Siêu Nhiên Aska & Darkness

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398011255-256-k521885.jpg

Aska & Darkness
Tác giả: Lghonghac
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thế giới có những sinh vật huyền bí ẩn mình dưới bề mặt cuộc sống bình thường.​
 
Aska & Darkness
Mở đầu


Vào một buổi sáng tại một dãy núi đá âm u và ảm đạm bỗng xuất hiện một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.

Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai thì kẻ này từ từ giảm tốc độ dần lại.

Khoác trên mình chiếc áo choàng kín mít, hắn vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh một cách cẩn thận.

Ở nơi này không xuất hiện lấy một sinh vật sống nào ngoài một ít cỏ dại mọc ra từ các khe đá ẩm ướt.

Hiện tại, hắn hơi nghi ngờ về địa điểm này vì dù đã thám thính gần một ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được thứ đã khiến hắn phải cất công tới tận đây.Một lúc sau, kẻ này có vẻ như đã bị thu hút bởi một nguồn năng lượng toả ra từ một khe đá."

Có phải ở đây không nhỉ?"

Hắn lẩm bẩm một mình trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái khe.

"Mà...

Cứ thử xem sao."

Cuối cùng hắn quyết định như vậy.

Sau khi đã lùi ra đủ xa, kẻ này đưa cánh tay phải lên và hướng ngón trỏ về phía khe đá trước mặt.

Tiếp đó, hắn tạo ra một luồng năng lượng tích tụ lại ở đầu ngón tay rồi bắn về phía trước.

Ngay khi năng lượng và vách đá va chạm vào nhau thì một tiếng nổ lớn vang lên làm rung chuyển cả khu vực này kèm theo đất đá bay tứ phía.

Sau lớp khói mù mịt, kẻ kia đưa tay thu hồi lại tấm lá chắn mà hắn dùng để chặn lại sức ảnh hưởng của vụ nổ rồi chậm rãi tiến tới quan sát tình hình.Ở vị trí khe đá ban nãy đã xuất hiện một cửa hang khá rộng rãi.

Hắn nhìn thử vào bên trong thì nhận ra toàn bộ bên trong hang đã bị bóng tối bao trùm lấy toàn bộ."

Thủ lĩnh thực sự bị giam ở một nơi như thế này ư?"

Hắn ngán ngẩm rồi đưa tay lên để cởi chiếc mũ áo xuống để lộ ra một khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường.

Ở phía mặt bên phải của kẻ này có một dấu ấn kì lạ kéo dài từ trên trán xuống sâu bên trong cơ thể của hắn.Đồng tử con mắt phải của hắn đột nhiên co lại rồi xoay tít lên tạo ra một hình ảnh kì lạ ở bên trong.

Không cần bất cứ một vật dẫn hay soi sáng nào, hắn cứ thế ung dung tiến vào hang động.Càng vào sâu thì nhiệt độ bên trong càng lạnh lẽo và ẩm ướt.

Tiếng sỏi đá liên tục lạo sao dưới chân hắn càng làm rõ sự yên tĩnh đến đáng sợ ở sâu bên trong hang.

Sau một lúc đi bộ thì kẻ này đi tới một căn phòng bằng đá rộng rãi.

Ngay khi vừa tới căn phòng thì đập vào mắt hắn là một con mắt đỏ au và to một cách kì dị.

Đồng tử của con mắt là một vạch thẳng đen kịt nằm ở chính giữa.

Những mạch máu của con mắt này vẫn di chuyển và co giật như thể nó vẫn đang sống.

Con mắt bị trói lại bởi những tấm lụa màu trắng tinh và được cố định ở cuối căn phòng.

Trên các bức tường xung quanh vẫn còn những ngọn đuốc đang cháy rực khiến cho căn phong này ấm hơn đôi chút.Bằng năng lực của mình, kẻ kia tạo ra một nguốn năng lượng bao quanh cánh tay phải của mình rồi biến nó thành một lưỡi dao sắc lẹm.

Tiếp theo, hắn vung tay chém đứt các dải lụa trắng để giải thoát cho con mắt.

Việc này có vẻ dễ hơn hắn tưởng.Sau khi được giải thoát, con mắt khẽ run lên rồi vỡ tan ra và giải phóng những dải khói đen dày đặc kèm theo một hơi lạnh làm kẻ kia bất giác rùng mình.

Làn khói nhanh chóng lắng xuống mặt đất để lộ ra một người có mái tóc dài và rủ xuống, làn da nhợt nhạt cùng bộ trang phục có phần tơi tả.

Đó chính là người mà kẻ kia gọi là "thủ lĩnh".

Tên thủ lĩnh từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền để lộ ra một đôi mắt đỏ tươi y hệt như con mắt ban nãy đã bao bọc hắn.Ngay khi nhìn thấy thủ lĩnh của mình thì kẻ này ngay lập tức cúi đầu.

"Mừng ngài trở lại."

Hắn nói bằng giọng hơi run như thể đang cố kìm ném lại cảm giác vui sướng.Hướng mắt về phía thuộc hạ của mình, tên thủ lĩnh cất giọng nói, một âm thanh trầm và đục vang lên.

" Được rồi, Myron.

Ngay bây giờ ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đây.

Hãy tập hợp lại những người khác tại ngôi đền vĩnh hằng."

Giọng nói đầy kiêu ngạo của hắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh."

Trước hết thì chúng ta cần rời khỏi đây đã.

Nếu ngài không phiền thì để tôi đưa ngài ra bên ngoài."

"Được."

Tên thủ lĩnh đáp.

Rồi cả hai cùng rời khỏi nơi đây.

Phía bên ngoài, mặt trời bây giờ đã lên cao nhưng ánh sáng của nó vẫn không thể tiến sâu hơn vào nơi này.Lúc này Myron quay lại nói với thủ lĩnh.

"Vậy bây giờ tôi sẽ đi tập hợp lại những người khác nên chắc sẽ mất một thời gian khá lâu.

Trong lúc đó thì ngài cứ nghỉ ngơi lấy sức nhé."

Tên thủ lĩnh gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Myron cũng không chậm trễ mà ngay lập tức rời đi.

Chỉ bằng một cái xoay người, cả cơ thể của hắn đã hoàn toàn biết mất.

Chỉ còn lại một mình giữa chốn hoang vu, tên thủ lĩnh ngửa mặt lên nhìn bầu trời.

Ánh mắt hắn lúc này tràn ngập sự phẫn nộ, cả cơ thể của hắn run lên bần bật và toả ra một luồng năng lượng làm cho không gian xung quanh nứt tan ra.

Dù có trải qua bao lâu đi nữa thì hắn vẫn sẽ không thể quên ngày hôm đó, ngày mà hắn bại trận dưới tay của một tộc nhân phượng hoàng.
 
Aska & Darkness
Chương l: Gặp gỡ


Một buổi sáng chủ nhật, trên con đường cao tốc rời khỏi thành phố xuất hiện một chiếc Mercedes Maybach màu bạc đang di chuyển.

Người lái xe là một cô gái trẻ với khuôn mặt rạng rỡ đang ngâm nga theo giai điệu nhạc.

Ở hàng ghế sau, một cậu bé đang ngồi đó, mặt áp vào cửa kính và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Khác với người chị của mình, trông cậu có vẻ mệt mỏi vì đi đường xa.Mọi chuyện bắt đầu vào mấy ngày trước.

Lúc cậu đang ngồi xem tivi ở phòng khách thì người chị của cậu đột ngột bước vào, vẻ mặt hí hửng."

Rye nè."

Cô lên tiếng sau khi ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Em nghĩ sao về việc cuối tuần này chị em mình chuyển tới nhà mới."

"Lại tới nữa rồi."

Rye thầm nghĩ.

Thi thoảng chị ấy hay nói ra mấy ý tưởng điên khùng mà chẳng có ý nghĩa gì làm cậu phát ngán.

"Em không biết."

Cậu trả lời, mắt vẫn nhìn vào tivi."

Ha ha.

Em biết gì không?

Chị mới mua một căn nhà ở vùng ngoại ô đó."

Và câu nói này đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Rye.

Ngay lập tức, cậu ngồi bật dậy và quay mặt về phía người chị của mình."

Chị Luna này.

Những gì chị nói là thật hả?"

Vẻ mặt của Luna lúc này trông rõ ngớ ngẩn.

"Hả...?

Đương nhiên."

Cô nói."

Chị lấy đâu ra tiền vậy?"

"Tất nhiên là của bố mẹ cho chị rồi.

Dù ban đầu họ cũng không đồng ý đâu."

Luna cười xoà.

"Vì con gái ở một mình thì hơi nguy hiểm nên chị rủ cả em nữa."

"Ồ ồ ồ..."

Cậu gật đầu lia lịa như thể hiểu ra gì đó.Và bây giờ, Rye đang trên đường đi tới ngôi nhà mới cùng Luna.

Lúc đó cậu chưa nghĩ tới chuyện này nhưng nó lại là một vấn đề khá tai hại.

Vì nơi này cách rất xa ngôi trường cậu đang học nên khi chuyển tới đây thì buộc cậu phải chuyển trường theo.Trước đây cũng từng có một học sinh chuyển tới trường Rye và ngay khi kết thúc tiết học đầu tiên, học sinh đó nhanh chóng bị các bạn học bao vây.

Cậu không thể chịu được việc bị những người khác quây lại để đặt ra hàng loạt câu hỏi vớ vẩn như thế.

Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, cậu không thể cứ thế nằng nặc đòi quay lại được.Cuối cùng thì cả hai cũng đã tới nơi.

Trong lúc Luna đang cất xe vào thì Rye đã hớt hải cầm lấy chùm chìa khóa rồi vội vã đi mở cửa để vào trong nhà.Ngôi nhà có hai tầng.

Nhìn tổng quan thì khá sạch sẽ và nội thất cũng tương đối đầy đủ.

Trong lúc cậu đang đứng ngẩn ngơ ở đó thì Luna cũng bước vào nhà."

Thế...

Em thấy sao?"

Cô hỏi."

Tuyệt."

"Em xem qua cấu trúc của căn nhà

chưa?"

"Chắc là để sau đi ạ.

Giờ em hơi mệt."

Rye vừa nói vừa ngáp.

Do phải dậy sớm để chuẩn bị đồ đạc và cũng do tối qua cậu thức khuya hơn mọi hôm nên bây giờ cậu chẳng còn đủ sức để làm gì nữa.Luna chỉ tay lên phía trên, nói.

"Vậy thì em lên tầng trên nhé, ở đó có hai phòng ngủ ấy.

Mà chị chọn căn phòng ở phía ngoài nhé."

"Vâng."

Rye đápTầng trên cũng khá rộng rãi và thoáng đãng.

Rye nhanh chóng bước vào phòng ngủ của mình.

Nhìn căn phòng khá tẻ nhạt khi chỉ có một chiếc bàn cùng một chiếc giường cỡ vừa.

Cúi xuống quan sát gầm giường, cậu thấy có một vài ngăn kéo được đặt ở đó.

"Bảo sao không có tủ quần áo."

Rye nghĩ.

Cậu kéo gièm cửa sổ lại rồi trèo lên giường.

Chỉ một lát sau, không gian trong căn phòng đã chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều và yếu ớt của Rye.Chẳng biết đã qua bao lâu, Rye lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Cậu tụt xuống khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt rồi bước xuống dưới nhà."

Em dậy rồi à."

Luna nói khi thấy Rye bước vào bếp, tay cô vẫn không ngừng đảo thức ăn."

Vâng."

Rye nói rồi ngồi xuống cái ghế gần đó.

Mùi thơm từ thức ăn toả ra kích thích dạ dày của cậu.

"Em đói quá."

Cậu than thở rồi gục mặt xuống bàn.Luna dừng việc đảo thức ăn lại và đưa tay lên để tắt bếp ga, một tiếng 'tách' nho nhỏ vang lên trong căn phòng."

Đây rồi."

Cô nói "Rye này, em giúp chị bày bát đũa ra nhé."

"Vânggggg."

Cậu từ từ đứng dậy khỏi chiếc bàn rồi tiến tới chiếc tủ đựng bát trong lúc Luna đang thái rau sống.

Tối hôm đó, trong lúc cả hai đang xem tivi thì Luna đột nhiên lên tiếng.

"À, chị quên mất điều này chưa hỏi.

Em đã biết trường mới ở đâu chưa?"

"Hả?....

À, tất nhiên là chưa rồi"."

Hừm, khó nhỉ."

Luna ngả người ra ghế, vẻ đăm chiêu.

"Mai chị đưa em đi tới đó nhé?"

"Ơ, thôi."

Rye vội từ chối.

"Em vừa đi vừa hỏi cũng được mà."

"Thế cũng được à?

Mà thôi, sao chẳng được.

Rye cũng lớn rồi mà."

Cô nàng vươn vai rồi đứng dậy.

"Em chờ chị một lát nhé."

Cô nói rồi rời đi.Một lát sau thì Luna quay lại phòng khách.

"Tặng em này."

Cô nói rồi chìa ra một mặt dây chuyền, hiện tại nó đang đung đưa trên cánh tay trắng nõn của cô."

Ơ, sao thế ạ?"

Tự dưng Luna nói vậy làm cậu bối rối.Cô nàng cười toe toét.

"Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của em mà."

"A."

Rye chớp mắt liên tục.

"Thế em cảm ơn nhé."

Cậu đưa tay ra nhận lấy món quà của Luna.Mặt dây chuyền này trông khá dị, tới nỗi mà cậu không nghĩ kiểu thiết kế này được đưa ra ngoài thị trường.

Trông nó khá giống một chiếc lõi bằng thủy tinh, có một kích thước tương đối nhỏ nhưng vẫn khá nổi bật với màu tím than.

Nhưng điều làm Rye tò mò đó chính là cái cảm giác như thể mặt dây chuyền này có một "sức hút" kì lạ như thể đó là một hố đen thu nhỏ vậy."

Chị mua cái này ở đâu vậy?"

Rye ngờ vực hỏi."

Một tháng trước, lúc chị đang đi du lịch cùng bạn.

Ừm, xem nào.

Nếu chị nhớ không nhầm thì chị mua nó ở một cửa hàng đồ cổ hay cái gì đó đại loại thế."

Rye thở dài sườn sượt, cậu tự hỏi không biết bao giờ thì người chị của mình mới bớt ngây ngô lại.Thấy Rye như vậy làm Luna hơi lo lắng, cô hỏi.

"Em sao thế?

Không thích nó hả?"

" Thực ra thì...

Nếu là chị tặng thì là cái gì cũng được."

Rye khẽ nhún vai.Nghe vậy thì Luna thở phào.

"Chị cứ sợ em không thích.

Tại trông nó khá kì lạ."

Rồi cô chìa tay về phía cậu.

"Nào, để chị đeo cho."

Nhận lấy mặt dây chuyền, Luna luồn tay ra sau cổ Rye rồi gắn chốt lại.

Và thế là mặt dây chuyền nằm yên vị trên ngực cậu.

Đột nhiên Rye cau mặt lại, một cơn đau đầu đột nhiên xuất hiện làm cậu xây xẩm mặt mày lại.

Chỉ một chút nữa thôi là cậu đã ngã dúi vào người Luna rồi."

Em sao thế?"

Luna đỡ lấy người cậu, hỏi."

Đột nhiên em hơi đau đầu một chút, chắc không sao đâu."

Rye gượng dậy.

