Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ánh Trăng Vì Em Mà Đến

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMtFq43v-FZhfHQdGiTJM1oRqW1edz_pMdBTyF7M3ABEvZazfiEW6h-8PvepaNkxx5mFKBNsGr3QSqVNHhADu7j2maflzZmq5aQnYelmiLvouCn83kAXgfbCg15LoK2Ym3igYS7h8OkbuxU62BVYwlt=w215-h322-s-no-gm

Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm tôi gặp khó khăn nhất, tôi đã câu dẫn được một thiếu gia quyền quý bậc nhất ở Bắc Kinh qua mạng.



Ban ngày, tôi là một cô gái trí thức, đầy lạnh lùng.



Ban đêm, tôi hóa thân thành một tiểu yêu tinh với vòng một đầy đặn cùng một chiếc eo siêu thon.



"Em muốn ngắm cơ bụng của anh quá anh ơiiiii~..."



"Em nhớ anh lắm đấy, muốn được anh hôn lên cổ anh cơ."



"Em yêu anh nhất trần đời, mỗi đêm em đều rất nhớ anh đó."



"Anh ơi, sao anh không nhìn em~..."



Anh ấy thì lại không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt thì đầy lạnh lùng.



Sau đó, khi tôi thấy chán nản và định rút lui.



Nhưng anh ấy lại dần trở nên đen tối, từ khi nào anh ấy đã biến thành một kẻ bệ/nh ho/ạn và cuối cùng anh tìm thấy và nhốt tôi lại.



"Tán tỉnh tôi rồi lại muốn chạy sao, em là lưu manh à? Không phải em nói yêu anh nhất trần đời hay sao?"



"Đừng chỉ nóng bỏng trên mạng, giờ gửi cho anh xem đi."



Tiêu rồi tôi sắp trở thành nhân vật trong tiểu thuyết này rồi:



[Bệnh hoạn chiếm hữu! Cô nàng trà xanh ngực to eo thon siêu biết tán tỉnh × Thiếu gia Bắc Kinh bị lừa tình qua mạng, sau đó trở nên đen tối và điên cuồng]

...​
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 1



Để làm quen với Chu Cận Lâu, tôi đã dốc hết tất cả tâm cơ.

Ban đầu chúng tôi chỉ đơn thuần là gặp nhau trong game. Anh ấy là cao thủ thuộc top server quốc gia, kỹ năng thì siêu đỉnh, đã vậy còn thần bí khó lường.

Tôi thì cũng khá thôi, cùng lắm có thể chơi ngang tầm với anh một chút.

Thời gian đó, ngày nào chúng tôi cũng phối hợp chơi cùng, chơi game cực kỳ ăn ý.

Lúc nào tôi cũng chạy sau lưng anh, giọng ngọt ngào:

“Anh ơi, anh giỏi quá trời luôn!”

“Anh ơi, combo của anh vừa nãy ngầu thiệt á! Chỉ em với nha?”

Ban đầu anh ấy không bật mic, có vẻ vẫn còn đề phòng người bạn qua mạng này. Nhưng không biết có phải sau này do thân hơn không, anh cũng bắt đầu thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

“Ừm.”

“Cảm ơn.”

Chỉ vài chữ thôi, nhưng cái giọng trầm trầm của anh ấy nghe thật cuốn hút, đầy vẻ lười nhác mà lại rât dễ nghe.

Tôi cảm thấy mình bắt đầu rung động với người bạn qua mạng này rồi.

Buổi sáng hôm ấy tan học lúc 8 giờ, trời mưa như trút nước, trong lúc chơi game chung tôi liền lấy hết can đảm nhắn xin WeChat của anh.

Mấy tiếng sau, anh mới đồng ý.

Ảnh đại diện của anh là một hình nền màu đen lạnh lùng. Tôi mở trang cá nhân anh ra xem, thì chỉ có vài bài đăng, mỗi bài cũng chỉ là một bức ảnh đơn giản.

