Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất

Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 20: Chương 20



Chương 20

Lãnh đạo sau một lúc họp bàn, đưa ra quyết định đuổi việc Bùi Vĩ Trí, do vi phạm nội quy của công ty, sẽ có hiệu lực vào 3 ngày nữa.

Bùi Vĩ Trí nghe xong anh ta ngồi phịch xuống ghế bàng hoàng, kết quả không như anh ta mong muốn.

Anh ta đã uy h.i.ế.p Chu Phượng Vũ mãi mới được vào công ty này, làm đến 1 năm trời chưa được thăng tiến khiến Bùi Vĩ Trí nóng ruột muốn thể hiện.

Anh ta đã luôn khao khát được đề bạt lên, thời gian gần đây quá bận rộn, khiến anh ta không có ý tưởng gì cho kế hoạch sắp tới, nghe Chu Phượng Vũ bày cách ăn cắp đó, anh ta đã đồng ý ngay.

Không thể tin được anh ta lại bị phát hiện, Bùi Vĩ Trí vẫn còn chưa nghĩ được bước tiếp theo anh ta nên làm gì, trưởng phòng Cao đặt tay lên vai anh ta.

“Cậu chuẩn bị bàn giao công việc, 3 ngày nữa nghỉ việc, đi tìm công việc mới đừng hành động dại dột như vậy nữa”

“Không, anh Cao, em xin anh giúp em, em biết sai rồi, em không thể bị đuổi việc được”

“Cậu xem, tôi giúp cậu làm sao được nữa, lúc cần cậu xin nhất thì cậu lại không lên tiếng, cậu về thu dọn chuẩn bị đi”

Anh Cao nói xong cũng rời khỏi phòng, Vũ Đình chỉ liếc anh ta một cái cũng rời đi cùng, với người như anh ta, cô nghĩ bản thân không nên tốn thêm một lời nào.

Vừa trở lại chỗ ngồi, mọi người đã xúm vào hỏi cô.

“Tiểu Đình có chuyện gì vậy? Sao em và cậu Bùi lại bị gọi ra lâu vậy?”

“Trưởng phòng sẽ thông báo tới mọi người, em nghĩ mình nói sẽ không thích hợp như anh ấy”

Mọi người nghe xong càng sốt ruột hơn, ai cũng tò mò, lúc này Bùi Vĩ Trí bước vào mặt đã nhợt nhạt, anh ta ngồi về chỗ, mọi người nhìn vậy cũng tính tiến đến hỏi thăm.

Trưởng phòng Cao bước vào lần nữa, anh lên tiếng thông báo với mọi người.

“Vì một vài lý do cá nhân, mà cậu Bùi Vĩ Trí sẽ ngừng công việc tại vị trí này trong ba ngày tới, số việc còn lại được cậu ấy bàn giao đến cho mọi người trong ban, mọi người hãy chú ý”

Như một cú nổ, cả phòng đều nhìn chằm chằm vào anh ta, Bùi Vĩ Trí không thốt lên một lời, mọi người biết ý không ai hỏi thêm gì nữa, ai về chỗ người đó làm việc.

Bùi Vĩ Trí thấy điện thoại có tin nhắn gửi đến, là của Chu Phượng Vũ, anh ta đọc xong ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta, Chu Phượng Vũ cũng ngang nhiên đáp lại, trên môi còn có một nụ cười nhẹ.

Nắm chặt điện thoại trong tay, anh ta thầm nghĩ sẽ có lúc đánh lại một đòn với cô ta.

Ngày hôm nay trải qua quá nhiều việc, Vũ Đình cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô bước nhanh về phía xe đang chờ, mở cửa đi vào ngả thẳng lưng xuống ghế, một đôi tay đặt xuống vai cô bóp nhẹ.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Em mệt lắm hả?”

“Mệt vô cùng, anh chắc cũng nghe rồi đúng không?”

“ừ anh đã nghe rồi”

“Em thấy đáng tiếc cho cậu ta, cậu ta có thể tiến xa hơn”

“Đáng tiếc, anh thấy lại là một điều hay, sau lần này cậu ta sẽ có bài học cho bản thân, một kẻ không đạo đức dù có tài năng mấy cũng không đáng để tin dùng”

“Anh nói đúng, cậu ta như vậy ai biết sau này lại phản chủ, bán bí mật cho công ty khác”

“Thôi chúng ta đừng để chuyện không vui trong lòng, anh đưa em đi ăn nơi này nhé, cho em bớt buồn”

Vũ Đình chống tay lên, đặt vào môi anh một nụ hôn nhẹ, anh cũng đáp lại nhiệt tình, sau mấy phút nồng cháy, cả hai mới chịu rời đi ăn.

Tại một quán bar, Chu Phượng Vũ đang ngồi uống từng ly rượu, nhìn vào màn hình điện thoại của bản thân, bên trong là toàn bộ hình ảnh thân mật của Lục Tử Sâm và Vũ Đình, cô ta đặt mạnh ly xuống, nước mắt lăn dài.

“Tại sao không thể là em chứ, em thua gì cô ta sao”

“Sao vậy, em yêu anh ấy thế cơ á”

Người bên cạnh ngồi sát lại gần, ghé vào tai cô ta, cô ta ngẩng mặt lên là Vương Lâm, cô ta bổ nhào vào lòng Vương Lâm, môi tìm lấy môi cả hai hôn nhau ngấu nghiến.

Chu Phượng Vũ nhìn đôi mắt Vương Lâm, đôi mắt ấy có chút giống Lục Tử Sâm đã khiến cô ta không kiềm chế được, Vương Lâm ôm hẳn lấy cô ta, tay không ngừng lần mò th* d*c.

Như tỉnh táo lại đôi chút, Chu Phượng Vũ đẩy cậu ta ra, tiếc nuối đôi môi ngọt ngào, Vương Lâm l.i.ế.m mép ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt ửng đỏ vì rượu của cô ta.

Anh ta thừa nhận Chu Phượng Vũ rất đẹp, anh ta nguyện làm mọi thứ vì cô ta, biết Chu Phượng Vũ không để ý gì đến mình nhưng anh ta vẫn lao đầu vào.

Vụ việc vừa rồi, anh ta cũng góp công giúp cô ta lấy chùm chìa khóa, còn hack vào máy tính của Vũ Đình, nhờ vậy mà Bùi Vĩ Trí có được tài liệu kế hoạch, đồng thời còn xóa giúp chứng cứ cho họ.

“Em buông bỏ anh ta đi, anh có thể cho em được thứ em cần”

“Không anh không thể, anh đâu có như anh ấy”

“Đúng anh không giàu có bằng, nhưng anh có cố gắng, anh tin bản thân mình ngày nào đó sẽ đạt được thành tựu như anh ta”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 21: Chương 21



Chương 21

Chu Phượng Vũ cười nhạt, cô ta nghe Vương Lâm nói như nghe chuyện cười, đạt được như Lục Tử Sâm sao, rõ ràng mơ mộng hão huyền.

Hiện tại cô ta cũng cần người giải tỏa, bản thân cô ta cũng tính giữ gìn mình cho Lục Tử Sâm, mặc dù đã bị thất thân với Bùi Vĩ Trí, sau có ngủ với tên khốn họ Bùi đó vài lần.

Nhưng từ khi biết Lục Tử Sâm còn quan tâm đến mình, thì cô ta cũng không có ngủ thêm lần nào với Bùi Vĩ Trí nữa.

Giờ đây biết tin Lục Tử Sâm đã ngủ cùng với Vũ Đình, đột nhiên cô ta muốn trả thù anh ấy đôi chút.

Anh ấy đã phản bội cô ta trước, Chu Phượng Vũ nghĩ mình cũng không nên giữ mình vì anh.

Sau này anh là của cô ta rồi, thì cô ta sẽ giữ gìn cơ thể hoàn toàn cho anh.

“Anh cũng có chút khí phách đấy, muốn vui chơi chút không, chúng ta cùng nhau hử”

“Là em nói đấy nhé, đừng hối hận”

Cô ta cười quyến rũ, lại nhào lên hôn anh ta, cả hai lôi kéo nhau ra xe, chiếc xe di chuyển đến một khách sạn, Vương Lâm nửa ôm nửa bế cô ta vào trong.

Phía xa có chiếc xe đang dõi theo hành trình của họ, trong xe Bùi Vĩ Trí ném điếu thuốc hút dở ra ngoài, anh ta xuống xe đi theo hai người vừa rồi.

Tại nhà riêng của Lục Tử Sâm, anh đang ôm eo Vũ Đình, cả hai vừa xem phim vừa nói chuyện sau khi đi ăn về.

Cô nói đủ thứ chuyện với anh, còn khoe anh bản kế hoạch đã được thông qua, rồi cô xử lý vụ Bùi Vĩ Trí như thế nào.