"Có lẽ em sẽ đi ngủ sớm."

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, Luna gật đầu.

"Ừ, cũng muộn rồi.

Em đi ngủ đi để mai còn tới trường nữa."

Rye chậm rãi bước về phòng ngủ của mình.

Nằm trên giường, cậu lọ mọ lấy ra chiếc điện thoại.

Cả ngày hôm nay cậu chưa sờ vào nó một lần nào.

Có một tin nhắn được gửi tới vào khoảng một giờ trước.

Tin nhắn từ một người mà cậu quen qua mạng, có vẻ hơn cậu mấy tuổi.[Ồ.

Cậu vẫn thức à?]Người đó ngay lập tức gửi tin nhắn cho cậu.(Vâng.

Em chuẩn bị đi ngủ.)[Thế hả?

Cậu nên đi ngủ sớm để còn học hành nữa chứ.

Thôi nhé, bây giờ anh có việc đột xuất rồi.

Tạm biệt.](Anh đi cẩn thận.) [Cảm ơn nhé.]Rồi trạng thái hoạt động của người này tắt ngúm.

Rye tự hỏi rằng anh ta làm nghề gì mà lại hay có việc vào ban đêm thế này.

Cậu nhổm dậy kéo tấm rèm cửa sổ lại, tắt đèn rồi nằm xuống giường.Sáng hôm sau, Rye đang ngồi trước hiên nhà chuẩn bị đi học thì Luna bước tới, trên tay cô đang cầm một cốc trà xanh vẫn còn nghi ngút khói."

Em đi cẩn thận nhé."

Cô nhắc "Dạo này trên mạng có mấy vụ án mạng đó."

Rye cau mày.

"Vâng...

Mà em tưởng nạn nhân đa phần là nữ."

"Ừ thì là thế...

Nhưng vẫn có những trường hợp là nam mà, phải không?"

Rye ngấm ngầm đồng ý với Luna.

Những vụ án mạng gần đây được đưa tin trên báo đài có vẻ như đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Theo như pháp y phân tích thì các nạn nhân đều có những vết cắn xé rất dã man.

Đa phần thì nạn nhân đều bị tấn công vào phần mặt tới nỗi biến dạng.

Điều này làm Rye hơi băn khoăn vì một tên sát nhân có thể gây ra được thương tích như vậy thì quả thật là không bình thường vì những vết thương như vậy thì con người không thể gây ra được.Cậu đứng lên, khoác cặp lên vai rồi nói với chị mình.

"Bây giờ em đi học đây.

Chị đi làm cẩn thận nhé."

Luna mỉm cười gật đầu.

"Ừ, thế em đi đi."

"Ừm.

Lối nào nhỉ?"

Lúc này Rye đang đứng trước lựa chọn mang tính quyết định.

Theo lời Luna nói thì có vẻ như cậu đang đi đúng hướng.

Nhưng bộ não nhỉ bé của cậu không có hứng thú với những chuyện này nên nó đã bị bỏ qua trong vô thức.

Sau một lúc phân vân thì cuối cùng cậu quyết định chọn lối rẽ bên tay trái.

Ngay khi bước đi những bước đầu tiên thì Rye liền bị đụng trúng bởi một học sinh khác."

Úi."

"Ơ...?"

"Sao thế?"

Rye loạng choạng đứng dậy, đầu vẫn choáng vì cú va chạm."

Em xin lỗi, em xin lỗi."

Cô bé cuống quýt nói.

"Tại em không chú ý ạ."

Rye ngước mặt lên, nhìn vào vẻ bề ngoài và cách nói chuyện thì cậu đoán rằng cô bé này ít tuổi hơn cậu.

Mái tóc được cắt tỉa ngang vai cùng gương mặt khá đáng yêu.

Và quan trọng hơn là có vẻ cô bé này cũng học ở ngôi trường mà cậu đang tới.

Vậy nên cậu chủ động thăm dò."

Em học ở đây hả?"

"Vâng."

Cô bé rụt rè đáp."

Thế em dẫn anh tới trường được không?"

Rye gãi đầu rồi cười xoà.

"Tại mới tới đây nên anh vẫn chưa quen đường xá ở đây."

"A...

Vâng.

Anh là học sinh mới ạ?"

Rye gật đầu.

"Ừm."

Cô bé có vẻ lo lắng.

"Thế anh đi theo em nhé."

Rye đồng ý.

Rồi cả hai cùng bước đi theo hướng ngược lại với con đường mà hồi nãy cậu định đi.

Cũng may là gặp cô bé này chứ không thì chẳng biết là bây giờ cậu đang đứng ở đâu nữa.

Trên đường tới đây thì cậu cũng chẳng gặp được một học sinh nào khác."

Em tên gì thế?"

Rye đột nhiên lên tiếng hỏi làm cô bé giật mình."

Tên em ấy ạ?

Anh gọi em là Maria cũng được."

Mặt của cô bé hơi ửng hồng lên."

Maria à?

Tên hay nhỉ".

Rye lẩm bẩm một mình.Sau một lúc đi bộ thì cả hai cũng tới trường.

Lúc này đã có đông học sinh hơn ban nãy nên Rye cũng bớt lo lắng hơn."

Cảm ơn em nhé."

Rye nói rồi nhanh chóng rời đi.

Ở phía sau, Maria vẫn nhìn theo bóng lưng cậu, khoé môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười vui mừng.Rye sau đó nhanh chóng được xếp vào một lớp học.

Tại đây, cậu được xếp ngồi cạnh một học sinh nam.

Trông cậu ta có vẻ mệt mỏi và liên tục gật gù trong giờ học đầu tiên.

Việc này làm cậu nhớ tới người bạn qua mạng của mình.Ngay khi kết thúc tiết học đầu tiên thì y như Rye đoán, những học sinh khác liền tụ tập xung quanh bàn của cậu.

Mãi cho tới khi tiết học tiếp theo bắt đầu thì bọn họ mới chịu về chỗ ngồi.Lúc Rye đang thở phào thì một giọng nói vang lên bên cạnh cậu."

Phiền nhỉ."

"Hửm?"

Rye ngạc nhiên quay sang phía bên cạnh.

Bạn cùng bàn của cậu đang đưa mắt nhìn lớp học."

Ý tôi là."

Lần này cậu ta nhỏ giọng chỉ đủ cho Rye nghe.

"Bọn chúng phiền nhỉ."

Không biết đây có phải là một cái bẫy hay chỉ là một lời nói thật lòng nhưng Rye vẫn cần cẩn thận."

À...

Ừ."

Cậu ậm ừ cho qua.

"Hồi nãy tôi có nghe cậu giới thiệu về bản thân với bọn họ rồi, Rye Evans phải không?"

Rye gật đầu trong im lặng.

Lúc này cậu chỉ muốn chạy thẳng về nhà thôi."

Vậy cậu có thể gọi tôi là Neo."

Cậu ta nói tiếp."

Ở đây ai cũng giới thiệu bản thân như vậy à?"

Rye tò mò hỏi.Một vài cọng tóc của Neo đột nhiên dựng đứng lên.

"Là sao?"

"Không có gì."

Cậu nói.

Có vẻ Neo là một người kì lạ.Buổi học hôm đó kết thúc khá thuận lợi nên không có gì đáng nói.

Vì sáng nay Rye đã ghi nhớ con đường tới đây nên bây giờ cậu muốn đi la cà một chút để tìm hiểu các con đường khác.Trong lúc đi thì cậu có bắt gặp một công viên khá vắng vẻ nên cậu quyết định tạt vào một lát.

Cậu sau đó tiến tới một chiếc ghế ở gần đó rồi ngồi xuống.Ở phía xa, mặt trời đang từ từ hạ xuống để nhường chỗ cho màn đêm tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp.

Những sắc cam pha với sắc hồng trên bầu trời bây giờ làm cậu có cảm giác nhẹ nhõm khó tả.

Đột nhiên...Chẳng biết từ bao giờ mà phía trước cậu đã xuất hiện một người kì lạ với tấm áo choàng trùm kín mít.

Cậu chưa kịp hết sửng sốt thì hắn nói."

Này, đưa mặt dây chuyền của ngươi cho ta."

"Hả?"

Rye cau mày khó hiểu.

Tên này bị gì vậy?Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp.

"Đưa mặt dây chuyền của ngươi đây."

Lần này có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn nên giọng nói có phần gắt gỏng."

Không được."

Rye đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế, giọng gay gắt.

Dù trông hơi kì lạ nhưng dù sao đây cũng là món quà của Luna nên cậu sẽ không đưa cho bất cứ ai khác."

À ừ.

Tại sao mình lại nghĩ là nó sẽ ngoan ngoãn đưa cho mình nhỉ?"

Hắn đưa tay gãi đầu qua lớp mũ áo.Ngay sau đó, một cơn gió to đột nhiên thổi tới rồi xoay tít quanh cánh tay phải của hắn sau đó hoá thành một thanh kiếm rapier màu bạc sắc lẹm.

Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của Rye.

Đột nhiên ngực trái cậu đau nhói, sợi dây chuyền cũng tuột khỏi cổ.

Rồi hắn biến mất như chưa hề xuất hiện.Rye đau đớn ngã khuỵu xuống mặt đất, máu chảy ra ướt đẫm áo cậu.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi còn lại thì cậu đã nghĩ tới Luna, cậu tự hỏi rằng không biết nếu biết cậu gặp chuyện này thì phản ứng của cô sẽ như thế nào.Hiện tại đã là hơn 5 giờ chiều.

Trong nhà, Luna đang đi ngược đi xuôi trong phòng khách gọi điện cho ai đó."

Cậu bảo tớ bình tĩnh như thế nào hả?

Thử hỏi nếu như vào cậu thì cậu có bình tĩnh nổi không hả?"

Giọng nói của cô có vẻ gay gắt.Giọng nói bên đầu dây bên kia đang cố gắng trấn an.

"Bình tĩnh nào Luna.

Chắc em ấy mải chơi thôi."

"Rye qua cái tuổi nổi loạn đó rồi.

Với lại nếu thế thì thằng bé phải báo cho tớ biết chứ.

Đằng này gọi điện cũng không nghe nữa."

Đột nhiên Luna khựng lại đôi chút.

"Chờ đã, lát tớ gọi lại sau."

Rồi cô cúp máy.

Ban nãy hình như cô nghe thấy tiếng cửa mở.

Khi bước ra xem thử thì cô nhận ra đó là Rye.

Cậu lúc này đang cố gắng cởi đôi giày ra."

Chào chị Luna."

Rye nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy Luna bước ra."

RYEEEEE."

Luna hét lên.

"Tại sao bây giờ em mới về nhà hả?

Có biết chị lo lắm không?"

Rồi cô lao tới ôm chầm lấy cậu."

Em xin lỗi."

Rye nói, đưa cánh tay vòng ra sau lưng cô rồi vỗ nhẹ lên đó.

"Tại em muốn đi xem thử đường xá như thế nào.

Ai ngờ bị lạc mất tiêu."

Luna buông Rye ra, áp hai tay vào má cậu rồi chất vấn.

"Thế tại sao không nghe máy của chị hả?"

Rye gãi đầu.

"Lúc đi học thì em tắt nguồn rồi nên không biết.

Em xin lỗi."

"Mà thôi, em về tới nhà là chị mừng rồi.

Lần sau đừng làm chị sợ nữa nhé."

"Vâng."

Rye thì thào.Luna vươn vai một cách thoải mái rồi nói.

"Được rồi, em đi tắm đi.

Bữa tối chị nấu xong rồi đó."

Rồi cô quay lưng đi vào trong nhà.Rye vẫn đứng bất động đó một lúc thì một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cậu."

Chị em cậu thân thiết thật đó.

Ghen tị quá đi."

Rye nhìn về phía phát ra giọng nói, một cô gái có vẻ ngoài yêu kiều đang đứng ở đó cười khúc khích.

Bây giờ cậu chỉ biết thở dài khi nghĩ tới những chuyện đã xảy ra.
 
Aska & Darkness
Chương ll: Lịch sử thế giới


Buổi tối, Rye nằm trên giường và suy nghĩ về chuyện đã xảy ra vào buổi chiều ngày hôm nay.Lúc đó cậu cứ nghĩ rằng mình xong đời tới nơi rồi chứ.

Cả cơ thể cậu nóng ran, chẳng còn chút sinh lực nào, nhưng ý chí của cậu vẫn còn hoạt động mạnh mẽ một cách kì lạ.

Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến tới và dừng lại ở phía trước.

Rye có thể nghe thấy tiếng áo sột soạt ở phía trên đầu cậu.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong không gian."

Sao cậu lại nằm ở đây vậy?

Bẩn lắm đó"

Rye từ từ ngồi dậy.

"Cô là ai?"

Cậu nói trong khi đang thở dốc."

Nhìn cậu tệ quá, để tôi giúp cậu nhé."

Cô gái nói rồi dùng ngón trỏ khẽ chọc vào trán cậu.

Ngay lập tức, cơ thể Rye tràn đầy sức sống làm cậu kinh ngạc."

Cô làm thế nào vậy?"

Cậu lắp bắp hỏi, tay phải đưa lên xoa vị trí mà cô gái kia chọc vào.Cô gái mỉm cười, nói.

"Cậu muốn biết không?

Về tất cả mọi thứ"Rye gật đầu chậm rãi.

Thực ra cậu vẫn chưa hiểu ý của cô lắm."

Vậy trước tiên cậu hãy đứng dậy đã.

Áo cậu bẩn hết rồi kìa" Nói rồi cô chỉ tay vào ngực cậu.Rye giật mình đưa tay lên che đi vết máu nhưng lại ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm ra vì trên áo cậu không hề có vết máu nào.

Lúc này đầu óc cậu mơ màng tới nỗi không thể phân biệt được đây là thật hay mơ.Sau khi đứng dậy thì cô gái chỉ tay về phía chiếc ghế mà ban nãy Rye ngồi và nói.

"Chúng ta tới đó ngồi nhé."

Rồi cô kéo tay cậu tới đó.

Khi đã yên vị trên ghế thì cô mới bắt đầu nói.

"Đầu tiên là về phần giới thiệu, tôi tên là Phoniex.

Còn cậu thì sao?"

"Rye Evans."

Cậu đáp cụt lủn.

Thấy vậy thì cô gái cười khúc khích.

"Thôi nào.

Vẻ mặt đó là sao hả.

Trông buồn cười quá."

"Thế hả?"

"Được rồi, vui vẻ lên đi.

Tôi nói tiếp nhé.

Chuyện tiếp theo sẽ hơi dài một chút đó."

Phoniex nhắc nhở."

Ừ."

Rye đáp."

Trước tiên, tôi muốn hỏi rằng cậu còn nhớ cuốn sách cổ tích kể về cuộc chiến của loài phượng hoàng và loài rồng không?"

"Đương nhiên."

Rye nói.

Đó là cuốn truyện cổ tích mà cậu thích nhất hồi còn bé.

Câu chuyện xoay quanh việc loài rồng luôn muốn độc chiếm lấy bầu trời nên đã xảy ra cuộc chiến với loài phượng hoàng.

Vì cho rằng loài rồng là loài mang tới khổ đau nên mọi người đều ủng hộ loài phượng hoàng và thế là loài rồng bại trận rồi bị phong ấn lại.Thấy Rye vẫn nhớ về câu chuyện nên Phoniex nói tiếp.

"Ừm.

