Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 60: Miễn là chị vui là được



Đa Tể nói: “Chúng ta không thể tiếp tục canh gác ở đây được nữa, ở đây chỉ có thể nhìn thấy bên trong lớp học, chúng ta hãy đến phía trước xem sao.”

Xung quanh trường mầm non đều có một vòng rào chắn, phía bên kia có thể nhìn thấy sân hoạt động ngoài trời. Mấy con mèo di chuyển nhanh chóng, vội vàng chạy đến nơi có thể nhìn thấy sân hoạt động ngoài trời.

Đa Tể phát hiện đứa trẻ loài người đó ra ngoài, dường như cũng không có ý định chơi cùng mọi người, chỉ đứng ở góc, tay cầm một cuốn sách, ngồi đó yên lặng đọc sách, trái tim lo lắng của nó cuối cùng cũng được thả xuống.

Cô bé vẫn như bình thường, không có gì khác biệt.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên đang chơi bóng vừa quay đầu lại, thấy Hạ An An đi ra khỏi lớp học, chủ động nói với mọi người: “Chúng ta đừng chơi một mình nữa, chúng ta qua gọi Hạ An An chơi cùng nhé?”

Tịch Tiểu Tuyết bĩu môi: “Ai muốn chơi với cậu ta chứ, cậu ta suốt ngày ngồi đó, chẳng có gì thú vị cả.”

Lý Ngải không nhịn được cũng nói giúp Hạ An An: “Tớ thấy An An rất tốt, lần trước cậu ấy vẽ con mèo nhỏ dễ thương lắm! Hay là chúng ta qua gọi cậu ấy nhé?”

Tịch Tiểu Tuyết lạnh lùng nhìn Chu Ngôn Thiên và Lý Ngải: “Muốn đi thì các cậu đi đi, tớ không muốn đi đâu.”

Vì vậy Chu Ngôn Thiên dẫn Lý Ngải đi tìm Hạ An An: “An An, chúng tớ đang chơi bóng, hay là cậu qua chơi cùng chúng tớ đi, chơi bóng vui lắm, cậu ngồi đó sẽ bị lạnh đấy!”

Thực ra hôm nay Hạ An An có chút khác so với ngày thường, bình thường cô bé không hề hứng thú với những hoạt động tập thể ngoài trời này, nhưng hôm nay dường như đối mặt với lời mời của Lý Ngải, cô bé có vẻ hơi động lòng.

Những con mèo đều căng thẳng nhìn phản ứng của Hạ An An, không biết cô bé sẽ phản ứng thế nào.

Hạ An An suy nghĩ một lúc, rồi vẫn lắc đầu.

Chu Ngôn Thiên có vẻ hơi thất vọng: “Ôi, tưởng cậu ra ngoài là muốn chơi với chúng tớ chứ, vậy thôi, lần sau tớ sẽ gọi cậu cùng chơi nhé.”

Emi nói: “Tiếc quá, An An, cậu chơi cùng chúng tớ đi, chơi bóng thật sự rất vui đấy, cậu cùng đội với Chu Ngôn Thiên nhé, cậu ấy giỏi lắm!”

Tịch Tiểu Tuyết vốn còn có thể chịu đựng được, nhưng vừa nghe Emi nói muốn để Hạ An An cùng đội với cô và Chu Ngôn Thiên, cô bé lập tức không đồng ý, tại sao chứ!

Sau khi hai người họ đi rồi, Tịch Tiểu Tuyết tức giận đi đến trước mặt Hạ An An: “Không được cùng đội với Chu Ngôn Thiên!”

Nói xong cô bé cảm thấy câu nói này có vấn đề, lại bổ sung thêm một câu: “Tớ không muốn cùng đội với cậu.”

Hạ An An vốn đã từ chối lời mời chơi bóng cùng họ, đối mặt với cơn giận dữ của Tịch Tiểu Tuyết, cô bé không hề bị ảnh hưởng, chỉ lạnh lùng nhìn cô nhóc.

Thái độ của Hạ An An hoàn toàn châm ngòi cho ngọn lửa vô danh trong lòng Tịch Tiểu Tuyết, mấy ngày nay tuy Hạ An An vẫn chưa chơi cùng các bạn nhỏ khác, nhưng bức tranh của cô bé đã khiến nhiều bạn nhỏ trong lớp chấp nhận và thích cô bé.

Trước khi Hạ An An đến, cô nhóc mới là người được yêu thích nhất.

Tịch Tiểu Tuyết nhìn vào mặt Hạ An An, không nhịn được hỏi: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, tại sao cậu không nói gì cả!”

Mẹ và cô giáo đều đã nói với cô bé rằng, khi người khác hỏi mà không trả lời là rất bất lịch sự. Việc Hạ An An làm vậy chính là đang thách thức cô nhóc.

Điều này khiến Tịch Tiểu Tuyết càng tức giận hơn.

“Bình thường cậu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, cậu là đứa câm à? Mẹ cậu không dạy cậu nói chuyện sao? Hay là cậu không biết nói?”

Nghe những lời này, Hạ An An hơi mở to mắt, đồng tử co lại, đứng sững tại chỗ.

Hạ An An vẫn không có phản ứng gì, Tịch Tiểu Tuyết hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Một cô bé đeo nơ bướm trên đầu hỏi cô nhóc: “Sao vậy?”

Tịch Tiểu Tuyết trong lòng vẫn chưa hết giận: “Không có gì, nó chỉ là một đứa ngốc thôi.”

Vu Khiết vội nói: “Cậu đừng nói thế nữa…”

“Nó vốn dĩ là vậy mà!” Tịch Tiểu Tuyết nhấn mạnh, nhưng cũng cảm thấy nói vậy hơi quá, giọng yếu đi: “Tớ cũng không nói bậy, nó đúng là khác với chúng ta.”

Những lời này lọt vào tai Hạ An An, một số ký ức không vui lập tức ùa về.

Một giọng nói già nua lẩm bẩm bên tai cô: “Tại sao con không nói? Con chỉ là một đứa câm! Con càng như vậy, ba con càng không thích con.”

“Con có phải là đồ ngốc không? Con chỉ là một đứa trẻ có khuyết tật bẩm sinh, con có biết tại sao ba con không cần con không? Tất cả là vì con ngốc nên ông ấy mới không cần con!”

“Tại sao ba mẹ con chia tay, tại sao ly hôn? Nếu không phải vì con, họ đã không ly hôn!”

“Con nhìn em trai con dễ thương biết bao, nó thông minh hơn con nhiều, em con còn nhỏ mà đã biết nói rồi, ai giống như con, đồ câm.”

Những tiếng ồn ào này liên tục vang vọng bên tai, Hạ An An cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, mấy con mèo đang quan sát Hạ An An từ sân chơi ngoài trời, ban đầu khi thấy có những đứa trẻ khác đến gần cô bé thì khá căng thẳng, nhưng đứa trẻ đó cũng không làm gì Hạ An An, rồi nhanh chóng rời đi.

Nguyên Bảo vừa thở phào nói: “Báo cáo! Đã giải trừ cảnh báo!”

Nhưng Đa Tể vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, nó chăm chú nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của đứa trẻ ở xa, lạnh lùng nói: “Tình hình có vẻ không ổn.”

Chúng ở khá xa, chỉ có thể thấy cô nhóc kia đến gần Hạ An An nhưng không làm gì cả, cũng giống như hai đứa trẻ trước đó, nói vài câu với cô bé rồi bỏ đi.

Nhưng Đa Tể đã ở cùng Hạ An An mấy tháng nay, rất quen thuộc với từng cử chỉ của cô bé.

Nó chưa bao giờ thấy trên mặt cô bé có biểu cảm như vậy.

Nó không thể mô tả đây là biểu cảm gì, giống như… tuyệt vọng, hoặc là hoàn toàn thất vọng.

“Cô bé đã động đậy, đứng dậy rồi.”

“Cô bé đang đi về phía chúng ta.”

Khu vực mấy con mèo đang ở là một góc tường, nơi này rất kín đáo, trốn ở đây có thể quan sát tốt những nơi khác. Lúc này cô bé kia lại đi về hướng này, khiến Nguyên Bảo hơi hoảng.

Những con mèo khác đều trốn đi, sợ bị phát hiện, chỉ có Đa Tể không trốn, nó vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô bé.

“Đa Tể…”

“Anh Đa Tể, mau trốn đi, cô bé sắp đến rồi!”

Mấy con mèo gọi nhỏ một cách gấp gáp.

Đa Tể nhìn một lúc, bình thường đứa trẻ này có thính giác rất nhạy bén, hôm nay ở khoảng cách gần như vậy mà nghe thấy tiếng mèo kêu lại không có chút phản ứng nào.

Cuối cùng nó lùi lại hai bước, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nổi giận, bực bội nói: “Cô nhóc kia chắc chắn đã nói gì đó!”

Mấy con mèo vây quanh nó: “Sao vậy?”

“Vừa nãy đứa nhỏ vẫn bình thường, khi cậu bé và cô bé kia nói chuyện với đứa nhỏ, đứa nhỏ còn cười đấy! Nhưng sau khi cô nhóc cuối cùng nói chuyện với đứa nhỏ, phản ứng của đứa nhỏ không đúng lắm! Tôi dám chắc, người đó chắc chắn đã nói điều gì đó không hay!”

“Thật vậy sao?” Hoa Hoa tiến lên một bước hỏi.

Hôm nay là lần đầu tiên nó thực hiện nhiệm vụ, Đại Cát đã đến hai lần rồi, nó đã muốn đến từ lâu, chỉ là có quá nhiều mèo đăng ký, nó đã không đăng ký được mấy ngày liền, hôm nay cuối cùng cũng được đi cùng.

Không ngờ vừa mới đến chưa được bao lâu đã xảy ra vấn đề.

“Cậu tự nhìn là biết.” Đa Tể nghiến răng.

Hoa Hoa cẩn thận tiến đến gần mép bồn hoa, thò đầu ra quan sát kỹ.

Nó cũng đã ở cùng cô bé này một thời gian dài, rất quen thuộc với từng cử chỉ của cô bé. Bình thường nhìn cô bé có vẻ hơi khác với những đứa trẻ khác, khá là hướng nội và thích ở nhà, nhưng chưa bao giờ như bây giờ, trốn trong góc, cuộn mình lại.

Nó thậm chí còn thấy lưng cô bé khẽ run.

Hoa Hoa giật mình, tim đập loạn, vội vàng quay lại bàn bạc với mọi người: “Tôi cũng thấy không ổn! Tôi đoán cô bé đang khóc, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”

Nguyên Bảo sợ đến mức xoay tròn tại chỗ, liên tục nói: “Phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây?”

Đa Tể vội vàng cũng đi xem, Hoa Hoa nói không sai, cơ thể cô bé đang run nhẹ, nếu không phải đang khóc, thì cũng chắc chắn đang rất buồn bã và đau khổ.

Điều này khiến Đa Tể cảm thấy lo lắng tột độ, cũng cảm thấy đau lòng cùng cực.

Nó không suy nghĩ gì nữa, bất chấp tất cả mà nhảy ra ngoài.

“Ôi!” Hoa Hoa lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp, Đa Tể đã nhảy ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã chạy đến bên cạnh cô bé.

Nguyên Bảo và một con mèo nhỏ khác cũng muốn đi theo, Hoa Hoa vội vàng ngăn lại: “Các cậu không được đi, hãy ở trên này chờ, Đa Tể có nhiều kinh nghiệm, nếu gặp chuyện gì nó sẽ biết cách đối phó. Các cậu còn nhỏ, qua đó cũng chẳng giúp được gì đâu, cứ ở trên này canh chừng, nếu có người đến còn có thể kịp thời cảnh báo cho Đa Tể.”

Nói như vậy, cuối cùng mới thuyết phục được những con mèo khác.

Hoa Hoa bình tĩnh lại phân tích, lúc này Đa Tể qua đó là đúng, tâm trạng của đứa trẻ đó tồi tệ như vậy, trốn đến góc tường này, chắc chắn không muốn gặp ai, nhưng không có ai an ủi, để mặc cô bé buồn bã như vậy cũng không được.

Đa Tể khác, nó là mèo, lại ở cùng cô bé lâu nhất, nó qua đó an ủi, có lẽ sẽ có hiệu quả.

Lúc này, Đa Tể cẩn thận tiến đến gần Hạ An An, ngồi xổm bên chân cô, đầu tựa vào chân cô, kêu lên một tiếng mềm mại và kéo dài: “Meo meo…”

Lúc này Hạ An An đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, đây là dấu hiệu của cơn bệnh cấp tính. Mỗi lần phát bệnh cô bé đều như vậy, không quan tâm đến thế giới bên ngoài, như thể không nghe thấy gì vậy.

Trong đầu chỉ có thể nghe thấy những lời độc ác không ngừng lặp đi lặp lại.

Cô bé bịt tai lại, cuộn mình lại, muốn để những âm thanh đó rời đi, nhưng vô ích, những âm thanh đó ngày càng lớn, cũng ngày càng rõ ràng.

Đúng lúc này, trong những âm thanh hỗn loạn đó đột nhiên xuất hiện tiếng mèo kêu, ban đầu chỉ là tiếng kêu rất yếu ớt, nhưng lại có sức mạnh kỳ diệu, khiến những âm thanh hỗn loạn dần dần nhỏ đi.

Cô bé dỏng tai lên nghe, lại nghe thấy tiếng mèo kêu.

Hạ An An vốn không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, giờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh, cô bé thấy Đa Tể.

“Meo ư…”

Đa Tể thấy cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như tập trung vào nó, nó lại kêu lên một tiếng dịu dàng.

Thật sự là Đa Tể sao?

Hạ An An hơi bối rối, sao Đa Tể lại xuất hiện ở đây, đây không phải là trường mầm non sao?

Cô bé tưởng mình đang có ảo giác, đưa tay v**t v* đầu Đa Tể.

Nó không tránh đi, mà còn cọ cọ vào lòng bàn tay cô bé.

Là cảm giác quen thuộc, đúng là Đa Tể thật.

Đa Tể cũng nhìn vào mặt đứa trẻ này, nghĩ rằng Hoa Hoa vừa nãy đoán sai rồi, cô bé không khóc.

Giây tiếp theo, Hạ An An bế Đa Tể lên, ôm vào lòng, áp mặt mình vào bụng mềm mại của Đa Tể. Lúc này, nỗi tủi thân dâng lên trong lòng, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, rơi vào bộ lông màu cam nhạt của Đa Tể.

Rồi lại một giọt nước mắt nữa, nhiều giọt nước mắt hơn nữa trào ra…

Đa Tể ngước nhìn trời: Ôi trời… chị có thể không lau nước mắt nước mũi lên người em được không?

Thôi vậy… miễn là chị vui là được…
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 61: Đội bảo vệ meo meo



Hạ An An nhanh chóng nín khóc, lấy khăn giấy trong túi ra lau khô mặt, cảm thấy mình đã khá hơn nhiều.

“Em… làm sao… đến đây?”

“Xa… Nguy hiểm, lạc mất!”

Hạ An An nói những lời dặn dò một cách đứt quãng, khó khăn. Đa Tể “gừ gừ” một tiếng, cọ xát vào lòng cô bé.

“Hạ An An!”

Hình như có cô giáo đang gọi tên Hạ An An, Đa Tể đứng dậy, nhanh chóng nhảy lên lan can, trước khi biến mất còn quay lại kêu với cô bé một tiếng: “Meo meo!”

Có bọn em ở đây, không ai có thể bắt nạt chị!

Khi đứng dậy, Hạ An An cảm thấy mình đã khá hơn, cô bé quay về lớp học, lúc này giờ hoạt động đã trôi qua, các bạn nhỏ đều đã về lớp, lúc nãy khi cô giáo điểm số lượng người thì phát hiện Hạ An An không thấy đâu, đang đi tìm thì cô bé đã về.

“An An, con đi đâu vậy? Lúc nãy cô tìm con khắp nơi.”

Hạ An An cúi đầu, không nói gì.

“Được rồi, đủ người rồi, đợi mẹ hoặc cô Hướng đến, con có thể về nhà rồi.”

Hôm đó khi Hạ Thi Cát đón con gái về nhà, cô phát hiện tâm trạng của An An có vẻ không tốt, nhìn kỹ hơn, có vẻ như bé đã khóc.

Điều này khiến Hạ Thi Cát vô cùng lo lắng: “An An, hôm nay con chơi ở trường vui không?”

Con gái không lên tiếng, thậm chí không gật đầu cũng không lắc đầu, vẻ mặt đầy tâm tư.

“An An, có chuyện gì không vui không? Có muốn nói với mẹ không?” Hạ Thi Cát nhẹ nhàng hỏi.

Lúc này Hạ An An mới lắc đầu.

Thực ra thời gian gần đây tình trạng của An An đã tốt hơn rất nhiều, ít khi xảy ra tình trạng không muốn trả lời cô.

Cô tưởng rằng lần này An An sẽ đi học mầm non suôn sẻ như vậy, không ngờ chỉ mới ở đó vài ngày mà con bé đã không vui, thậm chí còn khóc ở trường mầm non.

Tình trạng này trước đây khi con bé đi học mầm non thường xuyên xảy ra, cô giáo nói rằng con bé thường xuyên khóc, cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với các bạn khác, điều này khiến Hạ Thi Cát vô cùng xót xa, đây cũng là lý do cô kiên quyết cho con nghỉ học mầm non.

Mới mấy ngày thôi mà, chẳng lẽ vẫn không được sao?

Trái tim Hạ Thi Cát dần chìm xuống.

Tối hôm đó, cô liên hệ với cô giáo qua tin nhắn WeChat trước, hỏi về tình hình của con trong ngày.

Cô giáo trả lời rằng mọi thứ bình thường, chỉ là trong lúc hoạt động, có vẻ như cô bé đã tự mình đi ra ngoài một lúc.

Nghe có vẻ không có gì bất ổn, nhưng để đề phòng, Hạ Thi Cát vẫn liên hệ với bác sĩ Đỗ để xin ý kiến của ông.

“Dù sao con bé cũng là đứa trẻ mắc chứng rối loạn giao tiếp xã hội, và đặc biệt không giỏi giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa, việc xảy ra mâu thuẫn ở trường mầm non là điều rất bình thường. Cô Hạ, tôi khuyên cô nên tiếp tục quan sát một thời gian, nếu tình hình còn xấu đi, hãy đến trường mầm non để tìm hiểu nguyên nhân cụ thể của việc này. Trước đây tôi đã từng nghi ngờ, việc tình trạng bệnh của An An đột ngột trở nên tồi tệ hơn và không muốn nói chuyện là do đã xảy ra chuyện gì đó mà bé không muốn đối mặt. Nếu có thể biết được nguyên nhân là tốt nhất, cái này cũng có ích cho việc điều trị sau này.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau khi nói chuyện với bác sĩ Đỗ, Hạ Thi Cát vẫn cảm thấy hơi lo lắng, lại kể về tình trạng của An An cho Hướng Lệ biết.

“Có lẽ chỉ là do trẻ con nghịch ngợm thôi, tôi đã hỏi Tiểu Thiên rồi, An An ở trường hẳn là không có mâu thuẫn gì với các bạn khác. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ bảo Tiểu Thiên để ý giúp cô. Nếu có bạn khác bắt nạt An An, Tiểu Thiên nhất định sẽ ngăn cản.”

