Tâm Linh ÁO DÀI ĐỎ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
218805938-256-k625045.jpg

Áo Dài Đỏ
Tác giả: NhungMina18
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vào một buổi tối như bao buổi tối bình thường khác, Lam bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài trong trang phục áo dài đỏ pha lẫn một chút phương Tây đứng trước cửa nhà mình.

Tương truyền rằng ai nhìn thấy người phụ nữ nó đều phải chết.

Những ngày sau đó nhà cô bé Lam liên tiếp sảy ra những chuyện kinh dị đặc biệt sau cái chết của em gái.

Mời các bạn đọc truyện ÁO DÀI ĐỎ do tác giả Nhung Mina ( tên thật Hồng Nhung) sáng tác để hiểu rõ hơn về câu chuyện Tags: nhungmina​
 
Áo Dài Đỏ
CHAP 1: CÁI BÓNG NGOÀI HIÊN


CHAP 1: CÁI BÓNG NGOÀI HIÊN

________________

Dạo gần đây ngoài hiên nhà tôi vào 11h đêm thường hay có một cái bóng mặc đồ đỏ không nhìn rõ hình thù nhìn chằm chằm vào nhà tôi, nhà tôi là một căn nhà gỗ đã xây dựng được gần 20 năm của ông bà quá cố để lại, mấy năm gần đây bố mẹ tôi tích cóp được chút tiền liền sửa sang lại.

Từ cái hồi ở đây đến giờ tôi chưa từng thấy cái bóng ấy xuất hiện lần nào.

Người trong thôn hay đồn rằng khu này nhiều ma lắm mà đặc biệt là con ma tóc dài trong bộ áo dài màu đỏ hay xuất hiện lúc 11h đêm mà nó xuất hiện ở trước hiên nhà nào là nhà đó sẽ gặp chuyện không may.

Tôi thất thần suy nghĩ miên man cho đến khi ba tôi cốc vào đầu tôi một cái rõ đau làm tôi gào lên:

-"SAO BA LẠI GÕ ĐẦU CON"

Nửa đêm hôm đó tôi nằm mơ và đúng hơn là bị bóng đè, trong mơ tôi thấy một cô gái với mái tóc đen dài, mặc một bộ áo dài màu đỏ được trang trí theo phong cách cổ pha chút phương Tây, tôi đi theo cô ấy tới một khu rừng thì cô ấy lập tức quau đầu lại....

Khi cô ấy quay lại tôi xém chút nữa xỉu, cái gương mặt bị nát hết lởm chởm thịt bị lộ ra, hốc mắt sâu thẳm đen sì, tôi hét lên và bỏ chạy nhưng cô ta vẫn đuổi theo, tôi chạy đến khi bị ngã sụp vào một cái hố và ngất xỉu.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã là sáng, nhìn thấy mẹ tôi đang mở cửa đi ra ngoài tôi dụi mắt vài lần thì tôi mới chợt nhận ra là tôi chỉ mơ thôi, giấc mơ ấy quá đáng sợ rồi.

Sáng hôm đó tôi có qua nhà con bạn hàng xóm nhà tôi chơi, nó tên là Hiền.

Tôi kể lại giấc mơ ngày hôm qua cho nó, nó mới bắt đầu kể cho tôi là thực ra ngày trước ở trong thôn có con gái nhà ông bà Bình rất xinh xắn ưa nhìn, lại còn chăm chỉ nết na.

Năm đó con gái của ông bà đó tròn 25 tuổi, chị ấy vào ngày giáp cưới của mình khi đang thử bộ áo dài đỏ thì bị người ta giết hại một cách dã man, thế nên bây giờ cứ lang thang vào buổi tối ở trong thôn.

Người ta đồn nếu xuất hiện ở nhà nào thì nhà đó sẽ có người chết, chị ấy thiêng lắm.

Nó còn hỏi tôi có nhớ cái Thư con của cô Huyên gần nhà tôi không?

