Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất

Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 30: Chương 30



Chương 30

Chưa kịp nói gì thêm, điện thoại đã bị ngắt.

“Anh Lục chúng tôi đã dò được vị trí, sẽ lập tức bắt ngay”

Lục Tử Sâm gật đầu anh muốn được đi cùng, nhưng bọn họ nói cần anh ở lại để nhận cuộc gọi tiếp theo, không còn cách nào khác anh đành ngồi lại ghế.

Ông bà Lục cũng ngồi cạnh nhau, Chu Phượng Vũ ngồi bên bà Bạch Mẫn Hoa không ngừng giả vờ lo lắng, cảnh sát tiến đến hỏi Lục Tử Sâm một số câu.

“Tôi vừa nghe lại nội dung, bọn hắn nói yêu cần em gái anh xin lỗi sự việc năm đó, đó là việc gì?”

Chu Phượng Vũ nghe xong thì hoảng sợ, cô ta toát mồ hôi, sao tự nhiên mấy tên điên này làm gì vậy, đã dặn là gọi xong lấy tiền chuộc rồi vứt cô ta lên thuyền được chỉ định là được mà.

Lục Tử Sâm vò mái tóc, anh liếc nhìn ba, ông khẽ gật đầu ngầm đồng ý cho anh nói, anh bắt đầu kể với cảnh sát.

“Năm xưa em gái tôi có gây ra một vụ bạo hành, nạn nhân sau đó được chuyển trường. Để giữ danh tiếng cho em ấy, tôi ra mặt nhận thay là người đã gây tai nạn làm cô gái đó tổn thương, chúng tôi đã che dấu đi sự thật năm đó, nhưng nhà nạn nhân họ cũng đã đồng ý với hành động của chúng tôi”

Các vị cảnh sát nghe thế họ nhíu mày lại, họ không đồng tình với cách xử lý đó, nhưng tình hình hiện tại không phải lúc đề nhắc đến, người cần được cứu trước mắt quan trọng hơn.

“Chúng tôi sẽ điều tra từ nhà nạn nhân này, chắc chắn có liên quan tới cô gái đó”

Nói xong họ tản đi điều tra thêm, Lục Tử Sâm ôm lấy đầu, tất cả những thứ này là do anh, anh đã khiến Vũ Đình rơi vào tình cảnh này.

Chu Phượng Vũ mặt trắng bệch, cô ta đứng dậy đi lên cầu thang về phòng, bà Bạch Mẫn Hoa nhận ra cô ta tâm trạng không tốt, bà không cản lại mà để cô ta đi.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Về đến phòng cô ta đóng chặt cửa lại, chú Ngô ở xa để ý đến biểu hiện lạ của Chu Phượng Vũ, ông nhanh chóng tiến lại sát phía cửa phòng cô ta áp tai vào nghe ngóng.

Chu Phượng Vũ mở máy điên cuồng gọi đến cho số Bùi Vĩ Trí, anh ta không bắt máy, cô ta gọi cho Vương Lâm cũng không có ai nhận, cô ta tiếp tục gọi cho Tống Từ Sơn hồi hộp chờ đợi, cuối cùng Tống Từ Sơn bắt máy cô ta như hét lên vào điện thoại.

“Các anh làm cái quái gì vậy hả, kế hoạch sao lại thay đổi chứ, giờ không cần tiền chuộc nữa, mau đem cô ta lên thuyền của bọn buôn người đi, tiền tôi sẽ trả các anh sau”

Bên kia, Tống Từ Sơn không trả lời ngay, cậu ta vẫn đang lái xe đem theo Vũ Đình phía sau đến một địa điểm khác, nghe thấy giọng của Chu Phượng Vũ cậu ta nén lại cơn hận muốn đập nát điện thoại.

“Tại sao tao phải nghe mày nhỉ, có vẻ thằng anh trai mày không tính làm theo lời yêu cầu của tao”

“Anh phát điên cái gì đấy, yêu cầu gì”

“à vậy ra lúc anh ta nói chuyện với tao, mày không biết gì cả hả?”

“Biết gì chứ, tôi chỉ nghe được các anh đòi thêm gì đó, khôn hồn thì đem cô ta đi không thì tôi sẽ báo địa điểm, các anh sẽ bị tóm hết đó”

“Mấy tên kia đã bị bắt rồi, giờ chỉ còn mình tao, mày không thắc mắc tao cần gì hả?”

Chu Phượng Vũ giật mình, hai tên kia bị bắt rồi sao, vậy tên Tống Từ Sơn này cần gì. Đột nhiên cô ta bừng tỉnh lại, vừa rồi chẳng phải Lục Tử Sâm kể cho bên phía cảnh sát, về vụ bạo hành năm xưa của cô ta hay sao. Còn nữa còn tên này còn đòi điều kiện gì đó sau 1h nữa, hắn là ai vậy.

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Tao là Tống Từ Sơn anh trai ruột của Tống Chân Chân, người năm xưa bị mày bạo hành đấy con khốn”

Cô ta khụy chân xuống, vậy hắn ta muốn gì đây, cô ta sợ hãi tay run lẩy bẩy làm rơi cả chiếc điện thoại, tiếng nói vẫn vọng ra khỏi máy.

“Bảo với anh trai mày, nếu không làm theo lời tao, thì anh ta sẽ mất cả hai người con gái anh ta yêu quý”

Vội chộp điện thoại lên, cô ta nói như kẻ điên vào máy.

“Mày muốn thì cứ g.i.ế.c con ả đó, tao cũng không quan tâm, nhưng mày nghe đây họ sẽ bảo vệ tao vì cha tao đã cứu con trai họ, họ nợ tao”

Câu cuối cô ta hét lên vào điện thoại, Tống Từ Sơn dập máy tay nắm chặt vô lăng, là cô ta thách thức, cậu sẽ cho cô ta biết được thứ cô ta sắp đón nhận là gì.

Chu Phượng Vũ hét xong, cô ta thở hổn hển, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô ta ngẩng mặt lên nhìn thì ngơ ngác.

Ông bà Lục, cảnh sát, người làm, chú Ngô và Lục Tử Sâm tất cả đang nhìn cô ta, họ đã nghe được tất cả.

Lục Tử Sâm không thể tin nổi, anh đã giám sát rất kỹ, thậm chí cho người theo chân cô em gái này, vậy mà vẫn không thể nắm cô ấy trong bàn tay được. Điều kinh khủng hơn cả, cô ta lại là người bày mưu bắt cóc Vũ Đình.

Anh kéo cô ta từ dưới đất lên, nắm chặt lấy hai vai của cô ta, anh vừa lắc vừa gầm lên nói.

“Là em sao, tại sao vậy hả, tại sao chứ, anh làm chưa đủ hay sao, em nói đi”

“Lục Tử Sâm từ từ đã con, mẹ xin con, hãy bình tĩnh lại”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 31: Chương 31



Chương 31

Bà Bạch Mẫn Hoa lên kéo tay con trai lại, ông Lục Minh Thành cũng ghì tay anh trầm giọng nói.

“Con khoan đã, giờ chưa phải lúc tranh cãi, chúng ta cần cứu tiểu Đình trước”

Nghe ba mẹ nói, anh từ từ thả tay ra, buông thõng hai tay xuống, anh vùng ra khỏi phòng, chạy xuống lầu cầm điện thoại lên.

Trong phòng Chu Phượng Vũ khóc như mưa, cô ta cứ ôm đầu khóc lớn, nhất quyết không chịu đứng dậy mặc mọi người khuyên can.

Lục Tử Sâm trở lại phòng của cô ta, ánh mắt anh sắc lạnh, xung quanh chưa ai hiểu hành động của anh, anh lôi Chu Phượng Vũ đang ở dưới đất đứng dậy, mặc kệ cô khóc lóc xin tha.

Cảnh sát vội cản anh lại, anh đẩy tất cả ra lôi cô sang phòng khác, anh chốt cửa lại, bên ngoài mọi người vẫn đập cửa khuyên bảo anh, Chu Phượng Vũ sợ hãi tột độ, đầu tóc rũ rượi mặt toàn nước mắt.

Lục Tử Sâm chỉ tay vào chiếc điện thoại đã chuẩn bị bật sẵn video, anh yêu cầu cô.

“Em đứng trước máy này, kể hết lại sự việc năm đó, xin lỗi đến cô gái bị em hại cho anh”

“Đừng mà anh, anh ơi em sai rồi, anh tha cho em đi mà”

“Đừng cầu xin nữa, anh không thể tin em được, em giờ hãy xin lỗi họ, họ sẽ tha thứ và bỏ qua cho chúng ta”

“Không, nếu em làm vậy, tất cả bọn họ sẽ biết, sau này sao em sống nổi chứ anh”

“Em không cần lo, anh sẽ sắp xếp cho em”

Cô ta khóc không thở nổi, cúi lạy xin anh đừng ép nữa, nếu đoạn băng này bị phát tán thì cô ta sẽ không thể nhìn nổi mặt ai.

Bên ngoài, cảnh sát đã sử dụng phá cửa thành công, cánh cửa bật mở, ông Lục Minh Thành lao vào trước, giữ lấy con trai đang ép Chu Phượng Vũ nói trước máy quay.

