Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 10


Bên hồ đối diện đi tới một đoàn người, cầm đầu chính là một cậu bé, nhìn có vẻ lớn hơn chúng ta, nhỏ hơn Chử Minh Lãng.

"Hắn là ai?"

Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp liếc nhìn người đến, thu lại niềm vui, cúi đầu nói:

"Nhị ca."

Thì ra là nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử là con của quý phi.

Cha ta đã từng dặn dò ta, con của hoàng đế không ít, phần lớn đều tốt, gặp thì chào hỏi lễ phép một cái, muốn chơi thì chơi, không muốn thì đi, đều được.

Chỉ có gặp nhị hoàng tử, phải vận dụng hết đầu óc!

Nhưng ta lại thích động thủ hơn, trong lòng ta nhấn mạnh, không dám nói với cha ta.

Cha ta là sư phụ của ta, được ông trực tiếp chỉ dạy, võ công của ta rất cao.

Mấy đứa nhỏ ở nhà, cơ bản đều không đ-á-nh lại ta.

Ở trong nhà, ta tùy tiện lôi một đứa ra liền bắt đầu luyện tập, nhưng trong hoàng cung, ông không cho ta động thủ với hoàng tử công chúa.

Ta không phục.

Thế nhưng, ta đến trong cung rất nhiều lần, gặp gỡ mấy người hoàng tử công chúa vài lần, đều rất tốt, chỉ cần hành lễ rồi đi là được.

Đây là lần đầu tiên ta gặp nhị hoàng tử trong truyền thuyết.

Cha ta nói hắn bị đố kỵ hủy hoại.

Hắn sinh sau đại hoàng tử một ngày, không chiếm được ngôi trưởng, mẫu phi của hắn là quý phi, bởi vậy hắn cũng không chiếm được ngôi đích.

Hoàng đế lựa chọn lập trưởng, chọn đại hoàng tử làm thái tử.

Lục hoàng tử là con đích của trung cung, tính tình chất phác, mấy ca ca tỷ tỷ đối với hắn đều sẽ yêu quý, duy nhất nhị hoàng tử, đối với hắn rất ngứa răng.

Hắn luôn muốn xúi giục lục hoàng tử đi tranh giành với đại hoàng tử, nhưng so với việc đến ngự thư phòng lấy lòng hoàng đế, lục hoàng tử lại thích chạy đến ngự thiện phòng để tự làm mình vui vẻ hơn.

Nhị hoàng tử không thể khiến thái tử và lục hoàng tử trở thành mồi nhắm, bản thân cũng không thể trở thành ngư ông đắc lợi, một bụng oán khí.

Không dám chọc ghẹo thái tử, bèn trút hết giận lên người lục hoàng tử.

Mỗi lần gặp hắn đều châm chọc chế giễu.

Cố tình con trai đích của trung cung lại là người có thể nhẫn nhịn.

Dù nhị hoàng tử có chọc ghẹo hay chua ngoa thế nào, tiểu mập mạp cũng không hề dao động.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 11


Nhưng nhị hoàng tử cũng chưa bao giờ bỏ cuộc, hôm nay chọc đến trên người ta.

Biểu tình hắn khinh thường, nghiêng con mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập hài hước.

Một cổ tức giận từ bụng dâng lên.

Ta kéo lục hoàng tử lại, thì thầm vào tai hắn:

"Ta muốn đ-á-nh nhị ca ngươi một trận, nhưng hắn là hoàng tử, còn ta là thần nữ, ta đ-á-nh hắn chỉ sợ sẽ bị phạt, đến lúc đó ngươi chống lưng cho ta được không?"

Lục hoàng tử bỗng chốc ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, nhận ra ta không phải đang nói đùa.

Trên trán hắn toát ra mồ hôi, nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

"Ngươi đ-á-nh đi, nhị ca quá đáng rồi, hắn ngày thường hay bắt nạt ta cũng thôi, nhưng ngươi là nhi nữ của Hứa đại tướng quân, bắt nạt ngươi chắc chắn không được, đ-á-nh xong ta chống lưng cho ngươi, ta không giúp được thì còn có mẫu hậu."