“Đó anh xem, em thông minh không, chỉ với một đòn anh ta đã bị em hạ knock-out”

“Ừ em rất nhanh trí, em đã suy nghĩ làm cách nào mà anh ta lấy được thông tin của em không?”

Vũ Đình ngừng lại, cô trầm ngâm nhớ lại hôm đó, chùm chìa khóa thì cô chắc chắn có người lấy, chỉ là ai trong hai người Vương Lâm và Tống Từ Sơn.

Còn vụ hack máy tính, cô nhớ cả hai đều chưa tiết lộ họ có biết nhiều về máy tính hay không, đúng là cô cần điều tra lại, chắc chắn anh ta có đồng phạm.

Cô suy nghĩ đến nhăn cả trán lại, Lục Tử Sâm sờ sờ lên trán cô, anh trầm giọng nên tiếng.

“Em cứ tập trung làm việc, để anh cử người điều tra cho nhé”

“Cũng được, chứ thật ra em cũng không biết phải bắt đầu điều tra như thế nào”

“Thế định trả công anh bằng gì”

Vũ Đình đỏ mặt, cô thì thầm vào tai anh, anh bật cười khoái trá bế cô lên, Vũ Đình la oai oái.

“Em đâu nói có hiệu lực bây giờ”

“Lời nói ra đã chính thức có hiệu lực”

Sáng hôm sau, cô tỉnh lại phát hiện ra bản thân vẫn còn ở nhà anh, thật sự hôm qua mệt quá cô không muốn về, mà bản thân cô cũng thấy ở nhà anh rất tiện lợi, vừa gần công ty lại vừa gần anh.

Có khi cô nên nhận lời anh, để cả hai sống cùng nhau, nhìn đồ đạc cá nhân cô cũng để lại đây không ít rồi, người nào đó kéo tay ôm cô vào lòng, giọng chậm rì rì vang lên.

“Anh tính nói tối qua, nhưng mà tiện sáng nay nói luôn với em, vào cuối tuần này em chuẩn bị đến gặp mặt ba mẹ anh nhé”

Vũ Đình bật nhổm dậy, lắc lắc người anh, cô sợ anh rồi đó chuyện như vậy mà nay mới nói, chẳng phải còn có mấy ngày nữa hay sao.

“Anh dậy mau, sao giờ anh mới cho em biết chứ, em còn có mấy ngày nữa để chuẩn bị”

Lục Tử Sâm chống tay lên đầu nhìn cô cười ngốc, chuẩn bị gì chứ, chỉ cần có con gái xuất hiện là ba mẹ anh mừng muốn c.h.ế.t rồi.

“Em không cần chuẩn bị gì cả, quà cáp để anh chọn cho, em đừng bỏ chạy là được”

“Như vậy sao được, hay tối thứ 7 này anh dẫn em đi chọn nhé, anh tư vấn sở thích của họ cho em luôn”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Anh nghĩ một hồi, liền ra điều kiện ngay với cô.

“Được, nhưng anh có điều kiện trao đổi, em phải qua ở với anh”

Đặt tay lên vết sẹo mổ của anh, cô xoa nhẹ nhẹ gật mạnh đầu một cái, anh kéo tay cô lên môi hôn, tiếng chuông báo thức ở điện thoại cô phát ra, Vũ Đình cuống cuồng đứng lên tìm đồ mặc đi làm.

Lục Tử Sâm một bên nhàn hạ chuẩn bị bữa sáng, cô nhìn anh mà ghen tị, anh làm tổng tài nên muốn đi muộn cũng được, bản thân cô là nhân viên quèn chỉ còn cách cắn răng đến đúng giờ thôi.

“Còn sớm mà, em vội thế làm gì, anh chở em đi, ở đây cách có 2km thôi, không xa như chỗ em trọ đâu”

Cô quên mất, Vũ Đình nhảy từ nhà vệ sinh ra, ôm chầm anh từ phía sau, cô hít mùi anh một cái rồi lại chạy đi trang điểm.

Lục Tử Sâm chưa kịp ôm lại, cô đã nhảy mất vào nhà tắm, anh yêu c.h.ế.t dáng vẻ như con thỏ của cô, anh thật mau mau muốn rước cô về nuôi nhốt.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 22: Chương 22



Chương 22

Sau một tuần làm việc mệt mỏi, thì hôm nay đã là thứ 7 rồi, Vũ Đình nhắn cho Lục Tử Sâm một tin nhắn, hẹn anh nhớ đến đón cô đi mua quà, sợ anh lại giở trò với mình, tin nhắn nhanh chóng được đáp lại.

“Chị Vũ Đình nhắn với ai mà cười ngọt ngào quá vậy”

Là giọng của Chu Phượng Vũ, cô ta liếc mắt qua màn hình điện thoại của cô, Vũ Đình vội úp điện thoại xuống, cô chưa muốn bị lộ đâu.

“ Bạn bè thôi mà em”

“Chị có bận chủ nhật này không, mọi người có hẹn nhau đi ăn uống đó”

“Thật sao, tiếc quá chị bận mất rồi, chị có hẹn với người khác, rất quan trọng”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Quan trọng, chuyện gì vậy, chị nói em nghe được không?”

Vũ Đình thấy cô ta năn nỉ như vậy, cô quyết định chia sẻ một chút, dù sao cô cũng đâu nói tên là ai.

“Nói cho một mình em biết thôi đấy, chị được người yêu dẫn ra mắt gia đình anh ấy”

“CHỊ NÓI CÁI GÌ CƠ?”

Chu Phượng Vũ đột nhiên đứng vụt dậy hét lớn, cô ta làm cho Vũ Đình cùng mọi người xung quanh giật mình.

Biết bản thân đã thất thố, cô ta ngồi xuống lại chỗ, gương mặt đã trắng bệch, tay chân lạnh ngắt.

Vũ Đình nhíu mày khó hiểu nhìn phản ứng của cô ta, cô ra mắt người yêu mà cô ta sốc tới vậy cơ hả.

“Em sao vậy, tự nhiên hét lên làm chị giật mình”

“Em xin lỗi, tại em bất ngờ quá, không nghĩ chị đã có người yêu”

Cô nghe vậy cũng không để ý nữa, quay lại làm việc tiếp, Chu Phượng Vũ ôm tài liệu điều chỉnh lại tâm trạng đứng lên đi ra ngoài.

Vào thang máy, cô ta nhấn như điên lên tầng cao nhất, cửa thang vừa mở, thư ký Vu đã thấy bóng cô ta vút qua, cô chạy lên cản lại.

“Tiểu thư Chu, Lục tổng đang bận, không tiện gặp ai”

“TRÁNH RA”

Thư ký Vu bị đẩy ngã vật ra đất bịch một cái rõ đau, thư ký Lâm chạy lại đỡ cô ấy dậy xong, cũng nói với Chu Phượng Vũ.

“Tiểu thư Chu đừng làm khó chúng tôi, cô mà như vậy chúng tôi chỉ còn cách gọi bảo vệ đó”

“Giỏi thì gọi đi, tôi xem bảo vệ bắt tôi hay các người, khôn hồn thì im đi biết chưa”

Cô ta trừng mắt nhìn hai cô thư kí, thư kí Lâm thấy vậy bấm điện thoại gọi bảo vệ lên.

Chu Phượng Vũ giật lấy đập mạnh xuống đất, chiếc điện thoại bàn vỡ tan tành.

Thư ký Lâm chưa kịp phản ứng lại đã thấy cánh tay cô ta giơ lên, ‘bốp’ một tiếng má thư ký Lâm rát bỏng.

Chu Phượng Vũ chỉ vào mặt hai nữ thư ký, gằn từng tiếng lên nói.

“Tôi đã nói là rồi, các người mà còn như vậy đừng trách tôi”

“EM ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ?”

Lục Tử Sâm lớn tiếng nạt nộ, anh trừng mắt nhìn Chu Phượng Vũ đang phát điên trước mặt.

Thư ký Vu đang khóc, còn thư ký Lâm ôm má, cả hai nhìn thấy anh thì đều biểu hiện ấm ức.

Anh hít một hơi, đi tới phía bàn thư ký Vu và Lâm đang đứng, thư ký Chương theo sau anh, mặt anh cũng nghiêm túc lại.

Chu Phượng Vũ mắt ngấn nước định ôm anh, Lục Tử Sâm đẩy cô ta qua một bên, anh đứng trước mặt hai thư ký hỏi.

“Hai cô có bị thương nặng không?”

“Lục tổng, chúng em không sao cả”

Thư ký Vu nghẹn ngào trả lời.

“Hai cô cho tôi biết có chuyện gì xảy ra?”

