Siêu Nhiên Ây dô

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398603398-256-k304173.jpg

Ây Dô
Tác giả: veusdire
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu:
- Trong một thế giới hỗn loạn, vô vàn trong dòng người xô bồ.

Bạn sẽ là ai khi ngước nhìn lên bầu trời?

Còn tôi thì, như một thằng dở hơi bị mọi người dòm ngó xung quanh.

Tóm Tắt:
- Trong thế giới đầy rẫy hỗn loạn, ẩn chứ nhiều bí mật đằng sau lớp sương mù.

Và nhân vật chính của chúng ta đây, là một nhân vật tự hỏi.

Rốt cuộc, sự tồn tại của tôi có ý nghĩa gì?

- Và cậu ta bỏ nhà ra đi bụi.

Thật là một sáng kiến tuyệt vời, tôi sẽ khóc mất.

Lời khuyên:
Tôi biết đưa ra lời khuyên thì trông không được chuyên nghiệp lắm, nhưng nếu không thế thì sẽ rất khó đọc.

Sẽ có một số câu nghe rất chướng tai, nhưng không thể làm gì hơn, vì đó là bản chất của nhân vật.

Trong truyện của tôi, nhân vật chính là một người lạc lối.

Nên mọi người sẽ không theo kịp đâu, nên đừng cố.

Mọi người sẽ rất khó để đồng hành cùng nhân vật chính, thay vào đó thì trông như một người quan sát hơn.

Giờ thì - mời mọi người thưởng thức.

Tôi giang rộng đôi ta ra, cúi chào
"Cảnh báo là có nhiều từ ngữ nhạy cảm.

" Tags: hàihướchànhđộngsieunhienđôthịđờithường​
 
Ây Dô
Chương 0: Ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?


Đã hai ngày rồi tôi chưa ăn cái gì.

Sau khi bỏ nhà ra đi bụi ở cái tuổi mười bảy này.

Nghe — có vẻ hơi trẻ trâu không?

Chắc là không đâu.

Vào quãng thời gian này, khi mà mọi người đang bắt đầu năm học mới ở cái lớp mười hai thì tôi lại ở ngay đây, trong cái xó xỉnh nào đó nhìn phát là thấy không tốt lành rồi.

Ẩm ướt và bốc mùi, cùng vài người vô gia cư thân thiệt, trên tay cầm chai thuỷ tinh và ống tiêm.

Nghe có vẻ hơi tệ, nhưng ít nhất thì họ vẫn cho tôi một nơi để nương tựa trong cái thành phố rộng lớn này.

Hiện tại, không biết ba mẹ ở nhà ra sao rồi.

Chắc là không lo lắng cho tôi quá lâu.

Có khi vui mừng là đằng khác.

Vì đã tống cổ được thành con ăn bám này, giang tay chào mừng mời nó đi ra khỏi nhà.

Nói chứ, nghe thằng con mình bỏ nhà ra đi bụi ai mà chả cười phá lên.

Cái tuổi mười bảy.

Độ tuổi sắp bước vào tuổi mười tám, cái tuổi sắp trưởng thành, sắp ra trường.

Có người thì vào đại học, có người thì sẽ kiếm cho mình một công việc.

Còn tôi thì — thấy nó đến quá nhanh, cảm giác như là thật khó chấp nhận.

Trong nhận thức của tôi.

Tôi thấy mình chưa đủ chín chắn để gọi là người lớn.

Thế nên, tôi bỏ nhà ra đi bụi.

Chỉ vậy thôi.

Tôi đứng lên, lấy tay vuốt mái tóc dài của mình ra sau, rồi phủi bụi bẩn trên quần áo.

Trong lớp sương mù dày đặc, một giọng nói khàn khàn già nua kế bên kêu tôi.

Một ông bác lớn tuổi bụng phệ, nằm sõng soài trên bậc thang, không thấy rõ mặt, đưa viên thuốc màu trắng lên cao.

Này cô bé, có muốn mua viên kẹo này từ ta không?

Cút mẹ đi!

Tao không có mua.

Tôi nhắm mắt thẳng thừng từ chối ông ta, trong khi đang kéo lê cái bảng hình chữ nhật mà tôi dùng để gối đầu tối hôm qua, đi xuống bậc thang.

Một chiếc bảng với nhiều khớp nối kỳ lạ.

Khi cầm trên tay dựng mạnh xuống đất thì sẽ ngay lập tức bật ra, biến thành một chiếc xe đạp.

Nó là tài sản duy nhất của tôi đem theo khi đi bụi.

Nhìn về phía trước con hẻm.

Hy vọng là hôm nay sẽ kiếm được một đơn đặt hàng.

Rồi tôi leo lên yên xe chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, tôi quay lại nói vài lời với ông ta nhưng muốn thẳng định một điều.

Với lại, tao là con trai.

Nói rồi tôi đạp bàn đạp, bánh xe lăn bánh chạy về phía trước đi ra khỏi con hẻm, vẹo vào con đường lớn nơi xe cộ đông đúc chạy đi.

Nói sơ qua thì thành phố này bao quanh bởi rất nhiều sương mù, đâu đâu cũng thấy.

Nhưng không quá bất tiện, nó không che tầm nhìn nhiều đến thế như vẻ ngoài của nó.

Mọi thứ ở đây rất rõ ràng, chỉ là, hơi xám xịt và buồn tẻ trong thành phố xô bồ này.

Bầu trời lúc nào cũng là các đám mây xám tro, không bao giờ thấy ánh nắng đi qua, cũng không thấy mặt trời và bầu trời trong xanh.Nói thế thôi, chứ tôi cũng không biết bầu trời đó nhìn ra trông như nào, ngoài các lời kể và miêu tả ở trong sách.

Vẫn như mọi lần, thành phố này náo nhiệt thật.

Yokomata.

Trên đường đi, những tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi.

Ánh đèn đỏ xanh bao trùm trên các con đường, từ chỗ này sang chỗ khác.

Từ xa, một con rồng sắt khổng lồ — được cấu tạo nên từ các mảnh sắt và các đồ dùng sinh hoạt như lò vi sóng, TV, tủ lạnh và xe hơi.

Lao đến từ tòa nhà này xiên qua tòa nhà khác, bay vuốt trên trời với tiếng đạn bắn ầm ầm.

Những quả tên lửa chạy vuột qua người tôi tông xầm vào cửa hàng đối diện nổ cái đùng, tanh trành với tên cướp đứng kêu oai trước đám đông rồi chạy đi.

Cứ cách vài phút là trên đường lại có một vụ nổ, đất đá cứ thế bay tứ tung ập đến người tôi.

Vài phút lại lại là tiếng kêu la cầu cứu, cướp cướp các thứ, tiếng cảnh sát cảnh báo, vân vân.

Bao quanh bởi nhiều loại phương tiện trên đường.

Trên vỉa hè thì lại là những người với nhiều loài chủng tộc khác nhau, có người thì mang đặc điểm của động vật, có người thì ba đầu sáu tay.

Da xanh các thứ, nhiều đặc điểm chủng tộc đã biết và chưa biết mà không tài nào đếm xuể.

Đó là thành phố của tôi.

Và cũng như là bao quát luôn cả thế giới này.

Ít nhất thì, ở những chỗ đó không náo nhiệt bằng ở đây.

Thành phố đầy rẫy tội phạm.Ồ.Tôi thấy, một người đang lơ lửng ở trên cao với nấm đấm giơ lên tỏ ra ánh sáng đỏ rực.

Lao đến tên cướp và sau đó là một vụ nổ lớn kèm theo sóng xung kích lao nhanh đến chỗ tôi.

Làm mái tóc đen tuyền lung lay nhẹ trong gió.Có cần, phải mạnh tay đến vậy không?
 
Ây Dô
Chương 0.1: Nhức đầu thật


Hiện tại tôi đang đậu xe ở gần lề đường trong sự chán nản.

Chống cằm lên tay lái nhìn xe cộ chạy qua lại để giết thời gian.

Trên màn hình điện thoại vẫn chưa hiện ra dấu chấm đỏ nào.

Tôi nhìn, rồi lặng lẽ cất vào túi.

Ngoài chiếc xe đạp ra thì đây là tài sản quý giá nhất thứ hai của tôi.

Trong thời đại này mà không có nó thì chẳng khác gì mất đi một quyền lợi quý giá.Bỗng, chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên.

Tôi vội lấy ra nhìn xát vào màn hình.

Căn mắt nhìn chằm chằm vào hình mặt tròn mỉm cười, đội nón bảo hiểm do ngón cái lên.

Ở đó có một dấu chấm than màu đỏ.

Tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng, như vớ được vàng.

Cuối cùng thì cũng có người đặt hàng.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà chấp nhận đơn hàng ngay trước khi có ai đó giành mất.

Tôi nhìn vào dòng thông tin sơ bộ.

Món hàng mà tôi sẽ lấy cách từ chỗ tôi cũng không quá xa.

Từ phía bên tay phải chạy tầm mười km là tới.

Sau đó thì chạy ngược lại tầm thêm bốn mươi km nữa là tới chỗ người đặt hàng.

Địa chỉ ở một khu nhà trọ à?

Cũng không xa lắm.

So với quãng đường bỏ ra thì mức giá trả phí như này là quá lời rồi.

Thậm chí có thể nói là rất hào phóng.

Tận một trăm zene.

Gần bằng số tiền một ngày của người lao động.

Không phí thêm một giây nào nữa.

Tôi đạp xe phóng đi về phía trước.

Sung sức đạp nhanh chạy vượt qua chiếc xe này đến chiếc xe khác.

Từ xe hơi đến xe tải, xe máy và những chiếc mang hình dạng kỳ dị được độ lên bởi chủ nhân của nó.

Tôi vừa chạy, vừa lách léo vừa quan sát xung quanh.

Không chỉ là để né phương tiện mà còn đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Và như đáp lại mong muốn của tôi.

Một màu ánh sáng xanh bao trùm không gian trong một khoảnh khắc rồi tắt lịm đi — trong đôi mắt tôi.

Tìm thấy mày rồi.

Tôi bất giác hơi mỉm cười lên.

Một vết nứt không gian xuất hiện ở phía dưới gầm xe màu đỏ, đang chạy ngược chiều lao nhanh tới chỗ tôi. ..***.Tôi ngay lập tức chuyển làn, rẽ nhanh về phía làn đường ngược chiều ở trước mắt.

Trước chiếc xe màu đỏ với người ngồi bên trong đang hoảng hốt cố vẹo tay lái đi.

Tôi ấn phanh, nghiêng người cùng chiếc xe đạp — trườn dài trên nền nhựa đường chui xuống gầm xe.

Bỗng chốc.

Tôi xuống hiện từ trên trời ở một khoảng cách rất xa trước đó.

Bay đi vù vù lướt qua những cột đèn đường như chạm đến trời mây.

"Kích hoạt năng lực cơ động."

Là một tập hợp rất nhiều năng lực khác nhau của tôi, cho phép tôi đáp ứng điều kiện cơ động của mình.

Triệu hồi lên một sợi xanh màu xanh lá từ hư vô ở phía bàn tay trái, mang hình hài như những đường nét của bút chì đen bị nhoè đi.

Bám lấy vào thành ngang của cột đèn đường.

Lợi dụng lực quán tính mà phóng đi lần nữa.

Tung bay trong gió cho đến khi rơi thì thôi.

Đón mình trong những cơn gió thổi với mái tóc đen bay phấp phới.

Lại một lần nữa vết nứt không gian xuất hiện trước mắt tôi.

Cứ thế nhắm thẳng về phía đó.

Cứ thế dịch chuyển đi từ chỗ này sang chỗ khác.

Chỉ nhắm đến những vết nứt sẽ dẫn tôi đến đúng điểm hẹn.Khi vừa đầy mười lăm phút, tôi đã đặt chân đến nơi, trước toà nhà trọ hai lầu...***.Tôi ngước lên nhìn, rồi nhìn xuống điện thoại của mình.

Để coi nào.

Chỗ lấy hàng ở phòng 207 à.

Mà tầng dưới thì bắt đầu từ số một trăm, vậy thì đây là tầng hai rồi.

Tôi nhìn xung quanh, bước xuống dắt bộ xe đạp lại đỗ ở dưới chân cầu thang, ở ngoài hiên.

Ngắm nghía xem chỗ này đã đủ che khuất chiếc xe đạp chưa.

Khi đã thấy an toàn rồi thì tôi đi ra khỏi chỗ này.

Nhanh nhanh để còn quay lại lấy chiếc xe đạp trước khi nó không cánh mà bay.

Đang vội thì bỗng ở phía bên ngoài chân cầu thang đang có người đứng đó, một nửa cơ thể đã bị che lại bởi những bậc thang, chỉ thấy đôi chân mặc quần trắng đang chỉa mũi giày về phía tôi.

Tôi giận mình lùi lại.

Nhìn người đó chầm chầm, rồi cũng nhanh chóng lờ ánh mắt đi vì nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp nhẹ thôi.

Vì trên đời này tôi đã gặp biết bao lần rồi.Nhưng ngay khi vừa bước ra, tôi đã thấy người đó đang hướng ánh nhìn về phía tôi như thể đã biết tôi ở đây từ lâu.

Một ánh nhìn đầy dò xét như tôi là ai, mặc dù anh ta đang đeo kính râm màu đen.

Tôi hơi lo ngại về điều đấy.

Vì sợ rằng anh ta sẽ nghĩ tôi là một tên trộm đang lẻn bẻn ăn cắp xe đạp của người khác.

Lý do mà tôi ngay lập tức thay đổi suy nghĩ anh ta là một người xấu, vì anh ta ăn mặc khá chỉnh tề.

Mặc trên người bộ vest từ đầu đến chân điều màu trắng, chỉ có chiếc cà vạt màu đỏ và cặp kính râm là khác màu.

Tổng thể thì, tôi cảm thấy anh ta như là một người vệ sĩ hơn là một người có sức ảnh hưởng lớn.

