Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
647,203
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczPD9BMwwGlJ1HbLPH1_xwrRZTMdpQhDCe_lDeybR7NRUTxUogNpCOF8vXz2H-_8XV7L4cIVzl6scwzvebhRkw3rXMX8G5Bx9H_m_YSJ09EXkM5iCxd68cdrdIMZfd2uDLjBNtimiuEeKI4arRF3Krw7=w215-h322-s-no-gm

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Tác giả: Kim Hỉ Nương
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[Cướp tình ngang ngược + Lý trí giữa trần gian + Phục thù vả mặt + Đối đầu gay gắt + Cường cường liên thủ + Cưới trước yêu sau + Hôn nhân hợp đồng độc lạ + Ngọt đến bùng nổ]

[Tổng giám đốc giả vờ lạnh lùng thật ra ngốc bẩm sinh + Cô gái “vịt hoang” tỉnh táo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra]

Diệp Tuyền là một “vịt hoang”.
Bố mất, mẹ bỏ đi, không nơi nương tựa. Cô dựa vào ý chí và bản lĩnh tự thân lập nghiệp, gây dựng nên chỗ đứng khiến người khác ghen tỵ, có được mối tình ngọt ngào và một công việc nhiều người mơ tới.

Cho đến khi cô phát hiện bạn trai đại học yêu nhau suốt 8 năm… ngoại tình.
Đối tượng ngoại tình là bạn cùng phòng của cô thì cũng thôi đi, đằng này còn trơ trẽn bắt cô làm phù dâu.
“Tiểu tam” ăn một bạt tai, gã bạn trai bội bạc ăn hẳn hai cái.

Diệp Tuyền không có ai chống lưng nhưng cũng chẳng sợ gì. Trong thương trường, cô tàn nhẫn phản công, từng bước kéo gã bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên xuống đáy bùn, khiến hắn mang tiếng xấu khắp nơi, cả đời không thể ngóc đầu.

Về sau, bạn trai cũ Thẩm Bồi Diên thấy cô bám được đại gia thì hối hận muộn màng.
Đại gia nói: “Xếp hàng đi, cậu là cái thá gì chứ?”

Thù đã trả, danh cũng đã có, Diệp Tuyền chắp tay trước tượng Phật trong chùa:
“Cả đời này con lận đận, một thân một mình, lúc khổ nhất được một vị sư thầy cho một bữa cơm mới sống sót qua ngày nên con rất tin vào số mệnh.”

Sếp lớn kiêm “đại gia” của cô – Tần Trí Thành, đưa cho cô một ống xăm.
Diệp Tuyền xin được quẻ thượng thượng (quẻ tốt nhất)
Sau này cô mới biết, cả ống xăm đó toàn là quẻ thượng thượng.
Mọi việc do người làm nên, ý chí con người có thể chiến thắng số mệnh.
Những gì cô muốn, anh đều sẽ cho cô.​
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 1: Chương 1


[Tớ sắp kết hôn rồi, cậu có thể đến làm phù dâu cho tớ không?]

Lúc Diệp Tuyền nhận được tin nhắn này, cô vừa mới một mình làm xong ca phẫu thuật viêm ruột thừa.

Bạn cùng phòng đại học của cô sắp kết hôn nhưng không tìm đủ phù dâu, Diệp Tuyền nghĩ rằng lúc đi học quan hệ hai người cũng khá tốt, lại ở không xa nhau lắm, liền đồng ý trả lời một tiếng “Được”.

Đối phương trả lời: [Cảm ơn cậu, Diệp Tuyền. Mấy ngày này rảnh thì qua chơi, đến đây để bạn trai tớ mời cậu một bữa.]

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Diệp Tuyền khó khăn chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường bệnh, gọi điện thoại cho bạn trai: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Gọi mấy cuộc vẫn luôn trong tình trạng không liên lạc được.

Cô và Thẩm Bồi Diên đã yêu nhau 8 năm trời, từ đại học đến tận bây giờ, tình cảm có được hoàn toàn nhờ vào đạo đức, còn không ngoại tình là dựa vào ý thức tự giác.

Nói đùa vậy thôi, họ vẫn còn yêu nhau.

Chủ yếu là cả hai đều đặt công việc lên hàng đầu, thậm chí hai công ty họ đang làm còn là đối tác của nhau, cuộc sống và sự nghiệp đều gắn bó chặt chẽ, không ai có thể cắt đứt.

Anh bận, Diệp Tuyền cũng hiểu nên không quấy rầy, nhưng lần này cô đến cả phẫu thuật cũng đã làm rồi mà đối phương vẫn trong tình trạng mất liên lạc, thật sự có chút quá đáng.

Nằm viện bốn ngày, đến chiều ngày xuất viện Thẩm Bồi Diên mới gọi điện thoại tới.

“Tuyền Tuyền, vết thương của em hồi phục thế nào rồi?”

Diệp Tuyền lạnh nhạt nói: “Mất liên lạc bốn ngày, rốt cuộc là anh bị bắt vì mua dâm hay là đi kết hôn rồi?”

Cũng không phải hoàn toàn mất liên lạc, thỉnh thoảng cũng trả lời tin nhắn nhưng tuyệt đối không gọi điện thoại.

Trong điện thoại im lặng một lúc rồi truyền đến tiếng thở dài áy náy của Thẩm Bồi Diên, giọng nói trầm ấm dịu dàng.

“Xin lỗi Tuyền Tuyền, đi công tác bận quá, tín hiệu ở đây cũng không tốt——”

“Được rồi.” Diệp Tuyền ngắt lời.

Nhiệt tình của đàn ông giống như sữa tươi đun trên bếp, lúc yêu thì sôi trào muốn tràn ra ngoài, lúc hết yêu, không chỉ nguội lạnh mà còn đông lại một lớp màng ngăn cách, khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.

“Là lỗi của anh, đợi anh về mặc em đánh mắng có được không?”

Thẩm Bồi Diên dịu dàng dỗ dành, ưu điểm lớn nhất của anh là tính tình ổn định: “Ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm vài ngày, đừng vội về đi làm, đợi anh kết thúc công việc sẽ lập tức về với em. Em phải biết, anh yêu em, rất yêu em.”

Diệp Tuyền vốn định nói với anh ngày mai cô phải đến Thượng Hải tìm bạn cùng phòng ăn cơm, nhưng lời còn chưa nói ra Thẩm Bồi Diên đã lấy cớ còn phải làm việc rồi cúp điện thoại.

Diệp Tuyền nhìn cuộc gọi bị ngắt, vẻ mặt thờ ơ.

