Đô Thị  Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,464
0
36
AP1GczMUrDC3t6A6BDZ4yymj23pi4BuJfeGfPurqt-8_zG_-k-8bvakxOtU0qp4vZO3QuhyrQLS0Cl4Pvgyca7Ae1aJRJAzl4ysEncDcH0Rqe8bh-pfbKVhU7V5pGLiWO6VMSgt0Cv5eeFz5D3AjTXXSKQHX=w215-h322-s-no-gm

Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Tác giả: Mộng Nam Sương
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ba mẹ tôi rất nổi tiếng, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy bọn họ ở trên TV.

Bọn họ hành tẩu trên tiền tuyến, hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên ném tôi cho bà nội ở nông thôn nuôi.

Nhưng sau đó, bọn họ lại nhận nuôi con gái của đồng nghiệp.

Dẫn cô bé ấy theo bên cạnh, bù đắp tất cả thiệt thòi của tôi cho cô bé ấy.

Cô bé ấy trở thành cục cưng của bọn họ, có thể ở cạnh ba mẹ mà không cần cách màn hình TV lạnh băng.

Chờ sau này, khi cuối cùng bọn họ cũng đã nhớ tới tôi, tôi đã hoàn toàn quên mất tình cảm với bọn họ sau một trận sốt cao.​
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 1


1

Tôi bị bệnh, không quá nghiêm trọng, nhưng kéo dài rất lâu.

Nguyên nhân gây ra là vì tôi và con gái nuôi của ba mẹ đánh đố xem ai có thể leo l*n đ*nh núi nhanh nhất.

Người thắng có thể yêu cầu ba mẹ đi họp phụ huynh cho người đó.

Khi tôi dốc hết sức lực trèo l*n đ*nh đón gió lạnh và sương sớm, lại thấy một gia đình ba người gồm ba mẹ và em gái nuôi đang cười tủm tỉm dựng lều chuẩn bị chụp ảnh mặt trời mọc.

Thấy tôi tới, em gái nuôi cười hì hì.

Cô ta nói: “Em chỉ nói là thi đấu xem ai tới trước thôi, cũng không có nói là phải dùng cách nào cả.”

Cô ta nói: “Diệp Huỳnh, chị còn chưa rõ nữa sao, cùng một con đường, cùng một mục tiêu, chị muốn tới nơi thì chỉ có thể đi bộ đến bằng hai chân của mình, nhưng em thì có ba mẹ nâng đỡ, trợ giúp. Cho nên từ lúc bắt đầu, chị đã thua rồi.”

Ba mẹ cầm máy ảnh đứng phía sau cô ta, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ có hơi xấu hổ, đang định mời tôi cùng đi ngắm mặt trời mọc.

Lại thấy tôi đã quay đầu rời đi không chút lưu luyến nào.

“Để nó đi đi!” Giọng nói giận dữ của mẹ truyền đến từ phía sau: “Sao nó lại không ngoan ngoãn một chút được như Dao Dao vậy chứ, nếu nó cũng biết cách gần gũi ba mẹ như Dao Dao, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt lạnh như băng kia thì sao chúng ta có thể xem nhẹ nó được?”

Nghe những lời này, tôi không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười, ba mẹ chỉ nói tôi không biết nhượng bộ, không biết cách lấy lòng bọn họ. Nhưng mà khi bọn họ vắng mặt trong suốt mười lăm năm cuộc đời của tôi, ngay cả việc thấy bọn họ cũng là một chuyện rất khó khăn thì sao tôi có thể gần gũi với bọn họ được đây?

Việc không ai dạy, sao tôi biết làm.

Sau khi về đến nhà, tôi lập tức ngã bệnh.

Rõ ràng chỉ là một chút gió núi buổi sớm thôi thế mà tôi lại sốt cao, cả người mê mang không còn một chút sức lực nào.

Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, tôi đã tự gọi điện thoại kêu giúp mình một chiếc xe cấp cứu.

Sau đó tôi lập tức chìm vào bóng tối, trong khoảng thời gian tôi hôn mê, tôi lại nhìn thấy thời thơ ấu của bản thân mình.

Khi tôi còn lúc nhỏ, tôi thường xuyên nhìn thấy ba mẹ ở trên TV, và cũng chỉ được nhìn thấy họ ở trên TV mà thôi.

Bọn họ là phóng viên nổi tiếng cả nước, bọn họ yêu nhau từ lúc còn đi học, là những người bạn cùng chung chí hướng.

Sau khi tốt nghiệp, vì lý tưởng chung mà chạy ra tuyến đầu thu nhận đủ loại tin tức quan trọng.

Sau đó bọn họ còn chủ động xin ra nước ngoài đi đến vùng chiến địa, chịu đủ loại tàn phá của chiến tranh, cùng ăn cùng ở với dân chạy nạn.

Trước khi chuẩn bị chia tay, bọn họ để lại một tấm ảnh chụp.

Trong bức ảnh, tôi còn nằm trong tã lót, được một nam một nữ dịu dàng ôm vào trong lòng, một nhà ba người hạnh phúc dựa sát vào nhau.

Khi đó tôi còn không biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được ba mẹ ôm.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 2


Cũng là lúc này đây, từng làm cho tôi thời thơ ấu ảo não và đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân vô số lần.

Hận vì sao bản thân mình không thể sớm nhận biết hơn một chút —— như vậy thì tôi có thể biết rõ cảm giác được ôm trong lòng ba mẹ là cảm giác như thế nào rồi.

Đó chắc chắn sẽ là trải nghiệm đáng giá mà tôi sẽ khắc ghi cả cuộc đời này.

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.

Thời đó, thông tin liên lạc còn chưa phát triển, tôi bị đưa cho bà nội sống một mình ở nông thôn.

Bà nội không biết dùng điện thoại cầm tay mà ba mẹ để lại cho bà ấy. Mỗi đầu tháng, bà nội sẽ chống gậy đi đến bưu cục ở thị trấn cách chúng tôi mười mấy dặm xem thử xem có thư được gửi đến cho hai bà cháu chúng tôi không.

Đợi đến khi tôi lớn hơn một chút, bà nội sẽ dẫn tôi theo cùng.

Mỗi lần như vậy, trước khi ra cửa, tôi sẽ mặc bộ quần áo mới mà ngày thường tôi rất tiếc mặc, sau đó cài hai đóa hoa lên hai b.í.m tóc được bà nội thắt bện.

Tôi cho rằng ba mẹ có thể biết tôi qua thư từ, vì vậy tôi đã chải chuốt ăn diện thật xinh đẹp để đến gặp bọn họ.

Nhưng tôi chưa từng nhận được bức thư nào cả, mãi cho đến khi học lớp 3, giáo viên ngữ văn ra bài tập là viết một bức thư gửi cho mẹ, lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra thư tín được gửi đi một cách đơn phương. Nghĩa là ba mẹ tôi cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở bưu cục, nghe tôi nói tôi nhớ bọn họ nhiều đến cỡ nào.

Cũng may, không có thư tín nhưng còn có TV.

Ba mẹ ở nước ngoài nhiều năm, đã bảy tám năm rồi chưa từng về nhà ăn tết.

Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ nhờ người về quê quán, mua một số đồ điện cho nhà bà nội.

Khi chiếc TV màu 45 inch kia được lắp đặt ở nhà, người dân trong thôn đến vây xem rất nhiều.

Bà nội cũng không khách sáo, mời mọi người vào nhà cùng nhau xem TV.

Sau khi lắp ăng-ten xong, TV sáng lên, đúng lúc đụng phải chương trình thời sự buổi tối, sau khi MC mặc vest đi giày da nói vài câu, TV chuyển cảnh, một đôi nam nữ ăn mặc mộc mạc tay cầm microphone xuất hiện trên màn hình.

Trong khoảnh khắc đó, mắt tôi sáng lên.

Người trên màn hình TV chính là ba mẹ của tôi, trước làn khói chiến tranh, bọn họ đã giới thiệu ngắn gọn, toàn diện về tình hình địa phương và kêu gọi toàn xã hội chung tay giúp đỡ những người tị nạn đang phải gánh chịu những thảm họa vô lý.

Tôi nhìn khuôn mặt đã tang thương hơn rất nhiều so với ảnh chụp của bọn họ, ngẩn ngơ đi đến trước TV.

“Ba ơi, mẹ ơi……” Tôi ngửa đầu, lớn tiếng kêu bọn họ, nhưng chẳng có lời đáp lại.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 3


2

Từ đó về sau, xem thời sự đã trở thành niềm yêu thích của tôi, không gì lung lay được.

Không phải ngày nào bọn họ cũng sẽ xuất hiện trên bản tin thời sự, nhưng mỗi khi có, đêm hôm đó chắc chắn tôi sẽ nằm mơ một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, ba mẹ dẫn tôi theo bên họ, tôi có thể cùng đi thám hiểm với bọn họ.

