Đứng đối diện trước mắt chúng tôi, tôi và con bé.
Là điểm hẹn đã đến, một con hẻm với ngõ cụt, nhưng lại chứa một vết nứt không gian dẫn đến một bến cảng nào đó không biết.
Vô hình trong mắt người thường, nhưng với tôi thì không.
Cứ như là thứ được dàng dựng sẵn cho tôi vậy.
Tôi quay sang nhìn xuống con bé, chắc là sẽ ổn thôi.
Dù sao con bé còn mạnh hơn tôi gấp cả tỉ lần mà, và tôi cũng dặn con bé hẹn chế sức mạnh rồi.
Chắc không sao đâu.
Hy vọng thế.
Hy vọng là bến cảnh đó vẫn sẽ còn nguyên vẹn sau chuyến đi này.
Tôi éo có tiền đền đâu.
Chúng tôi cùng bước vào.
Một buổi chiều tà với mặt biển lặn thinh, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ vàng óng ánh.
Những con thuyền nhỏ sang kẻ lớn neo đậu tại những cây cầu gỗ hướng ra biển, được buột chặt lại bởi những sợi dây thừng thô ráp.
Một cơn gió thoáng thổi qua, mang theo chút mùi biển cả đến chỗ chúng tôi.
Và mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Một cái xác vẫn còn thở nằm ở trước mắt.Một ông lão tóc đen bù xù che gần hết khuôn mặt, dựa lưng vào cột neo thuyền với con dao đâm vào giữa ngực.
Đó là hình ảnh đầu tiên mà chúng tôi nhìn thấy khi vừa đặt chân đến.
Vừa nhìn đã muốn rời đi.
Tôi vội lấy hai tay che hai con mắt của con bé lại.
Anh biết là trông nhóc rất bình tĩnh, nhưng mà biết đấy.
Nhóc còn nhỏ thì không nên nhìn thấy mấy cái này đâu.
Vâng, vâng.
Con bé đáp lại đầy mỉm mai.
Con bé này!
Tôi xoa đầu con bé, xoay vòng vòng cho chóng mặt chơi.Oa, oa....Này thì người lớn này.
Tôi nhìn con bé.
Riết rồi không biết tương lai của con nhóc sẽ ra sao đây.
Đừng mất niềm tin vào thế giới này quá nha nhóc.
Tôi nói.
Ừm.
Rồi tôi thả tay ra.Giờ thì, nghiêm túc nào.
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trước tiên tôi nên gọi cấp cứu và cục trị an cái đã.
Trong lúc đó, tôi vừa đi lại và chữa trị cho ông lão.
Một tay thi chuyển năng lực và một tay thì mò vào túi quần tìm chiếc điện thoại.
Sau một lúc đâu lục lọi....Cậu càng tỏ ra lo lắng và gấp rút hơn, nào là móc ra ví tiền, giấy tờ tuỳ thân, giấy khai sinh? bằng lái xe, chìa khóa nhà, thuốc nhổ mắt, vân vân và mây mây mà chẳng thấy chiếc điện thoại đâu.
Nó đâu rồi!?
Cậu hoảng hốt nhìn vào túi quần của mình.
Trong khi đó.
Được rồi, được rồi.
Để em làm cho, người lớn bọn anh tuyệt thật đấy.
Rồi, xong luôn.
Nhanh gọn lẹ.
Tôi quay sang con bé chằm chằm.
Thật luôn?
Chứ sao nữa, tuyệt vời quá đúng không?
Ừ, ừ.
Rất tuyệt. — Và nhóc có thể làm thế ngay từ đầu.
Anh nói vậy là có ý gì?
"...."
Không có gì đâu.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm.
Rõ ràng là có mà!
Thái độ gì đấy!
Vâng, vâng, vâng, vâng.................Chúng tôi nói chuyện "thân thiện" với nhau, về điều gì đó quên rồi.
Hiện tại, tôi đang tập chung vào chuyên môn của mình, là chữa trị cho ông lão sắp ngủm củ tỏi này.
Hy vọng là ông ấy không ngủm.
Máu từ miệng vết thương cứ chảy ra không ngừng thấm đầy cả tay tôi.
Dù tôi có cố cách mấy thì cũng chỉ là phương pháp tạm thời.
Chết tiệt!
