Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOAeQqEQqIG9LVo16_IAyhf2MFx6XE_zfMPsLSFGkc_MyX5MjVj5xD_9uxNCAhV3H2qKgVQEy_zit3MXKPBXIsxPCmG0MLKbg0sjSG2vRQ9lchQuPDHp6J39NouC-iR6Fi6YH9D19CrLnj7VQYnasvF=w215-h322-s-no-gm

Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Tác giả: Thất Thất
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thất Thất

Thể loại: Ngôn Tình, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Hành Động, Ngược, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Ngọt

Team dịch: Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Giới thiệu

Ngày còn bé, để giành giật lại đồ của mình, Vũ Đình đã dùng miệng của mình cắn môi của một anh trai khác.

Cô cắn mạnh tới mức gãy cái răng cửa, cắn xong còn sảng khoái chơi vui với người ta.

Dần dần cô cũng quên đi đoạn kí ức đó, vui vẻ mà sống tiếp.

Cho đến tận lúc hiện tại, Vũ Đình cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục tổng lại hay bắt bẻ cô như vậy.

Nam nữ chính yêu nhau khá nhanh, nữ phụ có bệnh, nam phụ báo thù ^^

Nam chính : Lục Tử Sâm

Nữ chính: Vũ Đình

Nữ phụ : Chu Phượng Vũ

Phối hợp diễn: các nhân vật khác…

Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết,1x1, hiện đại, báo thù, ngược sủng đan xen, …vv…​
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 1: Chương 1



Vũ Đình đang cặm cụi gõ văn bản, cô cần phải nhanh chóng gõ cho xong trước 3h chiều nay, nếu không cô sẽ lại bị ăn mắng cho mà xem.

“Đình Đình à, Lục tổng lại cho gọi em lên đó”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chị Lưu cầm tài liệu đáng thương nhìn cô, cô dừng gõ phím ngơ ngác nhìn lên chị Lưu, lắp bắp nói.

“Nhưng, nhưng , nhưng em có làm gì sai đâu”

Chị Lưu thương cảm, vỗ nhẹ vai cô an ủi.

“Em đừng căng thẳng, chưa chắc là lên trách mắng em đâu, cứ lên xem anh ấy muốn gì”

Không trách mắng có mà cô đi đầu xuống đất, chắc lại làm sai gì rồi, mọi người xung quanh nhìn cô đứng dậy đi lên phòng, ai cũng ái ngại nhìn theo.

“Này chị Lưu, Lục tổng lại có chuyện gì hả, tháng này tiểu Đình đã lên văn phòng Lục tổng cỡ 90 lần rồi đó”

Chị Lưu thở dài, cũng không biết nên trả lời làm sao cả, ai bảo Lục tổng chỉ nhằm vào cô ấy thôi cơ chứ.

Vũ Đình run run nhấn thang máy lên tầng cao nhất, cô lo sợ vặn vẹo ngón tay, nhìn móng tay đã bị cô cắn đến sát cả da thịt, nhìn qua gương thang máy, cô thấy mình gầy hẳn đi.

Làm hết hợp đồng công ty này chắc cô không còn toàn mạng mất, tháng trước thử việc mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ từ khi bắt đầu ký hợp đồng chính thức, mọi thứ quay ngoắt 180 độ, cô liên tiếp bị Lục Tử Sâm gọi lên phòng làm việc trách mắng.

Khi thì gõ lệch chữ, khi thì số liệu đổi từ chữ số thành số, khi thì bấm kẹp ghim không thẳng hàng, có lúc lại là gõ sai phông chữ… toàn những việc nhỏ tí tẹo hoàn toàn có thể báo lên trưởng phòng , anh không trách mắng lặng lời mà nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng mỗi câu nói của anh như kim đ.â.m vào người khác vậy, cô gặp anh như chuột thấy mèo, chỉ muốn chạy ngay lập tức, tiếng thang máy vang lên làm cô giật mình.

Cửa thang máy mở ra, hai cô thư ký ngồi bên ngoài thấy cô đến, họ nhìn cô thương cảm, thư ký Lâm và thư ký Vu đều đứng lên.

“Tiểu Đình tội nghiệp em, em cố gắng chịu khó, mỗi khi Lục tổng mắng em xong là tâm trạng tốt hơn hẳn, em cứ coi như là giúp Lục tổng xả xì trét”

Thư ký Lâm ôm vai cô an ủi, thư ký Vu nghe vậy cũng tiếp lời.

“Đúng đó tiểu Đình, Lục tổng gặp em xong cũng tốt với mọi người hơn nữa, như vậy em cũng tích được thêm phước lành cho bản thân”

Mấy người nói thì hay quá, sao mấy người không đi mà xả thân nghĩa hiệp đi chứ, cô đau khổ nuốt cục ức vào lòng, miệng cứng ngắc cô nói.

“Cảm ơn hai người, em cũng sẽ cố gắng”

Đúng lúc này cửa phòng giám đốc mở ra, anh thư ký Chương bước ra ngoài, nhìn thấy cô anh mỉm cười tươi rói.

“ ồ tiểu Đình đến rồi, nhanh vào đi Lục tổng đang đợi em đấy”

Anh cười vui gì chứ, cô bị mắng mọi người vui thế sao, đúng là lũ người m.á.u lạnh, cô phải âm thầm nghĩ cách nghỉ việc tại đây mới được.

Cúi gù lưng xuống, cô rón rén tiến vào văn phòng, khẽ mở cửa ra căn phòng toàn màu nâu trầm, bàn làm việc đối diện với cửa kính, ánh sáng tỏa khắp căn phòng, tiếng máy tính gõ lên đều đều.

Người đàn ông đang ngồi gõ máy tính lưng thẳng táp, áo vest vắt phía sau ghế, ngón tay dài gõ phím nhịp nhàng, sống mũi cao, mày rậm mắt sâu đen, gương mặt góc cạnh khí chất vương giả quyền quý.

Đúng là đẹp thì lắm độc, nhất là cái miệng của anh ta, mở ra là như d.a.o như kiếm vậy, cô thấy dù có đẹp hơn nữa với cô cũng rất đáng sợ, anh ta là người đẹp trai duy nhất mà cô không có ý định ngắm nhìn.

“Lục tổng, em nghe anh gọi em có việc ạ”

Cô nói xong nuốt nước bọt đếm ực một tiếng rõ to, cũng tại cái phòng này trầm âm quá đó, nó làm cho mọi âm thanh bị khuếch đại lên.

Anh hơi nhếch mắt lên nhìn cô, tay anh ngừng gõ phím, anh đứng lên ra khỏi chỗ ngồi, nhìn anh như một tảng núi trước mặt cô vậy, di chuyển đến cách cô tầm 2 bước chân anh ngừng lại.

Cô không dám nhìn vào anh, cô đứng đến cổ anh chưa gì mồ hôi trên lưng cô đã chảy ra ròng ròng, cô nghe tiếng anh hít vào một hơi, trên người anh có mùi gì đó rất kì lạ, thơm thơm man mát chắc nước hoa đắt lắm đây.

“Cô Vũ Đình trong giấy tờ cô nộp, có vết mực bút bi ở cuối trang, hãy cẩn thận chú ý làm việc, công ty trả lương là để nhân viên tập trung làm việc, chứ không phải để tôi đứng đây nhắc nhở từng người một về những thiếu sót nhỏ nhoi”

Tiếng nói của anh vừa trầm, vừa lạnh, vang lên đều đều khắp cả phòng, cô nghe mà tê lạnh cả tai.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 2: Chương 2



Chỉ có vậy mà cũng gọi cô lên tận văn phòng rồi nói thôi hả, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh, ai dè đúng lúc anh cũng đang nhìn mình.

