Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia
Chương 30


Chương 30: Tin tức tốt cùng tin tức xấu

Tối hôm đó trước khi về nhà, Đàm Du giao lại Chuối cho Giang Hoài Thư, dù sao có một mái nhà vẫn hơn là lang thang ngoài đường, hơn nữa Chuối dường như cũng rất thích Giang Hoài Thư.

“Vậy… vậy tôi về trước đây.” Đàm Du nói khẽ.

“Ừ,” Giang Hoài Thư khẽ cong môi, “Đi đường cẩn thận.”

Không hiểu sao, Đàm Du cứ cảm thấy sau khi hai người hóa giải hiểu lầm, việc ở bên nhau lại trở nên gượng gạo hơn cả trước đó. Cậu ngồi vào xe, ngẩn người trong vài giây rồi hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài và mỉm cười với Giang Hoài Thư.

“Cảm ơn, cậu cũng đi đường cẩn thận nhé.”

Về đến nhà, Đàm Du lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không sao ngủ được, cứ trằn trọc trên giường. Cảm giác hôm nay trôi qua cứ như một giấc mộng. Ban đầu cậu nghĩ mình với Giang Hoài Thư thật sự sẽ kết thúc như vậy, không ngờ lại có được ngày hôm nay. Dù bây giờ cả hai vẫn chưa là gì của nhau, nhưng việc hóa giải hiểu lầm chính là một bước tiến lớn nhất rồi.

Cậu nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng, im lặng hồi lâu rồi ngồi dậy lấy điện thoại, mở WeChat và nhấn vào khung trò chuyện với Đoạn Đoạn Giai Thành.

Lạc Đàm: Tao với Giang Hoài Thư làm hòa rồi.

Tin nhắn vừa gửi đi, cậu liền tắt màn hình, cũng chẳng thèm để ý Đoạn Giai Thành có trả lời hay không, chỉ khẽ cong môi rồi đổ người xuống ngủ.

Đêm đó, Đàm Du ngủ rất ngon, thậm chí không mơ mộng gì cả.

Sáng hôm sau, Đàm Du bị chuỗi tin nhắn làm phiền mà tỉnh dậy. Điện thoại reo liên tục khiến cậu cau mày, mắt còn chưa mở đã đưa tay mò lấy điện thoại. Đến khi mở màn hình, cậu mới lờ mờ mở mắt.

Là Đoạn Giai Thành.

Đoạn Giai Thành nhắn cho Đàm Du một tràng dài, không biết lên cơn điên gì. Đàm Du nhếch miệng cười khổ, vừa lướt qua một loạt “A a a a a” và “WTF” thì bắt gặp một câu trọng điểm, chính câu này khiến Đàm Du lập tức tỉnh hẳn, ngồi bật dậy trên giường.

ddd: Lão Đàm…

ddd: Tao tiêu rồi, tao với Lý Cẩn Trì… ngủ với nhau rồi…

Đàm Du nghe như sét đánh ngang tai, ngón tay liên tục gõ vào màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sang.

Lạc Đàm: Cái gì cơ?!

Lạc Đàm: Hai người ngủ với nhau?! Mày đừng đùa tao?

Phía bên kia, Đoạn Đoạn Giai Thành trả lời rất nhanh, dù cách một cái màn hình mà Đàm Du vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và sụp đổ của cậu ta.

ddd: Ừm…

Lạc Đàm: Tao không tin, thề đi.

ddd: Giờ này tao còn hơi đâu mà đùa với mày? Đùa cũng chẳng có ai đùa kiểu đó!

ddd: Tao… tao thẳng mà…

ddd: Hơn nữa, hơn nữa…

Lạc Đàm: Đợi đã, mày tìm một chỗ đi, tụi mình gặp rồi nói cho rõ.



Địa điểm được hẹn là một công viên vắng người. Khi Đàm Du đến nơi thì thấy Đoạn Giai Thành trông rất thê thảm. Trời thì nóng nực mà cậu ta lại quấn kín mít người. Nhìn bộ dạng đó, Đàm Du dù không muốn tin cũng phải tin.

“Mày…” Đàm Du nhìn kỹ sắc mặt Đoạn Giai Thành, ngập ngừng hỏi, “Sao mày lại lên giường với Lý Cẩn Trì?”

Đoạn Đoạn Giai Thành ánh mắt ngây dại, giọng yếu ớt như người sắp chết.

“Hôm qua tao đến nhà cậu ấy chơi, thèm quá nên uống ít rượu Tây trong nhà cậu ta. Nhãn toàn tiếng Nga, tao nhìn cũng không hiểu. Mới đầu uống thấy chẳng giống rượu mấy, ngọt như nước trái cây, ai ngờ nồng độ lại cao vậy. Tao uống ba bốn ly là bắt đầu mơ hồ rồi, chuyện sau đó chẳng nhớ gì nữa.”

“Sáng hôm sau tỉnh dậy, tao thấy…” Đoạn Giai Thành nói đến đây thì nghiến răng, như thể rất khó mở lời, “Tao thấy tao với Lý Cẩn Trì nằm tr*n tr**ng trên một cái giường, đầy vết bầm tím, cả q**n l*t cũng không còn, mà eo với mông tao thì đau ê ẩm…”

Nghe đến đây, Đàm Du cũng phần nào đoán được tình hình, liếc nhìn sắc mặt Đoạn Giai Thành rồi nói: “Chuyện này nghe như là… mày bị cậu ta ‘đỉnh’ rồi.”

“Mày nói cái gì đấy?!”

Đoạn Giai Thành gầm lên, trong giọng nói đầy ăn năn với Lý Cẩn Trì và căm ghét bản thân.

“Chắc chắn là tao ‘đỉnh’ cậu ấy! Cậu ấy nhỏ tuổi hơn tao, suốt ngày gọi tao là anh, ngoan như vậy làm sao mà đè được một thằng thẳng như tớ chứ?! Chắc chắn là tao say quá rồi nổi thú tính mà ép buộc cậu ấy… ép buộc… ép buộc cái đó rồi!”

Câu này vừa dứt, Đàm Du trố mắt: “Chậc chậc chậc, không ngờ đấy, Đoạn Giai Thành, mày… cũng ghê gớm phết…”

Nhưng nói được nửa câu, Đàm Du bỗng cảm thấy kỳ lạ, dừng lại rồi nhíu mày: “Không đúng. Nếu là mày ‘đỉnh’ người ta, thì sao mông mày lại đau?”

“Chắc là lúc cậu ấy phản kháng thì đạp tao một cú,” Đoạn Giai Thành càng nói càng thấy mình khốn nạn, đưa tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng, “Cậu ấy còn phản kháng dữ vậy mà tao vẫn làm ra chuyện đó…”

“Tao… tao đúng là cặn bã! Cậu ấy coi tao là anh em tốt, mà tao lại làm ra cái trò đó với cậu ấy!”