Công việc có biết mình ngày nào cũng bị người ta lấy làm cớ không?

Thu dọn đồ đạc xong, cô đang chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện thì đụng phải bạn thân kiêm bác sĩ mổ chính của mình – Đỗ Tân.

Đỗ Tân hai tay đút túi quần đứng ở cửa không vào trong, trước tiên thò đầu nhìn quanh một vòng: “Cái tên khốn Thẩm Bồi Diên đó vẫn chưa đến thăm cậu à?”

Diệp Tuyền không nói gì, vì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đỗ Tân cười lạnh một tiếng: “Đừng để tôi gặp hắn, thật sự muốn thiến hắn luôn cho rồi.”

“Cậu với hắn ở bên nhau 8 năm, cả tuổi thanh xuân đều đã bỏ ra, lúc theo đuổi cậu nói hay biết bao, nào là thay cậu lên núi đao xuống biển lửa, bây giờ cậu thật sự mổ rồi thì hắn lại không biết chết ở xó xỉnh nào nữa.”

Diệp Tuyền cũng im lặng một lúc: “Đúng vậy.”

Đỗ Tân đau lòng, đưa tay định vén áo cô lên: “Sao rồi, còn đau không?”

“Bác sĩ Đỗ, xin cậu lý trí khi đối mặt với bệnh nhân.” Diệp Tuyền bật cười, giữ tay cô ấy lại: “Đau thì đau, nhưng may là tớ chịu được.”

Ưu điểm lớn nhất của Thẩm Bồi Diên là ổn định, ưu điểm lớn nhất của Diệp Tuyền là chịu đựng.

Đây có lẽ là yếu tố tốt nhất giúp họ vượt qua được “cơn ngứa bảy năm”.

“Nhưng mà nói thật, Tuyền, cậu thật sự phải chú ý một chút, bạn trai bạn gái bình thường không như vậy đâu.” Đỗ Tân nhíu mày: “Cậu đã phẫu thuật rồi mà hắn vẫn coi công việc quan trọng hơn cậu, chắc chắn có chuyện.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Hiểu rồi.”

Đỗ Tân cũng gật đầu: “Cậu hiểu là tốt rồi.”

“Tất nhiên là hiểu rõ.” Diệp Tuyền cười nhẹ: “Nếu hắn thật sự làm chuyện có lỗi với tớ…”

Đỗ Tân tò mò: “Thì sao?”

Dừng lại vài giây, Diệp Tuyền ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u ngoài bệnh viện rồi thu lại ánh mắt, nhìn cô ấy: “Xem qua phim báo thù chưa?”

Đỗ Tân: “?”

“Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá sản đi.”

“…”

Sau khi Diệp Tuyền xuất viện, buổi chiều liền quay lại công ty.

Công ty của họ chủ yếu kinh doanh thiết bị y tế, Y tế Tần Hòa, trong ngành được coi là hàng đầu, một số hạng mục kỹ thuật thuộc loại đỉnh cao. Năm đó tốt nghiệp, vốn dĩ Thẩm Bồi Diên và Diệp Tuyền định cùng nhau vào Tần Hòa, nhưng không ngờ không biết khâu nào xảy ra vấn đề, Diệp Tuyền được nhận, còn Thẩm Bồi Diên lại bị loại ở vòng phỏng vấn thứ hai.

Tuy nhiên, Thẩm Bồi Diên quả thật có bản lĩnh, không lâu sau đã đến một công ty khác, còn hợp tác chặt chẽ với Y tế Tần Hòa.

Cuộc họp chiều nay, chính là để bàn về dự án với công ty của Thẩm Bồi Diên.

“Giám đốc Diệp.” Đồng nghiệp nam của Thẩm Bồi Diên mang đến cho cô một cốc COCO nóng: “Chú ý giữ ấm.”

Chuyện Diệp Tuyền phẫu thuật cô không nói với ai: “Cảm ơn.”

Sau khi cuộc họp kết thúc Diệp Tuyền cúi đầu lật xem tài liệu, gọi đồng nghiệp của Thẩm Bồi Diên lại: “Tiểu Trần, phiền cậu giúp tôi tìm bản báo cáo mà Trưởng phòng Thẩm đã dùng trong cuộc họp tuần trước.”

Tiểu Trần ngẩn người, nói: “Anh Bồi Diên xin nghỉ phép đã mang đi hết rồi, Giám đốc Diệp, hay là chị trực tiếp hỏi anh Bồi Diên đi.”

Xin nghỉ?

Bàn tay đang lật giấy của Diệp Tuyền hơi khựng lại, vẫn giữ vẻ bình thản tiếp tục lật xem tài liệu.

“Tôi vừa nhắn tin cho anh ấy không thấy trả lời, công ty các cậu không có file gốc sao?”

Tiểu Trần suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, anh Bồi Diên ôm máy tính đi đấy. Cũng thật chăm chỉ, mổ ruột thừa mà còn ôm máy tính theo… Anh Bồi Diên không thành công thì ai thành công được nữa.”

Không hiểu tại sao, vết mổ chợt nhói lên.

Diệp Tuyền cúi đầu, nhẹ nhàng ấn vào eo.



Mạng nhện không phải một ngày là giăng thành.

Trong cuộc sống, nhất định sẽ đầy rẫy những manh mối.

Diệp Tuyền không phải ngốc đến mức không để ý, chỉ là cô muốn lựa chọn tin tưởng Thẩm Bồi Diên.

Vì sao ư? Vì lời tỏ tình bằng pháo hoa được tất cả bạn bè chúc phúc ở trường đại học năm 21 tuổi, vì lời tỏ tình chân thành quỳ một gối tại lễ hội pháo hoa ở Nhật Bản năm 22 tuổi, vì lời tỏ tình nghiêm túc của anh trong bộ trang phục gấu bông vụng về tại rạp chiếu phim ngoài trời năm 23 tuổi…

Bên nhau 8 năm, mỗi năm Thẩm Bồi Diên đều tỏ tình lại với cô một lần, nói cho cô biết, tình yêu của anh chưa bao giờ thay đổi.

Tuần sau chính là kỷ niệm 8 năm họ bên nhau.

Tám năm đã không còn là yêu đương mà là người thân.

Diệp Tuyền nhắm mắt lại.

Thật lòng mà nói, Thẩm Bồi Diên quả thật ưu tú. Xuất thân, ngoại hình đều rất tốt. Bố mẹ là giáo viên Thanh Hoa Bắc Đại, người gốc Thượng Hải, bản thân anh còn là thạc sĩ trường top, hiện tại đang làm tổng giám ở một doanh nghiệp lớn ở Bắc Bình, cho nên dù biết anh có bạn gái vẫn có rất nhiều cô gái thích anh.