Bọn họ sẽ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi, gọi tôi là Bảo Bảo.

Đến khi tôi học cấp 2, tôi phải đi học trên thị trấn.

Khi đó, di động đã bắt đầu dần dần được phổ cập.

Một ngày nọ, sau khi tan học, tôi lấy chiếc điện thoại cầm tay trong ngăn tủ đầu giường của bà nội ra, khởi động, sạc pin. Lúc tìm được số điện thoại của ba mẹ tôi trong danh bạ, tim tôi đập mạnh như thể đang đánh trống reo hò.

Điện thoại không gọi được, điện thoại cầm tay đã không còn tiền từ rất lâu.

Sau đó tôi đã tiết kiệm tiền một hồi lâu, trong khoảng thời gian đó ngày nào tôi cũng đọc đi đọc lại, ghi nhớ dãy số của ba mẹ.

Cuối cùng, vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đưa 10 đồng cho bà chủ cửa tiệm tạp hóa, mượn điện thoại di động của bà ấy gọi đến dãy số kia.

Chuông điện thoại reo lên rất lâu, ngay khi tôi cho rằng sẽ không có người nhận. Một giọng nam dịu dàng quanh quẩn ngày đêm trong giấc mơ của tôi vang lên.

“Ba ơi!” Tôi hưng phấn kêu ông ấy, nói với ông ấy, tôi là Bảo Bảo.

Nhưng ông ấy im lặng rất lâu, dường như không nhớ nổi chuyện bản thân mình có một đứa con ở nơi quê nhà.

Đợi đến khi ông ấy mở miệng, giọng điệu có hơi dồn dập, ông ấy nói: “Bảo Bảo, ba đang bận việc, một lát sau ba sẽ điện lại cho con, con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời của bà nội đó.”

Nói xong, ông ấy không đợi tôi trả lời mà đã trực tiếp cúp máy.

Tôi cầm điện thoại di động bị nhiệt độ trên lỗ tai làm cho ấm áp, trong lòng có hơi thất vọng.

Đây là cuộc đối thoại đầu tiên giữa tôi và ba kể từ khi tôi có ký ức.

Thật ra trực giác của trẻ con rất nhạy bén, ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên tôi nhận ra một chuyện.

Ba mẹ tôi, hình như bọn họ cũng không nhớ tôi như tôi đang nhớ bọn họ.

Từ đó về sau, tôi vẫn không thay đổi được thói quen chờ tin thời sự trước TV, chỉ là lúc chờ đợi, tôi đã không còn mong đợi như ngày xưa nữa.

Ngày xưa, tôi tưởng tượng mình là cô gái được yêu thương, nghĩ rằng bố mẹ cũng muốn nhìn thấy tôi qua màn ảnh.

Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, hình như bọn họ không yêu thương tôi như vậy.

Đối với bọn họ mà nói, tôi là một người xa lạ, không để lại nhiều ấn tượng vì chúng tôi đã xa nhau quá lâu.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 4


3

Bước ngoặt đến khi tôi đang học cấp 3, lúc đó tôi đang chăm chỉ học tập để có thể theo học ngành báo chí ở trường đại học.

Học cấp 3 phải ở lại ký túc xá của trường, đương nhiên tôi sẽ không có cơ hội được xem thời sự mỗi ngày.

Một ngày nọ, trong tiết tự học, tôi nhìn thấy bà nội chống gậy đứng trước cửa lớp.

Bà ấy còn cố ý mặc một bộ quần áo mới.

Vừa nhìn thấy tôi, bà ấy lập tức kích động mở miệng: “Bảo Bảo, ba mẹ cháu đã trở về, chúng ta đi đón bọn họ thôi.”

Khoảnh khắc đó, sách vở trong tay tôi rơi xuống đất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có tiếng xé gió ù ù.

Cuối cùng tôi cũng được gặp bà mẹ của mình, không phải là hình ảnh lạnh lẽo chỉ tồn tại trên màn hình TV.

Tôi có thể nhào vào lòng bọn họ làm nũng, cũng có thể nắm tay bọn họ, ngồi ở giữa hai người bọn họ, tôi cho bọn họ xem giấy khen mà tôi đạt được trong những năm này.

Tôi lớn lên ở nông thôn, không biết tài nghệ gì cả, những tấm bằng khen xuất sắc khen ngợi tôi đứng đầu mỗi năm học là thứ duy nhất mà tôi có thể khoe với bọn họ.

Tôi muốn biết, bọn họ có thể cảm thấy tự hào vì tôi hay không.

Tôi vội vàng theo bà nội đi đến nhà ga.

Trong lúc chờ đợi, không biết tôi đã chỉnh lại tóc của mình bao nhiêu lần rồi.

Còn lặng lẽ mua một bịch khăn giấy ướt để lau mặt.

Dưới sự phản chiếu của tay vịn bằng thép của ghế ngồi nhà ga, tôi không ngừng sửa soạn lại tóc tai và quần áo của mình, trong lòng không ngừng hối hận hẳn là nên gội đầu trước rồi mới đến.

Tôi sợ bản thân sẽ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt cho bọn họ, nhưng lại cảm thấy, nếu đối phương là ba mẹ của tôi thì họ không nên ghét bỏ tôi.

Khi đó tôi đã bước vào tuổi dậy thì, lòng tự trọng non nớt đã sớm mọc rễ nảy mầm.

Tôi nghĩ thầm, khi tôi còn bé, ba mẹ lạnh nhạt với tôi như vậy, đợi lát nữa gặp được bọn họ, tôi cũng phải rụt rè một chút, như vậy mới huề với bọn họ.

Nhưng cuối cùng, tôi và bà nội đã không thể chờ được ba mẹ đến.

Lúc ngồi ở trạm xe đến nửa đêm, bạn của ba tới tìm bà nội. Chú ấy nói ba gọi điện thoại cho chú ấy, nói là bọn họ sẽ nghỉ chân ở thủ đô một tuần, sau khi bàn giao công việc xong sẽ xuất phát đi lại, không cần phải về quê một chuyến.

Bọn họ nói chúng tôi không cần chờ. Tôi ngơ ngẩn ngồi nghe tin tức này, đầu óc mê mang, chỉ cảm thấy có lẽ bọn họ thật sự sẽ làm như vậy.

Chỉ là đột nhiên trong lòng tôi có hơi khinh thường bọn họ.

Tôi nghĩ, bà nội đã lớn tuổi, ngay cả tôi cũng biết phải hiếu thảo với bà, bọn họ lại phụ lòng mong mỏi của ba mẹ mình hết lần này đến lần khác.

Có lẽ bọn họ cũng không tốt đẹp như tôi tưởng tượng, có lẽ…… bọn họ còn không bằng tôi nữa là.

Sau khi trở về, tôi đã sốt cao.

Trong lúc tôi bị bệnh, tôi đã biết được từ chú tôi, người đã đến thăm tôi, lý do vì sao ba mẹ tôi trở về nước.

Chiến địa nơi bọn họ ở đã bị phá hủy hoàn toàn bởi hỏa lực của lửa đạn. Các cuộc tấn công xảy ra quá bất ngờ khiến các phóng viên không kịp rút lui, rất nhiều người trong số họ đã bị thương.

Thậm chí ba mẹ tôi còn trì hoãn đến cuối cùng để ghi lại được hình ảnh thành phố chìm trong lửa đạn.

Người bạn thân nhất của ba mẹ tôi —— nhiếp ảnh gia đã theo bọn họ vào sinh ra tử, cũng vì vậy mà đã bỏ mạng.

Trên lưng bọn họ là tính mạng và kỳ vọng của người bạn thân, vì vậy nên bọn họ càng không muốn dừng chân.

Sau khi về nước nghỉ ngơi chỉnh đốn, ba mẹ tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị đi đến tuyến đầu của trận địa.

Như muốn xin lỗi chúng tôi, bọn họ đã nhờ người mua cho tôi và bà nội, mỗi người một chiếc điện thoại di động mới.

Còn chủ động gọi điện thoại cho tôi.

Chỉ là giữa chúng tôi thật sự quá xa lạ, sau khi điện thoại được kết nối, chúng tôi chỉ có thể khách sáo vài câu rồi im lặng.

Trước khi cúp máy, ba tôi nói tôi phải cố gắng học tập, nói rằng ba mẹ đang chờ tôi ở phía trước.

Nhưng tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung vào giọng nói trong trẻo của một cô bé ở đầu dây bên: “Ba ơi!”

Đúng vậy, ba mẹ tôi đã nhận nuôi con gái của đồng nghiệp.

Cô bé kia nhỏ hơn tôi 5 tháng tuổi, là một cô bé rất đáng thương.

Cô bé ấy tên là Tô Dao, mẹ của em ấy đã qua đời khi em ấy còn nhỏ, bây giờ em ấy cũng không còn ba nữa.

Ba mẹ tôi đón em ấy đi cùng.