Nhìn đống cơ bắp đó xem, chỉ cần thay đổi màu áo sang màu đen thôi là chẳng khác gì một người vệ sĩ đô con đang đứng bên cạch tổng thống cả.Trong lúc mà cậu, đang suy nghĩ để nói sao cho anh ta không đánh mình, giao nộp cho cục trị an, thì....Người đó, đang nhìn người có mái tóc dài ở trước mặt mình.

Lẩm bẩm vài lời trong miệng như đang cố xác nhận điều gì đấy.

Mái tóc dài óng ả, mắt đen, có gương mặt dễ thương hồng hào giống con gái — nhưng thực ra là nam, mặc trên người áo thun trắng, quần dài màu đen và khoác lên người chiếc áo khoác đen.

Luôn lẻo bẻo bên cạnh có chiếc xe đạp.

Hmm, toàn là những đặc điểm được ghi trong đây nhỉ?

Có, thực sự là đúng người không thế?

Này nhóc!

Anh ta hỏi tôi.

Tôi đang trầm tư suy nghĩ thì ngước lên nhìn anh ta.

Có thể cho anh mày mượn chiếc xe đạp này một chút được không, đi một chút rồi trả.

Hả? — Cậu nhăn mặt.

Có cái cục cứt á!

Địt mẹ mày!

Mày nghĩ tao bị ngu à?Thực sự có cái trò lừa đảo như này tồn tại á.

Thực sự luôn á.

Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở cái trò lừa đảo ngu học này.

Mày có cần tao chỉ cho cái óc bò như mày cách lừa đảo không?

Địt mẹ mày!

Làm gì có thằng chó nào cho người lạ mặt mượn đồ chứ.

Má, cái bọn lừa đảo như tụi mày làm tao tởm đến tận tai óc.

Cút chết mẹ xuống địa ngục hết đi.

Lũ................Người đó, đứng chơ chân.

Đứng hình trước người có khuôn mặt nữ sinh dễ thương, đang thốt ra những từ ngữ tục tĩu bắt ra như pháo.

Không biết phải phản ứng sao hay nên nói lại gì.

Nhưng.

Tất cả những điều mà cậu ta nói ra điều đúng với mật mã đã được quy ước từ trước.

Một mật mã mà, sẽ không ai, không một ai dám nói ra trước người đẹp trai, sáu múi đô con như anh.

Chỉ là, Không ngờ người ấy lại nói ra chân thực đến thế.

Cứ như là, là điều đến từ tận đáy lòng vậy.

Chắc chắn, chỉ có người trong cuộc mới nhớ mật mã vừa dài, vừa tục và khó nhớ như này.

Anh ta móc từ sau lưng của mình ra chiếc nón Fedora màu trắng, đội lên đầu, hạ thấp tầm nhìn của mình xuống.

Một chân cong lên, tay còn lại đưa ra sau, tay kia đặt lên vùng thất lưng.

Trượt dài về phía trước.

Hee-hee!

Nhẹ nhàng đặt tờ giấy trắng vào lòng bàn tay cậu.

Cầm lấy.

Rồi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Vẫy tay chào tạm biệt.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, rồi lại nhìn xuống tờ giấy trong tay mình, rồi lại ngước lên.Cái gì vừa xảy ra vậy? ..***.Tôi không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, sau một lúc tôi mở tờ giấy được gấp lại trong tay mình.

Những dòng ký tự lạ hoắc mà tôi chưa từng thấy và cũng sẽ không bao giờ hiểu nó đang cố truyền tải điều gì.

"@L1nA_17y0.Sl@Ch0_NB!"

Nó trông như, hơi giống địa chỉ email nhỉ?

Tôi cũng không chắc nữa.

Giờ thì, tôi nên làm gì với tờ giấy này đây?

Có nên quăng vào sọt rác không?

Anh ta lừa đảo tôi rồi đưa cho tôi tờ giấy này.

Để làm gì chứ?

Thật khó hiểu và khó hiểu nhất là anh ta không hề phản bác lại gì tôi.

Thông thường thì đã bị ăn đấm rồi.

Tôi cắt tờ giấy vào túi, vội đi lên bậc thang.

Bây giờ tôi có công việc còn quan trọng hơn là ngôi đây suy diễn tào lao.

Vừa đi vừa nhìn số phòng xung quanh cho đến khi thấy chiếc hộp cát tông được đặt ngay trước cửa phòng số 207.

Tôi tò mò nhìn thử vào cửa sổ kế bên, thông qua chiếc rèm cửa mở toang, nhưng không thấy ai ở bên trong cả ngoài một màu đen tối hui, với hiện vật đứng im như tranh vẽ.

Tôi không nghĩ nhiều nữa, cầm chiếc hộp lên.

Công nhận là nó nặng thiệt, còn nghe lén thoáng tiếng kêu tít tắt giống như kim đồng hồ đang chạy ở trong hộp nữa.

Vậy là tôi sẽ vận chuyển một cái đồng hồ à?

Công nhận là nặng thật.

Mà đây là loại đồng hồ nào nhỉ?

Tôi vừa đi, vừa ôm cái hộp vào lòng — với khuôn mặt tối sầm.

Đôi chân dừng bước lại ở ngay lan can.

Đứng im tại chỗ.

"...."

Làm gì có cái đồng hồ nào nặng như vậy chứ!

Tôi mở toang cái hộp ra.Địt!

Nó là một quả bom hẹn giờ.

Tôi nhìn, rồi đóng cái hộp lại.

Nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.

Rồi rời đi. ..***.Hôm nay nhịn đói thêm một bữa nữa cũng không sao.

Đáng lẽ ra tôi nên nghi ngờ ngay từ đầu mới phải.

Vì chút bèo bột mà để cho lòng tham che mờ đi đôi mắt.

Vừa đi, cậu vừa nhìn những căn phòng mình đi qua.

Nhìn qua lan can, nơi bầu trời trên cao —màu xám tro bao trùm khắp lấy thành phố, nơi con đường và những người đi bộ trên vỉa hè, những chiếc xe chạy ồ qua.

Nhìn xuống, là bầu không khí ẩm đậm giữa người với người, hai mẹ con thú nhân đang ăn cùng tô bát mỳ ở dưới nhà xe, ông bác đang hút thuốc nhìn đăm chiêu qua ngoài cửa sổ, ông lão mưu sinh phát vé số trên đường và những người không quen biết đi lướt qua nhau.

Là khung tranh sống động của thành phố này, nhưng không phải là tất cả.Cậu dừng bước, quay đi, đi về nơi mọi thứ bắt đầu.

Tôi thật ngu ngốc khi ôm đống của nợ phiền phức này.

Đứng trước quả bom sắp nổ chỉ còn vỏn vẹn một tiếng hai phút.

Thông thường đây không phải là tình huống căng thẳng đến thế, tôi chỉ cần gọi cục trị an và thế là xong.

Nhưng đây là thành phố tội phạm, nơi nạn tham nhũng tràn ngậm khắp nơi, chính quyền làm việc thiếu hiệu quả và cục trị an thì cách chỗ này đến tận một trăm km.

Và nếu gần đây có xe cục trị an thì.

Họ làm được con mẹ gì chứ ngoài sơ tán người dân?

Khi tài sản bị phá huỷ thì có chó mà chúng nó bòi thường hoặc hỗ trợ.

Không chết vì bom thì cũng chết vì đói hay tán gia bại sản à.Có thể tôi hơi tự tin hoặc quá ảo tưởng về sức mình.

Nhưng tôi sẽ đem nó vào tâm bão thông qua các vết nứt không gian, chỉ cần tìm được ra nó là được.

Tôi đặt cái thùng cát tông lên yên sau xe đạp, lấy ra sợi dây được dấu bên trong thân xe, buộc chặt nó lại.

Rồi đạp xe rời đi, tiến vào làn đường nơi xe cộ chạy qua lại.

Đích đến là tâm bão, những thứ đã xoá 60% diện tích thế giới. ..***.Bánh xe lăn bánh, vẹo vào ngã tư bên phải, lăn qua vũng nước mưa hôi thối trong ổ gà — lướt ra bức tường đầy hình vẽ Graffiti đầy màu sắc.

Chúng nó căng mắt nhìn cậu, di chuyển uốn luộn về phía cuối bức tường dõi theo bóng lưng ấy, rồi bỏ đi chỗ khác.

Phía sau bức tường là một sân đất trống rộng lớn, ở đó có những đứa trẻ con ham chơi đang chạy theo quả bóng, kế bên là những người trạng tuổi cậu ném quả bóng vào cái rổ tồi tàn ghi một cú ba điểm đẹp mắt.

Phía trước là cây cầu lớn, bóng râm của nó che khuất lấy cậu, chạy xuyên qua gầm cầu, đến ngã ba nơi đèn đỏ đang đứng đợi.

Ánh sáng một lần nữa ùa về nhưng không nhiều.

Đứng chờ đèn xanh đến.

Còn vài giây nữa thì từ xa, một làn khói bụi đen kịt bốc lên, một bầy bồn cầu có chân chạy lon tôn qua vạch đường dành cho người đi bộ trước khi đèn chuyển màu.

Khi đèn vừa xanh, những chiếc xe khác rồ ga lên, tôi đạp xe đi.

Trong khung cảnh nhanh và chậm của thành phố, chất chứa những câu truyện khác nhau của mỗi người.

Tôi không tài nào, không thể không quan sát những câu truyện tách biệt đấy, trong một khung tranh chung của toàn thể.

Những câu truyện mà tôi sẽ không bao giờ biết kết bài hay ý nghĩa của chúng là gì.

Trong khi, đã hơn hai mươi lăm phút rồi mà tôi vẫn chưa tìm được vết nứt không gian nào dẫn đến tâm bão.

Xuyên qua vết nứt này đến vết nứt khác.

Dịch chuyển ở khắp mọi nơi trong thành phố.

Thiệt đấy hả?

Thật sự luôn?

Như vậy luôn?

Thật luôn.

Trong khi mọi ngày TV điều đưa tin về những người bị cuốn vào trong tâm bão, ở ngoài đường, ở nhà và ở tất cả mọi nơi!

Mấy người giỡn mặt với tôi đó hả!?

Cái quái quỷ gì đang xảy ra với này hôm nay vậy!

Tại sao!?

Tại sao cái thứ thường nhật như thế lại biến mất.

Đùa bố mày à!Mắt cậu chợt đứng đỏ ngầu, người qua đường nhìn thấy né như né tà vì tưởng đâu con nhỏ đến đánh ghen.

Chó chết thật chết.

Cứ như là có ai đó đang chơi mình một vốn đau vậy.

Toàn là những chuyện không đâu vào đâu, trong khi quả bom thì sắp nổ tới nơi rồi.

Cứ như thể hôm nay là ngày đặc biệt mà mọi phước đức tôi gây ra trên đời điều đổ dồn vào đây, không thể tin được, không thể nào lại xui xẻo đến thế.

Chẳng lẽ đi vòng hết cái thành phố lại không tìm được cái nào?

Trong khi tỷ lệ xuất hiện của nó lên tới sáu mươi phần trăm?

Tôi không tin điều đấy, chắc chắn thế nào cũng tìm ra được một cái.

Chắc chắn là như thế.

Không thì tôi toi thật đấy. ..***.Tại một diễn biến khác.

Phía bên kia vết nứt không gian.

Trong một hẻm tối hui ẩm ướt với hai bên ngỏ là những bãi rác chất đống thành chồng.

Một đám người ăn mặt hầm hố, đô con với bộ lông dày đang bao quanh lấy một cô gái tóc đỏ, hai bím tóc phồng phền.

Bị thương ở tay và chân, với vết đạn bắt in sâu vào trong da thịt, lê lết trên nền đất đi qua vũng nước mưa kéo theo một đường máu dài đến cạch thùng rác ở cuối con đường.

Cô thở hổn hển trong đau đớn, trừng mắt nhìn bọn tội phạm buôn bán ma tuý đang vây bắt mình.

Chết tiệt thay, lúc này cô lại căm ghét bản thân mình hơn tất thẩy, khi bất cẩn rơi vào tình huống chó chết này.
 
Ây Dô
Chương 0.2: Vô tình đi qua


Những đám mây xám xịt trên cao sụp đổ, nứt tan thành từng mảnh vỡ rời rạc, rơi xuống giữa không trung, lộ ra ở phía sau một vùng đen tuyền đầy ánh sao cách biệt với không gian thực tại.

Tiếng răng rắc đổ vỡ vang lên liên hồi.

Từ trong bóng tối, bóng đen che khuất bầu trời thiết cả đám người ở dưới bất ngờ ngước lên, hoá tròn to đôi mắt.

Cưỡi trên lưng chiếc xe đạp như đang phi cước ngựa, chổng bánh đầu xe oai phong như tướng quân gầm rú giữa quân thù.

Hạ kiếm với áo chàng đỏ tung bay phấp phới.

Dù chỉ là sự vô tình hay là cố ý, chỉ trong một khoảng khắc nhỏ chưa đến một giây, khi mà tất cả mọi người vẫn còn đang phân tâm, không chỉ vì sự hiện diện của cậu ta mà còn là của chính cậu ta nữa.

Tôi không tài nào không thể giơ bàn tay của mình lên khi thấy cảnh tượng đấy, không tài nào có thể che dấu đi nụ cười của mình.

Này cậu kia, có phiền cứu tôi ra khỏi đây không?

Đây vốn không phải là công việc của tôi hay thứ tôi nên xen vào.

Nên đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi sẽ cứu cô ra khỏi đây được không?

Niềm tin đấy đến thế quái nào được vậy.

Vì thế — đừng có giơ cái bàn tay đó lên và mỉm cười với tôi.

Tôi biết, đây không đơn thuần là một vụ ăn hiếp tốn tiền thông thường, tôi chỉ là một ngươi vô tình đi qua.

Thế nên, làm đơn đừng chĩa súng vào tôi.

Đám người ở dưới bóp cò, không nói không rằng mà diệt khẩu ngay lập tức.

Kích hoạt năng lực.

Khiên!

Huyết chiến thuật, thức thứ ba mươi bảy —-Những lớp khiên màu xanh được dựng lên từ hư vô đỡ lấy những viên đạn, cô gái với bàn tay giơ lên tỏ ra ánh sáng đỏ rực thiết cả du côn hoảng hồn quay lại.

