Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất

Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 10: Chương 10



Chương 10

Gần 11h30 vừa nói chuyện vừa ăn, mãi anh mới chịu đưa cô về, lúc chuẩn bị lên phòng, anh còn nói sẽ nhắn lại với cô sau khi đi ký kết hợp đồng về.

Cô vẫy tay chào anh, vui vẻ chạy lên trên phòng, cô thả người xuống giường cười khúc khích, không thể tin được vậy mà anh lại có ý với mình, cô cảm thấy như mơ vậy.

Cậu bé gầy gò ốm yếu từ khi nào mà đã trổ mã, đẹp trai quá trời vậy chứ, số cô đúng là hên quá mà.

Cơn buồn ngủ ập đến, Vũ Đình lăn ra ngủ ngon lành, cô sẽ ngủ bù cho một đêm hôm qua.

Lục Tử Sâm ngồi trên xe, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại, tâm trạng anh rất tốt, đột nhiên điện thoại có người gọi đến, anh không để ý ai gọi tiện tay gắn tai phone lên nghe.

“Alo tôi Lục Tử Sâm đây”

“Anh Lục Tử Sâm là em Vũ Vũ của anh đây”

Giọng ngọt ngào của một cô gái vang lên, anh trầm lại nhìn điện thoại, anh đoán mẹ anh đã cho cô số khác.

“Ừ em về nước rồi hả”

“Em về rồi, anh à tối nay về ăn ở nhà đi mà, em nhớ anh lắm”

Lục Tử Sâm chần chừ một lúc, anh không muốn về tối nay, nhưng có lẽ nên về vì dù sao cô ấy cũng vừa từ nước ngoài trở lại.

“Được rồi, anh sẽ về nhà ăn tối”

Gần 6h tối khuôn viên nhà họ Lục, Chu Phượng Vũ đang ngồi nói chuyện rôm rả với ông bà Lục, cô ngồi kể ríu rít mọi việc còn không quên, đem theo đống quà ra khoe với hai người.

“Đây là chiếc cà vạt cháu đã cất công chọn, bác trai xem có vừa ý không ạ? còn đây là chiếc khăn cháu nhớ rất hợp với phong thủy của bác gái, bác xem có đẹp không ạ”

Bà Bạch Mẫn Hoa cầm khăn lên xem xét, cười hiền lành còn nhìn về phía chồng mình, là ông Lục Minh Thành đang ngắm nghía chiếc cà vạt.

“Đẹp, đẹp lắm, cháu xem cháu mua nhiều quá làm gì”

“Cháu cũng muốn mang về chút gì cho hai bác”

Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô lại, nắm lấy vỗ nhẹ lên, bà thì thầm vào tai cô.

“Hai đứa sắp lấy nhau rồi, gọi mẹ dần đi là vừa”

Cô cúi mặt ngại ngùng không đáp lại lời bà nói, bà thấy cô đỏ mặt thì hài lòng, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi xoa xoa.

Bên ngoài có tiếng xe vào cổng, đoán là con trai về, bà đứng dậy ra gần cửa lớn, Chu Phượng Vũ cũng đi theo bà đứng chờ anh.

Ông Lục Minh Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, cầm chén trà lên nhấp nhẹ, mặt ông nghiêm lại dần.

Cửa lớn mở ra đem theo luồng khí lạnh, Lục Tử Sâm sải bước vào nhà, thấy mẹ mình cùng Chu Phượng Vũ cùng lên đón, anh cười nhẹ với hai người.

“Con về muộn vậy, cả nhà chờ mãi, mau mau rửa tay ăn cơm thôi”

Anh gật đầu với mẹ, cũng lên tiếng chào ba mình, ông chỉ ừ một tiếng rồi đọc báo tiếp, Chu Phượng Vũ lên tiếng cười nói với anh.

“Anh xem em cao lên rồi này, tóc cũng dài ra nữa”

Anh đặt tay lên đầu cô vỗ nhẹ hai cái.

“ừ có cao lên một chút, học hành tốt chứ em”

“Em đã tốt nghiệp thành công, giờ chỉ muốn mau mau đi vào công ty của anh thôi”

Cô nhào lên ôm lấy anh, Lục Tử Sâm giật mình, theo bản năng anh khẽ gỡ nhẹ tay cô ra.

“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”

Chu Phượng Vũ nhận ra anh có sự né tránh, cố tỏ ra bình thường đi theo ông bà Lục vào bàn ăn.

Trong bàn ăn, mẹ anh liên tiếp gắp cho anh mấy món, còn không quên khen ngợi khéo tài nấu ăn của Chu Phượng Vũ, anh chỉ ở bên tiếp lời vài câu.

“Con xem con bé khéo quá, nấu món nào cũng ngon cả, không khác gì đầu bếp”

“Còn cả canh gà nữa, mau ăn thử đi, con thích canh gà lắm mà”

“Mẹ à con no rồi, không ăn thêm nổi nữa đâu”

Anh lên tiếng cảm thán, ba anh ngồi bên nhắc nhở.

“Mau ăn đi, công sức của mẹ con với em nữa đó, no cũng phải ăn một ít”

Lục Tử Sâm đành ngậm ngùi ăn thêm một bát canh, mày anh hơi nhăn lên khó chịu, mẹ anh thấy con trai có vẻ thật sự không ăn nổi, mới kéo tay anh đang cầm bát xuống.

“Rồi, không ăn được thì thôi, con đúng là chưa ăn được 3 bát mà đã no là sao”

“Con no thật mà, tại mẹ cứ ép con đấy chứ, đồ ăn ngon lắm”

Anh như được giải thoát, vui vẻ đặt bát xuống, nét mặt của Chu Phượng Vũ hơi trầm lại, cô biết biểu cảm vừa rồi của anh là gì, đó là anh ghét món đó.

Bạch Mẫn Hoa thấy tất cả mọi người đã ăn xong, bà nhìn qua ông Lục Minh Thành khẽ ra tín hiệu với chồng, ông như không thấy đứng dậy ngồi ra bàn trà.

Bà đứng lên bước theo sau, lôi kéo tay con trai cùng Chu Phượng Vũ ra ngồi cùng, anh không hiểu ý mẹ mình, ngồi xuống bên cạnh ba, tay anh đan vào nhau.

“Mẹ thấy thế này, con trai, con cũng đã 30 tuổi rồi, cũng tính chuyện kết hôn đi, ba mẹ ngóng cháu lắm rồi”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Mẹ, con mới ngồi ghế chưa được mấy năm, muốn công ty ổn định đã rồi lập gia đình”

Lục Tử Sâm thẳng thừng từ chối, anh biết về ăn sẽ xảy ra chuyện này.

“Con cứ ngồi ghế của con, vợ con ở nhà chứ theo con đến làm đâu mà sợ ảnh hưởng”

Chu Phượng Vũ ngồi cạnh bà, mặt cô đã không còn cảm xúc, tay giấu dưới váy đã nắm chặt lại.

“Mẹ thấy bé Chu Phượng Vũ cũng quen với con từ bé, lại có thêm giao tình, hai đứa nên đôi thì thân càng thêm thân”.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 11: Chương 11



Chương 11

Tiếng mẹ anh vừa dứt, Lục Tử Sâm đã không bình tĩnh nổi, anh ngồi thẳng lưng dậy, nghiêm túc nói với mẹ mình.

“Mẹ à, thứ nhất, mẹ cần hỏi tâm ý của cả con và em ấy, xem hai người đối với nhau là tình cảm như thế nào. Thứ hai, con không muốn bị ép buộc, hôn nhân của con phải do con tự quyết định”

Bạch Mẫn Hoa gườm mắt nhìn con trai, không nghĩ con trai mình lại phản ứng mạnh như vậy, bà đánh mắt qua chồng muốn ông lên tiếng.

Nhận được ánh mắt từ vợ mình, Lục Minh Thành hắng giọng lên tiếng.

“Mẹ con nói không sai, con lớn tuổi rồi cần kết hôn, nhưng con nói cũng đúng. Chuyện hôn nhân không thể ép buộc được, có ép thì cũng sẽ sượng thôi, ta cho con thời hạn trong năm sau không thì con khỏi cần về”

Nói xong một tràng dài, ông đứng lên đi thẳng vào phòng đọc sách, mặc vợ đang tức đến dậm chân.