Thư ký Lâm ôm má, nhìn anh đáp.

“Thưa Lục tổng, Chu tiểu thư không biết vì lí do gì, đòi vào gặp mặt anh.

Chúng em đều làm theo lời anh dặn từ trước, không để ai tự ý vào lúc anh đang làm việc, nếu có ai muốn gặp cần phải báo trước. Chu tiểu thư không chịu, cô ấy nhất nhất đòi gặp anh, bọn em không còn cách nào khác, tính gọi bảo vệ thì cô ấy…”

“Là do các người cản tôi trước, giờ ra vẻ đáng thương cái gì”

Chu Phượng Vũ bật khóc nức nở, chỉ tay vào hai người nói.

“EM IM NGAY”

Lục Tử Sâm quát lên, anh lạnh lùng nhìn cô ta, nhận ra anh đang tức giận cô ta liên ngừng khóc, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ, anh quay sang thư ký Chương bên cạnh nói.

“Cậu giúp tôi cho hai cô ấy đi xem xét lại vết thương, xem có nặng lắm không. Còn Chu Phượng Vũ, em theo anh vào phòng”

Dứt lời anh quay lưng vào phòng, Chu Phượng Vũ cũng lẽo đẽo theo sau lưng, thư ký Chương nhìn theo bóng hai người đi vào phòng, anh thở dài một hơi.

“Anh Chương, cô ta đúng điên rồi, chỉ có vậy mà đòi g.i.ế.c chúng em tới nơi” Thư ký Lâm tức giận dậm chân một cái nói.

“Hai cô cũng biết mà, cô ấy là em gái của anh ấy, lát sẽ đền bù cho hai cô”

“Cô ta như có bệnh vậy, gào thét rồi đòi gặp như đi đánh ghen vậy” Thư ký Vu đứng thẳng, tay xoa nhẹ cái chân đau.

“Đúng là có chút bệnh thật, cô ấy bị như vậy cũng chính là do anh Lục không chịu kiên quyết”

“ Xem ai mà yêu kiểu con gái đó được, khác hoàn toàn với tiểu Đình, tiểu Đình vừa đáng yêu mà hài hước, như con thỏ con ai cũng muốn cưng” Thư ký Lâm nói mà ánh mắt lừ lừ nhìn vào phòng, như muốn đục thủng tường chiếu laze lên người Chu Phượng Vũ vậy.

“Được rồi, mau đi xuống phòng y tế xem qua vết thương nào, lát còn nhiều việc lắm”

Thư ký Chương vỗ vỗ vai hai cô gái đang phát cáu, mau chóng đưa họ đi khỏi chốn thị phi này.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 23: Chương 23



Chương 23

Trong văn phòng tổng tài, Lục Tử Sâm cầm ly nước lên uống cạn, anh đặt cốc xuống bàn quầy bar rầm một cái lớn, kéo nhẹ cà vạt trên cổ để thở.

“Em nói đi, sao lại tự nhiên phát khùng phát điên lên vậy”

Chu Phượng Vũ tiến đến gần anh, anh đẩy cô ta ra dứt khoát, ánh mắt phiền chán, bắt được ánh mắt của anh, cô ta lại bật khóc nức nở.

“Em không có cố tình đâu, chỉ là họ thật sự bắt nạt em, em chỉ muốn gặp anh chút thôi mà”

“Bắt nạt em, họ làm nhiệm vụ của họ, có gì em có thể nhờ họ báo muốn gặp anh, em xem tự nhiên họ bị em đánh, em có khác mấy người thất học không hả”

Cô ta vẫn khóc không lên tiếng, anh đưa tay lên bóp trán, cảm giác cả đầu ong ong, tai cũng ù cả đi.

“Lát em ra xin lỗi họ cẩn thận cho anh, không thì từ mai khỏi cần lên gặp anh làm gì”

“Em biết sai rồi, sẽ xin lỗi họ, em không dám tái phạm nữa”

Anh gật nhẹ đầu, ngồi xuống bộ ghế salon, tay anh rót cốc trà đưa lên miệng uống.

Chu Phượng Vũ thấy anh đã nguôi giận, cô ta mới lau nước mắt rón rén ngồi xuống cạnh anh.

“Cuối tuần này, anh dẫn bạn gái ra mắt hả”

Tay cầm cốc của anh khựng lại, ra là đây là lý do Chu Phượng Vũ phát điên, anh đặt cốc trà xuống đứng thẳng người, quay sang phải nhìn thẳng mắt cô ta.

“Em vì vậy mà hành động như thế, em đến để chất vấn anh hả”

Đột nhiên cô ta đứng phắt dậy nhào đến ôm chầm lấy anh.

“Anh đừng kết hôn với cô ấy, em xin anh đấy, anh để ý đến em đi mà”

“Chu Phượng Vũ đủ rồi, anh đã chịu đựng em quá nhiều rồi, em dừng lại đi”

Lục Tử Sâm phiền chán gỡ tay cô ta ra, lỗi cũng tại anh, anh dung túng cô ấy như là em gái của mình, bản thân anh cũng chưa một lần dứt khoát, cũng chỉ vì lo cô ấy tổn thương.

“Anh đừng ghét em, em sẽ ngoan ngoãn, anh thích em một chút được không”

“Em tỉnh táo lại đi, anh không ghét em, anh coi em như em gái, không có tình cảm nam nữ nào cả”

“Vậy sao, vậy chỉ cần cô ấy biết mất, thì em cũng được anh để ý đúng không”

Lục Tử Sâm nghe xong sống lưng lạnh toát, anh nắm lấy vai Chu Phượng Vũ, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, chậm rãi anh nói từng từ.

“Em nghe cho rõ lời anh nói, từ mai anh sẽ sắp xếp cho em ra nước ngoài trị bệnh. Hãy nghe anh, trị bệnh cho tốt, em còn cả tương lai phía trước nữa”

Chu Phượng Vũ nghe vậy thì tỉnh táo lại, cô ta thở mạnh một hơi, nở nụ cười nhìn anh.

“Em nói đùa thôi mà, anh à em vẫn uống thuốc đều đặn, em về phòng làm việc đây, đã đi quá lâu rồi”

Gương mặt cô ta trở lại bình thường, ánh mắt không còn sự điên loạn như vừa rồi nữa, đi thẳng ra cửa phòng.

Lục Tử Sâm trầm ngâm một lát, anh đến phía cửa kính, lôi điện thoại ra anh bấm một loạt dãy số, bên kia có người bắt máy.

“Alo, Lục tổng có việc ạ”

“Cậu Chương nhờ cậu giúp tôi điều tra mấy thứ”

“Vâng anh cứ nói”

Chu Phượng Vũ ra ngoài cửa, cả thư ký Vu và thư ký Lâm coi như không nhìn thấy cô ta, cô ta vẫn tiến lại bàn, hai người thư kí nhanh chóng đề phòng.

Cô ta đột nhiên cúi gập lưng xuống, thành khẩn cất tiếng xin lỗi.

“Em thành thật xin lỗi hai chị, em mong hai chị tha lỗi cho em”

Cả hai giật mình sửng sốt nhìn nhau, thư ký Lâm đành lôi theo thư ký Vu ra đỡ cô ta đứng dậy.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Tiểu thư Chu, chúng tôi nhận lời xin lỗi, mong sau này chúng ta vẫn có thể làm đồng nghiệp của nhau”

“Vâng em cảm ơn hai chị, bữa nào em rủ hai chị đi ăn coi như tạ lỗi”

“Được, hẹn nhau vậy nhé”

Thư ký Vu lập tức cười nhẹ, cô ta gật đầu, chào hai người vào thang máy. Vào đến nơi cô ta, dùng hai tay phủi mạnh chỗ hai thư ký vừa chạm vào.

Hai người nhìn thang máy di chuyển xuống, thở phào một hơi, họ nhìn nhau cười nhạt không cần nói cũng biết, chẳng có buổi hẹn cơm nào cả, cô ta diễn cũng kinh ra phết.

Xuống đến nơi, cô ta ngồi phịch vào chỗ, Vũ Đình thấy cô ta đi một lúc mới quay lại, cô ngạc nhiên hỏi thăm.

“Em đi đâu lâu vậy, mọi người vừa hỏi em xong”

“À em đi lấy giấy tờ thì đột nhiên đau bụng, nên đi vệ sinh gấp”

“Ra vậy, mau đánh nốt tài liệu đi, lát cần gấp lắm đó”

Vũ Đình cười cười thúc giục cô ta làm việc, cô cũng lại tiếp tục làm việc của mình .

Chu Phượng Vũ nhìn bóng lưng Vũ Đình, ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự căm hận.