Thực ra đó là một câu chuyện có thật và đã xảy ra từ rất lâu về trước rồi."

Nghe tới đây thì Rye có thể chắc chắn rằng mình đang mơ ngủ."

Không đâu.

Mọi chuyện là thật đó."

Phoniex nói .

"Vì đây là lần đầu nên cậu không tin cũng là điều bình thường thôi."

Cô nhún vai.

"Vậy cậu có muốn nghe toàn bộ câu chuyện không?

Tất nhiên là dưới góc nhìn của tôi."

"Nhưng làm sao cô biết chuyện này?"

Rye ngờ vực hỏi, khuôn mặt của cậu khẽ cau lại."

Ừ thì...

Cậu cứ nghe tôi nói đi rồi sẽ biết."

Rye im lặng khi nghe vậy.

Thấy cậu có vẻ đã đồng ý nên Phoniex tiếp tục câu chuyện."

Đầu tiên, cậu phải biết rằng từ khi trái đất được hình thành thì đã xuất hiện nhiều loài thú khác nhau.

Rồng và phượng hoàng cũng là những sinh vật cổ đại trên thế giới."

Khoé môi cô khẽ nhếch lên theo từng câu chữ."

Tất cả các sinh vật đều muốn chọn ra một loài để làm thủ lĩnh cai quản vùng đất, vùng biển và vùng trời.

Vùng đất và vùng biển thì nhanh chóng tìm được cho mình thủ lĩnh riêng.

Còn duy nhất vùng trời thì vẫn còn có những tranh chấp giữa loài rồng và phượng hoàng .

Thủ lĩnh của phượng hoàng thì muốn cả hai gia tộc chung sống hoà bình và cùng nhau cai quản bầu trời nhưng tộc rồng lại muốn chiếm trọn toàn bộ.

Và thế là một cuộc chiến nổ ra giữa hai phe.

Nhưng tộc rồng nhanh chóng có lục đục nội bộ và đang đứng trước nguy cơ thua trận.

Cuối cùng thì thủ lĩnh tộc rồng cùng đứa con trai cả bị đứa con thứ có tên là Draco giết chết và truất ngôi..."

"Khoan đã."

Rye vội ngắt lời.

"Đứa con thứ giết chết cả bố và anh của mình để chiếm lấy vị trí thủ lĩnh ư?"

Cậu có vẻ sốc khi nghe vậy.Giọng của Phoniex lúc này trầm xuống.

"Tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra nhưng cuộc chiến sau đó nhanh chóng quay về thế cân bằng và cuối cùng là áp đảo hoàn toàn về phía tộc rồng.

Tộc nhân phượng hoàng bị truy lùng và bị giết gần như toàn bộ.

Cậu biết đấy, trước đây dựa vào khả năng tái sinh và chữa lành mạnh mẽ của mình mà tộc phượng hoàng mới có thể chiếm ưu thế, vậy mà giờ đây năng lực này hoàn toàn vô dụng khi đứng trước mặt con rồng kia."

Tới đây thì Phoniex hít một hơi thật sâu như thể cô không muốn nhắc lại những chuyện tiếp theo.

"Và ngay lúc nguy cấp thì một kẻ lạ mặt xuất hiện rồi tự nhận mình là thiên thần lãng quên.

Bằng quyền năng của mình, kẻ đó nhanh chóng phong ấn lại con rồng kia với cái giá là thân xác của công chúa tộc phượng hoàng.

Thuộc hạ của hắn sau đó phân tán đi khắp nơi trên thế giới.

Còn về tộc phượng hoàng thì gần như biến mất hoàn toàn sau đó" Tới đây thì Phoniex ngừng lại.

Rye quay sang nhìn cô hồi lâu rồi nói.

"Nó không giống như trong sách hồi nhỏ tôi đọc."

Phoenix mỉm cười.

"Vì nó là sách dành cho trẻ con mà.

Trong cuộc chiến đó, thực ra cũng không có bên nào sai và bên nào đúng.

Chỉ có những lựa chọn và hậu quả thôi, nhỉ?"

"Có lẽ là thế..."

Rye đáp lời.

Cậu vẫn không thể tin được vào những gì mà mình vừa nghe.

Thú thật thì có lẽ những câu chuyện nhảm mà cậu nghe từ Luna còn đáng tin hơn."

Vậy từ giờ cậu tính sao?"

"Hả?"

Câu hỏi của Phoniex làm Rye bối rối."

Ý tôi là...

Cậu cũng có liên quan tới câu chuyện này đôi chút."

Vừa nói cô vừa uốn một lọn tóc bằng tay.

"Việc con rồng kia bị phong ấn cũng liên quan tới cậu đó."

Lúc này thì Rye không thể chịu được nữa.

Chỉ một chút nữa là cậu đã hét vào mặt cô rằng cậu không muốn nghe những chuyện này nữa nhưng cuối cùng cậu cũng kiềm lại được ."

Nghe như lừa đảo vậy."

Phoniex thở dài."

Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi lừa cậu?

Cậu đã quên rằng ban này cậu bị tấn công rồi sao?"

Nghe vậy làm Rye giật mình rồi vô thức đưa tay lên ngực trái của mình.

Có lẽ cô gái này không hề nói dối."

Vậy cô có biết tại sao tôi lại bị tấn công không?"

"Về việc này thì vấn đề lại nằm ở mặt dây chuyền mà ban nãy tên kia lấy đi.

Nó thực chất là lõi của món vũ khí thuộc sở hữu của con rồng đã bị phong ấn mà ban nãy tôi kể.

Có lẽ bây giờ hắn đã thoát được rồi vì tên ban nãy là thuộc hạ của hắn."

Hiện tại có quá nhiều thông tin mà Rye cần làm rõ nên cậu nói với Phoniex rằng mình cần một chút thời gian.

Sau một lúc sắp sếp toàn bộ thông tin thì hiện tại cậu có một số câu hỏi."

Được rồi."

Cậu nói "Cho tôi hỏi một vài câu hỏi nhé."

Phoniex gật đầu đồng ý.

"Cậu hỏi đi.

Nhưng sẽ có một số vấn đề mà tôi cũng không biết rõ nên cậu đừng mong chờ nhiều nhé."

Rye hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu

"Được rồi.

Đầu tiên là nếu tên hồi nãy là thuộc hạ của con rồng kia thì tại sao đến giờ hắn vẫn sống?"

"Về việc này thì tôi đoán rằng con rồng đó đã lập một lời thề gì đó với một số thuộc hạ trung thành của hắn trước trận chiến với tộc phượng hoàng."

Phoniex đưa ra giả thuyết."

Ừm.

Vậy câu hỏi tiếp theo nhé.

Ban nãy tôi hơi nghi ngờ nhưng có phải cô là công chúa của tộc phượng hoàng phải không?"

"Chính xác."

Phoniex reo lên rạng rỡ "Và thêm một điều nữa là chúng ta từng thân nhau lắm đó."

"Vậy hả?"

Rye ngượng ngùng nói.

Cậu chưa từng nghĩ đến trường hợp này."

Vậy cậu còn câu hỏi gì nữa không?"

Phoniex ngả người tới gần Rye, hỏi.Rye vô thức tránh né hành động gần gũi này của cô, khuôn mặt cậu lúc này hơi ửng hồng.

Bây giờ nhìn gần cậu mới thấy Phoniex xinh đẹp lạ thường.

Không phải theo kiểu son phấn của các cô gái thời nay mà là một vẻ đẹp tự nhiên với ánh mắt sắc sảo cùng nụ cười mỉm có thể làm nao lòng bất cứ ai bắt gặp."

Chắc là không đâu."

Rye nói, vẫn còn bối rối về hành động của Phoniex.Thấy vậy, cô thở phào.

"May quá.

Thật mừng vì cuối cùng cậu cũng chịu tin tôi."

Rồi cô lại quay về phía Rye nói tiếp.

"Từ bây giờ cậu phải hết sức cẩn thận nhé.

Vì nếu như Draco thoát ra được thật thì có lẽ hắn sẽ tìm tới cậu đầu tiên.

Vì như ban nãy tôi đã nói, cậu cũng có liên quan tới việc hắn bị phong ấn."

"Ừ.

Cảm ơn vì đã nhắc."

Rye gật đầu.

Chắc từ giờ cuộc sống của cậu sẽ bị đảo lộn khá nhiều đây.

Bỗng Rye giật mình như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Mặt trời bây giờ đã lặn gần như khuất khỏi đường chân trời rồi mà bây giờ cậu vẫn còn ngồi đây?Rye vội vàng đứng dậy xách cặp lên.

"Tạm biệt."

Cậu nói.

"Bây giờ tôi phải về rồi.

Nếu không thì chị Luna sẽ lo lắm đấy."

Rồi cậu định rời đi thì Phoniex gọi với lại."

Chờ chút.

Tôi đi cùng cậu được không?"

"Hả?"

Rye khựng lại đôi chút rồi nhìn về phía Phoniex.

Cô vẫn đang ngồi trên ghế nhìn về phía cậu với đôi mắt long lanh."

Sao mà thế được."

Rye vội từ chối."

Tại sao không?

Hiện tại tôi chỉ là một linh hồn thôi mà.

Sẽ không ai nhận ra đâu."

Cô nói.Vì bây giờ trời cũng đã tối rồi nên cậu cũng không muốn lằng nhằng lâu nữa nên cậu đồng ý luôn.Hiện tại bây giờ Phoniex đang ở trong phòng cùng cậu, ngồi trên chiếc ghế xoay của cậu và nhìn ra bầu trời ban đêm từ ban công phòng cậu.Cậu cũng đứng dậy khỏi chiếc giường rồi tiến ra ban công."

Rye này, cậu có thấy những ngôi sao trên bầu trời kia không?"

Cô nói khi cậu bước ra.

"Nhìn chúng toả sáng trên bầu trời thật đẹp.

Hồi còn bé tôi đã luôn muốn đưa tay lên để hái những ngôi sao đó xuống để chơi đó."

"À.

Quên mất cái này."

Rye chợt nhớ.

"Cô nói rằng đã có một kẻ tự gọi mình là thiên thần lãng quên và dùng quyền năng của mình để phong ấn Draco lại nhưng cái giá phải trả là thân xác của cô, phải không?"

"Ừm.

Thực ra cái tên thiên thần lãng quên đó là do người ta đặt cho hắn thôi."

Phoniex giải thích.

"Vì hắn có quyền năng lớn nhất đó chính là xoá bỏ sự tồn tại của một vật thể gì đó hoàn toàn khỏi vũ trụ cộng thêm vẻ ngoài đẹp như "tạc tượng" của hắn nên mới có cái tên đó."

"Tại sao hắn không xoá bỏ luôn sự tồn tại của tộc rồng nhỉ?"

"Tôi không biết và cũng không quan tâm.

Ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã không ưa hắn rồi."

Phoniex khẽ nói, trong lời của cô có gì đó phức tạp khi nói ra điều này.Rye thở dài.

"Nếu cô không ưa hắn thì tôi sẽ không nói nữa.

Nhưng mà bây giờ cô là linh hồn rồi mà cách chuyển động của cô vẫn chẳng khác người thường là bao, nhỉ?"

Phoniex mỉm cười.

"Chỉ là thói quen thôi."

"Nhưng tại sao tôi lại liên quan tới việc phong ấn Draco vậy?"

"À phải rồi.

Quên không nói cho cậu biết rằng thực chất cậu có dòng máu lai của phượng hoàng."

Lại thêm một thông tin nữa làm Rye sốc.

Cậu hỏi tiếp "Là sao?"

"Để nói cho dễ hiểu thì bố cậu là một thành viên trong tộc phượng hoàng còn mẹ cậu là người thường.

Ý là của kiếp trước thôi."

Phoniex vội sửa lại.

"Còn hiện tại bố mẹ cậu là ai thì tôi không biết."

"Thế chị Luna thì sao?"

Rye ngờ vực hỏi."

Tôi nghĩ cô ấy là người thường thôi."

"Thế sao tôi lại có máu lai?"

"Ừ thì...

Ở trận chiến cuối cùng cậu bị thương nặng và không thể chữa lành thì kẻ kia dùng quyền năng để giúp cậu có thể hồi sinh lại.

Nhưng không giống loài phượng hoàng hồi sinh từ đống tro như mọi người vẫn nói.

Và hiện tại thì cậu đang ở đây."

Rye cau mày.

"Kẻ kia?

Ý là thiên thần lãng quên á?"

Phoniex chậm rãi gật đầu.

Xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện mà cậu chưa biết.

Lúc này Phoniex nói thêm."

Do cậu chỉ là lai thôi nên sẽ có một và điểm hạn chế hơn so với phượng hoàng thuần đó."

"Cô có thể nói rõ hơn được không?"

Ví dụ như khả năng phục hồi chậm hơn nên cậu vẫn sẽ cảm nhận được cơn đau, khả năng tái sinh sẽ diễn ra lâu hơn.

Còn khả năng sử dụng lửa đặc trưng của loài thì may thay là không có vấn đề gì, thậm chí cậu còn nhỉnh hơn nữa."

Rye im lặng.

Mọi chuyện đến bất ngờ quá làm cậu vẫn còn hoang mang.

Thấy vậy, Phoniex an ủi."

Cậu đừng lo.

Khi nào có dịp thì tôi sẽ chỉ cho cậu các kĩ năng cần thiết, nhé?"

Rye gật đầu.

"Ừm."

Phoniex mỉm cười.

Đối với cô, Rye vẫn là một cậu bé đáng yêu và có phần cứng đầu.

Nhưng chẳng sao cả, đối với cô thì chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.Cũng vào thời điểm này, tại một đồng cỏ xanh thẳm trên một thảo nguyên.

Draco đang đứng đó nhìn lên bầu trời.

Ánh sáng từ mặt trăng rọi xuống làm nổi bật lên đôi mắt của hắn, đôi mắt đặc trưng của những sinh vật hỗn mang.

Lúc này có một cơn gió nhẹ thổi tới."

Ngươi vẫn còn dùng cách di chuyển đặc trưng đó nhỉ?

Shiki."

Draco nói.

Sau lưng hắn lúc này đã xuất hiện một bóng người đang quỳ gối dưới đất."

Xin thủ lĩnh thứ lỗi vì sự chậm trễ này."

Shiki nói rồi lấy ra từ trong người một chiếc lõi màu tím than.

"Thưa thủ lĩnh, cái này..."

Draco nhận lấy chiếc lõi từ Shiki.

Ánh mắt hắn lúc này tràn ngập sự thích thú.

"Ngươi đã làm tốt nhiệm vụ của mình rồi."

Hắn nói rồi đưa tay kia lên không trung.

Đột nhiên, các khoảng không xuất hiện những vết nứt và chúng tách ra thành những mảnh kính hình thoi rồi biến mất để lộ ra một thanh kiếm khopesh được gia công tỉ mỉ với những đường vân nổi bật.Cầm lấy thanh kiếm trên tay, Draco gắn chiếc lõi vào một vị trí còn trống ở phần giao nhau giữa lưỡi kiếm và chuôi.

Một nguồn năng lượng hắc ám toả ra xung quanh làm Shiki rùng mình.Đây là sức mạnh của thanh kiếm đã nhuốm máu của vô số kẻ địch.

Người ta thường gọi nó bằng cái tên "tử thần", một cái tên mang tới sự chết chóc.Lúc này Shiki lên tiếng.

"Thưa thủ lĩnh, bây giờ tôi xin phép đi trước.