“Bác gái à, cháu thấy cả anh và cháu có lẽ không thích hợp, cháu cũng không muốn phá vỡ tình cảm anh em này, về chuyện ân tình bác không cần để ý đâu”

Chu Phượng Vũ nhẹ giọng nói với mẹ anh, cô quay qua anh mỉm cười, anh gật đầu hài lòng, bà nhìn hai đứa thở dài một hơi, đưa tay gõ lên đầu anh một cái.

“Con cứ liệu hồn với mẹ đấy”

Lục Tử Sâm xoa đầu kêu đau, đứng lên ôm lấy mẹ nịnh nọt, theo bà vào phòng đọc sách với ba, Chu Phượng Vũ nhìn theo bóng lưng hai người, cô tắt nụ cười giả tạo, móng bấm vào lòng bàn tay ghì lên những vết hằn.

Cô nhìn thái độ của anh, trong lòng đã có tính toán riêng, anh rõ ràng không muốn kết hôn với cô, coi cô như em gái, còn bản thân cô thì khác, cô sẽ dùng chính ân tình này, trói buộc anh cả đời bên cô.

Như đã có kế hoạch sẵn sàng, cô bước ra ngoài gọi một cuộc đến số lạ, người bên kia bắt máy, là giọng một người đàn ông.

“Alo, cô có chuyện gì không thưa cô Chu”

“Có chuyện cần hỏi anh đây, anh điều tra giúp tôi dạo gần đây, Lục Tử Sâm có gần gũi với cô gái nào không, sáng mai tôi muốn biết hết tất cả”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Được, mai cô sẽ có tất cả thông tin”

Cô hài lòng ngắt máy, cầm chiếc điện thoại trên tay, hồi hộp chờ đến ngày mai.

Trong phòng làm việc cá nhân của mình, Lục Tử Sâm đang ngồi ngắm nghĩ lại những món đồ chơi nhỏ xinh của Vũ Đình, nhớ lại năm đó khi quay lại tìm cô, cô đã dọn đi sớm không để lại thông tin liên lạc gì.

Anh buồn bã đi loanh quanh quả đồi, bất ngờ gặp ông chú quen với ông ngoại cô, ông ấy đưa cho anh một ba lô lớn, nói là cô gửi tặng cho anh.

Cảm ơn ông chú xong, anh cầm balo chạy về nhà, vào phòng anh mở balo ra xem, bên trong toàn bộ là đồ chơi cô tặng anh.

Anh nhìn từng món một, nào là châu chấu tre, giỏ tre, hình người gỗ, … còn có cả một lá thư nhỏ, bên ngoài ghi ‘Gửi Sâm Sâm’ anh mở ra đọc.

Nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, anh dịch mãi mới ra cô viết gì, cô nói hẹn gặp lại anh, cô gửi đồ cho anh chơi tạm, khi nào gặp lại sẽ tịch thu lại sau, anh đọc lá thư mà cười vui vẻ.

“Cốc cốc cốc, anh à, em vào được không”

Là Chu Phượng Vũ cô cầm theo ly sữa ấm, mà Bạch Mẫn Hoa bảo cô đem cho anh, anh ngồi thẳng lưng lại cất món đồ vào ngăn kéo.

“Em vào đi”

Anh cất tiếng gọi cô vào, cô cười ngọt ngào cầm theo cái khay, đặt trên bàn anh.

“Bác gái dặn anh phải uống hết, em phải ở đây trông anh”

Anh khẽ nhếch môi, cầm ly lên uống sạch, còn dốc ngược cốc xuống đất.

“Sao hài lòng chưa cô nương”

Cô nhìn hành động của anh, cười khúc khích, ngồi xuống ghế bên cạnh, cô nũng nịu xin anh.

“Anh à, em tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh, anh xem có chỗ nào cho em vào làm được không”

“Công ty không cho đi chui đâu, em phải phỏng vấn đầy đủ, thử việc đạt mới được vào, hiện tại đang có vài vị trí bên ban kinh doanh, em có thể ứng thử”

Ngồi đối diện cô, anh thoải mái nói, cô tự tin nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Em sẽ cố gắng hết mình, cảm ơn giám đốc Lục”

“Ừ phải thế chứ, không uổng công mọi người tin tưởng em”

“Nếu vậy em sẽ về soạn cv đây, anh mau nghỉ sớm đi nhé”

“Em cũng nghỉ đi”

Cô cầm khay và cốc lên ra ngoài đóng cửa lại, anh nhìn cánh cửa đóng lại, gương mặt trở lại nét lạnh lùng, tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại.

Tính ra Vũ Đình của anh rất thông minh, cô cũng mới ra trường 1 năm mà đã được vào công ty, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, cũng chịu áp lực tốt, rất quyết tâm không nản lòng, tiếp thu cũng nhanh không ngại tăng ca nữa chứ.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 12: Chương 12



Chương 12

Nghĩ về cô, nét mặt anh giãn ra, cô đúng là chưa bao giờ thay đổi, tính cách từ xưa đến nay vẫn vậy, anh vẫn chờ cô nhắn tin lại cho mình, rõ ràng đã báo là anh sẽ nhắn với cô mà.

Anh u sầu cầm máy lên ngắm nghía chờ đợi, cô đúng là vô tâm, lúc nào cũng bắt anh là người phải chờ cô.

Vũ Đình vừa tắm xong, đang sấy tóc cô nhận ra Lục Tử Sâm nhắn tin đến, cầm điện thoại lên thấy anh gửi một tấm ảnh, hình một con châu chấu được đan từ nan tre.

Cô cười tươi nhận ra đây chính là con mà ông ngoại cô đan, cô nhắn lại muốn đòi hết đồ chơi về, anh trả lời ngay lập tức nói, hẹn cô mấy hôm nữa sẽ đem qua.

Hai người nhắn qua nhắn lại gần 1h đồng hồ sau, cô ngáp to một tiếng, tiếc nuối kết thúc cuộc nói chuyện với anh.

Mai cô phải đi làm sớm, dù sao sự việc với anh đã được giải quyết rồi, cô vẫn cần kiếm cơm chứ.

Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm hào hứng chuẩn bị đi làm, cô nấu bữa sáng xong còn chụp lại một tấm gửi cho anh.

Anh hiện tại chắc đang ở sân bay, nên chưa thấy nhắn lại, cô ăn một nhoáng là xong, vui vẻ cắp đồ lên đi làm.

Thấy cô vui vẻ hơn mọi hôm, mọi người trong công ty cũng nhìn ra được, chắc chắn là do hôm nay Lục tổng bận đi công tác, không có ai gọi cô lên văn phòng bắt bẻ nữa.

“Chị nói em nè, tiểu Đình hôm nay nhìn vui quá nha, em sẽ được vui như thế này tận 3 ngày đó”

Chị Lưu vỗ vai cô sảng khoái nói, bên đối diện Vũ Đình ngồi là Bùi Vĩ Trí, lớn hơn cô 1 tuổi nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

“Vũ Đình này, đã khỏe hơn chưa, anh nghe nói em bị ốm hả”

“Em khỏe rồi, cảm ơn anh”

“Anh nghe nói em phải nghỉ do ốm, rất lo cho em, tính qua thăm em mà nay em lại đi làm mất rồi”

Bùi Vĩ Trí nhìn khá điển trai lại cao ráo, công việc anh cũng đang có tiến triển tốt, tương lai có khả năng sẽ được đề bạt lên chức vị cao hơn.

“Em có thể hồi phục sức lực chỉ trong 12h ngủ đó anh”

Bùi Vĩ Trí bật cười nghe cô nói, ánh mắt nhìn cô cũng sáng hơn chút, cô cúi xuống làm việc né ánh mắt của anh, cô biết anh có ý với cô, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý gì với chàng trai nào trong công ty cả.

Cô không muốn người yêu cùng nhau cạnh tranh trong công việc, nó sẽ gây ra nhiều tình huống không hay, nếu có thể cô phải yêu một người thì chắc chỉ tầm trưởng phòng với giám đốc thôi, vì cô không cạnh tranh được.