Tay nắm chặt lại, cô ta căm ghét Vũ Đình đến xương tủy, cô ta phải tìm cách đẩy Vũ Đình ra khỏi cuộc đời của Lục Tử Sâm, như vậy cô ta sẽ đến gần với anh ấy hơn nữa.

‘Lục Tử Sâm em đã quyết tâm rồi, dù ai đi nữa cũng không thể ngáng đường em được, chúng ta được sinh ra cho nhau, anh rồi từ từ sẽ thấy được tấm chân tình của em’.

Nghĩ một hồi, cô ta cầm điện thoại lên, Chu Phượng Vũ nhắn một tin nhắn dài, gửi đến một số khác rồi âm thầm chờ đợi, lát sau tin nhắn hẹn gặp mặt gửi đến, cô ta nở nhẹ một nụ cười.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 24: Chương 24



Chương 24

Tan sở Vũ Đình chạy như bay đến chỗ dừng xe của Lục Tử Sâm, cô mở cửa ra chui vào kéo theo một chút hơi lạnh, Lục Tử Sâm thấy cô ngồi nghiêm chỉnh, anh đưa cô một cốc cacao nóng vừa mới mua xong.

“Anh đưa em đến trung tâm thương mại nhé”

“ừ ba mẹ anh thích gì đó?”

“Mẹ anh thích lụa, còn ba anh thích mấy loại trà”

“Thế chúng ta mau đi thôi, em muốn chọn thật kỹ lưỡng”

“Em không hỏi anh thích gì sao?”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Vũ Đình ngẩn ra, anh thích gì nhỉ, cô nhớ lại hồi còn nhỏ anh rất muốn chạy đi chơi cùng cô, nhất là đi thả diều nhưng mà là hồi nhỏ, giờ anh trưởng thành rồi chắc là.

“Anh thích em, cái đó em biết rồi không cần hỏi nữa, hihi”

“Xuất sắc, cho cái hôn nào”

Anh nhéo má cô một cái, cả hai hôn nhau, tay anh bắt đầu s* s**ng, Vũ Đình cản lại, kêu oai oái đòi đi mua, anh đành tiếc nuối đưa cô đi.

Đến nơi cả hai đi chọn vòng quanh, mất một lúc cô mới chọn được đồ ưng ý, cô mua cho mẹ anh một chiếc khăn lụa màu xanh lục, ba anh một hộp trà cao cấp, nhìn đống quà cô khá hài lòng.

“Màu này đẹp đúng không anh?”

“ừ đẹp lắm, chắc chắn mẹ anh sẽ thích”

Cả hai vừa đi vừa nắm tay nhau nói chuyện rôm rả, cô lôi kéo anh muốn đi ăn mấy món Nhật, anh đồng ý đến một cửa hàng mì ramen, đột nhiên sau lưng có tiếng con gái gọi lớn.

“Anh, sao anh lại ở đây? Chị Vũ Đình thì ra bạn trai chị là anh em sao, thật là trùng hợp quá”

Vũ Đình ngạc nhiên, chủ nhân giọng nói đó không ai khác là Chu Phượng Vũ, cô ấy vừa cất tiếng gọi Lục Tử Sâm là anh sao.

Chu Phượng Vũ đang nắm tay mẹ của Lục Tử Sâm, hai người có vẻ đang đi mua sắm, bà Bạch Mẫn Hoa nhìn con trai và cô gái bên cạnh, bà nhận ra đây là bạn gái của con trai.

Lục Tử Sâm khẽ gật đầu với cô ta, lôi Vũ Đình đến trước mặt mẹ mình, Vũ Đình khép nép sau anh một chút, bị bắt gặp trong hoàn cảnh này làm cô hơi có chút ngại ngùng.

“Mẹ và em đi mua đồ sao, mẹ con giới thiệu với mẹ đây là bạn gái con Vũ Đình”

“Cháu chào bác gái”

Bạch Mẫn Hoa ngắm Vũ Đình rất hài lòng, một cô gái thanh thuần đáng yêu, giọng cũng rất dịu dàng, dáng dấp rất tốt.

“Chào cháu, bác có nghe con trai bác kể về cháu rồi, đúng như lời thằng bé nói, cả hai đi chơi sao?”

“Vâng cô ấy cứ đòi chọn quà cho mẹ, con phải đi cùng cô ấy mất mấy vòng trung tâm”

Vũ Đình khẽ đẩy nhẹ vai anh, Bạch Mẫn Hoa nghe con trai nói thì cười, bà kéo tay cô ra một góc hỏi thăm sức khỏe ba mẹ cô.

Lục Tử Sâm nhìn hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, trên môi anh treo nụ cười hạnh phúc, Chu Phượng Vũ trong lòng kìm nén cảm giác muốn rạch mặt Vũ Đình, cô ta không nghĩ mẹ anh lại nhanh chóng làm thân với Vũ Đình như vậy.

Nhớ lại kế hoạch của bản thân, cô ta nặn ra một nụ cười ngây thơ, kéo cánh tay Lục Tử Sâm ôm ghì chặt lấy.

“Anh à tụi em đi theo anh chị được chứ, không sao chứ ạ?”

“Bọn anh tính đi ăn, hai bác cháu đã ăn chưa?”

“Chưa ăn gì cả, em đang đói meo đây, chúng ta đi ăn đi bác ơi, anh chị đồng ý rồi”

Bà vẫn đang nắm tay Vũ Đình nói chuyện, ánh mắt đánh qua phía hai anh em, bà nhận thấy hành động của Chu Phượng Vũ là gì, bà thở nhẹ một hơi.

“Thôi được rồi ăn còn nhiều dịp khác, để anh chị đi hẹn hò đi cháu”

Vũ Đình thấy vậy, vội vàng lên tiếng.

“Dạ không sao bác, hai người đi cùng bọn cháu cho vui”

“Đó cháu nói mà, mau đi thôi bác”

Chu Phượng Vũ nhí nhảnh lắc lắc tay Lục Tử Sâm làm nũng, anh không còn cách nào khác, ánh mắt liếc qua phía mẹ mình b.ắ.n tín hiệu, bắt được tín hiệu của con trai, Bạch Mẫn Hoa nhếch nhẹ lông mày phải lên, bà dịu dàng nói.

“Vũ Vũ,con quên chúng ta phải đi đến thăm mộ ba cháu xong, sau đó hẹn bác Lục còn chờ cơm ở nhà”

Mặt cô ta trở lên buồn rầu, Bạch Mẫn Hoa thấy phản ứng như vậy, lại an ủi cô ta.

“Còn nhiều dịp, chúng ta mau đi thôi bác trai cũng đói lắm rồi đấy, hai đứa mau đi đi, mai nhớ đến chơi nhé tiểu Đình”

“Vâng mẹ yên tâm”

“Cháu chào bác ạ”

Bà gật đầu với hai người, nhanh chóng lôi kéo Chu Phượng Vũ đi, cô ta quay lại nói với Vũ Đình.

“Chị Vũ Đình hẹn chị ngày mai nha”

Vũ Đình gật đầu cười vẫy tay cô ta, Lục Tử Sâm âm trầm lại, đến khi cô giật nhẹ tay anh, anh mới phản ứng.

Về đến nhà cô cảm nhận được anh có tâm sự, anh ngồi tại bàn đang uống một ly trà nóng, cô tiến đến ôm anh từ phía sau.

“Em hỏi anh chút nhé, cô bé là anh em kiểu gì với nhà anh đó”

Lục Tử Sâm kéo tay cô ra đằng trước, ép cô ngồi vào lòng mình, anh bắt đầu kể.

“Cô ấy là con gái ân nhân của anh”

Vũ Đình ngạc nhiên, nhưng vẫn ngồi yên nghe anh kể.

“ Năm đó, sau khi anh ra nước ngoài mổ tim, tình thế vô cùng cấp bách, trái tim được chỉ định hiến tặng cho anh, là ba của Chu Phượng Vũ nhưng ông ấy chưa thể hiến ngay được”

“Ba mẹ anh đã cầu xin vô cùng cấp thiết, ông ấy sau một hồi đã đồng ý hiến, yêu cầu duy nhất của ông ấy là ba mẹ anh chăm sóc con gái ông ấy, sau đó nhà anh đón cô ấy về sống chung”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 25: Chương 25



Chương 25

“Anh cũng coi cô ấy như em gái mà chăm sóc, hoàn toàn không có ý định gì cả, cô ấy thì ngược lại, anh không biết vì sao cô ấy có tình cảm với anh sâu đậm vậy”

“Mấy năm gần đây, một phần cũng do anh mãi không có bạn gái, mẹ anh nhớ lại ân tình năm đó, cứ gán ghép anh với con bé, có lẽ đó cũng là 1 lý do làm cho con bé nó ấp ủ cái ý nghĩ kết hôn với anh”

“Anh mặc dù đã cố gắng rất nhiều để cho con bé hiểu, nhưng bản thân cứ nghĩ tới ân tình năm đó, anh lại không nỡ làm tổn thương con bé”

Cô lặng yên vừa nghe vừa ngẫm lại từng câu anh nói, cô thương cảm cho Chu Phượng Vũ.

