Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 45: Chương 45


Trước sáu tuổi, Diệp Tuyền vẫn luôn không có hộ khẩu, đến năm sáu tuổi ở chùa, trụ trì mới giúp cô làm hộ khẩu.

Nhưng chuyện này cô chưa từng nói với Tần Trí Thành, đang định lên tiếng giải thích một chút, Tần Trí Thành bên cạnh gật đầu.

“Biết.”

Diệp Tuyền ngẩn người, lông mi khẽ run.

Lúc chụp ảnh họ đứng hơi xa, bị nhiếp ảnh gia nhắc lại gần một chút.

Tần Trí Thành trước tiên lịch sự nhìn cô một cái.

Diệp Tuyền chủ động nhẹ nhàng lại gần, vai chạm vào vai anh, hướng về phía ống kính.

Nhiếp ảnh gia lại cố gắng: “Cô dâu chú rể lại gần nhau hơn một chút được không? Ngày vui đáng mừng như vậy, chú rể này, tỏ ra hạnh phúc hơn một chút đi.”

Tỏ ra hạnh phúc hơn một chút, câu nói này thành công làm Diệp Tuyền bật cười.

Tần Trí Thành mặt lạnh như tiền, làm sao tỏ ra hạnh phúc được…

Cô không nhịn được cười, mắt khẽ cong lên, khoảnh khắc cười, bàn tay đặt trên đùi đột nhiên bị người ta nắm lấy.

Lòng bàn tay rộng lớn khô ráo đặt lên tay cô, từ từ, mười ngón tay đan vào nhau, Diệp Tuyền thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp đó, và những đường vân trên lòng bàn tay đối phương.

Từ từ bao bọc lấy cô, ôm sát lấy cô.

Máy ảnh trước mắt, tấm phông nền màu đỏ phía sau, hơi thở thanh mát quen thuộc bên cạnh cô.

“Tách——”

Khoảnh khắc đèn flash lóe lên.

Cuộc hôn nhân của cô và Tần Trí Thành…cũng từ đây bắt đầu.

Nhận được cuốn sổ màu đỏ, Diệp Tuyền cầm trong tay, cảm thấy nặng trĩu.

Cô cùng Tần Trí Thành lên xe, nhớ lại chứng minh thư của mình hình như ở chỗ anh, lên tiếng: “Sếp Tần…”

Vẻ mặt Tần Trí Thành dường như không có nhiều thay đổi, chỉ dừng ánh mắt lại trên mặt cô.

“Cách xưng hô có phải nên thay đổi rồi không.”

Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, cũng cố gắng tìm một cách xưng hô không quá thân mật nhưng tương đối gần gũi, vài từ trong miệng bị đầu lưỡi đẩy ra mấy lần mà vẫn không gọi ra được, đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của anh, một lúc lâu sau, gắng gượng nói ra: “Trí Thành.”

Nói xong, lập tức cúi đầu nhắm mắt.

“…Thôi bỏ đi, tôi không làm được, chuyện này quá đại nghịch bất đạo.”

So với cô, phản ứng của Tần Trí Thành vẫn bình thản, mí mắt khẽ nhấc lên, tự nhiên: “Không cảm thấy đại nghịch bất đạo, nghe cũng khá thuận tai.”

Nhiệt độ trong xe hình như hơi nóng, Diệp Tuyền dùng tay quạt quạt rồi chuyển chủ đề: “Giấy chứng nhận đã nhận rồi, tiếp theo, ký hợp đồng thôi, sếp Tần.”

Tần Trí Thành đưa hai bản hợp đồng đó cho cô: “Hai bản, ký hết, để lại một bản cho tôi.”

“Được.”

Diệp Tuyền cụp mắt, tay đặt lên mép giấy, từ từ cẩn thận đọc nội dung hợp đồng.

Như Tần Trí Thành đã nói, nếu ly hôn, tài sản sau hôn nhân sẽ được chia đôi theo thủ tục ly hôn bình thường.

Những điều khoản còn lại đều rất bình thường.

Ví dụ như: dù sống với nhau như vợ chồng nhưng phải tôn trọng ý nguyện của bên nữ, ngủ riêng phòng.

Ví dụ như: trong trường hợp cả hai bên đều không chọn công khai, cuộc hôn nhân này tạm thời sẽ ở trạng thái ẩn hôn.

Lại ví dụ như: trong khả năng có thể, nam giới phải vô điều kiện đồng ý mọi yêu cầu của nữ giới.

Bản hợp đồng này, đối với Tần Trí Thành mà nói chính là một cái bẫy rõ ràng.

Nhưng ai có thể ngờ được, bản hợp đồng bẫy như vậy lại là do chính anh soạn thảo.

Doanh nhân à, doanh nhân, sự khôn ngoan của anh, lợi ích của anh đều đi đâu cả rồi?

Điều duy nhất có lợi cho Tần Trí Thành, chính là nữ giới phải phối hợp với anh với tư cách là vợ để tham dự một số hoạt động, công khai khi cần thiết.

Điểm này, có lẽ là nhắm vào Hứa Nhàn.

Ngoài ra, không có nội dung gì khác.

Diệp Tuyền lặng lẽ xem đến trang cuối cùng, ngẩng đầu, im lặng hỏi: “Tôi có thể thêm một điều khoản được không?”

Tần Trí Thành: “Cứ tự nhiên.”

Diệp Tuyền: “Cảm ơn nhiều.”

Cô cầm bút, loẹt xoẹt thêm một điều khoản vào khoảng trống phía trên.

Rồi ký tên mình vào bên dưới.

Tần Trí Thành nhận lấy, không thèm nhìn, thẳng thừng ký tên mình.

Diệp Tuyền: “Không xem qua một chút sao?”

Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Cô sẽ không bao giờ lừa tôi.”

Diệp Tuyền bật cười: “Anh chắc chắn như vậy sao?”

“Không phải là không sợ.” Tần Trí Thành nói: “Đã tự mình đẩy mình vào đường cùng rồi, sớm đã không còn gì để cô có thể lừa nữa.”

“…”

Cũng phải.

Những điều khoản phía trên còn có việc nam giới ngoại tình thì toàn bộ tài sản thuộc về nữ giới nhưng nếu nữ giới ngoại tình thì sẽ hòa bình chấm dứt hợp đồng.

Hợp đồng được ký kết thành công, thỏa thuận đạt được.

Diệp Tuyền chủ động đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, anh Tần.”

Tần Trí Thành bắt tay lại: “Tân hôn vui vẻ, cô Diệp.”

Giấy chứng nhận màu đỏ nhận thành công, hôn lễ hoàn thành.



“Mấy ngày tới tranh thủ sắp xếp một chút, tôi sẽ cho người đến đón cô về nhà riêng.”

Nhà riêng của Tần Trí Thành là biệt thự Duyệt Thịnh, Diệp Tuyền từng đến đó vài lần giúp anh lấy hành lý.

Sau khi kết hôn, ở cùng một nơi là điều cơ bản nhất, Diệp Tuyền gật đầu: “Được.”

Diệp Tuyền thậm chí còn lên Tiểu Hồng Thư tìm hiểu một số sự thật về các cặp vợ chồng mới cưới, giống như trẻ con đang học điều mới.

Nhưng rất tiếc, nội dung trên đó đều là những… bí mật phòng the mà cô không dùng đến.

Cô đóng màn hình điện thoại lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Trí Thành lái xe luôn rất ổn định, ngồi ở ghế phụ như đi trên đất bằng, không cảm nhận được một chút rung lắc nào.

Cô đang định uống một ngụm nước, người bên cạnh đột nhiên nói: “Trong hộc đựng đồ có đồ của cô.”

