Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 140: Chương 140


Giữa tháng sáu, thử nghiệm lâm sàng của Côn Lôn thành công và được chính thức đưa ra thị trường, phân phối vào các bệnh viện lớn.

Tô Hinh An và Tần Trí Nguyên cũng lần thứ ba trở về, cùng mọi người chia sẻ thành quả vui mừng.

Chỉ là…

Lúc họ phát hiện ra, bà Chu đã cầm giấy ly hôn của hai người, đối mặt với họ, hỏi: “Đây là gì.”

Tô Hinh An: “…”

Tần Trí Nguyên: “…”

Tần Trí Thành: “Giấy ly hôn.”

Diệp Tuyền: “…”

“Woa.” Bồi Bồi không biết chữ mắt sáng rực: “Chú giỏi quá, thông minh quá.”

Cậu bé tưởng mấy người còn lại im lặng là vì không biết đọc, chỉ có chú cậu bé thông minh, đọc ra ngay.

Bà Chu lại như thể lập tức mất hết sức lực, mệt mỏi thở dài, đi vào trong nhà.

Tô Hinh An và Tần Trí Nguyên mấy lần đi tới đi lui ở cửa cũng không dám vào.

Cuối cùng, họ nhờ hai “cô gái” tinh tế nhất trong nhà ra tay——

Diệp Tuyền và Tần Trí Thành được giao nhiệm vụ một cách long trọng, vào phòng ngủ của bà Chu.

Bà ngồi bên giường, tay cầm một bức ảnh chụp chung.

Trông có vẻ đã rất lâu rồi, Tô Hinh An trong đó còn mang bụng bầu, cả gia đình đứng ngay ngắn bên nhau chụp một bức ảnh gia đình, không có bố Tần. Dĩ nhiên, cũng không có Diệp Tuyền.

Tần Trí Thành: “Mẹ.”

Bà Chu: “Cút.”

Diệp Tuyền: “Mẹ.”

Bà Chu: “Ừ.”

Tần Trí Thành: “…”

Không phải nói anh là Tiểu Bảo sao?

Diệp Tuyền ngồi xổm xuống trước mặt bà Chu, ngẩng đầu nhìn bà, cong môi, dịu dàng lên tiếng: “Con biết mẹ Chu của chúng ta là người rất thoáng phải không ạ, sẽ không vì chuyện này mà thật sự tức giận đâu.”

Bà Chu im lặng thở dài, một lúc lâu sau, khẽ gật đầu.

“Mẹ không phải vì chuyện này mà tức giận, cũng không phải vì tụi nó không nói cho mẹ biết mà giận dỗi.” Giọng bà Chu như trẻ con tủi thân: “Mẹ chỉ cảm thấy hơi buồn thôi.”

Bà Chu thật sự coi Tô Hinh An như con gái.

Nhưng bao nhiêu năm nay, cô ấy cùng Tần Trí Nguyên ở bên ngoài chịu khổ, đến cả con cái cũng không có thời gian chăm sóc.

Bây giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi sự giày vò này, hai người lại ly hôn.

Họ không còn là một gia đình nữa.

“Ai biết thằng khốn Tần Trí Nguyên đó đã làm gì khiến Tiểu An buồn, lại đề nghị ly hôn với nó, mẹ sau này có muốn gặp Tiểu An cũng không còn tư cách để gặp nữa…”

Con người đều có sự níu kéo, bà đổi một chiếc điện thoại mới cũng sẽ tiếc nuối buồn bã hai ngày, huống chi là Tiểu An, người mà bà thật lòng đối đãi như con gái.

Bà không muốn gây thêm phiền phức cho con cái, nên chỉ muốn vào phòng lén lút tiêu hóa cảm xúc.

“Mẹ.”

Cửa mở, Tô Hinh An bước vào: “Con và Trí Nguyên chia tay trong hòa bình, anh ấy không bắt nạt con.” Im lặng hai giây, cô nói: “Chúng con cũng chỉ là vì con đường đi khác nhau mới quyết định chia tay, nhưng điều này sẽ không có gì thay đổi, sau này mẹ mãi mãi là mẹ của con, giống như Bồi Bồi mãi mãi sẽ là cháu trai của con vậy.”

Bà Chu tủi thân, ôm lấy Tô Hinh An, tìm kiếm sự an ủi.

Mấy ngày đó hai nhà Chu, Tần trên dưới gần như đều biết tin Tần Trí Nguyên và Tô Hinh An ly hôn, gây ra không ít ồn ào.

Mỗi khi có người đến hỏi bà Chu tình hình cụ thể, bà luôn cười cười.

“Lý do tôi sống đến tuổi này mà vẫn không có nhiều nếp nhăn, chính là vì ít lo chuyện bao đồng, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Về chuyện này, Diệp Tuyền cũng từng hỏi Tô Hinh An.

“Có tính đến chuyện sau này không?”

“Đi một bước tính một bước.” Tô Hinh An cười: “Thật ra nhà họ Tô vẫn luôn giục chị tái hôn, nói nếu không thì trông không ra làm sao nhưng chị lại không muốn.”

Cuộc sống, không nhất thiết phải viên mãn mới đẹp.

Đi con đường của riêng mình, cũng rất đẹp.

Sau khi Côn Lôn chính thức được đưa ra thị trường, nhóm dự án chuẩn bị nghỉ một kỳ nghỉ ngắn vào mùa hè.

Diệp Tuyền hai tháng trước đã chuẩn bị kế hoạch, vốn định dùng kỳ nghỉ này cùng Tần Trí Thành đi du lịch một chuyến, nhưng đối phương lại hỏi: “Mấy ngày.”

Diệp Tuyền suy nghĩ một chút: “Ba ngày.”

Thời tiết tháng sáu, trong nhà bật điều hòa tuần hoàn, cô quen mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, ngồi xếp bằng trên sofa dùng máy tính bảng của anh chơi game. Vì cấu hình cao nên không bị giật lag.

“Ba ngày.” Tần Trí Thành như có điều suy nghĩ, đứng bên cạnh đảo bếp, vừa thái rau, vừa như vô tình tùy tiện nói một câu: “Đủ thời gian để kết hôn rồi.”

Động tác uống nước ép của Diệp Tuyền khựng lại, suýt nữa thì sặc.

“Anh định tái hôn à? Với ai? Ánh trăng sáng tóc ngắn đó à?”

Tần Trí Thành bật cười, không biết mỗi ngày vợ mình nghĩ cái gì trong đầu.

“Với em.”

“Với em à?”

“Ừm.” Tần Trí Thành nói: “Tổ chức một đám cưới, nếu em đồng ý.”

Diệp Tuyền sững người.

Cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, cũng không nhìn ra đang nghĩ gì, tóm lại là đặt cốc nước và máy tính bảng xuống, từ sofa đi đến bên cạnh anh, rồi——

Đột nhiên bất ngờ, từ phía sau ôm lấy eo anh, vui vẻ sung sướng nói: “Em đồng ý! Em đồng ý, rất đồng ý! Tần Trí Thành! Em yêu anh chết mất!”

Tần Trí Thành bị cô ôm, cười nghiêng đầu nhìn cô: “Đã muốn đám cưới từ lâu sao không nói với anh?”

“Sợ anh không đồng ý…”

Tần Trí Thành dùng cằm chạm vào cô một cái, đau đến mức Diệp Tuyền ôm đầu, mới nghe thấy giọng nói của anh: “Lộn đầu đuôi rồi.”

Diệp Tuyền bật cười, không hề bị sự lạnh lùng của anh dọa sợ, ngẩng đầu lên hôn anh.

Ban đầu anh không phản ứng, bị hôn một lúc lâu mới hé mở môi cô, hôn sâu hơn.

Anh không thái nữa, chuyển sang đè cô ra.

Trời đất quay cuồng, Diệp Tuyền bị anh đè lên tủ lạnh hôn, rất kịch liệt, rất nồng nhiệt.

