Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 230: Hành trình trở thành “Hải Vương”(*) (1)



(*)Theo văn hóa mạng Trung Quốc, “Hải Vương” thường được dùng để chỉ những người rất giỏi tán tỉnh, có nhiều mối quan hệ tình cảm phức tạp.

Sau khi kết thúc ghi hình chương trình “Cục cưng lang thang”, Phan Tư Vũ định cho Quý Hựu Vũ nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao thì vị đại thần này cũng đã quen với việc nghỉ ngơi rồi, đột nhiên sắp xếp cho anh quá nhiều công việc, cô ấy sợ anh sẽ có tâm lý phản kháng.

Tuy nhiên, rõ ràng là sự thay đổi của Quý Hựu Vũ trong khoảng thời gian này nằm ngoài dự đoán của cô ấy. Sau khi chương trình đóng máy, Quý Hựu Vũ nhanh chóng lao vào luyện tập, mỗi ngày đều sắp xếp cho mình các bài tập phục hồi chức năng phù hợp.

Tất nhiên, việc muốn trở lại đỉnh cao như trước đây là rất khó khăn, bất kỳ ngành nghệ thuật nào cũng vậy, một ngày không luyện tập thì bản thân biết, hai ngày không luyện tập thì đồng nghiệp biết, ba ngày không luyện tập thì khán giả biết.

Thành tựu trước đây không phải là chuyện một sớm một chiều, bây giờ muốn lấy lại cũng không hề dễ dàng.

Nhưng Quý Hựu Vũ là vậy, nếu không muốn làm thì ai ép cũng vô dụng, nhưng một khi anh đã quyết tâm thì không còn là chuyện của người quản lý nữa, bản thân anh ấy biết rõ phải tự mình nỗ lực.

Trong khoảng thời gian này, cư dân của khu chung cư Hạnh Phúc có phúc lắm, mỗi ngày bên ngoài biệt thự của Quý Hựu Vũ đều có rất nhiều ông bà lão đi dạo tụ tập, mọi người đều không hẹn mà cùng nhau tập trung ở ven đường trước nhà Quý Hựu Vũ, đứng đó thưởng thức anh luyện đàn.

“Vị đại thần này chuyển đến đây lâu như vậy, tôi cứ tưởng anh ấy không luyện đàn nữa, không ngờ vẫn còn có cơ hội được nghe.”

“Ôi chao, tôi cứ tưởng Tiểu Thiên dạo này chơi đàn có tiến bộ, bây giờ xem ra so với thầy của nó thì vẫn còn kém xa lắm.”

“Chúng tôi cũng chẳng hiểu gì, nhưng nghe hay là được!”

“Hahaha, khu chung cư của chúng ta bỗng nhiên có thêm không khí nghệ thuật, giá nhà chắc cũng phải tăng lên đấy.”

Ba tháng sau, khi đàn em cùng trường Lâm Chi Tùng một lần nữa đến thăm Quý Hựu Vũ trước khi xuất ngoại, Quý Hựu Vũ đang luyện tập bản “Concerto số 3 dành cho piano” của Rachmaninoff, đây là một trong những bản concerto cho piano nổi tiếng khó bậc nhất thế giới.

Lâm Chi Tùng bây giờ cũng đã có chút danh tiếng, nhưng cũng không dễ gì dám thử sức với bản nhạc này.

Kết thúc một chương nhạc, Quý Hựu Vũ quay đầu lại hỏi: “Tiểu Tùng, cậu thấy thế nào?”

Lâm Chi Tùng không khỏi vỗ tay: “Đàn anh, tốc độ hồi phục của anh vẫn rất tốt.”

Quý Hựu Vũ quay đầu nhìn bản nhạc: “Chương 3 vẫn còn hơi lộn xộn, chưa thể hiện được hết cái thần.”

Anh lẩm bẩm nói, rồi lại đắm chìm trong giai điệu ấy.

Một khi anh đã bắt đầu, về cơ bản là sẽ không dừng lại trong vài tiếng đồng hồ, Lâm Chi Tùng rời đi lúc nào anh cũng không biết.

Sau khi rời khỏi nhà Quý Hựu Vũ, Lâm Chi Tùng gọi điện thoại cho người quản lý.

“Thế nào? Tình trạng của anh ấy có tốt không?” Phan Tư Vũ không phải là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, đối với âm nhạc càng là mù tịt, nhưng cô ấy biết phải tìm người chuyên nghiệp để đánh giá.

Lâm Chi Tùng có chút cảm khái nói: “Ban đầu tôi cứ tưởng đàn anh đã dấn thân vào showbiz rồi, tay nghề chắc chắn sẽ mai một đi, ai ngờ… Xem ra muốn thay thế anh ấy vẫn còn rất khó.”

Vừa mở miệng là cậu ấy đã không nhịn được trêu chọc.

Tuy nhiên, Phan Tư Vũ lập tức hiểu ra: “Vậy theo cậu thấy, anh ấy về cơ bản đã có thể biểu diễn rồi chứ?”

“Cái này tôi không dám chắc, chị tự hỏi đàn anh đi.” Theo quan điểm của Lâm Chi Tùng, Quý Hựu Vũ đã có thể lên sân khấu từ lâu rồi, nhưng những nghệ sĩ âm nhạc hàng đầu đều như vậy, lừa gạt khán giả thì dễ, vượt qua được chính mình mới là thật sự vượt qua.

“Tôi hiểu rồi.”

Phan Tư Vũ lại kiên nhẫn chờ đợi thêm ba tháng nữa, nửa năm sau khi chương trình “Cục cưng lang thang” đóng máy, cuối cùng cô ấy cũng ký được một hợp đồng hợp tác dài hạn cho Quý Hựu Vũ. Theo đó, trong vòng một năm tới, Quý Hựu Vũ sẽ phải sống ở Đức.

Vậy thì vấn đề đến rồi, Quý Hựu Vũ đến Đức cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, trước đây phần lớn công việc của anh đều ở châu Âu, nhưng bây giờ anh đã không còn lẻ loi một mình nữa, anh đã có bé cưng Lai Nhân rồi, anh đến Đức rồi, vậy Lai Nhân phải làm sao?

Phan Tư Vũ đau đầu: “Hay là để tôi nuôi giúp anh.”

Quý Hựu Vũ lập tức phản đối: “Không được không được, cô bận rộn còn đáng sợ hơn tôi, hơn nữa Lai Nhân không thể rời xa tôi được.”

Phan Tư Vũ lại đưa ra một vài phương án khác, nhưng đều bị Quý Hựu Vũ bác bỏ. Cuối cùng, sau khi chuẩn bị kỹ càng, Quý Hựu Vũ quyết định đưa Lai Nhân cùng đến Đức.

Những con mèo con ở khu chung cư Hạnh Phúc đều có những chiến tích oai hùng khác nhau, nhưng được ra nước ngoài thì chỉ có mỗi Lai Nhân, vì vậy Lai Nhân cũng có chút tự hào về việc mình được xuất ngoại.

Sau khi đến Đức, Quý Hựu Vũ đưa Lai Nhân ở lại Berlin vài ngày, sau đó lái xe đến một thị trấn nhỏ.

Bởi vì tuy địa điểm biểu diễn của dàn nhạc mà anh hợp tác trong một năm tới thường xuyên ở Berlin và các thành phố lớn khác của châu Âu, nhưng địa điểm tập luyện thường trú của họ lại là thị trấn nhỏ này.

Phần lớn mọi người trong dàn nhạc đều không thích thành phố lớn, vùng nông thôn tuy giao thông không được thuận tiện cho lắm, nhưng phong cảnh hữu tình, sau khi tập luyện có thể thư giãn. Lúc này vừa hay không phải là mùa diễn, vì vậy quản lý dàn nhạc quyết định chọn thị trấn nhỏ này làm địa điểm tập kết của dàn nhạc. Trước khi Quý Hựu Vũ đến, anh ta cũng đã giúp anh sắp xếp một căn nhà nghỉ dưỡng khá ổn.

“Lai Nhân à, sắp đến nơi rồi, con nhịn thêm chút nữa nhé.” Quý Hựu Vũ nhìn Lai Nhân qua kính chiếu hậu, thấy nó có vẻ mệt mỏi, anh liền an ủi.

Cũng không trách Lai Nhân cảm thấy mệt mỏi, trước đó đã ngồi máy bay hơn chục tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hồi phục, lại còn phải di chuyển đường dài.

Thân là một con mèo con, làm sao có thể chịu đựng nổi chứ.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 231: Hành trình trở thành “Hải Vương” (2)



Sau khi đến nơi ở, các loại đồ dùng cho thú cưng mà Quý Hựu Vũ gửi từ trong nước cũng đã đến.

Nhờ kỹ năng tự tay làm mọi thứ được rèn luyện ở trạm cứu hộ trước đây, Quý Hựu Vũ đã nhanh chóng dựng xong ổ mèo và cây cào móng cho Lai Nhân. Lai Nhân lập tức chui vào đó ngủ ngon lành.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lai Nhân, Quý Hựu Vũ không vội đến dàn nhạc báo tin mà đi dạo quanh thị trấn.

Nơi đây là vùng sản xuất rượu vang nổi tiếng của Đức, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào. Quý Hựu Vũ ngồi trong một quán rượu nhỏ ven đường, nhâm nhi rượu vang, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ của sông Rhine, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Quý Hựu Vũ chuyển sang chế độ làm việc. Anh ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về vào buổi tối. Mỗi lần nhìn thấy Lai Nhân, anh đều áy náy bế con mèo con lên: “Ôi, hôm nay ba lại về muộn rồi, dạo này lịch tập dày đặc quá, chẳng có thời gian chơi với con.”

Lai Nhân ngáp một cái rồi quay về ổ ngủ tiếp.

Quý Hựu Vũ thở dài, không biết là do chưa điều chỉnh được giờ giấc hay do chưa quen khí hậu, từ khi đến đây, Lai Nhân rất hay ngủ, phần lớn thời gian anh nhìn thấy nó đều đang ngủ, hơn nữa dường như gần đây nó cũng biếng ăn.

Quý Hựu Vũ đã đưa Lai Nhân đến tiệm thú cưng trong thị trấn để kiểm tra. Bác sĩ nói đây là tình trạng bình thường, có thể một thời gian nữa sẽ khỏi. Anh lúc này mới yên tâm, mèo con khả năng thích nghi kém cũng là điều dễ hiểu, chỉ cần không bị bệnh là được.

Chỉ là anh không biết, những ngày đầu Lai Nhân ngủ nhiều thật sự là do chưa quen môi trường mới, còn sau đó là vì một lý do khác…

Hôm nay Lai Nhân cuối cùng cũng thức dậy. Nó duỗi người, nhảy xuống từ cây cào móng.

“Meo ~”

Nó kêu lên một tiếng với không khí, sau đó bắt đầu chải chuốt bộ lông dài của mình.