Chiến tranh tàn khốc và rất nguy hiểm, nhưng bọn họ lại dẫn Tô Dao theo bên cạnh.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 5


4

Sau lại, có lẽ là thật sự đau lòng cho Tô Dao.

Vì bảo đảm Tô Dao có thể lớn lên một cách hạnh phúc và an toàn, bọn họ đã trở về nước. Bọn họ không làm phóng viên nữa, mà tự tìm một công việc trong biên chế, định cư ở thành phố.

Bọn họ dùng tất cả số tiền tiết kiệm được trong mấy năm nay để nuôi dưỡng Tô Dao, cho em ấy nền giáo dục tốt nhất cũng như mái ấm gia đình tốt nhất.

Từ đầu tới đuôi, không có ai nhớ đến mình cần có một người mẹ và đứa con gái bị lãng quên ở nông thôn.

Dần dần, những suy nghĩ tốt đẹp về ba mẹ ở trong lòng tôi bắt đầu tan biến.

Tôi không còn khao khát tình yêu của bọn họ nữa, chuyên ngành báo chí từng là ưu tiên hàng đầu trong lòng tôi cũng đã bị tôi loại khỏi kế hoạch.

Bà nội thấy thế, cũng thường an ủi tôi.

Bà nội nói: “Cho dù như thế nào, bà nội mãi mãi đều yêu Bảo Bảo, cho nên Bảo Bảo phải đối xử với bản thân mình thật tốt, Bảo Bảo yêu bản thân thì bà nội mới thấy vui vẻ.”

Vì vậy, tôi càng thêm cố gắng học tập, muốn bà nội có thể sống một cuộc sống tốt đẹp càng sớm càng tốt.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Năm tôi học lớp 11, lúc bà nội ra cửa mua đồ ăn, dẫm phải vũng nước trước cửa, té ngã.

Bà nội không nói cho ai cả, vẫn tiếp tục sống như thường ngày, thậm chí còn điện thoại hứa với tôi, bà ấy sẽ nấu món sườn heo om mà tôi yêu thích sau khi về nhà nhân ngày nghỉ hàng tháng.

Nhưng tôi còn chưa chờ đến ngày nghỉ hàng tháng, tôi đã nhìn thấy ba mẹ tôi về quê lo xử lý lễ tang cho bà nội.

Bọn họ đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng, phía sau còn có một cô gái có làn da rám nắng.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Cô gái ấy rất tự tin, rất đường hoàng, yêu thích hay chán ghét gì đều thể hiện ở trên mặt.

Ngược lại là ba mẹ tôi, một đôi nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đứng trước mặt tôi.

Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, bầu không khí tràn đầy xa lạ, xấu hổ.

Mãi cho đến khi bọn họ nói với tôi, bà nội đã qua đời.

Bọn họ tới đón tôi theo di nguyện cuối cùng của bà nội, muốn đưa tôi đưa lên thành phố để nuôi dưỡng tôi. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều vỡ tan.

Tôi đã quên bản thân mình đã khóc lóc tiến đến cầu xin bọn họ dẫn tôi đi gặp bà nội như thế nào.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhìn thấy một tấm mộ bia lạnh như băng.

Lẽ ra, bọn họ phải an ủi tôi, nói rằng dù không có bà nội thì sau này tôi vẫn còn có ba mẹ.

Nhưng những lời an ủi của họ xa lạ, cứng ngắc như đang đọc lời thoại.

Tô Dao - người được bọn họ nhận nuôi đứng phía sau nhìn tôi làm mặt quỷ.

“Ba mẹ cũng đâu có nợ chị gì đâu, lúc em và ba mẹ chịu khổ ở chiến trường, chị còn đang hưởng phúc ở quê nhà kia mà.” Cô ấy bất bình, đứng phía sau lẩm bẩm một câu như vậy.

Chính câu nói này đã hoàn toàn khơi dậy sự tức giận của tôi.

Tôi không màng đến sự ngăn cản của ba mẹ, xông lên đánh cô ta.

Ba mẹ nhiều lần cố gắng tách hai người chúng tôi ra, nhưng đều thất bại.

Mãi cho đến khi Tô Dao bị tôi bứt một nhúm tóc, tiếng thét chói tai vang khắp nghĩa trang yên tĩnh.

“Bốp”, một tiếng tát tay vang lên.

Mẹ của tôi, người mà từ trước đến nay đều được mọi người khen ngợi là mỹ nữ hiền thục, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình. Sau đó bà ấy nhìn về đôi má sưng đỏ của tôi, vô thức vươn tay muốn tiến đến v**t v* tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh đi.

Phía sau tôi là nụ cười ấm áp của bà nội trong tấm ảnh đen trắng được in lên mộ bia.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, trên thế giới đơn độc này. Tôi chỉ có một mình.

Mặc dù tôi đã tìm lại được ba mẹ của mình, nhưng bọn họ đã có một cô con gái khác, bọn họ đã bù đắp tất cả những gì thiếu tôi cho cô ta.

Đến cuối cùng, thậm chí vì cô ta, bọn họ làm tổn thương tôi.

“Đừng chờ mong vào bọn họ, cũng đừng yêu bọn họ nữa, từ nay về sau, con hãy yêu thương chính bản thân mình đi.”

Trong giấc mơ, một giọng nói già nua nhưng rất đỗi hiền lành vang lên, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc.

Bà ấy nói: “Do bọn họ ngu dốt, nên đã đánh mất đứa bé ngoan nhất trần đời, bọn họ sẽ hối hận.”

Mí mắt tôi run lên, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 6


5

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng, mọi cảm xúc khao khát tình yêu thương của ba mẹ đều đã biến mất.

Tôi cảm thấy bây giờ mình bình tĩnh hơn ai hết.

Thấy tôi tỉnh dậy, chị y tá kiểm tra giường tỏ ra vô cùng vui vẻ.

“Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, em đã hôn mê bốn ngày rồi đấy.” Chị ấy nói, sau đó lập tức đi gọi điện báo tin cho ba mẹ tôi.

Một lát sau, chị ấy trở lại, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Vừa nãy mẹ của em vẫn còn ở đây, chắc là có việc gấp gì đó nên hiện tại không liên lạc được. Chắc là một lát nữa bà ấy sẽ đến đây thôi.”

Tôi biết là chuyện gì, hôm nay có Tô Dao có buổi họp phụ huynh.

Đến năm lớp 12, hai người chúng tôi cạnh tranh điểm số rất gay gắt.

Cuối cùng, trong lần kiểm tra thi thử vừa rồi, tôi giành được vị trí đầu tiên, vị trí mà Tô Dao vẫn luôn chiếm giữ từ trước đến nay.

Nhưng Tô Dao nói, cho dù tôi được hạng nhất thì cũng vô dụng thôi, ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.

Bọn họ cũng chỉ đến tham dự họp phụ huynh cho Tô Dao mà thôi.

Tôi cảm thấy không phục, cho nên mới thi đấu leo núi với cô ta. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là mấy cuộc tranh giành không cần thiết mà thôi.

Tình yêu của ba mẹ là những thứ hư vô mờ mịt, chỉ có tri thức mới là thật.

Tôi đã lấy được thứ hạng như mong muốn, không cần phải giành với Tô Dao là gì nữa.

Chạng vạng, cuối cùng mẹ tôi cũng tới.

Nửa tiếng trước, y tá mới gọi được cho bà ấy, bà ấy vội vàng chạy tới, trong tay còn mang theo một hộp bánh ngọt.

Có lẽ bà ấy cũng có cảm giác hơi tội lỗi và xấu hổ.

Nhưng khi y tá nói với bà ấy rằng tôi đã tự xuất viện trước, vẻ tội lỗi trên khuôn mặt mẹ tôi lập tức chuyển sang tức giận.

Tôi không có điện thoại di động, không thể bắt taxi, trên người cũng không tiền lẻ để đi xe buýt, cho nên chỉ có thể tự đi bộ về.

Mẹ lái xe nửa đường là có thể dễ dàng đuổi kịp tôi.

Cửa sổ xe còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói giận dữ của bà ấy đã vang lên: “Diệp Huỳnh! Sao mày lại không biết điều thế hả! Rốt cuộc là mày có lễ phép không, sao mày dám để mẹ ruột của mình leo cây!”

“Con vẫn luôn đợi mẹ từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.” Tôi bình tĩnh nhìn bà ấy: “Trên người con không có tiền, ba mẹ chỉ trả tiền thuốc men và tiền giường cho con, con rất đói bụng, nhưng không mua được thứ gì để ăn, chỉ có thể về nhà trước.”

Dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, bà ấy nghe vậy cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó quay mặt đi, bảo tôi lên xe.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 7


Tôi ngoan ngoãn lên xe ngồi xuống, bà ấy ngồi ở hàng ghế trước lúng túng mở miệng: “Mẹ có một số việc nên đến trễ một lát, mẹ có mua quà xin lỗi cho con này, con không nên vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận với ba mẹ.”

