Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 115: Chương 115


Tần Trí Thành không động đậy, đầu cũng không quay lại chỉ khẽ ngước mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

“Cũng đến giờ mơ mộng rồi.”

Tần Trí Nguyên cười một tiếng: “Miệng lưỡi của cậu cay độc như vậy, Tiểu Tuyền sao mà chịu nổi?”

Tần Trí Thành không tỏ ý kiến.

Tần Trí Nguyên tự mình nói: “Cũng phải, làm cấp dưới của cậu mấy năm nay, chắc sớm đã miễn nhiễm với mọi loại độc rồi.”

Ngoài cửa sổ gió lạnh buốt, trong nhà ấm cúng, lửa lò ấm áp.

Hai anh em ở trên lầu không biết nói chuyện gì. Giúp việc cắt một ít trái cây, Diệp Tuyền đi pha cà phê.

“Chị dâu thích độ đậm đặc như thế nào.”

Tô Hinh An cười: “Gì cũng được.”

“Đợi thêm một chút nữa, Bồi Bồi và dì sắp về rồi.” Diệp Tuyền đặt cốc cà phê đã pha xong trước mặt Tô Hinh An.

Sau khi Tô Hinh An nghe thấy cô gọi là dì, Tô Hinh An khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu.

“Cảm ơn nhiều.” Cô nói: “Cũng thật sự phải nói một tiếng cảm ơn, em đã thay chị chăm sóc Bồi Bồi lâu như vậy, chị rất cảm kích.”

“Không có gì đâu.” Diệp Tuyền lắc đầu: “Bồi Bồi rất hiểu chuyện, em rất thích bé.”

Ánh mắt Tô Hinh An hướng về phía sau cô: “Hai anh em các người cuối cùng cũng chịu xuống rồi à?”

Diệp Tuyền khẽ khựng lại, quay đầu nhìn, trên mặt Tần Trí Thành đâu còn chút vẻ say xỉn nào.

“…”

Đồ đàn ông chó má.

Tần Trí Thành khoác áo vest trên tay, trên mặt cùng lắm chỉ có chút hơi men phảng phất, nhưng cả người khí chất vẫn trầm ổn nghiêm chỉnh.

“Lần này về ở lại bao lâu?”

“Một tuần.” Tần Trí Nguyên nói: “Cũng có thể lâu hơn, cụ thể xem sự sắp xếp của hai nhà Hứa Tần.”

Bốn người ngồi một chỗ, giúp việc dọn đĩa trái cây lên.

Người thân tụ họp, cảnh này ở nhà không mấy khi thấy, ngay cả giúp việc cũng không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, ai nấy đều xuất chúng, khí chất tuyệt vời.

Tần Trí Nguyên cũng nhìn Diệp Tuyền thêm hai lần, cho đến khi Diệp Tuyền bị nhìn đến mức không thoải mái, Tần Trí Thành lên tiếng: “Anh cả nhìn chằm chằm như vậy, có phải là nhớ ra mình quên chưa cho bao lì xì không.”

“…” Tần Trí Nguyên bật cười: “Cái đó thì thật sự quên mất rồi.”

Anh vừa nói, vừa lấy điện thoại ra: “Kết bạn đi Tiểu Tuyền, lần trước gặp em cũng mấy năm trước rồi, lúc đó em còn lẽo đẽo theo sau Trí Thành, chúng ta từng chào hỏi nhau rồi, còn nhớ anh không?”

“Dạ nhớ.” Diệp Tuyền lấy điện thoại ra, kết bạn WeChat với anh cả chị dâu: “Đối với anh ấn tượng rất sâu sắc.”

Đó là lần đầu tiên cô và Tần Trí Nguyên gặp mặt, hai anh em ngoại hình có nét tương đồng nên Diệp Tuyền ngay lập tức đoán ra đối phương là ai, dáng đi ung dung dẫn đối phương đến gặp Tần Trí Thành.

Cũng chỉ là một lần gặp vội vàng, cho nên cô khá ngạc nhiên khi thấy Tần Trí Nguyên vẫn còn nhớ cô.

“Anh cũng có ấn tượng rất sâu sắc với em.” Tần Trí Nguyên không khách sáo cười một tiếng: “Lúc đó anh đã nghĩ, rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể trở thành người thứ hai đứng bên cạnh Trí Thành, ngoài Hướng Thần ra.”

Mấy người đang nói chuyện thì cửa mở.

Bà Chu dắt tay Tiểu Bồi Bồi.

Lúc Bồi Bồi nhìn thấy hai người trên sofa, phản ứng đầu tiên lại là lùi lại.

“Bồi Bồi, bố mẹ con đấy, chẳng lẽ con quên rồi sao?”

Bồi Bồi không nói gì, ôm đồ chơi, cứ thế co mình sau lưng bà Chu.

“Bồi Bồi.” Tô Hinh An ôn tồn: “Đến đây với mẹ.”

Bà Chu ôm cậu bé qua, phản ứng đầu tiên của cậu bé sau khi nhảy xuống là chạy đến vùi vào lòng Tần Trí Thành và Diệp Tuyền, đối với bố mẹ ruột của mình lại vô cùng xa cách.

Bàn tay Tô Hinh An lơ lửng giữa không trung khựng lại rồi thu về, nghe thấy Diệp Tuyền khẽ dỗ dành Bồi Bồi nhưng Bồi Bồi không hề động đậy.

“Không vội.” Tô Hinh An im lặng, cười nhạt một tiếng: “Lâu rồi không gặp bố mẹ, nó sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.”

Ánh mắt Tô Hinh An vẫn luôn đặt trên người Bồi Bồi, không hề rời đi. Trong ánh mắt bình thản của cô tràn đầy sự quyến luyến đối với con trai nhưng lại mãi không đưa tay ra, không ép buộc Bồi Bồi đến bên mình.

Bữa tiệc tối gia đình, bà Chu chuẩn bị vô cùng phong phú.

Bồi Bồi vẫn không muốn gần gũi với bố mẹ, dính lấy bà Chu, uể oải, cơm cũng không muốn ăn.

Lúc Diệp Tuyền rửa tay, Tần Trí Thành vừa hay nhận xong điện thoại công việc trở về, hai người chạm mặt nhau.

Diệp Tuyền thấy ánh mắt anh trong veo, nhướng mày: “Sếp Tần, tửu lượng tốt thật.”

Tần Trí Thành không mặn không nhạt: “Quả thật say rồi, nhưng vừa mới tỉnh rượu.”

Diệp Tuyền cười: “Tỉnh lúc nào vậy?”

“Em hôn xong là tỉnh rồi.”

“…”

Diệp Tuyền không nói nên lời, bị Tần Trí Thành ôm qua, hôn nhẹ lên trán: “Tối về nhà ngủ.”

“Không ngủ ở đây nữa à?”

“Ừm.” Tần Trí Thành nói: “Để lại cho họ một không gian riêng.”

Cũng phải, Diệp Tuyền và Tần Trí Thành ở đây, tối Bồi Bồi nhất định sẽ dính lấy cô ngủ.

Diệp Tuyền đang định gật đầu, lại nghe thấy anh nói: “Cũng để lại cho chúng ta một không gian riêng.”

“…”

Lúc ăn cơm, cả nhà đều cố ý hoặc vô ý dỗ dành Bồi Bồi, để cậu bé gần gũi với bố mẹ hơn một chút.

Bồi Bồi cũng cuối cùng lúc sắp ăn xong, dũng cảm bước đi bước đầu tiên.