“Tuy tao công nhận là cậu ấy rất đẹp trai, nhưng tao vẫn luôn là thẳng mà, chưa bao giờ có ý định gì với cậu ấy cả. Có khi nào là tại chai rượu đó không? Nghe nói bên nước ngoài có nhiều gay, biết đâu uống xong rượu đó tớ cũng biến thành gay?!”

Cậu ta kể mà như đang diễn tuồng, một tràng không dứt khiến Đàm Du nghe mà choáng váng, nhưng rồi lại phản ứng kịp, nhìn Đoạn Giai Thành đầy khinh bỉ: “Làm gì có loại rượu nào kỳ dị vậy. Chắc là tâm lý mày thôi. Theo tao thì mày thấy người ta đẹp trai, từ lâu đã để ý rồi, nên mới xảy ra chuyện tối qua.”

“Không thể nào!” Đoạn Giai Thành ngẩng đầu nhìn Đàm Du một lượt, giọng ỉu xìu, “Mày cũng đẹp trai mà, ở với mày lâu như thế tao có thấy rung động gì đâu? Hay là mình thử hôn một cái xem?”

Đàm Du nghe xong, môi giật giật: “Cút.”

Đoạn Giai Thành bĩu môi, đang định trêu Đàm Du mấy câu thì điện thoại bỗng reo lên. Đàm Du im bặt, liếc nhìn màn hình.

Là Lý Cẩn Trì gọi tới.

Đoạn Giai Thành giật bắn mình, không dám nghe máy, vội vàng đứng bật dậy, giọng hoảng loạn:

“Không được! Tao quyết định rồi! Tao phải trốn vài ngày, đợi đầu óc tỉnh táo rồi mới nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Nói rồi quay sang nhìn Đàm Du, dặn dò: “Lão Đàm, nếu cậu ấy tìm cậu hỏi tao ở đâu, mày cứ nói là không biết nhé, tuyệt đối đừng bán đứng tao!!!”

Đàm Du há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì Đoạn Giai Thành đã quay đầu chạy mất như thể trốn nợ, để lại mình Đàm Du ngồi lại.

Chuyện này đối với Đoạn Đoạn Giai Thành đúng là quá sốc. Dù gì cậu ta cũng luôn cho rằng mình là thẳng, giờ đột nhiên lại ngủ với một thằng con trai thì đúng là khó nuốt trôi. Bình thường cậu ta cục tùy tiện bốc đồng, hay hành động theo cảm tính, nhưng mỗi khi gặp chuyện lớn lại chọn cách tránh né, đợi bình tĩnh rồi mới xử lý. Đàm Du rất hiểu cậu ta, nên cũng không trách việc cậu trốn tránh, vì rõ ràng đây không phải chuyện nên giải quyết trong lúc nóng đầu.

Nhìn bóng Đoạn Giai Thành bỏ chạy, Đàm Du vừa thấy buồn cười lại vừa sốc, không ngờ lần đầu tiên của Đoạn Giai Thành lại là với con trai, đúng là cả đời khó quên.

Đàm Du ngồi chơi điện thoại một lúc rồi ghé siêu thị mua đồ, trong nhà cũng chẳng còn đồ ăn gì.

Gần vào thu, siêu thị có nhiều đồ ăn mới. Đàm Du mua vài món quen thuộc rồi cứ thế đi dạo quanh. Khi đến khu đồ dùng nhà bếp, cậu bất chợt dừng lại, cầm lên một khuôn bánh ngắm nghía. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Giang Hoài Thư.

Cậu nhớ trước đây Giang Hoài Thư hay làm bánh ngọt cho mình ăn, có lúc cậu còn đứng bên cạnh xem nữa, trông có vẻ cũng không khó lắm. Nghĩ đến đây, Đàm Du thấy hơi ngứa tay, muốn thử làm thử xem sao.

Đàm Du là người hành động nhanh hơn suy nghĩ, thuộc dạng nói làm là làm. Không chần chừ, cậu mua luôn khuôn bánh, mua thêm vài nguyên liệu cơ bản.

Về đến nhà, anh mở điện thoại lên xem hướng dẫn làm kem tươi. Mới đầu do đánh quá nhanh nên kem bị loãng, không phết được lên bánh, thế là làm lại từ đầu. Tới lần thứ ba mới coi như ra được bát kem tạm chấp nhận được.

Quá trình làm bánh quy thì dễ hơn, tỷ lệ thành công cao. Không lâu sau, Đàm Du đã làm xong mẻ bánh quy bơ việt quất đầu tiên trong đời. Nhìn tổng thể khá ổn, ít ra thì hình thức bắt mắt, trông khá ngon miệng.

Anh xếp bánh thành hình, chụp ảnh gửi cho Đoạn Đoạn Giai Thành, rồi nhắn tin.

Lạc Đàm: Khi nào mày giải quyết xong chuyện với Lý Cẩn Trì thì đến nhà tao ăn bánh quy.

Phía bên kia trả lời sau nửa phút, như dự đoán, lại là chọc quê.

ddd: Xấu vãi.

ddd: Mày cho nhiều kem quá, lát nữa ruồi ăn xong cũng thành ong mất.

Lạc Đàm: Biến.

Lạc Đàm: Ăn hay không thì tùy.

Gửi xong tin nhắn, Đàm Du cũng lười đáp lại, cậu đăng ảnh bánh quy lên vòng bạn bè khoe một chút rồi đi ăn bánh, vui vẻ vô cùng.

Bánh hơi cháy chút, nhưng được cái kem che được vị khét, cũng coi như tạm chấp nhận. Cậu ăn sạch bánh quy trong vài phút, sau đó lại làm thêm một mẻ đợi Đàm Diệp về ăn cùng.

Nằm xuống giường nghỉ ngơi, câki mở điện thoại xem bình luận bạn bè. Ngoài Đoạn Giai Thành ra thì nhiều người khen lấy khen để, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt Đàm Du lại là bình luận đầu tiên.

Là Giang Hoài Thư.

H: Rất lợi hại.
 
Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia
Chương 31


Chương 31: Danh phận

“Thầy Ngư Đường, em có thể chụp ảnh cùng anh được không ạ? Em thật sự rất thích tiểu thuyết của anh!”

Một cô gái mặc váy trắng nhẹ giọng nói, trên mặt là vẻ phấn khích không thể kìm nén, trong mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ.

Sau khi ký tên xong, Đàm Du đặt bút xuống, khẽ cong môi cười với cô: “Được chứ.” Nói xong, cậu cầm lấy điện thoại của cô gái, giơ lên, điều chỉnh ống kính rồi chụp vài tấm ảnh.

Chụp xong, cô gái ôm sách bước sang một bên, mỉm cười cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn thầy Ngư Đường rất nhiều!!”

Đàm Du thấy vậy, vẫy tay đáp lại, cười nói: “Không có gì đâu, về cẩn thận nhé.”

Hôm nay là buổi ký tặng của tác giả, thời tiết dễ chịu, không nóng không lạnh, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Kết thúc thì trời cũng đã xế chiều, Đàm Du mua một chai nước rồi lên xe.

