Tâm Linh đạo thuật?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
374555601-256-k949377.jpg

Đạo Thuật?
Tác giả: kideathpendragon
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Hữu Thắng, một tên ngốc có cơ thể thiên phú để làm đạo sĩ, học đạo thuật từ nhỏ nhưng tên đó luôn mồm bảo người khác hãy tin vào khoa học? tên pháp sư cao tay ấn này có những cuộc phiêu lưu gì, mời đọc
(tôi viết truyện này vào 3h sáng :v nên rất ngáo, xin cảm ơn) Tags: funtinhcamtuviettâmlinhxuhướng​
 
Đạo Thuật?
chap 1: nữ sinh?


Vào một đêm trăng tròn, trên con đường quốc lộ lúc 3h sáng vẫn còn vắng bóng người chỉ đôi lúc có vài chiếc xe tải hay xe khách chạy vụt qua như cơn gió lạnh mùa đông.

Có một đám người nhỏ bé tụ tập với nhau để bàn chuyện gì đó, họ có điểm chung là vẻ ngoài gầy yếu, hốc hác, mỗi người khoác lên người quần áo khác nhau nhưng có đều rách rưới, tả tơi đến mức chỉ còn là những sợi vải vươn trên cơ thể da bọc xương của họ.

Trước mặt họ, là một tấm vải được trải ra để đặt lên nó là những đĩa nhựa nhỏ chứa vài quả trứng gà luộc, một dĩa bánh kẹo và một chiếc đĩa chứa một miếng thịt lợn luộc.

Ngoài ra hai bên còn để một sấp tiền, có những mệnh giá tiền khác nhau.

Phía trước là một chén gạo được cắm 3 nén nhang lớn đã cháy tàn chỉ còn lại tro nhang ở trên chén gạo, để trước chén gạo có 3 ly nước nhỏ như ly rượu đế.

Họ cố giành giật nhau những đồ ăn trên đấy nhưng khi họ bỏ đồ ăn vào miệng thì lại phun ra ngoài, đau đớn mà ôm cổ, những kẻ khác thấy đồ ăn thì không nghĩ đến gì khác ngoài việc lại tranh giành nhau mà lấy nó ăn.

Mọi đồ ăn bình thường mà họ ăn vào lại bị nôn ra, đối với họ những đồ ăn đấy như than nóng nhưng cơn đói bất tận của họ lại khiến họ lại một lần tranh giành chúng.

Từ phía sau họ, tiếng bước chân từ từ tiếng đến và âm thanh từ giọng nói của một chàng trai trẻ phát ra trước cả khi anh ta bước tới.

"May thế~! có người cúng ở đây~! có lộc ăn rồi.

Mấy người không ăn được thì cho tôi xin nhé~!"

Âm thanh vừa xa vườn mà lại vừa gần của chàng trai phát đến tai của những người kia khiến họ đứng hình.

Cánh tay cậu ta vươn ra, cánh tay đầy những hình xăm có hoạt tiết kì lạ, đó không phải chữ, không phải hình dạng nhất định.

Thấy cánh tay cậu, những người kia liền biến mất như một làn khói, chiếc xe du lịch chạy ngang qua rọi đèn vào chàng trai đang bốc quả trứng lên từ bàn cúng.

Ánh đèn xe sáng trọi vào người chàng trai làm rõ cơ thể của chàng trai.

Người chàng trai có khuôn mặt điển trai, mặt v line, mắt hai mí với đôi mi dài, sóng mũi cao với đôi gò má dài, cậu đưa quả trứng lên miệng như nam thần nào đó đang quay quảng cáo cảnh ăn táo.

Cậu ta có mái tóc đen tuyền được cắt gọn gàng nhưng vẫn có một lọn tóc dài được buộc lại ở sau gáy.

Chàng trai mặc một bộ quần áo bà ba miền Tây rách rưới có nhiều chỗ may vá tạm thời nhưng vẫn toát ra khí chất "đẹp trai".

Đeo trên vai là một tay nản vải cũng rách rưới như bộ quần áo của cậu.

Chiếc xe du lịch vụt đi để lại một làn gió thổi người cậu suýt bay đi.

Trong miệng vẫn còn ngậm quả trứng mà cậu khẽ phát lên tiếng " Ứm ừm" Rồi vươn tay lấy miếng thịt lợn luộc.

Vừa ăn vừa cầm ly nước cúng mà uống.

Cậu ngửa mặt lên trời mà hà một tiếng, cậu ăn hết đồ trên đĩa rồi cầm lấy đống bánh kẹo còn lại vào túi trên áo cậu rồi nói.

" Mấy cái này, tôi xin lấy nhé.

Còn đống tiền kia thì cho mấy người, có duyên gặp lại" Cậu vừa nói vừa liếc sang những tờ tiền âm phủ rồi cười lên một nụ cười hài lòng, quay gót chân bỏ đi nơi khác.

Đi được một lúc, chàng trai đến gần một ngôi trường cấp ba trên đường.

Cậu nhìn lên một căn phòng đang bật đèn sáng ở trên lẩu 3, tại dãy phòng đối diện với đường lộ mà cậu đang đi.

Cậu đưa tay lên cằm, xoa cằm mà suy nghĩ.

"Hmmmmm, oán linh nhưng thành quỷ luôn rồi.

Nah, không phải chuyện của mình nên kệ thôi" Cậu quay gót bước đi nhưng một lần nữa, cậu quay gót ngược lại chạy về phía hàng rào của trường mà tìm cách đột nhập vào.

" Không phải chuyện của mình nhưng tính mình là thích lo chuyện bao đồng đấy, ai làm gì mình" Cậu vừa nói vừa cười trông rất nham hiểm"Mẹ trường gì lắp nhiều camera thế...

" Cậu vừa nói vừa bò lỗ chó ở phía dưới hàng rào để vào trong khuôn viên trường.

Cậu rón rén đi, né những chiếc camera ấy nhưng gần đến phòng kia camera càng ít đi nên cậu rất thông thả mà đi.

Đến căn phòng được bật sáng đèn nhưng chẳng có ai ở trong, cậu nhìn xuống thấy phòng đang khóa nên cậu lấy trên đầu một cái kẹp tóc rồi làm thẳng nó ra sau đó đút vào khóa, chỉ lạch cạch vài giây cửa khóa được mở.

" Cách của Kỳ Anh thở khó luôn hiệu nghiệm " Cậu vừa cười vừa bẻ cái kẹp lại như cũ rồi kẹp lên đầu mình.

Cậu mở cửa bước vào trong.

Bất thình lình, cậu nhìn thấy một cô gái mặc áo dài trắng, đôi mắt mĩ miều đang đọc sáng, đôi lông mi dài công to điểm cho đôi mắt đen nhánh, khu mặt tuyệt đẹp với những nét thanh tú như bước ra từ tranh vẻ.