Dù vậy tôi cũng phát hiện ra anh từng đi rất nhiều nơi.

Thời điểm ấy, tôi cứ lật đi lật lại trang cá nhân của anh để nghiên cứu, mong tìm ra vài điểm chung để nói chuyện.

Vì vậy, hôm ấy khi anh tự giới thiệu là Chu Cận Lâu, tôi không hiểu sao lại buột miệng nói:

“Tôi là Thẩm Sơ Ảnh.”

Tôi còn nói: “Anh không cảm thấy tên chúng ta rất hợp sao?”

Sơ Ảnh hoành tà, thủy thanh thiển.

[Trích thơ: Sơn Viên Tiểu Mai - Bóng cành mai thưa thớt đ.â.m nghiêng trên dòng nước trong và cạn]

Anh đáp: “Tên em rất hay.”

Tôi bắt đầu tra cứu các địa điểm mà Chu Cận Lâu từng đến trên Xiaohongshu, tìm hiểu thêm về các mẹo du lịch để có thể cùng trò chuyện với anh.

Ban ngày, tôi giả vờ là một cô gái trí thức, lạnh lùng.

Chúng tôi nói về màu nước biển lam biếc của đảo San Andrés ở Colombia.

Nói về những chú hải âu bay ngang qua mặt hồ Baikal ở Siberia, bầu trời xanh trong vắt.

Nói về thác Skogafoss ở Iceland phát sáng dưới ánh nắng, những giọt nước b.ắ.n tung tóe, cực quang và tầng nham thạch hòa quyện như bản giao hưởng.

Lúc đang tâm sự cùng anh thì tôi đang ngồi trong phòng tự học ẩm thấp ở đại học A, vừa làm kế hoạch cuộc thi và viết báo cáo thí nghiệm, vừa mơ mộng về thế giới ngoài kia.

Cảm ơn cái năng lực ngôn từ và trí tưởng tượng đầy phong phú mà tôi đã tích lũy suốt từ nhỏ đến lớn.

Chu Cận Lâu thì không chút nghi ngờ, càng ngày anh càng nói chuyện nhiều hơn với tôi.

Chúng tôi bàn về quán cà phê nhỏ ở một hòn đảo xa lạ, cùng nhau đồng cảm vì cà phê ở đó tuy đắng nhưng lại thơm nồng khó tả.

Chúng tôi đang trò chuyện về những tác giả văn học nổi tiếng Haruki Murakami, Franz Kafka và cả cuốn nhật ký mang tính triết học của Albert Camus.

Tôi nói: “Chấm câu cuối cùng của mùa đông luôn là xuân về hoa nở.”

Tôi rất quen thuộc với văn học, bởi suốt 20 năm ngồi thu mình ở góc bàn học, văn học chính là cách duy nhất để tôi lén quan sát thế giới bên ngoài.

Chúng tôi nhắc đến chuyến bay bị hoãn ở một nước Bắc Âu, và cùng ngạc nhiên khi phát hiện cả hai từng ăn món Mexico cực ngon gần sân bay đó.

Chúng tôi chơi game cùng nhau, phối hợp cũng rất ăn ý.

Một buổi trưa nắng đẹp, tôi trang điểm xong, mặc một chiếc váy đỏ.

Nhìn vào gương, tôi cảm thấy nếu không để Chu Cận Lâu thấy vẻ ngoài xinh đẹp thế này thì thật là uổng phí.

Thế là tôi cố tình nhắn cho anh ấy:

[Anh ơi, em có một bài toán cao cấp mà em không hiểu, anh có thể gọi video chỉ em trực tiếp được không?]

Giọng tôi khi đó cố tình nhỏ nhẹ đến mức khiến bản thân cũng muốn c.h.ế.t vì xấu hổ.

Nhưng vì câu được cá mà, đành nhịn.

Cuối cùng, anh ấy cũng gọi video đến.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mặt Chu Cận Lâu.