Người đàn ông đứa giữa hai tên kia tái xanh mặt mày hét lớn.

Ngăn cô ta lại!Nhanh!

Bắt đi!

Nòng súng được chỉa lên ngay chăng thái dương.

Cô khẽ mỉm cười.

Muộn rồi.

Bộc phá thuật!!!

Bùm!!!Tất cả nổ tanh trành.

Mặt đất nứt toang đẩy ngược đất đá từ sâu dưới lòng đất lên trên, thiết cả đám bay ngược lên trời trong vô định.

Trong làn khói bụi dày đặt, cậu lao tới như tên bắt, giơ ra nắm lấy bàn tay cô ấy kéo theo vào vết nứt không gian — biến đi mất dạng.

Tất cả mọi thứ diễn ra chưa đầy đến ba giây, một sự tình cờ và một tốc độ phản ứng nhanh đến đáng kinh ngạt...***.Bay xuyên qua ra khỏi vết nứt không gian đến bên kia của bầu trời.

Mái tóc dài của hai người tung bay phấp phới, chào đón mình trong những cơn gió mạnh, lạnh buốt.

Sau những chuyện đã xảy ra.

Đây là lần đầu tiên mà cậu nghĩ — khi nhìn thấy nụ cười rạn rỡ ấy.

Nếu bầu trời lúc này trông xanh thì sẽ ra sao.

Màu xanh của tự do.

Chắc là sẽ đẹp hơn so với những đám mây xám tro này.

Lướt qua những mái nhà nhấp nhô bên dưới.

Tôi nhìn cô ấy.

Cánh tay thả lỏng, máu tươi nhỏ xuống thành từng giọt.Tôi kích hoạt năng lực của mình.

Hồi phục.

Bao trọn lấy cô ấy bằng một luồn sáng xanh êm dịu, nhẹ nhàng khép những vết thương lại hết mức có thể.

Chỉ cầm máu được một lúc, chứ không thể chữa hết hoàn toàn.

Đúng là điên thật mà!

Cổ hét lớn trong sự thích thú.

Nhìn cô ấy cười tươi như vậ̣y chắc là ổn nhỉ?

Bây giờ tôi đang không có tâm trạng cho lắm, sau những chuyện kỳ lạ cứ thế ập đến.

Tôi đã không còn chút sức lực để chửi con người ngu ngốc này nữa.

Dù nhìn trông rất nghiêm túc, nhưng lại là một người máu liều nhiều hơn máu não, đánh bom để thoát thân.

Có cho tiền tôi cũng không hiểu tại sao có thể làm được thành động như thế.

Cũng hên là quả bom ở sau lưng tôi vẫn chưa phát nổ, không thì đi thật đấy.

Vì còn phải giải quyết cục nợ này nên tôi không thể kéo theo cô ấy mà đành buông tay, thả cô ấy xuống bồn nước inox trong lúc đang phóng đi trên mái nhà của người ta, vì đó là điểm cao duy nhất mà tôi có thể đặt cô ấy xuống, sắp hết lực quán tính đến nơi rồi, thay vì đi vào vết nứt tiếp theo thì lần này chúng tôi đi thẳng xuống lòng đất thật đấy.

Cô ấy đứng một mình trên nắp thùng — giữa đồng thông mông quặc nhìn tôi.

Cậu thực sự bỏ tôi ở đây thật đó hả?

Cô cũng hiểu mà đúng không?

Đây là tinh huống bắt buộc.

Nhưng ít nhất cũng đặt ở chỗ nào thắp xuống một chút chứ, giờ sao tôi xuống đây?Tự tìm cách xuống đi, cô làm được mà.

Có chó........Cổ giơ hai tay lên trời hét lớn đầy bực tức.

Những câu chửi thân thương được thốt ra nhưng tôi không nghe thấy được.

Sau cùng là một câu cảm ơn.

Cảm ơn cậu.

Cổ vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Tôi giơ tay lên vẫy vẫy trong khi bóng lưng đang dần khuất dạng hoà vào những những tòa nhà chọc trời, và mây.

Cậu có muốn vào tổ chức của chúng tôi không!!!

Cổ hét lớn, vang đến tận trời mây.

Không!!!

Tôi đáp lại.

Mà khoan, cổ nhận ra tôi là con trai hả?...***...Giờ khi chỉ còn mình cô ở đây, cô móc từ trong túi quần của mình ra một chiếc điện thoại gập màu đen, hiệu Nokitali.

Nhấn vài ba nút bấm rồi chiến điện rung lên rang rang.

Từ bên kia của cuộc điện thoại, giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi trầm trầm cất lên.

Hiếm khi thấy cô gọi cho tôi nhỉ?

Lần này lại tìm thấy con mồi nào à?

Một nhân sự rất chất lượng.

Cô nói với một tông giọng hí hởn.Một tân bình đầy hứa hẹn à...Tôi biết là cô rất vui khi tìm thấy viên ngọc khô giữa bao người, nhưng có nhất thiết là phải thở phì phào mỗi lần như thế vào lỗ tai của tôi không?

Thế người đó đâu?

Đi mất rồi.

Gì?

Hả?

Cả hai tròn xoe mắt giữa hai khung hình khác nhau, một vòng tròn màu trắng tối giản.Ông ho vài cái, rồi vút bộ râu dê dài bạc màu của mình.

Cô gọi cho tôi có việc gì?

Chuyện là tôi đang mất kẹt ở một nơi rất cao, ông có phiền cho người đến rước tôi được không?

Thế cô đang ở vị trí số mấy?

Đường hai mươi hai, gần ngã tư ở khu dân cư Tô bô tô.

Một chút nữa sẽ có người đến đốn cô.

Chắc tầm mười hay mười lăm phút gì đấy.

Rồi cả hai im lặng vài giây.

Tôi, tắt máy nha?

Ừ.

Tút....

Tút....
 
Ây Dô
Chương 0.4: Ở một diễn biến khác


Ở một diễn biến khác.

Giỡn mặt đấy hả?

Cậu thốt lên nhưng hầu như không biểu hiện gì trên khuôn mặt.

Đối diện với con rồng phương đông.

Dù chỉ được tạo nên từ đống sắt vụn nhưng vẫn là một con rồng uy nghiêm và kiêu ảnh với bộ vẩy tuyệt đẹp của nó.

Uốn lượn trên bầu trời xám xịt xuyên qua những tầng mây dày đặc, thoắt ẩn tḥoắt hiện trong sương mờ — với bóng đen khổng lồ, che khuất cả khu phố bên dưới.Nó rơi xuống như một con thiêu thân.

Chẳng mấy chốc mà đâm xầm xuống mặt đất — trườn dài trên nền nhựa đường.

Cuộn tròn xới tung đất đá dạt sang hai bên, phá huỷ tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.

Tuy nhiên, những dãy nhà ở hai bên vẫn bình an vô sự, với không một vết tích hư hại.

Vừa khít đi qua như thể chúng sinh ra là dành cho nhau.Nhìn từ xa, trên đỉnh đầu của nó.Giữa hai cặp sừng, có một dấu chấm đen nhỏ.

Khi nhìn gần lại, mới thấy đó là một người với thân hình khổng lồ.

Mặc trên người từ đầu đến chân bộ giáp sắt xẫm màu, không để lộ khuôn mặt.

Trông như một hiệp sĩ thời Trung Cổ, với áo choàng đỏ phấp phới tung bay.

Trên tay anh ta là một thanh đại kiếm dài, đơn giản, màu xám, đang cắm sâu vào đầu con rồng sắt khổng lồ.Khi ánh sáng phất lên, hình bóng của anh hiện rõ hơn bao giờ hết — dưới ánh nắng đỏ rực, dịu nhẹ của buổi chiều.Làn hơi nước bốc lên nghi ngút từ những khe hở trên bộ giáp, hòa lẫn với tiếng thở phì phào, mệt mỏi, gấp gáp.Nói gì đây?

Khi lúc này chỉ có thể nói về lỗi lầm ngu ngốc của anh?

Trách cứ bản thân vì đã ôm đồm quá nhiều thứ vào người, tự cao vì mình là người mạnh nhất trong tổ chức.

Mà quên mất rằng, không ai có thể tự mình làm nên tất cả kể, kể cả khi đứng trên đỉnh cao.

Đỉnh cao của sức mạnh.

Dù sao, anh vẫn là một con người bình thường.

Vừa trải qua một trận chiến sinh tử với một đối thủ cực mạnh, và may mắn sống sót trở về an toàn, chỉ với vài lời nguyền trên người.

Thay vì tịnh dưỡng thì lại đi làm tiếp nhiệm vụ, tự tin nói với trưởng hội vỗ ngực rằng là mình làm được.

Thế rồi giờ đây con rồng lại rơi xuống chệch hướng, thay vì xuống bãi đất trống đã dự định từ trước thì lại rơi xuống khu dân cư, thiết bao người thiệt mạng.Có chết thì tội lỗi này cũng không đáng để tha thứ.

Nếu sau này những thân nhân của nạn nhân đến kêu anh chuộc lỗi, anh sẽ mổ bụng tự sát ngay mà không nói lấy một lời kêu ca.

Là lỗi của anh.

Là anh đã gây nên chuyện này.

Vậy mà, lại tin tưởng hành động của mình bấy lâu nay là đang thanh tẩy cái ác trong thành phố.

Thực chẫt chỉ là một kẻ ngu mụi tự cao, tự cho mình là anh hùng mà thôi.

Không hơn không kém một thằng xúc vậ̣t của xã hội.

Có ai chết đâu.Anh ngẩn người ra khi nghe bạn đồng hành của mình nói thế?

Mày nói sao?

Đồng hồ?

Thì có ai chết đâu.

Chỉ là công trình bị tàn phá thôi chứ làm gì có thiệt hại về người.

Đồng hồ nói tiếp.

Nhìn xuống đi, thu phố vắng tanh thì lấy đâu ra người bị thương.

Hả?

Chờ chút.

Chiếc đồng hồ lơ lửng lên trước mặt anh, nhìn chăm chăm xuống khu phố.

"Hình như, tao thấy có thằng điên đang chắn đường con rồng lao tới thì phải?

Muốn tự sát á!?"

Anh nghe vậy nên cũng vội lia mắt xuống xem thử, đúng là ở đó có một người đang chắn đường thiệt, một cô gái với chiếc xe đạp dựng đứng kế bên.

Mặc dù đây không phải là tình huống mà anh nên cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng anh đã thực sự cảm thấy như thế vì đã không có ai bị thương ngoài cô gái đứng trấn đường kia.

Anh không hiểu tại sao cô ấy lại làm thế và cũng không cần biết.

Anh không thể đứng trơ mắt nhìn người vô tội vì sai lầm của mình mà bị thương nhưng không làm gì.

Dù có lý do gì đi nữa, muốn hay không.

Cô ấy buộc phải sống.

Kể cả khi phía trước có khó khăn ra sao, đau khổ đến mức nào.

Chỉ khi vược qua điều đó, cuộc đời mới nổ rộ với chúng ta.

Đến lúc đấy rồi mà cô ấy vẫn không thấy gì, thì hãy tự mình đưa ra quyết định.Tôi tin chắc là cô sẽ có quyết định đúng đắn hơn bây giờ nhiều.

Đi thôi.

Anh nói.

Ừ.

Rồi cả hai lao lên.

Nhưng trước mắt anh lại là làn sương màu đỏ, khẽ động lại trong không khí.

Anh mở tròn to đôi mắt nhìn nó.

Ngửi thấy mùi nguy hiểm bốc lên từ chiếc hộp cất tông trên yên xe đạp kia.

Một nguồn năng lượng khổng lồ đủ sức bốc hơi cả thành phố này chỉ trong một tích tắc.

Trước khi anh kịp định hình lại tinh thần thì cô gái ấy đã chạy vuột đi mất.

Cùng chiếc hộp đó trên yên xe đạp.Giờ đây mục tiêu đã thay đổi.

Bằng mọi giá phải bắt được cô gái ấy.

Kẻ nào, là kẻ nào đã làm nên chuyện này?

Anh tặt lưỡi.

Chết tiệt!

"Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng rồi đây."

Đồng hồ nói.

Ừ.Giờ đã trở thành chuyện sống còn của cả thành phố rồi.
 
Ây Dô
Chương 0.5: Ựu Ựu Ựu Ựu Ựu


Tôi biết là ông sẽ đội mồ sống dậy, nhưng tin tôi đi, nhà vật lý với bức hình lè lưỡi nổi tiếng.

Chuyện con rồng cà cái mặt của nó xuống — trượt đi nãy giờ là hoàn toàn bình thường.

Đừng nói gì hết, nhìn xem, có ai thắc mắc về động năng của nó đâu....Ồ...."..."

Chắc là mọi người chỉ đang hào hứng quá thôi.

Chắc vậy....

Làm ơn, đừng chỉ tay vào tôi nữa.

Tôi hiểu mà.

Lần sau tôi sẽ dạy nó cách phanh. —---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ừ đúng - Con rồng - Đúng.

Tôi chắc chắn là mình không bỏ tiết học vật lý nào cả.

Nên thực sự không hiểu tại sao nó có thể trượt đi hoài mà không dừng lại.

Có thể nói là nó đang rượt theo tôi.

Bằng cách nào đó.

Tôi không biết.

Chắc vậy.

Thế nên là cũng không lạ gì khi cư dân thành phố cứ há hốc mồm chỉ tay vào tôi.

Mặc dù tôi không hiểu tại sao họ lại phải làm thế?

Phải chăng vì tôi quá đẹp trai?

Giỡn thôi.

Tôi không phải là kẻ ái kỷ đâu, thật đó.Cứ hết gặp chuyện này rồi tới chuyện khác.

Nhưng đúng là, tôi cũng không nên vì thế mà buông xuôi quả bom mình đang nắm giữ.

Hơi vô trách nhiệm khi để nó nổ giữa lòng thành phố.

Giờ nghĩ lại, tôi mới thấy là có rất nhiều cách để quả bom nổ mà không ảnh hưởng đến ai.