Tin nhắn thoại thứ hai là giọng nói của Chu Ngôn Thiên: “Cô Hạ, An An là bạn tốt của cháu, có cháu ở đây, không ai bắt nạt được cậu ấy!”

Hạ Thi Cát cười: “Tiểu Thiên đúng là một đứa trẻ ngoan, cô cảm ơn cháu trước nhé.”

Sau khi dặn dò những việc này, Hạ Thi Cát đến phòng của An An, cô bé đã ngủ rồi.

Hôm nay An An thậm chí không ra sân sau chơi với mèo, lên giường đi ngủ sớm, chuyện này quả thật có hơi khác thường, nhưng sau khi dặn dò một vòng như vậy, tâm trạng của Hạ Thi Cát cũng bình tĩnh lại.

Lúc này, nhìn khuôn mặt ngủ say của con gái, cô không khỏi cúi xuống hôn một cái lên má con.

“Con cố gắng thêm một chút nữa, nếu thực sự không thích trường mầm non thì chúng ta sẽ không đi nữa.”

Lúc này, ngoài cửa sổ, vài con mèo cũng đang theo dõi.

Mèo Bò Sữa hỏi: “Hoa Hoa, tôi nghe được một chuyện từ Nguyên Bảo, ban ngày cô bé bị bắt nạt ở trường mầm non à?”

Hoa Hoa thở dài: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm về toàn bộ sự việc, khi bọn tôi phát hiện ra cô bé có gì đó không ổn, cô ấy đã tự ngồi ở góc rồi. Nhưng trước đó đúng là có một bạn gái nói gì đó với cô bé, chỉ là chúng tôi đứng xa, Đa Tể cũng nghe không rõ bạn kia nói gì.”

Mèo Bò Sữa nhìn Hạ An An, đau lòng nói: “Mới đi học mầm non được một thời gian ngắn mà đã bị bắt nạt tới khóc, đây là coi như cả bầy mèo chúng ta không tồn tại à!”

Mèo Bò Sữa bình thường tính tình hiền lành, lúc này cũng nổi giận, Hoa Hoa cũng tỏ vẻ thấu hiểu, nó vẫn chưa nhìn thấy biểu cảm tủi thân đến mức khóc của cô bé lúc đó.

Hoa Hoa nghĩ, nếu cả bầy mèo đều nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, có lẽ cũng sẽ xông thẳng ra như Đa Tể.

May mắn thay không có ai ở đó.

Cũng may mắn nó đã ngăn cản những con mèo khác, Đa Tể cũng đã dỗ dành được cô bé.

Mèo Bò Sữa ngồi ngoài cửa sổ nhìn rất lâu, Hoa Hoa cũng an ủi nó một lúc, nhưng nó vẫn càng nghĩ càng tức giận: “Không được, chuyện này tôi nhất định phải nói với Lão Ưng, bầy mèo chúng ta cũng phải nghĩ ra cách mới được!”

Đại Lê cũng phụ họa: “Thực ra từ đầu tôi đã thấy cô bé này không cần đi học mầm non gì cả, chỗ đó đầy rẫy những đứa trẻ hư, quá nguy hiểm, nhưng đã đi rồi thì đi rồi, bị bắt nạt ở trường mầm non lại là chuyện khác, chúng ta phải nghĩ cách…”

Tối hôm đó, chuyện Hạ An An bị bắt nạt ở trường mầm non âm thầm lan truyền trong bầy mèo.

Sáng hôm sau, khi Đa Tể và con mèo trực nhật hôm đó đưa cô bé đến trường mầm non, mới phát hiện ra xung quanh đã tập trung rất nhiều mèo.

“Đa Tể, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?”

“Đúng vậy, Hoa Hoa nói cậu là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường ở cô bé, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Meo, ai đã ra tay? Để xem hôm nay tôi có cắn nó không!”

“Tức chết tôi rồi! Tối qua tôi không ngủ được gì cả!”

“Tôi cũng vậy! Tức đến nỗi cả đêm không ngủ, hôm nay còn không muốn ăn gì!”

“Đa Tể mau nói đi, rốt cuộc là ai làm!”

“Tôi đã nói rồi trường mầm non không phải là nơi tốt đẹp gì, thôi không học cũng được!”

Tối hôm qua Đa Tể cũng rất buồn bã, cảm xúc không thể kiểm soát được, dứt khoát không ra sân sau, nên cũng không biết có nhiều mèo đến vậy đã biết chuyện xảy ra hôm qua.

Tuy nhiên bây giờ tâm trạng của các con mèo đều rất phẫn nộ, nó vẫn lấy đại cục làm trọng, ổn định cảm xúc cho mọi người.

“Ngay trước khi bé gái loài người kia bộc phát cảm xúc vào ngày hôm qua, chỉ có một bé gái khác tiếp cận cô ấy, nhưng tôi chắc chắn bé gái kia không có hành động bạo lực nào, chỉ nói vài câu, nhưng chúng tôi đều không nghe rõ bé gái kia nói gì. Sau đó, phản ứng của cô bé loài người kia trở nên kỳ lạ, sau đó trực tiếp bộc phát cảm xúc…

“Meo! Chắc chắn đã nói gì đó tổn thương!”

“Cô bé nào làm vậy!? Nêu tên ra, tôi sẽ theo dõi nó cả ngày, xem nó còn muốn làm gì nữa!”

“Tôi đã nói rồi cô bé này chắc chắn bị bắt nạt, dù không bị đánh nhưng chắc chắn đã bị tổn thương bằng lời nói! Tức chết tôi rồi!”

“Meo meo! Kẻ xấu xa, tuyệt đối là kẻ xấu xa!”

“Không phải kẻ xấu xa, mà là đứa trẻ hư!”

Cảm xúc của bầy mèo vẫn rất kích động.

Đa Tể nói: “Các cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, hôm nay nhất định sẽ canh chừng cẩn thận hơn, sẽ không để những bạn khác bắt nạt cô ấy nữa. Bầy mèo chúng ta chỉ cần để lại vài con mèo trực thôi, những con mèo khác hãy về đi, số lượng mèo quá nhiều sẽ khiến con người cảnh giác, như vậy cũng có thể gây ra phiền toái cho cô bé loài người này.”

Lúc này, Lão Ưng tới.

Chuyện này ồn ào khá lớn, Lão Ưng vốn còn có một việc khác cần xử lý, cũng vội vàng chạy tới.

“Đa Tể nói không sai!” Lão Ưng cất tiếng nói vang.

“Hôm nay mọi người tập trung ở đây, tất nhiên đều là vì sự an toàn của đứa trẻ kia, nhưng sau khi nghe toàn bộ đầu đuôi sự việc, tôi thấy đứa trẻ này hiện tại cũng không gặp nguy hiểm quá lớn, chúng ta vẫn thực hiện theo kế hoạch đã định, mỗi ngày thay phiên đưa đón cô ấy đi học về, sau đó ở đây canh chừng cô ấy. Nếu có tình huống khẩn cấp, các cậu có thể vào trường mầm non để bảo vệ đứa trẻ này. Tuy nhiên, nhất định không được tập trung quá nhiều mèo ở đây, như vậy mọi người đều nguy hiểm, nghe rõ chưa?”

“Rõ…”

“Rõ rồi!”

“Ôi… Thực sự không muốn rời đi mà, hay là hôm nay cho tôi ở đây canh chừng đi…”

“Tôi xin ngày mai!”

“Tôi cũng ngày mai nữa!”

Vừa nghe nói Lão Ưng muốn đuổi chúng đi, tất cả mèo đều bày tỏ mình sẵn sàng ở lại.

Lão Ưng nhức đầu nói: “Cứ theo thứ tự như trước đây mà thực hành! Ai cũng không được đi sớm, ai cũng không được len lén tới, sau này chúng ta vẫn tụ họp ở khu vườn nhỏ gần khu nhà Hạnh Phúc, không được trộm chạy tới họp ở đây!”

“Được…”

“Ừm, biết rồi.”

“Được…”

Lão Ưng đã ra mặt, rốt cuộc cũng dẹp yên bầy mèo đang kích động này. Bầy mèo đành miễn cưỡng tản ra, nhưng khi đi, tất cả đều liếc mắt nhìn lén vào bụi cây trước lớp học của Hạ An An.

Thấy bầy mèo đã được kiểm soát, Lão Ưng mới đi đến trước mặt Đa Tể dặn dò: “Đa Tể, chuyện hôm qua cậu làm rất tốt, việc đến trường mầm non canh chừng tạm thời tôi vẫn giao cho cậu, việc này giao cho cậu tôi rất yên tâm.”

“Lão Ưng, cảm ơn sự tin tưởng của anh.” Đa Tể nghe nói mình có thể đến mỗi ngày, trong lòng cũng thả lỏng một chút.

Có thể trực tiếp quan sát dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều so với việc giao việc này cho những con mèo khác.

“Những con mèo đến làm nhiệm vụ cũng đều do cậu điều phối, mọi hành động cậu đều có thể chỉ huy. Tuy nhiên vẫn phải nhớ rằng, trừ khi cực kỳ bất đắc dĩ, vẫn không nên can thiệp vào công việc bình thường của trường mầm non, đây là thế giới của con người, mèo muốn làm gì cũng chỉ có thể âm thầm làm.”

“Tôi biết rồi!”

Dặn dò xong những việc này, Lão Ưng dẫn theo bầy mèo rời đi, chỉ còn lại vài con mèo trực hôm nay.

Tất cả những con mèo thực hiện nhiệm vụ hôm nay đều ngồi rất đàng hoàng, nếu nhìn từ trong lớp học ra, có thể thấy bên ngoài lan can, một khe hở lan can một cái đầu mèo, biểu cảm đều nghiêm túc giống nhau.

Buổi sáng ngoài việc Hạ An An tinh thần không tốt lắm thì không có chuyện gì xảy ra.

Lại đến giờ hoạt động buổi chiều, lúc này các con mèo càng căng thẳng hơn, cũng không biết hôm nay hoạt động ngoài trời lại sẽ xảy ra chuyện gì.

Hôm nay Hạ An An vẫn ở trong lớp vẽ tranh trước, vẽ xong đi thẳng ra sân chơi ngoài trời, cũng không quan tâm đến các bạn nhỏ khác, trực tiếp đi đến góc này.

Cô bé ôm một cuốn sách trong tay, ngồi dưới bóng cây ở góc đọc sách.

Lúc này đã là tháng mười hai rồi, tuy hôm nay trời nắng, nhưng thời tiết có hơi lạnh, tối qua trời mưa, lại còn hạ nhiệt.

Nguyên Bảo có hơi lo lắng hỏi: “Cô bé như vậy thật sự không vấn đề gì sao?”

Đa Tể nhìn bóng người cô đơn ở góc này, trong lòng hơi khó chịu.

Nó nói với vài con mèo bên cạnh: “Tôi qua xem thử, các cậu cứ đợi ở đây trước.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 62: Mèo Cam nhỏ



Lúc Lão Ưng đi cũng dặn dò những con mèo thực hiện nhiệm vụ hôm nay, mọi hành động đều nghe theo Đa Tể.

Vì vậy, dù những con mèo khác rất ghen tị, cũng đều ngoan ngoãn đợi ở sau lan can, trơ mắt nhìn Đa Tể lật qua lan can nhảy ra ngoài.

Đối với sự xuất hiện của Đa Tể, Hạ An An không hề tỏ ra ngạc nhiên, cô bé im lặng đọc sách, chỉ có bàn tay nhỏ lật sách đặt lên đầu Đa Tể xoa xoa.

Đa Tể cũng không làm gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh bầu bạn với cô bé.

Chu Ngôn Thiên không biết chuyện xảy ra hôm qua, nhưng tối hôm qua mẹ nói với cậu bé có vẻ như buổi sáng An An đã xảy ra mâu thuẫn với các bạn khác ở trường mầm non, cậu bé lập tức nghĩ đến việc, sau khi cậu bé và Emi nói chuyện với Hạ An An, hình như Tịch Tiểu Tuyết cũng đã đến gần An An.

Nhưng lúc đó cậu bé đã đi chơi bóng rổ với Emi, cũng không nghe thấy cậu ta nói gì.

Cậu bé nghĩ đi nghĩ lại, dường như sau đó cậu bé không còn gặp An An nữa, cậu còn tưởng An An đã quay lại lớp vẽ tranh, nhưng sau khi cậu bé quay lại lớp học, cậu mới phát hiện không thấy An An, thậm chí cô giáo cũng đi ra ngoài tìm một lúc mới tìm thấy An An.

Có nghĩa là, có thể Tịch Tiểu Tuyết đã nói gì đó với An An.

Cậu không phải là đứa trẻ có thể giữ bí mật trong lòng, có thắc mắc lập tức đi hỏi thẳng Tịch Tiểu Tuyết.

“Tiểu Tuyết, hôm qua cậu có nói gì với An An không?”

Tịch Tiểu Tuyết nghe xong thì có hơi khó chịu, sao Chu Ngôn Thiên lại còn giúp Hạ An An nói chuyện chứ?

“Tớ có thể nói gì với cậu ấy chứ? Hơn nữa tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ trả lời tớ sao? Một đứa trẻ câm, hừm.”

Chu Ngôn Thiên không dám tin vào lỗ tai mình: “Cậu nói gì? Cậu nói Hạ An An là đứa trẻ câm? Hôm qua cậu có nói như vậy trước mặt Hạ An An không?”

Tịch Tiểu Tuyết thay đổi sắc mặt, chột dạ phủ nhận: “Tớ không nói trước mặt cậu ấy, tớ chỉ nói bình thường cậu ấy ít nói giống như một đứa trẻ câm vậy, tớ cũng không nói sai cái gì.”

“Cậu… Cậu sau này không được nói như vậy nữa, nếu không tớ sẽ nói với cô giáo! An An có hơi khác biệt với chúng ta, cậu ấy là… là ngôi sao nhỏ! Mặc dù cậu ấy nói ít, nhưng cậu ấy biết rất nhiều thứ!”

Chu Ngôn Thiên tức giận cãi lý với Tịch Tiểu Tuyết, đối phương rõ ràng không cho là đúng, nhưng vẫn cố gắng biện minh cho bản thân: “Được rồi, tớ biết rồi, tớ không nói trước mặt cậu ấy, sau này tớ không nói nữa là được.”

Vu Khiết ở bên cạnh muốn nói lại thôi, hôm qua cậu ta không chỉ nói vậy, mà còn nói Hạ An An là đứa ngốc.

Hôm nay Chu Ngôn Thiên tức giận đến mức không muốn chơi với Tịch Tiểu Tuyết và Vu Khiết, đi tìm Hạ An An.

Sau khi Chu Ngôn Thiên đi, Vu Khiết không nhịn được khuyên nhủ: “Thực ra tớ cũng thấy lời nói của cậu hôm qua có hơi quá đáng. Không phải cô giáo đã nói rồi sao, bạn nhỏ mới đến này có hơi khác biệt với chúng ta, nhưng cậu ấy cũng không phải là câm, tớ cũng nghe thấy cậu ấy nói chuyện với Chu Ngôn Thiên rồi.”

Cô bé còn muốn khuyên thêm vài câu, hy vọng Tịch Tiểu Tuyết có thể chủ động bắt tay làm hòa với Hạ An An, nhưng Tịch Tiểu Tuyết lại tủi thân trước: “Tiểu Khiết, cậu là bạn của tớ, cậu cũng nói giúp cho cậu ấy sao? Tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy không trả lời tớ, tớ cũng chỉ tức giận mới nói một câu, cậu cũng đứng về phía cậu ấy sao?”

Vu Khiết thấy mắt cô bé đỏ hoe, đành đầu hàng: “Thôi được rồi, chúng ta đi chơi xếp hình đi.”

Lúc này Chu Ngôn Thiên mới biết vì sao hôm qua An An không vui, Tịch Tiểu Tuyết nói chuyện quá đáng như vậy, nghe thôi cậu bé đã tức giận rồi, huống chi là Hạ An An.

Cậu bé tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng hỏi Emi mới biết Hạ An An đang ở góc này, hai người đi tới.

“An An, sao cậu lại trốn ở đây, hay là cậu ra ngoài đi, ba người chúng ta chơi một trò chơi gì đó được không?” Chu Ngôn Thiên nói.

Hạ An An ôm sách trong tay, lắc đầu, tỏ ý không muốn.

Emi vừa định mở miệng, bỗng nhìn thấy con mèo màu cam sữa bên cạnh Hạ An An.

“Ôi, sao ở đây lại có một con mèo nhỏ!”

Emi vui mừng tột độ, đi qua định ngồi xuống v**t v* con mèo nhỏ, Hạ An An vội vàng lên tiếng: “Không, không được.”

Cô bé sợ Emi vô tình làm tổn thương Đa Tể.

Tuy nhiên lo lắng của cô bé là thừa, khi hai đứa trẻ đến gần, Nguyên Bảo bên cạnh đã cảnh báo nó, lúc này nó đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đối phó với loại trẻ con này, nó đương nhiên không thể dùng vũ lực, nó xoay người linh hoạt, nhảy lên lan can, Emi không thể với tới nó.

Emi ngẩng đầu nhìn con mèo Cam đang đứng trên cao, hào hứng nói: “Trường mầm non của chúng ta có mèo con từ bao giờ vậy? Ôi, nó đẹp quá! Tớ thích bộ lông của nó! Mắt nó cũng tròn xoe, thật đáng yêu!”

Chu Ngôn Thiên lập tức nhận ra con mèo này, đây không phải là con mèo Cam thường xuyên xuất hiện ở sân sau nhà Hạ An An sao, cậu bé nghi ngờ nhìn Hạ An An: “Nó… Con mèo này sao lại ở đây?”

Hạ An An lắc đầu, tỏ ý cũng không biết.

Emi ghen tị hỏi: “An An, sao nó lại chịu ở bên cạnh cậu, lúc nãy tay cậu còn sờ nó đúng không? Mà nó không chịu cho tớ sờ!”

Chu Ngôn Thiên nhìn một lúc, cậu bé cũng rất muốn chơi với mèo, nhưng con mèo Cam này rõ ràng là không muốn thân thiết với cậu và Emi, cậu bé còn đang tiếc việc chơi bóng rổ, lại nói với Hạ An An: “Hay là chúng ta đi chơi bóng rổ đi?”

Hạ An An lại lắc đầu, yên tâm đọc sách.

Chu Ngôn Thiên bất lực: “Được rồi, vậy Emi chúng ta đi thôi, cậu ấy muốn đọc sách, chúng ta tự đi chơi?”

Emi cũng lắc đầu nói: “Không không không, tớ không đi chơi bóng rổ nữa, cậu tự đi chơi đi, tớ muốn ở đây đợi mèo con!”

Chu Ngôn Thiên: “…”

Vì vậy Chu Ngôn Thiên đành phải ở lại cùng hai cô bé ở góc này chờ mèo.

Hạ An An cúi đầu đọc sách, cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài, Chu Ngôn Thiên và Emi đợi một lúc, con mèo Cam kia quay lưng biến mất.

Emi hơi thất vọng, đợi lâu như vậy mà nó vẫn không xuống, có lẽ là đã thực sự đi rồi.

