Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 210: Khảo hạch chính thức



Sau khi bàn bạc với cảnh sát Vương đi cùng, Phạm Lạc Lương đã báo cáo và xin ý kiến cấp trên. Cuối cùng, sau khi thảo luận, cấp trên đồng ý cho mèo cơ hội cạnh tranh công bằng như chó. Tuy nhiên, họ không trực tiếp trao suất cho mèo mà quyết định tạm thời rằng nếu có con mèo nào thể hiện xuất sắc hơn cả ba con chó dẫn đầu, họ sẽ xem xét trao một số suất nhất định.

Mặc dù vấn đề vị trí chưa được chốt hạ, nhưng việc cấp trên đã đồng ý xem xét đã là một bước tiến lớn đối với Phạm Lạc Lương.

“An An, Tiểu Thiên, tình hình hiện tại là chỉ cần có mèo nào có thành tích tốt hơn ba con chó dẫn đầu thì cơ bản sẽ vượt qua kỳ thi và được vào biên chế. Tất nhiên, việc đáp ứng được điều kiện này cũng không hề dễ dàng. Hai cháu có còn muốn để những con mèo này tham gia kỳ thi chính thức tiếp theo không?”

Hạ An An gật đầu: “Vâng ạ, nếu được, xin hãy để Trà Xanh và Ô Long tham gia kỳ thi tiếp theo.”

Vì vậy, hơn hai mươi con chó và hai con mèo sắp sửa cùng nhau tranh tài, chuyện này khiến khán giả tại hiện trường vô cùng phấn khích.

“Ha ha ha, hôm nay đến đây đúng là không uổng phí!”

“Bà Vương hàng xóm nhà tôi cũng bốc thăm trúng vé tham quan ngày hôm nay, nhưng bà ấy đột xuất phải đưa cháu đi chơi nên không đến được. Vừa rồi nghe nói mèo và chó sẽ thi đấu cùng nhau, bà ấy than thở trong nhóm chat, hối hận vì hôm nay không đến.”

“Thật đáng mong chờ, không ngờ chúng ta lại được chứng kiến cảnh tượng này, thật hiếm có! Nghe nói trước đây mèo không có suất, thậm chí không có cơ hội tham gia vòng sơ tuyển, không ngờ lại được vào vòng thi chính thức.”

“Đa Tể, cố lên!”

“Đúng vậy, Đa Tể cố lên! Trà Xanh, Ô Long cũng cố lên!”

“An An cố lên nha!”

Khán giả đến tham gia ngày hội hôm nay đều rất vui mừng, ai nấy đều mong chờ vòng thi chính thức, hy vọng những con mèo sẽ có màn trình diễn xuất sắc. Thậm chí có người còn hô vang khẩu hiệu cổ vũ An An.

Có vẻ như tất cả đều là khán giả quen thuộc của buổi phát sóng trực tiếp, mọi người đều biết An An có mối quan hệ tốt với mèo, lần này mèo có màn trình diễn tốt như vậy, chắc chắn An An đã góp phần không nhỏ.

Xung quanh bãi cỏ là rất đông người xem, tiếng ồn ào khiến không ít con chó tỏ ra bồn chồn, lo lắng.

Đa Tể quay đầu nhìn Trà Xanh và Trà Ô Long: “Trước đây khi huấn luyện cho hai đứa, không có bài tập nào liên quan đến tiếng ồn, hai đứa có chịu đựng được không?”

Cả Trà Xanh và Trà Ô Long đều tỏ ra “chuyện nhỏ như con thỏ”.

Cuối cùng, Trà Ô Long lên tiếng giải thích: “Anh Đa Tể, trước đây khi bọn em đi thực hiện nhiệm vụ tìm Lỗ Đản, phải băng qua trung tâm thành phố, đã sớm quen với đủ loại tiếng ồn rồi. Chuyện này đối với bọn em không là gì cả.”

Có lúc đang ngủ, xung quanh còn có không ít ông bà già nhảy đầm tập thể dục, nó mệt muốn chết vẫn ngủ ngon lành.

Hơn nữa, lúc đó, những con mèo thực hiện nhiệm vụ phải thay phiên nhau canh gác, điều bọn chúng lo lắng không phải là tiếng ồn, mà là nguy hiểm bất ngờ ập đến.

Hai chị em nó đều đã trải qua những tình huống cam go, đối với loại tình huống nhỏ nhặt này, hoàn toàn không để tâm.

Đa Tể gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Tuy giọng điệu của nó vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng trong mắt lại lóe lên tia tán thưởng.

Lúc trước, đàn mèo đã chọn đúng hai chị em này, quả thật có phong thái của bậc đại tướng.

Đa Tể lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Hai đứa phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như trong kỳ thi tiếp theo, hai đứa thể hiện cực kỳ xuất sắc, rất có thể sẽ được chọn vào biên chế, có lẽ sau này sẽ đến cơ quan của con người chính thức đi làm, hai đứa có bằng lòng không?”

Ô Long liếc nhìn Trà Xanh: “Chị đồng ý thì em đồng ý.”

Trà Xanh không nhịn được vung móng vuốt về phía nó.

Trà Ô Long né người ra sau: “Ê hê hê, em biết mà, em né đây.”

Trà Xanh cố nhịn không trợn mắt, nhìn Đa Tể, nghiêm túc nói: “Anh Đa Tể, bọn em là đại diện do đàn mèo chọn ra, bọn em tình nguyện giống như bọn Lỗ Đản, Kỳ Lân, trở thành một con vật có công việc. Bọn em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu làm những việc có ý nghĩa, thực ra đi làm có khi còn thú vị hơn là được nhận nuôi.”

Vẻ tinh nghịch trên mặt Trà Ô Long cũng biến mất, nghiêm túc nói: “Trước đây em nghe Lỗ Đản nói, có một loại công việc là sử dụng khứu giác nhạy bén và khả năng quan sát tinh tường của chúng ta để tìm kiếm những người mang theo chất cấm trong đám đông. Em cảm thấy công việc đó rất thú vị, nếu có thể, em cũng muốn thử đi làm.”

Đa Tể không bất ngờ trước sự lựa chọn của hai con mèo này, chúng đã theo Nguyên Bảo một thời gian dài, Nguyên Bảo cũng là một con mèo không muốn được nhận nuôi. Thêm vào đó, trước đây Trà Xanh và Trà Ô Long đều đã từng theo Nguyên Bảo đi thực hiện nhiệm vụ, nên việc chúng bằng lòng trở thành mèo biên chế cũng nằm trong dự đoán của nó.

“Để trở thành mèo chính thức, có lẽ sau khi vượt qua kỳ thi lần này, hai đứa còn phải trải qua quá trình huấn luyện dài hạn, bị con người huấn luyện, chuyện này hai đứa có bằng lòng không?”

Đây là điều Đa Tể lo lắng nhất, nó cảm thấy không ít mèo sẽ thích niềm vui trong công việc, bởi vì mỗi ngày đều rất mới mẻ, nhưng sự khổ cực của huấn luyện lại không phải là điều mà mèo có thể chịu đựng được.

“Không vấn đề gì!”

Điều nó không ngờ tới là, Trà Xanh và Trà Ô Long đồng thanh lên tiếng.

Trà Ô Long bổ sung: “Anh Đa Tể cứ yên tâm, bọn em sẽ không để đàn mèo mất mặt đâu. Huấn luyện của con người, Lỗ Đản bọn họ đều chịu đựng được, tại sao mèo bọn em lại không thể! Em và chị sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, mèo cũng có rất nhiều loại!”

“Tốt! Tốt!” Những nghi ngờ trong lòng Đa Tể đã có lời giải đáp, như vậy tiếp theo chỉ còn một việc cần giải quyết, đó chính là làm sao để cả Trà Xanh và Ô Long đều vượt qua kỳ thi của con người.

Trên bãi cỏ, địa điểm thi đã được bố trí xong.

Đó là một số chướng ngại vật chuyên dụng để thi cho động vật, lát nữa nhân viên chuyên nghiệp sẽ dắt động vật tham gia thi đi qua đường đua đầy chướng ngại vật, ngoài việc phải né tránh chướng ngại vật, nhảy qua rào chắn, còn phải tránh rất nhiều cám dỗ.

Có thể nói, chỉ có những con chó hoặc mèo có ý chí kiên định nhất mới có thể nhanh chóng và thuận lợi đến đích.

Hai con đầu tiên tham gia thi đều là chó đen có vóc dáng rất cường tráng, khán giả đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào chúng.

[Woa, hai con chó này nhìn qua rất có dáng dấp của chó nghiệp vụ.]

[Hai con chó này hung dữ quá, vóc dáng cũng to lớn nữa, rất có sức uy h**p!]

[Woa, chúng nó chạy nhanh quá! Mở màn đã cạnh tranh gay gắt như vậy sao?]

Ngay khi hai con chó đang chạy song song về phía trước, một con chó trong số đó khi gặp chướng ngại vật lại dừng lại.

[Chuyện gì vậy? Với vóc dáng đó, nó không thể nào không nhảy qua được chứ?]

[Chướng ngại vật này không cao, lẽ ra nó có thể nhảy qua hoặc đi vòng qua, sao nó lại dừng lại?]

[Chờ đã, sao nó lại ngửi khắp nơi vậy? Bên cạnh có để đồ ăn gì sao?]

Cư dân mạng phát hiện con chó này dường như không phải vì không thể vượt qua chướng ngại vật mà dừng lại, ngược lại giống như bị thứ gì đó ngon lành câu hồn, ngửi khắp nơi.

Con chó đen còn lại thì xông thẳng về phía trước, nhưng lại bị kẹt ở đoạn cầu độc mộc thứ hai.

Cuối cùng, hai con chó được mọi người kỳ vọng lại không đạt được thành tích tốt, một con thì tham ăn, một con thì sợ độ cao, khiến mọi người không khỏi tiếc nuối cho chúng.

Những con chó tiếp theo đều thể hiện khá tốt, tuy mất một chút thời gian nhưng đều vượt qua các cửa ải một cách suôn sẻ.

Màn trình diễn của hai con chó con Tiểu Hy và Vượng Vượng do Đa Tể chọn ra để tham gia thi đấu khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc.

Có màn trình diễn của những con chó trước đó để so sánh, mọi người không kỳ vọng quá nhiều vào Tiểu Hy và Vượng Vượng, dù sao chúng cũng còn quá nhỏ, mới ba tháng tuổi, hơn nữa hai con chó con đều rất gầy yếu, có thể chạy đến đích một cách suôn sẻ hay không còn chưa biết, vì vậy khi chúng xuất hiện, mọi người đều không ôm hy vọng, chỉ vỗ tay động viên.

Không ngờ, Tiểu Hy và Vượng Vượng vừa vào sân đã tung vó phi nước đại, hai con chó con rượt đuổi nhau, thể hiện năng khiếu cực cao.

Tất nhiên, do chân ngắn, ở phần thi nhảy, hai con chó con không ít lần ngã sấp mặt, khiến khán giả vừa thấy buồn cười vừa thấy thương, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên dành cho chúng.

Tuy nhiên, khi đi qua cầu độc mộc và sau đó là giỏ treo, động tác của chúng linh hoạt hơn rất nhiều so với những con chó to lớn khác, dù sao cũng là chó con, trọng tâm thấp, đi rất vững vàng.

[Aaaaa, hai chú cún con dự bị làm chó nghiệp vụ thật dễ thương, đáng yêu muốn xỉu!]

[Ha ha ha ha, cảnh tượng ngã sấp mặt này, có thể xóa đi được không? Sau này chúng nó có thể là chó nghiệp vụ, hình ảnh ngượng ngùng thời thơ ấu, đợi chúng nó lớn lên, ai đó lật lại, chúng nó sẽ mất mặt lắm đấy!]

[Xóa cũng không thể xóa, tôi đã chụp màn hình rồi, ha ha ha ha, niềm vui ngày hôm nay, tôi định cài làm hình nền điện thoại!]

[Internet có trí nhớ, hai con chó đáng thương.]

[Phụt, mọi người im lặng nào, tất cả đứng dậy vỗ tay! Chó con ba tháng tuổi có thể thể hiện như vậy đã là rất giỏi rồi!]

Phúc Đại ở vòng sơ tuyển thể hiện không được tốt lắm, nhưng ở vòng này, màn trình diễn của nó vẫn rất đáng khen ngợi, nó và Kỳ Lân thi cùng lúc, tốc độ của nó lại không hề thua kém Kỳ Lân có vóc dáng to lớn hơn nó là bao.

Hai con chó lần lượt về đích, trọng tài tuyên bố, Kỳ Lân và Phúc Đại tạm thời xếp hạng nhất và nhì của nhóm chó.

Do chỉ còn lại một mình Lỗ Đản, nên lượt thi cuối cùng chỉ có nó.

Nhân viên công tác hỏi Phạm Lạc Lương: “Thầy Phạm, như vậy phải làm sao? Chỉ còn một mình nó, vậy chỉ có thể để nó tự thi, như vậy có được không?”

Phạm Lạc Lương đang định lên tiếng.

“Meo.” Đa Tể ngồi xổm bên cạnh Lỗ Đản, kêu lên một tiếng với anh ấy.

Phạm Lạc Lương nghĩ đến những con chó khác đều thi đấu theo cặp, như vậy sẽ có sự cạnh tranh lẫn nhau, ngược lại có thể k*ch th*ch ra thành tích tốt hơn, mà Lỗ Đản vốn dĩ chân sau đã bất tiện, nó tự mình thi, một mặt tính hấp dẫn không cao, mặt khác, quả thật cũng không được công bằng cho lắm.

Anh ấy lại nhìn Đa Tể bên cạnh Lỗ Đản, trong đầu lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

Anh ấy quay người đi đến trước mặt Hạ An An: “An An, cháu có thể để Đa Tể đi cùng Lỗ Đản thi không?”

Hạ An An vốn dĩ cũng rất lo lắng cho Lỗ Đản phải thi một mình, ngay cả cô bé cũng không nghĩ ra cách này, không ngờ thầy Phạm lại chủ động đề nghị để Đa Tể thi cùng, cô bé đương nhiên là rất bằng lòng, vội vàng đi đến trước mặt Đa Tể xoa đầu nó: “Đa Tể, Lỗ Đản tự đi thi, cô đơn lắm, hay là em đi cùng nó nhé?”

“Đoạn đường sau của đường đua này khá nguy hiểm, em phải chú ý, đừng để bản thân bị ngã đấy.”

“Em không cần chạy quá nhanh, đừng tạo áp lực cho Lỗ Đản.”

“Tất nhiên đó chỉ là ý kiến của tôi, em cứ tự nhiên phát huy.”

“Meo… “

Biết rồi, biết rồi, Đa Tể nói.

Lúc này, mọi người không hề phát hiện, trên bức tường không xa, còn có một hàng mèo đang nằm rình rập.

Hôm nay là ngày quan trọng để đám mèo lấy lại danh dự, chúng không thể bỏ lỡ.

Sơ Bát không nhịn được buột miệng: “Chậc chậc, sao giờ An An còn lải nhải hơn cả bạn cùng phòng của tôi vậy.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 211: Biểu hiện của ba con mèo



Sau khi dặn dò Đa Tể xong, Hạ An An lại muốn đi dặn dò Lỗ Đản, Đa Tể lại đặt móng vuốt lên tay cô bé, ra hiệu ngăn cản.

“Ồ… Được rồi.” Hạ An An suy nghĩ một chút, cũng không nói gì thêm, chỉ cổ vũ Lỗ Đản một tiếng “Cố lên”.

Đa Tể ngăn cô bé lại, chắc là sợ cô bé dặn dò nhiều quá khiến Lỗ Đản phân tâm.

Bài kiểm tra chính thức bắt đầu, theo hiệu lệnh của nhân viên công tác, một chó một mèo đồng thời lao ra ngoài.

Rõ ràng, tốc độ chạy của Lỗ Đản kém hơn Kỳ Lân, Phúc Đại, thậm chí còn kém hơn cả hai con chó nhỏ Tiểu Hy và Vượng Vượng.

Tốc độ của Đa Tể hiển nhiên cũng nhanh hơn Lỗ Đản, nhưng nó nhanh chóng điều chỉnh tốc độ của mình, vượt qua Lỗ Đản, nhưng cũng không nhanh hơn là bao.

Chặng vượt chướng ngại vật đầu tiên đối với Đa Tể mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, nó nhẹ nhàng vượt qua các chướng ngại vật, còn những mùi hương dùng để cám dỗ khiến động vật phân tâm, trò trẻ con này Đa Tể không hề để vào mắt.

Thậm chí, khi nó chủ động huấn luyện Trà Xanh, Trà Ô Long, nó cũng thường xuyên sử dụng chiêu này.

Chỉ là, chặng này đối với Lỗ Đản mà nói thì không dễ dàng như vậy, hai chân sau của nó vẫn còn hơi yếu, những chướng ngại vật có thể đi vòng qua thì không sao, còn những chướng ngại vật phải nhảy qua, nó chỉ có thể thử đi thử lại nhiều lần mới có thể vượt qua.

Khán giả theo dõi bên cạnh đều toát mồ hôi, mọi người đều biết hai chân sau của Lỗ Đản đã từng phẫu thuật, mọi người đều cho rằng nó có thể sẽ bỏ cuộc, nhưng nó vẫn nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước.

“Lỗ Đản, cố lên!”

“Lỗ Đản, giỏi lắm, kiên trì lên!”

“Lỗ Đản, em siêu giỏi!”

Đa Tể chạy trước nó một chút, dường như đang cố tình dẫn đường cho nó.

Rất nhanh, một chó một mèo đã vượt qua chặng đầu tiên, tiếp theo phải vượt qua là cầu độc mộc.

Đa Tể nhảy một cái đã leo lên cầu độc mộc, nó chạy được hai bước thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lỗ Đản do hai chân sau không có lực, trong nháy mắt nhảy lên cầu độc mộc đã mất thăng bằng, sắp sửa rơi xuống, Đa Tể quay đầu lại chạy nhanh về phía Lỗ Đản, nhảy lên tại chỗ, bay người qua dùng móng vuốt của mình kéo hai chân sau của Lỗ Đản sắp rơi khỏi cầu độc mộc trở lại cầu.

Sau đó, móng vuốt còn lại bám chặt lấy mặt cầu, kéo cả người mình lên, vững vàng đáp xuống sau lưng Lỗ Đản.

Một chó một mèo cứ như vậy đổi vị trí cho nhau một cách thần kỳ.

Khán giả theo dõi bên cạnh không khỏi ồ lên kinh ngạc, mọi người đều la hét vì pha xử lý cực đỉnh của Đa Tể.

[A a a a a, vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì vậy! Một con mèo bay trên trời!]

[Đa Tể không phải lên sân khấu để cạnh tranh với Lỗ Đản, nó lên sân khấu để giúp nó!]

[Tôi muốn khóc rồi! Chúng nó thật sự quá đáng yêu, Đa Tể lúc nhảy lên cầu độc mộc quay đầu lại nhìn là tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, không không, là lúc Đa Tể cố ý hạ thấp tốc độ của mình, chỉ nhanh hơn Lỗ Đản một chút là tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, quả nhiên! Đa Tể là đi giúp nó!]

[Thật cảm động! Mèo và chó vậy mà có thể giúp đỡ lẫn nhau trên sân khấu kiểm tra!]

[Mọi người còn nhớ không, trước đây Hạ An An đã từng nói Đa Tể là huấn luyện viên, huấn luyện viên của đám chó mèo, nói cách khác, rất có thể ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, Đa Tể thậm chí có thể âm thầm giúp Lỗ Đản luyện tập!]

[Hu hu hu, Đa Tể thật sự là một con mèo siêu cấp lợi hại! Lỗ Đản cố lên, Đa Tể cố lên!]

