Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đào Ngọt Vị Chua

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,181
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPtsPCb1Zpbi1d3dtjgAbMjLflMeCP0KcfinJQDr57kWIGEHd45nZJUSxSF6-Dw1XabrVjvkJpvWmAC63it2MDaIHtPIWu-tfuL5IwjZz8BvAv6T_nlWugmGgvrioBcekGo0RvEe1Z5nGiq3s3-iDp_=w215-h322-s-no-gm

Đào Ngọt Vị Chua
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vào ngày cưới, Bạch Nguyệt Quang của Tạ Yến Lễ trở về.



Cô ta dẫn theo gia đình ba người của mình đến dự hôn lễ của chúng tôi, rồi nhân lúc đang nghỉ giữa buổi, tiết lộ bí mật năm xưa mà cô ta nhờ tôi giữ kín.



Cô ta nói, lần này quay về là vì không muốn thanh xuân của mình để lại tiếc nuối.



Khi ấy, vào thời điểm trước kỳ thi đại học, cô ta phải ra nước ngoài chữa trị đôi chân. Cô ta van xin tôi đừng nói với Tạ Yến Lễ, sợ việc đó làm ảnh hưởng đến kỳ thi của anh ấy.



Sau khi biết được sự thật, Tạ Yến Lễ cho rằng tôi cố tình giấu diếm sự thật chia rẽ họ.



Cho nên trước khi bước vào lễ đường, anh ta bóp cổ tôi, nghiến răng mắng:



“Thì ra tất cả những gì cô vất vả tranh giành, chỉ vì muốn được kết hôn với tôi sao? Tôi nhất định không để cô toại nguyện!”



Trong lúc giằng co, tôi bị anh ta đẩy ngã xuống cầu thang.



Những mảnh kính vỡ đ â m sâu vào động mạch c ổ tôi, m á u chảy không ngừng... tôi chec vì mất máo quá nhiều.



Lần nữa tỉnh lại, tôi trở về đúng ngày mà Bạch Nguyệt Quang của Tạ Yến Lễ nhờ tôi giữ bí mật.​
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 1



Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, tôi bị Kỷ Tang Ninh lay tỉnh.

"Chỉ Y, mẹ mình nói đã mua được vé máy bay rồi, mai sẽ đưa mình ra nước ngoài chữa trị."

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rưỡi sáng.

Cúi đầu nhìn lại chỗ nằm nhỏ hẹp trước mắt, kể từ khi Kỷ Tang Ninh chuyển đến nhà tôi, tôi đã nhường phòng của mình cho cô ta.

Giường ngủ của tôi là chiếc ghế bố trong nhà được trải phẳng ra.

Mẹ bảo chỉ cần chịu đựng vài hôm thôi, vậy mà tôi đã nằm trên cái ghế đó từ năm lớp 11 đến hết năm lớp 12.

Lúc này, tôi bỗng bừng tỉnh. Số phận thật trớ trêu!

Cơn đau dữ dội ở cổ và cảm giác nghẹt thở vì mất m.á.u quá nhiều dường như vẫn còn hiện hữu trong ký ức. Hơi thở tôi bỗng trở nên dồn dập.

Kỷ Tang Ninh dường như không hài lòng khi tôi không đáp lại cô ta.

Cô ta giơ tay đập mạnh vào vai tôi:

"Chu Chỉ Y, mình đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?"

Tôi hoàn hồn, ánh mắt chạm thẳng vào vẻ mặt của cô ta.

Tôi giơ tay, tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Tiếng bạt tai vang lên giòn tan trong căn phòng yên tĩnh, chói tai đến lạ thường.

Ngày mai là ngày thi đại học đầu tiên, vậy mà cô ta vẫn cứ lấy bản thân làm trung tâm, chỉ nghĩ cho chính mình.

Kiếp trước tôi ngu ngốc nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng hơn một tiếng đồng để cô ta hồ trút giận và than thở, rồi đầu óc quay cuồng bước vào môn thi đầu tiên.

Chính cô ta đã bắt tôi giữ bí mật việc mình sắp ra nước ngoài.

Cô ta nói, cứ tạm thời giữ bí mật không cần thiết phải làm ảnh hưởng đến kỳ thi của Tạ Yến Lễ. Dù gì anh ấy cũng sẽ sớm biết thôi.

Cô ta đã nói vậy, người bình thường ai lại đi kể ra?

Tôi và cô ta đều nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó. Sau đó cô ta cứ thế ở nước ngoài luôn, yêu đương, kết hôn, sinh con.

Tôi và Tạ Yến Lễ kể từ sau khi cô ta đi được ba năm mới đến với nhau, là chính anh ấy theo đuổi tôi.

Thậm chí, trước lễ cưới cô ta còn nhắn tin chúc phúc.

Vậy mà cô ta lại xuất hiện tại đám cưới của tôi, cùng người đàn ông sắp trở thành chồng tôi hồi tưởng thanh xuân.

Rồi quay lại xét xử tôi, người từng giúp cô ta giữ bí mật suốt.

Là máy bay không còn chỗ? Hay tất cả thiết bị liên lạc trên đời đều bị lỗi với hai người họ?

Cuối cùng bọn họ không đến được với nhau, tất cả lại thành lỗi của tôi?

Là tôi bắt Tạ Yến Lễ theo đuổi mình?

Là tôi cấm họ liên lạc sau khi ra nước ngoài?

Là tôi phá vỡ tất cả phương tiện kết nối của họ?

Là tôi ép Kỷ Tang Ninh yêu đương, kết hôn, sinh con ngay lập tức?

Sau khi bị tôi tát một cái, Kỷ Tang Ninh sững người chỉ trong một thoáng, rồi lập tức nổi đóa:

"Chu Chỉ Y, mày điên rồi à! Mày dám đánh tao?"

Tôi đứng bật dậy, nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, lại tát thêm một cái nữa.

"Đánh mày thì sao? Đánh mày còn cần phải chọn ngày hả?"

Chân cô ta bị thương nặng, chỉ có thể lê lết, chẳng có chút sức lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng mấy chốc tôi đã đè được cô ta xuống đất, đánh túi bụi.

Thật ra tôi đã chịu đựng đủ rồi.

Kỷ Tang Ninh là con gái của cậu ruột tôi.

Bố mẹ cô ta ly hôn từ khi còn nhỏ.

Mẹ tôi nói cô ta đáng thương, dặn tôi phải nhường nhịn cô ta một chút.

Từ lớp 2 tiểu học đến hết lớp 5, cô ta ở nhà tôi gần bốn năm.

Bốn năm đó là cơn ác mộng kéo dài với tôi.

Tôi như người hầu riêng của cô ta, bảo mẫu 24/24, dù chúng tôi chỉ cách nhau nửa tuổi.

Kỷ Tang Ninh không nộp bài tập là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ, chỉ lo cho mình mà không quan tâm đến cô ta.

Kỷ Tang Ninh đánh nhau với bạn là lỗi của tôi, tôi không ngăn cô ta lại.

Kỷ Tang Ninh ăn cắp tiền là lỗi của tôi, tôi ghen tị nên mới mách bố mẹ.



Những chuyện như thế... kể mãi không hết.

Tôi cứ ngỡ sau khi tiểu học kết thúc, khi mẹ cô ta đến đón, cơn ác mộng cũng chấm dứt.

Kết quả là, đến cấp ba... cô ta lại quay về.

Và cơn ác mộng quay lại, dữ dội hơn bao giờ hết.

Lúc đó, cậu tôi đã qua đời, mẹ tôi càng thêm cực đoan. Bà xem Kỷ Tang Ninh như báu vật trong lòng bàn tay.

Bà nói cô ta đáng thương, không ai lo cho, bà phải bù đắp, phải thay em trai mình giữ gìn chút m.á.u mủ cuối cùng ấy.

Rồi bà đem luôn cái trách nhiệm ấy trút lên người tôi.

Mọi chuyện của Kỷ Tang Ninh một lần nữa lại ràng buộc lấy tôi, thậm chí tôi còn phải gánh lấy trách nhiệm với cô ta hơn cả người giám hộ thực sự.

Giống như chuyện cô ta cao chưa đến 1m58, vậy mà cứ đòi làm cô gái lái moto.

Leo lên xe, chân còn không chạm đất. Kết quả là ngã gãy chân, bác sĩ bảo có thể bị tật suốt đời.

Mẹ tôi lại bảo là lỗi của tôi, vì tôi không trông chừng kỹ.

Hôm đó bà cầm cây mắc quần áo đánh tôi, đánh gãy luôn ba cái.

Đến giờ tay tôi giơ lên vẫn còn đau.

Mẹ nó chứ, càng nghĩ càng điên, tôi lại giáng cho Kỷ Tang Ninh thêm mấy bạt tai nữa.

Tát liên tiếp, mặt cô ta sưng húp cả lên.

Lúc này bố mẹ tôi cuối cùng cũng xuất hiện.

Mẹ ruột của Kỷ Tang Ninh không chịu nổi cái nhà tồi tàn của chúng tôi, nên ở khách sạn gần đó.

Còn cô ta chắc không nỡ xa người bảo mẫu 24/24 như tôi, đến đêm cuối cùng vẫn phải qua đây phát điên.