Tô Hinh An bóc tôm, còn chưa kịp đút vào miệng Bồi Bồi, cậu nhóc đã há miệng “ngoạm” một cái, ăn hết.

Tô Hinh An cười: “Bồi Bồi ngoan quá.”

Tần Trí Nguyên cũng cười.

Bà Chu nhìn cảnh tượng ba người họ thân thiết, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cũng nhẹ đi một chút.

Ăn cơm xong, Diệp Tuyền cùng Tần Trí Thành định đi.

Cô ra ban công bên kia nhận một cuộc điện thoại công việc trước, sau khi kết thúc định ra phía trước tìm Tần Trí Thành, không ngờ lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Là chị dâu cả.

Giọng Tô Hinh An lạnh nhạt vang lên ở khu vườn sau ban công: “Tối nay đừng ở lại đây nữa, về nhà đi.”

Đáp lại cô là giọng của Tần Trí Nguyên.

“Ừm.”

Thì ra là anh cả chị dâu, Diệp Tuyền đang định đi qua chào tạm biệt hai người, lại nghe thấy——

“Chuyện ly hôn, có nói với mẹ không?” Tần Trí Nguyên im lặng vài giây: “Em cân nhắc đi, anh tôn trọng ý kiến của em.”

Tô Hinh An cũng im lặng một lúc: “Để sau rồi nói đi, đợi thêm chút nữa, ít nhất đợi về Anh rồi hẵng nói. Mấy ngày nay, em muốn ở bên Bồi Bồi nhiều hơn một chút.”

“Mẹ không phải người như vậy, dù biết chúng ta ly hôn cũng sẽ không cấm em gặp con.”

“Em biết.” Tô Hinh An nói: “Nhưng em không muốn đích thân nhìn thấy mẹ đau lòng. Bao nhiêu năm nay bà ấy đã đủ khổ rồi, phải không?”

Hai người không nói gì thêm, gió tĩnh lặng, mang theo một chút hơi lạnh.

Diệp Tuyền đứng yên tại chỗ rồi quay người trở về.

Tần Trí Thành đang đợi cô ngoài cổng, đỡ cô lên xe, sưởi ấm tay cô: “Em đi đâu vậy, sao lâu thế?”

Diệp Tuyền nhìn chằm chằm vào anh.

“Tần Trí Thành.”

“Hửm?”

Diệp Tuyền liếc nhìn tài xế phía trước, cuối cùng cũng không lên tiếng ngay, lắc đầu.

Trở lại biệt thự Duyệt Thịnh, trong nhà vẫn ấm áp như cũ.

Lúc Diệp Tuyền cởi áo khoác, cuối cùng cũng lại lên tiếng: “Lúc nãy em có nghĩ đến việc có nên nói chuyện này cho anh biết không, nhưng nghĩ lại, vẫn nên nói, dù sao cũng là chuyện nhà của anh.”

Tần Trí Thành quay đầu nhìn cô, không biết cô định thông báo chuyện gì.

“Lúc nãy ở sân sau em nghe thấy anh cả chị dâu nói, họ đã ly hôn rồi.” Diệp Tuyền nói: “Cũng nghe thấy họ nói, tạm thời không muốn cho dì biết.”

Vẻ mặt Tần Trí Thành hình như không có gì ngạc nhiên, anh chỉ lạnh nhạt gật đầu.

“Anh biết.”

“Anh biết à?”

“Ừm.” Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Biết từ rất sớm rồi.”

Chuyện Tần Trí Nguyên và Tô Hinh An ly hôn, anh là người thứ ba biết được, ngoài hai người họ ra.

Nếu nói về lý do ly hôn?

Hai người họ bao nhiêu năm nay đều không sống vì bản thân, áp lực rất lớn, Tô Hinh An lại càng nặng nề hơn. Dù ban đầu nhờ sự giúp đỡ của bà Chu mới vào được đại học, sau này cô vẫn luôn kính trọng và sống hòa thuận với Tần Trí Nguyên, thậm chí cùng anh trả nợ, dốc cả cuộc đời vào sự nghiệp ở nước ngoài.

Nhưng cô, vẫn là chính cô.

Họ ly hôn đã lâu rồi, chia tay trong hòa bình, chỉ vì công việc nên mới còn ràng buộc với nhau đến bây giờ.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 116: Chương 116


Nói cho cùng, chỉ là vì bọn họ đều mang quá nhiều gánh nặng, lại chịu áp lực quá lớn, nên đã lựa chọn con đường sinh tồn tốt hơn cho riêng mình.

Diệp Tuyền im lặng rất lâu, chỉ khẽ gật đầu.

Tần Trí Thành vuốt đầu cô: “Sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Diệp Tuyền cười: “Em không biết nên nói thế nào, vì đây là chuyện nhà họ Tần. Nhưng cũng chính vì là chuyện nhà họ Tần em mới có thể nhìn nhận từ góc độ khách quan hơn… Bất kể lý do là gì, gia đình của các anh cũng không nên vì sự tan vỡ của một gia đình khác mà trở nên rạn nứt hơn, đúng không?”

Tần Trí Thành khẽ nghiêng đầu: “Em cứ nói tiếp đi”

“Ý của em là, dù nhà họ Tần và nhà họ Hứa có mối quan hệ gì, người bị tổn thương cũng không nên là anh cả chị dâu, không nên là anh, không nên là dì Chu, càng không nên là Bồi Bồi, phải không?”

Bồi Bồi có tội tình gì chứ.

Tô Hinh An lại có tội tình gì.

Họ lại phải buộc phải gánh chịu hậu quả do tai nạn đó gây ra, ngay cả Bồi Bồi lúc đó còn chưa ra đời cũng phải gánh vác cả đời.

Vốn dĩ không nên như vậy.

Có lẽ Diệp Tuyền không bố không mẹ nên vô tâm vô phế, nên không có đạo đức, không có lương tâm.

Tần Trí Thành lại một lần nữa khẽ hôn lên trán cô.

“Thật ra em nói không sai.”

Anh nói: “Những chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến họ.”

Diệp Tuyền bổ sung, dùng từ ngữ chính xác: “Cũng không liên quan gì đến anh.”

Tần Trí Thành im lặng vài giây, nhìn cô: “Ừm, cũng không liên quan gì đến anh.”

Diệp Tuyền nói: “Đã xác định dù thế nào cũng phải đi hết cuộc đời này, em hy vọng chúng ta có thể đi trên con đường lớn. Con đường lớn quang minh chính đại.”

Họ không có tội gì cả.

Không nên phải mang nợ sống cả đời, vất vả, kiệt sức, đi thay người khác trên con đường chuộc tội chật hẹp ấy.

Tần Trí Thành cúi đầu, khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Em là người dẫn đường cuộc đời anh à?”

Diệp Tuyền ngẩng đầu, cười.

“Em là vợ của anh.”

Giây tiếp theo, tầm nhìn bị lòng bàn tay che khuất, cảm giác ấm áp rộng lớn bao bọc lấy cô. Giọng anh trầm khàn dịu dàng: “Cũng là người đứng trước che chở cho anh, anh hùng của anh.”

Một câu nói rất buồn cười.

Diệp Tuyền cảm thấy anh lại đang trêu chọc mình: “Em là Mộc Quế Anh, anh là Dương Tôn Bảo à?”

Tần Trí Thành bật cười.

“Em là Diệp Tuyền.”

Phải, cô là Diệp Tuyền.

Cho nên cô không có sự hào hùng vạn trượng, khí thế ngút trời như Mộc Quế Anh. Trái tim cô thật ra rất nhỏ bé, rất mềm yếu.