Cô bé đi học mầm non lâu như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy con mèo dám lật qua hàng rào, nhưng nó thậm chí không muốn thân thiết với cô bé mà đã đi rồi.

“Ôi… Thật đáng tiếc.”

“Đi thôi, chúng ta đi chơi bóng rổ.” Chu Ngôn Thiên thúc giục.

Emi vừa đi từng bước vừa quay đầu lại, con mèo Cam kia lại nhảy lên lan can, sau đó nhảy đến bên cạnh Hạ An An.

“Ah! Nó lại đến rồi!” Lần này Emi không nỡ đi.

Cô bé nhịn không được tiến thêm hai bước, con mèo rõ ràng né tránh cô bé, lại định chạy đi.

Emi vội vàng nói với nó: “Em đừng đi được không, tôi không tiến đến nữa!”

Đa Tể cúi thấp người, cảnh giác nhìn cô bé này, dường như đang cẩn thận phân biệt.

Ừm, cô bé này không phải là người của ngày hôm qua, hẳn là không nguy hiểm quá lớn, và đúng là cô bé không tiến đến gần, vậy nên Đa Tể lại quay người chạy đến bên cạnh Hạ An An, ngồi dưới chân cô bé, chỉ là không dựa sát vào chân bé như lúc nãy, mà là ngồi rất ngay ngắn.

Emi nhìn đến mức trợn tròn mắt, nói với Chu Ngôn Thiên: “Ôi chao ôi, nó thật dễ thương quá, Tiểu Thiên, cậu nói con mèo này là mèo của An An à?”

Chu Ngôn Thiên khá hiểu về mèo ở sân sau nhà Hạ An An, nói: “Đây không phải là mèo An An nuôi, là mèo hoang, nhưng có vẻ như nó rất thân với An An.”

Emi vô cùng ghen tị: “Ôi… Làm thế nào để có được một con mèo hoang thân với mình nhỉ, tớ cũng muốn lắm!”

Chu Ngôn Thiên thở dài: “Cái này… Tớ cũng không biết… Tớ cũng muốn.”

Đa Tể lại xuất hiện bên cạnh Hạ An An, lần này Chu Ngôn Thiên cũng không thể rời mắt, cậu bé cảm thán nghĩ, mặc dù An An không giỏi nói chuyện như Tịch Tiểu Tuyết, nhưng cô bé lại rất được mèo yêu thích!

Chỉ tiếc là Tịch Tiểu Tuyết không nhìn thấy cảnh này, nếu không chắc chắn cô bé ấy sẽ ghen tị lắm.

Khi thời gian hoạt động sắp kết thúc, Emi mới quay lại sân chơi, có vài bé gái vây quanh cô bé: “Emi, cậu đi đâu vậy, chúng tớ chơi đá cầu không tìm thấy cậu.”

“Đúng vậy, Tiểu Thiên cũng không thấy đâu, hai cậu chơi ở đâu vậy?”

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Emi đỏ bừng vì vui sướng: “Các cậu không biết đâu, vừa rồi bọn tớ nhìn thấy một con mèo màu cam, nó dễ thương lắm!”

“Hả? Mèo con? Ở đâu?”

“Không thể nào, có phải cậu nhìn nhầm không? Trường mầm non của chúng ta sao có thể có mèo con vào được?”

Emi vội vàng nói: “Thật mà! Tớ còn chơi với mèo con một lúc nữa… Nhưng nó không cho tớ đến gần, tiếc quá, Chu Ngôn Thiên cũng nhìn thấy mà, không tin thì các cậu hỏi cậu ấy đi!”

Vài bé gái bán tín bán nghi, nhưng cũng bị con mèo Cam huyền thoại thu hút, đến chỗ bé nói tìm một vòng, chỉ gặp Hạ An An cầm sách quay lại lớp học, không hề có mèo.

“Hay là Emi đùa giỡn ấy nhỉ, không có mèo đâu.”

“Cậu ấy đã nói rồi mà, mèo con đã đi rồi, có lẽ đã từng tới thật.”

“Cũng có thể cậu ấy bịa chuyện, tớ nghĩ không chắc lắm.”

Mấy bạn gái cảm thấy quá khó tin, lại đi hỏi Chu Ngôn Thiên, cậu bé gật đầu: “Con mèo Cam kia rất dễ thương, nhưng chỉ chơi với Hạ An An thôi, bọn tớ qua cũng không cho bọn tớ đến gần.”

Lần này các bé gái đều tin rồi, nhưng không mấy quan tâm đến chuyện con mèo chỉ chơi với An An, vì đây chỉ là con mèo thỉnh thoảng nhảy vào trường mầm non, có thể sau này cũng sẽ không đến nữa, mấy bạn bàn tán chuyện này một hồi rồi thôi.

Mãi đến hai ngày sau vào giờ hoạt động, một bạn gái vì tò mò đến chỗ góc tường mà các bạn đã nói, bất ngờ phát hiện ra ở đây thực sự có một con mèo màu cam đang nép vào lòng Hạ An An, cô bé mới tin rằng chuyện này là thật!

“Mọi người mau đến xem này, ở đây có một con mèo con!”

Vài bé gái nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy con mèo màu cam sữa này đều rất thích, một bạn gái gan dạ đi trước.

“Giang Noãn, cẩn thận một chút, lỡ đâu mèo cắn thì sao…”

Giang Noãn không quen Hạ An An, hai đứa ngồi khá xa nhau, cũng chưa bao giờ chào hỏi nhau, lúc này trong mắt Giang Noãn chỉ có con mèo con, trực tiếp đi về phía con mèo.

Đa Tể vốn dĩ không để ý đến cô bé, cho đến khi cô bé đến gần, đưa tay muốn v**t v* nó, nó mới vọt một cái chạy mất.

Giang Noãn có hơi thất vọng: “Ah… Suýt chút nữa!”

Hạ An An lặng lẽ nhìn mấy bạn gái vây quanh Đa Tể, có hơi lo lắng cho Đa Tể, nhưng mà, khi các bạn đến gần, Đa Tể lại một lần nữa dễ dàng nhảy lên lan can, biến mất sau lan can.

“Ah… Tiếc thật đấy!”

“Con mèo nhỏ đó đáng yêu quá!”

“Trời ơi, vậy đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện à?”

Thấy Đa Tể thoát thân, Hạ An An cũng đứng dậy, không ở đây nữa mà quay về lớp học.

Vài bạn gái vẫn đang háo hức trò chuyện về con mèo Cam sữa vừa nãy.

Giang Noãn nói: “Trước đây không phải Chu Ngôn Thiên từng nói, con mèo đó chỉ chơi với Hạ An An thôi, hay là chúng ta đi hỏi cậu ấy xem làm thế nào mới có thể chơi với con mèo này?”

Một bạn gái tên Du Tư Bội không vui lắm nói: “Cậu không biết à? Trước đây tớ nghe Tịch Tiểu Tuyết nói, không được chơi với Hạ An An, cậu ấy không biết nói chuyện, cậu ấy là một đứa trẻ câm.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 63: Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ



Mấy lời nói độc ác vang lên, mấy cô bé nghe xong đều im lặng. Giang Noãn cau mày nói: “Cậu ấy không phải là người câm, Tịch Tiểu Tuyết nói vậy thật quá đáng, những lời này không được phép truyền đi nữa.”

Một cô bé khác cũng gật đầu đồng ý: “Tớ cũng thấy nói vậy quá tệ, không phải cô giáo đã nói An An chỉ là hơi khác biệt với chúng ta, không thích nói chuyện thôi sao?”

“Đúng vậy, cậu ấy không thích chơi với chúng ta, nhưng nói cậu ấy là người câm thì thật quá đáng.”

“Ừ! Không nên nói như vậy.”

Du Tư Bội nhỏ giọng nói: “Không phải tớ nói…”

“Giang Noãn, hay là cậu đi hỏi cậu ấy xem làm thế nào để chơi với con mèo đi?”

Giang Noãn suy nghĩ một chút, trước đây người chơi thân nhất với Hạ An An là Chu Ngôn Thiên, khi những bạn nhỏ khác còn chưa nói chuyện với Hạ An An thì cậu bé đã thích nhất là đến gần trò chuyện với cô bé.

Hạ An An thường ngày không thích nói chuyện, hỏi cô bé chắc cũng chẳng hỏi được gì, vì vậy Giang Noãn trực tiếp tìm đến Chu Ngôn Thiên.

“Tiểu Thiên, cậu có biết tại sao con mèo nhỏ chỉ chơi với Hạ An An không? Chúng ta phải làm thế nào để chơi với nó?”

Chu Ngôn Thiên cảm thấy đây cũng không phải là bí mật gì không thể nói, nên đã nói.

“Đó là mèo hoang, trước đây An An đã cho nó ăn, nhưng mèo hoang có thể hơi sợ người, nên không thể tiếp cận được.”

Mấy cô bé khác cũng tò mò vây lại: “Nhưng An An có thể tiếp cận nó!”

Chu Ngôn Thiên bất lực nhún vai: “Vậy thì các cậu đối xử tốt với An An, chơi với cậu ấy, biết đâu con mèo nhìn thấy sẽ chơi với các cậu.”

Mấy cô bé nhìn nhau, không mấy hài lòng với câu trả lời này.

Du Tư Bội bĩu môi: “Chậc, có gì ghê gớm, chẳng qua là một con mèo hoang thôi mà.”

Mấy đứa trẻ khác chưa kịp phản ứng, Emi nghe xong câu này đã quyết định sau này sẽ chơi nhiều hơn với An An, trước mặt con mèo tạo ấn tượng tốt, cô bé tin rằng chỉ cần kiên trì như vậy, một ngày nào đó con mèo cũng sẽ chịu chơi với cô bé!

Vì vậy, trong tiết hoạt động sau đó, Hạ An An ở đâu, Emi ở đó.

Mấy bạn gái khác tuy không trực tiếp như vậy, nhưng cũng thỉnh thoảng lén lút quan sát, xem có con mèo nào lại gần mình hay không.

Tịch Tiểu Tuyết nghe chuyện này, trong lòng cũng rất ngưỡng mộ Hạ An An có thể thân thiết với mèo, năm ngoái sinh nhật cô bé cũng muốn mua một con mèo con làm quà sinh nhật, vì mục tiêu này mà còn cố gắng thể hiện trước mặt mẹ, chỉ tiếc là cuối cùng mẹ cũng không đồng ý.

Nuôi mèo tốn quá nhiều tâm sức.

Hạ An An không chỉ có mèo, mà mèo còn theo em đến trường!

“Chỉ là mèo ta rẻ tiền thôi, mẹ tớ bảo, đợi tớ lên tiểu học sẽ mua cho tớ một con mèo Birman, loại mèo đó đẹp lắm!” Tịch Tiểu Tuyết ra sức khoe khoang.

Vu Khiết không nói gì, mắt cứ nhìn về phía Hạ An An.

Du Tư Bội miệng thì nói không quan tâm, nhưng hành động lại rất thành thực, giờ hoạt động ngoài trời chơi bóng rổ, cô bé đều đứng ở nơi có thể nhìn thấy Hạ An An và mọi người bất cứ lúc nào.



Mấy ngày gần đây, bầy mèo cũng phát hiện ra sự thay đổi của các bạn nhỏ.

Đại Cát nằm trong bụi cây sau lan can, nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ đang nô đùa bên ngoài, không nhịn được nói: “Đa Tể, cậu có nhận ra không, mấy ngày nay xung quanh đứa trẻ kia có nhiều trẻ con hơn.”

Đa Tể đương nhiên đã chú ý đến điều đó, nó không vội xuất hiện, mà rón rén ngồi trong bóng tối quan sát.

Hai ngày nay bên cạnh Hạ An An có thêm một cô bé, biểu cảm hành động của cô bé này dường như rất thân thiện với con người non nớt kia.

Mèo tuy không thể giao tiếp với con người, nhưng có thể thông qua cử chỉ, ánh mắt của một người để phân biệt người đó là thiện ý hay ác ý.

Rõ ràng, cô bé đang đến gần con người non nớt kia, là có thiện ý, giống như cậu bé trước đây.

Nhưng cũng có ngoại lệ, nó vừa nhìn thấy cô bé lần trước đến gần khiến đứa trẻ loài người kia buồn, thỉnh thoảng cô bé cũng liếc về góc này, ánh mắt đầy đề phòng, điều này khiến Đa Tể vô thức đề cao cảnh giác, thậm chí lông trên lưng cũng dựng đứng.

Đại Lê vẫn đang nói chuyện với Nguyên Bảo: “Tôi nghĩ là vậy, lần trước khi Đa Tể xuất hiện, có vài bạn nhỏ muốn chơi với Đa Tể, có lẽ vì Đa Tể chỉ chơi với đứa trẻ đó, nên những đứa trẻ khác ghen tị, cũng muốn chơi với Đa Tể.”

Nguyên Bảo vẻ mặt ngơ ra: “Vậy nên, Đa Tể được yêu thích đến vậy à!?”

Đại Lê là con mèo lớn tuổi nhất trong số những con mèo trực hôm nay, đương nhiên là đã trải qua nhiều phong sương: “Vẫn có không ít con người thích mèo.”

Đa Tể đột nhiên nhớ đến chuyện Sơ Bát nói trước đây, con người thích nhất vẫn là mèo con, nó nhìn sang Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo bị nhìn đến da đầu tê dại: “Anh Đa Tể… Anh nhìn em làm gì vậy?”

Đa Tể nói: “Khả năng nhảy của cậu bây giờ thế nào?”

“Cũng, cũng ổn!” Một khi nói đến năng lực nghiệp vụ, Nguyên Bảo lập tức ưỡn ngực: “Anh Đa Tể yên tâm, em có khả năng hoàn thành nhiệm vụ! Em giỏi hơn Cà Chua, Dưa Hấu, Trà Xanh rất nhiều.”

Có ba lứa mèo con lớn nhỏ trong kho, là ý tưởng của Mèo Bò Sữa, đặt tên cho chúng theo rau củ, trái cây và đồ uống.

Tất nhiên, Đa Tể không thích ba loại này, toàn là đồ ăn, chẳng cao sang gì cả.

Nó nhíu mày nhẹ.

Nguyên Bảo sợ hãi khả năng của mình bị nghi ngờ, vội vàng nhảy tại chỗ, lại chạy qua lại hai bước.

Đa Tể mới gật đầu hài lòng.

Mặc dù Nguyên Bảo hình dáng nhỏ bé, chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng khả năng chạy nhảy của mèo con nửa tuổi đã khá tốt rồi.

Và quan trọng nhất, khả năng của nó hoàn toàn có thể dễ dàng vượt qua lan can, gặp nguy hiểm cũng có thể kịp thời rút lui, có Đa Tể bảo vệ, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

“Được rồi, hôm nay tôi không xuống, cậu đi trước, ở bên cạnh con người non nớt kia, nếu có đứa trẻ nào khác đến gần cậu, cậu hãy lùi lại, nếu chúng đuổi theo cậu, hãy chạy đi. Nhiệm vụ của cậu chỉ là ở bên cạnh đứa trẻ đó. Nhớ kỹ chưa?”

Nguyên Bảo gật đầu ngây ngô, nó nghe hiểu nhiệm vụ, nhưng chuyện này trước đây không phải do Đa Tể đích thân làm sao? Nó nghe những con mèo khác nói, chỉ có Đa Tể mới có thể đến gần đứa trẻ đó, những con mèo khác chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.

Hôm nay lại đổi thành nó lên, điều này khiến nó có cảm giác được cưng mà sợ.

“Nhưng cậu hãy nhớ kỹ cô bé bên cạnh cô ấy, và cậu bé đã xuất hiện trước đây ở sân sau, nếu hai người đó muốn đến gần cậu, cậu không được né tránh, cũng không được tỏ ra đặc biệt thân thiết, hiểu chưa?”

Nguyên Bảo đương nhiên không hiểu, nhiệm vụ này hơi phức tạp, nhưng nó vẫn cố gắng ghi nhớ, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của Đa Tể.

Một lúc sau nó mới gật đầu: “Em hiểu rồi!”

Nó không tự tin lắm về việc liệu mình có thể hoàn thành hoàn hảo nhiệm vụ này hay không, nhưng nó nghĩ rằng nếu Đa Tể đã giao cho nó nhiệm vụ quan trọng như vậy, nó cũng phải cố gắng hết sức để hoàn thành mới được.

“Cố lên Nguyên Bảo. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào hãy lập tức quay lại.” Đại Lê cổ vũ cho nó.

Mặc dù Đại Lê cũng không hiểu tại sao hôm nay Đa Tể không đi cùng cô bé đó mà lại để Nguyên Bảo không có kinh nghiệm đi, nhưng, Lão Ưng đã nói, chuyện thực hiện nhiệm vụ hãy nghe theo Đa Tể, nên nó cũng không có ý kiến gì.

Chỉ cẩn thận theo dõi từng cử chỉ của Nguyên Bảo, nó đã nghĩ thấu đáo, lát nữa nếu có bất kỳ điều gì không ổn, dù phải mạo hiểm cũng sẽ lao ra tha Nguyên Bảo về.

Lúc này, Hạ An An vẫn như thường lệ, ngồi ở góc tường đọc sách, bất kể Chu Ngôn Thiên và Emi trêu chọc cô bé nói chuyện như thế nào, cô bé cũng không phản hồi, dường như còn tự kỷ hơn so với khi mới vào trường mầm non.

Emi cũng ôm một cuốn sách, ngồi bên cạnh Hạ An An nhìn, lúc này, một con mèo con lạ mặt xuất hiện ở bên kia, Emi sợ hãi đến mức sách rơi ngay xuống đất, che miệng bằng tay nhỏ.

“Ôi!” Khi cô bé nhìn thấy con mèo con nhảy qua lan can, không nhịn được kêu lên.

Nhiều đứa trẻ vốn đã chú ý đến đây cũng phát hiện ra con mèo con vừa nhảy vào.

“Nhìn kìa bên kia, có mèo kìa!”

“Wow, đúng là mèo!”

Hạ An An ngước nhìn theo tiếng gọi, con mèo con này cô bé cũng đã từng gặp ở sân sau, nhưng nó xuất hiện rất ít, cũng chỉ mới xuất hiện gần đây.

Lông toàn thân nó màu vàng mật nhạt, khác với những con mèo Cam khác, mặt nó tròn trịa và mượt mà, trông rất dễ thương.

Sau khi nhảy xuống, Nguyên Bảo không hề do dự chút nào, trực tiếp chui vào lòng Hạ An An, thái độ thân mật và bám dính như thể giống hệt mèo nhà của Hạ An An!

Hạ An An hơi ngẩn người, nếu con mèo con này là Đa Tể hoặc Lai Nhân, thậm chí là Tiểu Môi Cầu, cô bé cũng sẽ không quá ngạc nhiên, nhưng con mèo con này cô bé chưa bao giờ gần gũi, thậm chí việc cho ăn cũng do máy cho ăn tự động.

Sao nó lại thấy cô bé thân thiết như vậy?

Lúc này, khi Hạ An An đang ngẩn ngơ, Nguyên Bảo đã lại lăn lộn trong lòng cô bé.

