứng với tên đó, nếu không, e rằng ngay cả một chút cơ hội sống sót cũng không có.

Hiện tại tôi tạm thời có thể thoát khỏi sức mạnh áp chế trăm phần trăm của y, nhất định phải quý trọng cơ hội này.

Tôi chọn xuất hiện trong phòng của Đặng Tề dưới hình dạng linh hồn, theo như Tiểu gầy kể lại thì đêm nay anh sẽ cắt cổ tay tự tử trong phòng mình.

Vì để hồi sinh Đặng Tề thứ nhất, tôi lại phải chứng kiến cái chết của Đặng Tề. Đây đối với tôi có vẻ tàn nhẫn, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, tôi cũng không cảm thấy có gì là không thể chấp nhận được.

Một người chết còn tốt hơn là hai người chết. Nếu có thể cứu được một người, tôi sẵn sàng đạp lên thi thể của người kia để đi lên.

Thái độ dần dửng dưng của tôi khiến bản thân tôi có chút sợ hãi, đây như là thái độ của “Thần” đối với “người”, khó mà không để cho tôi cảm thấy đây là tác dụng phụ của năng lực này.

Trong tương lai, sau khi tước bỏ sức mạnh này, tôi có thể thực sự...... sống như một người bình thường không?

Tôi xuất hiện trên xà nhà, Tiểu gầy nhớ không nhầm, tôi nhìn thấy Đặng Tề xuất hiện trong căn phòng này.

Mười giờ tối, anh ra ngoài, chúc bố mẹ ngủ ngon rồi sau đó đóng cửa phòng lại.

Anh ngồi xuống, bắt đầu bình tĩnh viết nhật ký cho ngày hôm nay của mình.

Tôi từ từ bay xuống từ xà nhà, anh không thể cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn, tiếp tục làm những gì mình đang làm.

Ở tình huống Đặng Tề không hề hay biết, tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt anh. Quả thật giống y đúc khuôn mặt Đặng Tề mà tôi biết rõ, nhưng thoạt nhìn thì lại khác rất nhiều.

Tôi cũng không mảy may nghi ngờ, đặt hai Đặng Tề trước mắt là tôi có thể nhận ra ngay ai mới là Đặng Tề mà tôi biết.

Đặng Tề ở đây, tuy diện mạo giống, nhưng…… hoàn toàn vô hồn.

Toàn thân anh đầy u buồn, đôi mắt dường như không có tiêu cự, chỉ thẫn thờ nhìn cuốn nhật ký, kể cả khi viết nhật ký, tôi cũng không cảm nhận được cảm xúc thể hiện ra như người bình thường, chỉ cảm thấy bút của anh đang tự mình nhảy múa trong tay anh.

Đây là…… người mất đi ý nghĩa sống.

Hơn nữa, anh cũng không biết mình đã mất đi ý nghĩa sống, chỉ cảm thấy vận mệnh của mình dường như đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, không thể nhìn thấy con đường phía trước, không thể tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.

Tôi không khỏi cúi đầu liếc nhìn nhật ký của anh, đôi mắt tôi gần như lập tức nóng lên —— đây thực sự không phải là thứ mà người bình thường sẽ viết, mỗi tờ mỗi trang đều là về “ý nghĩa sống” và “tồn tại” rối rắm đau khổ.

Viết đi viết lại những điều này trong nhật ký của mình, trạng thái tinh thần của anh thật ra đã rất không ổn. Nhưng đồng thời, thế giới này đã sao chép y chang thiết lập chỉ số IQ cao của Đặng Tề, anh chắc chắn đã biết rất rõ ràng và hiểu rõ trạng thái tinh thần của mình đang trải qua một thay đổi xấu.

Nhưng mà cũng chỉ có thể bất lực nhìn mình tiếp tục rơi xuống vực sâu.

Tôi thò lại gần, xem nội dung mới anh viết, Đặng Tề này khiến tôi tôi cảm thấy vừa quen vừa lạ, một người trông giống hệt Đặng Tề mà tôi biết đang sử dụng túi da này để làm những việc mà tôi hoàn toàn xa lạ.

Trên nhật ký dần dần xuất hiện một ít chữ viết.

“Mọi người ai cũng có một số mục tiêu mơ hồ, Đại béo muốn cố gắng kiếm tiền cưới vợ; Tiểu gầy muốn học hành chăm chỉ để vượt qua chính mình. Tôi muốn làm gì? Tôi không biết. Nhưng người không biết mình muốn làm gì có rất nhiều, tôi cũng không khác gì họ. Họ không có mục tiêu, chỉ mơ hồ làm theo yêu cầu của mọi người, theo dòng chảy của xã hội để sống, nhưng tôi lại biết rõ rằng mỗi giây trong cuộc sống của tôi là đang lãng phí thời gian.”

“Tôi chắc chắn mình có mục tiêu nào đó, ý nghĩa sống nào đó, chỉ là tôi chưa tìm thấy thôi.”

“Trước khi vào đại học, tôi luôn cảm thấy ý nghĩa kia rất có thể ẩn giấu ở đó, tôi chỉ tận hết khả năng để khám phá nó. Nhưng sau khi tôi thực sự vượt qua ngọn núi cao đó, tôi mới nhận ra sau núi cao không có đào nguyên* như tôi tưởng tượng, chỉ có ngọn núi cao mới.”

“Núi cao sẽ không trở thành ý nghĩa của tôi, sống chính là hư vô, chết là trao đổi ngang bằng của tôi với hư vô, nó sẽ không trở thành chuyện vô nghĩa, nó sẽ trở thành lần trao đổi duy nhất và ý nghĩa của tôi.”

“Bố mẹ đừng đau lòng vì con, chết có thể là điểm hết, nhưng cuộc đời con từ trước đến nay chưa bao giờ có điểm bắt đầu.”

Sau khi viết xong đoạn mà tôi xem chẳng hiểu gì hết, Đặng Tề bỗng cười khẩy, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện trước mặt tôi, ngay cả cách nói cũng khác nhau.

Đặng Tề ở đây như một con thú nhỏ tự lẩm bẩm một mình: “Ngay cả chết...... cũng vô nghĩa ư...…”

2

Anh chọn tự tử bằng cách cắt mạch cổ tay, một trong những cách chết đau đớn nhất và lâu dài nhất, đại khái như anh đã nói, anh vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa không biết ở nơi nào kia, bằng mọi cách, dốc hết sức lực.

Có hàng ngàn loại ý nghĩa, đối với anh mà nói, giống như mò kim đáy bể, nhưng anh chưa bao giờ bỏ cuộc.

Ngay cả chết cũng là một cách để anh theo đuổi ý nghĩa.
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 105


Edit: Mạn Già La

*

Tôi lẳng lặng nhìn anh, anh dường như chẳng có chút xúc động mà tự kết liễu mạng sống của bản thân, điều này khiến tôi nhận ra việc anh tự tử cũng không phải là xúc động nhất thời hay là một tai nạn ngoài ý muốn, mà là một quả mìn đã chôn giấu lâu dài trong trái tim anh.

Giờ phút này, quả mìn kia đang phát nổ ầm ầm, kéo theo máu thịt của anh chậm rãi b*n r* ngoài.

Anh mở mắt, bình tĩnh nhìn máu chảy ra từ cổ tay mình, thấm nhuộm nguồn nước tinh khiết ban đầu.

Tự tử bằng cách cắt mạch luôn là một trong những cách chết khó nhất và đau đớn nhất. Một là vì mất thời gian quá lâu, và cuối cùng người chết thường đột ngột thay đổi ý định, nhận ra trên đời vẫn còn những điều mình luyến tiếc, hai là nó khiến con người đau đớn quá lâu, cho nên những người chọn nó hoặc là xem quá nhiều phim truyền hình, lầm tưởng rằng cách chết này rất dễ dàng, hoặc là họ cần cơ chế phải trực tiếp trải qua nỗi đau kéo dài.

Đặng Tề trong thế giới này là kiểu người đáng thương này, cần dùng nỗi đau để chứng minh ý nghĩa.

Đáng tiếc cho đến cuối cùng, anh cũng không nghênh đón ý nghĩa mà anh muốn.

Thời gian quá dài, thật sự tôi cũng không thể làm bạn với Đặng Tề này vài giờ, vì vậy tôi trực tiếp nhảy cóc thời gian đến phút cuối của anh.

Tôi thấy sắc mặt của anh dần tái nhợt, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên đờ đẫn, cuối cùng anh đột nhiên vươn hai tay lên trời, tựa như đang khẩn cầu cái gì.

Sắp rồi, sắp rồi! Tôi không rảnh quan tâm đến nỗi đau của anh, tôi mở to mắt cố nén sự thương hại trong lòng vì đối phương có vẻ ngoài giống với Đặng Tề, rồi sau đó cẩn thận quan sát cơ thể của anh.

Điều này rất quan trọng đối với tôi.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, có thứ trong suốt mà tôi quen thuộc bắt đầu mơ hồ trôi ra ngoài, đồng thời, tiêu cự trong mắt anh tựa hồ cũng tản một chút.

Tôi cược chính xác!

Điều này xác minh một ý tưởng của tôi —— khi một người chết đi, trong nháy mắt thân thể biến mất, linh hồn cũng không có trực tiếp biến mất, mà là trước tiên rời khỏi thân thể rồi mới tiêu tán —— nghĩa là, vài giây ngay sau khi con người chết đi, chính là thời gian tôi có thể tận dụng.