Phía sau lưng cô toàn là những miếng dán tủ lạnh Tần Trí Thành tặng cô—— những ngày lễ đặc biệt nửa năm qua.

Mười ngón tay họ đan vào nhau, càng hôn càng khát, như thể sau một chuyến công tác trở về, Diệp Tuyền hôn anh thế nào cũng không đủ.

Hôn được một nửa, Tần Trí Thành đột nhiên dừng lại.

Diệp Tuyền ý thức mơ hồ, ánh mắt mê ly nhìn anh.

Nghe thấy giọng nói không chút tình ý của anh lại hỏi: “Ánh trăng sáng tóc ngắn là ai.”

“…” Diệp Tuyền nói: “Không biết.”

Tần Trí Thành giữ lấy cằm cô, ép cô nhìn mình.

Đối diện với ánh mắt nóng rực đó, Diệp Tuyền đành phải đầu hàng: “Thôi được rồi, là bạn học cấp ba của anh, Bạch Giai, trước đây em hiểu lầm cô ấy là ánh trăng sáng của anh, sau này mới phát hiện cô ấy đang theo đuổi Tông Diêm.”

Tần Trí Thành lại hôn cô lần nữa, nhưng lần này bất ngờ cắn môi cô một cái.

“…Anh là chó à.” Cô kêu đau.

“Chỉ muốn cắn thôi.” Giọng nói trầm khàn nhàn nhạt vang bên tai.

Sức anh quá lớn, Diệp Tuyền gắng gượng đẩy ra, thở hổn hển ngăn cản anh: “Đợi đã.”

Cô nói: “Em đã chuẩn bị quà cho anh rồi.”

Tần Trí Thành vừa mới đi công tác một tuần, lúc này hương thơm mềm mại trong lòng, quả thật không nỡ buông ra, lại hôn cô một lúc lâu nữa mới chịu buông tay.

“Ở đâu.”

“Vali.” Cô nói: “Cái vali trắng nhỏ nhất mà em mang theo khi mới dọn đến biệt thự Duyệt Thịnh đó.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 141: Chương 141


Cô rất vui vẻ, như thể đang mong chờ vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy món quà.

Tần Trí Thành quả thật không rõ bên trong đựng gì.

Cho nên lúc anh mở ra, thật sự sững người.

Đây đúng là dáng vẻ Diệp Tuyền hài lòng, cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ôm đầu gối, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi anh: “Tần Trí Thành, anh có muốn cùng em tổ chức một đám cưới đúng nghĩa không?”

Tần Trí Thành nhìn cặp nhẫn đôi đặt bên trong.

Đó là cặp nhẫn Diệp Tuyền mua sớm nhất.

Một đôi nhẫn trơn đơn giản chỉ để đối phó, không có trang trí gì cầu kỳ, thậm chí còn có phần đơn điệu, nhưng dù đã bao lâu vẫn giữ nguyên nét mộc mạc ban đầu, lấp lánh ánh sáng đặc biệt.

“Thật ra em định khi đi du lịch với anh sẽ lấy ra, nhưng cuối cùng không chờ được.” Diệp Tuyền tựa đầu vào tay, cười khúc khích như trẻ con, “Vì em muốn đeo nó trong lễ cưới của chúng ta.”

Lời cô vừa dứt đã bị Tần Trí Thành hôn lấy.

Một nụ hôn không mang theo chút h*m m**n nào, thuần khiết và nóng bỏng.

Anh chỉ áp môi lên môi cô như vậy, vài giây sau buông ra, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, trịnh trọng và nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Anh đồng ý, còn em thì sao?”

Diệp Tuyền cười.

“Em dĩ nhiên cũng đồng ý.”

Đêm đó họ đều không ngủ ngon, đặc biệt là Tần Trí Thành.

Nằm chưa bao lâu đã ngồi dậy, đi xem lại chiếc nhẫn.

Như thể sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ có ai lén lấy mất.

Diệp Tuyền bật cười: “Anh còn không về ngủ à?”

Đến sau này, cô buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra nổi: “Anh còn không định về ngủ phải không.”

Hơi thở của Tần Trí Thành cùng với nhiệt độ cơ thể anh ập đến, anh nói: “Anh sợ bên ngoài có sói, sẽ tha nó đi.”

“…”

Quả báo đến sớm, Diệp Tuyền đành bất lực để mặc anh.

Chuyện lễ cưới được lên kế hoạch thì không thể giấu được nữa.

Tuy cũng không có ý định giấu giếm gì.

Nhưng ở Tần Hòa, Diệp Tuyền suy nghĩ nên công bố thế nào.

Cô nghĩ ra vài phương án, ví dụ như gửi thiệp cưới trực tiếp trong group WeChat, hay gửi tin nhắn cá nhân, thậm chí còn từng định sát ngày cưới mới nói cũng được.

Cuối cùng, Tần Trí Thành đã giúp cô giải quyết chuyện này.

Ngày hôm đó, tất cả nhân viên trên dưới Tần Hòa đều nhận được một bộ quà “Nhà tôi có tin vui”, bên trong từ kem dưỡng da cao cấp của Clé de Peau Beauté, đến các loại kẹo cưới nhập khẩu từ các nước, tất cả đều được dán logo hình ảnh chibi của Tần Trí Thành và Diệp Tuyền.

Ban đầu mọi người còn chưa nhận ra cô dâu, chỉ biết sếp Tần sắp kết hôn.

“Trời ơi, tổng giám đốc kết hôn mà tôi cũng được nhận quà, sự hào phóng này tôi thật sự yêu rồi…”

“Vậy nữ chính này rốt cuộc là ai, chu đáo như vậy, cẩn thận như vậy, chắc chắn vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng…”

“Điều này còn phải nói sao, chỉ riêng hình ảnh chibi này đã có thể nhìn ra khí chất rồi, tuyệt đối không thể nào tệ được.”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Tuyền ôm tài liệu đi ngang qua họ.

“Wow, mọi người có thấy cô dâu này nhìn giống chị Diệp không?”

“Cậu nói thế tôi mới để ý, đúng là trán cao giống nhau… đẹp thật đấy.”

“Hình như, thật sự rất giống, không biết người thật có giống không.”

Không biết có phải nghe thấy lời nói của họ không, Diệp Tuyền đột nhiên dừng bược, mấy người hoảng hốt cúi đầu.

Diệp Tuyền quay đầu lại, cười: “Người thật chắc sẽ còn giống hơn nữa, bởi vì đó chính là tôi.”

Nói xong, cô ung dung rời đi, đi được vài bước lại quay lại, lại mỉm cười: “Thật ra cái này là sếp Tần làm, tôi không có giúp đỡ gì cả.”

Rồi, cô biến mất trước mặt mọi người một cách rực rỡ.

“…”

Ba giây sau, cả phòng ban bùng nổ.

Ba phút sau nữa, cả Tần Hòa bùng nổ.

Cấp trên và sếp yêu nhau à?!

Không, không đúng, nghe sao lại có chút kỳ lạ.

Tổng giám đốc và giám đốc yêu nhau!!!

Tần Hòa nhất thời bị sự náo nhiệt bao trùm, Diệp Tuyền đành phải chạy lên lầu tìm chút yên tĩnh ở chỗ Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành ôm cốc cà phê, bình thản ung dung uống, tin nhắn trong nhóm điện thoại liên tục đổ về.

“Sự đắc ý của anh sắp lộ ra ngoài mặt rồi đấy, sếp Tần.” Diệp Tuyền kéo cà vạt của anh, thuận theo vành cốc anh vừa uống cũng uống một ngụm.

Tần Trí Thành cười: “Anh quả thật rất đắc ý.”

Có thể cùng ánh sáng đời mình sóng bước, dù trời đất rộng lớn cũng không thể nào che lấp được sự đắc ý trong mắt anh.

Đám cưới của họ được tổ chức vào mùa hè năm đó, mời rất nhiều bạn bè, cũng xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.