Cơ thể chuẩn đồng hồ cát, mái tóc dài phủ lên tấm lưng thẳng của cô.

Đôi chân dài chéo lại nhau.

Bảng tên trên ngực áo dài cô ấy chỉ ra rằng tên và lớp của cô ấy.

" Lê Thị Hồng Xuân....

12a2..."

Chàng trai nhìn vào bảng tên mà đọc thành dòng.

Nghe thấy tiếng chàng trai, cô ấy liền liếc nhìn chàng trai.

Cánh cửa phía sau đóng sập lại, những bóng đèn cũng chớp tắt không ngừng rồi cô ấy biến mất.

Trước thái độ ấy, chàng trai không phản ứng gì mà rất bình tĩnh mà lấy một viên kẹo ra từ túi áo, bốc viên kẹo ra mà bỏ vào miệng.

Cô gái ấy thoát ẩn thoát hiện dưới ánh đèn điện chớp tắt liên tục.

Bóng đèn trong căn phòng tắt đi để lại căn phòng bao trùm trong bóng tối của màn đêm.

Chỉ ở nơi cửa sổ nơi có ánh trăng chiếu vào mới có một chút ánh sáng.

Chàng trai nhìn ra cửa sổ liền thấy bóng đen lướt qua, cậu nhìn vào hướng di chuyển của cái bóng đen ấy.

Một hình bóng đen của người con gái tóc dài đang bay phấp phới trong gió, rồi bất thình lình đầu cô gãy nghiên sang một bên.

Đầu của cô gái xoay lại cho thấy rõ một gương mặt bị dập nát đi, mặt bê bết máu, máu rơi xuống nhỏ giọt trên má cô, những giọt máu chảy từ đôi mắt cô, nơi không còn thấy đôi mắt nữa mà chỉ là hai cái hốc mắt trống rỗng.

Một bên nhãn cầu của cô gái rơi ra ngoài nhưng có một sợi dây giữ nó lại khiến nó treo lủng lẳng trên mặt cô.

Miệng cô gái mở ra một lỗ đen sâu hoắm, cánh tay kêu rắc rắc bị bẻ hoặc ra sau để chỉ vào người của chàng trai đang đứngMột cái ghế bay về phía chàng trai mà chàng trai không hề né tránh, cái ghế bay thẳng vào bức tường bên cạnh mà vỡ tan tành.

Một bàn tay có móng vuốt là những móng tay dài màu đỏ máu vương lên chàng trai, cậu né sang một bên, bàn tay cào một vết lên tường đằng sau.Chàng trai kết ấn trên một bàn tay, ngón tay cái chấp vào ngón tay giữa,ba ngón còn lại thẳng lên rồi búng trán cô gái khi cô chưa kịp rút tay về, khiến cô văng vào khu bàn ghế làm chúng đổ ngã.

Cậu vừa ngậm viên kẹo vừa nói, giọng nói trầm ấm.

"Có sát khí quấn thân, có lệ sát, đã có răng nanh.

Hmmmmm ra là lệ quỷ...

" Cậu vừa nhận xét vừa, lấy trong túi ra một cuộn chỉ đỏ.

Như nhận thấy chuyện gì đó, cô gái đứng dậy rồi làm vỡ hết bóng đèn xong biến mất."

Thiên la thần, địa linh thần, giảng sinh thần, chư thần chứ phương trói tâm ma, nghe rõ nhận lệnh!

"Một sợi dây vải đỏ đã quấn lấy eo cô, kéo chặt cô lại không cho cô nhúc nhích.

Chàng trai đi lại gần lấy một chiếc ghế, dựng lại gần cô rồi ngồi xuống, cậu lấy một viên kẹo khác ra rồi bốc vỏ xong bỏ vào miệng.

Cô gái vừa rên rỉ vừa than khóc, cô ấy gào thét lên với chàng trai.

" Các người!!!

Các người đều nên chết đi!!!

Tất cả đàn ông các người đều như nhau cả!!!

Đều đi chết đi!!!

" Cô vừa gào lên vừa khóc, khói đỏ bốc lên từ người cô.

Chàng trai liền ôn tồn mà nói.

"Chết vì tình à?

Không đi siêu....

À bị phong ấn" Cậu vừa nói vừa nhìn xung quanh căn phòng.

Căn phòng trong mắt cậu là căn phòng màu vàng được giăng nhiều sợi dây vàng để khống chế ai đó không cho ra ngoài.

Cậu quay lại nhìn cô gái mà hỏi.

" Oh...bị phong ấn duy nhất cô...Xuân này, tôi tên là Thắng.

Có phiền kể cho tôi nghe cậu chuyện của cô không?

Biết đâu tôi giúp được ấy.

" Cậu vừa nói cậu vừa cười nhưng xuân vẫn hung hăng mà gào lên.

" Nói cái *** gì?!

Tôi chả có gì để nói với lũ súc vật cận bãi như các người cả!!!

Lũ súc vật!!!

" Vừa gào vừa chửi vào mặt thắng, xuân toác ra khí tử màu đỏ của lệ quỷ.

Thắng nghe vậy chỉ mỉm cười mà kết ấn lên hai lên rồi ấn pháp chỉ lên trán của xuân.

Khí lệ quỷ của xuân được tán bớt đi, cô cũng bình tĩnh hơn mà nhìn thắng Cười chế diễu.

Giọng thanh thót của cô đã bớt đi phần hận thù mà lên tiếng.

" Giúp?

Haa...

Chắc là giam hoặc giết tôi một lần nữa à?

" Thắng lên tiếng phủ định sau đấy, cậu cắn một viên kẹo trong miệng mà nhìn cô nói.

" Không hứng thú, đơn giản là tôi thích lo chuyện bao đồng thôi.

Kể đi, sao cô chết?

Vì tình à?Sao cô bị phong ấn?

"Xuân cười nhắc môi, cúi mặt xuống mà khóc thầm khi nhớ lại những ký ức ấy.

Cô rung động mà từ từ kể.

" Cũng...

Tất cả tại các người...

Lũ đàn ông súc vật các người...

Tôi chết cũng tại các người...

Tôi bị phong ấn vì các người...

Lũ súc vật...

" Xuân vừa nói vừa rủa, thắng kéo sát ghế lại mà tháo hức nghe kể chuyện.

" Tôi...

Tôi sống cùng bà ngoại...

Vào 4 năm...

Tôi mới bước vào lớp 12 mà, tôi như mọi ngày....

Tôi đi đến căn tin vào giờ ra chơi xong tôi đi về...

Nhưng lần này...Tôi bị tên khốn kép ấy kéo vào nhà vệ sinh nam mà hiếp dâm....

" Vừa nói xuân vừa khóc.

Khí tức oán nghiệp của cô toác ra ngoài.

