Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,767
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNf9xtheG2-ONlRZ_r76CHxdrd9fCzfeBtsLqjuar-3FUhoP1MM7MCQfPLhhLGl637dhd89-aD6Vx6LL8btKQ27HYR30d1lauKI0Kto34ANBJrKWEAe2UoJK5vBJPbltFvrp9iAZ6794FQS-dAsMUFB=w215-h322-s-no-gm

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án:

Trong cung yến, ta đang cúi đầu ăn uống vui vẻ.

Tam công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất thỉnh chỉ ban hôn.

Ta ngẩng đầu, muốn nghe xem nàng sẽ gả cho ai.

Nàng vừa nói tên người đó ra, chưa đợi hoàng thượng trả lời, ta đã vội vàng ngăn lại:

"Không được."​
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 1


Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.

Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.

Cụ thể đến mức nào?

Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.

Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.

Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.

Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.

Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.

Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.

Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.

Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.

Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.

Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là lựa chọn cần thiết trong cuộc đời.

Ai cũng có thể đi, nhưng hắn và cha ta nhất định phải ở lại.

Đây là nhận thức mà lúc nhỏ ta đã xây dựng.

Chúng ta lớn lên ở Bắc Cương, tính cách phóng khoáng, không rụt rè.

Ta nhiều lần nói trước mặt cha ta:

"Đợi đến khi con cập kê, con sẽ thành thân với Minh Lãng ca ca."

Cha ta cười ha ha:

"Đúng, nhưng phải lớn lên trước đã."

Minh Lãng ca ca nhìn chúng ta cười.

Trong lòng ta cầu nguyện, một nhà ba người, mãi mãi hạnh phúc.

Không đợi ta kịp lớn lên, biến cố đã xảy ra.

Hoàng thượng muốn cha ta về kinh trình triều.

Mỗi năm ông đều đi, ta không cảm thấy có cái gì khác biệt.

Nhưng năm nay ông nói, ta cũng đã mười tuổi rồi, đi xem thử dáng vẻ của kinh thành thế nào.

Vì thế, ông dẫn theo ta và Chử Minh Lãng đi cùng.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 2


Vốn dĩ chúng ta và tam công chúa không có giao lưu gì.

Hoàng thượng muốn mời chúng ta ăn cơm, gọi là cung yến.

Cha ta dẫn chúng ta đi.

Trước khi tiệc bắt đầu, hoàng thượng tìm ông nói chuyện.

Ta và Chử Minh Lãng liền dạo chơi gần đó.

Có một cô nương đang thả diều.

Là một con bướm lớn, đôi cánh lấp lánh từ từ bay lên, đặc biệt xinh đẹp.

Ta nhìn đến mê mẩn.

Cô nương rất vui vẻ, nhưng chỉ một lúc sau, đã gặp chuyện không vui.

Nàng kéo dây diều quá mạnh, khiến dây đứt, con diều mắc vào cây.

Cây rất cao, nàng gấp đến độ dậm chân.

Ta nhìn con diều, cảm thấy con bướm đẹp như vậy, thật sự không nên mắc ở trên cây, liền cầu xin Minh Lãng ca ca giúp đỡ.

Minh Lãng ca ca cọ cọ vài cái đã trèo lên cây, bắt lấy diều đưa cho ta, ta chuyển cho cô nương.

Hắn không hề làm điều gì vượt quá giới hạn, cũng không liếc nhìn cô nương một lần nào.

Nhưng không ngờ, lại lọt vào mắt xanh của cô nương.

Nàng hỏi chúng ta là ai, ta trả lời thành thật.

Nhưng nàng lại không nhìn ta, ngược lại mỉm cười với Minh Lãng ca ca:

"Ta là tam công chúa được phụ hoàng yêu thương nhất, chúng ta gặp lại sau nhé."

Trong bữa tiệc, ta và Minh Lãng ca ca ngồi ở cạnh nhau, bên cạnh cha ta.