Nhưng loại chuyện này, một bàn tay không vỗ nên tiếng.

Nếu anh không quản được nửa th*n d*** của mình thì đó chỉ là chuyện của riêng anh.

Trước khi có bằng chứng xác thực cô sẽ không kết tội Thẩm Bồi Diên; đương nhiên, cũng tuyệt đối sẽ không bào chữa cho anh.

Ngày hôm sau đến Thượng Hải, một giây trước khi bật chế độ máy bay, cô gửi cho Thẩm Bồi Diên một tin nhắn.

[Thấy tin nhắn thì gọi video cho em, hơi nhớ anh rồi.]
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 2: Chương 2


Máy bay hạ cánh, tắt chế độ máy bay, đối phương vẫn không trả lời.

Diệp Tuyền gọi một chiếc xe đến địa chỉ mà bạn cùng phòng đại học đã cho.

Bạn cùng phòng tên là Tôn Bội Bội, sinh viên trường đại học top đầu từ một huyện nhỏ vươn lên, rất nghị lực. Cô ấy là một người khá trầm lặng. Diệp Tuyền nhớ là cô ấy đeo kính gọng đen, tóc buộc cao gọn gàng, không thích nói chuyện nhiều nhưng người rất tốt, nên ấn tượng của Diệp Tuyền về cô ấy cũng rất tốt.

Lúc đó Diệp Tuyền là chủ tịch hội sinh viên, có nhiều bạn bè rủ đi chơi, cũng thường dẫn Tôn Bội Bội theo.

Tôn Bội Bội rất cảm động, nói với cô: “Diệp Tuyền, cậu chính là người bạn tốt nhất của tớ.”

Xe dừng ở cửa nhà hàng Hợp Sinh Hối.

Một nhà hàng sang trọng được đánh giá “Ngọc trai đen”, trung bình mỗi suất ăn lên đến hai nghìn tệ, khách ra vào đều là giới tinh anh có tài xế riêng.

Diệp Tuyền không phải kiểu người hay đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng lát nữa sẽ tranh trả tiền, vì cô nhớ mức lương hiện tại của Tôn Bội Bội chỉ ở mức bốn con số, một bữa ăn tốn kém quá nhiều với đối phương cô sẽ cảm thấy áy náy.

Vừa trả tiền cho tài xế xuống xe, một giọng nữ vang lên.

“Diệp Tuyền!”

Diệp Tuyền ngẩng đầu, nhìn cô gái thành thị sành điệu với mái tóc uốn xoăn gợn sóng, giữa mùa đông mặc chiếc váy đỏ rực rỡ phối cùng giày cao gót nhỏ của YSL ở cửa xoay nhà hàng, đang cười với cô.

“Bội Bội.”

Tôn Bội Bội có chiếc mũi nhỏ xinh, đôi mắt hạnh tròn xoe như mắt mèo, đôi môi căng mọng, rất xinh đẹp. Quả đúng là con gái càng lớn càng xinh.

Những năm này Tôn Bội Bội đăng ảnh tự sướng lên mạng xã hội, trong phần bình luận chắc chắn sẽ có vài người để lại những lời lẽ mỉa mai.

[Chắc bỏ không ít tiền lên mặt nhỉ?]

[Nhìn như vừa lái Audi ra ấy.]

[Con gái lớn đúng là khác, xương sườn mọc thẳng lên mũi rồi.]

Tính cách Tôn Bội Bội có chút yếu đuối, đối với những lời đánh giá này dù cảm thấy khó chịu nhưng cũng không dám đáp trả, vẫn là Diệp Tuyền thay cô ấy đáp trả.

[Tiền tiêu vào mặt cậu à? Đi ké xe Audi nhà cậu à? Đánh vào xương sườn nhà cậu à?]

Lúc này, Diệp Tuyền tiến lên ôm cô ấy: “Bội Bội, lâu rồi không gặp.”

Tôn Bội Bội ôm cô rất chặt: “Tớ nhớ cậu chết đi được.”

Hai chị em gặp nhau, nói chuyện phiếm một hồi lâu, cuối cùng Tôn Bội Bội lại nhắc đến bạn trai của mình, vừa mân mê viên đá trên móng tay vừa nói: “Tớ thật sự rất thích anh ấy, bố mẹ tớ cũng rất thích anh ấy, mọi người đều khen tụi tớ là trời sinh một cặp.”

Diệp Tuyền cười chúc phúc: “Vậy thì chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc.”

Tôn Bội Bội cũng cười nhưng lại bí ẩn che bụng mình.

“Tháng trước tớ mới đi bệnh viện kiểm tra.”

Diệp Tuyền ngẩn người: “Cậu cũng bị viêm ruột thừa à?”

“…” Tôn Bội Bội im lặng: “Gì vậy chứ! Tớ có thai rồi, ba tháng rồi.”

Diệp Tuyền kinh ngạc: “Chúc mừng.”

“Anh ấy vui lắm, nói sẽ cho tớ và con những điều tốt nhất.” Tôn Bội Bội nói rất nhiều lời khen ngợi bạn trai trước mặt cô, có lẽ có chút tâm lý khoe khoang nhưng Diệp Tuyền không cảm thấy có gì cả.

Bạn bè tìm được tình yêu, đây vốn là chuyện tốt, niềm vui được chia sẻ, hạnh phúc nhân đôi.

“Chồng tớ sắp đến rồi, tớ ra ngoài đón anh ấy một chút.” Tôn Bội Bội đi đôi giày cao gót nhỏ chạy ra ngoài.

Vẻ mặt phấn khích của cô ấy khiến Diệp Tuyền cảm thấy đáng yêu, ngưỡng mộ cô ấy đã bước ra xã hội nhiều năm mà vẫn có thể ngây thơ như vậy. Đang mải nhìn theo bóng cô ấy, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên kia cửa xoay – áo sơ mi trắng, quần tây, trên tay còn khoác áo vest, không nhìn rõ mặt.

Nhìn từ xa, khiến Diệp Tuyền trong một thoáng nghĩ đến Thẩm Bồi Diên.

Nhưng giây tiếp theo, Tôn Bội Bội đã khoác tay anh ta.

Hai người không biết đã nói gì ở bên ngoài, dường như còn có một hồi giằng co. Diệp Tuyền càng lúc càng cảm thấy không ổn, như có điềm báo trong lòng, cô đứng dậy định đi về phía đó thì người đàn ông kia đột nhiên xoay người bỏ đi.