Đáng sợ quá, cô vội cúi xuống, thấp giọng lí nhí nói.

“Xin lỗi, Lục tổng, em sẽ sửa lại ngay ạ”

Cô di di đôi chân, định bụng lấy lại tài liệu trên bàn làm việc của anh để cầm xuống sửa, anh thấy hành động của cô lại lên tiếng.

“Tôi cần gấp, cô sửa luôn ở đây cho tôi”

Anh xoay người lại đi đến bàn làm việc rồi ngồi tại ghế tựa, tay anh gõ gõ nhịp lên số tài liệu trên bàn.

“Tài liệu ở đây, cô ra bàn kia cầm bút xóa đi cho tôi”

Hả sửa ở đây á, cô c.h.ế.t mất, mà sao không thay vì ngồi xóa nó anh lại không để cô in bản mới nhỉ, nhanh hơn không, có lẽ cô nên nhắc nhở anh mới được.

“Lục tổng à, em thấy in thì nhanh hơn là ngồi lại lấy bút xóa, nó cũng đẹp hơn nữa”

Anh ngước mắt lên, cô vội đứng lưng thẳng tắp, chờ anh cho câu miễn lễ là cô chạy liền, môi mỏng anh khẽ nhếch.

“Cô thấy công ty thừa giấy rồi hả, in lại mất một khoản không nhỏ đấy, phải biết tiết kiệm chứ”

Gì vậy tài sản nhiều như vậy mà còn tiếc mấy tờ giấy hả, chẳng trách anh càng ngày càng giàu hơn, cô đúng là ngốc cần phải học hỏi cái tính tiết kiệm này của giới tinh anh.

“Sao cô còn đứng đó ngơ ngẩn, mau lấy tài liệu mà làm đi chứ”

Anh cất tiếng nhắc nhở, nghe khô khốc không chút nhiệt độ nào, Vũ Đình vội chạy lại chỗ anh, cầm tài liệu và bút xóa lên ngoan ngoãn ra bàn ngồi làm việc.

Cô cố gắng giảm tối thiểu sự tồn tại của bản thân, hiện tại trong phòng chỉ toàn nghe tiếng anh gõ trên bàn phím, cô thi thoảng liếc nhìn đồng hồ, mới trôi qua có 2 phút.

Vũ Đình nhanh chóng mở từng trang tài liệu, dùng bút xóa mấy vết mực nhỏ, cô cẩn thận đến mức xóa luôn cả mấy vết bút bi khi ký tên cô chấm thừa ra.

Soát lại thêm một lần nữa, cô thở một hơi, cầm tập tài liệu tiến về phía bàn làm việc của anh, anh vẫn đang cặm cụi gõ bàn phím, cô rón rén gọi nhỏ tiếng.

“Lục tổng, Lục tổng”

Tay anh vẫn không ngừng, các ngón tay dài rất đẹp mắt, dọc cổ tay là đường gân nổi lên, nhìn đúng chất đôi tay của những soái ca.

“Ngắm chán chưa”

Cô giật thót, thấy anh đang chiếu tướng , cô vội cười hì hì nịnh nọt anh.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Lục tổng em sửa xong rồi, anh xem đi ạ”

“ừm để đó”

Tay thon dài vẫn múa trên bàn phím, cô đứng đó chờ anh nói thêm, nhưng mãi không thấy anh nói gì, thế anh không tính thả cô hả.

“ Lục tổng nếu anh không còn việc gì khác, em xin phép về phòng để làm nốt công việc ạ”

“Sao lại không còn việc, tôi có một đống tài liệu cần người soạn thảo lại, cô ở lại làm giúp tôi đi”

Anh nhàn nhạt lên tiếng, cô há mồm khác nào anh phán cô tù chung thân, cô phải cứu lấy mình, đành liều một phen vậy.

Cũng may số tài liệu này toàn về cuộc họp và thời gian biểu của anh, cô có thể bẻ lái được.

“Em thấy số tài liệu này, thư kí Lâm và thư ký Vu làm sẽ thích hợp hơn em”

“Họ bận lắm, nên mấy việc vớ vẩn này cô làm hợp hơn, một tập này cô xếp đến tan làm là vừa”

Miệng cô co giật nhẹ, không nói được thêm câu nào, đành ôm đống tài liệu lên đi về phía bàn, cô khóc không ra nước mắt, còn tận 4 tiếng nữa mới tan sở.

Anh chê cô vô dụng còn chê cô chậm chạp nữa chứ, sao cô lại đen đủi như vậy, 4 tiếng tiếp theo sẽ là cực hình của cuộc đời Vũ Đình, cô đột nhiên nhớ mọi người tại phòng mình vô cùng, còn cả cái bánh cô đang ăn dở trong ngăn kéo nữa.

Không thoải mái chút nào, cô không biết nói chuyện cùng ai, chỉ âm thầm ngồi lục từng tờ giấy ra xếp lại theo thứ tự, cầm một tờ tài liệu ghi lịch ngày mai lên.

Mắt Vũ Đình sáng rực, theo như những thứ ghi trên tờ giấy này thì, mai anh ấy có cuộc họp ở nước ngoài và sẽ đi tận 5 ngày, cười thầm sung sướng, vậy là cô sẽ có những ngày thư giãn rồi.

Nghĩ đến đó tâm trạng cô tốt lên hẳn, thậm chí cô còn muốn ca hát đôi chút nữa, mai không còn bị tra tấn nữa rồi.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 3: Chương 3



Chương 3

“Năm, bốn, ba, hai, một”

Vũ Đình âm thầm đếm ngược từng giây để tan làm, khi vừa đếm đến giây cuối cô vụt đứng dậy, nhanh chóng ôm tập tài liệu đã hoàn thành, đến bên bàn của người đàn ông lạnh lùng kia.

Để cẩn thận không bị anh bắt bẻ, Vũ Đình đã về muộn thêm chục phút, thầm cầu ông trời cứu cô.

“Lục tổng em đã xếp xong rồi, anh đúng là đoán như thần, đúng giờ về thì em hoàn thành xong công việc”

Cô nhìn anh khéo léo nịnh nọt thêm vài câu, cô cảm thấy bản thân không khác gì một tên nịnh thần đang hót bên tai của vị đế vương, tay cô sắp chắp trước n.g.ự.c để cầu xin anh đến nơi rồi.

Anh đưa tay ra đón lấy tài liệu, lật từng trang một, vẻ mặt khá hài lòng, để xuống bàn anh nhìn cô cất giọng.

“ ừ hừm, tôi thấy ổn rồi, cô có thể đi”

Như nghe được lời phán khỏi án tử, cô cảm ơn ông trời đã giúp, không quên nói lời tạ ơn với vị ‘thiên tử’ này.

“Vậy em đi trước, Lục tổng làm việc tốt, chúc anh một tối vui vẻ”

Cô dứt lời vội vàng đi ra cửa, chân cô đi nhanh tới mức có thể xoắn vào nhau được, phía sau ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của cô, Lục Tử Sâm khẽ cười.

“Đình Đình ra rồi sao, tụi chị cứ nghĩ em ngủ quên trong phòng Lục tổng luôn đấy”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Thư ký Vu lên tiếng hỏi thăm, cô vội giải thích, thời gian qua mọi người trong công ty đồn đại rất linh tinh về cô, không đính chính lại có chuyện cho coi.