Ví dụ như phù dâu Đỗ Tân và phù rể Tông Diêm thi vật tay trong đám cưới, vật được một nửa Đỗ Tân mới nhớ ra Tông Diêm cũng là người bên nhà gái, tức đến mức không vật tay nữa, trực tiếp đi túm tóc anh ta, cuối cùng cũng coi như là chiến thắng.

Lại ví dụ như, Hướng Thần có cảm giác vui mừng như bố mẹ gả con gái, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng nói to đến mức bảo vệ ở cửa tưởng cháy nhà, suýt nữa thì vào dập lửa cho anh ta.

Còn có, Đường Hồng dắt con gái đi làm quen với Bồi Bồi, dặn dò rất kỹ: “Con nhất định phải làm bạn với em trai này nha? Cậu ấy vừa đẹp trai vừa giỏi, đến cái mô hình Millennium Falcon của anh con cậu ấy còn lắp được, cái gì cũng biết!”

“Thật sao! Vậy con muốn kết bạn với Bồi Bồi!”

Rồi con cô bà ta liền nhìn thấy Bồi Bồi đang ngồi xổm trên đất, không biết học theo con chó nhỏ của vị khách nào mang đến, đang kêu gâu gâu.

“…”

Con gái Đường Hồng: “Mẹ ơi…”

Bồi Bồi: “Gâu gâu gâu!”

Con gái Đường Hồng: “Mẹ ơi em trai này trông không thông minh chút nào…”

Bồi Bồi cùng con chó nhỏ lăn lộn: “Gâu gâu gâu!”

“…”

Cuối cùng, Diệp Tuyền cũng nhìn thấy Trần Thụy Sinh ở hiện trường.

Cô mặc một chiếc váy cưới do Tần Trí Thành sau khi học hỏi đã tham gia thiết kế, đứng bên cạnh thảm đỏ.

Mắt Trần Thụy Sinh đỏ hoe, cười nói: “Hôm nay thật xinh đẹp, chị.”

Diệp Tuyền mỉm cười, ôm lấy cậu ta: “Chị hy vọng em cũng có thể hạnh phúc, thật lòng hy vọng.”

Trần Thụy Sinh ôm chặt lấy cô, cảm nhận sự dịu dàng của chị gái. Cậu ta biết, thời gian quá khứ không còn nữa, mọi thứ từng có cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, mà hạnh phúc tương lai của Diệp Tuyền mới là điều cậu ta mong đợi.

Cô bị ôm quá lâu, Tần Trí Thành cuối cùng cũng đến gọi dừng lại.

“Bồi Bồi đang tìm em.”

Diệp Tuyền nhìn Bồi Bồi đang học theo tiếng chó kêu ở đằng kia, ngạc nhiên, quay người bỏ đi.

Chỉ còn lại Trần Thụy Sinh và Tần Trí Thành ở đây, họ nhìn nhau, Trần Thụy Sinh hiểu ý cười: “Anh rể, đối xử tốt với chị tôi nhé.”

Tần Trí Thành khẽ ôm, vỗ lưng anh: “Cảm ơn nhiều.”

Lời cảm ơn anh nói, có lẽ có rất nhiều tầng ý nghĩa.

Trần Thụy Sinh cũng đáp lại: “Không cần cảm ơn, thật ra tôi không làm gì cả, anh ta chẳng qua chỉ là tự làm tự chịu, ‘chết’ trong tay chính mình thôi.”

Đám cưới kết thúc, Tần Trí Thành và Diệp Tuyền một phút cũng không chậm trễ, lập tức đi hưởng tuần trăng mật.

Thời gian rất ngắn, cũng không chơi được nhiều.

Nhưng đều như nhau cả, dù ở đâu, họ vẫn là họ, sự ngọt ngào cũng sẽ luôn ngọt ngào.

Sau chuyến đi trăng mật trở về, họ nuôi một con chó.

Tên là Tiểu Pudding.

Tiểu Pudding là một con chó lớn, nhưng lúc còn nhỏ lại nhỏ xíu như hạt đậu, ngậm chiếc chăn bà Chu đan cho nó, mông nhỏ lắc lư đi theo sau Diệp Tuyền và Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành luôn sợ dẫm phải nó.

Nhưng Diệp Tuyền nói: “Anh dẫm nó em dẫm anh.”

Tần Trí Thành đáp lại: “Anh không dẫm nó em cũng có thể dẫm anh.”

“…” Diệp Tuyền nghiêng đầu: “Lần này lại là em nghĩ nhiều à? Lại là em đầu óc toàn những suy nghĩ bậy bạ à? Sếp Tần.”

Tần Trí Thành cười nhẹ: “Lần này em không nghĩ nhiều, anh quả thật có ý đó, giám đốc Diệp.”

Có lẽ là do anh trông quá đứng đắn, nói đùa mấy câu nhạy cảm cũng chẳng thấy tục tĩu chút nào.

Sau khi Tiểu Pudding lớn hơn một chút, họ đưa nó đi tiêm phòng, triệt sản.

Vào mùa thu, cô dắt Tiểu Pudding đi dạo trên con đường nhỏ dưới biệt thự, đi được một nửa lại gặp Trịnh Tống.

“Hai người…”

Diệp Tuyền khoe chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay với anh ta: “Sắp một năm rồi đấy.”

Trịnh Tống nhận ra cô định nói gì, cuối cùng lại cười cười: “Cô hạnh phúc là được rồi. Cậu ấy chắc cũng muốn nhìn thấy cô hạnh phúc.”

Tâm trạng tốt đẹp lúc đó của Diệp Tuyền hơi bị phá hỏng.

Tần Trí Thành cầm khăn quàng cổ của cô từ trong nhà ra, Diệp Tuyền nhìn qua, nhìn Tần Trí Thành ngày càng đến gần cô, rồi lại đột nhiên bình thản, cảm thấy vì người này mà làm hỏng tâm trạng thật không đáng.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 142: Chương 142: Hoàn


Cho nên, cô chỉ lạnh nhạt để lại một câu.

“Tôi rất hạnh phúc, nhưng điều này không liên quan gì đến anh ta.”

Tần Trí Thành và Trịnh Tống gặp mặt, khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Diệp Tuyền, nói: “Hôm nay muốn quàng khăn màu đỏ mâm xôi hay màu vàng gừng?”

Màu vàng gừng là do bà Chu đan cho cô, màu đỏ mâm xôi là của Tần Trí Thành.

“Nếu em nói hôm nay muốn quàng khăn mẹ đan cho, anh có ghen không?” Diệp Tuyền khoác tay anh, cùng anh đi về phía trước.

Giọng nói ôn tồn của Tần Trí Thành truyền đến: “Dĩ nhiên.”

Diệp Tuyền không nhịn được cười: “Ghen thì em cũng phải ưu tiên mẹ trước.”

Trịnh Tống nhìn bóng lưng hai người họ xa dần, đột nhiên nhận ra Diệp Tuyền so với trước đây hình như có chút thay đổi.

Cởi mở hơn, nhiệt tình hơn, rạng rỡ hơn.

Trở nên không giống Diệp Tuyền ngày xưa, mà là một Diệp Tuyền thuộc về chính mình.

Tần Trí Thành đối với Diệp Tuyền thật sự rất cưng chiều, cho dù Diệp Tuyền đủ độc lập, cũng sẽ nảy sinh ảo giác bị coi như con gái mà cưng chiều.

Ví dụ như anh rất thích chải tóc cho cô, còn có mua quần áo cho cô.

Mỗi lần nhìn thấy Diệp Tuyền mặc quần áo anh chọn, anh luôn sẽ dán mắt vào người cô, nhỏ giọng nói một câu.

“Xinh đẹp.”

“Anh học nói những lời tỏ tình này từ lúc nào vậy?”

“Đây không phải là lời tỏ tình, là lời nói thật.” Tần Trí Thành áp má vào má cô, anh khẽ chạm vào vòng eo thon thả đó, chỉ cảm thấy cô mặc ít, ôn tồn nói: “Mặc thêm áo khoác rồi hẵng ra ngoài.”