Tôn Bội Bội bước vào chặn đường cô, thở dài.

“Anh ấy còn có việc phải làm.”

Diệp Tuyền cố gắng nhìn bóng dáng xa dần kia nhưng bị Tôn Bội Bội nắm tay kéo lại: “Thôi thôi, không đợi anh ấy nữa, chúng ta ăn của chúng ta.”

Diệp Tuyền nhìn Tôn Bội Bội: “Chồng cậu làm gì?”

“Thiết bị y tế.”

“Thật trùng hợp.” Diệp Tuyền cười không cảm xúc: “Giống như tớ và Thẩm Bồi Diên.”

Mắt Tôn Bội Bội sáng lên, cũng cười rộ lên: “Đúng không, còn có chuyện trùng hợp hơn nữa cơ, bố mẹ anh ấy cũng là giáo viên, hơn nữa anh ấy hiện cũng làm việc ở doanh nghiệp nhà nước.”

“Vậy à.” Diệp Tuyền như có điều suy nghĩ: “Anh ấy có phải cũng họ Thẩm, tên Bồi Diên không.”

Tôn Bội Bội sững người hai giây rồi lại nở một nụ cười: “…Cậu thật biết đùa, Tuyền Tuyền.”

Diệp Tuyền lại cười: “Không chỉ thế, tớ còn rất giỏi bắt gian.”

Tôn Bội Bội khựng lại, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, như muốn nói ra điều gì đó, vài giây sau Diệp Tuyền lại cười rộ lên: “May mà chúng ta đều đang nói đùa, nếu thật sự có chuyện như vậy…” ánh mắt cô nhìn xuống: “thì con cậu chắc sẽ bị hoảng sợ đấy.”

“…”

Tôn Bội Bội mím chặt môi, ôm bụng, vô thức lùi lại nửa bước.

Sau bữa ăn đó Diệp Tuyền viện cớ rời đi.

Sau đó cô gọi một chiếc xe, bảo tài xế bám theo chiếc BMW của Tôn Bội Bội.

Tài xế: “Đi bắt trộm à?”

Diệp Tuyền: “Bắt gian.”

Tài xế nghe vậy, lòng hóng hớt bùng cháy: “Yên tâm đi em gái! Chắc chắn sẽ bám theo sát nút cho em, không để cặp gian phu dâm phụ đó chạy thoát đâu!”

Mùa đông ở Thượng Hải thật sự có chút lạnh, trên đường đi, tay Diệp Tuyền trở nên hơi lạnh.

Cuối cùng Tôn Bội Bội đến một trung tâm thương mại, không có gì đặc biệt, đến vài cửa hàng xa xỉ mua không ít đồ, giống như một người phụ nữ hạnh phúc sắp tận hưởng hôn nhân.

Diệp Tuyền cũng không vội, ngồi trong quán cà phê, qua một lớp kính, nhìn cô ấy nói chuyện với nhân viên bán hàng của cửa hàng xa xỉ.

Không lâu sau, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện.

Thẩm Bồi Diên vẫn ăn mặc như vậy, cánh tay khoác áo vest, đi đến bên cạnh Tôn Bội Bội.

Diệp Tuyền lặng lẽ nhìn người bạn trai đã mất liên lạc năm ngày cứ như vậy đứng trước mặt mình, nói thật, vốn định rất phóng khoáng mà cười lạnh một tiếng, nhưng…thật sự không cười nổi.

Cô ôm cốc cà phê nóng nhưng tay chân lại lạnh ngắt.

Cái lạnh đó…cứ thế len lỏi vào từng kẽ xương của cô.

Thẩm Bồi Diên vẫn luôn dịu dàng, cô biết, sự dịu dàng của anh cũng chỉ dành cho cô.

Thời đại học Thẩm Bồi Diên cũng có không ít người theo đuổi, tuy nhiên anh luôn lịch thiệp và nhã nhặn, thậm chí có chút lạnh lùng.

Sau này hai người cùng đi làm, những người quen biết họ ở hai công ty đều biết Thẩm Bồi Diên là một người đàn ông tốt giữ mình trong sạch, không bao giờ để mình dính vào bất kỳ tin đồn tình ái nào.

Khoảng thời gian yêu nhau nồng thắm nhất, khi người khác giới thiệu về anh, đều nói là: “Thẩm Bồi Diên của Diệp Tuyền”.

Vì vậy Diệp Tuyền rất yên tâm về anh.

Còn về anh và Tôn Bội Bội, hai người ở đại học gần như không có mối liên hệ nào.

Mối liên hệ duy nhất…chính là vì Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền đột nhiên nhớ lại những lần trước đây mỗi khi cô nhắc đến Thẩm Bồi Diên trong ký túc xá, Tôn Bội Bội đều tùy tiện hỏi han.

“Hôm nay hai cậu đi ăn gì thế?”: “Tuyền Tuyền cậu thích ăn cay như vậy, bạn trai cậu lại không ăn được cay à?”: “Không phải chứ, bạn trai cậu lạnh lùng như vậy mà lại thích uống trà sữa trân châu, tớ sốc quá…”



Diệp Tuyền im lặng một lúc, nghe thấy giọng nói uất ức của Tôn Bội Bội bên quầy mỹ phẩm.

“Lúc nãy rốt cuộc tại sao anh không xuất hiện?”

“Câu này đáng lẽ tôi phải hỏi cô, tại sao lại đi tìm Diệp Tuyền.”

Thẩm Bồi Diên quay lưng về phía Diệp Tuyền nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng giọng điệu lạnh lùng như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Tuyền nghe thấy từ miệng người bạn trai dịu dàng của mình.

“Bởi vì anh nói một đằng làm một nẻo…” Tôn Bội Bội cắn môi: “Anh đã nói với em sẽ nói rõ ràng với cô ấy, Thẩm Bồi Diên, em đã cho anh một tháng nhưng anh vẫn không nói gì với cô ấy cả.”

Có người xung quanh nhìn qua, Thẩm Bồi Diên chọn cách xử lý lạnh lùng, không trả lời, chỉ nhặt túi mua sắm Tôn Bội Bội đặt dưới đất lên.

“…Anh vẫn còn yêu cô ấy phải không?” Tôn Bội Bội níu lấy vạt áo anh, cố chấp tiếp tục truy hỏi: “Anh chính là vẫn còn yêu cô ấy.”

Thẩm Bồi Diên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy nhưng lại có chút vô cảm: “Cô muốn tôi nói gì?”

Tôn Bội Bội bị vẻ mặt của anh dọa sợ, môi mím chặt.

