[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,091
- 0
- 0
[Annyeongz] Ai Cũng Biết Cô Ấy Yêu Tôi
Chương 116. Phiên ngoại Tôi yêu người
Chương 116. Phiên ngoại Tôi yêu người
Chương 116.
Phiên ngoại Tôi yêu ngườiDỗi?
Dỗi gì cơ?
An Hữu Trân không nghĩ tới chuyện Trương Nguyên Ánh lại giận dỗi.
Nhiều fans vẫn đang bình luận, con số thông báo màu đỏ vẫn đang tăng lên.
Cô vừa định quay đầu hỏi Trương Nguyên Ánh, nhưng lại vô thức nhấn vào Weibo.Nếu Trương Nguyên Ánh giận dỗi đi bình luận thì hơn phân nửa có liên quan đến Weibo.Vừa mở vào đã thấy bình luận đầu tiên, là avatar và ID quen thuộc.
Thật ra cô không hay vào Weibo lắm, bình thường cũng chỉ đăng tuyên truyền, đăng xong lại thoát ra, cũng rất ít khi trả lời tin nhắn.
Ban đầu khi dùng Weibo này cũng đã nói với người hâm mộ là không cần nhắn tin, nên cô cũng không chú ý đến khu bình luận lắm.Nhấp vào bài đăng mới kia, bình luận đầu tiên là avatar và ID đó.Bài đăng thứ hai, bình luận đầu tiên vẫn là avatar và ID đó.Kết hợp với những bình luận bên dưới gọi chị Du thì An Hữu Trân đã đoán được điều gì đó.
Cô nhấn vào ID đó, nhìn thấy bài PR cho Mạn Đồng cùng hình nền.
An Hữu Trân và Chu Tử Du không theo dõi Weibo của nhau, cũng không biết ID cô ấy không gắn tag Mạn Đồng nên trước đó cũng không nhận ra.Nhưng giờ đã hiểu hết rồi.Hóa ra Trương Nguyên Ánh ghen ở điểm này.Hmu hmu, ghen đáng yêu quá đi!An Hữu Trân bị sự đáng yêu của cô ấy làm ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải là đông người thì cô muốn lén hôn Trương Nguyên Ánh một cái, nhưng người thân đang ở đây nên cô phải kiềm chế.Kiềm chế nên cô trả lời tất cả những bình luận của Trương Nguyên Ánh.Do cô không trả lời hoặc thích hết tất cả mọi bình luận nên chỉ cần bình luận một cái thì sức nặng lập tức khác hẳn, từ bị biển người vùi lấp lập tức nhảy lên hàng đầu tiên.Cho nên dưới mỗi bài đăng Weibo của cô đều là:Mạn Đồng —— Trương Nguyên Ánh:An Hữu Trân: 【 ❤️❤️❤️ 】Vì quá nhiều cho nên fans lập tức nhìn ra được sự không tầm thường, ùa vào bình luận của Trương Nguyên Ánh.【 Nhường hết nhường hết nào!
Chị dâu tới rồi! 】
【 Chị dâu làm thế là có ý gì vậy?
Ai có thể phiên dịch chút không? 】
【 Chị dâu hay quá!
Chị An và chị dâu có ý hỗ trợ nhau kìa! 】
【 Alo chị em, xem tôi phát hiện được điều gì này! 【 hình ảnh 】 Trong ảnh là một chuỗi ảnh chụp màn hình An Hữu Trân trả lời từng bình luận của Trương Nguyên Ánh.【 Hiểu rồi, cảm ơn gái nha.
Ủa alo, không đúng, tôi tới học dương cầm chứ đâu có phải ăn cẩu lương đâu? 】
【 Ăn ngon thật, ăn nhiều một chút, chị dâu đẹp quá đi!
Xứng đôi với cô An quá! 】Các bình luận trên Weibo không ảnh hưởng đến hai người đang bận rộn, Weibo cô ít bài đăng nên chẳng mấy chốc đã đăng xong.