Tôi vốn tưởng, nghe cái tên anh, chắc là một người nho nhã, thư sinh.

Nhưng khoảnh khắc thấy rõ gương mặt anh, tôi lặng người, không nói nên lời.

Bởi vì anh ấy... thật sự thật sự rất rất đẹp trai.

Không phải kiểu đẹp cần thời gian cảm nhận, mà là đẹp đến mức gây chấn động thị giác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sống mũi cao, ngũ quan sắc nét, anh là một đại soái ca khiến người ta choáng váng.

Hoàn toàn khác với tên gọi nhẹ nhàng kia, anh mặc hoodie, cười có chút ngông nghênh, nhưng lúc im lặng lại toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.

Phải thừa nhận rằng, từng hành động, từng ánh mắt của con người này... đều khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, lấy bài toán cao cấp ra, điều chỉnh lại cảm xúc.

Trước ống kính, tôi nghiêng đầu cười tươi như không có gì xảy ra, như thể đã quen với việc nhìn thấy trai đẹp như anh vậy.

“Anh ơi, anh thật sự đẹp trai ghê á.”

Giọng nói luyến láy như mèo con làm nũng, khiến vành tai Chu Cận Lâu dường như hơi đỏ lên một chút.

Nhưng vẻ ngoài của anh lại vẫn điềm tĩnh như thường.

“Để anh giảng cho em bài này.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khi giảng bài, anh đeo một cặp kính gọng vàng.

Đôi kính tuy che bớt đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, nhưng nó lại khiến vẻ đẹp kia trở nên nho nhã hơn một chút.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 2



Ống kính lia ra ngoài cửa sổ phòng anh.

Tôi để ý thấy trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất của anh đang tối đen.

Thấy tôi có vẻ phân tâm, anh nhìn thoáng qua rồi giải thích:

“Anh đang du học ở London, có chênh lệch múi giờ với em.”

Tôi gật đầu im lặng.

Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh là một du học sinh Anh có thực lực.

Giảng bài xong, tôi nhanh chóng nói đã hiểu, có thực lực thôi thì vẫn chưa đủ miêu tả trình độ của anh.

“Cảm ơn anh, anh giảng hay thật đó!”

Nói thật thì mấy bài này với tôi cũng dễ như ăn cháo, tôi chỉ đang tìm cớ để được nói chuyện với Chu Cận Lâu thôi.

Từ đó trở đi, tôi thường xuyên nhắn tin hỏi bài.

Anh dần quen với sự hiện diện của tôi trên mạng.

Tối đến, khi tôi bắt đầu gọi video cho anh, thì sẽ là tôi của một phiên bản hoàn toàn khác.

Tôi mặc áo dây mát mẻ, cười ngọt ngào trước camera, như vô tình lại như cố ý quyến rũ anh.

Tôi hay thì thầm những lời mập mờ, đẩy bầu không khí ngày càng nóng lên.

“Anh ơi, hôm nay em thấy một người giống anh lắm, nhưng không phải anh… tiếc ghê a~.”

“Anh ơi, hôm nay em có xinh không, thật ra… em… cũng hơi muốn để anh nhìn thấy.”

Giọng tôi ngọt như đường, ánh mắt thì đầy ẩn ý.

Còn anh, tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Nhưng chỉ có đôi tai phản bội là đã lén đỏ lên.

Một buổi chiều buồn chán, khi trong trường vang lên tiếng loa phát nhạc, tôi nghĩ đã đến lúc tạo chút “cạnh tranh” rồi.

Tôi cố ý đăng một tấm ảnh selfie chụp chung với một đàn em lúc được giải thưởng.

Chế độ hiển thị: chỉ mình anh ấy có thể thấy.

Trong ảnh, tôi để tóc đen dài, nét mặt thanh tú, nụ cười rạng rỡ.

Bên cạnh là một nam sinh điển trai, trông rất tươi sáng, ấm áp.

