[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Ánh Sáng Cuối Chân Trời
Chap 20: Sống cùng nhau (2)
Chap 20: Sống cùng nhau (2)
Cảnh vật trước mặt tuy quen mà lạ, đều là những cảnh vật đã lâu rồi cậu mới thấy lại - chính xác là 6 tháng.
Ngôi nhà của Elaria vẫn vậy, vẫn mang dáng dấp của một tổ ấm.
Cây cối thì đã có sự thay đổi theo thời gian, lá rụng nhiều hơn, cành cây khô cong lại.
Tưởng rằng phải nhảy cẫng lên vì vui mừng nhưng cậu lại không có cảm xúc gì khi gặp lại cảnh cũ, cố gắng để tìm một chút xao động nào đó trong lòng nhưng lại không thể tìm thấy.
Là do cậu đã quen với cuộc sống trong rừng rồi chăng?
Hay là do căn nhà không thay đổi nhiều còn cậu đã thay đổi rất nhiều so với 6 tháng trước.
Có lẽ là thế.
Elaria cất tiếng, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ: "Còn đứng đực ra đấy làm gì, mau vào nhà đi."
Lúc này trong lòng cậu chẳng hiểu sao bỗng dưng vui vẻ hơn hẳn, có lẽ là vì sắp sống cùng nhau chăng?
Cậu cũng chả rõ.
"Vâng."
Sau khi mở cổng và bước vào trong sân, cậu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nó cũng không thay đổi quá nhiều so với lúc cậu rời đi, chỉ là phủ thêm một lớp bụi thời gian.
Khi cửa đã mở, một cảnh tượng cũ lại xuất hiện, nơi này vẫn bừa bộn như lần đầu tiên cậu đến.
"Khụ khụ... tại hôm qua gió lớn mà lại quên đóng cửa nên nó hơi bừa tí."
Elaria lại giả vờ ho khan, cố kiếm đại một lí do nào đó.
"Công nhận, hôm qua gió hơi to thật."
Cậu giả vờ hùa theo lời nói dối ấy.
Sau đó cả ba cùng nhau dọn dẹp sơ qua.
"À đúng rồi.
Phòng của Lunaria sẽ là... phòng đối diện phòng của Nocturne nhá."
"Giờ dẫn Lunaria lên phòng đi, tiện thể nói luôn mấy phòng khác."
"Lunaria đợi chị lấy mấy bộ quần áo để mặc nhé."
Elaria nói rồi quay lưng bước đi.
'Bà làm việc có nguyên tắc tí được không?' Thế rồi cậu bảo Lunaria đi theo mình lên cầu thang, chỉ tay vào căn phòng bên trái.
"Đây là phòng cậu nhé, còn đối diện là phòng tớ, cuối hành lang là phòng Elaria, tầng dưới có bếp, nhà kho,..."
Lunaria gật đầu nhẹ, chăm chú lắng nghe.
Sau khi nói sơ qua căn nhà thì cậu mở cửa phòng mình ra, bước vào, một mùi hương có phần quen thuộc sộc thẳng vào mũi.
Ngắm nhìn căn phòng, nó cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ có lớp bụi và một chút màng nhện thôi.
'Chắc là Elaria chẳng thèm vào phòng đâu.' Khi cậu đang lau dọn phòng cho sạch sẽ thì ngoài cửa có tiếng nói vọng vào.
"Mấy bộ của chị đây, hơi rộng tí, mặc tạm nhé.
Đi tắm rồi thay luôn đi."
"Vâng.
Em cảm ơn."
Lunaria đáp nhẹ.
Sau khi đã lau dọn xong thì cậu bước ra ngoài, ngoài cửa, Lunaria đang mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, với áo thun trơn màu trắng và quần short thể thao nữ có màu đen viền trắng trông đơn giản nhưng làm nổi bật nét dịu dàng và dáng người thanh mảnh của cô.
Không biết do cậu nghĩ nhiều hay là con gái thường có mùi thơm nhỉ.
Thấy cậu, cô hơi ngập ngừng hỏi: "Bộ này... cậu thấy sao?"
Bình thường người ta sẽ nói gì nhỉ, lâu quá không nói chuyện về quần áo rồi, chắc phải nói là: "Xinh lắm!"
Cô khẽ đỏ mặt, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau tai:"Thật... hả?"
"Ừ."
Nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng, cậu đoán cô đang ngại... hoặc là bị sốt, chắc là cô đang sốt do chưa quen môi trường mới.
Để chắc ăn, cậu hỏi: "Sao mặt cậu đỏ vậy, cậu đang sốt à?"