“Em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, anh yên tâm nha”

“Cũng không cần đến mức đó, em cứ đối xử em ấy bình thường cũng được, đừng thân em ấy quá”

Vũ Đình khó hiểu, cô thẳng lưng dậy nhìn vào gương mặt anh, sao lại không nên quá thân, anh giấu cô gì nữa hả.

Lục Tử Sâm khẽ thở dài một hơi, anh quyết định rồi sẽ kể hết tất cả với cô.

“Vào năm anh 20 tuổi, có một sự việc đáng tiếc xảy ra, nó đã khiến anh thật sự suy nghĩ tới tận bây giờ”

“Năm đó vào dịp hè, anh có về thăm gia đình, Chu Phượng Vũ rất vui vì đúng dịp sinh nhật của con bé 12 tuổi , anh cùng ba mẹ tổ chức cho con bé rất linh đình, cũng đông bạn bè con bé tới”

“Trong số bạn bè tới đó, có một cô bé gái, cô bé đó có vài nét giống em nên anh đặc biệt quý mến hơn đôi chút. Nói là quý mến cũng hơi quá, anh cũng chỉ nói chuyện nhiều hơn, và có đưa tay vỗ nhẹ đầu cô bé đó”

“Hai hôm sau bữa tiệc đó, nhà trường gọi ba mẹ anh gấp đến, cô bé tối hôm đó anh nói chuyện cùng bị đánh, đầu bị cạo sạch, mặt bị rạch vài vết khá sâu, người cầm đầu bạo hành là Chu Phượng Vũ”

“Anh đã vô cùng kinh ngạc, khi cả nhà đứng ra tra xét, con bé khóc nói do anh yêu thích người khác bỏ rơi nó, nên nó mới hành động như vậy.

Ngay lập tức con bé được đưa đi chữa trị, bác sĩ nói nó bị bệnh tâm lý ‘ rối loạn ám ảnh tình yêu(OLD)’ với anh”

“Bác sĩ nói một trong số các nguyên nhân là do, người bệnh bị nhồi nhét chuyện ai đó là của mình, nên họ mang tâm lý chiếm hữu với người đó”

“Anh tìm hiểu kỹ thì biết được, người nhồi nhét vào tâm trí nó không ai khác là ba ruột con bé”

“Theo như lời y tá kể lại, lúc ông ấy sắp c.h.ế.t có dặn với con gái là ‘Con sau này sẽ là người nhà họ Lục, tương lai con sẽ thành vợ của Lục Tử Sâm vì cậu ấy nợ mạng của ba’ anh thật sự đau đớn khi biết ông nói như vậy, anh đúng là nợ ông ấy mạng sống này”

“Ông ấy đã biến ân tình thành sợi dây trói buộc giữa anh với con gái của ông, anh biết được điều này thì đã quá muộn, con bé đã khắc ghi trong tâm lời ông ấy nói mất rồi”.

“Anh rất biết ơn những gì ông ấy hi sinh cho anh, nên anh đối xử bao dung với Chu Phượng Vũ vô điều kiện. Nhưng bị lợi dụng như vậy, tâm anh có chút ít oán trách ông ”

“Việc con bé bị bệnh này được giấu kín, chỉ có anh và ba anh biết, mẹ anh hoàn toàn không hay. Mới hôm trước anh mới kể cho mẹ anh tất cả, bà đã mắng anh một trận. Bao năm anh chịu trận bị chửi ít khi về nhà, sau khi kể mọi việc vẫn bị mẹ anh mắng tiếp”

“Không cho mẹ anh biết cũng chỉ sợ mẹ anh nhạy cảm, lại hành động lạ kỳ làm con bé tổn thương. Không nghĩ mẹ anh mấy ngày gần đây, đột nhiên lại muốn gán anh với con bé, nên anh mới nói thật”

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, cô cảm thấy hốt hoảng, vậy có khi nào sự việc cô bị Bùi Vĩ Trí hại có liên quan tới cô ta, cô ta ra tay cũng thật tàn nhẫn.

“Vậy còn cô bé bị hại đó sao rồi anh?”

“Nhà anh đã xin lỗi công khai, đền bù ổn thỏa và chuyển trường cho cô bé, thậm chí còn gửi thêm một khoản rất lớn, hỗ trợ gia đình cô bé nuôi 2 anh em gia đình đó tới năm 18 tuổi nữa”

Anh thở dài một hơi, trong thâm tâm Lục Tử Sâm nghĩ có lẽ vẫn chưa đủ với những gì cô bé ấy phải gánh chịu, anh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.

“Em hiểu rồi, anh đừng lo em sẽ giữ khoảng cách với con bé, nhưng sao anh không kể với em từ trước, lại còn để con bé ngồi cùng em nữa?”

Vũ Đình khó hiểu nhìn anh, chắc hẳn anh có lý do mới làm vậy, cô rất muốn biết.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Con bé cho người theo dõi anh, rồi còn điều tra về em nữa, anh biết hết. Nhưng để đảm bảo, anh muốn nó luôn được đặt dưới mắt của anh, để nó gần em nó sẽ không dám hành động liều lĩnh”

Cô âm thầm gật đầu, cách anh làm đúng là chu toàn, cô ta đúng là không dám làm những hành động quá khích, dù có ám hại cô gián tiếp chẳng phải vẫn có anh theo dõi tất cả hay sao.

“Em đừng lo, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát, dạo gần đây con bé có xu hướng tái phát bệnh, anh đang tính với ba mẹ lại đưa con bé đi chữa trị tiếp”

Ôm chặt lấy anh, cô vùi vào lòng anh, cảm thấy bản thân đúng là may mắn, được anh yêu thương và bảo vệ như vậy.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 26: Chương 26



Chương 26

Tại một hộp đêm, tiếng nhạc xập xình ồn ào, ánh sáng nhấp nháy phát ra từ quả cầu disco , bóng nam nữ quấn lấy nhau trên sàn nhảy.

Chu Phượng Vũ chân vắt chéo, đang ngồi trong góc chờ đợi ai đó, có nam giới tiến lại từ phía sau lưng cô.

Đôi tay lần về phía trước n.g.ự.c của Chu Phượng Vũ bóp mạnh một cái, cô ta giật mình hét lên, mà người phía sau bịp miệng cô ta lại.

Bùi Vĩ Trí cười d*m đ*ng, nhảy qua ghế ngồi cạnh cô ta, hắn ta nhìn gương mặt đang cáu bẳn mà vui vẻ.

“Sao hả, anh đây đùa chút thôi mà”

“Lần sau đừng có đùa như vậy nữa”

“Đúng là anh bị em chơi ác quá đấy, bỏ rơi anh xong thì tóm ngày được thằng măng non khác, anh đây vừa mất việc lại vừa mất em”

“Bớt nói nhảm đi, tôi đến giao dịch với anh”

“Hử, thế em phải giao dịch hai lần đấy”

“Sao lại vậy?”

“Thì anh vẫn còn giữ đồ của em, còn có cả đồ của em với Vương Lâm nữa”

Chu Phượng Vũ đứng vụt dậy sợ hãi, cô ta hỏi gấp. “Ý anh là gì đấy?”

“Ngồi xuống đã, không có gì đâu, chỉ là mấy video nóng bỏng tý thôi, em yên tâm không có nóng bằng hai chúng ta làm đâu”

Cô ta giơ tay tát mạnh vào mặt Bùi Vĩ Trí, anh ta ôm má xoa xoa, không quên cảnh cáo cô ta.

“Em còn đánh anh nữa, anh sẽ gửi thẳng đến cho Lục Tử Sâm đó”

Nghe vậy Chu Phượng Vũ ngồi yên, anh ta vắt hai chân qua, cầm chai bia lên tu một ngụm, tay còn lại thò vào trong áo Chu Phượng Vũ n*n b*p tiếp.

“Gọi anh tới có chuyện gì, nói mau lên, anh còn bận đi làm nữa”

Để mặc bàn tay anh ta bận rộn, Chu Phượng Vũ nói nhanh.

“Tôi cần anh bắt cóc Vũ Đình, đem đến một con thuyền đã được tôi chuẩn bị sẵn, ném cô ta lên đó, tôi sẽ trả anh hậu hĩnh”

Bùi Vĩ Trí giật mình, buông tay khỏi n.g.ự.c cô ta hỏi lại.

“Bắt cóc rồi đem bán đi, em điên đó hả?”