Dòng trạng thái chỉ một câu:

“Niềm vui thành công và được những người đáng yêu đều ở bên cạnh.”

Tối hôm đó, tôi không tìm Chu Cận Lâu chơi game nữa.

Thói quen một khi đã hình thành thì rất đáng sợ.

Người luôn lạnh lùng, chưa từng like hay bình luận bài nào của tôi, lại đột nhiên… thả tim bài viết ấy.

Tôi làm như không thấy.

Tôi thừa nhận mình hơi xấu xa, tôi chỉ là đang đánh cược xem anh có quan tâm tôi đến mức chủ động tìm tôi không.

Và tôi đã thắng.

Tối đó, tôi thấy một người nào đó, người bình thường không mấy quan tâm những chuyện vặt này lại vào xem trang game của tôi… hơn chục lần.

Tôi nhận được video call từ anh.

Lần này khác hẳn bình thường.

Anh mặc áo sơ mi sáng màu, để lộ phần cơ bụng thoáng ẩn hiện… quyến rũ đến phát cuồng.

“Em bây giờ chơi game với anh, bạn trai em biết không?”

“Cậu ta có biết là mỗi ngày em nói với anh cả trăm lần là nhớ anh đến mất ngủ không?”

Giọng anh hơi khàn, ánh mắt của anh hiện giờ… rất nguy hiểm.

Nhìn tôi qua màn hình, ánh mắt đó chứa đầy sự chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.

“Anh ta có biết là em vẫn đang quyến rũ anh mỗi đêm, nửa đêm tỉnh giấc còn gửi voice nũng nịu bảo muốn được ôm… được hôn không?”

Nói đến đây, Chu Cận Lâu dừng lại một nhịp, như đang hồi tưởng điều gì đó.

Gương mặt đẹp trai ấy đột ngột áp sát lại gần màn hình.

Lần đầu tiên tôi nhận ra… hàng mi của anh thật dài, thật quyến rũ.

Đôi mắt cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc.

Chỉ thấy tai anh đỏ bừng, như có chút ốm yếu nhưng lại vô cùng mê hoặc.

“Hay là… em chỉ đang muốn biến anh thành cái bóng thay thế ai kia trong mỗi đêm cô đơn của em?”

Rõ ràng trông anh đang cố ra vẻ hung hăng, nhưng lại giống hệt như một chú cún nhỏ vừa được chủ mang về, sợ lại bị bỏ rơi.

Tôi nghiêng đầu cười nhìn đôi mắt cong cong của anh, vẻ rạng rỡ trước ống kính này là thứ đã được tôi dày công thiết kế biết bao lần: vừa xinh đẹp, vừa cuốn hút.

“Anh ơi, tất nhiên anh không phải là người thay thế rồi.”

Giọng tôi dịu dàng, mang theo chút ngọt ngào dỗ dành, như đang an ủi một chú cún bị bỏ rơi.

Trước màn hình, tôi tiếp tục bình thản nói dối, giọng ngọt như mật, đầu hơi nghiêng, đôi mắt cong cong như cười.

“Anh là người duy nhất em muốn đến gần. Em thật sự… rất rất thích anh.”

“Nhưng mà, anh ơi… anh có phải là đang ghen rồi không?”

Cửa kính phản chiếu hình ảnh khóe môi tôi đang nhếch lên đầy ẩn ý.

Tôi đặt bút xuống, để lộ tờ giấy nháp bị vò nhàu, tay trắng ngần vô tình hiện ra nửa phần bên mép giấy như đang vô thức mời gọi.

Tựa như một yêu tinh đang dụ dỗ vị hiền nhân kia sa ngã.

Với một yêu tinh, việc kéo ai đó xuống bùn luôn là một chuyện thú vị.

Huống chi người đó lại là kiểu trai “ngoài lạnh trong nóng”.

Với kiểu người đó, sự tương phản luôn mang sức hút chí mạng.

Ban ngày, tôi là cô gái trí thức, điềm đạm, tâm đầu ý hợp với anh như một người bạn thân.