Vẫn còn một số việc mà tôi cần phải làm."

Hướng đôi mắt về phía thuộc hạ, Draco khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, một cơn gió thổi tới và Shiki lại biến mất như lúc xuất hiện.Đưa thanh kiếm lên không trung, Draco lại tạo ra những tấm kính hình thoi để che đi thanh kiếm.

Rồi hắn nằm xuống thảm cỏ xanh sau đó nhắm mắt lại.

Trong tâm trí của hắn xuất hiện cùng lúc về hình ảnh của hai người phụ nữ khác nhau.

Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp của mình, người còn lại thì là một cô bé với nét mặt hồn nhiên.

Hình ảnh của họ lúc này đã mờ đi rất nhiều so với trước đây và Draco sợ điều này.

Một ngày nào đó có lẽ hắn sẽ quên đi họ, quên đi những người mà hắn đã từng rất yêu thương.
 
Aska & Darkness
Chương lll: Làm quen


Sáng hôm sau, trong lúc Rye vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp thì bất ngờ Luna đạp cửa xông vào làm cậu giật bắn lên."

Rye mau dậy đi, muộn giờ rồi đó."

Luna nói."

Hả?"

Rye mơ màng hỏi lại "Muộn gì cơ?"

"Em sắp muộn giờ học đó, và chị cũng sắp muộn giờ đi làm rồi."

Rye vẫn bình tĩnh cho tới khi nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Trên màn hình đang hiển thị 6h:47' sáng.

Ngay lập tức, cậu bật dậy khỏi chiếc giường rồi vội vàng sắp xếp đồ.

Đột nhiên cậu khựng lại một chút rồi đưa ánh mắt của mình xung quanh căn nhà như thể đang tìm gì đó.

Thấy vậy Luna liền lên tiếng.

"Em làm cái gì thế?"

"Không có gì đâu.

Em đi đây".

Cậu nói rồi lao vụt ra khỏi nhà.

Mới chuyển tới đây có hai ngày mà đã đi muộn thế này thì hỏng thật.Khi đã tới cổng trường rồi, Rye dừng lại một chút để lấy sức.

Đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm cậu giật mình."

Sao mà cậu chạy kinh vậy?"

Đó là Phoniex.

Trông cô nàng lúc này thản nhiên hết sức."

Suýt nữa là tôi muộn học rồi."

Rye nói."

Úi úi, không ngờ Rye lại đi học muộn.

Hư quá rồi đó, phải phạt thôi."

Phoniex nói rồi cười khúc khích.Rye không có thời gian với trò đùa của cô nên vội rời đi.Khi Rye mở cửa lớp ra thì trong thoáng chốc, cả căn phòng đang ồn ào bỗng chốc yên ắng lạ thường.

Cũng may là giáo viên chưa vào, cậu nhanh tiến về chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Lớp học lúc này lại bắt đầu ồn ào trở lại khiến cậu yên tâm hơn đôi chút."

Chu choa, mới ngày thứ hai mà đã đi học muộn rồi.

Cậu hay thật đó."

Neo lên tiếng khi thấy cậu."

Có phải là tôi muốn thế đâu."

"Mà cậu có thấy rằng lúc cậu bước vào thì cả lớp yên lặng một lúc không?"

"Có, sao thế?"

Rye hỏi."

Như thể cậu có thể toả ra một sức mạnh khiến người ta câm nín khi thấy cậu ấy."

"Ha ha."

Rye chẳng biết phải nói gì trước trò đùa này.

Phoniex lúc này ngang nhiên bước xuyên qua cánh cửa để vào phòng học này.

Khi thấy Rye thì cô reo lên."

Thì ra cậu học ở đây.

Ban nãy cậu chạy nhanh quá nên tôi không bắt kịp."

Cô nói rồi tiến tới chỗ của cậu.

Rye liền nhích ra một chút để cô có thể ngồi cùng.

Thấy vậy thì Phoniex cười xoà, nói.

"Không cần đâu, tôi đứng cũng được mà.

Với lại cậu thích ngồi cùng tôi hả?"

Câu nói này làm Rye đỏ mặt.

Được đà lấn tới, Phoniex lại nói tiếp.

"Có phải cậu say đắm trước vẻ đẹp của tôi không hả?"

Rồi nở một nụ cười tinh nghịch.Rye vội quay mặt đi tránh nhìn vào cô thì lại vướng ngay Neo đang ngồi kế bên.

"Sao thế?"

Neo rướn mày lên.

Mặt cậu đỏ hết rồi kìa."

Rye có thể để ý thấy hai đứa con gái ngồi trên quay xuống nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.

Thấy Rye khổ sở như vậy thì Phoniex liền vỗ vai.

"Tôi đùa thôi.

Bây giờ tôi đi khám phá ngôi trường này một lúc nhé."

Rồi xoay lưng rời đi."

Biến đi cho khuất mắt."

Rye nghĩ.

Đột nhiên Phoniex quay lại nhìn về phía cậu nói bằng giọng nghiêm nghị.

"Cậu nghĩ gì tôi biết hết đó " Nói xong thì cô rời đi ngay lập tức.Lần này thì Rye thua thật rồi.

Tới chiều, Rye vội vã xách cặp rồi rời khỏi trường.

Phoniex cũng lon ton chạy theo phía sau."

Cả ngày hôm nay cậu toàn bơ tôi."

Cô phụng phịu."

Lỡ người ta thấy tôi nói chuyện một mình thì họ sẽ nghĩ gì?"

Rye nói vừa đủ để cả hai nghe thấy."

Tôi đùa thôi."

Phoniex nói với vẻ rạng rỡ.

"Hôm nay vui thật đấy.

Trước đây tôi bị mắc kẹt trong không gian lãng quên nên chán lắm."

Rye tò mò hỏi.

"Hử?

Nó là cái gì thế?"

"Lúc tôi hiến tế thân xác của mình thì kẻ kia đưa linh hồn của tôi tới một không gian hoàn toàn tách biệt với thế giới.

Sau này, khi cậu được sinh ra thì linh hồn của tôi mới được đưa trở lại.

Từ lúc đó thì một phần suy nghĩ của chúng ta đã đồng điệu với nhau đó."

Rye cau mày một lúc rồi lên tiếng.

"Vậy là từ hồi tôi còn bé tí thì cô đã ở cạnh tôi rồi hả?"

"Ừ" Phoniex gật đầu cái rụp "Lúc đó trông cậu đáng yêu lắm.

Thế mà chẳng hiểu sao càng lớn thì khuôn mặt cậu càng trông khó gần hơn.

Đó là lí do cậu không có bạn đấy."

"Trông mặt tôi kì lắm hả?"

"Cũng không hẳn.

Chỉ là trông mặt cậu đầy vẻ kiêu kì."

"Thi thoảng chị Luna cũng nói với tôi như vậy."

"Tại sao?"

Phoniex ngạc nhiên hỏi.

"Tôi thấy cậu và cô ấy có nét giống nhau mà?"

"Ừ thì...

Tôi và chị Luna đều giống mẹ hơn.

Những người xung quanh thường nói rằng tôi và chị ấy giống hai phiên bản khác nhau của mẹ tôi vậy."

"Vậy cậu là phiên bản xấu tính hả?"

"Có lẽ thế."

Rye nói.

Cậu khựng lại đôi chút khi để ý thấy có một vài đứa trẻ hướng đôi mắt hiếu kì về phía cậu.

Chắc bây giờ trông cậu kỳ quặc lắm khi cứ lẩm nhẩm một mình như vậy.Nhận thấy sự việc như vậy nên Phoniex cũng hiểu ý nên cả hai đều giữ im lặng cho tới lúc về tới nhà."

Chào chị Luna".

Rye nói khi vừa bước vào nhà."

Xin phép ạ."

Phoniex cũng nói, mặc dù chẳng có ai ngoài Rye nghe và thấy cô."

Ồ, chào em nhé."

Luna nói khi thấy Rye bước vào phòng khách.

"Hồi sáng người ta có chuyển tới đống đồ còn thiếu đó.

Em xem có món nào là của em không thì lấy đi."

"Vâng."

Rye nói rồi ngồi xuống bên cạnh Luna, lưng ngả ra ghế.

Vì đồ của cậu chẳng có gì mấy nên cứ để tạm ở đó đã.Thấy vậy, Phoniex nhanh chóng nhảy vào lòng Rye làm cậu hoảng tới nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra."

Em sao thế?"

Luna hỏi.

Vẫn giơ hai tay lên trên, Rye đáp.

"Không sao ạ.

Em hơi đau lưng một chút thôi, ha ha."

Phoniex thì vẫn ngồi đó cười khúc khích và tận hưởng vẻ xấu hổ này của cậu.Cũng may Luna không để tâm tới vẻ mặt của cậu nhiều.

"Lưng của em tệ thật.

Còn nhỏ mà đã như vậy rồi.

Tại tư thế ngồi của em đó."

Từ nhỏ Rye đã có thói quen ngồi gập lại như con tôm nên cột sống của cậu bị ảnh hưởng rất nhiều.

Chớp lấy cơ hội, Phoniex quay sang dùng ngón tay chọc vào má cậu, giọng điệu châm chọc."

Tại tư thế ngồi của cậu đó, hiểu chưaaaa."

Chắc do Phoniex chỉ là linh hồn nên trọng lượng của cô nhẹ tênh nên cậu vẫn chịu được.

Nhưng cứ ngồi như thế này làm cậu hơi ngại.

Lần này có vẻ Phoniex đùa hơi dai nên mãi không chịu xuống.

Rye phải ngồi ở tư thế ngả người ra ghế gần mười phút sau thì Phoniex mới tha cho cậu."

Trả đũa việc cả ngày hôm nay cậu bơ tôi nhé."

Vừa nói, Phoniex vừa lè lưỡi về phía Rye rồi chạy biến đi.

Chẳng hiểu cô nàng đang nghĩ gì nữa.Đến tối, Rye lại nhận được tin nhắn từ người bạn qua mạng của mình.[Hôm trước anh có gặp một thứ hay lắm.

Không biết cậu có thấy mấy vụ án mà báo đài đưa tin không nhỉ?](Em có.

Vụ đó mấy ngày hôm nay nổi lắm.)[Chắc là anh đoán được hung thủ là ai rồi.

Hehehe.]Rye bật giậy khỏi giường khi đọc được dòng chữ này.

Phoniex thấy vậy thì cũng ngó vào xem thử.(Anh nói rõ hơn được không?)

[Tất nhiên là không rồi.

Cậu còn nhỏ quá.

Biết được chắc cậu sốc mất.

Hehe.]"Thấy chưa.

Cậu còn nhỏ quá đó."

Phoniex nói, nhưng lúc này Rye không quan tâm lắm tới những lời của cô.

Cậu liên tục gõ vào màn hình điện thoại.(Có sao đâu.

Anh nói rõ đi.)[Thế để anh nói cho cậu một thông tin quan trọng này nhé.

Hung thủ thực chất không phải là con người đâu.]Vậy suy đoán của cậu là đúng.(Cái này em biết rồi.

Vết thương như vậy thù không có người nào gây ra được đâu.

Có tin nào khác không ạ?)[Úi.

Cậu biết rồi hả?

Chán quá, anh chỉ tiết lộ tới vậy được thôi.]Lần này thì Rye cáu thật rồi.

Những ngón tay của cậu gõ vào màn hình càng lúc càng mạnh hơn.(Em có một chị gái.

Em sợ chị ấy đi đường gặp chuyện.)[Ái chà.

Thế để anh tiết lộ thêm một chuyện nữa nhé.

Đó là một con khỉ đó.

Thôi bây giờ anh có việc rồi.

Tạm biệt nhé.]Trạng thái hoạt động của người này tắt ngúm.

Rye vẫn nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn ban nãy.

Hung thủ là một con khỉ ư?

Cậu tự hỏi thông tin này anh ta lấy từ đâu.

"

Vậy đây là người mà cậu gọi là bạn hả?"

Phoniex tò mò hỏi sau khi đã quan sát toàn bộ cuộc trò chuyện qua mạng của Rye."

Ừ."

Giọng cậu run run.

"Thật không thể tin được."

"Tin gì cơ.

Thông tin mà hồi nãy người ta cho cậu biết ư?

Có chuyện gì vậy?"

Rye lên mạng tìm thông tin về mấy vụ án gần đây cho Phoniex xem thử thì cô kinh ngạc."

Tất cả những điều này...

Do một con khỉ gây ra ư?

Cậu chắc là anh ta đáng tin chứ?"

Giọng nói của cô thể hiện rõ sự ngờ vực.Nhưng cậu nghĩ rằng người này có vẻ đáng tin.

Trước đây có một lần anh ta nói rằng sẽ có một vụ cướp ngân hàng sẽ xảy ra trong khoảng một giờ tới.

Ban đầu cậu nghĩ đó chỉ là một trò đùa, nhưng vụ này sau đó đã trở thành tâm điểm lớn trong vài ngày.

Điều này làm cho Rye trở nên tò mò về người này.

Khi được hỏi về công việc hiện tại thì anh ta chỉ nói.

"Đó là bí mật."

"Trước đây tôi chưa từng thấy một sự việc nào như thế này."

"Có lẽ nó xảy ra khi cô lạc trong không gian lãng quên."

Rye đưa ra phỏng đoán.

"À.

Như vậy là cô không còn biết gì về thế giới bên ngoài cho tới khi tôi được sinh ra hả?"

Cậu đột ngột chuyển chủ đề."

Đúng rồi.

Có chuyện gì muốn hỏi tôi hả?"

"Tôi muốn biết thử xem mọi thứ sau đó thay đổi như thế nào mà thế giới lại có vẻ thay đổi hoàn toàn trong trận chiến đó.

Nhưng chắc là không được rồi""Cậu nói tôi mới để ý.

Hiện nay không còn sót lại sinh vật nào từ hồi đó cả.

Không biết là có chuyện gì đã sảy ra nữa""Cô có nghĩ là do thuộc hạ của Draco gây ra không?"

Phoniex nhún vai "Tôi không chắc.

Nhưng bọn chúng cũng đâu có lí do gì để làm vậy đâu, phải không?"

Rye gật đầu đồng ý.

Vậy có nghĩa là đã có một sự kiện nào đó xảy ra trong quá khứ làm thay đổi toàn bộ lịch sử của nhân loại.

Cậu tụt xuống khỏi giường rồi ra ngoài.

Thấy vậy Phoniex cũng đi theo

phía sau."

Cậu đi đâu vậy?"

Cô hỏi."

Tôi muốn nhắc chị Luna đi đường cẩn thận thôi"

"Sao em biết chuyện này?"

Luna ngờ vực hỏi."

Em có thông tin này từ một nguồn đáng tin cậy.

Chắc thế..."

Rye ậm ừ.

Không biết nên giải thích sao cho Luna hiểu.Luna suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng "Thôi.

Dù sao thì...

Cảm ơn em vì đã nhắc chị nhé.

Em cũng phải cận thận đó""Vâng" Rye đáp."

Được rồi.

Em đi ngủ đi cho khoẻ.

Có muốn ngủ chung với chị không?"

"Chị đùa gì kì quặc vậy" Rye nói rồi chạy biến đi.

Về tới phòng, cậu nhận ra Phoniex đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.

"Sao vậy?"

Cậu hỏi.Phoniex nheo mắt lại rồi đột nhiên lắc đầu mất kiểm soát.