Tôi nghe vậy, bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên hộp bánh kem: “Là nhãn hàng và hương vị mà em gái yêu thích nhất, xem ra hôm nay em ấy thể hiện rất tốt, đây là quà khen thưởng cho em ấy sao.”

Như bị d.a.o đ.â.m vào tim, bà ấy hít một hơi thật sâu, đang định bùng nổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức bắt gặp ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của tôi qua gương chiếu hậu.

Không có tức giận hay bất bình như trước đó, chỉ là bình tĩnh kể lại một chuyện.

“Tiểu Huỳnh?” Bà ấy có hơi kinh ngạc, lên tiếng gọi tôi.

Tôi cũng chỉ cong môi, nở một nụ cười theo tiêu chuẩn.

Chờ đến khi về nhà, bên phía bệnh viện đã thông báo cho ba tôi biết chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.

Trên bàn cơm, ông ấy quở trách mẹ, bảo sau này bà ấy đừng chỉ lo cho đầu mà không quan tâm đến đuôi.

Nói xong, ba tôi mở miệng: “Chuyện này là lỗi của ba mẹ, Tiểu Huỳnh đừng tức giận, sau này ba mẹ nhất định sẽ sửa.”

Trong giọng của ông ấy để lộ một chút chột dạ, từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến nguyên nhân vì sao tôi bị bệnh, bọn họ muốn che đậy, khiến việc này qua đi. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn dành thời gian cho việc học nhiều hơn, không muốn phải tranh cãi với những người không liên quan.

“Sẽ không.” Tôi bình tĩnh lên tiếng, những người và những thứ không quan trọng đương nhiên là không đáng để tôi tức giận.

Dưới cái nhìn dò xét của bọn họ, tôi thong thả ăn cơm, cũng không có chuẩn bị trái cây sau bữa ăn cho bọn họ, cũng không muốn bóp chân hay vai cho ai, tôi quay người lên lầu giải đề.

Đến khoảng 9 giờ, tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên.

“Tiểu Huỳnh, bây giờ con có rảnh không, có muốn trò chuyện với ba mẹ một lát không?” Giọng nói thận trọng của ba vang lên từ ngoài cửa, đây là đãi ngộ mà tôi chưa bao giờ nhận được kể từ khi chuyển đến đây.

Tôi cau mày, nhìn đề vật lý dưới ngòi bút, không khỏi “chậc” một tiếng.

“Không cần đâu ạ.” Cuối cùng, tôi lễ phép từ chối bọn họ.

Tôi từ chối bọn họ, nhưng ngược lại lại làm bọn họ bắt đầu cố chấp hơn, nhất định phải nói chuyện với tôi.

Tôi biết đây là vì bọn họ cho rằng tôi đang tức giận vì bị lạnh nhạt, cho rằng chỉ cần dỗ dành tôi một lát là tôi sẽ bình thường trở lại.

Nhưng dần dần, bọn họ bắt đầu luống cuống.

Bởi vì bọn họ phát hiện, dường như tôi thật sự không thèm quan tâm gì đến bọn họ.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 8


6

Tôi không còn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng và trà bánh yêu thích cho bọn họ chỉ vì có thể được làm người đầu tiên nói câu “buổi sáng tốt lành” với bọn họ nữa.

Trước đây, bọn họ thường nói thái độ của tôi gượng gạo, không biết lấy lòng làm nũng với ba mẹ như Tô Dao.

Nhưng những gì tôi làm cho bọn họ, bọn họ vẫn tiếp nhận đấy thôi.

Cũng giống như bây giờ, khi họ nhìn thấy tôi vào buổi sáng, bọn họ vẫn sẽ vô thức đưa tay lấy tách trà, mặc dù nơi đó không có cà phê xay tay hay trà hoa thơm lừng mà tôi đã cất công chuẩn bị cho họ.

Bọn họ cho rằng hành vi của tôi là do giận dỗi, nhiều lần muốn tìm tôi nói chuyện tâm sự, nhưng lại bị tôi từ chối.

Sau mấy lần như vậy, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu chột dạ.

Hôm nay, ba tôi, người trước giờ chỉ đưa Tô Dao đi học, lại phá lệ hỏi tôi có cần ông ấy đưa tới trường không.

Tôi không từ chối, thời gian của học sinh cuối cấp rất quý giá, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình để chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng đông đúc.

Nhưng khi thấy tôi lên xe, Tô Dao lại bắt đầu giở tính, nói mình không muốn đến trường.

Cuối cùng, ba mẹ mỗi người chở một đứa.

Đơn vị công tác hiện tại của mẹ không tiện đường với trường học chúng tôi cho lắm, sau khi đưa đón Tô Dao một vài lần, bà ấy bắt đầu phàn nàn việc đó trước mặt tôi hoặc công khai hoặc ngấm ngầm.

Tôi không muốn lại hiểu chuyện rồi lại nhượng bộ như trước nữa, chỉ giả vờ như không nghe thấy. Dần dần, ánh mắt bà ấy nhìn tôi càng thêm không hài lòng.

Nhưng tôi đã sớm không còn quan tâm bà ấy nghĩ gì về tôi nữa rồi. Sau khi không cần phải lấy lòng bọn họ nữa, cuộc sống của tôi bình yên và thư giãn hơn bao giờ hết.

Một ngày nọ, Tô Dao không muốn ngồi lên xe của mẹ, ầm ĩ đòi ba chở đưa cô ta đi.

Cô ta cho rằng với sự không hài lòng của mẹ đối với tôi mấy ngày hôm nay, một khi ba không đưa tôi đi, mẹ chắc chắn sẽ phủi tay không làm, đến lúc đó tôi chỉ có thể đi bộ đến trường học.

Nhưng mà mẹ lại không nói gì thêm, chỉ ủ rũ bảo tôi lên xe.

Khoảnh khắc đó, niềm vui trong ánh mắt Tô Dao chuyển thành hoảng sợ.

Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Hôm đó, trên đường đến trường, không biết mẹ mãi suy nghĩ cái gì mà mất tập trung, không cẩn thận đ.â.m vào đuôi xe phía trước.

Khi người lái xe và phụ xe đầy cơ bắp, trông rất hung ác bước xuống xe, bà ấy lập tức hoảng sợ.

Nếu không phải vì đưa đón chúng tôi, thật ra rất ít khi bà ấy lái xe, nên lúc này khi xảy ra tai nạn, bà ấy không khỏi hoảng sợ.

Ngay khi bà ấy luống cuống định điện thoại cho ba tôi, vì không muốn lãng phí thời gian nên tôi xuống xe, bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho công ty bảo hiểm rồi bước tới thương lượng với chủ xe bị tông vào đuôi xe.

Toàn bộ quá trình, bà ấy đều ngồi cạnh dõi theo, nhiều lần muốn nói lại thôi.

May mắn thay, so với mấy tên lưu manh vô lại thường xuyên cãi cõ với tôi và bà nội vì nhà tôi chỉ có một già một trẻ, người chủ xe này dễ nói chuyện hơn nhiều.

Cuối cùng trận phong ba này cũng đi qua mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Mà ánh mắt của mẹ tôi, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng chuyển từ bất mãn sang hài lòng.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 9


Tối hôm đó, trên bàn ăn, bà ấy chủ động kể chuyện này cho ba tôi nghe.

Ba tôi nghe vậy cũng khen tôi giỏi, gặp chuyện cũng không hoảng hốt mà còn có thể bình tĩnh giải quyết.

Bọn họ hết lời khen ngợi tôi, còn gắp đồ ăn cho tôi, thuận tiện hỏi han quan tâm đến tình hình học tập của tôi trên trường dạo gần đây.

Nhưng tôi cũng không có hứng thú trả lời, tôi gắp mấy món ăn yêu thích của Tô Dao mà bọn họ gắp cho tôi sang một bên rồi cúi đầu ăn cơm.

Sau đó, dưới sắc mặt khó coi của một nhà ba người, tôi bình tĩnh đặt chén đũa xuống, xoay người lên lầu ôn tập.

Nhưng sự xa lánh này không hề ảnh hưởng đến họ mà ngược lại, họ càng quan tâm đến tôi hơn.

Sau khi phát hiện ra một ưu điểm của tôi, giống như là mở ra một chiếc hộp Pandora, bọn họ bắt đầu tò mò, muốn nghiên cứu tất cả về tôi.

Trước đây, bọn họ cảm thấy tôi buồn tẻ, nhàm chán, không muốn dành nhiều thời gian cho tôi.

Nhưng bây giờ, khi càng chú ý đến tôi, bọn họ càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của tôi.

Thành tích học tập của tôi rất tốt, là người luôn biết tiến tới, sẵn sàng giúp đỡ các bạn cùng lớp. Trong các đoàn thể, danh tiếng của tôi luôn rất tốt.