Trong lúc lái xe, anh gọi điện cho Đàm Diệp. Đầu bên kia bắt máy sau vài giây, chắc là đang chơi game.

“Có chuyện gì vậy, anh?” Đàm Diệp hỏi.

Đàm Du liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi hỏi: “Tiểu Diệp, em ăn cơm chưa? Chưa thì anh mua bún bò về cho.”

Đàm Diệp đáp: “Em ăn rồi, anh không cần mua đâu, lái xe nhớ chú ý an toàn đó.”

Cô nói nhanh như thể muốn kết thúc cuộc gọi sớm. Đàm Du nghe ra, bật cười: “Được rồi, vậy anh cúp máy nhé.”

“Bye bye bye bye.”

Nhà Đàm Du không xa, lái một lúc là tới. Cậu lái xe vào bãi đậu xe ngầm, tay xoay chìa khóa một cách nhàn nhã, chậm rãi bước ra.

Ánh trăng rải trên mặt đất một lớp trắng như sương, Đàm Du bước trên nền đất, từng bước từng bước tiến về phía nhà. Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn, anh vừa mở WeChat vừa tiếp tục đi, ban đầu nghĩ chắc lại là mấy tin nhắn làm phiền của Đoạn Giai Thành, nhưng khi nhìn rõ thì lại là tin nhắn từ Giang Hoài Thư, tim cậu bỗng đập mạnh, bất giác dừng bước.

H: [Hình ảnh]H: Chuối không chịu ăn.

Tấm ảnh Giang Hoài Thư gửi là cảnh Chuối nằm bên cạnh bát thức ăn mèo, híp mắt nghỉ ngơi. Đàm Du phóng to ảnh nhìn kỹ, đúng thật, bát đầy ắp hạt nhưng Chuối chẳng đụng đến miếng nào, cậu liền thấy lo lắng.

Lạc Đàm: Sao thế? Có chuyện gì à?

Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia lập tức trả lời. Giang Hoài Thư gửi thêm một bức ảnh anh đang ôm Chuối, đưa lại gần ống kính.

H: Chắc là nhớ cậu rồi.H: [Hình ảnh]

Đàm Du mở ảnh lên, tim lại đập nhanh hơn. Trong ảnh, ánh đèn vàng dịu từ đèn sàn chiếu lên đôi mắt dài hẹp của Giang Hoài Thư, lông mi cong nhẹ buông xuống. Anh ôm Chuối nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt dịu dàng đến lạ, như thể đang nhìn Đàm Du qua màn hình điện thoại.

Tấm ảnh này, kèm với câu nói đó, mang theo chút gì đó mập mờ. Đàm Du vô thức siết nhẹ ngón tay, khẽ cắn đầu lưỡi, gõ lên màn hình.

Lạc Đàm: Không hiểu lắm.Lạc Đàm: Cậu gửi ảnh là vì mèo nhớ tôi, hay là cậu nhớ tôi?

H: Cậu muốn biết à?H: Tới gặp tôi được không?

Lạc Đàm: Cậu đang ở đâu?

Tin nhắn cuối cùng vừa được gửi đi thì bên kia không còn hồi âm nữa. Đàm Du đứng nguyên tại chỗ nhìn chăm chăm vào điện thoại, ngơ ngác chờ một lúc, sau đó buông máy xuống, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tai đỏ bừng lên, thì thầm: “Chết tiệt, tim đập nhanh quá.”

Lời vừa dứt, điện thoại bỗng reo lên. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, chưa kịp nhìn người gọi, cậu đã bắt máy. Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó là tiếng cười nhẹ của Giang Hoài Thư.

“Quay đầu lại.”

Đàm Du ngẩn người, quay đầu lại.

Giang Hoài Thư lúc này đang đứng dưới gốc cây to bên kia con đường nhỏ, trên người khoác áo choàng đen, dáng người cao gầy, đôi mắt nhìn Đàm Du, nở nụ cười dịu dàng.

Đàm Du bước về phía Giang Hoài Thư, ban đầu chỉ đi nhưng thấy chậm quá, liền đổi thành chạy. Không biết từ lúc nào cuộc gọi đã kết thúc. Giang Hoài Thư đứng dưới ánh đèn vàng, dang tay ra đón lấy Đàm Du.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Đàm Du, khẽ nói: “Tay lạnh quá, cậu chỉ mặc mỗi áo thun, không lạnh à?”

Vừa nói, anh vừa mở áo khoác choàng lấy Đàm Du, ôm vào lòng.

“Ôm tôi đi.”

Mùi cam nhẹ quen thuộc vây quanh Đàm Du, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Không hiểu sao, mặt cậu đỏ bừng lên, vòng tay qua cổ Giang Hoài Thư, cố tìm đề tài:

“Cậu vừa nói Chuối không ăn mà? Cậu không ở nhà, sao biết được?”

Giang Hoài Thư rúc đầu vào hõm cổ Đàm Du, bật cười: “Tôi lừa cậu đấy.”

“Tôi nhớ cậu, chỉ là kiếm cớ để nhắn tin thôi.”

Giọng anh nhẹ và dịu dàng đến lạ, khiến tai Đàm Du nóng ran, cánh tay ôm cổ bất giác siết chặt hơn. Giang Hoài Thư nhận ra hành động nhỏ của Đàm Du, khẽ cong môi.

“Cậu không nhớ tôi à?”

Đàm Du không trả lời, chỉ hôn lên cổ Giang Hoài Thư, rồi lại nghiêng đầu hôn lên má anh, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi bên khóe môi. Giang Hoài Thư không động đậy, để mặc Đàm Du hôn.

Không rõ đã hôn bao lâu, Đàm Du từ từ rời môi ra một chút, giữa môi và răng hai người vẫn còn sợi chỉ bạc mảnh kéo dài rồi đứt, cậu lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi Giang Hoài Thư, như vẫn chưa thỏa mãn.

“Lần thứ hai rồi đấy.”

Giang Hoài Thư bất ngờ lên tiếng.

Đàm Du ngẩn ra: “Cái gì cơ?”

“Cậu hôn tôi hai lần mà chưa hỏi ý kiến,” Giang Hoài Thư nhìn thẳng vào mắt cậu, “Không định cho tôi danh phận à?”

Giọng nói không mang theo tức giận, cũng chẳng nghiêm túc, nhưng nghe lại cực kỳ chân thành. Đàm Du thấy anh đáng yêu, không nhịn được cười: “Cậu muốn danh phận gì?”

“Tôi muốn…”

Giang Hoài Thư kéo dài giọng, ánh mắt ôn hòa nhìn Đàm Du, như đang suy nghĩ, rồi anh nghe thấy Giang Hoài Thư nói:

“Tôi muốn trở thành lý do để cậu sống tiếp.”

Lời vừa dứt. Đàm Du ngẩn người.