Cái đứa đó từng nhìn thấy chị kia nên ngày hôm sau người trong thôn tìm thấy xác của con nhỏ ngay gần gốc cây đa đầu làng, người nó bị rạch ra hết, máu me be bét.Tôi nghe xong mà bủn rủn cả ra, rõ là tôi đã gặp cái người đó mấy hôm rồi còn bị đuổi trong giấc mơ.....

Chả có lẽ nào....

Thấy tôi không nói gì mà người cứ thất thần Hiền lay lay tôi và hỏi có sao không.

Tôi nói không sao và lập tức bảo nó tôi đi về để chuẩn bị cơm trưa

Buổi chiều hôm đó khi đi làm về mẹ tôi gọi tôi:

-"LAM!

LAM ƠI!

RA ĐÂY MẸ CHO XEM CÁI NÀY NÀY"

Tôi đi từ trong bếp ra thì thấy mẹ tôi trên tay đang cầm một bộ áo dài đỏ chót, tôi sững người suýt nữa thì ngã.

Chính là nó cái bộ áo dài màu đỏ, trang trí rất đặc sắc theo phong cách cổ truyền và pha lẫn một chút phương Tây, tôi thốt không nên lời mặc cho mẹ tôi đang nghiêm nhiễm bộ áo dài trong sự vui sướng.

Buổi tối hôm đó khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, khi mẹ tôi xới cơm cho ba và em tôi xong thì có một giọng nói lanh lảnh mà lạnh toát vang lên:

"SAO KHÔNG XỚI CƠM CHO TAO?"

Mẹ tôi giật mình quay sang tôi, vì tôi là đứa chưa được xới cơm nên mẹ nghĩ là tôi nói liền tát tôi một cái rõ đau, tôi ấp úng:

"SAO....

SAO ...

MẸ TÁT CON"

Mẹ tôi bắt đầu chửi tôi cho đến khi ba tôi bảo không phải do tôi nói thì cái giọng đó lại vang lên:

"NHANH NHANH XỚI CƠM CHO TAO TAO ĐÓI RỒI"

Cả nhà tôi được một phen kinh hãi, mẹ tôi vội vàng đứng lên lấy thêm một bát, một đôi đũa nữa rồi nhanh chóng xới một bát cơm để ra vị trí trống, cái giọng đó một lần nữa lại vang lên:

"TAO Ở ĐÂY CƠ MÀ!

GẦN CON LAM"

Tôi sợ đến nỗi mặt xanh như tàu lá chuối tay bắt đầu run rẩy, mẹ tôi từ từ đưa cái bát qua chỗ tôi rồi đặt nó xuống, cái bát đó vang lên 3 tiếng gõ :"TING...

TING ....TING....."

âm thanh đó giống như các bạn gõ đũa vào bát 3 lần, sau đó im bặt.

Cả nhà tôi nhìn nhau và ăn trong nỗi lo sợ tột cùng, ba tôi cất giọng:

"CHẲNG NHẼ NHÀ MÌNH CÓ MA!"

Mẹ tôi gắt lên bảo ba tôi nói ít thôi và tập trung vào việc ăn cơm.

Ăn xong tôi dọn dẹp nhưng vẫn để bát cơm trắng với đôi đũa ở đó, đến khi tôi rửa bát xong thì cái giọng nói lạnh toát ấy lại vang lên:

"DỌN CHO TAO!"

_____________________
 
Áo Dài Đỏ
CHAP 2: GẶP CHUYỆN KHÔNG HAY


___________________

"DỌN CHO TAO" cái giọng trầm trầm xen lẫn lạnh lẽo vừa được thốt ra thì tôi ngay lập tức đứng khựng người lại, thật sự tôi không biết rốt cuộc đó là người hay ma, là trò đùa hay là thật nữa.

Tôi bắt đầu cắm đầu cắm cổ bê bát cơm cùng đôi đũa lên bàn và chạy thật nhanh lên nhà.