Trước khi thực hiện nhiệm vụ, mỗi con mèo đều được bầy mèo kiểm tra kỹ lưỡng, còn được lau bằng khăn mềm, đương nhiên cũng không được coi là đặc biệt sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng không bẩn.

Hạ An An cẩn thận đưa tay ra muốn v**t v* con mèo con, còn đang do dự, Nguyên Bảo chủ động thò đầu lại gần tay cô bé, cọ cọ.

Đại Lê ở cách đó không xa không khỏi cảm thán: “Đúng là mèo được cậu và Lão Ưng đích thân huấn luyện, bộ chiêu trò này, ôi chao, quá giỏi.”

Nguyên Bảo được chọn là con mèo đầu tiên thực hiện nhiệm vụ từ kho cũng có lý do, thứ nhất là ngoại hình của nó, là một trong những con mèo hiếm hoi có ngoại hình đẹp.

Thứ hai là tính cách, mềm mại, dễ thương và bám người, thứ ba là khả năng học tập cực kỳ mạnh mẽ, hồi đó khi Đa Tể dạy Tiểu Môi Cầu nũng nịu, Tiểu Môi Cầu học rất vất vả, Nguyên Bảo chỉ cần nhìn bên cạnh là đã học được.

Lúc này, nó chỉ hơi lộ ra một chút mánh khóe, ngay cả Đại Lê cũng nhìn ngây người.

Cùng nhìn đến ngây người còn có Emi đang ngồi bên cạnh Hạ An An.

Đợi đến khi cô bé hoàn hồn, con mèo con mềm mại đáng yêu kia đã lăn lộn trong lòng Hạ An An.

Cô bé ghen tị: “An An, cậu làm thế nào vậy… Tại sao mèo nào cũng thích cậu vậy?”

Khóe môi Hạ An An nở nụ cười hiếm hoi, đây là lần đầu tiên cô bé cười trong mấy ngày nay.

Phải nói rằng, cảm giác khi v**t v* con mèo con này thực sự rất mềm mại và thoải mái.

Emi nhìn đến mức trợn tròn mắt, nhịn không được nói: “An An, có thể… cho tớ sờ một chút không?”

Hạ An An suy nghĩ một chút, gật đầu, người nghiêng về phía Emi một chút.

Emi nín thở, đưa tay ra v**t v* người mèo con.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 64: Đa Tể còn đáng yêu hơn cả trong tranh



Nguyên Bảo nhìn cô bé, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, vẻ ngoài đó, như thể không quá tình nguyện, nhưng cũng chịu đựng.

Emi vui vẻ reo lên: “Aaaaa, tớ sờ được rồi! Tớ cũng sờ được nó rồi, con mèo con này thật sự quá dễ thương!”

Cô bé vui sướng reo hò, còn tưởng rằng con mèo con này sẽ giống như con mèo Cam trước đây, vừa nhìn thấy cô bé đã trốn, không ngờ rằng, cô bé đã sờ được.

Chu Ngôn Thiên vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được khom người nhìn con mèo con.

“Ôi chao, con này tớ chưa từng thấy.”

Cậu bé thấy Emi có thể sờ được con mèo này, cậu bé cũng không nhịn được đưa tay ra thử.

Cậu sờ đầu mèo con, lần này sự không tình nguyện của Nguyên Bảo càng rõ ràng hơn, tai cũng cụp xuống, nhưng nó ghi nhớ kỹ lời dặn của Đa Tể, hai người này nếu muốn thân thiết với nó, nó không được từ chối, nhưng cũng không nên quá thân thiết.

Đợi đến khi Emi và Chu Ngôn Thiên còn muốn ôm nó lên, Nguyên Bảo đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy một cái, trốn sang bên cạnh Hạ An An.

Chu Ngôn Thiên hơi thất vọng, nhưng cũng đã mãn nguyện, hôm nay rốt cuộc cũng sờ được!

Những đứa trẻ khác vốn đang đứng nhìn bên cạnh, lúc này thấy Emi và Chu Ngôn Thiên lần lượt sờ được con mèo con này, cũng đều ùa đến.

“Wow, con mèo con này đẹp quá!”

“Trước đây tớ đi cửa hàng thú cưng cũng từng thấy loại mèo này, hình như gọi là Golden Gradient.”

“Không thể nào? Mẹ tớ nói Golden Gradient rất đắt, sao nó có thể xuất hiện ở trường mầm non của chúng ta?”

“Thật là Golden Gradient!”

“Tớ cũng muốn sờ một chút!”

Mọi đứa trẻ đều nói xong liền lao về phía Nguyên Bảo, mọi người tranh nhau muốn sờ được Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo ghi nhớ lời nói của Đa Tể, không đợi các bạn nhỏ đến gần, một mạch đã chạy đi, nhảy lên lan can, như một chú thỏ nhỏ.

“Á… Sao nó lại chạy đi nữa rồi!”

“Bực mình quá, không sờ được!”

“Sao nó chạy nhanh thế!”

“Tớ còn chưa nhìn rõ…”

Mọi đứa trẻ đều tiếc nuối nói.

Đại Lê gật đầu hài lòng: “Không tệ, không tệ, Nguyên Bảo quả nhiên là kế thừa y bát của cậu, học cậu học y như đúc!” Nó nói với Đa Tể.

Đa Tể lại bình luận một câu: “Có lẽ tôi sẽ đợi thêm vài giây, đợi đến khi họ nhìn rõ ràng rồi đến gần hơn rồi chạy, như vậy trong lòng họ sẽ càng ngứa ngáy hơn.”

Đại Lê không hiểu lắm lối tư duy của Đa Tể, như vậy không tốt sao? Chạy trước khi không có nguy hiểm gì.

Đa Tể cũng không giải thích gì, chỉ cúi người tiếp tục quan sát.

Các bạn nhỏ không sờ được mèo, đều có chút thất vọng, một số bạn nhỏ vây quanh Chu Ngôn Thiên hỏi: “Tiểu Thiên, lúc nãy cậu sờ như thế nào vậy?”

Chu Ngôn Thiên: “Cứ thế mà sờ thôi, lúc nãy nó còn ở trong lòng An An, cực kỳ dễ sờ. Cậu hỏi Emi xem, cậu ấy cũng sờ được.”

Emi cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, mèo con rất ngoan ngoãn, lúc nãy nó nằm trong lòng Hạ An An, tớ sờ vào lưng nó, lông trên lưng nó mềm lắm.”

“Á… Sao hai cậu đều sờ được. An An, mối quan hệ của cậu với mèo rất tốt phải không? Cậu có thể giúp bọn tớ nói chuyện với mèo được không, để lần sau bọn tớ cũng có thể sờ được mèo?”

“Đúng đúng đúng, An An, có thể gọi mèo con về, cho bọn tớ sờ được không?”

“Rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây?”

Hạ An An ngẩn người, thực ra cô bé cũng không biết mình đã làm thế nào, dù sao con mèo con đó trước đây cũng chưa xuất hiện nhiều ở sân sau, lại chui vào lòng cô bé một cách khó hiểu.

Cô bé vô thức ngước nhìn, hướng về phía nơi những con mèo biến mất, cô bé lại nhìn thấy Đa Tể.

Đa Tể thò đầu nhìn cô bé, dường như cũng đang chờ câu trả lời của cô bé.

Lần trước bị Tịch Tiểu Tuyết chế giễu, lòng Hạ An An cảm thấy khó chịu, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, nhưng Đa Tể có vẻ muốn nhảy xuống, khiến lòng cô bé gióng chuông cảnh báo.

Cô bé nhìn những bạn nhỏ trước mặt, lần đầu tiên mở lời với mọi người.

“Được, nhưng… bảo đảm… nhẹ nhàng một chút.”

Lời nói của cô bé vẫn ngắt quãng, nhưng nói rất rõ ràng, Chu Ngôn Thiên lập tức hiểu ý, dịch lại: “An An không phản đối, cậu ấy đồng ý rồi, nhưng các cậu phải cẩn thận khi đến gần mèo con, động tác nhẹ nhàng một chút.”

Hạ An An gật đầu, tỏ ý người dịch nói đúng.

Emi vội vàng nói: “Lúc nãy tớ rất nhẹ nhàng và dịu dàng!”

Các bạn nhỏ cũng xôn xao nói:

“Tớ cũng sẽ rất cẩn thận.”

“An An, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ nhẹ nhàng.”

“An An, bọn tớ thực sự có thể sờ được mèo sao?”

“Tớ cũng cam đoan tớ nhất định sẽ nhẹ nhàng!”

Các bạn nhỏ tranh nhau cam đoan, Hạ An An ngẩng đầu vẫy tay chào Đa Tể.

Các bạn nhỏ vội vàng quay lại, cũng nhìn thấy con mèo Cam đang đứng trên lan can.

“Ôi là con mèo hôm qua!”

“Aaaa, là con mèo Cam đó!”

“Sao nó lại đến đây?”

“Nó định xuống sao?”

Giữa tiếng reo hò của các bạn nhỏ, Đa Tể nhảy xuống từ lan can, đến bên cạnh Hạ An An ngồi xổm.

Chu Ngôn Thiên cũng cảm thấy khó tin, cho dù Hạ An An có mối quan hệ tốt với mèo, cũng không đến mức lúc nào cũng có mèo ở xung quanh chứ, cậu bé còn tưởng rằng ít nhất phải đến tuần sau mới có thể nhìn thấy mèo lại.

Không ngờ con mèo Cam này lại luôn ở đây, như thể lúc nào cũng canh gác bên ngoài trường mầm non vậy.

Các bạn nhỏ lại muốn xông lên, Chu Ngôn Thiên ở bên cạnh duy trì trật tự.

“Lần lượt từng người, đừng dọa mèo.”

“Mọi người xếp hàng, mỗi người chỉ được sờ ba lần, sờ xong đến lượt người tiếp theo.”

“Khi sờ, động tác của các cậu phải nhẹ nhàng một chút, cẩn thận một chút.”

Vì vậy, dưới sự chỉ huy của cậu bé, năm sáu bạn nhỏ có mặt tại chỗ đều ngoan ngoãn xếp hàng, Emi cũng xếp hàng ở phía sau, cô bé vẫn chưa sờ được con mèo Cam này, cô bé cũng muốn thử!

Chiến lược của Chu Ngôn Thiên rất đúng đắn, cậu bé quy định mỗi người sờ ba lần, cậu bé phát hiện ra rằng sự kiên nhẫn của mèo Cam chỉ có thể duy trì được ba lần này, nếu thời gian dài hơn một chút, khuôn mặt nó sẽ lộ ra vẻ không tình nguyện và không kiên nhẫn.

Hạ An An cũng hơi căng thẳng nhìn các bạn nhỏ, may mắn thay, họ đều rất ngoan ngoãn và động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Cô bé mới yên tâm.

Chẳng mấy chốc, những bạn nhỏ vây quanh đây đều sờ xong, thời gian hoạt động cũng sắp kết thúc, Đa Tể lại biến mất trong bụi cây sau hàng rào.

Các bạn nhỏ vô cùng phấn khích, ai cũng nhiệt tình bàn tán về con mèo Cam vừa rồi và con mèo Golden lông dài đã nhìn thấy trước đó.

“An An, con mèo này có tên không? Cậu có đặt tên cho nó không?”

“Đúng vậy, nó tên gì? Như vậy lần sau gặp lại nó, bọn tớ cũng có thể gọi tên nó.”

“Nếu không có tên, chúng ta hãy cùng nhau đặt tên cho nó đi?”

Hạ An An: “Đa Tể.”

“Wow, nó tên Đa Tể!”

“Đa Tể rất dễ thương, nó vừa rồi ngồi im cho chúng ta sờ, cũng không hề hung dữ với chúng ta!”

Chu Ngôn Thiên ở bên cạnh cũng đang yên lặng nhớ lại cảm giác sờ vào Đa Tể lúc nãy, thực sự rất vui!

Hôm nay quả là một ngày hạnh phúc!

Chu Ngôn Thiên nói: “Đa Tể bình thường cũng rất dễ thương, tớ chưa bao giờ thấy nó làm tổn thương người khác, tính tình nó rất ôn hòa.”

“An An, bức tranh cậu vẽ lần trước, con mèo nhỏ nhất có phải là Đa Tể không? Đa Tể hồi nhỏ?” Emi đột nhiên hỏi.

Hạ An An gật đầu.

Đúng là cô bé vẽ Đa Tể, là con mèo con mới sinh ra mà cô bé nhìn thấy trong phim hoạt hình của trò chơi, cô bé không ngờ rằng lại có người nhận ra được.

“Wow, bảo sao bức tranh đó đáng yêu thế, sau khi nhìn thấy Đa Tể tớ lập tức thấy không có gì lạ cả.”

“Lần sau học vẽ tớ cũng muốn vẽ Đa Tể!”

“Tớ cũng vậy!”

Các bạn nhỏ cứ vây quanh Hạ An An hỏi không ngừng, Hạ An An ít nói, nhưng thỉnh thoảng khi nhắc đến Đa Tể, cô bé vẫn sẽ nói một hai câu.

Tịch Tiểu Tuyết ở bên cạnh nhìn, trong lòng không được vui vẻ gì.

Lúc nãy ở sân vận động ngoài trời, cô bé cũng vẫn luôn chú ý tình hình bên chỗ Hạ An An, khi nhìn thấy con mèo đầu tiên, cô bé cũng lập tức nhận ra đó là một con mèo Golden không hề rẻ.

Cô bé biết điều này là vì mặc dù mẹ không đồng ý với mong muốn nuôi mèo con của cô bé, nhưng đã đưa cô bé đến quán cà phê mèo vào ngày sinh nhật của cô bé.

Ở đó cũng có một con mèo trông rất giống con mèo con này, lúc đó mẹ còn tò mò hỏi về giống và giá cả của nó, cô bé không nhớ giá, chỉ nhớ mẹ than thở rằng con mèo này đắt thật.

Cô bé không ngờ rằng một con mèo quý giá như vậy cũng có thể đi lang thang, càng không ngờ rằng, con mèo này thân thiết với Hạ An An như vậy!

Thấy các bạn nhỏ khác vây quanh, Vu Khiết và Du Tư Bội luôn ở bên cạnh cô bé vì mối quan hệ của cô bé mà không đến bên đó, dù sao cả ba đã nói dặn nhau, tự chơi, không chơi với Hạ An An.

Chỉ là, con mèo con kia thật sự quá đáng yêu, cả ba đều có hơi buồn bực.

Sau đó, con mèo con chạy đi, Tịch Tiểu Tuyết còn chế giễu một câu: “Thấy chưa, mèo hoang vẫn là mèo hoang, vốn không thích thân thiết với người. Qua đó cũng vô ích, một cọng lông mèo cũng không sờ được.”

Câu nói này khiến Vu Khiết và Du Tư Bội vẫn đang giương mắt nhìn qua bên kia cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thôi không đến đó cũng tốt, qua cũng không sờ được.

Sau đó, những gì xảy ra tiếp theo khiến cả ba ngây ngẩn.

Con mèo Golden vừa đi, con mèo Cam hôm qua lại đến, lần này điều phi thường xảy ra, các bạn nhỏ lại có thể đứng xếp hàng sờ con mèo Cam kia.

Tâm trạng Vu Khiết sụp đổ: “Không thể nào, bọn họ lại có thể sờ con mèo Cam kia sao?”

Cô bé cũng đã từng nhìn thấy con mèo Cam đó, trông nó già dặn hơn con mèo Golden, đầy cảnh giác với con người, sao có thể để cho mấy đứa trẻ sờ được chứ…

Cô bé lắng tai nghe động tĩnh bên kia, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng Chu Ngôn Thiên dặn mọi người xếp hàng.

Vậy nên… xếp hàng, là có thể sờ được mèo rồi.

Vu Khiết trong lòng có hơi hối tiếc, nếu như không đồng ý với Tịch Tiểu Tuyết, lúc này cô bé cũng có thể đi xếp hàng rồi.

Du Tư Bội cũng có suy nghĩ tương tự, cô bé nhỏ giọng đề nghị: “Hay là… chúng ta cũng qua xem thử?”

Tịch Tiểu Tuyết trừng mắt nhìn cô bé: “Có gì mà xem chứ.”

Du Tư Bội tủi thân nhỏ giọng nói: “Tớ cũng rất thích mèo…”

Tịch Tiểu Tuyết: “Tớ cũng rất dễ dàng thân thiết với mèo, tớ đi quán cà phê mèo lúc nào mèo cũng rất thích chơi với tớ, thứ hai tuần sau chúng ta đi sớm, lúc đó cậu cũng có thể sờ được mèo.”

“Thật vậy sao?” Du Tư Bội kinh ngạc vui mừng hỏi: “Tớ thực sự cũng có thể sờ được mèo?”

Tịch Tiểu Tuyết hừ một tiếng: “Có gì khó đâu.”

Vu Khiết với vẻ mặt nhìn thấu hết thảy nói: “Thật ra… tớ thấy Hạ An An ngoài việc ít nói ra, cũng rất tốt mà. Tại sao chúng ta không chơi với cậu ấy? Chẳng phải chúng ta chơi với cậu ấy là được rồi sao?”

Tịch Tiểu Tuyết vẫn còn khó chịu vì bị Hạ An An lấn át trong giờ học vẽ lần trước, nghe vậy liền kích động nói: “Cậu không muốn chơi với tớ sao? Cậu muốn chơi với cậu ấy cũng được, đừng chơi với tớ nữa là được.”

Du Tư Bội vội vàng khuyên nhủ: “Vu Khiết, ba người chúng ta chơi với nhau rất tốt, cùng chơi bóng, cùng đá cầu vui biết bao, lần sau chúng ta thử là được.”

Vu Khiết: “… Được rồi, coi như tớ chưa nói gì.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 65: Đứa trẻ như báu vật



Hôm đó, Hướng Lệ đưa Chu Ngôn Thiên và Hạ An An về nhà, trên đường về nhà, Chu Ngôn Thiên vô cùng háo hức kể cho mẹ nghe chuyện về con mèo.

Hướng Lệ có chút băn khoăn: “Mèo? Trường mầm non của chúng ta có mèo sao?”

“Có ạ, hai con mèo con rất dễ thương, chúng rất thân với An An, một trong số đó là bạn của Sơ Bát, thường xuyên chơi với Sơ Bát.”

Hướng Lệ vốn có chút lo lắng, không biết là mèo hoang nào, lỡ làm con trai bị thương thì không tốt, nhưng vừa nghe nói là bạn của Sơ Bát, cô ấy liền yên tâm.

Cô ấy không thích mèo, nhưng cô ấy khá quý Sơ Bát, con mèo này cứ như thành tinh vậy, rõ ràng cũng không làm gì, mà có thể khiến các hộ gia đình trong khu phố đều rất thích nó.

Con mèo có thể chơi với nó, chắc chắn cũng không phải là mèo bình thường.

“Chơi cẩn thận, đừng để mèo cào xước, lỡ bị thương phải đưa con đi tiêm vaccine dại.” Hướng Lệ dặn dò.

“Con biết rồi ạ.”

Chu Ngôn Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì cả.

Đi được một đoạn, cậu bé lại đột nhiên quay đầu nhìn kỹ.

Liên tục mấy lần, Hướng Lệ nhịn không được trách con trai: “Con đi đường có thể ngoan ngoãn một chút không, phía sau có gì kỳ lạ sao?”