Thắng chỉ nhích ngón tay liền khiến cô bình tĩnh lại.

" Sau khi bị làm nhục xong...

Tôi cũng báo với giáo viên chủ nhiệm...

Nhưng không được giải quyết...

Hằng ngày tôi đều phải gặp mặt hắn ta trước cổng trường nên tôi rất sợ, đến mức tôi nghỉ học.

Ngoại thấy tôi nghỉ học thì mới hỏi tôi, tôi kể hết cho ngoại nghe.

Ngoại tôi liền đến trường mà nói với hiệu trưởng...

Ông ta chỉ đưa ra quyết định đuổi việc tên bảo vệ ấy mà không báo ai...

" Xuân đắng cay mà kể ra từng chi tiết.

Nuốt lấy nước mât mà kể tiếp.

" Quá công bằng nhỉ....

Tôi đi học lại với đầy lời chỉ trích...

Là tôi dâm...?

Là tôi lôi kéo hắn...?

Đến một ngày...

Tôi nghe hắn lại làm bảo vệ ở trường khác và sống vui với gia đình còn tôi thì....

Tôi chọn cách tự tử....

Khi chết...

Tôi cũng chỉ muốn về nhà thăm ngoại nhưng tôi không ra được khuôn viên trường này...

Tôi nhớ ngoại....

Tôi có xuất hiện vài lần để tìm giúp đỡ...

Nhưng đến một ngày....

" Xuân nổi giận dữ mà gào lên một cách mạnh mẽ làm rung cả cửa kính, đẩy bàn xung quanh đi.

Thắng vẫn điềm tĩnh mà ngồi nghe tiếp.

" Tên khốn hiệu trưởng ấy!!!

Hắn mời thầy về phong ấn tôi!!!!

Chứ không phải siêu thoát cho tôi!!!!

Thứ súc vật, chó ** ấy!!!

" Xuân gào lên trong tuyệt vọng, khí tức đỏ bay lên ngập phòng.

Thắng phủi tay nhìn xuân mà từ tốn mà nói.

"Ai hại cô sẽ nhận lấy nhân quả thôi, giờ cô đã thành lệ quỷ rồi.

Hmmmm để tôi xem nào...

Cô nhớ ngoại cô đúng chứ, tôi vừa tính được, ngoại cô vẫn còn sống.

Vẫn ngày ngày chờ cô về, có muốn đi thăm bà ấy không?

" Thắng vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ giấy vàng mà xếp nó.

Xuân nghe thấy vậy thì liền sáng lên một tí hi vọng.

" Gặp ngoại?!

Tôi có thể chứ?!

Tôi có thể đi chứ...

Tôi nhớ ngoại...

Cậu có thể đưa tôi ra đây chứ?"

Cô vừa nói vừa méo máu khóc.

Thắng vừa cười vừa xếp giấy mà nói.

" Được chứ, nhưng với điều kiện.

Cô phải nghe lời tôi, một trăm phần trăm.

Không hại người, không hiện thân, không chọc ghẹo ai khác.

" " Vâng!

Tôi đồng ý!!!

" Xuân đồng ý ngay lập tức, khí đỏ của cô tan biến, sợi vải đỏ biến thành một sợi chỉ đỏ thả cô ra.

" Cậu...có giữ lời không?...cậu đưa tôi ra được chứ...?

Tôi thử rồi mãi không được...

" Xuân vừa lo sợ vừa rụt rè hỏi.

" Vâng, tôi luôn giữ lời hứa.

Dăm ba cái trò phong ấn này, giờ nhảy linh hồn cô vào con mèo giấy này, nó có thể thay thế thể xác cô.

Đừng hỏi vì sao tôi không làm người giấy, vì tôi nghèo được chưa?"

Thắng vừa nói vừa đẩy con mèo giấy đến trước mặt xuân.

Xuân truyền hồn vào mèo giấy rồi từ từ con mèo giấy ấy lắc mình biến thành con mèo với bộ long trắng muốt, Lắc người.

Thắng đứng dậy vươn vai, nhìn vào con mèo trắng ấy.

" À phải rồi, để cô biết luôn.

Tên hiệu trưởng ấy gặp nạn vào năm nay nên cô khỏi lo.

Còn tên bảo vệ ấy à....

Gia đình ly hôn, con thì do vợ nuôi, bị tai nạn xe và bệnh tật.

Âu cũng là nhân làm quả tới, dù sao cũng sẽ đến cho cô xem để cô thanh thản mà siêu thoát nên báo cô trước cũng không sao nhưng!!!

Nhớ điều kiện của chúng ta đấy!

Không hại người!

Không phá người!

" Thắng vừa nói vừa đi ra cửa.

Cậu cắn đầu ngón tay rồi bôi máu lên cửa, miệng đọc thần chú.

Xuân hiện nay là mèo trắng cắt bước đi theo, nhìn lên thắng."

Vâng...

Tôi chỉ muốn về thăm ngoại rồi từ biệt ngoại rồi tôi sẽ đi...

Mọi việc khác...

Cứ như cậu nói là được...

" Xuân cúi mặt rầu rĩ mà nói.

Thắng bế con mèo trắng lên rồi đi ra ngoài cửa, xuân quay mặt lại nhìn căn phòng mà cô bị giam giữ suốt bao năm rồi cúi mặt vào ngực thắng...

-còn tiếp-
 
Đạo Thuật?
chap 2: Bà ơi?


Thắng vừa đi ra khỏi phòng, con mèo trắng trong vòng tay cậu nằm yên.

Cậu liếc sang thấy một chàng trai đang rón rén đi về ngược hướng của chỗ cậu đang đứng.

Cậu trai nghe thấy tiếng mở cửa của thắng nên đầu lại nhìn.

Thắng quan sát cậu trai kia, cậu trai kia đội nón lưỡi trai, ánh đèn từ trên trọi xuống làm che nửa mặt cậu ta, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, mặc quần cụt, trên tay cậu đang cầm một chiếc máy ảnh cầm tay.

Thắng và cậu trai kia bốn mắt nhìn nhau, cả hai đứng hình mà chờ đối phương phản ứng trước.

Thắng nhân cơ hội đánh lạc hướng của cậu kia.

"Ê!

Bảo vệ kìa!"

Thắng vừa chỉ về phía cuối hành lang vắng.

Rồi quay người thật nhanh chạy nhanh đến lang cang.

"Đâu?!

Chết m*!!!"

Cậu trai quay về phía sau mà nhìn, cậu không thấy ai cậu lại nhìn ra đằng trước thì thấy thắng chạy đi lên lang cang.

" Này!

Chờ đã!

Đừng làm bậy!

Đây là lầu ba đấy!

" Cậu trai tá hỏa chạy về phía thắng mà vươn tay chụp lấy Thắng không để cậu nhảy xuống nhưng đã quá trễ, thắng đã nhảy xuống.