Mẹ tôi kéo tôi đứng dậy, đẩy mạnh một cái.

Tôi không đứng vững, đầu va mạnh vào cạnh tủ.

Đưa tay sờ lên toàn là máu.

Mẹ tôi dường như không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy, khựng lại, nói:

"Chu Chỉ Y, nửa đêm nửa hôm, con phát điên cái gì thế?"
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 2



Quả nhiên vẫn giống hệt như trong ký ức của tôi.

Dù trong hoàn cảnh nào, bà cũng không bao giờ đứng về phía tôi.

Kiếp trước, kiếp này mọi tủi hờn dồn lên cùng lúc.

Tôi phát điên ngay tại chỗ.

Tôi quệt m.á.u từ trán lên, cả khuôn mặt bê bết, điên cuồng túm tóc, gào lên:

"Đúng rồi! Con điên rồi! Con là đồ điên! Là bị các người bức đến phát điên!

"Là con bắt mẹ sinh con ra à? Ngày mai con thi đại học, nó nửa đêm dựng con dậy, chỉ để kể chuyện yêu đương của nó, con từ chối cũng không được à?”

“Sao? Con gái của em trai mẹ thì cao quý hơn người khác à? Con sinh ra là để làm nô lệ, làm bảo mẫu cho nó à? Không phải con thấp hèn, mà là vì con được sinh ra bởi một người như mẹ, nên mới thấp hèn như thế!"

Tôi trút ra từng lời cay độc, mẹ tôi đứng sững sờ, không nói nên lời.

Bà vội đỡ lấy cô cháu gái quý như vàng ngọc kia, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói:

"Mẹ không có ý đó... chỉ là... Ninh Ninh giờ đang là bệnh nhân mà, con so đo với nó làm gì..."

"Tôi… trời ơi! Tôi dám so đo sao? Là cái đứa con hạng hai trong cái nhà này mà cũng dám so đo với công chúa của mẹ à? Có thể tôi không phải con ruột các người, nhưng dù không phải, mấy người cũng nên có chút lương tâm chứ? Ngày mai tôi thi đại học rồi đấy! Làm ơn có chút nhân tính đi, tôi xin các người luôn đấy!"

"Con nói cái gì mà 'các người'? Chẳng lẽ con không phải người nhà này sao? Miệng lưỡi con bây giờ cũng giỏi đấy!" – mẹ tôi nói rồi định ra tay với tôi.

Tôi lùi hẳn lại, bất ngờ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Làm ơn đi! Tôi xin các người đấy! Làm ơn phát chút thiện tâm đi!"

Đây chính là thứ mà mẹ tôi thường làm với tôi hồi nhỏ.

Chỉ cần tôi oán trách bà đối xử với Kỷ Tang Ninh tốt hơn tôi, thì một là bà đ.ấ.m n.g.ự.c khóc lóc, mắng tôi là đồ vô ơn.

Hai là bà quỳ rạp xuống, gào lên:

"Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ sinh ra đứa như mày, thân xác tiểu thư, số mệnh hầu hạ! Mẹ không cho mày được cuộc sống tốt, mày đi đi! Ra khỏi nhà này đi!"

Nhưng đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì có thể đi đâu?

Tôi chỉ biết đứng yên cho bà diễn xong, nuốt hết những cảm xúc tiêu cực bà trút lên mình.

Cuối cùng, bố tôi cũng cất tiếng. Ông kéo tôi dậy, gằn giọng:

"Chu Chỉ Y! Khuya rồi, con còn muốn náo loạn tới khi nào nữa hả?"

Tôi ngẩng đầu nhìn ông, bỗng cười lạnh:

"Bố ơi, hay quá! Thì ra bố còn biết nói à! Con cứ tưởng bố là người tàng hình trong cái nhà này cơ đấy."

Ông bị tôi mỉa mai đến nghẹn họng, muốn nổi giận, nhưng liếc đồng hồ gần hai giờ sáng cuối cùng chỉ lôi mẹ tôi và Kỷ Tang Ninh ra khỏi phòng, để lại một câu:

"Mai thi đại học rồi, ngủ sớm đi."

Tôi lạnh mặt, không nói gì, đợi bọn họ ra ngoài rồi rầm một tiếng khóa cửa lại.

Ngủ à? Không có chuyện đó đâu.

Cho dù có ngủ một mạch đến sáng, thì mai đi thi tôi cũng không làm được bài.

Trước khi xuyên về đây, kỳ thi đại học đã kết thúc... bảy năm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật sự phát điên luôn. Ai lại muốn quay về cái thời điểm chuẩn bị thi này chứ?

Không thể để thi xong rồi hãy quay lại à, bây giờ ai còn nhớ gì mà thi?

Tôi cạn lời luôn rồi đấy.

Nhưng mà, tôi thi không tốt... thì hai người họ cũng đừng hòng được yên.

Kiếp trước chẳng phải các người bảo tôi phá hoại hai người bọn họ à?

Kiếp này, tôi sẽ làm người tốt đến cùng, tôi tác thành cho các người.

Còn Tạ Yến Lễ có nhận ra hay không, thì tùy số phận.

Nói thật, giờ tôi vẫn còn cảm giác đau ở cổ. Nếu không phải sợ gây chú ý quá, tôi đã gọi điện cho anh ta rồi.

Gọi để nói: nhanh lên đi, Bạch Nguyệt Quang của anh sắp ra nước ngoài rồi. Nếu không tôi sẽ biến dị thành người Trisolaris dùng ma pháp vật lý tinh thần để phá đám mối tình thế kỷ của hai người đó!

(*Trisolaris – ám chỉ người ngoài hành tinh trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Tam Thể”)

Nhưng trong cái đêm khuya thế này, tôi chỉ lặng lẽ đăng một dòng lên QQ Space.

Cái điện thoại nát của tôi sắp rã ra rồi, cũng là do Kỷ Tang Ninh làm rơi hỏng. Mẹ tôi không còn cách nào mới “ban ơn” cho tôi dùng cái điện thoại cũ của bà.

Tôi đã phải nhịn ăn tiết kiệm tiền tiêu vặt suốt một thời gian dài để sửa lại.

[Nửa đêm bị con điên gọi dậy nghe chuyện tình thế kỷ của nó. Nó nói ngày mai phải ra nước ngoài, chắc sau đó máy bay sẽ ngừng hoạt động luôn, nên không gặp được người tình nữa.]

Viết xong, tôi tắt máy đi ngủ.

Có lẽ kiếp trước tôi chưa bao giờ trút giận như vậy. Lần này trút ra hết, tôi ngủ một mạch đến sáng.

Cả người nhẹ nhõm hẳn.

Vừa mở máy, cuộc gọi của Tạ Yến Lễ đã hiện kín màn hình, từ đêm qua đến giờ không ngừng.

Má!

Tuyệt thật! Mong là hôm nay anh ta thi còn tệ hơn tôi nữa!

Cô gái tên Chu Chỉ Y của kiếp trước đã c.h.ế.t rồi.

Người quay lại bây giờ là Chu Nữu Hô Lộc.

[Nữu Hỗ Lộc là một họ hoàng tộc thời Thanh, ý chỉ người có tính cách cung đấu: thâm sâu, nhiều toan tính, có vẻ ngoài quý phái, lạnh lùng, như phi tần trong cung, đậm mùi trả thù, đấu đá, kiêu ngạo hoặc oán hận]

Nhìn bộ dạng hoảng loạn của anh ta, tâm trạng tôi +100, +100…

【Chu Chỉ Y, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tang Ninh làm sao rồi?】

【Chu Chỉ Y, làm người tối thiểu cũng có chút đạo đức chứ! Cô đăng dòng đó là ý gì? Cô cố tình gây chuyện, muốn hại người ta thi đại học à?...】



Từng tin nhắn hiện lên làm mắt tôi muốn trào máu.

Trước kia sao tôi không nhận ra, hình như anh ta còn chưa nhận ra được mặt chữ?

Hay là tôi chính là lỗi hệ thống trong chuyện tình yêu định mệnh của bọn họ?

Phải dính đến tôi thì chuyện tình của họ mới trọn vẹn, đúng không?

Hiểu ý dòng đó khó đến vậy sao?
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 3



【Tôi là bố anh chắc? Anh hỏi là tôi phải trả lời à?】- Tôi nhắn tin trả lời

Lập tức, anh ta gọi điện tới.

“Chu Chỉ Y.” – tên tôi bị anh ta gọi ra mà nghiến răng nghiến lợi.

“Gọi bố làm gì? Nửa đêm không ngủ mà gọi gì lắm thế, không ai dạy lịch sự là gì à? Nên tìm đến bố dạy hộ cho hả?”

“Chu Chỉ Y, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi đấy.”

Cạch tôi dứt khoát tắt máy.

Cho mặt mũi rồi đấy, còn ra vẻ cái gì nhẫn nại của tôi có giới hạn! Tạ Yến Lễ xưa nay vẫn điên vậy à?

Chưa tính đến chuyện anh ta g.i.ế.c tôi ở kiếp trước, ở bên anh ta tôi cứ có cảm giác như mình đang mang hồ sơ hình sựn tiền án vậy.