Diệp Tuyền ngẩn người, mở ra, phát hiện bên trong là hai chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ.

“Một cái là của Bồi Bồi tặng cô.”

“Một cái là của tôi.”

Diệp Tuyền hỏi: “Là để tôi chọn một cái sao?”

“Đều là của cô.”

Hai chiếc hộp đó được đặt trong lòng bàn tay cô, Diệp Tuyền mở một chiếc ra, là một chiếc trâm cài áo hình đầu hổ nhỏ rất tinh xảo và đáng yêu.

Cô vô thức tưởng chiếc còn lại cũng vậy, khoảnh khắc mở ra, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh.

“Quà cưới.”

Hộp mở ra, chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ, viên kim cương to đến mức khoa trương hiện ra trước mắt cô, tay Diệp Tuyền run lên, suýt nữa thì không giữ được.

Đâu chỉ là khoa trương, mang ra ngoài chắc chắn sẽ bị nói là hàng chín nghìn chín bao ship, đúng là to như trứng bồ câu.

Diệp Tuyền khó nói: “…Cái này hơi lớn quá.”

“Bây giờ không mua lớn thì còn lúc nào mua nữa?” Giọng Tần Trí Thành bình thản, nói như thể đó là một chuyện vô cùng bình thường: “Nếu cô không thích, tìm thời gian, tôi đưa cô đi chọn.”

“…Không cần đâu.”

Sợ anh chọn cái còn khoa trương hơn, Diệp Tuyền không dám từ chối nữa: “Cái này rất tốt rồi, tôi rất thích, không cần phải đi chọn nữa.”

Diệp Tuyền thật ra vốn cũng đã chuẩn bị quà, để trong túi, là một cặp nhẫn đôi cô chọn lúc đi qua trung tâm thương mại, hai vạn.

Vốn dĩ đã chuẩn bị để tặng anh, phòng khi sau này cần dùng đến.

Không ngờ…

Cô nghĩ đến chiếc nhẫn nam trông rất đơn giản trong túi, định bụng vẫn sẽ dành thời gian đi mua một chiếc đắt tiền hơn.

Công việc hôm nay hoàn thành viên mãn, lúc định đưa cô về nhà, Tần Trí Thành như nhớ ra điều gì đó, bất ngờ lên tiếng.

“Đúng rồi.”

“Bồi Bồi bảo tôi hỏi cô, trên cây thông Noel hôm đó chỗ nào có treo bơ.”

Câu hỏi này làm Diệp Tuyền ngẩn người, trăm mối không hiểu: “Bơ? Tại sao lại treo bơ trên cây thông Noel.”

Tần Trí Thành cũng ngẩn người.

Diệp Tuyền nghi ngờ mở điện thoại, lướt đến trang cá nhân của anh, nhìn thấy bình luận của mình và câu trả lời của anh, hình như đã hiểu ra điều gì đó.

Rồi cô chỉ vào chú gấu bơ đang đứng trước cây thông Noel chụp ảnh cùng Bồi Bồi, không chắc chắn nói: “Nó, tên là gấu bơ.”

“…”

Hai người nhìn nhau, những bí ẩn tồn tại trong lòng bao ngày qua cuối cùng cũng được giải đáp, Tần Trí Thành im lặng thu lại ánh mắt.

Trong khoang xe tối om, có một bầu không khí khó xử lơ lửng.

Nhìn vẻ mặt hơi cứng đờ của anh, Diệp Tuyền chắc chắn rằng bơ trên cây thông Noel mà anh thắc mắc chính là gấu bơ.

Cô cố nén, cuối cùng cũng không nhịn được, cúi đầu cười.

Cũng không biết điều gì đã chọc trúng điểm cười của cô, Diệp Tuyền không hiểu sao lại cười nữa, bị vị tổ tông này làm cho bật cười.

Tần Trí Thành liếc nhìn cô một cái, cụp mắt, cũng cười.

Bầu không khí khó xử và bối rối nhàn nhạt trong xe không biết từ lúc nào đã dần tan biến.

Như thể lại trở về đêm đó ngày xưa.

Đêm tĩnh lặng, không khí ấm áp, hai trái tim dần sát lại gần nhau sau khi phá băng.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 46: Chương 46


Ngày hôm sau, Diệp Tuyền đi làm.

Cuộc sống dường như không có gì thay đổi, vẫn là chấm công như thường lệ, vào văn phòng như thường lệ, chào hỏi nhân viên như thường lệ.

Chỉ là, cô liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại.

Hôm nay vẫn là ngày đầu tiên cô và Tần Trí Thành kết hôn.

Một ngày rất bình thường, lại là một ngày rất không bình thường.

Kích cỡ vest của Tần Trí Thành không vừa lắm, cô lại liên hệ với thợ may để sửa lại, hôm nay phải gửi quần áo đi.

Nhân lúc nghỉ trưa, trong công ty không có nhiều người, cô đi đến văn phòng Tổng giám đốc lấy quần áo.

Vừa gặp Hướng Thần, đối phương đột nhiên cười tủm tỉm với cô.

“…Làm gì vậy.” Cô cảnh giác nheo mắt.

Tên này, đừng thấy ngày thường thoải mái vui vẻ, thật ra chính là một con hổ mặt cười, thường cười như vậy thì chắc chắn là nụ cười gian xảo.

Hướng Thần đi tới đi lui, đến trước mặt cô.

Đột nhiên từ sau lưng lấy ra một bó hoa tặng cô: “Ta đa!”

Diệp Tuyền càng thêm cảnh giác: “Anh bỏ thuốc độc vào hoa à?”

“…” Hướng Thần nhếch môi, lại gần cô, nói siêu nhỏ: “Tân hôn vui vẻ, bà Tần.”

Nghe thấy cách xưng hô này, và…tiếp nhận được thông tin trong lời nói của anh, Diệp Tuyền đứng yên tại chỗ, ngẩn người một lúc lâu.

Cô mặt không cảm xúc, chỉ có môi cử động: “Cảm ơn anh, tôi tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận cách xưng hô này.”

Hướng Thần bật cười không nhịn được: “Làm ơn đi, cô với sếp rốt cuộc là thế nào, có phải hôm qua mới kết hôn không, sao người nào cũng bình tĩnh thế, cảm giác như hai người kết hôn mà người phấn khích nhất lại là tôi.”

Diệp Tuyền nhún vai, không tỏ ý kiến.

“Sao anh biết?”

Hướng Thần nhét bó hoa vào lòng cô: “Tôi có gì mà không biết chứ, mọi chuyện của sếp và cô tôi đều biết hết.”

“Vậy à?” Diệp Tuyền buộc phải nhận bó hoa: “Vậy xem ra anh cũng sớm đã biết chuyện Thẩm Bồi Diên ngoại tình rồi.”

“…”

Hướng Thần khẽ ho: “Tôi định nói với cô rồi nhưng sợ cô không tin nên tôi không nói. Dù sao cũng có sếp Tần, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Diệp Tuyền lười biếng không thèm để ý đến anh: “Sếp Tần đâu?”

“Ở trong.” Hướng Thần cười: “Cứ vào thẳng là được, tôi ở ngoài canh cửa cho cô.”

Nói cứ như là đi ngoại tình vậy, thật kỳ quặc. Diệp Tuyền đấm nhẹ vào vai anh ta: “Anh giữ mồm giữ miệng cho tôi là được rồi, cẩn thận lời nói, đừng nói bậy.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Bà Tần…”

Bị Diệp Tuyền lườm một cái, Hướng Thần cuối cùng cũng không còn đùa cợt nữa, cười.