“Tôi đã nói với cô, Diệp Tuyền là giới hạn cuối cùng của tôi.”

Giọng anh không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn mang theo ý nhắc nhở: “Đừng chạm vào cô ấy, cũng đừng có ý đồ gì với cô ấy, những gì cô muốn tôi đều sẽ cho cô, câu này có cần anh lặp lại với cô một lần nữa không?”

Hốc mắt Tôn Bội Bội đỏ hoe.

“Không cần lặp lại, em biết rồi. Em yêu anh, cho nên em không cần gì cả cũng không sao…”

“Nhưng mà Bồi Diên, …con có thể đợi được không? Không bao lâu nữa thai sẽ lớn rồi, con phải làm sao? Hơn nữa anh có biết không, lúc nãy Diệp Tuyền còn nói đùa muốn dọa con của em.”

Thẩm Bồi Diên im lặng.

“Cô ấy không phải người như vậy.”

“Đó là vì cô ấy không biết đứa bé này là của anh!” Tôn Bội Bội cao giọng, trong khoảnh khắc chớp mắt nước mắt rơi xuống. Mấy nhân viên bán hàng xung quanh đều đồng loạt giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng không thiếu người qua đường nhìn vào.

Thẩm Bồi Diên đột nhiên có chút mệt mỏi, khẽ thở dài, đẩy tay cô ấy ra: “Tôi đi hút điếu thuốc.”

Tôn Bội Bội không cam lòng nhìn bóng lưng anh, nhân viên bán hàng đến hỏi cô có muốn gói thỏi son lại không, cô lau nước mắt, cầm thẻ của anh quẹt lia lịa.

Thẩm Bồi Diên đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới mở điện thoại.

Vài giây sau, Diệp Tuyền nhận cuộc gọi video của anh.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 3: Chương 3


“Tuyền Tuyền, đang ở đâu vậy?”

Anh nhìn vào khung cảnh phía sau cô.

“Đến Thượng Hải tìm bạn bè chơi.” Diệp Tuyền cho anh xem khung cảnh quán cà phê cô đang ngồi, rất thản nhiên, chuỗi cửa hàng Starbucks này rất phổ biến, đâu đâu cũng có.

Thẩm Bồi Diên mệt mỏi nhếch môi, giọng nói dịu dàng: “Sao không ở bệnh viện thêm hai ngày, ngày mai anh về rồi.”

“Em là người không ngồi yên được, anh biết mà.” Diệp Tuyền bình thản hỏi: “Anh đang ở đâu thế.”

“Nhà vệ sinh.”

“Nhà vệ sinh ở đâu.”

“Trung tâm thương mại.” Thẩm Bồi Diên nói: “Phát hiện đồ dùng cá nhân mang không đủ nên tạm thời đến trung tâm thương mại mua một ít, bây giờ chuẩn bị về họp rồi.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Em biết rồi.”

“Tuyền Tuyền.” Anh nhắm mắt, khẽ nói như tiếng thở dài: “Anh rất nhớ em.”

Diệp Tuyền cười rất nhạt, không đáp lại.

Cô thật sự muốn nói, nhớ tôi thì đến tìm tôi, dù sao khoảng cách thẳng giữa chúng ta bây giờ chưa đến năm mươi mét.

Nhưng chuyện bắt gian này, lật bài ngửa ra thì còn gì thú vị nữa.

Lao lên làm mình làm mẩy, lăn lộn ăn vạ, tát vào mặt…đó là thủ đoạn trả thù tầm thường nhất.

Anh ta chơi trò “điệp viên” với cô, cô sẽ chơi trò “nhiệm vụ bất khả thi” với anh ta. Chỉ có chơi tàn nhẫn hơn anh ta mới có thể thắng một cách chắc chắn hơn anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Bồi Diên – người vừa từ nhà vệ sinh bước ra không lâu.

Anh ta vẫn dỗ dành Tôn Bội Bội một chút, thở dài: “Còn đang mang thai, đừng khóc nữa, tối muốn ăn gì, anh làm cho em.”

“Muốn ăn canh sườn ngô…”

Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói: “Trừ món này.”

“Em chỉ ăn món này thôi.” Tôn Bội Bội ấm ức: “Em nhớ lúc đại học anh từng làm cho Diệp Tuyền, em cũng muốn ăn.”

Thẩm Bồi Diên có lẽ thật sự không thích nghe thấy tên Diệp Tuyền từ miệng cô ta, mặt không cảm xúc rút tay về, đi về phía trước.

“Em sai rồi, em sai rồi, không nói cô ấy nữa được chưa…” Tôn Bội Bội biết anh thật sự tức giận, cũng không dám làm mình làm mẩy, chạy nhanh hai bước đuổi theo.

Nhìn bóng dáng họ dần rời đi, Diệp Tuyền ngồi trong quán cà phê uống cạn cốc cà phê đó, từ từ cảm nhận cơn đau như kim châm xuyên thấu tim phổi, giống như một loại đau đớn lăng trì.

Từng yêu nhau mãnh liệt đến đâu, giờ phút này trái tim cô chết lặng đến đó.

Có lẽ thật sự ứng với câu nói đó, dù quá trình thế nào, kết quả dường như cũng vậy.

Tình cảm mà cô từng tự hào cuối cùng vẫn giáng cho cô một đòn chí mạng.

Nên mừng.

Mừng vì mình đã phát hiện ra chứ không phải tiếp tục bị lừa dối.

Cô đang chuẩn bị rời đi thì bị một người đàn ông đi ngang qua đụng phải.

“Giám đốc Diệp?”

Diệp Tuyền nhận ra đối phương.

Là trợ lý của cấp trên trực tiếp của cô, Hướng Thần.

Hướng Thần kinh ngạc: “Sao cô cũng ở Thượng Hải, thật trùng hợp, sếp Tần đang họp ở đối diện kìa, có muốn cùng qua đó không?”

“Không cần.” Diệp Tuyền nhàn nhạt nói: “Tôi đang nghỉ phép, không tiện.”

Hướng Thần gật đầu, đang định nói gì đó nhưng lại do dự một chút: “…Có lẽ cô thật sự phải đi cùng tôi một chuyến rồi.”

Diệp Tuyền: “Sao vậy?”

Hướng Thần gõ nhẹ vào tai nghe Bluetooth trên tai: “Sếp Tần bảo cô đi cùng tôi.”

Môi Diệp Tuyền khẽ mấp máy, im lặng.

“Đi thôi.”

Cô khẽ thở dài.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vừa trải qua chuyện bị phản bội, quay đầu lại gặp ngay nhân vật Diêm Vương này.