“Con hãy khoan, cảnh sát vừa có tin mới, hay xuống trước đã”

Anh nghe ba nói, bỏ Chu Phượng Vũ vội xuống tầng, mọi người đỡ cô ta lên, bà Bạch Mẫn Hoa bảo người đưa cô ta sang phòng vợ chồng bà, dặn mọi người đảm bảo an toàn cho cô ta.

Chu Phượng Vũ thân mình tàn tạ, cô ta được dìu đi, miệng vẫn khóc xin tha cho bản thân, ông bà nhìn cảnh đó mà chỉ biết nhắm chặt mắt lại, để họ đưa đi.

Cảnh sát thấy anh xuất hiện, họ thông báo với anh mọi thứ.

“Chúng tôi đã dò tìm được địa điểm, chỉ là có hai tên bị trói ở đó, còn con tin và một kẻ nữa đã rời đi giờ anh hãy đi cùng chúng tôi đến chỗ hai tên đó, biết đâu có thêm thông tin gì”

“Được, chúng ta đi thôi”

Anh theo cảnh sát lên xe, một vài cảnh sát vẫn ở lại biệt thự số còn lại đều rời đi, trời đột nhiên đổ mưa dữ dội, nước từng đợt tát xuống xe, anh lo lắng nhìn ra ngoài, bên cạnh có vị cảnh sát bắt đầu lên tiếng về thông tin đã thu thập được.

“Chúng tôi thu thập được, kẻ đã bắt con tin trong số 3 kẻ, có anh trai của nạn nhân năm đó bị bạo hành tên Tống Từ Sơn, ngoài ra anh ta còn là thực tập sinh của công ty anh, qua lời khai của người đồng bọn Vương Lâm vừa mới tỉnh lại. Mới đầu, Tống Từ Sơn nhắm đến là anh, nhưng khi biết được sự thật thì anh ta đổi ý”

“Ngoài ra tên Bùi Vĩ Trí, cho biết muốn nói chuyện trực tiếp với anh, anh ta nói có cách cứu được con tin”

“Vậy tôi sẽ gặp hắn”

Đoàn xe lao vào cơn giông tố, lòng Lục Tử Sâm nóng như lửa, anh lúc này vô cùng hối hận về quyết định năm đó, những người vô tội phải chịu đựng cùng có quá nhiều người.

Đã đến nơi tạm giam hai kẻ bắt cóc, bước chân anh dồn dập tới gian phòng của Bùi Vĩ Trí, đẩy cánh cửa ra Bùi Vĩ Trí đang bị còng tay ở trong phòng, tiến đến anh ngồi xuống ghế đối diện hắn.

Bùi Vĩ Trí ngồi thẳng lưng dậy, gương mặt điển trai của hắn ta bị sưng lên, vết thương bên mắt trái do bị Tống Từ Sơn đ.ấ.m trước đó khá nặng, ngoài ra trên người hắn ta còn một vài vết thương nhỏ khác, hắn giơ đôi tay bị còng lên vẫy chào anh.

“Xin chào giám đốc Lục, anh cuối cùng cũng đến”

“Đừng dài dòng, anh biết được gì hãy nói đi, tôi sẽ giúp anh thoát tội nếu anh cứu được cô ấy”

“Nói chuyện với anh đúng là thích thật, rất nhanh gọn, tôi cũng không làm mất thời gian của anh Lục nữa”

Hắn rất hài lòng, thoải mái hắn nói tiếp.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Chuyện bắt cóc này, hẳn anh biết ai là kẻ cầm đầu rồi, em gái anh đã chuyển cho chúng tôi một khoản tiền lớn, cô ta muốn đem Vũ Đình bán cho một bọn buôn người có tiếng. Bọn chúng chuyên bán các cô gái về các nhà thổ, hoặc bán cho các người đàn ông ở vùng quê xa xôi không có vợ, chúng đi bằng đường thủy nên khá kín đáo không dấu tích gì”

Lục Tử Sâm nghe đến đây, tay anh nắm chặt lại, hắn nhìn phản ứng của anh, chậm lại một nhịp hắn cất lời lên kể tiếp.

“Em gái của anh đã tìm được đường dây này và liên hệ bán Vũ Đình đi, tôi có thể cho anh địa chỉ nơi bọn chúng giao dịch”

Lục Tử Sâm thẳng lưng nhìn hắn, anh không đáp lại lời hắn, hắn ngạc nhiên hỏi anh.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 32: Chương 32



CHƯƠNG 32

“Anh không định cứu cô ta sao?”

“Cảm ơn anh cho tôi biết về ý định của Chu Phượng Vũ, chỉ là anh không biết Tống Từ Sơn đã thay đổi kế hoạch, hiện tại địa điểm đã được đổi rồi, lời anh nói với tôi vô dụng”

Thấy anh định rời đi, hắn đột ngột lên tiếng giận dữ.

“Nếu anh không giúp tôi, thì ít phút nữa anh sẽ phải hối hận!”

Lục Tử Sâm không nghe thêm, đi thẳng ra ngoài tiếng Bùi Vĩ Trí vẫn vang vọng ra, đã được 50 phút kể từ yêu cầu của Tống Từ Sơn được đưa ra, vẫn chưa nhận thêm cuộc gọi nào cả.

Anh cứ nghĩ Bùi Vĩ Trí có thêm thông tin gì, thì ra cũng chỉ là mấy lời này, anh đã biết cả rồi, đem theo tâm trạng tồi tệ Lục Tử Sâm ngồi gục xuống ghế.

Các cảnh sát bên cạnh nhìn đồng hồ, còn một chút nữa thôi hắn sẽ lại gọi đến máy của anh hoặc máy bàn tại căn biệt thự, ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.

Thời gian lúc này điểm đúng giờ yêu cầu, anh hồi hộp chờ đợi, đã qua 3 phút không một cuộc gọi, anh cảnh sát bên cạnh đang lướt trên trang mạng xã hội của Tống Từ Sơn, có khá đông lượt theo dõi trên trang của cậu ta.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Đột nhiên anh cảnh sát trẻ tuổi thấy có bài đăng mới, một đoạn clip và vô số giấy tờ, nhìn kĩ nhân vật trong đó anh vội hô lên.

“Hắn đã có hành động mới, mọi người mau xem, trang cá nhân của hắn ta này”

Lục Tử Sâm bật dậy nhào đến xem, trong bài đăng có đoạn clip nóng ghi lại cảnh ân ái của Chu Phượng Vũ lần lượt cùng Vương Lâm và Bùi Vĩ Trí, ngoài ra còn có giấy tờ phá thai chui được chụp lại, trên đó là tên của Chu Phượng Vũ.

Bên trên cùng là hình ảnh của cô gái Tống Chân Chân, cùng các hình ảnh năm đó cô ấy bị bạo hành, toàn bộ nội dung bài đăng đều là bóc trần sự thật năm đó.

“Tôi là anh trai của cô gái này, em gái bé bỏng của tôi đã tự tử vào 1 năm trước, con bé đã phải chịu đựng một thời gian dài đau khổ, kẻ gây ra không ai khác là con gái nuôi của tập đoàn Lục thị, cô ta tên Chu Phượng Vũ.

Chu Phượng Vũ có ba ruột là người hiến tim cho Lục Tử Sâm, hay còn được biết là Lục tổng, cô ta có tình yêu méo mó với Lục Tử Sâm, chỉ vì em gái bé bỏng của tôi thân với anh ta một chút, mà đã bị cô ta hành hạ cho tới chấn thương tâm lý, từ bé chúng tôi phải sống nương tựa vào nhau ở nhà cậu mợ, họ không yêu quý gì chúng tôi cả.

Nhà họ Lục vì bao che cho cô ta, họ sẵn sàng nói dối rằng em gái tôi bị tai nạn, để con trai mình ra chịu tội thay nhằm che giấu cho người con gái nuôi đó, cậu mợ tôi là kẻ tham tiền họ nhận tiền thì đồng ý ngay, mặc cho anh em tôi lên tiếng, chúng tôi chỉ mong đưa kẻ thủ ác ra pháp luật.

Năm đó tôi ngây ngô, chưa biết sự thật vẫn cứ nghĩ rằng do Lục Tử Sâm gây ra cho em mình, tôi đã hận nhầm người, sau này mới biết do Chu Phượng Vũ gây ra, giờ này tôi sẽ khiến cô ta phải chịu đau đớn như em gái tôi đã từng chịu đựng.

Dưới đây toàn bộ là đời sống trụy lạc của cô ta, cô ta điên đến mức tự bỏ thuốc bản thân mình để được lên giường cùng anh trai, thậm chí vẫn còn lên giường với tên này vài lần nữa, do hắn có vài nét giống anh trai mình, mặc cho hắn là kẻ đã h.i.ế.p dâm cô ta.

Lúc lên giường với tên này, cô ta còn không quên thể hiện tình yêu với anh trai, kể chiến tích hành hạ người khác một cách hãnh diện, không một chút ăn năn.

Sau này cô ta có thai và phải phá thai, sau lần đó cô ta mới dừng ngủ với hắn ta, theo như cô ta nói thì là muốn giữ thân vì anh trai mình, đúng là nực cười.

Nhà họ Lục thấy bệnh tình cô ta trở nặng, liền đem cô ta ra nước ngoài chữa trị đồng thời cho đi học, mong muốn ra nước ngoài xa con trai họ, thì bệnh tình cô ta sẽ đỡ đi, có lẽ họ không ngờ rằng cô ta chỉ có điên thêm.