Cậu trai chòm người nhìn xuống dưới thấy Thắng đã đáp đất mà chạy đi đến rào chắn, chui lỗ chó chạy ra đường lộ.

"Mẹ....

Đâu ra tên kia thế...

" Cậu vừa thở vừa chạy đi mà than thở.

Thấy thế, Xuân hiện ra phía sau người thắng, vẫn mặc áo trắng ấy.

Tà áo phấp phới bay trong gió, chân xuân không chạm đất mà bay lơ lửng, xuân cúi người mà nói.

" Ông tính được tương lai mà?

Sao không tính được tên kia ở sau cánh cửa?

"Thắng gãi gãi má rồi ngại ngùng mà nói.

" Thì...

Tôi đâu phải toàn năng, Cô là âm binh đầu tiên tôi nuôi.

Trước đó, thì tôi để toàn để định mệnh sắp đặt.

À mà cô đừng ra ngoài, giờ âm khí cô đang pha tạp, đừng ra ngoài.

Sắp bình minh rồi chui vào con mèo đi rồi dẫn đường tôi đến nhà cô.

" Thắng vừa nhắc nhở vừa banh tay nản ra để cô chui vào con mèo giấy.

Xuân truyền hồn vào con mèo giấy, lắc mình biến thành con mèo có bộ trăng trắng muốt, đôi mắt con mèo nhìn Thắng rồi quay đi.

"Hơi xa đó, tầm 10km lận...

Đi từ từ thôi..

" Con mèo trắng không mở miệng mà âm thanh vẫn truyền đến tai thắng.

Âm thanh có phần vang dội, lại lanh lãnh trong đầu thắng.

" Cứ chỉ đường đi.

" Thắng ra lời khẳng định mà từ từ bước đi về phía trước.

Mặt trời càng ngày lên càng rõ, ánh sáng chiếu lên cao.

Thắng nhìn con mèo trắng mà nhắc nhở.

" Cẩn thận, núp sâu vào, cô mới chết còn lại là lệ quỷ nữa, rất dễ bị ánh nắng ban mai làm bị thương đó.

" Thắng vừa đi vừa lấy bánh trong túi ra ăn, cậu đi được một khoảng thời gian dài.

Cậu đi qua con hẻm nhỏ dẫn đi ra con đê đất, một bên là ruộng lúa một bên là con kênh nước, cậu đi qua con dê đất ấy đến khi cậu bỏ tay vào túi thì cậu cảm nhận được túi trống rỗng không còn cái bánh nào.

"Đến rồi.

" Giọng xuân vang vọng trong đầu thắng khi thắng bước gần đến một hàng rào bằng lưới sắt, những bụi cây leo đã bò lên che kín cái lưới sắt ấy.

" Ngoại không có trong nhà...

Ngoại đang đi mua đồ rồi...

Một lát nữa, ngoại sẽ đến...

" Giọng của xuân có vẻ u buồn mà thốt lên trong đầu của thắng.

"Được, nhớ điều kiện đấy.

Không lưu luyến người thân, chỉ gặp rồi đi siêu thoát luôn.

" Thắng nghiêm giọng lại nói với Xuân.

Cậu nhón chân lên nhìn vào phía bên trong.Nếu như mặt tiền của ngôi nhà được xây theo kiểu Pháp với những hàng cột tròn, mái vòm uốn cong đầy lãng mạn, thì bên trong nội thất lại là một không gian kiến trúc thuần Việt.

Hiện trong nhà vẫn còn lưu giữ được nhiều vật dụng quý và đẹp cho thấy một thú chơi phong lưu, tao nhã của những gia đình giàu có ở Nam Bộ xưa kia.

" Nhà cũng giàu dữ...

" Thắng thốt lên kinh ngạc khi nhìn vào trong.

Âm thanh trong đầu cậu lại phát ra.

" Đến rồi"Đi sau âm thanh trong đầu Thắng đầu, âm thanh nhỏ nhẹ mà trều mến từ bên phải của cậu phát ra.

"Cậu là ai vậy?

Đến tìm ai à?

"Cậu quay mặt về phía âm thanh đấy.

Cậu thấy một cụ già đang đứng nhìn cậu, lưng cụ đã còng, cụ đã cầm lấy một cây gậy chống mà nhìn lên cậu.

Cụ mặc một bộ áo bà ba tối màu, trên gương mặt cụ đã thấy rõ những dấu hiệu của tuổi tác với làn da nhăn nheo, những hạt đồi mồi trên da.

Tóc cụ đã bạc trắng được buộc búi lại trên đầu.

Thắng quay người lại, lễ phép cúi người chào với cụ.

" Dạ, con tên là thắng ạ.

Con và xuân là bạn nhưng con đi xa qua nên lúc xuân mất con không đến dự được ạ.

Nay con đến đây cũng muốn thắp cho Xuân nén nhang ạ."

Bà cụ ngước lên nhìn Thắng, đôi mắt đen lánh của cụ nhìn thẳng vào mặt Thắng mà suy xét trong lòng rồi cụ đưa ra quyết định.

" Xuân không có kể cho ta nghe con bé có một người bạn.

Thôi vào đi, ta cũng chưa thắp hương cho nó nữa "Cụ lấy chìa khóa mở cổng vào rồi bước vào.

Thắng đi sau lưng của cụ, cậu nhìn vào tay nản, cậu thấy con mèo trắng lại biến thành con mèo giấy xếp.Cậu đi vào gian giữa căn nhà, nơi đó có cái tủ cao đặt một Lư hương to ở phía trên để thờ Cửu Quyền Thất Tổ và quan thế âm, ở bên cạnh là một di ảnh của một người con gái mặc áo dài trắng.

Cụ già vừa đốt nhang vừa nói.

" Lúc con bé chết yểu, con bé còn chưa chụp được một bức hình tử tế nữa.

" Bà đốt nhang xong đợi nó cháy một tí rồi bà vẩy nhang xong đưa cho Thắng một nén.

Cụ hướng về phía di ảnh của người con gái ấy mà nhắm mắt lại, để cây nhang lên đầu mà thì thầm cầu nguyện.

" Con có linh thì con về báo mộng cho ngoại biết, con còn thiếu gì, con cần gì nói cho ngoại biết, con ơi...

" Bà cầu nguyện xong bà vái vài lần rồi cắm nhang lên lư hương của Xuân.Thắng thấy thế cũng cầm lấy nén nhang của mình cắm lên Lư hương của Xuân.

Cụ quay ra sau rồi kéo ghế, ngồi xuống bàn.

Rót trà rồi mời thắng ngồi xuống, thắng ngồi đối diện với cụ, nhận lấy ly trà bằng hai tay.

Cụ từ tốn hỏi chuyện với Thắng.

"Con với Xuân quen nhau lâu chưa mà sao đến nay mới đi thăm được con bé thế?