Nhưng Vũ Đình biết lượng sức mình, cô chưa bao giờ mơ tưởng đến thứ gì cao xa trong mối quan hệ tình cảm, biết thân biết phận là điều mà ông ngoại cô hồi còn sống luôn dặn cô.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Như đối với Lục Tử Sâm hiện tại, cô có thích anh nhưng cô vẫn cảm thấy mờ mịt, mối quan hệ này có lẽ sẽ không có kết quả như cô mong muốn, cô luôn tự dặn lòng mình rằng, cô sẽ không chìm sâu vào đó.

Anh yêu cô đến đâu cô sẽ đáp lại đến đó, không nhiều hơn những gì anh cho cô, và cũng không đem hết trái tim mình cho anh.

Biết là khó có kết quả nhưng cô vẫn muốn trải nghiệm, dù sao hai người còn mới bắt đầu, vẫn đang trong giai đoạn ngọt ngào, cô muốn tận hưởng nó khi còn có thể.

Sau một ngày nghỉ ngơi, số tài liệu đổ về với cô nhiều vô số, Vũ Đình vùi đầu vào làm việc, đến gần trưa chị Lưu vỗ vai cô ra hiệu đi ăn, cô vươn vai đứng dậy đi cùng mọi người.

“Này có đợt phỏng vấn mới đó, cậu nghe chưa”

“Có nghe rồi, lần này tuyển thực tập sinh tiếp, nghe bảo cho mấy phòng ban lận”

“Thật sao, cạnh tranh lại càng gắt hơn rồi”

“Chứ còn gì, toàn người mới tài năng, con đường thăng tiến của tớ lại xa dần rồi”

Vũ Đình nghe mọi người nói chuyện mà ngạc nhiên, mới đó mà đã có đợt tuyển thứ hai sao, chắc lần này sẽ nhộn nhịp lắm đây, công ty ngày càng phát triển lớn mạnh, nên càng có nhiều thực tập sinh vào hơn.

“Tiểu Đình này, chị nghe nói sắp có đợt cất nhắc vị trí cho nhân viên mới đó, em cứ cố lên có khi điểm em được thăng hạng đó, lại được thưởng thêm hoặc may mắn hơn được lên vị trí phó phòng thì sao”

Chị Lưu nháy mắt với cô, cô đẩy khẽ vai chị nói.

“Em còn đầy thiếu sót đây này, chỉ sợ cũng chẳng đến lượt em đâu”

Bữa trưa vô cùng nhộn nhịp, mọi người thi nhau chia sẻ mọi thông tin thu thập được, hào hứng với các thông báo mới, ai cũng sẵn sàng cho đợt thưởng quý 4 của công ty.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 13: Chương 13



Chương 13

Sau tận 3 ngày chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì cũng đến ngày anh về, anh có nhắn tin hẹn cô đi chơi.

Vũ Đình vui vẻ mặc đồ sửa soạn lại, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc đầm màu trắng, nhìn vừa thoải mái lại khá dễ thương.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô chộp lấy cầm lên nghe.

“Anh đang ở dưới, em mau xuống đi”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Được, anh chờ em chút nhé”

Cô như con sóc nhỏ, nhảy chân sáo xuống dưới, nhìn chiếc xe đỗ ở góc, cô tiến lại.

Lục Tử Sâm trên xe nhìn thấy cô xuống, mắt anh sáng lên mở cửa xe, anh đứng cạnh xe chờ cô đến.

Cả hai đối diện nhau, cô đến gần anh, tim cô đập liên hồi, anh nắm lấy tay cô.

“Có nhớ anh không đấy?”

“Em không”

Ai lại đi nhận nhớ chứ, mất hết cả phẩm giá, anh hơi ỉu xìu, cô nói thêm.

“Nhưng hay nghĩ về anh”

Anh nhẹ nhếch môi, mở cửa xe cho cô, cả hai đi đến một nhà hàng, kiểu châu âu khá sang trọng.

Sau ăn xong cô đòi anh đi xem phim, rồi cả hai đi đến một rạp ngoài trời, vừa ngồi trên xe vừa xem phim, nói chuyện cùng nhau.

Đến tận 10h tối mới về, anh luyến tiếc nhìn cô rời xe về phòng, cô khuất bóng anh mới khởi động xe rời đi.

Vũ Đình về nhà nằm vật lên giường cười hạnh phúc, cô thấy mình như được hồi sinh lại vậy, đây là lần đầu tiên cô được hẹn hò đúng nghĩa.

Anh nhắn tin đến hỏi cô lần nữa về mối quan hệ của cả hai, lần này có lẽ Vũ Đình nên trả lời anh. Nhắn tin xác nhận quan hệ tình cảm xong, cả người cô như ngâm vào hũ mật.

Quá xấu hổ, cô không dám nhìn tin nhắn anh đáp lại, đứng dậy tẩy trang và chuẩn bị đi ngủ, ra khỏi nhà vệ sinh cô thấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ anh.

Cô ngượng ngùng cầm máy lên gọi lại cho anh.

“Em đồng ý rồi hả”

“ừ, em đồng ý”

“Vậy chúng ta là người yêu chính thức”

“Đúng vậy”

“Cảm ơn em”

“Anh đúng là đồ ngốc”

Cô đáp lại anh vụng về rồi ngắt máy, anh nhắn mấy tin nhắn nữa rồi dặn cô đi ngủ, cô mỉm cười nhìn điện thoại, lòng vẫn còn rung rinh.

Trên bàn cô là một đống món quà anh tặng, toàn bộ là áo váy, nước hoa, đồ trang điểm còn có cả một vài món trang sức, toàn bộ anh mua trong đợt công tác vừa rồi.

Sao tặng cô đắt tiền vậy chứ, cô lưỡng lự đôi chút, anh tặng như thế này làm cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhưng thôi kệ, người yêu tặng mà, cô nghĩ rồi cô cũng sẽ tặng anh thứ gì đó lại là được.

Vũ Đình hận bản thân nghèo quá, mua gì thì anh cũng có mất rồi, vậy cô sẽ thử hỏi anh thích ăn gì, cô sẽ tìm cách học nấu cho anh, thế cũng ý nghĩa.

Âm thầm quyết định, Vũ Đình nhanh chóng đi ngủ, mọi thứ xảy ra đột ngột, làm cô vẫn nghĩ mình đang mơ vậy.

Thơi gian dần trôi qua, đã tròn gần 2 tháng kể từ khi hai người yêu nhau, ngày nào với cô cũng ngọt ngào như là một hũ đường vậy.

Cả hai vẫn giữ kín mối quan hệ, cô không muốn bị bàn tán, anh thì mỗi khi đòi công khai là cô lại giận dỗi anh.

Mọi người cũng dần nhận ra thay đổi của cô, cô vui vẻ hơn không còn u buồn, không còn bị gọi lên văn phòng mắng nữa, ai cũng mừng cho cô.

“Này em nghe chưa tiểu Đình”

“Gì vậy chị Lưu?”

“Hôm nay chúng ta chính thức có thực tập sinh vào ban chúng ta đó”

“Thật sao, thế thì may quá, sắp có người đỡ đần rồi”

Cô cười với chị Lưu, may có đợt thực tập sinh này, chứ gần cuối năm mọi thứ rất bận rộn, cô sắp bị việc đè c.h.ế.t mất.

“Nào mọi người tập chung”

Tiếng trưởng phòng Cao vang lên, anh đứng vỗ tay yêu cầu mọi người chú ý.

“Các bạn vào đây”

Theo sau anh là 1 nữ 2 nam, cô gái nhìn rất xinh xắn đáng yêu, hai nam có ngoại hình khá điển trai, một người đeo kính một người không, chung quy cả 3 đứng bừng cả một góc phòng.

“Mọi người đây là 3 thực tập sinh tại phòng tài chính của chúng ta, các bạn mau giới thiệu đi”

Cô gái lên tiếng trước, cúi đầu chào mọi người trong phòng.