Sau khi về nước, cô ta ngay lập tức ngủ cùng với đồng nghiệp, hòng dụ dỗ anh ta hỗ trợ, để bắt cóc hãm hại vợ chưa cưới của anh trai, điên đến như vậy mà họ vẫn bao che cho cô ta.

Tôi đã cho đăng toàn bộ chứng cứ, cùng những clip nóng đồi trụy với những kẻ cô ta đã ngủ cùng, mục đích chính của tôi là vạch mặt con khốn đó, còn lại là để cho cô ta thấu hiểu nỗi đau của người bị bắt nạt, bạo hành.

Mọi người hãy chia sẻ giúp tôi, tôi tin công lý sẽ được thực thi”

Lượt bình luận và chia sẻ ngày càng tăng, Lục Tử Sâm vội nhờ cảnh sát giúp đỡ gỡ xuống, họ cũng cố hết sức yêu cầu gửi cục an ninh mạng khóa tài khoản này.

Nhưng là chưa đủ, toàn bộ thông tin đã bị lan truyền một cách nhanh chóng, mọi người bên dưới chia sẻ bài đăng còn chửi rủa Chu Phượng Vũ không ngớt, sự việc vượt tầm kiểm soát.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 33: Chương 33



Chương 33

Lục Tử Sâm nhanh chóng gọi về biệt thự cho ba mình, ông Lục Minh Thành bắt máy, anh lập tức nói.

“Ba, ba đừng để Chu Phượng Vũ cầm vào điện thoại hoặc máy tính gì vào lúc này, trông giữ con bé kỹ càng cho con”

“Sao vậy con, có chuyện gì hả?”

“Con sẽ nói chuyện sau, ba nhớ kỹ lời con dặn”

“Được rồi ba đã rõ, con có thông tin mới hãy báo lại ba mẹ nhé”

“Vâng ba”

Anh cúp máy, vừa đặt điện thoại xuống, một cuộc gọi nữa đến, lần này là Tống Từ Sơn, anh hít một hơi ra hiệu cho mọi người hắn gọi, đội cảnh sát nhanh vào nhiệm vụ, thấy họ đã sẵn sàng anh mở máy áp vào tai.

“Alo tôi đây”

“Anh không giữ lời gì cả, tôi đã bảo rồi nếu cô ta lên tiếng công khai xin lỗi tôi sẽ còn suy nghĩ, nhưng chính vì sự bao che của anh mà đã hại cô ta, giờ tất cả thông tin đã được công bố, anh hết cơ hội cứu cả hai rồi”

Lục Tử Sâm hét lên vào máy, điều anh lo sợ nhất bây giờ là an nguy của Vũ Đình.

“KHOAN ĐÃ, tôi sẽ công khai xin lỗi, nhưng hãy cho tôi thời gian”

“Muộn rồi, mọi người trên mạng cũng đã biết hết thông tin rồi, à mấy đoạn clip này là do tên Bùi Vĩ Trí trao đổi với tôi, hắn ta nói nếu hắn ta không được thả, tôi cứ tung thoải mái, tôi đoán anh đã không thương lượng với gã hả? Cũng là một điều vui với tôi, cuối cùng thì cả thiên hạ đã được ngắm nhìn cơ thể của con khốn đó, tôi hả dạ lắm”

Anh nhắm chặt mắt vào, bên đội cảnh sát đã nhận được tín hiệu nơi Tống Từ Sơn đứng, họ ra hiệu cho anh biết, anh gật đầu nói vào trong điện thoại.

“Cậu nói đi, cậu còn cần điều gì khác không?”

Trầm ngâm một lát, Tống Từ Sơn lên tiếng.

“Thế vẫn trao đổi con tin đi, tôi muốn Chu Phượng Vũ đến đổi với con tin”

“Được, hãy cho tôi địa chỉ”

Tống Từ Sơn cúp máy, ghi nhớ lại dãy số, cậu ta tháo sim vứt đi, lắp sim mới vào, nhìn Vũ Đình phía sau vẫn đang bất tỉnh, cậu ta nổ máy rời đi tiếp.

Vũ Đình chưa ngất hẳn, cô vẫn còn một chút sức lực, cô nhớ cái đồng hồ định vị đã rơi trên xe, lần mò sau xe một hồi, cô sờ được nó dưới góc xe, cẩn thận đẩy lên xem xét.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chiếc đồng hồ đã bị vỡ nát và tắt hẳn, chắc do va đập lúc cô vùng vẫy, cô nhấn nút khởi động lại cầu nguyện nó hiện lên, may mắn đã mỉm cười với cô, nó sáng trở lại, cô nhanh tay giấu lại trong góc, nằm xuống chờ đợi.

Chiếc xe rời đi đến một bến cảng, tiếng xung quanh khá ồn ào, Vũ Đình dần dần thanh tỉnh lại, cô đưa mắt quan sát cảnh vật, mặt đất đang chao đảo, có vẻ là cô đang ở trên một chiếc thuyền.

“Tỉnh rồi sao, cô có khát không?”

Là Tống Từ Sơn cậu ta đưa cô đi đâu vậy, cô chớp mắt với cậu ta ra hiệu, một chai nước cắm ống hút đưa tới miệng cô, cậu ta dùng tay kéo chiếc khăn bịt miệng cô xuống.

Cơn đau hàm do bị khăn bịt làm cô khó khăn mở miệng, uống xong cậu ta không bịt miệng cô lại nữa, cậu ta ngồi đối diện cô bên cạnh có chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một khẩu s.ú.n.g nhỏ và một chiếc kéo cắt cành cây.

Cô lặng yên nhìn cậu ta, mặc dù cô lúc tỉnh lúc mê ,nhưng qua các cuộc nói chuyện trước đó của cậu ta với Bùi Vĩ Trí, cùng với những cuộc gọi đàm phán với các bên, Vũ Đình đã tóm gọn được tình hình hiện tại.

Vũ Đình cảm thấy đáng thương cho chàng trai trước mặt, cậu ta mang lòng thù hận với Chu Phượng Vũ, chỉ mau chóng muốn báo thù cho em gái của mình.

“Cô chắc cũng biết rồi nhỉ, xin lỗi vì đã phải lôi cô vào, nhưng mà cô biết đấy tôi từ đầu tới giờ, chỉ muốn đòi công đạo cho em gái tôi thôi”

“Tôi biết không thể nào thay đổi suy nghĩ của cậu, vì chính tôi chưa rơi vào trường hợp như cậu, tôi chỉ có một câu hỏi, nếu như em gái cậu còn sống, cô ấy thấy cậu như vậy có đau lòng không?”

Tống Từ Sơn rất ngạc nhiên, Vũ Đình không khóc nháo hay cầu xin, cô chỉ bình thản, cậu ta chần chừ một lúc mới cất tiếng.

“Em ấy chắc chắc sẽ đau lòng, cũng sẽ trách mắng tôi ngu ngốc, nhưng tôi vẫn phải làm, tôi đã không thể quay đầu nữa rồi”

Vũ Đình vẫn lặng yên lắng nghe, cô không chen vào lời cậu ta nói, Tống Từ Sơn cảm nhận được cô muốn nghe, dù sao việc tiếp theo đây sẽ khiến cô ấy đau đớn, nên cậu ta muốn giãi bày một chút cho cô nghe.

“Tôi từ lúc em gái tử tự, đã xác định mục tiêu là Lục Tử Sâm, vô tình tôi biết được cô có quan hệ tình cảm với anh ta, tôi đã có ý định dùng cô để dụ anh ta”.

“Chắc hẳn cô cũng tự hỏi tại sao, tôi lại không chọn Chu Phượng Vũ mà lại là cô, tính ra cô ta là em gái nuôi của anh ta rõ ràng thân cận hơn cô, mới đầu tôi cũng định bắt cô ta đó, ai ngờ cô ta lại giúp tôi một tay”

“Chu Phượng Vũ rất hận cô, cô ta đã tìm tới Bùi Vĩ Trí để hãm hại cô nhưng chỉ là thiếu nhân lực một chút, tôi nghe Vương Lâm rủ đã lập tức tham gia, đúng là cơ hội vàng mà trời cho”.

“Lục Tử Sâm vừa rồi lại chơi không đúng luật tôi đưa lắm, vị trí vừa rồi tôi đã bị lộ, anh ta đã đem cảnh sát tới vây bắt, tôi cần răn đe anh ta một chút, lần này khiến cô phải chịu khổ rồi”

Vừa dứt lời, cậu ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, cô ngơ ngác không hiểu cậu ta tính làm gì, cô phát hiện ra chiếc kéo cắt cành trên bàn không còn, cậu ta đang cầm nó trên tay, đồng thời cậu ta che miệng cô lại.

“Cô hãy gắng chịu đau, đừng giãy giụa, tôi sẽ làm nhanh thôi”

Vũ Đình lắc đầu điên cuồng, miệng cô chỉ vang lên vài tiếng ú ớ, cậu ta kéo tay cô lên cao, đẩy cả người cô úp mặt trên bàn, cô cảm nhận được chiếc kéo lạnh lẽo đặt ở ngón tay áp út của mình.

