Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393483171-256-k631389.jpg

Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
Tác giả: kiman091196
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 1


Nắng sớm vương nhẹ trên cánh đồng Chiang Mai.

Gió lùa qua những mái nhà tranh cũ kỹ, gióng lên thanh âm dịu dàng của sự yên bình.

Ẩn mình giữa ngôi làng nghèo khó ấy là một căn nhà nhỏ nằm sâu cuối lối đất.

Mái ngói nâu đã mục, tường tre đan nghiêng ngả, nhưng vẫn sạch sẽ, gọn gàng.

Đó là nơi ở của Ling Ling và mẹ – bà Kwong.Ling Ling, năm nay đã hai mươi tám tuổi, là một người con gái trầm lặng, sống kiên cường giữa những khắc nghiệt.

Một mình cô gồng gánh cả nhà, lo cho người mẹ ốm đau triền miên.

Cuộc sống của họ xoay quanh mớ rau rừng, giỏ cua đồng, bó củi khô… từng đồng bạc kiếm được đều dành để mua thuốc cho mẹ.Chiều tà, những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng cả cánh đồng rộng lớn.

Hôm nay, gia đình Sethratanapong ghé thăm ngôi làng nhỏ ven vùng Chiang Mai để hỗ trợ thiện nguyện.

Sau một ngày bận rộn trao quà và dựng trại, mọi người đều tập trung nghỉ ngơi ở khu nhà tiếp khách của trưởng làng.Trong khi các vị trưởng bối còn bận trò chuyện, Orm — nàng tiểu thư — lại len lén trốn ra ngoài.

Bị cuốn hút bởi phong cảnh đồng quê mộc mạc, những cánh đồng lúa đung đưa trong gió, bầu trời trong xanh và tiếng chim hót ríu rít, Orm đi mãi, đi mãi...Mưa phùn bất chợt kéo tới.

Orm hoảng hốt nhận ra mình đã lạc vào một khoảng rừng nhỏ rậm rạp ven làng.

Cành cây vướng víu, đất bùn trơn trượt khiến chiếc váy lụa mỏng manh nhanh chóng lấm lem.

Gió thổi mạnh, từng cơn mưa xối xả làm Orm rùng mình, bối rối chẳng biết đâu là lối ra.Nước mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, cơn gió thổi qua khiến chiếc váy càng thêm nặng nề, làm Orm khó khăn bước đi.

Bất ngờ, một vết trượt nhẹ dưới chân, Orm loạng choạng ngã xuống đất.

Chiếc váy vướng vào cành cây, đôi giày cũng tuột ra mất.

Cô cố gắng đứng dậy nhưng chân đau nhói, không thể đi tiếp.“ Có ai không...

Cứu với...”

Orm thều thào, nước mắt bắt đầu rơi xuống trong sự hoảng loạn.Giữa lúc tuyệt vọng, một tiếng bước chân dẫm lên bùn đất vang lên rất gần.

Orm ngẩng phắt đầu, bắt gặp hình ảnh một cô gái cao gầy, khoác trên mình chiếc áo choàng thô sẫm màu, tóc dài ướt sũng ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại ấm áp vô cùng.Ling Ling Kwong — cô con gái nghèo chân chất, đang trên đường từ rừng trở về sau một ngày dài làm việc.Ling cau mày khi thấy Orm co ro dưới gốc cây, gió táp vào gương mặt nhợt nhạt ấy.

Không nói một lời, cô cởi phăng áo choàng ướt át của mình, phủ lấy vai Orm."

Cô đi lạc à?” — giọng chị khàn khàn vì gió lạnh, trầm thấp như tiếng gió rừng.Orm ngơ ngác gật đầu, nước mắt trực trào.Ling nhẹ nhàng cúi xuống, bế thốc nàng lên trước sự ngỡ ngàng của Orm.“Đừng sợ.

Tôi đưa cô về.”

Lời hứa đơn giản ấy vang lên giữa màn mưa lạnh giá, như ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn non nớt đang run rẩy.Trên suốt quãng đường trở về nhà, Orm nép vào lòng Ling, nghe nhịp tim vững chãi, nghe hơi thở dịu dàng, như thể cả thế giới xô bồ ngoài kia đã bị chặn lại bên ngoài lớp áo choàng thấm nước ấy.Khi họ về đến căn nhà nhỏ cuối làng, mẹ Kwong nằm trên giường, thân thể gầy gò, ho từng cơn yếu ớt.“Con về rồi à, Ling...

Ai thế kia?” – bà hỏi bằng giọng mệt mỏi.“Người gặp nạn, con đưa về nghỉ tạm.” – Ling đáp, rồi kéo tấm chăn sạch duy nhất trong nhà, lót cho Orm nằm nghỉ trên chiếc phản gỗ kê gần bếp.

Nàng rót nước, đặt gói thuốc lá hái được bên cạnh bếp than.Orm lặng người.

Chưa bao giờ nàng thấy một nơi nghèo đến thế, nhưng cũng chưa bao giờ nàng cảm thấy yên bình đến vậy.

Cô gái ấy…

Ling Ling… sao lại khiến lòng nàng dao động thế này?Lần đầu tiên trong đời, tiểu thư Sethratanapong cảm nhận được một loại ấm áp khác — không phải từ nhung lụa quyền quý, mà từ sự chở che chân thành, mộc mạc.---Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài náo động.

Gia đình Sethratanapong rốt cuộc cũng tìm được người dân dẫn tới tận căn nhà cuối làng.

Khi họ bước vào, bà Koy – mẹ của Orm – gần như bật khóc khi thấy con gái an toàn.“Trời ơi, con tôi!

Cô… chính là người đã cứu nó sao?”

Ling gật đầu, cúi người lễ phép.

“Tôi chỉ tình cờ gặp thôi, thưa bà.”

Ánh mắt ông Oct – cha Orm – dừng lại trên mẹ Ling nằm trên giường.

Cảnh nghèo khổ bày ra trước mắt khiến ông khẽ nhíu mày.

Ông không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn sang con gái mình, đang nhìn Ling bằng ánh mắt kỳ lạ.“Gia đình ta nợ cô một ân tình lớn.” – bà Koy dịu giọng.

“Nếu cô không phiền… ta muốn đưa hai mẹ con về phủ.

Ở đó, có thể chăm lo cho mẹ cô, và cô có thể làm việc như người hầu nếu muốn.

Nhưng trên hết… là sự đền đáp.”

Ling nhìn mẹ, rồi nhìn bà Koy.

Im lặng một lúc, cô gật đầu.“Tôi đồng ý.

Chỉ cần mẹ tôi được chữa trị, tôi sẵn sàng làm việc để trả ơn.”

Ánh mắt Orm sáng lên.

