Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử
Chương 60: TRƯỚC SAU NHƯ MỘT (HOÀN CHÍNH VĂN)



Không ngoài dự kiến, Đào Sơ thi đỗ vào một trường đại học khá tốt.

Bởi vì cộng đồng mạng chú ý đến Thẩm Ngọc Trí quá nên cuộc sống của Đào Sơ cũng theo đó bị ảnh hưởng ít nhiều.

Hôm nào ở trường đại học cô cũng “tình cờ” chạm mặt khá nhiều người muốn nghe ngóng tin tức của Thẩm Ngọc Trí, thậm chí có người còn muốn biết mối quan hệ giữa cô và anh.

Đến mức hôm nay còn có người bám theo cô nữa.

Lúc Thẩm Ngọc Trí lái xe cũng đã nhận ra.

Anh nhíu mày, nhìn có vẻ không vui lắm.

Đào Sơ vốn đang hơi buồn ngủ, cô đang lơ mơ thì thấy anh tấp xe vào lề đường nên ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngáp một cái rồi hỏi anh, “Sao vậy A Trí?”

Thẩm Ngọc Trí nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, “Có người đi theo chúng ta.”

Người con gái tức thì cảnh giác, sốt sắng nhìn gương chiếu hậu, “Đâu, ở đâu vậy ạ?”

Ngó một vòng thì cô thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ trong gương chiếu hậu.

Sau khi Thẩm Ngọc Trí tấp vào lề đường thì chiếc xe đó cũng dừng lại.

Thẩm Ngọc Trí vuốt tóc cô, nói ngắn gọn, “Để anh đi xem thử.”

“Dạ…” Đào Sơ gật đầu.

Cô nhìn anh mở cửa xe bước ra ngoài, anh còn chưa đi tới chiếc xe kia thì cửa xe của chiếc thể thao màu đỏ đằng kia đã mở ra.

Đó là một cô sinh viên ăn mặc rất xinh đẹp.

Cô ta mặc áo sơ mi voan trắng phối với chân váy chữ A màu xanh bạc hà, chân thì đi đôi cao gót tông màu nhạt, vừa thấy Thẩm Ngọc Trí thì cô ta tháo kính râm xuống, đôi môi tô son đỏ ấy cong lên, cô ta nhấc đôi giày cao gót đi đến chỗ anh.

“Xin chào … anh ạ.”

Cô ta mỉm cười mở lời, nhưng trong một thoáng cô ta không biết nên xưng hô với anh thế nào nên hơi khựng lại một lát.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Ngọc Trí liếc cô ta, mặt mày lạnh lùng.

“Anh cho tôi biết tên anh được không?” Cô gái mỉm cười nhìn anh.

“Không được.”

Mặt Thẩm Ngọc Trí thấp thoáng vẻ mất kiên nhẫn.

Vẻ mặt cô gái ấy thay đổi xoành xoạch, nhưng mọi thứ cũng chỉ diễn ra trong giây lát mà thôi, sau đó cô ta lại tiếp tục mỉm cười đưa danh thiếp của mình cho anh, “Xin lỗi anh, tôi biết làm cách này thì không hay lắm nhưng, nhưng vì anh bí ẩn quá nên, …. nên tôi muốn tìm anh cũng hơi khó ấy.”

“Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Chu, tên là Chu Luật Nguyệt, tôi vừa tiếp quản công ty điện ảnh và truyền hình của ba tôi …. Tôi tìm anh vì muốn mới anh…”

“Tôi không có hứng thú.”

Thẩm Ngọc Trí ngắt lời cô ta.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta, nói năng thẳng thừng không cho phép đối phương thương lượng gì thêm, “Sau này đừng bám theo cô ấy nữa, nếu không cứ chờ mà gánh hậu quả đi.”

Nụ cười trên môi Chu Luật Nguyệt cứng lại.

Đào Sơ ngồi trong xe liên tục quan sát tình hình ở đuôi xe qua gương chiếu hậu, vừa thấy cô gái xa lạ kia bước lên mấy bước rồi đưa cái gì đó thì đầu cô tức thì vang lên hồi chuông báo động.

Người con gái vội vã đẩy cửa xe chạy ra ngoài.

Chu Luật Nguyệt thấy cô bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt Thẩm Ngọc Trí thì hơi ngớ ra, sau đó mỉm cười đưa tay ra chào theo phản xạ: “Xin chào Đào Sơ, chị là Chu Luật Nguyệt.”

Đào Sơ nhíu mày, lúc thấy cô ta giơ tay về hướng mình thì cô giấu phăng tay mình ra sau lưng.

“Tôi không quen chị.” Cô bực bội đáp.

Chu Luật Nguyệt vẫn cười: “Chị cũng được coi là đàn chị của em á, chị thấy ở trường em nổi tiếng lắm.”

Mặc dù nổi lên vì mối quan hệ mập mờ giữa cô và Thẩm Ngọc Trí.

Đào Sơ tất nhiên biết rõ cô ta đang ám chỉ cái gì, “Tôi chưa từng gặp chị và cũng không muốn biết chị là ai, nhưng chuyện chị bám theo tôi làm tôi thấy rất phiền nên mong sau này chị đừng làm thế nữa, nếu không tôi báo công an đấy nhé.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Chu Luật Nguyệt bị người khác đối xử như vậy, song vì nghĩ đến mục đích đến đây của mình nên cô ta cố kìm cơn giận lại, vẫn ra vẻ hiền lành hoà nhã trả lời, “Đàn em Đào này, chắc là em có hiểu lầm gì về chị rồi, thật sự là chị có chuyện nên phải tìm tới … cái anh này, nhưng vì không có cơ hội nên trong lúc nôn nóng quá chị mới …”

“Tôi không cần biết lý do gì đó của chị, nhưng chị không được theo dõi nữa.”

Đào Sơ không muốn nghe cô ta nói nhiều nữa, bèn nắm tay Thẩm Ngọc Trí quay gót bỏ đi.

Trong xe yên ắng một hồi lâu, lúc đang lái xe thỉnh thoảng anh có quay sang nhìn Đào Sơ đang ngồi ở ghế phụ ấy.

Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, cô cứ sờ cằm mình, đến túi khoai tây anh mở cho cô rồi mà cô cũng quên ăn.

“Đang nghĩ gì đó?”

Ngón tay đang đặt trên vô lăng của Thẩm Ngọc Chi vô thức gõ gõ, một hồi sau anh lên tiếng hỏi cô.

Người con gái nghe anh hỏi thì bấy giờ mới giật mình hoàn hồn lại, cô quay phắt sang nhìn anh theo phản xạ, sau đó cứ nhìn anh đăm đăm mãi.

Thẩm Ngọc Trí thấy môi cô mấp máy, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đường ở ngoại ô rất ít xe cộ qua lại, Thẩm Ngọc Trí lần nữa tấp xe vào lề đường.

Chắc do cúc áo sơ mi trên cổ áo siết chặt quá nên anh thấy hơi khó chịu, anh đưa tay cởi một cúc ra, sau đó vặn một chai nước khoáng đưa cho Đào Sơ: “Uống một hớp đi em.”