Tần Trí Thành, cấp trên trực tiếp của cô, Tổng giám đốc của Tần Hòa.

——

Đến tầng 27 của khách sạn.

“Cốc cốc” hai tiếng, sau khi Hướng Thần nhận được phản hồi liền mở cửa phòng điều hành.

“Sếp Tần.” Diệp Tuyền khẽ gật đầu chào Tần Trí Thành đang họp video ở phòng khách rồi tự mình xách đồ trên tay vào bếp.

Ánh mắt Tần Trí Thành dõi theo cô.

“Jessica?”

Người ở đầu dây bên kia gọi ba lần Tần Trí Thành mới thu lại ánh mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tiếp tục.”

Diệp Tuyền đi vào mở tủ lạnh, lần lượt nhét những thứ Hướng Thần mua vào.

Quay đầu lại, cô thấy Tần Trí Thành đã đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cô.

Anh có tướng mạo tuấn tú, đĩnh đạc, bộ vest đặt may vừa vặn làm nổi bật vóc dáng cao ráo, vai rộng lưng thẳng của anh.

Diệp Tuyền khựng lại: “Sếp Tần.”

Tần Trí Thành không nóng không lạnh khẽ nhướng mày: “Thiếu tiền à?”

Diệp Tuyền: “Gì ạ?”

Hướng Thần cười: “Sếp Tần còn tưởng Giám đốc Diệp cô gặp khó khăn nên đến Thượng Hải là để kiếm thêm việc làm thêm.”

“…”

Diệp Tuyền đáp lại: “Cảm ơn sếp Tần quan tâm, lương của Tần Hòa cũng khá, tôi đến Thượng Hải đơn thuần là để nghỉ ngơi thư giãn.”

Những người ở cấp quản lý như Diệp Tuyền, đi xa đều cần báo cáo với công ty, việc này là để phòng ngừa cạnh tranh không lành mạnh trong ngành, dù sao cô cũng tiếp xúc với rất nhiều dự án cốt lõi của Tần Hòa.

Nhưng lần này cô nghỉ phép bình thường, mới báo cáo đột xuất một ngày trước khi đến Thượng Hải nên Tần Trí Thành không nhận được thông báo.

Anh hỏi thêm một câu cũng là nên làm.

Ánh mắt Tần Trí Thành lướt qua mặt cô một lúc: “Thư giãn đến mức bản thân càng sa sút hơn.”

“…” Ánh mắt anh như đuốc, Diệp Tuyền sợ anh lại nói lời cay nghiệt gì đó, dù sao lúc này cô không chịu nổi, bèn tránh ánh nhìn của anh, im lặng một lát: “Sếp Tần, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.”

“Ở lại đi.”

Tần Trí Thành thu lại ánh mắt: “Bảo Hướng Thần mở một phòng bên cạnh, mấy ngày này chi phí tính vào của công ty.”

Hướng Thần: “Vâng thưa sếp.”

Không khí xung quanh Diệp Tuyền vẫn luôn trầm lặng: “Cảm ơn sếp Tần.”

“Diệp Tuyền.” Tần Trí Thành đưa cho cô một lon nước dừa chưa mở trên tay, giọng nói ôn hòa nhắc nhở: “Tỉnh táo một chút.”

Diệp Tuyền khựng lại.

Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh, một lát sau cô khẽ gật đầu.

“Vâng.”

Tần Trí Thành hôm nay lại dịu dàng đến lạ, không giống anh ngày thường chút nào.

Lúc Tần Trí Thành mới nhậm chức ở Tần Hòa, công ty vẫn chia làm hai phe. Diệp Tuyền lúc đó là một nhân viên nhỏ dưới trướng Tần Trí Thành, thường xuyên theo anh đi công tác, cùng làm dự án. Họ kề vai chiến đấu, cuối cùng mới giành được vị thế vững chắc như ngày hôm nay.

Vì vậy hai người cũng không hoàn toàn là mối quan hệ cấp trên cấp dưới lạnh lùng, cũng có chút tình đồng đội, hoặc là tình tri kỷ.

Chắc chắn không phải là tình yêu.

Dù sao thì yêu tổng giám đốc chỉ có trong tiểu thuyết, ngoài đời thực không bao giờ có chuyện ấy.

Buổi chiều Tần Trí Thành và Hướng Thần lại ra ngoài họp, Diệp Tuyền ở lại phòng anh, dùng máy tính giúp anh xử lý một chút tài liệu.

Trong lúc đó Thẩm Bồi Diên có nhắn tin một lần, nói tiện thể chọn cho cô vài màu son.

Diệp Tuyền đột nhiên nhớ lại những món quà Thẩm Bồi Diên mang về trong những lần công tác trước.

Xem ra, đều là anh và Tôn Bội Bội cùng nhau chọn.

Những món quà khắc ghi tình yêu chân thành đó, hóa ra cũng đã sớm mang tên người khác.

Diệp Tuyền nhìn những bức ảnh cũ của mình và Thẩm Bồi Diên, cuối cùng dừng lại ở mùa đông năm tốt nghiệp.

Tuyết rơi dày đặc, cô mặc rất ấm, đội mũ len, tay cầm một cây pháo hoa đang nở rộ, ánh mắt lấp lánh. Còn Thẩm Bồi Diên thì đứng bên cạnh, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.

Đó là một năm đầy những điều chưa biết, họ nắm chặt tay nhau trong mùa chia tay tốt nghiệp.

Họ cùng nhau lập nghiệp ở Bắc Bình, cùng nhau phấn đấu, dựa vào nhau ngủ thiếp đi trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, chạy đến trước tòa nhà cùng nhau xem pháo hoa đếm ngược trước thềm năm mới. Anh tiết kiệm từng đồng để mang đến bất ngờ cho cô, còn cô dành dụm tiền mua tặng anh chiếc laptop anh hằng mong ước.

Diệp Tuyền vẫn luôn nhớ vành mắt đỏ hoe của Thẩm Bồi Diên ngày hôm đó.

Cho đến bây giờ họ đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chiếc máy tính cũ đó vẫn luôn được Thẩm Bồi Diên sử dụng.

Có lẽ là tuyết năm đó quá lớn, làm mờ mắt Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền năm 22 tuổi thật sự tin rằng họ sẽ răng long đầu bạc, sẽ là người thân của nhau cả đời.

Màn hình điện thoại tự động tắt, Diệp Tuyền năm 28 tuổi tháo cặp kính gọng vàng đeo khi làm việc, day day mí mắt.