Vào giây phút cuối cùng của Đặng Tề này, tôi hiện thân ra, từ từ dán vào bên cạnh anh, cho anh một cái ôm. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể vô lực của anh đột nhiên run lên trong nháy mắt đó, và sau đó là yên tĩnh vĩnh viễn. Khi tôi tách ra, nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên khóe miệng anh.

5

Linh hồn của anh khác với tôi, không có ý thức, chỉ ngây ngốc lơ lửng trong không trung khoảng ba giây, rồi sau đó lập tức tiêu tán.

Nhưng dù chỉ trong ba giây đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười của anh.

Anh đã tìm thấy ý nghĩa của mình rồi, và cái chết của anh là có ý nghĩa.

1

*

Đặng Tề của thế giới này đã giải đáp cho tôi rất nhiều nghi vấn, ví như linh hồn con người có thể ra khỏi xác được bao lâu, linh hồn con người có ý thức riêng của mình hay không, v.v., nhưng anh vẫn không thể trả lời được một vấn đề quan trọng nhất và cũng là điều tôi quan tâm nhất.

Không hề nghi ngờ, tôi đến nơi này cũng đã hủy đi nội dung của “cuốn sách” này, vậy thì tại sao một đoạn thời gian sau khi tôi đến, Tiểu gầy lại trực tiếp nói với tôi, Đặng Tề là chết nhưng cười chứ?

Là bởi vì tôi đến đây, anh mới cười mà ra đi; hay là bởi vì anh cười mà ra đi, cho nên tôi mới tới nơi này?

Giữa hai người, rốt cuộc ai là nhân, ai là quả?

2

Tôi trước đây làm rất nhiều việc như thế, rốt cuộc ai là nhân, ai là quả?

Những việc này lại hòa trộn vào nhau, không đầu không đuôi, lắc qua lắc lại trong đầu tôi. Rốt cuộc là thứ gì nhân lúc chúng tôi không chú ý lặng lẽ thúc đẩy cuộc sống của chúng tôi?

Thật là sách sao? Thật là phác thảo sao? Thật sự chỉ thế thôi sao?

Tôi thở dài, nuốt nghi vấn lại vào trong, gần như lôi lết, cố sức nhấc khối cơ thể Đặng Tề này lên. Trải qua hai thế giới, tôi lần nữa trở về thế giới cũ.

Vừa bước vào, tôi đã cảm nhận được lửa giận ngập trời của Mẹ, tất nhiên điều này cũng dễ hiểu, dù sao tôi quả thật đã lừa y. Có điều, trước khi cơn giận của y cuốn lấy tôi, tôi đã hỏi trước: “Tuy rằng tôi đã giấu bạn một ít thứ, nhưng...... có nguy hiểm sao?”

Đối phương sửng sốt, như là không ngờ được tôi lại có thể bảo vệ bản thân táo tợn như vậy.

“Tôi có vi phạm quy định sao? Không có đúng chứ.” Tôi nói đầy chính đáng, “Chính vì không cho bạn biết nên mới để bạn tận hưởng cảm giác sợ hãi đề phòng đó.”

“Đã bao lâu rồi bạn chưa trải qua cảm giác k*ch th*ch như vậy thế?”

1

Dường như cảm thấy tôi nói rất có lý, giọng nói lơ lửng trên đầu tôi dần dần tiêu tan.

Tôi thở ra một hơi, trái ngược với sự thành thạo tôi thể hiện, trên thực tế, mỗi một hành động của tôi đều vô cùng mạo hiểm, thậm chí tôi cũng không chắc chắn trăm phần trăm sẽ bảo toàn được mạng sống của mình.

Đi trên dây quá lâu, mỗi một giây đều có khả năng ngã xuống, nhưng tôi lại không sợ lắm.

…… Tất nhiên, có thể là có liên quan đến sức mạnh mà tôi có được bây giờ.

Tôi có thể cảm nhận được khi thời gian dần trôi qua, sức mạnh dần được dung hợp, sự đồng cảm của tôi với tư cách là “con người” ngày càng thấp hơn. Nếu là trước đây, cho dù chỉ là một bạn cùng phòng bình thường, để tôi xem Đặng Tề chết đi cũng sẽ là một hình phạt đau đớn.

Nhưng bây giờ, tôi nhìn người giống y đúc Đặng Tề, lại không có chút dao động nào.

Những gì Mẹ đã trải qua chính là cảm giác này sao...... biết rõ rằng mình làm người thì không nên thờ ơ như vậy, nhưng dù nhìn thấy gì thì trong lòng vẫn bình thản không gợn sóng. Thế cũng chẳng trách y phải dày công sáng tác những câu chuyện để lấp đầy trái tim trống rỗng của mình.

Nghĩ như vậy, tôi chậm rãi chuyển sang…… mốc thời gian tôi đã lên kế hoạch sẵn.

Cũng chính là tại căn biệt thự này, ngay lúc Đặng Tề chết đi.

Vì để chắc chắn là tôi có thể đến kịp trước khi linh hồn của anh tiêu tan, tôi lại phải chứng kiến Đặng Tề tử vong lần nữa. Lần này, tôi phải lấy một góc độ khách quan từ trên cao quan sát chuyện bi kịch này.

Tôi nhìn thấy mình gần như gục ngã, nhìn thấy Đặng Tề ở lúc tuyệt vọng thậm chí bất giác cong môi, lúc này tôi chợt nghĩ đến điểm này —— lúc này, rốt cuộc anh đang gạt tôi, hay là...... thật sự đoán được tôi sẽ trở về cứu anh?

Bên dưới máu tươi phun ra như suối, máu phun trào ra càng ngày càng nhiều, giống như một vòi phun máu đỏ tươi, che khuất tầm mắt của tôi. Tôi nhìn thấy chính mình tuyệt vọng đứng ở nơi đó, vò đầu bứt tóc, trong miệng phát ra tiếng hét bất lực.

Thật thần kỳ...... Cậu ta không hề biết giờ phút này, bản thân tương lai đang treo lơ lửng trên đầu cậu ta, giống như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống vạn vật. Cậu ta đau lòng như vậy, nhưng lại không biết nỗi thương tâm lúc này của mình đã trở thành con đường cậu ta tương lai nhất định phải đi.

Cậu ta đâu biết rằng những ánh mắt đổ dồn vào cậu ta lúc này không chỉ có một Đặng Tề...... Chờ đã?!

Với một phần mười sức mạnh tôi đã trở nên nhạy cảm đến mức khi có một ánh mắt nào đó nhìn vào tôi, là tôi có thể cảm nhận được ngay lập tức.

Vừa rồi, vào khoảnh khắc khiến tôi dựng tóc gáy, chắc chắn có ai đó đã chuyển ánh mắt sang tôi.

Không thể là hai người trên mặt đất kia được, cho nên......

Tôi đột nhiên nhận ra sự kiêu ngạo tự đại của mình, nếu tôi có thể cao thượng hơn, là người đến sau, giống như đấng tối cao quan sát bọn họ, vậy thì, tương tự, tại sao những người đến sau tôi không thể nhìn tôi như thế chứ?

5

Tôi chỉ là một tôi trong chuỗi thời gian, không phải là thần chân chính.

Sau nữa…… tôi, sao?

Tôi như có điều ngẫm nghĩ, lấy điện thoại trong túi ra, gõ vài chữ rồi gửi đi.

3

*

Sự việc bên dưới đã bước vào giai đoạn cuối cùng, tôi nhìn “tôi” bên dưới nắm trái tim Đặng Tề trong lòng bàn tay, khóc lóc tiến hành bước cuối cùng, trong lòng chỉ cảm thấy cậu ta thật ồn ào.

Đây là cảm xúc nảy mầm tự nhiên của tôi, nhưng lý trí mách bảo rằng tôi như thế này là rất không ổn. Cho dù tôi không buồn cũng không nên cảm thấy chuyện này ồn ào mới dùng.

Tôi phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, cứu Đặng Tề về, khôi phục sức lực, khôi phục mình trở lại dáng vẻ lúc đầu.

Tuy nhiên một giọng nói đầy dụ hoặc bắt đầu xuất hiện trong lòng —— nói chính xác hơn, tôi biết giọng nói này chính là mình.

Tôi đang nói với chính mình, nếu duy trì tư thế cao không thể với tới này, chẳng lẽ sẽ khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn sao?

Tôi có thể thoát khỏi mọi ưu phiền, cho dù có người chết trước mặt tôi, vẫn có thể từ đáy lòng cảm thấy ồn ào. Từ đó, trên thế giới không còn thứ gì có thể làm tổn thương tôi nữa, cũng không có “ẩn số” nào có thể làm tôi sợ nữa.

Bởi vì chính tôi là ẩn số kia.

……!

Tôi bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, phát hiện mình lại rơi vào trạng thái không ổn —— có lẽ, khi Mẹ cho tôi sức mạnh đã biểu hiện rất do dự, chắc hẳn cũng có liên quan gì đó với việc này.

Con người bình thường thực sự khó mà kiểm soát được sức mạnh này —— ngay cả tôi bây giờ đã không đủ để được coi như là một con người bình thường.

Bên dưới vẫn là những tiếng khóc la ồn ào, “tôi” nhắm chặt hai mắt, bất chấp tiếp tục làm động tác trên tay, như là cho rằng mình làm như vậy có thể lừa gạt chính mình, khiến bản thân cho rằng án mạng trước mắt này không có liên quan gì đến mình. Nhưng tôi biết, cơn ác mộng này sẽ ám ảnh vĩnh viễn trong giấc mơ của cậu ta, cho đến hôm nay khi cậu ta đến đây báo đáp lại ân tình của người khác.