“ Xin chào mọi người, em tên là Chu Phượng Vũ, năm nay tròn 22 tuổi, mong mọi người giúp đỡ em”

“Còn em tên Tống Từ Sơn, năm nay 24 tuổi, mong mọi người giúp đỡ”

“Em là Vương Lâm , em 23 tuổi, xin hãy giúp đỡ em”

Tống Từ Sơn là người đeo kính, cậu trông có vẻ trưởng thành hơn hẳn hai người còn lại, mọi người vỗ tay mừng các thành viên mới.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu vào việc luôn, nhóm này sẽ do hai người phụ trách là Bùi Vĩ Trí và Vũ Đình, chị Vũ Đình mới ký hợp đồng 1 tháng trước, còn anh Bùi Vĩ Trí thì làm được một thời gian rồi, các em không hiểu gì thì hỏi 2 anh chị đó”

Nói xong trưởng phòng Cao lập tức rời đi luôn, vậy là từ nay cô có thêm nhiệm vụ mới là dạy dỗ các em mới đây.

Bùi Vĩ Trí quyết định sắp xếp giúp cô, anh sẽ nhận Tống Từ Sơn và Vương Lâm, còn Chu Phượng Vũ sẽ do cô hướng dẫn.

Cô đồng ý với anh, lập tức Chu Phượng Vũ được xếp một chỗ ngay gần cô, cả hai bắt đầu làm quen nhau.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 14: Chương 14



Chương 14

Vũ Đình cảm thấy cô bé này khá ổn, học rất nhanh, cũng rất nhiệt tình, không hổ là đã từng được du học bên nước ngoài.

Chỉ có điều, cô có đôi khi cảm nhận được, ánh mắt cô gái này nhìn cô rất kì lạ, như kiểu dò xét, và cái tôi cô bé này khá cao.

“Chị ơi, em đã hoàn thành xong tài liệu này rồi, chị xem giúp em nhé”

“Đâu để chị kiểm tra”

Cô cầm tài liệu nên, lật qua kiểm tra, không sai sót rất tỉ mỉ.

“Em làm đúng rồi, giờ em đem cho trưởng phòng ký và đem nộp lên cho thư ký Lâm hoặc thư ký Vu, họ ở trên văn phòng sếp tổng nhé”

“A thế là em sắp được gặp Lục Tử Sâm rồi”

Vũ Đình nghe đến tên anh bị gọi thẳng thì giật mình, chỉnh ngay lại giúp cô.

“Em không nên gọi thẳng tên sếp tổng như vậy, em nên gọi là Lục tổng”

“Nhưng em gọi tên anh ý quen rồi, giờ gọi là Lục tổng rất ngượng miệng”

Chu Phượng Vũ chắp hai tay vào, nói với giọng ngọt ngào, chị Lưu bên cạnh thấy vậy, cười nói lại.

“Thêm một cô gái xi mê Lục tổng nữa rồi, chắc em gái không biết, tiểu Đình mới là người sợ hãi anh ấy hơn ai hết”

“Sao lại vậy ạ? chị sợ ấy, sao lại sợ anh ấy”

“Thời gian trước, cô ấy bị gọi liên tục lên phòng sếp tổng, cỡ bao nhiêu lần ý nhỉ tiểu Chu”

Tiểu Chu bên cạnh góp vui. “Cỡ 90 lần đó em, hiện chưa ai phá kỷ lục này đâu đấy”

Chu Phượng Vũ cố giữ nét mặt tự nhiên, hỏi cô. “Thật sao chị, anh ấy gặp chị làm gì vậy?”

“Làm gì chị được chứ, anh ấy mắng chị chứ sao”

Cô trả lời qua loa, rồi tiếp tục làm việc, bên cạnh Chu Phượng Vũ cầm tài liệu lên, đi vào phòng trưởng phòng xin chữ ký.

Nhìn theo bóng lưng cô gái vừa đi, Vũ Đình đột nhiên rơi vào trầm tư, điều cô ấy vừa nói là ý gì, quen gọi ở nhà là sao, chẳng lẽ cô ấy quen anh thật.

Lắc lắc đầu một lát, cô thấy bản thân mình đúng vớ vẩn, gì mà đã nghĩ sâu xa như vậy, biết đâu người ta ngưỡng mộ nên hay gọi vui ở nhà.

Đúng là cô đã bắt đầu ghen bóng ghen gió mất rồi, cô cần điều chỉnh lại mới được.

Chu Phượng Vũ bước tới thang máy, cửa thang máy mở ra, tay cầm tài liệu cô ôm trước ngực, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào hình ảnh bóng lưng của Vũ Đình.

Cửa thang máy mở ra lần nữa, chỉnh lại tóc tai và váy áo, cô bước đến gần bàn của 2 người thư ký.

“Chào chị Lâm và chị Vu, em tới đưa tài liệu cho anh Lục Tử Sâm”

Hai thư ký khẽ liếc nhìn nhau, thư ký Lâm lên tiếng trước.

“Lục tổng đang bận họp trực tuyến rồi, hay em cứ để đây lát chị đem vào cho”

“Anh bận thật hả, hay anh ý dặn các chị là không để em vào”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chu Phượng Vũ mặt vẫn cười, nửa đùa nửa thật nói với hai người trước mặt.

Thư kí Lâm đang khó xử thì đúng lúc này cửa mở ra, là thư ký Chương bước ra, mắt cô liếc một đường nhìn anh, vẫy tay chào anh.

“A thư ký Chương, anh ấy họp xong rồi hả”

“ Lục tổng đúng là vừa họp xong nhưng Chu tiểu thư, tôi nghĩ cô không nên vào đâu, anh ấy vừa rất căng thẳng”

“Không sao, em có thể giúp anh ấy hạ bớt được mà”

Thư ký Chương chưa kịp cản, cô đã bước vào tiện tay đóng luôn cửa lại, bên trong Lục Tử Sâm vẫn đang ôm trán, lưng anh tựa vào ghế, mặt ngửa ra sau lộ ra đường nét góc cạnh.

Chu Phượng Vũ tiến lại gần, cô hồi hộp ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, đã thầm yêu anh từ lâu, luôn khao khát sẽ được trở thành người phụ nữ của anh.

Lục Tử Sâm vẫn không biết có người trong phòng, anh bóp trán để đầu thoải mái hơn đôi chút, tối nay anh muốn gặp Vũ Đình, cả ngày hôm nay không được nhắn tin với cô ấy câu nào rồi.

“Anh mệt quá ha”

Anh giật mình mở mắt, đối diện anh là Chu Phượng Vũ, đang đứng rất gần với anh, cô sát đến mức mũi hai người sắp chạm vào nhau.

Theo phản ứng, anh dùng tay nắm vào vai cô đẩy ra, mặc dù đã kiềm chế lực đẩy, những vẫn khiến Chu Phượng Vũ lung lay người.

“Sao em lại vào đây?”

Mày anh cau lại, ánh mắt hơi khó chịu, anh đã dặn kĩ là không được cho ai vào rồi, lúc này anh cần thoải mái đầu óc.

“Em xin lỗi, do em đem tài liệu vào cho anh, không nghĩ lại làm phiền anh”

Cô đáng thương nói, còn giơ tài liệu cho anh xem.

“Lần sau em chỉ cần đưa cho thư ký của anh là được, không cần vào tận nơi”

Tài liệu trên tay cô đúng là thật, anh mới nói thêm, cô nũng nịu đáp lại.

“Còn không phải vì muốn gặp mặt anh, nên em mới như vậy hay sao”

“Tiểu Vũ đây là công ty, em cần nghiêm túc, đừng để người khác trông thấy, sẽ không hay”

Lục Tử Sâm nghiêm túc đáp lại cô, cảm giác anh đang không vui lắm, cô biết ý liền xin lỗi anh.

“Em xin lỗi, sau này không dám nữa, anh xem em đói quá chúng ta đi ăn gì nhé”

“Ngày đầu em tới làm, nên đi ăn cùng đồng nghiệp, tạo mối quan hệ như thế tốt hơn, cơm căng tin cũng rất ổn em nếm thử đi”

Mặt cô cứng ngắt bị anh từ chối, cô chỉnh lại gương mặt, cười với anh.