Giang Hoài Thư ghé sát vào tai Đàm Du, gằn từng chữ: “Tôi muốn, bất kể xảy ra chuyện gì, người đầu tiên cậu nghĩ đến là tôi, dựa vào tôi, không thể rời xa tôi.”

“Tiểu Du,”

Anh hôn lên vành tai Đàm Du.

“Nói nhớ tôi đi, được không? Nói yêu tôi đi, được không?”

Đàm Du bị Giang Hoài Thư ôm chặt, trốn không được mà thoát cũng không xong. Nhưng lúc này cậu cũng không muốn trốn nữa

“Giang Hoài Thư, em thề,” Đàm Du nhẹ giọng nói, “Em yêu anh.”

“Mỗi ngày về sau, em đều sẽ nhớ anh.”

Giang Hoài Thư nhắm mắt, hôn lên môi Đàm Du, cẩn thận, dịu dàng như đang trân quý điều quan trọng nhất đời mình.

“Được.”



Thời tiết dần sang đông, dự báo nói tuần sau sẽ có tuyết. Đàm Du nhân lúc Đàm Diệp đi học tranh thủ đến cửa hàng thú cưng chọn vài bộ đồ mới cho Chuối.

“Này, mày có đang nghe tao nói không đấy?” Đoạn Giai Thành hét lên trong điện thoại.

Đàm Du cầm một chiếc áo len màu xanh nhạt trên tay ngắm nghía kỹ, tiện miệng đáp: “Ừ ừ, ừ, tao nghe đây.”

Nghe giọng là biết Đoạn Giai Thành không hài lòng: “Lão Đàm mày dửng dưng quá đấy, tao nói nãy giờ mà mày chẳng thèm để tâm, tao giận rồi đó.”

Nhân viên thu ngân đã gói hết mấy bộ đồ Đàm Du chọn, đưa cho cậu.

“Tổng cộng là 105, mời anh nhận đồ.”

Đàm Du quét mã thanh toán, ngẩng lên cười nhẹ với cô: “Cảm ơn nhé.”

Nói xong, cậu xách túi ra khỏi cửa hàng, bất đắc dĩ nói với Đoạn Giai Thành: “Dạo này tao không có thời gian chơi game, mày nói tao cũng không hiểu gì hết, đổi chủ đề khác đi.”

“Trời ạ, mày phải nói sớm chứ,” Đoạn Giai Thành kêu lên, “Nãy giờ nói bao nhiêu thứ cuối cùng uổng công hết.”

Rồi cậu ta hỏi: “Mày với Giang Hoài Thư thực sự quay lại rồi à?”

Đàm Du ừ một tiếng: “Ừ.”

“Trời đất ơi, tuy tao chưa từng yêu đương nhưng tao thấy quay lại chẳng khác gì đồ ăn nguội, bỏ thì tiếc mà ăn thì dở. Hai người quay lại chẳng phải cũng vì tiếc sao?”

Đàm Du vừa nghe vừa lên xe, ánh mắt lướt qua sợi dây bình an đặt gọn trong xe, bất giác nhớ lại quá khứ. Cậu im lặng vài giây, rồi mỉm cười.

“Tao không thấy vậy.”

“Tao cảm giác việc quay lại là để yêu Giang Hoài Thư một lần nữa, đơn giản vậy thôi.”

“Chậc chậc chậc,” đầu bên kia Đoạn Giai Thành lắc đầu thở dài, “Đúng là đầu óc chỉ toàn tình yêu.”

“Thôi bỏ chuyện đó đi,” Đàm Du nói, “Mày với Lý Cẩn Trì sao rồi?”

Đàm Du vừa dứt lời, Đoạn Giai Thành im bặt, lặng thinh một lúc lâu không nói gì. Đàm Du thấy vậy, hiếm khi nghiêm túc, nói một cách thẳng thắn: “Tao thấy chuyện này không đơn giản vậy đâu? Mày nói là mày ngủ với Lý Cẩn Trì, tôi không tin lắm. Đừng có để bị bán rồi còn đếm tiền giúp người ta.”

“Tao đâu có ngu như vậy,” Đoạn Giai Thành lầm bầm, rồi vội lảng sang chuyện khác, “À đúng rồi, hôm nay mày khỏi nấu cơm cho Tiểu Diệp, lát nữa tan học tao sẽ đón, dắt đi trung tâm trò chơi xả stress.”

Đàm Du nghe vậy cũng không ý kiến gì, chỉ nhắc nhở: “Tiểu Diệp đang tới kỳ kinh nguyệt, thời tiết lại lạnh, đừng cho nó ăn mấy thứ tào lao, không thì lại đau bụng.”

“Biết rồi biết rồi,” Đoạn Giai Thành đáp liền, “Tao đi thay đồ đây, good bye.” Nói xong cậu ta cúp máy.

Đàm Du đặt điện thoại sang một bên, lái xe tới nhà Giang Hoài Thư.

Một tay xách quần áo mới của Chuối, tay kia nhập mật khẩu mở cửa.

“Chuối?”

Đàm Du gọi một tiếng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng động từ góc cầu thang, rồi Chuối xuất hiện trước mắt cậu, lao tới quấn quanh chân cậu, lấy đầu cọ vào ống quần liên tục.

“Meo—meo—meo—”

Đàm Du đặt túi xuống, ngồi xổm xuống bế nó lên, cúi đầu hôn mạnh hai cái lên trán nó: “Nhớ chết đi được, Chuối à, mày có nhớ tao không?”

Chuối đặt móng mềm lên mặt cậu dậm hai cái, lại meo meo mấy tiếng nữa.

“Tao mua đồ mới cho mày nè,” Đàm Du vừa bế nó lên lầu vừa nói, “Để tao giặt sạch rồi sấy khô rồi mặc thử nha.”

Cậu đưa Chuối vào phòng, đặt nó lên chiếc giường nhỏ, rồi quay xuống tầng đi tới phòng giặt. Vì trời đang lạnh nên cậu dùng nước ấm giặt cẩn thận từng bộ đồ.

Việc giặt mấy bộ đồ nhỏ khá nhanh, chỉ là tẩy sơ sạch sẽ. Đàm Du giặt xong chuẩn bị mang đi sấy thì ánh mắt vô tình lướt qua một cánh cửa. Cậu chững lạ, tò mò muốn xem bên trong là gì nên mở ra.

Lập tức, hơi ấm tràn ra. Đàm Du nhìn kỹ, thấy bên trong là một căn phòng nhỏ đầy cây cối, xanh tươi mướt mắt, có cây còn đang nở hoa. Đối mặt với cảnh tượng này, cậu đứng sững một lúc, rồi bước vào, ánh mắt lướt qua từng chậu cây tràn đầy sức sống, cuối cùng dừng lại ở một chậu đặt trên cao nhất.

Ở đó chỉ có một chậu cây duy nhất, không có hoa, nhưng Đàm Du lập tức nhận ra. Đó là một loài rất phổ biến ở Mai Thành.

Là hoa nhài.
 
Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia
Chương 32: Hoàn


Chương 32: Kết thúc

Đàm Du ngồi đợi trong nhà của Giang Hoài Thư một lúc khá lâu, ban đầu chỉ định ngồi sofa chờ anh tan làm về, không ngờ càng đợi càng mệt, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi. Khi Giang Hoài Thư về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy chính là như vậy.

Chuối từ bên người Đàm Du đứng dậy, vươn mình lười nhác rồi nhảy xuống sofa, đi lượn quanh chân Giang Hoài Thư.

“Meo—”

Giang Hoài Thư ngồi xuống, đưa tay gãi gãi cằm Chuối, khẽ cười: “Suỵt, Tiểu Du đang ngủ, đừng làm ồn.”

Nói rồi, anh đứng dậy bước tới chỗ Đàm Du.

Trong phòng khách máy điều hòa đang bật chế độ sưởi, Đàm Du không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu kem, nhắm mắt nằm nghiêng trên ghế sofa, chân dài vắt chéo, tay đút vào trong ống tay áo, nhịp thở đều đặn. Giang Hoài Thư đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên cho cậu. Anh đưa ngón tay vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Đàm Du, rồi cúi người quan sát người trước mắt rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Không rõ có phải do động tĩnh quá lớn hay không, mí mắt Đàm Du bỗng khẽ động, từ từ mở mắt ra. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, Đàm Du có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, ánh nhìn mông lung, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Giang Hoài Thư. Giang Hoài Thư khẽ cong môi, cúi xuống hôn lên mí mắt cậu, dịu giọng: “Xin lỗi, đánh thức em rồi. Vẫn còn sớm, em cứ ngủ tiếp nhé, anh đi làm ít đồ ăn.”

“Đừng đi.”

Giọng Đàm Du còn mang theo chút khàn khàn sau khi mới ngủ dậy, cậu đưa tay phải quàng qua cổ anh, không cho đối phương đứng dậy.

“Anh không đi,” Giang Hoài Thư bật cười, “Đói chưa? Anh làm bánh ngọt cho em ăn nhé?”

Tay anh chống lên bên đầu Đàm Du, hương thơm tỏa ra từ người anh vấn vít quanh cậu. Không phải hương cam nhạt như thường ngày, mà là một mùi hương nhẹ nhàng và thanh lạnh. Đàm Du khẽ kéo tay áo anh lại, nghiêng đầu đến gần hít thử.

“Anh xịt nước hoa à?”

Giang Hoài Thư nhìn thấy Đàm Du như chú chó nhỏ, cứ hít hít ống tay áo mình, ánh mắt dần hiện lên ý cười.

“Ừm, thơm không?”

Đàm Du không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cắn một cái vào nốt ruồi nơi khóe môi Giang Hoài Thư: “Hôm nay anh ăn mặc thế này, lại còn xịt nước hoa, có phải ra ngoài hẹn hò không?”

Vốn tưởng rằng mới vừa tái hợp, Đàm Du sẽ còn ngại ngùng vài hôm, không ngờ lại thích nghi nhanh đến vậy. Giang Hoài Thư cúi xuống hôn cậu, khẽ cười: “Không dám đâu.”

Hai người quấn quýt hôn nhau, ngón tay Giang Hoài Thư luồn vào trong áo Đàm Du, vuốt nhẹ nơi eo cậu khiến cả người Đàm Du khẽ run lên. Nhưng cậu không cản lại, mặc kệ để anh tiếp tục.

Không biết qua bao lâu, hai người kết thúc nụ hôn, Giang Hoài Thư hôn lên yết hầu của Đàm Du rồi mới từ từ ngồi dậy, rời khỏi người cậu.

“Ăn chút gì rồi lên tầng ngủ.” Giang Hoài Thư nói.

Đàm Du kéo tay áo anh, ngồi dậy gật đầu: “Được.”

Buổi tối Giang Hoài Thư ngủ ở phòng khách, không ngủ cùng Đàm Du. Đàm Du ôm Chuối nằm trên giường xem phim, nội dung phim thì nhảm nhí cũ rích, diễn xuất của diễn viên cũng chẳng ra sao, đến mức Chuối còn ngủ gục. Cậu xem một lúc cũng thấy chán, liền tắt máy tính tiện tay đặt sang một bên.

Cậu nhìn lên trần nhà ngẩn người một lúc, đắn đo hồi lâu cuối cùng cũng quyết định đứng dậy rời khỏi phòng, xuống dưới tầng tìm phòng cho khách.

Lúc này, Giang Hoài Thư vừa chấm xong bài đang đi tắm. Đàm Du mở cửa phòng khách một khe nhỏ, quan sát tình hình bên trong, thấy không có ai liền bước vào. Từ trong phòng tắm vọng ra tiếng nước rì rào, Đàm Du ngồi xuống bên giường, uống một ngụm nước rồi tựa đầu lên gối chờ anh ra.

Vài phút sau, tiếng nước ngừng, đèn tắt, cửa phòng tắm mở ra, Giang Hoài Thư bước ra ngoài. Tóc anh còn đang nhỏ nước, vài lọn tóc trước trán có chút rối, trên người không mặc áo nên trông càng khó lại gần hơn thường ngày. Đặc biệt là đôi mắt phượng, dù ánh nhìn ướt át nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo.

Thấy Đàm Du đang ngồi trên giường mình, anh có chút bất ngờ, sau đó liền bước đến gần cậu.

“Không ngủ được à?”

Đàm Du không nói gì, chỉ im lặng nhìn Giang Hoài Thư càng lúc càng lại gần, hai người hôn nhau, Đàm Du thuận theo ngã xuống giường, đôi mắt đào hoa khẽ cong, đưa tay tháo dây áo choàng tắm của anh.

“Thầy Giang, em muốn ngủ cùng anh.”

Giang Hoài Thư khẽ cắn lên vành tai Đàm Du, bật cười khẽ: “Nhà thầy không có gì đâu, sẽ làm em đau đấy.”

Giọng nói vang lên bên tai khiến tim Đàm Du đập nhanh hơn, cậu dùng chân cọ vào người anh, giọng điệu khêu gợi: “Vậy thì thầy nhẹ tay chút.”

Nói rồi cậu nghiêng đầu hôn lên má Giang Hoài Thư, khẽ nói: “Có đút vào cũng không sao.”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư tháo cúc áo ngủ của Đàm Du, từ từ hôn xuống dưới…



Hai người quấn lấy nhau rất lâu, cuối cùng Đàm Du chịu không nổi nữa, móng tay cào rướm máu lưng Giang Hoài Thư, bật khóc nức nở.

Giang Hoài Thư kìm nén tiếng thở, cúi đầu hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, cuối cùng vùi đầu vào hõm cổ Đàm Du.

“Bảo bối…”

“Đừng khóc nữa.”



Tết năm nay tuyết rơi rất to, Đàm Diệp quàng khăn dày cộp chạy xuống sân dưới làm người tuyết. Đoạn Giai Thành ban đầu cũng định theo xuống nghịch cùng, nhưng bị Đàm Du kéo lại bắt phụ làm bánh chẻo, đến cửa cũng không ra được.