Một nụ cười nở trên môi nàng, nhẹ mà ấm.Và từ hôm đó, giữa phủ Sethratanapong tráng lệ, đã có thêm một người hầu tên Ling Ling — người con gái từ làng nghèo nơi cuối đất, người mà tiểu thư không thể nào quên.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 2


Phủ Sethratanapong uy nghiêm nằm giữa khu đất rộng lớn, cổng gỗ đỏ khắc hoa văn tinh xảo, tường trắng cao ngất che kín bên trong những khu vườn trăm hoa khoe sắc.

Đối với Ling Ling, nơi này chẳng khác gì một thế giới khác: quá xa hoa, quá rộng lớn, và quá nhiều quy tắc ngầm mà cô chưa từng biết.Ngay từ ngày đầu, Ling đã được phân làm người hầu cho khu nhà chính, nơi ở của gia đình ông Oct.

Công việc từ giặt giũ, quét dọn, chăm sóc khu vườn, cho tới phụ bếp… nhưng so với những việc lao động khổ cực trước kia, Ling chỉ coi đây là phần hồi đáp xứng đáng cho lòng tốt của gia đình Sethratanapong.Trong khi đó, mẹ Kwong được đưa vào một gian phòng nhỏ trong khuất cuối thành lang dài, được thầy thuốc chăm sóc.

Ling cảm thấy yên tâm phần nào.Nhưng trong phủ rộng lớn này, không phải ai cũng dễ chịu.“Cô mới tới hả?” – Một cô hầu trẻ tên Phae khẽ liếc Ling bằng ánh mắt dò xét. – “Lạ nhỉ.

Bình thường người ngoài muốn vào đây làm việc phải qua bao nhiêu vòng tuyển chọn.”

Ling chỉ khẽ gật đầu, không biện bạch."

Nghe nói cô nhờ cứu tiểu thư nên được đặc cách vào đây đấy.

Cẩn thận đấy, chỗ này không đơn giản đâu."

Lời cảnh báo của Phae như gió thoảng qua tai Ling.

Cô chỉ cần chăm sóc mẹ, trả ơn gia đình chủ, rồi lặng lẽ sống cuộc đời mình.

Cô không muốn vướng vào những cuộc đố kị, tranh đấu trong phủ.Vậy mà, đời nào đơn giản như cô nghĩ.“Ling!

Ling!

Cô có thấy cái khăn lụa tôi để trong phòng không?

Sao lại bày bừa thế này!”

Tiếng quát của tiểu thư Chanya – chị họ Orm – vang lên.

Ling khẽ cúi đầu xin lỗi, rồi lặng lẽ thu dọn đống khăn vải đổ tung dưới sàn.

Dù không phải lỗi của cô, nhưng cô hiểu, người hầu như cô không có quyền cãi lại.Từ xa, Orm đang ngồi trong khu vườn uống trà với bà Koy, tình cờ chứng kiến cảnh ấy.

Đôi mắt nàng khẽ chau lại.Cô bé Orm ngày nào đã không còn vô lo vô nghĩ.

Sau lần suýt gặp nạn ở làng Ling, trái tim nàng luôn có một góc nhỏ dành cho người con gái ấy – người đã cõng nàng qua quãng đường gập ghềnh, người đã sưởi ấm nàng bằng ánh mắt dịu dàng.Đêm đó, Orm ngồi bên cửa sổ phòng mình, ngắm trăng sáng treo giữa trời Chang Mai.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, khiến nàng nhớ tới đôi bàn tay chai sần nhưng vô cùng ấm áp của Ling.Tại sao mỗi khi nhìn thấy Ling, lòng nàng lại thấy yên ổn đến vậy?Orm chống cằm, tự hỏi.

Nàng biết, tình cảm này... khác với những lần rung động thiếu thời.

Nó không chỉ là lòng biết ơn.

Nó còn có cái gì đó mơ hồ hơn, sâu sắc hơn.Sáng hôm sau, Orm cố ý đi dạo quanh khu vườn phía sau, nơi Ling đang quỳ dưới tán cây đào, cẩn thận nhặt từng cánh hoa rụng.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Ling, đẹp như một bức họa.Orm ngập ngừng bước lại.“Ling Ling...”

Tiếng gọi khe khẽ.

Ling ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt Orm.

Vẫn là sự điềm tĩnh quen thuộc, nhưng khi nhìn kỹ, trong đáy mắt ấy có chút ấm áp dịu dàng.“Tiểu thư cần tôi giúp gì sao?” – Ling hỏi, giọng trầm ấm.Orm lắc đầu.

“Không... chỉ là... tôi muốn cảm ơn chị.”

Ling sững lại.

"Tôi chỉ làm những điều cần làm thôi."

Orm cười nhẹ.

Nụ cười của nàng như nắng sớm, ấm áp mà cũng mong manh.“Nhưng với tôi...

điều đó rất quan trọng.

Nếu không có chị...”

Ling vội quay mặt đi, tránh ánh mắt trong veo kia.

Cô sợ mình sẽ yếu lòng.

Cô biết khoảng cách giữa họ quá xa: một người là tiểu thư cao quý, một người chỉ là gia nhân nhỏ bé.Orm đứng yên một lúc, rồi bất chợt nói:"Tối nay đến khu vườn sau phủ gặp tôi nhé.

Tôi có thứ muốn tặng chị.”

Nói xong, nàng quay lưng chạy đi, mái tóc bay bay như làn mây.

Ling đứng lặng giữa vườn hoa đào, trái tim gợn lên những vòng sóng mơ hồ.Từ ngày gặp nàng ấy, cuộc đời mình đã không còn như trước nữa.Ling khẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 3


Đêm dần buông xuống phủ Sethratanapong, phủ kín bầu trời một màn đen thẫm, vầng trăng khuyết nhô lên khỏi ngọn núi xa xa, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong khu vườn rộng lớn của gia đình Sethratanapong.

Những tia sáng mờ nhạt của trăng làm mềm đi nét sắc sảo của các cây cột đá, những bông hoa nhài và hoa nhung tuyết trong khu vườn, khiến không gian này trở nên mơ màng và ấm áp.Ling Ling đẩy nhẹ cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài.

Cả phủ im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua tán lá như thì thầm.

Vậy mà trong lòng cô, một cảm giác khó tả cứ trào dâng.

Hình ảnh Orm – tiểu thư của gia đình Sethratanapong – vẫn luôn hiện lên trong tâm trí cô.

Sự dịu dàng trong ánh mắt nàng, nụ cười nhẹ nhàng khi đối diện với Ling… tất cả đều như vết lún sâu trong trái tim cô.Cô nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên khi gặp Orm dưới ánh trăng, ngày ấy cô chỉ là một cô gái nghèo khó, bận rộn làm lụng, chẳng có gì nổi bật ngoài sự kiên cường và sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Đến giờ, những ký ức đó vẫn rõ mồn một trong lòng Ling.