"Tốt."

Ta nhếch miệng cười.

Buông bánh xuống, ta đứng dậy, vận động cổ tay cổ chân.

Chưa kịp để nhị hoàng tử hiểu ta định làm gì, ta đã vung tay tấn công như vũ bão, dùng chiêu quyền thú mà ta thành thạo nhất, trong chớp mắt, hắn đã sưng húp cả mặt, đợi hắn phản ứng lại định đ-á-nh trả, ta tung ra chiêu cuối, xoay người dùng sức liên hoàn đá, đá hắn rớt xuống hồ.

Trước sau chỉ vài phút, mọi người đều sững lại.

Chờ khi tỉnh táo lại, hét lên cứu nhị hoàng tử.

Lục hoàng tử kéo ta giơ chân chạy rất xa.

Chúng ta thở hổn hển chạy đến chỗ hoàng hậu, chưa kịp thở lại, liền vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra cho bà nghe.

Ta cho rằng bà sẽ trách cứ ta, gây ra một vụ ẩu đả lớn, còn liên lụy đến lục hoàng tử.

Nhưng không ngờ hoàng hậu nghe xong lại ngửa mặt lên trời cười to, bà nói với ta:

"Duy Nhất, đ-á-nh giỏi quá, giỏi quá!"

"Hứa Duy Nhất, con là con dâu của ta, ta định sẵn rồi!"

Ta rất ngơ ngác, nhưng ta đưa ra ý kiến phản đối:

"Hoàng hậu nương nương, con làm con dâu của người có lẽ không hợp lắm."

"Con phải ở bên cha con."

Hoàng hậu sững sốt, lập tức cười:

“Gả chồng muốn dẫn theo cha con à, có gì khó?”

Ta hoài nghi bà không nghe hiểu ta đang nói cái gì.

Ta chuyển ánh mắt sang lục hoàng tử, hắn vẫn luôn dùng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ nhìn ta.

Được rồi.

Ta nghĩ, mẹ con họ đây là bị gò bó bởi quy tắc quá lâu, cuối cùng được giải phóng, nên rất hả hê.

Cả ngày hôm đó, chúng ta ở lại trong cung hoàng hậu.

Ta cho rằng chuyện này sẽ gây ra tranh cãi lớn, quý phi sẽ không tha cho ta.

Nhưng không ngờ, mãi cho đến sáng hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 12


Hoàng hậu nói, tối qua quý phi tìm gặp hoàng thượng, kể lể thêm mắm thêm muối, một hai phải bắt hoàng thượng xử phạt ta và tiểu mập mạp.

Ai ngờ hoàng thượng vốn luôn sủng ái bà ta lại nổi giận, ông chỉ tay vào mặt quý phi mắng:

“Lão nhị đã bao lần bắt nạt lão Lục, ngươi tưởng ta không biết à? Giờ lại còn bắt nạt đến vị hôn thê của lão Lục, kia chính là mạng sống của Hứa lão đầu, ngươi cho rằng ta không biết à? Nếu ngươi còn cố tình xuyên tạc, dung túng lão Nhị, ta sẽ phế ngươi.”

“Cút!”

Quý phi nào thấy hoàng thượng như vậy, sợ hãi đến mức vừa lăn vừa bò chạy về cung, Nhị hoàng tử đang chờ ở đó, nghe xong lời của hoàng thượng, cũng ủ rũ hẳn.

Hoàng thượng tuy dung túng hắn, nhưng cũng sẽ không dung túng vô điều kiện.

Vì chuyện này hoàng hậu vui vẻ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã dậy sớm, làm cho ta và lục hoàng tử món bánh ngọt làm bữa sáng.

Ta rất ngạc nhiên, hỏi hoàng hậu:

“Nương, nương không phải đang bắt Lục hoàng tử giảm cân à?”

Hoàng hậu cười nói:

“Không quan tâm bữa này, ngày hôm qua các con biểu hiện quá tốt, nhất định phải thưởng.”