Lỗ Đản còn đang ngẩn người, lúc này, Đa Tể ở phía sau “Meow” một tiếng.

Nó lập tức nhanh chóng vượt qua cầu độc mộc.

Phải nói, Lỗ Đản ngoại trừ hai chân sau không được tốt lắm, nhưng tâm lý vẫn khá tốt, sau khi hai chân sau điều chỉnh lại, những chặng tiếp theo càng ngày càng ổn định, tốc độ của nó tuy không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều rất vững vàng, nửa chặng sau hoàn toàn không mắc lỗi, đuổi kịp tốc độ không ít.

Cuối cùng Lỗ Đản nhờ sự giúp đỡ của Đa Tể đã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra đầu tiên.

Tần Khắc ở bên cạnh lúc này đang lo lắng hỏi: “Thế nào, cảnh vừa rồi quay được chưa?”

Người quay phim: “Quay được rồi quay được rồi.”

Tần Khắc: “Nhanh cho tôi xem đoạn đó.”

Cảnh vừa rồi Đa Tể cứu Lỗ Đản, trong mắt đạo diễn Tần Khắc là một cảnh kinh điển rất hiếm có, nhưng do sự việc xảy ra quá đột ngột, cũng không biết cảnh quay mà người quay phim chụp được có làm ông hài lòng hay không.

Ông đã nghĩ kỹ rồi, cho dù là chương trình “Cục cưng lang thang” hay là phim tài liệu sau này, ông đều phải cắt cảnh này vào.

Khi ông nhìn thấy đoạn phim mà người quay phim quay được, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phải nói, đội ngũ quay phim của ông quả nhiên rất chuyên nghiệp, đã bắt được cảnh quay cận cảnh rất rõ nét, Tần Khắc xem đi xem lại nhiều lần, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Lúc này, Tưởng Vũ Điền thăm dò nói với Phạm Lạc Lương: “Này, hai chân sau của Lỗ Đản vẫn hơi đáng tiếc nhỉ.”

Ban đầu anh ấy tưởng Phạm Lạc Lương sẽ loại Lỗ Đản vì sai lầm vừa rồi, không ngờ Phạm Lạc Lương lại nói: “Hai chân sau không phải là vấn đề lớn, sau này có thể điều trị tốt, hẳn là còn có thể hồi phục thêm, ngược lại tôi cảm thấy tố chất tâm lý của Lỗ Đản khá tốt, chó con bình thường nếu phía trước không thuận lợi, phía sau sẽ nóng nảy, anh xem, nó trái lại càng ngày càng ổn định, sai lầm càng ngày càng ít, chúng tôi chọn chó nghiệp vụ, tính tình và ý chí còn quan trọng hơn cả thể chất.”

Tưởng Vũ Điền nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phạm Lạc Lương rất coi trọng Lỗ Đản.

“Tâm lý tốt như vậy, vậy tôi rất mong chờ màn trình diễn của Lỗ Đản ở vòng tiếp theo.”

Phạm Lạc Lương cũng gật đầu, anh ấy hướng ánh mắt về phía Đa Tể đang nghỉ ngơi bên cạnh.

“Thật ra… nếu con mèo Cam kia có thể vào đội cảnh sát, có khi sẽ có hiệu quả bất ngờ.” Một lúc sau, Phạm Lạc Lương nói.

Tưởng Vũ Điền: “Hả? Ý anh là Đa Tể?”

Phạm Lạc Lương gật đầu, cảm khái nói: “Tôi chưa bao giờ biết, mèo cũng có thể trở thành huấn luyện viên của một loài động vật khác. Vừa rồi lúc nguy cấp, Đa Tể đã giúp Lỗ Đản một phen, thể hiện khả năng nhảy và quan sát cực mạnh, quan trọng nhất là, nó là nhà lãnh đạo bẩm sinh, nó mà có thể trở thành mèo của đội cảnh sát thì tốt biết mấy, nói không chừng công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Tưởng Vũ Điền cười ha ha nói: “Đa Tể thì anh đừng mơ tưởng nữa, ai cũng biết, Đa Tể là mèo của An An. Cô bé kia rất quý con mèo này, nó còn có thể hiểu tiếng người, đặt ở đâu cũng là bảo bối, thôi thôi anh đừng mơ tưởng nữa, xem hai con mèo tiếp theo đi, không có gì bất ngờ thì hai con này cũng là do Đa Tể huấn luyện.”

Bài kiểm tra đầu tiên, ra sân cuối cùng là Trà Xanh và Ô Long.

Các nhân viên công tác đều nghiêm túc chờ đợi, cơ bản tất cả nhân viên công tác đều đứng ở các chặng, bởi vì mọi người đều cảm thấy chúng là mèo, trong trường hợp không có người dắt, chúng rất có thể sẽ chạy mất giữa chừng, lỡ như chạy ra ngoài thì không tốt.

Sự linh hoạt và tính khí thất thường của mèo là điều con người không thể khống chế, vì vậy mọi người đều rất lo lắng.

[A a a a a đến rồi đến rồi!]

[Hội những người yêu mèo hưng phấn xoa tay, đã đến lúc mèo con nhà chúng ta ra sân rồi!]

[Ôi chao, hai chú hổ con này, trông oai phong lẫm liệt ghê.]

[Đa Tể vừa rồi đã mang lại vinh quang cho loài mèo rồi, bây giờ mới là lúc tuyển thủ chính thức ra sân, nhất định phải tiếp tục cố gắng!]

[Nói thật, tôi vẫn hơi lo lắng, Trà Xanh và Ô Long dù thông minh đến đâu cũng là mèo, nhất định phải hoàn thành tất cả các hạng mục!]

Sau khi nhân viên công tác hạ lệnh, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, hai con mèo đồng loạt lao ra ngoài.

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, chưa từng có ai nhìn thấy mèo vượt qua đường đua chướng ngại vật.

Hoàn toàn khác với phong cách của những con chó, hai con mèo sau khi chạy ra ngoài gặp chướng ngại vật hoàn toàn không cần đi vòng, trực tiếp nhảy qua, thân hình chúng nhẹ nhàng, tư thế trên không khi nhảy rất đẹp mắt, khiến người ta cảm thấy màn trình diễn của chúng giống như đang biểu diễn vậy.

Chặng đua đầu tiên mà lũ chó phải tốn không ít sức lực, hai con mèo dễ dàng hoàn thành, khán giả đều đồng loạt thở dài tiếc nuối, phải làm sao đây, vẫn chưa xem đã!

Đến chặng thứ hai và thứ ba, mọi người còn chưa kịp lo lắng cho Trà Xanh và Ô Long, chúng nó đã ung dung như đi trên đất bằng.

Đối với móng vuốt của mèo mà nói, loại cầu độc mộc và thang dây này quả thực là câu hỏi tặng điểm, móng vuốt của chúng bám chắc vào mặt cầu và thang dây, gặp chướng ngại vật cũng có thể dễ dàng nhảy qua.

Sau đó, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chúng đã kết thúc bài kiểm tra của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thành tích của Trà Xanh và Ô Long đứng đầu, nếu đường đua không chỉ cho phép một con mèo qua, hai con mèo có thể cùng nhau giành vị trí quán quân.

Quý Hựu Vũ cũng ngây người: “Vậy nên… thành tích của hai con mèo còn tốt hơn cả thành tích của tất cả những con chó?”

Lâm Giai xem kỹ hơn, anh ấy phân tích: “Cũng khó trách, chặng đua đầu tiên, lũ chó gặp chướng ngại vật đều đi vòng qua, mèo con thì trực tiếp nhảy qua, phần này đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cộng thêm phía sau thể hiện quá tốt, haiz, cuộc thi này đối với mèo mà nói thật sự quá đơn giản.”

Triệu Văn Lực: “Đúng rồi, lúc đầu thiết kế đường đua cũng không nghĩ tới sẽ có mèo thi đấu cùng, những đường đua này đối với mèo mà nói quả thực chiếm ưu thế rất lớn.”

Triệu Tiểu Ni thấy người lớn nói như vậy, có chút không phục nói: “Vậy thì mặc kệ, dù sao mèo con nhà chúng ta cũng đã giành được vị trí quán quân rồi! Không thể không công nhận chứ!?”

Chu Ngôn Thiên cũng nói: “Cháu cũng cảm thấy cho dù chuyện này đối với mèo con mà nói rất đơn giản, nhưng cũng không dễ dàng đâu, đối với mèo mà nói tuy móng vuốt và sức nhảy rất lợi hại, nhưng chúng không đủ tập trung, Trà Xanh và Ô Long có thể chạy hết toàn bộ chặng đường đã rất giỏi rồi.”

Vẫn là câu nói của Tiểu Thiên khiến mọi người bừng tỉnh, quả thật là như vậy, cho dù mèo con có lợi thế bẩm sinh, nhưng tại sao trước đây đội cảnh sát lại không đưa mèo vào biên chế? Chẳng phải là bởi vì đối với mèo thì có thể chạy hết toàn bộ chặng đường đã là kỳ tích rồi sao.

[A a a a a! Chúng nó làm được rồi!]

[Hội những người yêu mèo mừng đến rơi nước mắt, Trà Xanh và Ô Long thật sự quá giỏi!]

[Đúng vậy, hôm nay không chỉ Trà Xanh và Ô Long, Đa Tể cũng thể hiện rất tốt! Màn trình diễn của ba đứa nó chứng minh rằng, chúng nó không chỉ có thể hoàn thành các hạng mục kiểm tra chính thức, mà còn có thể giúp đỡ cả chó con!]

[Hu hu hu, mau cho Trà Xanh và Ô Long nhà chúng tôi vào biên chế đi!]

[Cả cái này mà cũng không thi đậu thì tôi chỉ có thể nói kỳ thi này có mắc bệnh thành tích!]

[Tuyệt vời quá, vẻ vang quá, vui quá!]

Ngay cả cảnh sát Vương ban đầu không coi trọng hai con mèo, lúc này cũng chủ động nói với Phạm Lạc Lương: “Tôi thấy hai con mèo này rất khá, anh thấy sao?”

Tưởng Vũ Điền nghe vậy trong lòng mừng rỡ, cảm thấy hai con mèo con có được biên chế chắc là không thành vấn đề.

Phạm Lạc Lương cũng gật đầu: “Không tệ, quả thật là không tệ. Nhưng bài kiểm tra mà chúng tôi sắp xếp cho động vật mới chỉ là lần đầu tiên, tiếp theo cần kiểm tra chính là trong trường hợp bị giật mình đột ngột, chúng có còn giữ được phong độ ban đầu hay không, cửa ải này, tôi cảm thấy có thể mèo sẽ không vượt qua được.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 212: Chiến thuật vượt ải



Lòng Tưởng Vũ Điền nặng trĩu, đúng vậy, đối với loài mèo, tiếng động bất ngờ chẳng khác nào tử thần.

Tuy Trà Xanh và Ô Long đã thể hiện rất xuất sắc khi không bị quấy rầy, nhưng chưa ai dám chắc chúng sẽ ra sao khi bị tác động.

“Vậy được, chúng ta hãy cùng chờ xem.” Tưởng Vũ Điền gượng cười.

Các nhân viên nhanh chóng sửa đổi đường đua.

Bài kiểm tra thứ hai rất đơn giản, chỉ có một đường chạy thẳng, động vật chỉ cần chạy dọc theo đường đua đến đích là được.

Tuy nhiên, ở các vị trí dọc theo đường đua đều có nhân viên đứng, họ sẽ sử dụng nhiều cách khác nhau để gây khó khăn và quấy rầy các con vật.

Tổng chiều dài đường đua là 100 mét, nếu không bị quấy rầy, tất cả các con vật tham gia bài kiểm tra đều có thể dễ dàng chạy hết 100 mét, nhưng nếu có quấy rầy thì tình hình sẽ không còn như vậy.

Những con chó xếp hàng theo thứ tự của vòng đầu tiên.

Hai con chó xuất hiện ở lượt đầu tiên vẫn là hai con chó đen lớn.

Nhân viên ra hiệu lệnh, một trong hai con chó đen lập tức lao ra ngoài, con chó đen còn lại vẫn đứng yên tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.

Con chó đen chạy ra ngoài được một đoạn thì quay đầu lại nhìn con chó còn lại.

“Gâu gâu?”

Sao cậu còn đứng đó, sao cậu không đi?

Thế là con chó đang ngơ ngác cuối cùng cũng chạy lon ton về phía trước, hai con chó cùng nhau chạy.

Chạy được một đoạn ngắn, chúng gặp phải chướng ngại vật đầu tiên, một thiết bị phun nước.

Con chó chạy ra trước kia bị hù sợ đến nỗi kêu “áu” một tiếng rồi quay đầu chạy ngược trở lại. Trong khi đó, con chó kia thì vẫn ngơ ngác ở đó, bỗng nhiên lại vui vẻ chơi đùa không ngừng. Nó nhảy lên cố gắng với lấy những tia nước, chơi đến nỗi quên cả trời đất.

[Hahahahaha, cửa ải này hay thật!]

[Tôi đoán được mở đầu, nhưng không đoán được kết thúc, tôi nhớ hai con chó này hình như cũng không vượt qua được vòng đầu tiên, nhưng một trong số đó thể hiện khá tốt, sao lại thế này.]

[Che mặt.jpg, sao lại buồn cười thế này, hai con chó này chắc là có dòng máu Husky nhỉ?]

[Hahahaha, con chó đen kia sợ hãi chạy ngược lại còn nhanh hơn cả lúc chạy tới!]

[Một con nhát gan như vậy, con kia lại chơi đùa tại chỗ, hahahahaha!]

[Trời ơi, cửa ải này buồn cười quá, đây có phải là hiện trường kiểm tra chó nghiệp vụ không vậy? Trời ơi, cười chết mất.]

Con chó đen chơi đùa với nước cũng không chơi được bao lâu thì bị nhân viên lôi đi, lúc đi còn kêu ư ử không ngừng, rõ ràng là vẫn chưa chơi đã.

Đa Tể đứng bên cạnh che mặt, tỏ vẻ không dám nhìn.

Tiếp theo, màn trình diễn của đội chó cũng không được như ý, rất nhiều con chó ở vòng đầu tiên thể hiện khá tốt, tuy tốc độ không nhanh nhưng cuối cùng đều vượt qua được vòng đầu tiên, đến vòng hai lại bị những thứ quấy rầy này dọa chạy mất.

Đường đua ngắn ngủi này, ngoài màn phun nước lúc đầu, chướng ngại vật thứ hai là nhân viên ném giấy vụn ra đường đua.

Thứ ba là tiếng ồn quấy rầy, một nhân viên cầm loa nhỏ bên cạnh ra sức thổi.

Hầu hết các con chó đều không thể chạy đến chướng ngại vật thứ tư đã bị dọa chạy ngược trở lại.

Cuối cùng cũng đến lượt Tiểu Hy và Vượng Vượng, hai chân sau của hai con chó vẫn chưa vững, chạy cũng không nhanh, nhưng chúng đã vượt qua được hai chướng ngại vật đầu tiên một cách suôn sẻ.

Đến chướng ngại vật thứ ba là tiếng loa, Tiểu Hy không khỏi giảm tốc độ, tai nó cụp xuống như tai máy bay, nhưng cũng chỉ một lúc, nó đã thích nghi được với tiếng ồn của loa, cúi đầu vượt qua thử thách này, còn chướng ngại vật thứ tư, một nhân viên lại trực tiếp bắn pháo hoa.

Lần này đến lượt Vượng Vượng cụp tai, hai con chó đều dừng lại một lúc, nhưng vẫn kề vai sát cánh, hạ thấp người, chậm rãi vượt qua nơi này.

Những chướng ngại vật tiếp theo đều khá đơn giản, chỉ là một số chướng ngại vật thông thường trên đường đua, Tiểu Hy và Vượng Vượng đồng thời vượt qua những chướng ngại vật này, sau đó đều tung vó chạy về phía đích.

Tưởng Vũ Điền cười ha hả: “Không tệ, hai con chó con này thể hiện khá tốt!”

Phó đạo diễn Thạch bên cạnh thăm dò hỏi: “Loại dừng lại ở giữa chừng này, cũng có thể đạt yêu cầu sao?”

Tưởng Vũ Điền nói: “Thực ra cửa ải này kiểm tra khả năng ứng biến linh hoạt của động vật, không phải kiểm tra lòng dũng cảm của chúng. Anh xem tuy hai con chó này khi đối mặt với tình huống bất ngờ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng chúng không có bất kỳ hành vi quá khích nào, khi cảm thấy nguy hiểm thì hạ thấp người, hai con kề vai sát cánh đi cùng nhau, đây đều là khả năng ứng biến của chúng dưới áp lực, phải nói là chúng thể hiện rất tốt.”

Phạm Lạc Lương cũng tán thành nói: “Đúng vậy, chúng nó rất giỏi, hơn nữa mới chỉ ba tháng tuổi, tư chất và thiên phú thể hiện ra đã không thể xem thường.”

Nhóm tiếp theo là Kỳ Lân và Phúc Đại, lúc này lũ trẻ đều đang hồi hộp thay cho Phúc Đại.

Đặc biệt là Từ Dĩ Chiêu trước đây từng chăm sóc Phúc Đại, lúc này cũng vô cùng lo lắng.

“Làm sao bây giờ, nếu là cửa ải khác, Phúc Đại còn có cách vượt qua, cửa ải này có nhiều thứ quấy rầy như vậy, Phúc Đại vốn dĩ đã nhát gan, nếu bị dọa chạy về thì chắc chắn sẽ không được chọn.” Từ Dĩ Chiêu nói.

Triệu Tiểu Ni: “Đúng vậy đúng vậy, có rất nhiều cửa ải.”

Hai đứa trẻ đều vây quanh Phúc Đại, hy vọng có thể tiếp thêm cho nó một chút sức mạnh.

Phúc Đại vừa rồi đã bị tiếng pháo hoa dọa sợ, lúc này cúi đầu, dường như cũng có chút lo lắng.

Lúc này, Lỗ Đản đi tới trước mặt Phúc Đại: “Phúc Đại, cậu nhớ kỹ, những thứ đó không làm cậu bị thương được, đó chỉ là thử thách cậu thôi, chỉ cần cậu có thể vượt qua cửa ải này, nói không chừng sẽ thực sự được chọn.”

Phúc Đại ngẩng đầu lên: “Anh Lỗ Đản, ý anh là, chỉ cần em vượt qua cửa ải này, sau này chúng ta sẽ có cơ hội ở bên nhau sao?”

“Ừ! Vòng đầu tiên cậu thể hiện rất tốt, còn tốt hơn cả tôi, vòng này nếu cậu có thể vượt qua, tôi cũng sẽ cố gắng, chúng ta cùng nhau vượt qua được không?”

Kỳ Lân cũng đi tới nói: “Đừng lo lắng, Phúc Đại cậu đi cùng tôi, cho dù có nguy hiểm chẳng phải còn có tôi ở đây sao?”

Phúc Đại nhìn hai con chó trước mặt, Lỗ Đản đã từng canh giữ nó, cùng nó vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất, còn cứu nó. Còn Kỳ Lân cũng trong khoảng thời gian này bầu bạn cùng nó, cùng nhau chung sống một thời gian dài như vậy.

Nó không muốn xa hai người anh em, cho nên cửa ải này dù có khó khăn hơn nữa nó cũng phải vượt qua!

Hạ An An cũng đi tới, ngồi xổm xuống xoa đầu Phúc Đại: “Phúc Đại đừng sợ, nhất định em sẽ làm được.”

Được nhiều người cổ vũ như vậy, lại còn có anh Kỳ Lân và anh Lỗ Đản đồng hành, Phúc Đại cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Nó nhất định phải cố gắng!