Tối đến, tôi lại hóa thành succubus, quyến rũ, mê hoặc.

Chắc chắn là… rất thú vị.

Có lẽ vì muốn né chủ đề tôi đưa ra, anh lại rút ra phần bài tôi từng hỏi anh.

Vẫn vẻ bình tĩnh ấy, đeo kính gọng vàng vào lại thêm một phần cấm dục.

Chỉ có nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt là đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Xem lại quy tắc L’Hospital hôm qua đi.”

Giọng anh lạnh, trầm thấp mà trong trẻo.

Tôi chống cằm nhìn màn hình, ngắm làn da trắng lạnh của anh dưới ánh đèn ấm lại ánh lên chút đỏ nhè nhẹ.

Lại giả vờ nghiêm túc đây rồi.

Tôi lại muốn phá rối, nhảy nhót trong vùng cấm của anh, từng bước đập nát lớp ngụy trang lạnh lùng đó.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 3



Đến khi anh nói đến khai triển Taylor, tôi đưa tay theo yết hầu của hình, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

“Chu Cận Lâu, chỗ này của anh… đang động kìa.”

“Nếu em nói… em rất muốn hôn một cái, anh có giận không?”

Tôi nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống bên hông, cười với ống kính.

Góc quay này là tôi đã chọn thử rất kỹ vào sáng nay đẹp nhất, quyến rũ nhất.

“Cạch—”

Âm thanh cây bút bị đánh rơi vang lên.

Đôi tai của thiếu niên kia lập tức đỏ ửng.

Màn hình phía sau anh là ánh trăng lúc 3 giờ sáng ở London.

Tôi nhìn vào camera, bỗng nhẹ nhàng hỏi:

“Anh ơi, anh có biết bình Klein không?”

Yết hầu anh chuyển động trong bóng tối.

“Là hình chiếu của một không gian bốn chiều trong không gian ba chiều.”

Tôi co đầu gối lại, để váy ngủ trượt dần xuống theo đùi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua hõm xương quai xanh, mắt lấp lánh nhìn vào ống kính.

“Không đúng. Bình Klein là vật chứa… mãi mãi không bao giờ đầy.”

“Chu Cận Lâu nó cũng giống như mỗi lần em nói ‘em nhớ anh’… thực ra đối với em như vậy là chưa bao giờ đủ.”

Từng chữ, từng câu, tôi nói rất rõ ràng vừa bạo gan, vừa nghiêm túc.

“Chu Cận Lâu… em rất muốn DNA của mình xoắn đôi với anh.”

Pặc.

Màn hình video đột nhiên tối đen, chỉ còn lại tiếng thở gấp khàn khàn của anh.

Phía bên kia đã tắt camera, có lẽ anh sợ tôi nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát vì d*c v*ng của anh lúc này.

Nhưng chỉ vài giây sau, tài khoản phụ của một người đàn ông lạnh lùng nào đó lại bất ngờ đăng tweet:

[Gặp phải một con cáo nhỏ… quá hư rồi.]

[Nhưng mà… cô ấy thật sự, thật sự rất đáng yêu.]

Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được hai tin nhắn WeChat:

[Con nhỏ vô ơn đó cướp bạn trai mày thôi mà, chỉ như vậy mà mày hận nó tới vậy sao? Từ nhỏ tới lớn cái gì mày cũng nhường nó, mày không thể nhường nó thêm chuyện này nữa à?]

[Nếu năm nay mày không về nhà xem mắt, bệnh của bà nội mày khỏi cần chữa nữa.]

Chu Cận Lâu, nếu anh thấy những dòng tin này có thấy thật nực cười không?

Giống như dạ hội của Lọ Lem vậy, khoảnh khắc ánh hào quang và hiện thực chạm nhau, mọi thứ tôi xây dựng về “thơ ca và thế giới bên ngoài” lập tức sụp đổ.