Vì trên nhà còn ba mẹ tôi và con em gái nên tôi bớt sợ phần nào nhưng mặt tôi tái mét, mẹ tôi lo lắng hỏi tôi có làm sao không nhưng tôi chỉ nói do chạy gấp quá giờ hơi mệt chứ không sao.

Cả nhà đang ngồi xem TV lúc đó khoảng 9h, nhà tôi thì hay thức khuya đến 11h có hôm là 12h chỉ để xem bộ phim yêu thích được chiếu trên kênh THVL1, đến cái đoạn nữ chính trong bộ phim bị ngã xuống nước gần như chết đuối thì con em tôi 10 tuổi tự nhiên chạy lại, tôi để ý thấy rằng con mắt của nó trợn tròn lên toàn là màu trắng không thấy con ngươi đâu cả, nó ghé sát vào tai tôi thủ thỉ:

"NGÀY MAI CŨNG CÓ NGƯỜI CHẾT ĐUỐI"

Tôi giật bắn người định quay ra chửi nó nhưng không nói xong câu đó con em tôi ngã ra xuống nền nhà, người giật đùng đùng như bị sốc thuốc, con mắt nó cứ trợn ngược cả lên miệng ú ớ cái gì đó, tôi sợ quá hét to gọi mẹ và ba đang coi truyền hình ra, thấy cảnh tượng đó ba mẹ tôi sợ lắm mẹ tôi thì chạy lại chỗ con em tôi ôm nó luôn miệng gọi:

-"NGUYỆT!

NGUYỆT ƠI CON LÀM SAO THẾ NÀY!"

Ba tôi thì chạy xuống bếp lấy một con dao, một củ tỏi và một nắm muối chạy lên nhà, thấy mẹ tôi cứ khóc lóc suốt ba tôi gắt lên bảo mẹ tôi tránh qua một bên, ba tôi ném thẳng nắm muối vào người con em tôi lúc này nó bắt đầu giãy giụa liên hồi, hai tay co quắp lại, sau đó ba tôi dùng củ tỏi xoa lên người con bé và dùng dao xua xua xung quanh người, con em tôi bắt đầu trở lại bình thường, nó mở mắt ra rồi khóc lóc mẹ tôi thì cứ ôm chặt nó trong lòng:

"KHÔNG SAO!

KHÔNG SAO NỮA RỒI!"

Còn tôi chỉ quay lại nhìn ba, bình thường ba tôi chẳng bao giờ làm mấy cái việc này cả ba tôi nói đó là mê tín, thế mà giờ đây ông thuần thục y như một vị pháp sư vậy.

Đêm hôm đó lúc 1h sáng tôi có dậy đi vệ sinh, khi chuẩn bị đi xuống giường thì tôi vô tình nghe được đoạn nói chuyện của bố mẹ tôi ở gian nhà bên kia:

"SAO BÀ LẠI NHẶT CÁI THỨ NÀY VỀ CHỨ?"

-"TÔI....

TÔI THỰC SỰ KHÔNG BIẾT ĐÂY LẠI LÀ ÁO DÀI CỦA NÓ, NHÌN ĐẸP NHƯ VẬY MÀ BỊ BỎ ĐI NÊN TÔI MỚI NHẶT TÔI KHÔNG NGỜ NÓ LẠI NHƯ VẬY" kèm theo đó là tiếng khóc của mẹ tôi

Ba tôi rất tức giận mà nói nhưng không dám nói to sợ chị em tôi tỉnh giấc:

"GIỜ BÀ THẤY CHƯA?

BÀ SẮP HẠI CHẾT CẢ CÁI NHÀ NÀY RỒI ĐẤY!"

Tôi nằm xuống giường, tự nhiên lúc này tôi không còn muốn đi vệ sinh nữa mà mọi thắc mắc cứ liên tục đổ vào não tôi bắt tôi phải có câu trả lời.

Tại sao ba lại biết về chiếc áo dài đó?