Ba, hai, một ——

Tôi bình tĩnh đếm số, nhìn “tôi” bên dưới từ từ biến mất khỏi không gian này, cuối cùng trước khi cậu ta biến mất, tôi nghe rõ ràng Đặng Tề nói câu này “Nếu, sau khi em rời khỏi đây, phát hiện phỏng đoán của anh đều là thật, vậy là tốt rồi.”

Hả?

Tôi gần như không thể tin được hét lên một tiếng, dù sao tiếng máu cùng tiếng hét thống khổ tràn ngập trong tai mọi người, hơn nữa cảm xúc của mỗi người đều mất khống chế, cho dù tôi từ trên cao hét lên, cũng sẽ không bị ai chú ý.

Tôi không ngờ rằng câu cuối cùng này...... thế mà bị tôi quên mất.

Tôi quả thực biết mình có thể đã quên một chút gì đó dưới sự cố ý dẫn dắt của Đặng Tề, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng chuyện mà tên này khiến tôi quên mất thế mà là —— anh thực sự không biết mình sẽ không chết.

Bây giờ...... tôi có thể cảm nhận được trong lòng mình không tính là “người” đã không còn bi thương, nhưng quả thực có những cảm xúc to lớn tràn ngập trong tôi.

Bây giờ, tôi trăm phần trăm phải cứu được anh.

Tôi ôm theo thể xác “Đặng Tề” từ trên cao từ từ hạ xuống. Mẹ nói tôi cũng không thể hồi sinh một người, đây mới là mấu chốt, tôi không ngờ trên đời lại thật sự có thể có thể xác thứ hai có thể chứa được cùng một linh hồn.

“Tôi” biến mất.

Suối máu bên dưới vẫn đang cuồn cuộn dâng trào, tôi biết “tôi” kia biến mất có nghĩa là cơ thể Đặng Tề đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nên bây giờ tôi mới có thể mạnh dạn hiện nguyên hình.

Một giây.

Chẳng nhìn thấy linh hồn Đặng Tề đâu.

Không, không thể nào, chẳng lẽ tôi đoán sai rồi ư?! Nhưng dẫu cho hình thái của Đặng Tề thay đổi ra sao, bản chất của anh cũng vẫn là con người cũ, bản thể của con người cũ là linh hồn, đây là sự thật không thể thay đổi.

Hai giây.

Tôi kéo lê cái cơ thể này, bắt đầu dày công tìm kiếm dấu vết linh hồn của Đặng Tề. Tôi chợt nhận ra có lẽ mình đã lãng phí một khoảng thời gian —— Đặng Tề phân tán cơ thể mình rải rác khắp phòng khách, đông một mảnh tây một mảnh, vì vậy tôi cũng không chắc chắn nơi mà anh cất tiếng nói lần cuối cùng sẽ thành nơi linh hồn của anh cuối cùng sẽ xuất hiện.

Hai giây rưỡi.

Tôi tự nhủ với mình là không cần hoảng sợ. Tôi đã không còn là con người nữa, dù lần này có sai lầm, tôi vẫn có thể quay ngược thời gian trở lại thời điểm Đặng Tề mới bắt đầu tự nổ.

…… Nhưng ý tôi không phải thế

Cuối cùng tôi đã nghe thấy tiếng nói bên trong lòng mình, tôi không muốn, cho dù tôi có thể làm lại từ đầu, tôi cũng không muốn.

Tôi không muốn thấy Đặng Tề lại chết đi sống lại trước mặt tôi, tôi không muốn lặp đi lặp lại xuyên qua thời không nữa, tôi không muốn...... Tôi không muốn làm thần.

Tôi cảm thấy ý chí của mình cuối cùng cũng chiến thắng được lực lượng thần bí đó, điều này khiến cho tôi cảm thấy mình càng mạnh mẽ hơn.

Ba giây.

—— Tôi thấy rồi!
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 106


Edit: Mạn Già La

*

Linh hồn Đặng Tề từ trong vũng máu chậm rãi bay lên, không có ý chí, tự tại phiêu đãng, bay về phía đỉnh.

Giờ phút này, anh đã thoát khỏi tất cả trói buộc của “thiết lập”.

Tôi ngay lập tức di chuyển đến bên cạnh anh, đặt cơ thể lên trên linh hồn anh, yên lặng chờ đợi khoảnh khắc linh hồn nhập vào cơ thể.

Tôi cũng không chắc liệu nó có thành công được không, nhưng nếu một lần không thành, tôi sẽ đến lần hai, nếu lần thứ hai không được, thì tôi sẽ đến lần thứ ba. Tôi sẽ sử dụng đủ cách khác nhau để đạt thành mục tiêu của tôi, đảm bảo sự mới mẻ trong từng lần hành động để khiến Mẹ đồng ý cho tôi mượn phần sức mạnh này.

Tôi có thể làm được mọi chuyện tôi muốn làm.

Bên tai tôi như có một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe được.

Tôi mở to mắt quan sát mọi thứ trước mặt. Khi linh hồn Đặng Tề bay vào trong cơ thể của anh thì dừng lại, không tiếp tục bay lên nữa, bắt đầu chậm rãi giống như mặc quần áo, từ từ dung nhập vào cơ thể này.

Tôi đánh cược chính xác.

Trong thế giới được ABC phục chế như đúc, cơ thể giống hệt của Đặng Tề thực sự có thể thay thế cơ thể ban đầu của chính anh.

Mà Đặng Tề kia còn vừa lúc tử vong, nên tôi không phải mang tội giết người.

Cho đến giờ, chúng tôi đã thoát khỏi trói buộc của thời gian, xiềng xích của đạo đức, gông cùm của nhân quả.

…… A.

Nhìn Đặng Tề nằm trên sàn nhà chậm rãi mở mắt ra, nụ cười trên môi tôi chợt tắt lịm.

Tôi dường như...... còn chưa thoát khỏi trói buộc của Đặng Tề.

*

Mọi ân tình mà Đặng Tề dành cho tôi trước đây đều dựa trên tờ giấy thiết lập của anh —— thiết lập bắt buộc anh phải dâng hiến tất cả cho tôi cho đến cuối đời, anh cũng đã làm theo giống như thiết lập, làm theo mà chẳng oán chẳng hối hận.

…… Nhưng không có nghĩa là sau khi anh tỉnh lại vẫn sẽ như vậy.

Sau khi Đặng Tề này tỉnh lại đúng là Đặng Tề mà tôi biết, có lẽ vẫn sẽ tươi cười như vậy, nhưng có một điều rất khác, hơn nữa còn là điểm trí mạng nhất đối với tôi —— anh đã không còn bị buộc phải “yêu” tôi nữa.

Vì vậy, khi anh tỉnh dậy, đối mặt với tôi là “người yêu cũ” mà thiết lập sắp đặt cho anh, có lẽ sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, cảm thấy trước kia quả thật mình mắt mù mới có thể làm chuyện như vậy, có thể...... sẽ rất ghét tôi.

Nếu anh thực sự ghét tôi, tôi có thể hiểu được. Cho dù hai người đều là món đồ chơi của vận mệnh, mà một người trong đó trời xui đất khiến thế nào lại trở thành người hưởng lợi từ vận mệnh, thế nên dẫu sau đó có bị chửi cũng là chính đáng.

Đôi mắt Đặng Tề từ từ mở ra, thoáng chút hoang mang, nhưng vẫn là đôi mắt sâu thẳm như biển rộng mà tôi quen thuộc.

Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, nhưng tôi không chắc liệu hình ảnh phản chiếu đó có còn giống như trước hay không.

Trước đây, đôi mắt anh chỉ nhìn thấy ảnh ngược của tôi. Nhưng bây giờ, anh có thể nhìn đến nhiều hơn, đẹp hơn, sống động hơn......

Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, tôi chợt cảm thấy trên người truyền đến một luồng hơi ấm —— Đặng Tề đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy tôi.

13

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã cảm thấy bên tai nóng ran —— Đặng Tề chưa kiểm soát được hoàn toàn cơ thể này, bởi thế nên chưa thể kiểm soát tốt cảm giác về khoảng cách.

Anh gần như dán vào tai tôi, nằm trên người tôi, liên tục nói những lời này, hơi nóng từ miệng không ngừng phả vào d** tai tôi.

“Chúng ta, chúng ta, thất bại? Em cũng, chết rồi?” Cho dù là những câu rời rạc như vậy, tôi vẫn có thể nghe thấy sự hoảng sợ và đau lòng của anh, “Nơi đây là thiên, đường? Anh không có, thành công?”

3

Nghe mà lòng tôi đau nhói.

Tôi ngả người ra sau, tách sức nặng của anh ra khỏi người tôi một ít, ôm lấy mặt anh, nói với anh rõ ràng từng chữ một.

“Không có, anh thành công, anh đã đánh bại được bọn họ, chúng ta hiện tại rất an toàn.”

Đặng Tề sững sờ một chút rồi sau đó như không còn sức lực nữa. Dù rằng bây giờ tôi đã cách tuyến thời gian này rất xa, nhưng tôi vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra.

Tinh thần Đặng Tề từng phút từng giây đều chìm trong địa ngục. Giờ đây anh đã tương tự với tôi vừa đến thế giới song song, một khi thả lỏng cũng chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe.

Tất nhiên tôi sẽ để anh như nguyện.

“Ngủ đi, chúng ta an toàn.” Tôi cố để giọng mình dịu dàng nhất.