“Rắc”

Cơn đau đớn thấu tim gan ập đến, m.á.u trên tay Vũ Đình b.ắ.n phụt ra, cô gào lên không âm thanh, nước mắt tuôn trào, một ngón tay của cô bị cậu ta dùng kéo cắt đứt lìa.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 34: Chương 34



Chương 34

Tống Từ Sơn dùng băng gạc và cồn giúp cô băng bó lại, Vũ Đình vì quá đau đớn cộng thêm việc cô đã căng thẳng cả ngày, cô ngất lịm đi lần nữa.

Cậu ta đặt cô nằm xuống chiếc giường bên cạnh, m.á.u chảy ướt cả áo cậu ta, đây là lần đầu tiên cậu ta làm bị thương một người khác nặng như thế này.

“Tôi thật lòng xin lỗi”

Tống Từ Sơn lầm bầm trong miệng, cầm ngón tay vừa bị cậu kẹp đứt lên, đưa điện thoại ra chụp một tấm gửi đến số điện thoại của Lục Tử Sâm, chỉ cần Chu Phượng Vũ c.h.ế.t cậu ta sẽ dừng tay.

Cảnh sát lại truy đuổi bất thành, cậu ta đã bỏ đi trước đó, hiện tại không rõ Tống Từ Sơn đã đi đâu, Lục Tử Sâm đã kiệt quệ tinh thần, nhưng anh không cho phép bản thân gục ngã lúc này, Vũ Đình cô ấy đang cần anh hơn bao giờ hết.

Tiếng tin nhắn MMS được gửi đến điện thoại, Lục Tử Sâm cau mày nhìn số lạ này, dòng tin nhắn hiện lên kèm hình ảnh, anh bấm vào xem đó là gì, hình ảnh trên có một ngón tay áp út kèm chiếc nhẫn, m.á.u đỏ tươi thấm xung quanh.

Đôi tay anh run rẩy bấm vào phóng to ảnh lên, có biến thành tro anh cũng nhận ra, đây là ngón tay của Vũ Đình, chiếc nhẫn kia là chiếc nhẫn anh lén đeo cho cô vào sáng hôm nay.

Đây chính là lời cảnh báo, như bị rút mất linh hồn, tim anh vỡ vụn, nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho số đó, bên kia Tống Từ Sơn đáp lại anh bằng một địa chỉ, yêu cầu anh đem Chu Phượng Vũ đến cùng.

Suy nghĩ một lúc, Lục Tử Sâm đã âm thầm ra quyết định, tay anh nắm chặt điện thoại, đứng dậy anh tiến đến chỗ cảnh sát, đưa cho họ toàn bộ thông tin vừa nhận.

Nhận thấy tình hình đã xấu, cảnh sát nhanh chóng huy động thêm lực lượng, Lục Tử Sâm sau khi nghe cảnh sát dặn dò cũng gật đầu đồng ý, họ dần di chuyển đi đến điểm đã được cho.

Anh lên xe quay lại biệt thự, mưa vẫn trút xuống như thác đổ, ngày hôm nay biển sẽ rất động đây, anh nhanh chóng tiến vào nhà, cả người đã ướt không ít.

Ông bà Lục thấy con trai cũng đứng dậy hỏi han, hiện tại đã gần 11h đêm, mọi thứ vẫn mịt mờ như màn đêm vậy, anh nhìn ba mẹ vì lo lắng mà nhợt nhạt hẳn đi, anh cất giọng trấn an ba mẹ.

“Ba mẹ yên tâm sẽ không sao đâu, tiểu Vũ sao rồi ạ?”

“Con bé đang trong phòng, vẫn chưa biết gì cả, ba mẹ giấu rất kỹ, con yên tâm”

“Con cần em ý đi cùng con một chuyến, không sao chỉ là khiến tên bắt cóc tưởng là trao đổi con tin thôi, có cảnh sát theo nữa”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Hai người nhìn có cảnh sát theo anh, họ mới thở phào, anh ôm ba mẹ vỗ họ an ủi, đích thân anh lên phòng Chu Phượng Vũ, khẽ đẩy cửa vào, cô ta vẫn chưa ngủ, ngồi thơ thẩn nhìn màn mưa.

Nghe tiếng cửa mở, cô ta quay lại nhận ra là Lục Tử Sâm, cô ta chạy tới ôm chầm lấy anh, tay ghì không buông, miệng liên tục nói xin lỗi.

“Em xin lỗi, anh ơi em sai rồi, anh tha thứ cho em đi mà, nể tình ba em hãy tha thứ cho em, hức hức”

Lục Tử Sâm cũng ôm lại cô ta, anh vỗ nhẹ lưng cô ta rồi cất tiếng nói.

“Anh có tha thứ cho em hay không, hiện tại không quan trọng, em cần sự tha thứ từ người khác hơn là từ anh”

Cô ta buông tay anh ra, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, Lục Tử Sâm nắm lấy vai cô ta đẩy ra, giọng anh cất lên nghiêm túc.

“Bây giờ hãy đi với anh, em hãy thành tâm xin lỗi cậu ta, chỉ có vậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em làm được chứ”

Chu Phượng Vũ mím môi gật đầu, anh thở phào một hơi, nắm tay cô ta dắt xuống lầu, cảnh sát cũng theo sau, ba mẹ anh vẫn đứng đó nhìn đoàn người rời đi, anh quay lại nhìn ba mẹ, kéo tay Chu Phượng Vũ lên xe.

Trên xe có hai cảnh sát ngồi lên, nhưng sau một lúc thảo luận, anh đưa ra ý kiến tách xe, do bên bắt cóc yêu cầu không được nhìn thấy cảnh sát, họ đồng ý, xe được tách thành ba chiếc, xe anh đi đầu.

Trời mưa lớn tầm nhìn bị che khuất dần, đến một ngã tư khá đông đúc chỉ còn 3 giây nữa là đèn đỏ, Lục Tử Sâm nhấn chân ga lao về trước, đoàn xe phía sau bị cắt đuôi sau đợt đèn đỏ.

Chu Phượng Vũ kinh ngạc nhìn hành động của anh, cô ta đột nhiên cảm thấy lo lắng không thôi, nếu như anh nói, có khi nào hắn muốn trao đổi với con tin với cô ta.

Nhưng Lục Tử Sâm nói hắn chỉ muốn nghe lời xin lỗi từ cô ta mà thôi, cô ta chắc chắn anh ấy sẽ không tráo đổi cô ta đâu, vậy cô ta không xin lỗi thì hắn định làm gì Vũ Đình.

Để suy nghĩ đó vào trong lòng, cô ta âm thầm suy tính, chiếc xe vòng theo một con đường khác, gần đến bến cảng thì dừng lại, anh để Chu Phượng Vũ mặc chiếc áo mưa vào và dặn.

“Đến đó, em chỉ cần nghe theo chỉ thị, đừng làm gì khác được chứ”

“Vâng, anh hãy tin em”

Lục Tử Sâm hài lòng, xuống xe mở cửa xe cho cô ta xuống, cả hai đi lên một chiếc cano, người trên cano thấy cả hai đã lên, chỉ tay vào chiếc áo phao bên cạnh và nói lớn.

“Mau mặc vào đi, ngoài ra tôi chỉ đưa hai người đến nơi được chỉ định thôi, sau đó sẽ rời đi ngay”

“Cảm ơn, chúng tôi cũng chỉ cần có vậy”

Dứt lời cano nổ máy ra ngoài xa,từ từ tiến về chiếc thuyền đang đậu giữa biển động.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 35: Chương 35



Chương 35

Vũ Đình thanh tỉnh lại, cơn đau đớn từ tay truyền đến, mồ hôi cô tuôn ra khiến cho tóc dính vào gương mặt, Tống Từ Sơn vẫn ngồi yên trên ghế, vệt m.á.u kéo dài từ bàn cậu ta ngồi đến tận giường cô.

“Cô tỉnh lại rồi hả, báo cô một tin vui, có người sắp cứu cô rồi, cơn ác mộng này sắp kết thúc”

“Còn một điều nữa chưa báo cô, coi như giúp cô xả chút thù hận với con khốn kia, tôi đã tung hết clip nóng cũng như bóc trần sự thật năm đó trên mạng rồi, giờ con khốn đó ai ai cũng được ngắm nhìn cơ thể của nó, cô bớt giận hơn chưa?”

Cậu ta kéo ghế mở clip nóng của Chu Phượng Vũ và Bùi Vĩ Trí, còn có cả của Vương Lâm, cậu ta rất hào hứng còn kể cho cô nghe, vì sao lại có được đoạn clip nóng này.

“Tên Bùi Vĩ Trí giữ lại đoạn phim nóng này để uy h.i.ế.p cô ta, tôi có thương lượng với hắn, nếu hắn chịu đưa cho tôi khi bị bắt tôi sẽ nhận hết tội về mình, lúc hắn bị trói còn nói là nhà họ Lục không thương lượng với hắn thì tôi cứ tung lên mạng, hắn sẽ cho thanh danh con gái nhà họ tan nát”

Cô giật mình khi thấy đoạn phim, vậy Chu Phượng Vũ sẽ phát điên mất, cô ta chắc chắc không giữ nổi bình tĩnh mà làm ầm lên.