Ba hay nói ba không biết gì về cách trừ ma vậy tại sao ba lại làm được với Nguyệt mà còn làm rất lão luyện?Tại sao mẹ lại tình cờ nhặt được mà không phải người khác?

Tại sao cái người đó lại nhắm vào nhà tôi?

Và hàng ngàn cái tại sao nữa tôi thật sự muốn phát điên rồi.

______________________

Buổi sáng hôm sau, tôi thấy mẹ tôi ra ngoài từ rất sớm, trên tay còn cầm một túi gì đó màu đỏ, tôi nghĩ chắc mẹ tôi đem vứt cái áo dài đó rồi.

Ba tôi thì cứ thất thần ngoài hiên, lợi dụng lúc mẹ không có nhà tôi chạy ra ngồi cạnh ba, tôi kể hết cho ba nghe về cái mà tôi nhìn thấy và cái tôi đã gặp trong mơ.

Nghe xong ba có vẻ rất sợ, tôi nhớ như in cái lúc ba nhìn tôi, cái ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều sự lo lắng.

Tôi bắt đầu hỏi ba vì sao ba biết trừ ma, ba bảo ba chưa từng tin vào tâm linh cơ mà?

Ba khựng lại một lúc trước câu hỏi của tôi rồi ba bắt đầu kể:

Năm đó, năm con gái của ông bà Bình tròn 25 tuổi, cái tuổi mà người ta nói đẹp nhất để kết hôn, ông bà Bình có sang nhà ta để xem bói, cha tôi lúc đó làm một vị thầy bói được sự tín nhiệm cao của mọi người trong thôn, cha tôi nói với ông bà Bình năm nay là năm hạn của con gái ông bà thế nên không tiến hành đại sự nếu cố tình làm sẽ dẫn đến họa sát thân.

Nhưng con gái ông bà Bình không nghe và cho là cha tôi nói nhăng nói cuội vẫn cố tình tiến hành hôn lễ, buổi chiều ngày hôm sát cưới, khi đang mân mê với bộ áo dài cưới màu đỏ, cô ấy bị người ta giết chết, mặt bị rạch đến nỗi không nhận ra, cơ thể bị phanh ra nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, ông bà Bình quá kinh sợ nên sang nhà mời cha tôi về làm lễ rồi cúng ma chay luôn.

Cha tôi đồng ý ngay sáng hôm sau đã qua nhà ông bà Bình làm lễ nhập quan nhưng trong lúc tiến hành nhập quan thì thi thể của cô gái ấy nặng trĩu nặng đến nỗi 5 người cao to lực lưỡng trong thôn không thể khiêng vào được, cha tôi nói oan hồn này âm khí rất nặng ắt là không muốn siêu thoát bèn bảo ông bà Bình cắt ở tay mỗi người một giọt máu nhỏ vào cốc rượu trên bàn thờ, sau đó từ từ cho vào miệng thi thể đúng như ba tôi dự đoán thi thể nhẹ đi rất nhiều, sau đó tiến hành nhập quan.

Đến khi đưa cô ấy ra đồng để tiến hành hạ thổ thì trên tấm bùa mà cha tôi để lên thi thể loáng thoáng hiện dòng chữ"SẼ QUAY TRỞ LẠI" cha tôi cũng sợ lắm, xong việc là về nhà luôn không dám ở lâu.

Từ đó cha tôi tự nhủ sẽ không bao giờ hành nghề nữa.

Cách đây 3 tháng con nhà cô Huyên gần nhà đã chết một cách đầy man rợ, cha bảo trước khi chết con bé từng bảo CÓ CÁI CHỊ ÁO DÀI ĐỎ cứ đi theo nó.Nghe đến đây tôi chết đứng tim tôi gần như ngừng đập cứ trợn tròn mắt nhì ba thôi, ba tôi bảo tôi không được kể với ai.

Lúc đó mẹ tôi kịp lúc về ba tôi tự nhiên nổi giận:

"BÀ ĐI TRẢ ÁO DÀI MÀ KHÔNG MANG THEO ĐI THÌ TRẢ CÁI GÌ?"