Hồi giờ anh cảm thấy cô thích ăn mấy món đậm vị, nếu không ăn mấy món mặn chát thì cũng ăn mấy món ngọt ngắt.

Đào Sơ ngoan ngoãn cầm chai nước khoáng uống một hớp, sau đó cô chớp mắt hỏi anh: “Sao anh dừng lại vậy ạ?”

“Nãy em nghĩ gì thế?” Anh hỏi cô.

Đào Sơ ấp úng một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi, “A Trí, anh thích làm diễn viên không á?”

Cô nói vừa nhỏ vừa không rõ ràng, nên anh không nghe rõ.

Vậy nên anh chỉ dành kiên nhẫn hỏi lại: “Gì cơ?”

“Anh … muốn làm người nổi tiếng không?”

Lúc này Đào Sơ cũng chịu nói rõ ràng, “Giống mấy diễn viên trên phim ấy ạ.”

Thẩm Ngọc Trí nghe cô nói vậy thì cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại cô, “Em muốn anh đi làm diễn viên à?”

Đào Sơ gãi gãi cái ót của mình, mím môi không nói gì.

Một hồi lâu sau cô quay sang chỗ khác tránh ánh nhìn của anh, cụp mắt nói, “Chuyện, chuyện này có liên quan gì đến em đâu … quan trọng là nếu, nếu anh thích làm diễn viên thì em sẽ không cản anh.”

Thẩm Ngọc Trí chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt cô.

Đôi môi mỏng đo đỏ của anh cong lên, đôi mắt màu trà ấy lấp lánh ánh sáng êm dịu.

Anh giơ tay nựng má cô.

Hình như lúc này Đào Sơ mới nhớ ra cái gì đó, cô sốt sắng nói tiếp, “Nhưng mà, nhưng mà không được phép diễn cảnh hôn đâu đó!”

“Tại sao?” Đôi mắt Thẩm Ngọc Trí chất chứa ý cười, biết thừa nhưng vẫn cố ý hỏi cô.

Người con gái tức thì trợn to mắt: “Ra là anh muốn diễn cảnh đó thật á?”

Thẩm Ngọc Trí giơ cái tay còn lại lên nựng luôn cái má còn lại của cô, “Em đừng nói nữa.”

“Nói nhiều quá đi.”

Trông anh như ấm ức lắm, nhưng sau khi buông mặt cô ra thì anh lại tựa vào vai cô, khe khẽ thì thầm vào tai cô rằng.

“Anh không có hứng thú với nghề diễn viên này.”

Anh ngồi thẳng dậy, không trêu chọc cô nữa.

Đào Sơ mím môi không nói gì, song mặt lại hây hây đỏ.

Nếu Thẩm Ngọc Trí không thích làm diễn viên thì Đào Sơ sẽ không cản anh, trái lại còn ủng hộ anh.

Trong cuộc sống không có quá nhiều câu hỏi trắc nghiệm đến thế, cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều chuyện trùng hợp đến mức khiến những thứ cô và anh thích đứng ở hai phía đối lập nhau.

Cô thích anh biết bao.

Đào Sơ chỉ hy vọng duy nhất một điều, rằng anh có thể thoát khỏi đau đớn tột cùng trong quá khứ và sống cho chính mình.

Nhưng đến cùng sâu thẳm trong lòng cô vẫn có một ước mong ích kỷ nho nhỏ, rằng cô hy vọng chàng rồng mà mình thích ấy sẽ mãi là của riêng cô.

Đào Sơ muốn giấu anh bên cạnh mình, vĩnh viễn không cho phép ai nhìn thấy anh.

Nhưng suy cho cùng những suy nghĩ ích kỷ đó cũng chỉ là những suy nghĩ trong lúc bồng bột, tựa như một ngọn lửa nhỏ trên ngọn nến vậy, ta biết thừa rằng ngọn lửa ấy sẽ chẳng cháy được lâu.

Cô mãi mãi tôn trọng mong muốn của anh.

Thẩm Ngọc Trí lấy lại chai nước cô đang cầm, sẵn đó uống luôn một hớp.

Đào Sơ vừa quay sang đã thấy trái cổ đang nhấp nhô của anh, đôi môi thấm nước của anh phản chiếu ánh nước lấp lánh, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo không tì vết của anh đăm đăm, chợt thấy hơi choáng váng.

“A Trí ơi…”

Người con gái cúi đầu, bấu làn váy của mình.

“Hửm?”

Thẩm Ngọc Trí quay đầu nhìn cô theo phản xạ.

Khoảnh khắc đó Đào Sơ bất ngờ rướn tới, cô vòng tay qua cổ anh buộc anh phải cúi đầu xuống.

Sau đó chụt một phát hôn lên môi anh.

Cùng lúc ấy do đang lơ là nên lúc cô vồ tới như vậy thì chai nước anh chưa kịp đậy nắp lại kia cũng theo đó rung lắc mạnh theo, sau đó …. nước trong chai văng tới làm ướt nửa khuôn mặt và mái tóc của cô.

“…”

Đào Sơ cũng đực mặt ra luôn.

Cô chẳng ngờ mình chỉ hôn anh có một cái mà hại bản thân ướt như chuột lột.

Đào Sơ ngơ ngác lau nước trên mặt mình, mặt cô phút chốc đỏ rực, ngại đến độ muốn tìm cái lỗ chui xuống luôn cho xong.

Aaaaaaaaaaaaaa!!!!

Người con gái vội vã lùi ra sau.

Nhưng Thẩm Ngọc Trí thình lình tóm lấy hai cổ tay của cô, anh thoáng dùng sức kéo cả người cô vào trong lòng mình.

“Sơ Sơ.”

Môi anh kề sát vào vành tai cô.

Đào Sơ cảm thấy tai mình nóng đến mức sắp cháy luôn rồi.

“Em mười chín tuổi rồi đúng không?”

Lúc nói câu này giọng anh nghe hơi khàn, loáng thoáng sự quyến rủ khôn tả.

Đào Sơ cảm nhận được anh cắn nhẹ vào vành tai mình.

Cơ thể cô run run sốt sắng muốn lùi ra đằng sau, song giãy thế nào cũng không thoát khỏi tay anh.

Anh buông tay trái của cô ra, chuyển sang nắm cằm cô cúi đầu hôn lên khóe môi cô, cọ mũi mình vào mũi cô, sau đó hơi lùi ra sau dịu dàng nhìn cô thủ thỉ, “Anh thích được em hôn mỗi ngày.”

Giọng anh như thoảng bên tai, hơi thơ như gần trong gang tấc, trong câu ấy còn loáng thoáng sự nhõng nhẽo.

Vì đang gần sát bên nhau nên cuối cùng Đào Sơ cũng thấy rõ đôi mắt của anh.

Đôi mắt đó hơi khác với đôi mắt mà cô thấy hồi lần gặp đầu tiên đó.

Lúc đó cô thấy một cánh đồng hoang vu phủ đầy tuyết trong mắt anh, thấy sự tối tăm phẫn nộ, song lúc này đây những thứ ấy đã hoàn toàn biến mất.