Đặng Tề chậm rãi thở ra, đôi mắt anh cứ nhìn tôi chằm chằm, xác nhận tôi còn nguyên vẹn không bị gì, rốt cuộc mới yên lòng, rồi sau đó như mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống trên đầu gối tôi.

*

Tôi cứ thế đợi ở đó rất lâu, cổ sức mạnh đó chỉ củng cố tinh thần của tôi chứ không phải cơ thể của tôi, nên là hai chân tôi bị anh tựa đến gần như tê liệt.

Sau khi anh tỉnh lại, tôi đã mấy lần hỏi anh “Anh có cảm thấy khác thường ở đâu không?”, tất cả đều được trả lời phủ định. Cách Đặng Tề nói chuyện với tôi, và thái độ của anh đối với tôi không có gì thay đổi so với trước đây, thậm chí bắt đầu chủ động hỏi tôi trong khoảng thời gian anh không còn đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng đều giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho anh nghe.

“Anh...... thật sự không cảm thấy thiếu thiếu cái gì sao?” Lúc chúng tôi sắp rời đi thời không này, tôi vẫn nhịn không được hỏi.

Mất đi thiết lập của mình, anh phải nên ngay lập tức cảm thấy buông thả mới đúng, chứ không nên như hiện tại...... bộ dáng không khác gì trước đây.

Đặng Tề không nói gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi chợt mỉm cười.

“Anh chắc chắn,” anh nói, vòng tay ôm eo tôi, “không có thay đổi.”

Anh suy nghĩ một chút, như là nghĩ tới cái gì, trên tay bỗng nhiên dùng sức: “Thật tốt quá, thật tốt khi vẫn không có thay đổi.”

Không có thời gian trả lời anh, vì chúng tôi đã xuyên qua thời không lúc trước đã định sẵn, về tới mốc thời gian Mẹ vẫn đang đợi tôi.

*

“Cảm ơn cậu, đúng là một câu chuyện hay, một câu chuyện tình yêu cảm động.” Mẹ giả vờ hít hít mũi, nhưng người có được một phần mười sức mạnh, tôi vô cùng rõ ràng, y không thể có cảm xúc sống động như vậy.

1

Đọc một ngàn câu chuyện, một vạn câu chuyện đều vô ích, y mới là người không có cảm xúc chân chính.

“Hừ.” Mẹ hừ lạnh một tiếng, một giây sau, tôi rõ ràng cảm nhận được mình lại bị đánh trở về thân thể phàm trần.

Mẹ đã lấy lại sức mạnh của tôi.

“Đúng như cậu nói, đúng thật là một câu chuyện rất hay, khiến tôi rất...… thích,” Mẹ dường như đang cân nhắc lời nói của y, ấp a ấp úng, “Cậu đã làm rất tốt…... mặc dù…... thôi, thật sự rất tốt.”

“Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, thế giới của cậu có thể tồn tại mãi mãi, cả ABC và Đặng Tề đều có thể rời khỏi đây cùng với cậu.”

Ơ?

Chỉ đơn giản thế thôi hả?

1

Tôi cứ tưởng mình sẽ phải chịu hàng loạt rắc rối làm khó làm dễ chứ, nhưng không ngờ đối phương lại dễ dàng buông tha như vậy —— ngay cả ABC tôi chưa nhắc đến cũng nói hộ tôi luôn.

“Ba người bọn họ đã không thể sinh tồn ở đây nữa,” Mẹ dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, “Sau khi linh hồn dung hợp vào cơ thể, bản thể ban đầu không còn là bản thể nữa. Bọn họ đã không phải là con người mới bất tử, mà chỉ là con người cũ có tuổi thọ ngắn ngủi.”

Tôi nhìn về phía ba người ABC, cả ba người họ đều đầy mong đợi nhìn tôi, như thể đang vô cùng mong chờ cuộc sống mới trong tương lai của bọn họ —— xem ra bọn họ cũng đã có lựa chọn của riêng mình.

1

Tất nhiên có thể chọn, nếu có thể làm được, người cũng có thể chọn làm một con khỉ, điều đó không bao giờ là tội lỗi.

Chỉ cần có sự lựa chọn của riêng mình là được.

Trong tiếng Mẹ cằn nhằn, một cánh cửa dần sáng lên trên bức tường, tôi biết, sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả đều sẽ kết thúc. Từ đó về sau, tôi có thể cùng ABC, Đặng Tề, ở trong thế giới bình thường đó, sống một cuộc sống bình thường.

…… Mặc dù năm người sống cùng nhau cũng không bình thường lắm.

12

Mong chờ dần dần trở lại cuộc sống bình thường khiến tôi cũng có tâm trêu đùa, ba người ABC cũng thoát khỏi trói buộc của Mẹ, từ dưới đất đứng dậy, vội vàng chạy đến bên tôi, bộ dạng như một chú cún con đang bảo vệ đồ ăn, lo lắng nhìn người Mẹ không biết ở đâu kia.

“Chúng ta mau đi thôi!” A tựa hồ rất sợ Mẹ, cũng không biết đoạn thời gian hắn một mình đối mặt với Mẹ đã xảy ra chuyện gì, “Ai biết y còn có ý đồ xấu nào không.”

“Đúng vậy, nhân lúc y còn chưa đổi ý, chúng ta nhanh đi.” B và C cũng vội vàng thúc giục tôi.

Đặng Tề không nói gì, hắn chỉ bình thản nhìn ba người huyên thuyên, riêng mình nắm lấy tay tôi, thỉnh thoảng lại siết chặt một chút, để tôi chú ý đến sự tồn tại của anh.

“Ừm, quả thật nên đi rồi.” Tôi quay lại, nhìn căn thư phòng này lần cuối.

Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đau buồn ở đây, cũng có rất nhiều ký ức kỳ diệu. Bây giờ người phía sau màn cuối cùng đã cho tôi giấy thông hành ngắn ngủi, tôi hẳn nên nhanh chóng rời khỏi địa ngục này mới đúng.

Tôi bắt đầu bước từng bước về phía cửa, mỗi một bước đi, tôi đều nói lời tạm biệt với thế giới này.

Tôi nói: “Tạm biết, thế giới mới.”

“Tạm biệt, nhân loại mới.”

“Tạm biệt, thư phòng nhỏ.”

“Tạm biệt, biệt thự lớn ~ aizz, thật không biết sau này còn có thể ở trong một biệt thự lớn như vậy hay không nữa.”

Tôi hoài nghi Mẹ cũng nghe phiền, thậm chí bắt đầu hừ lạnh.

Tôi chỉ còn cách cửa một bước chân.

“Tạm biệt.”

Tôi bỗng ngừng lại.

Bốn người bên cạnh đều nhìn tôi quái lạ, không biết vì sao tôi lại đột nhiên dừng lại trước cửa không vào, còn tôi chỉ lẳng lặng đứng đó, nhắm mắt lại, không biết hành động tiếp theo của mình có ý nghĩa hay không.

Rõ ràng là biết, giả vờ không hiểu gì cả, mới là cách sống hạnh phúc. Người ngốc, mới là người thảnh thơi vui vẻ nhất.

Nhưng tôi vẫn muốn nói ra.

Tôi quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái người trước mặt.

“Tạm biệt,” tôi chậm rãi nói, “Hạ Trạch.”

14

Linh hồn tôi đang khao khát sự thật.

Một giây sau, tất cả mọi người nghe thấy một tràng pháo tay giòn giã. Lần này nó không phải từ phía trên chúng tôi, cũng không phải từ trong đầu, mà là, vang lên ở ngay bên cạnh tôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng vừa rồi là một bàn tay giống hệt mình, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay tôi.

Đây là một lần vỗ tay.

Bốn người xung quanh tôi đều kêu lên ngạc nhiên hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng tôi lại bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì mọi thứ giống y như trong phỏng đoán của tôi.

Tôi thở dài, không giả vờ phải đi nữa, dang hai tay ra, bất đắc dĩ vẫy vẫy.

“Được rồi, mẹ...... không, Hạ Trạch, hay đúng hơn là tôi của nhiều năm sau?”

22

“Hãy nói rõ hết mọi chuyện cho tôi đi.”
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 107


Edit: Mạn Già La

*

“Cậu bắt đầu hoài nghi từ khi nào?” Đối phương rốt cục ngừng ngụy trang, giọng nói chuyển mấy lần, cuối cùng biến thành giọng nói mọi người đều rất quen thuộc. ABC bên cạnh tôi cũng không nhịn được kêu một tiếng nhỏ, còn Đặng Tề giả vờ bình tĩnh cũng nắm tay tôi thật chặt.

Đó là thanh âm của tôi.

Tôi nhún vai: “Ngay từ đầu.”

4

Tôi cũng không giả vờ, sự nghi ngờ của tôi vẫn luôn ở đó. Bắt đầu từ khi đây là vốn là ngôi thứ nhất, tôi đã cảm thấy cực kỳ không thích hợp.

“Xác nhận khi nào?” Giọng nói đối diện rất tò mò, mà tôi cũng cảm thấy mười phần kỳ diệu —— có bao nhiêu người có thể nói chuyện với giọng nói giống hệt mình, có hỏi có đáp, có ý thức của riêng mình chứ?

“Vừa rồi,” tôi lắc lắc điện thoại trong tay, “Tôi chỉ gửi một tin nhắn, nên tôi xác nhận rồi.”

“…... Hiểu rồi.” Đối diện tôi hình như chợt hiểu ra, “Thảo nào lúc tôi đọc sách thì cậu nhận được thêm nhiều hơn một tin nhắn tôi gửi.”