Tôi thích sạch sẽ, lúc nào cũng giữ nhà cửa sạch sẽ sáng bóng, biết nấu ăn, thậm chí còn biết đan len và trồng trọt.

Những kỹ năng này tôi học được khi còn ở nông thôn, học nó cũng chỉ vì muốn mình và bà nội sống tốt hơn, không ngờ lại làm bọn họ cảm thấy mới lạ và ngạc nhiên.

Vì thế trong mắt bọn họ, sự nhàm chán của tôi biến thành điềm tĩnh, sự buồn tẻ của tôi biến thành ngoan ngoãn. Không có lúc nào là bọn họ không quan sát tôi, gần như ngay lập tức, mẹ tôi nhìn cuốn album vừa cũ vừa dày vừa nặng trên tay tôi, không khỏi ngạc nhiên.

Trong cuốn album này, có tất cả hình ảnh của bọn họ được đăng trên báo chí khi bọn họ còn là phóng viên.

Tất cả những bức ảnh này đều được cắt ra một cách cẩn thận, được bỏ vào dưới lớp màng bảo vệ nilon đã ố vàng.

Cùng với sự suy giảm của báo giấy trong những năm qua, thậm chí có một số bức ảnh bọn họ còn không tìm được sau khi trở về nước.

Nhưng bây giờ, tất cả chúng đều được lưu giữ trong cuốn album này, không thiếu tấm nào.

“Tiểu Huỳnh... Những thứ này đều là do con đặc biệt thu thập cho ba mẹ sao?” Giọng mẹ nghẹn ngào nức nở, hình như bà ấy rất cảm động, vươn cánh tay muốn tiến đến ôm tôi, lại bị tôi nghiêng người tránh đi.

Dường như không ngờ được tôi sẽ phản ứng như vậy, bà ấy lúng túng đứng tại chỗ, giơ tay lau nước mắt, ngay sau đó ánh mắt bà ấy lại sáng lên, như thể đang chắc chắn rằng tất cả những gì tôi đang làm bây giờ chỉ là hành động muốn thu hút sự chú ý của những đứa trẻ thiếu tình thương của ba mẹ mà thôi. Sau đó bà ấy quay đầu hào hứng đi tìm ba tôi để chia sẻ “tấm lòng” tôi chuẩn bị cho họ mà bà ấy vô tình nhìn thấy.

Nhưng bà ấy không biết, tôi lấy cuốn album này ra là vì tôi chuẩn bị đi vứt nó.

Ba ngày sau, ba mẹ tôi nhìn thấy cuốn album kia ở bãi phế liệu trước cổng khu chung cư. Đương nhiên mẹ tôi nổi giận đùng đùng cầm cuốn album đó đến tìm tôi dò hỏi, tôi chỉ bình tĩnh mở miệng: “Vốn dĩ tôi định ném vào thùng rác luôn, không ngờ lại có người nhặt, lần sau tôi sẽ ném xa hơn một chút.”

Một câu nói này, hoàn toàn đốt cháy cơn giận âm ỉ của bà ấy bấy lâu nay.

Sau một năm, bà ấy lại giơ tay định tát tôi một lần nữa.

Nhưng lại bị ba tôi kịp thời cản lại.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Ba cố gắng xoa dịu trấn an cảm xúc của mẹ, khi đưa bà ấy ra ngoài, ông ấy còn liếc nhìn tôi.

Tôi không để ý đến ông ấy, chỉ đi về phòng tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 10


7

Không biết bọn họ thương lượng một hồi như thế nào.

Nhưng từ đó về sau, bọn họ càng chú ý đến chuyện của tôi nhiều hơn.

Điều này cũng khiến cho Tô Dao vô cùng bất mãn, cô ta làm ầm ĩ rất nhiều lần, chỉ mong rằng sự chú ý của ba mẹ có thể quay trở lại với cô.

Nhưng hiệu quả cũng không được tốt cho lắm, ngược lại còn khiến thành tích học tập của bản thân đi xuống.

Thật ra cô ta rất thông minh, chỉ là từ trước đến nay, ngay cả trong học tập cô ta cũng phải đợi ba mẹ thay phiên nhau dỗ dành mới chịu ngồi vào bàn học bài.

Bây giờ không để tâm trí vào việc học, đương nhiên là thành tích rớt hạng rồi.

Cuối cùng, ba tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, ba mẹ đã nhận ra việc cô ta xao nhãng việc học.

Ngày hôm đó, Tô Dao khóc lóc bị đưa từ trường về nhà.

Giáo viên chủ nhiệm của cô ta gọi mẹ đến trường nói chuyện, toàn là lời chỉ trích và cảnh cáo về tình hình hiện tại của Tô Dao.

Trước đây, khi mẹ đến trường với tư cách là phụ huynh của Tô Dao, bà ấy đều nhận được sự hâm mộ và khen ngợi từ những người khác.

Đây là lần đầu tiên bà ấy bị chỉ trích như thế này.

Bà ấy cảm thấy mình mất hết thể diện, nhịn không được trách Tô Dao vài câu. Còn về phần Tô Dao, kể từ khi bà ấy vô thức nói ra câu “Sao con không thể để mẹ bớt lo như Diệp Huỳnh vậy”, cô ta khóc lóc không ngừng.

Mẹ hoảng sợ, chỉ có thể đưa cô ta về nhà trước đã.

Vừa về đến nhà, Tô Dao lập tức chạy vọt vào phòng của tôi, phát điên ném hết đồ đạc của tôi xuống đất.

Lúc tôi về đến nhà đã lập tức chứng kiến thấy cảnh tượng hỗn loạn này.

Nhìn thấy tôi, cảm xúc mới bình tĩnh của Tô Dao lại bùng nổ.

“Cút đi! Cút đi! Cô mới là người ngoài! Lúc tôi và ba mẹ đang vật lộn trong mưa b.o.m bão đạn gian nan cầu sinh, cô đang hạnh phúc ở quê nhà!”

“Dựa vào cái gì mà người luôn được hạnh phúc là cô!” Cô ta gào lên, đôi mắt nhìn tôi đỏ ngầu, như một con sư tử đang cố gắng xua đuổi kẻ xâm lăng.

“Dao Dao……” Ba mẹ nhìn cô ta, không biết nói cái gì đó, cuối cùng lại nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Bọn họ đang cầu xin tôi điều gì chứ?

Muốn tôi dùng lời nhẹ nhàng dỗ dành Tô Dao, hay là muốn tôi ăn nói khép nép thừa nhận mình là người ngoài trong cái gia đình này.

Thấy đến lúc này rồi mà ba mẹ vẫn còn muốn vứt vấn đề cho người khác, trong lòng tôi không khỏi cười nhạo.

Đúng rồi, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể vứt bỏ người mẹ tuổi già sức yếu và đứa con gái còn nằm trong tã lót ở nông thôn để theo đuổi ước mơ của mình.

Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể bởi vì tự cho là đúng, dung túng con gái nhận nuôi từ đồng nghiệp một cách vô tội vạ, để cô ta vô pháp vô thiên trong độ tuổi phải bị quản lý dạy dỗ chặt chẽ nhất.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 11


Bọn họ vẫn luôn là người như vậy, ngây thơ lại hèn nhát, ích kỷ và lạnh lùng.

Có lẽ bọn họ là một đôi phóng viên giỏi, nhưng họ chắc chắn không phải là những người mà tôi nên ngưỡng mộ.

Bà nội, thì ra bà đã nói đúng, bọn họ không xứng đáng với tình yêu của con, con nên giữ tình yêu đó cho bản thân thì hơn.

Tôi không nói gì nữa, bước qua đống bừa bộn trên sàn, nghiêng người lấy ra vài bộ quần áo thường dùng.

Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi xoay người đi ra khỏi cửa.

“Tiểu Huỳnh, con muốn đi đâu?” Mẹ ở đằng sau hô to.

“Con sẽ trọ ở trường.” Lần này, tôi không quay đầu lại.

Tôi nói: “Tô Dao nói đúng, từ trước đến nay, nơi này chưa bao giờ là nhà của con, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ của con, con không cần phải ở lại nơi này nữa.”

“Ý của con là gì?” Người ba vẫn luôn im lặng bắt đầu to tiếng.

Tôi không để ý đến ông ấy, bước nhanh ra khỏi cổng nhà.

“Tiểu Huỳnh!” Mẹ đuổi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên bà ấy nói chuyện với tôi như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, như thể bà ấy cũng cảm thấy, lần này, sau khi tôi rời đi, tôi và bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Như sợ nghe thấy câu trả lời của tôi, không đợi tôi lên tiếng, bà ấy đột nhiên cao giọng: “Mẹ biết trong lòng con vẫn còn giận ba mẹ, cảm thấy trước nay ba mẹ đều bỏ rơi con, nhưng mà ba mẹ biết lỗi rồi, chúng ta cũng đang sửa lại, bất kể là Dao Dao hay là con, các con đều là con gái của ba mẹ, vì sao các con không thể chung sống hoà bình...”