Anh đã từng phải gánh chịu quá nhiều thứ, những oán hận và cả sự không cam tâm đó đã giày vò, hành hạ anh đến độ dù đã trôi qua không biết bao nhiêu năm nhưng anh vẫn chẳng tài nào thoát được khỏi chúng.

Nhưng bây giờ những cơn mưa u ám dai dẳng đó đã biến mất khỏi đôi mắt màu trà ấy, hé lộ nét đẹp như mặt hồ trong vắt.

Ở bên trong còn có cả hình bóng nhỏ xíu của cô.

Cuối cùng anh đã về với chính mình.

Đào Sơ thấy vui lắm.

Vì thế cô rướn tới hôn lên môi anh cái nữa.

“Được ạ.”

Cô mỉm cười nhìn anh, thấy anh hơi ngẩn ngơ vì hành động bất ngờ của mình, sau đó thấy tai anh dần đỏ lên thì cô càng cười rạng rỡ hơn nữa.

Thời gian à.

Bắt đầu từ lúc này dù mày có chạy nhanh hay là chạy chậm thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chàng thiếu niên đó từng mất đi tất cả, song ít nhất anh đã tìm được cô gái của mình.

Dẫu rằng cô đã quên hết mọi chuyện ở kiếp trước, có lẽ mãi mãi sẽ chẳng thể nào nhớ ra nữa nhưng, thế thì sao chứ?

Cô sẽ mãi mãi thích anh.

Dù trôi qua bao nhiêu năm, dù có nhớ những chuyện của kiếp trước hay không thì cô vẫn sẽ mãi là cô.

Là người con gái anh yêu sâu sắc.

Cô vẫn sẽ thế, nhan sắc sẽ chẳng mãi đổi thay.

Người con gái ấy trước giờ luôn luôn chân thành và yêu anh đậm sâu.

Còn anh, cũng thế không thay lòng đổi dạ.

HOÀN CHÍNH TRUYỆN
 
Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử
Chương 61: NGOẠI TRUYỆN 1



Kể từ lúc phát sóng thì anh không đóng thêm bất cứ tác phẩm điện ảnh hay truyền hình nào nữa, song anh như hóa thân từ làn gió bất ngờ thổi tới, chỉ bằng phim thôi đã giúp anh thu hút được vô số người qua đường rồi.

Mặc dù đã bẫng đi hai năm nhưng vẻ đẹp thoáng vụt qua của chàng rồng trong vẫn khiến người xem không thể quên được.

Dù sau khi kết thúc bộ phim đó anh đã mai danh ẩn tích, nhưng trong vô số những video cắt ghép tuyệt đỉnh trên Bilibi thì anh vẫn là gam màu đặc biệt nhất, nét đẹp ấy vẫn chói loá khiến người ta thảng thốt không thôi.

Rất nhiều người đều chẳng thể quên được hình ảnh chiếc đuôi màu xanh băng của chàng rồng trong bộ phim điện ảnh năm ấy.

Đào Sơ cũng rất thích chàng rồng trong phim ấy.

Mọi người tưởng rằng đuôi rồng trong phim là “hiệu ứng thần tiên”, song cô biết thực chất đó là đuôi rồng thứ thiệt của anh.

Đào Sơ còn chụp lại phân đoạn đó của anh, rồi đặt làm màn hình khoá nữa.

Mỗi khi tâm trạng tuột dốc, là cô chỉ cần nhấn nút để màn hình điện thoại sáng lên thì ngay sau đó cảm thấy mình như được khuôn mặt đẹp trai quá trời quá đất đó chữa lành vậy.

Ngày hôm nay cũng vậy.

Tiết học của buổi hôm nay nghe khó hiểu và nhàm chán quá thể, Đào Sơ nghe xong cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô cố gắng lắc đầu để mình tỉnh táo lại rồi bấm vào màn hình điện thoại, tiếp đó ngáp một cái rồi cố gắng mở to hai mắt ra, ngồi thẳng người dậy nhìn chằm chằm vị giáo sư trung niên đang đứng trên bục giảng ấy.

Thỉnh thoảng trong trường vẫn có vài lời bàn tán về mối liên hệ giữa Đào Sơ và chàng rồng trong bộ phim năm đó.

Cũng có một số người suy đoán về mối quan hệ giữa cô và chàng rồng bí ẩn ấy.

Nhưng tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với thời điểm cô học năm nhất đại học rồi.

Lúc Đào Sơ học năm thứ nhất cô còn bị theo dõi, thậm chí giới truyền thông còn thường xuyên đuổi theo cô để đặt câu hỏi, rồi đưa ra những suy đoán khó nghe, kh*ng b* lỗ tai cô không ngơi nghỉ.

Có những lúc Đào Sơ sẽ cảm thấy những khuôn mặt xa lạ của họ khá giống với những người không biết rõ sự thật về chuyện mấy năm trước, bọn họ tin vào những lời phiến diện của Đào Thiến Âm rồi vịn vào đó mà chửi bới, xúc phạm, miệt thị cô.

Dù là ở trên mạng hay ở ngoài đời thì những ánh mắt của họ vẫn như cây kim đâm vào lưng của cô, khiến cô sợ hãi, khiến cô thấy không thoải mái.

Song Đào Sơ của bây giờ đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.

Cũng đã một hai năm trôi qua rồi, giờ thì mọi chuyện cũng đã phai nhạt dần.

Cuối cùng Đào Sơ cũng có được cuộc sống bình yên cho riêng mình, cô cũng tìm được cho mình những người bạn tốt.

Ấy là một cô gái đeo mắt kính trông rất trầm tính, cô nàng tên là Lưu Hi, đến cả cái tên nghe cũng dịu dàng quá chừng.

*曦 – Hi: nghĩa là ánh sáng mặt trời buổi sớm – mang ý nghĩa đẹp đẽ, ấm áp, thơ mộng.

Sau khi kết thúc kỳ tuyển sinh đại học thì Hạ Dịch Lam đã được nhận vào một trường đại học ở một thành phố khác, mà thành phố đó cách Lâm Thành khá xa nên hai người không có nhiều thời gian để gặp gỡ.

Nhưng ngày nào hai người cũng buôn chuyện trên wechat hết, cùng nhau chia sẻ về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày của đối phương.

Điện thoại thình lình rung lên làm Đào Sơ giật mình, bấy giờ cô mới nhận ra hồi nãy mình lơ mơ nhắm mắt lại.

Cô nhanh chóng mở mắt, sau đó ngáp cái nữa, dụi dụi đôi mắt hơi ươn ướt rồi bấm vào WeChat.

Ba của ba bạn đây: “Phu nhân đang làm gì đấy ạ? Chơi game không?”

Là Hà Cảnh.

Từ ngày Đào Sơ download trò chơi tên PUBG thì cô và Hà Cảnh cũng theo đó thành “chiến hữu cách mạng” của nhau.

Trò chơi này so ra còn vui hơn cả trò Anipop mà Thẩm Ngọc Trí đã chơi tới màn 800 nữa.