“Anh nói đúng, em đúng là ngây thơ quá, cảm ơn anh nhé, em đi ăn đây”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 15: Chương 15



Chương 15

Bóng Chu Phượng Vũ lùi dần sau cánh cửa, Lục Tử Sâm trầm tĩnh lại, anh biết cô gái này có tình cảm với anh, nhưng từ bé đến giờ anh chỉ coi cô như em gái.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Mẹ anh luôn tìm cách gán ghép hai người, anh thì không muốn làm cô tổn thương, vì ân tình đó anh sẽ cho cô mọi thứ có thể, chỉ trừ tình cảm này.

Trong tim anh có duy nhất một hình bóng, đó là người duy nhất anh muốn kết hôn, ai cản thì mặc kệ họ, anh chỉ cần Vũ Đình.

Chu Phượng Vũ ra khỏi phòng, tâm trạng xấu cực điểm, cô ta quyết định đứng là góc cầu thang thoát hiểm, để ổn định lại một chút.

“Tiểu thư Chu, cô đã nhận được hết hình ảnh hôm qua tôi gửi chưa”

Người đàn ông đứng dựa lưng vào cầu thang, đứng trên cô ta vài bậc, anh ta tay cầm một ly cafe, ánh mắt không an phận liếc nhìn cô.

“Sao anh lại đứng ở đây, nhỡ có người nhìn thấy thì sao”

Cô ta lo lắng nhìn ngó xung quanh, Bùi Vĩ Trí không quan tâm, anh ta tiến đến ôm eo cô ta, môi kề sát môi Chu Phượng Vũ.

“Em chưa nghe câu, tình cũ không rủ cũng đến hả, huống hồ là em liên hệ nhờ anh giúp điều tra về Lục tổng cơ mà”

Cô ta đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng cảnh báo.

“Anh đừng có vượt quá giới hạn, nếu không tôi sẽ tìm cách khiến anh rời khỏi công ty đó”

“Em cũng đừng thách thức anh, anh có thể gửi cho Lục tổng vài thứ hay ho, mà anh ta chưa biết rõ về cô em gái này”

“ý anh là gì chứ”

“À thì chỉ là vài tấm ảnh, vài đoạn phim, còn có một ít giấy tờ nữa”

Mặt Chu Phượng Vũ trắng bệch, có một vài bí mật cô ta không muốn ai biết cả, sao Bùi Vĩ Trí vẫn còn giữ những thứ đó.

“Anh chẳng nói đã hủy rồi sao, tại sao còn lấy nó uy h.i.ế.p tôi”

“Cũng tại em thôi, tại em xinh đẹp quá, tôi yêu em nên muốn giữ em bên mình”

Anh ta lại tiến lại gần, muốn ôm lấy Chu Phượng Vũ, cô ta vội lùi lại cảnh giác.

“Anh yêu tôi sao, năm đó hãm hại tôi như vậy, anh đã khiến tôi không còn sự nguyên vẹn để dâng hiến cho người tôi yêu nữa”

Bùi Vĩ Trí bật cười nhìn cô ta đắm đuối, liếc toàn thân cô ta từ trên xuống dưới.

“Em nghĩ lại đi chứ nhỉ, là em tự bổ nhào vào anh đấy, em còn nhận anh thành Lục tổng, người tổn thương là anh đây này, anh còn cử người giúp em tìm kiếm thông tin về Lục tổng em quên rồi sao”

“Đừng nói nhảm nữa, tôi với anh kết thúc rồi, giờ anh đừng xuất hiện cùng tôi tại công ty, tôi không muốn bị nghi ngờ”

Dứt lời Chu Phượng Vũ quay người rời đi , bỏ mặc Bùi Vĩ Trí ở lại, anh ta đứng tại chỗ, uống cạn ly cafe, bóp nát chiếc ly rỗng ném vào thùng rác.

Chu Phượng Vũ bình tĩnh lại, bước vào phòng căng tin, cô ta thấy Vũ Đình đang cười nói rôm rả cùng đồng nghiệp, trong lòng cô ta bùng lên ngọn lửa căm hận.

Vũ Đình đóng nốt bộ tài liệu lại, đây là tâm huyết của cô cho chương trình mới, mong là sẽ được xét duyệt thông qua, như vậy thì con đường lên chức phó phòng của cô sẽ ngắn hơn.

Nhìn công sức suốt một tháng trời, cô thật muốn rơi nước mắt, vào lần họp tới cô sẽ đưa phương án này ra, hi vọng mọi thứ ổn thỏa.

“Vũ Đình, chị chưa về sao?muộn rồi đó chị”

Là giọng của Vương Lâm, cậu em thực tập đang ôm nốt giấy tờ dọn dẹp lại bàn.

“Chị sắp về rồi đây, em cũng về muộn thế nhỉ”

“Em đem nộp nốt giấy tờ này là về luôn, em chào chị trước nhé”

“Ok bye em”

Cất tài liệu vào ngăn kéo cô khóa lại, điện thoại có tin nhắn, là Lục Tử Sâm nhắn tới, anh hẹn cô tối nay đi ăn, cô đặt tạm chìa xuống ngồi lại ghế nhắn tin cho anh, đang nhắn hăng say, người phía sau đặt đồ lên bàn cô.

“Chị Vũ Đình, em quên mất không giao nộp chỗ này, chị xem mai em gửi có được không chị”

Là Vương Lâm cậu ấy bất ngờ quay lại, cô nhìn qua chỗ hồ sơ đó, thấy không có gì quá quan trọng cả.

“Không sao đâu, em hãy để lại mai làm cũng được, chỗ này chưa cần nộp gấp đâu”

“Ôi thế may quá, em được về rồi”

“ừ, mau mau về đi”

Cô cười đáp lại cậu ta, thu dọn cất đồ vào túi, cô vẫy tay chào Vương Lâm, vào thang máy xuống đến hầm gửi xe, lúc ra cô vô tình va phải một người đang vào và làm rơi đồ trong túi ra.

“Em xin lỗi, chị không sao chứ”

“Tống Từ Sơn, sao em lại quay lại công ty vậy?”

Tống Từ Sơn vừa nhặt đồ giúp cô vừa đáp.

“Em để quên thẻ gửi xe, giờ lại phải đi lên lấy”

“Xui cho em, mau lấy đi kẻo muộn”

“Vâng, chị về cẩn thận nhé”

Cậu ta nói xong thì nhấn nút để đi lên, cô nhìn bóng vội vàng của cậu vào thang máy, quay lại mở điện thoại thấy anh gọi tới, đang đợi cô ở phía quán cafe.

Kéo túi lên vai, Vũ Đình nhanh chóng rời đi, đến gần quán cafe cô thấy anh đang ngồi tại ghế, bên cạnh có một ly cacao đã gọi sẵn cho cô.

Đẩy cửa đi vào, cô tiến lại phía anh ngồi, anh ngay lập tức kéo ghế bên cạnh ra.

“Sao muộn vậy, anh đợi mất 15p rồi”

Cô bĩu môi “Em còn phải làm nốt vài thứ nữa, đâu ai bắt anh đến sớm vậy”

“Còn không phải vì nhớ em sao, đói chưa mình đi ăn luôn nhé”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 16: Chương 16



Chương 16

Tay anh đan vào tay cô, đẩy ly cacao nóng về phía cô, cô cúi xuống vừa uống vừa gật đầu với anh.

Ở phía xa trong một chiếc xe hơi, Chu Phượng Vũ quan sát tất cả, nước mắt cô ta rơi xuống từng giọt, cúi đầu chạm trán trên vô lăng, một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên như đã quyết định điều gì đó.

Lên đến xe, Lục Tử Sâm muốn nhân ngày kỉ niệm 2 tháng yêu nhau, tạo cho cô một chút bất ngờ, sáng mai dù sao cũng là ngày nghỉ của cả hai.

“Hôm nay đi ăn ở nhà hàng nào vậy anh?”

Cô vừa nói vừa nhìn qua gương chỉnh lại đầu tóc, anh kéo ngăn để đồ ra đưa cho cô một chiếc lược.

“Chúng ta đi ăn đồ tây nhé”

Chải qua mái tóc, cô nhận ra cái lược này là của cô, đó là cái lược gỗ hình con cá chép.

