Tâm Linh Đạo sĩ kinh kỳ

Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 13: Ngũ hành trận pháp


Ngũ Hành Trận pháp của Mao Sơn, là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tương hỗ chuyển hóa tuần hoàn.

Lập nên trận pháp này thường là với mục đích nhốt yêu ma quỷ quái vào một không gian tách biệt với bên ngoài, có ngũ hành trấn giữ, luân chuyển liên tục khiến kẻ bị nhốt không có đường ra.

Đạo sĩ đạo gia chỉ dùng tới Ngũ hành trận pháp khi gặp yêu quỷ quá nguy hiểm, không thể diệt trừ tận gốc...hoặc cũng có thể là nhốt lại để thuần phục cho việc cần thiết.

- Anh nghĩ chắc sư phụ đang "cánh hoa tổn thương" vì chú mày lắm đây!

- Thiên thở dài- Hề hề, lo gì.

Cái này là ông nội cho mượn luôn đó.Câu nói đầy bất ngờ của Hoàng làm Thiên và Lâm sửng sốt:- What đờ hợi?

Mày nói cái gì cơ?- À thì...hồi chiều mày trình bày cho tao rồi đó, nên là tao cũng thử liều chạy qua bên nhà hỏi ông nội luôn coi sao.

Nghe tao nói xong ông khen mày quá chừng.

- Hở?

Khen gì khen gì?

- Lâm phổng mũi.- "THẰNG NÀY GIỎI LẮM" - Hoàng gằn giọng, nhái theo giọng điệu lúc chiều của giáo sư Triển.- Ớ hớ?

Dzậy là khen hay chửi vậy anh Thiên?

- Lâm nhìn qua Thiên với ánh mắt lo sợ.- Ờ thì...!

- Thiên gãi đầu.

..........

8 giờ tối...Thiên, Lâm, Hoàng, Tuấn, Cường và Diệp đang có mặt ở "bãi tập" thường ngày của Lâm và Thiên, riêng Nam thì vì lười nên ở lại phòng đi ngủ từ sớm.

Giữa sân, trên nền đất là một ngôi sao năm cánh lớn được vẽ bởi Lâm, năm góc của ngôi sao cắm lần lượt năm lá cờ ghi các Hán tự có nghĩa là "Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ".

- Lâm?

Cuối cùng là chú mày muốn làm cái giống gì vậy?

- Thiên đặt một tượng Tịch Tà nhỏ bằng ngọc bích vào giữa trận pháp rồi quay sang hỏi Lâm.Tịch Tà thực ra là một loại Tỳ Hưu - linh thú có đầu lân, thân gấu, vảy rồng, đầu có sừng, lưng có cánh trong truyền thuyết.

Tỳ Hưu hai sừng gọi là Thiên Lộc, có tác dụng thu hút tài khí trong phong thủy.

Còn Tịch Tà là Tỳ Hưu một sừng, khác với Thiên Lộc thu hút tiền tài, Tịch Tà có công dụng trấn giữ yêu ma.

Do đề phòng trường hợp xấu nhất, khi cả ba vẫn chưa đủ sức đấu với Thi vương thì ít nhất Tịch Tà cũng phát huy tác dụng nên Lâm đã chuẩn bị từ trước.- À thì...tí nữa rồi biết hehe.

- Lâm ra vẻ bí mật.- Còn nữa, tại sao lại không giăng kết giới?

Bộ muốn cả trường này biết hay sao ba?

- Tuấn cũng thắc mắc.

- Ui xời, lo gì mày!

Gần đây xảy ra đầy vụ học sinh chết bất thường, còn ai dám ra ngoài sau giờ cơm chiều nữa.

- Hoàng thay lời Lâm.- Đúng vậy, với lại giăng kết giới thì làm sao dụ được kẻ đó!

- Lâm nói.Từ đầu, kẻ bí ẩn kia xuất hiện với danh xưng "Hắc Đạo Nhân" tức là y có liên quan trực tiếp đến tên "đạo sĩ đen" này.

Hoặc là Hắc Đạo Nhân thực sự vẫn chưa chết, hoặc là một tên đệ tử nào đó của hắn đang đợi cơ hội trả thù.Mà y tự biết với sức mình thì không thể nào chống lại được giáo sư Triển và nhóm của Thiên.

Vậy nên hắn đã lợi dụng cơ hội mà đánh cắp bí thuật "Thủ hồn pháp" để tu thành thuật bất tử mà đối mặt trực tiếp với họ.Vậy bất kể hắn là ai, chỉ cần liên quan đến Hắc Đạo Nhân và đang sống đâu đó trong thành phố này hẳn sẽ nhận ra thi khí của tên Thi vương mà Hắc Đạo Nhân từng sai khiến.

Thế nên Lâm mới nghĩ ra cách triệu hồi Thi vương để dụ kẻ kia lộ mặt, hoặc ít nhất cũng dò hỏi được gì đó từ con cương thi 'lai' kia.- "Thiên địa linh linh

Trời đất dung hòa,

Vạn vật sinh sôi.

Ngũ hành sinh khắc,

Khắc xuất, khắc xuất!"

Lâm đứng trước trận pháp, bắt quyết nhắm mắt đọc chú để khai mở Ngũ hành trận.

Chuyện đánh đấm có thể Lâm không giỏi nhưng nói về trận pháp, phù chú thì Lâm đứng thứ hai không thiếu người đứng thứ nhất(?) À nhầm, Lâm đứng hai thì ít người dám nhận đứng nhất ở thời đại này.Năm lá cờ ngũ hành ở năm góc bỗng rung lên dữ dội, tưởng như sắp bật khỏi đất mà bay lên trời không chừng.

Nét vẽ sáng lên năm màu sắc khác nhau hội tụ về tâm ngôi sao, nơi phát ra ánh sáng xanh ngọc bích từ tượng Tịch Tà.Năm ánh sáng mờ ảo cùng màu ngọc bích mờ dần đi, ở giữa trận pháp là một bóng người cao to đen hôi chĩa hay cánh tay ra trước mặt khoe bộ nail dài ngoằng.- Hê lu, lâu ngày không gặp!

- Lâm vẫy tay.Giọng nói quen thuộc trầm trầm vang lên như vọng từ cõi u linh về làm Diệp sợ hãi nấp sau Thiên:- Gọi ta ra đây có việc gì?- Tôi muốn hỏi một số chuyện.

Chuyện là...Lâm còn chưa kịp dứt câu thì đằng xa bỗng có giọng nói vang lên:- Nè mấy em kia, ra đây giờ này làm gì đó?

- Là giọng thầy Hiệu trưởng.

- Chết cha...giờ sao...

- Cả đám cuống lên trong khi thầy dần bước tới.

_______________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 14: Đệ tử Hắc Đạo Nhân


Thầy hiệu trưởng dần bước tới chỗ Lâm và cả bọn đang lúng túng phía xa.

Cũng may là Ngũ hành trận và Thi vương nằm ở bên góc khuất phía tường nhìn từ phía thầy chứ nếu không thì đã bị phát hiện từ sớm.

Nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa lý gì, chỉ độ tầm mươi bước chân nữa là thầy hiệu trưởng cũng qua khỏi góc chết và chứng kiến toàn bộ mà thôi.Lúc này, đơn giản nhất là thu lại trận pháp, nhốt tên Thi vương kia trở vào.

Nhưng để thu trận không phải cứ nói là làm được, việc đó đòi hỏi khoảng thời gian kha khá đối với người có pháp thuật yếu như Lâm, chưa kể vừa mới thi triển thuật gọi trận xong, linh lực cũng tiêu hao rất nhiều.Hay là bảo tên Thi vương rời trận mà nhảy sang chỗ khác trốn?

Nhưng trước đó Lâm đã tự tay bóp team mình rồi, Tịch Tà trấn trận còn nằm ngay giữa Ngũ hành thế kia thì ma quỷ bên trong di chuyển thế nào cho được.

Tình thế hiện tại rất khó xử lý cho ổn thỏa khiến cả bọn lúng túng giờ càng quay cuồng hơn.- A chào thầy, em đang đi tuần đêm thì gặp mấy đứa ngoài này, hỏi ra thì biết là tụi nó muốn thắp nén hương cho những học sinh xấu số mất trong tháng vừa rồi.

Thiên nhanh trí bước nhanh đến chào hỏi nhằm chặn bước thầy hiệu trưởng lại.

Cả bọn hiểu ra cũng nhanh chóng chạy vượt lên:- Dạ chào thầy, xin lỗi vì tụi em ra ngoài vào buổi tối như thế này.

Tụi em hứa sẽ tranh thủ về lại phòng ngay bây giờ ạ!Đẩy nhẹ gọng kính, thầy hiệu trưởng đưa mắt nhìn về phía cả bọn rồi lên tiếng hỏi:- Em nữ này là...- Dạ là em, lúc sáng em có lên phòng thầy để hoàn tất hồ sơ ấy ạ!

- Diệp nhanh nhảu lễ phép đáp.- À...thì ra là em!

- Thầy "à" một tiếng dài đáp lại Diệp.

- Thôi thôi muộn rồi, mấy đứa có làm gì thì mau chóng thu dọn rồi về phòng đi, lúc nãy thầy cứ tưởng là có người trốn ra ngoài giờ giới nghiêm.