Điện thoại lại vang lên.

Tôi nghĩ một chút, rồi bắt máy.

“Chu Chỉ Y, Tang Ninh đang ở đâu?”

“Anh đang nói chuyện với ai thế? Tôi mắc nợ gì hai người chắc? Tôi mắc mớ gì phải quan tâm cô ta đi đâu? Lại càng không có nghĩa vụ phải nói với anh.”

“Chu Chỉ Y, tuy tôi không biết mình đã đắc tội gì với cô, nhưng làm ơn đi, nói cho tôi biết được không? Chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi.”

“Làm ơn? Đây là giọng cầu xin người ta của anh à? Không thì gọi một tiếng ‘bố’ nghe thử xem? Anh mới sáng sớm đã gọi làm phiền tôi như vậy, vậy mà gọi đại một tiếng ‘bố’ cũng không được à?”

“Chu Chỉ Y, mẹ nó, cô bị bệnh à?!”

“Sao? Không chịu gọi? Vậy thì tình cảm của hai người cũng chẳng sâu sắc gì cho mấy. Một tiếng ‘bố’ cũng không nói nổi thì sau này xác định chia ly đi! Haiz... hay là anh mắc hội chứng thích diễn? Không yêu nhiều đến thế, mà cứ giả bộ tình thâm chi vậy?”

Anh ta nổi điên cúp máy.

Sáng sớm cãi nhau một trận, tinh thần sảng khoái hẳn.

Tôi rửa mặt xong thì chuẩn bị xuống lầu ăn một bát mì rồi mới đến điểm thi.

Nhờ ơn Kỷ Tang Ninh làm loạn tối qua, bố mẹ "tốt đẹp" của tôi có lẽ cũng hơi áy náy, vậy mà lại để lại tiền ăn sáng cho tôi.

Tôi còn nhớ như in kiếp trước, sáng thi hôm đó tôi đầu óc choáng váng, tự mình luộc một quả trứng làm bữa sáng.

Vì từ sáng sớm, bố mẹ tôi đã đưa Kỷ Tang Ninh ra sân bay rồi.

Buổi sáng thi môn Văn. Dù tôi đã quên gần hết kiến thức cấp ba, nhưng dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ, đối phó tạm vẫn được.

Tôi làm bài thật nhanh, là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.

Không vì gì cả.

Chỉ bởi vì mấy năm gần đây, kỳ thi đại học thường hay phỏng vấn người ra khỏi phòng đầu tiên.

Ở góc cầu thang, tôi cố tình kéo rách vết thương trên trán để m.á.u chảy ra nhiều hơn.

Sau đó dùng một tay ôm đầu chạy vọt ra ngoài.

Cả buổi phỏng vấn, tôi vẫn luôn mỉm cười mà nói:

Tôi thấy đời mình vẫn còn hy vọng.

Sau này vào đại học rồi, sẽ không còn bị mẹ đánh vì... em họ nữa.

Bài phỏng vấn nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.

Nếu chỉ đơn thuần than khổ thì chưa chắc đã có người quan tâm, nhưng tôi lại dùng thái độ "đầy hy vọng" để tạo nên sự tương phản.

Một đứa con gái bị đánh đập trước đêm thi, một người mẹ vì con người khác mà làm tổn thương chính con mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lên đại học rồi thì không bị đánh nữa.

Mẹ tôi cũng vì thế nổi tiếng mà trên mạng.

Khi tôi về khu dân cư, nhiều người đã chỉ trỏ bàn tán.

Đến trưa tôi về nhà ăn cơm thì vừa khéo gặp phải cơn thịnh nộ của bà ấy.

"Chu Chỉ Y, con nói mấy câu đó với phóng viên là có ý gì?"

"Tôi nói gì? Mẹ à? Con gái cưng của mẹ giờ ra nước ngoài rồi, giờ mẹ vẫn còn muốn đánh tôi vì nó nữa à?"

"Chu Chỉ Y, mấy hôm nay con bị điên à?" – bà giơ tay lên, định đánh, nhưng mãi không hạ xuống.

Bởi vì bố tôi ở bên can ngăn: "Thôi đi! Con bé đang thi đại học, đừng chấp nó nữa."

"Tôi trời đất ơi! Hóa ra bố mẹ vẫn nhớ là tôi đang thi à? Tôi cứ tưởng thi đại học cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, có chuyện gì lớn hơn được bé cưng Ninh Ninh của mẹ chứ!"

"Chu Chỉ Y!" – bà vung tay tát, nhưng... hụt rồi.

Tôi đâu còn ngốc như trước.

Việc gì phải đứng im chờ ăn đòn?

Tôi nhìn bà, nở nụ cười thách thức:

"Xem ra mẹ cũng không yêu bé cưng Ninh Ninh lắm nhỉ? Sao không theo ra nước ngoài chăm sóc con bé đó luôn đi? Mẹ như vậy là làm chậm tiến độ yêu thương rồi, phải cố gắng lên đấy! Chứ bố mẹ con bé đã ly dị rồi, nó đáng thương lắm đấy!"

"Chu Chỉ Y, con định làm loạn đến bao giờ?"

"Ôi! Đám cải trắng không ai thương như tụi con đây, nói một câu sự thật cũng không được. Đâu có như bé cưng Ninh Ninh, bố mẹ ly dị mà vẫn có ‘bố mẹ thứ hai’ xúm vào cưng chiều.”

Tôi quay người, ngồi phịch xuống ghế, chống cằm nhìn họ nói:

"Chu Chỉ Y, con làm ầm ĩ từ hôm qua đến giờ mà vẫn chưa đủ à? Cái giáo dưỡng của con đâu rồi?" – bố tôi đập bàn, mẹ tôi ở bên cạnh cố kiềm chế.

"Sao vậy? Bé cưng Ninh Ninh đi rồi, giờ nhìn tôi lại càng không vừa mắt hả? Vậy thì tôi đi luôn là được chứ gì."

Tôi đứng dậy, mở cửa định bước ra.

Mẹ tôi đuổi theo, túm chặt lấy tay tôi, gào lên:

"Chu Chỉ Y! Mẹ là người sinh ra con, bộ mẹ làm gì có lỗi với con sao? Sao con đối xử với mẹ như thế này à?"

Tôi vùng vẫy, cố thoát ra.

Tay bà càng siết chặt, khiến cả cánh tay tôi đau nhức.

Đầu tôi cũng bắt đầu choáng váng, chắc là do cú đập trước đó.

Trong lúc hỗn loạn, tôi loạng choạng, không đứng vững.

Cả người ngã xuống cầu thang.

Cảnh tượng từ kiếp trước và kiếp này thoáng chốc lướt qua như tia chớp.

Tôi theo phản xạ đưa tay sờ cổ mình.

Ừ nhỉ, tôi đã trọng sinh rồi. Đây không phải đám cưới.

Cầu thang kiểu cũ này cũng không có kính.

Tiếp theo là cú va chạm mạnh đầu gối tôi đập thẳng vào bậc thang.

Cơn đau xuyên thấu từ da thịt đến tận xương, sau đó là tê rần vì đau.

Quần trắng của tôi nhuộm đầy máu, cả người cong lại như con tôm, cơn đau thể xác khiến tôi không kiềm được mà bật tiếng kêu.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 4



Bố tôi hoảng hốt chạy xuống:

"Y Y! Con sao rồi? Có sao không?"

Tôi nhìn họ bằng ánh mắt lạnh tanh, rồi bật cười:

"Chưa c.h.ế.t đâu… Bố mẹ phải cố thêm nhé!"

Tiếng động khiến hàng xóm kéo nhau ra xem.

Tôi được một bác hàng xóm tốt bụng đưa đi bệnh viện.

Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng người qua lại, có cả tiếng chỉ trích bố mẹ tôi, có tiếng bố tôi biện hộ, còn mẹ tôi vì bị nói mà nổi điên đóng sập cửa lại.

Tôi chẳng thấy gì, đầu óc trống rỗng.

Máu từ chân chảy mãi không ngừng, đầu tôi ngày càng choáng váng.

Mãi đến khi vào bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương, đụng đến chỗ đó khiến tôi đau nhói mới thật sự tỉnh táo lại.

Cũng không hẳn là chuyện xấu.

Ít nhất… thiếu mất một môn thi rồi, thì mấy môn sau khỏi đi nữa.

Tôi cũng không cần phải tự tìm lý do cho bản thân tại sao thi đại học lần này lại tệ đến vậy.

Còn có một chuyện tốt hơn nữa: người bỏ thi không chỉ mình tôi Tạ Yến Lễ cũng không đi thi môn Văn.

Anh ta ôm một bó hoa hướng dương to tướng trộn với hoa baby trắng, đến sân bay tiễn biệt Kỷ Tang Ninh.

Sau đó còn làm màu đăng một dòng trạng thái:

“Cậu hỏi tôi làm như vậy có đáng hay không, nhưng cậu từ lâu đã là tất cả của tôi.”

Kèm theo là một bức ảnh hoa và bóng lưng của Kỷ Tang Ninh ở sân bay, cùng với hình ảnh lấy trên mạng về ngôn ngữ loài hoa của hoa baby trắng – "tình yêu lặng lẽ bảo vệ".