Nói rồi, cậu đưa trán mình chạm vào trán cô, cảm nhận thân nhiệt đang từ từ tăng lên, vậy là suy đoán của cậu đã đúng.
Cậu hét to, gọi Elaria: "Chị ơi!
Nhà mình có thuốc h..."
Chưa kịp nói hết câu, Lunaria đã hoảng hốt bịt miệng cậu lại.
"Thuốc gì cơ."
Elaria từ dưới nhà hỏi vọng lên.
"K-Không có gì đâu ạ."
Lunaria nhanh chóng trả lời.
"Tớ không bị sốt đâu, chỉ là... thôi kệ đi."
Nói xong, Lunaria thở dài và về phòng đóng cửa lại.
'Mình đoán sai à?
Vậy cô ấy bị gì nhỉ?' Cậu cũng về phòng và đóng cửa lại.
Nhìn lại căn phòng hơn 6 tháng không thấy nhưng cảm giác như đã mấy năm trôi qua.
Tay khẽ chạm vào những quyển sách đặt trên bàn, mở ra thấy những dòng chữ quen thuộc nhưng lại mới mẻ, cậu thử cầm cây bút nhưng lại không thể nhớ cách cầm bút sao cho đúng, thế là tay cậu vô thức siết chặt cây bút như con dao găm.
'Mình... mất bao lâu để hòa nhập lại cuộc sống cuộc sống bình thường đây.' Cậu thử ngồi lên giường, cảm giác mềm mại khác hẳn với sự ghồ ghệ và thô cứng của đá làm cậu có cảm giác... hơi không quen lắm.
Nằm duỗi người trên giường, cảm giác này lại càng rõ hơn.
Không chịu nổi cảm giác kỳ lạ ấy, cậu đứng dậy và đi xuống dưới nhà, cảm nhận không khí và gió thổi nơi đây.
Nó vẫn mát, vẫn trong lành nhưng hơi.. xa lạ.
Ở rừng, không khí ở rừng trong lành hơn, nhưng cũng nguy hiểm hơn, còn ở đây thì thoải mái, an toàn hơn, không phải đề phòng xung quanh.
Nếu phải chọn thì mình sẽ chọn ở đây.
Trời ngả về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Cậu lên phòng chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Cảm nhận dòng nước ấm xối lên người mà ở rừng không thể nào có khiến cậu hơi rùng mình, cơ thể dần thư giãn hơn, sau đó thì vệ sinh cơ thể đơn giản và mặc quần áo.
Cậu thử nhìn mình trong gương, từng múi cơ hiện rõ hơn, cơ thể sạch sẽ hơn, khuôn mặt không còn bám bụi nữa.
"Trông đỡ hơn hôm qua rồi."
Cậu nhìn vào mắt mình, nó đã không còn sự ngây thơ của tuổi 15 nữa mà giờ... nó chứa một chút ác ý, một chút từng trải.
Đi xuống bếp, Lunaria đang nấu ăn còn Elaria thì ngồi trên ghế.
Cậu kiếm một chỗ ngồi gần đó.
Elaria bất ngờ nghiêng người lại gần cậu, hỏi nhỏ.
"Nói thật đi.
Nhóc thấy Lunaria có xinh không?"
"Xinh."
Cậu đáp không chút do dự.
"Thật luôn?
Dám nói thẳng như vậy luôn hả?
Bình thường là người ta phải ngượng ngùng hoặc chối gì đó chứ."
"Tại sao?"
"Tại.."
Lunaria bất ngờ mang thức ăn ra và bày lên bàn, hương thơm từng món ăn sộc thẳng vào mũi.
Trên bàn có thịt kho trứng, cơm trắng, rau muống xào thịt bò và một đĩa thịt gà.
Những món ăn được sắp xếp gọn gàng, chỉnh chu và đẹp mắt.
Cậu cố cầm đũa nhưng không được, Elaria thấy vậy cười chế giễu.
Quay sang Lunaria, cậu thấy cô cũng cầm được đũa.
'Có vẻ mình là người duy nhất không biết cầm rồi.' Cậu cầm thìa và xúc miếng thịt kho đầu tiên và cho vào miệng, cảm giác đậm đà, béo ngậy tan trong miệng khiến cậu và Elaria phải thốt lên "Ngon quá".
Lunaria khẽ cười, ánh mắt ánh lên niềm vui.
"Thấy chưa, tôi đã bảo là Lunaria nấu ăn rất ngon mà."
"Ok!
Chị tin, từ giờ nấu ăn là nhiệm vụ của Lunaria nhá."
Sau đó chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Bữa cơm đầu tiên sau khi trở về... thực sự rất ấm áp.