Rất nhanh, Lỗ Đản và Kỳ Lân cũng đứng trên vạch xuất phát, một tiếng hô vang lên, hai con chó lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Kỳ Lân chạy phía trước, mọi người phát hiện ra một chi tiết, Kỳ Lân là chó Golden Retriever, tốc độ chạy hết tốc lực của nó nhanh hơn Phúc Đại rất nhiều, nhưng Kỳ Lân chỉ chạy nhanh hơn Phúc Đại một chút, mỗi khi gặp một cửa ải quấy rầy, Kỳ Lân đều chắn trước người Phúc Đại.

Đến cửa ải pháo hoa, nhân viên thấy hai con chó chạy đến gần thì trực tiếp bắn pháo hoa, cũng là Kỳ Lân xông lên phía trước, chắn trước người Phúc Đại, để nó không phải đối mặt trực diện với những thứ kinh hãi này.

Không biết có phải do Kỳ Lân cố ý che chở hay không, Phúc Đại thể hiện cũng coi như ổn định, tuy mỗi lần gặp phải quấy rầy nó đều co người lại, tư thế chạy có hơi biến dạng, tốc độ cũng giảm xuống, nhưng nhìn chung, lại không tệ.

[Woa, Phúc Đại nhát gan nhất trước đây, hôm nay lại có thể phát huy như vậy, quả thực là kỳ tích!]

[Được đấy được đấy, Phúc Đại giỏi quá! Cửa ải khó nhất cũng đã vượt qua!]

[Tuyệt vời, hôm nay màn trình diễn của Phúc Đại khiến tôi phải nhìn nó bằng con mắt khác, những con chó khác đều bị dọa chạy về hết, Phúc Đại lại có thể trụ vững, quả nhiên vẫn là có Kỳ Lân dẫn dắt, cảm xúc của nó ổn định hơn rất nhiều.]

[Phúc Đại thật là truyền cảm hứng, trước đây còn đến mức nhìn thấy người lạ là có thể sợ tè ra quần, bây giờ gặp phải loại kinh hãi bất ngờ này, lại có thể thể hiện tốt như vậy! Thật là lợi hại!]

Rất nhanh đã đến nhóm cuối cùng, đường đua trước đó khá hẹp chỉ đủ cho hai con vật cùng kiểm tra, nhưng vòng này đường đua tương đối rộng rãi, vì vậy sau khi hội ý, ban giám khảo quyết định để Lỗ Đản thi đấu cùng Trà Xanh, Ô Long.

Như vậy sẽ không cần Đa Tể ra sân nữa.

Nhóm này rất đặc biệt, một con chó và hai con mèo cùng nhau chạy đua, cảnh tượng này chắc chắn chưa một ai ở hiện trường từng chứng kiến.

Hơn nữa, điều đặc biệt hơn của ba con vật này là, chân sau của Lỗ Đản bị thương, còn hai con kia là hai con mèo thể hiện đặc biệt xuất sắc ở vòng đầu tiên.

Tất cả mọi người đều muốn biết, hai con mèo này ở vòng hai sẽ thể hiện như thế nào.

Thạch Thanh Trạch không nhịn được nói: “Woa, cửa ải này khó rồi đây, mèo là loài nhạy cảm nhất với âm thanh và sự thay đổi bất ngờ, loại thi đấu này có lẽ đối với mèo mà nói thực sự là quá khó khăn.”

Phạm Lạc Lương gật đầu, anh ấy cũng cảm thấy hai con mèo này rất có thể sẽ dừng bước ở vòng hai, dù sao đặc tính của mèo là tương đối dễ bị giật mình.

Anh ấy quan tâm đến màn trình diễn của Lỗ Đản hơn, dù sao trước đó anh ấy rất coi trọng Lỗ Đản, nếu nó có thể thể hiện tốt ở cửa ải này, anh ấy sẵn sàng giành lấy cho nó một suất chính thức.

Còn hai con mèo kia, anh ấy không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Không chỉ Phạm Lạc Lương, ngay cả Tưởng Vũ Điền cũng cảm thấy, Trà Xanh và Ô Long có thể đi đến đây đã rất không dễ dàng rồi, cửa ải trước đối với mèo mà nói có lợi thế tự nhiên, còn cửa ải này thì ngược lại.

Lúc này, Lỗ Đản vừa mới biết mình phải chạy cùng Trà Xanh và Ô Long, nó cũng ý thức được trách nhiệm trên người mình, nó vội vàng tìm Phúc Đại hỏi: “Phúc Đại, vừa rồi cậu thể hiện rất tốt, cậu đã làm thế nào vậy?”

Trên mặt Phúc Đại lúc này vẫn còn lộ rõ vẻ hưng phấn và kích động, chính nó cũng không dám tin là mình đã thực sự làm được.

“Em, em cũng không biết làm thế nào nữa, à… Đúng rồi! Là anh Kỳ Lân đã luôn chắn trước mặt em, anh ấy đã che khuất tầm nhìn của em ở một mức độ nhất định, cũng khiến em tập trung hoàn toàn vào đường đua, em cũng biết xung quanh có đủ loại quấy nhiễu, nhưng chỉ cần đi theo anh Kỳ Lân, hình như em không còn sợ nữa. Đặc biệt là…”

Chắn trước mặt nó?

Lỗ Đản dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Cách này hay đấy!

Nó vội vàng tìm Trà Xanh và Ô Long.

“Lát nữa, trước khi chướng ngại vật cuối cùng kết thúc, hai cậu đều chạy phía sau tôi, có thứ gì tôi sẽ chắn cho, đương nhiên, tôi sẽ cố gắng chạy nhanh một chút, hai cậu không cần lo lắng.” Lỗ Đản chủ động nói.

Đa Tể lúc này đang bàn bạc đối sách với Trà Xanh và Ô Long, tuy rằng ngày thường có huấn luyện, do đã xem phim tài liệu, lũ mèo cũng sớm biết có vòng thi này, nhưng lúc huấn luyện bình thường, phần quấy nhiễu đều do mèo tự mình hoàn thành, nhiều nhất cũng chỉ là một con mèo từ bên cạnh lao ra, chưa từng gặp phải tình huống đột nhiên có tiếng động như vậy.

Sau khi Lỗ Đản nói ra ý tưởng của mình, Đa Tể gật đầu: “Đây có lẽ là cách tốt nhất rồi.”

Có Lỗ Đản chắn phía trước, có thể giảm bớt sự kinh hãi của những thứ quấy nhiễu này đối với mèo.

Đa Tể quay đầu lại nhìn Trà Xanh và Ô Long: “Hai đứa có làm được không?”

Ô Long giành nói trước: “Em làm được! Chị em thì em không biết.”

Trà Xanh giơ móng vuốt lên mặt nó: “Chị còn giỏi hơn em! Chị cũng làm được!”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 213: Mèo đúng là lạnh lùng thật



Đa Tể nhìn hai con mèo trước mặt sắp đánh nhau, vội vàng giữ chặt Trà Xanh: “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, muốn đánh em trai thì về nhà đánh.”

Trà Xanh nghiêm mặt, suy nghĩ cẩn thận, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.

Thế là một chó ba mèo đến vạch xuất phát chuẩn bị.

[Ôi trời, chó mèo cùng thi đấu! Trời ơi!]

[Lần này, phe chó hơi lo lắng! Một chó hai mèo! Hơn nữa con chó còn là Lỗ Đản bị thương chân sau, hu hu hu, thương Lỗ Đản ba giây.]

[Xong rồi, Lỗ Đản chạy cùng Trà Xanh và Ô Long, vậy chẳng phải là không theo kịp sao?]

[Tôi cũng nghĩ vậy, như vậy thật bất công, hai con mèo này vòng đầu rất mạnh! Lỗ Đản vòng đầu tiên nếu không có Đa Tể giúp đỡ có thể đã không vượt qua được, bây giờ phải làm sao? Có thể Lỗ Đản vòng này sẽ bị hai con mèo này hành cho te tua.]

[Tôi lại không nghĩ vậy, có thể hai con mèo này sẽ học theo Đa Tể giúp đỡ Lỗ Đản.]

[Vòng này đối với Lỗ Đản mà nói vẫn không có lợi thế gì, chỉ có một đường chạy thẳng tắp, việc chạy bộ đối với nó có thể đã là khó khăn rồi.]

[Không đúng! Tôi lại cảm thấy Lỗ Đản tính cách trầm ổn hơn, hai con mèo kia thì hiếu động hơn, loại hình thi đấu có yếu tố gây nhiễu này, biết đâu Lỗ Đản lại ổn định hơn!]

[Haizz, thấy mọi người đều cho rằng hai con mèo sẽ thắng, tôi vốn là phe chó muốn ủng hộ Lỗ Đản, bây giờ tôi cũng thấy vậy…]

Một nhân viên công tác thấy trên vạch xuất phát có hai con mèo thì đặc biệt xin chỉ thị của Phạm Lạc Lương: “Thầy Phạm, vòng này vẫn theo cường độ gây nhiễu như trước sao? Hay là cần giảm bớt một chút?”

Phạm Lạc Lương suy nghĩ một chút, lần khảo hạch này là để tuyển chọn động vật đủ tiêu chuẩn vào đội cảnh khuyển huấn luyện, cho dù là chó hay mèo, nếu không dùng cùng một tiêu chuẩn tuyển chọn, vậy đối với những động vật khác sẽ không công bằng, kết quả cũng không có tính tham khảo.

Anh ấy nói: “Cường độ không đổi.”

“Được.”

Nhân viên công tác hô một tiếng, Lỗ Đản dẫn theo Trà Xanh và Ô Long cùng lao ra ngoài.

Phải nói là, vừa rồi xem xong màn trình diễn của Kỳ Lân và Phúc Đại, lúc này mọi người nhìn thấy tốc độ của ba con này vẫn có chút lo lắng.

Rõ ràng, tốc độ của Lỗ Đản vốn không bằng Kỳ Lân.

Mà Trà Xanh và Ô Long vốn được mọi người cho là có màn trình diễn xuất sắc lại bám sát phía sau Lỗ Đản, hoàn toàn không có ý định vượt lên.

Triệu Tiểu Ni hỏi: “Ba ơi, Trà Xanh với Ô Long sao vậy, sao vòng này chúng chạy còn chậm hơn vòng trước nữa?”

Triệu Văn Lực: “Vòng này có thể… khó hơn?”

Triệu Tiểu Ni: “Ba, đường chạy vòng này là đường thẳng, đường thẳng sao lại chạy chậm hơn đường cong?”

Triệu Văn Lực: “…”

Hình như là lý lẽ này.

Lâm Giai và Quý Hựu Vũ cũng đang thì thầm: “Hai con mèo này làm sao vậy? Chẳng lẽ vòng đầu tiêu hao thể lực quá lớn, chạy hết nổi rồi?”

“Không thể nào, vừa rồi tôi còn thấy chúng nó ở bên cạnh nhảy nhót tưng bừng mà, chẳng lẽ là… cố ý?” Quý Hựu Vũ phỏng đoán.

Lâm Giai cảm thấy đây đơn thuần là đoán mò, sao có thể cố ý được.

Lòng hiếu thắng của mèo rất mạnh, sao có thể cố ý để bị chó bỏ lại phía sau?

“Mọi người mau nhìn, chỗ phun nước sắp đến rồi.” Triệu Tiểu Ni lớn tiếng nói.

Chu Ngôn Thiên chú ý tới lúc này Hạ An An đang nắm chặt hai tay vì căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của chúng.

Chu Ngôn Thiên cũng rất căng thẳng, cậu bé đã từng tự mình chăm sóc mấy con mèo này, mèo là loài động vật rất dễ bị giật mình, đôi khi cậu bé đến khu mèo một cái lỡ chân cũng có thể dọa chúng sợ, cũng không biết chúng phải vượt qua nhiều khâu gây nhiễu như vậy thế nào.

Trong tâm trạng căng thẳng của mọi người, Lỗ Đản đã chạy đến chỗ cơ quan phun nước trước, Trà Xanh và Ô Long phía sau nó cúi đầu, hạ thấp tốc độ, dường như đang chờ nước phun vào người.

Đây là cửa ải đầu tiên, hai con mèo đều có chút sợ hãi, đặc biệt là Ô Long, cơ bản sắp dừng lại rồi.

Chờ đến khi nước thực sự phun lên người, Trà Xanh và Ô Long đồng thời khựng người, hai con mèo nhìn nhau, dường như cũng không có gì to tát.

“Gâu gâu!”

Lỗ Đản chạy đến phía trước phát hiện hai con mèo không theo kịp, lo lắng gọi.

Trà Xanh và Ô Long đồng thời tăng tốc, rất nhanh đã đuổi kịp Lỗ Đản.

Những khâu tiếp theo, hai con mèo không còn tụt lại phía sau nữa, bám sát phía sau Lỗ Đản, có bất kỳ sự quấy nhiễu nào chúng đều không hề liếc mắt.

Đến khâu pháo hoa cuối cùng, đây cũng là khâu khó khăn nhất đối với hai con mèo.

Khi ba con vừa chạy đến trước mặt nhân viên công tác này, pháo hoa nổ tung, phát ra tiếng nổ lớn.

Ô Long bị dọa sợ co rúm người lại, dừng tại chỗ.

Lần này Lỗ Đản đã có kinh nghiệm, quay đầu dụi dụi Ô Long đang ngây người, may mà nó nhanh chóng hoàn hồn, ba con tiếp tục chạy về phía khu vực chướng ngại vật.

[Woaaaa, lúc trước Đa Tể bảo vệ Lỗ Đản, bây giờ Lỗ Đản bảo vệ Ô Long và Trà Xanh, thật cảm động!]

[Lỗ Đản thật chu đáo! Còn biết an ủi Ô Long bị dọa đến ngốc luôn!]

[Thì ra mèo và chó quan hệ cá nhân với nhau vẫn rất tốt, động vật ở trạm cứu hộ đều đáng yêu quá!]

[Đến đây rồi, những khâu chướng ngại vật phía sau đối với mèo mà nói quả thực là cho điểm, ước chừng Lỗ Đản lần này thành tích không được tốt, vì giúp hai con mèo tốc độ vốn không nhanh lại bị kéo chậm lại.]

[A… Lúc trước Kỳ Lân và Phúc Đại đều thể hiện rất tốt, Tiểu Hy và Vượng Vượng thể hiện cũng không tệ, lần này Lỗ Đản có thể thực sự bị loại, mọi người còn nhớ không, chó chỉ có ba suất.]

[Haizz, Lỗ Đản lần này thật đáng tiếc. Vì giúp hai con mèo, tốc độ của bản thân cũng giảm đi không ít.]

Đến khâu bứt phá cuối cùng, điều khiến mọi người không ngờ tới là, Trà Xanh và Ô Long đã từ bỏ ưu thế của mình, lần này chúng không trực tiếp nhảy qua, mà là đi vòng qua chướng ngại vật cùng Lỗ Đản.

Lỗ Đản chạy đến phía sau, rõ ràng chân sau đã có chút không trụ được nữa, Trà Xanh và Ô Long thậm chí còn tiến đến, muốn đỡ chân sau cho nó.

Cảm nhận được phía sau có hai con mèo giúp đỡ, trong lòng Lỗ Đản tràn đầy sức mạnh, nó nghiến răng nghiến lợi, cố gắng lao về phía trước.

Cuối cùng, cả ba đều thuận lợi đến đích.

Tiếng vỗ tay vang dội vang lên tại hiện trường.

Tất cả mọi người đều bị tình cảm tương trợ lẫn nhau giữa chó mèo làm cảm động.

Hạ An An vẫn luôn nắm chặt tay cuối cùng cũng buông ra,

“Chúng nó làm được rồi, chúng nó thực sự làm được rồi!” Chu Ngôn Thiên hưng phấn kêu lên, muốn cùng Hạ An An ăn mừng.

Hạ An An lại vội vàng quay đầu nhìn về phía hai huấn luyện viên cách đó không xa, tuy rằng Lỗ Đản, Trà Xanh và Ô Long ba con cũng đã hoàn thành hạng mục thứ hai một cách suôn sẻ, nhưng tốc độ của chúng dù sao cũng không nhanh, cũng không biết hai vị huấn luyện viên nhìn nhận thế nào.

Phạm Lạc Lương cũng nhịn không được vỗ tay: “Tốt! Thật sự là quá tốt!”

Phạm Lạc Lương vốn dĩ khắt khe lúc này lại có phản ứng lớn như vậy, điều này khiến Tưởng Vũ Điền có chút bất ngờ. Anh ấy vừa định hỏi, lại nghe Phạm Lạc Lương nói: “Khâu này vốn dĩ là khảo nghiệm khả năng phản ứng và ứng biến linh hoạt của động vật khi gặp phải sự quấy nhiễu, không ngờ hai con chó của nhóm trước, và chó mèo của nhóm này, đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau, phát huy điểm mạnh bù đắp điểm yếu, phải nói là, chúng nó quả thực có tư cách gia nhập đội cảnh khuyển huấn luyện.”

Tưởng Vũ Điền nghe vậy, quả thực là giật mình: “Ý của anh là… hai con mèo cũng có thể vào?”

Phạm Lạc Lương vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi! Hai con mèo này tôi chấm rồi, nơi đi cũng đã nghĩ xong, nhưng mà tiếp theo còn phải tiến hành kiểm tra mức độ thân thiện với con người, phải xem mức độ thân thiết giữa chúng và con người để quyết định tính chất công việc của chúng.”

Tưởng Vũ Điền lại hỏi: “Vậy còn Lỗ Đản?”

“Lỗ Đản tôi cũng thích.”

“Kỳ Lân và Phúc Đại thì sao?”

“Đều thích, bao gồm cả hai con chó nhỏ kia, tôi cũng cảm thấy rất tốt.”

Tưởng Vũ Điền nghe vậy thở dài: “Thầy Phạm, tôi phải nhắc nhở anh một câu, chúng ta số lượng có hạn, chỉ có thể chọn ba con chó và một con mèo. Hơn nữa trước đó đã quyết định, mèo chỉ có thể chọn một con làm linh vật, nếu anh thích cả chó mèo đều muốn mang đi, bây giờ phải đi chốt số lượng xuống mới được.”

“Chuyện này anh cứ yên tâm, việc nhỏ này cứ giao cho tôi.”

Phạm Lạc Lương lại đi liên hệ khắp nơi, tiếp theo chính là mấy con vật có điểm số xuất sắc sau hai vòng sàng lọc trước đó tiến hành kiểm tra độ thân thiện.

Những khâu trước đó đều là đàn mèo sau khi xem phim tài liệu, đã huấn luyện chó mèo tương ứng trước, chỉ có cái gọi là khâu kiểm tra độ thân thiện này, mọi con đều có chút mơ hồ không biết phải làm như thế nào.

Trà Xanh và Ô Long sau khi được Đa Tể phiên dịch cũng đang xì xào bàn tán.

“Cái biên chế này rốt cuộc là cần mèo thân thiện với con người hay là mèo không thân thiện với con người đây?”

“Ai biết được… Anh Đa Tể, hay là anh nói đi, chúng ta nên làm như thế nào?”

Hai con mèo cảm thấy Đa Tể kiến thức uyên bác, nó nhất định biết nên làm như thế nào thì tốt hơn.

Phúc Đại bên cạnh cũng có chút bồn chồn: “Tôi cũng muốn biết tôi nên biểu hiện như thế nào mới tốt.”

Mọi con đều nhìn về phía Đa Tể, hy vọng biết được câu trả lời từ nó.

Đa Tể cũng ngơ ngác, không biết khâu này rốt cuộc nên làm như thế nào.