Diệp Tuyền đi đến gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc.

“Sếp Tần.”

“Vào đi.”

Lúc cô vào anh đang ký tên.

Khung xương Tần Trí Thành rất đẹp, có chiều sâu, khuôn mặt anh tuấn, là kiểu người mà ngay cả tướng mạo cũng có thể nhìn ra là một người đàn ông lịch lãm và quý phái.

Chỉ có điều trước đây Diệp Tuyền rất ít khi nhìn kỹ anh.

Bây giờ cô lại nhìn kỹ gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh.

Vừa nghĩ đến người như vậy đột nhiên trở thành chồng mình…

Diệp Tuyền càng không thể thích ứng được.

Cho đến khi đối phương ngẩng đầu.

Diệp Tuyền đi tới: “Tôi đến lấy quần áo, sếp Tần.”

“Quên mang rồi.” Tần Trí Thành suy nghĩ một chút: “Tôi bảo Hướng Thần về lấy rồi mang đến bàn làm việc của cô.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Vậy được.”

Cô quay người định đi ra ngoài, Tần Trí Thành gọi lại.

“Đợi đã.”

Tần Trí Thành đặt bút xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô, ánh mắt trầm tĩnh lướt nhẹ qua cổ cô rồi nói: “Quay người lại.”

Diệp Tuyền tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Mái tóc dài mềm mại vừa gội buổi sáng được búi tròn tùy tiện rũ xuống cổ bị anh vén lên.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua vùng da sau gáy, mang theo một cảm giác ngứa ngáy.

Chiếc vòng cổ lạnh lẽo rũ xuống trước ngực, Diệp Tuyền cúi đầu, nhìn thấy toàn bộ chiếc vòng cổ đá ruby này.

“Vốn dĩ có hai viên, một viên mang đi làm mặt hổ treo trên mũ cho Bồi Bồi, bị nó gỡ xuống, bảo tôi làm thành trâm cài áo tặng cô. Viên này là của mẹ tôi.”

“Dì và Bồi Bồi biết rồi à?”

“Ừm.” Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Những người thân thiết bên cạnh tôi đều biết rồi.”

Vậy thì, Hướng Thần, bà Chu, Bồi Bồi, thêm cả Đàm Tự nữa.

Là bà Chu tặng, cô không tiện từ chối nữa.

Dù sao thì, lỡ như từ chối, bà Chu chắc chắn lại sẽ lôi lý do lãng phí tài nguyên ra nói.

Diệp Tuyền gật đầu: “Vậy bên Đỗ Tân để tôi nói.”

Tóc búi tròn hơi lỏng, lúc cô gật đầu, cũng theo đó mà lắc lư.

Tần Trí Thành liếc mắt nhìn, khẽ chạm vào: “Cố gắng thích ứng với thân phận đã kết hôn, một thời gian nữa có thể sẽ cần đưa cô về một chuyến.”

Làm nghề nào yêu nghề đó, hợp đồng đã ký Diệp Tuyền tất nhiên phải tận tâm với công việc, khá tự tin nói: “Tôi làm việc sếp Tần yên tâm, cho dù bây giờ anh đưa tôi về tôi cũng có thể lập tức làm tốt vai trò bà Tần.”

Tần Trí Thành nhìn chằm chằm vào cô, mày khẽ nhướng lên: “Làm cho tôi xem.”

Diệp Tuyền không ngờ anh lại muốn nhanh như vậy.

Cô từ từ tiến lên, khoác tay anh, đầu khẽ nghiêng qua, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Trí Thành.”

Tần Trí Thành tiếp tục nhìn cô.

Diệp Tuyền không còn động tác nào nữa, chớp mắt nhìn anh, mong đợi được khen thưởng.

Tần Trí Thành lúc này mới biết cô đã xong, giọng nói rất nhạt: “Có gì khác với bình thường đâu, chẳng qua chỉ là đổi cách xưng hô.”

“…”

Thật là làm người ta xấu hổ.

Diệp Tuyền nghiêm túc nói: “Rất khác, trước đây tôi đều lịch sự khoác tay hờ, bây giờ là hai tay ôm chặt, rất thân mật, đây là hành động chỉ có tình nhân mới làm.”

Tần Trí Thành vẫn nhìn cô.

Làm Diệp Tuyền nhìn đến phát hoảng.

Anh khẽ kéo một cái, kéo Diệp Tuyền vào lòng, bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, áp sát vào lớp vải mềm mại. Hơi thở thanh mát lại gần, giọng Tần Trí Thành hạ thấp, trầm ấm, thoảng qua tai Diệp Tuyền như sương mù.

“Khác biệt không thấy đâu, ngược lại thấy cô khéo ăn khéo nói.”

“…”

Diệp Tuyền rất ít khi có những khoảnh khắc gần gũi như vậy với anh, hai tay đặt lên ngực anh, cố gắng giữ bình tĩnh, không dám trốn, người cũng hơi cứng đờ.

“Rõ ràng.” Ánh mắt Tần Trí Thành nhìn xuống: “Tai của cô thành thật hơn miệng.”

Lời vừa dứt anh đã buông tay, khôi phục lại tư thế lịch lãm.

Diệp Tuyền khẽ chạm vào d** tai đang nóng bừng, cúi đầu khẽ ho: “Sếp Tần lần sau làm những hành động thân mật như vậy, báo trước cho tôi một tiếng để tôi có chút chuẩn bị tâm lý.”

Tần Trí Thành không biết đang nghĩ gì, không nhanh không chậm gật đầu.

“Được.”

Diệp Tuyền ra ngoài hóng gió lạnh một lúc, cảm giác nóng bừng ở d** tai mới tan đi.

Tư thế ôm người thành thạo như vậy sao?

Giọng điệu thân mật như vậy sao?

Diệp Tuyền không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc anh ta đã yêu bao nhiêu người mà lại lão luyện đến vậy.

Nhưng làm việc bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy bên cạnh anh có người phụ nữ nào…

Cô mang theo sự nghi hoặc trở lại bàn làm việc.

Bận rộn cả buổi chiều, gần đến giờ tan làm Diệp Tuyền trở lại phòng thí nghiệm.

Đường Hồng lại cũng ở trong đó.

“Sao cô lại đến.”

Diệp Tuyền rửa tay, cảm thấy kỳ lạ với sự xuất hiện hiếm hoi của người này trong phòng thí nghiệm.

Hai người tuy đều phụ trách dự án này nhưng Diệp Tuyền chủ yếu làm việc với phòng thí nghiệm, Đường Hồng thì thiên về việc bảo trì đơn giản đa phương diện và xác nhận quy trình, những quyết định quan trọng hai người cùng nhau đưa ra.

Mắt Đường Hồng cận sáu độ, nhìn những thứ nhỏ nhặt này rất đau đầu nên không thích đến nhất.

Đường Hồng rõ ràng không nhận ra cô sẽ đột nhiên trở về, cười: “Không phải là thấy cô không có ở đây nên qua giúp một tay sao.”

Diệp Tuyền nhìn cô ta thêm một cái, cũng không biết có tin hay không, chỉ gật đầu.

Cô thay quần áo đi đến bên cạnh tổng kỹ sư, cùng đối phương tìm hồ sơ bệnh lý.

Đường Hồng cũng ở lại đây đến lúc tan làm.

Giúp việc nhà Đường Hồng mấy ngày nay bị bệnh, cô ta phải đích thân đi đón con nên vừa đến giờ là định đi, Diệp Tuyền hai tay khoanh lại, từ bàn làm việc đứng thẳng dậy, nói rất nhạt.