“Tôi không điên, tôi còn muốn mua lại số thông tin anh đang nắm giữ của tôi nữa, hiện tại tôi đưa trước ⅓ cho anh, xong việc sẽ chuyển nốt”

“Nhưng ai biết em có hại anh nữa không chứ, với anh đâu có đủ đồng bọn”

“Anh không cần lo, tôi đã có cho anh thêm hai người, anh biết họ cả rồi, dễ làm việc lắm”

Nói xong cô ta lôi chiếc túi lên, đưa cho anh ta, Bùi Vĩ Trí mở ra xem, bên trong toàn bộ là tiền, mắt anh ta sáng rực.

Anh ta vui vẻ khóa túi lại, thơm lên môi cô ta một cái, thì thầm nhẹ vào tai cô ta.

“Đang có người theo dõi em đó, nhưng mà em yên tâm, việc này anh đây xử lý được, hợp tác thành công nhé cưng”

Bùi Vĩ Trí cầm túi lên, đưa tay bóp n.g.ự.c Chu Phượng Vũ một cái cuối trước khi rời đi.

Bóng lưng anh ta rời khỏi hộp đêm, Chu Phượng Vũ chỉnh lại váy áo cũng cầm túi nhanh chóng rời đi, việc bị theo dõi cô ta đã biết từ lâu rồi.

Nhưng cô ta đâu có đích thân hành động, tất cả là người khác làm, có bị làm sao thì nhà họ Lục cũng vẫn bao che cô ta thôi.

Sáng hôm sau, như đã hẹn cả hai chuẩn bị để đến ra mắt gia đình anh, Vũ Đình rất hồi hộp cả chuyến đi tay cứ vặn vẹo với nhau.

Đến căn biệt thự, cô há hốc mồm nhìn, từ ngoài nhìn vào không khác gì một tòa lâu đài, trong đầu cô chỉ hiện lên một suy nghĩ ‘lau nhà này chắc mất mấy ngày mất’.

Cổng mở ra, Lục Tử Sâm đánh tay lái vào, có người đến giúp anh cất xe, cô bước xuống nắm lấy tay anh, phía sau có vài người nữa giúp bê đồ đạc vào nhà.

“Em bĩnh tĩnh đi, nắm đau tay anh quá”

Vũ Đình phát hiện, đang bấu tay anh rất chặt, cô buông ra nắn nhẹ tay anh, anh cười khẽ hôn lên má cô trêu ghẹo.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cửa lớn mở ra, cả hai bước vào, ba mẹ anh đã ngồi sẵn tại bộ bàn ghế, bên cạnh là Chu Phượng Vũ tay đang gọt một trái táo.

“Chào ba mẹ, con dẫn Vũ Đình đến chơi”

“Chào hai bác cháu là Vũ Đình ạ”

“Mau mau ngồi xuống, đừng đứng làm gì”

Cả hai được mẹ anh lôi xuống ghế, ba anh bên cạnh cũng nhìn mà nở nụ cười nhẹ, Chu Phượng Vũ gọt xong cũng để đĩa táo lên phía trước mời hai người ăn.

“Vũ Đình nhìn khác quá, xinh đẹp đáng yêu, bác nhớ ngày xưa cháu như một bé trai vậy”

“Ai cũng nói cháu như con trai, lại thích mặc đồ thể thao nữa nên càng giống hơn đó bác”

Chu Phượng Vũ cũng phải ngạc nhiên, bình thường ông Lục Minh Thành hiếm khi mở miệng nói, vậy mà nay ông lại hỏi chuyện Vũ Đình.

“Chị Vũ Đình đúng là may mắn, hồi nhỏ đã được làm quen với nhà anh Lục Tử Sâm giống như em vậy”

“Không giống đâu, chị chỉ là bạn bè chơi với anh ấy thôi, còn em thì như em gái của anh ấy”

Cô ta nghe hai chữ em gái, tim nhói đau mà vẫn cố gượng cười.

“Vâng, em với anh như người thân trong nhà vậy, chính là một gia đình”

“Chị ấy tương lai cũng là vợ anh, sau cũng là chị dâu em đó, nhớ mà chăm chỉ cho tốt”

Lục Tử Sâm vỗ nhẹ đầu cô ta, cô ta biết được anh đang cảnh cáo, tâm trạng tụt dốc, bà Bạch Mẫn Hoa lảng sang chuyện khác.

“Nhớ năm xưa Vũ Đình hay qua nhà bác ăn cơm, nhờ cháu mà thằng bé mới chịu ăn uống, nghĩ lại đúng là chuyện duyên phận thật đó”

“Đúng bác còn nhớ, ông cháu còn hay dẫn cháu qua, thư pháp ông cháu đúng là tuyệt đỉnh, chỉ tiếc ông không còn, bác còn muốn gặp ông để nói chuyện thêm”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 27: Chương 27



Chương 27

Ông Lục Minh Thành thở dài tiếc nuối, cô nghe vậy mới nói.

“Cháu còn giữ nhiều bút tích của ông lắm, bác thích vậy khi nào cháu đem qua cho bác nhé”

Ông nghe thế thì gật đầu vui vẻ cười, mọi người trò chuyện một hồi thì tới trưa, cùng kéo nhau ra bàn ăn, cô thấy khá khá món về gà, bà Bạch Mẫn Hoa kéo cô qua chỉ vào bàn ăn.

“Cháu xem, con trai bác dặn cháu thích ăn gà, nên bác cất công làm một bàn toàn món về gà, cháu phải ăn nhiều vào, thấy ngon lần sau phải đến ăn tiếp nhé”

Cô ngại ngùng gật đầu, ngồi vào bàn ăn, mọi người gắp cho cô rất nhiều, ba mẹ anh nhiệt tình hỏi han khẩu vị của cô, bữa ăn rất vui vẻ, chỉ có Chu Phượng Vũ là lặng im ăn, mà không lên tiếng gì cả.

Sau khi xong bữa, cô đem món quà ra tặng ba mẹ anh, còn đem tặng Chu Phượng Vũ một chiếc đầm đắt tiền, cô ta cầm lấy cảm ơn.

Lục Tử Sâm hài lòng, chỉ vào chiếc váy mà Vũ Đình tặng nói với Chu Phượng Vũ.

“Chị ấy tặng em bộ đầm này, lần sau hãy mặc vào đám cưới của anh chị nhé”

Đột nhiên Chu Phượng Vũ ném mạnh hộp xuống đất, ôm mặt khóc bỏ chạy về phòng.

Mọi người ngỡ ngàng, người phản ứng đầu tiên là bà Bạch Mẫn Hoa, bà đi theo về phòng cô ta, đưa tay lên gõ cửa nhẹ.

“cốc cốc cốc, tiểu Vũ bác vào nhé”

Cửa không khóa, bà liền đi vào, cô ta đang nằm úp mặt trên giường khóc, bà tiến đến ôm cô ta từ phía sau.

“Cháu sao lại hành động như vậy, chị ấy có ý tốt mà”

“Bác biết mà, cháu yêu anh ấy, chị ấy làm vậy cố tình chọc tức cháu”

“Sao chị ấy biết cháu thích con trai bác, bác cũng có ý gán 2 đứa với nhau, nhưng cháu xem Lục Tử Sâm, thằng bé lại không có tình cảm gì với cháu cả, tiểu Vũ à, bác nghĩ cháu nên buông bỏ đoạn tình này đi thôi”

“Cháu không thể, cháu đã cố rồi, bây giờ chỉ cần ở gần anh ấy cũng được, bác đồng ý cho cháu nhé”

Bà đành gật đầu tạm, dỗ dành cô ta một lát, thấy đã ổn hơn bà đóng cửa ra ngoài, đến phòng sách thấy chồng mình vẫn còn đang ngồi tại chỗ, tay cầm quyển sách mà không đọc gì, bà tiến đến ngồi đối diện ông.

“Hai đứa đã về cả rồi hả anh?”

“Ừ anh tiễn chúng nó thay em rồi”

Chần chừ một lát bà cất tiếng hỏi thử chồng.

“Anh xem, bệnh con bé có vẻ nặng hơn rồi, chúng ta có nên đồng ý cho nó chữa trị tại đây không? Em không nỡ đưa con bé ra nước ngoài”

“Không được, gần thằng bé càng khó chữa, đưa đi xa mới có cơ hội. Rõ ràng cũng tại em mềm lòng, nên anh với thằng bé mới không cho em biết. Đấy cho em biết em lại một hai bảo ở lại chữa tại nhà”

Ông Lục thẳng thắn gạt phắt ngay ý tưởng đó của vợ, bị chồng mắng bà cũng có chút giận dỗi. Nghĩ lại đành vậy, hạnh phúc của con bà vẫn quan trọng hơn, chỉ còn cách bù đắp cho con bé sau.