Mèo con xinh đẹp thôi chưa đủ, phải chăm sóc bộ lông của mình mỗi ngày thì mới có thể khiến bản thân trông đẹp hơn.

Lai Nhân chăm chú chải lông, sau khi hoàn thành thì hài lòng đi ăn thức ăn hạt và pate.

Ăn uống no nê, nó theo thói quen đi ra sân. Đến sân, Lai Nhân mới muộn màng nhận ra, đây không phải là ngôi nhà quen thuộc của nó trước đây, bên ngoài cũng không có những người bạn nhỏ chơi cùng mỗi ngày.

Phải rồi… Người đó đã đưa nó ra nước ngoài, đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ.

“Meoo—” Lai Nhân kéo dài giọng, lại kêu lên một tiếng với không khí.

Vẫn không có ai?

Lông trên cổ nó dựng đứng lên, ý gì đây? Đưa nó đến một nơi xa lạ, sau đó… tự mình bỏ chạy?

Lai Nhân chạy khắp nơi, kiểm tra từng phòng một, phòng ngủ không có, phòng đàn không có, nhà bếp không có, phòng khách cũng không có.

“Gừ!” Anh ta đưa nó đến một nơi mới, sau đó bỏ mặc nó ở đây!

Lai Nhân lượn quanh phòng vài vòng, hất đổ hai cái cốc nước, lúc này mới nhớ ra, đúng rồi, mấy ngày nay người đó đều về nhà vào buổi tối.

Hừ!

Lai Nhân tức giận nằm úp sấp trên bậc thềm sau nhà, miệng còn lẩm bẩm, rõ ràng là đang mắng người.

Nó nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên bức tường rào sau vườn, nhìn một lúc lâu, sau đó đứng dậy, lấy đà, bật nhảy, mượn lực, sau đó dễ dàng vượt qua bức tường, tiếp đất một cách vững vàng.

Nó quay đầu nhìn cái cây cạnh tường, có cái cây này, quay lại cũng rất đơn giản.

Vì vậy, Lai Nhân đã “vượt ngục” thành công, bắt đầu đi lang thang trong thị trấn này.

Trước đây khi còn sống ở khu chung cư Hạnh Phúc, mặc dù mọi người trong khu chung cư đều rất thân thiện với mèo hoang, vì nó là mèo của Quý đại thần, mọi người đều biết nó, cũng tuyệt đối sẽ không có ai làm hại nó, nhưng cho dù như vậy, sau khi chơi chung với Đa Tể, Nguyên Bảo lâu ngày, Lai Nhân cũng học được một bộ nguyên tắc sinh tồn.

Có thể đi đường nhỏ thì không đi đường lớn, không đến những nơi đông người, khi đi một con đường thì phải nhìn trước ba con đường rút lui cho mình, nếu gặp nguy hiểm có thể chạy thoát thuận lợi, quan sát những nơi chó thường xuyên lui tới, có thể đi đường vòng thì đi đường vòng…

Đi chưa được bao xa, Lai Nhân đã phát hiện ra, nơi đây không có nhiều người, động vật thì lại không ít. Nó đi dạo quanh khu vực lân cận, dễ dàng tìm được một công viên có thể vui chơi.

Lai Nhân chạy nhảy, lăn lộn trên bãi cỏ, vô cùng thoải mái.

Cả buổi chiều, nó đều ở trên bãi cỏ trong công viên tắm nắng.

Chỉ là niềm vui ngắn chẳng tày gang, nó đang lật người thì một con chó Corgi chạy về phía nó, khiến Lai Nhân sợ hãi trèo thẳng lên cây.

Corgi muốn chơi với nó, nhưng không thể trèo cây, chỉ có thể lo lắng chạy vòng vòng dưới gốc cây, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu kêu.

Chủ của nó là một bà lão lớn tuổi, ăn mặc rất sang trọng. Bà từ xa nhìn thấy con chó của mình gây chuyện, vội vàng chạy từng bước nhỏ đến, vừa đi vừa mắng con chó của mình.

Mặc dù Lai Nhân không nghe rõ bà nói gì, nhưng từ biểu cảm trên mặt Corgi có thể thấy, nó đã bị chủ mắng.

Bà lão mắng xong con chó của mình, đeo dây dắt cho nó, ngẩng đầu lên nói với Lai Nhân trên cây vài câu.

Lai Nhân không hiểu tiếng người, nhưng trước khi rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, Đa Tể đã từng dạy nó cách phán đoán người khác có thân thiện hay không thông qua nét mặt và giọng điệu của họ. Ban đầu Lai Nhân còn cảm thấy hoàn toàn không cần dùng đến kỹ năng này, không ngờ, nhanh như vậy đã dùng đến rồi.

Hối lỗi, thiện ý, ừm, bà lão này là người tốt, Lai Nhân đọc được những thông tin này từ giọng điệu và nét mặt của bà.

Bà ấy để lại một vài thứ dưới gốc cây rồi bỏ đi.

Đợi bà lão dắt Corgi rời đi, Lai Nhân mới nhảy xuống khỏi cây, tiến đến ngửi ngửi, là thịt khô!

Tất nhiên, Lai Nhân không ăn những thứ này, trong những nguyên tắc sinh tồn mà Đa Tể dạy nó, không dễ dàng nhận thức ăn của người lạ, chuyện này cũng cực kỳ quan trọng.

Lai Nhân ở lại công viên một lúc nữa rồi quay trở về nhà theo đường cũ.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 232: Hành trình trở thành “Hải Vương” (3)



Kể từ khi phát hiện ra công viên nhỏ này, mỗi ngày sau khi ngủ dậy và ăn uống no nê, Lai Nhân đều ra khỏi nhà, đi dạo và tắm nắng trong công viên.

Về phần người nào đó đi sớm về muộn, Lai Nhân chẳng bận tâm, cho dù mỗi ngày anh trở về đều ôm ấp dỗ dành nó đủ kiểu, trái tim nó cũng không hề lay động.

Nó có công viên nhỏ của nó, anh ta bận, nó còn bận hơn, hừ!

Liên tục mấy ngày liền, mỗi khi Lai Nhân ra ngoài đều gặp bà cụ dắt chó Corgi hôm trước, bà cụ chân tay không còn nhanh nhẹn, đi rất chậm, Lai Nhân gặp mấy lần liền quyết định mỗi lần đều đi cùng bà cụ và con chó Corgi.

Dù sao bọn họ đều đến công viên nhỏ, cũng coi như thuận đường.

Mỗi lần gặp nó, con chó Corgi đều rất phấn khích, nhưng nó bị xích lại, cho nên dù có phấn khích cũng không thể đến gần, mà Lai Nhân lại khéo léo giữ khoảng cách vừa đủ để con chó Corgi không với tới, Corgi thử vài lần liền bỏ cuộc.

Tuy nhiên, việc Lai Nhân đi cùng khiến bà cụ vui mừng khôn xiết, bà ấy luôn cảm thấy mình không có duyên với mèo, từ trước đến nay chỉ nuôi chó, không ngờ lại có thể gặp liên tục nhiều ngày như vậy, mỗi lần bà ra ngoài đều gặp con mèo trắng này.

Bà cụ không nhịn được lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh đăng lên tài khoản Instagram của mình, rất nhanh đã có rất nhiều lượt thích, con mèo trắng này thực sự rất đẹp, số lượt thích còn nhiều hơn cả ảnh chụp con chó Corgi của bà.

“Con mèo nhỏ xinh đẹp như vậy, sao con lại ra ngoài lang thang thế này?” Bà cụ thực sự cảm thấy khó hiểu.

Thông thường, sau khi đến công viên, bà cụ sẽ cởi dây xích cho Corgi, nhưng từ khi có Lai Nhân đi cùng, bà rất chú ý, nếu Lai Nhân ở bên cạnh, bà sẽ luôn xích chó của mình lại, tránh để Corgi bắt nạt con mèo nhỏ đáng yêu này.

Chuyện này khiến con chó của bà rất tức giận.

“Gâu gâu!”

Vậy là tình yêu rồi cũng biến mất đúng không?

Một lần nọ, bà cụ hỏi Lai Nhân: “Mèo con, nhà ta còn nhiều phòng trống, nếu con muốn có thể đến nhà ta ở, làm mèo con của ta được không?”

Bà ấy đưa tay ra.

Lai Nhân tiến đến ngửi ngửi tay bà, rồi bỏ đi.

Bà cụ có chút tiếc nuối, giá như có thể nhận nuôi nó thì tốt biết mấy, con mèo nhỏ này thật sự rất đáng yêu.

Tuy nhiên, bà không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, bà tin rằng, chỉ cần mình tiếp xúc với nó nhiều hơn, thì dù là tảng băng cũng có thể bị tan chảy. Hơn nữa, ngày nào nó cũng đợi bà ra ngoài trên đường, bà cảm thấy, con mèo nhỏ này rồi sẽ có ngày theo bà về nhà.



Giống như các thị trấn khác ở châu Âu, hầu như góc phố nào cũng có một quán cà phê.

Quán cà phê của Fiona nằm ở một góc phố điển hình như vậy, cô là một họa sĩ, ngoài việc kinh doanh quán cà phê này, thời gian rảnh rỗi cô thích ngồi ở một chỗ cố định để vẽ tranh.

Ban đầu quyết định mở quán cà phê này cũng là vì sở thích nhỏ bé này, tự mình mở quán cà phê sẽ có thể để nhân viên giữ cho mình một chỗ ngồi cố định.

Tranh của cô bán rất chạy, là họa sĩ tài năng trong mắt các nhà buôn tranh, nhưng cà phê của cô lại không được ưa chuộng cho lắm.

Cũng không phải là do tay pha chế của nhân viên không đủ giỏi, mà chủ yếu là do người dân địa phương đã quen uống cà phê ở những quán quen thuộc, đối với một chủ quán mới như cô, khách hàng vẫn còn khá khắt khe.

Fiona biết rõ cần có thời gian để tích lũy khách hàng, cô tiếp tục duy trì cửa hàng nhỏ này một cách khó khăn, dựa vào việc vẽ tranh để bù đắp cho khoản lỗ của quán cà phê.

Hôm nay, khi cô đang vẽ tranh, cô phát hiện một con mèo trắng đang ngồi xổm ở phía đối diện đường nhìn chằm chằm vào cô.

Chuyện này khiến Fiona vô cùng ngạc nhiên, cô đã để ý quan sát, con mèo trắng này dường như chỉ hứng thú với việc cô vẽ tranh, chỉ cần cô đứng dậy làm việc khác, ánh mắt của nó sẽ dời đi chỗ khác. Nếu cô không vẽ tranh trong thời gian dài, khi nhìn lại thì con mèo trắng đã rời đi.

Wow, đây là một con mèo hoang thích xem người ta vẽ tranh sao!