Chỉ có tôi biết, tôi căn bản… không phải Thẩm Sơ Ảnh không phải là cô gái hợp với Chu Cận Lâu.

Cái tên đó… chỉ là tôi tiện miệng bịa ra.

Đúng vậy, tôi chính là kiểu con gái tồi tệ như vậy.

Rất tệ, cực kỳ tệ.

Vậy nên sau này khi nghe anh kể về tôi với người khác, rằng tôi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời…

Tôi chỉ biết im lặng.

Chu Cận Lâu, cái tên Thẩm Sơ Ảnh nghe rất hợp với anh.

Nhưng nó lại là một cái tên giả.

Tên thật của tôi là Thẩm Hoa Hoa.

Một cái tên… tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.

Anh chắc chắn không biết, ngay cả cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi… cũng là do tôi sắp đặt kỹ càng từ đầu rồi.

Đúng vậy việc kết bạn với Chu Cận Lâu, không hề là một sự bốc đồng nhất thời.

Ngay năm đầu bước vào đại học, tôi đã nghe danh anh rồi.

Chu Cận Lâu, đàn anh nổi bật nhất của Đại học A.

Chỉ một tấm ảnh anh vô tình xuất hiện trên “trang tỏ tình” cũng đủ để các công ty săn người mẫu ráo riết truy tìm tung tích.

Không chỉ đẹp trai, anh nghe đồn còn xuất thân trong một gia đình vừa bí ẩn vừa khiêm tốn.

Chẳng ai biết gia đình anh thật sự là làm gì.

Chỉ biết mỗi lần anh được đưa đến trường là một lần thay xe, mà tất cả toàn là siêu xe hàng đầu.

Tôi từng vô tình nhìn thấy anh một lần trước đó.

Hôm đó trời mưa rất to, dưới ánh đèn đường, chàng trai cầm ô, ngũ quan nổi bật nhưng ánh mắt mang nét u sầu.

Không xa là một chiếc xe đang chờ anh.

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, vì đó là sinh nhật tôi.

Và chỉ ba mươi phút trước đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Bà bảo tôi chuyển số tiền tôi dành dụm khi đi làm thêm cho em gái, vì nó muốn một đôi giày thể thao hàng hiệu.

Nghe thật nực cười đúng không?

Vào ngày sinh nhật tôi, người mẹ vài tháng chẳng hỏi han gì, đột nhiên gọi điện.

Tôi ngỡ là có điều gì đặc biệt cho mình, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Vậy mà đổi lại, chỉ là…

Một khuôn mặt khó chịu, lời nói thì lạnh như băng:

“Chuyển cho em con hai triệu đi, nó muốn mua một đôi giày hiệu.”

“Đừng có lằng nhằng, chuyển liền luôn đi.”

Tôi nhìn số tiền mình vừa làm thêm được hiện trên điện thoại, c.h.ế.t lặng trong một lúc lâu.

Mỗi tháng, em gái tôi được chu cấp 2000 tệ.

Còn tôi thì chẳng có đồng nào gọi là tiền sinh hoạt.

Tôi còn phải tự lao động để tự trang trải học phí, ăn ở.

Vậy mà đến cả ngày sinh nhật, họ vẫn bắt tôi chuyển tiền… để em gái mua giày.

Cùng lúc đó, em gái tôi cũng gửi tới một tin nhắn:

“Hihi, chị ơi, lần này mẹ lại chọn em rồi~”

Hôm đó trời mưa xối xả.

Tôi khi đó cũng không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.

Tôi chỉ nhớ mình lúc đó rất thảm hại. thảm hại đến mức muốn độn thổ, trốn tránh tất cả.

Tôi ngồi xổm xuống, chôn mặt trong đầu gối, không muốn để ai thấy mình như vậy.

Tôi cứ nghĩ mãi… vì sao?

Vì sao lại là tôi?

Ngay lúc đó, tôi bỗng có một khao khát mãnh liệt, mình phải… phải nhất định ngoi lên bằng được.