Cô không thể quên được ánh mắt của Orm khi nàng đã nhìn thấy cô lần đầu tiên.Ling nhẹ nhàng quay người, bước chân cô vang lên trên nền gỗ của căn phòng nhỏ.

Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên từ khu vườn phía xa.“Ling…

Ling!”

Cô giật mình, rồi lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc của tiểu thư.

Mặc dù biết rõ tiểu thư vẫn còn ở trong phủ, nhưng không hiểu sao, trái tim cô vẫn đập mạnh khi nghe tiếng gọi ấy.

Ling không ngần ngại, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và lặng lẽ đi về phía khu vườn sau phủ.

Mỗi bước chân cô như hòa vào bóng đêm, tiếng bước chân trên đất mịn màng như được lặng lẽ nuốt chửng.Khi đến nơi, Ling nhìn thấy Orm đứng dưới một tán cây lớn, ánh sáng trăng phản chiếu trên mái tóc đen tuyền của nàng, khiến nàng như một hình bóng huyền bí, vương vấn.

Những làn sóng ánh sáng trăng mờ ảo phủ lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát, mong manh của tiểu thư Sethratanapong.

Nàng là một con người của sự hoàn hảo, trong khi Ling cảm thấy mình chỉ là một bóng mờ, một người hầu lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.“Tiểu thư, sao lại gọi tôi lúc này?” – Ling nhẹ nhàng hỏi, giọng có chút lo lắng.

Cô đứng cách Orm vài bước, không dám tiến lại gần hơn.Orm quay lại, ánh mắt nàng sáng lên, nhưng trong đôi mắt ấy lại có gì đó bất thường, như một nỗi niềm sâu kín mà Ling chưa thể hiểu.

Nàng mỉm cười, khẽ vẫy tay.“ Tôi chỉ muốn cảm ơn chị.

Hôm nay, tôi đã tìm được một thứ rất quý giá, và tôi nghĩ chị xứng đáng được nhận nó.”

Nói rồi, Orm đưa ra trước mặt Ling một chiếc hộp nhỏ, vỏ gỗ nâu sẫm, được khắc hoa văn tinh xảo.

Ling nhận lấy, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Orm khi nàng đưa hộp cho cô.

Đôi tay nàng mềm mại, mỗi ngón tay đều như những sợi dây nhẹ nhàng, lướt qua da Ling, làm tim cô bối rối không yên.“Món quà này... cho tôi sao?” – Ling ngỡ ngàng.Orm gật đầu, nụ cười nhẹ như không có gì quý giá hơn trong cuộc đời này.

"Đúng vậy.

Món quà này sẽ là lời cảm ơn của tôi.

Chị là người đã cứu tôi, bảo vệ tôi trong những giây phút nguy hiểm.

Tôi sẽ mãi ghi nhớ."

Ling từ từ mở chiếc hộp.

Bên trong là một chiếc vòng cổ bạc, mặt dây chuyền là viên ngọc xanh biếc, ánh sáng trăng chiếu lên làm viên ngọc ấy lấp lánh rực rỡ.

Nó không chỉ là một món trang sức đẹp đẽ, mà còn là một lời hứa, một sự trân trọng.

Ling không thể tin được, đây là một món quà quá quý giá, nhưng nàng cảm thấy trái tim mình vẫn chưa đủ sức để tiếp nhận.“Cảm ơn tiểu thư, nhưng tôi... tôi không cần những thứ này.” – Ling khẽ nói, đôi mắt cô hơi cụp xuống.

Món quà ấy thật đẹp, nhưng đối với cô, chỉ cần mẹ cô khỏe mạnh là đã đủ.

Cô không muốn vướng vào sự xa hoa này.Orm im lặng nhìn Ling, ánh mắt như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Nàng bước lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần dần.

Ling cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Orm, và cảm giác ấy làm tim cô loạn nhịp.“Ling...” – Orm gọi tên cô, giọng nàng trầm xuống, nhưng vẫn ngập tràn sự kiên quyết. – “ Chị có biết rằng... những gì chị đã làm cho tôi quan trọng đến mức nào không?”

Ling nhìn nàng, không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Trái tim Ling đập loạn nhịp, cô không thể nghĩ được gì khác ngoài cảm giác đang dâng trào trong lòng.“ Tôi không biết có thể diễn tả được hết cảm giác ấy.

Nhưng khi được chị cứu, khi chị đối xử với tôi như thế… tôi cảm thấy trái tim mình như được chạm đến, như được sưởi ấm.” – Ánh mắt Orm bây giờ không còn là sự ngập ngừng mà đã trở thành một thứ gì đó đầy chắc chắn.Cả không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Tiếng gió thổi qua tán cây, tiếng lá xào xạc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai người.

Ling vẫn im lặng, không biết nên đáp lại như thế nào.

Cô muốn nói một lời cảm ơn, muốn bảo rằng mình không cần những thứ xa hoa ấy, nhưng đôi mắt Orm đang nhìn cô quá chân thành, quá lấp lánh.Orm tiếp tục: “ Tôi không biết liệu có thể đối xử với chị như thế này mãi không.

Nhưng tôi muốn chị biết rằng, những gì chị làm cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên.”

Lời nói của Orm như một làn sóng nhẹ nhàng, dội vào lòng Ling.

Cô nhìn vào đôi mắt ấy, thấy trong đó sự chân thành, nhưng cũng là sự mơ hồ mà chính Orm có lẽ cũng chưa thể hiểu rõ.

Liệu đây có phải là tình cảm của một người chủ đối với người hầu?

Hay là điều gì sâu xa hơn?“Tiểu thư...” – Ling ngập ngừng, nhưng lại không thể nói thêm gì.

Cô không thể thốt nên lời, trái tim cô nghẹn lại.Orm không ép buộc cô nói gì nữa.

Nàng chỉ lặng lẽ đưa tay chạm nhẹ vào tay Ling, rồi quay lưng bước đi.

Mỗi bước đi của nàng như mang theo sự lạ lẫm mà Ling không thể nắm bắt.“Cảm ơn chị, Ling.” – Orm nói, ánh mắt nàng lướt qua Ling một lần cuối rồi khuất dần vào bóng tối.Ling đứng lặng dưới ánh trăng, tay vẫn nắm chặt chiếc vòng ngọc mà Orm tặng.

Trái tim cô như đang vỡ ra thành từng mảnh.

Cô biết, giữa nàng và tiểu thư của gia đình Sethratanapong có một khoảng cách quá lớn.

Nhưng sự rung động ấy, dù chỉ là một làn sóng nhẹ, vẫn khiến cô không thể làm chủ được trái tim mình.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 4


Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, chiếu rọi ánh sáng vàng óng vào những khu vườn xanh mướt của phủ Sethratanapong.