Như là văng xuống biển này, sông, hoặc khu vực cần cỏi không ai sinh sống.

Nhưng tiếc là đã không còn đủ thời gian để sửa chữa sai lầm này nữa rồi.

Nếu có một nơi an toàn nhưng gần nhất.

Thì chắc là....Bầu trời nhỉ?

Cậu ngước đầu lên nhìn.

Trong khi Joli phải chạy thục mạng để giữ cho cậu an toàn.

Có thể hành động đang chạy xe đạp, ngẩng mặt lên trời là khá kỳ quặc, nhưng ít ra thì vẫn đỡ hơn người đàn ông mặc giáp trụ đang nhấp hông lia lịa trên đầu con rồng sắt khổng lồ kia.

Xin đính chính là tôi không hề quen biết người đàn ông này, nên đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy hỡi mọi người ơi.

Ựu Ựu Ựu Ựu Ựu Địt mẹ!

Ông có thôi ngay việc gọi tôi được không hả!?

Biết thái vãi cứt ra!Không phải!

Ý tôi là.

Tôi biết là hành động của mình hiện giờ trông không được đẹp mắt lắm, nhưng đâu thể làm gì hơn được đâu.

Tôi bị dính lời nguyền thiết cho đôi chân chỉ có thể đứng im, còn đôi tay thì bám chặt vào thanh kiếm.

Vì không thể di chuyển được nên đâu còn cách nào khác ngoài tác động lên con rồng, để cho nó di chuyển thay mình.

Thế ông lên đó bằng cách đéo nào được hả!?

Nhấp hông để đi lên chăng?

Sáng kiến tuyệt đấy!

Cô ăn nói tục tĩu quá đấy!

Tôi lên đây bằng cách nhảy xuống từ phi cơ.Nhiêu đây mà tục á hả?

Ông bị lãng tai rồi.

"..."

Có cần phải công kích tôi đến vậy không?

Rồi sao?

"...."

Nói tiếp đi.

Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người.

Trong khi Ronan vẫn nhấp không lia lịa.

Ựu Ựu Ựu Ựu Ựu Địt mẹ!

Cậu lấy tay đập vào mắt mình, khuôn mặt tối xầm ngước lên trời.

Đéo đời nào thấm nổi cảnh tượng mù mắt ấy.

Nhưng.

Đúng là người đàn ông đó trông thật thà thật.

Có lẽ không phải là tên biến thái như cậu nghĩ.

Cậu ngước xuống nhìn ông ta.

Ựu Ựu Ựu Ựu Ựu.

Hoặc là không.

Tôi hỏi ông ta.

Vậy ông kêu tôi để làm cái gì?

Cô, có thể đưa cái hộp đó cho tôi được không?Không.

Một sự im lặng nhẹ giữa hai người.

Cũng phải ha.

Đồng hồ!!!

- Ông hét lớn.

Gì?

Ông đang nói chuyện với ai dạ?

- Cậu hỏi ông ta, nhưng rồi nhận ra là ở trước mặt mình, có một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, đang lơ lửng trên không trung.

Liên tục đóng nắp lại rồi mở ra để nói chuyện với cậu.

À, là cái này à.

Nó bay tới, móc từ trong túi quần của ông ta ra một tờ giấy hình chữ nhật nhỏ, rồi đưa cho tôi.

Cầm lấy nè nhóc.

Nãy giờ ta nghe cô nhóc nói xấu ông bạn già của ta hơi quá, nên cũng có phần hơi bực.

Nhưng bực nhất là ông bạn già của ta lại quá nhu nhược.

Bị vầy cũng đáng.

Chiếc đồng hồ liếc ông ta một cái, ông lảng tránh ánh mắt đi.

Mà này nhóc.

Tôi quay sang nhìn.

Ông đang hỏi tôi hả?

Chứ còn ai ở đây nữa.

Nhóc còn trẻ thì nên sống tử tế với người khác chút đi, kể cả là khi với người lạ.

Không là sau này cô đơn lắm đấy.

Nhìn tôi chưa đủ cô đơn hay sao!?

Không phải ai cũng cần có người khác ở bên thì mới sống được đâu.

Hà.

Rồi nhóc sẽ hiểu thôi.

Ừ, tôi sẽ chờ.

"......"

Một thoáng im lặng.

Không còn ai nói với nhau câu nào nữa.

Đứng giữa hai con người ấy, ông nhận ra bầu không khí đang căng thẳng lên.

Nên vội ra khuyên căng trước khi có biến.

Mà khoan đã, đây không phải là lúc để ông quan tâm đến chuyện đấy.

Nhưng trước khi ông kịp nói ra, thì cậu đã lên tiếng trước.

Mái tóc dài màu đen óng ả bay ngược về sau cùng với khung cảnh thành phố, khi cậu đang đứng trên yên xe, quay lưng lại.

Nhìn về phía đối phương khi chiếc xe đạp đang chạy đi.

Nhìn vào tờ giấy trong tay, cậu nói với ánh mắt....Ông, thực sự, muốn mua cái hộp này với giá mười tỷ zene thiệt à?

Ông bị điên thật rồi.

Trả nè.

Tôi không nhận tờ Séc đó đâu.

Cầm đi!

Tôi mà tuột tay thì không phải là lỗi do tôi đâu đó.

Cô.... biết trong đó có quả bom đúng không?

Ừ.

Khuôn mặt cậu trầm xuống, và giọng nói nhẹ tông đi.

Ông cũng nhận ra à.

Tiếc nhỉ, tôi còn tưởng ông ngu hơn cơ.

Này nhóc!

Chuyện này cứ giao cho người lớn bọn ta giải quyết đi.

Đây không phải là chuyện mà một đứa nhóc như cô nên giải đâu.

Đừng ôm đồm nhiều quá nhóc à.

Nhóc....nhóc.

Cháu có thể đặt niềm tin ở người lớn bọn ta một lần được không?

Đừng tỏ ra xấu tính thế chứ.

Nha.

- Chiếc đồng hồ mỉm cười với tôi.

Nhưng tiếc là....Quả bom sắp nổ rồi.

Tôi nói.

Trước vẻ mặt sưởng sở của hai người bọn họ.

Có lẽ, là họ đã nhận ra tôi định làm gì.

Tăng tốc hết tốc lực đi, Joli.

Nhanh!

Chờ đã!

Con nhóc ngu ngốc này!

Chết tiệt!

- Ông nhấp hông còn nhanh hơn nữa để con rồng đuổi theo sau.

Ựu Ựu Ựu Ựu Ựu............***.Trên con đường lớn, trên con đường dẫn đến trụ sở chính của Tập đoàn thương mại RKT.

Chiếc xe đạp lao đến, lao vút hết tốc lực vượt qua cả hàng dài xe ở phía trước.

Nhắm thẳng đến tòa nhà chọc trời ở đằng kia.

Phía sau là con rồng sắt khổng lồ trượt dài trên nền đất đuổi theo, thiết hàng người và hàng xe lo sợ chạy toát cả loạn.

Một số người thì chỉ dửng dưng nhìn con rồng chạy vụt qua như thể đó là điều hiển nhiên.

Thờ dài lấy một hơi rồi thôi.

Chỉ đơn giản là chuyện thường nhật xảy ra hằng ngày.

Hoặc là không.

Mặc dù đã nói là hãy đặt niềm tin vào bọn ta, nhưng trên thực tế thì sau khi hạ được con rồng sắt thì đã đến giới hạn của Ronan rồi, người mặc giáp sắt với cả đống lời nguyền trên người.

Nếu không phải vì trận chiến đó thì giờ đây, trong tình huống này.

Anh chỉ việc lao tới như một con gió, cướp lấy rồi đem lên đến tận ngoài không gian là xong.

Giờ có nói gì thì cũng toàn là vô ích.

Trước mắt anh, là bóng lưng của cô gái còn chưa bằng một nửa cuộc đời của anh.

Đang đảm nhận một trọng trách lớn mà đáng lẽ ra người đảm nhận nó phải là anh, những người đang bảo vệ lấy thành phố này.

Chết tiệt!

Tại sao giờ khắc quan trọng đến thế mà trưởng hội lại không có mặt chứ!

Liệu trưởng hội có về kịp được không?Giờ đây, anh mới nhận ra là ngoài trưởng hội và mình ra, không một ai, không một người quen biết nào của anh, có đủ sức để đem quả bom chỉ còn vài phút nữa ra khỏi thành phố.

Tất cả sẽ........Anh à, anh sắp được làm bố rồi đấy!..Hôm nay lại tăng ca nữa hả sếp, cho em nghỉ một ngày đi màaaa.

Ừm, con khoẻ, dạo này công việc cũng ổn, con có khách nên chút gọi lại mẹ nha.

Mẹ nhà mày!

Liệu hồn hôm nay mà không trả tao đồng cắt nào thì đừng hồng sống yên ổn!Tao kể mày nghe, con chó của tao mới sinh ba, dễ thương cực.

Tao muốn ôm tụi nhỏ quá!Hà, ước gì mình lớn thật nhanh để còn thoát ra khỏi cái nhà chết tiệt đó.

Không là không!

Không mua cái gì hết!

Còn nhõng nhẽo nữa là mẹ đánh đòn đó!

Đừng mà ba ơiii!

Đừng bỏ con lại mà—Xin lỗi.Sao anh lại phải xin em chứ?

Vì, vì hôm nay đã thiết em có buổi hẹn hò tồi tệ.

Ai nói với anh tệ chứ!

Thật là.... em thích nó lắm!

Vậy à.... cảm ơn em.

Những khuôn mặt vẫn còn đang vô tư, những cái mỉm cười với người thân, những đứa trẻ còn chưa biết phía trước cuộc đời ra sao, những người đang tận hưởng cuộc sống này và những người cố hết sức vì cuộc đời, vô vàn trong tất cả.

Những sinh linh sắp ra đời cũng sẽ bị dặp tắt.

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!!!!Ronan đập mạnh đầu vào chuôi kiếm, tạo ra sống xung kích cực lớn tét cả máu đầu.

Chảy dài ra khỏi bộ giáp với cái lỗ cực lớn trên chiếc mũ sắt.

Chẳng ai biết đằng sau cái mũ ấy là một khuôn mặt đang thể hiện biểu cảm nào, không một ai cả, ngoài tiếng gào thét tuyệt vọng.

"Tại sao chứ—?"

Đồng hồ đứng một bên nhìn Ronan đang cúi đầu xuống trước chui kiếm.

Nó nói.

Mày đừng làm tổn thương bản thân mình thế chứ, có gì từ từ giải quyết.

Đồng hồ nhẹ khuyên nhủ người bạn của mình.

Nhưng khi thấy Ronan cúi rầm mặt xuống, nhẹ nhàng rút thanh đại kiếm ra khỏi đầu con rồng sắt.

Nó cảm thấy có điều gì đó không ổn đến từ Ronan.

Nó mở to đôi mắt.Mày!....Đừng nói là....Dừng lại!

Dừng lại ngay!

Cơ thể mày tới giới hạn rồi thằng điên!

Thằng chó này!

Nó vội bay tới chỗ Ronan, nhưng đã quá muộn.

Chỉ với một cú đặt chân lên lớp vẫy con rồng.

Cả không gian như bị bóp chặt lại, đẩy mạnh xuống bám chặt vào mặt đường.

Mặt đường trong vòng mười km nứt toang thành từng mảnh vỡ, sụt lún sâu xuống.

Ầm!!!Cả không gian như bị nhuộm đỏ với các đám mây đỏ tươi, máu chảy dài ra khỏi khe hở trên chiếc mũ sắt, từ mình, thân và tay.

Tạo thành một vũng dưới chân.

Không chỗ nào trên bộ giáp không có vệt đỏ chảy dài xuống.

Ặc!!!

Mày.... tới giới hạn rồi.

Nó nhìn Ronan đang đứng im sừng sững, với phía sau là toà nhà chọc trời giữa trời mây trong xanh.

Ở đó.

Có một bóng đen nhỏ bé.

Đang chạy lên.

Rất nhanh.
 
Ây Dô
Chương 0.6


Joli!

Nhập hoá cường thể.

Gari gari gari gariNó cười lên phấn thích.

Vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân mình đưa ra.

Chiếc xe đạp rực cháy tách rời tất cả bộ phận, những mảnh ghép màu trắng bay lơ lửng trên không trung, xoay tròn rồi nhập lại thành một thể chế mới trong một tích tắc.

Biến thành một chiếc xe phân khối lớn với hai động cơ phản lực to đùng phía sau, phùn phụt ngọn lửa xanh tuyền.

Đặt chân lên bàn đạp, bánh xe xoay nhanh bất ổn định, nghiêng sang một bên, chà xát mặt kính tạo nên những vệt đen cháy xém, rồi phóng thẳng về phía trước như một quả tên lửa.Trên mặt kính phản chiếu ánh xanh dương của tòa nhà chọc trời RKT, một đường thẳng xanh tuyền kéo dài.Lao vút lên tận trời cao.Bay qua khỏi đỉnh tòa nhà chọc trời...Đám đông ở dưới ngước đầu lên nhìn trong sự kinh ngạt, có người thì chỉ chỏ, có người thì chỉ ồ lên và có người thì chỉ bình thản móc điện thoại ra, quay lại khoảnh khắc có một không hai này.

Còn những người làm việc ở trong tập đoàn thương mại RKT thì đứng hình khi nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Đơ người khi vẫn còn việc dở giang chưa làm xong.

Bác bảo vệ thì đứng nhìn trông bất lực, tháng này coi như trừ lương.

Đứa bé chỉ tay lên trời.

Chị kia ngầu quá mẹ nhỉ?

Ừm.Mà.....

đừng bắt chước theo nha con. ..***..Vù vù vù vù...............Tiếng gió rít lên che mờ đi mọi âm thanh của thành phố.Tôi mở mắt ra và thấy mình đang rơi xuống.

Mọi thứ dường như bị kéo ngược lên trời khỏi tôi.Từ không gian đến mái tóc đen tuyền và quần áo — cùng với chiếc hộp cát tông đang xoay tròn.