Chu Ngôn Thiên có chút thất vọng: “Con luôn cảm thấy… có gì đó không đúng lắm.”

Đa Tể hầu như ngày nào cũng xuất hiện ở trường mầm non, và vài ngày trước cậu bé cũng nhìn thấy nó trong khu phố, nghĩa là rất có thể ban ngày nó đi theo An An đến trường mầm non, buổi tối lại quay về khu nhà Hạnh Phúc.

Chẳng lẽ… nó đang đưa An An đi học về?

Tất nhiên, suy nghĩ này thật quá vô lý, mèo là mèo, làm sao có thể đưa trẻ em đi học được chứ?

Chu Ngôn Thiên tự giễu cười, thầm nghĩ rằng mình chắc chắn là vì quá thích mèo nên mới sinh ra ảo giác.

Nhưng ngay giây sau, cậu bé lại nhớ đến lần đầu tiên đưa Hạ An An đi học mầm non, lúc đó cô bé cũng giống như bây giờ, cứ cách vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, lúc đó cô bé đang nhìn gì?

Chu Ngôn Thiên băn khoăn nhìn Hạ An An, chẳng lẽ cô bé đã sớm phát hiện ra Đa Tể rồi sao?

“An An, có phải… Đa Tể đang đi theo sau chúng ta?” Chu Ngôn Thiên bí mật hỏi.

Hạ An An tiếp tục đi về phía trước, không phản ứng gì.

Chu Ngôn Thiên nản lòng nói: “Thôi được rồi, coi như tớ chưa hỏi.”

“Bọn… chúng ở đó.” Hạ An An nhỏ giọng nói.

“Thật sự ở đó sao?” Chu Ngôn Thiên lại quay đầu nhìn hai lần, nhưng phía sau vẫn không có gì cả.

Hạ An An gật đầu, cho dù không nhìn thấy, chúng cũng ở đó.

Thật ra ngay từ ngày đầu tiên đi học, cô bé đã biết sau lưng có mèo đi theo, chỉ là chúng nấp rất kỹ, cô bé chỉ nghe thấy tiếng động, không nhìn thấy cụ thể chúng nấp ở đâu.

Sau đó, cô bé có chút lo lắng cho sự an toàn của những con mèo này, nhưng mỗi lần chúng đều nấp rất kỹ, nên cô bé cũng không lo lắng nữa.

Cô bé còn có thể phân biệt được những con mèo đi theo mỗi ngày khác nhau qua tiếng động mà chúng phát ra, nhưng Đa Tể thì ngày nào cũng có mặt.

Có Đa Tể ở đây, chắc chắn sẽ tìm cách để những con mèo này nấp an toàn.

Chỉ là, ban đầu cô bé tưởng rằng chúng chỉ đi cùng cô bé trên đường đi học và về nhà, không ngờ bọn chúng còn xuất hiện trong trường mầm non, còn có thể ở bên cạnh cô bé khi tâm trạng của em không tốt.

Hôm nay, Đa Tể thậm chí còn chịu đồng ý chơi với các bạn nhỏ khác, chuyện này quả thực khiến cô bé không ngờ tới.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên cảm thấy mình như sắp bay lên trời, cậu bé giống như Hạ An An, biến thành đứa con cưng trong truyện tranh, tan học đi trên đường, sau lưng có mèo hộ tống.

Chỉ tiếc là không nhìn thấy chúng…

Tuy nhiên, cậu bé tin những gì Hạ An An nói, dù sao mối quan hệ của cô bé với mèo rất tốt, dường như giữa cô bé và chúng có một sự thấu hiểu đặc biệt.

“An An, sau này nhất định phải đợi tớ cùng đi học, tan học cũng đi cùng chúng tớ nhé, như vậy…”

Cậu bé suy nghĩ một chút: “Như vậy cô Hạ cũng đỡ vất vả hơn, hay là về nhà tớ chơi trước đi.”

Chu Ngôn Thiên cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn hảo, sau này đi học và tan học đều kéo Hạ An An đi cùng, như vậy những con mèo hộ tống cô bé cũng sẽ hộ tống cậu bé luôn.

Cậu bé thậm chí còn mượn mẹ của cô bé làm cớ.

Hướng Lệ nghe vậy nhịn không được cười: “Tiểu Thiên, về nhà con không phải phải luyện đàn sao, con cho An An đến nhà mình chơi, vậy con còn luyện đàn được không?”

Chu Ngôn Thiên sợ mẹ mình phản đối, vội vàng nói: “… Mẹ, hôm nay về nhà con luyện ngay, chỉ cần An An đến nhà mình, mẹ bảo con luyện bao lâu thì con luyện bấy lâu.”

Hướng Lệ vui vẻ: “Lời này là con tự nói đấy, về sau đừng hối hận.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

“Ai chà, Tiểu Thiên, con đã biết nói thành ngữ rồi, không tệ, không tệ.”

Về đến khu nhà Hạnh Phúc, mẹ vẫn chưa tan sở, Hạ An An tới nhà Chu Ngôn Thiên chơi một lúc.

Có An An ở đây, Chu Ngôn Thiên luyện đàn cũng trở nên tích cực hơn, sau khi luyện đàn xong, Chu Ngôn Thiên phát hiện An An đang ngồi bên cạnh, cầm một cuốn sách vẽ nhìn rất chăm chú, đây là sách dạy vẽ cho trẻ em do mẹ mua, tổng cộng 12 cuốn, bộ sách này mua về mà chưa ai lật ra xem.

Tiểu Thiên thấy An An đang đọc sách, bình thường sau khi luyện đàn xong cậu bé chắc chắn sẽ xem phim hoạt hình, hôm nay lại ngoan ngoãn đọc sách.

Hướng Lệ sau khi cắt trái cây bày ra thấy cảnh này thì nhìn đến ngây người.

Thật đúng là kỳ quan!

Hương Lệ cảm thấy An An quả thực là một đứa trẻ như báu vật, cô bé làm việc gì cũng rất tập trung. Ban đầu cô ấy còn nghĩ con trai mình chắc chắn là một đứa trẻ tăng động, không ngờ có An An ở bên, bà mẹ già này lại có ngày được nhìn thấy con trai mình chăm chú đọc sách… Sống lâu thấy chuyện lạ!

Hướng Lệ bưng ra một đĩa trái cây, sau khi An An đọc sách xong, cô ấy liền nói: “An An, tối nay ở nhà cô ăn cơm nhé.”

Hạ An An lắc đầu, không ở nhà Tiểu Thiên ăn cơm, mẹ đã về nhà rồi, cô bé về nhà còn có việc phải làm.

Hôm nay biểu hiện của Đa Tể thật sự quá tốt, cô bé phải về nhà thưởng cho Đa Tể thêm bữa ăn mới được.

Đợi khi cô bé trở về sân sau, hơi choáng váng.

Hôm nay sân sau có không ít mèo, ngoài Đa Tể, con mèo Golden hôm nay ở trường mầm non cũng có mặt.

Và còn có thêm nhiều con mèo khác nữa.

Hôm nay những gì xảy ra với Đa Tể và Nguyên Bảo ở trường mầm non cũng được truyền tai nhau trong đám mèo, không ít mèo xung quanh nghe được tin đều kéo đến để hỏi han chi tiết.

“Anh Nguyên Bảo, anh giỏi quá! Em đều nghe cả rồi, hôm nay anh cũng thực hiện nhiệm vụ rất quan trọng!” Dưa Hấu là một con mèo nhỏ màu trắng pha chút màu cam nhạt, nó nhìn Nguyên Bảo với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Nguyên Bảo được khen có hơi ngượng ngùng: “Đều là anh Đa Tể dạy dỗ tốt, anh chỉ làm theo những gì anh ấy nói, cũng không biết hoàn thành tốt hay chưa.”

Đa Tể khen ngợi: “Hôm nay cậu hoàn thành nhiệm vụ rất tuyệt vời!”

Sầu Riêng với vẻ mặt hâm mộ: “Nhiều mèo con trong kho đều tham gia nhiệm vụ rồi, mà em vẫn chưa được đến lượt, bao giờ mới đến lượt em đây!”

Dưa Hấu: “Ai bảo cậu không thích rửa mặt, người còn hôi hôi nữa, thi hành nhiệm vụ kiểm tra rất nghiêm ngặt đấy!”

Sầu Riêng như muốn khóc: “Tôi rửa, tôi rửa là được mà…”

Trà Xanh thở dài: “Đừng nhắc nữa, lần trước vốn là đến lượt tôi, nhưng bọn họ bảo tôi quá thấp, bảo tôi cao thêm rồi hãy đến đăng ký.”

Sầu Riêng: “Hai chúng ta quả là anh em cùng cảnh ngộ…”

Mèo trong sân sau đang náo nhiệt, các bạn nhỏ đã về, đa số mèo đều tìm chỗ trốn, đây là quy định của Lão Ưng, sân sau không thể xuất hiện quá nhiều mèo cùng lúc, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, cũng sẽ làm các bạn nhỏ sợ hãi.

Vài con mèo còn lại đều là những con mèo đã thực hiện nhiệm vụ hôm nay, dĩ nhiên chúng có tư cách ở lại sân sau.

Mèo khác không nỡ rời đi, đều trốn trong bụi cây gần đó.

Hạ An An nhìn nhìn mấy con mèo trong sân sau, lại liếc mắt nhìn bụi cây gần đó, đếm trong lòng, sau đó vào nhà lấy ra năm hộp pate cho mèo. Hai con mèo một hộp pate, Đa Tể biểu hiện tốt, nó được hưởng riêng một hộp pate, cách phân chia này rất công bằng.

Cô bé lần lượt mở ra năm hộp pate thịt, lại quay vào phòng lấy ra bốn cái bát mèo, múc thịt trong hộp pate vào bát, đặt hai cái bát trong sân sau, lại lấy hai cái bát đặt gần bụi cây.

Cuối cùng, cô bé đặt riêng một hộp pate trước mặt Đa Tể.

“Ăn đi nào.” Cô bé nói.

Mấy con mèo nhìn nhau.

Trước đây đã từng thấy ở sân sau phát pate cho mèo, nhưng mỗi lần số lượng đều không nhiều, chưa bao giờ thấy bạn nhỏ này hào phóng như vậy, mở liền năm hộp pate thịt!

Hơn nữa hôm nay trong sân sau có nhiều mèo như vậy, mà cô bé đều cho ăn pate.

Đa Tể quay đầu nhìn lại Nguyên Bảo và những con mèo khác “Meo” một tiếng.

Nguyên Bảo vẫn đang ngây ngô nhìn bát thịt trước mặt, nghe tiếng mèo kêu này như nghe thấy mệnh lệnh, cúi đầu bắt đầu ăn.

Quá cảm động…

Bạn nhỏ này quả là một thiên sứ!

Hộp pate này ngon quá!

Bên ngoài, Dưa Hấu và Sầu Riêng đang nấp rất kỹ cũng có chút khó tin, vậy là… ý của bạn nhỏ này là ai đến cũng có phần?

“Hai con mèo một phần, vậy chúng ta cũng có phần sao?”

“Chẳng phải chúng ta đã trốn kỹ rồi sao? Sao bạn nhỏ ấy biết chúng ta trốn ở đây…”

“Bây giờ phải làm sao, tôi sốt ruột quá… Chúng ta có nên ra ngoài không? Hay là đợi cô ấy đi rồi hẵng ra ngoài.”

“Đa Tể bảo chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi, vậy… chúng ta ra ngoài?”

Bốn con mèo nấp trong bụi cây rón rén chui ra, ngượng ngùng nhìn về phía cô bé đang đứng trên bậc thềm.

Tuy nhiên, nếu đã bị phát hiện, người ta còn đặc biệt chuẩn bị pate cho chúng, thì chúng cũng không khách sáo nữa, vui vẻ bắt đầu ăn.

Lúc này, trong sân sau có tổng cộng chín con mèo, tất cả đều đang ngoan ngoãn ăn thức ăn cho mèo, nhìn mà Hạ An An cũng thấy đói.

Cô bé nhìn thêm một lúc, sau đó mới vào nhà ăn tối.

Khi ăn tối, Hạ Thi Cát kể cho con gái nghe những chuyện thú vị mà mình gặp phải trong công việc, trạng thái của An An hôm nay và hai ngày trước có sự khác biệt rõ ràng, hôm nay cô bé rõ ràng vui vẻ hơn nhiều.

Khi trò chuyện với cô bé, thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ đáp lại vài câu, trái tim lo lắng của Hạ Thi Cát mới thực sự buông xuống.

Bác sĩ Đỗ đã nói, trạng thái tự kỷ của An An vẫn tương đối nguy hiểm, nếu tiếp tục tự kỷ, nếu tiếp tục bị k*ch th*ch thì cũng không loại trừ khả năng tình trạng bệnh sẽ lại xấu đi, hoàn toàn đóng cửa tâm hồn một lần nữa.

Nếu tình trạng của An An thực sự tồi tệ đến mức đó, cô bé sẽ buộc phải rời khỏi trường mầm non một lần nữa, và trong tương lai cũng không thể thuận lợi lên tiểu học.

Nhưng cũng may, An An rốt cuộc đã thoát khỏi tâm trạng xấu, hôm nay cũng không còn tự kỷ như vậy, mà sẵn sàng giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Theo đánh giá trước đây của bác sĩ Đỗ, nếu tình trạng của An An chuyển biến tốt, thì điều đó chứng tỏ cô bé đang dần dần tiếp nhận môi Tr**ng X* lạ của trường mầm non, nếu có thể hòa hợp với các bạn nhỏ, thì trong tương lai tình trạng bệnh cũng có thể tiếp tục chuyển biến tốt.

Hạ Thi Cát nghĩ, có lẽ sau khi nói chuyện với Hướng Lệ lần trước, Tiểu Thiên đã giúp An An hòa nhập ở lớp học.

Điều mà cô không biết là, những người có công lớn nhất lúc này đang ăn pate ở trong sân sau.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 66: Để cô ấy quyết định



Lúc này, Nguyên Bảo và Đại Lê đã chén sạch hộp pate trước mặt. Ban đầu, nó còn định qua máy cho ăn tự động lấy thêm chút thức ăn, nhưng sau khi ăn no nê hộp cá, nó đã nằm bệt ra bãi cỏ.

“Oa… Sống ở sân sau thật hạnh phúc mà…”

Đa Tể nhìn quanh mấy cái ổ mèo trong sân sau. Từ khi Lai Nhân được nhận nuôi và Tiểu Môi Cầu được đưa về nhà, mấy cái ổ mèo trong sân sau đã trống không.

Cô bé loài người kia lại mua thêm ba cái ổ mèo giữ nhiệt nữa, cộng thêm cái của nó trước đó và cái ổ màu hồng của Lai Nhân, giờ sân sau có đến năm cái ổ mèo ấm áp, mà đêm nào cũng chỉ có mình nó ngủ ở đây.

Nó nghĩ thầm, lát nữa phải bàn với Lão Ưng xem sao, nếu nó cũng đồng ý thì có thể sắp xếp cho thêm mấy con mèo khác chuyển vào.

Dù sao cô bé đã mua ổ mèo rồi, mà mọi người không ở thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ buồn.

Chỉ là lúc này nó không biết rằng, hôm nay Lão Ưng cũng gặp phải rắc rối, tạm thời không thể quan tâm đến chuyện này được.



Hôm nay lại đến ngày hội họp định kỳ của nhóm mèo ở khu nhà Hạnh Phúc.

Lão Ưng, hai ngày nay không thấy xuất hiện, hôm nay cũng tham gia buổi họp.

Đa Tể tìm thấy nó, trước tiên kể về ý tưởng của mình về việc xử lý các ổ mèo ở sân sau, Lão Ưng gật đầu: “Chuyện này tôi cũng định đề cập trong cuộc họp sau, lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Hôm nay, mục đầu tiên của cuộc họp là báo cáo về tình hình thực hiện nhiệm vụ tại trường mầm non Thực Nghiệm gần đây.

Lão Ưng đứng trên cao nói: “Trong hơn mười ngày qua, mọi người đã cùng nhau nỗ lực, hàng ngày đưa đón cô bé kia đến trường và về nhà, đồng thời canh gác bảo vệ sự an toàn của cô bé ở bên ngoài trường mẫu giáo. Mọi người đều làm rất tốt! Đặc biệt là Đa Tể, cậu ấy đến làm nhiệm vụ mỗi ngày, không hề nghỉ một ngày nào, thật đáng khen!”

“Oa!”

“Meo ngao!”

“Đa Tể thật giỏi!”

“Đa Tể thật dũng cảm!”

“Mọi người đều phải học tập theo cậu ấy!”

“Tôi cũng muốn đi canh gác hàng ngày, huhu…”

Lão Ưng lại nói: “Tôi nghe nói trẻ con ở trường mẫu giáo rất thích mèo, tiếp xúc với cô bé một cách phù hợp, giữ khoảng cách và thời gian tiếp xúc hợp lý, có thể giúp cô bé hòa nhập với môi trường mới. Về điểm này, tôi cũng muốn khen một con mèo khác, Nguyên Bảo. Cậu làm rất tốt! Sau này cậu có thể truyền đạt kinh nghiệm của mình cho những con mèo khác sẽ thực hiện nhiệm vụ, để mọi người cùng học hỏi.”

“Còn nữa, nếu muốn tiếp xúc với đứa trẻ kia, phải chú ý đến vệ sinh của bản thân, chải chuốt lông thường xuyên, không được đi chơi ở những nơi bẩn, mọi người đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!”

“Meo meo, hiểu rồi!”

Tiếp theo, Lão Ưng quyết định danh sách những chú mèo thay phiên làm nhiệm vụ trong tuần tới, cuộc họp chuyển sang mục thứ hai.

Lão Ưng tiếp tục nói: “Thế này, gần đây tôi nghe nói, một cô mèo trong nhóm của chúng ta đã mang thai, sắp sinh rồi, cần phải sắp xếp nơi sinh cho cô ấy.”

Một chú mèo lập tức đề nghị: “Kho hàng trước kia không được sao? Hay là đi đến kho hàng?”

Lão Ưng lắc đầu: “Kho hàng không phải là giải pháp lâu dài. Mặc dù đó là một kho hàng bỏ hoang, rất yên tĩnh, nhưng gần đây tôi phát hiện có người đến gần kho hàng để đo đạc đất đai. Nơi đó rất có thể sẽ sớm bị chiếm dụng. Nếu như Trân Châu sinh con ở đó, rồi kho hàng bị người ta phá bỏ, có lẽ những chú mèo con sẽ gặp nguy hiểm.”

Trong một nhóm mèo nơi cuộc sống khó khăn, sự ra đời của những chú mèo con là trách nhiệm của cả nhóm. Hơn nữa, trong suốt nửa năm trở lại đây, nhóm mèo chưa có chú mèo con nào chào đời, vì vậy mọi người đều đưa ra ý kiến của mình.

“Tôi nghĩ khu nhà của chúng ta rất tốt, hay là tìm một nơi yên tĩnh trong khu nhà để Trân Châu sinh con? Chúng ta phân công vài chú mèo thay phiên canh gác, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”

“Không được, không được, sinh con ngoài trời vẫn quá nguy hiểm. Con chó Đại Hoàng kia không biết lúc nào sẽ quay lại tấn công, và trong khu chung cư cũng có rất nhiều người qua lại, không tốt cho sự phát triển của mèo con.”