Cả phủ như bừng tỉnh sau một đêm tĩnh lặng, nhưng trong lòng Ling Ling, mọi thứ vẫn im lặng và mơ hồ, như thể cô đang lạc vào một thế giới khác.Sáng hôm nay, cô được giao công việc dọn dẹp khu vườn bên hông của phủ.

Đây là công việc quen thuộc, cô đã làm vô số lần.

Nhưng hôm nay, sự tĩnh lặng không chỉ đến từ sự vắng mặt của Orm, mà còn đến từ cảm giác bất an trong lòng Ling.

Cô vẫn không thể nào quên được cuộc trò chuyện đêm qua dưới ánh trăng.

Những lời nói của Orm cứ văng vẳng trong đầu cô, giống như một bản nhạc không thể dứt."

Tôi không biết có thể đối xử với chị như thế này mãi không..." – lời nói của Orm cứ lặp đi lặp lại trong đầu Ling, và cô không thể ngừng suy nghĩ về chúng.

Có phải Orm chỉ đang cảm kích cô vì đã cứu nàng trong lúc hoạn nạn, hay là điều gì đó sâu xa hơn?

Ling không biết, nhưng một điều chắc chắn là trái tim cô đã bị lung lay.Khi đang cúi xuống để dọn dẹp những chiếc lá rụng, Ling bỗng cảm thấy có người đứng sau lưng mình.

Cô quay lại, và bắt gặp ánh mắt của Koy Narumon, mẹ của Orm.

Bà đứng đó, với dáng vẻ kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng.

Mái tóc dài được búi gọn, bộ áo tơ lụa nhẹ nhàng tôn lên nét quý phái của bà."

Con đang làm việc à?" – Bà Koy hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự quan tâm.Ling hơi ngập ngừng, nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Vâng, thưa bà."

"Con có vẻ đang mệt mỏi." – Bà Koy tiếp tục, ánh mắt của bà nhìn thấu vào trong lòng Ling.

"Có chuyện gì sao?"

Ling nhìn bà, cảm thấy chút bối rối.

Cô không thể giấu được cảm xúc trong lòng mình, nhưng cũng không muốn làm bà lo lắng.

Cô lắc đầu, cố nở một nụ cười nhẹ."

Không có gì, thưa bà.

Chỉ là... công việc này đôi khi làm con suy nghĩ quá nhiều."

Bà Koy im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng bước đến gần Ling, đặt một tay lên vai cô."

Con là một cô gái tốt, Ling.

Bà biết rằng con luôn làm mọi thứ vì gia đình của mình.

Nhưng đừng quên, con cũng cần chăm sóc cho chính mình.

Chúng ta ở đây không phải để chỉ làm việc, mà để tìm kiếm những khoảnh khắc hạnh phúc." – Bà Koy mỉm cười, mắt bà ánh lên sự thấu hiểu.Ling nhìn bà một lúc lâu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Cô không ngờ rằng, bà Koy lại có thể hiểu mình đến vậy, mặc dù bà là mẹ của Orm, người mà cô không dám bước lại gần."

Con cảm ơn bà." – Ling cuối đầu, giọng cô khẽ cất lên.Bà Koy vỗ nhẹ lên vai cô một lần nữa rồi nhẹ nhàng quay đi.

Trước khi rời khỏi, bà không quên dặn dò: "Con hãy nhớ, nếu cần gì, con cứ tìm ta.

Ta sẽ luôn giúp đỡ con."

Ling đứng đó, nhìn theo bóng dáng của bà Koy.

Cô không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Sự quan tâm của bà khiến cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng khiến cô phải suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và gia đình Sethratanapong.

Cô cảm nhận rõ ràng rằng bà Koy không chỉ xem cô là một người giúp việc, mà còn là một người bạn, một phần trong gia đình.Khi công việc trong khu vườn gần như hoàn tất, Ling ngẩng lên nhìn trời, và thấy Orm đứng cách đó không xa.

Cô tiểu thư vẫn như vậy, xinh đẹp và nổi bật giữa bầu trời trong xanh.

Nhưng lần này, ánh mắt của nàng không giống như những lần trước.

Đôi mắt ấy nhìn Ling đầy sự phức tạp, như thể có một điều gì đó chưa thể nói ra.Ling lặng lẽ bước về phía nàng, và khi chỉ còn cách Orm vài bước, cô cúi đầu chào."

Tiểu thư, có gì cần tôi làm không?" – Ling hỏi, giọng cô vẫn giữ sự lễ phép và cung kính.Orm nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt ấy giống như đang tìm kiếm điều gì đó trong Ling, rồi nàng khẽ lắc đầu."

Không, hôm nay không cần." – Orm trả lời, giọng nàng có chút mơ hồ.

"Tôi chỉ muốn đi dạo quanh đây một chút.

Chị đi cùng tôi nhé?"

Ling hơi ngập ngừng, rồi gật đầu.

Cô biết đây là một lời mời mà Orm không thường xuyên đưa ra, và dù có chút lo lắng, cô vẫn không thể từ chối.

Thế nên, hai người cùng bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra ngoài khuôn viên phủ."

Chị đã nghĩ về món quà của tôi đêm qua chưa?" – Orm bỗng lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không che giấu sự mong đợi.Ling nhìn vào mắt Orm, trái tim cô lại một lần nữa đập mạnh.

"Tiểu thư, món quà ấy… thực sự quá quý giá.

Nhưng tôi không thể nhận." – Cô trả lời, giọng cô ngập ngừng, như thể đang đẩy xa một điều gì đó mà cô không thể giữ.Orm dừng lại, quay lại nhìn Ling, đôi mắt nàng đột ngột trở nên sâu sắc.

"Tôi tặng nó không phải để chị phải từ chối." – Nàng nói, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.Ling cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Orm.

Nhưng cô không thể không tự hỏi, liệu giữa nàng và mình có thể có một sự ràng buộc nào khác ngoài tình chủ tớ đơn thuần?"

Tôi… không biết phải làm thế nào." – Ling khẽ nói, lòng cô đầy những suy nghĩ rối bời.Orm mỉm cười, nhưng lần này nụ cười của nàng không còn nhẹ nhàng như mọi khi, mà có gì đó sâu sắc, như thể một lời hứa chưa thể thành lời."

Không sao đâu, Ling."
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 5


Phủ Sethratanapong vào buổi sáng vẫn tĩnh lặng như thường lệ.

Từng cánh cửa gỗ lim chạm trổ cầu kỳ hé mở đón gió sớm, mang theo hương hoa lài thoảng nhẹ từ vườn sau.

Mặt trời mới nhú, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ hắt lên chiếc giường nơi Orm Kornnaphat vẫn còn say giấc.“Tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi ạ.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng gõ cửa ba lần.Orm trở mình, lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.