Món ăn trong cung rất ngon.

Ta cố ý bảo Minh Lãng ca ca ăn nhiều một chút, hắn cười sờ đầu ta, bản thân cũng ăn, cũng gắp cho ta.

Bữa cơm rất vui vẻ, nhưng không ngờ tam công chúa lại làm ra chuyện như vậy.

Ta khóc lóc nói:

"Tam công chúa, ta giúp ngươi cứu con diều bướm, ngươi không những không cảm tạ ta mà còn đến cướp phu quân ta sao?"

Tam công chúa vội vàng lắc đầu với hoàng thượng:

"Phụ hoàng không phải như vậy đâu, là Chử công tử đã giúp con."

Ta khóc lóc giải thích:

"Minh Lãng ca ca là phu quân của ta, ta bảo hắn đi thì hắn mới đi."

Vì thế, cung yến vốn vui vẻ bỗng trở nên khó xử.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 3


Nữ nhi mười tuổi duy nhất của đại tướng quân Trấn Viễn cùng với tam công chúa hoàng thượng yêu thương nhất, tranh một người nam nhân.

Nói chính xác hơn, tam công chúa muốn cướp, Hứa Duy Nhất là người bảo vệ.

“Chử công tử, ngươi nghĩ sao?”

Hoàng hậu mỉm cười mở lời.

Năm nay tam công chúa mười sáu tuổi, trong mắt hoàng hậu, hiển nhiên Chử công tử và tam công chúa càng xứng đôi, mà ta càng giống như một đứa trẻ không cho người khác cướp đi đồ của chính mình.

Chử Minh Lãng lễ phép trả lời:

“Tiểu nhân lúc tám tuổi, đã định hôn ước với Hứa cô nương.”

Hắn chỉ nói một câu này, rồi không nói nữa.

Ta gấp đến không chịu nổi.

Minh Lãng ca ca huynh nói thêm vài câu nữa đi, nói huynh thích ta, không lấy ai ngoài ta.

Nói huynh muốn cả đời bên ta ở Bắc Cương, chăm sóc cha ta.

Nhưng Chử Minh Lãng chỉ đứng ở nơi đó, không nói thêm lời nào.

Nửa ngày sau, hoàng hậu gật đầu.

Chử Minh Lãng đẹp trai, cử chỉ đoan trang, hơn nữa nghe theo lời hắn, trái tim hắn cũng không còn lưu luyến trên người Hứa cô nương, hai người ở giữa, càng như là tiểu cô nương một bên tình nguyện.

Nếu như thế, không bằng thành toàn cho tam công chúa.

Bà nhìn về phía hoàng thượng, ý bảo chọn nam nhân này, có thể.

Tam công chúa vẫn luôn nhìn Chử Minh Lãng, nước mắt lưng tròng.

Hoàng thượng nhận được tín hiệu, liền quay sang nói với cha ta:

“Hứa tướng quân, có mắt nhìn đấy, ngươi xem, nữ nhi của ta nhìn trúng con rể ngươi chọn, ngươi, có thể nhượng bộ hay không hả?”

Ta vừa muốn nói không được.

Cha ta nắm lấy tay của ta, ngăn ta lại.

Ông nói:

“Hồi bẩm hoàng thượng, Minh Lãng từ nhỏ đã được thần nhận nuôi, trong lòng thần, hắn vừa là con rể vừa là nhi tử của thần, Duy Nhất còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình cảm nam nữ, hai người ở giữa đối xử với nhau như huynh muội, Minh Lãng có thể được tam công chúa để ý, là phúc khí của hắn.”

Cái gì? Ta dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cha ta.

Cha ta cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của ta.

Ta cũng khóc, khác với tiếng nức nở không thành lời của tam công chúa, ta lớn tiếng gào khóc.