Được rồi.

Ai có thể ngờ được, hoàng hậu nương nương vẫn luôn điềm đạm nhã nhặn rộng lượng, bên trong lại là cái dạng này.

Bà nói:

“Nhi tử, con dâu này của ta là người có thể định đoạt vận mệnh, nương phải điều chỉnh lại chiến lược bồi dưỡng con.”

Ta đang ăn bánh bao, không nghe hiểu, hỏi bà:

“Nương nương, ngài nói điều chỉnh gì?”

Bà cười không trả lời ta, đưa cho ta một miếng bánh khoai lang tím.

Ta lập tức tiếp tục vùi đầu ăn.

Cha ta nghe tin về chiến công của ta.

Ông nói, chúng ta phải đi ngay.

Ta nói hoàng hậu nương nương bảo chúng ta không cần sợ.

Cha ta lắc đầu, ông nói quý phi là nữ nhi của thừa tướng, thừa tướng già kia là một tên âm hiểm.

Cho dù có hoàng hậu che chở, bọn họ không dám đến thẳng mặt, nhưng sẽ dùng ám chiêu với chúng ta, khó lòng phòng bị.

Ta chưa bao giờ thấy cha ta như vậy, bèn hỏi ông:

"Cha, cha là đại tướng quân, cũng sẽ sợ ư?"

Cha ta nói:

"Ta là rồng mạnh, nhưng cũng không thể đấu lại được loại rắn rết đầu đàn này, chúng ta phải trốn."
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 13


Vừa lúc có tin từ Bắc cương báo về, gần đây thường có bọn man di xâm phạm.

Sau khi cha ta báo với hoàng thượng được đồng ý, chúng ta liền lên đường về nhà.

Lục hoàng tử không nỡ rời xa ta, trước lúc chia tay, hắn nói với ta:

"Năm năm sau, ta sẽ đến Bắc cương tìm ngươi, cưới ngươi."

Ta gật đầu, cũng không để tâm vào lời nói ấy.

Loại lời muốn cưới ta này, ta đã nghe được quá nhiều rồi.

Kết quả người nói những lời ấy gặp được người khác, không cần đấu tranh gì, liền thuận thế cưới người khác.

Lục hoàng tử là hoàng tử, hắn sẽ gặp được càng nhiều người khác nữa.

Trở về Bắc Cương, ta chạy một vòng trong không gian rộng lớn.

Cảm giác nặng nề tích tụ ở kinh thành lập tức tan biến.

Ta biết Chử Minh Lãng đã trở thành phò mã.

Mấy thằng nhóc khác được cha ta nhận nuôi đều rất vui mừng, bọn họ cảm thấy chính mình có cơ hội được cha ta chọn làm con rể.

Cha ta nói không chọn nữa, lần này sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, ai có bản lĩnh khiến Duy Nhất nhìn trúng, người đó sẽ là con rể.

Lời này chính là một lời hứa hẹn.

Cho mọi người đều có cơ hội?

Đám thằng nhóc vây quanh ta, khiến ta cảm thấy phiền vô cùng.

Sau lại, ta phát hiện tiếp xúc nhiều với nam tử là chuyện tốt, giúp ta hiểu nam tử là cái dạng gì hơn.

Ta nhân cơ hội để hỏi bọn họ rất nhiều thứ.

Năm năm trôi qua, mười mấy thằng nhóc đều trở thành bạn thân của ta

Giữa chừng biết ta được hoàng thượng ngỏ lời hứa hôn với lục hoàng tử, dù không chắc chắn sẽ thành, bọn họ lại đều thay đổi suy nghĩ, hết lòng coi ta như muội muội.

Ở trên người bọn họ, ta học được rất nhiều.

Đặc biệt mấy năm nay, mấy thằng nhóc lớn tuổi đều lần lượt thành hôn.

Nhìn cách bọn họ đối xử với tức phụ, ta hoàn toàn hiểu được Chử Minh Lãng.

Từng chút tiếc nuối mà ta từng có với hắn, giờ đã không còn nữa.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.