Mẹ tôi ú ớ:"TÔI.....

TÔI....

MANG TRẢ THẬT RỒI MÀ!"

Cha tôi trên mặt thoáng chút biến sắc, ông lẩm bẩm:

" CÓ CHUYỆN KHÔNG HAY RỒI!"

________
 
Áo Dài Đỏ
CHAP 3: CHẾT ĐUỐI


CHAP 3: CHẾT ĐUỐI

________________

"CÓ CHUYỆN KHÔNG HAY RỒI".

Gương mặt của ba tôi lúc này cũng đã tái mét vào rồi, ba căn dặn tôi cả ngày hôm nay hãy trông chừng cái Nguyệt cẩn thận, đừng để nó đi ra sông hay là gần khu vực có nước.

Tôi cũng rất sợ chỉ khẽ gật đầu lia lịa nghe theo lời ba nói.

Sau đó ba và mẹ đi làm, tôi ở nhà canh chừng con em gái tôi rất cẩn thận không cho nó đi đâu và mặc nhiên tôi cũng ở nhà chơi với nó.

Buổi trưa hôm đó tôi nghe loáng thoáng ba nói với mẹ tôi rằng chiều nay ra mộ của con gái ông bà Bình, ba tôi muốn xem xem rốt cuộc năm đó sau khi hạ thổ xong ngôi mộ đó đã sảy ra chuyện gì.

Đến chiều khoảng 2h ba mẹ tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi cầm trên tay bộ áo dài đỏ còn ba tôi cầm 1 cái cuốc với một cái xẻng.

Tôi quay lại nhiệm vụ chính của tôi là trông cái Nguyệt, đến khoảng 3h chiều thì Nguyệt bảo tôi nó muốn đi chơi, đương nhiên là tôi không đồng ý, nhưng nó bảo nó đi chơi với cái Thư con nhà cô Huyên tôi nghe đến cái tên này thì ngay lập tức đồng ý và còn dặn nó về sớm.

Về phần tôi sau khi cái Nguyệt ra khỏi nhà tôi sang nhà cái Hiền chơi, hai đứa ngồi tám với nhau biết bao nhiêu là truyện trên trời dưới bể cho đến khi ba tôi hộc tốc chạy sang hỏi tôi cái Nguyệt đâu.

Tôi dửng dưng nói với ba nó đi chơi với cái Thư con nhà cô Huyên, mặt mũi từ cái Hiền đến ba mẹ tôi đều xám xịt, cái Hiền quay ra chửi thẳng vào mặt tôi:

"MÀY BỊ ĐIÊN À?

THƯ NÀO?

CON THƯ NÓ CHẾT CÁCH ĐÂY 3 THÁNG RỒI!".

Tôi đứng bật dậy, người tôi lúc này mềm nhũn như sợi bún, tôi chẳng còn đứng vững nổi nữa mà một tay tôi phải dựa vào cái cột ngoài hiên nhà Hiền.

Ba tôi bảo tôi về nhà thôi cái Nguyệt không xong rồi, về đến nhà ba tôi ngồi dệt xuống hiên , mẹ tôi thì cứ đi qua đi lại nom thấp thỏm lo âu, ba tôi quát mẹ:

"BÀ ĐI LẠI ÍT THÔI, NGỒI IM MỘT CHỖ ĐI!"

nghe ba tôi quát mà tôi giật bắn người, mẹ tôi thấy ba tôi tức giận liền kiếm một chỗ ngồi xuống.

Tôi đi đến cạnh ba rồi suy nghĩ rất lâu mới dám cất giọng hỏi:

"LÀ CON......

LÀ.....

CON .....

HẠI EM RỒI ĐÚNG KHÔNG BA?"

Tôi bắt đầu khóc, ba tôi thấy vậy quay ra xoa đầu tôi, ông chẳng nói gì cả chỉ im lặng, tôi có chết cũng không thể nào quên cái gương mặt ấy của ba, ba tôi chưa từng buồn đến như vậy.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, khoảng 15p sau ba tôi cất giọng:

-"3.....2.....1.....