Trong phòng của Chu Phượng Vũ, cô ta không thể ngủ được, họ sắp kết hôn rồi, cô ta phải tiến hành nhanh hơn thôi.

Tay nắm chặt chiếc gối, Chu Phượng Vũ nghĩ đến gương mặt của Vũ Đình âm thầm nguyền rủa, miệng cô ta lẩm bẩm.

“Anh là của em, vĩnh viễn là của em, chúng ta là người nhà của nhau, cô dâu của anh phải là em”

Về đến phòng, Vũ Đình cảm thấy vẫn còn sốc về hành động của cô ‘em gái’ này.

Phản ứng cũng quá mạnh đi, Lục Tử Sâm tiến đến sau lưng cô ôm chặt, đầu dụi vào gáy cô thơm nhẹ nhàng.

“Làm em hoảng sợ, anh đã cho người điều chuyển con bé qua phòng khác, dù sao anh cũng hơi lo”

“Thật ra cũng không sao đâu anh, nếu cô ấy đã muốn có ý hại em, thì xa hay gần cũng vậy”

“Anh đã báo bên bệnh viện, họ sẽ sớm cử bác sĩ qua để chữa trị cho con bé, hy vọng sẽ có tiến triển”

“Ừm em thấy như vậy cũng đảm bảo hơn”

“Mà khi nào em định cho anh gặp ba mẹ em đấy, sắp kết hôn đến nơi rồi”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cô dùng tay đẩy nhẹ trán anh, ai đã đồng ý lấy anh chứ, vậy mà dám tự tiện tuyên bố với gia đình.

“Để em gọi cho ba mẹ em đã, bọn họ còn nghĩ con gái của họ đang độc thân đó”

Lục Tử Sâm ỉu xìu, đã lâu vậy rồi mà mãi cô không chịu nói với ba mẹ cô về anh, anh cảm thấy bản thân thật đáng thương, không danh không phận.

“Anh tổn thương lắm đó, cần phải được bù đắp thật tốt vào”

Vũ Đình đẩy anh ra, bù đắp của anh là gì cô thừa biết, chỉ là mai anh phải đi công tác sớm, lỡ như làm quá kiệt sức thì sao.

“Mai chẳng phải anh đi ra sân bay sớm sao, mau nghỉ đi kẻo mệt”

Lục Tử Sâm không vui nhìn cô, ý cô chê anh yếu đuối hả, ôm eo cô anh dùng lực bế bổng cô lên.

“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh rất khỏe mạnh, dù có làm tới sáng cũng không hết sức”

“Em đùa thôi, mau thả em ra”

“Thả, em đừng có mơ”

Cô giãy giụa kêu la vô ích, anh ném cô lên giường rồi nằm đè lên, cả hai vật lộn cả đêm, cuối cùng cô chịu thua cầu xin mãi, anh mới cho đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lục Tử Sâm đi từ sớm ra sân bay, cô sờ vào chỗ anh nằm, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, ánh sáng từ chiếc nhẫn trên ngón áp út làm cô bật nhổm dậy.

Anh đeo nhẫn trên tay cho cô khi nào vậy chứ, cô chụp lại ảnh chiếc nhẫn trên tay gửi cho anh ‘Em đồng ý nhận lời anh khi nào chứ, sao lại ép em đeo nhẫn thế này’.

Trưa nay nhận được tin nhắn, cô xem anh trả lời cô thế nào, vui vẻ dậy đi làm, cô thật muốn tưởng tượng ra phản ứng của anh, khi bị cô từ chối sẽ ra sao.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 28: Chương 28



Chương 28

Đến công ty, cô thấy chỗ bên cạnh đã có người khác ngồi vào, là một thực tập sinh mới, Chu Phượng Vũ được thông báo sang phòng marketing để học việc.

Lúc đi ngang qua phòng marketing, cô thấy cô ta đang rất vui vẻ, các chàng trai xung quanh phòng bu lấy cô ta, dù cảm giác vẫn có gì đó không ổn lắm, nhưng Vũ Đình gạt phắt đi cô đoán bản thân cô đã nghĩ nhiều rồi.

Gần lúc tan làm, cô bị chị Lưu nhờ gõ nốt báo cáo, do con gái chị ấy bất chợt sốt cao, cô nhiệt tình giúp đỡ đằng nào anh không có nhà, cô về sớm cũng không có gì.

Sau gần 1h gõ cặm cụi, cuối cùng cũng hoàn thành, cô dọn dẹp nốt xuống lầu để ra về, công ty vắng lặng không còn bóng người, xung quanh yên tĩnh đến cả tiếng kim rơi xuống cũng nghe được.

Cô nhanh bước chân hơn, đến khi nhìn thấy bảo vệ cô mới bớt sợ hơn.

“Cô Vũ về muộn quá, cần tôi gọi xe giúp không?”

“Cảm ơn chú, cháu đã đặt xe rồi, cháu đi nhé, chào chú”

“Cô về cẩn thận nhé”

Vẫy tay chào chú bảo vệ, cô đứng ra một góc co ro đợi xe tới, đột nhiên có một chiếc xe lao đến chăn ngang chỗ cô đứng, Vũ Đình chưa kịp phản ứng đã có hai người đàn ông trong xe nhảy ra.

Một người bịt chặt miệng cô một người ôm chân cô, cô giãy giụa trong tuyệt vọng, bị bọn họ vứt lên xe đưa đi.

Sự việc quá nhanh, chú bảo vệ bên trong đuổi theo không kịp, ngay lập tức ông rút điện thoại ra, gọi ngay cho thư ký Chương báo sự việc.

Thư ký Chương nhận được tin, vội như vắt chân lên vai, anh báo cho Lục tổng, huy động người đi tìm kiếm Vũ Đình.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Thư ký Chương không nghĩ rằng, vừa kịp cử người bảo vệ Vũ Đình mà cô đã xảy ra chuyện luôn rồi, chuyến này Lục tổng xé xác anh mất

Vũ Đình choáng váng, trên xe xóc nảy vô cùng, tay chân cô bị buộc chặt lại về phía trước, miệng bị nhét giẻ.

Hai người trên xe thầm thì gì đó, gã lái xe quát lên với hai kẻ phía sau, có tiếng cảnh sát, cô vùng vẫy để ra hiệu.

Một tên phát hiện ra, dùng tay đập mạnh vào mặt cô, cô ngất lịm đi, ý thức cuối cùng của cô là một trong số kẻ đó có người cô biết, giọng nói đó không lẫn đi đâu được tên Bùi Vĩ Trí.

Lúc tỉnh lại cô thấy bản thân trong một căn phòng khác, bên ngoài có vài tiếng nói chuyện cãi nhau, lần này đã ít tạp âm hơn cô đã nhận ra, cả ba người này là ai.

Cô vẫn không hiểu tại sao bọn chúng lại bắt cóc cô, chắc hẳn có lý do gì đó, ngoài có thù oán với Bùi Vĩ Trí ra, thì hai người còn lại Vương Lâm và Tống Tử Sâm, cô không nhớ đã đắc tội gì với họ.

“Giờ bọn mày nghe tao, chúng ta sẽ chờ tiền chuộc là được, chia ba rồi chạy, cũng không cần lo lắng tao đã có kế hoạch với cô ta rồi”

Bùi Vĩ Trí lên tiếng trấn an hai tên còn lại, Vương Lâm vẫn còn hoảng sợ, hắn không nghĩ Chu Phượng Vũ lại muốn hắn ta đi bắt người, nhưng hắn chót nhận tiền của cô ta mất rồi, có trách thì trách Vũ Đình đắc tội nhầm người.

Ngược lại Tống Tử Sơn lại khá bình tĩnh, thậm chí hắn còn hỏi rõ ý định của Bùi Vĩ Trí, muốn nghe xem định xử lý Vũ Đình thế nào.

“Thế anh nói đi, anh định xử lý cô ta ra sao?”

Thấy Tống Tử Sâm hỏi nhiều quá, hắn tiết lộ.

“Chúng ta chỉ cần đưa cô ta đến một bến cảng, trên đó có người đưa cô ta ra nước ngoài, bán cô ta vào nhà thổ nào đó, thế thôi”

Vũ Đình nghe được thì hoảng sợ, nước mắt chảy không ngừng, cô không muốn bị bán đi, ai đó làm ơn hãy cứu cô. Cô nhớ đến ba mẹ, nhớ đến Lục Tử Sâm, đúng rồi anh từng nói có cài GPS trên đồng hồ điện tử của cô.

Cô sờ thử tay thì thấy vòng tay đã bị tháo ra, nhìn xung quanh có vẻ đã bị rơi ra lúc cô vùng vẫy ở trên xe, một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, Vũ Đình chỉ còn cách cầu nguyện.