"Không có gì đâu.

Chỉ là tôi nghĩ nhiều thôi" Cô nói sau khi đã dừng lại."

Ừ.

Thế tôi tắt điện đi nhé""Ừ"Rồi ánh điện trong căn phòng vụt tắt.Sáng hôm sau.

Do đã rút kinh nghiệm từ hôm trước nên mới 6h15' Rye đã khoác cặp trên vai để sẵn sàng đi học."

Hôm nay em hăng hái ghê."

Luna nói "Chị tưởng em ghét việc đi học lắm mà."

"Đôi lúc con người sẽ có những thay đổi mà chính họ cũng không nhận ra."

"Ơ?"

Luna ngạc nhiên tiến tới áp tai vào trán Rye để kiểm tra.

"Vẫn bình thường mà nhỉ?"

"Chị nói thế là có ý gì hả?"

"Chị tưởng em bị ốm nên ăn nói lung tung."

"Xì, em vẫn khoẻ như vâm."

Luna mỉm cười "Thế thì tốt rồi"Phoniex đang đứng trước của để quan sát khung cảnh xung quanh thì Rye bước ra."

Đi thôi" Cậu vẫn nói bằng giọng đủ đển cả hai nghe."

Ừm" Phoniex gật đầu cái rụp "Mong hôm nay mọi việc đều thuận lợi"Trên đường tới trường, Rye nhìn những người xung quanh đi lướt qua cậu và Phoniex.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu."

Phoniex này, liệc có cách nào để người khác cũng nhìn thấy cô không."

Rye nhỏ giọng hỏi."

Ừm...

Có thì cũng có."

Nói rồi cô đưa tay lên cổ rồi tháo ra một vật gì đó, một vật được che bởi cổ áo của cô mà trước đây cậu không hề để ý.

Đó là một viên đá trong suốt có màu xám khói."

Cái này để làm gì vậy?"

Rye tò mò hỏi."

Nó là viên đá linh hồn."

Phoniex giải thích.

"Vì viên đá liên kết với tôi nên những người cầm vào nó sẽ có thể nhìn thấy tôi."

"Vậy có nghĩa là vẫn còn có những linh hồn khác nữa?"

"Ừm.

Chính xác."

Cô đồng ý với cậu.

"Đó là những linh hồn không chấp nhận việc mình đã chết.

Đa phần thì những linh hồn khác đều đi qua một cánh cổng, để làm gì thì tôi không biết."

"Vậy còn cô thì sao?"

Rye mắt tròn mắt dẹt hỏi.

"Cô thuộc loại nào?"

"Haha.

Tôi chỉ là tan biến phần xác thôi chứ thực ra chưa hề chết nhé."

"Ừm."

Rye gật gù."

Vẫn còn một loại đá khác cũng có năng lực nữa đó."

Phoniex nói thêm.

"Cậu có muốn nghe thử không?"

"Có.

Cô thử kể đi""Để xem nào, có một loại đá có thể đưa chúng ta đi xuyên qua thời gian đó.

Chỉ tiếc là không biết nó đưa ta đi đâu thôi."

Lúc này cả hai đã tới trường.

Vì cậu đi khá sớm nên lúc này cũng chẳng có mấy ai.

Cả hai tiếp tục bước vào sân trường.Lúc này Rye lại lên tiếng.

"Cô có thể cho tôi viên đá linh hồn của cô được không?"

"Tại sao thế?

Cậu vẫn có thể nhìn thấy tôi rồi mà?"

Rye im lặng.

Đúng là cậu vẫn có thể nhìn thấy Phoniex rồi thì cần quái gì tới viên đá đó nữa.Thấy vậy thì Phoniex cũng chìa viên đá ra.

"Đây.

Nếu cậu thích nó"Mắt Rye lúc này sáng lên như một đứa trẻ được quà.

"Cảm ơn."

Cậu nói rồi đưa tay ra nhận lấy viên đá.

Ngay khi chạm vào, một cảm giác lạnh buốt toả ra khắp bàn tay cậu.

Rồi viên đá dần dần đặc lại chứ không còn trong suốt như ban nãy.

"Ơ ơ ơ?"

Rye ngạc nhiên trước cảnh tượng này."

Viên đá sẽ thích ứng với người chạm vào nó.

Khi linh hồn chạm vào thì nó sẽ có dạng khí.

Còn khi người chạm vào thì nó có dạng đặc như vậy đó."

"Vậy lỡ nó rơi xuống đất thì sao?"

"Người cầm nó cuối cùng sẽ quyết định đặc tính của nó."

Phoniex mỉm cười, nói."

Hay quá."

Rye cảm thán trong khi đưa viên đá lên quan sát thật kĩ.Hai người cứ nói chuyện một cách vô tư mà không biết rằng có một học sinh khác đang quan sát cả hai ở một dãy lớp học gần đó .Buổi học hôm đó khá nhàm chán nên không có gì để nói.

Cho tới chiều, khi Rye đang đi lên cầu thang để về lớp học sau khi đã chuyển một vài giấy tờ mà giáo viên nhờ cậu.

Một học sinh khác lúc này cũng đang đi xuống cầu thang.

Khi ánh mắt của cả hai giao nhau, ngực trái của cậu bỗng nhói lên.Cả hai lúc này đều dừng lại khi đã cách nhau vài bậc cầu thang."

Này."

Kẻ kia lên tiếng.

"Tao tưởng tao đã giết mày rồi chứ nhỉ?"

Khi hắn quay đầu lại thì ngay lập tức, Rye lấy đà rồi thực hiện một cú tate geri nhưng kẻ kia đã nhanh chóng né được.

Ngay sau đó, cậu nhận nguyên một cú left hook đau điếng.

"Khụ khụ."

Rye nằm vật vã trên nền gạch, cảm giác như toàn bộ sức lực của cậu đều tan biến ngay sau khi ăn trọn cú đấm này vậy.

"Mày làm cái gì thế?"

Hắn cất giọng hỏi đầy vẻ chế nhạo.

"Tưởng mấy trò mèo này mà thắng được tao à?"

Rồi hắn nhấc cậu lên và ném mạnh vào tường.

Khi hắn tiến tới gần cậu thì đột nhiên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Hắn quay lại nhìn về phía trên cầu thang, không có ai ở đó, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của một người."

Hôm nay tha cho mày."

Hắn nói rồi nhanh chóng rời đi.

Rye đau đớn ôm bụng đứng dậy.

Toàn thân cậu lúc này đau buốt, nóng ran lên.

Chắc các vết thương đang phục hồi lại.

Cậu nhận ra một điều sau cuộc đấu vừa rồi là sức chiến đấu của cả hai chênh lệch rất nhiều.

Cậu cũng tò mò về lí do hắn đột nhiên tha cho cậu như vậy.

Một kẻ sẵn sàng ra tay giết người chỉ vì một chiếc lõi mà lại dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy ư?Rye cố gắng quay trở lại lớp học sau đó.

Cậu thấy Phoniex đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới sân trường.

Trông cô nàng lúc này bình thản hết sức.Trên đường về nhà sau buổi học, Rye vừa đi vừa kể lại sự việc đã xảy ra cho Phoniex nghe."

Cậu bảo sao cơ?"

Phoniex hoảng hốt khi nghe Rye kể lại câu chuyện.

"Thế thì nguy to rồi."

Rye gật đầu, cậu vẫn đang suy nghĩ về trận đấu đó.

Nếu không có khả năng phục hồi thì cậu đã chết chắc rồi.

Phoniex lúc này cũng rơi vào im lặng.

Vẻ mặt cô lúc này tràn đầy sự lo lắng.Cuối cùng, cô thở dài rồi nói "Tối nay cậu có thể kiếm một chỗ nào vắng vẻ không?"

"Sao vậy?"

Rye thắc mắc."

Cũng không có gì đâu, chỉ là tôi muốn cho cậu xem mấy thứ quan trọng."

Cô có vẻ bất lực khi nói ra điều này."

Tôi cũng không chắc nữa.

Có lẽ là có một nơi..."

"Vậy phiền cậu tối nay dẫn tôi ra đó nhé""..."

Sau đó cả hai đều im lặng cho tới lúc về nhà.Buổi tối hôm đó, Rye trèo lên lan can rồi nhảy xuống dưới từ tầng hai.

Một tiếng rắc khe khẽ vang lên khi chân cậu chạm đất."

Úi úi úi."

Rye đau đớn kêu lên.

Đáng lẽ ra cậu nên xin phép Luna đàng hoàng mới phải, nhưng nếu thế thì chắc gì cô đã cho cậu đi.

Còn Phoniex, vì là linh hồn nên cô dễ dàng đáp đất mà không sao."

Sao cậu liều thế?"

Cô hỏi.

"Do có khả năng phục hồi nên cậu mới thế à?"

"Tất nhiên rồi."

Rye nói, loạng choạng đứng dậy.

Ở cả hai cổ chân cậu đang bốc khói nghi ngút.

"Tệ thật đó."

Cả hai đều nhanh chóng đi tới nơi mà Rye đề xuất.

Đó chính là công viên, nơi lần đầu cả hai gặp mặt nhau trực tiếp.

Khung cảnh về đêm ở đây khá kì quái.

Chẳng hiểu tại sao người ta lại xây dựng một công viên ở một nơi vắng vẻ như thế này.Phoniex nhìn ngó xung quanh một lúc rồi nói.

"Được rồi.

Đầu tiên là về khả năng sử dụng lửa vốn có của tộc phượng hoàng nhé."

Cô đưa tay phải lên tạo ra một ngọn lửa, năng lượng từ ngọn lửa toả ra làm cho không gian xung quanh sáng hơn đôi chút.

Rye kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này."

Tôi cũng có thể tạo ra lửa như vậy ư?

Tại sao trước giờ tôi không biết nhỉ?"

"Năng lực lửa của phượng hoàng chỉ kích hoạt một lần.

Đó là khi tính mạng cậu gặp nguy hiểm, sau đó thì không cần kích hoạt nữa."

Phoniex từ tốn giải thích.

"Vậy tới tận khi tôi bị tấn công vào ngày hôm đó thì khả năng này mới được kích hoạt hả?"

"Đúng rồi."

Cô hạ tay xuống, ngọn lửa sau đó vụt tắt và trả lại bóng tối và sự lạnh lẽo cho màn đêm.

"Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu cách điều khiển chúng nhé."

"Để cho dễ hình dung thì cậu nhắm mắt vào đi.

Và nhớ nghe những gì tôi hướng dẫn đó."

Cô nhắc nhở.Rye sau đó làm theo lời Phoniex và nhắm mắt lại."

Được rồi, đầu tiên cậu thử tưởng tượng ra trước mặt cậu là một ngọn lửa đi.

Sau đó thì đưa hai tay lên đỡ lấy nó."

Được một lúc thì cô nói tiếp.

"Cậu mở mắt ra được rồi."

Khi Rye mở mắt ra, điều khiến cậu ngạc nhiên là trên tay cậu đã xuất hiện một ngọn lửa y hệt như cậu đã tưởng tượng."

Oaaa."

Cậu thốt lên kinh ngạc pha chút thán phục.

"Tuyệt quá."

"Ừm" Phoniex bất giác mỉm cười khi thấy cậu vui như vậy.Ngọn lửa sau đó từ từ yếu dần rồi tắt ngúm.

Có vẻ như cậu đã nắm bắt được cách điều khiển năng lực này rồi.

Lúc này Phoniex lên tiếng."

Tiếp theo nhé."

"Vẫn còn cái gì nữa hả?"

Rye ngây ngô hỏi."

Tất nhiên rồi.

Bây giờ mới đến phần thú vị nè."

Rye vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của những lời Phoniex nói thì cô tiếp tục bảo cậu nhắm mắt lại.

Khi Rye đã nhắm mắt, Phoniex từ từ đưa tay phải lên rồi dùng ngón tay chọc vào trán cậu.

Móng tay sắc nhọn của cô đâm sâu vào trán Rye làm máu chảy dài xuống cằm cậu.

Một dấu ấn có hình ngọn lửa xuất hiện ở ngay vị trí đó sáng rực lên.

Khi đã xong việc, cô hạ tay xuống.

Vết thương ban nãy đã hoàn toàn lành lại còn Rye thì ngã lăn ra đất."

Cái gì kinh khủng quá vậy?"

Cậu run rẩy hỏi, tay đưa lên xoa vị trí mà Phoniex chọc vào.Phoniex cũng chậm rãi ngồi xuống đưa hai bàn tay ra ôm lấy khuôn mặt cậu.

"Đó là thanh kiếm đã giúp cậu đánh bại Draco đó, một thánh kiếm của tộc phượng hoàng có tên là Liệt Hoả."

Cô chậm rãi nói.

"Thanh kiếm được liên kết với tôi.

Nếu một ngày nào đó, cậu không thể triệu hồi được nó...

Thì cậu cần biết rằng lúc đó linh hồn tôi đã không còn đồng điệu với linh hồn của cậu nữa, nhé."

Rye chậm rãi gật đầu.Thế là xong việc buổi tối hôm nay.

Cả hai sau đó cùng trở về nhà.

Bây giờ lại thêm một vấn đề nữa mà ban nãy Rye quên không tính tới, đó là làm sao để quay trở lại phòng cậu."

Cậu thử dùng lửa để bật lên xem."

Phoniex đưa ra lời khuyên.

"Giống tên lửa phản lực ấy."

"Thế cũng được à?"

"Phải đó, ban đầu thì chỉ có cách đó thôi.

Hehe, cậu phải cẩn thận khi dùng nó đấy"Rye nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn lên lan can.Ở dưới nhà lúc này, Luna đang chăm chú xem một bộ phim mới ra mắt.

Đột nhiên, một tiếng rầm rõ to vang lên ở trên phòng của Rye làm cô giật mình."

Rye?"

Cô lên tiếng sau một lúc nghe ngóng tình hình.Ở lan can lúc này, Rye đang nằm sõng soài ở dưới đất.

Ban nãy cậu quên không tính tới khoảng cách và lực bật nên cậu đập thẳng vào lan can rồi thành ra như thế này đây.Cánh cửa phòng cậu từ từ mở ra và Luna ngó vào trong.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô hỏi."

Em bị ngã thôi."

Cậu nói rồi từ từ ngồi dậy, cố gắng kiềm chế cơn đau."

Em cần phải cẩn thận hơn chứ."

Cô nói rồi cũng nhanh chóng rời đi."

Dạo này chị ấy mê mấy bộ phim đó quá rồi."

Rye than."

Chắc lúc nào đó tôi cũng sẽ xem thử cùng cô ấy."

Phoniex ngồi phịch xuống giường, nói."

Chắc cô không thể ngồi được năm phút đâu.

Để nói thẳng ra thì để hiểu được nội dung của mấy bộ phim đó thì cũng phải động não khá nhiều đấy."

Phoniex mỉm cười nhìn Rye.

"Từ bây giờ cậu phải làm quen dần với năng lực này đấy""Chắc là tôi sẽ quen nhanh thôi."

Rồi cậu đưa tay lên vươn vai.

"Tôi sẽ chuẩn bị đi ngủ, ngày hôm nay mệt thật đó."

Nhìn bóng lưng Rye rời khỏi phòng, Phoniex ngả lưng xuống giường.

Chuyện hôm nay thế nào cũng sẽ đến tai của Draco, mọi thứ sau đó có lẽ sẽ rắc rối lắm đây.
 