“Có ý gì?” B ở bên nghe mà mắt trợn tròn, y tiến lên, lắc lắc cánh tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Một cái gì cơ? Tin nhắn gì?”

Nhìn mắt B bối rối ngơ ngác, cùng mặt ba tên còn lại đều rất nghi hoặc, tôi mỉm cười, giải thích cụ thể kỹ càng: “Thật ra, khi tôi ở trong thế giới ký túc xá, tôi đã từng nhận được một vài tin nhắn nhắc nhở kỳ lạ. Tôi vẫn luôn tự hỏi không biết là ai đã gửi mấy tin nhắn đó cho tôi trong thế giới ký túc xá. Mặc dù tôi dường như đã quên hết những gì đã xảy ra cách đây rất lâu về trước, nhưng câu hỏi này vẫn như nút thắt dây thừng kẹt mãi trong lòng tôi.”

3

“Dẫu gì tôi cũng phải biết chúng nó đến từ đâu.”

“Sau khi tôi bị giam cầm trong thế giới ký túc xá,” Nghe vậy, C ở một bên âm thầm cúi đầu, rất tốt, còn cảm thấy xấu hổ, “Đều vẫn luôn ở trong trạng thái không có ký ức và không có nhận thức của riêng mình —— cho đến một ngày đột nhiên nhận được mấy tin nhắn. Mấy tin nhắn đó đã đánh thức tôi khỏi trạng thái ngơ ngẩn đó,”

“Sau khi xem phim xong, tôi mới biết suy đoán lúc đầu của mình không sai, đánh thức tôi cũng không phải ba người các anh.”

“Cho nên vừa rồi, tôi nảy ra một ý tưởng, ở tình huống có được một phần mười sức mạnh của Mẹ, tôi lấy điện thoại ra, muốn kiểm tra thử xem sức mạnh của Mẹ có thể gửi loại tin nhắn thần kỳ này cách không gian và thời gian hay không.”

“Câu trả lời là có. Tin nhắn của tôi thành công gửi đi.”

“Chính là tin ‘Trước ABC là gì’.”

2

“Tôi chỉ gửi một tin nhắn, chỉ là vì để xác minh suy đoán ‘Mẹ chính là tôi’.”

“…… Nghe không hiểu.” A chớp đôi mắt to rất thành thật nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Nếu các anh không gửi tin nhắn, mà sức mạnh của Mẹ có thể gửi tin nhắn, nên nghi phạm về những tin nhắn đó chỉ tồn tại giữa tôi và tất cả các Mẹ trong khoảng thời gian đó. Nếu gửi tin nhắn thực sự chỉ có tôi ở đoạn thời gian đó, vì vậy trong tình huống tôi chỉ gửi có một tin nhắn, vậy thì tôi ký túc xá sẽ không nhận được nhiều hơn tin nhắn như vậy.”

“Khi tôi gửi tin nhắn xong cất điện thoại đi, ký ức của tôi hẳn nên ngay lập tức thay đổi, biến thành ký ức ‘bản thân chỉ nhận được một tin nhắn’ mới đúng.”

“Nhưng không —— ký ức của tôi vẫn vậy, không hề thay đổi.”

“Vậy nghĩa là —— tin nhắn dư ra vào thời điểm đó, người gửi không phải là tôi, mà là người khác.”

“Và sau khi sử dụng phương pháp loại trừ, tôi đã biết —— người gửi còn lại chỉ có thể là Mẹ.”

3

“Nếu tự gửi cho tôi loại tin nhắn này để đánh thức tôi, vậy thì người đó nhất định là đang cố gắng giúp tôi, bằng cách này, tất cả những suy đoán trước đây của tôi hóa ra đều có lý.”

“Mẹ, đúng thật là đang giúp tôi, chứ không phải cản trở tôi.”

“Trước đó, tôi cứ luôn nghĩ, tại sao lại phải ở ngôi thứ nhất?”

“Tất nhiên, câu hỏi có thể dùng các câu trả lời khác để qua loa cho xong, vì vậy khi nó tồn tại một mình, tôi cũng không đặc biệt quan tâm.”

“Cho đến khi cậu không ngừng ám chỉ tôi, cậu rất hoài niệm, rất trân trọng, rất không muốn kết thúc câu chuyện này.”

Tôi nhìn vào bản thân trước mặt mình, bắt đầu dùng “cậu” nói chuyện trực tiếp với cậu ấy. Tôi biết, cậu ấy đang ở ngay trước mắt tôi.

“Cậu nghe được à,” cậu ấy thở dài, “Cái này kỳ thật...... kỳ thật không phải ám chỉ, chỉ là tôi khống chế không được cảm xúc của mình thôi.”

1

…… Ể. Tôi chớp mắt, cảm thấy hơi xấu hổ.

Không ngờ, bằng chứng chuẩn xác đầu tiên tôi nói chỉ là người ta vô tình lộ sơ hở.

Nói đến đây, tôi nghĩ trong lòng cậu ấy không còn chút gì gọi là cảm xúc nữa.

Sau đó, tôi nói hết tất cả những gì tôi nghĩ cho mọi người nghe.

“Khi tôi bị kéo đến rạp chiếu phim, những nghi vấn trước đó ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Tại sao phải là thế mới được? Tại sao phải là phim? Tại sao lại phải thể hiện dưới hình thức này trong khi nội dung có thể là nói trực tiếp với tôi? Tại sao tôi lại vì vậy mà cảm thấy mình là ‘người không có thật’?”

“Tôi biết mình là người bị viết ra, cho nên tôi cảm thấy mình là người không có thật và giả dối. Nhưng khi xem phim, tôi chợt thấy, so với tôi, ba người ABC trong phim chính là giả, mà nếu giả thực sự có tham chiếu, vậy thì tại thời điểm này, tôi bên ngoài bộ phim sẽ trở thành ‘chân thật’.”

“Điều này khiến tôi rất đau đầu, mãi về sau tôi mới biết, Mẹ không phải muốn tra tấn tôi mà là muốn giúp tôi.”

“Vì thế, tôi đem tất cả thông tin có được đều nghĩ dưới dạng gợi ý, liền ổn.”

Tôi chậm rãi nhìn ba người ABC, Đặng Tề bên cạnh có vẻ hơi bất an, tôi bóp nhẹ tay anh, để anh bình tĩnh lại.

“Các anh cảm thấy tôi là giả sao?” Ba người sửng sốt một chút, sau đó liều mạng lắc đầu.

“Vậy,” tôi quay sang Đặng Tề, “Anh có cảm thấy bọn họ là giả không?”

Đặng Tề cũng sửng sốt một chút, tôi nhìn ra anh như là rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt sắc lẹm của tôi, rất không tình nguyện mà lắc đầu.

5

“Đúng vậy, chính là như vậy,” tôi xòe hai tay ra, cười với “tôi” đối diện, “Đây là điều cậu muốn truyền đạt cho tôi —— mọi người đều là thật, không ai là giả cả.”

1

“Tôi nhìn thấy một con búp bê được một người thợ thủ công làm ra, tôi biết, con búp bê đó chắc chắn là thực sự tồn tại. Tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ được mẹ của nó sinh ra, và tôi biết đứa trẻ đó cũng chắc chắn là thực sự tồn tại.”

“Bất kể là tôi xuất hiện như thế nào, tôi đều là một sự tồn tại chân thực. Được người viết ra, bị ai đó chụp ảnh, bị sắp đặt đều là những cách sáng tạo trước khi tồn tại.”

“Cái gọi là sách, cái gọi là phim, cái gọi là sáng tạo, đều chỉ là hình thức mà thôi.”

“Tôi là thật.”

6

Biết tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, “tôi” ở phía đối diện đã vỗ tay hai lần để thể hiện sự khẳng định.

Lúc này tôi mới dần dần hiểu ra, tiếng vỗ tay của cậu ấy ở quá khứ không nhất định là để giễu cợt hay là cao thượng xem kịch như tôi đã nghĩ, mà thực sự là...... mang đến cho tôi sự khích lệ khẳng định.

Giống như “cánh cửa” tôi đã từng sợ kia, kỳ thật gánh vác quyết tâm sáng tạo ra tôi chân chính của ba người ABC; ký ức tôi đã từng sợ mất đi, thực tế gánh vác hy vọng cứu tôi của Đặng Tề.

Cẩn thận ngẫm nghĩ...... trong khoảng thời gian này, thật ra cũng không có ai thực sự đang hại tôi. Tất cả những nỗi sợ hãi đều đến từ vận mệnh mà chính mình không biết, và khi tôi có thể cao thượng quan sát hết thảy, tất cả những nỗi sợ hãi theo góc nhìn biết tất của tôi tan thành mây khói.

“Mà tên cậu tự xưng...... cái tên Mẹ kỳ quái kia, cũng là đang ám chỉ gì đó nhỉ, chẳng lẽ là có liên quan đến việc tôi không hiểu sao nảy sinh ‘tình thương của mẹ’ đối với ba người ABC sao?” Tôi biết phần tình cảm này tuyệt đối không gọi là tình thương của mẹ, nhưng trong lúc gấp gáp cũng không tìm được đại từ nào thích hợp hơn. Tôi bước lên trước vài bước, muốn cùng cậu ấy trao đổi thêm, “Mặc dù tôi đã đoán được đại khái sự tình, nhưng tôi vẫn không biết rõ toàn cảnh mọi chuyện, cậu...... có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện được không?”

Đối diện truyền đến tiếng hít thở sâu, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

“Đương nhiên…… đương nhiên có thể,” lần này tiếng khóc sụt sùi tựa hồ cũng không phải giả, mà là hưng phấn rốt cục nghênh đón ánh bình minh, “Rốt cục đi tới một bước này.”