Hoàng hậu không đành lòng, bà nói:

“Duy Nhất à, Minh Lãng ca ca của ngươi đời này đều sẽ là ca ca của ngươi, đời này, hắn sẽ yêu thương ngươi như muội muội.”

“Minh Lãng ca ca đã thành ca ca rồi, vậy ai sẽ làm phu quân của ta?"

Ta tuy mới mười tuổi, nhưng cũng không phải là dễ bị lừa gạt.

Hoàng hậu ngượng ngùng, bà dùng cách đ-á-nh tráo khái niệm để lừa ta.

Nhưng ta không ngu, ta biết chính mình đã mất đi phu quân.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 4


Bà thật ngượng ngùng, nhìn xem xung quanh, rồi nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:

"Ta sẽ để Hoàng thượng ban cho ngươi lục hoàng tử làm phu quân, được không?"

Lục hoàng tử?

Nghe vậy, một cậu bé mũm mĩm ngồi bên cạnh bà, buông chiếc đũa xuống, lúc này hắn vẫn luôn chăm chỉ ăn bánh bao.

Hắn ngơ ngác nhìn về phía Hoàng hậu:

"Mẫu hậu?"

Hoàng hậu vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an.

Hoàng thượng thực vui vẻ, ông nói:

"Tốt, tốt lắm! Hứa Duy Nhất, lục hoàng tử năm nay cũng mười tuổi, vừa lúc đúng với tuổi con, tuổi tác tương xứng mới xứng đôi vừa lứa chứ."

Ta bĩu môi, muốn phản bác.

Cha ta bóp nhẹ tay ta, ta nuốt lời xuống.

Lục hoàng tử lại thấp lại béo! So với Chử Minh Lãng phong thần tuấn lãng, hắn nơi nào so được chứ?

Nhưng cha ta không cho phép ta nói thêm, lôi kéo ta quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Vì thế, cha ta vào kinh trình tấu, ta mượn cơ hội để đi theo, lại bị hoàng thất đổi phu quân mất rồi.

Lục hoàng tử, hắn không hợp, hắn không chỉ béo, hắn còn là hoàng tử, hắn có thể cùng chúng ta quay về Bắc Cương sao?

Nhưng cha ta không cho phép ta nói.

Chử Minh Lãng đính hôn với tam công chúa không lâu, liền dọn đếm phủ tam công chúa.

Là do hoàng hậu sắp xếp, nói là để hai người trước khi thành hôn bồi dưỡng tình cảm.

Cha ta chỉ nhíu mày liền đồng ý.

Ông dặn dò Chử Minh Lãng phải cẩn thận.

Trẻ con lớn lên ở Bắc Cương tương đối thô lỗ, công chúa kim chi ngọc diệp, phải đối xử cẩn thận.

Chử Minh Lãng dập đầu cảm tạ cha ta.

Ta không nỡ, đi theo sau hắn từng bước một, đưa hắn ra cửa.

Ta cầu xin hắn:

"Minh Lãng ca ca, ngươi đừng đi có được không? Chúng ta về Bắc Cương đi nhé?"

Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói:

"Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất."

Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc.

Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 5


Chử Minh Lãng đi rồi, ta như người mất hồn, làm gì cũng không thấy hứng thú.

Ta liền thúc giục cha ta mau chóng trở về, ta không muốn lục hoàng tử, ở Bắc Cương còn có mấy tiểu ca ca khác, ông lại chọn cho ta một người đi.

Chọn xong rồi, chúng ta lại không đến kinh thành nữa.

Ba người chúng ta sẽ ở lại Bắc Cương.

Cha ta nói không được, lục hoàng tử là do hoàng thượng ban cho, ai dám không nhận?

Hơn nữa hoàng hậu đã truyền chỉ dụ, bảo chúng ta ở lại thêm một thời gian, bà sẽ thường xuyên đưa lục hoàng tử đến đây, để ta quen biết.

Lục hoàng tử muốn tới?