Hiện giờ ta đã thành niên, ta hiểu được cha ta nói hắn chờ ta sẽ rất vất vả.

Hắn có nhu cầu về thể xác, quả thực sẽ rất vất vả.

Hơn nữa, hắn đối với ta, thật sự không phải là tình yêu nam nữ.

Thay đổi vị trí, nếu để ta đi chăm sóc một đứa nhóc, xuất phát từ trách nhiệm ta sẽ đi.

Nếu đứa nhóc vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ta cũng sẽ thích, nhưng nếu nói đến tình yêu nam nữ, chắc chắn là không có.

Tình yêu nam nữ, là cần phải có thể xác trưởng thành thúc đẩy.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 14


Thế là, cha ta lại phải đi trình tấu sớ.

Hoàng thượng thương cha ta đã già, cho phép ông đi năm năm một lần.

Cha ta dẫn theo ta trở lại kinh thành.

Ta nói ta không đi, lục hoàng tử nói, hắn sẽ đến tìm ta.

Cha ta nói chính là có thư của hoàng hậu, nhất định phải mang ta theo.

Thôi thì, đi hay không đều do bọn họ hoàng gia quyết định.

Trên đường đi, ta trở nên trầm lặng.

Lần trước đi kinh thành, chúng ta đã đ-á-nh mất một người.

Lần này đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ thành thân với lục hoàng tử.

Đối với cha ta mà nói, ông lại sắp mất đi một người.

Chờ ông trở về, hẳn sẽ rất cô đơn.

Rõ ràng, chúng ta đã ước định, ta sẽ ở bên cha ta cả đời.

Từ khi ta sinh ra, ông đã mong cho ta tìm được một chàng rể, để ta vẫn luôn ở bên cạnh ông.

Nhưng ông trời trêu ngươi.

Chàng rể mà ông tìm được đã trở thành phò mã, nữ nhi ông lại trở thành hoàng tử phi.

Con người không thể thắng được ông trời.

“Cũng không biết lần này đi, lại sẽ gặp được chuyện gì.”

Cha ta thở dài.

Hiển nhiên, ông và ta đã nghĩ đến một chỗ rồi.

Kinh thành, từ trước đến nay chưa bao giờ là nơi yên bình lâu dài.

Chỉ là, chúng ta không ngờ.

Lần này không yên bình, lại là không yên bình đến thế.

Long trời lở đất!

Cha ta và ta còn chưa đến kinh thành, tin tức từ thám tử đã được truyền về.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 15


Nhị hoàng tử âm hiểm, trong năm năm này lại càng thêm âm hiểm.

Hắn thậm chí tìm một mỹ nhân biết võ công, tìm cách đưa vào phủ thái tử, trở thành thị thiếp của thái tử, nhân lúc thái tử không phòng bị, chặt đứt chân của thái tử, loại chân mà nối lại cũng sẽ bị què.

Xong việc, mỹ nhân biến mất, Hoàng thượng vô cùng tức giận, mặc dù trong lòng ai cũng biết rõ ràng là do nhị hoàng tử làm, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm ra được dấu vết của nhị hoàng tử.

Thái tử không còn làm được Trữ quân.

Nhưng Hoàng thượng cũng không chọn nhị Hoàng tử.

Ngài nói, chọn Trữ quân chỉ có hai điều, hoặc là trưởng, hoặc là đích.

Trưởng không được, thì là đích.

Lục Hoàng tử, liền như vậy trở thành Tân Thái tử.

Nhị Hoàng tử hoàn toàn mất cơ hội, hắn điên cuồng, như điên như dại đi tìm Hoàng thượng lý luận.

Hoàng thượng tức giận, nhốt hắn vào ngục.

Cha ta nói:

"Dù làm như vậy, cũng chỉ là nhốt hắn lại, Hoàng thượng đối với Nhị Hoàng tử lòng có chút áy náy."

Tại sao?

Ta không cảm thấy Hoàng thượng có gì phải áy náy.

Giang sơn là của ngài, ngài muốn cho ai thì cho ai.