Hạ An An len lén nói với Chu Ngôn Thiên: “Cậu với bọn họ thân thiết, hay là cậu đi hỏi thăm một chút, khâu thứ ba rốt cuộc phải làm gì.”

Chu Ngôn Thiên nói: “Chuyện này tớ vừa mới hỏi thăm rồi, thực ra khâu này chính là thông qua tính cách của chó mèo để sàng lọc nơi chúng sẽ đến, ví dụ như động vật lạnh lùng thì không thể đến những vị trí công việc cần tiếp xúc với con người, công việc cần sự bình tĩnh cũng không thể để động vật đặc biệt thân thiện đi được.”

“A… Thì ra là như vậy.” Hạ An An rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Cô bé đến trước mặt Đa Tể, ngồi xổm xuống nói: “Đa Tể à, em nói với chúng nó một chút, khâu tiếp theo không cần phải cố tình biểu hiện, muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, khâu này dùng để phân loại công việc.”

Đa Tể cũng lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, vội vàng nói chuyện này cho những con vật sắp tiến hành khâu thứ ba biết.

Phạm Lạc Lương khẩn cấp xin chỉ thị cấp trên, trong lúc chờ đợi hồi âm, liền dẫn theo Tưởng Vũ Điền và cảnh sát Vương cùng nhau tiến hành sàng lọc tính cách đối với những con vật cuối cùng lọt vào danh sách ứng cử.

“Ô, con Kỳ Lân này rõ ràng là chó Golden Retriever, tính cách lại tương đối không gần gũi con người.” Phạm Lạc Lương tiếp xúc với con vật đầu tiên chính là Kỳ Lân, vừa mới tương tác với nó một lúc đã cảm thấy đây là một con chó có khoảng cách nhất định với con người trong lòng.

Lại tiếp xúc với Phúc Đại, rõ ràng, con chó này cũng không phải là thật lòng thích gần gũi với con người.

Phạm Lạc Lương kết luận: “Hai con chó này ước chừng là trước kia đã từng bị con người làm tổn thương.”

Lại nhìn hai con chó nhỏ, Tiểu Hy và Vượng Vượng chỉ cần trêu chọc một chút thì đã hận không thể dính lấy con người, tính cách hoạt bát thân thiện như vậy khiến Phạm Lạc Lương cũng không nhịn được mà vui vẻ.

Lại nhìn Lỗ Đản, nó là con chó mà Phạm Lạc Lương thích nhất, ở khâu này, Phạm Lạc Lương cảm thấy biểu hiện của Lỗ Đản có thể nói là hoàn mỹ, nó không sợ người, cũng không quá mức thân thiện, người khác đến gần nó không từ chối, nhưng cũng sẽ không quá mức nhiệt tình.

Quả nhiên là con chó mà anh ấy chấm!

Lại nhìn hai con mèo Trà Xanh và Ô Long.

Hai con mèo vừa rồi còn đang thương lượng.

Ô Long nhỏ giọng hỏi: “Em không thích gần gũi với con người đâu, người đó tốt nhất là nên tránh xa em một chút. Nhưng mà chị, nói đi nói lại chúng ta thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Trà Xanh gật đầu: “Đa Tể nói chắc chắn là đúng, vậy thì cứ làm theo ý thích của chúng ta đi.”

Phạm Lạc Lương và Tưởng Vũ Điền đồng thời tiến lên, muốn trêu chọc hai con mèo này.

Nhưng Trà Xanh và Ô Long đều đồng thời ngồi đó với vẻ mặt uy nghiêm, đối với sự trêu chọc của hai người trước mặt đều không hề lay động, một bộ dáng đại lão nhìn xuống chúng sinh.

“Haha, mèo quả nhiên là mèo, lạnh lùng thật đấy.”

Tưởng Vũ Điền có hơi khó xử hỏi: “Thầy Phạm, vậy anh nói xem chúng nó có thể đi những vị trí nào?”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 214: Thành công viên mãn



Phạm Lạc Lương cười nói: “Anh chắc chắn không thể đoán được công việc của chúng đâu.”

Tưởng Vũ Điền: “Ý anh là sao?”

Phạm Lạc Lương nói: “Vừa rồi tôi đã xin ý kiến cấp trên, hiện tại vị trí cần thiết nhất chính là chó nghiệp vụ phòng chống m* t**. Hôm nay chúng ta đã chọn lọc ra Kỳ Lân và Lỗ Đản đều có thể vào đội phòng chống m* t**. Tuy nhiên, do tỷ lệ đào thải sau khi huấn luyện chó nghiệp vụ cũng tương đối cao, nên cấp trên đã đặc biệt phê chuẩn cho hai con mèo này vào. Ngoài ra, mặc dù Phúc Đại biểu hiện không bằng Kỳ Lân và Lỗ Đản, nhưng nó lại có sự ăn ý kỳ lạ với Kỳ Lân, vì vậy cả năm con đều có thể vào đội phòng chống m* t**!”

“Trời ơi! Thật sao?” Tưởng Vũ Điền cảm thấy khó tin.

Đội phòng chống m* t** đâu phải dễ vào như vậy, mỗi lần đều phải chọn lựa kỹ càng từ rất nhiều chó nghiệp vụ, hôm nay đội cảnh sát lại có thể chọn lựa tổng cộng năm con vật từ trạm cứu hộ vào đội phòng chống m* t**, anh ấy vẫn có chút không tin.

Phạm Lạc Lương lại nói: “Thực ra, ban đầu chúng rất khó vào. Vừa rồi Đội trưởng đội phòng chống m* t** cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp của mấy con vật này, cảm thấy sự thông minh giúp đỡ lẫn nhau mà chúng thể hiện rất phù hợp với yêu cầu lựa chọn chó huấn luyện của đội, Trà Xanh và Trà Ô Long hai con mèo này cũng khá tốt, nên đã được chọn vào luôn.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Tưởng Vũ Điền xúc động cảm khái.

Lúc đầu khi Kỳ Lân và Phúc Đại mới vào trạm cứu hộ, anh ấy còn cảm thấy hai con chó này khá khó khăn, muốn huấn luyện đến mức độ có thể được nhận nuôi là rất khó.

Nào ngờ đâu, cuối cùng chúng không những không bị bỏ rơi mà còn trở thành chó nghiệp vụ phòng chống m* t**!

Tin vui lan truyền nhanh chóng, tất cả mọi người trong tổ chương trình “Cục cưng lang thang” đều vui mừng khôn xiết trước tin tức này.

Chu Ngôn Thiên vui mừng đến mức kéo Hạ An An nhảy cẫng lên: “An An, cậu nghe thấy chưa, chúng làm được rồi, chúng thật sự làm được rồi! Chúng có thể trở thành chó nghiệp vụ phòng chống m* t**, thật tuyệt vời!”

An An đứng im tại chỗ, dường như bị tin vui bất ngờ này làm cho choáng váng.

Cô bé liên tục xác nhận: “Cậu nói là Kỳ Lân, Phúc Đại và Lỗ Đản, cả ba đều trở thành chó nghiệp vụ phòng chống m* t** sao?”

Chu Ngôn Thiên phấn khích hét lớn: “Đúng vậy, đúng vậy, còn có Trà Xanh và Trà Ô Long nữa, sau này chúng sẽ là mèo nghiệp vụ phòng chống m* t**! Thật lợi hại!”

Về Kỳ Lân, Phúc Đại và Lỗ Đản, quá khứ của ba con chó đột nhiên hiện lên trong đầu Hạ An An.

Kỳ Lân bị tên chủ ác độc đánh đập đến thân thể đầy thương tích rồi bị nhốt trong không gian chật hẹp, may mắn có Lỗ Đản làm bạn, hai con chó nương tựa vào nhau trong lồng.

Kỳ Lân bị bán đi, Lỗ Đản bị đá gãy chân sau, từ đó lê lết hai chân sau đi lại khó khăn, nhưng vẫn không quên đi khắp nơi tìm kiếm anh cả Kỳ Lân, tiện thể cứu được Phúc Đại bị nhốt trong thùng giấy bị vứt bỏ.

Sau đó, Kỳ Lân đến trạm cứu hộ, giúp Phúc Đại từng chút một vượt qua nỗi sợ hãi, lại nhờ đàn mèo trải qua muôn vàn khó khăn tìm lại được Lỗ Đản, tiện thể đưa tên chủ ác độc vào tù.

Hôm nay, giờ phút này, ba đứa chúng nó thật sự làm được rồi!

Tương lai chúng sẽ trở thành những con chó nghiệp vụ phòng chống m* t** ưu tú, cùng nhau sát cánh chiến đấu theo cách như vậy, trở thành những người anh em thực sự, dùng công việc của mình để trừng phạt điều ác và tôn vinh điều thiện.

“Thật tốt… Thật tốt quá…” Hạ An An lẩm bẩm.

Chu Ngôn Thiên vốn đang chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ, câu chuyện của ba con chó này cậu bé đều thuộc nằm lòng, đây là bí mật giữa cậu bé và An An, chỉ có hai người bọn họ mới biết được ý nghĩa việc chúng trở thành chó nghiệp vụ phòng chống m* t**.

Cậu bé đang vui vẻ, bỗng thấy Hạ An An vừa tự lẩm bẩm vừa rơi nước mắt.

Tiểu Thiên hoảng hốt, vội vàng dỗ dành: “Ấy, An An, sao cậu lại khóc? Tớ… Tớ có khăn giấy đây, để tớ lau cho cậu.”

Chỉ là nước mắt trên mặt An An càng lau càng nhiều, khiến Tiểu Thiên luống cuống tay chân: “A, An An, đây là chuyện tốt mà, đừng khóc nữa, chúng ta phải vui vẻ chứ, hay là cậu cảm thấy sau khi tiễn chúng đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa? Đừng lo lắng, sau này chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại chúng mà!”

Càng dỗ càng khóc…

Đang lúc Chu Ngôn Thiên không biết làm sao, đột nhiên nghĩ ra một cách tuyệt diệu: “Ơ, vậy Tiểu Hy và Vượng Vượng có được chọn không? Hai đứa chúng nó cũng biểu hiện rất tốt mà, còn nữa, trước đó không phải nói đội cảnh sát cần một linh vật mèo sao, họ đã chọn hai con làm mèo nghiệp vụ phòng chống m* t** rồi, còn cần linh vật nữa không?”

Câu hỏi vừa dứt, cậu bé thấy Hạ An An trợn tròn mắt, nước mắt ngừng rơi, vẻ mặt như đang suy nghĩ nghiêm túc.

“Đưa tớ khăn giấy.” An An nói.

Chu Ngôn Thiên vội vàng đưa hết khăn giấy trong tay cho Hạ An An.

Hạ An An lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó chen vào trong đám đông, chen đến bên cạnh Phạm Lạc Lương: “Thầy Phạm!”

Phạm Lạc Lương cúi đầu: “A, là An An à. Cháu giỏi thật đấy, những con mèo con chó mà cháu huấn luyện, đội phòng chống m* t** rất hài lòng. Cháu có biết không, Kỳ Lân, Phúc Đại, Lỗ Đản ba con chó này, còn có Trà Xanh và Trà Ô Long đều được chọn vào đội phòng chống m* t** rồi.”

Thấy Hạ An An trên mặt còn vương nước mắt, anh ấy cười hỏi: “Một lúc tiễn đi năm con, An An không nỡ sao?”

Hạ An An lắc đầu: “Gửi chúng đi làm nhiệm vụ phòng chống m* t**, cháu rất vui. Nhưng Tiểu Hy và Vượng Vượng thì sao? Hai đứa chúng nó cũng biểu hiện rất tốt mà!”

Phạm Lạc Lương nói: “Tiểu Hy và Vượng Vượng hai con chó cỏ này biểu hiện quả thật rất tốt, rất có thiên phú, nhưng hai đứa chúng nó không thể làm chó nghiệp vụ phòng chống m* t**, cũng không thể làm chó nghiệp vụ, chúng quá thân thiện với con người.”

Tưởng Vũ Điền vội vàng nói: “Không sao đâu, đội cảnh sát không cần thì bên bác sĩ Lâm đã nói, có một tổ chức quen biết của anh ấy đang tuyển chọn chó trị liệu được huấn luyện, biết đâu có thể gửi chúng đi làm chó trị liệu.”

Phạm Lạc Lương cũng nói: “Đúng vậy, An An, cháu yên tâm, chú cũng là người giới thiệu cho hai con chó cỏ này, lát nữa chú sẽ đích thân đi xác nhận việc này.”

Chó trị liệu, nghe cũng rất hay, như vậy Tiểu Hy và Vượng Vượng cũng có thể trở thành chó nghiệp vụ rồi.

Hạ An An lại hỏi: “Đội cảnh sát của các chú không phải còn thiếu linh vật sao? Có muốn dẫn thêm một con mèo về làm linh vật không ạ?”

Lúc An An nói chuyện, cảnh sát Vương vẫn luôn mỉm cười nhìn cô bé, thấy cô bé chào hàng xong chó cỏ lại chào hàng mèo, cô nhóc này trông thì ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng, nhưng lại có rất nhiều tâm tư.

Anh nhịn không được trêu chọc: “An An thật là cố gắng, đội cảnh sát bọn chú quả thật cần một linh vật, nhưng lúc chú đến, cấp trên có dặn dò, ông ấy thích nhất là Đa Tể. Hôm nay chú cũng nhìn thấy biểu hiện của Đa Tể, Đa Tể làm linh vật nhất định sẽ rất được hoan nghênh, nhưng mà An An, cháu có nỡ để nó đi không? Bọn chú đưa nó về đội cảnh sát, cháu sẽ không thể ngày nào cũng nhìn thấy nó nữa đâu.”

Nhắc đến Đa Tể, mọi người đều bật cười.

Đừng nói người của đội cảnh sát thích Đa Tể, bây giờ ai mà không thích Đa Tể chứ? Thật sự là ai cũng thích!

Hạ An An lại nghiêm túc nói: “Đa Tể không thích hợp, nó đến đội cảnh sát, bắt nó ở yên một chỗ nó sẽ bức bối chết mất, cháu ở đây còn một con mèo thích hợp hơn, chú có muốn gặp không ạ?”

Sự tò mò của cảnh sát Vương bị khơi dậy, anh không ngờ Hạ An An thật sự có chọn lựa mèo thích hợp cho đội cảnh sát.

“Gặp chứ, đương nhiên phải gặp! An An, con mèo cháu nói đâu rồi?”

Hạ An An quay đầu lại, hướng về phía sau đám đông gọi to: “Đa Tể, Lãn Lãn đâu rồi? Em đi gọi Lãn Lãn lại đây đi!”

“Meo ~”

Quả nhiên ở đằng xa vang lên tiếng mèo kêu.

Những người xung quanh tò mò quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một con mèo màu cam sữa đang chạy như bay về phía một trong những chiếc lồng bên bãi cỏ vừa rồi.

Thực ra hôm nay Lãn Lãn vẫn luôn ở hiện trường, chỉ là nó không cần tham gia khảo hạch, ban đầu định xem mọi người thi, không ngờ xem xem lại ngủ quên mất.

Lúc này nó đang ngái ngủ nhìn xung quanh, sao khảo hạch đã kết thúc rồi sao? Mọi người đều đi rồi sao?

Đa Tể chạy tới, giơ móng vuốt mở chiếc lồng ra: “Lãn Lãn, cậu mau ra đây, đi với chúng tôi.”

“Hả?”

“Nhanh lên, sau này cậu có thể trở thành linh vật hay không, đều dựa vào màn trình diễn lúc này đấy.”

Linh vật? Chính là công việc từ nay về sau chỉ cần nằm im cũng không lo ăn uống còn có thể có cá khô sao?

Lãn Lãn lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng đi theo Đa Tể, len qua đám đông, đến trước mặt Hạ An An.

“Oa, Đa Tể lợi hại thật, còn có thể mở lồng nữa!”

“Hahaha, Đa Tể thật sự có thể nghe hiểu tiếng người, bảo nó dẫn mèo đến, nó thật sự dẫn một con mèo đến, lợi hại quá!”

“Muốn nuôi một con Đa Tể quá đi mất!”

Cảnh sát Vương cũng ngây người, trước đây anh từng nghe người ta nói Đa Tể có thể nghe hiểu tiếng người, cũng không ngờ con mèo này lại thông minh đến mức độ này, Hạ An An chỉ gọi một tiếng như vậy, nó thật sự dẫn mèo đến.

Anh hỏi: “An An, cháu nói là con mèo trắng này sao?”

Con mèo trắng trước mặt toàn thân trắng muốt, đôi mắt to tròn màu xanh lam, lúc này đang ngồi ngay ngắn trước mặt Hạ An An, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ ngây thơ.

Con mèo này quả thật rất đẹp!

Nhan sắc của con mèo này làm linh vật quả thật là quá đủ rồi.

Cảnh sát Vương hỏi: “An An, cháu nói tại sao nó có thể làm linh vật?”

Hạ An An trước tiên cúi người xoa đầu Đa Tể: “Cảm ơn em nha Đa Tể.”

Sau đó bế Lãn Lãn bên cạnh lên.

Lãn Lãn có thân hình hơi gầy, cũng nhỏ hơn Đa Tể một chút, vì vậy Hạ An An có thể dễ dàng bế lên.

“Mèo làm linh vật nhất định phải có tính cách thân thiện, Lãn Lãn rất thích hợp, chú xem, cháu có thể tùy ý bế nó v**t v* nó, nó cũng chưa bao giờ cào người.”

Cảnh sát Vương hỏi: “Chú cũng có thể v**t v* nó sao?”

Hạ An An gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ.”

Cảnh sát Vương cảm thấy hơi kỳ lạ, thông thường tính cách của mèo khá thất thường, sao có thể có con mèo ngoan ngoãn như vậy chứ?

Anh thử đưa tay sờ đầu con mèo trắng, quả nhiên, nó thật sự không có phản ứng gì, mặc cho anh v**t v*.

“Ôi chao, thật sự rất ngoan, con mèo này tên là gì vậy?”

Hạ An An đáp: “Nó tên là Lãn Lãn, sở thích lớn nhất của nó là ăn cơm và ngủ, tuyệt đối là một con mèo linh vật đủ tiêu chuẩn.”

Mọi người đều bị câu nói của Hạ An An chọc cười.

“Hahahahaha, được! Vậy quyết định như vậy đi, hôm nay chú sẽ đưa Lãn Lãn đi, từ ngày mai trở đi, nó sẽ chính thức đi làm ở đội cảnh sát.”

“Muốn để nó làm việc tích cực hơn một chút, có thể chuẩn bị một ít đồ ăn và cá khô. Thái độ làm việc của nó sẽ tốt hơn.” Hạ An An dặn dò.

“Chú hiểu rồi, chú hiểu rồi.” Cảnh sát Vương cũng rất hiểu chuyện, mèo con thích cá khô, chút kiến thức phổ thông này anh vẫn có.

Cứ như vậy, Ngày hội mở cửa thứ hai của trạm cứu hộ, ba con mèo con và năm con chó con đều tìm được nơi đi về.

Biểu hiện xuất sắc của chúng cũng thúc đẩy hoạt động nhận nuôi lần này, mọi người sau khi xem xong khảo hạch, đều tích cực điền vào bảng ý muốn nhận nuôi.

Hoạt động Ngày hội mở cửa lần này, thành công tốt đẹp.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 215: Hoạt động cuối cùng



Lãn Lãn được cảnh sát Vương đưa về đồn ngay trong ngày hôm đó. Hôm sau, Tiểu Hy và Vượng Vượng cũng được bác sĩ Lâm đón đi, đưa đến trung tâm huấn luyện chó trị liệu.

Còn Kỳ Lân và hai con chó khác thì vẫn còn ở lại trạm cứu trợ thêm vài ngày nữa vì thủ tục gia nhập đội cảnh khuyển m* t** vẫn chưa hoàn tất.

