Một ngày nọ, thực thể ấy trôi dạt qua tầng mây, rơi xuống một đồng hoa rộng lớn, nơi những cánh hoa rực rỡ rung rinh dưới ánh trăng bạc.
Khi chạm đất, nó không còn lơ lửng mà co quắp lại, như thể lần đầu tiên cảm nhận được trọng lực và sự hữu hình.
Dáng vẻ nó lạ kỳ—một thân thể mơ hồ có tay chân nhưng chưa định hình rõ nét, như thể còn thiếu điều gì đó để trở nên hoàn chỉnh.
Giữa cánh đồng hoa, một Elf tình cờ đi ngang qua.
Đó là một thiếu nữ với mái tóc dài ánh bạch kim, đôi mắt xanh như rừng sâu và đôi tai nhọn đặc trưng của tộc Elf.
Cô cúi xuống, đôi mắt lóe lên sự tò mò xen lẫn ngạc nhiên.
Sinh vật trước mặt cô không phải tinh linh, cũng không phải con người, mà là một điều gì đó chưa từng thấy bao giờ.
Cô mang thực thể ấy về nhà mình—một căn nhà nhỏ nằm giữa khu rừng phép thuật.
Cô chăm sóc nó như thể chăm sóc một sinh linh non nớt, cho nó tiếp xúc với thiên nhiên, với ánh mặt trời và ánh trăng, với dòng nước suối mát lành và hương thơm của cỏ cây.
Mỗi ngày trôi qua, thực thể ấy dần thay đổi.
Lớp ánh sáng bao quanh nó dịu đi, trở nên ổn định hơn.
Và rồi, một ngày nọ, khi ánh bình minh nhuộm vàng khu rừng, thực thể ấy đã có hình dạng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Do sự nuôi nấng chăm sóc của cô ấy nên dần ánh sáng đã phát triển.
Mái tóc vàng óng như những tia nắng, đôi mắt xanh lục sâu thẳm như rừng sâu, đôi tai nhọn thanh thoát, tất cả đều phản chiếu dáng hình của vị Elf đã cưu mang nó.
Không chỉ vậy, nó bắt đầu hiểu ngôn ngữ, biết cười, biết gọi tên những bông hoa mà trước kia chỉ có thể cảm nhận bằng ánh sáng.
Nhưng ký ức về nguồn gốc của mình vẫn còn là một bí ẩn.
Nó không biết mình từ đâu đến, không biết vì sao lại hóa thân thành Elf.
Chỉ có một điều duy nhất mà nó chắc chắn—rằng nó đã tìm thấy một mái nhà, một người quan trọng, và một cuộc đời mới để khám phá.
Và như thế, một vì sao lạc lối đã hóa thân thành một linh hồn của rừng sâu, bắt đầu hành trình khám phá thế giới mà trước đây chỉ có thể nhìn thấy từ xa.