Điều bị che mờ bởi một gì đó vù vù, mà chẳng tài nào mở to mắt ra nhìn được, cũng chẳng thể bám vào.

Nó đẩy bạn lên.Nhưng đồng thời bạn cũng đang rơi xuống.Nó thật tự do — và đồng thời cũng thật kỳ lạ. ..Ở xa xa đằng kia — là Joli đang tỏ ra lo lắng, nhưng không thể làm gì ngoài rơi trong vô định.

Thật mừng khi nó ở xa tôi đến thế, vốn tôi cũng không định lôi nó theo cùng.

Giờ thì...Tôi nhìn chiếc hộp rơi lơ lửng trước ngực mình.

Hy vọng là vụ nổ không qua lớn.

Cầu mong là như thế.

Tôi không muốn công sức mình bỏ ra trở nên vô ích đâu.

Tầm vài giây nữa thôi nhỉ?Chiếc hộp cát tông phình to lên, kèm theo vài cọt sát tỏa ra khắp nơi như sắp nổ tung.

Có thật là đây là một vụ nổ nhỏ không thế?Mà, sao cũng được.

Đằng nào tôi cũng không biết là nó có nổ to hay không.

Ít ra thì, cũng không đến nỗi tệ.

Bầu trời trong xanh.

Và những đám mây trắng tinh.

Rộng bao la hơn tất cả những gì mà tôi cảm thấy trong đời, lần đầu tiên nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể chạm đến nó.

Thật kỳ lạ.

Khi mà đây chỉ là những ảo mộng do chính cậu tạo ra mà thôi.

Cũng không tệ.

MộtTôi nhìn bầu trời trong xanh lần cuối.

Ý nghĩa tồn tại của tôi à?

Tôi không biết.

Cậu khẽ mỉm cười lên với mái tóc dài bay lên che hết cả khuôn mặt.

Bùm!!! ................Hy vọng là.... nó nổ không quá lớn.
 
Ây Dô
Chương 0.7: Và


Sóng xung kích lan rộng ra — phá tang tất cả các khung cửa sổ, toà nhà trọc trời thành những mảnh kính nhỏ li ti, bảy sắc cầu vòng.Phá tan cả khung cửa sổ của những tòa nhà chung cư gần đấy luôn.

Và.Bạn thấy.

Khi đang lơ lửng giữa không trung.

Khi đã không còn có một cái gì để bám vào.

Không nơi tựa, không chỗ đứng.

Cũng không âm thanh, cũng không sự vật nào đang di chuyển.

Thời gian khẽ động lại, chỉ còn mỗi bầu trời màu xanh và các đám mây trắng tinh là còn lại trong mắt bạn.

Khi ấy, một quả cầu tuyết — không biết từ đâu xuất hiện trước mắt.

Nó phòng to lên, rồi lan rộng ra khắp xung quanh.

Một làn khói trắng. ....Và không còn gì khác nữa.

Ít nhất thì, cậu đã nghĩ như thế.

Có lẽ thế.

Hoặc có khi là thế.

Và, cái cảm giác bất an này là sao đây?

Trong lòng cậu bây giờ cực kỳ bất an, khi gần như lại nghĩ đến một chuyện gì đó không tưởng, sắp hiện ra trước mắt.

Nó thiết cậu mở to mắt lên, khi một bóng đen xuất hiện từ trong làn khói trắng.Không phải là một vụ nổ kinh hoàng, mà là một bé gái không biết từ đâu ra, nhảy ồ vào lòng cậu với vẻ mặt đầy sự phấn hở.

Che đi khuôn mặt bằng mái tóc cắt ngắn màu xanh tuyền.

Cùng cậu rơi xuống giữa không trung.

Với phía sau là một lỗ hỗng không gian dẫn đến tâm bão. ....Này Joli.

Cậu thốt lên với vẻ mặt ẩm đạm.

Tao nghĩ là, chúa đang trêu đùa tao đấy mày ạ.

Chúng tôi cùng rơi xuống vào tâm bão.

Chấm hết. —---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.............Hai khoảng đen, trên và dưới.

Che mở đi giữa khung cảnh đổ nát đầy bê tông và gạch đá.

Khi tôi vừa tỉnh lại, tôi đờ mờ nhận ra là mình đang nằm ở trong tâm bão.

Bầu không khí kỳ hoặc này không thể nào lảng tránh đi được.

Hay nên nói là không thể quên đi được.

Tôi đã bắt tỉnh được bao lâu rồi?

Cậu lờ mờ ngồi dậy với một tay chống lên trán cau mày, nhìn xung quanh đống đổ nát.

Đầu óc hiện tại vẫn còn đang mơ màng.

Có thể là do va đập rất mạnh vào vật gì đó khi rơi xuống đây.

Yên tỉnh như đã quên mất gì đó rất quan trọng.

Và rồi.

Cậu nhớ lại tất cả mọi thứ.

Một giấc mơ kỳ lạ với nhiều chuyện xảy ra.

Ly kỳ nhưng rất thú vị.

Một cô bé mái tóc xanh cắt ngắn chạy lướt qua mặt cậu.

Và, tôi muốn đi ngủ. ....Cậu quay qua, nhìn con bé đang chạy lon ton đuổi theo con bướm xanh phát sáng kỳ lạ, trên đường đi để lại những hạt cát lơ lửng, lắp lánh.Đứa trẻ đó....Không phải là con người.

Cậu gần như đã nghĩ như thế khi nhìn thấy các khớp nối giữa tay và chân kia.

Những thứ trông rất không tự nhiên khi nghĩ đến con người, mà thay vào đó là những con rối biểu diễn trên sân khấu — khi nghĩ đến những khớp nối nhân tạo giúp chúng di chuyển tự do.

Đó cũng có thể là các chi giả, nhưng cậu lại không nghĩ như thế.

Cậu không nghĩ cô bé là một người tàn tặt.Điều đó không có bằng chứng, chỉ đơn thuần là cảm giác của riêng cậu, khi gợi lại lần đầu cô bé xuất hiện và ôm chằm lấy.

Một cảm giác rất lạnh lẽo và cứng nhấc đến vô thường.

Điều đó lại càng hợp lý hơn khi vị trí xuất hiện của cô nhóc, rất trùng khớp với chiếc hộp cát tông chứa quả bom hạn giờ.

Đó có khi là cô bé chăng?

Vì làm gì có đứa nhóc nào lại tự nhiên có thể xuất hiện từ trên không chứ?

Ở độ cao đủ giết bất cứ ai?

Và không một đứa nhóc hay người thường nào làm được.

Mà....

Cậu ôm chầm lấy đầu mình, nhức đầu thật.

Vẫn có cảm giác gì đó vẫn không hợp lý cho lắm.

Cô bé không thể nào là một người máy nhân tạo được.

Công nghệ hiện tại vẫn chưa thể làm ra biểu cảm hồn nhiên đến thế kia.

Làm sao lại làm được như thế chứ, huống hồ chi là với một người lớn bình thường.

Làm thế quái nào người máy lại con người hơn cả con người?

Mà nếu thế thì con bé là người tàn tặt hả?

Tàn tặt kiểu gì mà cơ thể lại lạnh ngắt đến đáng sợ như thế cơ.

Đừng nói là nửa người nửa máy nhé.

Ahhhhh!

Chịu rồi, nhức đầu quá!

Có vẻ vẫn nên hỏi cô bé hơn là ngồi đây đoán già đoán non.

Tôi nhìn con bé.

Khi con bé đang chạy đi. ..Một lúc lâu không biết tại sao. ......Khi đang ngồi trên cột bê tông bị gãy làm đôi.Con bé chạy lon ton đuổi theo con bướm.Dường như đã bỏ quên hết những thứ xung quanh, cứ chạy đi và chạy đi.

Con bướm thì vẫn cứ đập cánh, bàn tay giờ ra thì vẫn không thể nắm lấy.

Nhưng nụ cười thì vẫn nở trên môi.

Cậu nhìn con bé.

Trầm ngâm với hay tay đan xen lại.

Giữa màu trắng xoá bao trùm lấy muôn nơi trong khoảng lặng nhỏ.

Hmm....Chắc chút nữa tôi sẽ hỏi lại con bé vậy.
 
Ây Dô
Chương 0.8: Tôi và con bé


Anh hai!

Tiếng vọng nào đó đang kêu lên giữa bầu trời trắng xám đang xoay tròn.

Cuốn trôi theo những mảnh kim loại khổng lồ trong một bán kính rộng lớn.

Tạo thành một vùng kết giới mà người ta gọi đó là tâm bão.

Nơi phương hướng giờ đây chỉ còn là cái tên.

Tôi nhìn xuống cô nhóc với vẻ mặt bình thản.

Từ tốn và nhẹ giải thích.

Anh, không phải là anh hai của nhóc.

Hiểu chứ?

Cậu nhìn con bé.

Đáp lại vẫn là một ánh mắt ngây ngô không biết gì.

Long lanh lắp lánh như sẵn sàng gọi cậu là anh hai lần nữa.

Anh h.......Im!

Nghe cho kĩ này.

Anh là con một.

Là con một trong gia đình.

Ba mẹ chỉ sinh ra có mình anh và chỉ có mình anh thôi.

Nên nhóc không phải là em của anh.

Hiểu chứ?

Và ba mẹ anh cũng không có ngoại tình, cũng không có anh em họ.

Nên nhóc không có liên quan gì đến anh cả.

Nhóc chỉ có thể gọi khác là anh hai hay chị hai gì đấy, khi mà người đó được sinh bởi ba mẹ của nhóc, hoặc ít nhất là cùng một người hiểu chứ?Nên đừng có gọi anh là anh hai của nhóc nữa.

Ờ, mà.

Khoan đã.

Cậu nghiêng đầu sang một bên rồi cúi xuống nhìn cô nhóc, lấy tay chỉ vào mặt mình.

Có phải nhóc nhận nhầm người không? — Anh hai của nhóc cũng sở hữu khuôn mặt nữ tính giống anh hả?

Cô bé nhìn cậu lúng túng không biết phải nói sao?

Một số từ không hiểu và không biết đối phương vừa hỏi mình cái gì?

Cảm thấy mình sai, nhưng mà sai cái gì mới được chứ.

Cô nhóc không biết phải nói sao nên chỉ nhìn cậu bằng khuôn mặt khó hiểu với đôi lông mày hơi nhăn lại.

Vì biểu hiện như thế nên cậu dường như đã nhận ra gì đó sai sai.

Với kinh nghiệm chăm trẻ hơn một tỉ năm cho họ hàng xa của mình.

Ở một số đứa nhóc, sẽ có một vài đứa phát triển chậm về ngôn ngữ nên định nghĩa sai về câu từ.

Nên cậu hỏi lại con bé.

Nhóc gọi người lớn hơn mình là gì?

Kiểu một người lớn hơn nhóc nhưng vẫn còn trẻ nên không thể gọi là chú ấy?Anh hai?

Rồi, chính nó luôn.

Thay vì gọi người xa lạ lớn hơn mình là anh, thì cô nhóc lại thêm từ hai vào.

Có thể là do quá trình quan sát sai, hoặc là do âm tiết nghe được chưa khớp với hình ảnh đã nghe thấy.

Có thể là như thế.

Nhưng tạm thời thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn để thay đổi.

Vì, để thay đổi một nhận thức đã được định nghĩ khó vãi lòn.

Kể cả là một người lớn hay một con nít cũng điều như thế.

Không thể nào là ngày một ngày hai mà thành công được.

Có một cách dễ nhất là ép buộc, nhưng nó không tốt.Sẽ là một quá khứ đầy oán giận với một đứa nhóc còn nhỏ xíu đấy.

Với khả năng ghi nhớ vẫn còn chưa phát triển toàn vẹn....***.Ùn ùn ùn ùn ùn!Cậu tạm thời rời khỏi ánh nhìn của con bé, lia ánh mắt về phía cột khói nâu đang bốc lên ở đằng kia.

Xem ra không được rồi.

Cậu nói.

Lắc đầu ngao ngán.

Với một tông giọng còn hơi luyến tiếc.

Vẫn còn rất nhiều thứ tôi muốn hỏi con bé.

Nhưng có vẻ đến đây là kết thúc.

Tôi có thể vô tình cảm thấy sợi dây liên kết đấy.

Người ở trong làn khói nâu đó không ai khác chính là Joli.

Một cơn giận dữ sục sôi mà tôi đã từng thấy trong đời.

Tôi có nên quay lưng lại bỏ chạy không?

Yeah.

Cậu gặt đầu.

Nếu là Joli.

Tôi tin chắc rằng là cậu ta sẽ nói có.

Vì thế, tôi cõng con bé lên lưng rồi chạy đi.

Nói thật với mọi người.

Hiện giờ tôi vẫn còn yêu đời lắm.

Thật đấy.Tin tôi đi.

Mà, thật ra.

Với con tin trong tay, tôi không nghĩ Joli sẽ làm gì tôi đâu.

Nên chỉ đứng đợi, nhìn cậu ta chạy thụt mạng tới.

Hẹ hẹ hẹVà đéo làm gì được tôi cả!

Cậu nhắm mắt giang rộng hai tay ra.

Mỉm cười với Joli.

Mỉm cười như thể sắp trao Joli một cái ôm, chứ không phải đang cõng theo một lời cảnh báo.Đôi lúc, tôi thấy mình như một thằng phản diện.

He he.

Trong khi cô bé đang ở sau lưng ngậm lấy tóc cậu.Và đúng như cậu nghĩ.

Một tiếng két vang lên dữ dội, thổi tung đất cát bay về phía đây.

Ở ngay trước mặt.Một chiếc tay lái đập thẳng vào mặt cậu, hất văng bay ra xa.

Ựa ựa lăn dài mấy vòng trên mặt đất.

Cô bé bị thẩy văng lên trời, cười te tát, được Joli nhẹ nhàng chụp lại bằng hai tay.

Cô bé thích thú chạm vào người Joli.

Với vẻ đầy hiếu kỳ hơn là sợ hãi.

Người với mái tóc dài nằm bất động trên nền đất cát.