May là thầy chứ gặp quản sinh là mấy đứa vô biên bản hết rồi đó!

- Hiệu trưởng tiếp.Cả bọn thở phào nhẹ nhõm rối rít xin lỗi hứa sẽ về phòng ngay.

Thầy hiệu trưởng vừa quay lưng đi được một đoạn thì Lâm nhanh chóng quay lại "Ngũ hành trận" để tiếp tục câu chuyện dang dở với tên Thi vương.Thầy hiệu trưởng là người được toàn thể học sinh ngôi trường này dành cho một sự kính trọng đặc biệt.

Không quá khó tính như thầy quản sinh cũng không quá lỏng lẻo, thầy là người ít nói nhưng lại dễ gần.

Đặc biệt rất quan tâm đến học sinh, ai ai cũng coi thầy như một người ông, người cha lớn tuổi vì năm nay tuổi thầy cũng độ thất tuần.Kể từ khi trong trường xảy ra những cái chết bí ẩn kia, không đêm nào là người ta không thấy thầy ở lại trường bên bàn làm việc.

Ngôi trường tư thục có tiếng nhất nhì thành phố này là nơi chưa bao giờ xảy ra những sự việc nghiêm trọng như vậy, áp lực đổ lên người thầy ấy thật sự rất lớn.

Thầy dường như đã già đi rất nhiều, trong người mang nhiều bệnh mãn tính lại càng làm sức khỏe thầy suy giảm thêm.- Ta muốn hỏi ông một câu, có phải Hắc Đạo Nhân vẫn còn một đệ tử bí ẩn nào đó không?

- Lâm lên tiếng hướng về giữa trận pháp Ngũ hành.- Còn một tên!

- Giọng nói lạnh lẽo khô khốc nơi âm ty vọng lên làm cả bọn thêm một lần rùng mình.Mắt Lâm sáng lên, lần này tốn công sức gọi tên Thi vương này lên quả nhiên có manh mối.

Nhưng còn chưa kịp mừng thì giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên làm Lâm cụp đuôi nhanh chóng:- Ta chỉ nghe nhắc đến, chưa từng gặp, cũng không biết hắn là ai.

Chỉ biết trong thời gian ta "ngủ đông" chờ biến đổi thì Hắc Đạo Nhân đã sai hắn ta đi đâu đó.Thời gian "ngủ đông" mà tên Thi vương nhắc đến ở đây chính là quãng thời gian hắn bị Hắc Đạo Nhân thu phục ở Trung Quốc và đưa về Việt Nam truyền gen hành thi vào cơ thể (xem phần 1).

Có nghĩa là ngoài ả Nhện tinh là kẻ đã giết hại Phước - anh trai ruột của Mộc Diệp, tên Thi vương đang đứng đây, còn có một tên bí ẩn nữa đã được Hắc Đạo Nhân dạy dỗ.

Và có lẽ, tên này nguy hiểm gấp bội phần vì mang trong mình nỗi hận thù sâu sắc với giáo sư Triển, Thiên, Hoàng, Lâm và cả bọn nữa.

Hơn nữa, hắn có khả năng là đại đệ tử của tên "đạo sĩ đen" kia, nghe đâu năng lực không thua kém gì thầy mình.Chưa kể...hắn đã luyện gần thành công "Thủ hồn thuật".

__________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 15: Nghi ngờ


Mải chú tâm suy nghĩ, hình như mọi người đã quên mất một chuyện quan trọng: Chẳng lẽ hắn không cảm nhận thấy thi khí của tên Thi vương này sao?

Mục đích Lâm bày trận không chỉ là để hỏi thêm thông tin từ tên Thi vương, mà còn dùng thi khí dẫn dụ kẻ đó phải lộ diện.

Nhưng từ nãy đến giờ chẳng có ai ngoài bọn Lâm ở đây cả.Không có ai?

Khoan đã, không hẳn là không có ai, lúc nãy còn có...- Thầy hiệu trưởng?

- Hoàng bất ngờ thốt lên.- Hả?

Mày nói gì vậy Hoàng?

Thầy hiệu trưởng quay lại à?

- Tuấn vội quay người nhìn lại hướng dãy nhà hiệu bộ.Hoàng xua tay:- Không phải, bộ mọi người không thấy kì lạ hay sao?

Rõ ràng là mình bày ra cách này để dụ tên giấu mặt kia phải lộ diện.

Nhưng mà ngoài tụi mình ra thì không còn ai khác xuất hiện ở đây hết, ngoài thầy hiệu trưởng.

- Không lẽ mày lại nghĩ tên đó là thầy hiệu trưởng à?

- Lâm vỗ đầu Hoàng - Chỉ là trùng hợp thôi chứ không có đâu, thằng điên này.Mọi người đồng ý với Lâm và cho là Hoàng đã suy diễn quá nhiều.

Trời cũng đã gần khuya, cả bọn bàn nhau mau chóng quay về phòng trước khi quản sinh đi kiểm tra.

Dù chưa có tiến triển gì mới nhưng ít ra cũng có thêm một chút thông tin từ tên cương thi kia.Sau khi thu lại trận pháp, Lâm cũng Tuấn, Cường thu dọn Ngũ sắc kì rồi mau chóng tạm biệt Thiên, Hoàng và Diệp mang về phòng trước.

Hẹn sáng hôm sau lại gặp.

Đi được thêm một đoạn chỉ còn lại Thiên vì Hoàng cũng rẽ vào phòng mình cách đó không xa.Khu ký túc xá của nữ nằm ở dãy nhà khác, đường di chuyển giữa hai khu cũng khá vắng vẻ nên Thiên quyết định đưa Diệp về tận phòng, sẵn đi tuần một lượt rồi về phòng bảo vệ cho tiện đường.- Anh Thiên, nãy anh nói thầy có nhiều bệnh mãn tính đúng không?

Có bệnh nào gây đau đớn không?

- Diệp bất ngờ hỏi khi đang trên hành lang.- Hả?

Sao tự nhiên em lại quan tâm chuyện đó?

- Thiên thắc mắc.

- À, tại vì lúc sáng lên phòng thầy em có vô tình nhìn thấy một vỉ thuốc giảm đau, khi nãy anh có nhắc bệnh của thầy nên em tò mò một chút thôi ấy mà.

- Diệp cười đáp.- Cái này thì anh cũng không rõ, chỉ nghe ông bác già bảo vệ nói là thầy bị suy gan suy thận nặng lắm, mấy năm nay rồi.

Còn chuyện đau nhức gì đó thì anh không rõ.Diệp nghe xong sắc mặt có vẻ thay đổi, miệng lầm bầm:- Dextropropoxyphen!- Hả?

Em nói gì vậy Diệp?- A, dạ không có gì.

Hì hì.Cũng đã tới phòng Diệp, Thiên dặn dò mấy câu rồi cũng nhanh chóng rời đi làm công việc của một bảo vệ.

Do là học sinh mới chuyển đến, các phòng ký túc đã đủ người nên Diệp phải ở một mình phòng này, khá cô đơn nhưng may mắn là cũng làm quen được nhóm Lâm khá nhiệt tình thân thiện.

"Cạch..." cửa phòng mở ra, Diệp với tay bật đèn làm căn phòng rực sáng lên.

Cô bước vào nhà tắm rửa tay chân mặt mũi cho mát mẻ rồi quay lên tắt đèn nằm xuống tầng dưới của chiếc giường bên phải.Vừa lim dim được một lúc, chợt Diệp giật mình bật dậy ngay:- Dextropropoxyphen: là thuốc giảm đau dạng opi có cấu trúc liên quan đến methadon.

Gây hôn mê ở bệnh nhân có tiền sử về gan.Thầy hiệu trưởng có tiền sử suy gan nặng, vậy tại sao khi sử dụng Dextropropoxyphen lại không gây ra tác dụng phụ nào?- Không ổn rồi, có lẽ nào....không được, mình phải báo ngay cho mọi người biết!Diệp vội vã tung chăn màn ra mở cửa bước ra ngoài chạy thẳng hướng phòng bảo vệ.Lúc này Thiên cũng vừa mới đi tuần tra về, đang đứng ngay trước cửa phòng vươn vai tập thể dục cho khỏe người.

Diệp hớt hải chạy đến, thấy Thiên từ xa vội gọi lớn:- Anh Th....ưm...ưm...

- Chưa dứt câu thì Diệp bị một người bắt lấy từ phía sau, bịt miệng rồi lôi đi mất.Thiên ngước lên nhìn quanh vì cảm thấy như có ai vừa gọi mình nhưng không thấy gì bèn xua tay:- Chắc là nghe nhầm thôi!

Ai dà, đi ngủ nào!

Nói đoạn, Thiên bước vào trong đóng sầm cửa lại đánh một giấc ngon lành.

__________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 16: Bắt cóc


Nhà kho đầy bụi bặm, mùi ẩm mốc khắp bốn phía chung quanh xộc thẳng vào mũi những người đang có mặt tại đó.- Có...có phải chỗ này không?

Hộc...hộc...

- Lời nói vội vã cùng những tiếng thở vang lên trong căn hầm.- Không, qua bên phải một chút nữa!