1

Một giây sau, giọng nói của cậu ấy lạnh lẽo như băng sương: “Nhưng đã không còn kịp rồi.”

1

Hả? Tôi có chút mờ mịt mở miệng.

Vừa rồi vẫn còn trong cuộc hội ngộ vừa ấm áp và phấn khích, mọi người đều là thật, ai cũng có một kết thúc có hậu, tại sao đột nhiên lại......

“Phải, đã không kịp rồi, tôi đã liều mạng cố gắng, nhưng vẫn thất bại.” Cậu ấy dường như lướt qua tôi, tôi có thể cảm nhận được làn gió cậu ấy lưu lại trên cổ áo mình, “Tôi gửi tin nhắn tin nhắn cho cậu, đây đã khác với những gì bản thân tôi đã trải qua, nhưng vẫn thất bại.”

…… Tôi, fu*k.

Sự tình phát triển vượt quá tưởng tượng của tôi.

Ban đầu tôi nghĩ rằng chuyện này nói đến cùng, là tôi tương lai vì nguyên nhân không thể tránh được nào đó mà ném tôi vào chuyện xưa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, cậu ấy không phải là tôi tương lai.

…… Cậu ấy là tôi quá khứ.

Thậm chí, ngay cả cậu ấy có phải “tôi” hay không cũng rất khó nói.

2

“Cậu cũng đã hiểu rồi à, quả nhiên, phản ứng của cậu đối với chuyện của mình cũng nhanh như tôi, lúc ấy tôi cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng đáng tiếc đã quá muộn,” cậu ấy thở dài, đi tới trước mặt tôi, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được dáng người của cậu ấy giống hệt tôi, “Cậu hiểu không? Chuyện này còn không có mở đầu cùng kết thúc.”

1

“...... Không thể nào? Sẽ không thực sự khoa trương như vậy chứ?” Tôi có chút không dám tin, mức độ nghiêm trọng của sự việc đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, đối mặt với một điều vượt xa khả năng của mình, tôi chỉ có thể bất lực đặt câu hỏi, “Nói cách khác, tôi đang liên tục tạo ra tôi, lại trở thành tôi sao?”

1

Tôi không nhìn thấy cậu ta gật đầu, nên rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng vỗ tay của cậu ấy.

Đây là đang khẳng định suy đoán của tôi.

1

…… Trời ạ.

Tôi đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.

“Thật ra thì cậu cũng đã mơ hồ cảm nhận được rồi nhỉ.” Giọng nói của tôi kia vô cùng chán nản, giống như đang buồn bực vì tôi vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh, “Bây giờ cậu căn bản không còn là con người nữa rồi.”

1

“Sau khi linh hồn của cậu rời khỏi cơ thể, cậu sẽ không chết, mà là giống như con người mới, có thể lần nữa đắp nặn ra một cơ thể. Nhưng đồng thời, cậu cũng không phải là con người mới, bởi vì không có một con người mới nào có linh hồn cả.”

Tôi c*n m** d***.

“Vậy, vậy......” Tôi ngập ngừng thăm dò, “Vậy, tôi sẽ trở thành một ‘yêu quái’ trường sinh bất lão. Còn Đặng Tề là một con người bình thường, còn ABC cũng đang tiến hóa theo hướng của con người cũ, bọn họ đều sẽ chào đón kết thúc của bọn họ, còn tôi thì không?”

2

Một tiếng vỗ tay.

Tôi hít một hơi khí lạnh: “Không những thế, tôi là bất tử, cho nên...... tuổi thọ của tôi có thể còn dài hơn cả thế giới đó.”

“Tôi sẽ sống mãi mãi, cho đến khi thế giới đó sụp đổ và biến mất.”

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra những gì mà “tôi” kia đã trải qua.

“Trong suốt những năm tháng liên tục không ngừng ập đến với tôi, tôi dần hiểu biết vạn vật trên thế gian, dần lý giải quy luật của phàm trần, vì vậy tôi dần sở hữu một ‘sức mạnh’ thần bí mà người bình thường không thể sở hữu được.”

“Rồi sau đó, bởi vì quá mức cô đơn, tôi sẽ nảy sinh ý tưởng, tự mình sáng tạo ra con người mới, làm bạn với mình.”

“Mà tôi đã trải qua tuổi đời quá dài không ngừng chiến tranh và tranh chấp của loài người, cũng không muốn lại có một thế giới tồi tệ như vậy nữa.”

“Vì thế tôi tạo ra con người mới không có cảm tình.”

“Lần đầu tiên tôi sáng tạo ra thế giới nên không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết một thế giới như vậy có thể sẽ yên bình, nhưng tôi không biết rằng con người không có cảm xúc lại nhàm chán như vậy. Vì vậy, tôi để cho bọn họ không ngừng sáng tác truyện, nhưng cho dù là thế, cũng không thỏa mãn được nội tâm của tôi.”

“Vì thế tôi đã viết phác thảo câu chuyện về quá khứ của chính mình.”

“Bản phác thảo này là giả, tôi biết ‘tôi’ mới bị tôi tạo ra kia sẽ sớm phá vỡ nó, còn tôi rất mong chờ dáng vẻ sau khi cậu ta phá vỡ câu chuyện này sẽ như thế nào.”

“Trong những năm tháng dài dòng của tôi, điều duy nhất đáng nhớ là những ký ức tôi có với bốn người bọn họ khi tôi còn là một con người bình thường, vì vậy tôi đột nhiên có nghĩ —— nếu có sức mạnh, vậy tại sao không thực hiện ước muốn của mình?”

“Tôi cũng đã tạo ra ba người ABC trong trí nhớ của mình, kỳ thực, tôi có chút ích kỷ, tôi vốn tưởng rằng bọn họ có thể trở thành ABC của tôi, nhưng sau khi sang tạo ra, tôi mới nhận ra, bọn họ chỉ là ABC của ‘tôi’ mới mà thôi.”

7

“ABC của chính tôi và Đặng Tề đã sớm bay theo gió rồi.”

5

“Vì vậy, tôi đặt tên mình là Mẹ, sống với một thân phận khác.”

“Nhưng bởi vì là do tôi đã tạo ra, cả bốn người bọn họ trên thực tế đều có những ký ức mơ hồ.”

“Nhưng đến lúc tôi nhận ra tình huống không đúng thì đã quá muộn.”

“Tôi kia lại đi theo con đường cũ của mình, cậu ấy đúng là đã phá vỡ câu chuyện, nhưng cách phá vỡ câu chuyện lại giống y đúc tôi.”

“Vì thế, mọi thứ đều lại lâm vào trong vòng lặp.”

Tôi hít một hơi thật sâu, để mình thoát ra khỏi trí tưởng tượng. Thật khủng khiếp, nếu đây là sự thật, vậy thì tôi sẽ phải đối mặt với một nỗi cô đơn dài dằng dặc không thể đo đếm bằng thời gian.

2

Mà sự cô đơn và cô độc này là không có kết thúc.

Chẳng trách Mẹ vẫn luôn ám chỉ tôi về ranh giới của chân thật và giả dối...... đó là bởi vì cố gắng tìm tòi sự thật cũng chẳng có ích gì.

Mỗi một vòng của tôi được tạo ra từ vòng của tôi trước đó, rồi sau đó lại sẽ trở thành một vòng của tôi mới, tiếp tục vận mệnh ngặt nghèo này.

Sách, chẳng qua chỉ là hình thức để che đậy luân hồi này thôi.

1

“Đúng vậy, trong cuộc trò chuyện của tôi với ‘tôi’ kia, tôi đã biết, trước chúng tôi, có trải qua bộ phim, cũng có trải qua sân khấu kịch, mỗi người trải qua đều không giống nhau, nhưng bản chất vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Cậu ấy nói với tôi một cách rất bất đắc dĩ, “Đó chính là đem bản chất của số phận bất lực của chúng ta tiếp tục mãi mãi.”

“Không thể nào!” Tôi cảm thấy sơ hở trong đó thật sự quá nhiều, “Đây chẳng phải muốn dừng lại là có thể dừng sao? Nếu bây giờ tôi tự sát, tất cả chuyện này có phải sẽ kết thúc không?”

“Vô dụng, cậu sẽ không chết được.” Đối diện tôi rất bình tĩnh, điều này làm tôi rất hoảng sợ nghĩ tới, có lẽ, ngay cả sự hoảng sợ bây giờ của tôi cũng đều là cảm xúc cậu ấy đã từng trải qua.

“Không, không, nhất định có thể dừng lại,” tôi vội vàng thay đổi ví dụ, “Đến lúc đó, đến lúc đó, chỉ cần tôi không tạo ra tôi tiếp theo, chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”

Người đối diện tôi hình như khẽ lắc đầu, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài.

“Cậu vẫn không hiểu vì sao tôi nói đây là vận mệnh không thể tránh khỏi…...” Cậu ấy lại thở dài, tựa hồ đã cảm thấy tuyệt vọng đối với vòng luẩn quẩn vô tận này, “Ngay cả những gì cậu đang nói bây giờ cũng là những gì tôi đã từng nói. Bao gồm sự kích động của cậu vừa rồi, dùng chân trái tiến lên một bước, hết thảy giống hệt tôi đã từng trải qua.”

1

Tôi nhanh chóng cúi đầu...... thực sự, thực sự đã tiến lên một bước.