" Thắng vừa nhấp môi lên ly trà, uống một miếng trà rồi từ từ lễ phép mà nói với cụ.

"Dạ con là bạn cấp hai của Xuân ạ, do cấp hai con chuyển trường đi xa nên bà không gặp con ạ.

Lúc Xuân xảy ra chuyện, gia đình con cũng gặp chuyện nên giờ này con mới đến đây thăm Xuân được ạ"Cụ nhìn kĩ lại bộ dạng rách rưới của thắng mà thở dài một cách cảm thông.

" Thì ra gia đình có chuyện...

Đứa trẻ này cũng thật khổ quá...

Con đợi già ở đây một chút, già đi lấy cái này cái...

" Cụ đứng dậy chống gậy bước đi ra đằng sau màn, Xuân xuất hiện ra phía sau lưng bà mà đỡ bà cụ đi những bước chậm rãi.

Một lát sau, bà quay lại với trên tay là một bọc nilong đen.

Bà để lên bàn rồi đẩy về phía thắng một cách chậm rãi, Xuân khi thấy bà ngồi xuống cũng biến mất đi.

"Đây là đồ cũ của cha của con Xuân.

Cha nó mất từ lúc nó còn bé xíu, ta giữ những món đồ này để con bé còn nhớ được về cha nó, còn hưởng tí hơn ấm từ cha nó.

Giờ tôi cho cậu như món quà vì đã làm bạn với con xuân" Cụ từ tốn mà nói trong khi nhìn về bọc nilong đen ấy.Thắng nghe thấy thế cũng đẩy bọc nilong ấy về ngược lại phía bà mà nói.

"Con xin lỗi, con không nhận được cái này đâu ạ, cái này quý quá.

" Khi thấy Thắng đẩy bọc nilong lại thì bà cụ lại ôn tồn với chất giọng khàn khàn nói với thắng.

"Không cần phải ngại đâu, đây ta cho con mà.

Già chỉ giữ nó để con xuân có những kỉ niệm về cha nó thôi, giờ nó cũng đi cha nó rồi, già giữ nó để làm gì...

" Bà vừa nói vừa u buồn mà sờ lên áo cũ mà mình đưa.

Xuân xuất hiện phía sau lưng cụ mà choàng tay ôm lấy cụ, những giọt nước mắt của hai người rơi xuống.

Thắng thấy vậy cũng kéo bọc nilong đen chứa những kỉ niệm buồn ấy lại phía mình.

Cậu lên tiếng chuyển chủ đề phá đi bầu không khí đau buồn đang có tại đây.

" Bà ở đây một mình ạ?

" Bà cụ nghe câu hỏi của Thắng cũng ngước lên, đôi mắt đẩm lệ của bà nheo lại.

Cụ quẹt đi giọt nước mắt ấy rồi từ từ trả lời.

" Không, già ở đây cùng thêm ba người nữa để chăm sóc già...

Khi xuân mất thì chúng mới về đây chăm sóc già.

" Thắng đưa ly trà lên nhấp môi một miệng rồi nhìn lên phía sau lưng của cụ già.

Xuân đang bóp vai mà mỉm cười với Thắng.

Âm thanh trong đầu Thắng lại vang lên.

" Xin anh...

Cho phép tôi ngoại tôi một bữa ăn cuối rồi đi đầu thai được không...

Xin anh đấy...

" Nghe thấy thế, Thắng nhắm mắt lại khẽ gật đầu.

Xuân cười lên rồi đáp lại câu cảm ơn tận đáy lòng " Cảm ơn anh..

" Thắng hạ ly trà xuống, nhìn bà cụ vẫn đang nhìn bức di ảnh của xuân mà đang lẩm bẩm.

Thắng gọi nhẹ cụ bà rồi hỏi.

" Dạ bà ơi, mấy chú bác ấy chừng nào mới về vậy ạ?

" Bà nghe hỏi cũng quay về phía Thắng mà trả lời.

" Mấy đứa nó đến tối mới về lận.

À thôi, con ở lại ăn cơm trưa với bác nhé, ta vào làm vài món cho con...

" Thắng nắm tay bà rồi cười xong kéo bà ngồi lại xuống ghế xong cậu nói lên.

" Dạ, dùng cơm trưa cũng được ạ.

Nhưng phiền bà nấu thì Kỳ quá, con nấu cho ạ " Nghe thấy vậy cụ bà giật nảy lên phản bác lại câu của Thắng.

" Sao chủ nhà lại để khách nấu ăn bao giờ...

" Bà định đứng lên thì lại bị Thắng kéo xuống, thắng từ từ nói với cụ với tong giọng nhẹ nhàng.

"Dạ thôi ạ...

Mà cụ đi đường mệt mỏi vậy không buồn ngủ sao ạ?

" Vừa nói xong, bà cụ lừ đừ không còn sức lực nữa mà thiếp đi, Thắng đỡ bà lên cái phảng để cụ ngủ.

Xuân cũng hiện ra sao lưng của Thắng muốn nói lời cảm ơn với anh nhưng đã bị thắng chặn lại.

" Chưa vội đâu, sau khi dùng cơm xong thì cô định làm gì?

Yên tâm, tôi biết cô muốn hỏi điều gì.

Số của bà cô còn nhiều thời gian lắm, tôi muốn hỏi cô sẽ làm gì sau này thôi.

" Xuân cúi người mà nhỏ giọng mà trả lời.

" Tôi...

Không biết nữa...

Chắc tôi sẽ đi đầu thai...

" Thắng khi thấy thế, kéo vai của Xuân thẳng lại mà nói.

" Không được đâu, vì cô là lệ quỷ rồi nên không thể đi vào kiếp luân hồi được.

"" Thế thì tôi sẽ...

"Chưa kịp nói dứt câu, Xuân bị Thắng lắc đầu từ chối.

" Không, người và ma không được ở chung với nhau, cô sẽ hút hết dương thọ của bà cô, tội sẽ thêm tội .

Nếu cô thương bà cô thì sau bữa ăn này cũng nên chia tay thôi " Xuân nghe thấy thế cũng thất thần đi, cô buồn bã suy nghĩ đến một cách cuối cùng.

Cô mừng rỡ mà nói lên.

" Anh giúp tôi nhiều vậy...

Tôi có thể đi theo anh không?

Tôi muốn trả ơn cho anh...

" Thắng xoay cằm mà suy nghĩ rồi nhìn về phía xuân hỏi xác nhận.

" Cô chắc chứ?

Chấp nhận bị luyện hồn thành âm binh?

" " Tôi chắc chắn!

" Xuân hét lên khẳng định.

Nụ cười hài lòng nở trên môi thắng.

Cậu gật đầu đồng ý xong cậu nói.

" Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi.

Xong rồi tính tiếp.

" Xuân cúi đầu cảm ơn xong.