Đa Tể suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ… điều chúng ta nên quan tâm nhất là giữ ấm cho mèo con. Bây giờ đã là tháng mười hai rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đợt giảm nhiệt.”

Lời nói của Đa Tể khiến tất cả các chú mèo đều im lặng.

Đúng vậy, làm sao Trân Châu lại chọn lúc này để sinh con, thật quá nguy hiểm…

Trên khuôn mặt của mọi người đều hiện rõ vẻ lo lắng sâu sắc. Trong thời tiết này, đừng nói đến những chú mèo con mới sinh, ngay cả những chú mèo trưởng thành khỏe mạnh nhất cũng có thể chết cóng trong đêm lạnh giá. Chỉ cần một cơn mưa, một trận tuyết lớn cũng có thể cướp đi sinh mạng của không ít mèo hoang.

Lão Ưng nhìn về phía Đa Tể: “Tôi thấy đề xuất của cậu rất hay, nhưng thực ra tôi muốn sắp xếp cho Trân Châu ở trong sân sau, cậu thấy thế nào?”

Đa Tể giật mình: “Lão Ưng… Anh định cho Trân Châu sinh con ở sân sau ư?”

Các chú mèo khác cũng nhìn nhau, ngạc nhiên trước quyết định của Lão Ưng.

“Để một cô mèo sắp sinh ở ngay trong sân sau của con người, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!” Một chú mèo lên tiếng. “Mèo con mới sinh rất yếu ớt, chúng ta cần phải bảo vệ chúng khỏi những nguy hiểm từ con người.”

“Nhưng sân sau có sẵn thức ăn, có ổ ấm, lại tránh được mưa gió. Hơn nữa, khi mèo con lớn một chút, chúng có thể chơi đùa trong sân sau mà không sợ bị chó bắt nạt.” Một chú mèo khác lại có ý kiến khác.

“Tôi cũng thấy sân sau là nơi lý tưởng, nhưng… liệu đứa trẻ có đồng ý không? Mẹ của cô ấy có cho phép không?”

Đa Tể lắc đầu: “Không được, không được. Chúng ta phải tìm một nơi khác thích hợp cho Trân Châu. Sân sau không ổn!”

Lão Ưng nhìn Đa Tể. Gần đây, nó rất coi trọng ý kiến của Đa Tể. Nếu Đa Tể không đồng ý, nó sẽ cân nhắc các phương án khác.

“Tại sao không được?” Lão Ưng hỏi.

Đa Tể giải thích: “Các anh nghĩ xem, đứa trẻ kia đi học cả tuần, chiều về cũng chẳng có thời gian chăm sóc mèo con. Nếu chúng ta để mèo con sinh ra ở sân sau, chắc chắn cô ấy sẽ phải lo lắng và chăm sóc chúng. Mẹ của cô bé cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Càng nghĩ, Đa Tể càng cảm thấy không ổn.

Lão Ưng nói: “Các cậu không nhớ là đứa trẻ kia rất buồn khi bị bắt nạt ở trường à? Sơ Bát còn nói rằng cô bé ấy rất thích mèo con. Một lứa mèo con mới sinh, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui mừng.”

Nghe Lão Ưng nói vậy, Đa Tể cũng do dự.

Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc, nhóm mèo vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng.

“Haiz… Nếu có thể để cho cô ấy tự quyết định thì tốt biết mấy.” Lão Ưng thở dài.

Câu nói của Lão Ưng đã gợi ý cho Đa Tể một ý tưởng hay. Đúng vậy, trước đây khi Lai Nhân và Tiểu Môi Cầu rời đi, cô bé cũng rất quan tâm. Nếu cô bé thực sự hứng thú với mèo con của Trân Châu, chắc chắn sẽ có biểu hiện gì đó. Nó nói: “Hay là chúng ta để Trân Châu ở sân sau, rồi quan sát phản ứng của đứa trẻ. Nếu cô bé chủ động giúp đỡ, chúng ta sẽ để Trân Châu sinh con ở đó. Còn nếu cô bé không có phản ứng gì, chúng ta sẽ tìm nơi khác cho Trân Châu.”

“Tốt lắm, cứ làm theo cách đó!”

“Hoan hô, cuối cùng cũng giải quyết được rồi!”

“Tuyệt vời!”

“Quá tuyệt!”

Sân sau có năm cái ổ, ngoài Đa Tể, nhóm mèo còn bầu chọn Đại Lê, Hoa Hoa và Nguyên Bảo cùng chuyển đến ở. Tuy nhiên, Hoa Hoa nhường cơ hội này cho Đại Cát vì nó không quen ngủ ở chỗ khác.

Như vậy, năm cái ổ trong sân sau đã có chủ hết.

Hạ An An ngồi trên ghế sofa, ban đầu dự định xem phim tài liệu, nhưng rồi nhớ ra đã lâu không chơi máy tính bảng nên cô bé mở ứng dụng “Khách sạn Mèo”.

[Xin chúc mừng, khách sạn của bạn có thêm bốn khách trọ dài hạn, bạn có muốn xem thông tin của họ không?]

Hửm?

Trước đây khi đi học mẫu giáo, cũng có nhiều chú mèo lạ đến ở, nhưng vì chỉ ở tạm thời nên trò chơi không hiện thông báo gì, cũng không thể xem thông tin chi tiết của chúng.

Sân sau có năm cái ổ, sau khi Lai Nhân và Tiểu Môi Cầu đi, chỉ còn mỗi Đa Tể ở lại. Nhưng cô bé vẫn chuẩn bị năm cái ổ ở sân sau, để dành cho những chú mèo cần chỗ ở.

Hôm nay, trò chơi đột ngột hiện thông báo, nói có tới bốn chú mèo đến ở dài hạn?

Hạ An An không mở phần thông tin của chúng mà đi thẳng ra sân sau xem xét.

Sân sau có khá nhiều mèo, cô bé không biết đâu là bốn chú mèo mới đến.

Hạ An An ngồi trong sân, cầm máy tính bảng và mở trang thông tin của chúng.

[Tên khách trọ: Đại Lê]

[Giống: Mèo tam thể]

[Tuổi: Năm tuổi]

[Giới tính: Đực]

[Bệnh tật: Bệnh mắt]

[Ký sinh trùng: Ít]

[Độ sạch sẽ: Bình thường]

[Tình trạng tinh thần: Bình thường]

[Kết luận: Đây là một con mèo hoang khá khỏe mạnh, chỉ bị bệnh mắt nhẹ, cần nhỏ thuốc nhỏ mắt, cần tẩy giun ngoài.]

Ừm, vấn đề không lớn, diệt ve rận cô bé đã làm rồi, nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng không khó, mua thuốc trong cửa hàng tiền vàng là xong.

Cô bé nhìn sang chú mèo tam thể đang nằm bên bụi cây, nó xuất hiện vài ngày trước khi Tiểu Môi Cầu rời đi, trước đó cô bé chưa từng thấy. Có vẻ như Đại Lê chính là chú mèo này.

Cô bé lại mở thông tin của chú mèo thứ hai.

[Tên khách trọ: Đại Cát]

[Giống: Mèo ta – Màu cam]

[Tuổi: Bảy tháng]

[Giới tính: Đực]

[Bệnh tật: Không]

[Ký sinh trùng: Không]

[Độ sạch sẽ: Không tốt lắm]

[Tình trạng tinh thần: Bình thường]

[Kết luận: Con mèo này rất thân thiện, phù hợp để nuôi trong nhà, không có bệnh tật, tình trạng khá tốt, nhưng do sống lang thang nên khá bẩn, nên tắm cho nó.]

Hạ An An nhìn sang chú mèo cam nhỏ đang chơi đùa với Đa Tể, có lẽ là chú mèo cam trắng này. Nó thường xuyên xuất hiện trong sân sau cùng với Đa Tể và Hoa Hoa, không ngờ lại trở thành khách trọ lâu dài.

Cô bé vừa quan sát vừa ghi nhớ, phải tắm cho Đại Cát.

Đến chú mèo thứ ba.

[Tên khách trọ: Nguyên Bảo / Tên cũ: Kim Nguyên Bảo]

[Giống: Mèo Golden]

[Tuổi: Bảy tháng]

[Giới tính: Đực]

[Bệnh tật: Không]

[Ký sinh trùng: Không]

[Độ sạch sẽ: Bình thường]

[Tình trạng tinh thần: Rất tốt]

[Kết luận: Con mèo này rất đẹp, tính tình dính người, rất phù hợp để nuôi trong nhà, nên tìm một gia đình để nhận nuôi. Tuy nhiên, con mèo này thích ở cùng nhóm mèo hơn, khả năng muốn được nhận nuôi không cao.]

Hạ An An nhìn chú mèo Golden đang ngủ say trong ổ, hóa ra tên nó là Nguyên Bảo.

Thật đúng là trong số mấy con mèo, nó là con đẹp nhất, tính tình cũng rất dễ thương, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo rất thích nó. Cô bé không ngờ là nó lại không hề bị bệnh và còn khá sạch sẽ.

Phía sau thông tin của mỗi con mèo đều có một video. Hạ An An rất tò mò về Nguyên Bảo, cô bé đã nghe các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo kể rằng, mèo Golden rất quý, giá cả ở cửa hàng thú cưng rất đắt. Vậy mà một con mèo đắt tiền như vậy lại đi lang thang ngoài đường?

Có phải nó cũng giống Tiểu Môi Cầu, bị lạc nhà?

Trước khi xem video, Hạ An An đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tìm một gia đình mới cho Nguyên Bảo.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 67: Cảnh giác cao



Màn hình sáng lên, hiện ra một cửa hàng thú cưng sang trọng, một lứa mèo Golden vừa mới sinh. Mẹ của chúng không có nhiều sữa, những con mèo con phải cố gắng bò đến gần mẹ. Chủ cửa hàng lắc đầu nhìn một con mèo con nhỏ nhất: “Con này yếu quá, chắc không sống nổi đâu.”

Nhưng con mèo con yếu ớt này lại rất kiên cường, nó tranh giành thức ăn không hề thua kém các anh chị em của mình. Ba tháng sau, cả lứa mèo con đều lớn lên khỏe mạnh, chỉ có con mèo con yếu nhất vẫn thường xuyên ốm đau.

Khi nó lại một lần nữa ốm nặng và rơi vào hôn mê, chủ cửa hàng nghĩ rằng không thể cứu được nó nữa, nên đã vứt nó ra ngoài để tiết kiệm tiền thuốc.

Lúc này, một chú mèo lông dài, râu ria bạc phơ đi qua cửa hàng thú cưng, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt. Nó không do dự, đi vào bên trong, sau khi xác nhận con mèo con vẫn còn sống, lập tức cắn lấy và mang nó đến nơi an toàn. Nhiều con mèo lang thang tự kiếm ăn cũng khá vất vả, nhưng vẫn cố gắng mang ít thức ăn về chỗ nó đang nương thân. Đây là một kho hàng bỏ hoang, ở đây cũng có không ít con mèo con khác. Rất nhanh chóng, con mèo con đã hồi phục sức sống nhờ ý chí mãnh liệt và từ đó trở thành một thành viên của nhóm mèo hoang.

Xem xong đoạn video hoạt hình, Hạ An An mới hiểu ra rằng, Nguyên Bảo không phải là một con mèo nhà bị lạc mà là giống mèo được cửa hàng thú cưng nhân giống để bán.

Người chủ cửa hàng thú cưng độc ác đến mức không chịu chữa bệnh cho nó mà còn vứt nó đi khi nó còn chưa chết hẳn.

Dù là sau khi chữa khỏi vẫn có thể bán lấy tiền, họ cũng không muốn tốn chút tiền thuốc men nào!

Hạ An An vốn là một người ít khi tức giận, nhưng lần này cô bé thực sự rất giận!

Cô bé quyết định từ nay về sau sẽ đối xử tốt với Nguyên Bảo hơn, tuổi thơ của nó thật đáng thương.

Tình trạng của ba con mèo kia đều không tệ, chỉ có một vài vấn đề nhỏ và dễ giải quyết.

Cuối cùng cũng đến lượt con mèo thứ tư.

[Tên khách trọ: Trân Châu]

[Giống: Mèo Mỹ lông ngắn]

[Tuổi: Hai tuổi]

[Giới tính: Cái]

[Bệnh tật: Suy dinh dưỡng nhẹ]

[Ký sinh trùng: Ít]

[Độ sạch sẽ: Bình thường]

[Tình trạng tinh thần: Không tốt]

[Lưu ý khác: Mèo cái này đã mang thai, sẽ sinh con trong vòng một tuần!]

[Kết luận: Mèo cái này đã mang thai, cần được chăm sóc đặc biệt, sau khi sinh cần cung cấp thức ăn giàu dinh dưỡng và chỗ ở an toàn, ấm áp.]

Khi xem thông tin của ba con mèo đầu tiên, Hạ An An vẫn rất bình tĩnh. Nhưng khi đọc đến thông tin của con mèo cuối cùng, cô bé đã bật dậy khỏi ghế và đi đi lại lại trong sân.

Mang thai?

Vậy là con mèo tên Trân Châu này đã có mèo con trong bụng rồi?

Hơn nữa… sắp sinh ở ngay trong sân sau nhà cô bé?

Hạ An An vừa đi vừa tìm kiếm tất cả những con mèo trong sân sau. Cô bé không biết mèo Mỹ lông ngắn trông như thế nào, cũng không biết Trân Châu ra sao. Mỗi khi tìm thấy một con mèo, cô bé đều cúi xuống xem bụng của nó.

Đại Cát nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy đang tìm gì vậy?”

Hoa Hoa cũng ngơ ngác: “Không biết…”

Cuối cùng, Hạ An An đi đến một góc, nơi có một con mèo khá béo đang nằm. Toàn thân nó đen tuyền, màu đen rất đẹp.

Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng cô bé vẫn nghĩ con mèo này đáng nghi nhất. Mặc dù trông nó giống một con mèo đen bình thường, nhưng bụng của nó lại to hơn so với những con khác, rất có thể là đã mang thai.

“Trân… Châu?” Hạ An An thử gọi tên nó.

Trân Châu vốn rất nhút nhát, chưa từng quen sống cùng con người, lại sắp sinh nên khá nhạy cảm. Nhưng khi nghe thấy cô bé gọi tên mình, nó vội vàng đáp lại một tiếng.

Hạ An An hơi ngạc nhiên, hóa ra con mèo đen này chính là mèo Mỹ lông ngắn.

Ngoài hình dạng khuôn mặt và thân hình, nó cũng không khác gì các con mèo khác.

Hơn nữa, mèo đen rất phổ biến trong số những con mèo hoang, tại sao lại là giống mèo Mỹ lông ngắn?

Hạ An An ngồi xổm trước mặt Trân Châu, quan sát kỹ nó. Con mèo này trông rất hiền lành, cô bé vươn tay v**t v* đầu nó, Trân Châu cũng không kháng cự mà kêu meo meo một tiếng rất nhẹ nhàng.

Sau khi quan sát một lúc, Hạ An An đứng dậy, cầm máy tính bảng vào nhà.

Những con mèo khác luôn dõi theo Hạ An An, bây giờ chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Anh nghĩ cô bé ấy… thích tôi hay không thích tôi?” Trân Châu hỏi Đa Tể.

Nó nghe nói Đa Tể đã sống cùng cô bé rất lâu, nên hiểu rõ cô bé nhất.

Đa Tể suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô ấy không phải là một đứa trẻ bình thường, cô ấy là một… thiên thần.”

Hạ An An trở về phòng, bắt đầu tìm kiếm kỹ lưỡng trong cửa hàng vàng.

Trân Châu sắp sinh rồi, tất cả các ổ trong sân sau chỉ đủ cho một con mèo trưởng thành, nếu thêm vài con mèo con nữa thì sẽ rất chật chội.

Cửa hàng cấp 5 đã có đầy đủ các loại thuốc mà cô bé cần, nhưng còn vấn đề ổ mèo…

Cô bé ngạc nhiên khi phát hiện ra trong cửa hàng tiền vàng có mục chọn phòng sinh, nhưng rất tiếc tất cả các loại phòng sinh đều màu xám tro và không thể đặt hàng.

[Sản phẩm này thuộc loại sản phẩm giới hạn cấp 10, sau khi nâng cấp lên cấp 6 có thể dùng thử trước. Muốn mua thì hãy nhanh chóng nâng cấp lên cấp 6.]

Hạ An An thở dài, làm thế nào để nâng cấp đây? Gần đây có khá nhiều mèo đến ở, nhưng liệu có thể nâng cấp lên cấp 6 và đổi được ổ sinh trước khi Trân Châu sinh con hay không thì còn chưa chắc.

[Tăng độ nổi tiếng của mèo con cũng có thể tích lũy điểm kinh nghiệm nhanh chóng.]

Khi Hạ An An đang băn khoăn không biết phải làm sao thì hệ thống đã đưa ra gợi ý.

Nhưng độ nổi tiếng của mèo con là gì? Điều này cô bé không hiểu lắm.

Lần trước cô bé nghe thấy Chu Ngôn Thiên và thầy Quý nói về lượt xem trực tiếp, càng nhiều người xem và thảo luận thì càng nổi tiếng.

Có lẽ độ nổi tiếng là chỉ mức độ được yêu thích của mèo?

Nhưng làm thế nào để tăng độ nổi tiếng?

Hạ An An không hiểu lắm.

Mấy ngày nay cô bé thường xuyên đi dạo trong khu chung cư, xem có thể nhặt được một cái thùng carton lớn hơn không. Nếu không mua được ổ sinh trong cửa hàng tiền vàng, cô bé có thể tự làm một cái cho Trân Châu.



Thứ hai, đã đến ngày đi học mẫu giáo.

Lai Nhân đã biết Hạ An An đi học mẫu giáo và cả nhóm mèo hàng ngày đều hộ tống cô bé đến trường. Nó vốn không định đi, bởi vì sau khi trải qua cuộc sống lang thang khổ sở, ngoài nhà và sân sau, nó không dám đi đâu khác, dù chỉ là đi dạo một vòng trong khu chung cư.

Nhưng bây giờ sân sau đã có những con mèo mới, nó cũng không tiện ở lại nữa. Hơn nữa, ban ngày không có ai ở sân sau, cả người bạn nhỏ cũng đi học rồi.

Chỉ thỉnh thoảng có vài con mèo đến ăn thức ăn và uống nước, nhìn sân sau vắng vẻ như vậy, nó cảm thấy hơi buồn.

Về nhà thì cũng không có gì thú vị.

Vì vậy, hôm nay nó đã dũng cảm lên đường, muốn thử đi đến trường mầm non.

Nhưng khi đến cửa khu chung cư, nó lại bối rối không biết trường mầm non ở đâu.

Đúng lúc đó, nó nhìn thấy Sơ Bát đang chuẩn bị ra khỏi khu chung cư, liền gọi lại.

“Sơ Bát, cậu có biết trường mẫu giáo của cô bé kia ở đâu không?”

Sơ Bát dừng lại, nhìn nó với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu hỏi cái đó làm gì?”

Lai Nhân vội vàng nói: “Tôi muốn đi xem nhưng không biết đường.”