“Không, không, Lục tổng nhờ em làm chút chuyện, không có việc gì khác”

Cô sợ nhất là hội chim lợn này, mai thế nào cũng có người bàn tán về việc, cô ở mấy tiếng đồng hồ trong phòng tổng tài, rồi đủ thứ văn án thêm thắt tình tiết vô trong, cô đang từ nhân viên quèn biến thành người tình của sếp tổng.

Đúng là xui xẻo, có tiếng mà không có miếng, cô còn chưa được sờ vào cái áo của anh, lấy đâu ra mà l.à.m t.ì.n.h nhân cho nổi.

Hội này đúng là không có mắt nhìn người, cỡ như thư ký Vu và thư ký Lâm đẹp như vậy, anh còn chẳng thèm để ý đến nữa là cô.

Cô tạm biệt hai người, đúng lúc thang máy vừa mở, Vũ Đình nhảy vào ấn nút điên cuồng xuống tầng dưới, cánh cửa đóng lại Vũ Đình thở phào một hơi, đặt tay lên n.g.ự.c sờ thử xem tim cô đã nổ chưa.

Đột nhiên cánh cửa mở ra lần nữa, có cánh tay thò vào, suýt chút nữa cô hét lên, một thân hình cao lớn bước vào trong, may mắn là thư kí Chương.

“Vũ Đình em đi nhanh quá, anh vừa được Lục tổng báo cần số liệu này gấp tối nay, em tối nay ở lại tăng ca nhé, do số tài liệu vừa gửi xuống ban của em, mà ban em đã tan sở hết còn mỗi em chưa về thôi”

Thư ký Chương nói một tràng dài, rồi nhét vào tay cô một đống giấy, vỗ vào vai cô rồi tiện tay đóng nút cửa thang máy, nhìn cô cười.

Vũ Đình ngỡ ngàng, cô còn chưa kịp phản ứng mà đã bị ép phải tăng ca rồi, cũng tại cô ngu quá đi, ở trong văn phòng của anh không dám đi về đúng giờ, đành ở lại thêm ít phút để ra vẻ nhân viên gương mẫu.

Đúng là ngu quá đi mà, cô thật muốn tự gõ vào đầu mình chục cái, thang máy từ từ đi xuống đến tầng cô làm việc, âm thanh mở cửa thang máy làm Vũ Đình tỉnh táo lại.

Ôm theo đống giấy tờ, cô ngồi vào chiếc ghế thân yêu của mình, đặt giấy tờ xuống bàn, Vũ Đình dùng tay ôm đầu gục xuống bàn, cô thở dài mệt mỏi.

Cô bùng lên khao khát muốn nghỉ việc, nhưng lại nghĩ còn 3 tháng nữa là hết năm rồi, ít ra cũng phải cố lấy tiền thưởng ít ỏi để sống sót qua dịp tết.

Mở máy tính lên, duỗi hai tay ra bẻ khớp và nghiêng đầu bẻ cổ, chuẩn bị sẵn sàng cho đống việc trước mắt, Vũ Đình vùi mặt vào bàn phím gõ như tên lửa, cô nhất định là sẽ về trước 9h tối nay.

Sau gần 2h múa trên máy tính, bụng Vũ Đình réo lên không ngớt, kêu gào đòi nạp thêm năng lượng, bỗng điện thoại đổ chuông, là mẹ cô gọi tới.

“Alô mẹ hả, dạ con ăn rồi, con hiện đang ở công ty, vâng hôm nay phải tăng ca, không sao đâu mẹ, có đồng nghiệp nữ về cùng con ạ, vâng khi nào về con sẽ báo mẹ ạ”

Cô trả lời mẹ cô một lèo, chợt nhớ ra còn cái bánh ăn dở để ngăn kéo, cô lôi chiếc bánh bao ra, cầm bánh lên nguội ngắt, đành đi hâm nóng lại, với cả cô cũng khát quá.

Vũ Đình đứng dậy cầm theo chiếc cốc và chiếc bánh bao, ra khu nghỉ ngơi của công ty, cô đặt chiếc bánh vào lò vi sóng ấn nút, tiện tay lấy một ít nước nóng ra cốc.

“Cô chưa ăn gì sao”

“ối mẹ ơi”

Cô hét lên giật mình, người vừa nói không ai khác là ác nghiệt họ Lục, anh thấy cô nhảy cẫng cả lên thì ngạc nhiên.

“Tôi làm cô giật mình vậy sao”

‘Anh đoán xem, có ai đi lù lù phía sau mà không có âm thanh như anh, rồi cất cái giọng nói như băng lên, mà không giật mình cho được’ Vũ Đình thầm nghĩ , tay cô ôm n.g.ự.c tim đập muốn nhảy ra ngoài, sao anh như âm binh không tan vậy, làm cô sợ hãi muốn chết.

“ À ờ anh không phát ra âm thanh, nên làm em tưởng có ma”

Gật nhẹ đầu, anh lại chỉ vào cái bánh trong lò vi sóng nói.

“Cô ăn mỗi thế thôi hả?”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 4: Chương 4



Chương 4

‘Anh còn dám hỏi tôi nữa, do ai mà tôi phải ăn mỗi thế này’ cô nghiến răng thầm hỏi thăm mấy đời nhà anh.

“Do em không kịp chuẩn bị, hôm nay tăng ca muộn quá nên em ăn tạm”

“ Ăn thế không đủ sức tăng ca đâu, cô không ngại cùng ăn với tôi, chỗ tôi khá nhiều đồ ăn, một mình tôi ăn không hết”

Cô nghe mà hoảng loạn, vội vàng từ chối.

“Tối em ăn ít lắm, Lục tổng cứ ăn đi ạ, anh là đầu não quan trọng của công ty, phải ăn cho thật nhiều mới có sức”

“ọc, ọc, ọc”

Bụng cô phản chủ vang lên ba tiếng rõ to, tai cô đỏ rực vì ngại, anh cười âm thanh nghe như nín lại.

“Được rồi, đi lên ăn với tôi, đây là mệnh lệnh”

Anh đứng chờ cô đi cùng, cô đành cắn răng đi cùng anh lên văn phòng lần nữa.

Thang máy mở ra anh bước vào nhấn nút, bước chân cô rầm rì lê bước vào trong, cô đứng cách anh một khoảng, nhưng cảm giác trong này chật hẹp lạ kỳ.

Thậm chí cô có thể nghe được tiếng anh thở, trán Vũ Đình bắt đầu nhỏ mồ hôi, sao cô cảm giác rất kỳ quái như kiểu anh vẫn đang nhìn cô vậy, chẳng lẽ mọi người đồn linh tinh lại thành thật, anh có gu phụ nữ lạ đời kiểu giống cô sao.

“Cô thích ăn gì, tôi có thể gọi người mang thêm đến đây”

Tay anh đút túi, cất tiếng hỏi cô, cô như nghe nhầm, ngơ mất mấy giây mới trả lời.

“Em dễ nuôi dễ ăn lắm, anh cho gì em ăn lấy, không dám đòi hỏi”

Anh đột nhiên quay người lại, tiến lại gần đến cô, Vũ Đình hoảng sợ lùi đến tận sát góc thang máy, tay nắm lại đặt trước ngực, mắt trợn tròn nhìn anh.