Cha ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng thấy ta như một kẻ ngốc bào chữa cho Hoàng thượng.

Ông nói:

"Chắc chắn không thể nghĩ tốt cho Hoàng thượng quá, sẽ mắc sai lầm."

Ông tiết lộ một bí mật hoàng thất, ông nói, Quý phi theo tháng lẽ ra phải sinh trước Thục phi, nhưng Hoàng thượng dùng thủ đoạn, khiến Thục phi sinh sớm hơn. Thục phi là mẹ của Đại hoàng tử.

"Cái gì?"

Ta sợ đến mức run run.

Nữ nhân sinh con là bước qua cửa tử, Hoàng thượng lại muốn cho ai sinh sớm thì sinh sớm, đây là không coi mạng của phi tần ra gì.

"Tiên hoàng để phòng ngừa các hoàng tử gà nhà bôi mặt đá nhau, định ra quy tắc, lập Trữ quân, hoặc là lập trưởng, hoặc là lập đích, có đích có trưởng thì lập trưởng."

"Mẫu gia quý phi quá mức mạnh mẽ, Hoàng thượng e ngại. Không những cướp đi vị trí Hoàng hậu của bà, còn cướp đi vị trí trưởng tử của nhi tử bà."
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 16


Quá tàn nhẫn.

Ta dường như bỗng nhiên hiểu ra, tại sao nhị hoàng tử lại b**n th** như vậy.

Nếu là ta, chắc chắn trong lòng cũng sẽ không cân bằng.

Nhưng đó là chuyện của người khác, trước mắt ta càng quan tâm đến chính mình.

“Lục hoàng tử đã trở thành thái tử, thái tử phi không thể là con, phải chọn lại chứ?”

Ta hỏi cha ta.

Cha ta:

“Thái tử phi với hoàng tử phi rất khác nhau, thái tử phi liên quan đến vận mệnh quốc gia. Với phẩm cấp và chiến tích của cha con, con xứng đáng làm thái tử phi, chỉ là xét cho cùng là chuyện trọng đại, xét về lâu dài, thái tử phi chưa chắc đã là con.”

Nói xong, ông thật cẩn thận nhìn ta.

“Khuê nữ, thực ra thái tử phi cũng chẳng có gì tốt, tương lai phải cùng vô số nữ nhân khác hầu hạ một người nam nhân, nhiều nhất một tháng chỉ cho con hai ngày thôi.”

Ông tiếp tục an ủi, vẻ mặt căng thẳng.

“Không sao.”

Ta cười với ông.

Ta đoán thám tử đã nhắc nhở ông cái gì, nếu không với tính cách của ông, đã sớm mắng mỏ.

Nhưng ta, thật sự không sao.

Không được thì không được thôi.

Chuyện bị từ hôn, một lần lạ, hai lần quen.

Ta quen rồi.

Bây giờ ta mười lăm tuổi, sẽ không giống như mười tuổi, ngơ ngác mà luống cuống như vậy.

Nam nhân, ta hiểu.

Nếu muốn sống tốt, phải suy nghĩ giống như nam nhân vậy.

Về chuyện phối ngẫu, không được thì đổi một người khác thôi.

Nói chung, ta nghĩ rất thoáng.

Cha ta thì không, ông lo lắng ta mạnh miệng.

Nếu thật sự bị hủy rồi, chắc chắn còn khóc nhè nữa.

Ông nhất quyết để ta ở lại một quán trọ bên ngoài kinh thành, để lại vài thị vệ đắc lực.

Ông một mình vào kinh trình tấu sớ, lúc buổi sáng xuất phát, nói tối sẽ về.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 17


Cha ta đi cả ngày, đến tối vẫn chưa thấy trở về, cũng không có tin tức gì.

Ta có chút lo lắng.

Lúc này, thị vệ báo tin, Tả Đốc ngự sử cầu kiến.

Tả Đốc ngự sử là ai? Ta chưa nghe cha ta nhắc đến bao giờ?

Trong lòng ta bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cha ta phạm phải chuyện gì?