“Tao thề đời này không bao giờ tới nhà mày ăn Tết nữa!” Đoạn Giai Thành vừa trộn nhân vừa gào.

“Thôi mà,” Đàm Du cười nịnh, “Giúp tao đi, một mình tao làm không kịp.”

Đoạn Giai Thành bĩu môi, lườm cậu: “Mày làm nhiều thế làm gì? Không lẽ mày mời cả Giang Hoài Thư tới đây à? Tiểu Diệp mà biết thì sẽ bị hù chết mất.”

Nói xong, động tác của Đàm Du lập tức khựng lại.

“Ồ đúng, tao còn chưa nói với con bé chuyện này.”

Đoạn Giai Thành vừa gói xong một cái liền ném sang một bên. Cái bánh chẻo của cậu ta hình thù méo mó, có mấy cái thậm chí còn bị rách nhân lòi ra ngoài. Cậu ta thấy vẻ mặt Đàm Du như thể sắp hối hận thì định cười chọc vài câu, ai ngờ đúng lúc đó, Đàm Diệp mở cửa chạy vào.

“Lạnh quá! Em không chơi nữa đâu, ở ngoài lâu cảm lạnh chết.”

“Sao em lên sớm vậy? Mới xuống chưa được mười phút mà,” Đoạn Giai Thành nói, “Lạnh đến vậy à?”

“Anh Giai Thành xuống rồi biết.”

Nói rồi, Đàm Diệp xắn tay áo định giúp làm bánh. Thời cơ đã đến, Đoạn Giai Thành ra hiệu mắt với Đàm Du, cậu ngập ngừng vài giây rồi lên tiếng: “À… Tiểu Diệp này, hôm nay Tết sẽ có hai khách tới chơi nha.”

“Ai thế ạ?” Đàm Diệp không để tâm, hỏi bâng quơ.

Không hiểu sao, Đàm Du hơi chột dạ. Cậu vô thức bóp cái thìa trong tay, vẻ mặt cứ như sắp bỏ mạng.

“Là thầy giáo chủ nhiệm của em Giang Hoài Thư với một người bạn của anh ấy, tên là Lý Cẩn Trì.”

Nghe xong câu này, Đàm Diệp đứng đơ tại chỗ, sắc mặt Đoạn Giai Thành cũng biến đổi, hai người đồng thanh hét lớn:

“CÁI GÌ?!”

Hét xong cả ba đều nhìn nhau trân trối. Đàm Diệp phản ứng đầu tiên:

“Tại sao ạ?! Là thầy đi thăm nhà sao? Sao em không biết?!”

“Không phải thăm nhà,” – Đàm Du gượng cười, – “Là… ừm…”

“Là…là anh với thầy của bọn em đang quen nhau, anh ấy muốn về đây ăn Tết cùng mình.”

Nói xong, tay Đàm Diệp run lên, cái vỏ bánh rơi bịch xuống đất.

“Hả…?”

Đúng là trời sập thật rồi, giáo viên chủ nhiệm của mình lại đang yêu anh trai mình, mà còn định về ăn Tết cùng. Ai chịu nổi?

Chuyện này đối với Đàm Diệp như cú sốc trời giáng, cô đứng ngây ra như tượng đá.

Đàm Du dè dặt quan sát biểu cảm em gái, hỏi: “Tiểu Diệp, em không kỳ thị đồng tính chứ?”

“Có phải chuyện đồng tính hay không đâu?!” – Đàm Diệp hét lên, – “Là thầy chủ nhiệm của em đó á á á!!”

“Không được, đến lúc họ tới, em trốn trong phòng!”

Đoạn Giai Thành giơ tay phụ họa: “Cho anh trốn cùng! Khi nào Lý Cẩn Trì tới anh cùng em trốn luôn!”

Nhìn tình cảnh này, khóe miệng Đàm Du giật giật. Trong lòng cậu có linh cảm chẳng lành, cái Tết này kiểu gì cũng loạn mà xem.

Lúc này, điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cậu nhìn màn hình, là số lạ, nhíu mày ấn nghe.

“Alo, xin hỏi ai đấy?”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi cất giọng khách sáo: “Xin chào, là anh Đàm đúng không? Tôi là thư ký Lâm bên tập đoàn Trần thị. Nghe nói anh có quan hệ thân thiết với thiếu gia, mong anh giúp đỡ một chút. Hôm nay là ngày giỗ chủ tịch, mong anh có thể khuyên cậu ấy về nhà một chuyến. Chúng tôi có thể trả phí cho anh.”

Tập đoàn Trần thị? Đàm Du thầm nghĩ, có chút khó hiểu. Nhưng ngay sau đó trong đầu cậu hiện lên một câu nói quen thuộc:

“Thật ra tôi không mang họ Giang, Giang là họ mẹ tôi. Tôi lẽ ra tên là Trần Hoài Thư.”

Nghe đến đây, động tác Đàm Du chững lại.

Lẽ nào người đối phương nhắc đến chính là Giang Hoài Thư?

Trong lòng dấy lên nghi ngờ, ký ức tràn về như sóng vỗ. Nhớ lại chuyện anh từng kể về quá khứ, Đàm Du khẽ nhếch môi, giọng dửng dưng: “Xin lỗi, anh gọi nhầm người rồi. Tôi không quen ai họ Trần cả.”

Thư ký Lâm không chịu buông tha, làm ngơ lời cậu: “Anh là người yêu của thiếu gia đúng không?”

Nghe vậy, Đàm Du im lặng, thư ký Lâm cũng không nói tiếp, cả hai bên giằng co trong im lặng. Qua vài giây, Đàm Du chợt bật cười: “Anh thật sự tìm nhầm người rồi. Tôi không quen thiếu gia nào hết, người tôi yêu không họ Trần.”

“Họ anh ấy là Giang, tên Giang Hoài Thư.”

Đàm Du dừng lại, rồi chậm rãi nói từng chữ:

“Anh ấy không liên quan gì đến Trần gia các người. Đừng gọi lại nữa.



Giang Hoài Thư đến lúc chạng vạng, mang theo rất nhiều quà cáp và hoa quả. Tuy Đàm Diệp và Đoạn Giai Thành trước đó cứ luôn miệng nói sẽ trốn vào phòng, nhưng đến lúc thật sự phải đối mặt thì không ai trốn cả. Dù sao cũng là Tết, sợ thì có sợ, nhưng làm thế thì quá mất hứng, huống hồ Đàm Du kẹt ở giữa cũng khó xử.

Lúc ăn cơm, Giang Hoài Thư ngồi bên cạnh Đàm Du, còn Đàm Diệp thì lại ngồi đối diện với anh. Cảnh tượng này khiến Đàm Diệp cảm thấy nghẹt thở, mỗi lần Giang Hoài Thư gắp thức ăn cho cô, cô đều sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

Một bên, Đoạn Giai Thành hôm nay không còn líu ríu như thường, yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng Lý Cẩn Trì thì chẳng hề lúng túng, vẫn như không có chuyện gì, cười thì cười, ăn thì cứ ăn.