“Trên mí mắt cô dính gì đó”

Cánh tay anh đưa ra, nhặt một mảnh vụn giấy nhỏ dính trên mí mắt cô, chắc là do lúc vừa rồi cô gục mặt xuống bàn nên bị dính lên đây, ngại quá đi thôi mặt Vũ Đình lại đỏ rực.

Vừa rồi không hiểu sao Vũ Đình cảm thấy, anh như đòi hôn cô vậy, cũng may chỉ là do cô ảo tưởng ra thôi, khẽ thở phào một hơi thang máy mở ra.

Anh bước chân ra ngoài trước, cô lẽo đẽo theo phía sau, vào đến phòng ánh đèn sáng trưng, anh ra quầy bar cầm ly lên uống một ngụm rượu, Vũ Đình vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bảo cô lên đây ăn cùng mà, thế đồ ăn đâu cả rồi, Lục Tử Sâm thấy cô đứng đó mới ra hiệu cô đi vào một gian phòng nữa.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Bên trong là một căn phòng khác gồm 1 phòng ngủ, 1 nhà vệ sinh, 1 khu phòng ăn, trên bàn ăn có khoảng năm đến sáu món ăn.

Cô nhìn thấy mà ứa nước miếng, anh kéo ghế chỗ bàn ra.

“Cô ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn”

Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, Vũ Đình hăng hái hẳn lên ngồi xuống ghế, anh ngồi phía đối diện với cô.

“Em không khách sáo nữa, mời Lục tổng ăn”

“Ừm mau ăn đi”

Anh vừa nói động đũa gắp cho cô một miếng sườn xào, còn gắp thêm cả một miếng cánh gà coca, rồi mới bắt đầu gắp đồ ăn vào bát của anh.

Vũ Đình nhìn hai món trong bát, thật sự sợ không dám ăn, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn mình, cô vội cầm đũa lên cho đồ ăn vào miệng.

Anh ăn rất chậm, nhai một lúc mới nuốt, ăn cũng rất có khí phách, từng miếng nhỏ, cô cũng phải uốn theo cách ăn của anh, trong lòng cô chỉ muốn ăn thật nhanh hết bữa tiệc hồng môn này.

Hai người cứ từ từ ăn, không một tiếng nói chuyện, thậm chí chỉ nghe thấy âm thanh gắp đồ ăn và tiếng va chạm bát đũa, cô ăn trong sự căng thẳng vô cùng.

Gần 40p mới xong bữa ăn, anh đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra hai đĩa hoa quả đặt xuống bàn, cô xếp lại bát đũa đã ăn tính đem vào bồn để rửa, rửa xong cô sẽ xin thoát khỏi đây.

“Cứ để tại đó, lát sẽ có người dọn, cô mau ngồi ăn chút hoa quả này đi”

Cô không còn muốn ăn thêm bất kỳ món gì nữa cả, đang cân nhắc xem định nói thế nào với anh cho hợp lý, bóng anh đã sát phía sau lưng cô.

Giật mình theo quán tính cô quay phắt lại, đúng lúc anh đang cúi xuống sát tai cô, và ‘ầm’ đó là âm thanh của tiếng nổ trong đầu Vũ Đình, môi cô và môi anh chạm nhẹ vào nhau.

Đơ ra mất khoảng 3 giây, cô đẩy mạnh anh ra, Lục Tử Sâm cũng sững sờ bối rối nhìn cô, Vũ Đình lấy tay bịt lấy miệng không biết nên nói gì.

“Xin lỗi em, do vừa rồi em quay lại đột ngột, tôi chỉ muốn lấy mấy cái dĩa ăn hoa quả để gần chỗ em thôi”

Anh ngập ngừng giải thích, mắt vẫn chằm chằm vào cô, thấy anh nói vậy Vũ Đình cũng bình tĩnh lại, cô đang định cất lời phá tan không khí thì anh lại nói.

“Nhưng môi em vẫn mềm như thế nhỉ, không khác hồi nhỏ là bao”

‘Cái gì thế này?Đây là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tại công sở sao!?Mà hồi nhỏ là thế nào? Sao anh lại biết môi mình hồi nhỏ chứ?’

Cả đống câu hỏi nhảy ra trong đầu Vũ Đình , cô không biết nên nói gì trước, do cô chưa gặp việc này bao giờ, phản ứng thế nào đây, cô nên hỏi lảng sang chuyện khác hay bỏ chạy nhỉ.

“Hồi còn bé chắc em quên rồi, em từng cắn vào môi tôi, mạnh tới mức gãy cả cái răng cửa của em, tôi vẫn còn giữ cái răng cửa của em đó”

Giọng Lục Tử Sâm trở lên cợt nhả, trên miệng treo nụ cười hết sức tà mị, Vũ Đình hóa đá nhìn anh.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 5: Chương 5



Chương 5

‘Khoan đã, có khi nào anh nhầm mình không nhỉ, mình nhớ làm gì có gặp anh hồi bé khi nào đâu, nếu như gặp thì phải nhớ chứ. Anh ưu tú như vậy, chắc hồi bé cũng xinh trai lắm đây, mà xinh đẹp thì làm sao mà mình quên được’.

Cô phân tích trong đầu, tìm cách phá vỡ cục diện lúng túng trước mắt.

“Lục tổng việc kia là do vô ý thôi, chắc anh nhầm em với ai, em còn việc phải làm xin phép anh, em đi trước”

Cô vội vàng chào anh đi ra khỏi phòng, vừa bước được 2 bước chân, cô bị anh kéo giật lại, tay anh nắm lấy vai cô mắt hai người đối diện nhau.

“Em sao lại quên anh chứ, chúng ta còn lập cả lời thề hẹn với nhau nữa mà, anh đã tìm em rất lâu đó”

Cả người cô bị anh ghì chặt, Vũ Đình trợn mắt nhìn anh nghẹn lời, anh kéo cô đến sát mặt mình, cúi xuống lần nữa, lần này chính thức Lục Tử Sâm hôn cô.

Vũ Đình hóa đá, cô đã mất nụ hôn đầu, anh cắn nhẹ môi cô ra, miệng cô hé mở, lưỡi anh tiến vào khoang miệng cô, lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, môi cô tê dại.

Tỉnh táo lại cô vùng vẫy khỏi người anh, nhưng sức cô không đấu lại được, đành mặc kệ cho anh hôn, không biết bao lâu.

Nước mắt cô chảy xuống, cảm nhận được má mình ướt, Lục Tử Sâm ngừng lại buông cô ra, được thả Vũ Đình quay đầu chạy một mạch ra tháng máy.

Không nhớ vì sao mà cô về được nhà, chỉ nhớ là tài xế thấy cô khóc dữ quá, tưởng cô bị cướp nên định chở cô tới cảnh sát trình báo.

Nằm trên giường cô lén lau nước mắt, Vũ Đình nghĩ nhất định phải nghỉ việc, chưa bao giờ cô bị uất ức như vậy cả, nếu có kiện anh thì cô cũng thua, hoặc có khi tệ hơn cô sẽ bị chặn mọi đường sinh sống tại đây.

Thành phố biển này chưa bao giờ có chỗ cho người như cô, Vũ Đình cảm thấy bản thân vừa yếu đuối vừa vô dụng, những lúc như thế này cô chỉ biết khóc lóc.

Tiếng điện thoại vang lên, mẹ cô gọi tới, lau nước mắt, cô điều chỉnh lại giọng nói của mình, nhấn nút mở máy.