Mấy người định đúng nào nữa thì mới tới vậy!
Cậu nhìn ông lão, khuôn mặt càng lúc càng xanh hơn và hơi thở càng ngày yếu dần.
Với vết thương chí mạng như thế, việc ông lão sống tới giờ đã là phép màu rồi.
Nếu là như thế thì làm ơn cho ông ta sống thêm chút nữa được không.
Nguồn ánh sáng xanh trên tay cậu càng lúc càng tỏa sáng ra hơn nữa.
Làm ơn sống dùm tôi đi!
Con bé đứng một bên lặng im nhìn cậu.
Anh đang cố quá sức rồi đấy, dù cho xe cứu thương có kịp đến thì ông lão cũng không qua khỏi đâu.
Anh biết!
Rồi nguồn sáng trên tay cậu còn tỏa sáng ra hơn nữa.
Giữ chừng, bàn tay ông lão nắm lấy tay cậu, thiết cậu giật mình nhìn sang.
Ha ha ha.
Như một chấm đen nhiểu vào người cậu.
Ông lão mỉm cười, nở rạng đến tận vành tai.
Này cậu thanh niên kia.
Tôi đợi anh đâu lắm rồi đấy, thụ thụ.
Ông ho ra máu.Có gì đó không ổn từ con người này mà cậu không nên vướng vào.
Ta nghĩ là, mình sắp chết rồi.
Dù sao, đây cũng chỉ là nghiệp mà kẻ ác như ta nên trả thôi.
Cậu có thể dừng lại được rồi.
Không cần phải chữa trị cho kẻ ác như ta đâu.
Cậu nhìn ông lão nhưng không biết phải nói gì, nếu là ai khác trong tình huống này thì họ nên phản ứng sau, trước con người kỳ quặc chẳng hợp với ngữ cảnh chết chóc này.
Mà nó có thực sự là chết chóc không thế?
Cậu....
à không, cậu có nên tỏa ra bình thản như không có chuyện gì như ông ta không? ..Bầu trời, gió, mây và nước, lẫn mùi máu.
Cô bé và ông ta.
Được rồi.
Cậu hỏi ông lão.
Vài câu ngắn ngủi, trả lời nhanh rồi thôi.
Với sự góp mặt của tử thần.Ông có thể giải thích hết mọi thứ được chứ?
Hay tôi phải hỏi từng câu và ông tự trả lời?
Đương nhiên là được rồi, ta biết về cậu còn hơn việc cậu biết về ta nữa đấy.
Thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Ông ngậm ngừng một chút, rồi nói khi nhìn lên bầu trời với ánh mắt xa xâm.
Tất cả mọi thứ, từ đầu chí cuối, chỉ là sự ngẫu nhiên thôi.
Nghe có vẻ hơi khó tin nhưng đó là thật đấy.
Những chuyện mà cậu gặp phải, dù không biết tại sao nó cứ thể diễn ra, đột ngột đến mức chẳng đi về đâu.
Việc ta gặp được cậu là do có sắp đặt cả, đơn hàng mà cậu giao là do ta chỉ đích danh.
Cốt chỉ để giao thứ này lại cho cậu.
Nhưng việc cậu gặp được ta thì lại hoàn toàn không chắc chắn, chỉ với một niềm tin lớn lao là cậu sẽ tự mày mò tới đây.
Đơn giản mà đúng không?
Chỉ cần theo địa chỉ đã hẹn mà đến.
Dù cho cậu có biết bên trong có quả bom hay không.
Không vì tiền thì cũng vì sự tò mò.
Hà — sao nghe mà khó chịu đến thế.
Ừ thì cũng hiểu đấy, nhưng đồng thời cũng không hiểu gì cả.
Tại sao ông lại biết những gì tôi đã trải qua và tại sao việc tôi đến gặp ông lại không chắc chắn?
Tại sao ông lại bị thương và tình trạng con nhóc này là do ông gây ra à?
La là la.
Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi sẽ trả lời cho thắc mắc của cậu?
Tại sao chứ?
Vì điều gì?
Trước câu hỏi đó, tôi cứng họng.
Trao cho tôi một dấu hỏi to đùng mà biết chắc rằng câu trả lời trong tay.
Tra tấn cũng được, đe dọa cũng được.