Gần đến mùa đông, hai người mỗi người một nơi đi công tác.

Họ vẫn như trước đây, sống những ngày tháng bình yên hạnh phúc, thỉnh thoảng gặp được dịp tốt thì cùng nhau đi công tác.

Có lúc, cũng sẽ sau những đêm làm việc mệt mỏi, đến chỗ Đàm Tự ăn một bữa lẩu, dĩ nhiên, cũng sẽ đến chỗ Tông Diêm uống đủ các loại rượu khó uống anh ta mới pha chế.

Nhưng dù khó uống hay ngon, Đỗ Tân cũng sẽ uống say mềm như bùn, như lời cô ấy nói cuộc đời là để tận hưởng, lúc làm việc đã đủ khổ cực rồi, thời gian còn lại thì cứ dành cho chính mình đi.

Diệp Tuyền cũng nghĩ như vậy.

Thậm chí còn đang nghĩ, nếu như ban đầu cô không đồng ý lời cầu hôn của Tần Trí Thành, thì Diệp Tuyền của bây giờ sẽ ra sao.

Tiếc là cuộc đời không có nếu như.

Cuộc đời cô bây giờ có Tần Trí Thành, còn có ba bữa cơm và bốn mùa.

Lại một lần đi công tác, Tần Trí Thành lại gửi cho cô một đống miếng dán tủ lạnh.

Diệp Tuyền về nhà trước, mua bánh pudding, chuẩn bị sẵn lẩu, đợi anh về.

Tiểu Pudding quấn quýt quanh chân cô kêu gâu gâu không ngừng.

“Đừng vội.” Diệp Tuyền khẽ dỗ dành: “Để bố con mang đồ hộp về cho, nhanh thôi.”

Nói xong, ánh mắt cô dừng lại ở huyền quan, khẽ bật cười.

Trong cuộc đời cô, cuối cùng cũng xuất hiện dấu vết của cây cỏ đó.

Cây cỏ hồi nhỏ cô ở chùa nhìn lớn lên, đợi mấy năm cũng không lớn, thậm chí không hiểu sao lại biến mất, chẳng qua chỉ là nửa củ gừng nhỏ do nhà sư ôm giỏ vô tình rơi xuống đất rồi bén rễ, giờ đây lại xuất hiện tại biệt thự Duyệt Thịnh.

Ở huyền quan, cây lộc căn được trồng trong chậu gốm đó chính là nó.

Nó vẫn luôn tồn tại, chỉ là cô chưa từng nhận ra.

Cho đến khi, cô đột nhiên quay đầu lại, nhận ra cây cỏ này, thế là nó được đặt tên.

Nó sinh trưởng mạnh mẽ, thẳng đứng tươi tốt, nó “ra hoa kết trái”, trở thành cây lộc căn cao lớn, hướng về phía mặt trời mà sống, mang theo sự chân thành tuyệt đối, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

Cùng lúc Diệp Tuyền tưới nước cho nó, cửa mở——

“Đấy, bố con về rồi.”

Cô cúi đầu nói với Tiểu Pudding rồi quay đầu lại, nhìn về phía tia sáng thuộc về mình.

Cô nhìn người yêu của mình trở về, thân mật dang rộng hai tay, cười.

“Chào mừng anh trở về, chồng hợp pháp của em.”

Tần Trí Thành cùng với gió đông ngoài cửa bước vào, ngoài sân đèn đuốc sáng trưng, không khí năm mới tràn ngập, lại sắp đến tết rồi.

Anh bế cô lên, nhẹ nhàng hôn.

“Đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm… 12 phút 3 giây 7.”

Trong tiếng pháo hoa náo nhiệt là tiếng cười nhẹ nhàng thân mật của họ.

Những ngày tháng như vậy…có lẽ sẽ kéo dài suốt quãng đời còn lại của họ.

Khởi đầu tươi đẹp, là lúc phỏng vấn anh liếc thấy cô trong danh sách trúng tuyển; là giây phút cô chân bị thương vẫn ôm tập tài liệu xông vào phòng họp để bênh vực anh khi anh bị toàn bộ hội đồng quản trị liên hợp tấn công; là Tết Nguyên Đán đầu tiên họ cùng nhau trải qua, hai ly mì gói được giấu đi, bữa cơm tối giao thừa phong phú, và cô gái không hiểu sao lại buồn bã đến mức mắt đỏ hoe mà còn phải giả vờ vui vẻ.

Đối với Tần Trí Thành mà nói, hạnh phúc rất đơn giản.

Đơn giản đến mức, chỉ cần Diệp Tuyền ở đó, chính là hạnh phúc.

Đời đời kiếp kiếp, anh ở bên cô.

Cô tự do, hạnh phúc, khỏe mạnh, vui vẻ.

Còn anh – chỉ cần ở bên cô là đủ.

(Hết chính văn)
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 143: Chương 143


Diệp Tuyền có con là chuyện xảy ra vào năm thứ ba sau khi họ kết hôn.

Họ không có ý định không sinh con, chỉ là không quá thúc ép chuyện đó.

Nhưng đến lúc Diệp Tuyền thật sự kiểm tra ra trong bụng có một đứa bé, vẻ mặt cả hai người đều có chút ngơ ngác.

Ngơ ngác lại không hoàn toàn giống nhau.

Diệp Tuyền là: “Em làm mẹ rồi à?”

Tần Trí Thành là: “Anh làm bố rồi.”

Nếu nói về người có cảm xúc kích động nhất thì phải kể đến người đang ngồi bên cạnh bác sĩ – Đỗ Tân- cũng là một bác sĩ.

Còn có Hướng Thần.

Hai người họ nước mắt nước mũi tèm lem như thể trúng số độc đắc vậy, kích động vô cùng.

Nếu người không quen biết nhìn vào chắc sẽ tưởng hai người họ mới là cặp vợ chồng có con.

“Diệp Tuyền, cậu phải sống tốt nhé.” Đỗ Tân lại nói với cô câu nói đó.

Rất bình thản, nhưng lại là một câu nói rất chân thành.

Không cầu cậu giàu sang phú quý, chỉ cầu cậu sống tốt.

Chỉ cần sống tốt, đã là hơn tất cả rồi.

Ngày hôm đó Tần Trí Thành trước tiên quấn Diệp Tuyền rất kỹ, đưa về xe rồi lại quay trở lại chỉ để hỏi một câu.

“Cô ấy từng phẫu thuật viêm ruột thừa, có ảnh hưởng gì không?”

Bác sĩ bên cạnh nói: “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh nở của sản phụ đâu.”

Đỗ Tân lại hiểu anh, cười trả lời: “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của Diệp Tuyền đâu.”

Đối với Tần Trí Thành mà nói, so với con cái, người mãi mãi quan trọng hơn chỉ có thể là Diệp Tuyền.

Lúc Diệp Tuyền mang thai, cô đúng là cục cưng của cả gia đình, tuy vốn dĩ cũng đã vậy rồi.

Nhưng lúc mang thai lại càng được cưng chiều hơn.

Ngay cả Bồi Bồi và Tiểu Pudding cũng biết lúc ôm cô phải tránh bụng cô ra.

“Bồi Bồi thích em trai hay thích em gái hơn?”

Bồi Bồi không có khái niệm gì về đứa bé này, nhai kẹo dưa hấu miệng nhỏ nhắn cử động: “Bồi Bồi thích Tuyền.”

“…”

Diệp Tuyền cuối cùng cũng biết, Bồi Bồi giống ai rồi.

Cô bất đắc dĩ nhìn Tần Trí Thành đang được bà Chu dạy nấu đồ bổ cho cô ở đằng kia: “Tần Trí Thành, anh thì sao?”

Người bị cô gọi tên khựng lại.

Bà Chu cũng như gặp phải kẻ địch lớn, lập tức căng thẳng.

Hai người gần đây đều đang xem sách hướng dẫn nuôi dạy con cái, trong đó nói không nên có quá nhiều dự đoán hoặc lựa chọn chủ quan về giới tính của trẻ sơ sinh, như vậy chỉ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.