“Không thể.” Tôi mở miệng, chắc như đinh đóng cột: “Là do hai người dung túng cho Tô Dao, là do bản thân các người không rõ ràng giữa hai đứa con gái, có ba mẹ như các người, chúng ta vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.”

Bà ấy nghe vậy, mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào. Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe được những lời thẳng thắn đến sắc bén như vậy từ miệng của tôi.

Bà ấy mím môi, dường như còn muốn nói điều gì đó, lại bị tôi cắt ngang.

Tôi nói: “Nếu có thể được lựa chọn, tôi cũng không muốn làm con gái của các người, các người cứ như trước đây đi, chỉ có một đứa con gái Tô Dao là được rồi.”

Nói xong, tôi không đợi bà ấy phản ứng lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Lúc này, tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, tình yêu mà tôi khát vọng mười bảy năm đã hoá thành xiềng xích trói buộc tôi, giờ đây tôi đã được giải thoát, được tự do.

Thời gian sau này, mày phải yêu lấy bản thân mày.

Tôi tự nói với lòng mình như vậy.

Tôi sẽ sống một cuộc đời càng thêm xuất sắc, như sự chờ mong của bà nội.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 12


8

Chuyện chuyển vào sống trong ký túc xá của trường vô cùng thuận lợi.

Tôi chỉ cần nói với giáo viên là tôi muốn ở trường để tập trung ôn tập là được. Là một trong số ít học sinh có khả năng thi đậu Thanh Hoa - Bắc Đại, nhà trường rất sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho tôi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi hận không thể nhường ký túc xá giáo viên của mình ra cho tôi nữa là.

Không cần phải đi đi về về chịu cả nhà ba người kia tra tấn không yên, hiệu suất ôn tập của tôi trở nên càng cao.

Cả người tôi đắm chìm trong đại dương tri thức.

Thời gian càng đến gần, tôi càng thêm tự tin về kỳ thi sắp tới.

Nhưng Tô Dao thì trái lại, từ khi tôi dọn ra khỏi nhà, cô ta cũng không trở nên năng động trở lại mà ngược lại, cô ta càng thêm tối tăm. Một ngày nọ, sau khi tan học, cô ta đợi ở trước cửa ký túc xá, chặn tôi lại.

Khi nhìn về phía tôi, hốc mắt cô ta đỏ bừng.

“Cô thắng rồi, bây giờ ngày nào ba mẹ cũng nhắc đến cô, bọn họ còn trách tôi không hiểu chuyện ép cô phải rời đi, có phải là bây giờ cô cảm thấy đắc ý lắm đúng không.”

Cô ta nói, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào: “Diệp Huỳnh, cô dựa vào cái gì chứ. Những năm đó, chính tôi là người chịu cực chịu khổ ở cạnh bọn họ ở nước ngoài. Cho dù cô có là con ruột của bọn họ đi chăng nữa, cô cũng không tư cách cướp lấy tình yêu của ba mẹ.”

“Tôi nhớ rõ sau khi nhận nuôi cô, các người chỉ ở nước ngoài có hai tháng thôi mà, hơn nữa khi đó khu vực hậu phương của chiến khu nơi các người ở rất yên bình, hoàn toàn không có nguy cơ tử vong cao như cô nói.” Nghe thế, tôi không khỏi lên tiếng cắt ngang lời cô ta.

Tôi nói: “Cô chỉ nhớ rõ lúc trước bản thân đã sợ hãi như thế nào, lại hoàn toàn không nhìn thấy, vì cô có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh, bọn họ đã từ bỏ công việc phóng viên mà mình coi trọng nhất.”

“Cô chỉ để ý đến cảm nhận của bản thân, lại bỏ qua sự hi sinh của người khác. Từ góc độ này mà nói, các người rất xứng đôi, là người một nhà trời sinh.”

“Cô thì biết cái gì?!” Nghe vậy, Tô Dao gào thét với tôi: “Mẹ của tôi mất sớm, ba của tôi ném tôi cho họ hàng rồi lập tức đến chiến khu. Những năm qua, tôi ăn nhờ ở đậu, chịu đựng đủ mọi ánh mắt, thật vất vả mới có một gia đình, có ba mẹ chịu yêu quý tôi, nhưng cô vừa xuất hiện thì đã hủy hoại hết tất cả!”

Trông cô ta có lẽ rất suy sụp, đứng tại chỗ bật khóc nức nở.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 13


Tôi chỉ đứng im bình tĩnh nhìn cô ta, nói cho cô ta biết nếu còn tiếp tục buông thả bản thân mình như vậy, chỉ là tự hủy hoại tương lai của chính mình mà thôi.

Cô ta không nghe, vẫn tiếp tục khóc đến đỏ mắt, nói bản thân sắp mất gia đình luôn rồi, còn cần tương lai gì nữa.

Nghe vậy tôi không nói thêm gì nữa, vòng qua cô ấy chuẩn bị trở về ký túc xá.

Lúc gần đi, cô ta túm chặt góc áo của tôi, nức nở muốn tôi thề sẽ không bao giờ trở về.

“Coi như tôi cầu xin cô đó, Diệp Huỳnh, bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có cô, mỗi lần thấy thứ gì liên quan đến cô bọn họ cũng sẽ khóc. Tôi thừa nhận, tôi không bằng cô, nhưng tôi thật sự rất sợ hãi, cô đừng trở về……”

Tôi cúi đầu nhìn bộ dáng cô ta ngồi xổm trên mặt đất ăn nói khép nép, không thể liên tưởng cô ta đến cô gái tự tin đường hoàng mà tôi gặp lần đầu tiên nữa rồi.

Tô Dao nói đúng, đúng là ba mẹ tôi rất hối hận.

Mấy ngày qua, bọn họ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, thậm chí còn chạy đến trường học tới tìm tôi.

Bọn họ cầm những món quà mà tôi làm cho bọn họ trước đây.

Hoặc đau khổ hoặc kinh ngạc. Bọn họ kinh ngạc trước sự tài năng và khéo léo của tôi. Lại đau khổ vì khi gặp lại nhau tôi không còn muốn gọi họ là ba mẹ nữa.

Sau đó, tôi không thể chịu đựng được nữa, tìm sự trợ giúp từ giáo viên chủ nhiệm.

Tôi đã giải thích hoàn cảnh gia đình của mình cho giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, trường học rất coi trọng việc này, đã phái người đi nói chuyện với ba mẹ tôi vài lần. Quả nhiên sau đó bọn họ không còn đến nữa.

Về phần Tô Dao, hệt như những lời cô ta đã nói, cô ta chỉ cần một gia đình yêu thương cô ta, không cần tương lai. Kỳ thi đại học tới gần, nhưng tâm trí của cô ta vẫn không tập trung học hành, ngày nào cũng chỉ nghĩ phải làm sao để ba mẹ chú ý đến mình nhiều hơn.

Giáo viên của cô ta đã từ bỏ cô ta, ngay cả ba mẹ cũng đã chuẩn bị cho việc cô ta học lại.

Nhưng Tô Dao cảm thấy không sao cả. Sau khi chống đối ba mẹ, cô ta còn vui sướng hơn, bởi vì ba mẹ sẽ ngày ngày vây quanh cô ta, trong mắt hay trong lòng gì cũng chỉ có mình cô ta. Vì thể cô ta càng thêm không nghe lời, làm cho ba mẹ và thầy cô đều vô cùng mệt mỏi.

Đối với chuyện này, tôi cũng không có gì để bình luận, dù sao thì mệnh của mỗi người mỗi khác.

Không lâu sau, kỳ thi đại học cũng đã đến.

Suốt chặng đường, tôi đều phát huy rất ổn định, lúc đi ra khỏi trường thi, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng.

Trong mắt tôi, đề thi cũng không khó lắm.

Trước đây, vì để thu hẹp khoảng cách với học sinh thành phố, tôi đã điên cuồng giải đề bất chấp ngày đêm, bây giờ tất cả những nỗ lực đó đều đã được đền đáp.

Tôi rất tự tin về thành tích của mình, thành tích đó cũng đủ để tôi đầu trường top đầu mà bao người mơ ước.

Tình hình của Tô Dao rất thảm hại, cô ta nộp giấy trắng bài thi môn toán.

Sau khi ba mẹ biết được, hai người không khỏi than ngắn thở dài.

Giờ đây bọn họ mới cảm giác thực sự hối hận, cũng càng thêm nhớ tôi.

Bọn họ vội vàng thúc giục tôi trở về, lần này, tôi không có từ chối.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 14


9

Tôi cần phải về nhà thu dọn đồ đạc của tôi.

Hơn nữa, có một số lời, cần phải gặp mặt trực tiếp để giải quyết.