Aska & Darkness
Chương lV: Nguy hiểm cận kề


Hai ngày sau cuộc chạm trán với Rye trên trường học, Shiki hiện tại đang trên đường đi gặp một người để chuyển lời của thủ lĩnh cho hắn.

Một lúc sau, Shiki lúc này đang đứng trước cửa của một ngôi nhà sang trọng nằm trên núi.

Hiện tại hắn không được thoải mái cho lắm vì kẻ mà hắn sắp gặp sẽ hơi rắc rối.Cánh cửa từ từ mở ra, ngay khi vừa bước vào bên trong thì Shiki đã vội né sang một bên.

Một con dao từ đâu bay thẳng tới phía của hắn rồi găm chặt vào cánh cửa.

Đưa mắt nhìn về phía mà con dao bay tới, Shiki nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc ghế sofa, tay phải vẫn cầm một ly nước màu đỏ.

Đó là kẻ mà Shiki cần phải gặp."

Xin lỗi nhé."

Kẻ đó nói.

"Tôi tưởng có người đột nhập trái phép."

"Câm mồm đi, Valerius."

Shiki cọc cằn nói.

Từ trước tới nay hắn đã không ưa nổi Valerius vì sở thích quái dị của hắn."

Thế cậu tới đây có việc gì nhỉ?"

"Việc của thủ lĩnh giao cho ngươi."

Shiki nói rồi lấy ra một đoạn dây từ sau vạt áo choàng mà hắn đang mặc rồi ném về phía của Valerius.

"Cái gì đây?"

Valerius bắt lấy rồi quan sát vật này một cách tỉ mỉ."

Con phượng hoàng đó đã tái sinh rồi.

Thủ lĩnh nói rằng ngươi hãy đi bắt nó về và trói lại bằng sợi dây đó cho tới khi ngài tới gặp ngươi.

Hiện tại có việc khác quan trọng hơn mà thủ lĩnh cần làm."

Lúc này có tiếng rên rỉ ở bên dưới chân của Valerius.

Shiki đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh thì nhận ra có một người đàn ông trung niên đang bị trói chặt ở đó, trên người đầy những vết cắt.Hất đầu về phía người đàn ông bị trói dưới đất, Shiki lên tiếng hỏi.

"Ngươi lại làm trò gì thế?"

"Cũng không có gì."

Valerius thản nhiên trả lời.

"Có một cuộc va chạm nho nhỏ đã xảy ra giữa hai chúng tôi thôi, thế mà anh bạn này lại gọi cả nhóm người tới để xử tôi mới buồn chứ."

Nói rồi hắn ngước nhìn lên trần nhà.Shiki cũng nhìn theo thì phát hiện những tấm da người bị kéo căng ra rồi được Valerius "trang trọng" đặt trong một tấm kính.

Shiki nhăn mặt ghê tởm thì Valerius nhún vai."

Đây mới là nghệ thuật đích thực."

Hắn nói tiếp khi nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của Shiki.

"Thực ra tôi cũng làm việc tốt mà, cậu có biết rằng chỗ nội tạng của bọn chúng tôi đã đem tặng cho các bệnh viện không?"

Shiki phớt lờ những lời hắn nói rồi quay lưng bỏ đi.

Sau khi Shiki rời đi, Valerius đặt cốc nước xuống bàn."

Chậc, vị dở tệ."

Valerius liếc nhìn người đàn ông kia.

"Không biết máu của mày có vị như thế nào nhỉ?

Tao thực sự muốn uống thử máu của mày đó."

Hắn bắt đầu liếm môi, ánh mắt hắn tĩnh lặng, không một chút biểu cảm.

Từ túi áo blouse của mình, hắn lấy ra một con dao mổ sáng loáng.

Ngay sau đó là một tiếng hét kinh

hoàng vang vọng khắp căn nhà.Về phía Rye, cậu vẫn không hề hay biết gì mà vẫn đi học cùng Phoniex như bình thường.

Buổi chiều hôm đó, cả hai về nhà sau buổi học."

Chào chị Luna."

"Xin phép ạ."

Khi vào tới phòng khách, Rye ngơ ra một lúc khi thấy có một cô gái khác đang ngồi trên ghế, bên cạnh là Luna."

Mừng em về nhà."

Luna nói khi cậu bước vào, cô gái kia cũng ngước lên nhìn cậu."

Chào em nhé."

Cô gái nở một nụ cười đầy rạng rỡ.

"Vâng?"

Rye ấp úng trả lời.

Sau một lúc lưỡng lự thì cậu nhanh chóng đi tới bên canh Luna rồi ngồi xuống, Phoniex cũng nhanh chóng bước tới đứng cạnh cậu."

Em ấy hơi nhát người một chút.

Cậu chú ý nhé, Belle."

Luna đùa."

Tớ biết rồi mà."

Belle cũng nhanh chóng hùa theo.Chỉ có Rye là ngơ ra đó nhìn chằm chằm vào cô gái kì lạ trước mặt, có vẻ trước đây cậu đã gặp Belle ở đâu rồi thì phải."

Mặt chị có gì hả?"

Belle hỏi khi nhận ra Rye đang nhìn mình."

Ơ không."

Cậu vội nói, hơi hoảng khi bị phát hiện hành động này.

"Em thấy chị hơi quen nên nghĩ rằng chắc trước đây em đã gặp chị ở đâu đó..."

Luna và Belle quay sang nhìn nhau rồi phá lên cười.

Rye cũng quay sang nhìn Phoniex với vẻ mặt khó hiểu."

Hồi còn nhỏ thì cô ấy hay tới nhà mình chơi đó.

Em không nhớ hả?"

Luna cười ngặt nghẽo.

"..."

Rye im lặng trước tình huống này.

Trong trí nhớ của cậu thì không hề có ai giống cô gái này .

Đột nhiên Phoniex vỗ vai cậu và nói rằng mình có việc này cần ra ngoài một lát rồi cô rời đi ngay, có vẻ nãy giờ cô không chú ý tới cuộc trò chuyện này lắm."

Thực sự em không nhớ chị sao?"

Belle hỏi."

Ơ...

Vâng?"

"Hồi đó chị hay cho em kẹo đó."

"A."

Rye thốt lên một tiếng như thể nhớ ra gì đó.

Hồi còn nhỏ, mỗi lần cậu khóc lóc đòi đi chơi và không chịu làm bài thì luôn có một cô bé trạc tuổi Luna đưa cho cậu mấy cái kẹo vị dâu.

Có lẽ đó là lí do khiến cậu mê mẩn hương vị của những chiếc kẹo này.

Sau này cô bé đó chuyển tới nơi khác nên từ đó cậu không gặp lại cô bé đó nữa.Thấy Rye trưng ra biểu cảm như vậy, Belle liền lên tiếng hỏi.

"Thế em đã nhớ ra chị chưa?"

"Chắc là rồi."

Rye khẽ đáp.Luna nói, vẻ trách móc.

"Hồi đó cậu cho em ấy ăn nhiều kẹo quá đó."

"Hi hi, có sao đâu mà."

"..."

Cả ba nói chuyện một lúc nữ thì Belle đứng dậy, cô vươn vai một cách sảng khoái .

"Bây giờ tớ phải về rồi.

Hẹn gặp lại nhé."

"Cậu đi cẩn thận."

Cô đưa mắt nhìn Rye.

"Tạm biệt em nhé."

"Vâng."

Cậu khẽ đáp.Rồi Belle nhanh chóng ra về.

Luna cũng đứng dậy, vẻ mặt đầy rạng rỡ"Lâu lắm rồi mới gặp lại cô ấy, vui thật đó."

Rye tò mò hỏi.

"Chị ấy và chị thân lắm ạ?"

Luna gật đầu.

"Ban đầu chị và cô ấy học khác lớp nên không nói chuyện mấy.

Sau này mới có dịp làm thân và chơi với nhau tới tận bây giờ đó."

"Ừm."

Rye gật gù.

Luna sau đó nhanh chóng đi hâm lại bữa ăn tối còn Rye thì vẫn ngồi đó nghịch điện thoại cho tới khi Phoniex quay lại."

Cô đi đâ...?"

Rye khựng lại khi thấy vẻ mặt của Phoniex, trông cô lúc này lộ rõ sự hoảng hốt.Lúc này Belle đang trên đường đi về nhà.

Hiện tại chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ những cột đèn đường.

Khi cô đi qua một con hẻm nhỏ thì một bóng đen vụt ra định tóm lấy cô nhưng lại bị đẩy ngược lại trong con hẻm ngay lập tức.

"Ơ...?"

Belle quay đầu lại nhưng không thấy gì.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô, bước chân cô bắt đầu di chuyển nhanh hơn, có lẽ cô phải về nhà càng sớm càng tốt.Trong con hẻm lúc đó xuất hiện hai bóng người đang đứng đối đầu nhau dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng khi bị những đám mây che kín.

Cái bóng bé hơn gầm gừ vẻ đe doạ."

Mày là ai?

Sao lại cản trở tao?"

"Tao không thể để mày làm hại người khác như thế được."

Rye nói rồi đưa tay phải lên siết lại thành nắm đấm.

Hai tia lửa lớn phụt ra từ tay cậu rồi tắt dần, để lộ ra một thanh kiếm sáng rực.Thú thực thì đây là lần đầu cậu dùng kiếm nên chắc sẽ hơi run tay, chưa kể thị lực của cậu vào ban đêm cực kì tệ kiến cậu càng gặp khó khăn trong việc xác định đối thủ.

Những đám mây đen che phủ mặt trăng cũng đã trôi dần đi làm cho ánh sáng chiếu xuống cũng được cải thiện.

Lúc này Rye mới nhìn rõ kẻ đó.

Một thân hình nhỏ bé với khuôn mặt đầy lông lá như một con khỉ và đôi mắt sáng rực lên trong không gian.

Vậy là người bạn qua mạng của Rye đã nói đúng?"

Mày là kẻ đã gây ra mấy vụ án mà báo đài đưa tin đó hả?"

Hắn không trả lời mà trực tiếp lao thẳng vào Rye tấn công.

Khi cậu đưa kiếm lên để chặn lại thì một vấn đề nữa lại phát sinh, đó là thanh kiếm của cậu quá dài cho một không gian chật hẹp như con hẻm này nên thanh kiếm bị mắc lại bởi những bức tường gồ ghề phát ra những tiếng keng chói tai.Một cơn đau buốt ập tới khi kẻ kia cào vào cánh tay cậu và để lại một vết thương sâu hoắm, máu đỏ từ vết thương nhanh chóng tuôn ra khắp cánh tay cậu."

Hự..."

Rye vô thức bật ra một tiếng kêu rồi nhanh chóng đưa thanh kiếm lên thủ lại thế.

Kẻ kia cũng bật lùi lại sau khi đã gây ra thương tích cho Rye.

Vết thương của cậu bắt đầu bốc cháy rồi từ từ lành lại, ngay cả vết máu cũng dần biến mất.

Vẻ mặt của kẻ kia khi ấy lộ rõ vẻ hoang mang khó có thể dấu khi thấy cảnh này."

Mày...

Sao mà mày có thể?"

"Mày không cần biết."

Cậu đáp.Có vẻ như Rye sẽ không thể sử dụng vũ khí ở đây nên cậu nhanh chóng thu hồi lại nó.

Chớp lấy thời cơ này, kẻ kia lại tiếp tục lao lên để tấn công nhưng Rye đã đưa tay phóng ra một ngọn lửa lớn bao trùm gần như toàn bộ con hẻm này.

Ngay khi ngọn lửa vừa tắt đi thì cậu nhận nguyên một cú đạp thẳng vào mặt làm cậu choáng váng."

Suýt nữa thì chết."

Hắn ngoái lại nhìn Rye một lần cuối rồi nhanh chóng tẩu thoát.Khuôn mặt Rye lúc này cực kì tệ.

Nó đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao bọc lại để hồi phục."

Thật thảm hại."

Cậu nói khi đã hoàn toàn phục hồi.

Đó chỉ là một con khỉ thôi mà đã có thể làm cậu ra nông nỗi này thì sau này phải đối đầu với Draco thì sao cậu có thể thắng được.Lúc này Phoniex từ đâu xuất hiện."

Cậu có sao không?"

Cô lo lắng hỏi.

Ban nãy cô đã quan sát tất cả nhưng không thể hỗ trợ cậu vì cô chỉ là linh hồn, ngoài cậu ra thì cô không thể chạm vào ai khác."

Như cô thấy đó...

Chỉ có cơn đau thôi."

Cậu đáp lời.

"Còn lại mọi thứ hoàn toàn ổn."

Phoniex thở dài.

"Cậu...

Hơi tệ trong việc nắm bắt và phân tích chiến lược nhỉ?"

Rye nhướn mày, giọng đầy khó chịu.

"Ừ thì mắt tôi kém hơn vào ban đêm..."

"Lúc cậu tấn công hắn bằng lửa thì cậu không thấy hắn dùng tay bám lên bức tường hả?"

"Không, không hề."

"Ha."

Phoniex phát ra một âm thanh chán chường.

"Thôi được rồi, về nào."

Cô nói.

"Có lẽ chúng ta cần tìm một cách nào đó để cho cậu luyện tập."

Rye gật đầu, vẻ mặt lộ rõ sự chán nản.Buổi tối hôm đó, Rye nhắn tin kể về việc chạm mặt tên sát nhân với người bạn qua mạng của mình, tất nhiên là không đả động gì tới việc cậu dùng năng lực.[Cậu nói thật á?](Vâng.)[Vậy cậu không bị thương ở đâu chứ?](Em có, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.)[Cậu may thật đó.

Trước giờ chưa có ai chạm mặt hắn mà sống sót đâu.

Tốt nhất là nên cẩn thận.]"..."

Rye im lặng khi đọc dòng tin nhắn này.

Một cảm giác lo lắng bùng lên trong cậu.

Lỡ như sau này hắn nhắm tới Luna thì chuyện gì sẽ sảy ra?Lúc này cậu lại nhận được một tin nhắn từ người bạn của cậu.[Chúng ta có thể gặp nhau vào cuối tuần này được không?

Anh thực sự lo cho cậu đấy.] Tin nhắn được gửi tới kèn theo một địa chỉ, nhìn sơ qua thì nơi đó khá gần ngôi trường mà hiện tại cậu đang học.(Ý anh là sao?) Rye nhắn tin trả lời ngay lập tức."

Phoniex này."

Cậu cất giọng.

Cô nàng lúc này đang ở ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời về đêm, khi nghe thấy Rye gọi mình thì cô phản ứng ngay lập tức và bước tới gần Rye."

Hửm?"

"Nhìn này."

Rye nói rồi chìa điện thoại về phía cô.Mắt cô lướt nhanh qua những dòng tin nhắn."

Cậu định gặp anh ta thật hả?"

Phoniex hỏi.Rye gật đầu.

"Tôi thấy vị trí anh ta gửi tới khá gần ở đây."

Phoniex nghi hoặc hỏi lại.

"Lỡ như đây là cái bãy để gài cậu thì sao?"

"Tôi không biết."

"Thú thực thì tôi không tin người lạ cho lắm."

"Có sao đâu.

Cùng lắm thì lại có một cuộc chiến."

Nghe vậy làm Phoniex bật cười.

"Thế thì cậu lại thua nữa à?

Nhìn cậu như thế tôi sót lắm đó."