“Đợi đã.”

Đường Hồng dừng lại: “Sao vậy?”

“Đầu dò số ba, cô thay à?”

Vẻ mặt Đường Hồng lạnh đi, không nói gì.

“Giám đốc Đường.” Giọng Diệp Tuyền bình tĩnh: “Tôi cho rằng sự hợp tác của chúng ta được xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau, nhưng tiền đề của sự tin tưởng là, ít nhất trong công việc cả cô và tôi đều có thể thành thật một trăm phần trăm, cô nói có đúng không?”

Tổng kỹ sư Triệu bên cạnh im lặng không nói, dùng cánh tay đỡ lấy gọng kính sắp rơi xuống.

Đường Hồng im lặng vài giây, cười khẩy: “Vốn định nói trước với cô, nhưng không thấy cô nên định bụng đặt lên thử xem, dù sao cũng đều là sản phẩm thí nghiệm, lô cuối cùng cũng phải tiêu hủy hết, thử một chút cũng không sao.”

Cô ta đã cố gắng hết sức để giảm nhẹ sự việc.

Nhưng trên thực tế, trong tình huống này, người này luôn là người hiểu rõ nhất mức độ nghiêm trọng.

“Yêu cầu quản lý an toàn phòng thí nghiệm, Giám đốc Đường không thể không biết. Đầu dò không rõ nguồn gốc chưa qua kiểm tra và xác nhận mà tùy tiện lắp đặt vào thiết bị có hợp quy không?”

Đường Hồng nghe giọng điệu của cô, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Giám đốc Diệp cũng không cần phải hùng hổ như vậy, đầu dò này là của Bái Hâm, sao lại không rõ nguồn gốc chứ? Hơn nữa lúc nãy đã cùng với lô đầu dò được kiểm tra rồi, xác nhận không có vấn đề gì, phù hợp với tiêu chuẩn kết quả thử nghiệm liên quan.”

“Đầu dò vốn dĩ còn chưa quyết định, việc lựa chọn sản phẩm thử nghiệm là quyền chung của cô và tôi, tôi chẳng qua chỉ là thấy cô không có ở đây, định bụng làm liều cho tiện, không cần phải làm tôi khó xử trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ?”

Thấy thái độ của Đường Hồng không có ý định nhận thua chịu phục.

Diệp Tuyền cởi áo khoác phòng thí nghiệm.

“Ra ngoài nói chuyện đi.”

Đường Hồng miễn cưỡng thở dài: “Vốn dĩ là định đi ra rồi, không phải là bị cô gọi lại sao.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 47: Chương 47


Đến hành lang, Đường Hồng vẫn cứ cố chấp không chịu nhượng bộ.

“Coi như là lỗi của tôi, tôi vi phạm quy định, tôi xin lỗi được chưa?”

Cô ta ra vẻ như tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn làm gì tôi nữa.

Diệp Tuyền không nhanh không chậm: “Giám đốc Đường, mọi việc đều phải làm theo quy tắc, nếu lúc lựa chọn sản phẩm cô yêu cầu làm sản phẩm của Bái Hâm tôi sẽ không cấm, cứ đi theo quy trình quy định là được, hà cớ gì đã bắt đầu thử nghiệm rồi lại giở trò tráo trở này.”

Bái Hâm và Tần Hòa là đối thủ cạnh tranh, trong việc lựa chọn sản phẩm công khai, trong trường hợp các loại tương tự không có nhiều khác biệt, Tần Hòa quả thật sẽ không ưu tiên lựa chọn đầu dò của Bái Hâm.

Đường Hồng cũng nghĩ như vậy.

Cho nên cô ta mới đợi sau khi việc lựa chọn sản phẩm được quyết định, tùy tiện thay thế một cái bằng sản phẩm của Bái Hâm, dù sao thì sản phẩm của Bái Hâm cũng không tệ, kỹ sư và đội ngũ nghiên cứu phát triển bên đó thử nghiệm đạt yêu cầu, không ai lại bỏ qua đồ tốt mà không dùng.

Nhưng điều này không phù hợp với quy trình.

Đường Hồng làm như vậy tất nhiên là vì em chồng của cô ta đang làm việc ở Bái Hâm, muốn ăn cả hai đầu.

“Giám đốc Diệp luôn nói quy trình, nói quy định, thật khiến người ta buồn cười.” Đường Hồng cười mà như không cười: “Nếu thật sự coi trọng quy tắc như vậy, sao Giám đốc Diệp lại cứ chọn đúng lúc này để chia tay?”

Diệp Tuyền hiểu sự mỉa mai của cô ta: “Cô cũng biết chuyện này rồi à.”

Đường Hồng hơi giơ hai tay lên, một lần nữa chối bỏ: “Tôi đâu có nói gì. Nhưng mà…” Cô ta hạ giọng: “Chuyện cô và Trưởng phòng Thẩm giả vờ chia tay để đổi lấy dự án sớm đã có không ít lời đồn, ai mà phân biệt được thật giả? Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu phần lớn lợi ích đã thuộc về Giám đốc Diệp thì phần nhỏ này, cô không bằng cứ nhắm một mắt mở một mắt, đổi lấy sự yên bình.”

Diệp Tuyền cuối cùng cũng hiểu được sự tự tin của cô ta khi ngang nhiên thay đổi vật liệu.

Là cho rằng chó đen nhà nào cũng giống nhau.

“Xin lỗi, chỉ có hai mắt mở, không làm được chuyện nhắm một mắt.” Diệp Tuyền khẽ day trán: “Dù sao chuyện này cũng khá nghiêm trọng.”

“Lô thiết bị hôm nay tôi sẽ báo cáo trung thực, thử nghiệm vẫn tiếp tục thử nghiệm, kết quả cũng sẽ được công bố như thường lệ, nhưng cho dù đầu dò của Bái Hâm có hiệu quả tốt nhất cũng không được đưa vào kết quả đánh giá, nếu Giám đốc Đường muốn đưa Bái Hâm vào thì đợi lần lựa chọn sản phẩm công khai tiếp theo đi.”

Đây đã là cách xử lý tốt nhất cho sự việc này.

Nhưng Đường Hồng không hài lòng: “Giám đốc Diệp…”

“Giám đốc Đường.” Giọng Diệp Tuyền trầm xuống: “Tôi đã lùi một bước, cũng hy vọng cô không tiến thêm nữa, dù sao thì tôi sẽ không lùi nữa đâu.”

Dự án hợp tác nên khó tránh khỏi có tranh chấp, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà Diệp Tuyền có thể làm.

Đường Hồng im lặng một lúc: “Giám đốc Diệp có bao giờ nghĩ đến việc làm gương không? Nếu cô thật sự nói đi đôi với làm, tôi cũng sẽ không có ý định mở đầu chuyện này.”

Diệp Tuyền thẳng thắn: “Công khai minh bạch, giám sát lẫn nhau, nếu cô cảm thấy tôi làm sai ở đâu, hoan nghênh tố cáo.”

“Cô và Trưởng phòng Thẩm…”

Diệp Tuyền từ đầu đến cuối đều chỉ có một câu trả lời: “Công là công, tư là tư.”

Một lúc lâu sau, Đường Hồng cười.

“Thôi được.”

“Đợi kết hôn rồi, Giám đốc Diệp sẽ hiểu được tâm trạng của tôi. Không phải tôi đeo kính màu để nhìn người khác mà là thực tế bắt buộc tôi phải đeo kính màu.”

“Tuy nhiên…bây giờ tôi lại thật sự tin cô và sếp Tần không có gì rồi.” Đường Hồng nói đầy ẩn ý: “Nếu không, tôi đã không hợp tác với cô.”