Không tin những gì đang diễn ra.

Bàn tay hơi co lại, ngốc đầu lên chỉ thẳng vào mặt Joli.

Thiệt đó hả!?

Mày thực sự làm như thế luôn?

Lỡ như con bé bị gì thì làm sao!?

Ác ôn ác đức vừa thôi chứ.

Đéo có tình người à? hay mày thực sự không có não!

Gari gari gari!

Gari!Gari gari gari gari gari!

Nó chỉ thẳng vào mặt cậu quát lớn.

Nói cậu đạo đức giả, lợi dụng người khác thì không quyền lên tiếng trỉ trích.

Gari gari.

Nên cậu đừng có tỏ vẻ là mình tốt lành lắm ấy.

Cậu cười trừ khi nghe những lời nói đó.

Trước những lời phát xét dữ dội ấy, mà vốn cả hai chỉ coi như một trò đùa chửi nhau cho vui mồm mà thôi.

Mà vốn thì, Joli cũng đã ngui giận nên chỉ đá cậu có một cái vào chân.

Vì cái tội dám xem thường mạng sống của mình.

Không cho cậu ta biết là bên trong thùng cát tông có chứa quả bom.

Joli đặt cô bé xuống.

Rồi cả hai cùng nhìn về hướng xa xa đằng kia.

Nơi mà làn khói nâu dày đặt đang kéo đến.

Cậu đặt hai tay lên hông, nhìn Joli nói.

Rồi sao đây?

Joli?

Nào nào, nói gì đi chứ.

Hồi nãy mày chửi sung lắm mà, sao giờ lại im in thít thế?

Biệt hộ gì đi, nào nào, có khi tao lại chấp nhận lời xin lỗi của mày đấy.

Ai là người nào đem rắc rối đến đây nào.

Cậu vừa nói vừa chọt chọt vào cái đầu xe đạp.

Ở phía bên kia làn khói nâu, là những con quái vật xếp thành trồng, nối trồng lên nhau che khuất cả đường chân trời rộng lớn dưới ánh nắng ban mai.

Những con Quỷ đồ.

Về bản chất, chúng là cùng một ruột với Ma đồ.

Chỉ khác mỗi ở điểm là chúng không có trí khôn, mà thay vào đó là bản năng của dã thú.

Giết hại bất cứ ai mà chúng nhìn thấy, không phân biệt giống loài già trẻ lớn bé.Và đặt biệt, chúng mạnh hơn Ma đồ không được qua đào tạo gấp một trăm lần, vì được sống trong môi trường chứa đầy năng lượng dị thường.

Được rồi.

Tôi nói với Joli.

Ở đây cứ để tao lo, mày ôm con bé chạy trốn trước đi.

Cậu giang rộng một tay ra chắn trước mặt chiếc xe đạp đang bốc lửa nghi ngút.

Tao câu thời gian cho, mày cứ.....

Bụp!Chưa kịp dứt câu thì cậu bị ăn một đấm vào đầu.

Đau nha!

Cậu ôm đầu.

Tao chỉ nói giỡn chơi thôi mà, có cần phải làm quá lên vậy không?

Gari, ga rì.

Rồi, rồi.

Tôi giật đầu cho qua chuyện.

Thế là chúng tôi quyết định chạy đi thay vì đối đầu trực diện một cách ngu ngốc.

Tiếc nhỉ?

Cậu nói thầm. .....Bỗng.Con bé nắm lắy ống quần cậu, thiết cậu sững người, ngước lên nhìn cậu với ánh mắt ngay ngô hỏi rằng những con Quỷ đồ ở dưới đó là gì vậy?

Quỷ đồ?

Làm sao con bé lại biết thuật ngữ đấy?

Cậu mở to mắt ra nhìn con bé.

Cậu hỏi.

Nhóc nghe điều đó từ ai vậy?

Con không biết.

Một sự lay động nhỏ trong đôi mắt, nơi bàn tay đang xiết chặt lấy ống quần cậu.

Con không biết nữa, tự nhiên nó lại xuất hiện trong đầu con.

Càng lúc bàn tay càng siết chặt hơn.

Cô bé nhìn cậu, đôi mắt giờ đây đã đục ngầu, không thể ngừng rung rẩy cầu xin lời giải thích.

Làm, ơn....Chấm chấm chấm.

Tiếng gõ bàn phím tách tách vang lên.

Xác nhận.

Một giọng nói máy móc phát ra đều đều.

Xác nhận.

Mã vật thể Quỷ đồ.

Đang dò tìm thông tin.

Đã có.

Tiến thành cung cấp dữ liệu cho vật chủ.

Xác nhận.

Chuẩn bị tiến thành sau ba giây.

Xác nhận.

Một lượng lớn thông tin tràn vào đầu con bé.

Về Qủy đồ, âm thanh và những hình ảnh không nên nhìn thấy, diễn ra một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.

Về lần đầu Qủy đồ xuất hiện.Về thành phố đổ nát với bầu trời sụp đổ lộ ra những khoảng đen.

Về những con người bị biến đổi và những con người bị giết chết nằm la liệt trên nền nhựa đường.

Không gian dần xoá nhoà đi mọi thứ, trên và dưới.

Giờ đây tất cả điều bao quanh trong khói lửa, đổ nát và máu tươi.

Nơi tám phương bốn hướng đã không còn chỗ để đi, ngoài thế giới này đang bị tận diện.

A....aaa.

Tóc tay con bé dựng đứng hết cả lên, đôi mắt xanh thẳm co lại trước những gì đang diễn ra, dù không nói gì nhưng nó vẫn hiện trước mắt.

Trước hiện thực mà con bé.....Đừng nghe gì cả.

Cậu bịnh hai tai đứa nhóc lại, nhìn đối diện trước mặt con bé đang bàng hoàng tột độ.

Bình tỉnh nào, rồi thứ sẽ ổn thôi.

Anh hai.

Ừ.

Nhóc cứ lơ nó đi, nếu không thích thì đừng nghe nó nói gì cả.

Tôi nói — nhưng những câu từ này có tác dụng gì không!

Hay chỉ là lời nói suông và chả giải quyết được gì!Thằng cứt chó nào lại gắn trí tuệ AI vào đầu một đứa nhóc chứ hả!?

Và rồi, trong cơn giận dữ, đôi mắt cậu nhìn thấy con bé vẫn còn đàng bàng hoàng, một chút gì đó trong lòng cậu đã nguội lại.

Cảm giác thật bất lực khi không thể làm gì ngoài đứng nhìn con bé tự giải quyết.

Liệu tôi đã làm được gì chưa? ....Trong tôi giờ đây như là ông lão Đồng hồ tự xưng vậy.

Nên cố nói gì để giúp con bé đây.

Bàn tay vẫn giữa chặt bên hai má con bé, trong khi lũ Quỷ đồ đang càng ngày tiến gần hơn.

Joli đang hoảng hốt không biết làm gì, tôi cũng vậy.

Thật sự, người làm ra chuyện này xứng đáng xuống địa ngục.

Nếu tôi gặp hắn ta, tôi sẽ không ngằn ngại mà ra tay.

Tôi không biết con bé là gì, nhưng việc một đứa nhóc có thể hiểu hết mọi thứ với tâm trí còn quá ngây ngô có phải là quá tàn nhãn không.

Khi mọi thứ dừng như chỉ là để nhìn con bé sụp đổ theo từng ngày.

Thật sự, thằng chết đẫm đó nên chết quách đi.

Tách, tách tách.

Cậu bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ gì đó đang phát từ trên bầu trời, khi ngước lên.

Cậu thấy bầu trời đang sụp đổ.

Trước mắt mình.
 
Ây Dô
Chương 0.9: Sụp đổ


Bầu trời trên cao rạn nứt ra, nhuốm màu đỏ thẫm khắp không gian.

Một đôi mắt khổng lồ đỏ ngầu, với trồng mắt hình chữ thậ̣p nhìn xuống từ trên cao tại khoảng đen ngòm giữa bầu trời.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Đang chảy xệ xuống dòng máu đỏ thẫm, thấm đầy xuống đất.

Một hiện tượng dị thường mà cậu chưa từng thấy trong đời, chưa từng được ghi nhận lại trong lịch sử bởi những chuyên gia nghiên cứu tâm bão.

Một phát hiện mới đầy kỳ quặc — về sự thật của tthế giới mà cậu đang sống.

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi mắt khổng lồ đó nhắm lại, rồi biết mất như chưa từng tồn tại.

Chỉ để lại đó một bầu trời đỏ tươi đang phai dần — và một bãi nước màu đỏ đen ngồm dưới đất.

Chứa đầy một lượng lớn năng lượng dị thường. ..***Không ổn, thực sự là không ổn.

Bãi nước đen ngồm đó đang đập lên đập xuống như một sinh vật sống.

Có một cái gì đó sắp được sinh ra, dù không biết đó là gì nhưng chúng tôi phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Nó đang co cụm lại.Joli!

Cậu còn chưa kịp dứt câu thì một nguồn năng lượng khổng lồ phóng ra — đâm sâu xuống tận lõi trái đất rồi chém vòng lên lướt qua người cậu.

Để lại một đường kẻ khổng lồ đỏ rực kế bên, với phía sau là một vụ nổ khồng lồ dội lại sóng xung kích dữ dội, thổi tung tất cả mọi thứ.

Giữ cơn bão mù mịt với sức nóng ngàn độ.

Một bóng đen khổng lồ trồi lên, toàn thân đầy gai gốc với chiếc đui dài ngoằn, đang đứng bằng hai chân.

Nhìn cậu với ánh mắt đỏ thẩm không mấy thân thiệt, như bước ra từ lạc phim viễn tưởng Khủng Long Bị Nhiễm Phóng Xạ.

Ực, cậu nuốt nước bột.

Có ai cứu tôi không?

Cậu hơi nhếnh môi lên trước câu đùa của mình.

Có lẽ đây là lần cuối mà cậu vẫn còn có thể xem nhẹ hết mọi thứ.

Đùa giỡn với cuộc đời này.

Cậu buông lỏng hai tay ra khỏi đầu con bé, đứng lên nhìn con quái vật khổng lồ kia.

Cậu nói.

Mang con bé chạy đi.

Đừng có chần chừ, không là chết hết cả đám đấy, mày hiểu mà đúng không.

Giúp tao nốt lần này đi.

Gari?

- Nó nhìn cậu.

Tao sẽ không sao đâu, đi đi.***Vừa dứt câu, con bé đi lướt qua người cậu.

Như một bóng ma vô hình chẳng ai hề hay biết.

Từ trong sâu thẩm, một cô bé với mái tóc dài xám tro, đứng đối diện trước mặt con bé.

Nhìn chầm chầm vào cô nhóc với đôi mắt xám xịt vô hồ.

Tôi gây phiền phức cho cô đến vậy sao?

Cô ta đi đến bóp chặt cổ con bé nhấc bổng lên trời.

Mặt cho con bé dãy dựa, vũng vẫy bấu chặt vào cánh tay cô.

Um....

ưa....

Cô vẫn từ từ siết chặt bàn tay lại cho đến khi không thể nữa.

Gặt! .***.Con bé đi lên trước mặt cậu, với đôi mắt xám xịt vô hồn nhìn về phía con quái vật khổng lồ kia.

Mặc dù không ai hiểu chuyện gì, nhưng khí chất của con bé tỏa ra rất lạ, cứ như là một con người khác vậy.

Này nhóc?

Cậu hỏi.

Con bé chụm hai tay lại rồi giang rộng ra.

Một lượng các vũ khí khổng lồ hiện ra trước mắt, có cái thì nhìn trông như súng máy, có cái thì nhìn y như tên lửa phòng không, tên lửa đạn đạo.

Mộc ra từ sự biến dạng trên cánh tay cô bé một cách vô lý.

Xác nhận mục tiêu.

Khai hoả.

Đùng đùng đùng, bằng bằng bằng, chíu chíu chíu.

Bùm!Tất cả đạn dược và tên lửa đồng loạt bay lên, lao thẳng vào bầy quái.

Cả một vùng trời bừng sáng trong những tia nắng vàng cháy rực — những chùm vụ nổ lớn nối tiếp nhau phồng lên, nhấn chìm tất cả vào biển lửa.Trong biển lửa đấy, con quái vật khổng lồ chẳng hề xi nhê, miệng nó tỏa ra ngọn lửa xanh nhìn hướng thẳng về phía đây.

Con bé một lần nữa chụm hai tay lại, rồi một tay giơ thẳng về phía trước.

Trước mặt con quái khổng lồ. .***.Kích hoạt Siêu vũ khí — Phá Huỷ Thiên Địa Vực.

Điều chỉnh công xuất nhỏ tối đa.

Xác nhận.

Con bé vặt cổ tay xuống.

Khai hoả.

Một tia lửa điện rạch xuống bầu trời.Ngay sau đó, một chùm năng lượng khổng lồ màu đỏ bất thình lình giáng thẳng từ không gian, bao trùm con quái vật như ánh sáng tận thế.BÙMMMM.Sóng xung kích lan ra, thiêu rụi cả không gian.

Một vụ nổ hình nấm phồng lên, nuốt trọn tầm nhìn trong biển đỏ ngập tràn năng lượng.***Bằng cách nào đó, tôi vẫn sống.

Trong lớp khiên vô hình này, khi mọi thứ xung quanh giờ đây, điều đã biến mất — Chỉ còn lại một miệng hố khổng lồ đỏ tươi, như dấu răng của thần chết.Cô bé quay lưng lại chỉ ngón tay lên trán cậu.

Xác nhận.Mối nguy hiểm cần bị huỷ diệt.
 
Ây Dô
Chương 0.10: Cứu rỗi


Hàng nghìn con số với các ký tự kỳ lạ, những ký tự không thuộc về thế giới này.

Lạ thay, cô lại biết chúng.

Chữ Rui.

Thứ viết nên Quy Tắc của thế giới.

Trong không gian đen tuyền tối ôm, cô cứ liên tục trôi theo dòng dữ liệu xanh lục khổng lồ, hàng giờ hàng tiếng có khi là hàng trăm hàng tháng trôi qua, đã bao lâu rồi cô cũng không biết nữa.