Huhu, cảm động thật đấy. Cảm động đến mức trưa nay tôi ở bệnh viện ăn thêm hẳn một cái đùi gà.

Trời ơi! Tôi chỉ sợ hai người họ không đủ yêu nhau thôi!

Vì bị thương phải nằm viện, những môn thi sau của kỳ thi đại học tôi đều không dự thi.

Phóng viên từng phỏng vấn tôi trước đó biết chuyện, lại đến phỏng vấn lần nữa.

Trước ống kính, tôi vừa khóc vừa nói:

“Tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này… tôi thực sự đã chuẩn bị rất lâu rồi…”

Bản phỏng vấn dài, lại thêm lời xác nhận từ hàng xóm xung quanh.

Bố mẹ tôi hoàn toàn "nổi tiếng" khắp thành phố.

Mẹ tôi giận điên, gọi điện hỏi rốt cuộc tôi muốn gì.

Giờ đây, bà đi đâu cùng bố tôi cũng bị người ta chỉ trỏ. Bố tôi người xưa nay luôn yếu thế cũng hiếm khi nổi giận với bà.

Tôi chỉ cười, nhẹ nhàng nói:

“Phải là con hỏi mẹ mới đúng chứ. Mẹ còn muốn gì nữa? Muốn mạng của con thật à?”

Nói xong câu đó, tôi lại nhớ đến kiếp trước.

Bà thật sự muốn lấy mạng tôi đấy.

Lúc ấy, bà lo Kỷ Tang Ninh ra nước ngoài không đủ tiền tiêu, nên đã dốc hết tiền trong nhà lo cho cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng trong mắt người ngoài, gia cảnh chúng tôi vẫn xem như ổn định, ổn định đến mức tôi còn không xin được học bổng hỗ trợ.

Năm nhất đại học, bố mẹ tôi vẫn đóng học phí cho tôi. Nhưng từ năm sau, bắt đầu bảo tôi tự đi làm để lo cho bản thân.

Hôm đó, bà khóc và nói với tôi:

“Chỉ Y à, con nhà nghèo thì phải sớm biết lo. Nhà mình chỉ có từng đó thôi, con phải hiểu cho bố mẹ chứ!”

Suốt bốn năm đại học, tôi gần như không có một ngày nghỉ ngơi.

Tôi mãi chạy qua chạy lại giữa trường và chỗ làm thêm.

Áo khoác mua hồi trung học tôi mặc đến tận khi tốt nghiệp đại học. Mấy đứa bạn cùng phòng nhìn không nổi nữa, phải cho tôi quần áo cũ thay thế.

Tôi không có ngày nào không nhếch nhác. Khi bạn bè cùng tuổi vui tươi rạng rỡ, tôi giống như một con chuột ướt trong cống rãnh, chỉ sợ người khác nhìn thấy sự túng quẫn của mình.

Còn Kỷ Tang Ninh thì sao?

Năm mười chín tuổi, cô ta cầm tiền bố mẹ tôi gửi, chơi từ New York tới Philadelphia.

Lúc tôi thấy dòng trạng thái đó của cô ta, tôi giận điên lên, lập tức gọi điện cãi nhau với mẹ tôi.

Nhưng bà lại trách ngược tôi bằng giọng không thể tin được:

“Chân của Ninh Ninh đã như vậy rồi, con không biết tâm trạng nó tệ à? Nửa đêm còn lấy d.a.o rạch tay, phải đưa đi cấp cứu, con còn muốn so đo với nó sao?”

“Chết có gì đáng sợ à? Con đã sớm không muốn sống nữa rồi. Nếu con thật sự muốn chết, thì đã c.h.ế.t từ lâu, đâu như cô ta chỉ để lại mấy vết rạch không sâu, không kịp đến bênh viện là đã lành rồi. Con nếu muốn c.h.ế.t rồi, mẹ còn chẳng hay biết đâu.”

“Chu Chỉ Y, mẹ là mẹ con đấy, sao con có thể hù dọa mẹ như vậy? Con bảo mẹ phải làm sao đây hả?” – bà khóc như muốn đứt ruột qua điện thoại.

Những giọt nước mắt của bà như đầm lầy nuốt chửng tôi, kéo tôi cùng bà mục ruỗng.

Con cái vốn dĩ yêu cha mẹ theo bản năng. Lúc đó, tôi luôn bị bà thuần hóa bằng một cái tát kèm theo một cái kẹo ngọt.

Giống như hôm tôi phát điên, bà hiếm hoi gửi cho tôi một bao lì xì 200 tệ.

Nhưng kèm theo đó là một đoạn tin nhắn thoại dài:

“Dạo này mẹ đau đầu gối, phổi hình như cũng khó chịu, chẳng dám đi khám…”

Cả đời này bà đã dùng hết mọi thủ đoạn điều khiển lên người tôi.

Tất cả sự dịu dàng, tốt đẹp của bà, đều dành trọn cho gia đình kia của bà.

Tôi tất nhiên không nhận bao lì xì đó.

Thậm chí trong suốt thời gian đi học, học bổng tôi được, tiền làm thêm kiếm được, đều phải phụ thêm cho họ.

Tôi bắt đầu tỉnh ra từ khi nào?

Có lẽ là lúc tôi nhận ra Kỷ Tang Ninh giống một cái hố không đáy. Cô ta như thể phải thông qua việc người khác hy sinh vì mình để xác định giá trị tồn tại của bản thân.

Mà điều đó… với cô ta, là chuyện hiển nhiên.

Cô ta ở Mỹ thì học hút cần, uống rượu.

Năm tôi tốt nghiệp, cô ta mắc bệnh suy thận, cần ghép thận.

Mẹ tôi không chút do dự bảo tôi đi xét nghiệm ghép tủy.

Bà nói nhẹ như không:

“Chỉ Y à, một quả thận vẫn sống được mà, hai đứa là m.á.u mủ với nhau, mẹ xin con đấy.”

Chỉ trong một khoảnh khắc tôi tỉnh táo hoàn toàn
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 5



Bà không yêu chính mình, cũng chẳng hề yêu tôi.

Tôi tuyệt đối sẽ không để cả đời mình bị người khác coi như món đồ để sử dụng.

Đó là lần đầu tiên tôi nói “không” với bà.

Bà mắng tôi bằng những lời cay độc nhất.

Bà nguyền rủa tôi, nói tại sao không phải đứa như tôi mắc bệnh mà lại là Ninh Ninh.

Trong từng đợt tấn công của bà, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tôi đâu có bắt ép bà sinh ra tôi.

Bà không xem tôi là con thì tôi cũng không cần gánh vác câu mang nặng đẻ đau nữa.

Không ai tốt với tôi thì tôi sẽ tự tốt với chính mình.

Tôi phải sống… vì chính tôi.

Tôi nhất định phải sống vì chính tôi.



Có lẽ vì đã trọng sinh, so với kiếp trước, bố tôi bắt đầu có một vài thay đổi.

Nhưng tôi không cần.

Ông dẫn mẹ tôi đến bệnh viện vài lần, lần nào cũng bị tôi đuổi thẳng.

Chỉ cần họ vừa xuất hiện, tôi lập tức nổi điên, hét lên như hóa dại:

“Chừng đó chưa đủ hả? Giờ thì kỳ thi đại học của tôi cũng bị hủy hoại rồi! Hai người hài lòng chưa?”

Họ ghét nhất là tôi nhắc đến chuyện thi cử, nên tôi cứ cố tình nói.

“Chu Chỉ Y! Mẹ là mẹ con đấy! Con lại muốn trách mẹ sao?”

Lại câu này. Vĩnh viễn là câu này.

Kiếp trước, vì tôi không đồng ý hiến thận, họ đã bán cả căn nhà, chỉ để gom thêm chút tiền cho Kỷ Tang Ninh.

Sau đó thân bại danh liệt đến tìm tôi, miệng thì bảo:

“Chu Chỉ Y, không sao đâu, con cứ sống cuộc sống của con đi, chúng ta không có cái phúc đó thôi…”

Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, tức đến bật cười:

“Làm sao con dám trách mẹ chứ? Mẹ của con là người mẹ tốt nhất thế gian, cho con được trải nghiệm một kiếp làm nô lệ độc nhất vô nhị. Mẹ là người nhân hậu nhất trần đời mà!”

“Nhưng mẹ ơi, một mạng của con chắc là chưa đủ cho mẹ vò nát đâu, mẹ tranh thủ lúc còn trẻ đẻ thêm vài đứa đi. Không thì sau này bé cưng Ninh Ninh của mẹ không có bảo mẫu, không có nô lệ, tội nghiệp lắm!”

“Chu Chỉ Y!” – bà giơ tay định tát.

Tôi đưa tay che miệng, vẫn cười rạng rỡ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao vậy mẹ? Con nói trúng tim đen à? A! Hay là… mẹ thật sự cố tình phá hỏng kỳ thi của con? Vì mẹ sợ con đi học rồi lại tốn tiền, hoặc sau này không dễ kiểm soát, không làm nô lệ nữa đúng không?”