Thế là, Diệp Tuyền chỉ nhìn thấy một con robot cứng đờ đang lựa lời nửa ngày ở đó.

Diệp Tuyền không còn kiên nhẫn: “Trai hay gái.”

Tần Trí Thành: “Anh——”

Diệp Tuyền: “Hửm?”

Tần Trí Thành: “Gì cũng được.”

Diệp Tuyền “chậc” một tiếng: “Bảo anh chọn món ăn à, ăn gì cũng được.”

Tần Trí Thành: “…”

Bà Chu mạnh mẽ vỗ vào lưng anh một cái: “Cái miệng hư hỏng này của con Tần Tiểu Bảo, con không thể nói sinh con trai con gái gì cũng thích à?”

Tần Trí Thành gật đầu: “Phải.” Thậm chí còn tự mình phát huy: “Sinh Na Tra anh cũng thích.”

Diệp Tuyền: “…Anh mới sinh Na Tra!”

Tần Trí Thành nói: “Nếu sau này đàn ông có thể sinh con, anh không ngại sinh thay em, trai gái gì cũng được, Na Tra cũng được.”

Diệp Tuyền: “…”

Bà Chu sụp đổ ôm trán, không biết mình sao lại sinh ra một đứa con như thế này.

Anh độc miệng lên thì thật sự độc miệng, anh nghiêm túc lên cũng thật sự…

Thôi bỏ đi, hay là đừng nghiêm túc nữa.

Diệp Tuyền gắng gượng kìm nén không nói ra chữ ngốc đó, sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Vào một buổi chiều yên bình, Bột Bột ra đời.

Là bé gái, sinh ở tuần thứ ba mươi chín, nặng 4,7 cân lúc mới sinh.

Sau khi Bột Bột sinh ra, được mang đến cho sư thầy Tuệ Giác xem một chút, sư thầy Tuệ Giác đặt tên cho cô bé là Tịnh Duyên.

Tần Tịnh Duyên.

Bột Bột lúc mới sinh ra rất xấu, đến cả Đỗ Tân cũng nói chưa từng thấy đứa trẻ nào xấu như vậy.

Người khác nói thì không sao, đến cả bác sĩ cũng nói, đúng là sát thương cực đại với Bột Bột.

Diệp Tuyền che tai cục thịt nhỏ: “Không nghe không nghe nhé, dì Đỗ của con nói năng lung tung.”

Đỗ Tân nhếch môi: “Đừng có nuông chiều quá được không?”

Ba tháng sau, tiệc đầy tháng của con bé, Đỗ Tân nắm lấy bàn chân nhỏ của Bột Bột, yêu thích không rời tay mà nắn đi nắn lại: “Ôi chao Bột Bột nhà ta sao lại đáng yêu như vậy, ôi Bột Bột nhỏ của tôi, ôi con gái nhỏ của tôi.”

Bột Bột béo lên một chút, cũng càng ngày càng trắng, lúc cười hai bên má có hai lúm đồng tiền đặc biệt đáng yêu, mắt sáng long lanh, rất đáng yêu.

Dĩ nhiên, tiền đề là không tè dầm.

Nhưng may mà bên cạnh Diệp Tuyền có Tần Trí Thành.

Con là do cô sinh nhưng lại là do anh nuôi.

Mỗi lần thức dậy ban đêm đều là anh, mỗi lần thay tã cũng là anh, trước khi con bé một tuổi, Tần Trí Thành cũng giảm bớt rất nhiều công việc để ở nhà chăm sóc hai mẹ con.

Phải, không sai.

Chính là chăm sóc hai mẹ con.

Nếu nói trước đây Diệp Tuyền cảm thấy Tần Trí Thành cưng chiều cô như cưng chiều con gái, thì bây giờ lại càng cảm thấy như vậy hơn.

Bởi vì mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên Tần Trí Thành làm sau khi chạy bộ buổi sáng về chính là chải tóc cho người lớn và người nhỏ.

Diệp Tuyền và Bột Bột nhỏ mới hai tuổi đều buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, ngồi trên ghế.

Tần Trí Thành trước tiên chải tóc cho người lớn xong rồi lại đi chải tóc cho người nhỏ.

Bột Bột nhỏ cầm một miếng bánh mì mẹ ăn thừa nhét vào miệng, còn nói với bố: “Muốn buộc tóc, bố.”

Tần Trí Thành nói: “Hai cái hay một cái?”

Bột Bột nhỏ dùng bàn tay nhỏ bé bụ bẫm đó giơ lên số hai.

Diệp Tuyền bị làm cho bật cười, đến hôn con gái nhà mình: “Con ơi, sao con lại đáng yêu như vậy.”

Bột Bột nhỏ tròn trịa trắng nõn, má mịn màng như trứng gà bóc vỏ, Diệp Tuyền hôn thế nào cũng không đủ.

Bột Bột nhỏ dùng cánh tay nhỏ bé bụ bẫm ôm lấy cổ bố, nói: “Hôn…”

Tần Trí Thành cúi đầu, mặc cho con bé hôn.

Diệp Tuyền cũng đến hôn má anh, cười nói: “Hôn.”

Tần Trí Thành đến hôn khóe môi vợ, rõ ràng là nghiêm túc hơn nụ hôn của Bột Bột nhỏ, mỉm cười.

Sau đó, chính là cho Tiểu Pudding ăn.

Rồi cả nhà ba người mới cùng nhau ra ngoài.

Trước tiên đưa Bột Bột đến chỗ bà Chu chơi cùng Bồi Bồi, họ thì đến công ty làm việc.

Tần Trí Thành mỗi sáng phải làm rất nhiều việc, lặp đi lặp lại, nhưng anh chưa bao giờ chán nản, mỗi sáng sớm thức dậy nhìn thấy Diệp Tuyền ngủ nướng và Bột Bột đói đến mức ôm búp bê ngồi dậy ngơ ngác nhìn anh đòi bế, liền cảm thấy những ngày tháng như vậy rất yên bình.

Có lẽ thêm bao nhiêu năm nữa cũng không đủ.

“Diệp Tuyền.”

Vào một buổi chiều tĩnh lặng nào đó, anh nhìn người vợ đang đi công tác cùng mình, đột nhiên khẽ lên tiếng.

“Hửm?” Diệp Tuyền nhìn anh.

“Chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi.”

Diệp Tuyền cười: “Được, chỉ có chúng ta thôi à? Hay là tất cả mọi người.”

“Sao cũng được.”

Anh nói: “Tất cả người nhà của em.”

“Vậy thì nhiều lắm, anh, Bột Bột, mẹ, Bồi Bồi, Tiểu Pudding, còn có anh cả và chị Hinh An, Đỗ Tân cũng phải gọi, nếu không cậu ấy sẽ làm loạn, Hướng Thần cũng bắt buộc phải có mặt, nếu không anh ta lại mỉa mai em nữa, Tông Diêm… Tông Diêm không được, anh ta ra nước ngoài rồi, Tiểu Trần cũng đang ở Indonesia đàm phán hợp đồng. Sư thầy Tuệ Giác chắc sẽ không đến, Tiểu Thất thì sao, Tiểu Thất và Tuệ Linh chắc cũng sẽ không…”

Cô lảm nhảm không ngớt một lúc lâu, đột nhiên dừng lại.

Tần Trí Thành nhận ra sự dừng lại nhạy cảm của cô, nghiêng đầu nhìn cô.

“Em chỉ đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.” Cô từ từ mở mắt, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ phía trước xe, khẽ mỉm cười: “Em có rất nhiều người nhà, cũng có rất nhiều tình yêu.”

Tần Trí Thành cười.

“Anh cũng vậy.”

Bởi vì em cảm thấy hạnh phúc, nên anh cũng vậy.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 144: Chương 144


Ngày Thẩm Bồi Diên ra tù là vào một buổi chiều.

Sáu năm rồi, anh chưa từng cảm nhận được ánh nắng mặt trời bên ngoài, bây giờ ra ngoài lại nảy sinh chút sợ hãi mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu rõ.