Cứ thế mà buông lỏng tay chân trôi trong vô định.

Hình ảnh ấy, hình ảnh mà cô bị bóp cổ đến bất lực, không thể làm gì ngoài trao quyền kiểm soát cho cô ta, người duy nhất có thể cứu lấy mọi người.

Không phải cô, kẻ yếu đuối không thể làm gì ngoài đứng nhìn.

Và giờ đây, là hình ảnh mà cô đang chĩa súng vào đầu anh ta.

Là cô nhưng không phải là cô.

Sắp giết chết người mà cô gọi là anh hai. ..Tôi có thể làm gì được đây?

Mong mỏi một bàn tay có thể cứu lấy tôi ra khỏi vũng bùn lầy này.

Một bàn tay giờ ra và cô nắm lấy, chỉ là hư ảo hoá thành hư vô.

Một bóng đen sâu thảm không thể vế tới.Mong mỏi và chờ đợi.

Liệu người với khuôn mặt tuyệt vọng như thế có làm được không?

Anh hai?

Thật ích kỷ khi phải ngồi chờ đợi, thật ngu ngốc và yếu đuối khi không thể làm gì.

Anh ta chắc chắn sẽ không thể cứu được tôi, và tôi cũng không cần điều đó.

Sự ấm áp thế là đủ rồi.

Lần này sẽ tới phiên tôi bảo vệ anh ta.

Khuôn mặt đang tuyệt vọng đấy, và khuôn mặt trầm ngâm khi tôi lần đầu nhìn qua.

Một vẻ đợm buồn và tìm kiếm thứ gì đó.

Sự ấm áp đến vô bờ và kỳ quặc đến khó hiểu.

Không hiểu sao tôi lại muốn bảo vệ anh ta, bảo vệ Joli và tất cả mọi người.

Nó trông thật giả tạo và vô mục đích.

Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn bảo vệ điều đó.

Nơi tôi có thể trở về.

Thật kỳ lạ — chắc tôi bị nhiễm tính cách của anh ta mất rồi.

Bàn tay giơ ra — bóp chặt lấy cổ cô ta.

Ả ta nhìn tôi chằm chằm, vô hồn, không kêu ca, và không tiếng rên rỉ.

Bàn tay tôi từ từ xiết chặt lại — Ta ra lệnh cho ngươi — Cô nói.....Chấm chấm chấm.

Tuân lệch, đã xác nhận yêu cầu của chủ nhân.Xác nhận. —------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------...Cái chết chưa bao giờ là điều tôi sợ hãi, nó chỉ đáng sợ khi khiến ai đó thống khổ.

Nghe trông như một lời biệt minh he.

Tôi nghĩ thế.

Nếu giờ tôi mở miệng ra thì có bị bắn chết luôn không?

Nếu tôi mở miệng ra và nói gì đó thì tình hình này có lắng xuống?

Có chó là không có gì xảy ra gì cả.

Tôi hoàn toàn biết điều đó.

Tôi không phải là nhân vật chính ở nơi câu truyện có thể cứu lấy người khác chỉ bằng cách mở miệng ra và nói đi những điều tốt đẹp.

Mong họ sẽ thay đổi và mong họ sẽ cứu rõi.

Bản thân tôi, đến bản thân còn chẳng tin tưởng lấy một câu thì làm sao có thể dám tin tưởng và thực hiện điều mình nói cơ chứ.

Làm sao tôi có thể tin rằng là mình sẽ thực hiện đúng với những gì mình nói trước với người ta.

Đó là điều không thể.

Giờ chỉ ngồi chờ và đợi bóp cò là xong.

Thời gian trong sắp chết trôi chậm như thế đấy.

Có chăng thì nghĩ tào lao thôi.

Chỉ là, tôi không muốn đứa nhóc phải đau khổ vì cái chết của tôi.

Đó không phải là lỗi của con nhóc.

Tại sao tình huống này lại xảy ra? tại sao tôi phải đối mặt với tình huống này? tại sao tôi lại nghĩ như thế?

Tôi hoàn toàn là chẳng biết gì cả.

Đôi mắt ấy đang sáng lên, chết tiệt thật.

Di chuyển cái chân nào của tôi ê, tao sẽ không chết ở nơi này đâu nhé.

Kích hoạt năng lực.

Khiên chắn!!!Bằng!!!Chíu.

Có gì đó nghe rất lạ lạ, đó hoàn toàn không phải là tiếng súng.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy con bé đang nhắm hai mắt mỉm lại cười với tôi, với dòng giọt lệ chảy dài ở một bên má.

Anh hai bị lừa rồi nhé!

Đồ con gà!

Tôi lặng ngươi.

Ai là người dạy con bé nói câu đó vậy?

Tôi không biết, trời đất ơi.

Cậu như muốn ôm chầm khuôn mặt của mình lại vậy.

Tôi nói, nhìn thẳng về phía con bé.

Chào mừng nhóc đã trở về.

Ừm.

Với nụ cười nở rộ trên môi. .—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.....Mà này nhé.

Tôi nói.

Anh không biết nhóc là trải qua những gì, nhưng trông nhóc hơi hoạt ngôn quá đấy, đã có chuyện gì xảy ra à?

Tôi vừa nói vừa gấp chiếc xe đạp lại thành chiếc bảng chữ nhật, leo lên lưng cho dễ di chuyển.

Do tác dụng phụ của năng lực mà giờ đây chiếc xe không thể di chuyển được, còn Joli thì hết năng lượng rồi nên phải chui lại vào trong cơ thể tôi.

Cô bé đáp lại.

Không có gì đâu, anh hai đừng có lo.

Hmm, chẳng quen một chút nào cả, cách nói ấy.

Tôi nói tiếp.

Trong cứ như là ông cụ non vậy.

Là sao vậy?

Em thấy bình thường mà?

Là lớn nhanh quá đấy, trong chả ra dáng một đứa nhóc gì cả.

Va va va, chả nghe gì cả.

Va va va.....Hà — sao càng lúc càng trông kỳ cục đến thế này.

Cậu nói thầm, thở dài đầy ngao ngán.

Chúng tôi hiện đang đi đến bờ phía tây, ở đó có mốt vết nứt không gian dẫn ra bên ngoài.

Tầm một km nữa là tới nơi.

Không thường thì tôi không thể nhận biết xa đến thế đâu.

Nhưng vì ở trong tâm bảo, nên khả năng kỳ lạ đó của tôi cũng được cường hóa phần nào.

Nó không phải là năng lực, mà là khả năng đột biến của cơ thể tôi.

Cứ thế, một chàng trai với khuôn mặt nữ tính, tóc đen dài, leo trên lưng một thanh kim loại hình chữ nhật màu trắng dài từ đầu đến chân.

Một bé gái tóc xanh cắt ngắn.

Cùng bước đi về phía mặt trời lặng dưới ánh tà chiều.

Đích đến tiếp theo sẽ là chỗ hẹn đưa đơn hàng mà cậu đã nhận, sau khi đi ra khỏi tâm bão.

Không biết đó là ai, là kẻ chủ mưu hay là kẻ bị hại.

Nhưng chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời thoả đáng sau tất cả.

Về con bé và vài thứ khác nữa.
 
Ây Dô
Chương 0.11: E hèm - Tôi vẫn chẳng hiểu chuyện gì cả


Đứng đối diện trước mắt chúng tôi, tôi và con bé.

Là điểm hẹn đã đến, một con hẻm với ngõ cụt, nhưng lại chứa một vết nứt không gian dẫn đến một bến cảng nào đó không biết.

Vô hình trong mắt người thường, nhưng với tôi thì không.

Cứ như là thứ được dàng dựng sẵn cho tôi vậy.

Tôi quay sang nhìn xuống con bé, chắc là sẽ ổn thôi.

Dù sao con bé còn mạnh hơn tôi gấp cả tỉ lần mà, và tôi cũng dặn con bé hẹn chế sức mạnh rồi.

Chắc không sao đâu.

Hy vọng thế.

Hy vọng là bến cảnh đó vẫn sẽ còn nguyên vẹn sau chuyến đi này.

Tôi éo có tiền đền đâu.

Chúng tôi cùng bước vào.

Một buổi chiều tà với mặt biển lặn thinh, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ vàng óng ánh.

Những con thuyền nhỏ sang kẻ lớn neo đậu tại những cây cầu gỗ hướng ra biển, được buột chặt lại bởi những sợi dây thừng thô ráp.

Một cơn gió thoáng thổi qua, mang theo chút mùi biển cả đến chỗ chúng tôi.

Và mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.

Một cái xác vẫn còn thở nằm ở trước mắt.Một ông lão tóc đen bù xù che gần hết khuôn mặt, dựa lưng vào cột neo thuyền với con dao đâm vào giữa ngực.

Đó là hình ảnh đầu tiên mà chúng tôi nhìn thấy khi vừa đặt chân đến.

Vừa nhìn đã muốn rời đi.

Tôi vội lấy hai tay che hai con mắt của con bé lại.

Anh biết là trông nhóc rất bình tĩnh, nhưng mà biết đấy.

Nhóc còn nhỏ thì không nên nhìn thấy mấy cái này đâu.

Vâng, vâng.

Con bé đáp lại đầy mỉm mai.

Con bé này!

Tôi xoa đầu con bé, xoay vòng vòng cho chóng mặt chơi.Oa, oa....Này thì người lớn này.

Tôi nhìn con bé.

Riết rồi không biết tương lai của con nhóc sẽ ra sao đây.

Đừng mất niềm tin vào thế giới này quá nha nhóc.

Tôi nói.

Ừm.

Rồi tôi thả tay ra.Giờ thì, nghiêm túc nào.

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trước tiên tôi nên gọi cấp cứu và cục trị an cái đã.

Trong lúc đó, tôi vừa đi lại và chữa trị cho ông lão.

Một tay thi chuyển năng lực và một tay thì mò vào túi quần tìm chiếc điện thoại.

Sau một lúc đâu lục lọi....Cậu càng tỏ ra lo lắng và gấp rút hơn, nào là móc ra ví tiền, giấy tờ tuỳ thân, giấy khai sinh? bằng lái xe, chìa khóa nhà, thuốc nhổ mắt, vân vân và mây mây mà chẳng thấy chiếc điện thoại đâu.

Nó đâu rồi!?

Cậu hoảng hốt nhìn vào túi quần của mình.

Trong khi đó.

Được rồi, được rồi.

Để em làm cho, người lớn bọn anh tuyệt thật đấy.

Rồi, xong luôn.

Nhanh gọn lẹ.

Tôi quay sang con bé chằm chằm.

Thật luôn?

Chứ sao nữa, tuyệt vời quá đúng không?

Ừ, ừ.

Rất tuyệt. — Và nhóc có thể làm thế ngay từ đầu.

Anh nói vậy là có ý gì?

"...."

Không có gì đâu.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm.

Rõ ràng là có mà!

Thái độ gì đấy!

Vâng, vâng, vâng, vâng.................Chúng tôi nói chuyện "thân thiện" với nhau, về điều gì đó quên rồi.

Hiện tại, tôi đang tập chung vào chuyên môn của mình, là chữa trị cho ông lão sắp ngủm củ tỏi này.

Hy vọng là ông ấy không ngủm.

Máu từ miệng vết thương cứ chảy ra không ngừng thấm đầy cả tay tôi.

Dù tôi có cố cách mấy thì cũng chỉ là phương pháp tạm thời.

Chết tiệt!

Mấy người định đúng nào nữa thì mới tới vậy!

Cậu nhìn ông lão, khuôn mặt càng lúc càng xanh hơn và hơi thở càng ngày yếu dần.

Với vết thương chí mạng như thế, việc ông lão sống tới giờ đã là phép màu rồi.

Nếu là như thế thì làm ơn cho ông ta sống thêm chút nữa được không.

Nguồn ánh sáng xanh trên tay cậu càng lúc càng tỏa sáng ra hơn nữa.

Làm ơn sống dùm tôi đi!

Con bé đứng một bên lặng im nhìn cậu.

Anh đang cố quá sức rồi đấy, dù cho xe cứu thương có kịp đến thì ông lão cũng không qua khỏi đâu.

Anh biết!

Rồi nguồn sáng trên tay cậu còn tỏa sáng ra hơn nữa.

Giữ chừng, bàn tay ông lão nắm lấy tay cậu, thiết cậu giật mình nhìn sang.

Ha ha ha.

Như một chấm đen nhiểu vào người cậu.

Ông lão mỉm cười, nở rạng đến tận vành tai.

Này cậu thanh niên kia.

Tôi đợi anh đâu lắm rồi đấy, thụ thụ.

Ông ho ra máu.Có gì đó không ổn từ con người này mà cậu không nên vướng vào.

Ta nghĩ là, mình sắp chết rồi.

Dù sao, đây cũng chỉ là nghiệp mà kẻ ác như ta nên trả thôi.

Cậu có thể dừng lại được rồi.

Không cần phải chữa trị cho kẻ ác như ta đâu.

Cậu nhìn ông lão nhưng không biết phải nói gì, nếu là ai khác trong tình huống này thì họ nên phản ứng sau, trước con người kỳ quặc chẳng hợp với ngữ cảnh chết chóc này.

Mà nó có thực sự là chết chóc không thế?

Cậu....

à không, cậu có nên tỏa ra bình thản như không có chuyện gì như ông ta không? ..Bầu trời, gió, mây và nước, lẫn mùi máu.

Cô bé và ông ta.

Được rồi.

Cậu hỏi ông lão.

Vài câu ngắn ngủi, trả lời nhanh rồi thôi.

Với sự góp mặt của tử thần.Ông có thể giải thích hết mọi thứ được chứ?

Hay tôi phải hỏi từng câu và ông tự trả lời?

Đương nhiên là được rồi, ta biết về cậu còn hơn việc cậu biết về ta nữa đấy.

Thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Ông ngậm ngừng một chút, rồi nói khi nhìn lên bầu trời với ánh mắt xa xâm.

Tất cả mọi thứ, từ đầu chí cuối, chỉ là sự ngẫu nhiên thôi.