Hành lý của tôi cũng không có nhiều cho lắm, hơn một nửa là những hồi ức về bà nội.

Đôi găng tay bằng len bà nội đan cho khi tôi học tiểu học, quyển sách tô chữ bà nội mua cho khi tôi được nhận giấy khen lần đầu tiên, một cuốn truyện do bà nội đem về cho tồi từ thị trấn cách đó ba mươi dặm ……

Từng món từng món, đều là bằng chứng cho thấy tôi đã được bà nội yêu thương rất nhiều.

“Đi rồi thì đừng có trở lại đó.” Sợ tôi lấy đồ không thuộc về mình, Tô Dao theo dõi tôi sát sao từ lúc tôi bước vào vào nhà đến giờ, thấy tôi sắp rời khỏi, cô ta không khỏi hả hê.

Nhưng cặp vợ chồng kia lại muốn giữ tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi.

“Chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm đi.” Ba nói: “Coi như là cho ba mẹ có một cơ hội để chuộc tội, con có thể kể cho ba mẹ nghe một vài chuyện của bà nội được không?”

Tôi suy tư một lát, cuối cùng vẫn không từ chối.

Địa điểm dùng bữa nằm ở một công viên rừng, đây là một bữa cơm dã ngoại. Nếu bỏ qua vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên của mỗi người, chúng tôi cũng giống như những gia đình bốn người khác đang ngồi cùng nhau.

Thấy mọi người không có hứng thú gì, ba chủ động khơi chuyện.

Ông ấy đang kể về chuyện bà nội phải bán hết mọi thứ trong nhà, đập nồi bán sắt để cho ông ấy đi học, trở thành sinh viên duy nhất trong thôn.

“Ba sinh ra ở nông thôn, nhờ có bà ấy mà ba mới có thể thành tài như hôm nay. Bà nội con là một người rất giỏi, nhờ có bà ấy mà ba mới có dũng khí và niềm tin để theo đuổi lý tưởng của mình.”

Nhớ tới gương mặt hiền từ và ấm áp đó, ông ấy rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng trở nên hơi nghẹn ngào, ông ấy cúi đầu uống hết ngụm rượu này đến ngụm rượu khác.

Nhưng tôi đã vạch trần vẻ thương cảm của ông ấy không chút lưu tình.

“Bà nội cho ông ăn học, nuôi dạy ông thành tài. Ông lại bỏ bà ấy ở lại nông thôn. Ông có dũng khí theo đuổi lý tưởng, nhưng lại để cho bà ấy không có nơi nương tựa khi tuổi già sức yếu, ông là người dối trá nhất mà tôi từng thấy.”

Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng vì say xỉn của ông ta.

Đã từ rất lâu trước đó, tôi đã rất tức giận.

Tôi giận cho cảnh ngộ của bà nội, giận bọn họ biết sinh mà không biết dạy dỗ nuôi dưỡng.

Chỉ là sau này, khát vọng tình thương của ba của mẹ lấn át tất cả cơn giận đó.

Mãi cho đến trận sốt cao đó, đốt sạch tình cảm của tôi dành cho bọn họ.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 15


Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể lớn tiếng nói ra: “Các người vừa không xứng làm ba mẹ, cũng không xứng làm con cái, tôi cảm thấy hổ thẹn vì sinh ra trong một gia đình như vậy.”

“Tiểu Huỳnh, sao con có thể nói chuyện với ba mẹ như vậy!” Mẹ tôi kinh hô một tiếng, cũng đứng lên theo.

Bà ấy muốn đi đến khuyên tôi, nhưng lại bị ba vươn tay cản lại.

“Tiểu Huỳnh nói đúng, nói rất đúng. Tôi không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một đứa con trai tốt.” Ông ấy loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt của Tô Dao, bỗng dưng khóc rống lên.

“Cho dù ở nông thôn, bà ấy vẫn có thể nuôi dưỡng dạy dỗ con rất tốt, còn ưu tú như vậy, hiểu chuyện đến thế. Nhưng ba thì sao, đứa con gái mà ba dốc hết tâm sức giáo dục lại là một kẻ thất bại! Ba còn mặt mũi nào mà đi gặp người ba đã c.h.ế.t của con bé kia chứ!”

Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cơ thể xác và tinh thần của ông ấy đều mệt mỏi, giờ phút này ông ấy chỉ muốn khóc lóc để xả hết những nuối tiếc trong lòng, hoàn toàn không không để ý đến vẻ mặt biến sắc của Tô Dao.

Sau khi phát hiện mẹ cũng cam chịu lời nói của ba, Tô Dao lập tức lao tới tranh luận với bọn họ.

Những gì tôi muốn nói thì cũng đã nói xong, nhân lúc hỗn loạn, tôi xoay người rời đi.

Vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ từ phía sau.

Vừa quay đầu lại, thì ra bếp nướng thịt đã bị đổ, ngọn lửa lan đến bình dầu, bốc cháy dữ dội.

Gần như theo bản năng, tôi chạy tới trạm cứu hỏa gần nhất lấy bình chữa cháy, lúc tôi trở về, ba mẹ cũng đã tỉnh táo lại. Bắt đầu dập lửa đâu vào đấy.

Chúng tôi lặng lẽ phối hợp, ngọn lửa có thể lan rộng và gây hậu quả nghiêm trọng đã được dập tắt mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.

Cuối cùng, khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, trên mặt ba tôi đã đầy vết tro, nhưng ông ấy cũng không để ý, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rực cháy: “Thật không hổ là con gái của ba, vĩnh viễn có thể kề vai chiến đấu cùng ba mẹ.”

Ông ấy nhớ lại khoảng thời gian ở chiến khu cùng với mẹ.

Nhân viên rừng phòng hộ đã thấy đám khói, bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát.

Trên đường đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, ông ấy không ngừng muốn ngồi cạnh tôi. Sau khi bị tôi từ chối, ông ấy vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt sáng rực đó, có vẻ như ông ấy có vài lời muốn nói với tôi.

Tôi không quan tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn rời khỏi.

Nhưng bọn họ lại cực lực giữ tôi lại.

Ba nói: “Tiểu Huỳnh, con ở lại đi, tất cả những gì của bố mẹ đều là của con.”

Mẹ nói: “Không phải con sắp điền nguyện vọng rồi sao, ba mẹ có thể giúp con tham khảo, đưa con vào một trường đại học tốt hơn, con muốn học chuyên ngành báo chí, sau này mạng lưới quan hệ của ba mẹ cũng là tài nguyên của con.”

Ba lại nói: “Lúc trước, khi ba mẹ trở về, con đã quá lớn, ba mẹ đều cho rằng tính cách của con đã được hình thành rồi. Mãi cho đến khoảng thời gian này, ba mẹ mới thật sự hiểu con, càng hiểu con ba mẹ lại càng cảm thấy vui mừng.”

“Cái tính không bao giờ chịu thua của con giống hệt mẹ, bộ dạng bình tĩnh lý trí của con lại giống như ba, con là con gái của ba mẹ, làm món quà của trời cao.”
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 16


Thấy tôi không nói lời nào, vẻ mặt của ba mẹ có hơi thất vọng, bọn họ nói: “Ba mẹ sai rồi, huyết mạch tình thân không thể cắt đứt, lúc trước ba mẹ không nên phớt lờ con, Tiểu Huỳnh, con tha thứ cho ba mẹ đi.”

Lúc bọn họ nói những lời này, trong mắt bọn họ chỉ có tôi.

Tình yêu thương của cha mẹ, thứ mà tôi đã khát vọng 17 năm trời, nay lại được đặt trong tầm tay, nhưng tôi vẫn từ chối.

“Tôi không cần.” Tôi nói: “Tôi không cần sự trợ giúp của các người, cũng không cần các người.”

“Mười bảy năm qua, không có sự chăm sóc của ba mẹ, tôi vẫn lớn lên rất khỏe mạnh, sau này tôi sẽ sống càng tốt hơn nữa. Vào lúc tôi yêu cầu các người nhất, các người đã không xuất hiện. Vậy thì cũng không cần có mặt trong tương lai sau này của tôi.”

“Không phải như thế, ba mẹ không cố ý như vậy!” Lúc này, người kích động lên tiếng là mẹ, bà ấy nắm tay của tôi, đôi mắt ngập nước lộ vẻ cầu khẩn: “Tiểu Huỳnh, con không biết lúc trước khi con vừa đến thế giới này, ba mẹ đã sung sướng biết bao. Ba mẹ ước gì có thể tặng cả thế giới cho con.”

“Nhưng các người đã không quý trọng tôi, các người còn có một đứa bé khác, dành toàn bộ yêu thương cho đứa bé ấy. Không, thậm chí các người cũng không yêu Tô Dao, các người chỉ đắm chìm trong cảm giác cao thượng vĩ đại mà việc nhận nuôi cô nhi của đồng nghiệp mang lại, các người chỉ yêu bản thân mình.”