Cô không thể cứu rỗi được tất cả mọi người.

Cô chỉ muốn cứu người trước mắt.

Anh tốt hơn bất kỳ ai, anh xứng đáng được sống tốt hơn bất kỳ ai.



Xuân đến đông đi.

Hơn nửa tháng trôi qua, sự kiện lớn đầu tiên của năm mới xuất hiện.

Thử nghiệm lần ba của Côn Lôn RC729 kết thúc, đánh giá đạt yêu cầu.

Bước vào giai đoạn kiểm tra lâm sàng chính thức.

Diệp Tuyền và Đường Hồng lựa chọn chéo, cuối cùng quyết định địa điểm kiểm nghiệm tại 13 thành phố trên toàn quốc. Bắc Bình có nhiều điểm kiểm nghiệm nhất, với bốn cơ sở độc lập tiến hành xét nghiệm, đồng thời thực hiện giám sát riêng biệt đối với từng bệnh nhân, chỉ chờ kết quả.

Đây là một giai đoạn mới chưa từng có đối với Côn Lôn, cũng là thành quả nghiệm thu tốt nhất cho những nỗ lực của họ nửa năm qua.

Đường Hồng và Diệp Tuyền vẫn thận trọng, không mở sâm panh giữa chừng, càng thêm nghiêm túc chờ đợi kết quả kiểm nghiệm của các bên.

Tần Trí Thành đầu năm có rất nhiều cuộc họp, hai người hơn nửa tháng gần như không có cơ hội gặp mặt.

Cho nên đến lúc có cơ hội gặp mặt họ liền nhắn tin cho nhau.

[Tần Diêm Vương: Hai mươi phút nữa, Hướng Thần đến đón em.]

[Diệp Tuyền: Nhận được, sếp Tần.]

[Tần Diêm Vương: Không phải việc công.]

[Diệp Tuyền: Vậy là anh nhớ em à?]

Diệp Tuyền mong đợi phản ứng của một người nào đó sau khi nhìn thấy câu trêu chọc này, không nhịn được cười.

Một lát sau đối phương mới trả lời, cũng không biết giữa chừng đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng thế nào.

[Tần Diêm Vương: Phải.]

[Diệp Tuyền: Biết rồi, anh Tần.]

Lúc Hướng Thần đến đón cô mang theo không ít đồ, đều là quà Tần Trí Thành đi công tác mang về cho cô.

Diệp Tuyền nhìn mà hoa cả mắt, vội vàng gọi dừng lại: “Sếp Tần ở đâu?”

“Vừa mới kết thúc một cuộc họp, sắp ra rồi.” Hướng Thần bóc hạt mắc ca, ăn rất vui vẻ.

Đến sảnh trước hội nghị, Diệp Tuyền ngồi trong xe không xuống, đợi Tần Trí Thành ra.

Không lâu sau, năm sáu người đàn ông cùng nhau đi ra.

Tần Trí Thành đứng ở phía trước bên phải, bên trái có một người đàn ông trung niên trông lớn tuổi hơn vài phần, cười tủm tỉm vỗ vai Tần Trí Thành.

Lại qua vài giây, một người phụ nữ từ trong sảnh đi ra.

Người phụ nữ tóc ngắn, môi đỏ, tay còn ôm một chiếc áo vest, đợi đến lúc đối phương đưa chiếc áo vest đó vào tay Tần Trí Thành, Diệp Tuyền mới nhận ra đó là áo của Tần Trí Thành.

Người phụ nữ có chút quen mắt, hình như còn khá thân thiết với Tần Trí Thành, cười tủm tỉm ngẩng đầu nói chuyện với Tần Trí Thành.

Sau khi chào tạm biệt, Tần Trí Thành đi tới, vào trong xe.

Diệp Tuyền còn chưa kịp chào hỏi anh đã nhìn thấy Tần Trí Thành tiện tay ném chiếc áo vest đó sang một bên.

Tâm tư của anh chỉ ở chỗ cô, vừa lên xe liền nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Lạnh không.”

Diệp Tuyền bật cười: “Áo vest mỹ nhân đưa, sếp Tần cứ thế mà ném đi à?”

Tần Trí Thành: “Nhìn thấy rồi à?”

“Đúng vậy, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.” Lời nói này của Diệp Tuyền không hề có chút chua ngoa nào, bởi vì cô biết Tần Trí Thành và đối phương chắc chắn không có gì, nên càng giống như một lời trêu chọc.

Không ngờ, Hướng Thần ở hàng ghế trước đột nhiên yếu ớt nói: “Giám đốc Diệp cô gan thật đấy.”

Diệp Tuyền: “Ừm?”

“Cô thật sự không sợ sếp Tần và người phụ nữ đó có gì à.” Hướng Thần gian xảo nói: “Hai người họ quen biết nhau lâu lắm rồi đấy.”

Diệp Tuyền cười: “Nếu họ thật sự có gì đó, sếp của anh bây giờ còn có thể có gì đó với tôi sao?”

Tần Trí Thành lạnh nhạt liếc nhìn Hướng Thần ở hàng ghế trước, đối phương cười toe toét, cuối cùng cũng không dám làm trò nữa.

Trở lại biệt thự, còn chưa vào cửa.

Cô đã bị Tần Trí Thành ép vào cửa hôn.

Dù đã vào xuân, xung quanh vẫn rất lạnh, hơi lạnh và sự nóng bỏng của anh bao bọc lấy Diệp Tuyền, sự giao thoa tột cùng giữa lạnh và nóng, cô trong vòng tay Tần Trí Thành khẽ run lên, khẽ rên.

Mở cửa, cởi giày, cởi áo khoác.

Một mạch trôi chảy.

Diệp Tuyền được Tần Trí Thành một tay ôm eo bế lên sofa, cô nắm lấy cổ áo anh, bị anh h.ôn đến mức suýt nữa thì không thở nổi: “Tần Trí Thành, mỗi lần bị anh hôn em đều mơ hồ cảm thấy… anh muốn ăn th.ịt em.”

Không phải là ăn theo nghĩa mờ ám, mà là ă.n thật.

Bởi vì Tần Trí Thành thật sự rất thích g.ặm cô.

Trên môi, trên vai, đâu cũng là vết cắn của anh.

Đúng là đồ chó.

Tần Trí Thành hôn lên đôi môi đỏ của cô: “Lần này để em ăn anh.”

Diệp Tuyền không nhịn được cười.

Anh luôn có khả năng hài hước lạnh lùng, dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.

Ngày mai hai người đều phải đi làm, chỉ nếm thử qua loa, hai lần là kết thúc.

Tần Trí Thành rất chu đáo giúp cô tắm rửa, thay đồ ngủ cho cô.

Đừng thấy người này lạnh lùng vô cảm, nhưng trên giường lại là kiểu người phục vụ, Diệp Tuyền vẫn luôn cảm thấy anh rất chu đáo.

Sau khi kết thúc hai người đều mặc đồ chỉnh tề, cô nhìn Tần Trí Thành đang nấu mì cho cô trong bếp, đột nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh người phụ nữ lúc nãy.

Cô cuối cùng cũng biết tại sao người phụ nữ đó lại quen mắt như vậy rồi.

Cô đã từng gặp người phụ nữ đó ở quán bar của Tông Diêm.

Tóc ngắn, môi đỏ, khuôn mặt lạnh lùng.

Diệp Tuyền muộn màng nhận ra, từ từ nhớ lại hành động của Tần Trí Thành và người phụ nữ đó lúc nãy ở ngoài sảnh hội nghị.