Bầu không khí rất kỳ quái, mấy người cứ thế lặng lẽ ăn xong bữa cơm tất niên.

Đoạn Giai Thành là người đầu tiên buông bát đũa, đứng dậy định chuồn: “Tôi ăn no rồi, ra ngoài hít thở tí.”

Thấy Đoạn Giai Thành rời bàn, Lý Cẩn Trì cũng buông bát đũa rồi theo ra: “Tôi ra hút điếu thuốc.”

Hai người vừa đi, trên bàn chỉ còn lại ba người.

“Tiểu Diệp, anh đã chuyển tiền mừng tuổi cho em rồi, nếu chưa đủ thì nói với anh.”Giang Hoài Thư khẽ cong môi, mỉm cười nói.

Giáo viên chủ nhiệm bất ngờ lên tiếng khiến Đàm Diệp giật bắn người. Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười gượng, khách sáo nói: “Không không không, sao em dám nhận, thầy Giang, em không thể nhận đâu.”

Đàm Du gắp hai cái bánh chẻo cuối cùng vào đĩa của Đàm Diệp, rồi nhướng mày nói:
“Lúc bình thường đòi anh tiền lì xì thì chẳng thấy khách sáo gì cả.”

Nghe Đàm Du nói vậy, Đàm Diệp bĩu môi, lườm cậu một cái. Giang Hoài Thư dưới bàn lén bấm ngón tay Đàm Du một cái, cậu lập tức im miệng. “Không sao đâu, Tiểu Diệp, cứ nhận đi, thích gì thì mua cái đó.”

Khách sáo cũng đã khách sáo rồi, đẩy tới đẩy lui cũng kỳ, Đàm Diệp ngại ngùng mím môi, rồi xoay người cúi đầu với Giang Hoài Thư. Cô định nói “Cảm ơn thầy”, nhưng bỗng nhớ đến mối quan hệ giữa anh với anh trai mình, lời đến miệng liền đổi giọng:
“Cảm ơn… anh.”

Vừa dứt câu “anh”, Đàm Du lập tức bị sặc, ho không ngừng. Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn cậu, cậu mặt đỏ bừng, cầm bát đũa chạy vào bếp.

“Em… em đi rửa bát.”

Nước mùa đông lạnh buốt, Đàm Du vừa đưa đầu ngón tay vào bồn rửa đã bị cái lạnh như cắt nuốt trọn. Cậu rùng mình, hơi nóng trên mặt mới dịu xuống một chút, trong lòng thầm lẩm bẩm: Con nhóc Đàm Diệp này tự dưng đổi cách xưng hô, nghe kỳ cục thật.

Đang mãi nghĩ ngợi, eo đột nhiên bị ai đó ôm chặt từ phía sau. Cậu khẽ run người, vừa quay đầu thì môi đã bị ai đó khẽ chạm vào.

“Môi em hơi lạnh đấy.” Giang Hoài Thư nói.

Đàm Du liền lấy mấy giọt nước trên tay bôi lên mặt Giang Hoài Thư, nhếch môi cười:
“Sao anh vào đây? Tiểu Diệp đâu?”

“Con bé nói là đi làm bài tập.”

“Xạo quá,” Đàm Du cười khẽ, “Chắc lại đi chơi game rồi.”

Giang Hoài Thư hơi nhướng mày, giọng nhẹ nhàng: “Kệ con bé, thả lỏng một chút cũng tốt.”

“Ô, hôm nay thầy Giang nhà chúng ta dễ tính dữ vậy?”

“Ừm.”

“Thế nên” Đàm Du kéo dài giọng, “Anh vào bếp là để giúp em rửa bát hay có mục đích khác đấy?”

Giang Hoài Thư đưa tay khẽ vén tóc bên tai Đàm Du, cười khẽ: “Nhắm mắt lại, anh nói cho.”

Đàm Du nghe xong thì bật cười, rồi nhắm mắt thật.

Cậu tưởng Giang Hoài Thư sẽ hôn lên trán hoặc môi mình, ai ngờ đối phương không làm thế, mà lại đặt vào tay cậu hai tờ giấy giống như tờ vé.

“Cái gì đây?” – Đàm Du hỏi.

Giang Hoài Thư đáp: “Vé máy bay.”

Nghe đến đây, Đàm Du mở bừng mắt: “Vé đi đâu?”

Giang Hoài Thư nhìn vào mắt cậu, khẽ cúi đầu tới gần, cười khẽ nói:

“Na Uy.”



Ở trong nước đang là mùa đông thì ở Na Uy vừa hay là mùa xuân. Trước lúc đi, Đàm Du còn định rủ mọi người cùng đi, nhưng Giang Hoài Thư từ chối, nói rằng Đàm Diệp và Đoạn Giai Thành đã có Lý Cẩn Trì chăm sóc, không cần lo lắng.

Vừa đặt chân tới khách sạn, Đàm Du đã lập tức nằm vật ra giường, miệng r*n r*: “Mệt chết em rồi.”

Thấy cậu nằm bất động trên giường, Giang Hoài Thư đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:
“Mệt thì nghỉ ngơi đi, lịch trình để anh lo.”

Phải nói là Giang Hoài Thư đúng là người đáng tin. Đàm Du chẳng cần lo lắng điều gì, chỉ cần đi theo anh là đủ.

Điểm đến đầu tiên của họ là núi Holmenkollen, một trong những khu trượt tuyết lâu đời nhất Na Uy. Không chỉ có cơ sở vật chất hoàn thiện mà phong cảnh cũng vô cùng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, cả hai đều chưa thực sự thạo trượt tuyết, chơi một lúc lấy không khí rồi rời đi.

Biết Đàm Du thích đồ ngọt, Giang Hoài Thư dẫn cậu đi thử rất nhiều món tráng miệng đặc sản địa phương. Trong số đó, Đàm Du đặc biệt mê pudding, thế là hai người mua thêm mấy phần mang về khách sạn.

Khách sạn họ ở nằm sát biển, ăn tối xong là Đàm Du chạy ra bãi biển nô đùa.

Giang Hoài Thư đi sau lưng, nhẹ giọng gọi: “Chạy chậm thôi.”

“Giang Hoài Thư.” Đàm Du ngã người xuống bãi cát, ngửa mặt nhìn anh, cười tươi rói:
“Anh còn nhớ lúc mới quen, em lừa anh uống nước biển không?”

Nhìn đôi mắt long lanh của Đàm Du, Giang Hoài Thư ngồi xuống cạnh cậu, khẽ cụp mắt:
“Nhớ chứ.”

Đàm Du bật cười ha hả, tiện tay vốc một nắm cát ném sang bên cạnh: “Nói thật là anh giỏi nhịn thật, em chọc vậy mà anh chẳng giận.”