“Lát nữa chúng ta cũng gặp lại cô ta đó, tôi đoán cô ta chưa biết vụ này đâu, nhà họ Lục chắc chắn giấu cô ta kĩ lắm đấy, nhưng tôi sẽ nói cho cô ta biết để xem cô ta đau khổ thế nào”

Tống Từ Sơn vừa kể hăng say, miệng cậu ta nở nụ cười sung sướng. Bên ngoài có tiếng cano, cậu ta đứng vụt dậy cảnh giác nhìn qua cửa sổ của thuyền, nhìn thấy rõ có hai bóng phía xa xa, ánh mắt Tống Từ Sơn hài lòng.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cầm khẩu s.ú.n.g lên nạp đạn, cậu ta đi về phía Vũ Đình kéo cô đứng dậy, chân cô xiêu vẹo không đi lại được, cậu ta liền vác cô lên vai, tay cầm s.ú.n.g cùng chiếc túi có cái kéo và ngón tay của Vũ Đình, đi thẳng ra ngoài.

Mưa bên ngoài rất lớn, nước tạt khiến Vũ Đình không thể mở nổi mắt, bụng quặn đau do bị vác trên vai của cậu ta, đến sát thành boong tàu, cậu ta thả cô xuống dưới ngay chân mình, hai hình bóng đang lên tàu là Lục Tử Sâm và Chu Phượng Vũ.

Vừa đặt chân lên đến nơi, Lục Tử Sâm nhanh chóng quan sát địa hình,đây là một con tàu đánh bắt nhỏ, xung quanh thành tàu không có lan can, trên boong tàu có vài chiếc thùng, cả con tàu lắc lư liên tục do sóng biển lớn đánh vào.

Trái tim Lục Tử Sâm đập liên hồi, anh đưa mắt tìm bóng dáng của Vũ Đình, bất thình lình giọng nói lạnh lùng của Tống Từ Sơn vang lên.

“Lôi con đ.i.x đó qua đây”

Cậu ta đứng gần cuối boong tàu , bên cạnh chân cậu ta là Vũ Đình, cô bị thương ở tay, cả người nằm rạp xuống sàn tàu, dưới sàn là một chiếc túi vải đỏ đẫm máu.

Loáng thoáng anh nhận ra, trong chiếc túi đó có chiếc kéo và ngón tay của Vũ Đình, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại, anh bình tĩnh kéo Chu Phượng Vũ đến gần cậu ta.

“Tôi đã đưa con bé đến đây, Tống Từ Sơn là chúng tôi có lỗi với cậu, đừng lôi người không liên quan vào, con bé đến đây để nói lời xin lỗi với cậu”

Chu Phượng Vũ thấy vậy, cô ta vội lên tiếng.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý bạo hành em gái anh, tôi là có bệnh mới vậy”

“Im mồm, tao không muốn nghe lời xin lỗi giả tạo từ một con đ.i.x như mày”

Cô ta kìm lại cơn tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn người đang nằm dưới đất, lòng cô ta tràn ngập hả hê với sự thảm hại của Vũ Đình hiện tại, Tống Từ Sơn bắt được ánh mắt đó của cô ta, cậu ta cười khẩy.

“Tao không cần mày xin lỗi, giờ đây nếu mày tự cạo đầu mày, rồi lấy d.a.o tự rạch mặt, sau đó uống nước bẩn từ cống, có khi tao sẽ suy nghĩ tha thứ cho mày”

Mặt Lục Tử Sâm vô cùng căng thẳng, anh vẫn đang chờ thời cơ để ra tay với cậu ta, Vũ Đình không động đậy làm anh vô cùng sốt ruột.

Chu Phương Vũ nổi giận, cô ta chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy, xin lỗi rồi mà còn muốn được nước làm tới hay sao, đã thế cô ta cố tình chọc giận xem hắn tính làm gì được.

“Tôi đã nói, mình có bệnh mà, chỉ tại em gái anh xui xẻo đúng lúc tôi phát bệnh”

“Em đừng nói nữa” Lục Tử Sâm quát lên.

“Con khốn mày còn dám nhắc em tao, mày nghe đây trước khi mày chết, tao để mày biết một tin, tao đã cho cả thiên hạ xem mày l.à.m t.ì.n.h với trai, mày hãy c.h.ế.t trong nhục nhã đi”

Cậu ta giơ khẩu s.ú.n.g lên nhằm thẳng Chu Phương Vũ định bắn, Vũ Đình dưới đất tỉnh lại đột ngột gạt mạnh chân cậu ta.

Tống Từ Sơn ngạc nhiên, cả thân hình ngã về phía trước, nhưng vẫn kịp nã đạn trúng n.g.ự.c Chu Phượng Vũ.

“Đoàng , đoàng”

Lục Tử Sâm thấy đạn không b.ắ.n lệch khỏi n.g.ự.c Chu Phượng Vũ, lập tức lao đến đè người Tống Từ Sơn xuống, cả người cậu ta bị ghì dưới sàn, nhận liên tiếp hai cú đ.ấ.m từ Lục Tử Sâm.

Nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu ta đỡ được đòn đánh của anh, lật ngược tình thế để đánh lại, bất chợt tàu nghiêng hẳn một bên, khiến cả 4 người trên tàu đều lăn về một phía.

Tống Từ Sơn bị ngã qua một góc, trán đập mạnh vào thanh cột buồm ứa máu, bất ngờ Lục Tử Sâm đá mạnh vào bụng cậu ta, chiếc tàu lắc lư liên tục khiến mọi hành động trở lên khó khăn.

Lục Tử Sâm nằm nhấn đè cả người cậu ta xuống sàn, nghĩ về Vũ Đình cơn giận giữ bao trùm lấy Lục Tử Sâm, anh muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chàng trai trước mắt.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 36: Chương 36



Chương 36

Chiếc túi vải nhuốm màu đỏ tươi va vào cột buồm gần đó, chiếc kéo cùng ngón tay Vũ Đình bay ra ngoài, vươn tay chộp lấy chiếc kéo, đưa mũi kéo lên cao Lục Tử Sâm nhắm vào đầu cậu ta hạ xuống.

Trán Tống Từ Sơn bị thương do vụ va đập, m.á.u hòa với nước mưa phủ lấy gương mặt cậu ta, n.g.ự.c bị đè nghiến khiến cậu không thể thở, mở lớn mắt để quan sát, thì xuất hiện trước mặt cậu là mũi kéo sắc nhọn.

Tống Từ Sơn mở trừng mắt, mũi kéo đang sắp đáp xuống trán cậu, như vậy là đã kết thúc sao, cậu ta sẽ c.h.ế.t mà không kịp báo thù cho em gái mình, không Tống Từ Sơn không cam tâm chấp nhận.

Lục Tử Sâm dừng tay lại ngay trước giữa trán của Tống Từ Sơn, anh nhìn vào đôi mắt cậu ấy đang mở lớn,đôi mắt cậu ta trong veo đọng lại nước ở mí mắt, anh không rõ là nước mưa hay nước mắt. Đôi mắt đó giống hệt của Tống Chân Chân, giống như Tống Chân Chân đang nhìn anh vậy.

Khoảnh khắc đó, anh có cảm giác ai đang đánh mạnh vào đầu anh, anh thức tỉnh cánh tay buông xuống, cơn nóng giận trong anh dập tắt hoàn toàn, Lục Tử Sâm ném chiếc kéo ra xa.

“Đây là vì Tống Chân Chân”

Chưa kịp ngạc nhiên vì hành động của Lục Tử Sâm, Tống Từ Sơn đã bị anh dùng tay đ.ấ.m mạnh vào mặt, cú đ.ấ.m khiến cậu ta bất tỉnh.

Lục Tử Sâm ngã ngồi sang bên cạnh thân hình của Tống Từ Sơn, anh bình tĩnh lại đưa mắt tìm kiếm Vũ Đình, cô đang lại gần phía anh, đôi tay cô bị trói chặt, băng gạc quấn quanh tay đang bung ra, m.á.u thịt từ vết thương cũng lộ dần ra ngoài, anh tức tốc đứng dậy muốn ôm cô.

Vũ Đình đã chứng kiến tất cả hành động của Lục Tử Sâm, cô hiểu tất cả điều anh làm, lồm cồm bò đi tìm khẩu súng, cô chộp lấy khẩu s.ú.n.g để đề phòng bất trắc, nhưng con tàu lại nghiêng lần nữa, s.ú.n.g văng đến chỗ chân Chu Phượng Vũ đang nằm.

Cô ta phát hiện ra khẩu s.ú.n.g ở sát mình, ôm n.g.ự.c ngồi dậy, nhờ chiếc áo chống đạn này mà khiến cô ta thoát chết, nhưng sự nhục nhã vẫn còn đó.

Chụp lấy khẩu súng, cô ta bấu lấy chiếc thùng bên cạnh mon men đứng lên, nhìn Lục Tử Sâm đã đánh gục được Tống Từ Sơn, còn Vũ Đình bên cạnh đang bò vào trong boong tàu về phía anh.

“Chu Phượng Vũ em mau đưa khẩu s.ú.n.g đó cho anh”

Lục Tử Sâm lên tiếng, mưa lớn cản tầm nhìn khiến anh không thấy rõ được Chu Phượng Vũ đang làm gì.

Vậy là Tống Từ Sơn đã phát tán đoạn phim nóng đó, tất cả đều đã biết sự việc năm đó, cô ta như điên dại nhìn mọi thứ, một ý nghĩ ác độc hiện ra trong đầu Chu Phượng Vũ, nếu đã không thể khiến Vũ Đình ‘bẩn’ vậy hãy loại bỏ cô.