Fiona có chút hối hận, tại sao lúc nãy mình không mang chút đồ ăn cho nó nhỉ.

Một con mèo đáng yêu như vậy, vậy mà chỉ gặp được một lần, thật đáng tiếc.

Fiona tiếc nuối trong lòng hồi lâu, tối hôm đó thức trắng đêm vẽ một bức tranh về con mèo trắng bên đường, hôm sau nhà buôn tranh đến tìm cô mua tranh, anh ta rất thích bức tranh chưa hoàn thành này, nhưng cô lắc đầu từ chối, nhỡ sau này không gặp lại con mèo trắng này nữa, cô còn có thể giữ bức tranh này làm kỷ niệm.

Ngày hôm sau Fiona vẫn đến quán như thường lệ, dựng giá vẽ ở vị trí quen thuộc, không lâu sau, con mèo trắng đó lại đến!

Fiona vui mừng khôn xiết, cô đoán không sai, con mèo trắng này thực sự rất thích xem người ta vẽ tranh, cô vẫy tay với nó từ xa.

“Nếu thích, em có thể lại đây xem.” Fiona nói.

Lạ lùng thay, sau khi cô vẫy tay, con mèo trắng đứng dậy, nhìn trái nhìn phải quan sát xe cộ qua lại, đợi đến khi không có xe mới chậm rãi băng qua đường, đi đến trước mặt cô, nhảy lên một chiếc ghế đối diện cô, ngồi xổm trên ghế nhìn cô vẽ tranh.

Vì vậy, hôm nay Fiona lại có thêm tài liệu thực tế để vẽ, ban đầu cô định giao một bức tranh phong cảnh, hôm nay định vẽ cái này, nhưng sự xuất hiện của con mèo trắng đã khiến cô tạm thời thay đổi đề tài sáng tác, vẽ một bức tranh về con mèo trắng trong quán cà phê.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 233: Hành trình trở thành “Hải Vương” (4)



Hanna là một bà mẹ đơn thân trẻ tuổi, cô ấy cũng là một hướng dẫn viên du lịch của thị trấn.

Vì con gái không có ai chăm sóc, cô ấy bèn đưa con gái đi làm cùng, may mà công ty du lịch cũng không gây khó dễ gì cho cô ấy.

Hôm nay, cô ấy tiếp đón một đoàn khách du lịch đến từ Trung Quốc, cô ấy biết một chút tiếng Trung giao tiếp hàng ngày, vì vậy cô ấy được giao nhiệm vụ dẫn đoàn này.

“Chúng ta sắp đi cáp treo Rüdesheim, trong quá trình di chuyển, mọi người sẽ được chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp hai bên bờ sông Rhine…”

Con mèo Lai Nhân đang lim dim phơi nắng ở một bên bỗng chú ý đến giọng nói này, nó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bé gái đang đi trong đoàn du khách, cô bé mặc một chiếc váy hoa nhỏ, đôi mắt to tròn và sáng ngời.

Lai Nhân không chút do dự, lập tức trà trộn vào đoàn du khách. Cabin cáp treo khá nhỏ, sau khi khởi động, Hanna mới phát hiện ra có một con mèo trắng đang nằm bên chân con gái mình.

“Ôi chao, mèo của ai đây? Sao lại lên cáp treo cùng chúng ta thế này?”

Cô con gái vỗ vỗ vào chân mình, Lai Nhân lập tức nhảy lên ghế, cẩn thận nằm gọn trên đùi cô bé.

“Trước đây là của ai thì con không biết, nhưng bây giờ nó là của con rồi.”

Cô con gái tự hào tuyên bố.

“Meo.” Lai Nhân kêu lên một tiếng phụ họa, dường như đang nói đúng vậy.

“Vậy con trông chừng nó cẩn thận nhé, đông người như vậy, đừng để nó đi lạc.” Hanna cũng rất yêu thương con gái, sợ rằng khi lên núi, mèo con sẽ đi lạc và không thể xuống núi cùng, sẽ rất nguy hiểm, nên dặn dò con gái phải chăm sóc nó cẩn thận.

Vì vậy, ngày hôm đó, cô bé Tina đã đưa Lai Nhân đi chơi khắp nơi trong thị trấn, đưa nó đi cáp treo, tham quan vườn nho, và còn đưa nó đến nhà thờ trong thị trấn để nghe dàn hợp xướng tập dượt.

Lai Nhân còn chụp ảnh chung với đoàn khách du lịch lớn tuổi đến từ Trung Quốc, khiến các ông bà trong đoàn đều yêu mến nó.

“Ôi chao, mèo con ở Đức cũng dễ thương thật đấy.”

“Mọi người có phát hiện ra, nó dường như có phản ứng với tiếng Trung hay không?”

“Có lẽ là do hướng dẫn viên nói được một chút tiếng Trung, nên con mèo cũng quen nghe rồi.”

“Nó lên hình đẹp thật đấy!”

Mọi người cùng nhau vui chơi cả ngày, sau khi kết thúc công việc, Hanna đưa con gái và con mèo trắng về nhà.

Cứ tưởng Lai Nhân sẽ về nhà cùng hai mẹ con, nhưng nó lại tạm biệt họ và đi về hướng khác.

“Này, Tiểu Bạch, cậu thật sự không về nhà với tớ sao?” Tina lưu luyến hỏi.

“Meo…” Tiếng kêu của Lai Nhân rất mềm mại, nhưng bước chân rời đi vẫn không hề dừng lại.

“Vậy… Được rồi, Tiểu Bạch, sau này cậu phải đến thăm tớ đấy nhé, nhà tớ ở đằng kia kìa, cậu nhìn xem, chính là căn nhà màu trắng đó.”

Hôm đó, Lai Nhân trở về nhà với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Điều này khiến Quý Hựu Vũ tan ca về nhà không khỏi chạnh lòng: “Lai Nhân bé bỏng của ba, con đúng là một cô mèo đỏng đảnh mà, đến Đức lâu như vậy rồi, sao con vẫn chưa quen đất quen nước vậy? Ngày mai ba được nghỉ, ba định đưa con đi dạo quanh đây, chúng ta đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đi chơi đâu cả.”

Lai Nhân mệt mỏi đến mức không buồn ngẩng đầu lên, đi dạo quanh đây? Anh muốn đi thì tự đi, tôi mệt rồi.

Vì vậy, sau đó, cứ khi Quý Hựu Vũ đi làm, lịch trình của Lai Nhân lại được sắp xếp kín mít.

Buổi sáng đi dạo công viên cùng bà cụ và con chó Corgi của bà ấy, buổi trưa đến quán cà phê, cô họa sĩ mỗi ngày đều chuẩn bị cho nó những chiếc bánh cá ngon tuyệt, buổi chiều nó sẽ đi dọc bờ sông Rhine một vòng, sau đó ghé qua căn nhà màu trắng của Tina thăm cô bé và mẹ cô bé, tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ được ăn một hai thanh snack cho mèo. Đến bữa tối, nó sẽ hơi phân vân, thỉnh thoảng thì về nhà ăn, thỉnh thoảng lại đến nhà bà cụ tranh giành xương với con chó Corgi.



Một hôm, sau khi Quý Hựu Vũ kết thúc buổi tập luyện, nghệ sĩ violin chính Leon thần bí nói: “Hôm nay tôi không thể đi uống rượu với mọi người được.”

Quý Hựu Vũ thuận miệng hỏi: “Sao thế, anh có bạn gái rồi à?”

“Không! Còn tuyệt vời hơn cả bạn gái, tôi nuôi mèo rồi!” Leon hào hứng đến mức mặt đỏ bừng.

Quý Hựu Vũ bật cười, trước đây, ngày nào anh cũng không tham gia hoạt động ăn tối và uống rượu ở quán bar sau giờ làm việc của dàn nhạc, bị mọi người đem ra trêu chọc, đặc biệt là Leon, bây giờ anh ta cũng nuôi mèo rồi, cuối cùng cũng giống anh rồi.

“Nói cho cậu nghe, con mèo này đẹp lắm, toàn thân trắng muốt, đặc biệt là đôi mắt, đẹp vô cùng! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, nó đang nằm rất ung dung trước cửa nhà tôi, tôi cảm thấy đây là món quà mà Chúa ban tặng, vậy nên tôi đặt tên cho nó là Angel…” Leon thao thao bất tuyệt khi nhắc đến con mèo mà anh ta mới nuôi.

Quý Hựu Vũ nghe xong muốn trợn trắng mắt, mèo trắng?

Liệu có con mèo trắng nào đẹp hơn Lai Nhân của anh sao?

“Có ảnh không?” Quý Hựu Vũ không nhịn được ngắt lời Leon.

“Hả, tôi chưa kịp chụp, tôi vội vàng đến dàn nhạc tập luyện mà, nhưng nó đã đến nhà tôi rồi, tôi đã mua tạm cho nó một hộp pate cho mèo, hy vọng nó ăn được.”

“Được rồi, lần sau cho tôi xem ảnh Angel của cậu, video cũng được.”

“Không thành vấn đề! Tôi đảm bảo, cậu chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào đẹp như vậy!”

“Hừ hừ, chuyện đó thì chưa chắc.”

Quý Hựu Vũ trở về nhà, nhìn thấy Lai Nhân đang ngủ ngon lành, thầm nghĩ, ngày nào đó sẽ đưa Lai Nhân đến dàn nhạc chơi, để Leon được mở mang tầm mắt, đây mới là con mèo trắng đẹp nhất thế giới!

Lai Nhân ợ một cái trong mơ, gần đây ăn hơi nhiều, nó béo lên rồi…
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 234: Hành trình trở thành “Hải Vương” (5)



Quán cà phê của Fiona ban đầu có tên là Quán cà phê Phòng tranh, bởi vì trên tường quán cà phê của cô treo những tác phẩm mà cô giữ lại. Từ khi có con mèo trắng này, Fiona phát hiện ra việc kinh doanh của quán cà phê của mình dần trở nên tốt hơn.

Quán cà phê của cô vốn dĩ đã có vị trí đẹp, cà phê espresso do Barista pha chế cũng rất ngon, nhưng ở thị trấn nhỏ này, việc tích lũy khách quen là một việc khá lâu dài.

Và sự xuất hiện của con mèo trắng này đã mang đến cho quán của Fiona một sự thay đổi rõ rệt.

Các quán cà phê khác thường kinh doanh tốt vào buổi sáng, còn quán cà phê của cô, từ buổi trưa trở đi bắt đầu bước vào giờ cao điểm khách hàng, kéo dài đến tận bốn, năm giờ chiều.

Fiona để ý, mỗi vị khách đến quán đều nán lại trước cửa hàng một lúc để ngắm con mèo trắng này.

Một con mèo tập trung xem cô vẽ tranh đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều vị khách, không ít người còn lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.