Có chút đau nhức, cũng có chút căng tức.

Chân tình khó, chân tình dễ, chân tình không còn nữa.

Một giọt lệ như viên ngọc lăn xuống trượt đến cằm, bị cô lặng lẽ đưa tay gạt đi.

Hoàng hôn buông xuống, Tần Trí Thành trở về thay quần áo, ánh sáng vàng úa từ cửa sổ sát đất chiếu vào, người phụ nữ ôm máy tính dựa vào ghế sofa của anh, bận đến mức ngủ thiếp đi, cổ tay trắng nõn mịn màng buông thõng, cả người lại chỉ chiếm một góc nhỏ bé, giống như con đà điểu co mình trong góc, không chút cảm giác an toàn.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dưới mắt cô có một vệt hồng rất nhạt như vừa mới khóc.

Tần Trí Thành đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho cô.

Hướng Thần bước vào phòng khách, nhìn thấy chính là cảnh này.

Im lặng một lát, Hướng Thần khẽ nói: “Cứ tưởng Giám đốc Diệp có thể kìm nén được, không ngờ vẫn khóc.”

Ở công ty nhiều năm như vậy, Hướng Thần chỉ thấy Diệp Tuyền khóc hai lần.

Một lần là vì Tần Trí Thành.

Lý do anh không dám nói, nhưng vài năm trước, khi anh và Tần Trí Thành mở cánh cửa ấy, thì thấy Diệp Tuyền mới vào làm chưa bao lâu một mình trốn ở lối thoát hiểm của công ty, mắt đỏ hoe, tay còn cầm hơn nửa cái bánh mì, khóc rất thảm.

Một lần là bây giờ.

Giờ phút này, Hướng Thần đột nhiên có chút không nỡ, cũng cảm thấy quyết định này của sếp Tần đối với Giám đốc Diệp mà nói, quá tàn nhẫn.

Tần Trí Thành không có biểu cảm gì.

“Đau dài không bằng đau ngắn, đáng lẽ cô ấy phải biết sớm hơn.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 4: Chương 4


Năm giờ chiều, Diệp Tuyền tỉnh lại.

Thẩm Bồi Diên lại gửi cho cô tin nhắn mới.

Một bức ảnh tự sướng kiểu thẳng nam không biết chọn góc nhưng nụ cười trên môi vẫn là vẻ dịu dàng quen thuộc.

[Thẩm Bồi Diên: Tự giác báo cáo. Yêu em, Tuyền Tuyền.]

Xem kìa, hóa ra sự dịu dàng và chung thủy của đàn ông đều có thể giả vờ được.

Cô lạnh lùng nhìn.

Lúc đứng dậy, vô tình động đến vết mổ, đau nhói một cái.

Phẫu thuật viêm ruột thừa 4 ngày đã xuất viện, lúc đó Đỗ Tân nói cô thuộc loại người có khả năng hồi phục cơ thể tương đối mạnh.

Nhưng đến lúc xuất viện lại không yên tâm, vén áo bệnh của cô lên kiểm tra, vẻ mặt Đỗ Tân lộ rõ vẻ im lặng.

“Cậu chắc là loại người thứ hai, loại người giỏi chịu đựng.”

Thật ra, đau thì chắc chắn sẽ đau.

Nhưng đau quen rồi hình như cũng đỡ, từ nhỏ đến lớn Diệp Tuyền đều chịu đựng như vậy, vì đứa trẻ không có ô luôn phải âm thầm chịu đựng cảm giác những giọt mưa lớn rơi trên đầu.

Giống như bị phản bội, trong lòng sớm đã tan nát cõi lòng một trận, mà giờ phút này cô vẫn có thể bình tĩnh tê liệt nhét bánh mì vào miệng.

Buổi tối đi cùng Tần Trí Thành bàn chuyện, khó tránh khỏi phải uống rượu.

Uống rượu lúc đói rất có hại, luôn phải ăn lót dạ chút gì đó.

“Giám đốc Diệp, quần áo của cô.”

Hai mươi phút sau Hướng Thần đến đưa cho cô một túi mua sắm, bên trong là quần áo đã chuẩn bị cho cô.

Diệp Tuyền ăn xong bánh mì, khoanh tay: “Một không bán thân, hai không bán nghệ, ăn bữa cơm thôi mà thay quần áo làm gì.”

Từ một nhân viên quèn phấn đấu 6 năm lên vị trí giám đốc như hiện tại chẳng phải là để được tự do ăn mặc khi ngồi vào bàn tiệc sao?

Hướng Thần ngẩn người.

“Cái đó…” Tần Trí Thành khẽ ho: “Chị à, áo sơ mi của chị có máu.”

Diệp Tuyền khựng lại, cúi đầu nhìn vết máu thấm ra từ vết thương trên áo sơ mi.

“…”

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhận lấy túi mua sắm từ tay Hướng Thần, thấy Tần Trí Thành vẫn đeo tai nghe Bluetooth: “Chuyện này anh ấy cũng nghe thấy à?”

Hướng Thần gật đầu: “Sếp Tần còn cười nữa.”

“…”

Có chút xấu hổ, Diệp Tuyền khẽ ho.

Ba mươi phút sau, Diệp Tuyền đến bệnh viện gần đó băng bó lại vết thương rồi thay sang chiếc váy dài kia.

Cô nên mừng vì Hướng Thần chu đáo, không để cô “đẹp nhưng chết cóng” mà mua một chiếc váy dài dệt kim cashmere khá ấm áp màu nâu vàng, thiết kế liền mạch dài qua đầu gối, thắt lưng ở eo, tôn lên vóc dáng hoàn hảo lại rất sang trọng.

Tóc Diệp Tuyền quanh năm đen dài thẳng, không uốn nhuộm, chỉ làm những liệu trình dưỡng tóc đắt tiền, nên mái tóc rất mượt mà và có sức sống.

Lên xe thương vụ, cô ngồi ở vị trí giữa.

Tần Trí Thành ở hàng ghế sau vẫn đang làm việc.

Ánh sáng trắng lạnh của màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng.

Trông khó gần.

Y tế Tần Hòa được thành lập từ đời ông bà của Tần Trí Thành, trước khi anh tiếp quản đã là công ty hàng đầu trong ngành và có hơn 30 công ty con ở nước ngoài tại hàng chục quốc gia ở Bắc Mỹ, Châu Phi, Mỹ Latinh và các khu vực khác.