Nếu chỗ dựa của đồng đội quá mạnh thì còn đáng sợ hơn cả kẻ thù.

Diệp Tuyền không tỏ ý kiến, khẽ nhún vai.

Đồ ngốc này.

Điều đáng lẽ phải đoán đúng thì lại không đoán đúng một cái nào.

Mối quan hệ của cô và Tần Trí Thành bây giờ đâu chỉ là có chút mờ ám mà còn là đã nhận giấy chứng nhận rồi.

Kết quả của cuộc nói chuyện này là: không có kết quả.

Kết thúc bằng việc Diệp Tuyền lùi lại nửa bước, Đường Hồng tạm thời im lặng.

Ngày hôm sau gặp lại hai người vẫn ôn hòa cười chào hỏi nhau.

Tất cả mọi người ở nơi làm việc, ở một khía cạnh nào đó, chính là một mối quan hệ cạnh tranh khổng lồ.

Không làm căng thẳng, không vượt quá giới hạn, giữ thể diện, giữ ý tứ, vốn dĩ là chuyện thường tình.

Mấy ngày này phải chuyển đến nhà mới của Tần Trí Thành, Diệp Tuyền thuê một người giúp việc mỗi ngày dọn dẹp một phòng trong căn hộ cũ.

Trong công ty, kết quả thử nghiệm đợt đầu của dự án siêu âm cũng sắp có.

Cô đang bận tối mắt tối mũi, Hướng Thần gọi điện thoại đến: “Giám đốc Diệp, cô lên đây một chuyến.”

Diệp Tuyền vừa mới đặt cốc cà phê đá kiểu Mỹ xuống chưa kịp uống mấy ngụm, tiện thể ôm tài liệu lên lầu, thì nhìn thấy một đứa bé ngoan ngoãn ngoài văn phòng tổng giám đốc, đeo ba lô hình gấu bông nhỏ, mặc bộ đồ giống như áo choàng phép thuật, vừa ngây ngô vừa đáng yêu.

“Bồi Bồi?”

“Tuyền—”

Bồi Bồi cầm gậy phép thuật, mông nhỏ vểnh lên chạy đến bên cạnh cô, ôm lấy chân cô.

Diệp Tuyền nghi ngờ: “Sao cháu lại đến đây?”

“Bồi Bồi đến tìm chú chơi.” Cậu nhóc ôm chân cô, ngẩng đầu nhìn cô, mắt sáng long lanh.

Hướng Thần vẻ mặt bất đắc dĩ: “Là lúc nãy bà Chu đến để Bồi Bồi lại đây.”

Bà Chu đang dẫn cháu trai đi chơi ở Universal Studios, đột nhiên nhận được tin anh hai bên nhà mẹ đẻ có chút chuyện, đành phải vội vàng chạy qua, sợ Bồi Bồi đến đó không ai trông nên để lại chỗ Tần Trí Thành.

Còn đặc biệt dặn dò, nếu Diệp Tuyền đang bận thì đừng làm phiền Diệp Tuyền.

Nhưng sự thật là, Tần Trí Thành còn bận hơn.

Cuộc họp kéo dài ba tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, một mình Hướng Thần không chống đỡ nổi, đành phải cầu cứu Diệp Tuyền, dù sao thì vị này bây giờ cũng là thím út danh chính ngôn thuận.

Hướng Thần thở phào một hơi: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi sắp bị hành hạ đến chết rồi.”

“Bồi Bồi ngoan như vậy, sao lại hành hạ anh được?” Diệp Tuyền ngồi xổm xuống, kéo Bồi Bồi vào lòng.

Hướng Thần cũng thắc mắc: “Đâu phải, lúc nãy cô chưa đến, nó vừa leo bàn làm việc vừa nhảy nhót bên cửa sổ, sao cô vừa đến là…”

Lời còn chưa dứt, Bồi Bồi đã ôm lấy Diệp Tuyền, thơm lên má cô một cái.

Bồi Bồi ngoan ngoãn cười tủm tỉm, để lộ hai chiếc răng nanh: “Bồi Bồi nhớ Tuyền rồi.”

Khóe miệng Hướng Thần co giật.

Đúng là một thằng nhóc mê sắc đẹp.

Hai tiếng đồng hồ sau Tần Trí Thành trở về, chỉ nhìn thấy Bồi Bồi gối đầu lên chân Diệp Tuyền ngủ thiếp đi.

Trên người cậu bé khoác chiếc áo khoác mỏng Diệp Tuyền mặc ở công ty, còn Diệp Tuyền chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đang cụp mắt, cẩn thận lật xem toàn bộ tài liệu.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Tuyền ngẩng đầu, hạ giọng: “Sếp Tần.”

Tần Trí Thành gật đầu, nghiêng đầu dặn Hướng Thần điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút.

Hướng Thần: “…Sếp, đã là cao nhất rồi.”

Sợ Giám đốc Diệp lạnh, đã bật điều hòa ở nhiệt độ cao nhất, nóng chết đi được, sếp không cảm thấy sao?

Tần Trí Thành chắc cũng không cảm thấy thật, lại cởi áo khoác của mình ra đưa cho Diệp Tuyền: “Khoác vào đi.”

Diệp Tuyền thật ra cũng hơi nóng, vẫy tay định từ chối khéo thì Bồi Bồi tỉnh dậy.

Đôi mắt đen trắng trong veo đó nhìn cô rồi lại nhìn Tần Trí Thành, từ từ nở một nụ cười, giọng nói lí nhí: “Chú.”

Tần Trí Thành liếc nhìn đồng hồ: “Tối nay muốn ăn gì.”

“Gì cũng được!” Bồi Bồi nhớ ra phải nhường nhịn con gái, lại bổ sung: “Hỏi Tuyền đi!”

Diệp Tuyền không hiểu sao lại ngẩn người, còn có chuyện của cô nữa à?

Tần Trí Thành không hài lòng lắm với cách xưng hô của cậu bé: “Tần Bồi.”

Đầu Bồi Bồi gối lên chân cô, ôm eo cô không buông, không tình nguyện bĩu môi: “Dì.”

Bồi Bồi còn nhỏ tuổi, chỉ cảm thấy gọi tên thân mật mới gần gũi hơn, ví dụ như Bồi Bồi ví dụ như Tiểu Bảo, cũng tưởng Tuyền là tên thân mật của Diệp Tuyền nên mới muốn gọi.

Diệp Tuyền vừa định nói xưng hô thế nào cũng không sao thì Tần Trí Thành lại nói: “Vẫn gọi sai rồi.”

Bồi Bồi ngơ ngác chớp mắt.

Hướng Thần nhắc nhở: “Gọi là thím chứ, Bồi Bồi.”

Bồi Bồi toe toét cười: “Thím!”

“…” Diệp Tuyền: “Ừm, ồ, được.”

Vẻ mặt cứng đờ không mấy chấp nhận được cách xưng hô này, mấy phút mới nói được một chữ.

Đôi mắt đen của Tần Trí Thành dừng lại trên mặt cô, lạnh nhạt nhìn thêm vài giây.

Vẻ mặt anh như đang nói: Nói là có thể thích ứng với thân phận nhưng cô cũng chỉ có vậy thôi à.

Cô Diệp Tuyền vốn dĩ kiêu ngạo trong lòng hoàn toàn không chịu thua, môi đỏ khẽ hé, mỉm cười, lập tức vào vai: “Bồi Bồi tối nay muốn ăn gì, thím mời khách.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 48: Chương 48


Diệp Tuyền vốn định đến nhà hàng Tây ở phía đông thành phố, mì Ý ở đó khá ngon, trong suất ăn trẻ em còn có búp bê nhỏ, mấy đứa con của khách hàng cô đều thích ăn.