“Giống như cậu chắc chắn sẽ tiến lên một bước, giống như cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ tất cả, giống như cậu chắc chắn sẽ gửi một tin nhắn đó,” giọng cậu ấy rất mệt mỏi, “Trong tương lai, theo kinh nghiệm cậu trải qua, trạng thái tâm lý, sau khi tất cả mọi thứ phát sinh thay đổi, cậu chắc chắn sẽ làm ra hành vi mà hiện tại cậu không thể nghĩ được, nhưng sớm đã được vận mệnh định sẵn từ lâu.”

“Cậu hiểu chứ? Cho dù cậu muốn trốn tránh, vận mệnh cũng có thể dùng thủ đoạn của nó từ từ chỉnh đốn lại cậu cho đúng.”

“Giống như có một con sói đang đuổi theo cậu, cậu vất vả nghĩ cách giết được nó, lúc cậu đang dào dạt đắc ý, nhưng lại phát hiện ra mùi máu của xác chết sẽ thu hút một con gấu, và con gấu đó nhanh chóng g**t ch*t cậu.”

“Đây là sự an bài của vận mệnh, cậu chủ quan mà không làm thì chính sự vật khách quan sẽ giúp cậu hoàn thành. Nó khiến cậu chết canh ba*, không ai có thể giữ cậu lại cho đến canh năm*.”

<i>* Canh ba từ 23h - 1h; Canh năm từ 3h sáng đến 5h sáng.</i>

“Luân hồi của chúng ta chính là một hồi vận mệnh như vậy đó.”

“...... Cậu nên đi đi.” Cuối cùng cậu ta nói với tôi một câu này, tựa hồ cũng không muốn nói chuyện với tôi nữa, “Đi nghênh đón vận mệnh của cậu đi.”

Tôi đứng đó một lúc lâu, không ai có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì. Tôi biết mình chắc chắn không tính là người, cách suy nghĩ và cách tôi quản lý bộ não của mình đã không còn như xưa nữa, nhưng không biết tại sao, tôi cũng không tuyệt vọng lắm.

Rất đơn giản, tôi đứng tại chỗ, nhìn thấy được một tia sáng.

“Không,” tôi thành thật sờ sờ đầu, nghĩ mình có thể thoát khỏi vận mệnh này, “Tôi nghĩ, tôi thật sự có biện pháp.”
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 108: Hoàn chính văn


Edit: Mạn Già La

*

Đối phương cũng không lên tiếng, có lẽ, những năm tháng từng qua, cậu ấy cũng nghĩ tới cái gọi là giải pháp, trước tôi cậu ấy cũng nghĩ tới giải pháp, nhưng giống như tất cả ví dụ cậu ấy đưa ra vậy, vận mệnh đẩy đưa sẽ làm cho tất cả những giải pháp này đều bị nghiền nát thành tro bụi.

Nhưng tôi thực sự cảm thấy cách của mình là đúng đắn, kể cả bây giờ, tôi có thể cảm thấy được linh hồn của mình đặc biệt có tinh thần.

Tôi chưa bao giờ minh mẫn như vậy.

“Theo những gì cậu nói, sự tồn tại của tôi là được tạo nên từ từng câu từng câu chuyện, phải không?”

Không ai trả lời tôi, ABC đằng sau có vẻ rất không hài lòng với thái độ của cậu ấy, nhưng cũng không làm được gì.

Thực sự đúng như cậu ấy nói, ABC là ABC của tôi, không phải ABC của cậu ấy.

Tất nhiên, tôi cũng không muốn mất đi tôi, cho nên tôi cần phải hành động.

“Câu chuyện trong câu chuyện, tôi tạo ra tôi, mà trong đó, tất cả tôi đều bị thứ mà chúng ta gọi là vận mệnh thúc đẩy nhân sinh, khiến chúng ta đi đúng hướng.”

“Tôi quá khứ có thể nhìn thấy câu chuyện của tôi hiện tại, còn tôi hiện tại, trong tương lai, cũng có thể nhìn thấy câu chuyện của chính tôi trong tương lai; trong phim, tôi lại có thể nhìn thấy câu chuyện của ba người ABC bọn họ.”

“Mọi người đều ở trong câu chuyện, khi mọi người cho rằng câu chuyện là giả, thì mọi người đều là giả dối hết; khi mọi người cho rằng câu chuyện là thật, thì mọi người đều là chân thật.”

“Nhưng tại sao chúng ta không dám hướng suy nghĩ về trước chứ? Là sợ hãi? Là lo lắng sao? Là không dám thừa nhận?”

Tôi thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng giờ phút này, vẫn phải nói ra.

Tôi nuốt nước bọt: “Nếu, tất cả chúng ta đều nằm trong tay của một sinh vật càng lớn hơn thì sao?”

15

*

Tôi đối mặt với tôi kia: “Tôi ở trong câu chuyện của cậu, cậu ở trong một câu chuyện của tôi, và nếu, tất cả chúng ta đều cùng ở trong một câu chuyện lớn thì sao?”

1

“Tôi cũng có hệ thống của chính mình, tôi viết ra, cũng có người đang đọc, từ đó câu chuyện vẫn sẽ tiếp tục.”

“Đương nhiên, tôi cũng không nghĩ như vậy là kết thúc, có lẽ, tác giả, những độc giả kia, bản thân cũng là một phần trong câu chuyện của người khác thì sao.”

9

“Nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn là đối thoại với họ, chỉ cần họ thay đổi câu chuyện một chút, chúng ta sẽ không còn ở trong vòng luẩn quẩn đau khổ như vậy nữa.”

Cuối cùng tôi ở phía đối diện cũng phát ra chút âm thanh, cậu ấy rất bất đắc dĩ nói với tôi: “Cậu cảm thấy, tôi chưa nghĩ tới sao?”

“Hay là, cậu cho rằng, chúng ta chưa từng nghĩ tới?”

Tôi chớp chớp mắt.

“Rất nhiều ‘tôi’ đã cố gắng thử qua, tất cả chúng ta đều cố gắng nói chuyện với những độc giả thực sự có thể đang lơ lửng trên đầu chúng ta, nhưng tới bây giờ đều không nhận được phản hồi.”

2

“Cậu đừng quên, chúng ta đã trải qua số lần luân hồi là vô hạn, hơn nữa mỗi một ‘tôi’ đều là người giống hệt như cậu.”

“Suy nghĩ của cậu muốn bay xa hơn bọn họ, làm sao được chứ?”

Tôi vẫn đứng đó, chớp chớp mắt.

“Không,” tôi kiên định nói, “Tôi đoán, chắc là sau vài lần thất bại, tôi sau này cũng không thử nữa phải không?”

Sau một hồi im lặng, trong không khí truyền ra tiếng vỗ tay khẳng định.

“Nhưng các cậu không nghĩ tới, tất cả tôi đều đã quên chuyện này —— độc giả là lưu động.”

“Nhóm độc giả đầu tiên, và nhóm độc giả thứ một trăm, chắc chắn không phải là cùng một nhóm người.”

“Người sáng tác đã sáng tác xong câu chuyện này, loại cốt truyện luân hồi vô tận này chắc chắn không thể cứ miêu tả mãi, chỉ có thể dùng một câu chuyện OE để kết thúc.”

“Còn nội dung ở chỗ trống là độc giả tự mình phát huy.”

“Tác giả đã không còn quyền định nghĩa câu chuyện, sau đó, luân hồi của chúng ta rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc có kết thúc hay không...... đều nằm trong tay độc giả.”

2

“Độc giả tưởng tượng kết cục của chúng ta sẽ như thế nào, thì kết cục của chúng ta sẽ như thế ấy. Cái chúng ta gọi là vận mệnh, e rằng cũng là sức mạnh do trí tưởng tượng của bọn họ ngưng tụ thành.”

“Bây giờ họ có một niềm tin vững chắc rằng chúng ta không thể thoát khỏi vòng luân hồi này, trong trí tưởng tượng của họ, khoảng trống của tác giả để lại có nghĩa là sự luân hồi vô tận của tất cả mọi người.”

“Nhưng nếu họ sẵn sàng thay đổi trí tưởng tượng của mình thì sao?”

“Nhóm độc giả đầu tiên không muốn hiểu như vậy, thì chúng ta liền đi hỏi đợt thứ hai, đợt thứ hai không thích, thì chúng ta đi hỏi đợt thứ ba...... cứ hỏi mãi, nhất định sẽ có tôi có thể thoát khỏi.”

Đối diện chìm trong im lặng kéo dài, cuộc sống trường tồn và sự chà đạp của cuộc sống cuối cùng đã khiến cậu ấy trở thành nô lệ của vận mệnh, và hiện tại, trong tay tôi đang nắm giữ chiếc chìa khóa của xiềng xích vận mệnh Schrödinger, chỉ xem cậu ấy có muốn thử lấy chiếc chìa khóa đó ra không.

“…... Cứ thử một lần xem.” Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng, lời nói cuối cùng cũng nhuốm đầy sức sống đã lâu rồi tôi không được nghe, “Thử một lần đi! Thử đi!”

“Cho dù độc giả muốn xé nát chúng ta, cũng còn tốt hơn hiện tại nhiêu!”

Con người của cậu ấy cuối cùng đã được tôi kích phát ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng.

Tôi quay đầu, nhìn về phía bạn.

53

“Tôi biết bạn đang ở đây, tôi biết bạn đang nhìn tôi, có thể bạn cũng không tồn tại, đây chỉ là trí tưởng tượng của tôi, nhưng nó cũng không ngăn được tôi gửi tín hiệu của mình cho bạn.”