“Mẹ ơi, mẹ thật có tâm! Con thật sự cảm động vì tình yêu vô bờ của mẹ dành cho bé cưng Ninh Ninh đó! Ông trời ơi, ông có mắt không? Sao không để mẹ tôi và bé Ninh Ninh làm mẹ con ruột luôn đi?!”

Cái tát chưa kịp vung xuống, đã bị bố tôi chặn lại.

Ngạc nhiên thật đấy! Bố tôi bây giờ còn biết ngăn mẹ nữa. Thế giới này đổi thay rồi.

Tôi cười đến đau cả bụng, cố nén lại rồi tiếp tục:

“Mẹ đánh đi! Con biết con lại đụng chạm đến bé cưng của mẹ rồi, đụng vào vảy ngược của mẹ rồi mà.”

“Chu Chỉ Y! Mẹ đã làm gì con chứ? Sinh con ra là sai à?”

“Sao mẹ lại sai được chứ? Là sai mới đụng á mẹ! Là lỗi của con, vì con không tự siết cổ c.h.ế.t trong bụng mẹ! Là con quá không biết điều, lại dám sinh ra từ bụng mẹ, rồi khiến bé cưng Ninh bị thiệt thòi!”

“Nhưng mẹ ơi, con bây giờ đã hy sinh cả kỳ thi đại học vì bé cưng của mẹ rồi, cũng làm nô lệ, làm bảo mẫu cho cô ta suốt bao nhiêu năm trời, vẫn chưa đủ à? Bé cưng của mẹ cao quý thế, một đứa nô lệ như con làm sao hầu hạ nổi?”

“Hay con góp ý với mẹ nha, mẹ đẻ con ra đã là một cuộc kinh doanh, thì mẹ phải làm lớn, phải mở rộng quy mô! Sinh thêm vài đứa nữa, sau này có nhiều người phục vụ giúp mẹ, bé cưng lại càng hạnh phúc!”

“Chỉ Y! Đủ rồi! Kết cục hôm nay đâu phải điều mẹ con mong muốn. Con cứ liên tục công kích mẹ như thế, con được gì chứ?” – bố tôi rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Bố à, giờ bố mới biết mở miệng nói chuyện thi đã muộn quá rồi. Làm con rể thì phải có giác ngộ làm rể chứ.”

“Con ruột của mình sinh ra để làm nô lệ cho nhà họ Kỷ, tiền bố kiếm được cùng cả con người bố cũng là của nhà họ Kỷ luôn rồi!”

“Bố phải nhanh tỉnh táo lại đi! Tốt nhất tranh thủ đẻ thêm vài đứa làm nô lệ, bảo mẫu cho họ. Mà nhớ kỹ nè đừng đẻ con trai, con trai khó điều khiển lắm. Bố phải cố gắng thêm nha! Không khéo sau này bị người ta đá ra khỏi nhà thì sao? Con lo cho bố lắm đó!”

“Thôi đi! Không nói với con nữa. Con giờ đã điên khùng đến mức không còn thể thống gì rồi!”

Ha…! Cứ vậy mà bỏ đi.

Thật ra… cũng không đến nỗi đáng sợ như tôi tưởng nhỉ?

Vậy mà kiếp trước tôi lại sợ bọn họ đến vậy, mãi vẫn không dám bước bước đầu tiên...

Chấn thương gân cốt thì phải trăm ngày mới lành.

Tôi nằm viện một tuần thì xuất viện, chân tập tễnh.

Tôi quay về quê, ngôi nhà tổ ở vùng quê mà gia đình tôi bỏ lại từ lâu. Trong viên gạch đất dưới giường có giấu 12 ngàn tệ.

Đó là số tiền bà nội để lại cho tôi trước khi mất.

Bà nhìn xa trông rộng, sợ sau này tôi sống không tốt.

Bà cụ nhỏ bé ấy thật sự rất thương tôi. Bà từng ngồi xe mấy tiếng đồng hồ để lên thăm tôi, thậm chí vì sợ Kỷ Tang Ninh bắt nạt tôi mà còn dúi tiền tiêu vặt cho nó để lấy lòng.

Tôi cạy viên gạch đất dưới giường, lấy ra mấy lớp vải bọc bên ngoài số tiền kia.

Nước mắt cứ quanh quẩn nơi khóe mắt. “Bà ơi…”

Giá mà tôi có thể trọng sinh sớm hơn chút nữa... để bà còn kịp hưởng chút ấm no tôi dành cho.

Kiếp trước, tôi cũng sống nhờ số tiền này. Tôi dùng nó để lấy hàng bán dạo thời đại học, cũng chỉ đủ ăn. Muốn mở cửa hàng online mà không dám, sợ mất hết vốn thì không sống nổi.

Nhưng kiếp này thì khác rồi tôi trọng sinh mà, đương nhiên có chút lợi thế về thông tin.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 6



Tôi có nghiên cứu sơ về chứng khoán, mấy cổ phiếu tăng vọt trong mấy năm nay tôi vẫn còn nhớ kha khá.

Tôi cầm chứng minh thư đến ngân hàng mở thẻ, sau đó lên mạng mua một chiếc điện thoại cũ tạm dùng được.

Trước những chuẩn bị kỹ càng số tiền ấy đã biến thành hơn 270.000 tệ.

Tôi lập tức có được dũng khí.

Tuyệt vời! Có tiền là có khí thế.

Lúc này mẹ tôi vì muốn tôi xuống nước, đã cắt đứt hoàn toàn viện trợ cho tôi suốt hai tháng trời.

Tôi lại thấy nhẹ nhõm, dứt khoác dọn về nhà bà nội ở luôn.

Bố tôi đi công tác về, hỏi tôi dạo này sống kiểu gì.

"Ủa, sao nay bố quan tâm con vậy? Muốn biết tại sao con chưa c.h.ế.t à, bố yêu quý?"

"Chỉ Y, con có thể đừng ăn nói như vậy không? Bố không biết..."

"Ui chao! Bố mãi mãi không biết gì hết. Nếu con thật sự c.h.ế.t đói, cỏ trên mộ mọc cao ba mét, chắc bố còn khóc nhầm mộ luôn ấy chứ."

"Thôi, bố không muốn cãi nhau với con. Sau này con định sao? Học lại cũng cần tiền, đừng giận dỗi mẹ nữa."

Ông vừa nói vừa rút ví định đưa tiền, tôi lập tức né xa mấy bước:

"Đừng! Con không dám nhận đâu! So với bọn cho vay nặng lãi, nhà mình còn dã man hơn! Lỡ đâu sau này bắt con trả bằng mạng thì sao? Hơn nữa, đây là tiền của bé cưng Ninh Ninh, con nhìn còn không dám nữa hống chi là cầm."

"Chu Chỉ Y, con còn định làm loạn đến bao giờ? Không có tiền, con sống kiểu gì mấy hôm nay?"

"Giờ bố mới nhớ ra hỏi con sống ra sao hả? Hai người không biết thật à? Giờ cả thành phố đều biết con còn thảm hơn cả trẻ mồ côi.”

“Trẻ mồ côi mỗi tháng còn được nhà nước trợ cấp 1.200 tệ. Người ta thương con lắm. Ngày nào con cũng bưng bát ra đường, thế nào cũng có người thương tình bố thí cho miếng cơm..."

Tôi càng nói, mặt ông càng xám xịt, cuối cùng... trong mắt còn thấp thoáng chút áy náy.

Tiếc là tôi không cần, ha ha.

Tôi bẻ giọng, tiếp tục châm chọc:

"Bố đúng là nhân họa đắc phúc thật đấy! Mau mau sinh thêm vài đứa nữa với mẹ đi. Giờ ai cũng biết hai người sinh con ra chỉ để làm nô lệ cho nhà họ Kỷ. Sau này mấy đứa con đó lại ra ngoài kể khổ cầu thương hại, bố mẹ khỏi phải lo việc ăn uống cho tụi nó rồ, lời to quá còn gì! Bé cưng Tang Ninh chắc vui sướng lắm!"

Bố tôi chịu không nổi nữa, ném lại hai ngàn tệ rồi bỏ chạy.

Haha! Ai thèm chứ, hôm sau tôi ra bưu điện gửi trả về cơ quan của ông.

Tôi còn dán một tờ giấy ghi chú nhỏ dán trên bao thư:

"Gửi người cha tốt nhất thế giới”

“Không biết dạo này bố bị gì mà như bị nhập hồn vậy, lại muốn làm một người cha? Nhưng bố à, bố phải hiểu rõ thân phận của mình chứ, bố có quyền dùng tiền sao?”

“Bố có tư cách quan tâm con mình à? Bố đâu phải người bình thường, bố là rể quý của nhà họ Kỷ cơ mà! Bố sinh con ra để làm nô lệ, chứ đâu phải sinh con ra để yêu thương.”

“Hôm nay bố dám thưởng cả hai ngàn tệ cho nô lệ, đến mai nhà họ Kỷ quay ra trách tội thì sao? Lỡ bé cưng Ninh hờn dỗi, bố lại đổ lên đầu con à?"

Còn chuyện người ta cho cơm là thật.