Trịnh Tống đang bận, không thể đến đón anh, chỉ nhắn tin nói vài ngày nữa sẽ gặp mặt.

Trịnh Tống thật sự rất tốt với anh, và cũng tốt với cả gia đình anh.

Những năm qua, Trịnh Tống luôn chăm lo, thậm chí còn chu đáo hơn cả người con trai này.

E rằng ngay cả bố mẹ Thẩm, trong khoảnh khắc nào đó chắc cũng từng nghĩ: nếu Trịnh Tống là con trai mình thì tốt biết mấy.

Anh sau này, rất có thể cũng sẽ theo Trịnh Tống làm việc, bởi vì đến nơi khác bắt đầu lại sẽ rất khó khăn, hơn nữa cũng sẽ không có nhiều người cần anh.

Thẩm Bồi Diên trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, là bố Thẩm nhìn thấy anh trước.

Ông Thẩm khựng lại một giây, liếc nhìn tờ lịch treo tường: “Tưởng là mai mới ra, còn định đi đón con, không ngờ con lại tự về.”

Im lặng vài giây, ông nói: “Vào xem mẹ con đi, bà ấy vẫn luôn nhớ con.”

Thẩm Bồi Diên đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới lấy hết dũng khí bước vào.

Mẹ Thẩm bao nhiêu năm nay được chăm sóc, sức khỏe đã hồi phục không ít, tuy vẫn còn chút dấu hiệu bị liệt nhưng ngồi trên xe lăn cũng có thể cử động được một chút.

Hai người giúp việc tận tình hầu hạ, giúp bà cầm bát, bà đang khó khăn cầm thìa tập ăn cháo, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy đứa con trai đã nhiều năm không gặp của mình.

Mọi thứ trong nhà đều đã thay đổi, nhưng đứa trẻ này lại như thể vẫn giống như sáu năm trước, xuất hiện trước mặt bà.

“Mẹ.”

Tay mẹ Thẩm run lên, bát trên tay rơi xuống đất.

Thẩm Bồi Diên quỳ xuống, dập đầu chào bà.

Mẹ Thẩm trông có vẻ như muốn nói gì đó nhưng nói ra cũng chỉ là những lời lảm nhảm vô nghĩa. Bà rất gấp, nhưng gấp một lúc lại phát hiện mình chỉ có thể la hét om sòm, cuối cùng cũng suy sụp mà từ từ im lặng lại.

Không phải bà chấp nhận được thực tại này, mà là bị buộc phải chấp nhận.

Bà hối hận hơn ai hết vì năm đó đã cho Tôn Bội Bội vào nhà.

Nhưng cũng không thể nào quay ngược thời gian được.

Cả đời này của bà đều phải sống trong sự hối hận.

Thẩm Bồi Diên từ phòng mẹ đi ra, cảm thấy ngực nặng trĩu, nghẹn ngào, khó thở.

Anh cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó, bình thản hỏi: “Con gái con đâu rồi.”

Bố Thẩm nói: “Đang đi học.”



Con gái Thẩm Bồi Diên lúc này đang ở lớp bán trú.

Trước giờ nghỉ trưa, các cô giáo phát đồ ăn vặt, đến tay bé, những người khác chỉ có một cây xúc xích nhập khẩu nhưng bé lại có ba cây.

Loại xúc xích ấy rất ngon, học sinh nào cũng thích, nhưng chỉ riêng cô bé có ba cây.

Niệm Niệm nhìn những cây xúc xích trong tay, đang định xé ra ăn, cậu bé bên cạnh hỏi: “Có thể cho tớ một cây được không Niệm Niệm, trưa nay tớ không ăn no.”

Niệm Niệm rất hào phóng cho cậu bé hai cây: “Cậu có thể xin cô giáo mà.”

Cậu bé bĩu môi, vẻ mặt còn hơi sợ hãi: “Thôi bỏ đi, cậu không thấy cô giáo rất đáng sợ sao?”

Đáng sợ à?

Niệm Niệm ngơ ngác nghiêng đầu, cắn xúc xích nói: “Không có đâu.”

Ăn xong đồ ăn vặt, mọi người đều lần lượt trở về giường ngủ.

Vừa mới ngủ thiếp đi, Niệm Niệm buồn tiểu, cô bé đành phải leo xuống giường đi vệ sinh, lại phát hiện cậu bé ở giường đối diện biến mất rồi.

Chắc lại trốn ra ngoài chơi rồi.

Niệm Niệm từ từ đi đến cửa nhà vệ sinh, lại nghe thấy bên trong có tiếng khóc vọng ra.

Là tiếng khóc của cậu bé.

Cô bé giật mình.

“Em sai rồi… em sai rồi cô ơi, xin lỗi cô, em thật sự biết sai rồi.” Bên trong là tiếng khóc của Thần Thần: “Em không bao giờ tham ăn nữa đâu…”

“Ai cho phép em ăn đồ của Niệm Niệm! Đó là cô cho Niệm Niệm!”

Tiếng khóc của Thần Thần rất thảm thiết, Niệm Niệm sốt ruột, gõ cửa: “Thần Thần!”

Một lúc lâu sau, tiếng khóc từ từ nhỏ lại, cửa được mở ra.

Cô bé nhìn cô giáo trước mặt, lo lắng hỏi: “Cô Tôn, Thần Thần bạn ấy sao vậy?”

Tôn Bội Bội ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Không sao, Niệm Niệm, sao không đi ngủ vậy?”

Niệm Niệm lại rõ ràng nhìn thấy cậu bé bị đánh khóc nằm trên đất bên trong, cả người cô bé đều hoảng hốt: “…Cô ơi, cô đừng tức giận, là em chủ động cho Thần Thần ăn, cô đừng trách bạn ấy.”

Cô bé không biết tại sao cô Tôn lại đánh Thần Thần, rõ ràng trong lòng cô bé cô Tôn là một người rất dịu dàng.

“Yên tâm, cô không đánh bạn ấy, bạn ấy chỉ là bị dọa sợ thôi.” Tôn Bội Bội vuốt v.e khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, ánh mắt mang theo sự quyến luyến mà Niệm Niệm không hiểu được, khẽ thì thầm: “Đứa bé ngốc, sao con lại ngoan như vậy. Ngoan không tốt đâu, sẽ bị người khác bắt nạt đấy.”

Niệm Niệm hơi sợ, lùi lại một bước, nuốt nước bọt.

Tôn Bội Bội lại lấy từ trong túi ra hai cây xúc xích: “Cái này là cho con, không được cho người khác ăn, biết chưa?”

“…Biết rồi ạ.”

Lớp bán trú kết thúc, họ được cô giáo đưa về trường học.

Vẫn là cô Tôn dắt tay cô bé, giơ cao lá cờ nhỏ dẫn cô bé qua đường.

Cô Tôn hình như rất tò mò về cô bé, ngày nào cũng có rất nhiều điều muốn hỏi cô bé.

“Hôm nay có ngủ ngon không?”

“Ở trường học được kiến thức mới gì rồi?”

“Có bạn nhỏ nào đặc biệt thân thiết không, nhà bạn ấy làm gì vậy?”

“Bà ngoại có đối xử tốt với con không, còn bà nội thì sao? Vẫn ngồi xe lăn à?”

Cô Tôn hình như rất hiểu rõ về gia đình cô bé, điều này khiến bé Niệm Niệm có chút không thoải mái, cô bé thường nghe bà ngoại nói, phải cảnh giác với người ngoài, cô Tôn chắc cũng thuộc phạm vi này phải không?

Trước đây, Niệm Niệm không nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy cô Tôn bắt nạt Thần Thần, cô bé hơi sợ.

Cô bé sợ cũng sẽ bị cô Tôn bắt nạt.

Cho nên cô bé chỉ ngoan ngoãn để cô Tôn dắt tay, giọng lí nhí như muỗi kêu, nói gì cũng chỉ khẽ đáp một tiếng.