An Hữu Trân thấy Trương Nguyên Ánh đặt điện thoại xuống, cô nghiêng đầu: "Ánh còn giận nữa không?"
Trương Nguyên Ánh liếc mắt nhìn cô một cái, im lặng.An Hữu Thư dẫn An Hữu Sơn và Hoàng Thủy Cầm vào phòng vệ sinh đã quay lại.
Kim Thái Nguyên nói: "OK!
Đủ người rồi!
Chúng ta bắt đầu được chưa?"
Kim Mẫn Châu vừa mới bị Kim Thái Nguyên và Lâm Thu Thủy lôi kéo nói chuyện một lúc nên cũng được xem là quen biết, phối hợp đứng dậy với cô ấy, nói: "Làm một ly trước không?"
An Hữu Trân nâng ly lên, Lâm Thu Thủy nhíu mày: "Hữu Trân, không phải ngày mai cậu phải biểu diễn sao?
Cậu đừng uống."
Cô ấy đã quen để ý đến việc ăn uống của An Hữu Trân trước khi biểu diễn.
An Hữu Trân sửng sốt, nói: "Buổi chiều mới phải biểu diễn."
Kim Thái Nguyên nói: "Đúng đúng đúng, chiều mới biểu diễn cũng không được.
Gì nhỉ, nếu cậu không thể uống, vậy vợ cậu uống thay, có vấn đề gì không?"
Tâm tình Trương Nguyên Ánh vốn đang ủ ê, nghe thế thì gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Sảng khoái!"
Kim Thái Nguyên cười tủm tỉm đi đến bên cạnh An Hữu Trân, lấy cái ly của cô đi, rồi lại rót rượu vang vào ly Trương Nguyên Ánh, về vị trí mình rồi nâng ly lên: "Uống nào!"
An Hữu Trân chỉ có thể cầm một ly trà, có hơi bất đắc dĩ.Cô nói với Trương Nguyên Ánh: "Ánh cứ thoải mái, không cần uống nhiều đâu."
Đều là người quen, mọi người cũng không tính làm rộn ràng, chỉ muốn chúc mừng chút thôi.
Trương Nguyên Ánh hiểu được, cô ấy gật gật đầu: "Em biết rồi."
An Hữu Sơn và Hoàng Thủy Cầm nhìn Trương Nguyên Ánh cản rượu cho An Hữu Trân, hai người nhìn nhau, không nói nhiều.Có hai vị trưởng bối này ngồi trên bàn nên mọi người ít nhiều có hơi câu nệ, không được thoải mái.
Dù sao thì Lâm Thu Thủy và Kim Thái Nguyên đều từng bị An Hữu Sơn cùng Hoàng Thủy Cầm mắng, nói là các cô dạy hư An Hữu Trân.Đặc biệt là Kim Thái Nguyên, lúc trước khi An Hữu Trân rời khỏi nhà họ An thì đã đi tìm cô ấy, bây giờ ngồi chung một bàn vẫn thấy xấu hổ.
Cô ấy đương nhiên không sợ xấu hổ, cô ấy chỉ sợ An Hữu Sơn và Hoàng Thủy Cầm xấu hổ thôi.
Kim Thái Nguyên ngập ngừng vài giây, vừa định cầm ly chợt lại thấy An Hữu Sơn đứng lên.
Ông già rồi, đầu tóc hoa râm, nếp nhăn đầy mặt, đôi mắt cũng không sắc bén như ngày xưa nữa, thái độ đối với mọi người cũng khác hẳn."
Thái Nguyên," An Hữu Sơn gọi, "Chú mời cháu."
Kim Thái Nguyên thụ sủng nhược kinh, lập tức cầm ly chạm với An Hữu Sơn, Hoàng Thủy Cầm cũng đứng lên theo, muốn mời Kim Thái Nguyên.
Kim Thái Nguyên vội nói: "Hai cô chú cứ ngồi trước đi ạ, có mời thì cũng là cháu mời mới phải."
