Lãng Mạn [ AP - BLH ] Hợp đồng của chủ tịch và thư kí

[ Ap - Blh ] Hợp Đồng Của Chủ Tịch Và Thư Kí
Chap 80


Ái Phương kích động ngồi bật khỏi giường.

Lan Hương vừa định bảo cô nằm xuống thì cả người đã bị một lực mạnh kéo đi.

Ái Phương bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng , ôm mạnh vô cùng khiến Lan Hương có chút khó thở: "Chị đang làm cái gì?

Coi chừng vết thương!"

"Tại sao lại lo cho Phương ?"

Ái Phương không màng đến lời của nàng , chỉ tham lam ngửi mùi hương tưởng như đã lâu lắm rồi mới gặp lại, hôn lên cổ nàng , ôm chặt nàng ...

Lan Hương đỏ mặt, muốn đẩy cô ra lại không xong, sau một lúc, mặt nàng càng nóng càng đỏ hơn nữa, ngại ngùng thật lâu trong sự mong chờ của Ái Phương mà nói ra suy nghĩ tận sâu trong tim của mình: "Em yêu chị , Ái Phương !"

Nói xong câu này, thân thể Lan Hương càng bị siết chặt hơn, một bên mặt lại không ngừng được Ái Phương hôn.

Lan Hương dở khóc dở cười, nhưng trong lòng ấm áp đến lạ, hoàn toàn không chán ghét bị Ái Phương ôm.

Sau đó đôi môi bỗng nhiên ẩm ướt, rồi bị mút mạnh...

Ái Phương đang hôn nàng !

Vẫn là nụ hôn cuồng nhiệt đầy sự chiếm lĩnh bá đạo, nhưng chưa lúc nào Lan Hương cảm thấy thích nụ hôn của cô như thế.

Ái Phương đang rất vui, nàng có thể cảm nhận được điều đó, và nàng ... cũng đang rất hạnh phúc!

"Phương đã nói mà, em không yêu tôi còn có thể yêu ai?"

Ái Phương hôn xong liền cười nói, ngón tay cái còn lướt nhẹ qua đôi môi nàng.

Lan Hương ngượng ngùng, muốn đẩy cô về lại giường: "Hừ..

Chị đừng có tự luyến!

Mau nằm xuống nghỉ đi!"

"Không thích!"

"Hôm nay sao chị trẻ con vậy?"

"Vì Phương đang rất vui!"

Chỉ một câu này của Ái Phương hoàn toàn khiến phòng tuyến của Lan Hương sụp đổ.

Nàng quá ngại ngùng, liền không chịu ở lại với cô nữa, nói là đi làm chút đồ ăn cho cô.

Ái Phương vừa tỉnh dậy, thân thể có chút không chống cự được, muốn đuổi theo nàng nhưng đành thôi.

Ở lại phòng với tâm trạng phơi phới, đây là lần đầu tiên cô có cảm xúc mãnh liệt như thế!

Đợi đến lúc Lan Hương đem chút thức ăn lên cho cô đã thấy cô yên tĩnh mà ngủ say, có lẽ thuốc vẫn còn tác dụng nên mới khiến cô thiếp đi.

Lan Hương đặt thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ngắm cô.

Chỉ mới mấy tiếng trước nàng đã nghĩ mình không thể thấy được khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm nghị này.

Thật tốt vì bây giờ cô đang ở đây, không đi mất...

Ngày hôm qua tâm trạng nàng vẫn rất sa sút, Lan Hương không thể tưởng tượng nổi nếu cô về trễ thêm chút nữa, nàng sẽ thành cái dạng gì.

Người của Ái Phương tìm được cô lúc cô đang mắc kẹt trong rừng rậm, khắp người đều trầy trụa, xem ra là bị lăn xuống núi.

Ái Phương lúc đó đã nhanh chóng nhảy dù xuống cho nên mới thoát được, nhưng những người kia thì lại không may mắn như thế, đều không qua khỏi.

Lúc nhảy xuống, do trời vẫn còn mưa và gió lớn nên bị thổi tạt sang hướng khác.

Nhờ cô bình tĩnh và có kỹ thuật tốt nên chỉ bị xay xát ngoài da.

Trời thì mưa lớn, cộng thêm vết thương nên cô đi lại vô cùng khó khăn, các thiết bị mang theo lại không bắt sóng được.

Vậy là Ái Phương đành phải đi một đoạn đường dài, vừa đi vừa dò sóng.