Đến cổng trường, Tôn Bội Bội buông tay cô bé ra.

“Niệm Niệm.” Cô gọi: “Nói tạm biệt với cô đi.”

Niệm Niệm khựng lại, nắm chặt quai ba lô, quay đầu ngoan ngoãn vẫy tay với cô ta: “Tạm biệt cô giáo.”

Rồi nín thở, từng bước đi vào lớp học.

Đợi đến lúc chắc chắn cổng trường không còn nhìn thấy nữa, cô bé vội vàng tăng tốc bước chân, chạy nhanh, váy đồng phục cũng theo đó mà sắp bay lên.

Đến lớp học, tim cô bé đập như trống dồn, nhìn ra sau, sợ có thứ gì đó bám theo mình.

“Sao vậy Niệm Niệm.” Bạn cùng bàn tò mò: “Phía sau có ma à.”

Niệm Niệm nhớ lại ánh mắt có chút kỳ lạ của cô Tôn, sợ hãi sụt sịt mũi: “Còn đáng sợ hơn cả ma nữa.”

Tan học, dì Hà đứng ở cổng đón cô bé.

Cô bé đeo ba lô nhỏ chạy ra, nắm lấy tay dì Hà, cùng bà về nhà.

“Tối nay chúng ta ăn ngon nhé, bố con về rồi.”

“Thật sao?” Niệm Niệm chớp mắt: “Bố của con.”

Lời nói của cô bé có chút xa lạ với từ này.

“Đúng, lát nữa con có thể gặp bố rồi.”

“Vâng…” Trong lòng Niệm Niệm có chút mong đợi, cũng có chút suy nghĩ khác, im lặng một lúc lâu, cô bé lấy hết can đảm lên tiếng: “Bà ngoại ơi, Niệm Niệm không muốn ở lớp bán trú đó nữa.”

Dì Hà hỏi: “Tại sao?”

Niệm Niệm nghĩ đến những hành động kỳ quái của cô Tôn, lảng tránh không trả lời, chỉ lắc đầu: “Dù sao thì Niệm Niệm không muốn đi nữa.”

Chỉ là không muốn đi, cô bé cũng không biết tại sao.

Dì Hà suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Cũng được, dù sao thì bà nội con bây giờ tình hình cũng ngày càng tốt hơn rồi, sau này bà ngoại đưa đón con đi học, trưa tối chúng ta về nhà ăn cơm được không?”

“Được!”

Niệm Niệm vui mừng khôn xiết, nhảy chân sáo.

Lúc ra khỏi con phố đó, dì Hà cảm nhận được hình như có một ánh mắt đang dõi theo họ, nhưng lúc bà quay người lại, phía sau chỉ có xe cộ qua lại.

Dì Hà dắt tay cháu gái về nhà.

Ở góc con hẻm lúc nãy, Tôn Bội Bội đang đứng đó che miệng khóc.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 145: Chương 145


Bột Bột bốn tuổi lên lớp mẫu giáo nhỡ, Diệp Tuyền cùng Tần Trí Thành đưa cô bé đi công viên giải trí chơi một vòng.

Nhiều trò chơi cảm giác mạnh không chơi được, nhưng cho dù chỉ chơi ngựa gỗ xoay tròn, Bột Bột cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

“Há miệng, a——”

Diệp Tuyền xúc kem, nhét vào miệng đứa trẻ.

Rồi lại quay sang hướng khác.

“Há miệng, a——”

Bồi Bồi há miệng, cũng ăn một miếng.

Bồi Bồi bây giờ đã có thể gánh vác trách nhiệm làm anh, dẫn theo em gái bốn tuổi cùng chơi, hai anh em rất hòa thuận.

Hơn nữa quan trọng nhất là, cả hai đứa đều tính tình chậm chạp.

Chậm đến mức nào?

Căn bản không cãi nhau nổi.

Bột Bột phần lớn là ôm chiếc chăn nhỏ, chống đầu nhỏ xem anh trai ghép tàu vũ trụ.

Hai đứa nhóc ở bên nhau bao nhiêu năm nay, chưa từng cãi nhau một lần nào.

Lần duy nhất là vì Tiểu Pudding ăn mất bánh quy của Bột Bột, cô bé hiểu lầm là anh trai ăn, oa oa khóc một lúc lâu, nói Bồi Bồi là anh trai xấu.

Bồi Bồi bị vu oan, cũng tức không chịu nổi: “Em là em gái xấu.”

Diệp Tuyền: “…Tần Trí Thành, anh hồi nhỏ cũng cãi nhau với người ta như vậy à?”

Không có chút uy h**p nào cả!

Sao cãi nhau mà lại có chút ấm áp là thế nào.

Tần Trí Thành cười, qua khuyên can, cuối cùng mỗi người được một hũ bánh quy lớn, lúc này mới hài lòng hòa thuận.

Họ ở công viên giải trí chơi rất lâu.

Tần Trí Thành luôn trước tiên quan tâm đến cảm nhận của cô rồi mới hỏi hai đứa nhỏ kia ăn gì.

Cuối cùng cả gia đình bốn người quyết định đến khu vui chơi Harry Potter ăn ở nhà hàng Ba Cây Chổi.

Diệp Tuyền và hai đứa trẻ chịu trách nhiệm tạo dáng, Tần Trí Thành chịu trách nhiệm chụp ảnh cho ba người họ.

Diệp Tuyền như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nhưng cô không để tâm lắm, ngồi xuống cạnh Tần Trí Thành, dựa vào anh thân mật hỏi: “Chụp sao rồi?”

“Đẹp.”

Diệp Tuyền rõ ràng thấy trong máy ảnh mình đang nhắm mắt: “Nhắm mắt rồi kìa!”

“Nhắm mắt cũng đẹp.”

Diệp Tuyền không nói nên lời, đối với người đã thêm cho mình một lớp filter dày cộm này không thể nào tranh cãi được.

“Bố.” Niệm Niệm dưới lầu kéo tay áo bố: “Bố đang nhìn gì vậy.”

Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt thu lại ánh mắt.

“Không có.”

Anh im lặng hai giây: “Không có gì.”

Niệm Niệm lại nhìn về phía bàn ki: “Bố quen à?”

“Không quen.” Thẩm Bồi Diên cười, cúi người giúp cô bé lau miệng dính đầy kem: “Sao vậy? Đột nhiên có nhiều câu hỏi nhỏ như vậy.”

Niệm Niệm lí nhí nói: “Chỉ là cảm thấy dì đó rất xinh đẹp, mẹ của con cũng xinh đẹp như dì ấy phải không?”

Thẩm Bồi Diên im lặng không nói gì, xoa đầu con gái.

Họ đã là người xa lạ rồi, là mối quan hệ gặp nhau cũng sẽ không còn chào hỏi nữa.

Cho nên anh không đến làm phiền cô, cũng không nên đến làm phiền.

Gia đình bốn người chơi xong ở công viên giải trí, trở về Diệp Tuyền tắm một trận thoải mái.

“Mẹ!” Bột Bột chân trần, chạy qua trước cửa kính mờ: “Mẹ, mẹ, mẹ! Tiểu Pudding cắn con!”

“Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Trước cửa lóe lên bóng dáng con chó chạy như bay.

Diệp Tuyền bất đắc dĩ: “Con đặt đồ chơi của nó xuống nó sẽ không cắn con nữa đâu.”

Một lát sau——

“A a a a a a!” Bột Bột lại lon ton chạy qua, hoảng hốt vô cùng: “Mẹ mẹ mẹ! Tiểu Pudding thật sự cắn ống quần con rồi!!”

“Gâu gâu gâu gâu!”

Con chó lại đuổi theo.

“…Hay là con đặt đồ chơi xuống đi Bột Bột.” Diệp Tuyền đắp mặt nạ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“A a a a a a!”

“Gâu gâu gâu gâu!”

Vở náo loạn này chỉ kết thúc khi Diệp Tuyền ra ngoài, xách Bột Bột lên, trả lại đồ chơi trong tay cô bé cho Tiểu Pudding.