Mối quan hệ của họ hình như quả thật rất thân thiết.

Mà lại không giống kiểu thân thiết như với Đỗ Tân, thái độ của người phụ nữ đó đối với Tần Trí Thành rõ ràng chính là thái độ của phụ nữ đối với đàn ông.

Chẳng lẽ…

Cô ta là một người yêu cũ nào đó của Tần Trí Thành?
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 117: Chương 117


Sáng hôm sau, Diệp Tuyền vẫn chưa từ bỏ nghi ngờ, liền nhắn tin hỏi Đỗ Tân trên WeChat..

[Tần Trí Thành có từng yêu ai chưa?]

[Đỗ Tân: Hả? (giả ngốc)]

[Diệp Tuyền: (chuyển khoản)]

[Đỗ Tân: Yêu thì không có, nhưng ánh trăng sáng thì có.]

“…”

Diệp Tuyền vốn dĩ đang nhắn tin một cách rất bình thường, nhưng lúc nhìn thấy tin nhắn này lại hơi ngơ ngác.

Cái gì?

Ánh trăng sáng?

Tần Trí Thành có ánh trăng sáng???

[Diệp Tuyền: Sao cậu không nói với tớ?]

[Đỗ Tân: Cậu cũng đâu có hỏi.]

“…”

Diệp Tuyền im lặng một lúc, rồi lại gọi điện thoại qua: “Nói cho tớ biết tất cả những gì cậu biết.”

Đỗ Tân trêu chọc: “Sao vậy, nghiêm túc rồi à? Đến cả hồng nhan tri kỷ thời xưa của lão Tần cũng muốn điều tra rõ?”

“Không phải.” Diệp Tuyền cũng không biết phải giải thích thế nào: “Chỉ là… tớ thực sự muốn biết.”

Diệp Tuyền không để ý đến việc Tần Trí Thành trước đây có bạn gái.

Dù sao trước khi kết hôn họ chỉ là cấp trên cấp dưới, cô không thể yêu cầu người ta giữ mình vì một người xa lạ — thế thì quá vô lý rồi.

Hơn nữa, cô cũng từng có Thẩm Bồi Diên.

Tần Trí Thành từng có người khác là chuyện rất bình thường, không hề bất ngờ, ba mươi tuổi rồi mà chưa từng yêu thì mới là bất thường.

Nhưng bạn gái cũ và ánh trăng sáng vẫn có chút khác biệt.

Nếu Tần Trí Thành chưa từng quen người phụ nữ đó, mà đối phương lại là ánh trăng sáng của anh, cô rất khó mà không nghĩ đến khả năng… liệu hai người họ có thể có điều gì đó trong tương lai không?

Dù sao thì… những gì không có được luôn là điều tốt nhất. Ánh trăng sáng mà chưa từng bắt đầu thì đàn ông rất dễ động lòng.

Trong lòng cô có suy nghĩ, trưa ăn cơm cũng lơ đãng.

Tần Trí Thành ra ngoài họp, Hướng Thần lại xuống một chuyến mang cho cô một chai nước lợi khuẩn.

“Chuyện gì vậy Giám đốc Diệp, ăn cơm cũng không muốn ăn, không có tâm trạng như vậy à?”

Diệp Tuyền nhìn anh ta: “Hướng Thần, hỏi anh một chuyện, hy vọng anh nói thật với tôi.”

Hướng Thần thấy cô đột nhiên nghiêm túc, cũng thu lại vẻ mặt trêu chọc.

“Cô nói đi.”

“Người phụ nữ gặp hôm qua, rốt cuộc có quan hệ gì với sếp của anh?”

Hướng Thần ngẩn người, không ngờ cô lại đang băn khoăn chuyện này.

“Nói thật, tôi không rõ.” Hướng Thần nhún vai: “Nhưng hai người họ quen biết nhau nhiều năm rồi, dù sao thì lúc tôi mới theo sếp đã biết quan hệ của họ rất thân thiết rồi. Nhưng vì cô Bạch sớm đã ra nước ngoài nên có lẽ cô chưa từng gặp.”

Hướng Thần tối qua vốn dĩ chỉ tùy tiện trêu chọc một câu, nhưng nhìn thái độ của Diệp Tuyền, hình như hai người đó thật sự có gì đó.

Hướng Thần nói: “Hay là cô trực tiếp hỏi sếp thử xem?”

Diệp Tuyền gật đầu: “Đang có ý đó.”

Nhưng Tần Trí Thành tối hôm đó lại đi công tác đột xuất nên không về.

Diệp Tuyền không muốn mình suy nghĩ lung tung, đi tìm Đỗ Tân.

Người nhà Đỗ Tân đều rất thương Diệp Tuyền, thân mật chào đón cô, chỉ muốn mang hết đồ ăn thức uống ngon ra đãi.

“Cậu còn nhớ không, lần trước chúng ta ở quán bar của Tông Diêm gặp người phụ nữ đó?”

Đỗ Tân cắn hạt dưa, suy nghĩ một lúc, đột nhiên hiểu ra: “Tớ đã nói sao người phụ nữ đó lại quen mắt như vậy, cậu nhắc đến tớ mới nhớ ra, Bạch Giai mà.”

“Bạch Giai?”

“Đúng vậy.” Đỗ Tân nói: “Bạn học cấp ba của tớ và lão Tần. Mấy năm nay thay đổi khá nhiều, tớ nhất thời không nhận ra.”

Diệp Tuyền lại im lặng một lúc: “Cô ta chính là ánh trăng sáng của Tần Trí Thành à?”

“Hả?” Đỗ Tân ngẩn người: “Sao cậu lại nghĩ như vậy.”

Diệp Tuyền nói: “Không phải cậu nói Tần Trí Thành có ánh trăng sáng sao?”

Đỗ Tân cười một cái: “Phải, có, nhưng không phải cô ta.”

Diệp Tuyền chớp mắt: “Còn có người khác à?”

Đỗ Tân nhìn phản ứng của cô, cười ha hả: “Chuyện này tớ không thể nói, tớ nói ra thì không đàng hoàng nữa, phải đợi lão Tần tự mình nói cho cậu biết.”

“Đến cả tớ cũng không thể nói sao?”

Diệp Tuyền thắc mắc.

“Không thể.” Đỗ Tân nhún vai: “Tớ chỉ là không muốn phản bội anh em, cậu và lão Tần trong lòng tớ đều quan trọng như nhau, thôi được rồi tuy cậu quan trọng hơn một chút, nhưng về chuyện này tớ quả thật không thể phản bội anh ta.”

Diệp Tuyền nghe vậy, kiêu ngạo mỉm cười: “Thôi bỏ đi, tớ cũng không muốn biết lắm.”

Đỗ Tân nhìn cô: “Thật sự không muốn biết à?”

“Không muốn.” Diệp Tuyền miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Dù sao tụi tớ cũng lấy giấy kết hôn rồi, tùy thôi. Có ánh trăng sáng cũng mặc.”

Đỗ Tân bĩu môi: “Cứng miệng.”

Miệng Diệp Tuyền quả thật rất cứng.

Chủ yếu là cô cũng không biết phải đối phó với tình huống này thế nào, lỡ như thật sự nói chuyện với Tần Trí Thành, hỏi một câu, đối phương thẳng thắn thừa nhận: Phải, trong lòng anh vẫn còn nhớ đến cô ấy.

Vậy cô nên làm gì?

Cô lại nên đưa ra quyết định thế nào.

Diệp Tuyền lặng lẽ thở dài một tiếng, che mặt.