“Anh giữ đồ tốt quá, chiếc lược này như mới vậy”

“Em bảo tặng anh mà, anh vẫn lấy nó để chải đầu mỗi ngày đấy”

Cô phì cười, ngẫm lại cô để anh giữ đồ vẫn hợp hơn, dù sao thì cô giữ sớm muộn gì nó cũng nát cả.

Đến khách sạn cao cấp, cô giật mình, cũng may lúc ở quán cafe cô có xin nhờ thay bộ váy, còn tranh thủ trang điểm lại, không nghĩ anh đưa cô đến nơi sang trọng vậy.

Sao hôm nay anh có vẻ gấp gáp thế nhỉ, cô cảm giác hơi lạ, xuống xe anh nắm tay cô vào trong, nhân viên ra tiếp đón, nhanh chóng dẫn cả hai vào một khu riêng tư.

Nhìn từ trên cao, bao phủ toàn thành phố, ánh đèn lấp lánh khắp nơi, xe cộ đi lại nhộn nhịp, khung cảnh xa hoa đến mức Vũ Đình cảm thấy hơi choáng ngợp.

Anh kéo cô đến chỗ bàn, để cô ngồi xuống ghế, thực đơn đặt vào tay cô.

“Em muốn ăn gì cứ gọi, anh theo em”

Cầm thực đơn trên tay, cô cũng không khách khí nữa, lật từng trang cô ngẫm nghĩ, anh dù sao không thích mấy món về gà, cũng không thích cà rốt và đậu hà lan.

Gần hai tháng qua, cô nắm được cơ số khẩu vị của anh, do hồi nhỏ anh đặc biệt phải ăn nhiều canh gà, đ.â.m ra rất ghét.

Còn cô thì mê canh gà hầm nhà anh, nên anh thường nói dối mẹ của mình là thích ăn để cô được ăn ké.

Chọn một hồi, cô lấy ra vài món cả hai đều thích, anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Vũ Đình thấy anh hôm nay hơi lạ.

“Anh sao vậy, có chuyện gì hả?”

“Hử em không nhớ nay ngày gì sao?”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Vũ Đình lục lại trí nhớ, nay ngày gì sao, sinh nhật anh không phải, của cô cũng không, lễ tình nhân chưa tới, mấy ngày lễ khác thì đã qua.

Anh biết cô không nhớ, tỏ vẻ buồn rầu, kéo một hộp quà nhỏ đẩy ra giữa mặt bàn.

“Hôm nay là tròn hai tháng chúng ta yêu nhau đó”

Phải kỉ niệm cả ngày này nữa hả, cô mới biết vụ này thôi đấy, cô thật chưa chuẩn bị gì cho anh cả, lúng túng cô nói.

“Em thật không biết có cả ngày này, chưa có cầm quà gì cho anh, anh nói đi thích gì em tặng nhé”

“Anh muốn chúng ta tiến thêm một bước xa hơn nữa”

Kéo tay cô, anh nắm chặt lấy, Vũ Đình cảm thấy không khí nóng lên, nhân viên trong phòng không còn ai cả, cô biết ý anh là gì.

“Lát nữa đi cùng anh đến nơi này, anh muốn trao cho em một thứ”

Má cô khẽ ửng hồng, cô gật đầu nhẹ, cả bữa ăn anh vẫn chăm sóc cô như mọi khi, chỉ là cô đặc biệt ngại ngùng không dám nhìn thẳng mắt anh.

Lục Tử Sâm vẫn chưa hiểu là cô bị làm sao, anh nghĩ là do anh đường đột quá làm cô sợ.

Ăn xong, anh lại lôi kéo cô lên phòng khác của khách sạn, nơi này là phòng tổng thống, nhìn từ trên xuống thành phố càng đẹp hơn, cô hồi hộp đi vào cùng anh.

Cửa vừa đóng lại, Vũ Đình đã tự đưa ra quyết định cho bản thân mình, cô ôm chầm lấy anh từ phía sau, Lục Tử Sâm giật mình với hành động của cô.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 17: Chương 17



Chương 17

Anh gỡ tay cô ra, xoay người lại đối diện nhìn cô, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô long lanh ngập nước, cô từ từ nhắm mắt lại.

Như bắt được tín hiệu, Lục Tử Sâm cúi xuống chạm môi cô, cả hai hôn nhau nồng cháy, có cảm giác kéo dài cả đến 5p đồng hồ.

Môi của Vũ Đình tê cứng cả, sắp không thở nổi cô mới đẩy khẽ anh ra.

“Thật ra anh…”

Chưa kịp để anh hết câu, cô lập tức nói.

“Em đồng ý, nhưng anh phải nhẹ thôi đấy, em sợ đau”

Đầu Lục Tử Sâm nổ đoàng đoàng hai tiếng, anh hên vậy sao, cô định trao thân cho anh hả.

Lục Tử Sâm chỉ định bước thêm một bước với cô là ôm hôn, sợ làm cô hoảng sợ, không nghĩ cô lại bạo dạn vậy.

Cảm thấy không nên bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này, anh lập tức hành động, đè môi xuống môi cô, từ từ tiến tới chiếc giường lớn, cả hai ngã lên giường.

Cảnh đẹp đêm nay xin quý bạn đọc hãy tự tưởng tượng, tác giả không có kinh nghiệm viết H ^^

Sau một đêm cật lực, Vũ Đình ngủ vùi trong chăn, mãnh thú bên cạnh đã rời giường, tâm trạng còn rất tốt, khẽ dặn cô hãy ngủ tiếp, còn bản thân đi gọi món ăn phục hồi sức lực cho cả hai.

Cô đúng là không nên tự mình dâng mỡ đến miệng cọp, anh trên giường đúng là khác biệt, cầu xin anh chỉ khiến anh càng hứng thú hơn thôi.

Đưa tay xuống x** n*n vòng eo, cô thầm nghĩ sau này sẽ còn phải mệt mỏi hơn nữa đây, chắc là phải đăng ký mấy lớp học gym để còn chiến đấu được với anh.

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Tử Sâm bước vào phòng, tay anh đang đẩy một chiếc xe đồ ăn.

“Đình Đình em tỉnh chưa, mau dậy ăn sáng”

Cô hơi trùm chăn kín đầu, anh lên giường kéo chăn xuống.

“Che kín quá ngạt thở đó”

“Em không đói, em muốn ngủ thôi”

“Vậy anh bế em vào phòng tắm nhé”

“Không muốn đâu”

Giọng cô nhỏ xíu nghe ấm ức, anh khẽ dỗ dành.

“Mau dậy đi, em định ngủ đây không về nhà sao”

Cô sực nhớ ra, đây đâu phải phòng mình, phải dậy thôi.

“Mà nếu em thích ở đây cũng được, anh bao cho em ở”

Anh ghé sát vào người cô, ngửi mùi nguy hiểm, Vũ Đình đẩy anh ra.

“Mau tránh khỏi em, em cần đi tắm, mai đi làm nữa”

Lấy chăn bọc người lại, Lục Tử Sâm bế cô đi vào phòng tắm, thả cô vào bồn tắm.

“Có cần anh giúp không”

“Không, anh mau ra ngoài cho em”

Biết cô vẫn còn thẹn, anh liền ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại.

“Quần áo anh treo đây nhé, tắm nhanh chút anh chờ”

Cô khẽ gật đầu, anh yên tâm đóng cửa lại, cô trong phòng tắm nghĩ lại đêm qua đỏ hết cả mặt, thả chăn xuống trên người toàn bộ là chấm xanh tím, lát nữa phải che kỹ mới được.

Lục Tử Sâm ở bên ngoài cho gọi nữ nhân viên vào dọn dẹp, anh ra phòng khách ngồi chờ cô, mất một lúc sau mới thấy Vũ Đình bước ra.

Nhân viên dọn phòng biết ý, cúi đầu chào hai người rời khỏi phòng, tóc cô vẫn còn ẩm, anh vẫy tay cô lại phía mình, tay cầm máy sấy bật sẵn.

Vũ Đình ngồi xuống ghế, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

“Em có bị thương ở đâu không, hôm qua anh hơi mất kiềm chế, sợ là em bị thương”

Tai cô ửng đỏ, nhưng vẫn coi như bình thường.