Nhưng đặt hơi muộn, không còn chỗ.

Bồi Bồi đề nghị: “Tuyền… thím, Bồi Bồi muốn ăn khuya!”

“Ăn khuya?” Diệp Tuyền hỏi: “Ăn khuya gì?”

Bồi Bồi nhíu mày, ngơ ngác lắc đầu: “Chỉ là muốn ăn khuya thôi.”

Tần Trí Thành lạnh nhạt nói: “Gần đây bà Chu đang xem phim trên mạng, chắc là để nó nghe thấy từ ăn khuya, tưởng là đồ ăn.”

Diệp Tuyền không nhịn được cười.

“Vậy thím đưa Bồi Bồi đi ăn món ăn khuya mà thím hay ăn buổi tối được không?” Cô cúi người, ánh mắt dịu dàng, cười véo má Bồi Bồi.

Bồi Bồi giọng trẻ con: “Được——”

Thật ra trước khi đi, trong lòng Diệp Tuyền vẫn hơi lo lắng.

Dù sao thì đứa trẻ nhà giàu này, nếu ăn cùng cô một lần, lỡ ăn phải đồ không tốt bị đau bụng thì phải làm sao.

Nhưng Tần Trí Thành lại không có ý kiến: “Ăn một bữa cơm mà cũng có thể bị đau bụng, sức khỏe của nó yếu đến mức nào vậy.”

Bồi Bồi ở hàng ghế sau nhiệt tình: “Đúng đúng!”

Đúng là một cặp chú cháu rất biết cổ vũ…

——

Quán đó ở gần căn hộ của Diệp Tuyền, trước đây những lúc cô bận rộn đến khuya sẽ đến gọi một bát mì.

Cô và Tần Trí Thành mỗi người một tay dắt Bồi Bồi, thật giống như một gia đình ba người hạnh phúc viên mãn.

Chủ quán thấy họ vào còn ngẩn người một lúc, cười: “Lâu rồi không thấy cô đến, đây là… đến cả con cũng có rồi à?”

Diệp Tuyền biết người ta hiểu lầm nhưng lại cảm thấy thú vị nên cười đáp lại.

“Vâng, thời gian trôi nhanh thật.”

Chủ quán sững sờ, bạn trai đổi thì thôi đi, lại còn đột nhiên có thêm một đứa con lớn như vậy, người thành phố lớn quả thật hiệu suất cao.

Làm gì cũng đều coi trọng sự nhanh chóng, hiệu quả.

Quán chỉ là quán ăn bình dân, không nói là quá sạch sẽ nhưng cũng không tính là bẩn, Diệp Tuyền rút khăn ướt ra định lau vết dầu mỡ trên bàn thì một bàn tay có những đốt ngón tay rõ ràng nhận lấy khăn ướt trong tay cô, lau giúp cô.

Diệp Tuyền vô thức đáp lại một tiếng cảm ơn.

Cũng không phải là thật sự bày tỏ lòng biết ơn, chỉ là câu cửa miệng lịch sự.

Bồi Bồi lại lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn, đây là việc của một quý ông nên làm.”

Đúng là một đứa trẻ lém lỉnh, Diệp Tuyền bật cười.

Gọi một bát lớn hai bát nhỏ, đợi mì được mang lên, Diệp Tuyền còn giúp Bồi Bồi lấy một chiếc bát nhỏ, gắp mì cho cậu bé để nguội bớt.

“Muốn uống gì.” Tần Trí Thành bên cạnh khẽ hỏi.

Ngoài trời đêm lạnh quá, trong quán mì lại nóng, chênh lệch nhiệt độ lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút từ nổi mì, người cũng không ít.

Diệp Tuyền lại gần anh mới nghe rõ, nói với anh: “Sữa đậu nành ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh rất ngon, trẻ con sẽ thích.”

“Được.” Tần Trí Thành tự nhiên giúp cô kéo áo phao trên người lên cao hơn một chút rồi mới rời khỏi chỗ ngồi.

Chủ quán mang nước dùng mì miễn phí đến, thấy Bồi Bồi cầm đũa khó khăn cắn đứt sợi mì, không nhịn được “chậc” một tiếng: “Thật tốt quá, mấy năm trước cô còn hay đến, mấy năm nay thật sự rất ít, đến cũng chỉ một mình, tôi còn tưởng có chuyện gì rồi.”

Diệp Tuyền cụp mắt, cười nhẹ.

Mấy năm trước là lúc cô và Thẩm Bồi Diên tốt đẹp nhất, hai người công việc đều không bận rộn lắm, Thẩm Bồi Diên thường sau khi tan làm sẽ đi tàu điện ngầm đưa cô về nhà rồi cùng cô đến đây ăn mì.

Lúc đó anh ta lấy hai chai sữa đậu nành nóng hổi trong lòng ra, đặt vào lòng bàn tay cô để sưởi ấm: “Năm sau dành dụm đủ tiền anh sẽ mua một chiếc xe trước, ngày nào cũng đưa đón em về nhà.”

Nhà họ Thẩm có tiền nhưng không cho Thẩm Bồi Diên, ban đầu mẹ Thẩm cũng rất không thích Diệp Tuyền, dùng điều này để ép hai người chia tay.

Diệp Tuyền thương anh tiết kiệm chi tiêu, mỗi lần đến đây ăn mì đều gọi thêm đồ ăn cho anh, hoặc là hai quả trứng kho, hoặc là một viên thịt.

Thời gian trôi qua, mây mù che phủ, chàng trai đối diện biến thành ông chủ quán tươi cười.

Người phụ bạc chân tình đáng chết, đáng nuốt một vạn cây kim bạc.

Câu này không sai.

Cô đang trộn mì cho Bồi Bồi, nghe thấy chủ quán vẫn còn hỏi: “Sao lại có con sớm vậy?”

Diệp Tuyền cười: “Vì thích.”

“Cũng phải, đứa trẻ đáng yêu như vậy, ôi chao… vẫn là gen tốt mạnh mẽ quá, có thể làm người mẫu nhí rồi!”

Bồi Bồi đặc biệt phối hợp, chui vào lòng Diệp Tuyền, dính sát vào người.

Rèm cửa vén lên, Tần Trí Thành bước vào, ngồi đối diện cô.

Vẫn là sữa đậu nành ấm nóng đưa đến trước mặt cô, Tần Trí Thành giúp cô mở ra, cắm ống hút vào, khẽ dặn dò: “Cẩn thận nóng, lúc nãy đã nhờ chủ quán hâm nóng lại rồi.”

Tâm trí Diệp Tuyền khẽ động: “Cảm ơn.”

Bồi Bồi nhìn cách hai người đối xử với nhau, đầu nhỏ cũng theo đó mà lắc lư, miệng nhét đầy đồ ăn, hỏi: “Tuyền, nếu thím và chú kết hôn, có phải sẽ ở cùng nhau không?”

Diệp Tuyền khựng lại, chỉ hỏi: “Sao vậy?”

“Bồi Bồi muốn có em gái.”

“…”

“…”

Diệp Tuyền bị ngụm sữa đậu nành sặc vào cổ họng, nghiêng đầu ho đến đỏ mặt.

Tần Trí Thành lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, tách viên thịt nóng hổi ra rồi đặt về bên cạnh Diệp Tuyền: “Muốn thì bảo bố mẹ cháu sinh.”