Tôi quay về quê, mọi người đều biết chuyện của tôi, nhiều nhà mời tôi qua ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cảm động thật sự cứ như một cái xác mục nát bỗng được ánh nắng chiếu rọi, ấm áp vô cùng.

Giống như tôi... đã quay về thời còn chưa phát điên.

Nhưng tôi cũng không cần cơm người khác cho. Trước khi mất, bà nội đã để lại cho tôi ba ngàn cân thóc trong kho.

Bà sợ tôi đói đến phát khổ, trước khi trút hơi thở cuối còn nắm tay bố tôi dặn không được bán thóc ấy.

Bố tôi đồng ý. Bà nhìn tôi lần cuối, mới nhắm mắt.

Nhưng chưa được bao lâu, mẹ tôi nói gạo để lâu sẽ hỏng, chẳng đáng tiền.

Thế là cùng bố bán hơn một ngàn cân.

Cho đến khi bố tôi liên tục gặp ác mộng mơ thấy bà về chất vấn ông mới sợ mà không dám bán nữa.

Từ đó về sau họ không quay lại căn nhà cũ lần nào.

Chỉ có tôi, năm nào cũng về dọn dẹp trong kỳ nghỉ.

Tôi không nỡ nhìn ngôi nhà hoang tàn. Tôi luôn cảm thấy, nếu dọn dẹp thật sạch sẽ, thì cứ như bà vẫn còn ở đây vậy.

Thóc trong kho đã để hơn ba năm rồi, bà cũng rời xa tôi hơn ba năm.

Tôi gùi một gùi thóc ra bãi xay của làng, xay thành gạo, mang về nấu cơm.

Bãi sau nhà bà trồng mấy luống hẹ, năm nay tươi tốt lạ thường. Tôi lấy ít trứng mà các bác trong làng cho, làm món trứng chiên hẹ.

Tôi cũng dọn một phần cơm đặt trước di ảnh bà, như thể bà vẫn đang cùng tôi ăn cơm.

“Bà ơi, sao con không thể quay lại sớm hơn một chút chứ?”

Ngoài sân còn có bảy cây đào bà trồng. Trước kia chẳng mấy khi ra quả, nhưng năm nay lại sai quả lạ kỳ.

Có cây ra hơn hai, ba trăm cân đào.

Mỗi ngày của tôi là: sáng ra chợ bán đào, chiều về ăn cơm, đọc sách trong ngôi nhà cũ.

Tối đến thì xem thị trường chứng khoán.

Bố tôi biết chuyện bán đào, lại đến tìm tôi, khen tôi:

“Chỉ Y à, bố biết con hiểu chuyện rồi, biết tự kiếm tiền, không cần bố giúp. Mẹ con cũng rất quan tâm con mà…”

“Lại tự cảm động hả bố? Bố biết sao năm nay đào lại sai quả không? Bà nội nói bố đối xử với con tốt quá, nên cho cây đào ra quả nhiều để thưởng cho bố đấy!” – tôi cười toe toét nhìn ông.

Buổi chiều, bầu trời u ám đáng sợ, bóng cây đổ dài, xa xa có con chim lạ kêu lên thảng thốt.

Ông hoảng loạn nhìn quanh ngôi nhà cũ, bỏ lại một câu "Bố còn việc" rồi chạy mất.

Sợ ma hả?

Tôi thì không.

Thật ra tôi còn mong được gặp lắm.

Chứ sống một mình ở thế gian này... cô đơn lắm bà ơi.

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nhập học của năm học mới.

Tình huống của tôi hơi đặc biệt.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 7



Dù không tham gia kỳ thi đại học, nhưng thành tích kiểm tra chất lượng trước đó và điểm thi cuối kỳ của tôi đều không tệ.

Giáo viên chủ nhiệm chủ động tìm đến tôi. Một mặt nói có thể miễn học phí cho tôi, mặt khác còn đề nghị tài trợ tiền sinh hoạt.

Tôi từ chối, nhờ thầy cô dành phần đó cho những người thực sự cần.

Khi họ hỏi tôi sống kiểu gì, tôi liền bịa ra chuyện trúng vé số cào được 100.000 tệ.

Bởi vì nếu nói đến cổ phiếu thì chắc chắn sẽ phải giải thích lằng nhằng thêm rất nhiều.

Thầy cô cảm động trước hành động của tôi, còn dặn tôi giữ kín chuyện "trúng số", vì chuyện xảy ra trong kỳ thi đại học ai cũng đã nghe phong thanh.

Cuối cùng tôi được miễn học phí, còn phần hỗ trợ sinh hoạt thì trao lại cho một bạn khác có hoàn cảnh khó khăn hơn.

Vừa mới khai giảng, tôi đã gặp lại Tạ Yến Lễ trong lớp học mới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau là bốc hỏa.

Hắn đi thẳng đến chỗ tôi, gõ lên bàn:

"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói."

"Tại sao? Anh bảo tôi ra là tôi phải ra à?" – Tôi lườm hắn một cái rõ dài.

"Được, nếu cô không sợ mất mặt thì tôi nói luôn tại đây cũng được. Cô là con gái, mà lại hại một cô gái khác mang tiếng xấu, lương tâm cô không cắn rứt à?"

"Tại sao tôi phải cắn rứt? Chỉ vì nói ra sự thật à?”

“Người cướp tổ chim nhà người khác thì không thấy xấu hổ. Nửa đêm phá giấc ngủ của học sinh chuẩn bị thi đại học thì không thấy xấu hổ.”

“Lợi dụng đủ đường mà không biết ngượng thì không thấy xấu hổ. Mà người sống tử tế thì lại phải xấu hổ? Thật xui xẻo khi phải học chung lớp với thể loại như anh!"

Người lên tiếng là bạn cùng bàn của tôi Trần Khê, một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu. Có lẽ không giỏi cãi nhau nên mặt cô ấy đỏ bừng sau khi nói xong.

Hình tượng của Tạ Yến Lễ trước giờ là đẹp trai, lễ độ, học giỏi. Chưa từng ai dám châm chọc hắn như vậy.

Hắn cứng họng, tức đến mức đá đổ bàn học bên cạnh.

Sau đó quay người bước ra khỏi lớp.

Ngay lúc ấy, chủ nhân chiếc bàn đi vệ sinh về, quát lớn:

"Má! Ai vô học mà vô văn hóa vậy? Làm đổ đồ lên bàn của người ta mà không biết đỡ lên!"

Tạ Yến Lễ khựng lại giữa cửa. Quay lại thì mất mặt, không quay lại thì càng mất mặt. Cuối cùng chỉ còn cách... cắm đầu chạy luôn.

Tôi và Trần Khê cùng nhau nhặt lại sách vở.

Cô ấy không nhịn được thì thào:

"Nhìn xem ai chạy nhanh hơn, người đó đúng là người có tật giật mình!"

Năm học lại này, cuộc sống của tôi thật ra khá bình thường. Tôi không quá phô trương. Có thể do bản tính thận trọng, tôi sợ khoe mẽ sẽ bị người xấu để ý, mà tôi thì chỉ có một mình, không có khả năng tự bảo vệ.

Vì thế, thậm chí có thời gian các bạn trong lớp còn tưởng tôi rất nghèo.

Mỗi lần tan học lại có người chia cho tôi ít đồ ăn vặt.

Những ai chọn học lại thường là con cái nhà bình thường, thi đại học đối với họ không chỉ là bước ngoặt mà có lẽ là con đường duy nhất.

Chỉ trong học kỳ đầu, lợi nhuận từ cổ phiếu của tôi đã vượt hơn một triệu tệ.

Mà lúc ấy cũng đến một cột mốc quan trọng Giải vô địch bóng đá thế giới bắt đầu.

Kiếp trước tôi từng nghe mấy bạn nam trong lớp bàn tán, lại thêm bố tôi cũng từng mua cá độ bóng đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kết quả từng trận tôi không nhớ hết, nhưng kết quả cuối cùng thì tôi nhớ rất rõ.

Tôi nhớ rõ thế bởi vì sau giải đó, tôi bận đến mức không còn để tâm đến bóng đá nữa.

Với những trận tôi còn nhớ kỹ, tôi xuống tay cược rất mạnh.

Rất nhanh, số tiền hơn một triệu lại nhảy vọt lên thành... hơn mười triệu.

Vì sợ gây chú ý, tôi còn thường xuyên bắt taxi đến những khu vực khác để đặt cược.

Số tiền đó, tôi không cho ai biết cả. Thật lòng mà nói, khi số tiền ấy vào tài khoản, tay tôi run rẩy.

Kiếp trước, kiếp này cộng lại, tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.

Có tiền, làm việc gì cũng dễ hơn nhiều.

Về kiến thức cấp ba, tôi thuê riêng giáo viên giỏi để bổ sung. Có một số buổi còn học chung với các bạn trong lớp.

Tôi nói với mọi người là có nhà hảo tâm giúp đỡ.

Tất nhiên, vì sĩ diện nên Tạ Yến Lễ không bao giờ học cùng chúng tôi.

Mỗi ngày hắn đều tỏ ra bận rộn.

Sau này nghe bạn học nói tôi mới biết, hắn đang đi làm thêm.