Nhớ đến dáng vẻ mập mạp của hắn, ta càng nhớ Minh Lãng ca ca hơn.

Dù ta có muốn hay không, tiểu mập mạp vẫn đến.

Hắn không hề câu nệ chút nào, nhìn thấy ta liền gọi ta là Duy Nhất muội muội.

Ta không muốn quan tâm lắm.

Hắn lại không hề để ý, ngây ngô hỏi ta:

“Có muốn đi xem phủ Tam công chúa không? Ta có lệnh bài.”

“Được đấy.”

Ta lập tức vui vẻ.

Rất muốn gặp Minh Lãng ca ca một chút.

Đường đi rất thuận lợi, tiểu mập mạp dẫn ta vào phủ Tam công chúa.

Người gác cổng muốn đi thông báo, Lục hoàng tử lại ngăn lại.

Hắn lặng lẽ nói với ta:

“Một khi báo cáo thì sẽ có người đi theo, không tiện, ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi, tam tỷ thích trồng hoa trồng cỏ, ta dẫn ngươi đi hái.”

Được không? Ta nhìn tiểu mập mạp.

Lần đầu tiên phát hiện, hắn cũng khá đáng yêu.

Hắn một đường dẫn theo ta đi vòng quanh, quả nhiên nhìn thấy đủ các loại hoa, đều là những loài hoa không có ở Bắc Cương.

Tiểu mập mạp tâm rất tinh.

Ta nhìn loại hoa nào lâu hơn một chút, hắn liền sẽ hái một bông cho ta.

Chờ chúng ta đến một nơi có núi giả kia, trong tay ta đã cầm một bó hoa to.

Vừa thơm vừa đẹp.

Trên núi giả có ba dòng nước trong chảy xuống, đây là lần đầu tiên ta thấy, muốn thét chói tai, quá thần kỳ.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 6


Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng.

Thì ra có người đi tới.

Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài.

Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng.

Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca.

Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại.

Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói:

“Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?”

Chử Minh Lãng cười:

"Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy."

Tam công chúa thẹn thùng cười:

"Đúng vậy.”

Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy.

Tam công chúa ưm ư một tiếng.

Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ.

Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống.

Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào.

Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau.

Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng.

Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng th* d*c.

Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp ch-ếc ngạt.

Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi.

Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra.

Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác.

Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn.

Sau khi trở về phủ, hắn chưa chào hỏi cha ta đã liền cáo từ.

Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt.

Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói:

"Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại."

"Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem."

Ta không hiểu.

Ông tự thở dài:

"Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy."

"Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ."

"Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi."

Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 7


Ngày hôm sau, tiểu mập mạp lại tới nữa.

Hoàng thượng tạm thời cho chúng ta ở trong một phủ đệ.

Trong phủ có ao cá.

Ta và hắn ngồi ở trước ao cá.

Trong tay ta cầm hai cái bánh bao, đưa cho hắn một cái.

Ta xé bánh bao cho cá ăn, hắn cũng theo ta xé bánh bao cho cá ăn.

Chúng ta đều im lặng không nói gì.

Cho đến khi bánh bao hết, hắn mới khẽ nói:

"Mẫu hậu nói, tam tỷ và phò mã, bọn họ đã là người lớn rồi, bọn họ sắp sửa thành thân, bọn họ có thể làm như vậy."

"Bọn họ làm như vậy, là biểu hiện của việc bọn họ hòa hợp với nhau, đối với hai người sắp thành hôn, là chuyện tốt."

Hoàng hậu nói với hắn nhiều hơn so với cha ta nói với ta, lần này ta nghe hiểu, ta hỏi:

"Người lớn đều sẽ như vậy sao? Chúng ta lớn lên, cũng sẽ giống như bọn họ sao?"

"Không biết."

Hắn ủ rũ.

Ta cũng theo hắn ủ rũ.

Cha ta nói, lục hoàng tử đứng lên cao bằng ba khối đậu phụ.