Cậu cũng biết mà đúng không?
Thông tin không phải là miễn phí, câu hỏi của cậu cũng không có câu trả lời.
Cậu, phải tự mình tìm lấy.
Hoặc là không bao giờ có câu trả lời.
Ta thích nói sao thì ta nói, nhả ra những thông tin nào ta muốn, muốn cho đối phương biết những gì và không.
Khi biết rồi thì sẽ được gì, cuốn theo cái gì và sẽ làm cái gì với những mẫu thông tin rời rạc đấy.
Bị lừa hay được lợi.
Tất cả mọi thứ sẽ do ta quyết định.
Sắp tới đây, đó là những gì cậu phải làm.
Dưới cương vị là một nhà tình báo và buôn bán thông tin.
Được luôn quá chứ lị, tự nhiên có cái nghề từ trên trời rơi xuống, việc khó, lương cao.
Cậu sẽ nhận chứ, người sẽ kế thừa công việc của ta.
A hihi.
Tôi nhìn ông ta.
Ông lão này thực sự thiết tôi cảm thấy khó chịu.
Dù ông lão đang sắp chết, dù tôi là kẻ luôn xem nhẹ mọi việc.
Thì ông ta, là cùng một loài với tôi.
Khó chịu đến chết đi thôi.
Ông ta biết tôi sẽ làm gì và biết tôi sẽ trả lời như thế nào.
Tôi không phải là kẻ ngu và cũng không phải là kẻ bỏ đi cơ hội ngàn trời.
Tiếc thay, tôi lại là kẻ không thích làm theo lời người khác.
Tôi nói.
Đương nhiên là tôi nhận rồi.
Đương nhiên là cậu sẽ từ chối rồi.
Cả hai đồng thanh nói.
Trông vẻ mặt đắng thắng của cậu ta.
Quao quao quao, ai đang cố bắt bài tôi ta, ai đang tự cao quá nhỉ?
Kẻ trong nghề mà lại không thể nhìn thấu một đứa nhóc miệng còn hôi sữa sao?
Gà dữ vậy?
Ngu dữ vậy?
Ha ha.
Cậu tính khịa tôi đến chừng nào nữa.
Cho đến khi ông tức chết thì thôi.
Cả hai nhìn nhau chầm chầm.
Cậu cay tôi lắm à?Đâu có.
"...."
Rõ ràng là có mà thằng chết tiệt kia!Ông lão nổi đóa, nhưng rồi cũng nhanh chóng dịu lại.
Thế...Ông nói với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt chẳng nhìn vào đâu.
Cậu định chữa trị cho tôi đến chừng nào nữa?
Dù biết rằng tôi sẽ chết.
Cho đến khi tôi muốn dừng thì thôi.
Việc của ông à?
Cậu ta im lặng và tiếp tục công việc của mình, thiết ông lão trong lòng có chút khó chịu.
Vô nghĩa.
Nhân tiện thì, cậu đã nhận được tờ giấy trắng đó chưa?
Của người mặt vest trắng đeo cờ vẹt đỏ ấy.
Ý ông là tờ giấy này à?
Cậu lấy tờ giấy đó ra từ trong túi áo với bàn tay đã xoá nhào đi vết máu bằng năng lực thanh tẩy của mình.
Mà người lạ mặt kia cũng là do ông phái đến hả?
Cậu biết câu trả lời rồi còn hỏi ta làm cái quái gì nữa.
Khi tôi đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt ông ta, không hiểu sao con bé quan sát từ nãy giờ với khuôn lạnh tanh nay lại lảnh tránh ánh mắt đi, cố nhấc chân đi chỗ khác trông rất kỳ cục.
Tôi thấy làm lạ, nhưng rồi cùng lơ đi, thế rồi chỉ một phút lơ là, con bé liền bay tới ngậm lấy bàn tay của cậu.Nhăm nhăm nhăm....
Vừa ngậm vừa nhắm mắt trông rất thảnh thơi.
Tôi nhìn con bé.
Nhóc đang làm cái gì vậy?
Không biết nữa, nhăm nhăm, tự nhiên, nhăm, cơ thể em nó muốn làm thế.
Ngoàm ngoàm.
Sau một lúc, con bé nhả tay tôi ra với một bộc nước miếng chảy dài.
Eo ơi!