“Đình Đình à, về chưa con”

“Dạ con về rồi, quên mất không báo với mẹ”

“Hử ốm hả, sao giọng con nghẹt vậy”

“Không, con bị sặc nước nên thế đó mẹ”

“Thật thế sao con”

Ba cô lên tiếng chen vào.

“Đình Đình con phải cẩn thận, đang có dịch cúm đó con”

“Vâng ba yên tâm, con cẩn thận lắm”

“Con gái ngoan mau ngủ đi”

Điện thoại vừa ngắt, Vũ Đình lại vùi mặt vào chăn khóc lớn, cô thật sự không muốn ba mẹ biết cô lại thất nghiệp, nghĩ lại cô không dám nghỉ lúc này, nhưng bảo cô đi làm đối diện với kẻ quấy rối kia sao.

Khóc một hồi, điện thoại cô lại có tiếng đổ chuông đến, số máy rất lạ, chắc lại lừa đảo, cô không còn tâm trạng nào, ngắt máy, số đó lại gọi đến tiếp, đến lần thứ 3 cô mở máy lên nghe.

“Alo ai vậy ạ”

Người bên kia trầm lại một lúc, cất tiếng nói.

“Là tôi, em đừng ngắt máy”

Vũ Đình nín thở chờ anh nói tiếp.

“Anh xin lỗi, vừa rồi là do anh không kiềm chế đã dọa em, anh mong em hãy bỏ qua coi như chưa có chuyện gì cả, anh muốn gửi em một chút coi như đền bù”

Cô nghe xong muốn bùng nổ, anh coi cô là gì chứ, hôn xong xin lỗi cho tiền để lấp l.i.ế.m sao, Vũ Đình đột nhiên không sợ anh nữa mà chuyển qua ghét anh, nhưng cô cần suy nghĩ kĩ lại thiệt hơn của bản thân.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Em chấp nhận lời xin lỗi từ anh, nhưng em còn đang sốc, muốn nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục”

“Được em cứ nghỉ đi, khi nào cảm thấy ổn hãy đi làm”

Lục Tử Sâm đáp lại lời và đồng ý ngay lập tức, cô nhận được sự chấp thuận của anh thì dứt khoát ngắt máy, lúc sau điện thoại của cô nhận được một khoản tiền không nhỏ, cô nhìn mà lác mắt.

Dù vẫn còn tức giận vì bị cưỡng hôn, nhưng nhìn tài khoản rủng rỉnh tâm trạng cô cũng đỡ hơn đôi chút, cô ngồi dậy mở laptop lên để tạo cv mới.

Theo như thông tin cô biết được, thường những vụ như vậy xảy ra, bên phe bị hại sớm muộn cũng bị đuổi khỏi công ty để tránh lùm xùm, Vũ Đình phải tính đường lui cho bản thân.

Cô đoán chắc bản thân nên nộp đơn xin nghỉ trước, dù sao cô mới ký kết hợp đồng, theo điều khoản trong vòng 1 tháng chính thức, cô có thể xin nghỉ và mất 30% lương.

Nhanh tay tìm thêm mẫu đơn xin nghỉ nữa, cô cũng cần viết nó ngay mới được, trong một ngày xảy ra quá nhiều thứ, giờ tâm lý cô vẫn còn nặng nề, chắc đêm nay cô lại mất ngủ nữa cho xem.

Thở dài một hơi, Vũ Đình gập máy tính lại, cô nằm vật ra giường nằm vắt tay lên trán, lăn qua lăn lại, cô nhớ lại những điều anh nói, Vũ Đình nghĩ anh không phải kiểu người nói bừa, chắc là cô từng gặp anh thật.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 6: Chương 6



Chương 6

Khó khăn lắm Vũ Đình mới vào được giấc ngủ, trong mơ màng cô thấy mình trở về năm 6 tuổi, cô đang ở nhà ông ngoại.

“Tiểu Đình cháu có muốn đi thả diều với ông không”

Giọng ông ngoại cô vang lên, tay ông vẫn đang cầm con diều hình chú bướm màu vàng lắc qua lắc lại dụ cô, Vũ Đình nhảy bật dậy từ trên giường, vỗ tay đen đét hào hứng đòi đi.

“Có, có cháu muốn đi, ông ơi chúng ta mau đi thôi”

Ông cười cưng chiều xoa đầu cháu gái, nắm tay cháu đi ra phía sau quả đồi gần nhà, trời hôm đó gió rất lớn lại có nhiều mây, ông cô nhìn ra khu đất trống tay kéo dây diều cùng cô.

“Cháu xem bay cao chưa này”

Cô cười khúc khích vui vẻ, hai ông cháu chơi được một lúc có người từ xa tiến tới, vẫy tay chào ông cô, ông quay lại đi lên chào hỏi người nọ, cả hai người họ tập chung nói chuyện không để ý đến cô.

Vũ Đình nhìn theo cánh diều trên cao, nó đang có dấu hiệu hạ thấp dần, rồi rơi xuống phía gần một ngồi nhà, cô định chạy lên tìm ông cô để lấy, nhưng thấy ông cô đang bận nói chuyện, Vũ Đình tự ý đi lấy lại diều một mình.

Chân cô nhỏ xíu chạy lon ton đi về phía căn nhà to phía xa, gần đến nơi cô phát hiện nhà quá kín không thể chui vào lấy diều được, cô đi vòng ra xung quanh thấy một lỗ chó.

Vui mừng nhảy lên, cô chui qua lỗ đó vào căn nhà lớn, bên trong gian nhà rất lớn có cả một hồ cá to, rất nhiều hòn non bộ, quang cảnh như trong những căn thủ phủ ở phim cổ trang, mà cô hay xem với mẹ mình vậy.

Nhìn những chú cá bơi lại trong hồ, Vũ Đình thích thú ngắm chúng, cô quên mất luôn cả việc tìm chiếc diều của mình.

“Kia là ai, sao lại vào đây”

Một giọng nói khó chịu vang lên, giọng nói đó phát ra từ một cậu bé trai rất gầy gò, da trắng nhợt đang ngồi ở căn nhà giữa hồ, cậu bé nhìn cô nét mặt không vui.

Vũ Đình ngây thơ không biết rằng người ta đang ghét bỏ mình, cô vô tư chạy lại phía căn nhà nhỏ, thấy tay anh trai nhỏ đang cầm cây diều của mình, mắt cô sáng lên.

“A đây rồi, anh sao lại tìm được diều của em vậy”

Cậu bé khinh khỉnh nhìn cô, tay giơ cây diều lên nói.

“Ai nói của mày chứ, rơi tại nhà tao thì là của tao”

Cô giật mình anh này thật quá đáng, sao lại đòi thứ không phải của mình chứ, Vũ Đình nhớ lại lời ba dặn, những việc làm như vậy là sai trái cần phải lên án.

“Đây là diều của em, ông em tự làm trên đó còn có tên em nữa”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cậu bé trai không chịu thua kém, lớn tiếng nạt nộ lại.

“Thì sao, giờ nó trong tay tao, mày tính làm gì hả thằng oắt con”

Vũ Đình ghét nhất bị gọi là thằng bé, do từ nhỏ mẹ cô hay cắt cho cô đầu đinh, để tránh cô bị lây chấy từ bạn học, mặt cô lại mũm mĩm nên toàn hay bị nhận nhầm là con trai.

Ngay từ lúc bị bạn bè lớp trêu chọc, cô đã ý thức được sự xấu đẹp, nên tỏ ra bài xích bất kỳ ai gọi nhầm giới tính của cô.