Cô chưa quen với việc có người gọi mình dậy mỗi sáng – đặc biệt là một người hầu mới, lặng lẽ và kiệm lời như chị Ling Ling.Ling đứng trước cửa thêm vài phút, vẫn không nghe động tĩnh gì thêm.

Cô chần chừ rồi đẩy cửa nhẹ, thận trọng bước vào.

Căn phòng ngập ánh sáng ấm áp, phản chiếu lên mái tóc rối của Orm đang phủ nửa gối.

Trong khoảnh khắc, Ling bỗng khựng lại.

Ánh nắng làm nổi bật gương mặt tiểu thư– dù hơi cau mày trong giấc ngủ, nhưng vẫn rất xinh đẹp.“Tiểu thư,” Ling gọi lần nữa, khẽ cúi xuống đặt khăn ấm lên bàn.

“Tôi xin phép giúp cô rửa mặt.”

Orm khẽ mở mắt.

Ánh mắt mơ màng chuyển dần sang khó chịu, có phần... ngượng ngập.“Chị vào từ bao giờ vậy?”

Cô đưa tay che mặt, giọng vẫn còn ngái ngủ.“Vừa mới ạ,” Ling đáp, không nhìn thẳng vào cô chủ, chỉ lặng lẽ dâng khăn và chậu nước như một thói quen đã thuần thục.Orm ngồi dậy, nhìn Ling một lúc lâu.

Người phụ nữ ấy vẫn trầm lặng như ngày đầu tiên, dáng người thanh mảnh nhưng từng cử chỉ đều vững chãi.

Mỗi lần cô định bắt chuyện, Ling chỉ cúi đầu, trả lời đủ lễ, không bao giờ nói nhiều.“Chị làm việc này trước đây sao?”

Orm hỏi, tay vốc nước lên mặt.Ling thoáng khựng.

“Tôi chỉ mới làm việc này lần đầu.”

“Vậy trước đó... chị làm gì?”

Orm quay sang, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.“Tôi làm thuê quanh làng, chủ yếu là gánh nước, bốc hàng thuê ở chợ.”

Giọng Ling đều đều.

“Để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.”

Một nỗi chùng xuống không tên khiến Orm im lặng vài giây.

Những ngón tay cô khựng lại trên má, ánh mắt dần dịu xuống.

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, người từng cõng mình về trong đêm mưa hôm đó, mồ hôi ướt lưng áo mà không một lời than vãn.“Chị không thấy mệt sao?

Làm việc cả ngày thế còn phải chăm mẹ.”

Ling lắc đầu.

“Tôi quen rồi.”

Orm không nói thêm.

Cô nhận ra, càng cố tìm hiểu, Ling càng thu mình lại.

Dù không có vẻ gì là lạnh nhạt, nhưng cô ấy giữ một khoảng cách rất rõ ràng – vừa đủ để làm tròn bổn phận, và vừa đủ để không bị ai tổn thương.Buổi chiều, khi Orm đi dạo trong vườn, cô thấy Ling đang ngồi bên bụi hoa dâm bụt, đang cắt tỉa từng nhánh khô.

Tay cô thoăn thoắt, cử chỉ nhẹ nhàng, hệt như đang nâng niu thứ gì đó quý giá.Orm tiến lại, đứng từ xa nhìn một lúc mới lên tiếng: “Chị thích hoa dâm bụt à?”

Ling ngẩng đầu, bất ngờ vì tiểu thư gọi mình, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Tôi thấy nó dễ sống.

Dù đất có khô hay mưa có nhiều, nó vẫn nở đều mỗi sáng.”

Orm cười nhẹ, rồi không biết vì sao, lại buột miệng hỏi: “Còn chị?

Chị cũng dễ sống như vậy sao?”

Ling im lặng một lúc.

Cô không biết nên trả lời thế nào.

Trong khoảnh khắc, mắt họ chạm nhau – một đôi mắt đầy sức sống, và một đôi mắt ẩn chứa muôn trùng tâm sự.“Tôi chỉ cố gắng sống cho những người tôi yêu thương,” Ling đáp, khẽ cúi đầu.

“Không cần nhiều.”

Orm muốn hỏi thêm, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Cô không hiểu vì sao trong lòng lại thấy xao động.

Là thương cảm?

Hay là thứ gì đó sâu hơn mà cô chưa kịp gọi tên?Khi Ling cúi xuống tiếp tục công việc, Orm lặng lẽ quay đi.

Bước chân chậm hơn thường ngày.

Trong gió chiều, hương hoa dâm bụt thoảng qua, nhẹ như nỗi lòng chưa gọi thành tên.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 6


Từ khi Ling Ling chính thức trở thành người hầu riêng, mọi sinh hoạt thường nhật của Orm đều do một tay cô chăm sóc.

Từ việc chuẩn bị y phục, chải tóc, đến việc pha trà mỗi sáng – mọi thứ đều được thực hiện một cách chu đáo và yên lặng, như thể Ling chẳng cần lời khen nào để làm tốt hơn mỗi ngày.Orm vốn quen được nuông chiều.

Những người hầu trước đều cố lấy lòng nàng bằng những lời nịnh nọt, những cái cúi chào thái quá.

Nhưng Ling thì khác.

Lặng lẽ, điềm nhiên, như một cơn gió mát thoảng qua mà không để lại dấu vết nào.Ban đầu, Orm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng dần dần, nàng lại cảm thấy bực bội vì sự lạnh nhạt đó.“Chị Ling,” Orm gọi, giọng có chút hờn dỗi, khi Ling vừa mới dọn trà xong.

“Tại sao lúc nào chị cũng im lặng vậy?”

Ling hơi khựng lại, rồi từ tốn đáp: “Tôi sợ làm phiền tiểu thư.”

“Tôi đâu phải người khó chịu đến thế.”

Orm khoanh tay, cau mày nhìn thẳng Ling.

“Chị xem, trong nhà ai cũng trò chuyện vui vẻ với tôi, chỉ có chị... cứ lặng im như người ngoài.”

Ling cúi đầu, giọng vẫn đều đều: “Tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận, không dám vượt lễ.”

Những lời nói lễ phép ấy lại càng khiến Orm tức hơn.

Nàng đứng phắt dậy, váy lụa khẽ xô vào nhau xào xạc.“Tôi không cần một người chỉ biết gật đầu và lặng lẽ đi theo tôi!”

Nàng ném mạnh chiếc khăn lụa lên bàn.

“Chị cũng giống như những người khác thôi, chỉ coi tôi là tiểu thư, không phải... một người bình thường.”

Ling không nói gì.

Cô cúi người nhặt chiếc khăn, nhẹ nhàng vuốt phẳng rồi đặt lại lên bàn.