Muốn tiết kiệm tiền để kỳ nghỉ đông... đi thăm Kỷ Tang Ninh.

Dù thông minh đến đâu, nếu không biết trân trọng thiên phú thì cũng sẽ bị ông trời lấy lại.

Từ top 10 toàn khối, hắn tụt thẳng xuống ngoài top 100.

Rồi kỳ nghỉ đông cũng đến. Ngoài thời gian học thêm, chúng tôi chỉ có khoảng mười ngày nghỉ.

Dĩ nhiên Tạ Yến Lễ cuối cùng không đi được.

Gia đình hắn vốn đã bất mãn vì chuyện hắn bỏ thi đại học năm trước.

Làm gì có chuyện cho tiền để hắn đi hành hương tình yêu?

Số tiền hắn đi làm thêm được phần lớn hoặc là gửi cho Kỷ Tang Ninh vì sợ cô ta sống khổ, hoặc là dùng để mua quà gây bất ngờ.

Tiêu hết sạch, cuối cùng... không tích góp nổi tiền vé máy bay.

Kỳ nghỉ đông, mấy bạn học cũ của chúng tôi cũng quay về.

Chúng tôi còn tổ chức một buổi họp lớp.

Lúc hát karaoke ở KTV, một bạn học trước giờ chẳng có mấy quan hệ với tôi đột nhiên đưa tôi một chiếc thẻ.

Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Người đưa tôi thẻ… là Trình Nghiễn Xuyên người đứng nhất khối.

Trong ấn tượng của tôi, tôi chưa từng nói chuyện với cậu ấy quá vài câu.

Huống hồ cậu ấy lại là bạn thân của Tạ Yến Lễ bọn họ vốn là một nhóm.

Tôi mỉm cười lịch sự, đáp:

“Cảm ơn cậu, nhưng tôi không túng quẫn đến vậy đâu.”

Tôi không muốn dính líu đến kiểu quan hệ như thế này.



Kiếp trước, lúc đầu tôi thật sự để tâm đến chuyện Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh sắp ở bên nhau.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 8



Tôi chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh ta, nhưng tôi có thiện cảm với anh.

Hồi học cấp ba, tiền sinh hoạt của tôi cực kỳ ít. Mẹ tôi tính toán cực chuẩn tôi tiêu bao nhiêu là vừa đủ. Tiền trong thẻ cơm chỉ đủ ăn rau luộc.

Có lúc đến kỳ kinh nguyệt, quên mang băng vệ sinh từ nhà, lại lỡ quẹt thẻ mua cơm rồi, đến cả rau cũng không ăn nổi.

Khi đó tôi thật sự rất đói, và cũng rất thèm ăn.

Tôi từng lén đi rửa chén thuê cho quán ăn để được một bữa cơm có thịt, được thêm 10 tệ một giờ.

Số tiền bà nội để lại, tôi không dám đụng đến.

Từ kham khổ sang sung sướng thì dễ, nhưng ngược lại thì khó.

Tôi sợ nếu tiêu, sẽ dùng hết lúc nào không hay.

Tôi nhất định phải đậu đại học. Nếu họ không đóng học phí cho tôi thì sao?

Thế là tôi cứ cố gắng chịu đựng như vậy.

Cho đến một ngày tôi phát hiện mỗi tháng thẻ cơm của mình… bỗng dưng có thêm vài trăm tệ.

Ban đầu tôi nghĩ chắc là nhà trường làm gì đó để giữ thể diện cho học sinh khó khăn, nên lại càng chăm chỉ học hơn.

Số tiền đó… thật sự giúp cuộc sống của tôi dễ thở hơn rất nhiều.

Cho đến một ngày, tôi quay lại lớp sớm, thì bắt gặp Tạ Yến Lễ… đang lén lút lấy thẻ cơm của tôi trong ngăn bàn.

Lúc đó tôi tức giận cực độ, trong lòng nghĩ tôi đã nghèo như vậy, mà cậu ta còn có lương tâm không?

Tôi định lén theo dõi để bắt quả tang.

Kết quả thấy cậu ấy… nạp vào thẻ cơm của tôi 500 tệ.

Cảm xúc lúc đó thật sự không thể diễn tả.

Tôi sững sờ đứng đó trong cuộc đời tôi, ngoài bà nội, chưa từng có ai làm vậy vì tôi.

Cũng từ đó, tình cảm trong lòng tôi âm thầm nảy nở.

Sau này phát hiện chuyện cậu ta và Kỷ Tang Ninh, thật ra trong lòng tôi cũng có chút buồn.

Nhưng chính vì chuyện kia, tôi ngày càng bao dung hơn với cậu ta.

Tôi đóng vai trò “con chim đưa thư” trong mối quan hệ của họ.

Cậu ta nhờ tôi chăm sóc Kỷ Tang Ninh, tôi cũng giúp thật.

Lúc Kỷ Tang Ninh ốm, tôi nấu cháo cho cô ta, giặt đồ, giảng bài cho cô ta.

Ngay cả mẹ tôi cũng khen tôi làm tốt đó là giai đoạn tôi tự hạ thấp bản thân đến tận đáy.

Từng có lúc, tôi thậm chí mong cậu ta đừng nạp tiền vào thẻ nữa như thế tôi không cần phải gánh cái “ân tình” đạo đức ấy.

Tôi luôn thấy mình phải “trả ơn”.

Sau này họ chia tay, cậu ta suy sụp tột độ.

Ngày nào cũng say đến mất ý thức.

Chính tôi sau giờ làm thêm đã lén đưa cậu ta về nhà, tìm mọi cách để an ủi, giúp đỡ.

Sau khi trọng sinh, tôi muốn cắt đứt nhân quả này.

Tôi đưa cậu ta 10.000 tệ.

Cậu ta hơi sững người, tôi nói thẳng:

“Chuyện tiền trong thẻ cơm, tôi biết cả.”

Cậu ta im lặng rất lâu, không nói gì.

Cũng không nhận tiền.

Sau đó, khi cậu ta và Kỷ Tang Ninh ngày càng túng thiếu, tôi chọn thời điểm thích hợp, lại đưa tiền lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần này, cậu ta siết chặt nắm tay, cuối cùng nói:

“Coi như tôi vay. Sau này sẽ trả.”

Không còn sau này nữa đâu.

Từ nay về sau, người này… không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.



Lúc Trình Nghiễn Xuyên đưa thẻ cho tôi, Trần Khê đang ở ngay cạnh.

Cô ấy cố ý nói lớn:

"Ê! Cô bạn này của tụi mình không thiếu tiền nha! Hôm trước tên Tạ Yến Lễ còn lén nạp tiền vào thẻ cơm của cô ấy, bị phát hiện rồi, cô ấy trả lại còn gấp mấy lần luôn đó!"

"Cái gì chứ? Tiền đó không phải của cậu ta, là do Nghiễn Xuyên nhờ cậu ta nạp hộ đó!" – một bạn nam đứng cạnh Trình Nghiễn Xuyên lập tức lên tiếng.

Lời còn chưa dứt, Tạ Yến Lễ vừa đi vệ sinh về cũng vừa vặn nghe thấy.

Cậu ta lúng túng mở miệng:

"Tôi đâu có nói là tôi nạp cho cậu... Số tiền cậu đưa tôi, tôi cũng nói là mượn mà."

"Vậy sao cậu không nói rõ là không phải tiền của cậu?" – Trần Khê phản bác ngay.

Tạ Yến Lễ mặt đỏ gay đứng chôn chân tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.

Cậu ta nhìn xung quanh phòng, ai cũng nhìn với ánh mắt khó xử, liền bước vội ra cửa, nhưng lại quay về, hướng về phía tôi:

"Chu Chỉ Y, mai tôi trả cậu."

Tôi không thèm ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm bóc quýt, chia đôi với Trần Khê một nửa.

Tạ Yến Lễ không chịu nổi nữa, bỏ chạy.

Bỗng có một bàn tay thon dài đưa cho tôi một tờ giấy ăn. Tôi ngẩng đầu nhìn người vừa đưa ánh đèn rọi xuống, đôi mắt cậu ấy như sao trời lấp lánh.

Tôi cầm quả quýt chưa kịp phản ứng.

Cậu ấy nhẹ nhàng nhận lấy nửa quả:

"Cảm ơn."

Trần Khê liếc tôi, hừ một tiếng trêu ghẹo:

"Hừ! Có người trọng sắc khinh bạn kìa!"

"Tớ không có... không phải..." – tôi càng nói càng rối, tự dưng thấy giống như "có tật giật mình".

Trình Nghiễn Xuyên khẽ cười, đuôi mắt cong cong tôi chưa từng thấy cậu ấy cười rạng rỡ đến vậy.

Kết thúc buổi họp lớp, cậu ấy đưa tôi về khách sạn đúng thế, tôi không còn ở nhà nữa.

Lúc nghỉ học tôi vẫn ở quê ngôi nhà cũ của bà nội, lần này là đặc biệt về dự họp lớp nên mới thuê phòng ở khách sạn.

Trên đường về, chúng tôi trò chuyện lặt vặt.

Cậu ấy nói xin lỗi vì lúc thi đại học không giúp được gì, mà cũng không biết phải giúp thế nào. Cậu ấy nghĩ ra cách duy nhất là giúp tôi một ít tiền.