“Anh là đồ xấu xa, mau trả lại tôi đây”

“Không trả đó, mày làm gì được tao, đúng là đồ béo ú xấu xí”

Cậu bé đặt chiếc diều qua một bên, chiếc diều rơi dưới chân, còn bị cậu dẫm mạnh lên, mặc cô đang rưng rưng nước mặt.

Vũ Đình nhìn chiếc diều ông tặng bị vứt dưới đất, lại còn bị chê bai là xấu xí béo ú, cô nhảy lên chiếc ghế đứng lên ngang hàng cậu bé kia, dùng tay nắm tóc giật mạnh, tay còn lại liên tục đánh lên đầu cậu.

Cậu bé bị đau cố vùng vẫy, hất mạnh cô ngã xuống đất, cô ngồi dưới đất tay vẫn còn có một ít tóc vừa giật được, anh trai này yếu xìu, cô bò dậy thấy cậu bé kia vẫn đang dùng tay ôm đầu đau đớn.

Vũ Đình dùng sức nhảy bổ lên cao đè cậu bé xuống đất, cú va đập làm cả hai ngã ra, mặt hai người đập vào nhau, môi cô cũng đập mạnh vào môi cậu bé, thấy thời cơ đến cô cắn mạnh vào môi cậu ta cho bõ ghét.

Này thì dám nói lời chê bai người khác, cô cắn xong nha môi ra, thấy m.á.u chảy xuống, òa khóc lớn, cậu bé kia bị cắn cũng khóc, nhưng không có sức nên không hất cô xuống khỏi người được.

“Trời ơi cậu chủ Lục, cậu có sao không”

Một bà cô cứng tuổi nghe tiếng khóc vội chạy ra, thấy tình hình trước mắt bế cô bé bên trên qua một bên, đỡ cậu bé kia dậy.

“Sao thế này, sao lại bị như vậy”

Cả hai vẫn khóc lớn không chịu nói, không còn cách nào khác, bà cô đành dẫn cả hai đến cửa lớn gặp ông chủ Lục để giải quyết.

Vũ Đình bị dẫn đến một gian phòng khác, một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà, bên cạnh có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang pha trà cho ông.

“Thưa ông chủ, vừa rồi cậu chủ và cô bé này xảy ra tranh chấp, dẫn đến đánh nhau chảy cả máu, ông xem”

Khi cả hai bước vào nhìn rất lôi thôi, đầu tóc thì bù xù, áo của cô còn dính cả máu, trông rõ thảm hơn cậu bé kia.

Người phụ nữ nhìn thấy vậy vội chạy lại ôm cậu bé x** n*n toàn thân, kiểm tra mọi thứ.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 7: Chương 7



Chương 7

Người đàn ông thì khác, ông nhìn chằm chằm Vũ Đình, đột nhiên ông bật cười lớn, đưa tay xoa đầu cô.

“Khá lắm, thế mà cháu đánh thắng, làm thằng bé nhà chú khóc được”

Người phụ nữ không vui hắng giọng, ông thấy vợ ra hiệu thì ngừng cười, cúi xuống hỏi han cô.

“Cháu sao lại vào được đây, mà có bị thương nặng không?”

Cô lau nước mắt, ánh mắt đáng thương, vừa khóc vừa nói.

“Cháu bị rơi diều vào đây, thấy anh kia cầm nên đòi lại, anh ý không trả còn dẫm hỏng đồ của cháu, còn mắng cháu là xấu béo, cháu tức quá mới đánh anh ý huhuhu”

Người đàn ông nghe cô kể lại thì dỗ dành an ủi cô, thấy con trai vẫn đang được mẹ ốm ấp bảo vệ, ông nghiêm mặt hỏi con trai.

“Cô bé nói đúng không con”

Cậu bé dụi mắt, vẫn kiên quyết cho mình đúng, mạnh miệng đáp lại.

“Con tìm được thì là của con, sao con phải đưa cho nó”

Mẹ cậu nghe vậy kéo tay con xoay lại phía mình, bà cất tiếng dạy bảo con.

“Lục Tử Sâm việc con làm là sai rồi, con phải xin lỗi em ấy, và đền cho em ấy chiếc diều mới”

Thấy mẹ cũng không đứng về phía mình, Lục Tử Sâm lại bật khóc dẫm chân ăn vạ.

“Con không biết, con không sai, con sắp c.h.ế.t rồi tại sao ba mẹ không đứng về phía con chứ”

Mẹ cậu nghe con trai vừa khóc vừa nói, đau lòng cũng rơi nước mắt ôm lấy con mà khóc theo.

Vũ Đình không hiểu chuyện gì cả, anh trai kia sắp c.h.ế.t sao, ông Lục cùng trầm mặt xuống, ông đặt tay lên đầu của cô nói.

“Chú thay mặt con trai xin lỗi cháu nhé, con trai chú bị bệnh nên tính khí rất khó chịu, thật ra thằng bé rất tốt không phải người như vậy đâu”

Vũ Đình nhìn người đàn ông trước mắt, cô tự cảm nhận được ông đang nói rất chân thật, cô gật mạnh đầu quyết định bỏ qua cho anh trai này.

Nhìn lại anh chắc bị bệnh nặng lắm, cả người gầy gò, má hóp cả lại, vừa rồi cô đẩy có chút là ngã lăn ra, cô nằm đè lên còn thấy toàn là xương xẩu.

Đúng là đáng thương thật đó, chắc ốm không ăn được thịt gà rồi nên mới gầy vậy, mai cô sẽ bảo với ông ngoại làm mấy con gà béo, mang sang cho anh trai này ăn tẩm bổ.

“Cháu chấp nhận lời xin lỗi, tặng luôn cho anh chiếc diều đó đấy, em sẽ bảo ông em làm cái mới”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cô vừa nói với anh vừa cười hihi, bỗng chiếc răng cửa của cô rơi ‘tách’ một cái xuống đất, lăn đến chân anh đang đứng.

“Ôí rụng mất rồi”

Tiếng bà cô giúp việc vang lên, chắc do cú va đập vừa rồi, cô còn cắn vào môi anh nữa nên nó mới gãy mất, xấu hổ nên cô lấy tay lên che miệng mình lại.

“Ha ha ha”

Mọi người nhìn thấy răng cô lăn lốc thì bật cười, cả anh cũng ngừng khóc và cười theo.

Mặt Vũ Đình ngượng chín đỏ lại, cô được ông Lục báo về nhà ông ngoại, bên ngoài ông ngoại cô đang gấp tới mức vắt chân lên cổ, vội chạy đến đón cô về nhà.

Ông cô đã cuống cuồng tìm cô suốt 1 tiếng đồng hồ, đang tính báo cảnh sát cháu gái mất tích, thì nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục báo cô cháu quý hóa đang ở đây.

Thấy cháu gái bước ra cùng cậu lớn nhà họ Lục, còn được đích thân người ta xin lỗi, ông cô cũng giật mình.

Trước khi về Vũ Đình nhìn cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, cô sảng khoái nói với anh.

“Mai em sẽ đến tặng anh một con diều mới, anh nhớ chờ em nhé”

Lục Tử Sâm nhìn cô, khẽ ngượng ngùng gật đầu đồng ý, cô vẫy tay anh đi về với ông.

Về nhà cô gọi điện khoe ba mẹ đã rụng răng cửa rồi, còn nói mai sẽ qua nhà giàu kết bạn, để có của cải gì xin về nhà dùng dần.