Việc kinh doanh ngày càng phát đạt khiến Fiona giảm bớt áp lực, cô quyết định đổi tên quán cà phê thành Lucky, Lucky chính là cái tên mà cô đặt cho con mèo trắng này, nó đã mang lại may mắn cho cô, vì vậy cô đã dùng tên của nó để đặt tên cho quán cà phê.

Từ đó, những bức tranh mà cô giữ lại trước đây đã được thay thế bằng những bức tranh vẽ con mèo, sau khi đổi tên, việc kinh doanh của quán cà phê Fiona ngày càng tốt hơn.



Hanna cũng không nhớ rõ Tiểu Bạch bắt đầu thích đi theo hai mẹ con cô từ lúc nào, hình như là tình cờ gặp nó trong một lần dẫn đoàn, sau đó nó thường xuyên xuất hiện trước cửa nhà cô ấy.

Cô ấy cũng từng nghĩ đến việc đưa nó về nhà, nhưng lần nào nó cũng không ở lại nhà cô ấy quá lâu.

Điều kỳ diệu nhất là, có lần Hanna đến trường mẫu giáo đón con gái Tina, con mèo này lại ngồi xổm bên ngoài bức tường của trường mẫu giáo, nghe nói thỉnh thoảng nó còn vào trường mẫu giáo chơi đùa với bọn trẻ.

“Tiểu Bạch là một con mèo trắng thần kỳ!” Tina đánh giá nó rất cao.

“Ồ? Thần kỳ như thế nào?”

“Nó có gu thẩm mỹ rất tốt, nó rất thích con mặc chiếc váy hoa đó, mỗi lần con mặc chiếc váy đó, nó đều đi theo con đến trường mẫu giáo.” Tina nghiêm túc nói.

Váy hoa?

Hanna mỉm cười, gu thẩm mỹ của con mèo này đúng là độc đáo, chiếc váy đó là cô ấy tiện tay làm cho con gái khi dẫn khách du lịch trải nghiệm lớp học thủ công, không ngờ nó lại trở thành chiếc váy yêu thích nhất của con gái.

“Lần sau mẹ sẽ làm cho con thêm hai chiếc nữa.”



Cuối cùng cũng có một ngày, Quý Hựu Vũ cảm thấy thị trấn nhỏ này rất hợp với khí chất của anh.

Anh cũng không nói rõ được lý do, nhưng luôn cảm thấy, thỉnh thoảng đi dạo trong thị trấn này, tâm trạng luôn vui vẻ.

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, nhưng anh cũng không quá để tâm, bởi vì lúc trước khi ở khu chung cư Hạnh Phúc, anh cũng có cảm giác này, rất thoải mái, rất thích.

Cho đến một ngày nghỉ của dàn nhạc, anh đi dạo đến quán cà phê Lucky ở góc phố, nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ con mèo trắng trong quán, anh mới nhớ ra lý do tại sao mình lại thích thị trấn nhỏ này.

Nơi đây dường như đâu đâu cũng có thể nhìn thấy dấu vết của con mèo trắng.

Mấy hôm trước, quản lý dàn nhạc còn khoe với anh chiếc áo len mà vợ anh ta đan cho anh ta, trên đó cũng có một con mèo con màu trắng, nghệ sĩ violin chính Leon tuy vẫn chưa đưa ra được video và ảnh chụp con mèo trắng nhà anh ta, nhưng cũng không thể ngăn cản anh ta khoe khoang mỗi ngày.

Thỉnh thoảng đi dạo trên đường, anh cũng thường xuyên nhìn thấy những thứ liên quan đến mèo trắng, hôm qua vô tình bước vào một cửa hàng đồ lưu niệm, trên một bức tường treo đầy móc khóa hình mèo trắng, theo lời ông chủ, những thứ này bán rất chạy.

Hôm nay đến một quán cà phê, bên trong lại toàn là tranh sơn dầu vẽ mèo trắng.

Con mèo trắng này… có chút giống Lai Nhân…

Quý Hựu Vũ thật sự nhịn không được, hỏi nhân viên phục vụ: “Chủ của các bạn rất thích mèo trắng sao?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: “Vâng ạ, quán chúng tôi có một con mèo trắng rất đáng yêu tên là Lucky, chiều nào nó cũng đến, nó có chỗ ngồi cố định của riêng mình, rất nhiều khách quen của quán chúng tôi đều rất thích nó, đúng rồi, gần đây quán chúng tôi có ra mắt món cà phê cold brew mới cũng tên là Lucky, anh có muốn thử không ạ?”

Nghe vậy, trong lòng Quý Hựu Vũ không khỏi khinh thường, tuy rằng con mèo này nhìn qua có chút giống Lai Nhân, nhưng đây là tranh sơn dầu chứ không phải ảnh chụp, họa sĩ dựa theo sở thích của mình mà tô vẽ thêm cho con mèo cũng là điều dễ hiểu.

Đã vậy, người dân thị trấn này đều rất thích mèo trắng, vậy thì ngày nào đó rảnh rỗi, anh nên dắt Lai Nhân ra ngoài dạo chơi, để mọi người được chiêm ngưỡng, Lai Nhân của anh đẹp đến nhường nào!

Tuy trong lòng có chút không phục con mèo tên Lucky này, nhưng Quý Hựu Vũ vẫn rất thành thật gọi món cold brew mới, ngồi vào chỗ ngồi cố định của con mèo theo lời đồn, muốn được chiêm ngưỡng kỹ càng.

Chỉ là, anh đợi mãi đến tận ba giờ chiều, vẫn không thấy con mèo trắng được đồn đại là chiều nào cũng xuất hiện này.

Tất nhiên, còn có không ít vị khách khác cùng chờ đợi.

Fiona có chút tiếc nuối nói với mọi người: “Xem ra Lucky hôm nay có việc bận nên không đến được.”

Một bà cụ lên tiếng: “Vừa nãy Lucky có đến, nhưng khi đi đến ngã tư phía trước, nó quay đầu nhìn về phía này một cái, rồi quay người bỏ đi, có lẽ hôm nay nó không muốn đến.”

Trong lòng Fiona dâng lên một tia hụt hẫng: “À… Vậy chắc là nó có việc gì đó.”

Nghe vậy, trong lòng Quý Hựu Vũ dâng lên một tia nghi ngờ, anh uống cạn cốc cà phê còn lại, cũng không đi dạo bờ sông nữa, mà chọn ngay lập tức trở về nhà.

Về đến nhà, anh nhìn vào ổ mèo, không có mèo!

Lại nhìn lên cây cào móng, Quý Hựu Vũ thở phào nhẹ nhõm, Lai Nhân vẫn ở nhà, không đi đâu cả, nó vẫn đang nằm ngủ trên cây cào móng.

Anh đã nói mà, căn nhà nghỉ dưỡng này anh cũng không chừa cửa nhỏ cho Lai Nhân, khả năng nó ra ngoài là rất nhỏ.

Ngày nào đó sẽ đến xem thử con mèo tên Lucky kia trông như thế nào.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 235: Hành trình trở thành “Hải Vương” (6)



Cuối tuần lần thứ hai, lại đến ngày nghỉ hiếm hoi, hôm nay, Quý Hựu Vũ đã mua sẵn dây dắt và túi đựng mèo cho Lai Nhân, muốn đưa Lai Nhân ra ngoài dạo chơi.

Đã đến Đức lâu như vậy, anh vẫn chưa đưa Lai Nhân ra ngoài lần nào.

Bé cưng trước đây ở khu chung cư Hạnh Phúc là một con mèo tự do tự tại, đến đất khách quê người không có lấy một người bạn, bản thân anh ngày thường cũng rất bận rộn, không có nhiều thời gian chơi với nó, Quý Hựu Vũ nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút áy náy.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là muốn để người dân trong thị trấn chiêm ngưỡng con mèo của anh, tránh cho việc họ lôi con mèo nào ra cũng khoe khoang.

Nếu được, anh còn muốn ghé thăm một vài người bạn trong dàn nhạc, trực tiếp trao đổi với họ về kinh nghiệm nuôi mèo, đương nhiên, mục đích cũng là muốn cho những người bạn này mở mang tầm mắt, đừng suốt ngày có cái vẻ chưa từng trải.

Lúc này, Lai Nhân đang nằm úp sấp trong ổ mèo ngủ trưa, thỉnh thoảng lại mở mắt liếc nhìn một cái, người này sao còn chưa ra ngoài…

Quý Hựu Vũ cầm dây dắt đi tới, vừa đeo cho Lai Nhân vừa nói: “Bé cưng Lai Nhân, hôm nay ba đưa con ra ngoài chơi nha, con không biết đâu, thị trấn này nằm bên bờ sông Rhine(*), con sông này chính là nguồn gốc tên của con đấy.”

(*)Rhine trong tiếng Trung là Lai Nhân

Anh vừa đeo đồ cho Lai Nhân, vừa lải nhải: “Bên bờ sông Rhine chuyên sản sinh ra những nhà âm nhạc, ví dụ như Beethoven con biết không? Tèn ten tén ten, bản này, là ông ấy viết đấy, rất giỏi phải không?”

Biểu cảm trên mặt Lai Nhân dần trở nên mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chưa nhận ra tác dụng của sợi dây dắt này.

Chờ đến khi Quý Hựu Vũ đeo dây xong, kéo nhẹ dây về phía trước: “Đi thôi Lai Nhân, ba đưa con ra ngoài đi dạo.”

Lần này, đồng tử Lai Nhân hơi mở to, tai giật giật về phía sau, cái gì?

“Đi nào, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi, trước đây ở khu chung cư Hạnh Phúc không phải con rất thích ra ngoài đi dạo sao, con nhìn con xem, lâu như vậy không vận động nên béo lên rồi kìa.”

Lai Nhân tỏ vẻ không tình nguyện, không hề muốn đi theo anh, dứt khoát nằm bẹp xuống đất không chịu dậy.

“Ôi chao, còn giận dỗi nữa chứ, vậy hay là ba cõng con ra ngoài nhé? Con nhìn cái túi đựng mèo này xem, rất phù hợp với vóc dáng của con, hơn nữa phía sau đều trong suốt đấy, cũng rất thoáng khí, hay là con vào túi đựng mèo nhé?”

“Meo meo!” Lai Nhân ghét túi đựng mèo, thứ này sẽ khiến mèo trông rất ngốc nghếch, nó không vào túi đựng mèo đâu!

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Lai Nhân vẫn bất đắc dĩ đi theo Quý Hựu Vũ ra khỏi cửa.

Vừa đi ra ngoài, nó vừa lầm bầm trong miệng, vẻ mặt đầy bất mãn.

Quý Hựu Vũ lại vui như mở cờ trong bụng, Lai Nhân bé cưng của anh cuối cùng cũng chịu cùng anh ra ngoài rồi! Người khác dắt chó anh dắt mèo, đây vốn là một việc rất oai phong.