Ta vội vàng chạy ra gặp.

Lại là người quen.

Chử Minh Lãng!

Một thân quan phục, khí chất hiên ngang đứng ở sảnh lớn của khách đ**m.

Sảnh lớn đã được quét sạch, chỉ còn lại một mình hắn.

Ta sững sốt.

Hắn nhìn thấy ta, trước tiên là nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt tràn đầy kinh diễm, hắn vội vàng bước tới ta, muốn nắm lấy tay ta, ta tránh đi.

Hắn cho rằng ta ngại ngùng, không để bụng đến việc ta tránh né, mặt đầy nụ cười nói với ta:

"Duy Nhất, lâu rồi không gặp."

"Minh Lãng ca ca, lâu rồi không gặp."

Ta lùi lại một bước.

Không biết vì sao, nhiều năm không gặp, ta lại không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút chán ghét.

"Ngươi đến tìm ta, là cha ta ông có chuyện gì sao?"

Không muốn cùng hắn hàn huyên nhiều, ta vội vàng hỏi ra điều ta quan tâm.

Hắn nói không phải.

Hắn nói là đến tìm ta.

Không quan tâm ta lãnh đạm, hắn như cuối cùng đã tìm được người có thể tâm sự.

Lải nhải kể cho ta nghe về những chuyện hắn đã trải qua trong năm năm qua, bao gồm thành hôn, sinh con, thê bệnh, thăng quan tiến chức.

"Tam công chúa bệnh nặng như vậy?"

Nghe xong một đống lớn, ta chỉ bắt được cái này.

"Nàng là nữ nhi của Hoàng hậu, thái y trong cung đều phục vụ nàng, sao có thể bệnh nặng được?"

Hắn ngượng ngùng:

"Cũng không tính là bệnh nặng, chỉ là sau khi sinh con bị nhiễm trùng nặng, để lại di chứng, không ảnh hưởng đến cuộc sống, chỉ là không thể thực hiện chuyện phu thê nữa."

"Cái gì?"
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 18


Ta giật mình, còn có loại bệnh này?

Kia ai còn dám sinh con nữa đâu, này không phải sinh xong liền có khả năng phu quân ghét bỏ sao.

Trách không được cha không cho ta gả xa, bắt ta phải ở bên cạnh ông.

Nữ nhân không có chỗ dựa sau lưng quả thật quá nguy hiểm.

Chử Minh Lãng nói:

"Ta luôn ở bên cạnh Tam công chúa, chăm sóc nàng tận tình suốt bốn năm trời, nàng rất cảm động, năm nay nàng đã chủ động cầu xin hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng đặc cách cho ta nhập triều, hoàng hậu cho phép ta tái giá."

Cái gì? Chử Minh Lãng đây là sống cảnh sống tẻ nhạt suốt bốn năm?

Cha ta nói hắn đợi ta sẽ quá khổ, nhưng nhìn xem, đó chính là số mệnh của hắn nha.

Ta muốn cười, nhưng nhịn lại.

Ta chú ý đến một vấn đề khác:

"Tái giá? Hoàng hậu lại cho phép huynh tái giá?"

"Bà là mẹ đẻ của Tam công chúa, bà sẽ nhẫn tâm để nữ nhi làm thiếp sao?"

Hắn lúng túng, đỏ mặt nói:

"Tam công chúa mãi mãi là chính thất."

"Ồ, vậy là hoàng hậu cho phép huynh nạp thiếp, cái này cũng dễ, chỉ cần không đe dọa đến địa vị công chúa, nhìn khắp kinh thành, tất cả thứ nữ của quan viên huynh đều có thể chọn, đích nữ của quan viên phẩm cấp thấp một chút cũng được, rất dễ dàng. Chúc mừng, Minh Lãng ca ca, không những lấy được công chúa, còn có thể hưởng thụ tam thê tứ thiếp, lại còn có thể nhập triều, quả thật là kiếm lớn rồi!"

"Nếu huynh đệ ở Bắc Cương biết được, không phải sẽ ghen tị ch-ếc sao."