Tiểu Pudding vô cùng hài lòng, ngậm đồ chơi bỏ đi.

Nhưng bạn nhỏ Bột Bột vẫn còn ghi hận nó, tối về lén lút mách lẻo với bố, tủi thân nói: “Mẹ yêu Tiểu Pudding hơn yêu con một chút.”

Tần Trí Thành ôm con gái, ôn tồn nói: “Thật ra mẹ yêu bố nhiều hơn một chút.”

“…” Bạn nhỏ Bột Bột sắp khóc rồi: “Vậy còn bố thì sao, có phải bố sẽ yêu con nhiều hơn Tiểu Pudding một chút không.”

Diệp Tuyền hai tay khoanh lại, cười nhìn hai bố con, giọng điệu trêu chọc: “Tần Tịnh Duyên, nếu con có thể nghe được từ miệng bố con nói chữ yêu, mẹ sẽ cho con quyền ăn đồ trong phòng ăn vặt ba ngày, con ăn gì mẹ cũng không quản.”

Diệp Tuyền tự tin như vậy, chính là vì Tần Trí Thành chưa từng nói ra chữ đó.

Anh không thích nói lời tỏ tình.

Thậm chí chưa từng nói.

Diệp Tuyền lại khác rồi, từ lúc biết mình yêu Tần Trí Thành, luôn sẽ ôm cổ anh thân mật nói yêu anh, thích anh, muốn mãi mãi ở bên anh.

Cô chưa bao giờ keo kiệt bày tỏ tình yêu của mình với anh.

Nhưng anh luôn rất dè dặt, đón nhận những lời tỏ tình, nụ hôn của cô nhưng lại không đáp lại.

Bột Bột chắc cũng giống tính cô, rất thích nói yêu, ngày nào cũng nói rất nhiều lời yêu.

Ví dụ như.

Diệp Tuyền cho cô bé một miếng bánh quy, cô bé nói: “Vất vả cho mẹ! Yêu mẹ!”

Tần Trí Thành chải tóc xong cho cô bé, cô bé nói: “Vất vả cho bố! Yêu bố!”

Tiểu Pudding cướp mất đồ ăn vặt của cô bé, cô bé tức giận: “Mày thật xấu, nhưng tao vẫn rất yêu mày, Tiểu Pudding.”

Bột Bột đến chỗ bà Chu.

Ban đêm, Diệp Tuyền tắm xong co mình trong lòng Tần Trí Thành, cảm nhận sự dịu dàng của anh, khẽ nói: “Anh vẫn chưa nói yêu em.”

Tần Trí Thành dùng hành động để trả lời.

Diệp Tuyền không chấp nhận, ngăn cản hành động của anh: “Em muốn nghe.”

Tần Trí Thành nhìn cô, một lúc lâu sau hôn nhẹ lên trán cô.

Hành động của anh khiến Diệp Tuyền nghi ngờ: “Chẳng lẽ anh không yêu em à?”

Thật ra cô biết rất rõ, Tần Trí Thành yêu cô.

Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn được tình yêu của anh bao bọc, nhưng anh hình như đối với từ này có một sự xấu hổ rất lớn, không nói ra được.

Không muốn ép anh, Diệp Tuyền cũng không nhắc đến nữa, chỉ là vẫn sẽ trêu chọc anh.

“Thích không?”

Cô nhìn người đang nằm trên người mình, giọng nói thanh mát của người đàn ông trầm khàn: “Ừm.”

“Ngon không?”

“Ừm.”

“Yêu em không?”

“…”

Diệp Tuyền ôm lấy mặt anh, phát hiện mặt anh đỏ bừng, không nhịn được cười.

Cũng mấy ngày sau đó, Diệp Tuyền phải đi công tác đột xuất.

Đi nước ngoài một chuyến để lo một dự án mới.

Cô chào tạm biệt mọi người trong nhà, bao gồm cả Bột Bột, Tiểu Pudding, còn có chiếc ghế cô ngày nào cũng phải làm việc.

Chỉ là không chào tạm biệt Tần Trí Thành.

Lên máy bay, đến nước ngoài, Tần Trí Thành gửi đến rất nhiều tin nhắn.

Người đàn ông im lặng ít nói như anh, vì cô mà lo lắng đến bạc đầu.

[Em đến chưa?]

[Em đến chưa?]

[Có phải đã hạ cánh rồi không.]

[Bên đó trời lạnh, sao em không mang áo khoác theo.]

[Bình nước anh chuẩn bị cho em cũng không lấy.]

[Em đến chưa?]



Cô đột nhiên nhận ra không nên trêu chọc anh như vậy, bởi vì Tần Trí Thành thật sự sẽ nghiêm túc, cũng thật sự sẽ sợ hãi.

[Em đến rồi.]

Ba chữ của cô, khiến vị tổng giám đốc ở bên kia đại dương yên lòng.

Diệp Tuyền ở đó làm việc gần một tuần, mỗi tối đều nhận được cuộc gọi video của Bột Bột và Tần Trí Thành.

Giọng nói mềm mại của Bột Bột vang lên: “Mẹ, nhớ mẹ.”

Nhân viên phụ trách làm việc cùng cô nói: “Thật không nhìn ra cô đã có con gái rồi.”

Diệp Tuyền cười: “Đúng vậy, trước đây tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con.”

Nhưng chuyện đời này, ai mà nói chắc được chứ.

Lại qua mấy ngày, cô kết thúc công việc, lên chuyến bay trở về nước.

Cô vẫn chỉ gửi vài chữ.

[Về rồi đây.]

Lên máy bay, trước khi bật chế độ máy bay, tin nhắn của Tần Trí Thành gửi đến.

[Lẩu chuẩn bị xong rồi.]

[Còn có bánh pudding nữa.]

[Anh và con ở nhà đợi em, hạ cánh an toàn nhé.]

[Còn nữa, anh yêu em.]

Đèn trong máy bay vừa tắt, Diệp Tuyền nhìn tin nhắn này có chút muốn khóc. Cô cúi đầu cười nhẹ.

Nhân viên bên cạnh nhìn cô: “Chồng cô à?”

“Ừm.” Diệp Tuyền cong môi.

Nhân viên rõ ràng đã biết chồng cô là tổng giám đốc của Tần Hòa, không khỏi cảm thán: “Thật hạnh phúc, thì ra ngồi ở vị trí cao như vậy, cũng có thể chu đáo đến thế.”

“Anh ấy à…”

Diệp Tuyền khẽ thở dài, như muốn cảm thán điều gì đó.

Cô yêu Tần Trí Thành không phải vì anh là tổng giám đốc, mà là vì người cô yêu vừa hay lại là một tổng giám đốc.

Cho nên, cuối cùng cô cũng chỉ cười cười.

“Người nhà của tôi, là một người rất tốt.”

Cô ở Bắc Bình có một gia đình.

Trong nhà, có người yêu cô và người cô yêu.

Diệp Tuyền từng nghĩ, cả đời này cô sẽ không dám yêu nữa.

Sau này có một người nói với cô, yêu đi.

Yêu hết mình.

Tình yêu mới là lời tỏ tình cảm động nhất trên đời này, em có thể mãi mãi tin vào nó.

Rạng sáng, máy bay hạ cánh an toàn xuống Bắc Bình.

Diệp Tuyền kéo vali đi qua dòng người đông đúc, đi qua biển người mênh mông——

Cuối cùng ở nơi ánh đèn ấm áp, nhìn thấy người đang đứng ở đó. Anh mặc áo khoác dạ màu nâu sẫm, mặt mày điềm đạm. Cô chưa từng nghĩ, ngọn núi cứng nhắc đó cũng sẽ vì cô mà xôn xao.

Cô cười.

Tăng tốc bước chân.

Đi nhanh, rồi lại chạy nhanh.

Cô không thể chờ đợi được nữa, phải chạy đến, gặp người yêu của mình thôi.

—Hết truyện—
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back