Đúng rồi, chỗ đó đó!

- Người kia cũng dồn dập không kém.- Chỗ này đúng không...- Á, đau!

Trời ơi ông đâm vào đâu vậy Lâm!

- Diệp hét nhẹ.Lâm luống cuống: - Suỵt...nhỏ nhỏ thôi!

Xin lỗi nha, Diệp có đau lắm không?

Lúc này, nhìn sâu vào góc phòng, chỗ ánh đèn dầu lờ mờ chiếu tới có hai bóng người ngồi quay lưng với nhau, có vẻ như đang bị trói.

Đúng vậy, tay họ bị khóa ngược ra sau và xích lại với nhau bằng hai chiếc còng số 8, cùng loại với chiếc còng trên tay anh Bảnh(?).....

Tối hôm trước😀iệp bị Lâm túm lấy từ phía sau bịt miệng lôi đi một đoạn xa phòng bảo vệ.

Cô vùng vẫy mạnh khiến Lâm không xoay sở kịp nới lỏng tay và thoát ra định hét lên thì một lần nữa Lâm lại kịp bịt miệng Diệp lại.- Diệp, Diệp...Lâm nè, tui tui!

- Lâm nói, cố gằn giọng không phát ra âm thanh lớn.- Lâm?

Sao ông lại ra đây?

Tui đang định...- Đúng rồi, sao tự dưng Diệp lại chạy ra ngoài vậy?

Nhưng từ từ bỏ qua đã, Lâm có chuyện quan trọng này muốn nói với Diệp!- Có phải Lâm...

- Diệp chưa kịp nói hết câu thì Lâm đưa tay ra vẻ im lặng: "Suỵt".Lâm nhìn thẳng vào mắt Diệp.

Ánh trăng nhè nhẹ vừa lộ ra khỏi đám mây đen rọi một màu trắng ngà huyền ảo.

Gió xào xạc khẽ đung đưa mái tóc người con gái ấy.

Cả hai im lặng, Lâm nhìn sâu vào mắt của Diệp.- Lâm...ừm...Lâm đã...Lâm muốn nói với Diệp là...

à... thì... là... mà... tại... bị...

ờm...

Thực ra là...- Hở?

Sao tự nhiên Lâm cà lăm vậy?

Trời ơi Diệp đang có chuyện rất quan trọng muốn nói cho mọi người biết.- Khoan đã, Lâm nói trước...

Thực ra là, Lâm th...CẨN THẬN.Lâm chưa kịp nói dứt câu ấp úng vừa rồi thì cảm nhận được một luồng sát khí lớn bay thẳng đến vội vã đẩy Diệp sang một bên rồi lao lên."

Vút", Lâm bắt trọn một mũi phi tiêu đang nhằm hướng Diệp mà lao đến, do bất ngờ nên Lâm vô tình để lưỡi nhọn của nó quẹt nhẹ vào da tạo ra một vết xước nhẹ.- Lâm...Lâm, có bị làm sao không?

- Diệp thấy tay Lâm rướm máu vội chạy lại quan sát vết thương.

- À, không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài...

- Chưa dứt câu, Lâm thấy mắt mình hoa đi, mọi thứ tối sầm lại rồi gục xuống nền đất ngất đi.Mũi tên có độc!..........Tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, đầu óc quay cuồng đau đớn, Lâm đưa tay lên định vỗ vỗ đầu mấy cái cho tỉnh táo."

Leng keng" - tiếng dây xích sắt vang lên khô khốc khiến Lâm chợt tỉnh cơn mê.

Vội quay lại nhìn xem mình bị trói vào đâu thì chạm phải bàn tay của Mộc Diệp, cô bị trói ngay sau lưng đang gục vào lưng Lâm.

Cả hai người bị trói ngồi tựa vào cách tường nơi góc kho.Lâm vội quay đầu định đánh thức Mộc Diệp thì chạm phải mái tóc của cô.

Mùi hương thoát ra làm Lâm khẽ chột dạ, đỏ mặt quay đi.

Người mình thầm thương trộm nhớ đang ở ngay phía sau, lại còn tựa vào lưng mình như thế này.

Aaaaaa, Lâm chỉ muốn nổ tung ngay bây giờ.

Tối qua, khi về phòng, Lâm quay vào tắm rửa một lúc rồi quay ra dọn dẹp Ngũ sắc kì thì phát hiện thấy giỏ xách của Diệp để quên trên giường mình.

Định bụng sáng mai sẽ đem lên lớp trả lại cho Diệp nên cầm lấy để gọn lên bàn thì Tuấn, Nam và Cường đồng loạt chui đầu ra khỏi giường.- Ê cu, cũng chưa tới giới nghiêm, vẫn còn sớm chán.

Đem đồ đi trả rồi sẵn tiện bày tỏ nỗi lòng luôn đê.

Hê hê!

- Tuấn cười nham nhở.- Tụi...tụi...mày bị điên à....cái gì mà bày với chả tỏ.

Khùng quá.- Ờ hớ?

Không có nỗi lòng gì để bày tỏ à ta.

Chịu thôi, lỡ mai kia gì thấy người ta đi với thằng X soái ca lớp bên thì đừng có mếu máo nhá.

- Cường chêm vàoLâm đang chùm chăn kín mặt né ánh mắt của đám bạn cùng phòng chợt tung ra, hỏi dò:- Mày bảo thằng X?

Ý mày là sao?- Trời trời, có mù cũng nhìn ra nó đang cưa cẩm Diệp Diệp của mày đó.

Thằng óc bò này, chuyện rùm lên cả khối.

- Nam nhảy xuống ngồi cạnh Lâm gõ đầu cộc một phát.- Ui da đau, thằng quỷ này.

- Lâm giơ nắm đấm dọa đấm lại.*

- Diệp ơi, làm bạn gái mình nha!- Ui, bạn đẹp trai ghê á, mình đồng ý hihi

*Tuấn, Cường ỏng ẹo đóng giả màn tỏ tình khiến hai tên còn lại chỉ muốn nôn ọe ngay tại chỗ.Lâm ngồi im lặng một lúc rồi bỏ vào nhà vệ sinh, 5 phút sau quay ra với chiếc quần dài, khoác vội áo khoác rồi bước ra cửa.- Ê, đi đâu á cu?

- Ba tên kia đồng thanh gọi ra.- Đi trả đồ!

- Lâm trả lời ngắn gọn cục súc rồi đóng cửa rầm một cái để lại ba đứa cùng phòng nhìn nhau cười nham nhở...........- Suỵt...nhỏ nhỏ thôi!

Xin lỗi nha, Diệp có đau lắm không?

- Lâm vội quay lại hỏi.- Không, không sao, Lâm tiếp tục mở còng đi!- Xin lỗi nha...nhưng mà khi nãy Lâm giật mình đánh rơi kim băng xuống khe gỗ sàn nhà rồi..."

Cộc...cộc...cộc" - đúng lúc này, tiếng chân nện lộp cộp trên cầu thang hướng xuống phía hầm nơi hai người bị nhốt.Diệp và Lâm hồi hộp đưa mắt về phía cửa nhìn xem kẻ đã hạ thuốc mê vào phi tiêu làm Lâm ngất đi và đánh ngất Diệp từ phía sau rồi mang cả hai tới đây nhốt là ai...__________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 17: Chân tướng


Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cánh cửa gỗ, hai người bên trong nín thở chờ đợi, tuy gọi là hồi hộp xem là ai nhưng danh tính của kẻ đó cũng đã lờ mờ hé lộ."

Két..." cánh cửa cũ kĩ nặng nề mở ra cùng tiếng ken két lạnh người.

Kẻ bước vào quả nhiên không ngoài dự đoán...- Thầy hiệu trưởng, à không, phải gọi ông là gì nhỉ?

Đại đệ tử của Hắc Đạo Nhân!

- Lâm cười nửa miệng.- Ô, thế ra các người nhận ra từ đầu rồi à?

- Tên kia đáp.- Từ khi gặp ngươi ngoài sân, trong lúc ta đang lập Ngũ hành trận.

Lúc đó ta cũng chỉ hơi nghi ngờ một chút thôi, nhưng khi về phòng, vô tình thứ này đã truyền suy luận của cô ấy tới nên ta phải tức tốc chạy tới chỗ Diệp.

- Lâm nói, mắt đưa sang nhìn lõi bát quái trên cổ Diệp.Trở lại một chút.

Đêm qua...*****

- Diệp ơi, làm bạn gái mình nha!- Ui, bạn đẹp trai ghê á, mình đồng ý hihi.Tuấn, Cường ỏng ẹo đóng giả màn tỏ tình khiến hai tên còn lại chỉ muốn nôn ọe ngay tại chỗ.Lâm ngồi im lặng một lúc rồi bỏ vào nhà vệ sinh.

Đứng trước gương, cậu cúi xuống hắt dòng nước mát lạnh lên mặt mình.

Với tay lấy chiếc khăn cạnh đó lau khô mặt mũi rồi nhìn mình trong gương, cười nhẹ.

- Lâm hiểu ý Diệp rồi, bây giờ mình đóng một màn kịch như thế này...