Lúc mà cô đã sắp ngất đi do kiệt sức, cũng là lúc tín hiệu cầu cứu được gửi đi.

Người của cô tìm thấy cô trong sự vui mừng, sau đó liền đưa về Phan gia một cách nhanh nhất.

Lúc nhìn thấy người ta đưa cô về, Lan Hương còn không dám tin, chỉ sợ mình nhìn lầm, sau đó sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là ảo mộng!

Rồi lại phải trở về hiện thực rằng cô không ở đây...

Thật cám ơn ông trời...

Cám ơn người đã bảo vệ chị ấy...

Lan Hương quá vui mừng quá hạnh phúc vì cô tỉnh lại, rồi bị cô hỏi này nọ liền quên mất một điều...

Đó là nói cho cô biết trong bụng nàng còn có một 'quả trứng nhỏ'!

Không biết cô sẽ phản ứng như thế nào khi biết mình sắp được làm ba?

Có phải sẽ ôm chặt nàng rồi không ngừng ngại mà hôn nàng như khi nãy?

Lan Hương đang rất chờ mong cô thức dậy...

Chưa bao giờ nàng bằng lòng với cuộc sống của mình như vậy.

Chỉ là có Ái Phương ở bên, chỉ là có tiểu bảo bối trong bụng, bọn họ đều bình an là nàng đã mãn nguyện rồi...

_____________________________

Hnay rất vui và rảnh rỗi ( thật ra hnao cũng rảnh, nằm phè phỡn chơi cả ngày 🙄) nên sẽ đăng 2 chap 🙂))) hi
 
[ Ap - Blh ] Hợp Đồng Của Chủ Tịch Và Thư Kí
Chap 81


Ái Phương chỉ ngủ dậy sau một giấc nhưng sức lực đã lấy lại được đến 8 phần.

Bên cạnh vẫn là cô vợ nhỏ đang gối đầu ở một bên trông chừng cô.

Trời mới biết lúc này cô muốn 'giày vò' nàng thế nào, nhưng nhìn lại sắc mặt không được hồng hào của nàng thì lại thôi.

Với cả chắc chắn nàng không cho!

Ái Phương nhẹ nhàng bước xuống giường, muốn bồng nàng lên giường nghỉ ngơi đàng hoàng thì nàng đã tỉnh dậy.

Lan Hương dụi dụi mắt, không thấy người nằm trước giường đâu, liền nổi lên một trận lo lắng.

Định thần lại một chút mới biết cô đang đứng bên cạnh mình, trên mặt đều là nét cười thường thấy!

"Sao chị thức rồi mà không gọi em?

Để em đi làm nóng lại thức...

Ọe..."

Lan Hương nói được một nửa thì bụm miệng không kịp, chạy vội vào phòng tắm.

Bữa ăn bị bà Phan bắt ép ăn một chút nay lại nôn ra hết cả, lúc tưởng như đã ổn thì lại tiếp tục nôn ra.

Ái Phương lo lắng đến xanh mặt, cũng chạy vào xem nàng thế nào.

Nhìn Lan Hương nôn đến gương mặt xanh đỏ, đau lòng sốt ruột liền muốn tông thẳng cửa mà chạy đi kêu bác sĩ!

Cũng may Lan Hương gắng gượng được một chút, gọi với cô lại.

"Em bị làm sao?

Sao lại nôn đến thế này!"

Cô nhíu mày khó chịu, đưa tay vuốt vuốt lưng nàng như muốn khiến nàng dễ chịu hơn.

Đợi sắp xếp mọi việc ổn thỏa cô sẽ bổ túc thêm một khóa y khoa!

Lan Hương cố gắng thở đều đặn, được Ái Phương từng bước dìu ra ngoài.

Vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Em không sao, mang thai ai cũng vậy mà!"

"Em...

Vừa mới nói cái gì?"

Ái Phương tim đập nhanh bất thường, rõ ràng tố chất tâm lý thuộc hàng ưu việt vậy mà ngay hôm nay lại nhiều lần bị đả kích thế này đây....

Lan Hương nhìn vẻ mặt ngốc ngốc cùng chờ mong hiếm lắm mới bắt gặp được của cô mà trong lòng thấy thoả mãn.

Nàng giả vờ không thèm để ý đến cô, cứ thế mà bước đến giường.

Ái Phương ở bên cạnh cứ quấn quýt lấy nàng , nài nỉ hỏi: "Hương nhi...

Mau nói rõ ra nào!"

"Mới vừa rồi Phương nghe không rõ!"