Đến rồi!".

Tôi quay người nhìn ra cổng thì thấy bác trưởng thôn cấp tốc chạy lại, bác hối hả tới nỗi nói không nên lời:

-"M....AU......MA...U RA CHỖ BỜ SÔNG....

CON CỦA ANH CHỊ BỊ ĐUỐI NƯỚC CHẾT RỒI!"

Nghe xong câu đó cả nhà tôi chết lặng, nhưng không một ai khóc giống như kiểu đã biết từ trước, chỉ có tôi, tôi khóc rất to và tự đập đầu vào cột nhà miệng tôi lắp bắp:

-"LÀ .....

LÀ.....

CHỊ.....

HẠI...

CHẾT EM RỒI!"

Tôi đập đến nỗi máu ở đầu túa ra, đỏ cả một vùng quanh trán, ba tôi kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi và ông khóc.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ba khóc, đến bây giờ tôi mới nhận ra là tôi đã sai thật rồi, đều là tại tôi.

Mẹ tôi bước đến chỗ ba tôi và tôi, cả ba người nhìn nhau rồi ôm nhau khóc một trận lớn, một lúc sau ba nói cả ba người chúng ta đi ra chỗ cái Nguyệt, bây giờ nó đã được đưa lên bờ rồi.

Tôi cũng hiểu vì sao ba tôi sau khi nghe đứa em gái xấu số của tôi chết đuối lại không hề vội vã đi ra bờ sông bởi vì người chết đuối đặc biệt là trẻ con rất kị người nhà vớt xác lên, nếu người nhà vớt xác lên ngay lập tức thi thể sẽ bị trào máu ra miệng.

Ba người nhà chúng tôi đi đến chỗ bờ sông nơi em gái tôi gặp nạn, nhìn thấy thi thể nó ba mẹ tôi không giấu được sự đau lòng tột cùng, ba tôi bảo tôi đỡ mẹ còn ông đi ra chỗ xác của Nguyệt, tôi chăm chú nhìn ông khám nghiệm thi thể đứa em gái, tôi chợt nhận ra rằng rõ là lúc đi chơi Nguyệt mặc quần áo ở nhà bình thường, tại sao giờ lại đổi thành bộ áo dài đỏ mà hôm trước mẹ tôi nhặt được rồi?

Tôi kinh hãi nhìn cha tôi, chắc cha tôi cũng nhận ra điểm khác thường rồi, trên chân và cổ của con bé có rất nhiều dấu tay in hằn tím bầm cả lên, có lẽ nào có người cố tình kéo con bé xuống nước dìm cho đến chết?

Tôi vẫn tiếp tục quan sát cha tôi nhưng không ngừng suy nghĩ cho đến đi cha tôi rút trong túi áo một mảnh vải đỏ trên đó có rất nhiều chữ cổ gần giống chữ Hán trùm lên người em gái tôi, lúc này con bé tự nhiên bật dậy khóc tu tu trong khi đó người ta đã xác nhận là nó đã chết rồi.

Cha tôi đứng bật dậy :

-"KHÔNG HAY RỒI!

LÀ TỬ THI KHÓC"
 
Áo Dài Đỏ
CHAP 4: ĐÊM KINH HOÀNG


CHAP 4: ĐÊM KINH HOÀNG

_________________

"KHÔNG HAY RỒI!

LÀ TỬ THI KHÓC"

Ba tôi quay ra chỗ tôi bảo tôi chạy sang thôn cạnh nhà gọi chú Tùng sang đây.

Nghe vậy tôi lập tức chạy rất nhanh sang thôn cạnh nhà gọi chú Tùng, chú Tùng là một thầy pháp đã hành nghề được 13 năm, thường xuyên sang nhà tôi chơi, đến cổng nhà chú tôi cất giọng to rồi gọi, chú Tùng từ trong nhà bước ra hỏi tôi có chuyện gì không?