Lắm lúc A Linh cũng gia nhập vào tổ đội của họ.

Nhưng mà lúc này cô đang ở trong lớp nên tất nhiên là không thể chơi game được rồi.

Maruko bé nhỏ*: “Không chơi, đi ra chỗ khác đi.”

*gốc là 小丸子 – Xiǎo Wánzi, tên gốc tiếng Nhật: ちびまる子ちゃん (Chibi Maruko-chan). Maruko là bé gái học tiểu học, tính cách ngây thơ, lém lỉnh, đôi khi lười biếng nhưng rất đáng yêu. Tên thật trong truyện là Sakura Momoko (さくらももこ) – trùng với tên tác giả (Sakura Momoko).

Ba của ba bạn đây: “OK, đi đây.”

Sau một lúc chờ mỏi mòn thì cuối cùng cũng đến giờ tan học, Đào Sơ vừa nghe tiếng chuông ra về thì cơn buồn ngủ cũng chạy biến.

Chiều nay không có tiết nào hết.

Cô hít hít mũi, sau đó thu dọn đồ đạc, tạm biệt Lưu Hi rồi bước ra khỏi phòng học.

Lúc đứng ở ngoài hành làng thấy tuyết đang rơi ở ngoài sân thì cô quấn chặt khăn quàng cổ lại, sau đó cất bước đi về phía cầu thang.

Mấy hôm nay Thẩm Ngọc Trí rất bận rộn.

Mặc dù anh không thích làm diễn viên, cũng không thích giới giải trí nhưng anh vẫn dùng một phần tài sản của mình để mở một công ty giải trí với Tinh Trì.

Đối với Thẩm Ngọc Trí thì phần tài sản mà anh đã bỏ ra này đúng là chỉ có “một chút” thật.

Nhưng với Đào Sơ – người mà hôm đó tận mắt thấy anh đem hết những vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo lấp la lấp lánh ra khỏi chiếc túi nhỏ của anh, thì cô cảm thấy cái mà anh gọi là “một chút” này còn lớn gấp mấy lần cái ngọn núi nhỏ mà cô đã nhìn thấy lần đầu tiên kia nữa.

Thì ra Thẩm Ngọc Trí đã về Trường Cực Uyên để “đóng gói” những món đồ này.

Nhìn thấy những “ngọn núi nhỏ” trước đó bỗng dưng biến thành những “ngọn núi lớn” mà Đào Sơ sợ đến độ nấc cụt luôn.

Khi ấy Đào Sơ nhận ra chàng rồng đứng cạnh mình lúc nhìn đóng bảo vật lấp la lấp lánh thì đôi mắt anh cũng đang lóe lên ánh sáng rất là khác thường.

“Sơ Sơ ơi, theo em thì anh nên bán cái nào?”

Chàng thiếu niên Thẩm Ngọc Trí – người lúc nào cũng trẻ trung ngời ngợi giờ phút này trông hơi u sầu.

Hình như anh đang gặp khó khăn trong việc đưa ra quyết định.

“Cái này thì thế nào?” Đào Sơ tiện tay cầm một chiếc ly nhỏ được khảm rất nhiều viên ngọc bích, vừa nhìn đã thấy sáng long lanh và đặc biệt còn mang theo khí chất của nhà giàu mới nổi lên.

“….Cái này à.”

Thẩm Ngọc Trí nhìn cái ly nhỏ cô đang cầm đăm đăm, anh mím môi, mãi hồi sau mới nói, “Cái ly này là cái ly mà hồi trước anh thích nhất.”

Người con gái thấy lúc mà anh nhìn cái ly cô đang cầm ấy thì ánh mắt của anh cũng sáng long lanh y chang cái ly luôn.

Thế nên cô đành phải cẩn thận đặt cái ly đó xuống.

Sau đó cô chộp lấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý khác, mặt dây chuyền được khảm rất nhiều đá quý với nhiều màu sắc khác nhau, còn sợi dây thì được làm bằng vàng ròng trông rất quý giá, trông nó còn đắt tiền hơn cả cái ly ban nãy nữa.

“Vậy cái này ha.”

Cô đưa nó cho anh.

“Không được.”

Anh lắc đầu: “Cái đó rất hợp với em.”

Đào Sơ nhìn cái vòng cổ nặng trĩu và quý giá vô cùng này, sau đó cô đưa tay sờ lên cổ của mình, rất là thắc mắc: “Anh chắc chứ?”

“Em thấy không đẹp hả?” Anh nhìn cô bằng vẻ mặt ngờ ngợ.

“… Cũng tạm.” Đào Sơ không biết nói sao.

Cô đặt chiếc vòng cổ về vị trí cũ sau đó ngồi xuống, tiện tay cầm một cái bình ngọc nhỏ không rõ tên được khảm bằng những hạt châu lấp lánh.

“Còn cái này thì sao ạ?”

“Đó là cái bình anh thích nhất.”

“Vậy cái chén này được không anh?”

“Viên trân châu khảm trên cái chén đó là thứ mà hồi trước anh tìm được ở dưới biển đấy … Nó đẹp lắm phải không Sơ Sơ.”

“Vậy cây trâm bằng ngọc trai này thì sao ạ?”

“Ngọc trai đẹp.”

“Bầu rượu bằng ngọc lưu ly này thì sao?”

“Ngọc lưu ly đẹp lắm.”

“Hạt trân châu này thì sao ạ?”

“Đến tối là mấy viên trân châu này sẽ phát sáng đó….”

“…. Thì bóng đèn cũng sáng được mà!” Đào Sơ lẩm bẩm.

“Nó đâu giống nhau đâu Sơ Sơ.” Anh trả lời nghiêm túc.

“….!”

Lát sau Đào Sơ móc ra một hộp gỗ nhỏ trong đóng trang sức đó, cô thấy cái hộp này cứ quen quen.

À, đây là cái hộp mà cô bảo anh giữ giùm mình nè.

Lúc cô mở ra xem thì thấy bên trong còn có vài viên trân châu trong suốt khác nữa, chúng lấp lánh rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, ngoài mấy viên này ra thì trong hộp cũng còn một ít vàng bạc châu báu khác.

Hình như lúc ấy Đào Sơ nghe thấy tiếng đống tiền rơi xuống.

“Sơ Sơ ơi, hạt châu của em bán được đó.”

Đào Sơ vừa nghe anh nói vừa trơ mắt nhìn anh lấy tất cả những hạt châu trong hộp của cô đi.

“Anh định làm gì cơ?” Người con gái ngơ ngác.

“Đem cái này đi bán đó em.” Thẩm Ngọc Trí nhìn cô.

“…. Nhưng mà đây là hạt châu anh cho em mà.” Đào Sơ nhấn mạnh từng chữ.

“Anh biết mà.”

Thẩm Ngọc Trí cầm hạt châu: “Anh không nỡ bán đồ của mình.”

“… Vậy nên anh định bán đồ của em đó hả?”

Đào Sơ ôm cái hộp của mình, ấm ức nhìn anh đăm đăm.

“Đồ của em xấu lắm.”

