[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Auausave | Beside You
20. có mấy đứa yêu nhau
20. có mấy đứa yêu nhau
Sân thể dục hôm nay nắng đẹp, gió thổi nhè nhẹ có vẻ cái lạnh đã đi qua một chút.
Rất thích hợp để vận động ngoài trời, trùng hợp thay các anh lớp 12 đang có một trận đấu giao lưu bóng đá với nhauVà tất nhiên, anh đội trưởng kiêm trùm trường Auau Thanaphum là ngôi sao sáng nhất trên sânLẽ ra nhóc con của hắn nên ngồi trên khán đài cùng đám bạn lớp mình để cổ vũ, nhưng không, em bé lại lén lút mon men xuống tận sân bóng, đứng ngay sát mép đường biên để nhìn cho rõ hơn Đôi mắt long lanh đầy háo hức, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm cổ vũ anh yêu của mình"Trời ơi, anh đỉnh quá à" Bên kia sân, một thằng lớp bên đang giữ bóng, nhắm chuẩn khung thành rồi sút thật mạnh ghi bàn.
Nhưng cú sút đó lại bay chệch hướng, không lao lên khung thành, không lao về lưới nhà mà lao thẳng về phía nhóc con đang đứng cười toe toét Bốp!Trái bóng đập mạnh vào trán em, cú sút mạnh khiến cơ thể mất thăng bằng mà ngã ngửa ra đất.
Cả sân bóng im bặt trong vài giây, chỉ còn tiếng kêu "Aaa!" yếu ớt của em vang lênKong, đang đứng trên khán đài liền kêu lên "Save?
Cậu xuống đấy bao giờ vậy?"
Auau sững lại, quay phắt đầu nhìn về phía quả bóng và tệ hơn hắn nhận ra là em bé của hắn bị bóng bay trúng đầu.
Vừa thấy nhóc con ôm đầu mếu máo trên mặt sân, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại Hắn sải bước thật nhanh đến chỗ em, gương mặt lạnh lẽo đến mức mấy thằng lớp bên cũng hơi hoảng.
Vừa đến nơi, hắn không nói một lời, trực tiếp cúi xuống bế bổng em lên"Ơ...
Ê, xin lỗi nha!
Tôi không cố ý" Thằng lớp bên sút bóng lúc nãy chạy đến lúng túng xin lỗi Hắn quay đầu, đôi mắt tối sầm lại, giọng cộc cằn đầy nguy hiểm "Mày đá kiểu đ gì vậy?
Mày thích xin lỗi không, mày đứng ra đây tao sút một cái vào mặt mày rồi tao xin lỗi mày nhé?"
Thằng kia tái mặt nó biết người nó đối diện là trùm trường, nên giọng nó ấp úng hẳn đi "Tôi... tôi không cố ý mà..."
"Mày cãi bố mày đấy à?"
Một vài người bạn của thằng kia vội vàng chạy đến kéo nó lại, sợ hắn mà nổi nóng lên thì cả đội lớp bên ăn đủ.
Por và Thomas liền ngăn hắn không động tay động chân, Thomas cũng vừa kịp chạy đến.
Nhìn mặt Save thấy đúng đau luôn ấy"Thôi Auau, Save còn đang đau kìa đưa em ấy vào phòng y tế đi" Por vừa giữ hắn vừa nhắc nhởNghe đến tên nhóc con, hắn mới miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, quắc mắt cảnh cáo thêm một lần nữa "Lần sau tao còn thấy mày trong đội bóng thì đừng trách"Nói rồi, hắn lạnh lùng bế nhóc con đi thẳng về phía phòng y tế, mặc kệ ánh mắt tròn xoe của tất cả mọi người.
Thomas lúc này mới nhìn sang em nhỏ của mình "Thế bé có sao không?"
Kong lắc đầu "Không ạ, anh đá giỏi lắm á" "Tại có bé đó"Por đứng bên cạnh nhếch mép khinh bỉ "Mẹ chúng mày"Vừa bước vào phòng y tế, hắn đặt em bé ngồi lên giường bệnh, tay vươn lấy hộp thuốc sát trùng đặt trên kệ rồi ngồi xuống bên cạnhBây giờ hắn mới xử đến con mèo bướng bỉnh của mình, chính ra em mới là người sai ấy chứ.