Tôi lập tức kể lại chuyện cái Nguyệt bị chết đuối, ba tôi bảo đó là TỬ THI KHÓC nên muốn nhờ chú sang giúp.

Chú Tùng nghe xong trên mặt hiện rõ sự lo lắng, lập tức vào nhà lấy đồ nghề và đi cùng tôi, trên đường đi chú còn đi nhanh hơn cả tôi, tôi chạy theo mà không kịp, đương nhiên tình hình khẩn cấp làm gì có thời gian hỏi nhiều.

Đến nơi chú lập tức đi đến chỗ ba tôi đang ngồi với cái xác của đứa em gái tôi đang khóc tu tu và có vẻ không có dấu hiệu dừng.

Ba tôi nhìn chú ra hiệu gật đầu, chú Tùng mở hộp đồ nghề, lôi từ trong đó ra một con dao pháp bên trên toàn là kí hiệu kì lạ, một lá bùa vàng.

Chú đặt lá bùa vàng vào giữa thùy trán của con em tôi, con em tôi ngừng khóc nhưng lúc này mắt nó tự nhiên mở to ra, không thấy con ngươi chỉ toàn là màu trắng đục, cơ thể nó bắt đầu run lên, miệng lải nhải vài ba câu gì đó, một chất lỏng đen đặc chảy từ trong miệng nó ra.

Chú Tùng và ba tôi nhìn nhau trông rất bất lực, mẹ tôi thì đã được mọt người trong thôn dìu đến chỗ cách xa cái xác, nhưng vẫn đủ để mẹ tôi thấy những gì đang sảy ra.

Tự nhiên cái Hiền đứng đằng sau tôi, nó vỗ vai tôi làm tôi giật nảy lên như lò xo.

Tôi quay ra hỏi nó

"TỬ THI KHÓC LÀ GÌ?".

Trước đây ba của Hiền cũng làm nghề thầy bói như ba tôi, nhưng ba nó mất từ khi nó lên 5 rồi, nghe người ta đồn trong khi tiến hành bốc mộ cho một gia đình ở trên tỉnh, trong quá trình mở quan đã phạm phải điều cấm kị, đêm hôm đó đã mất.

Chính vì vậy tôi mới hỏi Hiền vì ít nhiều nó cũng từng được người nhà kể lại, nó nhìn tôi rồi bắt đầu kể:

"TỬ THI KHÓC hay nói cách khác là xác chết sau khi bị một thứ ma lực nào đó tác động sẽ bật dậy và khóc nhưng khóc ở đây không hề mở miệng âm thanh phát ra từ chính linh hồn trong người, linh hồn đó khi cơ thể bị chết đột ngột không thể thoát ra được, hiện tượng TỬ THI KHÓC đã thất truyền từ rất lâu rồi bây giờ mới được chứng kiến lại.

Nó bảo trước đây trong thôn từng có người bị như vậy cái xác khóc mãi không dứt cho đến khi hạ thổ, ngày hôm sau cả gia đình đó chết hết không còn ai sống.

Tôi nghe xong thì đột nhiên có một luồng gió lạnh chạy dọc qua lưng làm tôi nổi hết cả da gà, người tôi bắt đầu lạnh như một cái xác chết thật sự.

Tôi lắp bắp hỏi nó:

"VẬY PHẢI LÀM THẾ NÀO CHỨ?"

Hiền bảo chỉ có 2 cách có thể dừng lại TỬ THI KHÓC

Thứ nhất là dùng bùa trấn yểm, cái này chỉ áp dụng cho trẻ nhỏ mới chết sau khi phát hiện 3 giờ đồng hồ, nếu quá dù chỉ là 1 giây sau khi trấn yểm thì thầy pháp sẽ bị chính lá bùa ấy phản ngược lại

Thứ 2 là ĐỐT XÁC, thầy pháp sẽ dùng con dao pháp của mình rạch vào bụng tử thi dòng chữ dùng để trấn yểm, độ rạch phải sâu đủ để máu đen trong từng nét gạch chảy ra ngoài, sau đó dùng mảnh vải đỏ đốt lên đặt vào xác, cái xác sẽ tự bốc cháy cho đến khi chỉ còn than.