Tần Trí Thành tất nhiên không biết mình đi công tác một chuyến, vợ suýt nữa thì bỏ đi.

Ba giờ sáng, còn gửi tin nhắn cho vợ chia sẻ ảnh mình kết thúc công việc, ăn mì ở xứ người.

[Đợi anh về.]

[Diệp Tuyền: Mấy ngày?]

[Ba ngày.]

[Diệp Tuyền: Ồ.]

[Hai ngày cũng được.]

[Diệp Tuyền: Được.]

[Hoặc là bây giờ anh đặt vé, trời sáng về.]

[Diệp Tuyền: …??]

Tần Trí Thành nhìn dấu phẩy Diệp Tuyền gửi đến, như thể tưởng tượng ra vẻ mặt im lặng không nói nên lời của cô, cười nhẹ.



Ngày hôm sau, thời tiết đột ngột ấm lên, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không ít.

Cũng chính vào lúc này, Tần Trí Nguyên và Tô Hinh An lần thứ hai trở về nước.

Không có lý do gì khác——

Bệnh dạ dày của Bồi Bồi lại tái phát, hơn nữa lần này rất nghiêm trọng, suýt nữa thì bị sốc, phải truyền dịch ba ngày liền trong bệnh viện.

Tô Hinh An xuống máy bay đến cả quần áo cũng không kịp thay, người đầy bụi bặm chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé gầy gò của Bồi Bồi, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng không nói nên lời.

“Sao lần này lại đau dạ dày đột ngột như vậy?”

Bà Chu cũng thấy khó hiểu, rõ ràng Bồi Bồi cả ngày không ăn gì cả, sao lại tự dưng đột nhiên đau đến mức này.

Diệp Tuyền đặt tay lên vai bà Chu, trấn an để bà bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Phó viện trưởng Triệu bước vào, mặt mày lo lắng: “Mau để tôi xem Bồi Bồi, sao vậy chứ.”

Bà vừa mới từ bàn mổ xuống, nghe tin liền chạy qua, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.

Giúp việc lắc đầu: “Hôm nay tôi và bà chủ dẫn cậu chủ nhỏ ra ngoài dạo phố, vừa hay gặp cô Hứa Nhàn, liền cùng nhau chơi một lúc. Giữa chừng tôi đi cùng bà chủ đến cửa hàng gần đó thử quần áo, liền để cô Hứa Nhàn một mình dẫn cậu chủ nhỏ, kết quả ai ngờ vừa về đã ra nông nỗi này.”

Phó viện trưởng Triệu nghe vậy sắc mặt thay đổi.

Bà bề ngoài không để lộ chút gì, đáp lại: “Kết quả có phải sắp có rồi không? Tôi đi xem trước đây, hai người trông chừng Y Lan một chút, đừng để bà ấy cảm xúc dao động quá lớn.”

Phó viện trưởng Triệu đi đến phòng khám, trong phòng khám chỉ có một mình Hứa Nhàn.

Bà khóa trái cửa: “Có phải là con làm không.”

Hứa Nhàn nhíu mày: “Mẹ nói gì vậy.”

“Mẹ hỏi con, Bồi Bồi có phải là do con làm không.” Phó viện trưởng Triệu hạ giọng, lại lặp lại một lần nữa: “Trước đây dù con có làm loạn thế nào cũng không sao, nhưng lần này có phải cũng quá đáng rồi không, Bồi Bồi còn nhỏ như vậy, hơn nữa lúc đó chỉ có hai người các con ở đó, con làm như vậy không phải là cố ý để mọi người đều biết là con sao?”

Mày Hứa Nhàn nhíu càng chặt hơn: “Mẹ cho là con làm à?”

“Nếu không thì sao? Mấy lần trước đều là mẹ giúp con che giấu đấy!”

“…Nhưng lần này thật sự không phải con.” Hứa Nhàn quay mặt đi, giọng điệu cũng có chút lạnh lùng: “Tình cờ gặp thôi, con đâu có rảnh mà ra tay.”

Phó viện trưởng Triệu rõ ràng không tin: “Con nói thật đi.”

“Đây chính là sự thật.”

“Hứa Nhàn!”

Hứa Nhàn im lặng hai giây: “Thật ra con không làm gì cả, chỉ là cho nó một quả quýt chua, con nghĩ nó đau dạ dày một chút, con sẽ có thể cùng họ về nhà, tiện thể có thể gặp Tần Trí Thành rồi. Ai ngờ Bồi Bồi lần này lại đau đến mức này, chắc chắn không liên quan gì đến con.”

Phó viện trưởng Triệu tức đến không chịu nổi, nhìn đứa con gái ngu ngốc này, thân thể không ngừng run rẩy.

“… Con thật hồ đồ! Sao con hồ đồ như thế hả!”

“Sao bố mẹ lại sinh ra đứa con gái như con…”

Hứa Nhàn ngẩng đầu, nhíu chặt mày: “Cái gì mà hồ đồ? Con chỉ muốn gặp Tần Trí Thành một lần thôi mà, con sai sao? Chẳng lẽ mẹ thật sự nghĩ anh ta và Diệp Tuyền là vợ chồng thật à? Không thể nào, anh ta chỉ là để thoát khỏi con mới giả vờ kết hôn thôi, nếu con không đến nhà anh ta thì làm sao vạch trần được lời nói dối của anh ta!”

“Vậy con có bao giờ nghĩ tại sao Tần Trí Thành lại vội vàng thoát khỏi con như vậy không!” Phó viện trưởng Triệu quát lớn.

Thân thể Hứa Nhàn run lên, nắm chặt tay: “Không biết, cũng không muốn biết.”

Thái dương Phó viện trưởng Triệu giật giật, nhưng cũng biết rõ lúc này nổi giận không thể nào giải quyết được vấn đề.

“Chuẩn bị sẵn giấy tờ giả, hôm nay qua ải này trước đã, lát nữa phiếu báo cáo thật có rồi đưa cho mẹ xem, để mẹ kê đơn thuốc cho đúng, cho thằng bé uống chút thuốc thật, âm thầm chữa bệnh cho nó.”

Hứa Nhàn im lặng, đáp một tiếng.

“Còn không mau đi?!” Phó viện trưởng Triệu rất ít khi quát cô ta.

Hứa Nhàn không tình nguyện cụp mắt xuống: “Biết rồi.”

Cô ta mở cửa, lại nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đồng tử hơi co lại.

“…Dì.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 118: Chương 118


Bà Chu đứng ngoài cửa.

Phó viện trưởng Triệu tim đập thình thịch, hoảng hốt một chút, không biết bà có nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy không: “Y Lan.”

Vẻ mặt bà Chu khá ôn hòa, hỏi: “Kết quả của Bồi Bồi có chưa?”

Hứa Nhàn đè nén trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, bình ổn tâm trạng đáp lại: “Vẫn chưa có, bây giờ cháu đi xem đây.”

Bà Chu gật đầu, nắm lấy tay Hứa Nhàn, vô cùng thân thiết: “Được, vất vả cho cháu rồi, Tiểu Nhàn.”

Hứa Nhàn đáp lại, vội vàng ôn tồn nói: “Dì yên tâm, cháu đi lấy kết quả ngay đây.”

Sau khi Hứa Nhàn đi, Phó viện trưởng Triệu xem xét vẻ mặt của bà: “Y Lan, vừa rồi…”

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Phó viện trưởng Triệu thử hỏi: “Hôm nay là lỗi của Tiểu Nhàn, mới trông Bồi Bồi một lúc đã để Bồi Bồi chịu khổ rồi.”