Sơ Bát do dự một lúc, có vẻ không muốn lắm, nhưng cuối cùng cũng nói: “Thôi được rồi, cậu đi theo tôi. Nói với cậu cũng chưa chắc cậu đã tìm được.”

Lai Nhân trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo.

“Tôi nghe nói không phải bọn họ phân công nhiệm vụ cho mèo à? Sao cậu cũng đi?” Trên đường đi, Sơ Bát không nói gì, Lai Nhân chủ động hỏi.

“… Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi.” Sơ Bát vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

“Ồ.”

Hai con mèo nhanh chóng đến được cổng trường mầm non. Hôm nay, ngoài Đa Tể, bốn con mèo còn lại đi làm nhiệm vụ đều là những con mèo con.

Nguyên Bảo, Trà Xanh, Dưa Hấu, Sầu Riêng.

Sơ Bát nhíu mày: “Cậu chỉ mang theo một đám nhỏ như vậy, nhỡ gặp chuyện có làm được gì không?”

Đa Tể nói: “Lão Ưng nói là sắp tới Trân Châu sẽ sinh một lứa mèo con mới, nên phải cho lũ nhỏ này ra ngoài rèn luyện nhiều hơn. Dù sao chúng cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, đưa ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt.”

Sơ Bát không nói gì nữa, chỉ nhíu mày chặt hơn.

Nó luôn là thành viên ngoài luồng của nhóm mèo, không bao giờ tham gia vào các công việc của nhóm. Tuy nhiên, nó khá đồng tình với việc nhóm mèo cùng nhau chăm sóc mèo con.

Mèo hoang khi trưởng thành chỉ cần lo cho bản thân, khi bản thân còn khó khăn thì không cần phải quan tâm đến những con mèo khác.

Nhưng đối với mèo con thì khác, nếu không chăm sóc thì nhóm mèo sẽ không thể duy trì được. Thực tế là ngay cả khi chăm sóc, tỷ lệ chết yểu của mèo con vẫn rất cao.

Những con mèo con đã sống sót như thế này, nếu được đưa ra ngoài rèn luyện, khi một tuổi sống tự lập chúng sẽ có khả năng sống sót cao hơn.

Sơ Bát không nói gì, chỉ tìm một chỗ yên tĩnh gần Đa Tể mà nằm xuống.

Lai Nhân cảm thấy hơi kỳ lạ, Sơ Bát không phải nói là chỉ ghé qua xem thôi sao… Sao lại nằm xuống rồi?

Nhưng nó cũng tìm một chỗ sạch sẽ để nằm xuống.

Ba con mèo con không phải lần đầu làm nhiệm vụ, nhưng Đa Tể vẫn kiên nhẫn dặn dò chúng.

Sơ Bát và Lai Nhân tuy chỉ đến xem nhưng cũng lắng nghe rất chăm chú.

“Lát nữa có thể các cậu sẽ cần vào lớp học, tôi sẽ tùy theo tình hình mà bảo các cậu có nên để những đứa trẻ khác lại gần hay không, và cách tương tác với bọn họ như thế nào. Nhưng nhớ rằng, mỗi lần vào trong, không được ở quá mười phút. Tôi sẽ nhắc nhở các cậu, khi nghe thấy tín hiệu thì quay lại ngay. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào hoặc có giáo viên đến gần thì cũng phải quay lại ngay.”

“Dạ!”

Mấy con mèo con đồng thanh đáp lại.

Lai Nhân thầm nghĩ, tại sao mèo lại phải vào lớp học và tiếp xúc với những đứa trẻ khác, nhưng nó biết Đa Tể rất giỏi, chắc chắn có lý do của nó nên tiếp tục quan sát.

Vừa dặn dò xong, Nguyên Bảo tinh mắt liền nói: “Báo cáo! Hôm nay bọn trẻ ra ngoài chơi sớm hơn rồi!”

Đa Tể hơi bất ngờ, nó cứ nghĩ bọn trẻ sẽ ra ngoài chơi vào buổi chiều, không ngờ lại dời sang buổi sáng.

Điều này khiến nó có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nó đã nhanh chóng thích ứng.

Buổi sáng cũng tốt, như vậy cô bé kia có thể sẽ ra ngoài chơi ngay, thay vì ngồi vẽ.

Bình thường ở nhà, buổi sáng cô bé thích xem phim tài liệu, buổi chiều thích vẽ. Giờ ở trường mẫu giáo, cô bé không xem được phim tài liệu nữa, rất có thể sẽ ra sân chơi ngay.

Đúng như Đa Tể dự đoán, hôm nay Hạ An An đã cùng với những đứa trẻ khác đến sân chơi.

Đa Tể quay lại nhìn Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, hôm nay cậu chuẩn bị trước đi, nhưng đừng vội, chờ đến khi cô bé ấy đến gần rồi hãy hành động.”

Điều mà những con mèo không ngờ tới là hôm nay đến góc này lại là hai cô bé khác.

Thấy một trong hai cô bé, Đa Tể lớn tiếng cảnh báo: “Toàn thể chú ý, đề cao cảnh giác.”

Rồi lại nói với Nguyên Bảo đang định trèo qua hàng rào: “Đừng đi ra, chờ đã.”

Tất cả các con mèo đều hạ thấp người, nấp trong bụi rậm quan sát hai cô bé bên ngoài.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 68: Cô bé may mắn nhất



Những con mèo khác có thể không biết, nhưng Nguyên Bảo đã thực hiện nhiệm vụ này nhiều lần rồi, và nó nhận ra một trong hai cô bé.

Đó chính là cô nhóc đã bắt nạt đứa trẻ kia!

Lý do nó nhớ cô nhóc là vì mỗi lần anh Đa Tể gặp cô nhóc, anh ấy đều tỏ ra cảnh giác và như thể đang đối mặt với một kẻ thù.

Lúc này, Nguyên Bảo cũng nghiến răng ken két, dựng lông tớn lên nhìn chằm chằm vào hai bóng người đó.

Lai Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được hai cô bé này chắc chắn có mâu thuẫn với đứa trẻ kia.

Nó cũng hạ thấp người, trốn kỹ.

Lúc này, Tịch Tiểu Tuyết và Du Tư Bội vừa ra khỏi lớp học đã lập tức đến góc mà Hạ An An thường chơi với mèo.

Hôm nay bọn họ là những người đến sớm nhất, Du Tư Bội vốn nghĩ Tịch Tiểu Tuyết rất tự tin, chúng chỉ cần đến trước là sẽ thấy mèo, không ngờ ở đây lại không có con mèo nào cả.

“Mèo đâu? Hôm nay sao không có con mèo nào vậy?” Du Tư Bội thất vọng nói.

Tịch Tiểu Tuyết cũng không giấu được vẻ thất vọng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là do hôm nay hoạt động vào buổi sáng nên mèo mới không đến.

Nhưng cô nhóc không muốn bỏ cuộc, nói: “Du Tư Bội, cậu xem này, hôm nay tớ mang theo thức ăn cho mèo. Mèo rất thích ăn loại này, những con mèo hoang bên ngoài chắc chắn rất đói, nếu gần đây có mèo, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn này chắc chắn sẽ đến thôi!”

Du Tư Bội kinh ngạc nói: “Tịch Tiểu Tuyết, cậu thật tuyệt vời, cậu lấy thức ăn cho mèo ở đâu vậy?”

“Gần nhà tớ có một cửa hàng thú cưng, chủ cửa hàng tặng tớ.”

Nói xong, Tịch Tiểu Tuyết lấy từ trong cặp ra một túi nilon, bên trong có một nửa túi thức ăn cho mèo, cô nhóc đổ thức ăn ra dưới gốc tường, ngẩng đầu nhìn lên hàng rào.

Trước đây, mèo thường nhảy qua hàng rào này vào. Cô nhóc không biết phải chờ bao lâu thì mèo mới đến.

Vu Khiết đến sau cùng, đứng cạnh hai người kia cùng chờ.

Không lâu sau, Hạ An An, Emi và Chu Ngôn Thiên cũng đến đây.

Tịch Tiểu Tuyết quay đầu lại thấy Hạ An An thì nói: “Vô ích thôi, hôm nay không có con mèo nào đến cả, bọn tớ đã đặt thức ăn cho mèo rồi mà vẫn không có con nào, các cậu về đi.”

Emi có chút thất vọng: “A… Hôm nay không có mèo à? Vậy mà các cậu còn ở đây chờ.”

Thực ra trong lòng Tịch Tiểu Tuyết đã có một kế hoạch nhỏ, chỉ cần nói với Hạ An An là không có mèo, chắc chắn cô bé sẽ rời đi. Nếu lát nữa thức ăn của Tịch Tiểu Tuyết mà dụ được mèo đến, thì chỉ có bản thân và bạn bè của cô nhóc chơi với mèo thôi!

Bọn họ không hề hay biết, lúc này Hạ An An đang khẽ động tai. Cô bé không nói gì, chỉ quay người rời đi, tìm một góc khác để ngồi.

Emi cũng theo Hạ An An đến góc đó, nơi này thường có nhiều bạn nhỏ chơi vì có cầu trượt.

Nhưng vì nhiều bạn đã biết góc kia có mèo nên đều tụ tập ở đó, còn cái cầu trượt này hôm nay lại không có ai chơi.

“An An, chúng mình chơi cầu trượt nhé?” Emi đề nghị.

Hạ An An rất ít khi tham gia các hoạt động ngoài trời, cô bé chưa từng đến góc này, nhưng hôm nay lại không từ chối, gật đầu đồng ý và cùng Emi chơi cầu trượt.

Đa Tể phát hiện ra đứa trẻ con người đã đổi chỗ, liền nói với Dưa Hấu và Trà Xanh: “Hai cậu ở lại đây canh chừng, trốn kỹ vào, dù họ có đặt bất kỳ loại thức ăn nào thì cũng đừng vào và đừng ăn. Có chuyện gì thì đến báo cáo với tôi.”

Hai con mèo con gật đầu: “Dạ!”

“Những con mèo còn lại đi theo tôi, chúng ta qua bên kia.”

Vậy là Đa Tể cùng Nguyên Bảo, Dưa Dấu, Sơ Bát và Lai Nhân đi sang phía Hạ An An.

Tịch Tiểu Tuyết chờ một lúc lâu, tính kiên nhẫn sắp hết, cô nhóc bắt đầu kêu meo meo giả tiếng mèo về phía ngoài lan can.

“Meow~”

“Meow~” Du Tư Bội cũng bắt chước theo.

Vu Khiết nói: “Thôi đi, hôm nay chắc là không có mèo đâu, bọn mình qua bên kia đá cầu đi?”

Lúc này, Tịch Tiểu Tuyết quyết tâm, lại lấy từ trong cặp ra một gói cá khô, mở ra lấy một miếng nhỏ rồi ném ra ngoài.

Du Tư Bội rất ngạc nhiên: “Tiểu Tuyết, hôm nay cậu mang theo nhiều đồ ăn cho mèo thế?”

Tịch Tiểu Tuyết nói: “Đúng rồi, tớ không tin là nếu gần đây có mèo mà lại chịu được cá khô thơm ngon như thế này!”

Lúc này, miếng cá khô mà cô nhóc ném ra vừa hay trúng đầu Sầu Riêng. Nó lắc đầu, nhìn vào “vật thể lạ” này, ngửi thử, hóa ra là một miếng cá khô!

Trà Xanh vội vàng ấn nó lại: “Cậu quên lời anh Đa Tể dặn rồi à? Cái này không được ăn!”

Sầu Riêng: “Tôi biết mà! Tôi chỉ muốn biết đây là cái gì thôi.”

Trà Xanh: “Thức ăn xuất hiện một cách kỳ lạ, lại còn là cá khô nữa, lạ quá! Chúng ta có nên báo cáo với anh Đa Tể không?”

Sầu Riêng suy nghĩ một lúc: “Chờ thêm một chút nữa, xem cô nhóc kia còn định làm gì.”

Sau khi ném miếng cá khô ra, Tịch Tiểu Tuyết nghiêng tai lắng nghe, cô nhóc nghe thấy một tiếng kêu meo meo rất nhỏ.

Cô nhóc mừng rỡ, vội vàng nói với Du Tư Bội và Vu Khiết: “Thật sự có mèo đấy! Chúng đang trốn trong bụi rậm bên kia!”

Du Tư Bội vốn không muốn chờ nữa, cô bé chỉ muốn đi đá cầu với Vu Khiết, nhưng nghe Tịch Tiểu Tuyết nói vậy thì lại do dự.

“Thôi được rồi, vậy chúng ta chờ thêm một lúc nữa.”

Lúc này, Đa Tể cùng mấy con mèo khác đã đến khu vực gần Hạ An An và ẩn nấp trong bụi rậm.

Lai Nhân cũng hiểu ra, chủ động hỏi: “Đa Tể, có phải cậu muốn cho mèo vào trong, chơi với đứa bé đó, rồi khiến cho mấy đứa trẻ khác đều ghen tị với cố ấy, có thể chơi cùng cô ấy không?”

Nó dù sao cũng là mèo nhà, mấy cái lòng vòng này nó sao lại không hiểu chứ, chỉ cần nhìn một cái là hiểu ngay.

Đa Tể nhìn về phía Lai Nhân với vẻ mặt có phần khâm phục: “Đúng vậy, chính là như thế.”

Lai Nhân ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói: “Nhiệm vụ như vậy, tôi cũng có thể hoàn thành, phải biết rằng, trẻ con ngoài thích mèo con, cũng thích loại mèo có giá trị nhan sắc cao như tôi, muốn đạt được mục đích, nhất định phải khiến cho mấy đứa trẻ đó ghen tị với cô bé.”

Mèo bình thường làm sao có thể kéo thù hận được chứ?

Đa Tể và Sơ Bát trao đổi một ánh mắt đầy bất lực, nhưng hai con mèo đều cảm thấy thật ra những gì Lai Nhân nói cũng rất có lý.

Loại chuyện này để nó đi làm quả thật là tương đối thích hợp.

“Được rồi, cậu vào thử xem, nhưng nhớ là nhất định không được công kích những đứa trẻ khác, cũng đừng gây rắc rối gì cho đứa trẻ kia.”

“Yên tâm đi!”

Thế là, Lai Nhân nhảy vào trong.

Đa Tể quay đầu nhìn về phía Sơ Bát: “Hay là cậu cũng đi? Dù sao cậu cũng là mèo Anh lông ngắn, không nói cái khác, thường xuyên tắm rửa nên người cũng khá sạch sẽ. Cậu cũng phù hợp với yêu cầu.”

Sơ Bát liếc nó một cái: “Ừm hừm.”

Đa Tể: “…”

Ừm hừm nghĩa là gì?

Đồng ý hay không đồng ý?

Nguyên Bảo chủ động xin xỏ: “Anh Đa Tể, em cũng rất sạch sẽ, em cũng phù hợp với yêu cầu!”

Đa Tể: “Cậu đợi chút đã.”

Lai Nhân sau khi vào trong trường mầm non, không vội hành động ngay, mà trước tiên là trốn ở góc quan sát xung quanh, xác nhận xung quanh an toàn rồi mới chạy một mạch lên cầu trượt, lúc này Hạ An An vừa mới trèo lên cầu trượt, còn Emi thì vừa trượt xuống, đang ở dưới chờ cô bé.

Hạ An An nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.

“Lai… Nhân?”

Từ lúc Lai Nhân nhảy vào cô bé đã biết là có mèo ở gần đó rồi, chỉ là nghe tiếng động, cô bé tưởng là Đa Tể đến, không ngờ lại là Lai Nhân!

Lai Nhân chạy một mạch đến bên cạnh An An, trực tiếp chui vào lòng cô bé.

Hạ An An ôm lấy Lai Nhân, hỏi: “Xuống… sợ không?”

Lai Nhân bám lấy quần áo của Hạ An An, sau đó An An ôm lấy Lai Nhân, cùng trượt xuống cầu trượt.

Cảnh tượng này được Emi nhìn thấy, cô bé vui vẻ vỗ tay reo hò ở dưới cầu trượt: “Oa, An An cậu giỏi quá!”

Sau khi tiếp đất, An An ôm lấy Lai Nhân kiểm tra một lượt, xác nhận nó an toàn rồi mới buông ra, còn không quên dùng tay nhỏ giúp nó chải chuốt lại bộ lông bị rối.

Hạ An An và Lai Nhân cũng coi như đã ở bên nhau một khoảng thời gian không ngắn, nó rất yêu cái đẹp, không thích bộ lông của mình bị làm rối rung, điểm này cô bé rất rõ.

Lúc này Emi mới nhìn rõ con mèo trắng này.

“Trời ơi! Sao nó đẹp thế này!?” Emi nhìn đến ngây người, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào đẹp đến vậy, bộ lông trắng muốt, không có một sợi lông tạp nào, đôi mắt là hai màu, lúc nhìn người ta có một loại sức hút kinh người, nó vừa đi mấy bước, dáng vẻ vô cùng tao nhã, khiến người ta không nhịn được mà cứ nhìn nó mãi.

Lai Nhân đi được vài bước, đã khiến trái tim của Emi tan chảy.

Nếu như nói con mèo Golden trước đó là ngốc nghếch dễ thương, con mèo Cam là lạnh lùng kiêm đáng yêu, thì con mèo trắng này chính là vẻ đẹp thuần túy!

Cô bé không thể tìm ra được từ ngữ chính xác nào để miêu tả con mèo trắng trước mặt, chỉ biết là nó đẹp hơn bất kỳ con mèo nào cô bé từng gặp!

“Tớ… Tớ có thể…” Emi có hơi ngại ngùng mở lời, dường như chính bản thân cô bé cũng cảm thấy yêu cầu này của mình rất vô lễ, rất quá đáng.

“Tớ có thể cũng giống như cậu, ôm nó trượt cầu trượt không?”

Hạ An An nhìn về phía Lai Nhân.

Lai Nhân giống như Đa Tể, có thể hiểu được một số lời nói của con người, điều này cô bé đã phát hiện ra từ lâu.

Lai Nhân nghiêng đầu, kiêu ngạo kêu “ư ư” hai tiếng.

Rõ ràng là từ chối, Hạ An An tiếc nuối lắc đầu.

Emi lại hỏi: “Vậy… Vậy tớ có thể ôm nó như thế này được không, hoặc là sờ nó một cái cũng được.” Cô bé cũng nhận ra yêu cầu của mình có phần quá đáng, vội vàng hạ thấp tiêu chuẩn.

Hỏi xong cũng cùng Hạ An An nhìn về phía con mèo trắng đó, lần này con mèo trắng đó lại quay đầu nhìn cô bé, biểu tình không còn kháng cự như lúc nãy.

“Nó… Nó đồng ý rồi sao?” Emi kích động hỏi.

Hạ An An gật đầu.

Emi vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhỏ về phía Lai Nhân.

Hạ An An không quên nhắc nhở: “Nhẹ… một chút!”

Emi nhẹ nhàng v**t v* Lai Nhân, miệng lẩm bẩm: “Mèo trắng nhỏ, em thật sự rất đẹp, sao em lại đến trường mẫu giáo của bọn chị? Trước đây sao chị chưa từng nhìn thấy em? Em cũng là bạn của An An sao?”