Hành động ấy, điềm đạm đến mức càng khiến Orm cảm thấy mình nhỏ bé và trẻ con.Không chịu nổi nữa, Orm quay lưng chạy vụt ra ngoài.

Nàng không biết mình muốn gì – chỉ biết trong lòng nghèn nghẹn, khó chịu như vừa bị ai đó quay lưng.Ling đứng yên trong phòng, ánh mắt thoáng qua một tia buồn không tên.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi bước ra ngoài, tay cầm theo một chiếc áo choàng mỏng.Sân phủ rộng lớn, Orm ngồi bên bậc thềm đá lạnh, ôm gối nhìn trời.

Chiếc váy mỏng dính lấy người, gió chiều lùa qua làm nàng rùng mình.Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng.Ling tiến đến, nhẹ nhàng choàng chiếc áo lên vai Orm.

Bàn tay ấy, dù thô ráp vì lao động, nhưng lại rất dịu dàng.Orm giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Ling – không trách móc, cũng không xa cách.“Tôi...”

Orm lắp bắp, gương mặt đỏ bừng.

“Tôi chỉ... chỉ muốn chị đừng đối xử với tôi như người lạ.”

Ling cúi đầu, giọng trầm xuống: “Tôi xin lỗi, tiểu thư.

Tôi không giỏi thể hiện.

Nhưng tôi chưa từng coi em là người lạ.”

Từng lời từng chữ rơi vào tim Orm, nhẹ nhàng mà day dứt.Một hồi lâu, nàng mới khe khẽ hỏi: “Vậy... chị có ghét tôi không?”

Ling ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự chân thành hiếm thấy.“Không.

Tôi chưa từng, và sẽ không bao giờ.”

Gió lại lướt qua, mang theo hương hoa dâm bụt từ vườn sau.

Orm bỗng muốn khóc mà chẳng hiểu vì sao.

Nàng vùi mặt vào chiếc áo choàng, giọng nghèn nghẹn.“Vậy... chị đừng lạnh lùng với tôi nữa.”

Ling khẽ gật đầu.

Cô ngồi xuống bên cạnh Orm, lặng lẽ như một tán cây chở che giữa ngày mưa.

Không lời hứa hẹn, không phô trương, chỉ có sự hiện diện âm thầm nhưng vững vàng.Đối với một Orm ương bướng nhưng nhạy cảm, điều đó còn đáng tin hơn bất kỳ lời thề non hẹn biển nào.Bầu trời Chiang Mai vào hoàng hôn ửng hồng rực rỡ.

Hai bóng người, một lớn một nhỏ, ngồi sát bên nhau – một khung cảnh bình yên đẹp như một bức tranh mà không ai hay rằng, từ giây phút này, trái tim họ đã bắt đầu dần dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 7


Từ sau buổi chiều hôm đó, mối quan hệ giữa Orm và Ling Ling dường như đã thay đổi chút ít.

Ling không còn giữ khoảng cách quá mức như trước, thỉnh thoảng khi Orm chủ động hỏi chuyện, chị sẽ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn nhưng ấm áp.

Dù vậy, phần lớn thời gian, Ling vẫn là Ling – trầm lặng, điềm tĩnh và lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng.Orm thì khác.

Từ hôm ấy, nàng để ý đến Ling nhiều hơn một cách vô thức.Ánh mắt của Ling khi chăm chút cho nàng – đôi tay vụng về cài lại khuy áo, hay cái cách chị nhíu mày mỗi khi nàng tỏ vẻ buồn bã – tất cả đều khiến trái tim Orm khẽ rung lên những nhịp đập khó hiểu.Một ngày nọ, trong phủ tổ chức tiệc nhỏ tiếp đón khách quý từ vùng Ayutthaya.

Người hầu, người làm trong phủ đều được huy động để chuẩn bị.

Cả Ling cũng không ngoại lệ.Orm đứng ở hành lang, tay cầm chén trà nguội lạnh, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng Ling Ling đang trò chuyện với mấy người làm khác dưới giàn hoa giấy.Chị ấy đang cười.

Một nụ cười rất nhẹ, hiếm hoi, như ánh nắng rón rén lọt qua đám mây dày.Nhưng người làm cho Orm bực bội không phải là nụ cười đó, mà là người đứng đối diện Ling – một chàng trai trẻ, phụ trách chăm sóc vườn hoa trong phủ.

Hắn ta nói điều gì đó khiến Ling khẽ cười, ánh mắt nhu hòa như gió xuân.Orm thấy máu trong người mình sôi lên một cách vô lý.( Có ghen miếng nào đâu à😃)Nàng siết chặt chén trà, gương mặt tối sầm.

Không hiểu sao nhìn cảnh đó, trong lòng lại như có lửa thiêu đốt.Không kìm được, Orm bước nhanh về phía họ.“Chị Ling!” nàng gọi, giọng vô thức cao lên.Ling quay đầu lại, thoáng ngạc nhiên.

“Tiểu thư?”

Chàng trai trẻ vội cúi đầu chào, nhưng Orm hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Ánh mắt nàng chỉ gắt gao nhìn Ling.“Tôi tìm chị nãy giờ,” Orm nói, môi mím chặt.

“Chị theo tôi.”

Không cho Ling kịp phản ứng, Orm nắm lấy tay áo cô kéo đi, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.Dẫn Ling đến khu vườn sau, nơi ít người qua lại, Orm mới buông tay ra, nhưng vẻ mặt vẫn hậm hực.Ling hơi thở hổn hển, nhìn Orm đầy khó hiểu.

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Orm bặm môi, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền.

Một lúc lâu nàng mới cất tiếng, giọng lạc đi:“Chị... chị cười với người khác như vậy... từ khi nào?”

Ling nhíu mày.

“Tôi... chỉ chào hỏi bình thường thôi.”

“Chào hỏi?”

Orm bật cười khô khốc.

“Chị chưa từng cười với tôi như vậy.”

Ling sững người.

Cô không ngờ nàng tiểu thư nhỏ bé ấy lại để ý đến những điều như thế.Orm quay mặt đi, giấu đi vành mắt đỏ hoe.

"Tôi tưởng... tôi cũng rất thân với chị."

Ling đứng yên một lúc lâu.

Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt chị nhuốm một tầng sáng mơ hồ.Cô nhìn Orm – cô tiểu thư nhỏ bé đang bướng bỉnh ngẩng mặt lên với đôi mắt vừa giận vừa buồn.Ling thở nhẹ, bàn tay vươn ra nhưng dừng lại giữa chừng, rồi chỉ khẽ siết lại thành nắm tay bên người.Ling nói, giọng đều đều như mặt hồ phẳng lặng.

“Tôi... chỉ đơn giản là không quen cười với ai.”

Orm cắn môi.