“Chúng ta đi đâu trước nhỉ? Phía trước có một công viên cảnh quan không tệ, hay là chúng ta đến công viên dạo một vòng trước nhé? Chắc chắn con sẽ thích nơi đó.” Quý Hựu Vũ nịnh nọt hỏi.

“Meo meo!” Không đi không đi.

Lai Nhân quay đầu lập tức dẫn sen đi về hướng khác.

Quý Hựu Vũ có chút thất vọng, anh vốn nghĩ công viên có nhiều người dắt chó, Lai Nhân vừa đến chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, không ngờ nó lại không muốn, vậy thì thôi…

Quý Hựu Vũ đành dẫn Lai Nhân đi về phía bên kia.

“Bên đó cũng được, bên đó chính là sông Rhine mà ba nói đấy, con không biết đâu, gần đây dàn nhạc của chúng ta đang tập luyện một bản giao hưởng tên là Rhine, do Schumann sáng tác, rất hay, hay là hôm nào ba dẫn con đi nghe nhé?”

Rất tiếc, Lai Nhân không đáp lại, cũng không đi đến bờ sông, sắp đến bờ sông thì nó lại dẫn anh rẽ hướng, rẽ sang một hướng khác, đây… lại là hướng ra khỏi thị trấn.

Quý Hựu Vũ có chút choáng váng, chẳng lẽ Lai Nhân không hứng thú với cảnh đẹp trong thị trấn, muốn hòa mình vào thiên nhiên sao?

Những nơi anh ra sức giới thiệu, Lai Nhân đều né tránh một cách hoàn hảo, cuối cùng dẫn anh đi về phía vùng nông thôn.

Quý Hựu Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng ai bảo ngày thường anh không có thời gian chơi với mèo con của mình, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, đương nhiên là Lai Nhân muốn đi đâu anh sẽ đi theo đó.

Anh dần dần cũng buông bỏ, đi theo Lai Nhân thưởng ngoạn phong cảnh đồng ruộng xung quanh thị trấn, những vườn nho bạt ngàn đang vào mùa thu hoạch, cũng khiến người ta cảm thấy thư thái.

Sau đó, họ đi mệt, còn tìm được một chiếc xe ngựa để về thị trấn.

“Lai Nhân, hay là chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi một lát?”

“Meo meo!”

Không đi không đi, mệt rồi, muốn về nhà, ngủ.

Thế là Quý Hựu Vũ dẫn theo Lai Nhân đang ngáp ngắn ngáp dài về nhà, thật ra anh cũng mệt rồi, tuy rằng cả ngày hôm nay không gặp được một người quen nào, nhưng anh cũng không còn sức để lăn lộn nữa, hay là để hôm khác vậy.

Về đến nhà, Lai Nhân như trút được gánh nặng, trở về ổ mèo ngủ.

Quý Hựu Vũ cũng muốn nằm xuống chợp mắt một lát, nhưng anh đột nhiên trở mình bò dậy, ngồi bên giường chỉnh sửa lại tất cả những bức ảnh chụp hôm nay, thêm filter mà mọi người đều thích, cắt bỏ những phần không cần thiết, sau đó đăng lên vòng bạn bè, lại đăng lên tài khoản Instagram của mình.

Đăng xong vẫn chưa đủ, tiếp tục đăng lên Twitter và Facebook, những tài khoản này anh đều có, hơn nữa còn có kha khá người theo dõi.

Vừa đăng lên đã có không ít người like.

Phong cách bình luận của bạn bè trong nước vẫn như trước.

[Quý Hựu Vũ anh có thể đừng lộ mặt được không, muốn tập trung ngắm Lai Nhân, anh nhìn cái bản mặt to của anh chen Lai Nhân sang một bên kìa.]

[Haiz, lâu rồi không gặp Lai Nhân, nhớ quá. Quý Hựu Vũ sau này anh đừng đăng ảnh chụp chung nữa, chỉ đăng ảnh riêng của Lai Nhân thôi.]

[Woa, phong cảnh nước Đức đẹp thật, Lai Nhân vẫn đáng yêu như vậy, chỉ là nhiếp ảnh gia cố tình giành ống kính có hơi đáng ghét.]

Quý Hựu Vũ đọc những bình luận này thì phẫn nộ, tắt đi, rồi lại mở Instagram.

Lần này, phong cách bình luận hoàn toàn khác, nhưng anh trực tiếp ngây người.

[Không phải chứ? Haha mấy hôm trước tôi cũng nhìn thấy một con mèo trắng giống hệt trên đường.]

[Rất quen mắt, đây không phải là Lucky sao, tôi nhận ra đôi mắt này!]

[Nó tên là Tiểu Bạch, thường xuyên đến trường mẫu giáo con gái chúng tôi học, tất cả các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều biết nó, woa, hôm nay nó lại đi chơi cùng anh sao?]

[Không đúng không đúng, nó tên là Phoebe, hôm qua tôi còn thấy ảnh của nó trên Instagram của bạn tôi, đúng là một con mèo xinh đẹp.]

Quý Hựu Vũ: ???
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 236: Hành trình trở thành “Hải Vương” (7)



Nụ cười thoải mái trên mặt Quý Hựu Vũ bỗng chốc đông cứng lại, rồi dần dần biến mất.

Anh cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn vào Lai Nhân đã mệt mỏi cuộn tròn ngủ ngon lành trong ổ mèo, vẫn không dám tin vào mắt mình.

“Chẳng lẽ thị trấn này có quá nhiều mèo trắng sao?” Quý Hựu Vũ lẩm bẩm.

Anh lại cẩn thận đọc từng bình luận một, rõ ràng là tự lừa dối bản thân là vô ích, trong bình luận miêu tả rất chi tiết, một mắt màu hổ phách, một mắt màu xanh lam…

Quý Hựu Vũ thậm chí còn nhìn thấy ảnh chụp Lai Nhân trên trang cá nhân của người khác, anh cầm điện thoại đi tới trước mặt Lai Nhân, so sánh trái phải, chẳng phải là Lai Nhân sao?

Vậy nên… trước đây mọi người khoe với anh, hóa ra lại là mèo của anh?

Quý Hựu Vũ vẫn không cam lòng, gửi ảnh cho đồng nghiệp Leon.

[Hahaha, anh cũng gặp Angel của tôi rồi à? Nó thích ra ngoài chơi, nếu anh gặp nó thì làm ơn nhắn với nó, tôi nhớ nó lắm, bảo nó về nhà sớm nhé.]

Leon trả lời tin nhắn ngay lập tức, khiến Quý Hựu Vũ tức đến bốc khói.

[Đây là mèo của tôi, tôi đã nuôi nó rất lâu rồi.] Quý Hựu Vũ lập tức đáp trả.

Bên kia Leon vẫn đang gõ chữ, dường như đang lựa lời.

[Tôi biết Angel rất đáng yêu, nó quá đẹp, ai cũng thích nó, nhưng chỉ cần nó về, thì nó vẫn là mèo của tôi.]

Cái gì!

[Nó thật sự là mèo của tôi, là tôi mang từ Trung Quốc sang!]

[Ôi trời, anh nên đi khám bác sĩ đi, xem anh bị bệnh nặng đến mức nào rồi.]

Leon tỏ vẻ không tin.

Quý Hựu Vũ tức giận, gửi hết video và ảnh chụp Lai Nhân trước đây ở khu chung cư Hạnh Phúc cho Leon xem, chứng minh quyền sở hữu của mình.

Leon lại thản nhiên nói: [Mèo con thích đi đâu thì đó là nhà của nó, trước đây đúng là anh đã đồng hành cùng nó một khoảng thời gian, nhưng rõ ràng là, nó thích ở chỗ tôi hơn.]

Quý Hựu Vũ ôm đầu đi đi lại lại trong nhà: “Aaaaa!”

Lai Nhân đã chạy ra ngoài từ lúc nào, sao lại quen biết nhiều người như vậy? Quý Hựu Vũ hoàn toàn không biết gì cả.

Anh phát hiện ra mình thật sự quá sơ suất, trước đây khi còn ở khu chung cư Hạnh Phúc, ít nhất anh cũng đeo cho Lai Nhân thiết bị định vị, có thể theo dõi vị trí của nó theo thời gian thực, sau khi ra nước ngoài, anh cứ nghĩ nó suốt ngày ở nhà, không ngờ nó lại âm thầm chạy ra ngoài.

Còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nhốt Lai Nhân trong nhà không cho nó ra ngoài sao?

Quý Hựu Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ ở trong nước vừa đúng chín giờ tối, An An chắc là chưa ngủ, anh vội vàng gửi tin nhắn cho An An.

Thực ra anh cũng không hy vọng An An sẽ trả lời ngay, cô bé không giống Tiểu Thiên, Tiểu Thiên thường xuyên xem tin nhắn WeChat, thậm chí còn xem cả tin nhắn nhóm, An An thường xuyên mấy ngày không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.

May mắn là hôm nay An An vừa trò chuyện với Chu Ngôn Thiên xong, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi WeChat, vừa hay lướt thấy tin nhắn của anh.

Hạ An An: [Cháu đây.]

Hu hu hu…

Quý Hựu Vũ nhìn thấy hai chữ này, cảm thấy tâm trạng sụp đổ của mình được an ủi phần nào, anh trực tiếp gọi video call cho An An, lúc này, nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An An thì tâm trạng của anh sẽ tốt hơn một chút.

Hạ An An do dự một lúc, rồi vẫn bắt máy.

Cô bé không thích nghe điện thoại, đặc biệt là video call, nhưng đối phương là thầy Quý, cô bé cũng nhớ Lai Nhân, nghĩ chắc là đối phương muốn cho cô bé xem Lai Nhân, nên dù không muốn nhưng vẫn bắt máy.

“Thầy Quý, Lai Nhân đâu ạ?” Hạ An An vừa nhìn thấy khuôn mặt to tướng của Quý Hựu Vũ trên màn hình, liền hỏi.

“Ôi! An An, cháu không biết đâu, sau khi chú mang Lai Nhân đến Đức, ngày nào nó cũng ra ngoài! Rất nhiều người trong thị trấn này đã quen biết nó rồi, điều đáng giận nhất là, không ít người thậm chí còn đặt cho nó một cái tên mới, cháu nói có tức không? Còn có đồng nghiệp của chú, thậm chí còn cho rằng nó là mèo của anh ta! A! Chú sắp bị tức chết rồi! Chú nói cháu nghe…”

Quý Hựu Vũ uất ức kể lể ít nhất nửa tiếng đồng hồ, bên kia Lai Nhân đã sớm bị anh đánh thức, tuy nó không hiểu người này đang lải nhải cái gì, nhưng nhìn từ biểu cảm kích động của anh, e là không ổn rồi.

Le Lai Nhân tò mò đi tới, ghé sát mặt Quý Hựu Vũ nhìn vào màn hình điện thoại.

“Meo aooo aooo!” Lai Nhân duỗi móng vuốt ra muốn chạm vào người tí hon trong màn hình.