Đi lại gần bà cụ rồi vuốt ve cụ bà, nói lên những lời cuối cùng."

Con xin lỗi ngoại...

Con đã không thể báo hiếu với ngoại thêm được nữa rồi ạ...

Con cảm ơn ngoại vì đã nuôi dưỡng con...

Con cảm ơn ngoại vì tất cả...

Con đi đây ạ..."

Xuân cúi đầu hôn lên má cụ bà, cụ bà chảy nước mắt ra rồi lắp bắp nói lời yêu thương đứa cháu mình trong khi đang ngủ.Một thời gian sau, bà cụ tỉnh dậy.

Nhìn xung quanh căn nhà thấy Thắng vẫn đang ngồi bên mình.

Thắng đỡ bà dạy mà nói.

" Bà mơ thấy gì mà trong có vẻ vui thế ạ.

Sắc mặt bà tốt lên thấy thẳng luôn ấy ạ.

"Bà cụ cười hiền từ mà nói.

" Già mơ thấy con bé Xuân trở về thăm già.

Rồi đi nấu ăn cho già nữa chứ...

À nấu ăn, già quên đi nấu rồi.

Con chờ già chút nhé..

"Thắng đỡ cụ bà lên mà từ tốn trả lời trong khi bà với lấy cây gậy mà chống lên.

" Dạ cháu làm sẵn hết rồi, bà vào ăn cùng cháu nhé.

" Thắng vừa nói vừa đỡ bà ra sau đến phòng ăn.

Nơi đã bầy đủ những món đồ ăn dân dã.

Cụ mở to mắt ngạc nhiên khi thấy bàn đồ ăn ấy, những món ăn ấy thật quen thuộc.

Những món ăn ấy như trong mơ của bà bước ra.

" Đây là...

Những món mà Xuân trở về nấu cho già mà...

"Thắng chỉ cười rồi đỡ bà ngồi xuống ghế mà nói.

" Chắc bà nghĩ nhiều rồi~Mấy món này con nấu mà~ Mời bà ăn thử coi có hợp khẩu vị không nhé~"Bà cụ lưỡng lự rồi cũng lấy đũa gắp đồ ăn lên cho vào miệng.

Mùi vị ngày xưa ấy lại một lần nữa cho bà nếm thử được, Xuân xuất hiện ở phía sau lưng bà cụ, cười lên một nụ cười hạnh phúc.

---còn tiếp---
 
Đạo Thuật?
chap 3: cầu cơ?


"Con không ở lại nghỉ ngơi một ngày rồi đi sao...?

" Cụ già chống gậy đứng trước cửa mà ngước đầu nhìn lên Thắng.

Nước mắt bà cụ rơi rơi trên đôi gò má gầy gò của cụ, bà nhìn thắng có những nét hao hao giống một người con trai mà bà từng có.

Thắng lúc này đang mặc một chiếc áo dài truyền thống của nam màu vàng, áo Tấc cổ, nước áo nhu mì, ở nút cài áo bên phải có treo một viên ngọc nhỏ, dưới viên ngọc có một đuôi vải màu nâu.

Thắng cúi người xuống hai tay cầm tay bà cụ mà cười.

"Dạ con cảm ơn bà.

Con còn có việc phải đi gấp ạ, con cảm ơn bà đã mời con ăn cơm mà con tặng con áo mới nữa ạ.

Con sẽ quay lại gặp cụ khi có thể ạ.

" Thắng vừa cười vừa an ủi bà cụ.

Bà cụ nghe vậy cũng mủi lòng, bà rút tay lại mà cho vào túi mà móc ra tờ năm trăm nghìn.

Bà dúi vào tay Thắng, giọng thân thương nói rằng.

" Thôi, già cho cho con một chút tiền, có gì đi ra xe khách còn đi nữa, cũng có tiền ăn bánh nữa.

"Thắng thấy thế cũng hơi ngại mà đẩy tay từ chối bà, cậu đẩy tay bà ra mà liên tục từ chối.

" Dạ, thôi ạ.

Con cảm ơn bà nhưng thôi à, bà cho con quá trời rồi.

" Bà đẩy tay mà ép thắng lấy tiền cho bằng được.

Thắng hết cách đành nhận tiền rồi cúi đầu cảm ơn đến cụ già.

Xong hết tất cả, thắng quay lưng đi về phía xa, cậu liên tục quay lại vẫy tay tạm biệt bà cụ.

Bà cụ cũng đứng nhìn thắng đi hết tầm mất nhưng một khoảng lâu sau vẫn không vào nhà đến khi một người con trai đi ra gọi bà thì bà mới hoàn tỉnh.

" Mẹ ơi, mẹ vào ăn cơm đi.

Thằng bé đi rồi, mẹ.

" Người đàn ông đỡ tấm lưng đã cong của bà rồi nắm tay bà vào trong, bà vẫn còn lưu luyến mà nhìn về hướng mà cậu trai đã đi mất.

Bà mở lòng bàn tay ra vẫn thấy năm trăm nghìn mà bà đã nhét vào tay thắng rồi.

" Ôi trời...

Già lẩm cẩm rồi, ta nhớ ta đưa nó rồi mà...

Thằng bé giống thằng kiệt quá..."

Bà cụ hơi buồn rười rượi mà đi vào trong nhà.

Người đàn ông nghe thấy thế mà ngỡ người ra một chút, nghĩ kỹ lại cũng thấy khá giống với người anh trai đã mất, ông cũng không nghĩ gì nhiều mà dìu bà cụ vào trong nhà.

Thắng đã đi một đoạn xa, con mèo trắng bên trong tay nản của cậu bò ra ngoài nhìn về phía sau.

Cậu thấy thế cũng cười mà trêu chọc.

" Hối tiếc à~?

À, tôi đi nay đây mai đó nên không cúng kiến cô được đâu đấy.

" Con mèo lắc đầu, một giọt nước mắt rơi xuống rồi chui lại vào tay nản.

Âm thanh trong đầu của Thắng lại vang vọng.

"Không sao hết, dù sao tôi cũng quyết định đi theo ông mà.

" Thắng cũng nhìn lên trời, ánh nắng chiều tà rọi xuống đã đỡ chói chang mà cậu cũng từng đi về phía trước, đi đến một nghĩa địa của địa phương.

Thắng đi vào trong lúc trời sụp tối.

Lòng cậu có chút vui vẻ, cậu đi đến một khu mộ còn trống mà cởi tay nản ra.

" Được rồi, nơi này đặt biệt âm khí nặng, cô cứ ở nơi đây hút âm khí.

Tôi sẽ ở một bên thi pháp giúp cô " Thắng cầm 6 cây nến đến đi ra một bên mà cấm xuống tạo ra một hình ngôi sao 6 cánh rồi để con mèo ngồi chính giữa.