An Hữu Sơn gật gật đầu, ngồi xuống, nói với Kim Thái Nguyên cùng Lâm Thu Thủy: "Cô chú rất xin lỗi hai cháu vì trước kia, hy vọng hai cháu không để trong lòng."
Kim Thái Nguyên sững cả người.Vẫn may là Lâm Thu Thủy phản ứng khá nhanh, cô ấy nói: "Chú nói gì vậy, bọn cháu cùng nhau lớn lên với Hữu Trân, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau mà.
Tuy không biết vì sao trước kia hai người không đồng ý Hữu Trân chơi đàn, những chuyện quá khứ đã qua rồi.
Có thể cùng ngồi lại ăn bữa cơm, thì chứng tỏ những chuyện đó sẽ không để trong lòng."
Kim Thái Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, cô chú chỉ cần đừng thấy trước kia bọn cháu không lễ phép là được rồi."
An Hữu Sơn ngẩng đầu nhìn bọn trẻ này, đều là con cháu ông nhìn lớn lên, bây giờ sự nghiệp cũng đều thành công.
Ông đặt ly xuống, giọng hơi run: "Cảm ơn mấy đứa."
Lâm Thu Thủy cùng Kim Thái Nguyên nhìn nhau vài giây, có chút cảm khái.
Kim Mẫn Châu cầm ly không xen vào, thỉnh thoảng lại uống một chút.
Không khí trên bàn so với vừa rồi thì nghiêm túc hơn, Hoàng Thủy Cầm và An Hữu Sơn cũng biết bọn họ ở đây sẽ làm mấy đứa trẻ không được thoải mái, nên cơm nước xong đã nói An Hữu Thư đưa bọn họ về khách sạn trước.Kim Thái Nguyên đứng dậy: "Nhanh thế ạ?"
An Hữu Trân nói: "Để con đưa bố mẹ về khách sạn."
"Không cần."
An Hữu Sơn nói với An Hữu Trân: "Con ở lại với mấy đứa đi, đều là bạn con mà.
Bố với mẹ con muốn đi dạo sân vận động một chút."
Ông vỗ vỗ vai An Hữu Trân, ý bảo cô nghe lời.
Khi còn rất nhỏ An Hữu Sơn sẽ làm như vậy, khi đó cô mắc lỗi thì ông sẽ đỡ giúp cô.
Sau đó nếu Hoàng Thủy Cầm có hỏi, ông sẽ vỗ đầu vai cô, ý bảo cô nghe lời.
Việc này xem như là sự ăn ý không nhiều lắm giữa hai cha con bọn họ.Bây giờ An Hữu Trân đột nhiên bị vỗ như vậy làm cô có hơi hoảng hốt.An Hữu Sơn và Hoàng Thủy Cầm để An Hữu Thư dẫn bọn họ đi ra ngoài, An Hữu Trân muốn đuổi theo nhưng An Hữu Thư nói: "Chị cứ ở lại với mấy chị đi, lát nữa em đưa bố mẹ về khách sạn cho."
An Hữu Trân đành phải dừng lại, gật đầu: "Vậy em nhớ để ý bố mẹ."
Nhìn ba người kia rời đi, ở trong phòng Kim Thái Nguyên mới sinh động hẳn lên.
Cô ấy vỗ tay một cái: "Đến đây, chúng ta uống rượu!
Chơi trò chơi không?"
Vẫn là Kim Thái Nguyên trước.An Hữu Trân lắc đầu, nhìn Kim Thái Nguyên kéo Kim Mẫn Châu cùng Lâm Thu Thủy và cả Trương Nguyên Ánh chơi gì mà đếm số.
Cô không uống rượu được nên bị gạt sang một bên, phụ trách rót rượu cho bốn người.
An Hữu Trân bất lực cười cười, nhìn bốn người đùa giỡn.Không biết có phải Trương Nguyên Ánh uống nhiều quá không mà lại phản ứng chậm, thua vài trận nên phải uống vài chén, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt sáng quắc.
An Hữu Trân nhớ rõ khi Trương Nguyên Ánh say sẽ như vậy.