Những năm gần đây, kể từ khi Tần Trí Thành nhậm chức, công ty dần chuyển từ lĩnh vực đơn lẻ sang đa dạng hóa, hiện tại một số mảng công nghiệp lớn đều là những ông lớn trong lĩnh vực y tế. Ở tuổi này, sở hữu năng lực này, Diệp Tuyền không biết nên nói là trời trao trọng trách cho người này hay nói anh là yêu tinh rùa ngàn năm chuyển thế, thông minh quá mức.

Gia thế tốt, đẹp trai, có năng lực, tính cách độc miệng, cơ địa dễ dị ứng, bị bệnh sạch sẽ, có cái nết “tổ tông”, lời hay không nói lần thứ hai.

Nếu đặt trong tiểu thuyết ngôn tình, đây chính là hình mẫu nam chính điển hình.

Tiếc là, lại là một người sống sờ sờ.

Tất nhiên cũng là một vị “tổ tông” sống.

Mấy năm đầu mới vào công ty Diệp Tuyền thường xuyên bị anh làm cho tức đến mất ngủ.

Cô cảm thấy sâu sắc rằng, họ chính là nước với lửa không dung hòa, cực dương với cực âm của pin. Mỗi lần nộp phương án cho anh bị trả lại cô đều nghĩ sau này chết nhất định phải chôn cách xa Tần Trí Thành, một người ở Nam Cực một người ở Bắc Cực, nếu không thiếu một mét cô cũng không nhịn được mà đào mộ Tần Trí Thành lên.

Lúc xuống xe Diệp Tuyền đi ra trước.

Khi Tần Trí Thành xuống xe, tiện tay đưa áo vest cho cô.

Diệp Tuyền không hiểu ý, Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Một là không phải muốn quy tắc ngầm với cô, hai là không phải coi cô là giúp việc.”

Hướng Thần ở bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“…” Diệp Tuyền khựng lại: “Biết rồi, là sếp Tần quan tâm cấp dưới.”

Đêm khuya, trời càng lúc càng lạnh, cô vui vẻ chấp nhận sự lịch thiệp này, khoác áo lên người.

“Sếp Tần! Giám đốc Diệp!”

Chưa đến cửa, một người đàn ông trung niên hơi mập mặc vest lịch sự rất nhiệt tình ra đón, dang tay chào đón hai người, cười: “Xem kìa, hai vị đứng cạnh nhau thật là đẹp mắt, làm cho mấy lão già chúng tôi đây không thể nào so bì được.”

“Tổng giám đốc Lý nói đùa rồi, tuổi của ngài mới là có sức hút nhất.” Diệp Tuyền khiêm tốn đáp lại.

Ánh mắt Tổng giám đốc Lý dừng lại ở Tần Trí Thành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rồi lại liếc qua chiếc áo vest trên người cô.

Nếu là người khác có lẽ là lịch thiệp, nhưng nếu là Tần Trí Thành – một người cực kỳ ưa sạch sẽ – thì chỉ có thể là chăm sóc.

“Giám đốc Diệp, ưu tiên phụ nữ, mời?” Tổng giám đốc Lý làm động tác mời.

Diệp Tuyền mỉm cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Vào phòng riêng.

Trên bàn rượu đều là mấy vị mà Diệp Tuyền đã từng giao tiếp, cùng nhau chơi golf, đến trang viên thưởng thức rượu vang đỏ…trên thương trường đã được coi là người quen.

Nhưng Diệp Tuyền rất rõ ràng, đây đều là nể mặt Tần Trí Thành.

Anh đứng ở vị trí nào trong nhóm đàn ông này, thì cô cũng đứng ở vị trí đó.

Nói cho cùng, anh mới là chủ đề chính.

Người phục vụ rượu đến rót rượu, Tần Trí Thành đang yên lặng lắng nghe ý tưởng mới của Tổng giám đốc Vương của Sức khỏe Đông Thụy bên cạnh, mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ đưa tay nhẹ nhàng che miệng cốc của Diệp Tuyền.

Người phục vụ rượu liền không dừng lại ở chỗ Diệp Tuyền, đi thẳng đến chỗ Tần Trí Thành rót rượu cho anh.

Một lát sau phục vụ lại vào, chu đáo mang cho Diệp Tuyền một cốc nước sơn tra ấm.

Lúc này, trong phòng riêng đã vì hành động nhỏ vừa rồi của Tần Trí Thành mà chuyển chủ đề sang phía Diệp Tuyền một chút.

“Giám đốc Diệp vừa xinh đẹp, công việc lại giỏi giang, không nghĩ đến tìm một người tương xứng để cùng nhau tiến bước sao? Hai người cùng nhau cố gắng mới nhẹ nhàng hơn chứ.”

“Ôi chao, lão Lý, đừng thấy ai cũng muốn giới thiệu cháu trai nhà ông nữa.” Tổng giám đốc Vương vỗ vai ông ta: “Ông quên rồi à? Bạn trai của giám đốc Diệp chúng ta ông cũng gặp rồi mà. Trưởng phòng của Sức khỏe Trí Hoa, họ Thẩm.”

“Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn…?” Tổng giám đốc Lý ngạc nhiên một hồi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cười: “Ồ ồ ồ, xem trí nhớ của tôi này, thật sự quên mất. Lỗi của tôi, vậy xem ra Giám đốc Diệp cũng sắp có tin vui rồi, tôi kính cô một ly.”

“Còn trẻ mà, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”

Diệp Tuyền vẫn chủ động rót một ly rượu trắng, kính lại.

Cô ngẩng đầu uống cạn, vị rượu đặc biệt nồng gắt, cay đến xộc lên mắt.

——

Tiệc rượu kết thúc, trong khoảng thời gian ngắn chờ tài xế, Diệp Tuyền cởi áo vest của Tần Trí Thành ra cầm trên tay: “Sếp Tần, áo của anh tôi sẽ mang đi giặt khô trước sau đó sẽ đưa lại cho anh.”

Tần Trí Thành khẽ nhướng mày: “Cô không tắm à?”

Hả?

Diệp Tuyền chớp mắt: “Tắm chứ.”

Tần Trí Thành rút áo vest từ tay cô: “Vậy là được rồi, tôi vẫn chưa đến mức ghét bỏ cô như vậy đâu.”

“…”

Diệp Tuyền im lặng, đi theo sau anh lên xe.

Xe không về khách sạn mà dừng lại ở một nơi nào đó giữa đường, Diệp Tuyền đang nhắm mắt nghỉ ngơi dựa vào ghế ngẩng đầu nhìn, là một cửa hàng bánh pudding. Biển hiệu đơn giản nhưng cửa lại chật ních người xếp hàng.

Ba giờ sáng rồi vẫn còn mở cửa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back