“Lai Nhân! Tránh ra cho ba! Đừng quậy nữa!”

Nó không biết đã ấn vào đâu, cuộc gọi trực tiếp bị ngắt.

Quý Hựu Vũ không ngờ, Lai Nhân nhìn thấy Hạ An An trong màn hình lại kích động như vậy.

Anh vội vàng gọi lại cho Hạ An An.

Lần này An An đợi lâu hơn mới bắt máy.

Cô bé thật sự đã nghe mệt rồi.

Tuy nhiên, xem ra thầy Quý rất đau lòng, cô bé suy nghĩ một chút, rồi vẫn bắt máy, lần này An An nhìn màn hình trước mắt sáng lên: “Lai Nhân!”

“Meo! Meo!” Lai Nhân lại một lần nữa ghé sát màn hình, duỗi móng vuốt trước muốn chạm vào cô gái trong màn hình.

Quý Hựu Vũ cầm điện thoại ra xa một chút: “Muốn nhìn thì nhìn, nhưng phải cách xa một chút.”

Sau vài lần như vậy, Lai Nhân cuối cùng cũng hiểu ra, thu móng vuốt lại, ngoan ngoãn ngồi xổm trước điện thoại.

“Meo u… Meo u…” Giọng nó kêu lên từng tiếng, dường như đang gọi tên An An.

“Lai Nhân, sao em lại béo lên vậy?” Hạ An An chăm chú nhìn con mèo trắng trên màn hình, khóe mắt cong cong cười nói.

Quý Hựu Vũ thấy An An nhìn thấy Lai Nhân cũng rất vui, liền nói: “An An, hay là cháu giúp chú khuyên nhủ Lai Nhân đi, nó ra ngoài cũng không sao, nhưng mà đây là nước Đức, không phải khu chung cư của chúng ta, lỡ như bị người ta bắt cóc thì sao? Chạy lung tung bên ngoài rất nguy hiểm. Sau này chú thường xuyên dẫn nó ra ngoài đi chơi còn không được sao.”

Hạ An An suy nghĩ một chút, quay đầu lại gọi về phía cửa sổ: “Đa Tể!”

Đa Tể đang chơi với những con mèo khác ở sân sau, nghe thấy lập tức chạy từ cửa nhỏ vào, do tốc độ chạy quá nhanh, khi xuất hiện trên màn hình vẫn còn đang thở hổn hển.

“Đa Tể, chào con.” Quý Hựu Vũ chào hỏi.

Hạ An An nói với Đa Tể: “Lai Nhân ở Đức thường xuyên ra ngoài chơi, thầy Quý muốn nó ở nhà, như vậy an toàn hơn, hay là em giúp dịch lại một chút?”

Đa Tể lùi lại một bước, ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm Quý Hựu Vũ trên màn hình, không lên tiếng.

Quý Hựu Vũ cũng nhìn chằm chằm Đa Tể: “Sao không dịch, Đa Tể, con giúp ta nói với Lai Nhân một tiếng đi?”

Hạ An An bất đắc dĩ nhún vai: “Có thể Đa Tể cảm thấy mèo hoang được nuôi dưỡng trong nhà cũng có thể ra ngoài, chú phải hiểu, Lai Nhân và Đa Tể trước đây đều là mèo hoang, nuôi thả rông không tốt lắm, có rủi ro, nhưng chúng muốn ra ngoài… Cháu cũng mở cửa cho Đa Tể, nó muốn ở nhà thì ở nhà, muốn ra ngoài thì ra ngoài.”

Quý Hựu Vũ đành phải thỏa hiệp, ai bảo anh lại nuôi phải một con mèo con thích ra ngoài như vậy chứ.

“Vậy thì… Đa Tể, con giúp chú dịch lại một chút, con nói với Lai Nhân, ra ngoài phải đeo vòng cổ, trên đó có số điện thoại của chú, cũng có chip định vị, còn nữa qua đường phải chú ý an toàn, không được đi theo người lạ lung tung, nhất định phải về nhà đúng giờ… Nếu làm được như vậy, chú sẽ cho nó video call với An An.” Quý Hựu Vũ coi như đã nắm được điểm yếu, Lai Nhân không phải là muốn gặp An An sao, những người ngoài kia đối với nó nhất định đều không quan trọng bằng An An.

Lấy An An ra làm mồi nhử, anh ta thật là thông minh!

Hạ An An: “…”

Hai con mèo sau khi giao tiếp qua video một hồi, mắt Lai Nhân đều sáng rực lên.

Giao dịch này có lời quá!

Thành giao! Cứ quyết định như vậy đi!

Nó lại một lần nữa duỗi móng vuốt ấn vào màn hình, lần này là hành động bày tỏ sự đồng ý của nó.

Hạ An An nhìn Quý Hựu Vũ: “Thầy Quý, thầy yên tâm đi, cháu đã bảo Đa Tể nói với Lai Nhân rồi.”

Quý Hựu Vũ cười hì hì: “Vậy có lẽ phải làm phiền An An rồi, sau này mỗi tuần video call trò chuyện với Lai Nhân một chút nhé.”

Hạ An An đồng ý: “Vâng ạ.”

Cô bé cũng nhớ Lai Nhân, có thể video call trò chuyện với nó cô bé cũng rất vui.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 237: Hành trình trở thành “Hải Vương” (8)



Không lâu sau, nhờ vào thẻ đeo trên cổ của Lai Nhân, Quý Hựu Vũ đã kết bạn được với rất nhiều người.

Rất nhiều người nhìn thấy thông tin liên lạc trên đó đều không nhịn được gọi điện cho anh.

Quý Hựu Vũ trước đây thường xuyên biểu diễn ở châu Âu, tiếng Anh và tiếng Pháp đều rất tốt, hiện tại trong dàn nhạc có không ít người Đức, tiếng Đức của anh cũng tiến bộ thần tốc, đồng thời, tiếng Ý và tiếng Tây Ban Nha anh cũng biết một chút, vì vậy việc đối phó với những cuộc gọi này vẫn dư sức.

Những người bạn mới của Quý Hựu Vũ rất đa dạng, có bà lão thường dắt Lai Nhân đi dạo công viên, cô chủ quán cà phê Lucky, nhân viên văn phòng thường xuyên làm việc ở quán cà phê, hướng dẫn viên du lịch, và cả những đứa trẻ.

Mọi người vào cuối tuần đều sẽ không hẹn mà cùng đến quán cà phê Lucky, chơi đùa cùng Lai Nhân.

Sau khi biết được con mèo trắng đáng yêu này đến từ Trung Quốc, tên thật là Lai Nhân, mọi người càng thêm yêu quý nó.

Chỉ là, điều khiến Quý Hựu Vũ bất bình là, sau khi biết tên nó là Lai Nhân, mọi người đều khen ngợi đây là một cái tên hay, nhưng sau đó vẫn tiếp tục gọi nó theo sở thích của mình.

Ba tháng tập luyện trôi qua, dàn nhạc sắp bước vào mùa diễn mới, mùa diễn lần này sẽ chủ yếu lưu diễn ở các thành phố lớn của châu Âu, xa nhất sẽ đến Đông Nam Á và Bắc Mỹ, vì vậy Lai Nhân cũng sẽ rời khỏi thị trấn.

Trước khi rời đi, Quý Hựu Vũ tham gia một buổi hòa nhạc từ thiện của địa phương.

Ban đầu, ban tổ chức mời đến đều là những nhạc sĩ không mấy tên tuổi, chỉ có một ban nhạc rock mới thành lập chưa lâu, với quy mô như vậy, ban đầu không có cách nào mời được một nghệ sĩ piano nổi tiếng ở châu Âu như Quý Hựu Vũ, nhưng khi nghe nói chủ đề của buổi hòa nhạc là gây quỹ cho trẻ em tự kỷ, anh lập tức quyết định đăng ký tham gia.

Qua điện thoại, Phan Tư Vũ không nhịn được bật cười trước hành động của anh: “Tự kỷ cũng được, tôi hiểu tại sao anh lại muốn tham gia, nhưng sau này anh còn dám tự ý quyết định…”

“Không dám nữa không dám nữa, lần sau nhất định sẽ hỏi ý kiến cô trước.” Quý Hựu Vũ vội vàng nhận sai.

Phan Tư Vũ day trán, anh chàng này không có chút khí chất ngôi sao nào, rốt cuộc là làm sao mà có được nhiều người hâm mộ như vậy…

Người quản lý dàn nhạc sau khi biết được về buổi hòa nhạc từ thiện này, liền quyết định để cả dàn nhạc cùng tham gia, coi như là phúc lợi của dàn nhạc dành cho cư dân thị trấn.

Leon cũng là một nghệ sĩ violin nổi tiếng ở châu Âu, ban đầu anh ta có lịch trình khác, nhưng sau khi nghe Quý Hựu Vũ kể về câu chuyện của anh và An An, An An và những con mèo, anh ta lập tức quyết định hoãn lịch trình khác, anh ta cũng muốn tham gia buổi hòa nhạc từ thiện này.

Tin tức vừa ra, không ít người hâm mộ ở những nơi khác bắt đầu nhờ người tìm vé, trong nháy mắt, vé xem buổi hòa nhạc từ thiện này trở nên khan hiếm, ban tổ chức vội vàng tìm một địa điểm rộng hơn, tầm nhìn tốt hơn bên bờ sông Rhine để có thể bố trí thêm chỗ ngồi.

Bạn bè trong thị trấn nghe nói Quý Hựu Vũ sắp rời khỏi thị trấn để đi lưu diễn ở những nơi khác, cũng có chút không nỡ, tụ tập ở quán cà phê Lucky, bàn tán về anh chàng nghệ sĩ piano trẻ tuổi và con mèo trắng đáng yêu của anh.

Fiona lấy ra một xấp vé cười nói: “Quý có đến đây, đưa cho tôi một ít vé để chia cho mọi người, anh ấy hy vọng mọi người đều có thể đến buổi hòa nhạc này, anh ấy còn nói lúc đó Lai Nhân cũng sẽ đến đấy.”

“Wow, thật tuyệt, vậy chúng ta nhất định phải đi.”



Ngày diễn ra buổi hòa nhạc, mặc dù đây là buổi hòa nhạc ngoài trời, theo thông lệ là không cần trang trọng như hòa nhạc trong nhà, nhưng cư dân thị trấn vẫn chủ yếu ăn mặc chỉnh tề, thể hiện sự coi trọng đối với buổi hòa nhạc này.

Vì buổi biểu diễn này là dành cho trẻ em tự kỷ, nên hai hàng ghế đầu là những đứa trẻ tự kỷ được mời và ba mẹ của chúng.

Chương trình lần lượt được biểu diễn, nhưng những đứa trẻ không có quá nhiều biểu cảm, cũng không có phản ứng gì quá mức.