Cô nói rồi chọc ngón tay vào má cậu."

Có thể thế thật.

Nhưng làm sao tôi chết dễ thế được""

Sau này cậu sẽ nhận ra rằng nhiều lúc chết đi lại là một cách giải thoát tốt nhất."

Cô nhẹ nhàng nói."

Mặc kệ đi.

Hiện tại thì anh ta có vẻ như không giống người xấu lắm.

Để tôi thử hỏi kĩ lại xem sao."

"Cậu vẫn cứng đầu thật đó.

Ha ha."

Sáng hôm sau, trong tiết học thể chất.

Trong khi các học sinh khác đang tham gia các hoạt động khác thì Rye lại lỉnh ra một góc ngồi."

Cậu không chơi với các bạn à?"

Phoniex hỏi."

Không.

Tôi không muốn."

"Chán cậu thật đó.

Cậu không thấy buồn hả?"

Vẻ mặt Rye ngạc nhiên pha chút bối rối.

"Hả?

Tại sao chứ?"

"Không sao cả.

Chỉ là tôi thấy cậu lúc nào cũng lủi thủi một mình ấy.

Tôi hơi lo lắng về các mối quan hệ xung quanh của cậu."

"Cần gì đâu."

Rye khẽ đáp.

"Tôi có cô để nói chuyện rồi mà."

Phoniex khẽ mỉm cười.

"Cậu thấy vui khi nói chuyện với tôi, dù tôi chỉ là một linh hồn thôi hả?"

"Miễn không có ai khác thấy tôi lẩm nhẩm một mình."

"Cậu lẩm nhẩm gì đấy?Một giọng nói quen thuộc cất lên ngay bên cạnh làm cả Rye và Phoniex giật bắn lên.

Chỉ một chút nữa thôi là tim của cả hai rụng rời ra rồi."

Cậu ở đây từ bao giờ vậy?"

Rye lắp bắp hỏi khi thấy Neo đang đứng trước mặt cậu, đôi mắt đầy vẻ dò xét."

Cũng mới thôi.

Tôi thấy cậu ngồi một mình nên định tới rủ cậu có muốn chơi bóng chuyền cùng không."

"Thôi thôi, tôi xin khiếu."

Rye vội từ chối."

Mà nãy giờ cậu lẩm bẩm gì vậy?"

"Có gì đâu?"

"Vậy hả?"

Có vẻ cậu ta không tin lắm.Cả Rye và Phoniex lúc mà đều lo sợ một thứ gì đó sắp ập tới.

Nhưng Neo cũng gật gù."

Ồ, nếu cậu không muốn chơi thì thôi vậy."

Nói xong thì Neo rời đi ngay lập tức.Phoniex thở phào.

"Nguy hiểm thật đó."

"Ừ."

Rye đáp.

"Mà thế mới thú vị chứ.

Tim tôi vãn còn đập loạn lên nè."

"Thế này thì đau tim quá.

Chúng ta cần cẩn thận hơn trong việc giao tiếp."

Rye im lặng một lúc rồi nói tiếp.

" Không biết cái tên hôm qua là gì nhỉ?

Thú thực thì tôi hơi tò mò về nguồn gốc của hắn."

"Có lẽ hắn là sản phẩm của một thí nghiệm vô nhân đạo nào đó mà người ta để xổng mất."

Phoniex nói.

"Dù sao thì hắn vẫn là một kẻ nguy hiểm."

"..."

Đến chiều, Rye và Phoniex về nhà ngay khi tan học.

Khi vào trong nhà thì Rye cảm thấy một bầu không khí âm u bao trùm lấy ngôi nhà."

Chị Luna?"

Cậy lên tiếng gọi nhưng không có ai trả lời."

Chắc cô ấy có việc nên ra ngoài chăng?"

Phoniex thắc mắc."

Có thể..."

Rye chậm rãi tiến vào trong.

Căn nhà yên ắng một cách lạ thường.

Đột nhiên cả hai nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Cả hai giọng nói vang ra đều quen thuộc với Rye.

Cậu vội chạy ra mở cửa, thấy vậy, Phoniex cũng nhanh chóng đi theo sau.

Khi cánh cửa mở ra.

Ở bên ngoài có Luna và một người phụ nữ đã đứng tuổi.

Đôi mắt Rye sáng lên ngay lập tức.

"A, mẹ tới đây từ bao giờ vậy?"

Cậu hớn hở lao vào vòng tay của người phụ nữ.

Bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi lên tiếng.

"Mẹ mới tới đây ban nãy thôi.

Thế con ở đây có thích không?"

Rye gật đầu vui vẻ.

"Thích lắm."

Luna đứng một bên tủm tỉm cười.

"Ở với con thì sao mà không thích được."

Cô nói tiếp.

"Vào nhà thôi mẹ ơi."

Cả người phụ nữ và Luna đều vào nhà trước.

Chỉ còn lại Rye và Phoniex ở đó, lúc này Phoniex mới lên tiếng."

Đó là...

Mẹ cậu hả?"

"Ừm."

"Bà ấy trẻ thật đó."

Cô cảm thán."

Trước giờ ai cũng nói thế...

Giờ thì vào nhà thôi."

Cả hai sau đó cũng vào trong rồi đóng cửa lại.
 
Aska & Darkness
Chương V: kẻ dẫn đường tới kho báu


Khoảng tám giờ sáng, Rye và Phoniex đang trên đường đi tới điểm hẹn mà người bạn qua mạng của Rye đã hẹn.

Vừa đi cậu vừa nhìn vào màn hình điện thoại.

"Xem nào..."

Rye lẩm nhẩm.

Trên màn hình điện thoại của cậu hiển thị một quán cà phê có vẻ trang nhã.

"Anh ta hẹn cậu tới đó hả?"

Phoniex hỏi.

Rye chậm rãi gật đầu mà không nói gì thêm.

Cả hai tiếp tục đi cho tới khi đến một con hẻm nhỏ.

Đây là con đường mà cậu hay đi tới trường.

Bình thường thì nó khá vắng vẻ, rất hiếm khi cậu bắt gặp ai đó trên con đường này.

Ngay khi cậu đi vào được mấy bước thì đột nhiên Phoniex túm lấy áo của cậu rồi giật mạnh lại làm cậu ngã lăn ra, một sự bối rối thoáng hiện lên trên gương mặt của cậu.

"Hả...?"

Rye lồm cồm đứng dậy.

Hình như cậu vừa thấy có ai đó nhảy từ bên trên xuống ngay chỗ ban nãy cậu đứng.

Hiện tại Phoniex đang đướng chắn trước mặt cậu với vẻ mặt căng thẳng.

"Cậu tránh được cú đó sao?"

Một người đàn ông lên tiếng.

Đó chính là kẻ đã nhảy xuống hòng tấn công Rye.

"Rye, cẩn thận đó."

Phoniex lên tiếng.

"Kẻ này cũng là một thuộc hạ của Draco."

Lúc này hắn đi xuyên qua Phoniex để tiến tới gần Rye.

Cả hai chưa kịp phản ứng thì một cú đấm giáng mạnh xuống đầu của Rye làm cậu bất tỉnh ngay lập tức.

"Cái quái gì?"

Ngay khi Phoniex phản ứng lại thì kẻ kia đã đưa Rye đi mất.

Một cảm giác bất lực và sợ hãi bao trùm lấy cô.

Trong quá khứ, kẻ đó là một trong số các thuộc hạ trung thành của Draco mà cô có ấn tượng sâu nhất, một kẻ có sở thích quái đản chuyên đi săn và uống cạn máu của các tộc nhân phượng hoàng.

Đó là Valerius, một vampire thuộc tầng lớp hoàng tộc.

Là kẻ mà không một ai muốn đối đầu bởi sự tàn bạo và khát máu một cách thuần túy.

Người ta thà chết chứ không bao giờ muốn rơi vào tay hắn.

"Phải làm sao đây?"

Phoniex hoảng loạn.

Bây giờ Rye đã bị hắn tóm được rồi, ai biết kẻ đó sẽ giở trò gì với cậu.

Lỡ như hắn làm lệch lạc tư tưởng của cậu thì rất khó để có thể kéo cậu trở lại.

Rye lờ mờ tỉnh dậy, hiện tại cậu đang ở trong một căn phòng trắng tinh.

Cậu từ từ ngồi dậy thì phát hiện ra hai tay mình bị trói chặt ở phía sau, dù có cố gắng nhưng không có cách nào để thoát ra khỏi sợi dây này.

Cậu thử dùng năng lực lửa để đối cháy sợi dây nhưng...

Lúc này có một giọng nói vang lên.

"Không được đâu cậu bé à."

"Hả?"

Rye chuyển sự chú ý của mình đến nơi phát ra giọng nói.

Một người đàn ông trẻ đang đứng dựa lưng vào tường.

Khoác trên mình chiếc áo blouse và gương mặt đào hoa làm người đó toát lên một vẻ lịch lãm.

Đó là ấn tượng ban đầu của Rye khi nhìn thấy người này.

"Xin chào nhé."

Hắn lên tiếng.

"Xin tự giới thiệu, tôi tên là Valerius."

Hắn hơi cúi người khi tự giới thiệu, khoé môi hơi nhếch lên khi cười.

Rye sực nhớ ra đây là kẻ ban nãy đã tấn công mình trong con hẻm.

Một dự cảm không lành đang sôi sục trong người cậu.

"Sao nhìn vẻ mặt của cậu có vẻ không được thoải mái nhỉ?"

Valerius nói, rồi mắt hắn nheo lại đầy ẩn ý.

"Hay là cậu đang sợ...?"

Rye im lặng không nói gì, hơi thở của cậu lúc này trở lên gấp gáp.

Thấy vậy, Valerius liền tiến tới, hắn quỳ xuống rồi nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt cậu bằng cả hai tay.

Một cảm giác lạnh lẽo toả ra khắp mặt cậu.

Hắn thủ thỉ.

"Bây giờ không ai có thể cứu cậu được đâu."

Hiện tại cậu muốn hét lên tên của Phoniex nhưng một cảm giác sợ hãi đã giữ chặt lại cổ họng của câu.

Rye có thể cảm nhận được móng tay sắc nhọn của hắn đang găm sâu vào da thịt cậu.

Từng dòng máu nóng chảy dài từ mặt xuống cằm làm Rye rùng mình.

Valerius thả tay ra rồi đứng dậy.

"Chờ tôi một lát nhé."

Hắn nói rồi rời khỏi căn phòng này.

Ngay khi hắn rời đi, cơ thể Rye lúc này đổ rạp xuống sàn nhà.

Không hiểu sao năng lực của cậu lại không thể sử dụng.

Cậu có một cảm giác hoàn toàn trống rỗng như thể năng lực của cậu đã bị phong toả hoàn toàn.

Một lúc sau thì Valerius quay lại, điều làm Rye ngạc nhiên là hắn còn dẫn theo một người nữa cũng bị trói chặt chân tay, miệng không ngừng là hét gì đó.

Toàn thân của người này chi chít các vết cắt, máu từ vết thương chảy ra sàn nhà trắng tạo ra một khung cảnh kinh hoàng.

Đôi mắt của người này mở to ra khi nhìn thấy Rye, đó là một đôi mắt chứa đựng sự tuyệt vọng.

Valerius ném người này xuống sàn nhà rồi ngồi lên thân thể to béo của kẻ xấu số này.

"Cậu biết không, tên này là một kẻ sát nhân đó.

Hắn bị tôi tóm được trong khi đang thực hiện hành vi phạm pháp."

Valerius kể, đôi mắt sắc lạnh của hắn xoáy sâu vào Rye như thể hắn có thể nhìn thấu mọi tâm can của cậu.

Rồi Valerius lấy ra một con dao mổ, loại dao mà các bác sĩ chuyên dùng để phẫu thuật.

Hắn đâm mạnh vào mu bàn tay của người kia một nhát bất ngờ.

Máu đỏ văng lên nền nhà và cả chiếc áo của hắn.

Rye giật mình trước cảnh tượng này.

Tất nhiên thì khi bị đâm như thế thì mọi người sẽ có phản ứng là hét lên đau đớn nhưng người này thì khác.

Ông ta chỉ rên rỉ và dãy giụa, cố vùng dậy khỏi Valerius nhưng bất thành.

"A...a...a..."

Rye chỉ có thể thốt ra những tiếng yếu ớt khi thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

"Cậu biết tại sao ông ta lại không thể kêu lên được không?"

Valerius giữ cho người đó không vùng dậy được và nói.

"Tôi nói cho cậu biết nhé, đó là do tôi đã cắt lưỡi của ông ta rồi."

Hắn nở một nụ cười đầy ranh ma khi nhìn thấy biểu cảm của Rye.

"Biểu cảm đó của cậu...

Thực sự làm tôi hứng thú đó."

Valerius tiếp tục chơi đùa với thể xác của nạn nhân và tâm lý của Rye thêm một lúc nữa.

Cuối cùng, có vẻ như đã thoả mãn, hắn đứng dậy rồi vươn vai.

"Lâu rồi tôi mới vui như thế này.

Bây giờ tôi hơi đói...

Có lẽ cậu cũng vậy thôi, nhỉ?"

"Không...

Không.

Tôi không đói."

Rye run rẩy nói.

"Làm ơn tha cho tôi đi."

"Sao thế được."

Valerius nói, vẻ nghĩ ngợi.

"Mà...

Nếu cậu chịu dùng bữa cùng tôi thì tôi sẽ thả cậu, được không?"

Những cảnh tượng ban nãy làm cậu hết muốn ăn nhưng biết đâu hắn giữ lời hứa thật thì sao?

Hi vọng đó, dù mong manh đến đáng sợ nhưng hiện tại đó là một lời đề nghị hấp dẫn và khó cưỡng đối với Rye.

Cuối cùng cậu chậm rãi gật đầu đồng ý nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác pha lẫn với sự ghê tởm không thể che dấu.

Thấy Rye đồng ý như vậy thì Valerius tươi cười.

"Thật sao.

Cậu đồng ý thật hả?"

Nếu ban nãy Rye cảm thấy kẻ này có một vẻ lịch sự thì bây giờ toàn bộ ấn tượng về kẻ này đã hoàn toàn thay đổi.

Khoác trên mình vẻ ngoài như vậy cũng chỉ để che đậy đi bản chất bệnh hoạn của hắn.

"Không biết cậu hay ăn gì nhỉ?"

Hắn suy nghĩ.

"À, biết rồi.

Chắc là thịt rồi.

Sao mình quên được chứ."

Hắn nói rồi búng tay tanh tách và nhìn Rye với vẻ tội lỗi.

"Nhưng mà hiện tại ở đây không có thịt, vậy thì..."

Valerius rút lấy con dao mổ dính đầy máu từ trên người đàn ông kia, hiện tại chỉ là một cái xác lạnh ngắt.

Hắn tùy tiện cắt ra một miếng thịt từ cái xác rồi trực tiếp nhét thẳng vào miệng Rye.

Đồng tử của Rye co lại khi miếng thịt lạnh lẽo chạm vào lưỡi cậu, mùi tanh của máu lan toả khắp miệng cậu nhanh chóng.

Cậu vội vàng nhổ miếng thịt ra rồi ho sặc sụa.

Cảm giác kinh tởm lan toả ra toàn bộ cơ thể cậu.

Vẻ mặt của Valerius tối sầm lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Này."

Hắn lên tiếng.

"Tại sao cậu lại lãng phí thức ăn hả?