Cô ấy không may mắn lắm, lại bị gọi liên tục, vòng nào cũng thua nên cả chai vang đỏ nuốt xuống bụng hết.
Kim Thái Nguyên cảm thấy chưa đã nên lại mở một chai.An Hữu Trân khuyên nhủ: "Thôi mà, uống không ít rồi."
Thật ra nửa chai đã chảy vào bụng Trương Nguyên Ánh hết rồi, cô không nỡ nhìn Trương Nguyên Ánh thua tiếp nữa nên mới nói thế.
Kim Thái Nguyên nhìn thấu chút lòng riêng của cô, nói đùa: "Xót vợ à?"
An Hữu Trân liếc cô ấy, Kim Thái Nguyên vẫy tay: "Được được, bọn mình chơi vài ván nữa rồi dừng, được không?"
Những người khác không phản đối, Trương Nguyên Ánh cũng ngồi cạnh An Hữu Trân, chờ đến lúc đọc điểm số thì lại ngơ ngác, thế là lại thua.Lâm Thu Thủy và Kim Mẫn Châu đều ôm bụng cười, đặc biệt là Kim Mẫn Châu.
Cô ấy hỏi: "Trương Nguyên Ánh, đêm nay cậu sao thế?
Phản ứng chậm vậy?"
Trương Nguyên Ánh quay đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt càng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.
An Hữu Trân không nỡ để cô uống rượu nữa, nên cấm bọn họ chơi tiếp, nói là phải đi về.Kim Thái Nguyên không có cách nào, quay đầu hỏi Kim Mẫn Châu: "Chúng ta quay về chơi tiếp, thế nào?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp Kim Mẫn Châu ửng đỏ, nhưng vẫn chưa say.
Hiếm khi mới ra ngoài, lại gặp được Kim Thái Nguyên hợp tính mình, bèn gật đầu: "Được thôi, đến phòng tôi chơi."
Kim Thái Nguyên cười, hỏi Lâm Thu Thủy: "Cậu đến luôn không?"
Lâm Thu Thủy lắc đầu: "Không được, mình và các cậu không cùng khách sạn."
Vậy thì không có cách nào, tuy Lâm Thu Thủy không ở chung với bọn họ nhưng vẫn đưa bọn họ về trước.
Khi An Hữu Trân quẹt thẻ để vào phòng thì nhận được tin nhắn của An Hữu Thư, nói là sắp xếp xong xuôi cho bố mẹ rồi.
An Hữu Trân thả lỏng, nói Lâm Thu Thủy cũng về nghỉ ngơi sớm.Sau khi đưa Trương Nguyên Ánh về phòng, An Hữu Trân đỡ cô ấy ngồi xuống sofa, ngoài cửa sổ "Bùm" một tiếng, bắn pháo hoa.
Có thể là ai đó đang mừng thọ, Trương Nguyên Ánh nghe thấy tiếng ồn bèn quay đầu lại, An Hữu Trân hỏi: "Ánh muốn xem không?"
Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, An Hữu Trân mở cửa ban công ra, cùng Trương Nguyên Ánh đi ra ngoài.
Trên ban công có một cái bàn tròn nhỏ màu trắng, hai bên đặt hai cái ghế dựa, cạnh bàn còn có một chiếc dù che nắng.
An Hữu Trân đóng dù lại, ngồi trên ghế dựa song song với Trương Nguyên Ánh, gió đêm thổi nhẹ, không nóng không lạnh, thổi qua người rất thoải mái dễ chịu.
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh nằm trên ghế dựa ngửa đầu nhìn, từng đốm pháo hoa điểm đầy mắt Trương Nguyên Ánh, rực rỡ lung linh.Thật là đẹp.An Hữu Trân bỗng ngơ ngác, mặt Trương Nguyên Ánh ửng đỏ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
Cô ấy ngắm pháo hoa, An Hữu Trân lại đang ngắm cô ấy.
Một lúc lâu sau, một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo mùi thơm thoang thoảng, mái tóc Trương Nguyên Ánh bay nhẹ trên đầu ghế, An Hữu Trân gọi: "Ánh ơi."