Bà Chu lắc đầu: “Chuyện này có liên quan gì đến Tiểu Nhàn chứ, bao nhiêu năm nay Bồi Bồi lần nào bị bệnh không phải là Tiểu Nhàn hết lòng chăm sóc, tôi cảm kích còn không kịp, sao lại trách Tiểu Nhàn được?”

Phó viện trưởng Triệu thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ chắc lúc nãy bà Chu không nghe thấy cuộc nói chuyện đó.

Bà Chu ra khỏi phòng khám.

Hành lang rất dài, dài đến mức bà lặng lẽ đi rất lâu.

Đến ngoài phòng bệnh, vừa hay gặp Diệp Tuyền vừa mới ra ngoài lấy nước.

“Tiểu Tuyền…” Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tuyền, bà Chu gần như không kìm được nỗi đau buồn mà mắt đỏ hoe.

Tim Diệp Tuyền chùng xuống, đỡ lấy cánh tay đang run rẩy của bà Chu: “Dì.”

Thấy bà có điều muốn nói, Diệp Tuyền giữ lấy tay bà, khẽ nói: “Chúng ta ra ban công nói chuyện.”

Nói xong, Diệp Tuyền quay đầu liếc nhìn Tô Hinh An trong phòng bệnh.

Tô Hinh An đặt khăn mặt xuống, đi theo.

Đến ban công, bà Chu vốn đang cố nén cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Mẹ hồ đồ… thật sự quá hồ đồ, bao nhiêu năm nay lại thật sự rước sói vào nhà…”

Bà đau lòng khôn xiết, ôm ngực, hối hận về những việc mình đã làm bao nhiêu năm nay, không hiểu sao cháu nội của mình lại bị hại ngay dưới mắt mình.

Mày Tô Hinh An khẽ nhíu lại: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

Diệp Tuyền nhìn Tô Hinh An, im lặng một lúc: “Chị dâu, thật ra Bồi Bồi hôm nay không bị đau dạ dày.”

Tô Hinh An lại ngẩn người: “Cái gì? Sao lại thế được, Bồi Bồi nó rõ ràng…”

Bà nhìn những giọt nước mắt trên mặt bà Chu, khẽ sững người.

“Mấy ngày trước, em nhờ Đỗ Tân đưa Bồi Bồi đi khám sức khỏe một lần, phiếu báo cáo nhận được so với phiếu báo cáo bệnh viện y học cổ truyền đưa ra, nhiều hơn một bản. Nói cách khác, bên Hứa Nhàn đã giấu đi một bản báo cáo.” Diệp Tuyền không nói rõ hơn: “Cho nên em và dì đã bày một kế, muốn xem bệnh dạ dày của Bồi Bồi rốt cuộc có liên quan đến Hứa Nhàn không.”

Tô Hinh An mím môi, chắc trong lòng đã có linh cảm: “Vậy, kết luận của hai người là…có, phải không?”

Diệp Tuyền im lặng, gật đầu.

“Hứa Nhàn là nhắm vào Tần Trí Thành, Bồi Bồi chỉ là cái cớ để cô ta chăm sóc.”

Trái tim Tô Hinh An khoảnh khắc đó cũng chìm xuống đáy vực, cô im lặng, tự giễu khẽ nhếch môi.

“Cái cớ à? Con trai của tôi, để cô ta coi như cái cớ mà chơi đùa?”

Bao nhiêu năm nay, cô cùng Tần Trí Nguyên trả nợ cho nhà họ Hứa.

Chú Hứa là một người rất tốt, lúc còn sống, nói là cứu giúp thiên hạ cũng không hề quá lời.

Ngay cả Tô Hinh An cũng từng nhận được sự tài trợ và dạy dỗ của chú Hứa.

Sau khi xảy ra chuyện đó, nhà họ Hứa chỉ còn lại mẹ góa con côi, cô luôn nghĩ đến việc thay chú Hứa quản lý tốt sản nghiệp đó, luôn nghĩ đến việc thay chú Hứa chăm sóc những người còn lại trong nhà họ Hứa.

Lại không ngờ, người nhà họ Hứa lại đang hại con trai cô.

“Vậy Bồi Bồi không phải thật sự khó chịu phải không?”

“Phải.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ ngẩng đầu: “Kế hoạch tiếp theo của hai người là gì, có chỗ nào chị có thể giúp được không?”

Diệp Tuyền nói: “Nếu chị dâu muốn.”

Tô Hinh An nói: “Chị không về Anh nữa, để Tần Trí Nguyên tự về đi. Bồi Bồi, nhất định không thể để người ta lợi dụng suốt bao năm qua mà chẳng làm gì.”

Im lặng vài giây, cô nhìn Diệp Tuyền đang dỗ dành bà Chu, khẽ nói: “Cảm ơn em, Diệp Tuyền.”

“Đừng nói vậy, chị dâu, em rất thích Bồi Bồi.” Diệp Tuyền khựng lại: “Hơn nữa, chúng ta là một gia đình.”

Một gia đình, nên giúp đỡ lẫn nhau, phải không?

Mắt Tô Hinh An đột nhiên hơi nóng: “Ừm.”



Mười phút sau, Hứa Nhàn cầm phiếu kết quả kiểm tra xuất hiện.

Kết quả báo cáo vẫn bình thường đến mức quá đáng, kết luận Hứa Nhàn đưa ra, chỉ nói Bồi Bồi là do viêm dạ dày ruột cấp tính mà nôn mửa đau bụng.

Viêm dạ dày ruột cấp tính?

Tô Hinh An nhìn cậu nhóc đang giả bệnh, bề ngoài không để lộ chút cảm xúc nào.

Đợi Hứa Nhàn đi rồi, Bồi Bồi từ trong chăn ló đầu ra: “Đi rồi à?”

Diệp Tuyền bật cười: “Ừm.”

Bồi Bồi lập tức ngồi dậy: “Tốt quá rồi, Tuyền—— Bồi Bồi muốn ăn khuya.”

Diệp Tuyền nói: “Theo như chúng ta đã hẹn, đợi cháu xuất viện là có thể ăn, đừng vội được không.”

Tô Hinh An khẽ nhìn qua: “Ăn khuya gì vậy?”

Diệp Tuyền giải thích: “Là một quán mì.” Cô nhìn Tô Hinh An, rồi lại quay đầu nhìn Bồi Bồi: “Nếu lúc đó thím bận, để mẹ đưa cháu đi, có được không?”

Mày Bồi Bồi nhíu lại, chìm vào suy tư: “À…”

Tô Hinh An nhìn vẻ mặt bối rối của cậu bé: “Thôi bỏ đi, đừng làm khó con trẻ——”

“Được ạ.” Bồi Bồi tự mình lên tiếng: “Nếu mẹ mua cho Bồi Bồi hai viên thịt viên.”

Tô Hinh An khựng lại, cùng Diệp Tuyền đồng loạt cười rộ lên.

Một nơi mềm yếu nhất trong lòng Tô Hinh An bị chạm đến, cô ôn tồn nói: “Chỉ cần Bồi Bồi muốn ăn, mấy viên mẹ cũng sẵn lòng mua cho con.”

Ngoài kia Tần Trí Nguyên vừa mới đón Tần Trí Thành từ chuyến công tác trở về.

Hai anh em còn chưa biết chuyện diễn kịch, một người trông còn gấp gáp hơn người kia, chân như gắn bốn bánh xe lửa lao vào.

“Bồi Bồi sao rồi, tình hình có khá hơn chút nào không?”