Cậu thấp sáng những ngọn nến rồi cầm lấy ba nến nhang đốt lên, đưa lên mà đọc thần chú.

" Âm chú, Phật chú, thiên cương chú, âm binh nghe lệnh thiên linh chủ.

Âm khí đại thường hấp linh phù, bồi dưỡng linh thể tâm linh phủ.

" Cậu cấm nhang xuống, lấy ra trong tay áo một lá bùa màu vàng đốt lên rồi quăng nó lên trời.

Lá bùa cháy rụi khi vừa đến thân con mèo trắng đang nằm bên trong, một luồng gió lạnh thổi đến nhưng không thể dập tắt những ngọn nến.

Con mèo trắng cuộn tròn lại nằm ngủ trong trận pháp.

Thắng đi sang một bên, lấy tay nản làm gối, nằm vắt chân ra, lấy địa thoại ra, một chiếc điện thoại thông minh cũ nhỏ, cậu gắn tay nghe vào mà bật web xem clip lên xem.

Cậu lướt vài cái rồi lướt trúng một vi video mà cậu thấy quen quen.

Bên trong video là một cậu trai trẻ đang mặc rách rưới mà đứng chặn trước cửa, cậu trai vừa đọc tên của một ai đó rồi bóng đen chóp tắt xong một cái ghế bay lại phía bức tường cạnh cậu trai làm chiếc ghế vỡ tang, cậu trai đưa tay búng thứ gì đây rồi bàn ghế đối diện đổ sập.

Đen đã tắt, camera chuyển sang chế độ nhìn đêm thì thấy cậu trai lấy ra một cuộn chỉ đỏ, cậu niệm chú gì đó xong cuộn chị bay đến quấn lấy một cái bóng đen, cậu trai kéo ghế lại nói chuyện gì đó với cái bóng đen trong khi đang xếp một con mèo giấy rồi đặt trước mặt bóng đen.

Cậu lấy lại cuộn dây, trong khi camera quay cậu trai thì từ đâu trong phòng xuống hiện một con mèo trắng, kêu meo meo rồi cả hai quay sang cửa.

Đoạn phim kết thúc.

" Hmmmmmm, thì ra là hôm đó là tiktoker à" Thắng vừa nói vừa bấm vào xem trang cá nhân của tên đó, trong một số clip thì có thể thấy tên này đang thực hiện mấy cái thử thách người xem coi là ma ám hay có ma."

Tên này, vía cũng cao phết.

Dù sao cũng sẽ gặp mà "Cậu lướt web một tí rồi tắt điện thoại rồi nằm ngủ.

Trong giấc mơ, thắng thấy mình đang ở trong không gian kỳ ảo, xung quanh toàn là mây Trắng bày lượt lờ, cơ thể thoáng chốc bay lướt trên làn mây trắng xóa.

" Hmmmmm, thì ra đây là cảm giác chơi đồ à?

" Thắng xoa cầm mà suy nghĩ trong đầu, cậu quay người nhìn xung quanh nhưng tứ phương như một.

Cậu còn đang bối rối thì có một giọng nói từ phía trên trời đang to dần to dần.

" T..

Thắng...

Thắng....

Thắng ơi...

Thắng ơi!!!

Dậy!!!

"Sau một tiếng hét, thắng giật mình dậy, nhìn quanh thì thấy Xuân đang ngồi bên cạnh mà lay người gọi cậu dậy.

Xuân thì thào nói với thắng trong khi vẫn đang thở gấp.

" Hình như có ai kêu tôi ấy...

Gần lắm, có ai kêu tôi ấy.

" Thắng ngớ người khi nghe Xuân nói vậy, Thắng từ từ hồi hồn lại sau khi mới tỉnh dậy.

Cậu gãi cổ, suy nghĩ.

" Nghĩa địa không ai đến đây gọi cô đâu, trận pháp tôi lập thì không có con quỷ nào vào được...

Chỉ có một khả năng là có nguời đang gọi hồn mà thôi.

" Xuân ngẩy người ra khi nghe có người thật sự đang gọi hồn, cảnh tượng cô bị nhốt trong căn phòng ấy lại tái hiện trong đầu cô làm cả người cô run lên vì sợ và tức giận.

Thấy thế, Thắng đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng mà an ủi.

" Khỏi lo, cái loại gọi hồn mà cả tôi cũng chả nghe biết gì thì hẳn không phải thầy pháp gì cao cả, thôi dù sao cũng đến rồi thôi thì đi xem họ đi "Thắng nhìn lên trời, cơn mây đang tan đi để lại một mặt trăng tròn vành vạch.

Thắng đưa tay lên bấm tính toán.

" Hôm qua là rầm rồi sao nay lại tròn nữa...

Chết, có điềm.

Xuân nơi phát ra tiếng gọi hồn là ở đâu?

Đưa tôi đến đó liền!

" Thắng nhanh chóng sắp xếp đồ vào trong cái tay nản của anh ta.

Xuân hóa thành một làn khói trắng, bay phía trước dẫn đường cho Thắng.

Thắng đi đến một nơi khá xa ở phần phía bên trái nghĩa địa mà nơi đó đang có một nhóm người đang tụi lại xung quanh.

Phía dưới họ có một số bánh và đồ ăn, những ngọn nến đã được thắp sáng đặt xung quanh một chiếc bàn gỗ mà trên bàn gỗ ấy có những hàng chữ cái và số.

Thắng núp đang một bên quan sát để có điều gì bất trắc xảy ra thì còn ra thấy ứng cứu kịp thời."

Xuân...

Cứ ở đây trước đã, đừng ra.

Đây là kiếp nạn của bọn họ, cũng là số của bọn họ.

Nếu ta cứu họ lần này chưa chắc cứu được họ lần sau.

"Xuân bay lên bên cạnh cũng gật gù mà nắp sau lưng Thắng.

Thắng quan sát bên trong ấy, trong sáu thành viên thì có một nguời mặc áo sơ mi trắng bên ngoài cởi hết nút áo để lộ áo thun bên trong, tay cậu ta còn cầm theo một chiếc máy ảnh.

Thắng liền suy nghĩ trong đầu khi nhớ đến ai đó.

" Oh...

Ta nói ta có duyên với nhau mà..

"Tất cả mọi người trong nhóm đó đặt tay lên cốc sứ rồi cười đùa.

Một cậu trai ở trong nhóm mở điện thoại và nói.

" Chuẩn bị chưa?

Tao để thằng Nam đọc đấy nhé?

"Cả nhóm cười đùa rồi ra dấu hiệu đồng ý và sẵn sàng.

Cậu trai tên Nam kia hắng giọng lại rồi đọc to lên bài kinh trong địa thoại trong khi tay cầm ba cây nhang đưa qua đưa lại bàn cầu cơ.