Kết quả kiểm tra vừa được công bố, Kỳ Lân, Phúc Đại và Lỗ Đản cùng nhau túm lại một góc. Chúng đã làm được rồi, chúng thực sự có thể trở thành chó nghiệp vụ rồi!

Biết tin mình còn được ở lại trạm cứu trợ thêm vài ngày, Kỳ Lân liền gọi với Đa Tể đang đi ngang qua chuồng.

“Này Đa Tể, bọn tôi sắp được đi làm chó nghiệp vụ rồi. Suốt thời gian qua, nhờ cậu và các bạn mèo khác giúp đỡ, giờ bọn tôi đi như thế này cũng ngại quá. Tối nay cậu đến chỗ bọn tôi một lát được không? Bọn tôi muốn bàn với cậu một việc.”

Đa Tể gật đầu.

Suốt những ngày qua, cứ tối đến là Đa Tể lại dẫn Trà Xanh và Trà Ô Long trèo cửa sổ ra ngoài, luyện tập cùng mấy con chó sắp tham gia kỳ thi sát hạch.

Lúc này, vì ban ngày đã vất vả thi cử nên Trà Xanh và Trà Ô Long đã ngủ say từ lâu. Đa Tể lại một lần nữa trèo cửa sổ ra ngoài.

Nghĩ đến việc sau khi mấy con chó kia rời đi, có lẽ nó sẽ không cần phải trèo cửa sổ nữa, có thể quay về sân sau nhà An An, trong lòng nó cũng có chút bồi hồi.

Đa Tể quen đường đi đến khu chuồng chó của Kỳ Lân, nhảy phốc vào trong.

Ba con chó đang bàn bạc điều gì đó, thấy nó đến lập tức vây quanh.

Đa Tể nhìn Phúc Đại, nó cũng đi theo, không còn sợ hãi khi nhìn thấy nó như lúc mới quen nữa.

Kỳ Lân lên tiếng: “Đa Tể, ước nguyện của ba bọn tôi đã thành hiện thực, nhưng không thể cứ thế mà đi được. Bọn tôi muốn làm gì đó cho đàn mèo, và cả An An nữa. Nhưng cậu cũng biết đấy, chỉ còn vài ngày nữa là bọn tôi phải đi rồi, cũng không biết phải làm sao, cậu có thể giúp bọn tôi nghĩ cách được không?”

Lỗ Đản cũng nói: “Đúng vậy, nếu không phải đàn mèo vất vả tìm kiếm, có lẽ bây giờ tôi vẫn chưa thể rời khỏi nơi quỷ quái đó, chân sau của tôi cũng không được chữa trị, thậm chí còn không thể làm gì được kẻ xấu xa kia. Cậu và An An đã cứu tôi, tôi cũng muốn làm gì đó cho mọi người.”

Phúc Đại: “Ừm, tôi cũng muốn giúp đỡ, cần tôi làm gì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm!”

Đa Tể suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Mọi người thực sự muốn làm sao?”

Ba con chó đồng loạt gật đầu.

Nó không khỏi bật cười: “Bây giờ các cậu bị nhốt ở đây, có thể làm được gì chứ? Lý do mà đàn mèo bọn tôi dốc hết sức giúp mọi người vượt qua kỳ thi tuyển chọn, chính là để các cậu có cơ hội báo đáp.”

Kỳ Lân nhíu mày: “Cậu nói vậy là sao?”

“Vai trò của các cậu ở trạm cứu trợ rất nhỏ bé, nhưng nếu các cậu có thể trở thành chó cảnh sát, chó cảnh sát m* t**, chó cứu hộ,… thì các cậu sẽ làm được nhiều việc hơn cho con người, phát huy tác dụng lớn hơn, đó chính là báo ơn rồi.”

Ba con chó nhìn nhau, vẫn không hiểu.

Lỗ Đản lên tiếng: “Ý của bọn tôi không phải là cống hiến cho con người, mà là làm điều gì đó cho mọi người, và cả An An nữa.”

Đa Tể nói: “Điều An An muốn, cũng chính là điều đàn mèo bọn tôi muốn. Cô bé ấy hy vọng các cậu trở thành những con chó có ích hơn, vì vậy đàn mèo sẽ dốc hết sức giúp đỡ các cậu. Có lẽ các cậu không biết, sau này nhất cử nhất động, những việc các cậu làm, An An đều sẽ biết, cô bé ấy có khả năng đó. Vì vậy, muốn cô bé ấy vui lòng, muốn đàn mèo yên tâm, thì sau này hãy hoàn thành tốt công việc của mình, đó chính là sự báo đáp tốt nhất rồi.”

Lần này thì ba con chó đã hiểu.

Lỗ Đản nói: “Cậu yên tâm, đó cũng là điều bọn tôi muốn làm.”

Đa Tể gật đầu: “Ừm, vậy thì tốt. Lỗ Đản, cậu chú ý cái chân sau của mình, vẫn chưa khỏi hẳn đâu, đừng để bị thương nữa đấy. Phúc Đại, sau này gặp người khác đừng nhút nhát như vậy, đều là chó nghiệp vụ rồi, nhát gan quá sẽ bị người ta cười cho đấy. Còn cậu nữa, Kỳ Lân, hãy chăm sóc tốt cho hai đứa nó, cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Gặp chuyện gì cũng đừng nóng nảy, đừng để bị thương dễ dàng như vậy.”

Nói xong, Đa Tể cũng lười chào tạm biệt từng đứa, nhảy lên bệ cửa sổ, trèo cửa sổ rời đi.

Kỳ Lân nhìn theo bóng lưng nó rời đi, sủa hai tiếng.

“Bọn tôi nhất định sẽ làm được!”



Sau Ngày hội mở cửa lần thứ hai của trạm cứu trợ động vật Tâm Duyệt, do hiệu ứng từ việc các con vật tham gia kỳ thi tuyển chọn, cộng với màn trình diễn xuất sắc của các con mèo, con chó, đã khiến độ hot của trạm cứu trợ ngày càng tăng cao.

Ngay trong ngày hôm đó đã có nhiều hashtag lọt top tìm kiếm, ngày hôm sau lại càng có nhiều phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin.

Đoàn làm phim và các vị khách mời đều vô cùng vui mừng.

Quý Hựu Vũ: “Ôi chao, cư dân mạng bây giờ quả thật quá đỉnh, đến cả ảnh chụp màn hình từ video phát lại trực tiếp cũng được làm thành sticker. Nhìn xem, góc quay này, Kỳ Lân trông thật oai phong! Đến cả tôi cũng bị lu mờ.”

Lâm Giai cảm thán: “Lúc đầu tôi nhận chương trình này cũng chỉ là muốn đến thư giãn, không ngờ nhờ phúc của mấy động vật này, số lần tôi lên top tìm kiếm còn nhiều hơn cả lúc có tác phẩm.”

Triệu Văn Lực cười ha hả: “Còn phải nói sao! Fan của tôi có thống kê đấy, dạo gần đây số lần tôi lộ mặt trên top tìm kiếm cuối cùng cũng đã nhiều hơn vợ tôi rồi.”

Triệu Tiểu Ni nghe thấy ba mình khoe khoang, lại không nhịn được vạch trần: “Ba à, số lần ba lên top tìm kiếm còn chưa bằng một nửa của Đa Tể đâu.”

Triệu Văn Lực: “… Ai mà so với nó chứ, nó là ngôi sao mới nổi, ba là phái thực lực.”

Triệu Tiểu Ni không chịu buông tha: “Nhưng mà Đa Tể người ta cũng đâu có kiêu ngạo đâu.”

Triệu Văn Lực: Không nói chuyện được nữa, mệt mỏi quá, hủy diệt đi.

Mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có Từ Dĩ Chiêu là mang vẻ mặt ưu tư.

Người đại diện của cậu, cũng chính là ba cậu, đã gọi điện thoại nói với cậu rằng đã thương lượng được một vai phụ trong một bộ phim truyền hình, nếu như đàm phán thành công, cậu sẽ vào vai thời thơ ấu của nam chính trong bộ phim này.

Ba cậu thao thao bất tuyệt trong điện thoại, còn liên tục nói, là nhờ độ hot của chương trình phát sóng trực tiếp “Cục cưng lang thang” tăng cao, cậu đã tích lũy được kha khá fan hâm mộ mới, nên cơ hội này mới đến dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, sau khi nghe tin này, Từ Dĩ Chiêu lại không hề tỏ ra vui mừng.

Cậu không nói gì, sau khi đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Từ Dĩ Chiêu cứ nghĩ, sau khi ghi hình chương trình kết thúc, cậu sẽ có thời gian nghỉ ngơi, không ngờ ba cậu lại vội vàng như vậy, trong lời nói toát lên vẻ mong muốn cậu lập tức vào đoàn làm phim.

Trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận về màn trình diễn trong kỳ thi tuyển chọn của các con vật, cậu lặng lẽ đi đến cầu thang ngồi, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Hạ An An và Chu Ngôn Thiên đã đến khu chuồng chó từ sớm, muốn ở bên Kỳ Lân và hai con chó kia thêm một chút thời gian, dù sao thì chẳng bao lâu nữa chúng sẽ bị đưa đi.

Xem chó xong, hai đứa trẻ đi xuống lầu thì nhìn thấy Từ Dĩ Chiêu đang ngồi khóc thút thít trên bậc thang.

Chu Ngôn Thiên vội vàng chạy đến: “Anh Tiểu Chiêu, anh sao vậy?”

Từ Dĩ Chiêu không ngờ trên lầu có người, càng không ngờ lại bị hai đứa nhỏ này bắt gặp.

Cậu lớn hơn bọn nhỏ, bị người khác bắt gặp lén lút khóc là chuyện rất mất mặt, Từ Dĩ Chiêu vội vàng lau mặt, đứng dậy: “Không… Không có gì.”

Cậu định rời đi, lại nghe thấy Tiểu Thiên nói phía sau: “Anh Tiểu Chiêu, anh gặp chuyện gì có thể nói với bọn em, biết đâu bọn em có thể giúp được anh.”

Giúp? Giúp thế nào?

Chẳng ai giúp được cậu cả.

Huống hồ gì đây lại là hai đứa trẻ nhỏ hơn cậu nhiều như vậy.

Cậu vốn không muốn nói gì thêm, nhưng trong lòng thực sự quá uất ức, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ An An, cậu khẽ giật mình, cô bé tuy không nói gì, nhưng trong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.

Đã rất lâu rồi không có ai thật lòng quan tâm đến cậu, hai đứa trẻ trước mặt khiến cậu đột nhiên nảy sinh ý muốn giãi bày: “Ba anh vừa thương lượng được một vai diễn mới, có lẽ không lâu nữa anh lại phải đi đóng phim.”

“Chẳng phải rất tốt sao…” Chu Ngôn Thiên vừa định nói chẳng phải rất tốt sao, đã bị Hạ An An nhéo tay, ra hiệu cho cậu bé đừng nói nữa.

Quả nhiên, lời cậu bé vừa thốt ra, đã thấy hốc mắt Từ Dĩ Chiêu lại đỏ lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

“Phải không, quả nhiên đến cả các em cũng thấy tốt, là anh không biết điều rồi. Thôi, không nói nữa, đây là vấn đề của anh. Hai em mau xuống đi, hình như đạo diễn Tần có lời muốn nói.”

Nói xong, Từ Dĩ Chiêu vội vàng xuống lầu, sau ngày hôm đó, Chu Ngôn Thiên và Hạ An An không còn gặp lại cậu nữa.

Chu Ngôn Thiên khó hiểu hỏi: “An An, cậu nói xem, tại sao anh Tiểu Chiêu lại phản ứng như vậy? Đóng phim không tốt sao? Anh ấy không muốn đóng phim sao?”

Có nhiều người thích anh ấy như vậy, chẳng phải là vì anh ấy là ngôi sao nhí trong phim truyền hình sao, bộ phim truyền hình gần đây anh ấy đóng cùng anh Lâm Giai rất hot, mẹ cậu bé ở nhà còn xem đi xem lại đến ba lần rồi.

Thế nhưng nhìn phản ứng của anh ấy, lại kỳ lạ như vậy.

Hạ An An lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhưng chắc chắn anh ấy đã gặp chuyện gì đó rất buồn.”

Chu Ngôn Thiên đột nhiên nhớ đến tin đồn từng vô tình lướt thấy trên mạng: “An An, hình như tớ từng thấy cư dân mạng bàn tán, nói ba mẹ anh Tiểu Chiêu ly hôn từ khi anh ấy còn rất nhỏ, hơn nữa, mẹ anh ấy còn bỏ đi, không bao giờ quay lại thăm anh ấy nữa, có lần anh ấy từng nhắc đến chuyện này trong một bài phỏng vấn, nói rằng anh ấy đã không còn nhớ rõ mặt mẹ mình nữa.”

Hạ An An đột nhiên rùng mình một cái: “Cái, cái gì?”

Đã lâu rồi cô bé không nói chuyện lắp bắp, nghe xong câu chuyện này, cô bé lại sợ đến mức sống lưng lạnh toát.

“An An, cậu không sao chứ?” Chu Ngôn Thiên thấy cô bé khác thường, vội vàng hỏi.

“Không, không sao. Cậu nói tiếp đi.”

“Cư dân mạng còn nói, ba anh Tiểu Chiêu chính là người đại diện của anh ấy, coi anh ấy như cỗ máy kiếm tiền, liên tục nhận đủ loại lịch trình cho anh ấy, anh ấy không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian đi học…”

Chu Ngôn Thiên bỗng nhiên áy náy: “Ôi, suýt chút nữa tớ quên mất chuyện này, vừa rồi anh ấy khó khăn lắm mới mở lòng muốn nói chuyện với bọn mình.”

Từ nhỏ đã không có mẹ, còn bị ba coi như cỗ máy kiếm tiền…

Hạ An An đứng trên cầu thang, hồi lâu sau mới thốt lên một câu: “So với anh Tiểu Chiêu, tớ hạnh phúc hơn nhiều.”

Hạ An An cũng đã sớm quen với cuộc sống không có ba, nhưng ngày nào cô bé cũng sống rất vui vẻ, có mẹ động viên, có Tiểu Thiên và mọi người bầu bạn, còn có Đa Tể và rất nhiều động vật đáng yêu khác.

Cô bé cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.

Hai đứa trẻ đi đến phòng họp, lúc này mọi người đều đã tập trung ở đây, chờ đạo diễn Tần thông báo.

Tần Khắc thấy mọi người đã đến đông đủ thì tuyên bố: “Ngày hội mở cửa lần này của chúng ta diễn ra rất thành công, các con vật cũng đã thi đỗ, chương trình ‘Cục cưng lang thang’ của chúng ta cũng sắp đi đến hồi kết, trước khi nói lời tạm biệt, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tham gia một hoạt động, cũng để lại một cái kết đáng nhớ nhất cho chương trình.”

Quý Hựu Vũ: “Trời ơi, đã sắp ghi hình xong rồi sao, thời gian trôi qua nhanh thật!”

Triệu Văn Lực: “Đúng vậy, tôi còn chưa chơi đã nữa, ghi hình thêm một đoạn thời gian nữa cũng không thành vấn đề, tôi thấy Tiểu Ni dạo gần đây cũng không còn đỏng đảnh như trước nữa, đều chủ động làm việc nhà rồi.”

Lâm Giai: “Hoạt động cuối cùng? Hoạt động gì vậy?”

Tần Khắc cười nói: “Mọi người quên rồi sao, con chó đầu tiên chúng ta đưa đi, Nựu Nựu ấy. Sau khi được Khương Vi nhận nuôi, bọn họ vẫn luôn luyện tập đĩa bay, chính là để chuẩn bị cho cuộc thi đĩa bay sắp tới, tôi quyết định rồi, cảnh quay cuối cùng của chương trình, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem Khương Vi và Nựu Nựu thi đấu, mọi người thấy sao?”

“Oa, tuyệt vời quá!”

“Nhất trí, nhất trí! Thật mong chờ màn trình diễn của Nựu Nựu!”

“Hahahaha, lại đến lúc trạm cứu trợ chúng ta nở mày nở mặt rồi, tôi cảm giác top tìm kiếm lại sắp gọi tên chúng ta rồi.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 216: Đãi ngộ như siêu sao



Đông Hải đã bước vào tiết trời thu vàng, sức nóng của thành phố này dường như chưa bao giờ hạ nhiệt.

Tận dụng kỳ nghỉ, mọi người đều đồng loạt mua vé máy bay, vé tàu đến thành phố này du lịch.

Thực ra, thành phố Đông Hải tuy đẹp nhưng không phải là địa điểm du lịch truyền thống. Lý do thu hút nhiều du khách đến vậy vào mùa thu năm nay chủ yếu là do trạm cứu trợ động vật đi lạc trong chương trình truyền hình thực tế nổi tiếng “Cục cưng lang thang” tọa lạc tại đây.

Mặc dù trạm cứu trợ động vật lang thang Tâm Duyệt không phải là điểm tham quan mở cửa tự do, nhưng sau lần mở cửa thứ hai, họ cũng đồng thời mở cơ chế đăng ký tham quan, mỗi ngày sẽ chọn ngẫu nhiên những người may mắn được đến tham quan.

Gần đây, cuộc thi ném đĩa cho chó cũng góp phần làm tăng sức nóng du lịch cho thành phố này.

Bởi vì những người hâm mộ lâu năm của chương trình “Cục cưng lang thang” đều biết rằng, con chó Nựu Nựu mà Hạ An An đã dày công huấn luyện sẽ tham gia cuộc thi này.

Chủ nhân của nó là Khương Vi cũng trở thành tuyển thủ được chú ý nhất trong cuộc thi này.

Ban đầu, đây chỉ là một cuộc thi ném đĩa cho chó mang tính địa phương tầm thường, phạm vi ảnh hưởng nhiều lắm chỉ là khu vực Hoa Đông. Tuy nhiên, do sự quan tâm ngày càng tăng, các thí sinh tham gia dần mở rộng ra phạm vi toàn quốc, thậm chí có một số đội từ khu vực Đông Nam Á cũng đến tham gia.

Ban tổ chức ban đầu còn lo lắng về việc tìm kiếm nhà tài trợ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, sức nóng đã tăng lên, ngoài những nhà tài trợ ban đầu, còn có không ít nhà tài trợ tự tìm đến.

Ban lãnh đạo của Công ty Đồ chơi Sủng Bảo, nhà tài trợ chính thức của cuộc thi đồng thời cũng là một trong những nhà tài trợ của chương trình “Cục cưng lang thang”, đã cười toe toét từ lâu.

Ai ngờ được rằng, việc bỏ ra một khoản tiền nhỏ để tài trợ cho một cuộc thi ném đĩa cho chó nhỏ bé như vậy lại có thể thu hút được sự chú ý trên diện rộng như vậy?

Không chỉ vé vào cửa đã được bán hết sạch, mà trên ứng dụng Mỗ Ngư, vé vào cửa ban đầu chỉ có giá 100 tệ một vé, giờ đã bị đẩy giá lên 888 tệ. Sự nổi tiếng trên mạng của cuộc thi lần này cũng rất cao, lượng bài đăng, lượt thích trên các nền tảng đều tăng vọt.

Trong phút chốc, “Cuộc thi ném đĩa cho chó Sủng Bảo” đã trở thành từ khóa hot trên mọi nền tảng mạng xã hội.

Tất nhiên, ban tổ chức cuộc thi lần này cũng biết rất rõ rằng, sức nóng như vậy tuyệt đối không phải tự nhiên mà có. Nếu không có sức nóng cao của chương trình “Cục cưng lang thang”, không có sự tham gia của cựu thành viên đội tuyển quốc gia Khương Vi và con chó Nựu Nựu mà cô ấy nhận nuôi, thì làm sao cuộc thi lần này có thể nhận được nhiều sự quan tâm như vậy?