“Em không bị sao cả, em đói quá, ăn gì thôi anh”

Tóc cô đã khô lại, cùng cô ngồi xuống bàn, chiếc xe ban nãy lại được đẩy ra, anh đúng là lắm trò vừa rồi đẩy vào phòng ngủ là để dụ cô dậy.

Cả hai ăn uống ngọt ngào hết sức, cô than oai oái muốn về ngủ thêm, anh thì cứ muốn ở lại, cô nhất quyết đòi về, ở lại quá nguy hiểm đi.

Không còn cách nào khác, sau bữa trưa anh đành đưa cô về, đến gần khu nhà cô ở, anh lưu luyến gợi ý.

“Em có nghĩ đến việc sẽ chung sống với nhau chưa?”

Cô ngạc nhiên, chưa biết trả lời anh thế nào, như vậy có hơi nhanh quá không.

“Em về suy nghĩ đi, khi nào có câu trả lời thì cho anh biết”

Hôn nhau xong, cô gật đầu ‘ừ’ một cái rõ to với anh, xoa đầu cô xong anh đứng gần cửa xe, chờ cô chạy khuất bóng mới nổ máy rời đi.

Ngày hôm qua là bước tiến mới trong mối quan hệ của cả hai, Vũ Đình nằm trên giường vẫn nhớ về anh, lòng cô vừa hạnh phúc vừa có đôi chút lo lắng, dù sao cô thấy tình cảm tiến triển nhanh quá.

Thôi kệ đi, cô đã nói là sẽ tận hưởng mà, suy nghĩ nữa chỉ tổ đau đầu mà thôi, nhìn đồng hồ cô quyết định đánh thêm một giấc nữa.

Lục Tử Sâm ngồi xe lái thẳng về nhà, tâm trạng anh rất tốt, bà Bạch Mẫn Hoa cũng phải há hốc miệng thấy con trai về, ông Lục Minh Thành vẫn mải đọc sách không để ý, Chu Phượng Vũ đang pha trà bên cạnh, ánh mắt cô ta sáng lên khi thấy anh.

“Sao hôm nay con về sớm vậy, có chuyện gì sao?”

“Chào ba, mẹ, chào tiểu Vũ. Con đúng là có chuyện muốn nói với ba mẹ đây”

Mẹ anh dừng tay đang thêu, ba anh đặt sách xuống, Chu Phượng Vũ đang cầm chén trà cũng ngừng lại. Cả ba người nghiêm túc nghe anh nói.

“Con có bạn gái rồi, cô ấy…”

Anh chưa nói hết câu, Chu Phượng Vũ làm rơi chén trà đang cầm xuống đất, chén trà vỡ tan.

“ối con có sao không”

“Tiểu Vũ có bị bỏng không”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Dạ con không sao bác trai bác gái, tại con bất cẩn quá”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 18: Chương 18



Chương 18

Cô ta xoa xoa đôi tay, cười cười nhìn ông bà Lục, Lục Tử Sâm cũng đứng lên kéo tay cô kiểm tra, chỉ bị ửng đỏ một chút.

“Lát em lấy thuốc mỡ bôi nhé, kẻo lại bị phồng rộp”

“Vâng em đi bôi luôn”

Cô ta đứng dậy, đi vào phía bếp, bà Bạch Mẫn Hoa đập một cái lên vai con trai, tức tối nói khẽ.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Em nó vẫn còn ở đây, sao con lại nói thẳng như vậy, nói riêng với ba mẹ trước không được hả”

“Đằng nào em ấy cũng phải biết, con cũng không muốn giấu giếm gì cả, chặt đứt đoạn tình cảm này là tốt cho em ấy”

“Sao con lạnh lùng vậy, con thừa biết là con bé nó…, nói ra con bé đau khổ c.h.ế.t mất”

“Đau một lần rồi thôi, em ấy sẽ tìm được người yêu em ấy, còn hơn níu lấy một kẻ chẳng hề yêu mình”

“Con nó nói đúng, bà sao cứ phải ép hai đứa nó làm gì, với cả con trai mình có người yêu, bà không vui sao?”

Bất ngờ ông Lục Minh Thành lên tiếng bênh con trai, thật lòng ông không hề cảm thấy ổn với việc gán ghép của vợ mình.

Nghe chồng nói, bà mới nhớ ra, vội hỏi con trai.

“Sao bạn gái con là ai? Trông như thế nào? Tuổi tác ra sao? Bao giờ thì cưới?”

“Mẹ à mẹ hỏi dồn thế, cô ấy tên là Vũ Đình, năm nay 26 tuổi, hiện đang làm tại phòng kinh doanh, cô ấy rất giỏi, khéo léo, ngoan hiền. Mẹ chắc chắn thích cô ấy. À ba mẹ, cô ấy chính là cô bé chơi với con hồi còn bé đó”

Ba mẹ anh nghe vậy thì sửng sốt, cô bé ngày xưa cắn con trai mình đến mức rụng răng đó, giờ đây lại là bạn gái của thằng bé.

“Duyên phận đúng là kì lạ, thế này nhé con hôm nào sắp xếp một bữa, ba mẹ muốn gặp mặt con bé, ba vẫn còn nhớ ông ngoại con bé có nét thư pháp rất đẹp”

Lục Minh Thành dường như rất hài lòng, ông vỗ vỗ vai con trai, ở trong bếp Chu Phương Vũ đã nghe hết tất cả, cô ta nhìn vết bỏng để lại tuýp thuốc mỡ vào tủ thuốc.

Chú Ngô đi qua thấy cô ta cất thuốc đi, thì ông ngừng lại nhìn chăm chú vào tay cô ta, giật mình cô ta làm động tác giả như đã bôi, rồi đóng cửa tủ lại.

“Mọi người nói chuyện gì vui quá, cho con nghe với”

Cô ta đi ra với chiếc tay đã bó lại, bà Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô, thấy đã được cô ta băng cẩn thận, bà xoa nhẹ hai cái, cô ta ngoan ngoãn ngồi cạnh chỗ bà.

“Có đau lắm không, chuyện là anh con có bạn gái”

“Thật sao, em chúc mừng anh, khi nào chúng ta được gặp chị dâu ạ”

“Cảm ơn em, anh đang sắp xếp, cứ từ từ nhé”

Lục Tử Sâm vỗ nhẹ đầu cô ta, mọi người lại rôm rả bàn về Vũ Đình, hăng say kể chuyện hồi còn bé của cô, ông Lục còn nhớ mãi về cái răng cửa đó mà cười lớn.

Chu Phượng Vũ ngồi nghe bên cạnh mà lòng lạnh ngắt, không ngờ Vũ Đình lại chiếm được tình cảm từ họ như vậy, cô ta phải hành động nhanh hơn thôi.

Cả tối hôm qua, Vũ Đình hắt xì liên tục, không rõ là ai đã nói về cô, sáng này đến công ty cô cứ sợ Lục Tử Sâm sẽ đòi công khai, đỗ xe ngay tại cửa, cũng may anh đã tiết chế lại.

Anh lại hẹn tối nay rủ cô đi hẹn hò, đồng ý với anh xong, cô khoan khoái bước vào công ty, hôm nay chính là ngày quan trọng, cô nộp dự án cho trưởng phòng.

Ngồi vào bàn làm việc, cô phát hiện ra chìa khóa tủ mình không thấy đâu, tìm một hồi mới thấy để trên bàn phím máy tính, trầm ngâm lại một lát, Vũ Đình nhớ là cô đã cầm bỏ vào túi.

“Tiểu Đình, lát em có nộp báo cáo không, cầm giúp chị luôn nhé”

Chị Lưu vang lên, cô cầm lấy đồ chị Lưu đưa, cũng quên luôn chuyện vừa rồi.

“Được lát em gửi luôn”

“Cảm ơn em nhé”

Vũ Đình mở tủ ra cầm bản kế hoạch lên, cô ôm theo đống tài liệu của chị Lưu vào phòng trưởng phòng Cao.