- Lâm nhắm mắt đưa tay phải lên tai, miệng lầm bầm.Diệp ngồi trên giường, cầm chặt lõi bát quái kia chăm chú nghe kế hoạch của Lâm rồi đứng phắt dậy.

*****- Nếu đã nghi ngờ từ trước sao các người vẫn để bị ta bắt được.

Cũng chỉ là bọn nít ranh, hờ hờ!

- Thầy hiệu trưởng, à không, tên Đại đệ tử cười khinh bỉ.- Ài, tưởng thế nào chứ ngoài nghi ngờ ra ta còn biết ngươi là ai và nơi ngươi nhốt thầy hiệu trưởng thật nữa kìa.

Chắc giờ này thầy cũng được cứu ra rồi ấy nhở!

- Lâm đứng dậy lắc cổ rôm tốp, tay cầm 2 chiếc còng ném xuống trước mặt.- Ầy, giả vờ bị còng cho ngươi vui thôi chứ dăm ba cái này.- Cái gì?

Mày...làm sao mày...

- Tên kia sửng sốt.Vẫn là đêm qua...*****

- Thôi thôi muộn rồi, mấy đứa có làm gì thì mau chóng thu dọn rồi về phòng đi, lúc nãy thầy cứ tưởng là có người trốn ra ngoài giờ giới nghiêm.

May là thầy chứ gặp quản sinh là mấy đứa vô biên bản hết rồi đó!

- Hiệu trưởng tiếp.Khi thầy hiệu trưởng vừa quay đi, Thiên liếc nhìn thì thấy Lâm đang lẩm nhẩm gì đó, một con hạc giấy xếp bằng tờ giấy vàng vẽ ngoằn ngoèo bay lên ngay sau thầy hiệu trưởng rồi bừng cháy không dấu vết.

*****- Là vậy đó, khi đó ta cũng chưa nghĩ gì nhiều đâu, chỉ là test một xíu pháp thuật mới thôi, ai ngờ may mắn lại biết được sự thật, còn dò được cả nơi ngươi nhốt thầy hiệu trưởng thật.

Không ngờ ngươi lại giữ thầy trong chính văn phòng, bảo sao không thấy ngươi rời khỏi từ khi bắt đầu có án mạng.

Nhưng cũng thật cảm ơn ngươi đã để lộ sơ hở qua vỉ thuốc giảm đau kia chứ nếu không thì cũng khó mà tạo nên màn kịch này.Thuốc giảm đau?

Tại sao tên giả mạo này phải sử dụng thuốc giảm đau khi giả dạng thầy hiệu trưởng để bị lộ như thế này chứ?

Tác giả cũng chả biết, thêm vào để có cái suy luận cho vui thôi hí hí...- Lâm, có liên lạc rồi.

Họ ở ngay bên ngoài!

- Diệp hai tay nâng lõi bát quái "Cách không hữu thoại" lên, quay sang Lâm.Kẻ đội lốt thầy hiệu trưởng kia tái mặt, cơn giận dữ bừng bừng lên xé tan thân xác giả tạo, lộ nguyên hình là một con rết khổng lồ dài hơn hai mét.

Con rết tinh dựng thẳng cơ thể lên, cặp nanh nhọn hoắc cứ chực chờ phập cho Lâm một cú chí mạng.- Á à, ra là rết tinh à.

Thảo nào mà để giữ nguyên hình dạng thầy hiệu trưởng mà không phải chịu cơn đau đớn thấu xương tủy mà hắn dùng tới Dextropropoxyphen.

Đúng là yêu ma cũng hiện đại theo thời gian ha.

- Lâm không một chút gì tỏ ra lo sợ, miệng vẫn mỉa mai.- Lâm, tránh qua một bên!

- Một quả bóng kì lạ bay vào rách toạc ra làm thứ chất rắn vụn bên trong văng tung tóe lên người con rết.- "Thái Thượng Thái Tinh,

Ứng biến vô đình.

Khu tà phục ma,

Cấp cấp như luật lệnh!

THỦY CHẤN LỆNH!"

- Là tiếng của giáo sư Triển.Dứt lời, một cơn mưa ào ào đổ ngay dưới tầng hầm - một hiện tượng khó tin.

Chất rắn kia vừa gặp nước thì phát nổ cháy sáng trên da thịt con rết - là Natri!

Nhưng có vẻ như con rết chẳng hề hấn gì sau hàng loạt vụ nổ khi nãy vì lớp vỏ quá dày của nó.

Nó lao về hướng cửa - nơi Lâm và Diệp vừa nhảy tránh và di chuyển sang."

Bùm" quả bóng bằng nắm tay rơi xuống ngay trước nanh rết tinh phụt ra một làn khói dày đặc, có cánh tay nắm lấy Lâm và Diệp kéo khỏi căn hầm.
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 18: Kết giới


Chạy thật nhanh ra khỏi tầng hầm với làn khói sặc sụa, Lâm bịt mũi hỏi:- Là trò của mày phải không Cường?- Hờ hờ, là Kali Nitrat ăn cắp ở phòng thí nghiệm hôm xảy ra vụ hồ bơi đó, tính lấy ít về chơi ai ngờ nay có dịp xài!

Chỉ cần trộn KNO3 với C6H12O6 theo tỉ lệ 7-3 là xong - Cường khịt mũi.- Thì nói đại là đường đi, còn bày đặt C6 với chả H12.

- Hoàng chen vào.- Vậy là mớ Natri lúc nãy cũng...?

- Lâm hỏi tiếp.Cường nhìn Lâm vẻ khinh khi:- Nố nồ nô, Natri thì chỉ cần điện phân nóng chảy NaCl là ra mà, mười mấy năm ăn học của mày thực làm tổ quốc thất vọng.- Thì nói thẳng ra là muối đi, còn nờ a xê lờ mệt đầu.

- Hoàng lại chõ mõm.Cường giơ nắm đấm về phía Hoàng: - Thằng quỷ, để bố mày make color tí đi chứ.Mộc Diệp có vẻ như không có gì bất ngờ trước mớ đồ chơi hóa học mà Cường đem tới hôm nay, cũng đúng thôi, lần trước ở phòng ký túc chính Diệp là người vô tình nhìn thấy hắn đang hí hoáy điều chế mà.Buổi tối, ngày phát hiện xác chết ở hồ bơi...*****

Lâm cùng Hoàng cũng mau mắn khoác vội chiếc áo khoác vào rồi chạy theo ngay sau Thiên.

Ba người dần khuất đi trong bóng đêm.- Nè Cường, nãy giờ ông cứ cặm cụi cái gì vậy?

Tính làm gì với mớ đó à?

- Diệp bước tới bàn Cường đang ngồi quay lưng lại với cả nhóm, im lặng tự nãy đến giờ.

- Cái này là...!

- Diệp bất ngờ thốt lên.- Đúng rồi, là KNO3, còn đây là dụng cụ điện phân.

- Cường kéo một chiếc hộp từ góc bàn ra khoe với Diệp.- Điện phân?

Ông định làm gì à?- Là Natri, chỉ cần dùng muối là xong, được một mớ rồi nè.

- Cường lại lấy can dầu hỏa ra, bên trong là khoảnh nửa ký Natri đang nổi lềnh phềnh.

- Trời ơi, lỡ cháy thì sao, ông bị điên à!

- Diệp hốt hoảng.- Yên tâm đi, có bùa trấn hỏa của thằng Lâm rồi.

- Cường xoay can dầu lại, quả thật phía sau dán một đạo bùa tím.Hai người bắt đầu xì xào với nhau gì đó cả buổi...

*****Quay về căn nhà hoang...- Ủa mà?

Sao hôm nay chỉ có hai ông tới đây?

Mấy người kia đâu?

- Diệp thắc mắc.- Hai ông nội kia phải đi học chứ, tự dưng cả phòng nghỉ học thì có phải chết không, cũng phải có người xin cho tụi này nghỉ chứ.

- Hoàng nói.Nhìn lại mới thấy, rõ ràng khi ra khỏi tầng hầm ngoài Lâm, Diệp thì cũng chỉ có Hoàng và Cường ở đây.

Hoàng thì khỏi phải nói, hắn cũng là đạo sĩ nên có mặt ở đây là bình thường, còn Cường thì...- Nè Cường ơi, cái này xài sao vậy?

- Có tiếng vọng từ cầu thang réo tên Cường, là Thiên.- Để em để em!

- Cường nhanh nhảu chạy xuống hỗ trợ Thiên.Đó, khứa này đi theo chỉ có vậy thôi, đồ chơi hóa học chỉ có mình Cường mới biết dùng, không dắt theo thì có mà tự sát.- Tất cả bịt mũi lại mau!

- Tiếng Cường vọng lại từ hướng hắn vừa chạy xuống."

Xịt..." một quả bom nữa được ném ra, nhưng lần này không chỉ có khói, nó còn mang một mùi hương dễ chịu...- Á, là tỏi à.

Mày đúng là Cường "tỏi" mà!

- Lâm nước mắt giàn giụa la oai oái.Tui thế, Lâm và Hoàng tự biết nhiệm vụ của mình, tuy nước mắt nước mũi lem nhem nhưng vẫn đang giăng kết giới bên trong căn nhà hoang này để dọn sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.

Từ nãy đến giờ, phía dưới hầm vẫn vang lên tiếng đánh nhau đều đặn.