Vì vậy, ban tổ chức đã hào phóng mời toàn bộ khách mời của chương trình “Cục cưng lang thang” đến xem cuộc thi, đồng thời dành cho đoàn làm phim nhiều góc máy, cho phép quay phim và phát sóng trực tiếp, đồng thời cho phép đưa nội dung cuộc thi vào chương trình và phim tài liệu sau này.

Về vấn đề này, Tần Khắc cũng rất hài lòng, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, là tư liệu chất lượng cao như vậy, đạo diễn nào mà không thích chứ.

Vì vậy, vào ngày thi đấu, Tần Khắc đã dẫn các khách mời và đoàn làm phim hùng hổ đến địa điểm thi đấu.

Lúc này, đội ngũ phát sóng trực tiếp đã đến hiện trường và bắt đầu phát sóng trực tiếp từ sớm.

[Woaaaa, có rất nhiều người ở hiện trường, tiếc là tôi không thể đến! Làm chó cày c* li như tôi thật là khổ mà!]

[Nựu Nựu đâu rồi? Đây là phòng phát sóng trực tiếp của “Cục cưng lang thang”, sao có thể không cho Nựu Nựu lên hình chứ!]

[Những người nói không thấy Nựu Nựu có phải là mới đến không, vừa rồi đã cho Nựu Nựu lên hình rất nhiều rồi.]

[Hu hu hu, ít quá, tôi đang tìm Nựu Nựu khắp nơi! Khương Vi đâu rồi? Khương Vi to đùng như vậy mà đi đâu mất rồi?]

[Tôi cũng không tìm thấy Khương Vi, có ai nhìn thấy không?]

[Chờ đã!!! Những người không thấy Khương Vi, có phải đang tìm xe lăn không? Vừa rồi trong cảnh quay đó, tôi đã nhìn thấy Khương Vi! Hôm nay cô ấy không ngồi xe lăn! Đừng tìm xe lăn nữa, người ta đang ngồi ở khu vực chờ kia kìa.]

[Phụt, cảm ơn chị em nhắc nhở, tôi thực sự đang tìm xe lăn, ngu quá, Khương Vi chống nạng là được rồi, cũng chưa chắc đã phải ngồi xe lăn.]

Ngay khi khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang dùng kính lúp để tìm Khương Vi và Nựu Nựu, ống kính đột nhiên hướng về phía lối vào.

Một nhóm người lần lượt bước vào, ban đầu hiện trường có một trận ồn ào, tiếp theo là những tràng pháo tay và tiếng reo hò.

“Woaaaa, là Quý Hựu Vũ! Anh Vũ nhìn sang đây đi! Em là fan của anh nè!”

“Ni Ni, chị yêu em và mẹ của em!”

“Tiểu Chiêu, woaaaa, Tiểu Chiêu và Lâm Giai đến cùng nhau kìa! Hai người thực sự rất giống ba con!”

“Tiểu Thiên!!! Aaaaa Tiểu Thiên đến rồi!”

Khi bóng dáng nhỏ bé đi cuối đoàn xuất hiện tại hiện trường, cả hội trường như muốn nổ tung bởi những tiếng reo hò nồng nhiệt nhất.

“Là An An! Hạ An An đến rồi!”

“Aaaaa, đúng là An An rồi!!!”

“Trời ơi, con bé dễ thương quá, sao lại nhỏ nhắn thế kia! Trông ngoan quá!”

“Aaaaa, Đa Tể! Hạ An An đang dắt Đa Tể! Mọi người có nhìn thấy con mèo màu cam kia không? Là Đa Tể đó!!!”

“Huhuhu, Đa Tể!!!! Mẹ yêu con!!! Cho mẹ hôn một cái!!!”

Lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận đến mức không thể nhìn thấy gì.

Không ai ngờ rằng, Hạ An An dắt Đa Tể xuất hiện tại hiện trường lại gây ra náo động lớn đến vậy.

Một số người nước ngoài tham gia cuộc thi với vẻ mặt ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra, tò mò hỏi han khắp nơi. Vậy nên, các thí sinh Trung Quốc vừa ra hiệu vừa giải thích, đó không phải là minh tinh, đó chỉ là một cô bé năm tuổi bình thường, nhưng cô bé đã giúp đỡ rất nhiều chó mèo, vì vậy mọi người đều rất yêu quý cô bé.

Hạ An An vừa vào sân đã bị tiếng reo hò inh tai làm cho choáng ngợp, không khỏi dừng bước.

Đa Tể quay đầu nhìn cô bé: “Meo.”

Sao không đi nữa?

“Meo meo.”

Không sao đâu, đi thôi.

Nhưng Hạ An An vẫn không quen với những nơi đông người như vậy, hơn nữa mọi người đều đang nhìn cô bé. Cô bé bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Chu Ngôn Thiên nhận thấy Hạ An An bị tụt lại phía sau, vội vàng quay lại kéo tay cô bé, kéo cô bé trở lại hàng ngũ.

“Không sao đâu, đừng nhìn nhiều người như vậy, dù sao chúng ta đến đây để chơi, không phải đến thi đấu, đừng căng thẳng.”

[Aaaaa, các bé con đều dễ thương quá, đặc biệt là An An! Lừa tôi đẻ con gái đây mà!]

[Anh trai Tiểu Thiên và chị gái Tiểu Lục tương tác yêu thương quá đi. Nhưng mà mọi người có phát hiện ra lúc Tiểu Thiên kéo An An đi thì mặt Đa Tể hơi khó coi không.]

[Ha ha ha ha ha, người quay phim hư quá, còn cho Đa Tể một cảnh quay cận mặt, đây thực sự là… cách xa như vậy mà vẫn để khán giả chúng tôi nhìn thấy rõ ràng như vậy.]

[Đa Tể nói với Tiểu Thiên rằng, liên quan gì đến cậu, An An của tôi, tôi tự bảo vệ.]

[Cười chết mất, nhưng mà độ nổi tiếng của An An và Đa Tể thực sự không phải dạng vừa đâu, cảm giác vừa rồi, quả thực là đãi ngộ của siêu sao! Fan lâu năm như tôi cảm thấy rất vui mừng!]

Tần Khắc dẫn đoàn đến khu vực chỗ ngồi được bố trí trước, sau khi mọi người ngồi xuống, ban tổ chức còn đặc biệt lấy cho Đa Tể một chiếc ghế đẩu, để nó cũng có thể ngồi trên khán đài xem thi đấu một cách thoải mái.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên mắt tinh nhìn thấy Khương Vi và Nựu Nựu ở cách đó không xa.

Lúc này, Khương Vi cũng đang nhìn về phía bên này, mỉm cười chào hỏi Tiểu Thiên. Khi Hạ An An nhìn sang, Khương Vi vừa vặn chỉ tay về phía bên này với Nựu Nựu. Nựu Nựu nhìn thấy Hạ An An, Chu Ngôn Thiên và Đa Tể, vui mừng sủa vang, rất muốn chạy qua, nhưng hiện tại chúng đang ở khu vực thi đấu, không thông với khu vực khán giả, Nựu Nựu cũng nhanh chóng nhớ ra mình phải thi đấu, liền vẫy đuôi lia lịa.

Hạ An An lớn tiếng gọi: “Cố lên! Hai người cố lên!”

Giọng nói của cô bé bị tiếng reo hò của hiện trường át đi, nhưng Khương Vi vẫn mỉm cười vẫy tay về phía cô bé.

Độ nổi tiếng của Đa Tể thực sự quá cao, sau khi bọn họ ngồi xuống, khán giả tại hiện trường vẫn cầm điện thoại chụp ảnh nó không ngừng. Thấy vậy, người phụ trách ban tổ chức Đổng Uy đến bàn bạc với Tần Khắc: “Đạo diễn Tần, ông xem hôm nay là ngày trọng đại, mặc dù các thí sinh là nhân vật chính, nhưng độ nổi tiếng của Đa Tể thực sự quá cao, hay là để nó lên sân khấu lộ diện một chút?”

Tần Khắc có chút khó xử: “Chuyện này… Lộ diện như thế nào?”

Đổng Uy cười nói: “Ông xem, lát nữa chúng tôi có phần thi đấu biểu diễn, sau khi các diễn viên biểu diễn xong, có thể để một diễn viên nào đó dắt Đa Tể lên sân đi dạo một vòng, cũng không làm gì cả, chỉ cần chạy bộ một vòng, để mọi người chụp ảnh cho đã là được.”

Tần Khắc càng khó xử hơn: “Chuyện này… Có lẽ cậu không hiểu Đa Tể, nó không phải loại mèo con ai dắt cũng đi theo đâu, tính tình nó rất thất thường. Nó chỉ ngoan ngoãn trước mặt Hạ An An thôi, chuyện này e là khó đấy.”

Mắt Đổng Uy đảo một vòng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Vậy càng tốt, ông tìm Hạ An An bàn bạc xem sao, hay là để con bé dắt Đa Tể lên sân đi dạo một vòng cũng được, dắt thế nào cũng được, chỉ cần lộ diện là được.”

Chuyện này đến quá đột ngột, Tần Khắc cũng không thể tự ý quyết định thay An An, ông chỉ nói: “Tôi chỉ có thể hỏi ý kiến con bé thôi, nhưng An An có đồng ý hay không thì phải xem ý của con bé.”

Đổng Uy: “Được được được, ông cứ hỏi trước đi.”

Ban đầu anh ta chỉ định đến thử vận may, cho dù Tần Khắc không đồng ý thì anh ta cũng mặc kệ, dù sao lần này bọn họ chịu đến đây, đã khuấy động bầu không khí của toàn bộ sân vận động rồi.

Tần Khắc đến bên cạnh Hạ An An, nói với cô bé về đề nghị của Đổng Uy: “An An, chuyện này chủ yếu là do cháu, nếu cháu đồng ý thì dắt Đa Tể xuống sân vận động đi dạo một vòng, cũng không cần quá lâu, nhiều nhất là một hai phút là được rồi, chủ yếu là mọi người đều rất thích cháu và Đa Tể.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ An An lộ vẻ hoang mang, cô bé không hiểu lộ diện là gì, phải lộ diện như thế nào, phải làm gì.

Chu Ngôn Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy đề nghị này không hay ho, cậu bé nói: “Đã là thi đấu biểu diễn, chi bằng để An An dắt Đa Tể tham gia luôn đi, Đa Tể cũng có thể bắt đĩa bay mà. Để nó bắt đĩa bay vài hiệp, như vậy không phải thú vị hơn sao? An An, cậu có muốn tham gia không?”

Hạ An An suy nghĩ một chút, nếu là ném đĩa bay thì Đa Tể chắc là không có vấn đề gì, cô bé cũng không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, chuyện này cô bé nói cũng không tính, cô bé nhìn về phía Đa Tể đang ngồi xổm trên ghế đẩu bên cạnh: “Đa Tể, em có muốn lên sân khấu không?”

“Meo~”

Giọng nói mềm mại, kéo dài âm cuối, là ý đồng ý.

Đa Tể không phản đối, bản thân An An cũng cảm thấy không sao, mặc dù phải ném đĩa bay trước mặt nhiều người lạ mặt như vậy, nhưng chủ yếu là Đa Tể vất vả, nó đã đồng ý rồi, cô bé liền gật đầu.

Tần Khắc rất bất ngờ, ông vốn tưởng rằng Hạ An An sẽ từ chối.

“An An, cháu và Đa Tể thực sự đồng ý sao? Lên sân khấu chơi đĩa bay?”

Hạ An An lại gật đầu.

Tần Khắc vội vàng đi thông báo cho Đổng Uy, Đổng Uy nghe được tin này thì vui mừng như muốn lên trời, anh ta vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể để người ta dắt Đa Tể đi dạo một vòng, không ngờ không chỉ Đa Tể, mà còn có thể để Hạ An An cùng lộ diện. Hơn nữa cách bọn họ lộ diện lại là chơi đĩa bay!

Đổng Uy kích động xoa tay: “Thật tốt quá, tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 217: Cô ấy đã làm được!



Sau khi đồng ý với yêu cầu của ban tổ chức cuộc thi, Hạ An An dẫn Đa Tể đến khu vực chuẩn bị bên lề sân.

Mọi nhất cử nhất động của cô bé đều được khán giả theo dõi, từ khán đài đến hàng ghế đầu. Chỉ một sự thay đổi nhỏ này thôi cũng đủ khiến khán giả phấn khích.

“Đúng đúng đúng, nên sắp xếp cho An An và Đa Tể ngồi hàng ghế đầu.”

“Hahahaha, ban tổ chức thật chu đáo, biết mọi người muốn quay video ngắn, lúc nãy hai bạn ấy ngồi xa quá, làm sao quay được, điều chỉnh thế này là vừa đẹp.”

“An An, chỗ này còn chỗ, hay là ngồi cạnh tôi luôn đi?”

“Đa Tể, lại đây ngồi lên đùi tôi này! Hahahaha!”

Âm nhạc sôi động vang lên, một nhóm các chàng trai cô gái trẻ trung tràn sức sống chạy ra, nhảy theo điệu nhạc. Điều đặc biệt là điệu nhảy này kết hợp giữa street dance và ném đĩa bay, trong lúc nhảy, họ còn ném đĩa bay cho nhau.

Vũ đạo được dàn dựng vô cùng công phu, khiến người xem hoa cả mắt, đĩa bay bay tứ tung, tưởng chừng như sẽ bị rơi, nhưng các vũ công đều dễ dàng bắt được.

Ở phần sau của bài nhảy, có thêm nhiều con chó tham gia, chúng cũng nhún nhảy theo điệu nhạc, phối hợp với động tác của các vũ công, khi thì nhảy lên, lúc lại lăn lộn, khiến cả khán đài tan chảy.

Màn trình diễn kết thúc bằng việc các vũ công ném đĩa bay, tất cả các con chó đều bắt được. Âm nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài.

Lúc nãy, khi các con chó trên sân biểu diễn, Đa Tể đã theo dõi rất chăm chú, dường như đang suy nghĩ xem khi đến lượt mình thì phải làm như thế nào.

Đang lúc nó còn đang suy nghĩ, Hạ An An xoa đầu nó nói: “Lát nữa chúng ta chơi theo nhịp điệu như lúc trước huấn luyện Nựu Nựu nhé, chơi ba lần được không? Lần đầu tiên chịsẽ ném gần một chút, hai lần sau sẽ ném xa hơn.”

“Meo ~~”

Cái này đơn giản, quá dễ dàng.

Đa Tể ra vẻ màn trình diễn này chẳng có gì khó khăn, nó không nhịn được ngáp một cái, rồi lại cố gắng nhịn lại, bởi vì nó phát hiện ra có người đang cầm điện thoại chĩa về phía nó và Hạ An An, hình như đang chụp ảnh hoặc quay video.

Thật phiền phức, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng.

Sau khi các vũ công và động vật biểu diễn rời khỏi sân khấu, khán giả đều nghĩ rằng cuộc thi sắp chính thức bắt đầu.

Nhiều khán giả chuẩn bị đứng dậy đi vệ sinh, để tránh bỏ lỡ những nội dung hấp dẫn khi cuộc thi bắt đầu.

Nhưng họ vừa mới đứng dậy, MC đã nhiệt tình giới thiệu: “Trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, ban tổ chức đã dành tặng cho khán giả một bất ngờ lớn, chắc chắn mọi người sẽ không muốn bỏ lỡ đâu…”

Nghe vậy, những khán giả đang đứng dậy đều dừng lại, tò mò không biết bất ngờ đó là gì.

“Hôm nay, ngoài các thí sinh và động vật tham gia cuộc thi, mọi người cũng đã thấy, đoàn làm chương trình “Cục cưng lang thang” cũng đã đến đây, trong đó có cô bé được yêu thích nhất – Hạ An An và chú mèo Cam thần kỳ – Đa Tể!”

Khán giả không ngờ MC lại nhắc đến tên của An An và Đa Tể, những người vừa mới đứng dậy lập tức quyết định quay trở lại chỗ ngồi. Đã nhắc đến An An và Đa Tể rồi, thì không thể nào đi vệ sinh được nữa, có nhịn cũng phải nghe tiếp.

[Trời ơi, k*ch th*ch thế, MC định làm gì đây?]

[Gây chuyện gây chuyện gây chuyện! Hahahaha, ý của MC là muốn cho An An và Đa Tể ra giữa sân khấu sao?]

[Wow, tôi đoán là sẽ cho An An dắt Đa Tể lên sân khấu phỏng vấn ngắn thôi.]

[Trời ơi! MC thật tinh tế! Sao anh ấy biết chúng ta muốn xem cái này chứ!]

[Hahahaha, mong chờ quá! Thật sự rất mong chờ.]

“Xin mời bạn nhỏ Hạ An An và chú mèo Đa Tể!”

Khán giả phấn khích vỗ tay rầm rộ, không ai ngờ MC lại thực sự mời Hạ An An và Đa Tể lên sân khấu. Mọi người lúc này mới chợt nhận ra, hóa ra lúc nãy An An dắt Đa Tể ngồi hàng ghế đầu là vì sắp lên sân khấu!

“Aaaaaaaa!”

“An An! Mẹ yêu con!”

“Là Đa Tể! Thật sự là Đa Tể! Aaaaa đáng yêu quá!”

“Cô bé dắt mèo lên sân khấu đáng yêu quá aaaa!”

“Khoan đã, mọi người xem kìa, nhân viên công tác bên cạnh đang cầm đĩa bay!”

“Á á á, nhân viên đưa đĩa bay cho Hạ An An rồi! Trời ơi, định làm gì đây?”

Hạ An An vừa mới dắt Đa Tể đi được hai bước, tiếng hét, tiếng reo hò của khán giả đã lên đến đỉnh điểm.

Đa Tể không nhịn được lấy chân dụi dụi tai, ồn ào quá.

Hạ An An nhận lấy chiếc đĩa bay từ tay nhân viên bên cạnh, đưa cho Đa Tể xem qua, rồi tự mình ước lượng trọng lượng, nói với nó: “Nặng hơn cái chúng ta thường luyện tập một chút, nhưng không nặng hơn là bao.”

Đa Tể ra vẻ tự tin.

Một người một mèo tiếp tục đi về phía trước một đoạn, khi đến cạnh sân thi đấu chính thức, Đa Tể chạy lên trước hai bước, Hạ An An lập tức ném chiếc đĩa bay ra.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều sững người.

Cái gì?

Vậy là An An và Đa Tể định biểu diễn bắt đĩa bay sao!?

Đa Tể chạy một đoạn, ngoái đầu nhìn lại, căn cứ vào vị trí của đĩa bay để điều chỉnh bước chân, sau đó dễ dàng bắt được chiếc đĩa bay.

Sau đó, nó ngậm đĩa bay, thong dong quay trở lại bên cạnh Hạ An An, đặt chiếc đĩa bay xuống chân cô bé.

“Lại nào.”

Hạ An An nói.

Trong lúc khán giả còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Hạ An An lại ném chiếc đĩa bay ra, lần này tốc độ của đĩa bay rõ ràng nhanh hơn nhiều. Đa Tể tăng tốc, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, sau đó bật nhảy lên trước, bắt được chiếc đĩa bay giữa không trung, tiếp đất một cách vững vàng.

Tiếp theo là lượt thứ ba.

Lần này, sau khi đặt đĩa bay xuống, Đa Tể lập tức lao ra, chạy về phía trước một đoạn, Hạ An An mới lấy sức ném chiếc đĩa bay ra ngoài.