“Trưởng phòng Cao, em gửi bản kế hoạch của em, còn đây là báo cáo của chị Lưu ạ”

“ừ em cứ để đó đi, trùng hợp thật, sáng sớm nay Bùi Vĩ Trí cũng gửi anh bản của cậu ấy”

“Thật sao ạ, thế thì khó cho em rồi, anh ấy giỏi lắm, chắc là làm tốt hơn em rồi”

“Cũng chưa hẳn, anh đánh giá em khá cao đó, em cứ chờ đến chiều nay đi, chúng ta sẽ biết kết quả nhé”

Cô chào trưởng phòng Cao xong, về chỗ làm việc cô vẫn nghĩ, lần trước Bùi Vĩ Trí nói với cô, anh ta bận đến mức chưa kịp làm một chút nào cả, sao mà mới sau có mấy ngày là xong rồi.

Vũ Đình chợt cảm thấy tuyệt vọng, cô mất gần 1 tháng, truy xét số liệu, chắt lọc các thông tin, vừa làm kế hoạch vừa làm báo cao, tăng ca để hoàn thành mục tiêu.

Vậy mà cũng không bằng Bùi Vĩ Trí, người như anh ta mất có mấy ngày là làm xong, năng lực của cô cũng kém quá rồi.

Bản kế hoạch này sẽ được thực thi trong quý tiếp theo, nó quyết định cái ghế phó phòng ban thuộc về ai, hay còn được đề bạt xa hơn nữa cũng không biết được.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 19: Chương 19



Chương 19

“Chị Vũ Đình sao thế, nhìn mặt chị có vẻ buồn”

Chu Phượng Vũ ngồi cạnh cô, quan tâm hỏi thăm, cô nở nụ cười gượng đáp lại.

“Không sao, hôm nay chị thấy hơi mệt, chắc triệu chứng ngày thứ 2 đó”

“Đúng vậy, thứ 2 làm ai cũng chán nản chị nhỉ”

Cô ta cười nhí nhảnh, quay lại bàn làm việc, miệng còn khẽ ngâm nga vài câu hát, Vũ Đình để ý có vẻ cô ta đang có chuyện vui.

Đến chiều đến, đang ngồi gõ nốt báo cáo, trưởng phòng Cao mặt nghiêm nghị bước vào.

“Vũ Đình và Bùi Vĩ Trí đi theo tôi gấp”

Cô không hiểu chuyện gì, nhưng có vẻ nghiêm trọng, vội đứng dậy theo Bùi Vĩ Trí đi vào phòng họp.

Trong phòng còn có hai ba người trưởng ban khác, họ đang ngồi nghiêm túc nhìn cả hai, trưởng phòng Cao bảo cả hai ngồi xuống, cô vẫn mù mờ không rõ việc gì.

“Tôi gọi hai người vào đây là có chuyện quan trọng, một trong hai người đã có hành vi ăn cắp kế hoạch của người còn lại, đây là điều không thể chấp nhận được. Tôi cho gọi hai người vào là muốn cho người còn lại một cơ hội, chỉ cần đứng ra xin lỗi hứa không tái phạm nữa là được”

Vũ Đình nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, cô quay qua nhìn Bùi Vĩ Trí, anh ta không thèm nhìn lại cô, anh ta đứng lên dõng dạc tuyên bố.

“Trưởng phòng Cao, tôi có thể khẳng định, đây là bản kế hoạch của tôi, như anh thấy tôi nộp lúc sáng nay, tối qua tôi còn gửi cho anh thêm một email tệp đính kèm về nó. Tôi đoán anh cũng đọc rồi, tôi hoàn toàn trong sạch”

Cô thấy bản thân mình quay cuồng, tên này đã lấy bản kế hoạch của cô, giờ anh ta định vu oan cho cô nữa sao, tay nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, Vũ Đình đứng dậy nói.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Tôi cũng xin khẳng định bản này do chính tay tôi viết, tôi đã mất 1 tháng để hoàn thành, tài liệu vẫn còn lưu trong máy, mặc dù tôi không có gửi email cho anh, nhưng tôi cũng có bằng chứng về số tài liệu tôi đã thu thập được”

‘Được lắm Bùi Vĩ Trí, anh chơi tới bến với tôi phải không, tôi liều với anh, xem ai mới thắng’ Vũ Đình thầm nghĩ.

“Cả hai đều nhận của mình, được rồi đối với cậu thì đúng tối qua tôi đã xem. Còn của cô thì chưa gửi tôi xem trước, nhưng cô Vũ Đình lại khẳng định có tài liệu trong máy, vậy chúng ta đi kiểm tra nhé”

Cô thoải mái đứng lên về máy của mình, đi theo sau cô là trưởng phòng Cao cùng vài người lãnh đạo khác, mọi người trong phòng được yêu cầu tạm ra ngoài 15p.

Ai cũng xì xào bàn tán, không hiểu có chuyện gì, Vũ Đình mở file ra, cô ngẩn người phát hiện, toàn bộ số liệu cô đã bị xóa sạch.

Cô nhấn vào tìm lần nữa cũng không thấy, có kẻ đã hack vào máy tính của cô, đúng là cẩn thận mà một chút tài liệu cũng không còn.

“Sao rồi, cô có thấy không, tài liệu đó ở đâu”

“Tôi đã bị mất sạch, chắc chắn có kẻ đã xóa mất”

“Vũ Đình cô nói vậy rất khó cho mọi người, chúng ta nói chuyện cần chứng cứ, nếu cô làm thật thì hãy xin lỗi, chúng tôi đã thống nhất sẽ cho một cơ hội”

Cô đứng phắt dậy, khẳng định một lần nữa là bản thân không sao chép, ánh mắt cô nhìn thẳng Bùi Vĩ Trí, anh ta cũng đưa ánh mắt là nghênh đón.

“Tôi chắc chắn là tự tay tôi làm kế hoạch đó, người này đã trắng trợn cướp của tôi, chỉ tiếc là họ làm không kỹ”

“ý cô là gì, nói rõ chút đi”

Trưởng phòng Cao khó hiểu nhìn cô, cô đi đến trước mặt Bùi Vĩ Trí nói.

“Tôi cho anh cơ hội nhận tội”

“Là cô phải nhận mới đúng”

“Được, là anh nói đây nhé, đừng trách tôi không khách khí, tôi còn một cách chứng minh khác, lần này thì mọi người có thể biết ai là kẻ trộm cắp”

Nói dứt lời, cô ngồi lại ghế, tay đăng nhập vào một tài khoản email khác, cô mở ra một loạt thư gửi đến một tài khoản khác, tài liệu đều là số liệu và bản thảo kế hoạch, nó được gửi vào những ngày cách đây tận 3 tuần trước.

Các lãnh đạo và trưởng phòng Cao xem xét rất kĩ, họ đều kinh ngạc nhìn cô, tay trưởng phòng Cao như không tin vào mắt mình, di di con chuột nhấn vào email mà Vũ Đình gửi đến, đây chẳng phải là email cá nhân của Lục Tổng hay sao.

Email của Lục Tổng chỉ có tầm chục người trong ban lãnh đạo là biết, sao Vũ Đình lại có thế này, mọi người như vỡ lẽ ra điều gì đó, lúc này Bùi Vĩ Trí đã trắng bạch mặt ra.

Sao lại thế chứ, rõ ràng đã xóa sạch rồi mà, kể cả email cá nhân tại đây, anh ta cũng lục tung cả nên để xóa, sao cô ta có email khác nữa.

“Cậu Bùi, cậu còn bằng chứng nào nữa không?”

“Tôi… tôi…”

Thấy cậu ta ngập ngừng như vậy, mọi người tự hiểu, tất cả cùng quay lại phòng họp.

Mọi người vừa rời khỏi, nhân viên trong phòng đã ùa vào bàn tán không rõ chuyện gì.

Chu Phượng Vũ nhìn nét mặt của Bùi Vĩ Trí đoán là chuyện đã đổ bể, cô ta nhanh chóng nhắn anh ta một tin nhắn.

Trong phòng họp lúc này, do lúc trước chỉ cần nói xin lỗi là được, nhưng sự việc đã phát triển đến mức thành vu oan, không đơn giản là sao chép nữa.
 
Back
Top Bottom