“Lục Tử Sâm anh ấy hẳn cũng đã xem rồi, mình đã không còn cơ hội với anh ấy nữa, đúng chứ? trừ khi Vũ Đình chết, chỉ cần Vũ Đình biến mất, mình sẽ là vợ của anh ấy”

Miệng Chu Phượng Vũ lầm bầm, nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, cô ta từ từ chĩa về phía Vũ Đình bóp cò.

“A A A A, cô c.h.ế.t đi”

Tiếng hét của Chu Phượng Vũ làm Vũ Đình giật mình, cô thấy khẩu s.ú.n.g đang chĩa về mình, đôi mắt cô mở lớn vì kinh ngạc, cô không kịp phản ứng.

“Đoàng”

Viên đạn b.ắ.n ra, một bóng cao lớn chắn trước mặt cô, người ngã xuống là Lục Tử Sâm, mọi thứ như chậm lại trước mắt Vũ Đình, anh từ từ nằm xuống, m.á.u từ lồng n.g.ự.c trào ra xối xả.

“KHÔNG, KHÔNG, EM KHÔNG MUỐN ANH CHẾT”

Chu Phượng Vũ gào lên đau đớn, vứt s.ú.n.g ra xa, chạy đến ôm Lục Tử Sâm, mắt anh nhắm chặt lại, cô ta ôm anh không buông, tay đè lên vùng bị bắn.

“Lục Tử Sâm anh đừng c.h.ế.t mà, làm ơn”

Vũ Đình vừa khóc vừa kéo tay anh lớn tiếng gọi, nhưng cô bị Chu Phương Vũ đá vào lồng ngực, ngã văng ra mép tàu.

Vùng n.g.ự.c cô đau nhói, nước mưa xối vào mặt làm cô suýt c.h.ế.t sặc, m.á.u từ vết thương của Lục Tử Sâm lan ra cả boong tàu, nhuộm đỏ cả một khoảng, Vũ Đình cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Tống Từ Sơn bị đánh chảy m.á.u trán, cậu ta nhìn quanh boong tàu, cánh tay ôm lấy chỗ bị thương, ánh mắt cậu ta mơ màng sau cơn choáng váng, nhưng Tống Từ Sơn kịp nhận ra Lục Tử Sâm đã bị trúng đạn, Chu Phượng Vũ đang ôm anh ấy.

Con ngươi tràn ngập lửa hận, cậu ta chống người dậy gào lên về phía Chu Phượng Vũ,cậu tính bóp c.h.ế.t cô ta.

“Mày c.h.ế.t đi con khốn”

Dường như cô ta cũng nhận ra, nhưng cả người không di chuyển, chỉ khóc ôm lấy Lục Tử Sâm.

Tống Từ Sơn nhào đến phía Chu Phượng Vũ, cuối cùng thì cậu đã có thể báo thù cho em gái mình, giơ chân đá mạnh vào người Chu Phượng Vũ làm cô ta ngã ra phía sau.

Cả người Tống Từ Sơn ngồi trên người Chu Phượng Vũ, tay dùng hết sức lực, gân nổi lên từng cục trên cánh tay, cằm cậu ta nghiến lại run lên bần bật, đôi tay bóp chặt cổ của Chu Phượng Vũ.

Gương mặt Chu Phượng Vũ đỏ bừng vì thiếu khí, nước mắt trên mặt cô ta vẫn trào ra, cô ta quyết định dừng phản kháng giãy giụa. Thời khắc này cô ta lại muốn chết, như vậy có thể ở bên Lục Tử Sâm mãi mãi.

“Đoàng”

Tiếng s.ú.n.g vang lên lần nữa, Tống Từ Sơn cúi xuống phía bụng mình, một màu đỏ đang lan ra, cậu ta bàng hoàng đau đớn, nhưng đôi tay vẫn quyết không buông cổ của Chu Phượng Vũ

“Đoàng”

Một tiếng s.ú.n.g nữa vang lên, lần này Tống Từ Sơn đã ngã xuống, trong lòng cậu vẫn không ngừng gào thét, chỉ một chút nữa thôi là cậu đã thành công rồi, chỉ một chút nữa.

Chu Phượng Vũ chưa chết, cô ta bị cả người Tống Từ Sơn đè lên, dùng tay cô ta hất mạnh thân cậu qua một bên, sức lực còn lại đôi chút, cô ta với cánh tay về phía cơ thể của Lục Tử Sâm.

Tiếng còi báo vang lên, lực lượng cảnh sát tiến đến tiếp cận con tàu, loa trên những chiếc thuyền cảnh sát xung quanh phát ra cảnh báo.

“Yêu cầu những người trên tàu buông bỏ vũ khí, nếu không sẽ bị b.ắ.n hạ”

Chiếc tàu ngả mạnh qua một bên, Tống Từ Sơn chưa c.h.ế.t lăn về sát thành tàu, cả người đổ dần xuống biển sâu, Vũ Đình nhìn cậu ta sắp ngã, lại nhớ lại hành động vừa rồi của Lục Tử Sâm.

Cô ôm n.g.ự.c bằng đôi tay bị thương chống thân dậy, bò đến chỗ Tống Từ Sơn túm chặt lấy tay cậu ta, cả người Tống Từ Sơn dần dần tụt xuống khỏi boong tau, kìm nén lại cơn đau nhức Vũ Đình dùng cả hai tay bị trói kéo cậu ta lại.

Cả người Tống Từ Sơn bị treo trên thành tàu, Vũ Đình dùng hết sức giữ cậu ta, răng cô nghiến chặt quai hàm căng cứng, m.á.u từ ngón tay bị cậu ta kẹp đứt chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống gương mặt cậu ta.

Tống Từ Sơn ngỡ ngàng, sau tất cả, Vũ Đình vẫn chọn cứu cậu sao, là vì sao chứ, đáng lẽ cô ấy phải hận cậu chứ.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 37: Chương 37



Chương 37

Cánh tay Vũ Đình như muốn đứt lìa, cô vẫn không buông tay khỏi Tống Từ Sơn, cơn lạnh ngấm vào tận ruột gan cô, gạc trên tay đã tuột ra hết, làm lộ ra phần thịt vẫn đang chảy m.á.u của cô.

Cảnh sát nhanh chóng lao lên tàu hỗ trợ, Tống Từ Sơn được lôi lên đã ngất lịm, cậu ta cùng Lục Tử Sâm đều được nhanh chóng đưa lên xe cứu thương, Chu Phượng Vũ khóc lóc đòi theo, họ đành cho cô ta lên một xe khác để đi theo.

Vũ Đình ngồi trên một xe cứu thương khác, cả người vẫn chưa hết lo lắng,người cô run lên vì lạnh và đói, cả người cô nóng bừng bừng, nhân viên y tế bên cạnh giúp cô băng lại vết thương ở tay, bọc cả người cô bằng chiếc khăn trắng.

Có hai người cảnh sát lên xe của cô, cô được nằm xuống một chiếc giường trên xe, vị nữ cảnh sát nói nhờ chiếc đồng hồ định vị của cô, mà họ đã biết được vị trí của Tống Từ Sơn ẩn nấp, thật may mắn cô vẫn có chút hữu dụng.

Cả ngày căng thẳng khiến cô kiệt sức, lòng vẫn nghĩ về tình cảnh của Lục Tử Sâm, rồi khung cảnh hỗn loạn dần dần tan biến, ánh mắt cô mơ màng dần, Vũ Đình ngất đi lúc nào không hay.

Trong mơ không rõ đã bao lâu, Vũ Đình thấy gương mặt m.á.u me của Chu Phượng Vũ vẫn quấn lấy cô, khẩu s.ú.n.g được đưa lên nhắm chính giữa đầu Vũ Đình, tiếng s.ú.n.g vang lên cô giật nảy người tỉnh lại.

Mùi thuốc khử trùng xộc lên, Vũ Đình mơ màng mở mắt, ánh sáng của căn phòng làm chói mắt cô, tiếng âm thanh như máy đo đạc gì đó vang lên, màu trắng xung quanh giúp cô nhận ra đây là bệnh viện.

“Tỉnh rồi, ông ơi, con bé tỉnh rồi”

Là giọng mẹ cô, bà đang ngồi cạnh giường, ba cô nữa, cả hai người đang rơi nước mắt nhìn con gái.

“Vũ Đình, mẹ vừa gọi bác sĩ rồi, con ráng chờ chút nhé”

“Ba mẹ, con đau quá”

Mẹ cô lau nước mắt, ba cô nhẹ nhàng an ủi con gái.

“Không sao, qua cả rồi, ba mẹ ở đây với con”

Cô gật nhẹ đầu, mệt mỏi chờ bác sĩ tới, bác sĩ chạy vào phòng kiểm tra mọi thứ xung quanh, tiến đến giường cô khám qua tổng quan, bác sĩ thở phào nói mọi thứ vẫn ổn, cô vẫn đang phục hồi rất tốt.

“Bác sĩ bệnh nhân Lục Tử Sâm sao rồi ạ?” Cô cất tiếng hỏi.

“Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô đừng lo hãy tập trung dưỡng thương, chờ khỏe lại để đến thăm anh ấy”

Cô cảm ơn bác sĩ, mẹ cô ngồi xuống ghế xoa nhẹ bàn tay bị thương của cô xót xa, ba cô đi theo bác sĩ nghe dặn dò, cô nhìn ba mẹ mà cảm thấy có lỗi vô cùng.