Ta cao hơn ba khối đậu phụ một chút.

Chúng ta đều không tính là người lớn.

Minh Lãng ca ca rất tốt với ta, nhưng hắn trước nay chưa bao giờ đối xử với ta giống như đối xử với tam công chúa.

Cho nên, Minh Lãng ca ca mới có thể nhanh như vậy, thích tam công chúa sao? Bởi vì tam công chúa và hắn đều là người lớn?

Làm sao mới được coi là người lớn đây?

“Người lớn và trẻ nhỏ có cái gì khác nhau. Ví dụ như ta và tam công chúa?"

Ta hỏi tiểu mập mạp.

Hắn nghĩ nghĩ nói:

"Ngực thì sao, ngực của tam tỷ là ưỡn lên, giống như mẫu hậu, ngực của ngươi là ngực phẳng, giống như ta."

Hắn ưỡn b* ng*c lên, trình diễn cho ta xem.

"Ồ, vậy à."

Ta hiểu rồi.

Không trách sao, Minh Lãng ca ca sờ đầu ta, bởi vì đó là cách đối xử với trẻ con; mà hắn đối với Tam công chúa liền sẽ ôm chặt lấy, đó là cách đối xử của người lớn.

Phán đoán của Hoàng hậu nương nương quả nhiên là đúng, Minh Lãng ca ca là ca ca của ta, không phải phu quân.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 8


Nghĩ như vậy, ta dường như không còn đau lòng đến vậy nữa.

Ca ca muốn cưới tẩu tẩu, là chuyện tốt.

Ở Bắc Cương, lúc ca ca cưới tẩu tẩu, tẩu tẩu sẽ tặng cho muội muội một phong bao lì xì.

Nghĩ đến điều này, ta không nhịn được cười lên một tiếng.

Thấy ta cười, tiểu mập mạp mặt đầy kinh ngạc:

“Ngươi cười rồi! Ngươi thật là xinh đẹp, giống như một đoá hoa nở rộ, xinh hơn cả tam tỷ ta, xinh hơn cả mẫu hậu ta.”

Hắn nói ta còn xinh hơn cả nương hắn, làm ta có chút xấu hổ.

Ta nói bánh bao hết rồi.

Tiểu mập mạp nói, vậy không cho cá ăn nữa, dẫn ta đi ăn đồ ăn vặt ở kinh đô.

Nghe đến đồ ăn, ta không suy nghĩ nhiều, liền đi theo hắn.

Chúng ta một đường ăn uống rất vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Kể từ hôm đó, tiểu mập mạp mỗi ngày đều tìm ta, dẫn ta đi chơi khắp nơi.

Chỉ trong vòng ba tháng, hắn đã dẫn theo ta đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.

Hôm ấy, không tìm được địa điểm mới, Tiểu mập mạp liền hỏi tôi:

"Muốn đi cùng ta đến trong cung không, bánh điểm tâm mẫu hậu ta làm rất ngon đấy nha!"

Ta lại chẳng suy nghĩ nhiều liền đi theo hắn.

Ta từ nhỏ đã không có mẹ, cha phái một ma ma chăm sóc ta, nhưng tuổi bà đã khá lớn, trên tay có rất nhiều chai sạn.

Cha ta lại tương đối thô lỗ.

Ở chỗ Hoàng hậu, ta lần đầu tiên cảm nhận được mềm mại và ấm áp như một người mẹ.

Bà ấy rất chu đáo, đối xử với ta thực ân cần.

Thực mau, ta đã bị bà thu hút, không tự chủ được mà quấn lấy bà.

Bà dùng ôn nhu ngữ khí hỏi ta:

"Duy Nhất, lục hoàng tử thích con, con có thích hắn không?"

Ta không dám lập tức trả lời, ta thực sự không biết thích rốt cuộc là gì.