Là giáo sư Triển và Thiên đang cầm chân Rết tinh lại để Lâm - Hoàng có thời gian lo liệu kết giới.- Diệp, mau ra ngoài đi, ở đây sắp tới nguy hiểm lắm.

- Lâm mở cửa.- Nhưng mà...Hoàng ra vẻ vội vã:- Mau đi, đừng nhưng nữa, bà đứng ngoài đợi người của Cục tâm linh tới đi, vụ này chú Đại đã nói sẽ do Nhà nước xử lí rồi.- Mọi người phải cẩn thận đó!

- Diệp nói, đoạn bước ra cửa.Lâm nhìn Diệp trấn an, gật đầu nhẹ rồi đóng cửa lại."

KẾT!"

Bên ngoài, Diệp lo lắng nên đẩy mạnh cửa bước vào nhưng...Căn nhà hoàn toàn trống rỗng, không có ai bên trong.

Đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí như khi nãy, chỉ khác là vắng vẻ không bóng người.- Đây gọi là kết giới sao?

__________

Lời kết: Èo, tới giờ mới liên kết các chương trước lại với nhau được.
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 19: Thỉnh thần


Phía ngoài kết giới là một căn nhà hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu gì của cuộc hỗn chiến đang diễn ra ngay tại đó, nhưng ở chiều không gian khác.

Diệp đứng ngồi không yên, phần vì lo lắng cho những người ở bên trong, phần lại lo không biết khi nào người của Cục tâm linh mới đến kịp.Viện Nghiên Cứu Về Tiềm Năng và Khả Năng Phát Triển Con Người (IHPD) là tổ chức có thật trực thuộc chính phủ Việt Nam. (Đã nhắc đến ở chương 12)IHPD được thành lập vào năm 1996, trực thuộc bộ Khoa Học và Kỹ Thuật Việt Nam.

Ban đầu, IHPD được lập ra với mục đích nghiên cứu các tiềm năng và khả năng phát triển của con người, bao gồm thể chất lẫn tinh thần.

Sau đó IHPD mở rộng ra nghiên cứu những dị năng khác, bao gồm khả năng ngoại cảm.

Sau này, IHPD lại lập ra DMI - Department of Mystery Investigation, Tổ Điều Tra Hiện Tượng Huyền Bí để điều tra các vụ việc, hiện tượng lạ liên quan đến tâm linh trong phạm vi Đông Lào.

Và DMI hoạt động hoàn toàn bí mật gồm các điều tra viên và các cộng tác viên (các cộng tác viên là các đạo sĩ, thầy bói, người có dị năng)Do môn phái của Giáo sư Triển không muốn vướng vào thị phi bên ngoài, lại bắt nguồn từ Vô Cực lão sư ở Trung Quốc nên đã chọn ẩn mình không liên hệ tới người của DMI, tất nhiên mọi người đều biết điều đó nên rất hạn chế nhắc tới Cục tâm linh.

Tuy nhiên, với sự việc lần này hết sức nghiêm trọng với nhiều thiếu niên bị sát hại nên không thể nào không đụng chạm đến DMI.

Với bản chất là cơ quan của Nhà nước, những vụ việc lần này hiển nhiên nằm toàn quyền dưới sự kiểm soát và điều tra của họ.

Giáo sư Triển cũng không còn cách nào khác ngoài việc hợp tác với họ, dù sao thì cơ sự cũng bắt nguồn từ mối thù giữa Hắc Đạo nhân với Mạc Chung - ông nội của Lâm và Nguyễn Triển mà ra.Bên trong kết giới.- Vậy có nghĩa là chị Vy Ái đã liên hệ với DMI rồi à?

- Lâm quay sang nhìn Cường.- Phải, có lẽ người của DMI cũng sắp tới đây rồi, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian thôi.

Phải cầm chân được con rết tinh đó trước đã.- Vậy thì để tao xuống dưới giúp mọi người một tay.Lâm chạy vội xuống hầm, nơi từ nãy tới giờ vẫn vang lên âm thanh hỗn chiến.- Ê nè chờ tao với...

- Chưa kịp dứt câu, Cường bỗng thấy cơ thể mình như bị đá văng đi.- Ra ngoài kết giới đi, ở đây không giành cho người thường!Ngã một cú đau điếng do văng khỏi cửa, Cường lồm cồm bò dậy rên rỉ:- Ui da cái thằng quỷ này, đá một phát văng mình tận 2 mét!

Tổ cha mày Lâm.Hoàng bực dọc đẩy cửa bước vào giơ sẵn nắm đấm nhưng trước mặt lại là Diệp đang đứng ngồi không yên, vẻ lo lắng bộc lộ hẳn ra khuôn mặt thanh khiết ấy.- Ơ, Cường?

Trong đó sao rồi?

Sao ông lại ra đây?- Hình như là vẫn ổn, tổ cha thằng Lâm.

Tui bị nó đuổi ra ngoài đây không cho đánh đấm gì hết.

Tí nữa cho nó biết tay!Dưới tầng hầm, đầu bên kia của kết giới..."

Ầm" Lâm vừa chạy xuống thì hứng trọn Thiên đang bay về phía mình, cả hai văng vào đống thùng gỗ phía xa nghe rầm một phát.Thiên quay ra phía sau nhìn Lâm:- Ờ, cảm ơn chú mày đỡ giúp anh cú đó.- Ui da...chưa đánh đấm gì hết mà bị văng đi là sao trời ơi!

- Lâm rên rỉ trong cay cú.Không để cho hai người kịp nói gì thêm, con rết tinh lao tới giương cặp nanh sẵn sàng cắn.

May thay lúc đó Thiên kịp định thần quay lại túm lấy Lâm nhảy ra."

Rầm..."

đầu rết va xuống sàn gỗ làm thủng một lỗ lớn, may thay đó là gỗ chứ không phải da thịt của hay người.Con rết nhanh chóng định lại phương hướng rít lên giận dữ bò lên xà nhà đung đưa đầu xuống chuẩn bị cho đòn tấn công mới nhằm về giáo sư Triển đang đứng bất động nhắm nghiền mắt.- Lâm, chú ý bảo vệ để sư phụ tập trung thỉnh thần nhập xác.

Con rết tinh này luyện gần thành Thủ hồn pháp rồi.

Cơ thể nó giờ gần như bất hoại, không đánh bằng cách thông thường được.

- Thiên quay sang Lâm.Con rết lại rít lên, đoạn lao thẳng hướng nhằm vào giáo sư Triển.

Lúc này Thiên và Lâm đang đứng cách đó khá xa do khi nãy nhảy tránh đòn tấn công kia.

Trông Thiên có vẻ như từ nãy tới giờ đã bị thương không ít, hơi thở đã không còn đều nữa mà chuyển qua gấp gáp hơn.

Mặt, tay, chân toàn những vết bầm tím lớn, dưới tình hình này thì có lẽ không thể kịp lao tới để chặn đứng đòn kia.

Tất cả chỉ còn trông chờ vào Lâm.Nhưng với trình độ thực chiến cộng với tốc độ của Lâm thì vẫn chưa đủ, Lâm trước giờ chỉ chuyên về phù chú, pháp thuật chứ không mạnh về khả năng chiến đấu.

Vậy, trong tình thế này phải xử lý thế nào mới có thể cứu được giáo sư.Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lúc này con rết tinh đã lao đến cùng với tiếng rít chói tay.

Thiên lao tới trong bất lực, mặt nhăn nhó vì những vết thương trên cơ thể rồi khuỵu xuống.

Mắt hướng về giáo sư Triển vẫn đang đứng bất động chờ chết dưới nanh nọc đang lao tới kia.

Con tết không bị cản trở gì vẫn lao tới như bay, chỉ còn độ nửa cánh tay nữa sẽ chạm đến người của Nguyễn Triển.

Nó mở rộng nanh, rít lên một hồi dài đắc thắng rồi cắn phập xuống.- Gia tốc!

Phong hỏa lệnh!"

Bang" âm thanh va chạm lớn vang lên, cùng với đó là ngọn lửa xoắn cuộn ngùn ngụt bừng lên đẩy con rết tinh bay ra xa.

Thiên ngước nhìn mừng rỡ:- Lâm, làm tốt lắm!Chưa kịp mừng lâu, Thiên lại càng lo hơn.

Lần trước, khi sử dụng bùa gia tốc Lâm đã bị bất động ngay lập tức, vậy nghĩa là bây giờ Lâm cũng đã hết khả năng chống cự.

Vừa rồi lại còn kết hợp cùng Phong hỏa lệnh.

Giỏi lắm thì bây giờ Lâm chỉ có thể đứng vững thêm ít giây nữa thôi.Con rết tinh dính một đòn bất ngờ vội thu lại, vắt vẻo trên đa nhà thăm dò đối thủ.

Nó nhận ra không thể manh động khi vừa chứng kiến tốc độ và chiêu thức của Lâm.