Mẹ cô nghe mà như chuyện tầm phào con nít, nên bà cũng không để ý lời cô nói, hẹn cô hết tháng sẽ đón cô lên để đi học lại.

Cô ậm ừ lời mẹ nói, cúp máy xong cô vòi vĩnh ông làm cho cái diều mới, để mai đem đi tặng chơi, ông cô đồng ý thế là hai ông cháu loay hoay cả tối để làm, cô còn cẩn thận bảo ông khắc tên Lục Tử Sâm lên đó.

Đúng sáng hôm sau, Vũ Đình được ông dắt qua cửa chính nhà họ Lục, cô vào trong chạy ngay đến chỗ đã hẹn, thấy anh ngồi đó với cây diều gẫy hôm qua, cô vui vẻ chạy đến khoe anh cây diều mới toanh.

“He he em vs ông em mất cả đêm đó, anh nhìn đi đẹp không, cái cũ này anh giữ làm gì vứt nó đi”

Cô chỉ chỉ vào cái diều hôm qua, đòi cầm lên vứt, anh nắm lại tay cô gỡ ra lấy lại nó.

“Anh sẽ tìm cách sửa nó lại cho em”

Xời có cái diều mà anh làm như vật báu gì vậy, cô thấy anh kiên quyết nên không để ý nữa, lôi anh dậy đòi đi thả diều, bà cô bên cạnh vội cản lại do anh còn yếu chỉ chơi ở đây thôi.

Cô không chịu bắt anh đi cho cá ăn với mình, cả hai đi chơi với nhau cả sáng, cô còn được mời ở lại ăn cơm cùng anh, rồi chiều đến cô ngồi với anh sửa diều hỏng, cô nói liên mồm kể mọi thứ cho anh, anh chỉ ngồi nghe cô nói.

Ông bà Lục thấy con trai đã có sức sống hơn, nên thường xuyên gọi cô ở lại cùng, tối đến Vũ Đình còn được ngủ lại nhà giàu, cô còn đang tính bữa nào gọi ba mẹ mình đến thăm quan nhà này.

Vũ Đinh kết bạn với anh đã được tận hai tuần liền, ngày nào cũng qua bày đủ thứ cho anh chơi, cô nhớ tới mấy món đồ hay ho ở nhà ông Ngoại, cô tính hôm sau sẽ đem sang cho anh ngắm.

“Em còn có mấy món hay lắm, mai sẽ mang thêm tới đây cho anh xem”

“Cũng được, anh muốn xem hết tất cả, mai em nhớ mang qua nhé”

Đến gần lúc về anh nhìn cô đầy buồn bã, cô thấy anh u sầu vậy đành hứa, mai sáng sớm sẽ qua chơi với anh.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 8: Chương 8



Chương 8

Đúng 5h sáng, Vũ Đình đòi ông dắt mình qua nhà Lục Tử Sâm chơi, ông cô bảo mãi cô mới chịu đi vào lúc 6h, cô vác theo balo to trên vai, bên trong có một đống đồ chơi mà cô yêu thích.

Đến nơi, cô thấy hôm nay không khí rất kì lạ, mọi người chạy ra chạy vào, còn có cả bác sỹ nữa, cáng xe cứu thương chạy vào nhà, trên xe là Lục Tử Sâm.

Anh nhìn vô cùng yếu đuối, mẹ anh chạy theo xe khóc không ngừng, ba anh đang nói chuyện cùng bác sỹ, mọi người hối hả theo cáng cứu thương lên xe rời đi.

Cô chạy theo xe nhìn anh bị đưa lên xe, cô bật khóc tu tu, anh khẽ hở mắt ra nhìn cô, anh nở một nụ cười, đó là thứ cuối cùng cô nhìn thấy.

Nhà họ Lục rời đi chữa bệnh cho con trai, nghe nói cậu chủ nhỏ bị bệnh tim nên phải mổ gấp, từ đó đến tận lúc Vũ Đình trở lại thành phố đi học, cô không còn nghe tin gì về anh nữa.

Thời gian trôi qua cô cũng quên luôn đoạn ký ức hồi bé đó, khi tỉnh lại Vũ Đình ôm mặt khóc, sao đột nhiên cô lại nhớ ra nhỉ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhớ đến cậu bé đó.

Nay nhớ lại tất cả, cô lại muốn gặp anh, cô chần chừ cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lát Vũ Đình quyết định, tạm thời chưa gặp lại vội, cô xác nhận lại chút đã.

Nhìn đồng hồ là 10h sáng, cô quyết định ngồi dậy kiếm gì đó ăn, bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua, Vũ Đình nhìn gương mặt mình trong gương, cô trông có nét đáng yêu ưa nhìn, không phải kiểu quốc sắc thiên hương.

Nếu đứng cạnh anh, đúng là nhìn không được đẹp đôi lắm, hất thêm nước lên mặt, sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đó chứ, rõ ràng là cô đã nghĩ hơi nhiều rồi.

Anh của hiện tại đâu phải anh của ngày xưa, biết đâu anh đã trở thành tay chơi khét tiếng, hoặc đã có hôn thê đâu đó rồi cũng nên.

“Tỉnh táo lại đi nào Vũ Đình, mày phải biết mày ở đâu”

Cô vỗ vỗ lên mặt mấy cái, ra ngoài cầm theo ví đi xuống dưới lầu mua gì đó ăn, đi ngang qua cô nhận ra có một chiếc xe đắt tiền đậu ở dưới, sáng rực cả góc phố.

Tò mò cô cũng lại gần ngắm nhìn, đúng là xe sang nhìn thôi cũng thích con mắt rồi, ghé mắt lại sát cửa kính thì cửa xe hạ xuống, người bên trong cùng cô đối mặt.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Không ngờ đó lại là Lục Tử Sâm anh đang ngồi trong xe, cô sợ hãi vội quay đầu bỏ chạy, anh mở cửa xe chạy xuống đuổi theo cô.

Vũ Đình chưa chạy được 5 bước đã bị anh tóm được, anh lôi cô lại tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, cô vội gỡ tay anh ra mà không được, Lục Tử Sâm thấy cô vùng vẫy thì lên tiếng.

“Anh chỉ muốn nói chuyện, em đừng bỏ chạy như vậy”

“Em giờ không muốn nói chuyện với anh, anh mau buông em ra”

“Đình Đình em không muốn nhớ lại sao, chúng ta từng quen biết nhau từ nhỏ, còn từng hẹn nhau nữa em quên thật sao”

Cô nghe thấy vậy thì ngừng lại nhìn anh, anh nắm lấy cơ hội lôi cô vào trong xe, Vũ Đình để mặc anh kéo vào trong xe, cô ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, anh kéo dây an toàn cho cô, anh nổ máy rời khỏi khu cô sinh sống.

Trong xe cô im lặng không lên tiếng, anh phá vỡ bầu không khí bằng cách mở nhạc lên, cô lại đưa tay tắt đi.

“Anh tính đưa em đi đâu vậy?”

Lục Tử Sâm ngập ngừng nói.

“Trước hết đi ăn đã, sáng anh chưa ăn gì cả”

Cô ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô hỏi anh.

“Chẳng phải hôm nay anh ra nước ngoài hay sao, sao tự nhiên lại ở chỗ em”

“Anh đã nhờ người khác đi, anh có việc quan trọng hơn cần làm”

Việc gì quan trọng hơn cả việc đi ký hợp đồng cơ chứ, cô thấy khó hiểu thật sự, chẳng lẽ là vì cô sao.