Họ tiều tụy hẳn đi, nhìn cơ thể con gái bị thương tật, chắc họ đau lòng biết bao, cô đúng là chỉ giỏi làm ba mẹ khổ tâm.

“Con khát không, mẹ lấy nước uống nhé”

“Con vừa được mẹ cho uống rồi mà”

Cô cười cười nhìn mẹ,nhắc cho mẹ mình nhớ.

“ À mẹ ơi con ở đây bao nhiêu ngày rồi mẹ”

“Được 3 ngày rồi, con kiệt sức, mất máu, sốt cao mấy hôm liền, ba mẹ nghe tin báo thì chạy lên ngay, cứ nghĩ con xong rồi, con ơi con làm ba mẹ đau tim quá”

Mẹ cô vừa nói vừa khóc, cô cũng muốn khóc theo mẹ mình, ba cô quay lại thấy hai mẹ con rưng rưng thì lên tiếng.

“Hai mẹ con khóc thì để sau đi, giờ yếu thế này để dưỡng sức đã”

Mẹ cô tán thành, ba cô ngồi xuống ghế bên cạnh hỏi con gái, nhìn con gái có vẻ khỏe hơn, ông chần chừ một lát rồi hỏi con.

“Ba đã được nghe kể tất cả rồi, nhà họ Lục cũng nói muốn con trai họ lấy con, con nghĩ sao?”

Cô ngạc nhiên, ba mẹ anh đến nói chuyện của anh và cô với ba mẹ cô rồi sao, vậy Chu Phượng Vũ thế nào rồi.

“Ba ơi, vậy còn cô ta?”

Ba cô biết cô đề cập đến Chu Phượng Vũ, ông nhíu mày khó chịu khi phải nhắc đến cái tên đó, dù sao cô ta cũng gián tiếp hại con gái ông như vậy.

“Cô ta đã được đưa ra nước ngoài tạm lánh nạn rồi, ba thấy họ vẫn muốn bảo vệ cô ta lắm”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Ngừng lại một chút, ông nhìn con gái lo lắng nói.

“Không phải ba muốn cản con, không cho con lấy cậu ta, chỉ là ba sợ cô ta vẫn được họ bảo vệ như vậy”.

“Mà con lại chỉ có ba mẹ để nương tựa, ba mẹ lại không giàu có như họ, danh tiếng, địa vị cũng không bằng … Nhỡ xảy ra chuyện nữa, muốn kêu oan cho con cũng chỉ e rằng như muối bỏ biển”

Cô hiểu điều ba mình nói, thật ra Vũ Đình cũng suy nghĩ về việc đó, kể cả khi không có Chu Phượng Vũ đi nữa, cô vẫn còn đắn đo do hai nhà qua chênh lệch.

Nhưng hiện tại, Lục tử Sâm còn hôn mê, cô cũng đang bệnh nặng, chỉ còn cách chờ thời điểm thích hợp để nói chuyện thôi.

Ba mẹ cô thấy con gái cau mày suy nghĩ, liền lảng sang chuyện khác ép cô nghỉ ngơi để mau phục hồi, cô biết ý nằm nhắm mắt ngủ tiếp.

Vũ Đình vươn vai đứng dậy đi lại, việc cô khỏi hoàn toàn đã là của 5 ngày sau, cả người cô như được tái sinh, ăn được nhiều hơn đôi chút, trong thời gian dưỡng bệnh, cô có gặp ba mẹ Lục Tử Sâm vài lần.

Anh cũng đã tỉnh lại vào 3 ngày trước, nghe tin cô ngay lập tức tới thăm anh, cả người anh cắm đầy dây dợ, cô bật khóc huhu khi gặp lại anh, anh chỉ cười mà v**t v* gương mặt của cô.

Điều đặc biệt nhất là Tống Từ Sơn, cậu ta bị trúng hai viên đạn, có thể nói là bị thương nặng nhất, nhưng lại là người tỉnh sớm nhất so với ba người, hiện tại phòng bệnh cậu ta vẫn có cảnh sát canh giữ.

Tại phòng bệnh, Lục Tử Sâm đang dựa lưng vào cạnh giường, an nhàn tận hưởng sự phục vụ từ Vũ Đình, phía bên ngoài phòng là ba mẹ Vũ Đình đang ngồi nói chuyện với ba mẹ anh.

“Anh xem, ba mẹ nói chuyện được cả tiếng rồi, không biết nói chuyện gì mà lâu vậy”

“Chắc là chuyện cưới xin của hai nhà thôi, em tò mò vậy mau ghé tai lại mà nghe”

Anh trêu ghẹo dụ cô ra xem, cô đẩy tay anh một cái, chợt cô nhớ lại một chuyện, việc hai người kết hôn khi hai nhà quá chênh lệch, cô chần chừ chưa muốn nói chuyện đó với anh.

“Này em sao đấy, có gì giấu anh sao?”

Vũ Đình đặt con d.a.o gọt táo xuống, cô quay qua nhìn anh quyết định nói thẳng suy nghĩ của mình, cảm giác được việc cô nói rất quan trọng, Lục Tử Sâm nhổm hẳn người dậy để lắng nghe.

“Mấy hôm trước, em và ba em có nói chuyện với nhau, nói về tình cảnh hai nhà, nghe ba em nói em cũng có chút suy nghĩ, nhất là về Chu Phượng Vũ”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 38: Chương 38



Chương 38

Vũ Đình sờ vào chỗ ngón tay bị cắt cụt, đó như là một lời nhắc nhở cô rằng, Chu Phượng Vũ còn đó thì cô sẽ không thể bình yên sống được, cô muốn nghe ý anh.

“Không rõ nhà anh sẽ xử trí cô ấy ra sao, nhưng em nghĩ nên nói thẳng với anh, em và cô ấy chắc chắn không thể chung sống hòa hợp được, thậm chí giờ nhìn cô ấy em cũng sợ hãi nghĩ đến tình cảnh lúc đó”

“Em hiểu ân nghĩa mà anh phải gánh vác với cô ấy, em không thể ép buộc anh từ bỏ cô ấy, có điều nếu cô ấy vẫn quanh quẩn gần em, em không thể tiếp tục cùng anh được”

Lục Tử Sâm cầm lấy tay của cô, anh vừa xoa tay vừa thổi nhẹ, thật ra lòng anh đã có quyết định với Chu Phượng Vũ từ hôm bắt cóc.

“Em không cần phải lo lắng, anh đã quyết định cho em ấy đầu thú, để em ấy cải tạo trong tù, chịu tội mà em ấy gây ra với Tống Chân Chân, sau khi em ấy ra tù, anh sẽ đưa em ấy ra nước ngoài chữa bệnh và sinh sống. Dù sao trong nước vụ việc đã bị bung bét, em ấy khó có thể sống bình thường ở đây được”

Cô đồng tình với anh, vậy còn ba mẹ anh, họ đã biết được quyết định này chưa, liệu họ có đồng tình hay không, Lục Tử Sâm nhìn gương mặt cô trăn trở, anh hiểu cô nghĩ gì nên đã trả lời cô.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Ba mẹ anh đã đồng ý rồi, mặc dù rất đau lòng nhưng họ không thể làm gì khác nữa, xảy ra vụ việc vừa rồi họ cũng đã tỉnh ngộ. Cần đặt em ấy dưới sự giáo dục và chữa trị đúng đắn là cách tốt nhất”

Tâm trạng cô tốt hơn, định cầm d.a.o lên gọt táo cho anh ăn tiếp, mà anh vẫn không chịu buông tay cô, Vũ Đình thấy anh nhìn chằm chằm vào chỗ ngón bị mất, đôi tay lành lặn giờ đã khuyết thiếu, rõ ràng kẻ gây ra điều này chắc chắn chịu cảnh tù tội.

Vũ Đình lại tự đưa ra chủ ý, cô sẽ không khởi tố Tống Từ Sơn, cô không muốn cuộc đời cậu ta bị hủy bỏ, dù sao câu ta cũng là chỉ là một người đáng thương.

Cậu ta ngoài sự hận thù với Chu Phượng Vũ, cùng một giây phút điên cuồng cắt tay đó ra, cũng chưa hề có ý muốn hại những người không liên quan.

“Em không khởi kiện cậu ấy đâu, cậu ấy xứng đáng có một cơ hội làm lại cuộc đời”

Lục Tử Sâm cầm tay cô lên hôn nhẹ, anh biết cô luôn giàu tình thương và sự bao dung như vậy, giống hệt cô hồi còn nhỏ.

Mặc dù bị anh phá hỏng chiếc diều ông làm cho, còn bị anh chửi bới, cô chỉ tức giận chốc lát, ngay khi nghe tin anh bị bệnh lại lập tức muốn làm bạn với anh.

Hồi đó anh cứ nghĩ ai cũng tốt đẹp vậy, cô bé nào cũng dễ chịu như cô, sau này anh lớn ra đời mới biết được, họ không lợi dụng anh thì cũng chỉ muốn ám hại hay tính kế anh.