Nàng nghe thấy câu trả lời đó, lòng chùng xuống.Nhưng ngay lúc nàng định quay đi, bàn tay của Ling cuối cùng cũng khẽ chạm vào đầu nàng, rất nhẹ, như một cơn gió lướt qua.“Tôi sẽ tập... tập để cười với tiểu thư,” Ling nói nhỏ như tiếng thở dài.

“Nếu tiểu thư thích như vậy.”

Orm ngẩn ra, trái tim bị câu nói đó khuấy động từng nhịp.Nàng siết chặt góc áo, không dám ngẩng mặt nhìn chị Ling nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa sứ nồng nàn.

Orm cảm thấy trái tim mình như vỡ tung vì vui sướng.Nàng rụt rè dịch lại gần hơn, ngẩng mặt nhìn Ling, đôi mắt sáng như những vì sao đầu hạ.“Tôi... tôi không muốn chị cười với người khác nữa,” Orm lầm bầm, giọng lí nhí như trẻ con giành đồ chơi.

“Chị chỉ cần cười với tôi thôi.”

Ling nhìn nàng, một nụ cười rất nhẹ lướt qua khóe môi – dịu dàng như thể dành riêng cho Orm.“Tôi hứa,” Ling thì thầm.Orm mím môi, hạnh phúc trào dâng trong lòng như nước tràn qua đê.

---Buổi tối hôm ấy, trong phòng ngủ, Orm trằn trọc mãi không ngủ được.Nàng ngước nhìn trần nhà, trái tim vẫn đập loạn nhịp khi nhớ lại ban chiều.

Những cảm xúc lạ lẫm dâng trào trong lòng – cảm xúc mà Orm chưa từng có với ai khác.Nàng cắn môi, trong lòng vang lên một câu hỏi mơ hồ nhưng đầy mãnh liệt:“Phải chăng... tôi thích chị, LingLing?”
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 8


Từ đêm hôm đó, khi cái ý nghĩ mơ hồ “Tôi thích chị ” nảy ra trong đầu, Orm không còn là Orm vô tư của ngày trước nữa.Nàng bắt đầu nhạy cảm với mọi cử chỉ của Ling Ling, dõi theo từng ánh mắt, từng nụ cười dù nhỏ nhất của chị.

Chỉ cần Ling lơ đãng một chút, trò chuyện với người khác nhiều hơn nàng, Orm sẽ âm thầm cau mày, trong lòng bốc lên một cơn bực bội không tên.Cảm xúc ấy, Orm biết, không đơn thuần chỉ là yêu quý.

Mà là... ghen.Lần đầu tiên trong đời, Orm hiểu cảm giác đó là như thế nào – vừa ngọt ngào vừa đắng ngắt, vừa muốn ở bên vừa sợ bị bỏ rơi.---Sáng hôm ấy, phủ Sethratanapong lại nhộn nhịp.

Một nhóm khách từ vùng lân cận đến thương thảo làm ăn với lão gia.

Tiểu thư Orm được yêu cầu tiếp khách cùng gia đình.Nhưng suốt bữa tiệc, ánh mắt Orm chỉ chăm chăm tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.Ling Ling hôm nay mặc bộ đồ người hầu giản dị, đứng cách bàn tiệc một khoảng xa, lặng lẽ quan sát, luôn sẵn sàng phục vụ khi được gọi.Trong ánh mắt Orm, chỉ cần Ling xuất hiện, thế giới liền sáng lên.Nhưng...Orm siết chặt khăn tay khi thấy một vị khách trẻ tuổi – cậu ấm nhà thương nhân – tiến lại gần Ling, cười nói tự nhiên.Hắn ta lịch thiệp nhưng ánh mắt thì mang theo vẻ thích thú lộ liễu.Orm ngồi cách đó không xa, nhìn thấy rõ ràng từng cử chỉ, từng biểu cảm.

Ling cúi đầu đáp lời rất lễ phép, ánh mắt như cũ – bình thản, không dao động.Nhưng Orm đâu cần biết điều đó.Chỉ cần có người khác tiếp cận Ling, trái tim nàng đã nhoi nhói đau.Nàng đứng bật dậy, không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.Nàng bước thẳng tới chỗ Ling, giọng điệu vô cùng khó chịu:"Chị Ling, tôi khát nước."

Ling quay lại, thoáng bối rối vì sự xuất hiện đột ngột của Orm."

Vâng, tiểu thư.

Tôi sẽ—""Không cần ai khác," Orm ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào vị khách trẻ, khiến đối phương lúng túng tránh đi.

"Tôi muốn chị mang nước cho tôi."

Ling thoáng khựng lại, rồi vội cúi đầu.

"Vâng, tiểu thư."

Orm không đợi Ling trả lời thêm, đã quay gót, bước về phía hành lang.

Nàng không muốn ai khác thấy nét mặt mình lúc này – gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận lẫn tủi thân.Ling mau chóng bưng khay nước theo sau.Orm đứng tựa lưng vào cột hành lang, gió nhẹ thổi tung vài lọn tóc mai.

Khi Ling đến gần, nàng đưa tay giật lấy ly nước, không buồn giấu vẻ cáu kỉnh.Ling nhìn nàng, ánh mắt như muốn hỏi nhưng lại im lặng.Orm nhấp một ngụm nước lạnh, rồi bất ngờ ngẩng lên, giọng đầy ấm ức:"Chị...

Chị cần gì phải cười với người ta?"

Ling khựng lại, sững sờ nhìn Orm."

Tôi không cười," Ling khẽ đáp.

"Tôi chỉ... thực hiện bổn phận."

"Bổn phận?"

Orm bật cười, nhưng tiếng cười nghe còn thảm hơn cả tiếng khóc.

"Với tôi, chị cũng chỉ là đang thực hiện bổn phận thôi sao?"

Ling mở miệng, nhưng những lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng.Cô muốn giải thích, muốn nói rằng đối với tiểu thư Orm, mọi điều cô làm đều xuất phát từ lòng chân thành.

Nhưng...

Khoảng cách thân phận như bức tường vô hình ngăn cản cô bước tới.Orm nhìn thấy sự chần chừ ấy.

Nỗi đau trong lòng nàng càng lúc càng dâng lên, như sóng biển vỗ tràn bờ.Nàng quăng ly nước rỗng xuống khay, giọng run run:"Tôi ghét chị như vậy."

Ling giật mình.

Lần đầu tiên cô thấy tiểu thư Sethratanapong nhỏ bé lại yếu đuối đến vậy.Orm bặm môi, đôi mắt hoe đỏ:"Tôi ghét việc chị luôn lịch sự, xa cách.

Tôi ghét việc chị chỉ coi tôi là tiểu thư chủ nhân.

Tôi ghét việc... tôi không thể bước vào lòng chị."