Cô bé thật sự biến thành người nhiều lời.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên cũng đi tới, cậu bé từ xa đã nhìn thấy Lai Nhân.

Cậu bé lần đầu tiên nhìn thấy Lai Nhân là ở nhà của Quý đại thần, lúc đầu cậu bé còn tưởng rằng Quý đại thần vốn dĩ đã nuôi Lai Nhân, sau này nghe người ta tám chuyện mới biết hóa ra Lai Nhân là mèo hoang, sau khi được Hạ An An cứu trợ mới được tặng cho thầy Quý nhận nuôi.

“Ồ, đây không phải là Lai Nhân sao?”

“Lai Nhân? Vậy con mèo trắng này tên là Lai Nhân? Cậu cũng biết à?” Emi phấn khích hỏi.

“Ừ, nó là con mèo mà thầy giáo dạy piano của tớ và An An nuôi, rất thông minh đấy.” Chu Ngôn Thiên nói xong cũng có chút tò mò, Lai Nhân đã đến trường mẫu giáo bằng cách nào.

Cậu bé cũng ngồi xổm xuống muốn v**t v* Lai Nhân, bình thường ở nhà thầy Quý, Lai Nhân chưa bao giờ chịu để ý đến cậu bé.

Hôm nay mặc dù biểu cảm của nó vẫn có chút không vui, nhưng lại ngoan ngoãn đứng yên, không nhảy ra ngay.

Chu Ngôn Thiên như ý nguyện sờ được vào đầu Lai Nhân.

“Oa! Thật sự sờ được!” Chu Ngôn Thiên cũng không nhịn được reo lên.

Phải biết rằng, con mèo này là bảo bối của thầy Quý, bình thường bản thân thầy Quý muốn sờ nó cũng rất khó, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi đó cho cậu bé v**t v*. Đãi ngộ này… thật sự quá bất ngờ.

Rất nhiều đứa trẻ nhìn thấy Lai Nhân, chạy về phía góc này.

“Oa, các cậu mau xem này. Con mèo trắng này đẹp quá!”

“Trước giờ chưa bao giờ thấy con mèo trắng này, con mèo Cam lần trước đâu rồi?”

“Tớ cũng thích con mèo Cam hơn, nhưng con mèo trắng này ngoan và đẹp thật đấy!”

“Các cậu có thấy mắt nó không? Hai mắt nó còn có màu khác nhau nữa!”

“Con mèo Golden đã đến chưa vậy, tớ nhớ nó quá!”

Các bé đều tụ tập xung quanh Lai Nhân, muốn chơi với nó.

Nhưng thời gian mà Đa Tể đã hẹn trước đó đã đến, Lai Nhân nghe thấy tín hiệu từ bên ngoài hàng rào, thời gian của nó đã hết, nó không thể ở lại đây quá lâu, lập tức quay đầu nhảy ra khỏi hàng rào, biến mất khỏi tầm mắt của các bé.

“A… Sao lại đi nhanh thế…”

“Chơi thêm một lúc nữa đi!”

“Chưa biết lần sau có thể nhìn thấy con mèo trắng này nữa không, tiếc quá!”

Emi tự hào nói: “Tớ và Chu Ngôn Thiên đều đã sờ được nó đấy! Mới vừa nãy thôi!”

Bọn trẻ đều rất ngưỡng mộ: “Emi cậu may mắn quá!”

Emi lại nói: “May mắn nhất vẫn là Hạ An An, cậu ấy còn ôm Lai Nhân cùng trượt cầu trượt nữa.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 69: Con mèo nào cũng thích cậu ấy



Còn có thể ôm mèo trượt cầu trượt, các bạn nhỏ nghe xong suýt nữa thì ghen tị phát điên, đây là tư thế vuốt mèo mà bọn họ chưa từng có.

“An An, cậu cũng quen con mèo này à?”

Hạ An An gật đầu.

“Các cậu làm quen với nhau như thế nào vậy?”

“Đúng rồi, con mèo đẹp như vậy, làm sao mà cậu quen được?”

“Kể cho bọn tớ nghe chút đi…”

Lúc này, Sơ Bát đang định nhảy vào thay ca, Đa Tể nghe thấy câu hỏi của các bạn nhỏ thì ngăn nó lại: “Cậu chờ đã.”

Hạ An An khi đối mặt với nhiều người, khó khăn trong việc nói chuyện khá nghiêm trọng.

Nhưng khi nghĩ đến gợi ý trong trò chơi, tăng mức độ nổi tiếng của các con mèo, có thể giúp tích lũy kinh nghiệm để nhanh chóng nâng cấp.

Cô bé muốn đổi căn phòng sinh cho Trân Châu, vậy nên cô bé cố gắng sắp xếp ngôn ngữ.

“Trời lạnh… Nó ở nhà tớ, sân sau… Bây giờ… Thầy dạy đàn piano… Đã nhận nuôi.”

Hạ An An miêu tả một cách khó nhọc, chỉ là khả năng ngôn ngữ của cô bé thực sự quá kém, các bạn nhỏ nghe không hiểu nhiều.

Chu Ngôn Thiên một lần nữa đóng vai phiên dịch nhỏ của cô bé: “Ý của An An là, lần đầu tiên cậu ấy gặp Lai Nhân là ở sân sau nhà mình, hôm đó trời lạnh, con mèo này lẻn vào sân nhà cậu ấy, sống trong cái ổ mà cậu ấy chuẩn bị cho mèo hoang, sau đó chơi với nó một thời gian, vì nghĩ rằng nên tìm cho nó một ngôi nhà, nên đã tặng nó cho thầy giáo dạy đàn piano của tớ và cậu ấy, bây giờ nó là mèo của nhà thầy ấy.”

Các bạn nhỏ giờ đã hiểu.

“Oa, giỏi quá! An An, cậu đã cứu nó phải không? Vậy nên nó nhìn thấy cậu mới thân thiết như vậy!”

“Tặng cho thầy dạy đàn piano của cậu à, An An cậu đang học đàn piano hả?”

“Trùng hợp thật, mẹ tớ cũng cho tớ học đàn piano, cậu tập được bài nào rồi?”

“Chẳng trách An An lại thân thiết với mèo hoang đến vậy, hóa ra trước đây đã cứu chúng!”

“Hu hu, tớ cũng muốn có một chú mèo của riêng mình quá, tớ ghen tị với An An quá.”

Xung quanh An An có rất nhiều bạn nhỏ, mọi người đều đang bàn tán về câu chuyện giữa cô bé và Lai Nhân.

Bên này, Tịch Tiểu Tuyết vẫn kiên trì ngồi ở góc cũ, cô nhóc cầm theo thức ăn cho mèo và cá khô nhưng vẫn không thấy con mèo nào.

Vu Khiết và Du Tư Bội đã nhiều lần đề nghị thôi không đợi nữa, nhưng Tịch Tiểu Tuyết vẫn khăng khăng ở đây nhất định sẽ có mèo, lúc nãy cô nhóc nghe thấy tiếng động rồi, đợi thêm một chút nữa chắc chắn sẽ gặp được.

Hai cô gái ngồi xuống đất chờ đợi trong sự chán nản.

Đúng lúc đó, bên kia sân chơi có tiếng động, các bạn nhỏ đều chạy qua, Du Tư Bội cũng vội vàng chạy theo xem, một lúc sau liền chạy lại hào hứng nói: “A, Tiểu Tuyết, Vu Khiết, hai cậu không thấy à, lúc nãy bên kia có một con mèo trắng rất đẹp, không giống mèo hoang chút nào, đẹp lắm!”

Vu Khiết vươn cổ: “Ở đâu ở đâu?”

Du Tư Bội thở dài nói: “Muộn rồi, lúc tớ qua cũng muộn, chỉ nhìn thấy một lát, chưa kịp lại gần nó đã chạy mất rồi.”

Vu Khiết thất vọng nhìn Tịch Tiểu Tuyết: “Tớ đã bảo là không cần đợi mà, hôm nay Hạ An An không ở đây, mèo thấy cậu ấy không ở đây chắc cũng sẽ không đến, thấy chưa, tớ nói đúng chứ, hôm nay Hạ An An ở bên kia, mèo cũng theo sang đấy.”

Du Tư Bội hơi chua chát nói: “Tớ nghe nói hôm nay An An còn bế con mèo trắng đó cùng trượt cầu trượt nữa.”

Tịch Tiểu Tuyết nghe thấy bên kia có mèo, bản thân ở đây đợi lâu như vậy đã rất thất vọng rồi, hôm nay cô nhóc còn tiêu tiền tiêu vặt của mình mua cá khô cho mèo mà vẫn không thu hút được con mèo nào, trong khi Hạ An An lại dễ dàng có mèo để v**t v*. Cô nhóc không hiểu tại sao lại như vậy.

Vu Khiết đứng dậy, phủi mông một cái: “Đừng đợi nữa, mèo sẽ không đến đâu.”

Tịch Tiểu Tuyết không chịu thua, mắt cô nhóc đỏ hoe: “Các cậu đi thì đi, tớ vẫn sẽ đợi, các cậu cứ chờ xem, lúc nãy mèo chỉ là chưa ngửi thấy mùi cá khô thôi, đợi chúng ngửi thấy sẽ đến ngay.”

Lúc này, những bạn nhỏ bên kia sân chơi lại reo lên một tiếng.

“Oa, lại có một con mèo nữa vào rồi!”

“A a a, là mèo lông xám, là mèo lông xám nè!”

“Con mèo nhỏ dễ thương quá, trông nó thông minh quá!”

“Con mèo nhỏ dễ thương này từ đâu ra vậy, dạo này trường mầm non của chúng mình có nhiều mèo quá!”

“An An, cậu có biết con mèo này không? Có phải cũng là bạn của cậu không?”

Du Tư Bội không chịu được nữa: “Tiểu Tuyết tự đợi đi, tớ qua kia xem.”

Vu Khiết cũng không do dự đứng dậy: “Tớ cũng đi.”

Cả hai đều chạy về phía đó, Tịch Tiểu Tuyết cũng rất háo hức, ngoài mèo Ragdoll, giống mèo mà cô bé thích nhất là Golden và mèo Anh lông ngắn, mấy hôm trước đã xuất hiện một chú mèo Golden rồi, hôm nay lại có cả mèo Anh lông ngắn nữa!

Cô nhóc cũng nhìn về phía cầu trượt, lẩm bẩm: “Không đúng mà, khứu giác của mèo Anh lông ngắn rất nhạy bén, không lý nào chúng lại không ngửi thấy mùi cá khô trên tay mình chứ!”

Nói xong, cô nhóc lại ném một miếng cá khô vào bụi rậm sau hàng rào.

Lúc này Dưa Hấu không chịu được nữa, nói: “Trà Xanh, cậu ở đây đợi, tôi đi nói với anh Đa Tể một tiếng.”

“Ừ, cậu cẩn thận nhé.”

Đa Tể nghe thấy chuyện này, nhìn về phía góc đó, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: “Các cậu làm rất đúng, dù cô nhóc kia có ném cho các cậu thức ăn gì đi nữa, cũng tuyệt đối đừng ăn, cũng đừng đi ra ngoài, cứ ở yên đó.”

Lúc này, trong trường mầm non, Sơ Bát đã trở thành ngôi sao sáng, các bạn nhỏ đều vây quanh nó.

Không thể không nói, bình thường trong bầy mèo, Sơ Bát không được chú ý lắm, nhưng một khi ở trong đám đông, tính cách hướng ngoại của con mèo này lập tức được thể hiện rõ ràng.

Khi lũ trẻ cùng nhau chạy tới, nó lập tức chạy trốn, nhảy lên chỗ cao.

Khi chúng lại gần, nó lại đổi sang một vị trí không quá gần cũng không quá xa, làm đi làm lại vài lần như vậy, khoảng cách giữa các bạn nhỏ bị kéo giãn ra, rồi nó lại chọn ngẫu nhiên một bạn nhỏ trong số đó để tương tác.

“Sơ Bát, đó là Sơ Bát!” Chu Ngôn Thiên hào hứng gọi.

Cậu bé không ngờ rằng, hôm nay ngoài Lai Nhân, cậu bé còn nhìn thấy Sơ Bát ở trường mầm non nữa.

“Tiểu Thiên, cậu biết con mèo này à?”

“Đúng rồi, nó cũng là mèo nhà ở khu dân cư Hạnh Phúc nhà tớ, nhà nó ở ngay tầng dưới nhà tớ, ngày nào tớ cũng nhìn thấy nó.”

“Vậy cậu giúp tớ gọi nó lại đây được không?” Một bé gái nài nỉ.

Chu Ngôn Thiên: “…”

Cậu bé không có khả năng này đâu, bình thường Sơ Bát rất ghét cậu ấy mà.

“Thôi, chuyện này tớ không làm được đâu, chắc chỉ có An An mới gọi được nó thôi.”

Lúc này Sơ Bát đã lăn lộn một vòng trong lòng Hạ An An rồi.

Lúc này, Du Tư Bội và Vu Khiết đi tới.

“Bọn tớ cũng muốn chơi với con mèo này!”

Du Tư Bội nói xong liền đuổi theo Sơ Bát, động tác rất lớn, khiến Hạ An An lo lắng, cô bé vội vàng nói: “Cẩn… Cẩn thận nhé! Đừng có… giẫm vào nó!”

Nhưng Du Tư Bội lại quá phấn khích, sắp đuổi kịp Sơ Bát rồi, làm sao cô nhóc bỏ qua được.

Vừa lúc cô nhóc cúi xuống định v**t v* Sơ Bát, thì Sơ Bát lại nhảy một cái thật nhẹ nhàng vòng một vòng, rồi quay trở lại bên cạnh Hạ An An, quay đầu lại nhìn Du Tư Bội một cái đầy khiêu khích.

Lúc nãy Đa Tể đã nói với nó rằng có một cô bé đã từng bắt nạt Hạ An An, và nó vừa quan sát thấy, hai cô bé mới đến này có vẻ thân thiết với người đó.

Bắt nạt người khác không phải là việc tốt, nó không muốn chơi với những người như vậy.

Sơ Bát tiếp tục tương tác với các bạn nhỏ khác, nhưng lại cố tình tránh xa Du Tư Bội và Vu Khiết.

Cuối cùng Tịch Tiểu Tuyết cũng không chịu được nữa, cô nhóc ngồi đó lâu như vậy mà không thấy con mèo nào, hai người bạn cũng đã đi rồi, ngồi chờ cũng chán, thêm vào đó là sự hấp dẫn của con mèo Anh lông ngắn, nên cô nhóc cũng lặng lẽ đi tới.

Lúc này, con mèo Anh lông ngắn đang ở ngay gần cô nhóc, Tịch Tiểu Tuyết chợt nảy ra ý hay, lấy ra miếng cá khô.

“Mèo con ơi, meo meo, ở đây có cá khô này!”

Sơ Bát quay đầu lại nhìn, thấy cô nhóc đã từng bắt nạt Hạ An An đang cầm miếng cá khô trong tay, vừa gọi vừa lặng lẽ tiến lại gần, nó lập tức cau mày, quay đầu bỏ đi, lại đến bên một bạn nhỏ khác, rồi cọ cọ thân mật vào người bạn đó.

Tịch Tiểu Tuyết sững sờ, không cam tâm đuổi theo, nhưng đi theo mãi, Sơ Bát gặp bạn nhỏ nào cũng tương tác một chút, chỉ có cô nhóc là bị bỏ qua hết lần này đến lần khác.

Kể cả khi cô nhóc cầm cả miếng cá khô cũng vô dụng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Sơ Bát cũng nhảy ra ngoài.

Nguyên Bảo hỏi: “Anh Đa Tể, em cũng vào luôn được không?”

Đa Tể suy nghĩ một lúc: “Không cần đâu, chúng ta ở đây canh chừng là được rồi.”

Mặc dù sân chơi toàn là trẻ con, nhưng dù sao đây cũng là trường mầm non, là nơi tập trung của con người, nếu quá nhiều mèo vào, ở lại quá lâu, rất dễ thu hút sự chú ý của con người.

Ban đầu nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng là bảo vệ đứa trẻ con người đó, chỉ cần cô bé không gặp nguy hiểm là được rồi, còn việc giúp cô bé cải thiện mối quan hệ với bạn bè thì tùy theo tình hình mà làm.

Sơ Bát cũng nói: “Tôi nghĩ vậy là đủ rồi, vừa rồi đã đủ thu hút sự chú ý, hơn nữa tôi khuyên không nên đi vào mỗi ngày, vì bây giờ đã có bạn nhỏ ở góc chờ rồi, nếu bọn họ nói với cô giáo, đặt bẫy bắt thì sẽ rất nguy hiểm. Tuần này các cậu hãy ẩn mình đi, đừng vào nữa.”

Các bạn nhỏ đều vui vẻ cười nói, hào hứng thảo luận.

“A a a, vừa rồi tớ đã chạm vào con mèo xám rồi!”

“Tớ cũng chạm rồi, Chu Ngôn Thiên nói con mèo đó tên là Sơ Bát, nó dễ thương quá!”

“Vừa rồi nó còn trượt cầu trượt nữa, các cậu có thấy không?”

“Thấy rồi thấy rồi! Thật là thần kỳ, mèo mà lại biết trượt cầu trượt!”

“An An, Sơ Bát thân với cậu quá, cậu cũng biết nó à?”

Hạ An An gật đầu.

Cô bé không thân với Sơ Bát lắm, dù sao Sơ Bát cũng có nhà, chưa bao giờ vào sân sau ở, tuy nhiên, nó thường xuất hiện gần nhà cô bé, có vẻ khá thân thiết với Đa Tể.

“Tớ vẫn thích Lai Nhân nhất!”

“Tớ thích mèo màu cam!”

“An An, mèo Cam có tên không? Mèo Cam tên gì?”

Hạ An An kiên nhẫn trả lời: “Đa Tể.”

“Còn con mèo Golden thì sao?”

“Nguyên… Bảo.”

Như vậy, vì sự xuất hiện của mấy con mèo nhỏ mà cả lớp đều rất thích nói chuyện với An An, cũng không để ý đến việc cô bé nói chuyện có hơi chậm, dù cô bé nói khó khăn một chút, mọi người cũng rất sẵn lòng nói chuyện với cô bé về những con mèo.

Bởi vì mọi người đều phát hiện ra, mặc dù An An ít nói nhưng cô bé biết rất nhiều về mèo, đây là điều mà những người khác không biết.

Điều này khiến Tịch Tiểu Tuyết rất tức giận, những người khác không phát hiện ra, chỉ có ba người họ biết, hôm nay tất cả các bạn nhỏ ở sân chơi đều chạm vào con mèo Anh lông ngắn, chỉ có ba người họ là không chạm được.

Du Tư Bội nhỏ giọng nói: “Các cậu có cảm giác, con mèo Anh lông ngắn đó cố ý không? Có mấy lần tớ sắp chạm vào nó rồi, mà nó lại nhảy tránh đi.”

Vu Khiết: “Tớ cũng nhận ra rồi, nó cố ý mà. Tớ cảm thấy mấy con mèo hình như đều thích Hạ An An, chẳng lẽ vì cậu ấy?”

Tịch Tiểu Tuyết: “Cậu đừng có nói linh tinh, mèo làm sao mà biết được!”
 
Back
Top Bottom