Vậy mà cậu cũng muốn tôi tha cho ư?"

Nói rồi hắn lao tới túm lấy cổ của Rye bằng hai tay một cách mạnh bạo mặc sức Rye giãy dụa.

Không khó để Valerius vạch cổ của Rye ra, hắn cắn sâu vào cổ của cậu rồi bắt đầu hút máu.

Nhưng ngay khi hắn tiếp nhận dòng máu của Rye, một cảm giác cháy bỏng xuất hiện khắp cổ họng hắn.

Hắn vội vàng ném Rye xuống đấy rồi ôm lấy cổ họng.

"Đây rồi.

Cái cảm giác cháy rát này đây.

Chính là nó.

Tao thực sự thích nó."

Hắn gào lên, đôi mắt lộ rõ vẻ thích thú.

Nhưng hiện tại còn thứ mà Valerius muốn thử hơn.

Hắn đột nhiên lấy ra rất nhiều dao mổ và đinh từ trong túi áo, nhìn chằm chằm về phía Rye với ánh mắt như một kẻ điên tìm thấy món đồ chơi yêu thích.

Lúc này Rye đã hoảng loạn tột độ sau những trải nghiệm ban nãy, đầu óc cậu như muốn nổ tung ra.

Suýt chút nữa thì nước mắt cậu đã trào ra.

"Tha...

Tha cho tôi.

Tại sao lại làm thế với tôi..."

Rye van xin nhưng Valerius vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt vô cảm.

Hắn không nói gì mà trực tiếp xé toạc chiếc áo mà Rye mặc.

"Chẳng vì lí do gì.

Tôi chỉ làm vì sở thích thôi."

Valerius nói, đôi mắt hắn lúc này xuất hiện những vòng xoáy rồi bắt đầu xoay tròn một cách chậm rãi khi nhìn thẳng vào đôi mắt Rye.

Đầu cậu đau như búa bổ, cảm giác như đang bị thôi miên vậy.

Ý chí của Rye lúc này bị bẻ cong hoàn toàn, cảm giác như thể có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy não bộ và kéo cậu vào một vực thẳm chống rỗng, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Hắn bắt đầu mổ xẻ cơ thể cậu rồi cố định bằng những chiếc đinh.

Tiếng thét của Rye lúc này vang vọng khắp căn phòng nhưng Valerius vẫn tiếp tục.

Các vết thương của cậu hiện tại không thể tự chữa lành nữa, hiện tại Rye có cảm giác như thể cậu có thể chết bất cứ lúc nào, cơn đau lúc này bắt đầu lan toả ra khắp các dây thần kinh.

Cậu tự hỏi mọi chuyện sẽ như thế nào khi cậu không thoát được khỏi đây.

Hiện tại đang là 4h:36' chiều, tại một quầy nước ở ven đường.

"Haaaaa."

Một học sinh có mái tóc đen bóng được vuốt ngược ra phía sau đang ngồi đó cùng một cô gái trưởng thành.

"Thế là bị cho leo cây à?"

Cậu than thở rồi cầm lấy cốc nước của mình trên mặt bàn.

Cô gái ngồi đối diện vẫn im lặng nhìn khung cảnh xung quanh.

Hiện tại có rất nhiều người với các hoạt động khác nhau đang diễn ra ở xung quanh kèm theo một không khí đầy náo nhiệt.

"Chị có nghe em nói không đó?"

"Hả?

À..."

Cô gái quay lại.

"Có chứ, em nói tiếp đi."

Cậu ta có vẻ chán nản.

"Hầy, tệ thật đó.

Chị không uống hả?"

Nhìn cốc nước trên mặt bàn, cô gái lắc đầu.

"Chị không thích vị của nó lắm.

Sao em vẫn uống nó thế?"

"Một thói quen được hình thành qua những lần đi chơi với bạn thôi."

Cậu ta nhún vai.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có một hình ảnh mờ ảo vừa chạy vụt qua mặt mình làm cậu đơ lại vài giây.

Nhận ra sự thay đổi của cậu, cô gái lên tiếng hỏi.

" Em sao thế?"

Con mắt trái của cậu co lại rồi xuất hiện các vạch kẻ trong thoáng chốc rồi biến mất ngay sau đó.

"Chị Nova này, chắc là tối nay sẽ khá rắc rối đấy."

Cậu nói rồi nhìn theo hướng mà ban nãy cậu cảm thấy có gì đó chạy vụt qua với ánh mắt thích thú.Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, hiện tại Valerius đang ở trong phòng tắm.

Tiếng nước chảy ra vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Hắn vứt chiếc áo blouse trắng dính đầy vết máu ra, vì Rye đã ngất lịm đi vì cơn đau nên tạm thời hắn dừng lại.

Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn ra phía ngoài cửa chính, lúc này đang vang lên tiếng gõ cửa đầy khó chịu.

Ngay khi hắn định tiến ra mở cửa thì một giọng nói phát ra từ phía sau lưng hắn.

"Ngươi chậm quá đấy, tên khốn."

Đó là Shiki.

Hắn đang ngồi trên chiếc ghế gần đó nhìn Valerius bằng ánh mắt khó chịu.

Có vẻ Valerius hơi bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột này của Shiki.

"Hừm, không phải giao hàng à?

Cậu đến đây có việc gì nhỉ?"

"Thủ lĩnh sẽ tới đây.

Chắc khoảng nửa đêm."

Shiki nói.

"Ta muốn kiểm tra tên kia."

Valerius nhướn mày lên.

"À.

Có lẽ cậu sẽ lại khó chịu thôi."

"Câm."

Shiki cọc cằn nói.

"Hừm..."

Valerius nheo mắt trầm ngâm.

"Thế thì được rồi, đi theo tôi."

Hắn nói rồi bước đi.

Shiki cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo hắn.

"Tại sao thủ lĩnh cứ bắt mình làm việc cùng tên điên này nhỉ?"

Shiki thầm nghĩ.

Khi bước vào căn phòng giam giữ Rye, mùi máu tanh từ căn phòng sộc thẳng vào mũi của Shiki.

Hắn vô thức cau mày khi nhìn thấy bộ dạng của Rye lúc này.

Các vết khâu chằng chịt trên cơ thể của cậu hiện lên một cách đáng sợ trước mắt của Shiki.

Rõ ràng khả năng phục hồi của phượng hoàng đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá.

Hiện tại thì Shiki có vẻ hơi khó chịu trước những việc mà Valerius đã làm với Rye.

Dù bản thân hắn cũng đã xuống tay với rất nhiều người nhưng hắn luôn chọn cách kết liễu nhanh chóng để tránh kéo dài cơn đau của nạn nhân.

Nhận ra vẻ mặt này của "người bạn đồng hành", Valerius lên tiếng.

"Thế...

Hiện tại cậu cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật của tôi?"

Hắn nói kèm theo một nụ cười.

"Kinh tởm."

Khuôn mặt của Shiki không chút biến sắc khi trả lời câu hỏi.

Hắn tiến tới gần Rye hơn để quan sát.

Có vẻ như cậu vẫn còn sống, mặc dù đã phải trải qua một khoảng khắc kinh hoàng.

Shiki có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu khi hắn đứng gần.

"Yên tâm đi."

Valerius nói một cách thản nhiên.

"Nó không thể chết đâu.

Nếu có máu rồng thì sẽ khác."

Một cái nhíu mày khẽ thoáng qua trên khuôn mặt của Shiki.

"Và đó cũng không phải việc của ngươi.

Thủ lĩnh sẽ làm việc đó."

Hắn gầm gừ.

Bên ngoài lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa một lần nữa.

Valerius thở dài một hơi.

"Sao bây giờ họ mới giao hàng tới nhỉ?"

Hắn lẩm bầm rồi ra bên ngoài.

Shiki nhìn chằm chằm vào Rye một lúc, hiện tại trong thâm tâm hắn đã có chút dao động vì chuyện của Valerius.

Nhưng sẽ không có chuyện hắn phản bội lại Draco.

Chợt một tiếng động lớn vang lên từ ngoài phòng khách.

"Tên điên này lại làm gì nữa vậy?"

Hắn lẩm bẩm đầy khó chịu rồi nhanh chóng ra ngoài xem xét tình hình.

Khi tới nơi, hắn thấy Valerius đang nằm ngửa ra trên nền nhà.

Đứng trước cửa là một người mà Shiki cũng không thể ưa nổi.

Trong suốt bề dày lịch sử, hắn và người kia đã đối đầu với nhau không biết bao nhiêu lần.

"Ula?"

"Chào nhé."

Người đó lên tiếng.

"Chán quá, cứ tưởng buổi sáng tao bị cho leo cây.

Ai ngờ người bạn của tao lại bị bọn mày bắt chứ."

Một cơn gió bất chợt xuất hiện rồi xoay tít quanh cánh tay phải của Shiki tạo ra một thanh rapier màu bạc đặc trưng lấp lánh dưới ánh đèn.

Ula cũng đưa cả hai tay lên, một dòng nước từ hai lòng bàn tay cậu chảy ra rồi hoá thành một cặp song thương.

Ánh mắt của cả hai vẫn dán vào nhau thì Valerius từ từ đứng dậy rồi hắn lên tiếng, vẻ khó chịu.

"Mẹ nó, con Nova đó..."

Hắn dừng lại khi nhìn thấy Ula.

"Hửm?"

"Mày vừa gọi chị yêu của tao là gì cơ?"

Sắc mặt của cậu đột nhiên thay đổi một cách nhanh chóng.

Cậu không muốn nghe thấy một lời nào xúc phạm đến Nova.

Shiki chĩa lưỡi kiếm của mình về phía Ula rồi lao tới nhưng đã bị chặn lại bởi một cây thương của cậu, Valerius cũng lao tới đấm một cú hất văng Ula ra cả thước nhưng Shiki gào lên.

"Để nó cho ta."

Rồi lại tiếp tục lao tới vung mạnh thanh kiếm về phía Ula nhưng cậu đã nhanh chóng né được.

Khuôn mặt của Ula nhăn lại.

Vết thương mà Valerius gây ra đúng là không thể coi thường.

Hiện tại chỉ có chị Nova mới có thể đối đầu được với hắn.

Ngay khi cậu mất cảnh giác thì một cơn gió mạnh thổi văng cậu ra xa thêm một đoạn nữa.

Shiki nhanh chóng lao tới nhưng lại bị một cột nước đập thẳng vào mặt làm hắn mất tầm nhìn và phải vội lùi lại phía sau.

"Mày không để cho tao nghỉ ngơi một chút à?"

Ula thắc mắc.

Shiki vẫn không trả lời, cả người hắn lúc này ướt sũng.

Hắn đưa tay lên vuốt mái tóc ra phía sau rồi lại tiếp tục lao tới phía Ula.

Hai món vũ khí va chạm với nhau tạo ra những âm thanh chói tai, các tia lửa bắn ra mỗi lần cả hai vung vũ khí.

Những nhát đâm của Shiki đều nhắm tới vị trí hiểm hóc làm Ula không có cơ hội phản công.

Cậu giậm mạnh chân xuống đất, một cột nước tiếp tục phun lên trúng mặt của Shiki.

Chớp lấy cơ hội này, cậu nhanh chóng đập mạnh phần chuôi của cây thương vào bụng của Shiki.

Khuôn mặt hắn biến sắc khi lãnh trọn sát thương từ cú đánh.

Về phía Nova, ngay sau khi đánh bay Valerius thì cô nhanh chóng di chuyển đi hướng khác nhằm đột nhập vào căn nhà.

Đột nhiên Valerius bất ngờ xuất hiện rồi vung mạnh nắm đấm về phía Nova nhưng cô đã nhanh chóng né được.

"Mày chỉ được tới đây thôi."

Hắn nói.

Vẻ mặt của hắn lúc này lộ rõ sự tức giận.

"Ula đã nhờ ta giúp em ấy."

Nova dõng dạc nói, không có một chút nao núng.

Valerius liền lao tới liên tục tung ra hàng loạt những cú đấm vào Nova khiến cô phải chống đỡ một cách khó khắn.

"Mày luôn phá hỏng các kế hoạch của tao."

Hắn gào lên đầy phẫn nộ.

" Vì mày mà tao luôn bị coi thường."

Nova nhanh chóng cúi xuống đấm một cú uppercut vào cằm làm Valerius choáng váng, máu từ khoé miệng hắn văng ra.

"Đó là do ngươi quá kém."

Cô thản nhiên đáp.

Valerius lao tới rồi bật lên tạo một khoảng cách để thực hiện đòn gối bay.

Khi Nova đưa tay lên đỡ thì hắn bất ngờ vung chân đá thẳng vào hông của cô làm cô bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng đáp trả bằng một cú cross vào cổ của Valerius.

Valerius lùi lại rồi ho sặc sụa sau khi nhận lấy đòn đó.

Trước đây, Valerius luôn coi thường vì cô là phụ nữ.

Hắn nghĩ rằng hắn sẽ thắng, hoặc chí ít là không bại trận dưới tay cô nhưng hắn đã sai khi đánh giá cô như vậy vì khi Nova chiến đấu thì trông khác hẳn với vẻ ngoài của cô.

Mái tóc dài của cô được búi cao và cố định bởi hai chiếc châm sắc bén, hiện tại thì cô đã gỡ chúng xuống và để mái tóc xoã một các tự nhiên.

"Vì con gái mà đánh nhau như vậy thì không hợp lí một chút nào nên ta sẽ dùng cái này để đấu với ngươi."

Nova nói rồi giơ chiếc châm cài tóc lên rồi ném về phía Valerius.

Khi hắn đưa tay lên đỡ thì Nova nhanh chóng luồn ra phía sau hắn.

Việc cấp bách mà cô phải làm bây giờ là cứu Rye, nhưng...

Gần như ngay lập tức, Valerius đã lao tới rồi khống chế cô.

Và cũng vào lúc đó, Ula xuất hiện rồi đá một cú làm Valerius văng ra.

"Cái gì thế?"

Hắn nói.

Chợt hắn nhận ra Ula, lúc này đang cõng Rye trên lưng.

Sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại.

Nova đứng thẳng dậy phủi sạch bụi trên quần áo.

"Đi thôi chị Nova."

"Ừ."

Cô đáp.

Cả hai sau đó nhanh chóng đưa Rye rời đi bỏ mặc Valerius lại.

Hắn chậm rãi tiến ra vị trí mà ban nãy Shiki và Ula đấu với nhau.

Đôi mắt hắn quét qua một lượt rồi dừng lại ở một nơi các đó không xa.

Shiki hiện đang nằm sõng soài ở đó, toàn thân ướt nhẹp.

Có vẻ cả hai đã đấu một trận nảy lửa với nhau và Shiki hoàn toàn thất thế.

"Hầy."

Valerius khó chịu tiến tới chỗ Shiki rồi đỡ hắn dậy.

"Thua rồi."

Shiki chậm rãi lên tiếng, vẻ mệt nhọc.

Khuôn mặt hắn lúc này xây xẩm lại.

Valerius lên tiếng an ủi.

"Cậu đã cố hết sức rồi."

"Ta không cần ngươi đồng cảm."

"Cậu kì lạ thật đó."

Shiki đằng hắng một tiếng, nói.

"Lát nữa thủ lĩnh đến thì chúng ta phải giải thích như thế nào?"

"Chịu."

Cả hai sau đó đều im lặng, không ai nói gì.
 
Back
Top Bottom