Ngược lại, Lâm đang toát hết mồ hôi hột giữ cho mình đứng vững trước khi con rết tinh nhận ra mình đã bị "đơ".Cả hai cứ đứng đó thăm dò nhau mãi, còn Thiên hiện tại cũng không khác gì Lâm, cơ thể đã rã rời không nhấc nổi tay lên nữa, chỉ ở yên đó mà nhìn, mong rằng sư phụ sẽ mau chóng thỉnh được thần nhập xác đối phó với con yêu này.Chân Lâm run rẩy dần, mồ hôi vã ra như tắm gần như sắp khuỵu xuống rồi.

Con rết tinh có vẻ cũng nhận ra liền rít lên lao thẳng xuống Lâm - lúc này đã không còn khả năng chống cự nữa.Thiên từ xa không thể làm gì được, chỉ trơ mắt ra nhìn: - KHÔNG!"

Ầm" là con rết tinh bị đánh văng ra xa, đập mạnh vào tường rơi bộp xuống đất.Nguyễn Triển đứng trước mặt Lâm giơ tay lên đỡ đòn tấn công khi nãy.- Dám đụng vào cháu nội của tao à!

- Giọng nói cất lên không phải là của giáo sư Triển.- Là ông nội?

Nhưng giáo sư thỉnh thần nhập xác mà, sao lại là...

- Lâm sửng sốt nhìn người đang đứng trước mặt mình.- Thì ta là thần mà?

__________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 20: Chiến thần từ cõi giới thứ hai


Câu trả lời khiến những người có mặt trong căn hầm sửng sốt.

Lâm ngớ người ra không hiểu dây nhợ thế nào, đang định mở miệng xác nhận lại thì thấy con rết tinh đã bị hất thẳng về phía cửa.Cánh cửa gỗ vỡ toang ra, con rết theo quán tính bay thẳng lên phía tầng trên căn nhà.

Đủ hiểu uy lực của đòn đánh vừa rồi mạnh đến mức nào, thậm chí còn không ai kịp nhìn thấy hay cảm nhận gì.Mạc Thế Chung trong thân xác của giáo sư Triển chỉ cười nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ, đứng yên đợi con rết đủ sức bò dậy.- Chà, đúng là thân xác này vẫn mạnh mẽ hơn của cháu nội ta.

Lần trước đối đầu với Hắc Đạo Nhân, Mạc Chung chỉ mới nhập xác của Lâm - một thân xác yếu đuối mà đã có thể tiễn hắn về miền cực lạc.

Vậy mà lần này đã mượn hẳn thân xác của Nguyễn Triển, không biết sức mạnh sẽ còn đến mức nào nữa, bởi cơ thể của một đạo sĩ kì cựu được rèn luyện qua hàng chục năm trời đương nhiên sẽ vượt trội hẳn so với một thằng nhóc yếu đuối chập chững bước vào con đường tu đạo.Con rết tinh bị một đòn bất ngờ, không kịp chống đỡ nên đã lãnh trọn đang lồm cồm ngóc dậy, hai mắt đỏ ngầu rít lên tức giận phi thẳng xuống hầm nhằm vào Mạc Chung mà đánh.

Sau khi nhẹ nhàng lách người sang bên khiến con rết hụt mất một nhịp, ông chỉ dùng hai ngón tay chọc từ trên xuống thẳng vào lớp giáp cứng cáp bao bọc thân rết.

Một tiếng va chạm lớn vang lên, rết tinh rơi ầm xuống dưới chân Mạc Chung.Cảm nhận được sự đau đớn tột cùng, nó nhanh chóng quăng người bò ra xa.

Nhìn lại nơi vừa lãnh đòn, đốt thân bọc giáp khi nãy bây giờ là một lỗ thủng lớn, xuyên từ lưng qua trước bụng, chất nhầy kinh tởm đổ ào ra.

Con rết tinh biết đã gặp đối thủ nguy hiểm không dám liều mạng nữa, cặp mắt đỏ ngầu khi nãy chuyển sang sợ hãi.

Nó rít lên như chợt nhận ra điều gì đó:- Ngươi là....một Atula...- Chỉ là một Atula vô danh thôi!

- Mạc Thế Chung xác nhận.Những người trong hầm lại thêm một phen bất ngờ nữa, tay chân rã rời run run thốt lên:- Là...là...Atula sao?__________Atula, Hán ngữ còn có phiên âm A-tác-la, A-tô-la, A-tố-lạc; Hán ngữ dịch nghĩa là Phi thiên, Phi đồng loại, Bất đoan chính, là một loại thần hiếu chiến, bị xem là ác thần và thường tranh đấu với trời.

Atula là loài thần có phước báo hơn loài người nhưng kém phước báo hơn chư Thiên.

Tên gọi Phi thiên có nghĩa là không phải trời, chỉ có một số phước báo gần bằng chư Thiên nhưng không hoàn thiện như họ.

Bất đoan chính là ngoại hình hung tợn, tâm địa bất chính, có nhiều tật xấu.Về chủng loại, theo kinh Lăng Nghiêm, Atula có 4 chủng loại: Noãn sanh, thai sanh, thấp sanh và hóa sanh.

Tuy nhiên vì giới hạn nội dung truyện nên xin phép không trình bày rõ ràng về các chủng loại Atula, bạn đọc có thể tự tìm hiểu thêm nếu hứng thú.Tuy nói là ác thần, nhưng thực tế Atula rất khó đoán và dễ thay đổi tâm trạng.

Cũng như con người, Atula cũng có loại Atula thiện và Atula ác.

Giả như Atula noãn sanh nhờ phước giữ gìn Chánh pháp nên có thần thông, ăn ở trong hư không, hay Atula hóa sanh do biến hóa mà sinh ra thuộc về loài trời là những Atula hướng thiện.Thế thì tại sao ông nội của Lâm lại là một Atula trong khi ông đã sinh ra, sống và chết đi trong cõi người phàm?

Vấn đề này xin phép được giải thích sau ở phần 3 của bộ truyện (nếu có phần 3).

______________Ba chữ A-tu-la vang lên xác nhận khiến con rết tinh sợ hãi lui lại vài bước.

Lâm, Thiên và Hoàng lúc này cũng đã lấy lại được phần nào sức lực, gượng bước lại một góc phòng, không nói câu nào mà chăm chú quan sát cuộc chiến.

Bởi Atula rất khó đoán, có thể bây giờ là bạn nhưng lát nữa có khi lại trở mặt thành thù.

Cho dù đó có là ông nội Lâm đi nữa thì cũng chỉ là chuyện trước đây, hiện ông ấy đang đứng đây với tư cách là một Atula chứ không phải là Mạc Thế Chung nữa.

Ba người họ nên đề phòng và giữ khoảng cách vẫn hơn.Atula vốn nổi tiếng là tàn bạo, hiếu chiến, lần này lại xuất hiện ở nhân giới chỉ để đối phó với một con rết tinh thật sự khó hiểu.

Chỉ là một loài súc sinh tu thành hình người lý nào phải nhờ đến một Atula để giải quyết, là giáo sư Triển lo già hóa non sao?Phải, nếu chỉ là một con rết tu thành tinh thì đâu cần phải đến một Atula giải quyết, thậm chí chỉ cần Thiên búng tay nhẹ là xong.

Nhưng khoan, rõ ràng là không chỉ Thiên mà Hoàng, Lâm cùng Nguyễn Triển khi nãy cũng đã ăn no hành.

Một con rết tinh sao có thể mạnh như vậy được?Điều đó chỉ đúng khi con rết đó không tu luyện "Thủ hồn pháp" mà thôi!

__________
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 21: Bất tử


Phải, là "Thủ hồn pháp".

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu con rết kia không tu luyện thứ tà đạo này.

Mặc dù chưa hoàn toàn thành công nhưng với mức độ tu vi hiện tại của nó thì thực sự đây cũng là một đối thủ đáng sợ.Quả nhiên là vậy.

Không cần đợi lâu, con rết tinh gồng mình rít lớn tới mức những người có mặt tại đó phải vội bịt tai lại vì âm thanh cực chói ấy.

Lỗ thủng trên người nó từ từ lành lại, lớp giáp dần bọc kín quanh cơ thể nó tưởng như chưa từng phải chịu đòn đánh kinh khủng lúc nãy.- Vậy ra đây là sức mạnh của "Thủ hồn pháp" đó à?

- Mạc Chung nhếch mép cười nhẹ.Trông vẻ bề ngoài ông vẫn không hề nao núng, thậm chí còn tỏ ra chút khinh địch qua cái nhếch mép ấy.

Nhưng thật sự, hơi thở Mạc Chung đã lộ rõ sự lo lắng.

Rằng ông chỉ có thể ở trong thân xác của Nguyễn Triển thêm được ít phút nữa mà thôi, bởi thể xác con người làm sao chịu nổi ma lực của một Atula trong thời gian dài.

Cụ thể là ông chỉ còn vỏn vẹn 15 phút, chỉ mười lăm phút.Hơn nữa, với tình hình hiện tại, nếu cứ đánh xong một đòn, con rết kia lại hồi phục thì có lẽ đến tận năm sau cũng chưa xong chứ đừng nói là chỉ 15 phút ngắn ngủi.

Vướng bận một chỗ, Atula có sức mạnh kinh người thật đấy nhưng nếu chỉ mượn thân xác phàm nhân thì cùng lắm chỉ đánh được bảy phần năng lực mà thôi, nếu cố quá thì vật chủ cũng sẽ không toàn thây.