Tôi phải thoát khỏi cái gia đình đó.

Tôi cần tiền. Rất, rất nhiều tiền.

Tôi nói với số phận: Đừng để tôi nắm được cơ hội. Nếu tôi nắm được, tôi sẽ không bao giờ buông, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để thoát khỏi cái số phận tàn nhẫn này.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 4



Và chính lúc ấy, Chu Cận Lâu xuất hiện.

Từ đằng xa, bên trong chiếc xe sang trọng, cửa xe từ từ mở ra.

Cậu thiếu niên ấy sai người đưa tôi một cây dù.

Tôi nhìn thấy đôi tay đẹp đẽ của anh qua kẽ tay mình.

Tiếp đến là khuôn mặt ấy.

Tôi không xa lạ gì Chu Cận Lâu.

Chỉ cần lướt diễn đàn trường thôi cũng thấy hàng đống ảnh chụp lén anh.

Lúc đó đã sắp đến mùa tốt nghiệp, anh rất hiếm khi về trường. Nghe nói anh sắp đi du học.

Giây phút ấy tôi như bị quỷ ám.

Tôi thầm nghĩ: mình vừa hỏi số phận… số phận liền đưa cho mình đáp án sao?

Tôi trở nên điên cường và hoang tưởng mà nghĩ…

Phải chăng số phận đã chọn anh ấy… để tôi đi chiếm đoạt lấy anh?

Mưa to như trút nước, còn tôi thì rơi vào vòng xoáy của mê muội và tham vọng.

Tôi muốn chạy trốn.

Nên tôi cần tiền.

Cần rất nhiều tiền.

Mà anh lại vừa hay, anh có tất cả những gì tôi cần.

Tối đó, tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi trở về năm 5 tuổi khi mà em gái tôi, Thẩm Lam Lam, đã giành mất giải thưởng viết văn của tôi.

Ngoài cửa sổ, hoa trúc đào nở rộ rực rỡ.

Đáng lẽ đó phải là khoảnh khắc tươi đẹp nhất.

Tôi chạy về nhà, vui mừng muốn khoe giải với mẹ.

Thế nhưng em gái tôi lại bảo nó thích cái giải đó.

Mẹ nói: “Hoa Hoa là chị phải nhường cho em.”

Rồi mẹ ép tôi đưa tờ giấy khen đó cho em.

Khi nước mắt làm mờ đi đôi mắt tôi, tôi lại tận mắt thấy cảnh…

Thẩm Lam Lam lấy tờ giấy chứng nhận giải nhì của tôi làm đồ lót tô canh nóng.

Nó đung đưa đôi giày nhỏ, cười toe toét:

“Chị ơi, cái gì chị thích thì em đều muốn giành hết.”

“Em sẽ dùng vinh quang của chị làm bệ đỡ cho mình.”

“Chị không bao giờ giành lại được đâu. VÀ mỗi lần… người chiến thắng sẽ luôn là em.”

Trong giấc mơ, ký ức vụt qua như chớp, đưa tôi trở lại những năm tháng cấp ba.

Lúc đó, mối tình đầu của tôi là Lý Dương, anh là một cậu thiếu gia có chút tiếng tăm.

Cậu ta theo đuổi tôi khá nồng nhiệt suốt một thời gian dài.

Nhưng mục đích của Lý Dương khi yêu đương hoàn toàn không trong sáng.

Chưa đến hai tháng quen nhau, cậu ta đã rủ tôi đi thuê phòng khách sạn.

Dĩ nhiên tôi không đồng ý, tôi không phải kẻ ngu ngốc dễ bị người khác dụ dỗ.

Tôi đủ thông minh để biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không đáng đánh đổi tương lai.

Lý Dương giận, chiến tranh lạnh với tôi, thậm chí còn buông lời dọa dẫm.

Đúng vào lúc đó, Thẩm Lam Lam em gái của tôi đã “vô tình” chủ động kết bạn với cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, nó luôn như vậy.