"Hồn nào ở chốn non bồng

Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi

Dầu hồn dạo khắp mọi nơi

Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian

Cảnh tiên hạc nội mây ngàn

Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui

Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi

Sao bằng cảnh tục hồn vui với người

Đờn ca múa hát vui cười

Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn

Hồn ơi hãy ghé qua đây

Tâm tình trăng gió nước mây với hồn

Gió to sóng cả dập dờn

Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình

Qua đây bè bạn thêm xinh

Ghé đây bè bạn kết tình âm dương

Hồn dầu ở mấy đường cách trở

Nghe lời cầu xin chớ đắn đo

Mấy lời tâm sự nhỏ to

Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng

Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối

Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa

Hoặc hồn nương bóng chiều tà

Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh

Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi

Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi

Hoặc hồn vấn vít với ai

Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu

Hoặc hồn ở dưới hồ sâu

Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa

Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập

Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn

Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ

Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ

Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời

Hồn về ẻo lả chơi vơi

Cùng ta tâm sự chuyện đời muôn năm."

Tất cả mọi người trong nhóm nắm tay, nhắm mắt lại mà đọc thầm trong miệng theo lời của Nam.

Đợi một lúc sau, không thấy hiện tượng gì xảy ra nên mọi người mở mắt ra nhìn nhau rồi cười đùa.

" Ê~tao nói rồi mà~ nó không lên đâu~!

Thôi về tụi bây ơi, ở đây muỗi không.

"

Một người bạn nữ trong nhóm cười nói to khi thấy câu thần chú không hiệu hiệm.

Bọn họ cũng cười theo những không biết rằng đã có nhiều bóng đen đã xuất hiện xung quanh mọi người, một cơn gió lạnh thổi qua.

Nam vẫn còn quyết tâm tìm ra sự thật mà kiên quyết nói.

" Dù sao cũng đến đây rồi, cầu thêm một lần nữa.

Không lẽ năm người chúng ta lại về tay không?

"

Mọi người sửng người khi nghe thấy Nam nói vậy, mọi người nhìn nhau trong khi Nam vẫn cúi người nhìn vào chiếc cốc sứ.

Bạn nữ hồi nãy cười đùa giờ run rẩy lên tiếng hỏi.

" Ê...

Mày nói...

Năm là sao...?

Ở đây có...

6 người mà...?

"

Nam thắc mắt mà ngước mặt lên nhìn, cậu đếm thử trong đám bạn của mình.

Cậu đếm ra con số năm nhưng thêm cậu nữa là sáu.

" Khoan đã...

Tao mời có 4 đứa...

Thằng nào mời thêm một đứa thế...?

"

Mọi người phút chốc im lặng rồi có người giơ tay lên rồi nói.

" Là tao...

Tao mời thêm thằng Phúc nữa...

"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại cười nói tiếp.

Trong khi đó, Nam đổ mồ hôi lạnh, giọng run rẩy hỏi.

" ...

Thằng nào...?

"

Cậu bạn kia thấy thế mà cười rồi câu cổ người bạn bên cạnh mà nói.

" Thằng phúc nè, mẹ, tao với mày chơi với nó từ nhỏ đến lớn mày không mời nó thì tao mời có gì đâu"

Nam sững người, kéo một bạn nữ lại gần cách xa người bạn tên phúc ấy ra.

Giọng cậu run rẩy mà cố nói.

" T...

Thằng...

Thằng phúc nói chết 3 ngày trước rồi mà?!

Nó bị tai nạn xe chết 3 ngày trước rồi mà?!

Mày xem này!

Bức hình này có 5 đứa mà có thằng phúc đâu?!

"

Nam vừa nói vừa giơ điện thoại đang bật tấm hình chụp trước khi làm lễ, chỉ có năm người, ở giữa bạn nữ và bạn nam kia là một khoảng trống.

Cậu bạn nam kia giật mình rồi đẩy người bạn mình đang ôm ra.

Cậu bạn tên phúc kia ngẩn mặt lên, để lộ một bên mặt bị cạ sát đến mức để lộ bộ xương sọ ở bên trong, xương hàm lộ hết ra, gãy một bên để nó treo lủng lẳng, quần áo rách rưới đầy máu, một bên tay đã bị mất.

Cậu ta thều thào vươn cánh tay đã bị rốc xương ra về phía 5 người kia ,những người đang chết lạnh, cứng đơn mà nói.

" Chúng...

Ta...

Là...

Bạn...

Mà...

Đi...

Chơi...

Chung...

Đi...

"

Âm thanh khó nghe, khô khan cộng thêm tiếng lạch cạch của xương hàm bị vỡ đã tạo nên một thứ âm thanh ghê gợn.

Phúc biến thành một làn khói đen bay vào trong miệng của cậu bạn nãy khoác vai mình.

Khiến cậu ta đau đớn mà tự bóp cổ mình, mắt cậu ta trợn trắng lên, miệng sủi bọt mép.

Mọi người tụ lại cố gắng gỡ tay cậu bạn ra.

" Tránh ra!

Tất cả mau niệm Phật đi!

"

Một giọng nói từ phía sau mọi người phát ra, Thắng nhảy đến chỗ mọi người.

Ấn bụng cậu bạn kia bằng một tay, một tay còn lại lấy ra một lá bùa, liếm một cái ở phần trên lá bùa rồi dán lên trán cậu bạn kia.

Cậu bạn kia gào lên một tiếng rồi ngã về phía sau.

" Âm chú, địa chú, Phật chú, thiên chú.

Giảng sinh tất đồ!

Ma quỷ nơi nào xuất khỏi xác này!

"

Thắng ấn mạnh vào bụng cậu trai kia đẩy một luồn khí đi ra ngoài nhưng đến cổ thì nó gào lên, trong cổ nhô lên một gương mặt người.

Thấy thế thắng liền cắn ngón tay mà viết lên ngực của cậu trai ba dòng chữ tiếng Trung cổ.

" Thiên chủ!

Thần chú!

Cầu chư vị thánh thần đến đây giúp xác này!

Cấp cấp nghe lệnh ta!

"

Thắng vừa đọc vừa lấy ra một tờ bùa vuốt từ cổ lên miệng của cậu trai, từ miệng cậu trai bay ra một cục gì đó màu đen rồi cuộn vào lá bùa.

Lá bùa bay lên trời rồi bị một sợi dây đỏ quấn lại, làn khói trắng bay đến lấy viên bùa rồi bay lại tay Thắng.

Nam lấy máy ảnh ra chụp một bức ảnh rồi đưa lên xem thì thấy cái bóng mờ mờ của một người con gái mặc áo dài.

Tiếng niệm phật của mọi người đã dứt khi thấy cậu bạn kia trở lại bình thường.

Thắng nhìn về phía Nam mà cười.

" Chúng ta có duyên thật đấy nhỉ?

"

--- còn tiếp---
 
Back
Top Bottom