Tiếng hô kinh ngạc của khán giả vang lên khắp khán đài.

Tuy Hạ An An còn nhỏ, sức lực không lớn, nhưng khoảng thời gian này cô bé cũng đã luyện tập được kỹ thuật ném đĩa bay khá tốt, vì vậy chiếc đĩa bay bay được một khoảng cách khá xa.

Mọi người đều thót tim thay cho Đa Tể, chỉ có Chu Ngôn Thiên và Nựu Nựu là vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Tuy Đa Tể chỉ là một con mèo, nhưng nó lại là thầy khai sáng cho Nựu Nựu, rất nhiều kỹ thuật bật nhảy của Nựu Nựu đều là học được từ Đa Tể và Nguyên Bảo.

Chu Ngôn Thiên cũng không hề lo lắng, bởi vì cậu bé biết rõ sự ăn ý giữa Hạ An An và Đa Tể, cộng thêm khả năng bật nhảy thần sầu của Đa Tể, độ khó này vốn dĩ chẳng là gì.

Khán đài bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều nín thở, dán mắt vào chiếc đĩa bay đang xoay tròn trên không trung.

Đa Tể đã tính toán kỹ quỹ đạo bay của đĩa bay, nó bất ngờ bật nhảy lên trước.

“A! Không thể nào, nhảy sớm quá rồi!”

“Ôi, tiếc quá, lần này chắc chắn là không bắt được rồi.”

“Cao quá, nhảy sớm quá aaaaa!”

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Đa Tể không thể bắt được, con mèo này lại nhảy lên một độ cao khó tin, trực tiếp chặn đứng chiếc đĩa bay đang bay với tốc độ cao, trong quá trình tiếp đất còn trình diễn thêm một vòng xoay người trên không, sau đó điều chỉnh tư thế, đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.

[Trời ơi!!!]

[Ôi trời ơi!!! Đây chính là thực lực của bậc Đế vương sao?]

[Huhuhu, sao có thể giỏi đến thế!]

[Vừa nãy tôi hồi hộp đến mức mồ hôi tay ra đầy, cứ tưởng Đa Tể không bắt được chứ! Là tôi đã đánh giá thấp nó rồi!]

[Tôi xem mà sững người luôn!]

[À… Nhắc mọi người, có thể thở lại rồi đấy. Tôi sắp ngạt thở đến nơi rồi!]

[Sao lại có con mèo con lợi hại đến vậy aaaa!]

[Bây giờ tôi chạy đến hiện trường bắt cóc mèo có kịp không huhuhu…]

[Quan trọng là sự phối hợp giữa Đa Tể và An An thật sự quá ăn ý! Hai bạn nhỏ rất tin tưởng lẫn nhau, Hạ An An ném thế nào, xa gần cao thấp Đa Tể đều bắt được.]

[Vừa nãy tôi phát hiện ra một chi tiết, trước khi lên sân khấu, An An hình như có nói gì đó với Đa Tể, chắc chắn là đã bàn bạc trước rồi. Huhu hai bạn nhỏ này đáng yêu quá!]

Hạ An An và Đa Tể hoàn thành xong nhiệm vụ biểu diễn, đối mặt với tiếng reo hò cuồng nhiệt của khán giả, hai đứa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thong dong trở về chỗ ngồi.

Quý Hựu Vũ nhịn không được ôm chầm lấy Đa Tể: “Nhóc này, sao em có thể lợi hại như vậy chứ! Quá ngầu luôn!”

Triệu Văn Lực và Lâm Giai cũng xúm lại, không nhịn được kích động mà xoa đầu Đa Tể.

“Meoo!” Đa Tể khó chịu gạt phắt những bàn tay đang sờ mó trên người mình, phát ra tiếng kêu gào phản đối.

Nhưng sự phản đối của nó vô hiệu, ai bảo nó vừa rồi biểu diễn xuất sắc quá cơ chứ.

Đám trẻ cũng vây quanh Hạ An An, Triệu Tiểu Ni đầy mặt ngưỡng mộ: “An An, chị cũng muốn học ném đĩa bay quá. Em nói xem, sau này khi nào Bác Ca về nhà chị, nó có thể học được cách bắt đĩa bay không?”

Hạ An An suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Bắt đĩa bay không phải là kỹ năng bình thường, Đa Tể cũng không phải là con mèo bình thường, trong cả đàn mèo, chỉ có Nguyên Bảo là có thể bắt được đĩa bay giống như Đa Tể.

Bác Ca thì to con như vậy, chắc là không được đâu.

Triệu Tiểu Ni thở dài: “Haiz, giá mà Đa Tể cũng có thể đến nhà chị chơi thì tốt biết mấy.”

Chu Ngôn Thiên cười nói: “Chắc bây giờ cả khán đài đều nghĩ như vậy đấy.”

Nói xong, lũ trẻ đều bật cười.

Lúc này, Hạ An An nhìn thấy từ xa Khương Vi đang vẫy tay với mình, hình như đang chúc mừng cô bé biểu diễn thành công.

Hạ An An suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt đạo diễn Tần Khắc nói: “Bác Tần ơi, cháu có thể dẫn Đa Tể đến khu vực thí sinh một lát được không? Nựu Nựu và chị Khương Vi sắp lên sân khấu rồi, cháu muốn đến cổ vũ cho bọn họ.”

Lúc này, Tần Khắc đang rất vui, đương nhiên là đồng ý ngay, lập tức bảo Thạch Thanh Trạch đích thân dẫn An An xuống khán đài.

Hạ An An làm như vậy cũng là để giải vây cho Đa Tể, tránh cho nó bị sờ mó đến phát điên trên ghế ngồi.

Lúc này, ở khu vực thí sinh, các thí sinh sắp thi đấu nhìn thấy Hạ An An đi tới, cũng đều rối rít đứng dậy.

“An An, vừa rồi cháu và Đa Tể biểu diễn tuyệt vời quá!”

“Đúng vậy, quả thực là trình độ của vận động viên chuyên nghiệp, nói thật, con chó của tôi huấn luyện còn chưa bằng trình độ của Đa Tể đâu! Thật xấu hổ.”

“An An, thật ra cháu có thể dẫn Đa Tể đi thi đấu luôn đấy.”

Không ngờ, không chỉ khán giả, mà ngay cả các vận động viên chuyên nghiệp cũng dành lời khen ngợi cho màn trình diễn vừa rồi của Hạ An An và Đa Tể.

Hạ An An đi đến trước mặt Khương Vi, định mở miệng nói chuyện, thì lại thấy Khương Vi vốn đang ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy.

Tất cả mọi người chú ý đến động tĩnh bên này đều ngạc nhiên.

Vừa rồi Khương Vi ngồi, không ai nhìn thấy chi tiết chân của cô ấy.

Lúc này, cô ấy đứng dậy, còn bước về phía trước hai bước.

Tuy vẫn còn hơi khó khăn, nhưng cô ấy đã thực sự dựa vào đôi chân của mình bước về phía Hạ An An hai bước.

Hạ An An cũng giật mình, theo bản năng nhìn về phía chân phải của cô ấy.

Lần trước gặp Khương Vi, cô ấy ngồi trên xe lăn, ống quần phải trống rỗng, vậy mà hôm nay đã có thể đứng dậy đi lại được rồi!

Khương Vi có chút đắc ý cười nói: “An An, em không ngờ phải không, sau lần trước nhận nuôi Nựu Nựu, chị lập tức tranh thủ thời gian ở bệnh viện tập vật lý trị liệu, hai tháng nay, chị vì muốn đeo được chân giả tham gia cuộc thi mà đã phải cố gắng rất nhiều, chị cảm thấy còn khó khăn hơn cả lúc trước tập luyện. Nhưng mà chị đã làm được!”

Mỗi lần tập vật lý trị liệu đến mức nhịn không được rơi nước mắt, Khương Vi đều vô số lần tưởng tượng đến khoảnh khắc mình đeo chân giả đứng trên sân đấu.

Giờ phút này, cô ấy đã đứng dậy rồi, tuy vẫn còn rất đau, tuy hiện tại cô ấy vẫn chưa thể kiên trì quá lâu, nhưng cô ấy đã thực sự làm được!
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 218: Nó là Nựu Nựu



Nhìn người chị trước mặt đang kìm nén nỗi đau, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm, Hạ An An không kìm được bước tới ôm lấy cô ấy.

Khương Vi v**t v* đầu An An: “An An, em đúng là một thiên thần.” Cô ấy không khỏi cảm thán.

Lúc trước khi xem livestream, Khương Vi không chỉ yêu thích Nựu Nựu ngày càng hoạt bát, mà còn yêu thích cả cô bé kiên trì này, chính là cô bé đã liên tục chịu đựng áp lực, nhất quyết huấn luyện Nựu Nựu tập đĩa bay, mới có Nựu Nựu tham gia cuộc thi ngày hôm nay.

Khoảng thời gian này, những ngày tháng phục hồi chức năng rất khó khăn, cô ấy vẫn tiếp tục xem livestream của trạm cứu hộ, An An vẫn kiên trì như vậy, lại đưa thêm mấy con chó mèo đi làm diễn viên, nỗ lực mở rộng con đường cho những con chó mèo lang thang này.

Không biết vì sao, mỗi lần xem livestream, Khương Vi đều cảm thấy không phải một mình cô ấy đang cố gắng, mọi người ở trạm cứu hộ đều rất nỗ lực.

Mọi người đều đang phấn đấu vì những điều mình muốn làm, nghĩ như vậy, nỗi đau của việc phục hồi chức năng dường như cũng không còn khó khăn như vậy nữa.

“Gâu gâu!” Nựu Nựu chạy tới, vui vẻ xoay quanh Khương Vi.

Hạ An An lo lắng Khương Vi không thể đứng quá lâu, liền dìu cô ấy đến khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống nói với Nựu Nựu: “Nựu Nựu, em đã luyện tập lâu như vậy rồi, hôm nay phải thể hiện cho tốt đấy! Em nhất định phải cố gắng lên.”

“Gâu gâu!” Nựu Nựu tự tin kêu hai tiếng.

Nựu Nựu hiện tại mỗi ngày đều ở bên cạnh Khương Vi, có chủ nhân yêu thương, nó đã trở nên hoàn toàn khác trước, không còn dáng vẻ ủ rũ sau khi bị bỏ rơi chút nào, Khương Vi tuy mỗi ngày đều phải đến bệnh viện phục hồi chức năng, nhưng cũng không hề lơ là việc huấn luyện Nựu Nựu, không chỉ luyện tập mỗi ngày, còn bổ sung đủ loại dinh dưỡng cho nó, hiện tại thể trạng của Nựu Nựu cũng cường tráng hơn.

Nó vừa kêu vừa phấn khích đặt chân trước lên đầu gối An An, đôi mắt to tròn nhìn cô, như muốn nói: “Hôm nay cứ xem em thể hiện đây!”

Nó vô tình nhìn về phía khán đài, cũng kêu hai tiếng về phía đó.

Một con mèo Cam đang nhìn về phía này, Nựu Nựu biết, đó là Đa Tể, là thầy của nó.

Hôm nay thầy biểu hiện tốt như vậy, nhận được nhiều lời khen ngợi, nó sao có thể để mất mặt thầy được!

Chẳng mấy chốc, cuộc thi bắt đầu, Khương Vi bốc thăm được số thứ tự khá sớm, để không ảnh hưởng đến phong độ của Khương Vi và Nựu Nựu, Hạ An An đi theo phó đạo diễn Thạch trở lại khán đài.

Không biết có phải trùng hợp hay không, những thí sinh trước Khương Vi đều dắt theo chó chăn cừu Bỉ.

Những con chó này đều thể hiện rất ổn định, phát huy được ưu thế của giống chó này, thông minh, chạy nhanh, khả năng nhảy cũng rất tốt.

Trong đó có một con chó nổi tiếng tên là Kimo, hoàn thành bài thi với chất lượng rất cao, thành tích cuối cùng là 17 mét, cao hơn hẳn so với thành tích trung bình chưa đến 10 mét của những con chó trước đó.

So với chúng, Nựu Nựu là chó Cocker Spaniel, dáng người thon nhỏ hơn rất nhiều.

Trên khán đài, có một cặp đôi đặc biệt, hai người vừa chia tay rồi quay lại, nguyên nhân chia tay trước đó là do người đàn ông lại vứt bỏ con chó mà hai người cùng nuôi, còn không nói cho cô gái biết đã vứt con chó đi đâu.

Tất nhiên, cô gái này cũng không phải là rất thích con chó đó, chỉ là cảm thấy đó là chó mình nuôi, bạn trai nói vứt là vứt, thật sự là không hề để ý đến cảm nhận của cô, hơn nữa, cho dù không thích, cũng có thể tìm người nhận nuôi con chó, không thể nói vứt là vứt như vậy.

Hơn nữa lúc đó con chó đang bị bệnh nặng, cứ như vậy bị vứt bỏ, chắc chắn sau này cũng chết ở ngoài đường.

Hai người trong lúc nóng giận đã cãi nhau một trận lớn, sau khi chia tay, người đàn ông hối hận, cảm thấy bạn gái cũ vẫn có rất nhiều ưu điểm, dù sao con gái nhà giàu lại còn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như cô ấy cũng không nhiều, cô ấy chính là điển hình trong số đó. Thêm nữa… ngoại hình cũng không tệ, với năng lực của anh ta, muốn tìm lại một người bạn gái như vậy cũng khó.

Tất nhiên đây là điều anh ta ngộ ra sau khi chia tay.

Vì vậy, người đàn ông này lại bám riết không tha theo đuổi bạn gái cũ quay lại, hai người vừa mới quay lại thì gặp phải cuộc thi chó đĩa bay lần này.

Kỳ nghỉ này, hoạt động hot nhất thành phố Đông Hải chính là cuộc thi chó đĩa bay lần này, vé xem thi đấu đúng là khó cầu, anh ta phải mua vé chợ đen với giá cao rồi dẫn bạn gái vừa mới quay lại đến xem thi đấu.

“Nhìn xem, quả nhiên chó chăn cừu Bỉ thích hợp làm chó bắt đĩa bay hơn.” Sau khi xem được vài nhóm, người đàn ông không nhịn được lên tiếng.

Cô gái trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng không khỏi nhớ đến con chó Cocker Spaniel tên “Ollie” của mình.

“Nếu như Ollie lúc trước được huấn luyện đàng hoàng, chắc chắn cũng có thể trở thành chó bắt đĩa bay.” Cô ấy bực bội nói.

Người đàn ông nghe cô ấy nói vậy, trong lòng bực bội: “Anh đã nói rồi, con chó đó chính là đồ vô dụng, anh tốn công nuôi nó lâu như vậy, dạy nó bao nhiêu lần cũng không học được gì, đúng là con chó ngu ngốc!”

Cô gái khó chịu trong lòng, cảm thấy hai người ở bên nhau không còn ngọt ngào như trước nữa, tuy không nói gì nữa, nhưng trên mặt cũng không còn nụ cười.

Lúc này, toàn trường vang lên tiếng reo hò nồng nhiệt, lần này còn náo nhiệt hơn cả lúc trước Hạ An An dẫn Đa Tể ra sân, hai người cũng tò mò nhìn sang, chỉ thấy một cô gái dáng người cân đối, chân đi khập khiễngg dẫn theo một con chó nhỏ màu nâu vàng bước ra, cô ấy bước đi không nhanh, dường như mỗi bước đi đều rất khó khăn.

“Cô ấy là ai vậy?” Người đàn ông không quen biết người này, cũng tò mò tại sao cô ấy lại nhận được sự chào đón nồng nhiệt như vậy.

Khán giả bên cạnh hào hứng nói: “Anh vậy mà không biết cô ấy là ai sao? Cô ấy là Khương Vi đấy! Cựu đội trưởng đội tuyển điền kinh quốc gia, vốn dĩ phải tham gia Olympic, kết quả gặp tai nạn giao thông phải cắt bỏ chân, hôm nay dẫn Nựu Nựu đến tham gia thi đấu.”

Người đàn ông còn muốn hỏi thêm, nhưng người bên cạnh đã hoàn toàn không rảnh để ý đến anh ta, trực tiếp đứng dậy vỗ tay.

Anh ta bĩu môi: “Người khuyết tật còn đến tham gia thi đấu?”

Cô gái bên cạnh anh ta nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ bên cạnh Khương Vi: “Anh xem, con chó đó, có giống Ollie của chúng ta không?”

“Đừng đùa nữa, sao có thể.” Người đàn ông bực bội nói.

Con chó đó bị bệnh còn phải tốn tiền, anh ta đã sớm vứt nó đi rồi, sao nó có thể còn sống được.

Đó là bệnh Carre đấy, có mấy con chó mắc bệnh Carre có thể sống sót?

Ánh mắt cô gái tối sầm lại, quả thật, chó cùng giống cùng màu lông nhiều như vậy, hơn nữa Ollie ngày thường nhút nhát, sao có thể tự tin hoạt bát giống như con chó này vậy.

Chỉ là nhìn thấy con chó giống hệt Ollie, cô gái lúc này mới bắt đầu hối hận, tại sao lúc trước không thể đối xử tốt với con chó của mình hơn một chút?

Nếu như lúc đó cô ấy quan tâm hỏi han thêm vài câu, có phải Ollie sẽ không chết?

Bệnh Carre dù có khó chữa đến đâu, cô ấy bớt mua một cái túi xách, chắc chắn cũng có thể chữa khỏi!

Lúc này, livestream bùng nổ.

[Là Khương Vi! Khương Vi đứng dậy rồi!]

[Hu hu hu, nhìn thấy cảnh Khương Vi từng bước từng bước đi ra sân thi đấu, tôi không kìm được nước mắt, lúc trước cô ấy chính là như vậy, từng bước từng bước từ đội tuyển thành phố, đội tuyển tỉnh vào đội tuyển quốc gia đấy! Cô ấy thật sự đã đứng dậy rồi!]

[Trước đây tôi có xem qua tư liệu, người khuyết tật phải trải qua quá trình luyện tập phục hồi chức năng rất gian nan mới có thể thích nghi với chân giả, lần trước livestream nhìn thấy Khương Vi còn ngồi xe lăn, có thể đứng dậy đã rất tốt rồi, không ngờ cô ấy thật sự làm được!]

[Hai tháng! Khương Vi chỉ dùng hai tháng đã có thể đạt đến trình độ như vậy, cô ấy quả nhiên vẫn là Khương Vi mà chúng ta quen biết!]

[Hu hu hu, Khương Vi cố lên! Cô thật tuyệt vời!]

[Khương Vi tôi yêu cô!]

Khán giả tại hiện trường vô cùng xúc động, mọi người đều vỗ tay reo hò cổ vũ cho cô ấy.

Nựu Nựu tuy chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, lúc đầu còn hơi rụt rè, nhưng đột nhiên nhớ tới lúc nãy Hạ An An dẫn thầy Đa Tể ra sân, tiếng vỗ tay reo hò còn lớn hơn thế này, nó lập tức bình tĩnh lại, từng bước vững vàng đi theo bên cạnh chủ nhân.

Cuộc thi lần này có hai vòng, tiêu chuẩn chấm điểm chỉ có một, đó chính là khoảng cách người và chó phối hợp cuối cùng hoàn thành động tác bắt đĩa bay.

Thành tích tốt nhất lúc trước là 17 mét, nếu như có thể vượt qua khoảng cách này, vậy là có thể giành được hạng nhất vòng đầu tiên.

Tất nhiên, độ khó này vẫn là rất lớn.

Dù sao những con chó chăn cừu Bỉ có thân hình to lớn hơn Nựu Nựu lúc trước cũng chỉ đạt được thành tích chưa đến 10 mét.