Luôn thích giành lấy mọi thứ thuộc về tôi.

Kể cả bạn trai tôi, nó cũng muốn cướp.

Hôm ấy, tôi bắt gặp cảnh tượng đó vào một buổi trưa.

Lý Dương trên cổ còn hằn dấu “dâu tây” do Lam Lam để lại, một tay ôm nó, một tay nhíu mày, sỉ nhục tôi:

“Xinh thì có ích gì, học giỏi thì sao,em lại ù lì chả hiểu phong tình gì cả.”

“Người như em chán lắm biết không hả?, chẳng có thằng đàn ông nào thích kiểu như em đâu.”

Thẩm Lam Lam đứng phía sau cười tươi rói, đắc ý lắm.

“Chị ơi, lần này em lại thắng chị rồi~”

“Ba thích em, mẹ cũng thích em, cả bạn trai chị cũng thích em. Chị đúng là đồ đáng thương.”

Trong mơ, hơi thở tôi như nghẹn lại, nước mắt cứ thế rơi như trút.

Tôi thì thầm:

Tôi phải sống như một đoá hoa, không vì ai mà nở, không vì ai mà tàn.

Tỉnh dậy, tôi bắt đầu hành động.

Những người có liên lạc với Chu Cận Lâu rất ít, chủ yếu chỉ là vài người bạn từng cùng phòng.

Nhưng vì tôn trọng hoặc sợ anh, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin gì.

Nhưng… tôi có thể tìm cách làm quen, dò hỏi gián tiếp.

Để tiếp cận bạn cùng phòng anh, tôi dốc sức tham gia một cuộc thi cấp quốc gia.

Tôi giành được giải thưởng lớn.

Mà trùng hợp, bạn cùng phòng anh ấy chính là người phụ trách cuộc thi ở trường tôi.

Tôi kết bạn với anh ta, nhanh chóng tạo mối quan hệ thân thiết.

Cuối cùng, trong một buổi ăn uống, tôi moi được chút tin tức về Chu Cận Lâu.

Anh ta nói gần đây Chu Cận Lâu đang chơi một tựa game nào đó.

Thậm chí là cao thủ đứng hạng 3 toàn server.

Trùng hợp là tôi cũng từng chơi trò đó.

Tuy không đầu tư nhiều, nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy, tôi chơi cũng không tệ.

Thế là ban ngày tôi lo luyện thi, ban đêm thì cày game leo hạng.

Sau một thời gian, tôi lọt vào top 10 server.

Hôm đó, trong một giải đấu nội bộ, tôi “vô tình” gửi lời mời tổ đội cho Chu Cận Lâu.

Có thể lúc đó với anh, tôi chỉ là một nhân vật tình cờ xuất hiện vào một buổi trưa tầm thường…

Nhưng anh không hề biết tất cả đó là kết quả của cả trăm lần tôi rèn luyện để tiếp cận anh.

Là lời giải chính xác sau hàng ngàn lần làm đề.

Chu Cận Lâu, anh không hiểu được…

Vì sao tôi lại theo đuổi anh như thể đang phấn đấu để giành vị trí thủ khoa.

Bởi vì… cuộc sống của tôi quá đỗi khắc nghiệt.

Tôi muốn đến gần anh, có thể là để tìm thấy chút ngọt ngào trong cuộc đời mặn chát này.

Xinh đẹp, rạng rỡ, tự tin.

Đó là hình ảnh của tôi… trong mắt anh.

Thực dụng, ích kỷ, yếu đuối.

Mới là con người thật của tôi Chu Cận Lâu à.

Khi tôi sắp bước được một bước nhỏ, thì mẹ lại xuất hiện.

Bà gửi cho tôi một đoạn video, trong đó bà nội đang nằm bệnh viện, yếu ớt đến mức khiến người ta nghẹn lòng.

“Mày thấy rồi đó tao nói được làm được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back