“Em đừng nghỉ việc, anh biết hôm qua là anh sai, em có thể giận dỗi anh nhưng đừng vì vậy mà bỏ công việc”

“Em không nghỉ việc đâu, với cả nghỉ việc phải mất tận 30% lương, em tiếc tiền lắm”

Anh gật đầu hài lòng, anh bẻ lái xe đến một nhà hàng cao cấp, cô sửng sốt vội giữ tay anh lại, nhìn lại bản thân hiện tại của cô, cô đang mặc một bộ đồ ngủ thú đáng yêu, sao vào nơi như thế này được.

“Chúng ta đi chỗ khác ăn, em không muốn vào những nơi thế này”

“Đây là nhà hàng của anh, anh đã đặt sẵn đồ ở đây rồi, có phòng riêng không có ai vào trong phòng đâu, em đừng lo”

Ngập ngừng một lát, anh giúp cô tháo dây an toàn bước ra ngoài, anh nắm tay cô đi thẳng vào thang máy nhà hàng, cô để ý tên nhà hàng này rất buồn cười.

Tên nhà hàng ‘Những Chú Gà Vàng’ cô suýt chút phì cười, sao đặt tên hài vậy chứ,anh thấy cô cười thì giải thích.

“Năm anh 10 tuổi, có cô bé nói với anh, sau này cô ấy sẽ mở một nhà hàng, chuyên về các món gà, đặt tên là những chú gà vàng, cô ấy còn bắt anh thề phải mở cho cô ấy”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 9: Chương 9



Chương 9

Vũ Đình nhớ lại, ngày bé cô rất thích ăn đùi gà chiên giòn, nên lúc nào cũng mơ mình ở trong nhà hàng, để thích ăn thì ăn không mất tiền mua nữa.

Ý anh đang nói về cô đó hả, lời nói vu vơ của một đứa nhỏ mà anh cũng tin sao, cô nhìn anh có chút cảm động, cô không nghĩ anh để tâm đến mấy thứ trẻ con của cô như vậy.

Lên đến phòng, đủ các món ngon bày ra trên bàn, anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, anh ngồi lại ngay bên cạnh cô, giờ này thì nên ăn trưa chứ không phải ăn sáng nữa rồi.

Cầm chiếc bát anh múc một bát canh gà, đặt thìa vào bát rồi đem đặt trước mặt cô.

“Em ăn thử đi, ngày bé em ăn với anh luôn miệng nói, mê món canh gà mà người nhà anh làm”

Cô cầm bát lên, đưa thìa vào miệng nếm thử, rất ngon và ngọt, cô cảm thấy anh rất cố gắng gợi nhớ lại kí ức cho cô, Vũ Đình thật muốn trừng phạt anh thêm một chút, ai bảo anh hành hạ cô suốt một tháng qua chứ.

“Ngon lắm, anh sao biết mọi thứ về hồi nhỏ của em vậy?”

Ánh mắt anh hơi buồn, có vẻ cô đã khiến anh thất vọng rồi đấy, dám bắt nạt cô sao, cô ăn miếng là phải trả miếng.

“Em thật không nhớ gì hả”

“Không, em không nhớ có quen anh, nhưng em có nhớ bản thân có cắn vào môi một cậu bé”

“Đúng, đó chính là anh”

“Vậy tại sao anh lại bỏ đi, không thèm quay lại gặp em, đã hứa với nhau hôm sau em mang đồ cho anh xem rồi”

Cô giận dỗi nói, anh thấy nét mặt cô đã dịu lại, mới bắt đầu giải thích.

“Anh mổ tim xong, dưỡng bệnh mất 1 năm ở bên nước ngoài, sau đó về tìm em thì em đã lên lại thành phố, ông em cũng theo gia đình em đi, anh đã cố tìm thêm tin tức mà không có”

Anh dừng lại đôi chút, thấy cô vẫn đang chăm chú lắng nghe, anh mới tiếp tục.

“Anh chỉ là mới gần đây điều tra ra em, biết em vào công ty làm anh rất vui, muốn gặp lại em để nói chuyện”

Cô vội đưa tay và cản anh nói tiếp, cô nghi ngờ nhìn anh.

“Anh nói là đã nhận ra em gần đây, cụ thể là khi nào”

Anh đưa tay lên đầu gãi nhẹ, ngại ngùng nói.

“Một tháng trước”

Vũ Đình đứng vụt dậy, giận giữ bước về phía cửa, Lục Tử Sâm đuổi theo ôm cô từ phía sau.

“Bỏ ra, anh đã nhận ra em 1 tháng trước, mà còn mỗi ngày trêu chọc em, anh khiến em bị trầm cảm đó, bỏ em ra mau”

Ôm ghì lấy cô, không để cô bỏ đi, anh mới nói.

“Anh chỉ là đang giận em thôi, vì em không nhận ra anh, anh mỗi lần gọi em lên văn phòng, đều cố ý để một món đồ chơi em yêu thích hồi nhỏ lên bàn. Vậy mà em cũng chẳng phản ứng gì, anh đã rất cố gắng đó, anh kiếm chuyện là cũng chỉ để gặp riêng em”

“Anh gọi ra ngoài gặp riêng em cũng được mà, đâu cần phải kiếm chuyện chứ”

“Anh đòi hẹn gặp riêng, có chắc em chịu gặp anh không?”

Được rồi anh nói đúng, cô chắc chắn sẽ tìm cách từ chối, hoặc nếu anh có nhắn gọi cô sẽ nghĩ là anh gạ tình.

Cô đúng là không cãi được, vì đó chính là tính cách của cô.

“Anh cũng đâu muốn khiến em bị trầm cảm chứ, nhưng lần nào em cũng nhìn qua món đồ, rồi không có thêm biểu hiện gì khác, anh hôm qua mới liều một phen muốn nói với em, chỉ là chẳng may sự việc kia…”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Nhắc đến sự việc tối qua, đúng là có chút ngại ngùng, anh với cô đã hôn nhau, khoan anh cưỡng hôn cô chứ nhỉ.

“Nhưng hôm qua rõ ràng là anh đã cưỡng hôn em, em đâu có tình nguyện chứ”

“Anh biết là do anh không kiềm chế, anh nói là vì anh có tình cảm với em, em có tin anh không?”

Hả, anh đang tỏ tình với cô hả, cô nên làm gì bây giờ, cái này cũng nhanh quá đi, cô chưa có chuẩn bị gì cả, cô luống cuống không biết làm gì.

“Em không cần trả lời anh ngay, nhưng anh muốn chúng ta từ từ bồi dưỡng”

Vũ Đình gật đầu đồng ý với anh, cả hai quay lại bàn ăn, lần này với một tư cách mới, cô tự tin hơn đôi chút, dù sao cả hai cũng đồng ý tìm hiểu nhau, cô nghĩ mình nên nói rõ với anh một số điều kiện.

“Em muốn trong thời gian này, anh không được bắt nạt em nữa, cũng không được thể hiện quá nhiều về việc hai chúng ta có gì đó, còn nữa anh không được cưỡng hôn em như hôm qua”

“Anh đồng ý với em”

Anh vội tán thành, còn không quên múc thêm cho cô một bát canh nữa, cô vui vẻ đỡ lấy ăn ngon lành, nhớ lại anh đang giữ mấy món đồ chơi hồi bé của cô, hôm nào cô phải lấy hết về mới được.
 
Back
Top Bottom