Không toàn thây theo đúng nghĩa đen là phải dùng xẻng để gom thịt về an táng.- Khè khè, sao hả?

Là "Thủ hồn pháp" đó lão già.

Tuy luyện chưa thành Kim cang bất hoại nhưng ít nhất ta cũng đến cảnh giới bất tử rồi.

Lão cứ đánh, ta cũng lại hồi phục mà thôi.

Khửa khửa khửa.Không đáp lại, Mạc Chung lao nhanh lên, nắm chặt tay, dồn hết bảy phần sức ra thêm một đòn nhằm vào giữa đầu rết.

Có lẽ muốn kết thúc nhanh trận đấu, lấy tốc độ đánh liên hoàn để con rết không kịp hồi phục."

Bang".

Không như lần trước, con rết đã bắt kịp chuyển động của ông và nhanh chóng quăng người dùng đuôi đỡ trực tiếp đòn đánh ấy.

Mạc Chung bị phản đòn bất ngờ, theo đúng định luật III Newton mà bị đánh bật ra ngay lập tức nhưng cũng kịp xoay người hai vòng giữ lại thăng bằng.Con rết bây giờ không chịu nằm ở thế bị động nữa, ngay sau cú quăng mình ấy nó lập tức xoay mạnh sang hướng Mạc Chung vừa tiếp đất dùng những cái chân nhọn hoắc cố quặp lấy ông.Mạc Chung vừa đáp đất, chưa kịp định hình lại thì ngẩng đầu lên đã thấy cả một đoạn đuôi đầy chân lúc nhúc vồ lấy mình không kịp phản xạ.- Tưởng Atula là thế nào, chỉ được có vậy thôi à?

- Con rết cười lớn khi đã bắt trọn được Mạc Chung.Hàng trăm cái chân từ hai bên thân rết quặp chặt lấy, ép sát ông vào bụng trong sự tuyệt vọng của một Atula.

Mạc Chung vùng vẫy đủ cách không thoát được, con rết được đà lại ép sát hơn như muốn bóp chết nghẹt ông.Nhưng nó đã phạm phải sai lầm rất lớn khi coi thường giống loài Atula - giống loài tranh đấu được cả với trời Đế Thích.Đắm chìm trong chiến thắng, con rết dần tỏ ra khinh địch; nó quá tự tin vào thứ tà thuật mà mình đã dày công tu luyện.

Mạc Chung vùng vẫy yếu ớt dần, vẻ như không còn chịu đựng được nữa.

Thiên, Lâm và Hoàng dù ở ngay đó nhưng vẫn trong thế bị động, ai cũng đã quá đuối sức nên chỉ trông chờ trong vô vọng.- Mày quá coi thường giống loài Atula rồi!

- Mắt Mạc Chung bừng mở, miệng thốt ra những từ khô khốc nhưng sắc bén.Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra..."

Bùm" - một tiếng nổ lớn rung động cả căn hầm, sàn nhà lắc lư cọt kẹt như đang trong một trận động đất lớn, bụi khói bay mù mịt làm tất cả những ai có mặt tại đó vội che mặt cúi người xuống."

Bịch, bịch, bịch..."

- hàng loạt âm thanh như có vật gì đó rơi xuống đất.

Lẫn trong làn khói bụi mù mịt là từng bộ phận của con rết kia rơi liên tục xuống sàn.

Đòn vừa rồi của Mạc Chung đã phanh thây nó ra từng mảnh nhỏ, thật sự uy lực rất kinh khủng.Làn bụi dày đặc dần loãng ra, thấy rõ ở giữa là một người đàn ông đang ngồi thở dốc.

Có lẽ đòn vừa rồi đã rút sạch tinh lực của Atula kia.

Bên cạnh ông là một cái đầu rết khổng lồ với vết đứt nham nhở.Lâm vội vàng chạy đến đỡ Mạc Chung - lúc này đang trong thân xác của Nguyễn Triển đứng dậy.

Thiên và Hoàng cũng vội chạy đến, tuy không nói ra nhưng cả ba người họ đều ý thức được đối diện với mình là một Atula nguy hiểm.

Nhưng Atula đó là ông nội của Lâm - người mà bản thân cậu lúc nào cũng yêu thương tôn trọng, đó còn là thân xác của Nguyễn Triển - người ông của Hoàng và sư phụ của Thiên.- Ông nội!

- Hoàng và Lâm đồng thanh.- May là vừa kịp thời gian!

Lâm à, ông nội phải đi đây, con ở lại nhớ phải tu tập cho tốt, đừng để phụ lòng lão già này.

Ta còn phải trả lại lão Triển cho Hoàng nữa chứ.

Khà khà!

- Nói đoạn, Mạc Chung ho sặc sụa rồi gục đi.Thiên xốc lấy giáo sư Triển lúc này đã ngất đi sau khi thỉnh Atula nhập xác, cõng lên vai rồi ra hiệu cho Hoàng giải kết giới.

Cả ba bước lên cầu thang hướng lên phòng trên để ra khỏi căn biệt thự này.Phía sau họ, những đoạn thân thể văng tung tóe khi nãy của con rết rung lên bần bật.

Cái đầu rết bắt đầu rung lên, hai sợi râu cử động nhẹ rồi từ từ dựng đứng lên.

Những bộ phận bị tách lìa dần hợp lại với nhau, nối lại thành một con rết hoàn chỉnh.

________________

Hết chương 21
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 22: Hùng hoàng


Cả 4 người đứng giữa phòng khách ở tầng trên của ngôi nhà hoang, không hề mảy may nghi ngờ gì, cho rằng con rết tinh thực sự đã chết.Lâm đứng trước cánh cửa lớn, thở phào nhẹ nhõm đưa tay bắt một ấn quyết:- "Tinh trận khu hồi

Hỗn mang hoãn trận

Đình trệ giới kết

Giải!"

Thiên và Hoàng dìu hai bên giáo sư Triển cùng bước tới phía cửa, lòng nhẹ hẳn đi vì con rết tinh cùng với "Thủ hồn pháp" đã biến mất mãi mãi.

Lâm mở cửa đợi ba người họ bước qua rồi tự mình cũng ra khỏi nơi chết chóc ấy, đóng sầm cửa lại.Cánh cửa không dẫn ra ngoài, mà dẫn ngược trở lại vào căn nhà đó, chỉ là khác chiều không gian.Cường và Diệp đang ngồi bên ghế, vẻ lo lắng lộ rõ ở từng đường nét trên khuôn mặt hai người.

Đột nhiên cửa bật mở, cả hai bật dậy bất ngờ khi 4 người kia vừa bước vào, tuy nhìn có vẻ khá thê thảm nhưng có thể đoán chắc một điều: Họ đã chiến thắng.- Mọi người...!

- Diệp nghẹn lại, nước mắt chực chờ tuôn rơi.- Không sao, không sao, ổn rồi!

- Thiên xua tay.Hội ngộ phấn khích chưa được bao lâu thì đột nhiên một tiếng động lớn vang lên..."

Ầm".

Cánh cửa gỗ văng xa, đập mạnh vào tường vỡ tan nát.

Một cái đầu rết khổng lồ thò vào từ phía cửa rít lên một hồi dài đinh tai nhức óc khiến tất cả phải bịt tai lại ngay lập tức.

Tất cả đứng chết chân tại chỗ, không còn biết phản ứng như thế nào cho đúng.

Không một ai ngờ tới rằng con rết lại có thể hồi sinh trở lại sau đòn chí mạng ấy.

Vả lại, hiện giờ đã không còn ai còn khả năng chiến đấu nữa, họa chăng có trời mới cứu được họ trong tình cảnh này.Con rết vẫn đứng đó, đưa cái đầu gớm ghiếc vào dò xét xung quanh, thỉnh thoảng rít lên một hồi như tiếng kèn chiến thắng.

Cả 6 người dần dần lui vào một góc, đứng chụm lại với nhau.Giáo sư Triển dần lấy lại ý thức, nhướng người dậy thều thào:- Chẳng lẽ tất cả phải chết ở đây như vậy sao?- Sư phụ, thầy tỉnh rồi?

- Thiên nghe tiếng thầy mình mừng rỡ nhìn sang.- Ông nội, ông ổn chứ?

- Hoàng quay sang.Giáo sư Triển xua tay:- Ổn hay không thì có được gì chứ, cũng chết tại đây thôi.Con rết lúc này có vẻ đã dừng dò xét, nó rít lên lần cuối như khúc nhạc chiêu hồn rồi lao tới chỗ góc tường - nơi cả 6 người đang đứng bất lực chờ chết dưới nanh của nó.Họ nhắm mắt lại, phó mặc số phận của mình trong tay ông trời, sẵn sàng đón nhận cái chết đến với mình.- Diệp, đằng nào cũng sắp chết rồi, Lâm muốn nói điều này với riêng Diệp mà thôi!

- Lâm thì thào vào tai Diệp.Lâm ấp úng nói tiếp:- Lâm...thực ra rất th...- Hùng hoành, mau lên!