Hai người đồng thời im lặng, không thể cãi lại. Hồi lâu sau, giọng của bọn họ lại vang lên, không còn giọng điệu kiêu ngạo và quyết tâm như trước nữa, bọn họ khẩn cầu tôi với giọng điệu hèn mọn nhất: “Thật sự không thể cho ba mẹ thêm một cơ hội nữa sao? Không phải là lần trước chúng ta đã rất thân thiết rồi hay sao?”

Nhưng vừa dứt lời, Tô Dao ở ngoài cửa nghe lén cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cô ta lao vào phòng, bắt đầu la lối khóc lóc um sùm.

“Cô ta đã không cần ba mẹ! Vì sao ba mẹ còn như vậy! Con mới là con gái của ba mẹ này!” Cô ta ngồi xuống đất, bắt đầu khóc lóc, khung cảnh lại trở nên hỗn loạn.

Nhìn đứa con gái bị bọn họ chiều hư này, trên mặt ba mẹ tràn đầy mỏi mệt.

Trước đây, vì không muốn bị người khác nói bọn họ khắt khe với cô nhi của đồng nghiệp, cho nên mong họ rất chiều chuộng Tô Dao, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục sai lầm này.

Những ngày tháng như vậy sẽ còn rất nhiều, bọn họ sẽ tiếp tục tra tấn lẫn nhau như vậy đến hết đời.

Cuộc đời sau này, mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ xuất sắc, im lặng, hiểu chuyện, bọn họ sẽ nhớ lại bản thân mình đã đánh mất cái gì.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 17


Tôi đi học đại học ở một nơi rất xa nhà, sau khi báo danh xong thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bọn họ.

Có lẽ là còn có hy vọng ở Tô Dao, bọn họ bắt đầu trông chừng việc học của Tô Dao.

Thậm chí mẹ còn xin nghỉ việc ở đơn vị để đặc biệt chăm sóc cho Tô Dao, như thể được ăn cả ngã về không vậy.

Tô Dao cũng liên tục bảo đảm, lần này nhất định thi thật tốt, không để cho ba mẹ thất vọng.

Nhưng một năm sau, kết quả vẫn không như mong đợi.

Tô Dao chỉ thi được 230 điểm, thậm chí không thể thi đậu trường cao đẳng gần nhà.

Mẹ vội đến trường học tra hỏi, lúc này mới biết, trong lúc học lại, Tô Dao và một bạn cùng lớp yêu đương.

Vốn dĩ thời gian học lại rất khô khan và áp lực, đặc biệt là khi cô ta còn có một áp lực tâm lý cực kỳ lớn.

Vì vậy sau khi đối phương bày tỏ tấm lòng của mình, Tô Dao lập tức rơi vào lưới tình như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Lần này cô ta lại thi rớt, nhưng ba mẹ chẳng có tâm trạng nào trách cứ cô ta.

Chỉ yêu cầu cô ta nhanh chóng chuẩn bị học lại lần thứ ba.

Ban đêm, mẹ lại đổi một số điện thoại khác để nhắn tin cho tôi, từng câu từng chữ tràn đầy chua xót và hối hận.

Bà ấy hối hận vì bà không quý trọng tôi, cũng hối hận vì đã không dạy dỗ Tô Dao thật tốt. Hiện giờ bà ấy đã mất đi công việc, cuộc sống lại càng trở nên hỗn loạn.

Mỗi khi mất ngủ, bà ấy đều nghĩ đến tôi, nhớ đến đứa con gái xuất sắc, lúc nào cũng nghĩ cho bọn họ.

Tôi nhìn mà cười.

Lúc trước, bọn họ thích sự ngây thơ tùy hứng của Tô Dao.

Bây giờ, sự tùy hứng này làm tổn thương đến lợi ích của bọn họ, bọn họ lại bắt đầu hoài niệm sự hiểu chuyện săn sóc của tôi.

Những người như vậy, tôi sẽ mãi mãi không tin vào “tình yêu” trong miệng bọn họ.

Rút ra kịp thời, mới là lựa chọn chính xác nhất.

11

Sau đó, trong lần thứ ba đi học lại, không bao lâu, Tô Dao đã bỏ nhà đi bụi, chạy đến sống chung với một nam sinh.

Lúc này đây, thậm chí ba mẹ còn không đi báo cảnh sát, vờ như không có chuyện gì, tiếp tục sống như bình thường.

Nhưng một năm sau đó, Tô Dao đã trở lại, cảm xúc càng thêm cực đoan, càng thêm điên cuồng.

Cô ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, ăn vạ ở nhà, tra tấn thần kinh ba mẹ tôi ngày này qua ngày khác.

Cô ta không cho ba mẹ tôi nhắc đến chuyện của tôi, nếu không sẽ nổi điên trong nhà.

Nhưng cô ta càng như vậy, ba mẹ lại càng nhớ tôi.
 
Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương
Chương 18: Hết


Cuối cùng, một ngày nọ, sau khi Tô Dao phát hiện mẹ vẫn luôn viết thư cho tôi, cô ta đẩy ba mẹ xuống cầu thang.

Ba bị đập vào đầu, trở thành người thực vật, mẹ cũng bị thương nhưng đã nhanh chóng bình phục, sau khi xuất viện, bà ấy kiên quyết muốn đưa Tô Dao vào ngục tù.

Sau này, tôi học lên nghiên cứu sinh, lên tiến sĩ, tương lai vô cùng xán lạn.

Sau này tôi có nghe được tin tức của ba mẹ, là do bà ấy chủ động liên hệ với tôi, nói là trong nhà vẫn còn một thứ chưa đưa cho tôi.

Vốn dĩ tôi định nói không cần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn trở về một chuyến.

Bây giờ gặp lại bà ấy, tôi gần như không nhận ra người mẹ xinh đẹp quyến rũ trước kia của tôi nữa.

Bà ấy già đi thật nhanh, hai bên tóc mai đã có những sợi bạc, khi đi đường lưng cũng đã hơi cong xuống.

Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt của bà ấy lập tức sáng lên, muốn đi đến nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lại bị tôi nghiêng người tránh đi.

Lờ đi ánh mắt thất vọng của bà ấy, tôi trực tiếp hỏi bà ấy muốn đưa cho tôi thứ gì, bà ấy lấy ra một tờ giấy chứng nhận có hơi xa lạ.

Đó là tờ giấy chứng nhận tôi đoạt giải cuộc thi viết văn hồi cấp 3.

Giấy chứng nhận và bản gốc của bài thi được gửi về khi tôi học năm nhất đại học, phía trên đề mục có viết mấy chữ to “Ba mẹ tôi”.

Khi đó, tôi đã miêu tả ba mẹ yêu quý trong tưởng tượng của mình.

Mẹ thông minh dịu dàng, ba khoan dung nhân ái, chúng tôi là một gia đình rất hạnh phúc.

Bà ấy cầm bài văn đã được bà ấy đọc không biết bao nhiêu lần, lệ rơi đầy mặt: “Tiểu Huỳnh, bây giờ mẹ đã biết làm một người mẹ tốt là như thế nào rồi, con có thể cho mẹ một cơ hội được không? Lần này mẹ nhất định sẽ yêu con, chỉ yêu con.”

…… “Không cần.”

Ngày xưa, tôi thật sự đã rất hy vọng bọn họ có thể yêu thương tôi.

Nhưng bây giờ tôi đã không cần. Tôi độc lập, có khả năng tự nuôi sống bản thân, biết kiếm tiền như thế nào, cũng biết tự chăm sóc bản thân khi không có ai quan tâm đến mình.

Tôi đã lớn lên như vậy, tôi sẽ không biết ơn bọn họ.

Tiếng mở cửa vang lên, một hình bóng quen thuộc đi đến.

Là Tô Dao, sau khi ra tù, cô ta vẫn tiếp tục sống chung với mẹ.

Bây giờ cô ta không có bằng cấp, còn có tiền án, không tìm được công việc, chỉ có thể ở nhà hút m.á.u ba mẹ.

Lúc thấy tôi, cô ta có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức quay sang nhìn mẹ, giọng điệu hung ác: “Bà già kia, còn không mau đi nấu cơm đi, muốn tôi c.h.ế.t đói đấy à?”

Mẹ không để ý đến cô ta, chỉ nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, bà ấy hy vọng tôi có thể ở lại trò chuyện với bà ấy.

Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng gạt tay bà ấy ra, không muốn ở lại đây thêm nữa. Mỗi người mỗi số, là tự bọn họ lựa chọn biến cuộc sống của mình thành bộ dạng gà bay chó sủa như bây giờ, vẫn luôn sống trong quá khứ, hối hận vì những việc trước đây.

Nhưng tôi thì khác, tôi sẽ luôn nhìn về phía trước.

(Hết)
 
Back
Top Bottom