Ta cho rằng ta thích Minh Lãng ca ca, trước đây hắn thường hay dỗ dành ta vui vẻ, nhưng lục hoàng tử dẫn theo ta đi ăn khắp nơi, ta cũng rất vui vẻ.
 
Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu Mới
Chương 9


Ta suy nghĩ nửa ngày mới nói:

"Nếu lục hoàng tử cao thêm một chút, con liền thích, ở Bắc Cương, các cô nương đều sẽ thích nam nhân cao hơn mình."

Hoàng hậu cười ha hả:

"Nhi tử, nghe thấy chưa, phải nhanh chóng cao lên đi nào?"

Lục hoàng tử hơi ngại ngùng vuốt vuốt đầu, rầu rĩ mà nói:

"Tí nữa con sẽ đi tìm Cao Thái y, để ông ấy giúp con."

Hoàng hậu càng vui vẻ:

"Phải tìm Cao Thái y điều chỉnh một chút, Cao Thái y là người cao nhất trong cung. Hơn nữa, người cao lên sẽ trông gầy đi, đợi khi con gầy đi, con sẽ là hoàng tử đẹp trai nhất trong cung."

"Hoàng hậu nương nương, lục hoàng tử gầy đi thật sự sẽ đẹp trai sao?"

Ta nhìn hai má tròn tròn của hắn gần như dính vào nhau, khó có thể tưởng tượng, khuôn mặt như bánh bao ấy, có thể trở nên đẹp trai?

Hoàng hậu vui không thể tả, bà hỏi ta:

"Duy Nhất, con thấy bổn cung có đẹp không?"

Ta nhìn kỹ Hoàng hậu nương nương, thật sự rất đẹp.

Ta gật đầu, không nỡ rời mắt khỏi gương mặt bà.

Bà nói:

"Ta chỉ sinh được hai đứa con, tam công chúa giống hoàng thượng, lục hoàng tử giống ta."

Thấy ta mặt đầy nghi ngờ, bà ngừng lại một chút:

"Lục hoàng tử trước khi béo cũng giống ta lắm."

Ta vẫn là không tin.

Hoàng hậu nương nương nhìn kỹ lục hoàng tử, phát hiện quả thực không thể chứng minh lời bà nói.

Vậy nên chuyển sang chủ đề khác, bảo hắn đưa ta đi dạo quanh hồ cá chép.

Ta thích cho cá ăn, lập tức thấy hứng thú.

Tiểu mập mạp dẫn ta đến ngự trù lấy một túi bánh bao to.

Chúng ta đi đến trước hồ.

Ở phủ tướng quân chỉ nuôi một loại cá chép, cha ta chú trọng lợi ích thực tế, ông mua cho ta con cá có thể ăn được.

Chỉ là ta nuôi thành tình cảm, không cho ông ăn.

Trong nhà hoàng thượng nuôi chính là cá chép, có màu vàng, màu đỏ, màu đen, cũng có thể ăn, nhưng chủ yếu dùng để làm cảnh.

Một nắm vụn bánh bao ném xuống, cá chép tụ đầu lại giành giật, đủ mọi màu sắc, vẫy đuôi, đặc biệt đẹp mắt.

Lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng như vậy, vui mừng đến mức quơ chân múa tay.

"Ngươi xem ngươi xem, con cá đầu xám thân vàng kia, nó ăn nhanh nhất."

Tiểu mập mạp bị niềm vui của ta lây nhiễm, cũng vui vẻ gọi:

"Còn có con kia, toàn thân màu đỏ ăn thật ngon, ta sẽ ném thêm chút nữa cho nó."

“Ôi trời ơi, đây không phải nữ nhi của Hứa đại tướng quân sao, bị tam công chúa đoạt phu quân tuấn lãng, bị tứ hôn với Lục hoàng tử xấu trai, ngược lại hình như còn rất vui vẻ?”
 
Back
Top Bottom