"Đúng rồi, huynh và Tam công chúa sinh nữ nhi hay nhi tử?"

Công chúa mắc bệnh, nói thật, ta cũng không hề buồn bã, trong lòng còn nảy ra một ý nghĩ: Cướp nam nhân người khác thì phải chịu báo ứng.

Thế nhưng đối với Chử Minh Lãng, ta thực lòng vui mừng cho hắn.

Bọn huynh đệ ở Bắc Cương sợ đứa muội muội là ta bị lừa gạt, nên kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về nam nhân, bọn họ nói, chỉ cần điều kiện cho phép, nam nhân đều muốn có vợ hiền thiếp đẹp.

Ta không tán đồng, lấy cha ta làm ví dụ để phản bác bọn họ.

Bọn họ nói cha ta là gặp được chân ái, trở thành ngoại lệ; còn việc lấy công chúa cũng là ngoại lệ.

Cho nên, những người như Chử Minh Lãng, không thể chờ đợi như vậy, nhưng lại nhẫn nhịn suốt bốn năm, lúc thê tử cho phép mới nạp thiếp, trong số nam nhân thì thật không tính là xấu.

Nếu không xấu, lại từng chăm sóc ta, ta liền sẽ chúc mừng hắn.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 19


Nhưng hắn nhìn ta, đối với câu hỏi của ta, lại chậm chạp không nói.

Ta không rõ nguyên do:

"Minh Lãng đại ca, huynh đến tìm ta là muốn nhờ ta tìm ở Bắc Cương giúp huynh sao? Cô nương Bắc Cương chúng ta có lẽ không muốn đến, quy tắc ở kinh thành quá nhiều quá nghiêm khắc."

Hắn do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng:

"Duy Nhất, ta nhớ khi đó, ta được hứa gả cho công chúa, muội đã khóc rất lâu."

Nghĩ lại chuyện cũ, ta có chút xấu hổ:

“Đúng vậy, khi đó ta quá nhỏ, cho rằng huynh nên là của riêng ta, tìm tẩu tẩu nên ta nhất thời chịu không nổi.”.

"Duy Nhất, chẳng lẽ muội đối với ta, chỉ là ca ca thôi sao?"

Hắn tiếp tục hỏi.

Lúc này, ta mới phát hiện không thích hợp.

"Huynh đây là có ý gì? Minh Lãng ca ca, huynh đến tìm ta, không phải là để ta trở thành thiếp của huynh chứ?"

Nổi lên hoài nghi này, một cổ cảm giác bị nhục nhã ập vào trong lòng, ta nắm chặt nắm đấm.

Không thể đến mức kinh tởm như vậy, ta coi hắn là ca ca, hắn lại muốn ta làm thiếp cho hắn?

Mặc dù chúng ta từng có hôn ước, mặc dù bây giờ ta đã trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần.

Nhưng, ta là ai, hắn đã quên rồi sao?

Ta đường đường là nữ nhi duy nhất của Hứa Đại tướng quân, hắn dám mơ tưởng ta trở thành thiếp của hắn?

Huống chi ta còn được Hoàng thượng ngầm hứa hôn với lục hoàng tử, sẽ là lục hoàng tử phi!

Chắc chắn là ta suy nghĩ nhiều.

Nhưng dưới ánh nhìn không thể tin nổi của ta, ánh mắt bắt đầu lấp lánh, nói không trôi chảy:

"Chỉ là trên danh nghĩa là... thiếp, nhưng trong lòng, Duy Nhất, muội yên tâm, ta sẽ coi muội như thê tử của ta, ta sẽ đối xử với muội giống như đối với thê, ở bên muội, yêu thương muội, sinh con đẻ cái với muội. Duy Nhất, nhìn vào tình cảm của chúng ta trong quá khứ, chúng ta có thể tái hợp được không?"

Ồ, ta cảm thấy ghê tởm.

Thật không thể chịu đựng được nữa, lại không tìm được từ ngữ thích hợp để mắng hắn, ta bắt đầu cử động cổ chân.
 
Back
Top Bottom