Bồi Bồi bĩu môi: “Bồi Bồi đã lâu không gặp bố mẹ rồi, họ sinh em gái cũng sẽ không cho Bồi Bồi chơi, Bồi Bồi chỉ muốn em gái do chú sinh thôi.”

Tần Trí Thành lạnh nhạt nhìn cậu bé: “Chú thấy cháu trông giống em gái hơn.”

Diệp Tuyền: “…”

Diệp Tuyền hơi nghi ngờ, vị này có phải là điệp viên do bà Chu cử đến không. Chỉ là, bà Chu cũng không giống kiểu người sẽ giục sinh con.

Cuối cùng Diệp Tuyền hiểu ra: “Phim truyền hình Bồi Bồi xem gần đây, có phải cậu bé trong đó cũng đòi bố mẹ sinh em gái không?”

Bồi Bồi gật đầu lia lịa.

“…”

Đúng là chính sách khuyến khích sinh con, ai cũng có trách nhiệm.

Trước khi ra ngoài, mái tóc Diệp Tuyền vừa mới dưỡng xong quá mượt, chiếc dây chun buộc lỏng lẻo, không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất. Đợi cô nhận ra lại thì tóc đã bung ra, một người nào đó đã đưa tay vén tóc cô lên, thành thạo giúp cô buộc lại.

Cô khẽ khựng lại, không động đậy, tận hưởng sự chăm sóc của cấp trên nhà mình.

Cô còn dùng khóe mắt liếc trộm Tần Trí Thành, đối phương mắt cụp xuống, tay nghề thành thạo, rất nghiêm túc.

Buộc tóc, đối với nhiều người đàn ông mà nói đều là một việc khó khăn.

Yêu nhau tám năm, Thẩm Bồi Diên cũng không biết làm.

Nói là không biết, không bằng nói là chưa từng để tâm đến chuyện này.

Tần Trí Thành lão luyện như vậy, chắc chắn đã từng để tâm, hoặc là, đã từng để tâm đến một cô gái nào đó.

Cô cúi đầu, đợi đối phương giúp mình buộc tóc xong.

Không thể không nói, Tần Trí Thành mang một cảm giác “rất ra dáng chồng”.

Hơi thở lạnh lẽo, bờ vai rộng lớn, đầu ngón tay khẽ chạm vào tóc cô tạo ra sự ma sát.

Diệp Tuyền đột nhiên hiểu tại sao bây giờ nhiều cô gái lại thích những người bạn trai đã được “huấn luyện”, bởi vì dùng rất thuận tay và thoải mái.

“Tóc rất đẹp.” Tần Trí Thành nhàn nhạt nói một câu như vậy.

Đây là một trong số ít những lời khen của anh, Diệp Tuyền cười: “Tốn rất nhiều tiền và công sức để làm đấy.”

“Trước khi làm cũng đã đẹp rồi.”

Lời này có chút kỳ lạ, như thể anh đã từng thấy.

Nhưng lúc chưa làm cũng phải bảy tám năm trước rồi, cô chắc chắn thời điểm đó cô và Tần Trí Thành chưa có giao điểm gì.

Ăn cơm xong, ba người đi về phía bãi đỗ xe.

Dưới bóng cây, Bồi Bồi lại học theo chim cánh cụt, chiếc áo phao to sụ trên người cậu bé lắc lư qua lại.

Cậu bé còn vẫy tay: “Thím chim cánh cụt, đi cùng Bồi Bồi nhé.”

Diệp Tuyền cười nhẹ, chơi cùng cậu bé, lắc lư qua lại.

“Thím chim cánh cụt đến đây.”

Hai người đi nghênh ngang, lắc đầu nguầy nguậy, trên đất hiện lên hai bóng dáng ngây ngô đáng yêu.

Áo phao của Diệp Tuyền khoác trên vai, theo động tác của cô mà lắc lư hai cái, suýt nữa thì rơi xuống, đúng lúc có người từ phía sau khẽ nhấc lên, cô quay đầu lại, đụng phải ánh mắt trầm tĩnh của người đó, cô mỉm cười.

“Chú chim cánh cụt cũng muốn đi cùng à?”

Tần Trí Thành nhìn cô.

Giây tiếp theo, trên đầu Diệp Tuyền bị mũ áo phao úp xuống, tầm nhìn chìm vào bóng tối.

“Đồ trẻ con.”

“…”

Diệp Tuyền lặng lẽ vén mũ lên, trong lòng lại thêm cho Tần keo kiệt một biệt danh nữa: “Người già không biết hài hước là gì”

Chủ quán ra ngoài đổ nước nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cũng cười theo.

Thật hạnh phúc.

Trên đường về, Bồi Bồi ngủ thiếp đi ở hàng ghế sau.

Diệp Tuyền tăng nhiệt độ lên, giảm âm lượng loa trên xe xuống, lại ngồi về ghế phụ.

Thứ hai tuần sau là Tết Nguyên Đán rồi.

Dưới ánh đèn đường ven phố, đến rạng sáng vẫn có những người bán hàng rong treo đèn lồng và câu đối, cảnh tượng đỏ rực, sương mù trắng lạnh.

Lại một mùa xuân mới sắp đến.

Diệp Tuyền từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn ra cửa sổ phía trước xe, thấy những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống.

Đột nhiên cảm thấy tuyết rơi cũng thật đẹp.

Đèn đường trên nóc xe lần lượt lướt qua, xe chạy trên đường phố lúc sáng lúc tối.

“Ngày mốt là ngày tốt.”

Diệp Tuyền nghe thấy giọng Tần Trí Thành, nghiêng đầu nhìn anh.

Anh bình thản đánh lái, như đang nói ngày mai là một ngày thời tiết đẹp vậy, giọng nói ôn hòa từ từ: “Chuyển sang chỗ tôi đi.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 49: Chương 49


Hai giờ sáng.

Giờ này sẽ không còn ai ghé qua nữa, chủ quán lau bàn, ngẩng đầu xem bộ phim cổ trang dài tập trên ti vi treo tường.

Rèm cửa bị vén lên, một người đàn ông bước vào.

“Còn mì không?”

“Có có, anh xem menu đi, bây giờ chỉ còn lại cột bên phải thôi, anh muốn ăn gì.” Chủ quán cuộn khăn lau, nhìn đối phương, không hiểu sao lại thấy quen mắt nhưng không nhớ ra đã từng gặp chưa.

Thẩm Bồi Diên cũng không ngẩng đầu xem thực đơn, rất thành thạo gọi món: “Mì lòng heo, hai lạng mì, rau cải chần qua là được, thêm một quả trứng kho, hai bát giống nhau.”

Chủ quán lập tức nhận ra anh ta là ai.

Đây không phải là người yêu cũ của cô gái lúc nãy sao!

Quán của ông mở ở bên cạnh khu dân cư, mở nhiều năm như vậy, một số khách quen đều nhớ mặt và một vài đặc điểm của họ.

Thẩm Bồi Diên một mình đến ông không nhận ra, nhưng cách gọi món quen thuộc này khiến ông lập tức nhớ lại.

“Được rồi, anh đợi một chút.”

Chủ quán đi vòng qua quầy, vào bếp mở phía sau nấu mì.

Thẩm Bồi Diên ngồi ở chỗ trước đây từng cùng Diệp Tuyền đến, lấy đôi đũa dùng một lần, cụp mắt, lúc cạo những mảnh dằm trên đó, hơi khựng lại.

Vật còn đó người đã khác, cuối cùng vẫn là khác với trước đây.

Tôn Bội Bội vào sau, khoác chiếc áo khoác lông cừu dày cộm, hơi tủi thân nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Tại sao lại phải chạy xa như vậy để ăn một bát mì, lạnh lắm, Bồi Diên.”