Nhưng hắn mặc kệ cục cưng hắn đau, người sai là thằng kia "Rồi, bây giờ nói xem, sao không ngồi trên khán đài mà lén lút chạy xuống sân làm gì?
Thiếu ghế ch em ngồi à?"
Nhóc con bĩu môi, hai tay ôm trán nhăn nhó "Tại em muốn thấy anh gần hơn mà, với cả em cũng đứng xa xa ai ngờ bóng vẫn thích em mà bay vào""Thích cái con khỉ, nhìn người ta sút bóng mà không biết đường tránh hả?
Hay thích gây chuyện để tôi bế lên tận đây?" hắn cằn nhằn, vừa mở lọ thuốc sát trùng vừa lườm emEm bé mếu máo khi thấy hắn đổ thuốc ra bông tăm, nhỏ giọng mềm nhũn "Anh đừng có mắng em nữa mà, em đang đau lắm""Biết đau mà còn chạy lung tung hả?
Lần sau tôi cấm, cấm tuyệt đối" Hắn gằn giọng, tay không nhẹ nhàng chấm thuốc lên trán em.
Thành công khiến Save kêu lên một tiếng ôm trán "Anh nhẹ tay thôi, đau..."
"Không đau sao khỏi?
Ngoan, đừng có mà nhõng nhẽo" hắn nhéo nhẹ lên mũi em, nhưng cuối cùng vẫn giảm lực tay, động tác cũng dịu đi đôi chútĐứa trẻ này rất nhân cơ hội, thấy hắn mềm lòng, lập tức bám lấy hắn nhõng nhẽo "An thổi cho em, sẽ bớt đau hơn..."
Hắn nhíu mày, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương kia, hắn vẫn cúi xuống, bàn tay to lớn áp lên trán em rồi nhẹ nhàng thổi một hơn "Sướng chưa đỏ hết cả trán rồi, còn đau không?"
Save cọ cọ mặt vào tay hắn, giọng lí nhí "Hơi đỡ đỡ ạ"Hắn bật cười khẽ, kéo em lại gần, một tay giữ vai em, một tay xoa nhẹ lên trán "Lần sau mà còn dám lén lút chạy xuống nữa thì tôi mặc kệ đấy"Lập tức em lắc đầu quầy quậy, bám chặt lấy hắn "Không có lần sau đâu!
Nhưng mà anh ơi" "Sao?"
"Tối em muốn đi ăn ngoài" "Em bao thì đi" Đứa bé gật đầu ngay "Em trả hết cho ạ" "Kinh nay máu thế?
Tiền đâu ra vậy, đừng nói ăn cướp" "Xí, em không có làm kẻ xấu đâu" em thò tay vào trong túi áo của mình móc ra cái thẻCơ mà hắn nhìn cái thẻ này quen lắm "Thẻ tôi mà?"
"Vâng ạ" em thản nhiên đáp "Thế không phải ăn cướp à?"
"Đâu có thẻ người yêu em mà" giọng em bé ngọt như kẹo nói Hắn híp mắt nhìn nhóc con lém lỉnh của mình, cuối cùng cũng phải thở dài "Ừ được, giỏi rồi tối dẫn đi ăn được chưa?"
Nhóc con hớn hở ôm cổ hắn, miệng cười tít mắt "Anh tốt nhất luôn ạ" "Xem thái độ có tốt không đã" "Ơ em ngoan, mà hôm nay anh đá hayyy" "Thế ra đây tôi đá một cái xem có hay không?"
"Anh kì quá à"Một lúc sau, có một đội trưởng lạnh lùng, cục súc của cõng em bé bướng bỉnh của mình đi khắp hành lang trường học, mặc cho mọi người nhìn theo đầy ghen tỵ.
Đặc biệt anh Por dấu tên nào đó - the endby zenith