Ở trong mắt anh thì mấy thứ không đủ lấp lánh thì đều quy vào hàng xấu hết.

Đào Sơ đứng đực ra, hình như cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đồng tiền chạy vào túi của người khác nữa.

Ngày đông hôm ấy nắng ấm hơn bình thường đôi chút, Đào Sơ thấy chàng thiếu niên cao gầy đang đứng thẳng đó bất ngờ cười rạng rỡ, đôi mắt màu trà của anh lặp loè ánh sáng dịu dàng, so ra còn lấp lánh chói mắt hơn cả đóng ngọc ngà châu báu kia.

Gió thổi tới khiến chóp mũi Đào Sơ đo đỏ, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh.

Anh thật sự đã buông bỏ những oán hận và những thứ còn bận tâm trong lòng rồi ư?

Đào Sơ nhìn đôi mắt anh, không còn thấy chút oán giận nào trong đôi mắt ấy nữa.

Có lẽ anh vốn là người như thế.

Chàng thiếu niên ấy như gió, sáng trong như vầng trăng, anh là sắc xuân duy nhất trong tiết trời ngày đông buốt giá.

Lúc anh cười thì ánh sáng trong đôi mắt đó hóa thành làn sóng êm dịu trên mặt hồ vào ngày xuân, trông trong vắt và rung động quá đỗi.

Tốt quá đi.

Đào Sơ ôm cái hộp, đôi môi chợt cong lên cười ngây ngô.

Lúc thấy người con gái mới nãy còn ấm ức ngơ ngác nhìn mình mà bây giờ bất ngờ cười toe toét thì Thẩm Ngọc Trí hơi ngớ ra một lát, sự dịu dàng vốn chẳng thuộc về mùa đông chợt lan khắp khuôn mặt anh, dường như ngay cả ánh sao và ánh trăng cũng rơi hết vào trong đôi mắt của anh luôn rồi.

Anh bỗng dưng ngồi xổm xuống, lúc nắm lấy vai cô thì ống tay áo trắng như tuyết của anh cũng theo đó phủ kín cả bờ vai cô.

Đào Sơ ngẩng đầu theo phản xạ, chợt thấy ống tay áo trắng của anh nhìn giống màu tuyết trắng đọng trên núi quá.

Cô nhìn lướt lên đôi môi đỏ của anh, không nhìn thì thôi mà vừa nhìn thì nhất thời làm cách nào cũng chẳng rời mắt đi được.

Sao anh đẹp trai quá vậy trời ….

Hàng lông mày của anh nhìn như vệt núi xa bị bao phủ bởi những đám mây và sương mù dày đặc trong tiết trời âm u.

Đôi mắt ấy có hai nếp mí rất xinh đẹp, tròng mắt thì có màu trà, tổng thể nhìn sáng trong quá đỗi.

Sống mũi vừa cao vừa thẳng, thậm chí đến cả đôi môi cũng đẹp nữa.

Thẩm Ngọc Trí nhìn gương mặt ngẩn ngơ của cô, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e đuôi mắt trái của cô, khóe môi anh cong cong, đôi mắt lấp lánh ý cười trông như dòng nước ngày xuân êm dịu, những hoa văn màu bạc thần bí như ẩn như hiện trên mặt anh càng làm tăng vẻ quyến rũ say đắm của anh.

“Em muốn hôn anh đúng không Sơ Sơ?”

Ngón tay anh lướt xuống vuốt v e khoé môi cô, thủ thỉ hỏi.

Đào Sơ nhìn ý cười trong mắt anh, cô mấp máy môi, suy nghĩ “muốn hôn thì hôn thôi” lấp kín tâm trí cô.

Thẩm Ngọc Trí chẳng ngờ mình vừa dứt câu thì người con gái trước mặt đã thò ào tới hôn cái chụt lên môi anh.

Đào Sơ nhân lúc anh vẫn còn bần thần nhanh chóng giựt lại mấy hạt châu anh đang cầm, cô bỏ nó vào hộp rồi khoá lại.

“Anh muốn bán thì bán đồ của anh đi, đừng hòng nghĩ đến việc lấy đồ của em đi bán.”

Dẫu rằng lúc này mặt mày cô đỏ ao nhưng cô vẫn gân cổ lên nói chuyện với anh.

Khi thấy đôi tai đo đỏ của Thẩm Ngọc Trí, Đào Sơ còn đắc chí hừ một tiếng.

Cô biết thừa anh đã quen nói mấy câu trêu đùa như vậy rồi, nói thì nói vậy chứ thật ra anh còn dễ ngại hơn bất cứ ai nữa.

Một khi cô chủ động là anh bối rối ngay.

Thẩm Ngọc Trí hơi lúng túng, mãi một lúc sau anh mới nói, “Anh … anh chỉ đùa em thôi.”

“Mấy cái đó cũng là của em hết.”

Anh chỉ vào núi châu báu xếp thành núi kia, mím môi, “Anh còn nhiều lắm, anh cho em cả ….!”

Giọng của anh càng lúc càng nhỏ lại, còn thấp thoáng ý nịnh nọt.

Trong câu đó còn chứa sự xấu hổ nữa.

“À, nếu đã là của em rồi, vậy thì em muốn bán cái gì cũng được đúng không ạ?”

Đào Sơ cảm tưởng như mình vừa được ăn một viên kẹo vậy, lòng cô ngọt ơi là ngọt nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại cái mỏ đang nhếch lên của mình.

“…..Được cả.”

Hình như anh vẫn hơi do dự, song cuối cùng anh vẫn đồng ý.

Sau đó lúc thấy Đào Sơ lấy cái ly khảm rất nhiều viên đá quý thì Thẩm Ngọc Trí vẫn thấy hơi bịn rịn không nỡ lắm.

“Có được hay không…!!”

Anh nhìn cái ly cô đang cầm, “Đổi cái khác được không?”

“Anh muốn đổi cái nào?”

Đào Sơ hỏi anh.

Thẩm Ngọc Trí do dự một hồi lâu nhưng vẫn chẳng đưa ra lựa chọn được.

Nếu không phải vì sợ việc mua bán và trao đổi một số lượng lớn vàng bạc sẽ mang đến kha khá phiền phức, và sợ người ta nghi ngờ này kia thì anh đã chẳng động đến “bộ sưu tập” này của mình rồi.

Cuối cùng vẫn là Đào Sơ quyết định thay anh.

Mặc dù thấy hơi không nỡ, song anh ngước lên nhìn người con gái trước mặt mình, rồi lại nhìn xuống cái ly lấp la lấp lánh cô đang cầm thì anh chỉ biết cam chịu cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn đồng ý với quyết định của cô.

Trông anh tủi thân và đáng thương quá thể.

Lúc đó anh còn bước tới ôm lấy Đào Sơ, hôn hôn cô một lát thì mới chịu buông bỏ mấy món đồ “lấp lánh” đã được định sẵn phải đem đi bán ấy.

Để có thể hòa nhập vào thế giới và thích nghi tốt hơn với cuộc sống sinh hoạt của con người thời hiện đại thì Thẩm Ngọc Trí cần có một thân phận hợp lý.