“Chuyện gì vậy, lại ăn phải thứ gì, sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy.”

Hai chị em dâu trông lại bình thản đến lạ thường, cùng nhau chia sẻ một đĩa trái cây, Bồi Bồi bên cạnh chỉ biết nhìn tha thiết.

“Nói đi.” Tần Trí Nguyên sốt ruột: “Bồi Bồi tình hình thế nào.”

Tần Trí Thành ngược lại lại nhận ra có chút gì đó, lạnh nhạt nhìn Diệp Tuyền: “Ngon không.”

Diệp Tuyền ăn nho: “Cũng được, khá ngọt, anh có muốn ăn một quả không?”

Tô Hinh An lấy một hộp mới ra: “Ở đây có, Trí Thành ăn đi.”

Cuối cùng chỉ còn lại Tần Trí Nguyên khô khan sốt ruột, nhìn ba người họ mày khẽ nhíu lại: “Không phải, ba người các người đang đánh đố gì vậy, Bồi Bồi rốt cuộc tình hình thế nào? Ba người máu lạnh các người có ai có thể trả lời tôi không.”

Vẫn là bà Chu xách thùng giữ nhiệt từ ngoài vào, khuỷu tay chạm vào con trai ruột của mình: “La hét cái gì, không biết đây là bệnh viện à?”

Rồi cầm thùng giữ nhiệt đi đến bên cạnh hai chị em dâu.

“Tiểu Tuyền Tuyền, An An, mau đến đây, mẹ vừa bảo người giúp việc hầm mang đến đây, hai đứa cùng Bồi Bồi nếm thử đi.”

“…” Tần Trí Nguyên.

Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?

Không ai quan tâm đến đứa con trai đáng thương của anh ta nôn mấy lần nằm trên giường bệnh ủ rũ sao?

Anh ta quay đầu nhìn Bồi Bồi, cậu nhóc đang dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong thùng giữ nhiệt, hoàn toàn không có vẻ gì là khó chịu.

Cuối cùng, chỉ còn lại thế giới bị tổn thương của Tần Trí Nguyên được dựng lên.

Tần Trí Thành tất nhiên biết Diệp Tuyền có ý đồ, cũng không vội hỏi, đợi cô đi lấy nước nóng mới theo sau ra ngoài.

Diệp Tuyền nhận ra anh đi theo, lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, cũng không có phản ứng gì.

Tần Trí Thành nhìn cô vài giây, cũng không đợi cô chủ động ôm mình như thường lệ.

“Diệp Tuyền.” Anh gọi: “Anh về rồi.”

“Biết rồi.” Cô nói: “Em đâu có mù.”

Người cao lớn như vậy đứng đây, không nhìn thấy mới là thật sự toi đời.

Tần Trí Thành càng cảm thấy có gì đó không ổn, nắm lấy tay cô: “Không ôm anh à?”

Trước đây về đều được ôm mà.

Diệp Tuyền đặt ấm nước xuống, rất thân mật ôm lấy anh: “Chào mừng trở về, anh Tần.”

Rồi lại tiếp tục lấy nước: “Đợi một chút, đang lấy nước đây.”

Hình như có gì đó không ổn, lại hình như không có gì không ổn.

Tần Trí Thành đã bắt đầu suy nghĩ xem hơn một ngày đi công tác này mình đã làm gì. Nhưng không nghĩ ra, ăn cơm bình thường, làm việc bình thường, báo cáo với Diệp Tuyền bình thường.

Mọi thứ hình như đều không có vấn đề gì.

Vậy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Giây tiếp theo, Diệp Tuyền liền ngẩng đầu nhìn anh.

“Nghe nói anh có một ánh trăng sáng?”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 119: Chương 119


Trước khi gặp anh, Diệp Tuyền vẫn luôn tưởng rằng mình không mấy để tâm đến chuyện này.

Giống như lời cô nói với Đỗ Tân vậy.

Cô không thể nào ép buộc Tần Trí Thành cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về mình, xét cho cùng cuộc hôn nhân này cũng chẳng qua chỉ là một bản hợp đồng.

Nhưng cô không hiểu, nếu đã như vậy, ban đầu tại sao lại kết hôn với cô?

Còn nói nhiều như thế, nào là muốn cùng cô sống những ngày tốt đẹp, xác định chính là cô, còn nói muốn làm con cóc vàng của cô…

Lời thề của Tần Trí Thành vẫn còn đó, khiến Diệp Tuyền không yên lòng.

Chẳng trách mỗi lần hỏi anh về chuyện bạn gái cũ, đều lảng tránh không trả lời, thì ra là căn bản không quên được.

Cô chưa từng nghĩ mình lại có chấp nhiệm lớn như vậy đối với chuyện Tần Trí Thành có ánh trăng sáng.

Tần Trí Thành rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, anh nhìn ánh mắt không che giấu sự chất vấn và tức giận của Diệp Tuyền, im lặng hai giây, cười nhạt một tiếng.

“Anh lại cười.” Diệp Tuyền tức đến không chịu nổi: “Có gì đáng cười chứ.”

Mỗi lần cô có chút dao động cảm xúc, Tần Trí Thành liền cười.

Có bệnh.

Tần Trí Thành thấy cô nổi giận, ngược lại lại có vẻ vui vẻ hơn hai phần: “Không cười nữa.”

“Phiền sếp Tần trả lời câu hỏi của em.” Diệp Tuyền không định để anh dễ dàng thoát qua như vậy: “Anh có ánh trăng sáng à?”

Tần Trí Thành không trả lời không phải là trốn tránh, chỉ là đang cố gắng hiểu ý nghĩa của từ này.

Anh rất ít khi lên mạng, chỉ hỏi: “Có phải là ‘ánh trăng sáng trước giường’ của Trương Ái Linh không?”

Từ ánh trăng sáng hình như vốn xuất phát từ sách của Trương Ái Linh, tóm lại đều là nữ thần trong lòng không thể nào quên được, Diệp Tuyền nói: “Phải.”

“Vậy thì quả thật là có.”

Tần Trí Thành thẳng thắn trả lời.

Anh thẳng thắn như vậy, Diệp Tuyền ngược lại lại dừng lại, đến cả bản thân cô cũng không nhận ra, tim như bị đâm một nhát.

Cô giả vờ bình tĩnh, lạnh nhạt “ồ” một tiếng.

“Biết rồi.”

“Sao không hỏi tiếp nữa.” Tần Trí Thành trầm giọng hỏi.

“Không cần thiết.” Diệp Tuyền cười nhẹ, muốn giữ lại chút thể diện cho mình, lúc nãy quả thật quá l* m*ng, cũng quá không giống cô.

Cho dù là lúc biết bị Thẩm Bồi Diên phản bội, cô cũng có thể giữ được lý trí, nghĩ ra đối sách trả thù, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, đầu óc cô quả thật trống rỗng, cũng thật sự cảm nhận được sự tổn thương.

Hà cớ gì, cô tự nhủ.

Rõ ràng đã ăn thiệt một lần, sao lại ngốc nghếch muốn lao đầu vào một cái hố khác nữa.

“Diệp Tuyền.”

Tần Trí Thành ngắt lời cảm xúc của cô. Cô im lặng ngẩng đầu: “Hửm?”

Tần Trí Thành đang định nói gì đó, Hứa Nhàn đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“Tần Trí Thành.” Hứa Nhàn nhìn anh: “Em muốn nói chuyện riêng với anh một chút.”

Diệp Tuyền cũng không có ý định quan tâm nữa, xách ấm nước quay người bỏ đi.