Thật ra, suốt thời gian đó, mỗi tháng cậu đều nhờ Tạ Yến Lễ nạp hơn một ngàn vào thẻ cơm cho tôi.

Nhưng Tạ Yến Lễ chỉ bảo với cậu là tôi không cần, chứ chẳng nói lý do.

Nên lần này cậu mới đích thân hỏi tôi.

"Tại sao? Trình Nghiễn Xuyên, tôi nhớ hoàn cảnh nhà cậu cũng đâu dư dả gì..." – tôi ngập ngừng.

"Chu Chỉ Y, cậu thông minh vậy mà không đoán ra vì sao sao?"

Gió đêm thổi nhẹ, váy tôi khẽ tung lên, tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cậu.

Bất chợt, một chiếc áo khoác jeans phủ lên vai tôi.

"Chu Chỉ Y, cố lên nhé. Tớ đợi cậu ở Thanh Hoa."
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 9



Hả?

Không đùa đấy chứ? Cậu ta bị gì à?

Kiếp trước tôi cày như điên cũng chỉ đậu một trường 985, mà thế đã thấy mình siêu ghê gớm rồi.

Bây giờ học lại từ đầu, vào được trường tuyến một là mừng hết lớn.

Còn Thanh Hoa?

Sao không nói luôn Bắc Đại và Thanh Hoa giành nhau kéo tôi về cho rồi!

Tôi nhăn nhó.

Cậu ấy giơ tay định chạm vào mặt tôi, nhưng đến gần rồi lại rút về. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy tai cậu đỏ ửng.

Tôi nhớ rất rõ nhà Trình Nghiễn Xuyên không dư dả gì.

Trước đây tôi từng thấy cậu ấy đi dạy kèm kiếm tiền.

Nên tôi cũng thấy ngại, vì trước kia tôi hỏi cậu ấy không ít bài tập.

Mà đó là công sức lao động của người khác, đưa tiền thì không tiện.

Thế là khi vườn đào ở nhà bà nội chín, tôi hái một bao lớn mang tặng cậu ấy.

Chúng tôi ngồi bàn trước, bàn sau. Hỏi bài là chuyện khó tránh.

Thế nên năm nào tôi cũng tặng cậu ấy một bao đào.

Cậu ấy lúc nào cũng lạnh lùng, tôi cũng không dám nói nhiều.

Chỉ là... không ngờ mọi chuyện lại thành thế này.

Thôi thôi! Không nghĩ nữa!

Tôi còn phải tập trung ôn thi lại, chuẩn bị thi đại học cơ mà!

Tối ngủ ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau xuống lầu, tôi ngỡ ngàng Trình Nghiễn Xuyên đã gọi sẵn bữa sáng cho tôi từ trước rồi.

Nghe nói cậu ấy đã về lại trường sớm, vì còn rất nhiều việc phải làm.

Không hổ là học thần, mới năm nhất đã bận rộn đến thế.

Bữa sáng toàn là món tôi thích: hoành thánh trộn dầu ớt, sữa đậu đen, bánh bao nhân nước.

Tôi: "…"

Tôi tự nhủ, phải giữ tâm như nước.

Tình yêu là thứ quý giá… nhưng mạng sống còn đáng giá hơn!

Nhất là tôi bây giờ, nói thế nào cũng được xem là một… phú bà nhỏ rồi.

Thôi, không nghĩ nữa!

Ăn sáng xong, tôi về lại nhà cũ.

Chiều, tôi nhận được một kiện hàng, tôi đạp xe lên trấn lấy về, thì ra là một bao sách và vở ghi chép khổng lồ.

Tất cả đều được phân loại, sắp xếp rõ ràng.

Vừa xem vừa thầm trầm trồ ghi chép của Trình Nghiễn Xuyên y như bản in, mang đi bán thành “bút ký thủ khoa” cũng được luôn ấy chứ!

Khi đang ôn thi, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tạ Yến Lễ gọi.

Cậu ta hẹn gặp, nói muốn trả tiền cho tôi.

Tôi không muốn ảnh hưởng tâm trạng, nên gửi cho cậu ta số tài khoản. Giữa tôi và cậu ta, thật sự không cần phải gặp mặt nữa lúc còn học chung thì là bất đắc dĩ thôi.

Có lẽ ông trời cũng hiểu được ý tôi.

Vì đúng là... đến lúc nhập học, Tạ Yến Lễ không quay lại trường nữa.

Thì ra số tiền ấy, cậu ta định dùng để mua vé máy bay sang thăm Kỷ Tang Ninh.

Kỷ Tang Ninh không chờ được cậu ta, nghi ngờ bị cắm sừng, nên đã tự tử nghe nói ngâm tay trong bồn tắm, mất m.á.u đến mức phải vào ICU.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Yến Lễ tuyệt thực ba ngày ở nhà, bố mẹ cậu ta bất lực, cuối cùng vẫn phải đưa cậu đến gặp cô ta.

Thú vị thật! Thú vị đến mức còn gay cấn hơn cả mấy phim cẩu huyết 8 giờ tối trên TV.

Chuyện Kỷ Tang Ninh tự sát, cũng không phải hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Vì... mẹ tôi lại tìm đến.

Bà gọi điện cho tôi vào buổi tối:

"Ninh Ninh tự tử rồi, con không biết sao?"

"Biết chứ!"

"Vậy con đã làm gì?"

"Con đi mua pháo hoa và pháo giấy."

"Chu Chỉ Y, con còn là người không?"

"Không biết nữa… còn phải xem mẹ có phải là người không. Dù sao cũng là mẹ sinh ra con mà."

Bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.

Tôi vội "an ủi":

"Mẹ, đừng giận mà! Con mua pháo với pháo hoa cũng là vì mẹ đó!"

"Vì mẹ?"

"Mẹ nghe này!" – tôi vừa nghe điện thoại vừa châm một tràng pháo ngay bên sông cạnh khu dân cư.

Đùng! – một tiếng nổ rõ to vang lên trong điện thoại.

Tôi tiếp tục nói:

"Bé cưng Ninh Ninh đã vào ICU rồi, mẹ đang làm gì đó? Sao còn chưa đi chăm nó? Mẹ có xứng với nó không?”

“Không đi thì cũng mau mau sinh đứa khác đi! Con giờ khó kiểm soát rồi đó. Mẹ còn không nhanh tay tạo ra đứa mới, lại còn nghỉ ngơi ở giờ này, mẹ không xứng đáng là mẹ của bé cưng đâu!”

“Con thất vọng quá trời luôn á! Mẹ tưởng con mua pháo để ăn Tết hả? Không phải đâu, là để cổ vũ tinh thần cho mẹ đó!"

Bụp.

Cuộc gọi bị ngắt thẳng tay.

Cạn lời luôn. Còn bao nhiêu lời chân thành chưa kịp nói nữa kìa...

Hơn một tháng sau khi nhập học, Tạ Yến Lễ cuối cùng cũng quay lại trường.

Chỉ là... chuyện cậu ta với Kỷ Tang Ninh lan rộng quá, đến mức có một bạn nam trò chuyện với cậu ta vào giờ ăn trưa, bị mẹ mình bắt gặp liền mắng thẳng:

"Mẹ nói rồi mà, tránh xa thằng đó ra! Nếu mày biến thành như nó, mẹ dắt mày đi c.h.ế.t luôn đấy!"

Cậu bạn kia sợ mẹ nói quá đà, vội kéo bà vào căng-tin cho yên chuyện.

Chắc là Kỷ Tang Ninh ở bên kia thực sự thiếu tiền lắm, nên Tạ Yến Lễ càng ngày càng trốn học, chỉ lo làm thêm, gom tiền gửi sang cho cô ta.

Bố mẹ cậu ta cũng từng hỗ trợ vài lần, nhưng gia đình vốn bình thường, không thể gánh được lâu dài.

Cuối cùng đành mặc kệ.

Rất nhanh, kỳ thi đại học lần hai lại đến.

Tôi thì chẳng còn tâm lý lo lắng như trước dù kết quả ra sao, nó cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc đời tôi nữa rồi.

Không ngờ là mẹ tôi lại mua cho tôi một chiếc váy mới, còn mang cơm đến.

Tôi tất nhiên không dám ăn.

Bà chỉ nói tôi rất hiểu chuyện, rất giỏi giang, khiến bà yên tâm.

Rồi bà lại bắt đầu biện minh:

"Bà không phải không quan tâm con, chỉ là... thật sự bất lực."

Tôi tỏ vẻ thông cảm, còn “an ủi” lại:

"Không sao đâu mẹ. Rồi cũng quen thôi! Coi như lấy con ra làm thí nghiệm trước sau này mẹ đẻ thêm mấy đứa nô lệ nữa, thì cảm giác cũng sẽ chai sạn thôi mà.”

“Mẹ là người mẹ siêu năng lực, đẻ con ra là có thể để mặc gió trời nuôi lớn, khỏi cần nuôi nấng, lớn lên vẫn là nô lệ tốt. Bé cưng Ninh Ninh sẽ còn hạnh phúc dài dài á!"
 
Back
Top Bottom