Hợp tác với Tinh Trì là một sự lựa chọn đúng đắn.

Còn Đào Sơ thì từ trước đến nay cô chỉ muốn học cho xong đại học, sau đó kiếm một công việc bình thường làm một người thường trong xã hội.

Cuộc sống bình yên là thứ mà cô thích nhất.

Những cảm xúc hồi hộp lo lắng của cô đều bắt đầu từ anh, và cũng chính vì có anh mà bình tĩnh trở lại.

Đào Sơ vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy A Linh đang chờ ở bên kia đường.

Còn có Bùi Tố Chiếu đang đứng cạnh A Linh nữa.

Hình như hai người đang nói chuyện gì đó, khi ánh mắt của Đào Sơ liếc sang Bùi Tố Chiếu thì người đàn ông đeo kính gọng vàng dường như cũng cảm nhận được cái nhìn của cô, vậy nên hắn ngẩng đầu lên cười với cô.

Đào Sơ vừa đi tới thì hắn hơi gật đầu: “Phu nhân.”

A Linh cũng gọi cô, “Phu nhân”

Ánh mắt Đào Sơ nhìn qua nhìn lại giữa A Linh và Bùi Tố Chiếu, sau đó hỏi, “Sao Bùi đại nhân lại ở đây?”

“Hỏi đường thôi.” Bùi Tố Chiếu cười, tĩnh bơ đáp.

“Vậy à?” Đào Sơ gãi gãi cái ót mình.

Bùi Tố Chiếu vẫn cười, “Phu nhân, thần đi trước đây.”

Hắn nói xong thì nhìn thoáng qua A Linh đứng cạnh mình, thấy cô ấy không nhìn mình, hắn cũng không bận tâm, hắn quay gót đi về phía xe mình mở cửa ngồi vào, sau đó lái xe đi.

Trên đường về Đào Viên, Đào Sơ càng nghĩ càng thấy mấy ngày gần đây Bùi Tố Chiếu cứ kì kì thế nào ấy.

Số lần hắn tới Đào Viên càng ngày càng nhiều…

“Chị A Linh, có phải Bùi đại nhân…”

“Không phải!”

Vốn dĩ Đào Sơ định hỏi cô ấy là có phải Bùi Tố Chiếu đang gặp chuyện gì khó khăn hay không, ai ngờ còn chưa nói xong thì đã bị A Linh ngắt lời.

“Phu nhân đừng nghĩ nhiều, tôi và Bùi đại nhân không có gì hết.”

A Linh nắm chặt vô lăng, trông hơi căng thẳng.

Hả??

Đào Sơ ngơ ngác.

Sau một hồi im lặng suy nghĩ, cuối cùng cô cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra chuyện gì đó rồi thì phải.

Lẽ nào, lẽ nào Bùi Tố Chiếu thích ….. A Linh??

“Chị A Linh ơi, theo cảm nhận của em thì …. Bùi đại nhân khá tốt í, em cảm thấy chị có thể cân nhắc một chút ạ.”

Người con gái ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó ngập ngừng nói.

A Linh nghe thế thì im lặng một lúc lâu.

Trong xe tạm thời trở nên im lặng, Đào Sơ quay sang nhìn A Linh thì thấy mắt cô ấy đã đo đỏ tự lúc nào chẳng hay.

“Chị A Linh?”

Đào Sơ luống cuống lấy khăn giấy đưa cho cô ấy, “Chị đừng khóc mà.”

A Linh cầm khăn giấy, dù đôi mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào kính chắn gió ở bên ngoài chứ không quay lại nhìn Đào Sơ

Đào Sơ đợi hồi lâu, lúc sau thấy cô ấy chợt thở dài nói rằng: “Phu nhân à, cả đời này … tôi cũng sẽ không bao giờ thích ai nữa.”

Rung động một lần, cả đời không quên.

Mấy trăm năm trôi qua, cô ấy từ một thiếu nữ ngây thơ không sợ trời, không sợ đất đến một người không còn lối thoát.

Nhưng cô ấy vẫn không thể quên được A Nguyện.

Nghe A Linh nói vậy thì Đào Sơ trầm ngâm, không biết nên nói gì để an ủi cô ấy.

Có vài chuyện mà người khác sẽ không bao giờ đồng cảm được.

Nhưng thời gian luôn là liều thuốc có thể chữa lành mọi nỗi đau.
 
Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử
Chương 62: NGOẠI TRUYỆN 2 (HOÀN TOÀN VĂN)



Thẩm Ngọc Trí có một bảo tàng tư nhân của riêng mình.

Anh lại bắt đầu sưu tầm tất cả thứ “lấp lánh” đẹp đẽ trên thế giới này.

Cũng vì thế mà khoảng thời gian gần đây Thẩm Ngọc Trí rất bận rộn.

Đào Sơ cảm thấy hình như anh đã dốc hết sự nhiệt tình của mình để đi sưu tầm mấy thứ “lấp la lấp lánh” trên trần đời này.

Thẩm Ngọc Trí của bây giờ so với trước kia cuối cùng cũng đã gần gũi với cuộc sống trần tục hơn rồi.

Anh có sở thích riêng của bản thân.

Dường như kể từ khoảnh khắc ấy cuộc sống cũng theo đó trở nên êm đềm hơn.

Song vì do anh bận quá nên thời gian mà cô và anh gặp nhau cũng rút ngắn hơn nhiều.

Vào một đêm hè nọ, người con gái trằn trọc mãi vẫn chẳng ngủ được.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại cạnh cái gối, bật màn hình lên rồi nhìn đăm đăm bức ảnh mà Thẩm Ngọc Trí gửi cho cô ở wechat một lúc lâu.

Ảnh này chụp ở ngoài biển, nước biển ở đó trong veo, trời thì xanh ngắt.

Nắng chiếu xuống tô điểm cho tấm ảnh một gam màu vàng ấm.

Ấy là khung cảnh của một đất nước xa lạ.

Lúc mà Thẩm Ngọc Trí tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho cô thì xui rủi sao ở góc dưới phía bên trái tấm ảnh có dính một cô gái mặc bikini đang đeo kính râm, khi mà Đào Sơ thấy cái ảnh này thì lúc đó cô đang ăn cơm trong căng tin trường, vừa thấy là cô giận đến độ cắn cái bụp vào miếng thịt heo kho tàu, sau đó gửi ngược lại cái ảnh đó cho anh, còn khoanh tròn cái cô mặc bikini ấy lại.

Maruko bé nhỏ: [Hình ảnh]

Một lát sau anh lại gửi tiếp một tấm ảnh nữa.

SYZ: [Hình ảnh]

Quả nhiên anh đã cắt bỏ cô gái tóc vàng ở góc trái ấy đi.

Khi đó Đào Sơ chỉ bĩu môi, cũng chẳng thèm quan tâm đ ến anh.

Bây giờ nằm trên giường nhìn lại lịch sử trò chuyện vào ban ngày mà Đào Sơ không kìm được bật cười.

Cười xong cô lại thở dài.