Tôi chét vào áo ông lão, chà lên chà xuống.
Có thôi ngay đi không.
Ông lão nói tôi nhưng tôi không để tâm lắm.
Thay vào đó là sự kỳ lạ của con bé hơn.
Em nó đang bay lơ lửng lên trên không và phát sáng, sau khi ăn tờ giấy trắng kia.
Chắc là cũng bình thường thôi nhỉ?
Một giọng nói máy móc vang lên.Những màn hình ảo mập mờ bao quanh lấy con bé.Chúng ghép lại thành một quả địa cầu xoay tròn, chứa đầy những mảnh thông tin rời rạc được biểu thị bằng con số.**Xác nhận mật mã.
Chính xác.****Xác nhận mã DNA.
Chính xác.**Alina, mười bảy tuổi.
Từ nay sẽ là chủ nhân của cá thể mang tên Serena.
Xác nhận.
Thêm những tấm bảng khác hiện ra chứa đầy thông tin cá nhân của cậu.
Và những thông tin chưa từng tồn tại trên đời.
Đang dần thay thế và che đắp đi sự hiện diện của Alina ra khỏi thế giới.
Bằng một cái tên khác là Hashiro.
Một nhà tình báo huyền thoại trong thế giới ngầm.
Tên tuổi, quê quán, ba mẹ, trường học.
Tất cả mọi thứ điều bị thay đổi thành lý lịch của Hashiro.
Một nhà tình báo, Người dẫn đường.
Với lý lịch không rõ ràng, thuộc phe phái Tụ Hội Kín.
Nơi tập hợp của những người môi giới, người dẫn đường, nhà tình báo.
Hoạt động trên "diễn đoàn sương âm" và thế giới ngầm.
Một tổ chức không chính thức, không hình thức, được tạo nên từ những người buôn bán thông tin.
Với niềm tin chung và lòng trung thành vô danh.
Dưới sự kiểm soát của quy ước ngầm.
Đó là những thông tin mà tôi biết về bản thân tôi của hiện tại.
Thật kỳ lạ.
Tôi nhìn xuống ông lão với vẻ mặt thắc mắc.
Ông lão giơ lên, đưa cho tôi sợi dây chuyền đính với một viên ngọc màu xanh lá.
Tôi cầm lấy.
Chỉ vậy thôi, xong rồi.
Ông lão nói với tôi.
Còn nhìn cái nữa, đi đi, ta xong việc ở đây rồi, không cần cậu ở lại đây đâu.
Nghĩ kỹ chưa, việc giao công việc này lại cho tôi ấy.
Tại sao ông lại phải làm đến thế và tại sao lại là tôi?
Thế tại sao cậu lại nhận lời?Ai biết được, thấy công việc này hái ra tiền thì nhận thôi.
Alina lại một lần nữa nhìn ông lão lần thứ N trong ngày.
Vậy tại sao lại là tôi?
Ông đừng có đánh trống nữa đấy!
"....."
Ông lão không nói gì, nhìn lên những mây đỏ thẫm đang ngả vàng, nhạt nhòa trông như những sợi tơ hồng giữa bầu trời xanh đen.
Ông nói.
Đó là một câu truyện dài, kể từ khi ta còn nhỏ.....Ông giỡn mặt với tôi đó hả?
Trả lời đàng hoàng coi.
Ta không thích, dù sao công việc của ta đến đây cũng xong rồi.
Phiền cậu rời đi cho.
Ông thực sự bạc tình với ân nhân của mình đến thế luôn?
Hai chúng tôi nhìn nhau chầm chầm.
Cả hai người điều là đôi mắt cá chết.
Một bên xanh thẩm và một bên nhạt nhoà.
Giữa khoảng lặng đấy, tôi đứng lên chuẩn bị rời đi.
Dù sao ông ta cũng đã chấp nhận số phận của mình rồi, dù tôi có làm gì thì đó vẫn là sự thật.
Tạm biệt.
Ừ.
Tôi nhìn ông lão lần cuối, khi ông đang dựa lên cột neo thuyền, lẳng lặng nhìn qua ngoài biển khơi.
Đi thôi.
Tôi nói với Serena.
Anh hai có chắc bỏ đi như thế có được không?
Anh cũng không biết nữa.Mà tối nay nhóc định ăn cái gì?