Nói rồi, cậu lật người lại, chống cằm nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên. “Chẳng lẽ vừa gặp em là anh đã thích em rồi? Không thì sao lại chiều em dữ vậy?”

Giang Hoài Thư vén mấy hạt cát dính trên mặt cậu, nhẹ nhàng đáp: “Vì không nỡ giận em.”

Vừa dứt lời, Đàm Du liền bật cười, mắt cong cong như trăng khuyết: “Anh thích em thật à?”

Đối mặt với câu trêu đùa ấy, Giang Hoài Thư chẳng hề phủ nhận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Giang Hoài Thư”, Đàm Du ghé sát vào Giang Hoài Thư, giọng đầy bí ẩn, “Em cho anh xem ảo thuật này.”

Nói rồi, cậu nắm hai tay thành nắm đấm, mu bàn tay ngửa lên, giơ ra trước mặt anh:
“Đoán xem, tay nào có đồ?”

Giang Hoài Thư phối hợp vô cùng nghiêm túc, mất tới nửa phút để suy nghĩ.

“Tay phải.”

“Chúc mừng anh!” Đàm Du hô lớn, mở tay phải ra, rồi nói tiếp: “Đoán sai rồi!”

Cậu xòe tay trái ra, không biết từ đâu mà kẹp được một đóa hoa hồng đỏ tươi hơi bị ép dẹp.

“Đẹp không?”

Đàm Du từng không biết bao nhiêu lần biểu diễn ảo thuật cho anh xem, lần nào cũng là hoa. Cách làm tuy cũ kỹ, nhưng với Giang Hoài Thư thì chưa từng thấy nhàm chán.

“Đẹp.”

Đàm Du khẽ nhếch môi cười, chống người ngồi dậy: “Thật ra trò này đơn giản lắm, để em chỉ anh.”

Cậu nhét hoa hồng vào tay áo Giang Hoài Thư, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Chỉ cần nhét cành hoa vào tay áo, để lộ một chút ra ngoài, sau đó xoay tay lại rút nhanh là xong.”

“Được.” Giang Hoài Thư gật đầu, “Anh hiểu rồi.”

Đàm Du nói: “Tốt. Giờ tới lượt anh diễn, em nhắm mắt lại, anh chuẩn bị đi, để em đoán xem hoa nằm ở tay nào.”

Nói xong, Đàm Du nhắm mắt.

Chừng mười mấy giây sau, cậu nghe thấy Giang Hoài Thư nói: “Xong rồi.”

Đàm Du mở mắt, tự tin chọn tay trái. Nhìn nụ cười đầy ý thắng trên gương mặt cậu, Giang Hoài Thư cũng khẽ nhếch môi cười, dường như bị lây niềm vui ấy.

Giang Hoài Thư đưa tay trái ra trước mặt cậu, nhưng không phải để rút hoa ra, mà là từ từ mở lòng bàn tay. Đàm Du cúi nhìn, lập tức sững người.

Trong tay anh không có hoa, cũng chẳng có gì khác, chỉ là… một chiếc nhẫn.

“Em đồng ý không?”

Đàm Du nghe thấy anh hỏi.

“Cùng anh xây một mái nhà.”

Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, những tiếng trò chuyện ồn ào nơi bãi biển bị ngăn cách hẳn, như thể hai người bị bao bọc trong một chiếc kén trong suốt, trong mắt chỉ còn thấy nhau.

Lửa trại phía trước cháy rực, phát ra tiếng nổ lách tách. Đàm Du hoàn hồn lại, cười đùa nói: “Nếu em nói không thì sao?”

Giang Hoài Thư vẫn giữ nguyên động tác, nụ cười vẫn dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương: “Vậy thì anh đợi thêm một năm.”

Chẳng hiểu câu nói ấy khơi trúng chỗ nào, Đàm Du bật cười thành tiếng. Sau đó cậu nhích người lại gần, đặt tay vào lòng bàn tay Giang Hoài Thư, hai người cùng nắm lấy chiếc nhẫn đó.

Cậu cúi đầu, trán chạm vào trán anh, khẽ nói: “Nhưng em không nỡ để anh phải đợi.”

Cảm giác mát lạnh lan ra nơi ngón tay, chiếc nhẫn được đeo vào. Hai người cùng lúc nghiêng đầu lại gần nhau, môi chạm môi.

Sau đó, họ ở Na Uy chơi thêm vài ngày nữa, đi thăm rất nhiều nơi. Những bức ảnh Giang Hoài Thư từng chụp một mình khi còn ở Na Uy dần dần bị thay thế, giờ đây gần như tấm nào cũng có bóng dáng của Đàm Du.

Đêm đó họ cắm trại ở vịnh Sognefjord, hẹn nhau cùng đón bình minh. Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện từ nam đến bắc. Khi đã hơi say, Đàm Du dựa vào vai Giang Hoài Thư, ngửi hương thơm quen thuộc trên người anh, miệng thì lẩm bẩm mãi mấy chữ “Em yêu anh.” Giang Hoài Thư ôm cậu chặt hơn, nhẹ giọng dỗ dành cậu ngủ.

Báo thức được cài sẵn, bốn giờ sáng đã reo. Đàm Du kéo Giang Hoài Thư chạy ra khỏi lều, nhìn mặt trời dần nhô lên, cậu đặt tay bên miệng hét lớn:

“Aaaa.”

“Đẹp quá đi mất!!!!”

Cậu cười tươi rói.

“Giang Hoài Thư, anh đang ở đâu đó?!!!!”

Hai người đan tay vào nhau, Giang Hoài Thư cũng hét về phía xa: “Ở bên cạnh Đàm Du!!”

“Em yêu anh!!” Đàm Du lại hét to, “Anh nghe thấy không?!!!”

Giang Hoài Thư đáp lại: “Anh nghe thấy rồi!!!”

Cả hai như hai kẻ ngốc, gào thét một hồi dưới ánh nắng ban mai. Mặt trời lên cao dần, Giang Hoài Thư buông tay ra để Đàm Du chạy về phía trước. Đàm Du sải bước chạy về phía mặt trời mọc.

Cậu dừng lại trên đỉnh núi, cách mép vực không xa. Chim biển sải cánh lướt qua đầu cậu bay về phía đảo xa, làn gió sớm lướt qua gò má cậu, nâng nhẹ mái tóc, ánh sáng bình minh thắp lên trong đáy mắt. Giang Hoài Thư lớn tiếng gọi:

“Đàm Du, nhìn anh này!”

Nghe tiếng gọi, Đàm Du ngoái đầu lại nhìn về phía ống kính của Giang Hoài Thư. Cậu giơ cao bàn tay đeo nhẫn, nụ cười rạng rỡ chói lòa. Đúng lúc ấy, một con bướm trắng tinh khôi nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay cậu.

Tiếng máy ảnh vang lên.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Tình yêu bắt đầu, đúng vào giây phút ấy.

— Hết —
 
Back
Top Bottom