Thẩm Bồi Diên tiếp tục cạo dằm.

“Tôi muốn ăn.”

Tôn Bội Bội không tình nguyện ngồi xuống đối diện anh, hơi ghét bỏ nhìn vết dầu mỡ không rõ ràng ở mép bàn, nhíu mày.

Hành động rất nhỏ nhưng Thẩm Bồi Diên đã bắt gặp.

“Bồi Diên, đổi chỗ khác đi.” Cô ta không tình nguyện bĩu môi.

Thẩm Bồi Diên nói: “Chỗ này đã là chiếc bàn sạch nhất trong quán này rồi, nếu cái này cô còn chê bẩn thì còn muốn đổi đi đâu nữa?”

“Không phải, ý em là đổi quán khác ăn…”

“Là cô nói muốn đi cùng tôi ra ngoài ăn.” Ánh mắt Thẩm Bồi Diên rất nhạt: “Sao? Không muốn nữa à.”

Tôn Bội Bội nhận ra từ lúc anh ngồi xuống đây tâm trạng đã có chút không tốt nên cũng không dám làm phiền. Ngón tay thon thả cầm khăn ướt lại lau lên đó, nhìn vết vàng trên khăn, nhíu mày ghét bỏ vứt đi.

Chủ quán một lát sau bưng hai bát mì đến, mày Tôn Bội Bội nhíu càng chặt hơn.

“Gì vậy, mì lòng heo à? Tại sao lại phải ăn mì lòng heo ở đây, quán nhỏ như thế này chắc chắn đều xử lý không sạch sẽ đâu.”

Chủ quán ngẩn người, hơi ngượng ngùng đặt xuống.

Mặt Thẩm Bồi Diên càng thêm lạnh: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”

Tôn Bội Bội cắn môi: “…Em không phải là lo cho con sao, mới mấy tháng, ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhiều muối ở ngoài chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”

“Hôm kia đưa cô đi ăn ở Quần Anh Tụ Hội sao không nói?”

“Đó là nhà hàng sang trọng, sao có thể giống nhau…”

Chủ quán cũng hơi ngượng, nói: “Mang thai quả thật không nên ăn những thứ này, chỗ chúng tôi có ướp gia vị, hay là tôi múc cho cô một bát nước dùng mì nhé.”

Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói: “Không cần, cô ấy không yếu đuối như vậy đâu.”

“Cần chứ cần chứ, yếu đuối một chút cũng tốt.” Chủ quán cười gượng: “Tiểu thư nhà giàu thành phố mà, yếu đuối một chút cũng tốt, không thể để sau khi kết hôn người ta cảm thấy hụt hẫng được.”

Cũng không trách chủ quán nghĩ như vậy.

Dù sao thì mấy năm trước lúc Thẩm Bồi Diên và Diệp Tuyền cùng nhau ăn, nhìn bề ngoài cũng không giống người giàu có.

Bây giờ thì cả hai đều rất có khí chất, nhưng chắc chắn là từng bước cố gắng mà có được.

Nhưng cô gái này cả người lộng lẫy, nhìn là biết chưa từng chịu khổ, chắc chắn là một tiểu thư nhà giàu.

Tôn Bội Bội nghe thấy, vén mái tóc xoăn bồng bềnh của mình, tâm trạng tốt hơn một chút.

“Không sao đâu, tôi theo anh ấy ăn tạm chút gì đó là được rồi.”

Thẩm Bồi Diên cúi đầu tự mình ăn mì, thêm giấm, thêm ớt.

Cũng không hiểu sao, lại đột nhiên nhớ lại những hình ảnh trước đây cùng Diệp Tuyền ở đây.

Anh ta không thích ăn rau cải, mỗi lần Diệp Tuyền đều nhất định bắt anh ta ăn thật nhiều.

Cô thêm nhiều ớt rồi bị cay đến mức kêu xuýt xoa, vừa uống sữa đậu nành vừa nói với anh chiếc áo vest nam cô nhìn thấy ở cửa sổ trưng bày hôm nay, nói dành dụm đủ tiền nhất định sẽ mua cho anh.

Thẩm Bồi Diên nhíu mày lắc đầu nói không cần rồi lại gắp hết thịt trong bát mình sang bát cô.

Diệp Tuyền tức giận: “Tại sao lại không cần?”

“Không cần thiết.” Thẩm Bồi Diên bất đắc dĩ: “Đắt quá, Tuyền Tuyền.”

Anh không nỡ tiêu nhiều tiền của cô như vậy.

Diệp Tuyền nói rất có lý: “Không đắt đâu, lúc anh tiêu tiền cho em có bao giờ chê đắt không? Không có phải không, em cũng nỡ tiêu tiền cho anh mà, anh đừng có coi thường người khác… Không chừng mấy năm nữa, người ngồi trước mặt anh chính là Giám đốc Diệp của tập đoàn Tần Hòa, lúc đó lương tháng của em không bằng năm lần lương hiện tại của anh sao.”

“Phải phải phải.” Thẩm Bồi Diên cười nhẹ, nâng cốc sữa đậu nành: “Kính Giám đốc Diệp một ly.”

“Cạn ly.”

Diệp Tuyền cụng cốc với anh, vẻ trẻ con: “Giám đốc Thẩm.”

Hơi nóng từ bát mì bốc lên, che khuất khuôn mặt cô.

Nụ cười của cô xa dần, sữa đậu nành biến mất, sương mù tan đi, là dáng vẻ Tôn Bội Bội khẽ nhíu mày ghét bỏ gắp lòng heo ra ngoài.

“Ăn được thì ăn, không ăn được thì đừng ăn.” Giọng Thẩm Bồi Diên bình thản: “Ai dạy cô lãng phí lương thực vậy?”

Tôn Bội Bội vẫn chưa nhận ra tâm trạng anh càng tệ hơn, tự mình chìm vào sự ủ rũ, cảm thấy mình mang thai mà còn bị mắng, rất tủi thân: “Không thích ăn mà…”

“Hồi cô học tiểu học, lúc lục thùng rác trong bếp nhà tôi ăn cũng không thấy cô kén chọn gì.”

Thẩm Bồi Diên bình thản nói ra.

Tôn Bội Bội lại lập tức cứng đờ.

Điều Thẩm Bồi Diên nói là lúc cô còn nhỏ mới đến nhà họ Thẩm, vì thấy thứ gì cũng mới lạ, lại không được ăn, nên lén vào thùng rác trong bếp nhặt những quả nho đỏ và xoài có vỏ hơi thối.

“…”

Cô cụp mắt không nói một lời, nắm chặt đôi đũa.

Thẩm Bồi Diên tự mình ăn xong cũng không ở lại lâu, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, khẽ chào tạm biệt chủ quán rồi quay người bỏ đi.

Tôn Bội Bội vẫn ngồi yên tại chỗ không chịu đi, đợi anh đến dỗ.

Nhưng Thẩm Bồi Diên lại tự mình ra ngoài, thật sự không đợi cô.

Tôn Bội Bội tức giận nổi điên, ngồi tại chỗ hít một hơi thật sâu.

Chủ quán đến dọn bát đũa, trước khi đi lén nhìn cô một cái, bị cô hét lên: “Nhìn gì mà nhìn?!”

Chủ quán trở lại bếp sau, nhìn Tôn Bội Bội tức giận xách túi tự mình đi ra ngoài, đóng sầm cửa vang trời, chủ quán đột nhiên im lặng, thở dài.

Cuộc sống này, làm sao có thể sống với ai cũng giống nhau được chứ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back