Người ta nói khói của TỬ THI KHÓC rất độc nếu vô tình hít phải dù chỉ là 1 chút cũng sẽ để lại hậu quả khó lường.

Người tôi run lẩy bẩy, tôi quay ra chỗ ba tôi và chú Tùng sau đó khóc, Hiền đứng bên cạnh tôi an ủi tôi, tôi cũng dịu đi phần nào.

Tôi nhìn thấy ba và chú Tùng nói gì đó rất lâu, nhìn mặt ba tôi hiện rõ lên sự lo lắng, đôi mắt buồn sâu thẳm, sau đó ba gật đầu.

Chú Tùng bắt đầu dùng con dao pháp lật mảnh áo dài lên để lộ phần bụng đã trương phình vì nước của e tôi bắt đầu đặt những dao đầu tiên xuống, mỗi một đường dao là một lần tim tôi quặn thắt, máu từ chỗ rạch chảy ra nhưng không phải màu đỏ là là màu đen, sau đó chú dùng khăn sạch lau vết máu đó,dùng vải đỏ che người lại còn cha tôi đi ra chỗ mọi người trong thôn tụ tập nói họ hãy đi về hoặc cách xa nơi này một chút, mọi người xì xào rồi cách ra xa.

Ba tôi trở lại chỗ đó dùng lá bùa vàng đốt lên châm vào mảnh vải che người em tôi , ngọn lửa bốc cháy rất lớn, tôi để ý thấy có một làn khói trắng từ từ bay ra khỏi thi thể của em tôi.

Nhìn ngọn lửa cháy rừng rực sáng cả một khoảng tôi đau lắm!

Chắc cái Nguyệt cũng đau, đau cả thể xác lẫn tinh thần.

Lúc đó tôi trách bản thân mình nhiều hơn, đúng hơn là tôi hận tôi.

Mọi việc đã xong thì ba tôi nhờ mấy anh thanh niên trẻ trong thôn khiêng giúp một cái quan tàicha thôi tự tay nhặt lại phần tro cốt đặt vào trong quan rồi khiêng về nhà.

Hôm đó nhà tôi sang nhà Hiền ăn cơm vì nhà tôi chẳng còn cái tâm tư gì để nấu nữa cả.

Khi ăn xong và về nhà là khoảng 9h cha nói tôi khi bước vào nhà hãy gõ cửa 3 lần, sau đó hỏi :"CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG" rồi hãy bước vào, tôi nghe theo lời ba tôi dặn.

Vào 12h đêm nhà tôi đỏ rực như một khu rừng bị cháy, xung quanh toàn đèn, nến hương khói nghi ngút, đám tang của em tôi không có kèn trống, vì ba bảo TỬ THI KHÓC rất kị tiếng kèn, trống.

Tôi vừa chìm vào giấc ngủ được một chút thì bị đánh thức bởi tiếng động lạ, nắp của hòm quan đang từ tử mở ra, tôi kinh hãi gọi ba.

Ba tôi từ gian nhà bên kia chạy qua xem thì cái nắp quan rơi xuống làm tắt hết nến, đèn rơi lung tung.

Tự nhiên có một tiếng cười vang cả nhà, cái xác của em tôi bật dậy nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó tôi cảm giác ngực mình rất đau giống như có ai đang bóp chặt tim tôi vậy, tôi khụy xuống sàn, tay bóp chặt lồng ngực, máu từ miệng chảy ra khiến tôi bắt đầu cảm thấy rất chóng mặt.

Cái xác của em tôi chỉ tay vào mặt tôi:

'MÀY MỚI LÀ NGƯỜI PHẢI CHẾT"

__________________
 
Back
Top Bottom