Giọng nàng nghẹn ngào đến mức chính bản thân nàng cũng muốn khóc.Ling siết chặt góc khay, ngón tay trắng bệch vì lực.Một luồng cảm xúc mãnh liệt xé toạc những khuôn phép, lễ nghi mà cô luôn cố gắng duy trì.Không kịp nghĩ nhiều, Ling nhẹ nhàng đặt khay nước xuống thành lan can, rồi bước tới, chậm rãi nhưng kiên quyết.Orm giật mình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm và dịu dàng như hồ nước mùa thu.Ling vươn tay, lần đầu tiên chủ động chạm vào Orm mà không qua một lý do nào.Bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc rối bời của nàng, vuốt ve rất nhẹ.Giọng Ling thấp, trầm, đầy khắc khoải:"Tiểu thư không cần phải ghét tôi."

Orm run rẩy, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn lên.Ling cúi xuống, trán chạm nhẹ vào trán nàng, khoảng cách gần đến mức Orm nghe thấy nhịp tim của cả hai đập rộn ràng."

Tôi... cũng không muốn coi em là chủ nhân," Ling thì thầm, như lời thú nhận.Orm như chết lặng.Giây phút ấy, nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của Ling phả lên môi mình.

Nàng nhắm mắt lại theo bản năng, trái tim như muốn nổ tung.Nhưng chỉ dừng lại ở đó.Ling buông tay, lùi ra một chút, ánh mắt thoáng u buồn."

Xin lỗi," cô khẽ nói.

"Tôi không được phép."

Orm mở choàng mắt, trống rỗng nhìn Ling quay đi, nhặt lại khay nước, siết chặt lấy nó như thể muốn kiềm chế bản thân.Bóng dáng Ling lặng lẽ khuất sau hành lang dài, để lại Orm đứng chết lặng giữa chiều muộn.Trái tim nàng... càng thêm chắc chắn:"Tôi thích chị Ling.

Rất thích.

Rất rất thích."
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 9


Từ sau buổi chiều hôm ấy, Orm thay đổi.Không phải thay đổi trong mắt người ngoài – nàng vẫn là tiểu thư nhà Sethratanapong, ngọt ngào, lễ độ, thỉnh thoảng bướng bỉnh theo cách rất đáng yêu.

Chỉ có Ling mới nhận ra, sự thay đổi đó hướng thẳng vào mình.Tiểu thư Orm... bắt đầu cố ý "chiếm giữ" cô.---Sáng sớm, khi Ling còn đang quét lá ngoài sân, Orm đã ra đứng tựa cửa, đôi mắt mơ màng còn vương cơn ngái ngủ."

Chị Ling," nàng gọi, giọng lười biếng, "Tôi đói."

Ling bỏ chổi xuống, chạy tới.

"Cô chưa ăn sáng sao, tiểu thư?"

Orm lắc đầu, rồi bất chợt nghiêng người, ghé sát vào tai Ling thì thầm:"Nhưng tôi chỉ muốn ăn món chị làm."

Ling cứng người.Trong phủ, có biết bao đầu bếp, món ngon đầy bàn, thế mà tiểu thư lại đòi ăn đồ cô tự tay chuẩn bị.Ling không dám cãi, chỉ khẽ gật đầu, tim đập loạn trong lồng ngực.---Khi ra vườn, Ling theo thói quen cầm ô che cho tiểu thư.

Nhưng Orm vội giành lấy, nằng nặc đòi cầm ngược lại, che cho Ling."

Chị cũng phải tránh nắng," nàng bĩu môi.

"Không lẽ tôi để chị bị đen da à?"

Ling vừa cảm động vừa bối rối, chỉ biết im lặng đi bên nàng dưới tán ô chênh vênh.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức, chỉ cần quay đầu, má sẽ chạm má.---Không dừng ở đó, Orm còn thường xuyên tìm cớ kéo Ling đi theo mình.Dù là ra chợ cùng bà nội Kwong, hay vào thị trấn mua sách, nàng đều đích danh chỉ định:"Tôi chỉ cần chị Ling theo."

Ban đầu lão gia và phu nhân còn hơi thắc mắc, nhưng thấy Orm cứ nài nỉ, họ cũng xuôi lòng chiều theo.Dù sao, một người hầu hiền lành, ít nói như Ling, đúng là lựa chọn an toàn nhất để ở cạnh tiểu thư út.Không ai biết, mỗi lần Ling cầm lấy tay áo nàng, dìu nàng xuống xe ngựa, Orm đều phải cắn môi ghìm lại tiếng tim đập loạn trong lồng ngực.Chỉ một cái chạm khẽ, cũng khiến nàng lâng lâng suốt cả ngày.---Một chiều nọ, khi trời sắp đổ mưa, Orm nằng nặc đòi Ling đưa ra bờ sông ngắm mưa."

Chị có biết," nàng cười khúc khích, "ở đây, người ta bảo, ai cùng nhau ngắm trận mưa đầu mùa sẽ gắn bó cả đời đó."

Ling ngập ngừng, ánh mắt bối rối."

Tiểu thư...

đừng đùa như vậy," cô thì thầm."

Đùa?"

Orm nghiêng đầu, đôi mắt đen lay láy.

"Chị nghĩ em đùa à?"

Ling không dám trả lời.Trận mưa lất phất đổ xuống, gió sông thổi ào ạt, mùi bùn đất ngai ngái quện vào không khí.Dưới màn mưa mỏng, Orm chậm rãi đưa tay nắm lấy tay Ling.Một cái nắm tay nhỏ, mảnh khảnh, lạnh lạnh, nhưng siết rất chặt."

Chị đừng rời khỏi em," Orm nói, giọng gần như van nài.

"Đừng bao giờ."

Ling đứng sững.Giữa tiếng mưa rơi lộp bộp, trái tim cô như bị bóp nghẹt.Cô biết mình nên gỡ tay ra, nhắc nhở nàng rằng họ có thân phận khác biệt, rằng tình cảm như thế là sai.Nhưng đôi tay cô cứ đứng im.Không thể nhúc nhích.Và Ling nghe thấy chính mình trả lời, bằng một giọng khản đặc:"Ừ."

---Tối hôm đó, Ling nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.Câu nói của Orm cứ vang vọng trong đầu:"Chị đừng rời khỏi em."

Còn bàn tay cô – cái bàn tay đã bị Orm nắm lấy dưới mưa – vẫn còn cảm giác nóng bỏng như có lửa.Ling biết, lằn ranh chủ - tớ giữa họ...

đang dần mờ nhạt.Và cô– đang lún sâu vào một cảm xúc mà bản thân không dám đặt tên.---Trong khi đó, Orm ôm gối, cuộn mình trong chăn.Nàng cười ngốc nghếch một mình, gương mặt đỏ ửng vì hạnh phúc."

Chị đã hứa rồi..."

Orm thì thầm."

Chị sẽ không rời khỏi em."
 
Back
Top Bottom