Thêm nữa tuy Khương Vi đã đeo chân giả, nhưng dù sao vẫn là người khuyết tật, nếu như cô ấy thể hiện không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến phong độ của Nựu Nựu.

Mọi người trong nháy mắt đều thót tim thay cho cặp đôi này.

Chỉ thấy Khương Vi chuẩn bị xong, miệng hô khẩu hiệu, Nựu Nựu xoay người chạy, tốc độ chạy rất nhanh, hoàn toàn không thua kém gì những con chó chăn cừu Bỉ trước đó. Hai tai của nó đều bay phấp phới, quả thực như giẫm phải bánh xe lửa vậy.

“Oa a a a a!”

“Nhanh quá!”

“Tuyệt vời, Nựu Nựu xông lên!”

Nựu Nựu vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, sau đó điều chỉnh vị trí của mình, đến thời điểm thích hợp lập tức nhảy lên, sau đó còn xoay người một cách uyển chuyển trên không trung, rồi tiếp đất một cách vững vàng.

Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, quả thực như mây trôi nước chảy, hơn nữa còn mang theo vài phần tư thế tao nhã mà những con chó bình thường không có.

[Ha ha ha ha ha! Mọi người có phát hiện ra không? Điểm nhấn khi Nựu Nựu nhảy lên ấy?]

[Tư thế xoay người trên không trung này… có chút quen mắt.]

[Tôi cũng nhận ra ha ha ha ha ha!]

[Mọi người đang đánh đố gì vậy? Tò mò.jpg]

[Có hơi khó tin, nhưng tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ, động tác nhảy của Nựu Nựu, không phải là học từ Đa Tể đấy chứ?]

[Phụt, thật sự là quá đáng, nhưng mà rất giống!]

[Ha ha ha ha ha, vậy nên động tác bắt đĩa bay của Nựu Nựu thật sự là học từ Đa Tể sao? Cười chết mất, nhưng mà rất hợp lý, mọi người còn nhớ không, những con chó thi biên chế trước đây không phải đều là do Đa Tể dạy dỗ sao?]

[Ha ha ha ha ha! Tuyệt vời! Bất ngờ thật đấy!]

Qua sự phán định của trọng tài, cuối cùng Khương Vi và Nựu Nựu đã đạt được thành tích tốt 13 mét!

Tuy không thể sánh bằng con chó nổi tiếng Kimo, nhưng đã là thành tích rất tốt rồi.

Khương Vi có chút tiếc nuối, nói với Nựu Nựu đang ngậm đĩa bay chạy về: “Nựu Nựu, thật xin lỗi, vừa rồi là do chị phát huy sai sót, không sao không sao, chúng ta còn một vòng nữa.”

Khương Vi đã lâu không lên sân thi đấu, đối mặt với tiếng reo hò của mọi người không khỏi có chút lơ đãng, vừa rồi do cô ấy phát huy xuất hiện sai sót, dẫn đến đĩa bay không thể bay đến khoảng cách lý tưởng.

Thành tích này còn kém xa so với thành tích lúc họ luyện tập, nhưng may mà Nựu Nựu đã kịp thời điều chỉnh vị trí của mình, cuối cùng vẫn bắt được đĩa bay một cách thuận lợi.

Khương Vi dẫn Nựu Nựu đi về phía khu vực nghỉ ngơi, đợi sau khi tất cả thí sinh đều hoàn thành vòng thi đầu tiên, mọi người đều còn cơ hội ở vòng thi thứ hai.

Tiếng reo hò của khán giả mãi mới lắng xuống, lúc này, trên khán đài có một cô gái không nhịn được lớn tiếng gọi: “Ollie!”

Nựu Nựu chỉ nghi hoặc nghiêng đầu một cái, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, liền tiếp tục từng bước từng bước đi theo bên cạnh chủ nhân.

Cái tên đó tuy có hơi quen tai, nhưng lại không phải là tên của nó.

Nó tên là Nựu Nựu, chủ nhân của nó chính là người trước mặt này.

Cô gái trên khán đài không kìm được nước mắt, quả nhiên nó không phải Ollie của cô ấy.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 219: Tạo nên kỳ tích!



Người đàn ông bên cạnh cô gái càu nhàu: “Em la hét cái gì vậy, anh đã nói với em rồi đó không phải là Ollie, Ollie chết rồi.”

Nói xong, anh ta lại phát hiện sắc mặt bạn gái không đúng, lập tức nắm tay cô ấy nói: “Này, nếu em thích, sau này chúng ta có thể nuôi một con khác, nhưng lần này chúng ta có thể nuôi Border Collie, em xem Border Collie lợi hại hơn nhiều, con Cocker Spaniel vừa rồi chắc là do may mắn mới có thể đạt được thành tích như vậy…”

Lời anh ta còn chưa dứt, cô gái đã hất tay anh ta ra, ánh mắt dần lạnh lùng.

Các thí sinh dự thi sau đó đều thể hiện không tệ, có vài con chó đạt thành tích tốt trên 10 mét, kết thúc vòng đầu tiên, Nựu Nựu xếp thứ tư, còn con chó ngôi sao Kimo vẫn giữ vững vị trí dẫn đầu.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt thi đấu thứ hai.

Khi con chó Border Collie Kimo bước ra sân, nó đã nhận được những tràng pháo tay của tất cả mọi người, bởi vì nó đã thể hiện xuất sắc ở vòng đầu tiên, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người.

Chủ nhân của Kimo là một tuyển thủ đến từ Brunei, anh ta có thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là dân chơi chuyên nghiệp.

“Kimo, go!”

Sau khi tuyển thủ ra lệnh, Kimo lao ra như một mũi tên, hoàn thành động tác một cách xuất sắc, ngoạm chắc chiếc đĩa bay.

”18 mét!” Sau khi trọng tài chấm điểm, người dẫn chương trình hào hứng công bố thành tích: “Wow, Kimo đến từ Brunei và chủ nhân của nó đã đạt được thành tích 18 mét, tức là hai vòng họ đã đạt tổng cộng 35 mét! Đây là một kết quả rất tốt! Các thí sinh tiếp theo muốn vượt qua, độ khó sẽ rất lớn.”

Sau khi Kimo hoàn thành phần thi, sắc mặt của các thí sinh khác đều có hơi nặng nề, rõ ràng ai cũng biết thành tích tốt nhất vòng đầu tiên là 17 mét do Kimo lập nên, những thí sinh khác thậm chí còn không vượt qua 15 mét, sang vòng hai, thể lực của các con chó đã tiêu hao một phần, muốn đạt được thành tích tốt hơn vòng hai là điều không hề dễ dàng.

Vậy mà Kimo vẫn có thể đạt được thành tích 18 mét, tốt hơn cả vòng đầu tiên, xem ra vị trí quán quân đã được ấn định, không còn bất kỳ hồi hộp nào nữa.

Mọi người đang tranh giành vị trí thứ hai.

Lúc này các thí sinh đều đang tính toán khoảng cách giữa mình và vị trí thứ hai để điều chỉnh chiến lược thi đấu vòng hai.

“Gâu gâu!” Nựu Nựu xem xong phần thi của Kimo, lập tức sủa lên hai tiếng đầy phấn khích.

Khương Vi mỉm cười nhìn con chó của mình, xoa đầu nó: “Em cũng muốn ra sân rồi phải không?”

“Gâu!”

“Được rồi, được rồi, biết rồi, lát nữa chị sẽ cố gắng ném xa hơn một chút.”

Tuy Nựu Nựu có thân hình nhỏ bé nhưng lại là một con chó bắt đĩa bay có sức bền hiếm có, có lẽ vì tính cách hơi chậm nhiệt nên Nựu Nựu thường đạt trạng thái tốt nhất sau một khoảng thời gian vận động nhất định.

Về điểm này, Khương Vi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói, người trước đây phụ trách huấn luyện Nựu Nựu là Hạ An An chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết cách rèn luyện tốc độ và sức bền cho một con chó bắt đĩa.

Tất nhiên, điều cô ấy không ngờ tới là, việc rèn luyện thể lực cho Nựu Nựu không phải do Hạ An An phụ trách, trong khoảng thời gian ở trạm cứu hộ, mỗi buổi tối Nguyên Bảo và Đa Tể đều thay phiên nhau huấn luyện Nựu Nựu.

Tốc độ, sức bền, nhảy cao, tất cả những gì một con chó bắt đĩa bay cần có, chúng đều đã từng huấn luyện.

Ngồi trên khán đài, Khương Vi cũng cảm thấy áp lực, cô ấy xoay eo, duỗi tay, cố gắng để bản thân cũng bước vào trạng thái tốt nhất.

Chẳng mấy chốc, đã đến lượt thi đấu vòng hai của Khương Vi và Nựu Nựu.

Cô ấy đứng dậy lần nữa, sau khi nghỉ ngơi, đôi chân cũng được thả lỏng, cô ấy cảm thấy mình không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.

Cô ấy nhìn Nựu Nựu: “Được rồi, đến lượt chúng ta ra sân rồi, đi nào.”

“Gâu!”

Nựu Nựu ngẩng cao đầu đi bên cạnh Khương Vi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, vừa rồi khi các con chó khác thi đấu, nó cũng đứng bên cạnh xem, nó biết mình hiện tại vẫn chưa phải là người giỏi nhất, nó muốn giành được vị trí đầu tiên, bởi vì hôm nay không chỉ có chủ nhân ở đây, An An và Đa Tể cũng ở đây, còn có rất nhiều người quen ở trạm cứu hộ cũng đến.

Nó muốn giành lấy vinh dự cho bọn họ.

[Oa a a a, Nựu Nựu! Nựu Nựu nhất định phải cố lên!]

[Đánh bại Kimo! Nựu Nựu nhất định phải vượt qua nó! Cho nó biết sự lợi hại của chó con Trung Quốc chúng ta!]

[Đây chính là con chó bắt đĩa do An An và Đa Tể cùng nhau huấn luyện, chủ nhân lại là cựu thành viên đội tuyển quốc gia, Nựu Nựu, con rất có tướng quán quân, xông lên!]

[A a a a hồi hộp quá, phấn khích quá, vòng hai rồi! Nựu Nựu nhất định phải giữ vững!]

Khán giả trên khán đài cũng vô cùng phấn khích, phải nói rằng, tuy Kimo là con chó có thành tích tốt nhất vòng đầu tiên, nhưng con chó được yêu thích nhất toàn trường lại là Nựu Nựu.

Ban đầu đã có không ít fan hâm mộ của nó đến xem, cộng thêm độ nổi tiếng của chủ nhân, nó thật sự là ngôi sao sáng nhất.

Bầu không khí giữa cặp đôi trên khán đài càng thêm kỳ lạ, sau khi vòng thi thứ hai bắt đầu, dù chàng trai kia có nói gì, cô gái cũng không đáp lại, hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Lúc này, cô gái đột nhiên lên tiếng: “Nếu hôm nay Nựu Nựu giành quán quân, chúng ta chia tay.”

“Em bị bệnh à? Anh thấy em cố tình gây sự, vẫn còn ghi hận chuyện anh làm mất con chó của em phải không?”

“Anh dám cá không?” Cô gái nhìn anh ta.

Thực ra trong lòng cô ấy đã hạ quyết tâm, dù thành tích của Nựu Nựu thế nào, cô ấy cũng sẽ chọn chia tay.

Người đàn ông nghiến răng, vừa tức vừa giận, muốn chửi ầm lên, hôm nay cô bạn gái này như uống nhầm thuốc, cứ lôi con chó trước kia ra nói.

Bây giờ lại còn trực tiếp nói lời chia tay, khiến anh ta tức điên lên, vất vả lắm mới theo đuổi được, chưa hẹn hò được mấy ngày đã đòi chia tay, thật quá đáng.

Nhưng người đàn ông này vẫn bình tĩnh lại, tuy cô bạn gái này tính cách hơi đỏng đảnh, nhưng gia đình cô ấy có điều kiện, nếu có thể kết hôn thành công, ít nhất anh ta cũng đỡ phải phấn đấu hai mươi năm.

“Anh đã nói với em rồi, đó chỉ là chó Cocker Spaniel, trời sinh đã không bằng Border Collie, hơn nữa, chủ nhân của nó còn là một người tàn phế, mất một chân, làm sao có thể…”

“Anh không dám cá sao?” Cô gái cười nhạo.

“Mẹ kiếp, cá thì cá.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Cô gái thầm muốn tát vào mặt mình một cái, trước kia đúng là mù quáng mới có thể thích loại người này.

Lúc này, Khương Vi đã dắt Nựu Nựu đến vạch xuất phát.

Khương Vi phát hiện lúc này Nựu Nựu rất phấn khích, cứ ngoái đầu nhìn cô ấy, thúc giục cô ấy ra hiệu lệnh.

“Nựu Nựu, chạy đi.” Giọng Khương Vi vừa dứt, Nựu Nựu đã lao ra như mũi tên rời cung.

Hôm nay Nựu Nựu chạy cực kỳ nhanh, Khương Vi cảm thấy trạng thái của mình cũng rất tốt, cô ấy cố tình đợi Nựu Nựu chạy ra xa hơn khoảng cách bình thường một chút rồi mới dùng hết sức ném chiếc đĩa bay ra ngoài.

Chiếc đĩa bay vẽ một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, quỹ đạo vô cùng hoàn hảo.

“Oa a!”

“Cao quá, nhanh quá, Nựu Nựu có đuổi kịp không?”

“Khương Vi lần này thật sự liều mạng rồi!”

“A a a a, tôi cảm thấy Nựu Nựu có thể không đuổi kịp chiếc đĩa bay này thì phải?”

Chiếc đĩa bay đang dần hạ xuống, Nựu Nựu vừa nhìn chằm chằm vào hướng rơi của chiếc đĩa bay, vừa cố gắng chạy về phía trước.

Đúng vậy, chiếc đĩa bay này bay xa hơn so với bình thường, trước đây nó cơ bản sẽ đến điểm rơi trước chiếc đĩa bay rồi mới thong dong nhảy lên, còn lần này, nó cảm thấy nếu mình không điều chỉnh hướng nhảy, e rằng sẽ không bắt được chiếc đĩa bay mất!

Nựu Nựu không dám bất cẩn, liều mạng bay về phía trước, đồng thời khi ngoạm được chiếc đĩa bay trên không trung, cơ thể vẫn đang bay lên phía trước.

“A!”

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này đều không nhịn được kêu lên.

Hạ An An trên khán đài hồi hộp đến mức không thở nổi, trực tiếp đứng bật dậy, hai tay chống lên tay vịn phía trước.

Còn Khương Vi trên sân cũng hồi hộp đến mức mồ hôi tay túa ra.

Đa Tể nhìn chằm chằm vào tư thế trên không trung của Nựu Nựu, nhưng lại không quá lo lắng.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Nựu Nựu có thể sẽ bị ngã trong quá trình hạ xuống, thì không ngờ nó đã điều chỉnh tư thế trên không của mình trước khi tiếp đất, đáp xuống đất một cách đẹp mắt với tư thế đẹp nhất, miệng vẫn ngoạm chặt chiếc đĩa bay không buông.

Cả khán đài im lặng một lúc, sau đó bùng nổ những tràng pháo tay nhiệt liệt, không ai ngờ rằng, Nựu Nựu lại có thể hoàn thành động tác nhảy lên, bắt đĩa bay, xoay người trên không, điều chỉnh tư thế rồi tiếp đất trong thời gian ngắn như vậy.

[Thật là lợi hại!]

[Oa a a a, động tác này, kỹ thuật này, tôi dám khẳng định không phải mèo dạy thì làm sao chó có thể làm được!]

[Đúng đúng đúng, chỉ có mèo mới có nhiều động tác nhỏ như vậy trước khi tiếp đất, vừa rồi tôi thật sự tưởng nó sẽ ngã sấp mặt, không ngờ lại vững vàng như vậy.]

[Quan trọng nhất là nó không quên ngoạm chiếc đĩa bay trong miệng khi điều chỉnh trên không, Nựu Nựu thật sự quá lợi hại! Nếu đổi lại là tôi, nhảy cao như vậy đã sớm há mồm hét lên rồi, đĩa bay cũng rớt mất rồi.]

[Không biết vừa rồi thành tích của Nựu Nựu là bao nhiêu, tôi cảm thấy có khả năng xa hơn khoảng cách vòng hai của Kimo!]

[Đúng vậy, nhìn ống kính thì có vẻ tốt hơn Kimo, nhưng không biết có phải do góc quay hay không.]

[Hồi hộp quá, nhất định phải đạt thành tích tốt!]

Trọng tài nhiều lần kiểm tra lại thành tích, xác nhận vài lần, cuối cùng mới công bố.

Người dẫn chương trình nhìn thấy thành tích cũng cảm thấy quá khoa trương, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng mới dùng giọng điệu kích động nói: “Chắc chắn các bạn sẽ không thể tưởng tượng được thành tích vừa rồi của Nựu Nựu là bao nhiêu.”

“A… Đừng úp mở nữa, tim tôi chịu không nổi!”

“Rốt cuộc là bao nhiêu, mau nói đi!!!”

“Hồi hộp quá!”

“Oa, tay tôi run hết cả lên rồi.”

Cô gái trên khán đài đứng bật dậy, hai tay đặt trước ngực, cũng đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

Người dẫn chương trình dùng giọng điệu cao vút nói: “23 mét! Nựu Nựu đã đạt được thành tích xuất sắc 23 mét ở vòng này! Chúc mừng Nựu Nựu, chúc mừng Khương Vi, hai bạn đã làm được!”

Cả khán đài như muốn nổ tung.

23 mét!

Lập kỷ lục thành tích tốt nhất từ đầu trận đấu đến giờ, chủ nhân của Kimo cũng không nhịn được đứng dậy vỗ tay.

Nựu Nựu đạt được thành tích 23 mét ở vòng hai, tức là tổng thành tích hai vòng của nó là 36 mét, đã vượt qua Kimo.

Phải nói rằng, tuy Kimo rất lợi hại, nhưng màn trình diễn vừa rồi của Nựu Nựu có thể nói là kinh điển, bọn họ thua tâm phục khẩu phục.

Khán giả cũng phát cuồng vì nó, ai có thể ngờ rằng, một con chó lang thang, sau khi được huấn luyện, lại có thể đạt được thành tích tốt như vậy trên sân đấu!

Nựu Nựu ngoạm chiếc đĩa bay chạy nhanh về phía chủ nhân, ném chiếc đĩa bay ra rồi chui tọt vào lòng Khương Vi.

Nó vui quá!

Bọn họ thật sự làm được rồi!

Khương Vi cúi người ôm lấy Nựu Nựu, không nhịn được bật khóc.

Cuộc gặp gỡ này thật sự quá đẹp, cô ấy đã nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp của trạm cứu hộ trong lúc tuyệt vọng, sau khi gặp Hạ An An, cô ấy đã bất ngờ nhận được quyền nhận nuôi Nựu Nựu từ An An.

Lúc đó, cô ấy cũng từng nghi ngờ, liệu mình có thể đưa Nựu Nựu đến đấu trường ném đĩa hay không, bởi vì hiện tại cô ấy đã mất đi chân phải, đã không còn giống như trước nữa.

Không ngờ, kết quả của sự kiên trì lại hoàn mỹ như vậy, bọn họ thật sự làm được rồi!

Trên khán đài, một cô gái sau khi lau nước mắt nơi khóe mi, lập tức kiên quyết rời khỏi sân đấu, đã đến lúc phải dứt khoát, rời xa gã đàn ông tồi tệ kia, bắt đầu lại từ đầu.

Trên khán đài, Đa Tể quay đầu nhìn Hạ An An: “Meo ~!”

Hạ An An hôn chụt một cái lên mặt Đa Tể: “Được rồi, biết em lợi hại rồi.”
 
Back
Top Bottom