"Bà xã..."

"Phương thật phiền mà!

Em mà khó chịu là con Phương cũng khó chịu đấy!"

Lan Hương vuốt vuốt bụng mình, giả vờ nhăn nhó.

Ái Phương vẫn nhìn nàng chằm chằm, miệng thì mấp máy muốn nói gì đó.

Lan Hương cứ tưởng cô còn đang ngốc, nào ngờ chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào đã bị cô bế bổng lên quay vài vòng trên trời...

"Á...

Chị điên à....

Mau bỏ em xuống!"

"Ha Ha...

Phương được làm cha?

Thật như vậy?"

Ái Phương hết ôm lại hôn nàng , nụ cười trên môi không cách nào dập tắt được.

Lan Hương cũng rất hạnh phúc khi thấy cô vui mừng như vậy, nhưng mà không thể để cô quay mình mãi được!

"Ái Phương !

Mau bỏ em xuống!

Làm con sợ bây giờ!"

Câu nói này có sức nặng hơn bao giờ hết.

Ái Phương lập tức ôm nàng về giường nằm, đặt nàng gối đầu lên tay mình, bàn tay còn lại thì tìm đến bụng nàng mà xoa xoa...

Lan Hương hôn một cái lên chóp mũi cô liền bị cô cưỡng chế lại, hôn sâu cuồng nhiệt.

"Thật giỏi, còn giúp Phương được thăng chức!"

"Thế không có con thì em không giỏi à?"

Lan Hương hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là không rồi!"

Ái Phương nhíu mày lấy lòng nàng.

Không ngờ chỉ một ngày mà có đến hai niềm vui cực lớn này!

"Đúng rồi, lúc nãy nôn dữ dội như thế không sao chứ?

Không được, Phương phải gọi bác sĩ!"

Ái Phương gấp gáp, bị Lan Hương nắm tay lại: "Không sao thật mà!

Người có vấn đề là Phương đấy, Phương phải ăn chút gì đó đi!"

"Phương muốn ăn em có được không?"

Lan Hương phì cười, vỗ nhẹ lên mặt cô: "Nếu Phương không muốn làm cha nữa thì cứ việc!"

Ái Phương khó hiểu, nắm lấy bàn tay nàng xoa xoa: "Em đang nói bậy gì vậy?"

Lan Hương cười cười, không biết nói nhỏ gì bên tai cô mà Ái Phương liền sầu não không thôi.

Đột nhiên có cảm giác không cần bảo bối nữa rồi!------------------------ Tin tức Tổng Thống qua đời trở thành cơn chấn động của thế giới.

Nước M là trụ cột của thế giới, biết bao nhiêu việc sẽ bị xáo trộn nếu Tổng Thống qua đời.

Nguyên nhân cái chết của ông được công bố là vì gặp tai nạn máy bay đáng tiếc.

Nhưng chỉ dừng lại ở đó, các thông tin khác đều được giữ kín.

Không cần phải Phan gia vào cuộc, chính phủ đã cho người điều tra ngọn ngành mọi việc.

Thú thật đôi lúc Ái Phương rất muốn đào mộ ông ta lên lại, cớ gì mà làm liên lụy đến cô chứ?

Liên lụy cô không sao, còn khiến vợ cô bị xuất huyết!

Lan Hương thật không cách nào diễn tả lại vẻ mặt đáng sợ kia của Ái Phương khi nàng kể lại sự việc hôm đó, nếu Tổng Thống chưa chết chắc chắn cũng sẽ bị cô bóp chết!

Kẻ hãm hại là nhóm gián điệp của tổ chức khủng bố, bọn họ biết được sau khi Ái Phương đến thủ đô thì Tổng Thống sẽ cùng cô trở về thành phố này cho nên mới làm trò trên phi cơ của cô.

Hiện tại băng nhóm ấy đều đã bị bắt, và mức hình phạt chính là tử hình và tước đi quốc tịch.

Nhìn có vẻ nhẹ đấy, nhưng tước đi quốc tích là điều đau đớn đến cỡ nào, đến khi chết đi cũng chẳng được ai thừa nhận, không vùng đất nào chấp nhận xác của họ!

Thôi, đừng nói những chuyện không vui nữa, bây giờ trở lại với các nhân vật chính của chúng ta nào...

"Nè Ái Phương , tại sao khi đó chị lại đến thủ đô vậy?"

Nàng nhớ là cô đâu có lịch trình ở đó đâu chứ?
 
Back
Top Bottom