Ăn kem.
Hai chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện dưới ánh chiều tà, hoà vào màn đêm dưới ánh đèn đường sau cánh cổng không gian, trong con hẻm dẫn qua ngoài phố.
Alina nhìn vào túi, chỉ còn vài đồng bạc lẻ.
Chắc nhịn thêm một bữa cũng không sao.
Con bé nhìn cậu.
Em đổi ý rồi, hay đói nay ta ăn cơm tắm đi.
Cũng được.
Mà cũng đừng có gọi anh là anh hai nữa, kỳ cục lắm.
Trong lúc Alina không để ý, Serana nhìn vào con hẻm tối hui lần cuối — rồi khuất bóng cùng cậu trong phố đèn đường.
Tại đó, những bóng đen đã bao quanh lấy ông lão.Ông quay sang nhìn hai bóng lưng họ lần cuối.Rồi ông trút hơi thở cuối cùng.
Một bóng đen bước ra.
Mái tóc dài màu xanh tuyền rủ xuống đến tận thắt lưng.
Không chần chừ, cô đâm thẳng tay vào ngực ông.Phụt!
Máu bắt ra.Tách.
Một tiếng vỡ khẽ vang lên khi cô bóp nát lọ thuốc nhỏ vàng óng, được giấu trước quả trái tim đã ngừng đập.Tất cả chìm vào một bức màn đen sâu không đáy.Thình... thịch.Thình, thịch.
Thình!Nhịp tim ông lão bắt đầu vang trở lại, như tiếng trống dội từ bên trong.Ông bật dậy, thở phì phò.Hờ... hờ.
Vết thương trên ngực ông từ từ lành lại.Những sợi chỉ vàng bắt đầu cựa quậy dưới tay cô gái.Len vào miệng vết thương — với tốc độ âm thanh.Cô rút tay ra.
Chúng đan dệt lại từng tế bào đã mất.
Một cách chính xác và toàn vẹn như cũ.
Trong lúc ông lão vẫn còn đang mơ màng.
Không nói không rằng, những cô gái xung quanh đi lại chỉnh tề cho ông.
Từ việc thay quần áo, cạo râu, tỉ tóc sao cho gọn ràng, sạch sẽ — một cách liêu luyện và nhanh chống.
Khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen, quần dài đen, bên ngoài là một chiếc áo dài trắng, không khóá, buôn thõng đến tận mắt cá chân.
Mái tóc dài đen tung bay trong gió, ông quay lưng lại nhìn về phiá mặt biển tỉnh lặng xanh đen kia.
Những cô gái đứng quanh ông quỳ xuống bằng một chân, một cô gái đứng kế bên ông dâng lên chiếc mặt nạ màu xám với ba mươi bảy con mắt đỏ không tròng.
Ông cầm lấy, đeo chiếc mặt nạ lên tận nửa đầu, chỉ chừa lại phần miệng.
Mái tóc dài đen óng ả dần chuyển sang màu vàng — lung lay nhẹ trong gió.
Những con gái lần lượt lên tiếng đồng thanh.
Chào mừng ngài đã trở lại!
Chủ nhân Alina. ..Ừm ừm.
Ông gật đầu quẫy tay ra hiệu cho họ đứng lên.
Các cô gái với khuôn mặt giống nhau, trong bộ đồ hầu gái đồng loạt đứng dậy thẳng người.
Ông khen bọn ngợi bọn họ.
Được rồi, các ngươi làm tốt lắm.
Nhưng về sau hãy gọi ta là Veusdire đi.
Ta từ bỏ cái tên đó lâu rồi.
Dạ vâng, thưa chủ nhân Veusdire!Rồi khung cảnh bỗng bị dựng, nhiễu loạn như màn hình TV — rồi cả đám người bỗng xuống hiện từ trên nốc của toà nhà chọc trời, hướng xuống khung cảnh của thành phố nhộn nhịp, hòa hợp giữa sáng và tối.
Cơn gió bùng lên khỏi tung tất cả mọi thứ lần nữa, chiếc áo dài trắng tung bay.
Ông mỉm cười hoang dại khi nhìn xuống giữa lòng thành phố.
Đã tới lúc thực hiện kế hoạch Khai Hoàng rồi, nhỉ?