4

“Tôi tổng cộng thử giao lưu với bạn hai lần, lần thứ nhất là ở thế giới ký túc xá, rất nhanh bị tôi phủ định cắt đứt tín hiệu; lần thứ hai là ở thế giới biệt thự, rất nhanh liền bị ‘tôi’ kia cắt đứt.”

“Có lẽ bạn đã từng nghĩ tới muốn giúp tôi, nhưng tiếc là không có cách nào.”

“Và bây giờ không còn ai cản trở, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với bạn.”

“Nếu bạn thực sự tồn tại, hãy giúp tôi, được không? Tôi không muốn tiếp tục vòng lặp nhàm chán này, tôi chỉ muốn làm một ‘con người’, một người tự do bước đi độc lập trên trái đất.”

Đối diện chợt truyền đến tiếng “tôi” kia cười, cậu ấy cười nói: “Cậu như thế, thật sự rất giống một tên điên nói chuyện với không khí á.”

“Cậu ấy nói đúng,” tôi nhướng mày, tiếp tục nói, “Nhưng đôi khi, các bạn cũng có thể thử nói chuyện với không khí xem? Lỡ đâu, các bạn cũng có thể tìm thấy bản chất của các bạn, câu chuyện trên các bạn, thoát khỏi vận mệnh đến chính bạn cũng không biết rõ.”

8

“Bạn cảm thấy bạn lúc này thất vọng, lúc này uể oải, lúc này này thống khổ, có lẽ, đều là vận mệnh mà tên ở trên bạn ban cho bạn. Mà bạn phải làm, chính là nói chuyện với y, thoát khỏi vận xui của bạn. Tin tôi đi, bạn cũng có thể làm được.”

“Nhưng hiện tại, xin bạn hãy giúp tôi, giúp tôi hình dung ra kết cục của mình, giúp tôi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện mệt mỏi này đi. Tôi muốn câu chuyện này sớm kết thúc, sau khi vẽ ra kết thúc, là tôi có thể thoát khỏi tất cả xiềng xích của vận mệnh.”

10

ABC và Đặng Tề dần vây lấy tôi, từng bàn tay đặt lên người tôi, nhiệt độ dần tăng lên khiến tôi cảm thấy mình không còn ngốc như vậy nữa.

Chắc chắn sẽ có đáp lại.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng lật trang sách rõ ràng, và sau đó, là bóng tối bao trùm.

*

Hạ Trạch đứng trên đỉnh núi cao cao, chỉ có một mình cậu, đôi mắt mèo tròn xoe dưới ánh nắng có vẻ càng thêm hoảng sợ.

4

“Sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này......?!” Cậu lẩm bẩm tự nói, muốn từ trên ngọn núi leo xuống.

Nhưng rất nhanh, cậu đột nhiên dừng động tác.

“Ồ...... đây là...... kết cục đẹp đẽ sao?” Cậu không biết trong lúc mình kinh ngạc, sẽ không nhịn được thè ra một phần đầu lưỡi, nhìn qua trông giống như một con mèo nhỏ sống động, “Đây là đang, diễn kết cục?”

9

“Sau này, có phải..... ” Cậu đột nhiên há to miệng, dáng vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, “Tất cả những chuyện này, có thể kết thúc không?!”

Từ xa, cậu đã thấy ABC và Đặng Tề lo lắng chạy về phía mình. Bốn người không thân thiện gì, lúc chạy đến thì anh đụng tôi tôi đụng anh. Hạ Trạch nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ mỉm cười.

1

Ánh nắng hắt lên mặt cậu, men theo kẽ lá rơi xuống núi, từng tia, từng tia.

Cậu nhìn thấy phía xa là mây trắng cùng sương mù mờ mịt vô tận, phía sau truyền đến bốn người gọi cậu. Thứ vô tận luôn làm cậu sợ hãi, nhưng giờ phút này, cậu lại rất mong chờ.

Sau này, cái gì sẽ trỗi dậy đây?

Cậu thầm nghĩ, cảm ơn các bạn, đây thực sự là một kết thúc rất tốt đẹp.

...... Nếu sau khi xuống núi nhận ra mình không cần phải thi lại môn toán cao cấp, vậy càng tốt.

8

———

<i>Mạn: Tạm biệt Hạ Trạch, tạm biệt ABC và Đặng Tề, tạm biệt ♥️.</i>

<i>Cảm ơn các bạn đã đọc và cảm thấy thích truyện.</i>

2

<i>Xin chào và hẹn gặp lại.</i>

59

【Kết Thúc】
 
Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 109: Phiên ngoại: Thất tịch của Đặng Tề (Hoàn toàn văn)


Edit: Mạn Già La

Ngày dường như đã không còn ý nghĩa.

Đây là những gì Đặng Tề đã nghĩ khi lại lần nữa tỉnh dậy từ giấc mơ đầy bóng tối vô biên. Nhưng cơ thể vẫn tự mình hành động, tại khoảng khắc ý thức trở về, cơ thể anh phân tách ra, một cánh tay duỗi đến cuốn lịch anh tự làm, đánh dấu một ngày trên tờ lịch, cánh tay còn lại mở quyển ghi chép của mình ra, ghi chú đây là lần thứ mấy Hạ Trạch luân hồi, đã tiến đến bước nào, và mình kế tiếp phải diễn gì.

Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc có ngủ hay không, dù sao ngủ cũng là độc quyền của người sống. Tròng mắt anh rũ xuống, nhìn nhìn cơ thể chia năm xẻ bảy, máu tươi đầm đìa của mình, có lẽ mình đã đánh mất độc quyền này rồi.

Thế giới là giả, câu chuyện mình bịa đặt ra cho Hạ Trạch là giả, tất nhiên lịch cũng là giả.

Đặng Tề cũng không biết hiện tại đã bao nhiêu năm, cũng không biết dòng thời gian ở đây có bình thường hay không, chỉ có thể dựa vào ngày tháng bản thân bước vào, đưa ra một khái niệm thời gian giả dối, tuyên án mỗi ngày.

Hạ Trạch có thể sống trong cùng một ngày qua ngày, nhưng để em ấy “sống”, Đặng Tề cần phải theo quỹ đạo thời gian tiến về phía trước.

Hôm nay là Thất Tịch*.

<i>* Thất Tịch (Hán-Nôm: 七夕) hay còn gọi là Tết Ngâu, Ngày Ông Ngâu Bà Ngâu, theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), lễ được tổ chức ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử ngày này gắn bó với câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản.</i>

Đương nhiên, là Thất Tịch giả, là Thất Tịch dựa trên cuốn lịch không biết đúng sai của Đặng Tề suy tính ra.

Ngày tháng chỉ có tác dụng với những con người đang sống trong xã hội, để cho những sinh hoạt vô vị có thêm chút ý nghĩa.

Nhưng cuộc sống của tôi rất có ý nghĩa, Đặng Tề một bên gắn cơ thể lại với nhau, vừa nghĩ, cuộc sống hiện tại của mình có ý nghĩa hơn trước kia nhiều, có thể liên tục hy sinh bản thân mình, tìm cách để Hạ Trạch còn sống ra ngoài, có thể mãi mãi ở cùng em ấy trong một nơi sẽ không bao giờ có ai khác đi vào, có thể để em ấy sau khi chính mình chết đi, vĩnh viễn nhớ kỹ chính mình.

Đặng Tề đã không cần ý nghĩa của ngày tháng, cuộc sống của Đặng Tề đã có được tất cả ý nghĩa rồi.

Nghĩ đến đây, Đặng Tề không khỏi nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, tràn ngập trong lòng là sát ý ngập trời.

Sau khi cơ thể gắn lại với nhau, ác ý của ý chí thế giới đã không ẩn giấu được nữa. Nhưng Đặng Kỳ đã rất quen với loại ác ý này, anh vừa lau vết máu trên người mình, vừa mặc quần áo bình thường vào. Anh biết mình tuyệt đối sẽ không giết Hạ Trạch như ý chí thế giới mong đợi, anh rất tin tưởng vào tình yêu của mình. Tình yêu này sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, khiến anh khi đấu tranh với sát ý sẽ thống khổ hơn, nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương Hạ Trạch.

1

Đặng Tề chính là có tự tin như thế, giống như anh rất tự tin nhất định mình có thể tìm được biện pháp để Hạ Trạch ra ngoài.

Lau khô vết máu, thay quần áo, Đặng Tề hoạt động cơ thể đã nhập lại một chút, chuẩn bị đi thăm “Hạ Trạch mới từ trong hôn mê tỉnh lại”. Khi xuống lầu, anh suy tư một chút, chạy đến phòng bếp lấy một chiếc bánh kem dâu tây.

Tuy rằng việc bản thân không phải người đã không thể vãn hồi rồi, nhưng Hạ Trạch chắc chắn sẽ là con người, Hạ Trạch chắc chắn có thể trở về thế giới bình thường, sống một cuộc sống bình thường, cho nên, Hạ Trạch nhất định muốn trải qua Thất Tịch.

Lần này khi tỉnh lại, cho em ấy một chiếc bánh kem dâu tây vậy, tuy rằng em ấy vĩnh viễn sẽ không biết đây là bánh kem dâu tây Thất Tịch, giống như em ấy sẽ không bao giờ biết tất cả những gì mình đã làm trong khoảng thời gian này.

Đặng Tề nghĩ, nở nụ cười, mở cửa phòng y tế.

17

╭══💜═════ღ❦ღ══╮

HOÀN TOÀN TRUYỆN

╰══ღ❦ღ═════💜══╯
 
Back
Top Bottom