Các thành viên của dàn nhạc giao hưởng nhìn thấy cảnh tượng này ở hậu trường, đều có chút lo lắng: “Chúng ta lên sân khấu, nếu lũ trẻ vẫn không có phản ứng thì sao? Liệu chúng có thích buổi biểu diễn của chúng ta không?”

Quý Hựu Vũ tự tin nói: “Tuyệt đối không thành vấn đề!”

Anh không biết những đứa trẻ tự kỷ khác như thế nào, nhưng anh rất hiểu Hạ An An, khi anh mới quen cô bé, cô bé cũng không có quá nhiều phản ứng với thế giới bên ngoài, cũng không thích những nơi đông người, không thích giao tiếp với người khác, nhưng cô bé lại rất nhạy cảm với âm nhạc.

Âm nhạc là một ngôn ngữ khác, anh tin rằng lũ trẻ có thể hiểu được ngôn ngữ này.

Hơn nữa, anh còn có át chủ bài.

Hôm nay dàn nhạc biểu diễn hai bản nhạc, bản nhạc đầu tiên là bản Giao hưởng số 7 vui tươi của Beethoven, bản nhạc thứ hai là bản Concerto số 1 dành cho piano của Tchaikovsky mà ai cũng quen thuộc, Quý Hựu Vũ đã thể hiện kỹ thuật tuyệt đối trong bản nhạc này.

Mặc dù hôm nay là buổi biểu diễn ngoài trời, so với phòng hòa nhạc, hiệu ứng âm thanh sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bản concerto piano hùng vĩ này vẫn lay động trái tim của tất cả mọi người.

Các bậc phụ huynh ban đầu nghĩ rằng lũ trẻ sẽ không hứng thú với loại hình âm nhạc nghiêm túc này, nhưng không ngờ, những đứa trẻ ngồi hàng ghế đầu lại lần lượt ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe.

Một bản nhạc kết thúc, không ít đứa trẻ chủ động vỗ tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào các nhạc sĩ trên sân khấu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thích thú.

Toàn bộ khán giả cũng bị màn trình diễn xuất sắc của dàn nhạc chinh phục, tiếng vỗ tay vang dội, cho dù nhạc trưởng có dẫn dắt các thành viên dàn nhạc cúi chào bao nhiêu lần, tiếng vỗ tay của mọi người vẫn không ngớt.

Nhạc trưởng bất đắc dĩ nhìn Quý Hựu Vũ cười, lúc này, chỉ có thể dùng màn trình diễn encore để xoa dịu khán giả đang phấn khích.

May mắn thay, Quý Hựu Vũ đã chuẩn bị kỹ càng cho việc này.

“Tiếp theo tôi sẽ mời một vị khách đặc biệt, cùng tôi hoàn thành bản nhạc encore này.”

Khán giả xì xào bàn tán, không biết vị khách đặc biệt bí ẩn này là ai.

Bạn bè của Quý Hựu Vũ trong thị trấn thì có chút hụt hẫng, không phải đã nói tối nay có thể gặp Lai Nhân sao, sao biểu diễn xong rồi mà vẫn chưa thấy nó đâu?

Đèn sân khấu chiếu vào một góc sân khấu, một con mèo trắng bước ra một cách tao nhã.

Khán giả bật cười kinh ngạc, ai cũng không ngờ, vị khách mà Quý Hựu Vũ nói đến lại là một con mèo.

Cư dân thị trấn nhìn kỹ lại, tiếng vỗ tay lập tức vang lên nồng nhiệt, mọi người vỗ tay hoan hô con mèo trắng, những đứa trẻ bên dưới còn gọi to hơn.

“Là nó, mẹ ơi, chính là con mèo ngày nào cũng đến trường mẫu giáo của bọn con!”

“Nó tên là Lai Nhân, nó là mèo của nghệ sĩ piano đó!”

“Không đúng, nó không phải tên Lai Nhân, trước đây nó cũng ngày nào cũng đến nhà tớ, tớ gọi nó là Tiểu Bạch!”

“Wow, nó nhảy lên ghế, ngồi cạnh nghệ sĩ piano, nó cũng muốn chơi đàn piano sao?”

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Quý Hựu Vũ dịch sang một bên, Lai Nhân nhảy lên ghế, ngồi bên cạnh anh.

Quý Hựu Vũ đặt ngón tay lên phím đàn, giai điệu du dương vang lên, Lai Nhân khẽ nheo mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Khi Quý Hựu Vũ chơi đến một đoạn nào đó, anh cố tình dừng lại, sau đó một cảnh tượng mà mọi người không ngờ tới đã xảy ra, Lai Nhân duỗi thẳng người, duỗi một chân, cũng ấn xuống phím đàn, sau đó lại ngồi trở lại ghế.

Quý Hựu Vũ không nhịn được cong môi mỉm cười, tiếp tục chơi đàn.

Tất cả mọi người bên dưới đều sững sờ, chuyện này… thật là phi khoa học!

Lai Nhân ấn phím đàn vào đúng thời điểm, mà Quý Hựu Vũ lại có thể tiếp tục chơi bản nhạc sau khi nó ấn nốt đơn, nghe còn rất hài hòa, chẳng lẽ bình thường anh đã huấn luyện mèo chơi đàn piano sao?

Một số em nhỏ tự kỷ ở hàng ghế đầu đã không nhịn được mà đứng dậy, chạy đến trước lan can để xem cho rõ, chưa ai từng thấy mèo chơi đàn piano, điều này thật kỳ diệu.

Ban đầu mọi người đều nghĩ màn trình diễn của Lai Nhân chỉ giới hạn ở một nốt nhạc này, không ngờ sau đó Quý Hựu Vũ lại làm như vậy, để Lai Nhân chơi nhiều lần.

Bản nhạc này từ du dương chuyển sang sôi động, nhịp điệu ngày càng nhanh, Lai Nhân cũng bận rộn hơn, có lúc thậm chí phải dùng cả hai chân cùng lúc ấn xuống hai nốt nhạc.

Điều kỳ diệu nhất là, sau khi nó ấn xuống, khán giả nghe thấy lại rất hài hòa, dù ấn nốt nào thì Quý Hựu Vũ cũng có thể tiếp nối được.

Một bản nhạc kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, hoan hô màn trình diễn của người và mèo.

Quý Hựu Vũ bế Lai Nhân lên, cúi chào mọi người.

Lúc này, tiếng reo hò của những người bạn mà Lai Nhân quen biết là lớn nhất, trong lòng mọi người vừa không nỡ, vừa tự hào.

Không nỡ là vì ai cũng biết, sau bản nhạc này, Lai Nhân sẽ theo Quý Hựu Vũ rời đi, tự hào là vì, con mèo nhỏ ưu tú như vậy, đã từng là của họ.

Tối hôm đó, một nghệ sĩ piano đến từ Trung Quốc, và một con mèo cũng đến từ Trung Quốc đã tỏa sáng rực rỡ trong buổi hòa nhạc.

Video buổi hòa nhạc từ thiện này được đăng tải lên mạng, chỉ trong thời gian ngắn lượt xem đã vượt quá 10 triệu, cư dân mạng phát cuồng vì con mèo nhỏ thần kỳ này.

Video này sau đó được cư dân mạng Trung Quốc đăng tải lên nền tảng video trong nước, Chu Ngôn Thiên nhìn thấy video vội vàng hỏi Hạ An An: “Sao Lai Nhân cũng biết chơi đàn piano vậy? Nó học từ bao giờ thế?”

Hạ An An mím môi, một lúc lâu sau mới nói cho cậu bé biết đáp án: “Đó là bản nhạc ngẫu hứng của thầy Quý, kỹ năng cơ bản của chú ấy rất vững chắc, dù Lai Nhân ấn nốt nào, chú ấy cũng có thể sáng tác ngẫu hứng dựa trên nốt đó. Tất nhiên trước đó họ cũng đã tập luyện, còn video call với Đa Tể, để Đa Tể giúp phiên dịch nữa.”

Chu Ngôn Thiên sững sờ: “Còn có thể chơi như vậy…” Cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Đa Tể và Nguyên Bảo đang nằm sưởi nắng, trong lòng cũng nảy ra một ý nghĩ táo bạo: Mèo có thể cùng nhau chơi đàn piano, vậy mèo có thể cùng người đá bóng không nhỉ?
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 238: Fan cuồng của Đa Tể (1)



Ít ai biết bút danh của Thư Tuyết Mạn là gì. Trong cả khu chung cư Hạnh Phúc, chỉ có một người và một con mèo biết được điều này.

Nhậm Văn biết được là vì Thư Tuyết Mạn thường nhờ cô ấy thiết kế bìa sách. Trên bìa sách ngoài tên sách còn có bút danh nên cô ấy rất quen thuộc.

Mèo của Thư Tuyết Mạn – Sơ Bát – cũng biết bút danh của cô ấy. Tuy nhiên, so với bút danh thì Sơ Bát thường xuyên phàn nàn về tên sách của cô ấy hơn.

Nào là “Vợ yêu ngọt ngào trèo cửa sổ bỏ trốn”, “Tổng giám đốc bá đạo yêu cuồng si”,… Từ khi nhìn thấy những cái tên này, mỗi lần Sơ Bát trèo cửa sổ ra ngoài đều muốn “phì phì” hai tiếng, muốn xóa bỏ những cái tên độc hại này ra khỏi đầu.

Ban đầu, Sơ Bát nghĩ rằng sách của bạn cùng phòng nó chắc chẳng có ai đọc. Ai lại muốn đọc những cuốn sách có cái tên như vậy chứ?

Tuy nhiên, nó đã đoán sai. Sách của bạn cùng phòng nó sau vài năm im ắng bỗng một ngày lặng lẽ nổi tiếng. Tất nhiên, nổi tiếng không phải là cuốn “Tổng giám đốc bá đạo”, mà là cuốn sách mới của cô ấy.

Bạn cùng phòng kiếm được tiền, cuộc sống của Sơ Bát cũng trở nên sung túc hơn. Tiêu chuẩn bữa ăn được nâng cao, ổ mèo được thay mới, chuyện này khiến Sơ Bát rất hãnh diện. Khi ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng gặp Đa Tể, nó sẽ khoe khoang vài câu.

“Viết tiểu thuyết vẫn có tương lai đấy.”

Đa Tể không cho là vậy. Có tương lai nào hơn là tương lai của An An nhà nó chứ? Còn nhỏ tuổi mà đã trở thành lãnh đạo của trạm cứu hộ rồi.

“Mèo có đọc tiểu thuyết đâu. Nhưng mèo thì xếp hàng để vào trạm cứu hộ này đấy.” Đa Tể nói.

Đối với chuyện này, Sơ Bát không có ý kiến gì.

Chỉ là cả hai đều không ngờ rằng, thực ra mèo cũng “đọc” tiểu thuyết.