Sắc mặt Tần Trí Thành từ từ lạnh đi, nhìn Hứa Nhàn, khí thế của một số người là bẩm sinh, sự lạnh lùng xung quanh anh cũng chỉ là bản chất.

Nhưng Hứa Nhàn lúc nãy đã nhìn thấy anh đối xử với Diệp Tuyền dịu dàng như vậy.

“Quen biết hai mươi mấy năm rồi, nhất thiết phải đối xử với em như vậy sao?” Hứa Nhàn đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm thấy mình dù làm gì cũng như uổng công vô ích: “Em chỉ muốn nói chuyện với anh một chút, anh việc gì phải lạnh mặt với em như vậy?”

“Hứa Nhàn.” Tần Trí Thành ngắt lời cô ta, anh rất ít khi để lộ cảm xúc với người khác, một là do sự tu dưỡng trong lòng, hai là cảm xúc của bản thân vốn đã rất nhạt.

“Hình như tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi.”

Hứa Nhàn không chịu nổi giọng điệu lạnh lùng đó, nói chưa được mấy câu, mắt đã nóng lên.

Cô ta chính là như vậy, ai đối xử lạnh lùng với cô ta cũng được, đều không thành vấn đề, nhưng Tần Trí Thành thì không được.

Từng hành động cử chỉ của Tần Trí Thành đều có thể làm xáo trộn lòng cô ta, cô ta dù có điên cũng muốn làm kẻ điên của riêng Tần Trí Thành.

“…Em sai rồi.” Một giọt lệ trượt dài trên má Hứa Nhàn, cô ta bắt đầu lần đầu tiên trong cuộc đời kiêu ngạo của mình mà chịu nhún nhường, đưa tay níu lấy tay áo anh: “Em thật sự sai rồi, anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa, chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi, anh kết hôn với Diệp Tuyền em cũng đâu nói gì, anh có thể đừng đối xử với em như vậy được không.”

Tần Trí Thành như không nhìn thấy, rút người khỏi tay cô ta.

Vừa đi ra được hai bước, Hứa Nhàn định đuổi theo, Diệp Tuyền lại đột nhiên xuất hiện, chen qua cô ta, khoác tay Tần Trí Thành.

“Xin lỗi.” Cô nói: “Cô hình như bám nhầm người rồi, đây là chồng tôi.”

Tần Trí Thành nhìn người phụ nữ đột nhiên quay trở lại, liếc nhìn cô.

Hứa Nhàn hận Diệp Tuyền, rất hận, lúc này nhìn thấy cô lại càng thêm hận.

“Cô là cái thá gì…”

Thân hình cao lớn của Tần Trí Thành che khuất Diệp Tuyền, vẻ mặt anh vẫn bình thản như cũ, nhưng hình như có chỗ nào đó khác lạ.

Anh thậm chí không hé răng một lời, cứ thế bình thản nhìn Hứa Nhàn.

Lại khiến Hứa Nhàn lạnh sống lưng.

Đúng vậy.

Cô ta quên rồi.

Bởi vì Tần Trí Thành trước đây chưa từng ra tay với cô ta, nên cô ta quên mất, một doanh nhân lạnh lùng vô tình như anh, nếu bị chọc giận, thì dưới lớp vỏ bọc bình thản đó, chỉ có thể là sự tàn ác mà cô ta không thể nào chịu đựng nổi.

Âm dương hai mặt, sự trắng xóa tột cùng, thật ra chính là sự đen tối tột cùng.

Hứa Nhàn lờ mờ cảm nhận được một sự áp bức đến ngạt thở, cô khẽ thở hổn hển, vẫn cắn môi cố chấp nói: “Bố em là do nhà các người hại chết, nếu không phải anh trai anh hôm đó ra ngoài, bố em sẽ không chết, nếu anh dám làm gì em, Tần Trí Thành, linh hồn của bố em trên trời cũng sẽ không tha cho anh đâu.”

Lời cô ta vừa dứt.

“Bốp——”

Diệp Tuyền tát cho cô ta một cái.

“Vậy thì để tôi làm.” Diệp Tuyền nhỏ giọng chửi một câu, giọng nói thanh lạnh: “Sớm đã nhìn cô không thuận mắt rồi. Ngày nào cũng than thân trách phận làm gì? Cả thế giới chỉ có cô là khổ nhất, là khó khăn nhất à? Bản thân cô không thoải mái thì muốn mọi người đều không thoải mái, cô lại là cái thá gì chứ.”

“Cô…”

“Cô cái gì mà cô? Cô quả thật nên đi gặp bác sĩ tâm lý rồi, đường đường là phó trưởng khoa bệnh viện y học cổ truyền mà lại cứ bám lấy chồng người khác không buông, cô có vấn đề về đạo đức hay là có vấn đề về tâm lý?”

“Tôi…”

“Tôi cũng đủ rộng lượng rồi, nể mặt hai nhà các người thân thiết, vẫn luôn giữ lại cho cô ba phần thể diện, nhưng cô cũng đừng có quá đáng quá, dù sao thì bây giờ vợ của Tần Trí Thành là tôi, nếu cô cứ ngang nhiên quyến rũ chồng tôi như vậy, cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”

Bệnh viện vốn dĩ là một nơi yên tĩnh, giọng Diệp Tuyền không lớn, nhưng trong phòng nước nóng trống trải cũng đủ để có tiếng vang.

Mấy phòng khám xung quanh có người nhìn ra.

Mắt Hứa Nhàn đỏ ngầu, quay đầu bỏ đi, nức nở.

Diệp Tuyền nhìn bóng lưng cô ta rời đi, lặng lẽ nhìn một lúc, bất ngờ hỏi người bên cạnh: “Anh định ra tay với cô ta phải không?”

Cùng Tần Trí Thành ở bên nhau nhiều năm, cô tất nhiên cũng hiểu mọi phản ứng của Tần Trí Thành.

Dáng vẻ Tần Trí Thành thay đổi thất thường, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng sự lạnh lùng đó lại như đã nhạt đi một chút.

“Ừm.” Anh hạ giọng, nói: “Muốn ngăn cản anh à?”

Diệp Tuyền quay đầu nhìn anh.

“Em đâu có thánh thiện như vậy.”

Tần Trí Thành im lặng nhìn cô: “Nói ra những gì em muốn nói đi.”

“Ra tay thì ra tay cho mạnh vào, để cô ta nhớ đời, cô ta là loại người không thấy quan tài không đổ lệ, mấy lần trước anh đối xử với cô ta như vậy mà vẫn còn nhớ đến anh, chắc là có khuynh hướng thích bị ngược đãi.” Diệp Tuyền mặt không cảm xúc: “Tóm lại, tốt nhất là để cô ta một lần hết hy vọng.”

Tần Trí Thành lại im lặng cười.

“Ừm.” Anh nói: “Được.”

Những điều này đều là Tần Trí Thành từng dạy cô.

Dạy cô thủ đoạn tàn nhẫn, dạy cô ra tay quyết đoán, dạy cô không được nể nang kẻ thù.

Hai người họ, thật ra đúng là một cặp trời sinh.

Chỉ có điều…

Diệp Tuyền nhìn anh: “Lúc nãy muốn nói gì với em? Câu nói bị Hứa Nhàn ngắt lời đó.”

Tần Trí Thành nói: “Ánh trăng sáng mà em nói đó, quả thật có.”

Diệp Tuyền nghe một lần, tai nhói một lần, cô nói: “Biết rồi, cái này lúc nãy nói rồi, rồi sao nữa.”

“Tên cô ấy là Diệp Tuyền.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back