Hồi sau cất điện thoại đi, xong sau đó Đào Sơ cũng ngủ từ lúc nào không hay.

Lúc cô dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Hôm nay không có tiết học.

Người con gái nằm ườm trong chăn ngáp một cái, lát sau nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là A Linh.

Lúc A Linh đẩy cửa bước vào trong thì thấy Đào Sơ đang uể oải rúc trong chăn.

Cô ấy cười nói: “Phu nhân, đã đến giờ dậy rồi ạ.”

Đào Sơ đảo mắt, bỗng dưng nhíu mày trở mình, “Chị A Linh ơi, em thấy hơi khó chịu…”

A Linh nghe vậy thì sốt sắng hỏi, “Phu nhân bị sao đấy? Thấy khó chịu ở chỗ nào vậy?”

Đào Sơ ấp úng một hồi, sau đó lắp lửng: “Có lẽ, có lẽ bị cảm ấy ạ…”

Bị cảm à?

A Linh lập tức phủ nhận khả năng này.

Bởi vì sau khi loại bỏ hết toàn bộ sí độc trong người Đào Sơ thì cơ thể của cô cũng không còn giống với người bình thường nữa.

Sí độc này rất kỳ lạ.

Nó sẽ gắn liền với linh hồn của cô trong suốt vòng luân hồi sinh tử.

Nếu không được hoá giải thì chắc chắn cô sẽ biến mất trong vòng luân hồi.

Nhưng nếu loại bỏ được sí độc thì cô sẽ sống thọ hơn người bình thường rất rất nhiều, cộng thêm sức mạnh của váy rồng mà Thẩm Ngọc Trí đã đeo trên cổ cô nữa nên đời này cô vĩnh viễn sẽ không già và cũng sẽ chẳng chết đi.

Nói một cách logic thì sí độc trong người Đào Sơ đã được loại bỏ hoàn toàn, vậy nên chắc chắn cơ thể của cô không thể yếu ớt như người bình thường được.

Nhưng khi thấy Đào Sơ vừa ho khan vừa nhíu mày, mặt mày rất khó chịu thì lòng A Linh loáng thoáng có dự cảm xấu.

Chẳng lẽ sí độc vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn?

Trong phút chốc A Linh hoảng loạn không thôi, cô ấy vội vã chạy ra ngoài liên lạc cho Thẩm Ngọc Trí.

Đào Sơ rúc mình trong căn, lúc thấy A Linh đi ra ngoài thì bấy giờ mới dám thở dài nhẹ nhõm.

Giờ nên làm sao để trông giống người bị bệnh nhất đây nhỉ?

Người con gái dứt khoát cuộn cả người vào trong chăn, trùm kín đến độ khiến mặt đỏ ửng cả lên.

Lúc Thẩm Ngọc Trí hớt hải chạy về thì thấy Đào Sơ đang trùm mền kín mít, mặt cô đỏ hơn bình thường rất nhiều, cả tóc cũng mướt mồ hôi.

Hình như cô đang ngủ.

Thẩm Ngọc Trí đi tới khẽ chạm tay vào ấn đường của cô, dùng thuật pháp của mình kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì bất ổn hết.

Lúc này cô gái trên giường bắt đầu vô thức tung mền ra, đã thế cô còn lí nhí bảo, “Nóng quá, nóng chết mất…”

Có lẽ do quấn mền chặt quá nên dù cô có đạp mạnh thế nào thì cái mền vẫn chẳng xê dịch được bao nhiêu, cuối cùng còn làm mình tỉnh giấc.

Đào Sơ mơ mơ màng màng mở mắt ra, chuyện đầu tiên cô làm là đem cái mền đang đắp trên người mình ném đi.

Sau đó cô giang tay giang chân nằm thành hình chữ X, song còn chưa kịp thở hắt ra thì vừa ngước mắt lên đã thấy Thẩm Ngọc Trí đang đứng ở mép giường tự lúc nào chẳng hay.



Đào Sơ chết lặng.

Bầu không khí nhất thời trở nên hơi xấu hổ.

Vốn dĩ Thẩm Ngọc Trí rất lo lắng, nhưng bây giờ khi đứng ở mép giường thấy cô như vậy thì đuôi mắt anh lại hơi cong lên.

Trông cô không giống như đang bị bệnh cho lắm.

Đào Sơ nhanh chóng ho dữ dội, ho mạnh đến mức ch** n**c mắt.

“Khó chịu quá, trời ơi khó chịu quá.” Người con gái nghiêm túc diễn như bị bệnh thật.

Mãi đến khi Thẩm Ngọc Trí cúi xuống véo má cô, thì cơn ho của cô bất chợt ngừng lại.

“Đừng giả vờ nữa.”

Giọng anh nghe rất bình thường.

“Không, em có giả vờ đâu…”

Đào Sơ vẫn ráng níu kéo, thử ho thêm hai tiếng nữa.

“Không thấy đau cổ họng hả?” Anh nhẹ nhàng chạm vào cổ của cô.

Anh chạm nhẹ vào như vậy khiến cô thấy hơi ngứa, nhưng cô không dám đưa tay ra gãi.

Đào Sơ ho hai tiếng, thấy màn giả vờ ốm của mình thất bại thì cô cố gắng ho thêm mấy lần nữa, song thấy anh vẫn bình tĩnh trông có vẻ đã nhìn thấu được kế hoạch của mình nên cô cam chịu cúi đầu xuống, không thèm nhìn anh nữa.

Thẩm Ngọc Trí lau mồ hôi trên trán cô: “Sao em lại giả vờ ốm vậy?”

Bây giờ trông Đào Sơ như học sinh tiểu học bị giáo viên bắt bài vậy, cô chỉ cúi đầu, mím môi không nói gì.

“Sơ Sơ ơi?”

Anh kiên nhẫn gọi cô.

Đào Sơ không chút do dự tránh khỏi tay anh, trở mình đưa lưng về phía anh.

Đằng sau không có bất kỳ tiếng động nào, Đào Sơ gần như chẳng nghe thấy tiếng anh hít thở.

Chẳng lẽ anh lại đi rồi?

Vừa nghĩ thế thì cô quay vút lại, thấy Thẩm Ngọc Trí vẫn im lặng đứng đó, đôi mắt màu trà ấy vẫn đang nhìn cô chăm chú không rời.

Hàng mi của cô run run, lại nhanh chóng quay lưng sang chỗ khác.

Một lúc lâu sau hình như cô nghe thấy anh thở dài.

Tiếp theo đó vang lên tiếng của quần áo ma sát nhau.

Khi người con gái vẫn đang do dự không biết nên quay lại hay không thì cô bất ngờ rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mắt Đào Sơ mở to, quên cả thở.

Đôi môi hơi lạnh của anh kề sát vào bên tai cô, hơi thở gần trong gang tấc.

“Sơ Sơ ơi, sau này em đừng làm như vậy nữa.”

Thẩm Ngọc Trí ôm chặt lấy cô.

“Nếu em nhớ anh, thì chỉ cần nói với anh thôi.” Anh thủ thỉ.