Giọng nói lạ lẫm từ đâu đó bỗng vang lên trấn tĩnh Lâm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu cho tay vào túi vải đeo cạnh hông nắm chặt một nắm bột rồi tung mạnh, thẳng hướng con rết đang lao tới.Hùng hoàng là một loại dược liệu có khả năng đuổi quỷ trừ tà mạnh .Đây là loại vật chất xuất hiện rất nhiều trong truyền thuyết thần thoại.

Bột hùng hoành cũng là một trong ngũ đại bùa hộ thân bảo vệ bình an của dân gian.Theo truyền thống của người Trung Hoa thì vào mùng 5 tháng 5 âm lịch (tức tết Đoan ngọ), người ta sẽ đeo các túi thơm thảo dược như túi hùng hoàng, túi hương nhu...

để xua đuổi tà ma, rắn rết và côn trùng.Theo khoa học, hùng hoàng là một dạng tinh thể có độc với thành phần cơ bản là Asen sunfua (trong hợp chất này asen - thạch tín chiếm tới 70%).Bột hùng hoàng thật sự có tác dụng, ngay lập tức con rết dừng lại, trượt về phía sau vẻ như đau đớn lắm.

Nó lại tiếp tục rít lên tức giận nhưng lập tức đau đớn mà nằm quằn quại gây rung động cả căn nhà.- Có...có tác dụng!

- Lâm bất ngờ vì sự có ích của hùng hoàng, ban đầu cũng chưa biết dùng để làm gì, chỉ biết dùng đuổi kiến gián trong nhà nhưng không ngờ hôm nay nó lại cứu mọi người một mạng.- Nhưng tiếng nói vừa rồi là của ai?

- Giáo sư Triển lên tiếng.Bỗng nhiên mảnh bát quái trên cổ Diệp rung lên:- Ây da, đây nè đây nè!Là "Cách không hữu thoại".- Người bên đó là ai?

- Nguyễn Triển nói tiếp.- Rồi ngài cũng sẽ biết thôi mà, nôn nóng làm gì!

Cố cầm cự thêm chút nữa, chúc mọi người may mắn.Tín hiệu bỗng im bặt, không còn biết là nó xuất phát từ đâu và đã đi đâu.

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó, trước mắt họ phải xử lý được con rết tinh này hay ít nhất là cầm cự được một thời gian nữa đợi người của DMI tới ứng cứu.

___________________

Hết chương 22.

Chương cuối sẽ được cập nhật sau ít phút nữa.
 
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Phần 2 - Chương 23: Tổ chức DMI


Hôm nay có vẻ buồn nên ra hẳn 2 chap vậy.(Đây là chương cuối cùng trước khi mình (em) dừng lại với việc viết lách thể loại truyện linh dị.

Xin chân thành cám ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua.)- Ui xời lo gì, có hùng hoàng rồi mà, nhở?

- Cường khịt mũi nhìn sang Lâm.- Ờm...tao xài hết rồi, có một xíu chứ dư dả gì đâu.Bế tắc, lại bế tắc.

Tưởng như có được con át chủ bài trong tay thì lại thúi hẻo.

Với "Thủ hồn pháp" trong tay thì sớm muộn gì con rết kia cũng kịp hồi phục lại vết thương để rồi tiếp tục sứ mạng nhai ngấu nghiến cả 6 người bọn họ.- Mẹ cha nó, rết hay đỉa mà dai dữ vậy!

- Cường thầm rủa.- Đỉa sao?

Đúng rồi là đỉa!

- Diệp thốt lên mừng rỡ.Đúng vậy, đỉa cũng được mệnh danh là loài bất tử bởi chúng có thể tái sinh ngay cả khi đã bị cắt thành nhiều khúc.

Nhưng chỉ với cách đơn giản là phá vỡ thể xoang của chúng bằng cách cắt dọc (cắt làm đôi) thì nó cũng mất đi khả năng tái sinh vốn có.- Vậy ý em là?

- Thiên hỏi.- Dạ đúng, nhưng để chắc chắn thì em nghĩ là nên thiêu hủy ngay phần thân thể bị cắt rời của nó.

Điểm yếu của loài rết là cấu tạo của lớp vỏ thiếu hoàn thiện, không có lớp cutin dạng sáp nên rết rất dễ bị mất nước khi trời khô hạn và nắng nóng.

Vì vậy em cho rằng dùng lửa là cách tốt nhất.

- Tuy không biết thực hư thế nào, nhưng biết đâu được đó lại là cách.

Đằng nào cũng không còn lựa chọn nào khác, cứ thử vẫn hơn vậy.

- Giáo sư Triển tán thành ý kiến của Diệp.Vậy chúng ta sẽ làm như thế này...

...Nhân khi con rết vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và đang quằn quại dưới đất (có lẽ bột hùng hoàng quá mạnh nên nó mới tốn nhiều thời gian tái sinh như thế) mọi người bắt đầu hành động.Lâm rút trong túi vải ra một đạo bùa vàng, tự dán lên trước ngực mình lẩm nhẩm đọc chú.

Đoạn, lấy thanh đoản kiếm gỗ đào ra cắn đầu ngón tay trích máu lên đó rồi rắc một ít bột hùng hoàng còn sót lại lên lưỡi kiếm.

Sẵn sàng vào thế chiến đấu.Giáo sư Triển di chuyển sang góc phải, tay cầm sẵn Ngũ Đế Tiền luôn mang bên người.

Có thể thấy sau lưng ông cũng là một đạo bùa màu vàng, có vẻ như là của Lâm.Thiên và Hoàng thận trọng đối mặt trực tiếp với con rết, giữ khoảng cách độ năm bước chân với nó.

Dòng lửa cuộn đã bao kín hai cánh tay họ tự lúc nào - là Phong hỏa lệnh.Diệp và Cường lui xuống hầm, chỉ dám đứng ở cầu thang nhìn ra miệng hầm quan sát.- GIA TỐC!

- Lâm cùng giáo sư Triển hô đồng thanh.Hai người họ bỗng vụt biến khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người, bao gồm cả con rết tinh.- "Càn khôn tương hỗ

Ngũ Đế Vạn Bạc

Khu tà phục ma

Cấp cấp như luật lệnh!"

Giáo sư Triển lao từ trên cao xuống bất ngờ khiến con rết chỉ kịp vểnh râu hướng lên đã ăn thẳng một đòn giáng xuống.

Ngũ Đế Tiền giáng trực tiếp giữa đầu nó lún sâu vào hơn đốt ngón tay.- PHÁ!Lập tức, Nguyễn Triển nhảy ra xa cùng lúc đó là một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng lóa mắt không nhìn được điều gì đang diễn ra.Ngũ Đế Tiền văng ra bay ngược lại tay của giáo sư, ông lúc này đã tê liệt toàn thân do tác dụng phụ của "Gia tốc phù" Lâm phát minh.Lúc này, Lâm cũng đột ngột xuất hiện từ trên cao hướng thẳng xuống đầu con rết, à không, đầu nó đã nát bét sau đòn đánh Ngũ Đế Vạn Bạc vừa rồi.- "Thái Thượng Thái Tinh

Ứng biến vô đình

Phục quỷ trừ yêu

Sát Quỷ Kiếm!"

Chớp mắt, Lâm đã xẻ dọc con rết thành hai mảnh, bầy nhầy gớm ghiếc.

Hai tảng thịt ngã ầm sang hai bên chảy ra chất dịch kinh tởm.Đến lượt Lâm cũng tê liệt do sử dụng "Gia tốc phù", lại còn là lần thứ hai liên tiếp.Thiên và Hoàng lập tức chia nhau hai hướng thẳng đánh vào hai phần cơ thể kia của con rết.

Bột hùng hoàng có thể làm chậm khả năng tái sinh của con rết nhưng tuyệt đối cũng không nên chậm trễ.- PHONG HỎA LỆNH!Hai mảnh thân rết bốc cháy phừng phừng nhanh chóng biến thành tro bụi để lại một mùi khét lẹt kinh tởm trong căn nhà.Diệp và Cường nhanh chóng chạy đến dìu Lâm và giáo sư Triển đứng dậy....

Mười lăm phút sau...Hai thanh niên lạ mặt lao thẳng vào nhà:- Tất cả đứng yên, người của DMI đây!Chưa kịp hết câu đã va phải chiếc bàn đổ nằm sát cửa ngã lăn quay, vội vã lồm cồm bò dậy thủ thế nhìn quanh.- DMI cái *beep* người ta xong xuôi hết rồi mới tới cứu!

- Hoàng bực bội rủa.Cùng lúc này, một người đàn ông lớn tuổi bước vào không nói năng gì bước thẳng đến chỗ giáo sư Triển đang ngồi nghỉ.Người đàn ông kia đưa tay ra trước với tư thế bắt tay:- Xin chào!

Tôi là Trần Lãm, đến từ DMI.

Hân hạnh được gặp ngài - Nguyễn Triển!

_____________

Hết truyện.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện suốt thời gian qua!

Đi đến tận chương này đã là một chặng đường dài, có lẽ mình (em) xin được dừng lại ở đây với thể loại truyện linh dị.

Từ giờ về sau có lẽ mọi người sẽ không còn thấy bộ truyện linh dị nào từ bút danh Khôn Lường nữa.

Cám ơn vì tất cả!

Kết thúc chặng đường tại đây là vừa đẹp rồi!
 
Back
Top Bottom