“Chờ một chút cano sắp tới rồi, Vương Lâm mau gọi cho Chu Phượng Vũ, tôi muốn nói chuyện với cô ta một chút”

Vương Lâm nghe vậy, cầm điện thoại lên gọi cho Chu Phượng Vũ, bên kia có người bắt máy, cô ta nóng nảy quát lên.

“Sao các anh lại gọi cho tôi, muốn tôi bị lộ hay sao”

Bùi Vĩ Trí giật lấy máy, quát cô ta.

“Cô còn dám lớn tiếng hả, nghe đây khôn hồn thì mau bảo bọn nó gửi ngay tiền chuộc, không chúng tôi không để yên đâu”

“Anh vội cái gì chứ, bây giờ bên này đang loạn cả lên, họ sẽ tìm cách liên lạc với các anh để gửi tiền, nhớ cầm được thì biến đi giúp tôi”

Nói xong cô ta dập máy, không để Bùi Vĩ Trí nói thêm được một câu nào, hắn chửi thề vài câu, Tống Tử Sâm thấy vậy tiến lên hỏi hắn.

“Rốt cuộc cô ta sao lại chậm như vậy?”

“Cô ta nói sẽ tìm cách giúp chúng ta lấy được tiền chuộc nhanh nhất”

Ngừng một chút, hắn ta quay qua hỏi hai tên bên cạnh, hắn rất tò mò về hai tên còn lại, hắn làm vì tiền thì chắc bọn chúng cũng vậy chứ.

“Này sao bọn mày lại nghe cô ta mà đi bắt cóc vậy, bọn mày cũng thiếu tiền cờ b.ạ.c hả”

Tống Tử Sâm trả lời nhanh gọn. “Vì tiền”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 29: Chương 29



Chương 29

Vương Lâm nhìn hắn ta rồi Tống Tử Sâm, cậu ta dè dặt lên tiếng.

“Một phần vì tiền một phần vì tình”

Bùi Vĩ Trí nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu ta, bỗng như vỡ ra gì đó, hắn ta phá lên cười lớn, rồi vỗ mạnh vai Vương Lâm.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Thằng này, mày yêu cô ta rồi hả? Nghe cô ta dụ dỗ vài câu hứa hẹn đúng không?”

Vương Lâm né ánh mắt của hắn ta, cậu ta không trả lời, Bùi Vĩ Trí vẫn tiếp tục nói.

“Dại dột lắm, cậu không biết gì sao, cô ta cũng ngủ với tôi rồi, con đ.i.x đó đúng là thứ tâm thần. Năm xưa vì bẫy Lục Tử Sâm mà cô ta tự bỏ thuốc bản thân, dâng hiến thân thể cho thằng cha đó, ai có dè tôi lại may mắn như vậy, vào đúng cái phòng cô ta đang hứng tình. Thế là bum ba la bum, tôi chén cô ta ngon lành, sau đó cô ta còn có thai, phải cầu xin tôi hỗ trợ đi phá”

Vương Lâm kinh ngạc nhìn anh ta, Tống Tử Sâm thì vẫn yên lặng không lên tiếng gì cả.

“Sao có thể, cô ấy nói với tôi, sau này xong việc sẽ hỗ trợ tôi vào vị trí cao, giúp tôi ra mắt ba mẹ nuôi của cô ta nữa…”

“Thì sao, thì chú em tin hả, con đó anh nói rồi nó có bệnh đó, anh mày vào công ty cũng là nó tìm cách giúp đó, nhưng tao biết nó sẽ không lấy tao hay mày, nó muốn lấy là gã Lục Tử Sâm cơ”

Vương Lâm vẫn còn cảm thấy bàng hoàng, cậu ta ngồi xuống ghế, ngơ ngác, môi run rẩy, cậu ta hỏi.

“Vậy là thật sao, anh nói cô ấy bị bệnh là thế nào?”

Bùi Vĩ Trí đặt tay lên vai cậu ta, chậm rãi kể như để thông não tên ngốc này.

“Năm xưa cô ta đánh suýt c.h.ế.t một con bé, chỉ vì con bé đó được thằng anh trai cô ta nói có vài câu, nó điên tới mức đấy đó. Nhưng nhà họ Lục cũng ác, vì nó mà che giấu đi, haizz khổ thân con nhỏ đó, bị đánh cho đến mức tâm lý không được bình thường, nghe đồn sau này con nhỏ đó tự vẫn vì ám ảnh”

Tống Từ Sơn đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh, gằn từng tiếng hỏi Bùi Vĩ Trí.

“Vụ việc năm đó, không phải do Lục Tử Sâm gây ra sao, sao anh lại kể là do Chu Phượng Vũ”

Bùi Vĩ Trí không để tâm tới ánh mắt của cậu ta, hắn ta ngả ngớn nói.

“Cậu nghe ai nói, nhà họ Lục tung tin là con trai nhà họ vô tình gây tai nạn, làm cô bé kia bị thương, rồi công khai xin lỗi rồi chuyển trường cho người ta, đúng hay không?”

Tống Từ Sơn gật mạnh đầu, khẳng định câu chuyện Bùi Vĩ Trí kể là đúng, hắn ta nhìn cậu cười nhạt, tất nhiên đó đâu phải sự thật.

Chính miệng Chu Phượng Vũ nằm trên giường kể cho hắn nghe, cô ta còn coi đó như là chiến tích của mình.

“Thế thì cậu em chỉ biết được bề nổi của tảng băng chìm, đích thân hung thủ kể với anh. Lúc kể cô ta còn miêu tả rất là kỹ lưỡng, rất là thích thú và sung sướng, khi con nhỏ đó bị cô ta hại nữa cơ”

Tống Từ Sơn đột nhiên run rẩy, tay cậu ta nắm chặt lại nổi lên vài đường gân, mắt cậu long lanh lên như sắp khóc, kìm nén lại cơn uất hận, cậu lẩm bẩm ra vài câu.

“Thì ra là cô ta, cô ta thậm chí còn hả hê sung sướng, không có chút ăn năn hối hận gì sao, vậy bấy lâu nay tôi đã hận nhầm người rồi?”

Bùi Vĩ Trí khó hiểu khi thấy hành động của Tống Từ Sơn, Vương Lâm do vẫn còn đang sốc vì bị lừa nên không để ý đến.

Tống Từ Sơn đột nhiên mở bừng mắt ra, như thức tỉnh, vung tay đ.ấ.m mạnh Bùi Vĩ Trí một đ.ấ.m cực mạnh, như dồn hết sức lực.

Cú đ.ấ.m đó làm đã Bùi Vĩ Trí bất tỉnh tại chỗ, miệng hắn ta trào ra một lượng m.á.u lớn, Vương Lâm sợ hãi hét lên, chưa kịp định hình đã bị Tống Từ Sơn đánh cho ngất xỉu.

Tống Từ Sơn cầm điện thoại lên gọi thẳng đến nhà họ Lục, cậu ta hiện tại chỉ cần một thứ mà thôi, đó chính là mạng sống của Chu Phượng Vũ.

Tại căn biệt thự nhà họ Lục, mọi người đang ngồi tại phòng chính chờ đợi cuộc gọi tiếp theo từ bọn bắt cóc, tiếng điện thoại vang lên, Lục Tử Sâm cầm lên nhìn phía cảnh sát xung quanh ra hiệu, anh bắt đầu mở máy nghe.

“Tôi muốn trao đổi lại”

Bên kia bất ngờ lên tiếng trước, Lục Tử Sâm xiết chặt nắm tay hỏi.

“Anh cần thêm tiền sao?”

“Không, tôi hiện tại muốn thứ khác, nếu không có được tôi sẽ g.i.ế.c cô ta ngay lập tức”

Lục Tử Sâm hồi hộp, tay anh run lên, tim đập không ngừng, hỏi gấp tên bắt cóc.

“Anh muốn gì, cứ nói”

“Tôi muốn trao đổi con tin, đổi vợ chưa cưới của anh với cô em gái nuôi của anh, địa điểm tại vùng biển tôi chỉ định”

Sau khi nghe lời yêu cầu từ hắn, anh giật mình suýt thì rơi điện thoại, sao hắn lại muốn đổi thành Chu Phượng Vũ.

“Tại sao chứ? nếu anh cần thêm tiền tôi có thể cho anh thêm, không thì anh hãy trao đổi với tôi”

“Nếu anh không đồng ý, cũng được thôi. Hãy để em gái quý báu của anh, để cô ta lên tiếng công khai xin lỗi về sự việc năm đó, sau 1h nữa tôi chưa thấy tin tức gì thì anh sẽ nhận được xác của cô ta”
 
Back
Top Bottom