Bút danh của Thư Tuyết Mạn là Quýt Xanh Chua Chua. Cô ấy đã viết sách nhiều năm, gần đây viết một bộ truyện cật lực theo đuổi vợ lại bất ngờ nổi tiếng, còn bán được bản quyền audio. Lượng người nghe truyện audio tương đối khả quan, trong vài tháng qua, nó đã mang lại cho cô ấy nguồn thu nhập dồi dào.

Cô ấy không ngờ rằng, trong số độc giả của mình lại có một con mèo Ragdoll tên là Anh Mạt.

Chủ của nó không có thời gian chơi với nó, lại sợ nó cô đơn nên đã đưa cho nó một chiếc máy tính bảng để xem video.

Hoạt động thường ngày của Anh Mạt là sử dụng ứng dụng phát trực tiếp để xem lại chương trình “Cục cưng lang thang”.

Nó có thể sử dụng móng vuốt của mình để chọn một tập, sau đó tua đến đoạn có hình ảnh của Đa Tể. Thỉnh thoảng, khi có cảnh của Đa Tể, nó còn dùng móng vuốt nhấn tạm dừng, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần áp sát vào màn hình, lén lút l**m.

Tất nhiên, chủ của nó không biết thói quen l**m màn hình của nó, nếu không thì chắc chắn sẽ không cho nó chơi máy tính bảng nữa.

Hôm nay, khi Anh Mạt đang l**m màn hình, vô tình chạm vào quảng cáo truyện audio trên máy tính bảng, thế là nó nhảy sang giao diện nghe truyện của một bộ truyện nào đó. Anh Mạt bắt đầu những ngày tháng dài đằng đẵng theo đuổi truyện.

Khi nghe đến đoạn nữ chính kiên trì theo đuổi nam chính nhưng không thành, đau lòng bỏ đi, nam chính cuối cùng cũng nhận ra mình yêu nữ chính sâu đậm, dùng hết 108 cách khổ sở theo đuổi nữ chính, cái đầu cúi gằm của nó bỗng ngẩng lên, đôi mắt sáng rực.

Meow!

Thì ra có thể như vậy!

Anh Mạt lập tức nắm bắt được tinh túy trong truyện.

Nó không phải là kẻ thiếu quyết đoán, một khi đã có mục tiêu, hành động của nó cũng rất đáng kinh ngạc.

Nó dành dụm đồ ăn vặt của mình trong vài ngày, sau đó lén lút lẻn ra ngoài, dùng một thanh cá viên để mua chuộc một con mèo hoang gần đó, nhờ nó giúp đỡ tìm hiểu vị trí cụ thể của trạm cứu hộ động vật Tâm Duyệt mà Đa Tể đang ở.

“Đây là tiền đặt cọc, có tin tức gì thêm, tôi còn nửa hộp pate.”

Có đồ ăn để trao đổi, tin tức giữa những con mèo hoang lan truyền rất nhanh, nhất là khi con mèo Ragdoll xinh đẹp này còn dùng pate để trao đổi.

Vài ngày sau, con mèo tam thể này đã tìm được địa chỉ trạm cứu hộ cho Anh Mạt.

“Vậy cậu đưa tôi đến đó được không?” Anh Mạt cầu xin.

“Không được, không được. Rời khỏi lãnh thổ của mình là hành vi rất nguy hiểm, bản thân tôi còn tự lo chưa xong, huống chi là đưa một con mèo chưa từng ra khỏi nhà như cậu đi.”

“Tôi thêm hai hộp pate nữa! Tuy là tôi đã ăn rồi, nhưng mỗi lần tôi chỉ ăn một chút thôi, tôi chỉ có bấy nhiêu đây!”

Mèo Tam Thể vốn dĩ kiên quyết từ chối, vừa nghe nói còn có thịt, nó lại dao động.

“Thôi được rồi, nể tình cậu đã cầu xin tôi như vậy, tôi sẽ đưa cậu đi.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 239: Fan cuồng của Đa Tể (2)



Địa chỉ trạm cứu hộ không khó tìm, vấn đề duy nhất là nơi ở của Anh Mạt cách trạm cứu hộ khá xa, nghe mèo Tam Thể nói là tận bốn cây số.

“Ôi… Lần trước đến đó là chủ tôi lái xe đưa tôi đi, không ngờ tự mình đi lại khó khăn như vậy.”

Mèo Tam Thể dẫn Anh Mạt đi hơn một tiếng đồng hồ, nó không chịu nổi nữa, đầu đau, lưng đau, chân đau, móng vuốt cũng mỏi nhừ.

Nó cảm giác bộ lông của mình sắp rối tung lên rồi.

“Tôi đã nói với cậu là rất khó rồi mà. Nhanh lên, ở đây không an toàn, chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ quá xa rồi, bên này có những con mèo khác, chúng ta phải nhanh chóng đi qua. Chú ý xe cộ ven đường, tuyệt đối không được đột ngột lao ra đường, rất nguy hiểm.”

“Ừm…”

Anh Mạt mệt đến khô cả họng, nhưng mèo Tam Thể cứ giục, nó hoàn toàn không dám dừng lại. Vì để gặp thần tượng, nó cũng liều mình rồi.

Vất vả lắm mới đi được một buổi sáng, mèo Tam Thể dẫn Anh Mạt đến một cửa hàng tạp hóa nghỉ chân.

“Ở đây có thể nghỉ ngơi một chút, trước đây tôi bị một con mèo hung dữ đuổi cắn, hoảng loạn chạy đến cửa hàng tạp hóa này, những con mèo ở đây rất thân thiện. Cậu đợi chút, tôi vào trong một lát.”

Anh Mạt cả đoạn đường không dám dừng lại, hơi chậm một chút là mèo Tam Thể lại giục, lúc này nó mệt đến mức sắp đứt hơi, nằm vật ra cửa tiệm thở hổn hển, tim đập rất nhanh.

Lúc này, một con mèo màu xám đi ra, bộ lông của nó có màu sắc rất kỳ lạ, lông trên người màu xám nhạt, trán, mũi và bốn chân đều màu xám đậm.

Trông như vừa đi đào than về vậy.

Anh Mạt thầm nghĩ.

Con mèo này đánh giá Anh Mạt từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút dò xét: “A Bắc nói cậu muốn đến trạm cứu hộ Tâm Duyệt?”

Anh Mạt ngơ ngác nhìn nó, gật đầu.

“Rõ ràng cậu là mèo cưng trốn nhà ra, sao lại muốn đến trạm cứu hộ? Ý tôi là, bây giờ cậu sống không tốt sao?” Mèo xám lại hỏi.

Anh Mạt nghĩ, nếu không trả lời thành thật, lỡ như nó ngăn cản con mèo Tam Thể kia không cho nó đi thì hỏng việc mất.

Nó cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Tôi… Tôi, tôi muốn đi tìm Đa Tể.”

“Đa Tể? Tìm anh ấy làm gì?” Mèo xám có chút bất ngờ, một con mèo cưng chạy xa như vậy để tìm Đa Tể, không biết là vì lý do gì.

Anh Mạt bắt đầu ấp úng, câu hỏi này làm sao mà trả lời được đây? Nó rất mừng vì mèo không thể hiện ra mặt đỏ, nếu không, chỉ cần nghe thấy con mèo khác nhắc đến Đa Tể, nó sẽ đỏ mặt tía tai mất.

“Tôi… Tôi tôi, tôi chỉ là xem livestream của anh ấy thôi, anh ấy giỏi quá, tôi muốn đến xem anh ấy một chút.” Anh Mạt cũng không biết giải thích thế nào, đương nhiên là nó giấu nhẹm phần nghe truyện rồi, đối phương là mèo lạ, nó còn lâu mới nói nhiều như vậy.

Mèo xám lại đánh giá nó từ trên xuống dưới, nói: “Muốn gặp Đa Tể thì nhiều lắm, nói thật với cậu, tôi cũng có chút qua lại với bầy mèo bên đó, tôi biết từ hôm nay bắt đầu xếp hàng, xếp đến tháng sau cũng chưa chắc đã gặp được, tôi khuyên cậu nên quay về đi, nếu không chủ của cậu sẽ lo lắng đấy.”

Anh Mạt vừa mới ra khỏi nhà, sao có thể chịu quay về chứ? Nó đã chuẩn bị tinh thần cho việc vất vả gian khổ rồi, nó còn chưa gặp được Đa Tể, còn chưa nói với nó câu nào, sao có thể quay về được?

“Không! Tôi không về đâu, mấy hôm nay chủ tôi không có nhà, cô ấy đi du lịch ngắn ngày với bạn rồi, cô ấy đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho tôi đủ năm ngày, chỉ cần tôi về nhà trong vòng năm ngày là được. Tôi nhất định phải gặp được Đa Tể! Tôi… Tôi thích anh ấy…” Nói xong, Anh Mạt vùi mặt vào trong móng vuốt, không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

A Bắc ăn uống no nê đi ra, nhìn hai con mèo đang trò chuyện, nói với chúng: “E là phải tiếp tục lên đường rồi.”

Mèo xám nói với A Bắc: “Không cần cậu đưa nữa, tôi tự mình đưa cậu ấy đi.”

A Bắc nghe vậy, có chút kinh ngạc: “Cậu đưa? Cậu biết trạm cứu hộ ở đâu sao? Cậu có quen biết ai ở đó à?”

Mèo xám khẽ nhếch mép: “Tôi á… Hồi tôi nhỏ chơi rất thân với mấy con mèo trong trạm cứu hộ.”

Nó chính là Tiểu Môi Cầu được Hạ An An đưa về nhà. Sau hơn một năm về nhà, nó vẫn luôn ở trong cửa hàng tạp hóa này, nhưng thỉnh thoảng nó cũng đến khu chung cư Hạnh Phúc đi dạo. Nó không cần phải vất vả đi bộ qua đó, bây giờ nó đã hoàn toàn nắm rõ tuyến đường giao nước của tiệm nước bên cạnh, công nhân của tiệm nước cũng rất quen thuộc với nó, thỉnh thoảng còn cố ý chở nó đi dạo.

Tiểu Môi Cầu giải thích tình huống với A Bắc, A Bắc liền yên tâm rời đi, trước khi đi còn nói với Anh Mạt: “Hầy, sao cậu không nói sớm là đi đu idol, biết vậy tôi đã không dẫn cậu ra ngoài rồi.”

Anh Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm, nó không phải đi đu idol…

Tiểu Môi Cầu để Anh Mạt bổ sung thức ăn và nước uống trước, nó ra ngoài cả đoạn đường dài như vậy mà không uống nước, khát khô cả cổ rồi.

Anh Mạt uống ừng ực rất nhiều nước, thời gian còn lại thì soi gương chải chuốt bộ lông của mình.

Ra ngoài cả buổi trời, lông bết hết cả rồi.

“Được rồi, xe đến rồi, chúng ta đi thôi.”
 
Back
Top Bottom