Ngay cả với Chu Phượng Vũ, anh đã bị vỏ bọc ngây thơ đó đánh lừa mấy năm chung sống, mãi đến khi sự việc bạo hành năm đó xảy ra anh mới tỉnh táo, cô em gái này không đơn giản là chiếm hữu đối với anh, mà còn độc ác và tàn nhẫn.

Nhiều lúc anh cũng thật sự sợ hãi, nếu gặp lại Vũ Đình cô có thay đổi thành con người khác không, nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được anh, thôi thúc anh muốn tìm gặp lại cô.

“Cảm ơn em”

“Sao lại cảm ơn em chứ, chính anh cũng tác động vào ý định này của em đó”

“Thật sao?”

“Thật đấy, lúc đó anh đã có thể kết thúc cuộc đời của cậu ấy với nhát đ.â.m vào đầu, em thấy anh dừng lại động tác, anh mắt nhìn Tống Từ Sơn trong mấy giây, khoảnh khắc đó em đoán anh nghĩ đến em gái cậu ấy. Anh hẳn ân hận về quyết định năm xưa đã tác động làm cậu ấy thành ra như vậy, anh muốn chuộc lỗi với cậu ấy và em gái cậu ấy, em cứu Tống Từ Sơn là giúp anh hoàn thành tâm nguyện”

Lục Tử Sâm cảm giác ông trời rất thương yêu anh, khi để người con gái như Vũ Đình ở bên, anh cười vui vẻ kéo cả người cô lên giường, tìm kiếm môi cô.

Vũ Đình hoảng hốt cả người đã nằm trên giường anh, ba mẹ hai bên đang còn ở ngoài, chưa kể anh đang bị thương nữa, cô vội ngồi dậy nhưng tay chân bị anh ôm chặt không nhúc nhích được, anh kéo cô cho cô nằm lên trên người anh.

Cô bị anh hôn đến ná thở, tay anh bắt đầu rục rịch lần mò trong áo cô, đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, mẹ cô bước vào phòng, tay đang cầm khay nho lớn, ánh mắt chạm vào hai đôi nam nữ trên giường, chứng kiến cả người Vũ Đình đang nằm đè lên anh.

“Con bé này đang làm cái trò gì thế hả?”

Mẹ cô tiến đến đặt khay nho lên bàn, kéo vụt con gái xuống giường, bà vẫn còn cảm thấy khó tin vào mắt mình, con gái bà lại thành người như vậy, vỗ mạnh vào m.ô.n.g con gái một cái, Vũ Đình ôm m.ô.n.g kêu đau.

“Dạ tại cháu đó bác, em ấy không có lỗi gì đâu”

“Cháu đừng có bênh vực cho nó, nào con đi theo mẹ ra ngoài, cấm lại gần nhau”

“Anh ý nói đúng mà mẹ, con bị oan”

Dù Lục Tử Sâm đã giải thích, thì mẹ cô vẫn không tin lời của anh, nghĩ anh đang bênh vực cô, bà lôi cô ra khỏi phòng cấm cho lại gần Lục Tử Sâm nữa, đúng là cô bị oan mà.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 39: Chương 39 (Hoàn)



Chương 39

Sau gần 1 tháng dưỡng thương, cuối cùng Lục Tử Sâm cũng được xuất viện, mọi người trong nhà đồng loạt thở phào.

Chu Phượng Vũ ở bên nước ngoài cũng đã biết tin, nhất định đòi về gặp anh, cô ta gào khóc suốt 2 ngày trời, ông bà Lục đành cho cô ta về.

Lục Tử Sâm biết tin anh khá bình tĩnh chuẩn bị gặp lại Chu Phượng Vũ.

Đến ngày hẹn gặp, đúng 6h sáng tại nhà họ Lục, một mình anh ngồi tại phòng khách chờ đợi.

Mọi người đều lo lắng, đặc biệt là Vũ Đình, cô cho rằng bệnh của Chu Phượng Vũ đã quá nặng, tính chiếm hữu với anh đã đạt đến mức kh*ng b*, cô ấy có thể làm điều điên rồ gì khác nữa, không ai đảm bảo được.

Thật ra anh hiểu những lo lắng của mọi người, anh đặt lòng tin rằng Chu Phượng Vũ có chút hối hận vào giây phút b.ắ.n trúng anh.

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Tử Sâm ngồi tĩnh lặng, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, một bóng dáng nhỏ bé tiến vào trong.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chu Phượng Vũ mặc một bộ váy trắng, đi đôi giày trắng, đầu đeo một chiếc nơ dài đen, bộ cô ta đang mặc giống hệt với trang phục lần đầu mà gặp anh.

Ánh mắt cả hai chạm nhau, nước mắt Chu Phượng Vũ sắp tràn mi, cô ta tiến lại gần anh, Lục Tử Sâm vẫn không đứng dậy, tay anh đặt vào chiếc ghế bên cạnh, vỗ nhẹ xuống rồi nói.

“Em đến rồi, lại đây ngồi cạnh anh”

Chu Phượng Vũ ngồi xuống cạnh anh, cô ta vẫn không dám nhìn vào n.g.ự.c anh, nơi vết thương do chính cô ta gây ra, anh lại cất tiếng.

“Em đừng lo, anh khỏi rồi”

Cúi gằm đầu xuống, Chu Phượng Vũ im lặng rơi nước mắt, anh đặt nhẹ tay lên đầu cô ta, xoa nhẹ như mọi khi.

“Em biết tại sao anh cho em về không?”

Đầu cô ta lắc nhẹ, anh buông tay xuống, lôi ra trong túi một chiếc kẹp nơ, đưa đến trước mắt Chu Phượng Vũ.

“Lúc gặp em lần đầu, anh có định tặng em thứ này mà chưa kịp, giờ tặng lại cho em”

“Tiểu Vũ sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, em hãy quên anh đi, bắt đầu lại cuộc sống mới, một cuộc sống mà không có anh”

“Anh cảm thấy có lỗi với ba em rất nhiều, chính anh đã biết em thành người như vậy, em hãy giúp anh sửa đổi sai lầm này nhé”

“Anh đã nói chuyện với Tống Từ Sơn, cậu ấy đồng ý bỏ qua nếu em chịu cúi đầu trước pháp luật, tính theo thời điểm lúc đó em còn quá nhỏ, chỉ phải chịu cải tạo một thời gian”

“Còn về chị Vũ Đình, chị ấy không khởi kiện em, nhưng cô ấy muốn em vẫn cần phải được răn đe, nên có thể sẽ bị đi tù một thời gian ngắn”

“Em hãy đến gặp xin lỗi Tống Từ Sơn và Vũ Đình, và dùng phần đời còn lại của bản thân, ăn năn về những hành động sai trái của mình”

Chu Phượng Vũ cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc, cô ta nghe anh nói hết, cuối cùng cũng mở miệng cầu xin một ân huệ cuối cùng.

“Em chấp nhận tất cả, chỉ xin anh một điều, anh đừng căm ghét em”

“Anh không căm ghét em, vì em là em gái anh”

Cuộc nói chuyện kết thúc, rõ ràng sau sự việc kia, Chu Phượng Vũ đã có sự chuyển biến nhất định, Lục Tử Sâm đã cảm thấy an tâm hơn phần nào, anh liền dẫn cô đi gặp Tống Từ Sơn và Vũ Đình.

Cuộc nói chuyện với Vũ Đình khá suôn sẻ, Vũ Đình cũng cảm nhận được phần nào sự hối hận của cô ta, đó cũng coi như xoa dịu cô một chút.

Điều khó khăn là Tống Từ Sơn, cậu dù đã hứa nhưng mọi việc có lẽ quá sức với cậu, gặp mặt kẻ hại em mình, trong lòng Tống Từ Sơn vẫn dâng lên nỗi căm hận.

Phải mất rất lâu, cậu mới chịu nói ‘sẽ xem xét tha thứ nếu cô ta cải tạo tốt’, cũng nhờ một phần Vũ Đình tác động, cậu ta mới có thể nguôi ngoai đi một chút.

Sau phiên tòa phúc thẩm cuối cùng, Chu Phượng Vũ bị bắt giam 1 năm, Tống Từ Sơn bị bắt giam 2 năm, hai kẻ còn lại là Vương Lâm và cũng bị bắt giam với các mức án tương tự.

Trước khi Tống Từ Sơn bị bắt đi, Lục Tử Sâm gặp lại cậu ấy, anh nhìn còng tay của cậu, cúi đầu nói với Tống Từ Sơn một câu.

“Cải tạo cho tốt, ra ngoài hãy quay lại công ty tiếp tục làm việc”

Tống Từ Sơn kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười với cậu lần nữa.

“Không phải chỉ vì Tống Chân Chân đâu”

Như hiểu ra, Tống Từ Sơn gật đầu với anh, cậu nhanh chóng bị đưa đi.

Vũ Đình đứng bên cạnh anh, tay hai người đan vào nhau, ngón tay cô đã lành hoàn toàn, có một khoảng trống ở ngón áp út bên trái.

“Anh nghĩ mình đã chuộc lỗi được phần nào với cậu ấy, giờ anh nên chuộc lỗi với em”

“Em sao, anh có lỗi gì với em vậy?”

“Anh có chứ, anh nợ em một hôn lễ thật đẹp”

Cô bật cười, anh đưa bàn tay bị khuyết ngón của cô lên hôn nhẹ, cả hai dắt tay nhau đi về phía trước.
 
Back
Top Bottom