“Em không có nhớ anh…” Đào Sơ vẫn còn mạnh miệng lắm.

Ngày thường lúc ở bên cạnh cô Thẩm Ngọc Trí thường bộc lộ chút tính nết trẻ con của mình, nhưng giờ phút này anh lại dịu dàng và trầm ổn vô cùng. Anh không phản bác lại cô, chỉ cười nói: “Em nói không nhớ thì là không nhớ vậy.”

“Nhưng mà anh nhớ em.” Anh nói.

Đào Sơ nghe anh nói vậy thì khoé môi không kìm được cong lên.

“Còn lâu anh mới nhớ em í, anh chỉ nhớ mấy thứ lấp la lấp lánh kia của anh thôi.” Cô lẩm bẩm.

Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì cong môi cười khẽ.

Anh bất ngờ đứng phắt dậy, ôm lấy vai cô bắt cô xoay người lại.

Lúc Đào Sơ đang căng thẳng chớp mắt liên tục thì anh cúi xuống hôn lên mí mắt mong mỏng của cô.

Dường như anh cũng hiểu tại sao cô lại căng thẳng như vậy.

Chỉ một cái chạm nhẹ giống như chuồn chuồn chạm nước ấy cũng khiến Đào Sơ muốn lùi lại, nhưng cằm của cô thình lình bị anh nắm chặt, làm cô muốn tránh cũng không tránh được.

Như thế muốn chiếm hết hơi thở của cô, nên anh bất ngờ hôn xuống môi cô một cách hung hãn.

“Sơ Sơ.”

Hồi sau cuối cùng anh cũng buông cô ra, trong cơn mơ màng hình như cô nghe thấy anh nói rằng, “Anh muốn tặng em tất thảy những thứ anh thích…”

Cái tất thảy mà anh nói là những vàng bạc châu báu ấy.

Anh muốn sưu tầm những thứ “lấp lánh” và đẹp nhất trên trần gian này.

Và anh tình nguyện chia sẻ hết những thứ đó cho cô.

Kho báu của ác long, sẽ chỉ được chia sẻ cho cô gái của anh.

“Anh muốn cưới em.”

Lúc anh nói câu này, trong giọng nói của anh còn lấp ló chút vui vẻ và ngại ngùng.

Gương mặt trắng lạnh đẹp đẽ đó giờ đang hây hây đỏ.

Lúc anh cười rạng rỡ thì đôi mắt màu trà đó còn loáng thoáng có ánh sáng đang lay động.

Trái tim trong lồ ng ngực đập dữ dội, như chẳng theo nhịp điệu nào cả.

Cảm giác rung động này quá đỗi quen thuộc.

Giống như lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh vào cái đêm thưa thớt sao ấy.

Ống tay áo trắng như tuyết của anh chồng lên nhau, nhìn như tuyết trên núi.

Khoảnh khắc anh ở bên kia bờ ngẩng đầu lên, giây phút ánh sáng của những ngôi sao rọi xuống mắt anh.

Có lẽ do màn đêm quá tối, không khí xung quanh cũng quá yên lặng.

Lúc nhìn anh với khoảng cách cực gần Đào Sơ cảm thấy đầu óc mình choáng váng như đang say rượu vậy.

Người con gái chẳng kịp nghĩ ngợi gì.

Dưới ngọn đèn hơi ngả vàng, cô trong mắt anh dần nhoè thành một bóng hình mờ ảo.

Những ngón tay đang nắm lấy ống tay áo của anh dần dần siết chặt lại.

Thậm chí còn nín thở.

Trong lúc đang mơ màng thì cô đã hôn xuống môi anh rồi.

Khuôn mặt của cả hai ửng đỏ, hơi thở quấn quýt nhau.

Mãi đến khi đai lưng của anh bị Đào Sơ kéo xuống.

Trung y mỏng manh tức thì bung ra, hé lộ vùng ngực trắng nõn.

Cô thậm chí còn loáng thoáng thấy được cơ bụng săn chắc của anh…

Lúc đó tay cô còn vô tình chạm vào bụng anh.

Mấy, mấy múi vậy nhỉ?

Đào Sơ cụp mắt, nhìn qua nhìn lại.

Trông Thẩm Ngọc Trí có vẻ hơi hốt hoảng, anh lùi ra sau, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Đào Sơ nắm lấy đai lưng của anh, làm cách nào cũng chẳng chịu buông ra.

“Sơ Sơ…”

Lúc này anh nói năng không được rành mạch cho lắm, “Em, đừng…”

Đào Sơ tò mò chạm vào vành tai đang đỏ bừng của anh.

Chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái đã khiến Thẩm Ngọc Trí run run.

Tựa như một người đã kìm nén từ rất lâu, muốn tuân thủ theo nguyên tắc mà bản thân đã đặt ra, không muốn đi quá giới hạn nhưng vào lúc này đây cuối cùng lại lựa chọn vứt bỏ mọi lý trí.

Anh nắm lấy cổ tay cô.

Khuôn mặt trắng lạnh lúc này đã bị sắc đỏ nhuộm màu.

Ấy là sắc xuân hiếm thấy trên trần gian này.

Khói trong chiếc lư hương đặt trên bàn đang bay khắp mọi nơi.

Khoảnh khắc tấm màn dài buông xuống.

Từng cái áo, từng cái quần đều bị vứt xuống giường.

Sau đó đôi mắt Đào Sơ chan chứa lệ, gần như không nhìn rõ mặt anh.

“Sơ Sơ.”

Người con gái bất ngờ nghe thấy anh gọi tên mình.

Giọng anh hơi khàn, hơi trầm.

“May quá đi, tìm được em rồi…!”

Anh như đang tự nói với chính bản thân anh vậy.

Chẳng biết tại sao lúc đó đôi mắt Đào Sơ bỗng dưng nóng lên, nước mắt lại lần nữa che mờ tầm nhìn của cô.

Khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

Có lẽ mãi mãi cô sẽ không biết rằng.

Anh đã giấu cô vào chỗ sâu nhất trong lòng mình rất nhiều năm rồi.

Cô cũng sẽ chẳng biết rằng.

Sau khi gặp lại cô thì anh mới có can đảm sống lại lần nữa.

Những hận thù, những oán hận đã từng như những dòng sông dâng trào bủa vây lấy anh đã lặng yên biến mất.

Anh chưa từng khao khát có một cuộc sống bình thường giống như bây giờ.

Một con ác long từng bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên.

Nay anh được sống lại một lần nữa.

Anh không còn là con ác long đã giết hàng triệu người trong miệng của người đời nữa.

Mà những kẻ đã từng phản bội anh, bây giờ chúng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì từ nay trở đi, anh không còn là thần minh bảo vệ loài người nữa.

Anh chỉ là chính anh thôi.

HẾT TRUYỆN

Lời của Uyển: Tác giả bảo còn ngoại truyện của Tinh Trì và Hạ Dịch Lam nữa nhưng mình check raw thì không có ạ, nên thôi coi như truyện đã hết từ đây nha.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hẹn gặp lại mọi người ở những truyện khác nè.
 
Back
Top Bottom