Trương Nguyên Ánh quay đầu, ánh mắt trong trẻo, trong mắt chỉ còn lại An Hữu Trân.An Hữu Trân nhịn không được, cô nói: "Hôn em một chút đi."
Trương Nguyên Ánh dừng vài giây, nhích tới gần rồi hôn lên má An Hữu Trân một cái, biểu cảm rất nghiêm túc, đây là động tác bình thường khi say rượu của cô ấy.
An Hữu Trân sung sướng, dụ tiếp: "Ánh thích em không?"
Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn làm lòng An Hữu Trân ngứa ngáy, cô nói: "Vậy Ánh nói Ánh thích em đi."
Người bên cạnh không do dự, nói theo cô: "Em thích Trân."
An Hữu Trân gật đầu, lại dụ cô ấy: "Trương Nguyên Ánh, nói Ánh yêu em đi."
Trương Nguyên Ánh nhìn về phía cô một chùm pháo hoa bắn lên trời, nổ tung ra vô số tia lửa.
Những tia sáng đó lọt vào đáy mắt An Hữu Trân, tạo thành ánh sáng cực nóng.
Trương Nguyên Ánh mở miệng: "Em yêu Trân."
An Hữu Trân vẫn chưa thỏa mãn, hỏi: "Ánh yêu ai cơ?"
Trương Nguyên Ánh trả lời cô: "An Hữu Trân."
Lòng An Hữu Trân nổi bão, sự hạnh phúc lập tức bao phủ lấy cô.
Cô không uống rượu mà giờ phút này lại như kẻ say, đầu óc choáng váng.
Nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Trương Nguyên Ánh, cô nghiêng đầu, nhưng môi mới chạm vào khóe môi mềm mại của Trương Nguyên Ánh, bỗng cô ấy nói: "Hôm nay Trân không hỏi em."
An Hữu Trân dừng động tác: "Gì cơ?"
Trương Nguyên Ánh lui ra sau, nhìn An Hữu Trân: "Hôm nay Trân không hỏi em là em có uống say không."
An Hữu Trân nghĩ đến trước kia lần nào cũng sẽ hỏi Trương Nguyên Ánh như vậy, cô gật đầu: "Có phải Ánh say rồi không?"
Trương Nguyên Ánh lắc đầu: "Không có."
Nét mặt An Hữu Trân hơi thay đổi, nhìn Trương Nguyên Ánh, giọng căng thẳng: "Ánh không say?"
Trương Nguyên Ánh khẳng định nói: "Không có."
Không uống say?
Vậy vừa rồi cô đã làm gì thế?
Bầu không khí bỗng hơi kỳ lạ, An Hữu Trân có ảo giác như bị bắt quả tang, hai tay cô chống ghế dựa, vừa định đi thì lại bị Trương Nguyên Ánh túm chặt cổ tay.
An Hữu Trân cúi đầu, Trương Nguyên Ánh dùng tay kéo mạnh một chút, An Hữu Trân đột nhiên bị kéo ngồi lên đùi Trương Nguyên Ánh.Hai tay An Hữu Trân vịn vào vai Trương Nguyên Ánh, cơ thể hơi quay ra sau, eo lại bị người nọ ôm, ép về phía trước, cơ thể hai người dán sát vào nhau.
Ánh nghiêng đầu, An Hữu Trân nghĩ đến chuyện vừa rồi bỗng thấy chột dạ, cô hỏi: "Sao thế Ánh?"
Trương Nguyên Ánh thành thật nói: "Em muốn hôn Trân."
Hơi thở lướt qua da thịt, vành tai An Hữu Trân ẩn sau mái tóc đỏ tươi như máu.
Cô quay đầu, nhìn vào mắt Trương Nguyên Ánh.
Pháo hoa nở rộ xa xa, phản chiếu vào mắt hai người, Trương Nguyên Ánh mới vừa hé môi thì An Hữu Trân đã đón nhận.