Nghe có vẻ hơi khó tin nhưng đó là thật đấy.

Những chuyện mà cậu gặp phải, dù không biết tại sao nó cứ thể diễn ra, đột ngột đến mức chẳng đi về đâu.

Việc ta gặp được cậu là do có sắp đặt cả, đơn hàng mà cậu giao là do ta chỉ đích danh.

Cốt chỉ để giao thứ này lại cho cậu.

Nhưng việc cậu gặp được ta thì lại hoàn toàn không chắc chắn, chỉ với một niềm tin lớn lao là cậu sẽ tự mày mò tới đây.

Đơn giản mà đúng không?

Chỉ cần theo địa chỉ đã hẹn mà đến.

Dù cho cậu có biết bên trong có quả bom hay không.

Không vì tiền thì cũng vì sự tò mò.

Hà — sao nghe mà khó chịu đến thế.

Ừ thì cũng hiểu đấy, nhưng đồng thời cũng không hiểu gì cả.

Tại sao ông lại biết những gì tôi đã trải qua và tại sao việc tôi đến gặp ông lại không chắc chắn?

Tại sao ông lại bị thương và tình trạng con nhóc này là do ông gây ra à?

La là la.

Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi sẽ trả lời cho thắc mắc của cậu?

Tại sao chứ?

Vì điều gì?

Trước câu hỏi đó, tôi cứng họng.

Trao cho tôi một dấu hỏi to đùng mà biết chắc rằng câu trả lời trong tay.

Tra tấn cũng được, đe dọa cũng được.

Cậu cũng biết mà đúng không?

Thông tin không phải là miễn phí, câu hỏi của cậu cũng không có câu trả lời.

Cậu, phải tự mình tìm lấy.

Hoặc là không bao giờ có câu trả lời.

Ta thích nói sao thì ta nói, nhả ra những thông tin nào ta muốn, muốn cho đối phương biết những gì và không.

Khi biết rồi thì sẽ được gì, cuốn theo cái gì và sẽ làm cái gì với những mẫu thông tin rời rạc đấy.

Bị lừa hay được lợi.

Tất cả mọi thứ sẽ do ta quyết định.

Sắp tới đây, đó là những gì cậu phải làm.

Dưới cương vị là một nhà tình báo và buôn bán thông tin.

Được luôn quá chứ lị, tự nhiên có cái nghề từ trên trời rơi xuống, việc khó, lương cao.

Cậu sẽ nhận chứ, người sẽ kế thừa công việc của ta.

A hihi.

Tôi nhìn ông ta.

Ông lão này thực sự thiết tôi cảm thấy khó chịu.

Dù ông lão đang sắp chết, dù tôi là kẻ luôn xem nhẹ mọi việc.

Thì ông ta, là cùng một loài với tôi.

Khó chịu đến chết đi thôi.

Ông ta biết tôi sẽ làm gì và biết tôi sẽ trả lời như thế nào.

Tôi không phải là kẻ ngu và cũng không phải là kẻ bỏ đi cơ hội ngàn trời.

Tiếc thay, tôi lại là kẻ không thích làm theo lời người khác.

Tôi nói.

Đương nhiên là tôi nhận rồi.

Đương nhiên là cậu sẽ từ chối rồi.

Cả hai đồng thanh nói.

Trông vẻ mặt đắng thắng của cậu ta.

Quao quao quao, ai đang cố bắt bài tôi ta, ai đang tự cao quá nhỉ?

Kẻ trong nghề mà lại không thể nhìn thấu một đứa nhóc miệng còn hôi sữa sao?

Gà dữ vậy?

Ngu dữ vậy?

Ha ha.

Cậu tính khịa tôi đến chừng nào nữa.

Cho đến khi ông tức chết thì thôi.

Cả hai nhìn nhau chầm chầm.

Cậu cay tôi lắm à?Đâu có.

"...."

Rõ ràng là có mà thằng chết tiệt kia!Ông lão nổi đóa, nhưng rồi cũng nhanh chóng dịu lại.

Thế...Ông nói với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt chẳng nhìn vào đâu.

Cậu định chữa trị cho tôi đến chừng nào nữa?

Dù biết rằng tôi sẽ chết.

Cho đến khi tôi muốn dừng thì thôi.

Việc của ông à?

Cậu ta im lặng và tiếp tục công việc của mình, thiết ông lão trong lòng có chút khó chịu.

Vô nghĩa.

Nhân tiện thì, cậu đã nhận được tờ giấy trắng đó chưa?

Của người mặt vest trắng đeo cờ vẹt đỏ ấy.

Ý ông là tờ giấy này à?

Cậu lấy tờ giấy đó ra từ trong túi áo với bàn tay đã xoá nhào đi vết máu bằng năng lực thanh tẩy của mình.

Mà người lạ mặt kia cũng là do ông phái đến hả?

Cậu biết câu trả lời rồi còn hỏi ta làm cái quái gì nữa.

Khi tôi đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt ông ta, không hiểu sao con bé quan sát từ nãy giờ với khuôn lạnh tanh nay lại lảnh tránh ánh mắt đi, cố nhấc chân đi chỗ khác trông rất kỳ cục.

Tôi thấy làm lạ, nhưng rồi cùng lơ đi, thế rồi chỉ một phút lơ là, con bé liền bay tới ngậm lấy bàn tay của cậu.Nhăm nhăm nhăm....

Vừa ngậm vừa nhắm mắt trông rất thảnh thơi.

Tôi nhìn con bé.

Nhóc đang làm cái gì vậy?

Không biết nữa, nhăm nhăm, tự nhiên, nhăm, cơ thể em nó muốn làm thế.

Ngoàm ngoàm.

Sau một lúc, con bé nhả tay tôi ra với một bộc nước miếng chảy dài.

Eo ơi!

Tôi chét vào áo ông lão, chà lên chà xuống.

Có thôi ngay đi không.

Ông lão nói tôi nhưng tôi không để tâm lắm.

Thay vào đó là sự kỳ lạ của con bé hơn.

Em nó đang bay lơ lửng lên trên không và phát sáng, sau khi ăn tờ giấy trắng kia.

Chắc là cũng bình thường thôi nhỉ?

Một giọng nói máy móc vang lên.Những màn hình ảo mập mờ bao quanh lấy con bé.Chúng ghép lại thành một quả địa cầu xoay tròn, chứa đầy những mảnh thông tin rời rạc được biểu thị bằng con số.**Xác nhận mật mã.

Chính xác.****Xác nhận mã DNA.

Chính xác.**Alina, mười bảy tuổi.

Từ nay sẽ là chủ nhân của cá thể mang tên Serena.

Xác nhận.

Thêm những tấm bảng khác hiện ra chứa đầy thông tin cá nhân của cậu.

Và những thông tin chưa từng tồn tại trên đời.

Đang dần thay thế và che đắp đi sự hiện diện của Alina ra khỏi thế giới.

Bằng một cái tên khác là Hashiro.

Một nhà tình báo huyền thoại trong thế giới ngầm.

Tên tuổi, quê quán, ba mẹ, trường học.

Tất cả mọi thứ điều bị thay đổi thành lý lịch của Hashiro.

Một nhà tình báo, Người dẫn đường.

Với lý lịch không rõ ràng, thuộc phe phái Tụ Hội Kín.

Nơi tập hợp của những người môi giới, người dẫn đường, nhà tình báo.

Hoạt động trên "diễn đoàn sương âm" và thế giới ngầm.

Một tổ chức không chính thức, không hình thức, được tạo nên từ những người buôn bán thông tin.

Với niềm tin chung và lòng trung thành vô danh.

Dưới sự kiểm soát của quy ước ngầm.

Đó là những thông tin mà tôi biết về bản thân tôi của hiện tại.

Thật kỳ lạ.

Tôi nhìn xuống ông lão với vẻ mặt thắc mắc.

Ông lão giơ lên, đưa cho tôi sợi dây chuyền đính với một viên ngọc màu xanh lá.

Tôi cầm lấy.

Chỉ vậy thôi, xong rồi.

Ông lão nói với tôi.

Còn nhìn cái nữa, đi đi, ta xong việc ở đây rồi, không cần cậu ở lại đây đâu.

Nghĩ kỹ chưa, việc giao công việc này lại cho tôi ấy.

Tại sao ông lại phải làm đến thế và tại sao lại là tôi?

Thế tại sao cậu lại nhận lời?Ai biết được, thấy công việc này hái ra tiền thì nhận thôi.

Alina lại một lần nữa nhìn ông lão lần thứ N trong ngày.

Vậy tại sao lại là tôi?

Ông đừng có đánh trống nữa đấy!

"....."

Ông lão không nói gì, nhìn lên những mây đỏ thẫm đang ngả vàng, nhạt nhòa trông như những sợi tơ hồng giữa bầu trời xanh đen.

Ông nói.

Đó là một câu truyện dài, kể từ khi ta còn nhỏ.....Ông giỡn mặt với tôi đó hả?

Trả lời đàng hoàng coi.

Ta không thích, dù sao công việc của ta đến đây cũng xong rồi.

Phiền cậu rời đi cho.

Ông thực sự bạc tình với ân nhân của mình đến thế luôn?

Hai chúng tôi nhìn nhau chầm chầm.

Cả hai người điều là đôi mắt cá chết.

Một bên xanh thẩm và một bên nhạt nhoà.

Giữa khoảng lặng đấy, tôi đứng lên chuẩn bị rời đi.

Dù sao ông ta cũng đã chấp nhận số phận của mình rồi, dù tôi có làm gì thì đó vẫn là sự thật.

Tạm biệt.

Ừ.

Tôi nhìn ông lão lần cuối, khi ông đang dựa lên cột neo thuyền, lẳng lặng nhìn qua ngoài biển khơi.

Đi thôi.

Tôi nói với Serena.

Anh hai có chắc bỏ đi như thế có được không?

Anh cũng không biết nữa.Mà tối nay nhóc định ăn cái gì?

Ăn kem.

Hai chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện dưới ánh chiều tà, hoà vào màn đêm dưới ánh đèn đường sau cánh cổng không gian, trong con hẻm dẫn qua ngoài phố.

Alina nhìn vào túi, chỉ còn vài đồng bạc lẻ.

Chắc nhịn thêm một bữa cũng không sao.

Con bé nhìn cậu.

Em đổi ý rồi, hay đói nay ta ăn cơm tắm đi.

Cũng được.

Mà cũng đừng có gọi anh là anh hai nữa, kỳ cục lắm.

Trong lúc Alina không để ý, Serana nhìn vào con hẻm tối hui lần cuối — rồi khuất bóng cùng cậu trong phố đèn đường.

Tại đó, những bóng đen đã bao quanh lấy ông lão.Ông quay sang nhìn hai bóng lưng họ lần cuối.Rồi ông trút hơi thở cuối cùng.

Một bóng đen bước ra.

Mái tóc dài màu xanh tuyền rủ xuống đến tận thắt lưng.

Không chần chừ, cô đâm thẳng tay vào ngực ông.Phụt!

Máu bắt ra.Tách.

Một tiếng vỡ khẽ vang lên khi cô bóp nát lọ thuốc nhỏ vàng óng, được giấu trước quả trái tim đã ngừng đập.Tất cả chìm vào một bức màn đen sâu không đáy.Thình... thịch.Thình, thịch.

Thình!Nhịp tim ông lão bắt đầu vang trở lại, như tiếng trống dội từ bên trong.Ông bật dậy, thở phì phò.Hờ... hờ.

Vết thương trên ngực ông từ từ lành lại.Những sợi chỉ vàng bắt đầu cựa quậy dưới tay cô gái.Len vào miệng vết thương — với tốc độ âm thanh.Cô rút tay ra.

Chúng đan dệt lại từng tế bào đã mất.

Một cách chính xác và toàn vẹn như cũ.

Trong lúc ông lão vẫn còn đang mơ màng.

Không nói không rằng, những cô gái xung quanh đi lại chỉnh tề cho ông.

Từ việc thay quần áo, cạo râu, tỉ tóc sao cho gọn ràng, sạch sẽ — một cách liêu luyện và nhanh chống.

Khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen, quần dài đen, bên ngoài là một chiếc áo dài trắng, không khóá, buôn thõng đến tận mắt cá chân.

Mái tóc dài đen tung bay trong gió, ông quay lưng lại nhìn về phiá mặt biển tỉnh lặng xanh đen kia.

Những cô gái đứng quanh ông quỳ xuống bằng một chân, một cô gái đứng kế bên ông dâng lên chiếc mặt nạ màu xám với ba mươi bảy con mắt đỏ không tròng.

Ông cầm lấy, đeo chiếc mặt nạ lên tận nửa đầu, chỉ chừa lại phần miệng.

Mái tóc dài đen óng ả dần chuyển sang màu vàng — lung lay nhẹ trong gió.

Những con gái lần lượt lên tiếng đồng thanh.

Chào mừng ngài đã trở lại!

Chủ nhân Alina. ..Ừm ừm.

Ông gật đầu quẫy tay ra hiệu cho họ đứng lên.

Các cô gái với khuôn mặt giống nhau, trong bộ đồ hầu gái đồng loạt đứng dậy thẳng người.

Ông khen bọn ngợi bọn họ.

Được rồi, các ngươi làm tốt lắm.

Nhưng về sau hãy gọi ta là Veusdire đi.

Ta từ bỏ cái tên đó lâu rồi.

Dạ vâng, thưa chủ nhân Veusdire!Rồi khung cảnh bỗng bị dựng, nhiễu loạn như màn hình TV — rồi cả đám người bỗng xuống hiện từ trên nốc của toà nhà chọc trời, hướng xuống khung cảnh của thành phố nhộn nhịp, hòa hợp giữa sáng và tối.

Cơn gió bùng lên khỏi tung tất cả mọi thứ lần nữa, chiếc áo dài trắng tung bay.

Ông mỉm cười hoang dại khi nhìn xuống giữa lòng thành phố.

Đã tới lúc thực hiện kế hoạch Khai Hoàng rồi, nhỉ?
 
Back
Top Bottom