Tâm Linh Ánh Nắng Cuối Mùa Hạ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
378646252-256-k701713.jpg

Ánh Nắng Cuối Mùa Hạ
Tác giả: ChanhTuyetMatOngg
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Hỏi trời cao hỡi tình là chi
Vừa gặp nhau đã vội biệt ly, nhìn em bước theo người khuất dần anh chỉ lặng thinh Tưởng rằng may mắn tìm được nhau nào ngờ đâu đứt đoạn dây tơ
Trách kiếp này có duyên nhưng chẳng có phận...

Hẹn em kiếp sau, kiếp này thôi tìm đến nhau" Tags: amduong​
 
Ánh Nắng Cuối Mùa Hạ
Khởi đầu


ngày 15 tháng 7 năm 200XHạ cuối cùng cũng đã đến, cũng đã nghỉ hè được vài tuần rồi.Nhưng nghỉ hè chẳng làm tôi vui, mà tôi có chút ghét nó.Tiếng ve kêu inh ỏi trên từng ngọn cây, cái nắng gay gắt muốn tắc thở vô cùng quen thuộc.Ba bận bịu đi mần vườn, Má cứ quần quật tối mặt tối mũi với ngàn tỉ công việc tưởng chừng như chẳng có ngày nghỉ, tận chiều muộn mới thấy bóng dáng hai người về nhà.

"phải rồi, nghỉ hè với con nít chứ có phải nghỉ với người lớn đâu"Hôm nay cũng không khác mấy, lại ở nhà một mình trông nhà, năm nào cũng thế, ba má đi làm, tôi sẽ là người nấu cơm trước năm giờ chiều là người quán xuyến căn nhà cả ngày.... lắc lư ly trà nhỏ chi chít hoa văn màu xanh quen mắt trên tay, vắt vẻo nằm trên chiếc võng sờn cũ tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" cứ vang lên mỗi khi nó đung đưa, nheo mắt thích nghi với ánh sáng chói lóa trước mắt nhìn sang khoảng sân gạch đỏ bị những mảng nắng lớn chiếu lên màu vàng chói chang, may mà nhà tôi có cây mận to ở sân nên cũng giảm phần nào rồi...không thì chắc chỉ cần bước ra đó bằng đôi chân trần không chừng có thịt nướng mà ăn.

Thở dài thườn thượt chán nản, không khỏi than vãn"nắng gì quá trời nắng, tưởng đâu lò thiêu không á trời.."

Cái nắng này đúng là muốn khiến con người ta tắc thở, hè năm nay nóng hơn bao giờ hết làm tôi càng ghét mùa hạ hơn bao giờ hết, vừa nóng vừa khó chịu!.

Tiếng cười tíu tít vang lên, tôi biết lũ con nít trong xóm lại kéo nhau đi chơi rồi, tụi nó không biết mệt là gì, cứ tầm một hai giờ trưa lại kéo nhau đi chơi thôi hôm nào cũng thế.

Tôi cũng muốn đi chơi lắm cơ mà tại làm biếng lắm với cả ít bạn bè cũng chẳng ai rủ đi đâu, có đi ra ngoài chắc là học thêm hoặc đi mua đồ cho má, không thì cứ ru rú trong nhà thôi.Từ từ ngồi dậy nhìn ra khe cổng nhà từ đó, nhìn chúng chậm rãi bước đi, luyên thuyên hàng tá câu chuyện trên trời dưới đất.Tiếng cười,giọng nói bọn trẻ, thơ lắm trong trẻo như chiếc chuông gió nhà Ngoại, cứ vang vang ngây ngô mặc dù chúng kiểu gì cũng sẽ phá banh chành ở đâu đó.

Nụ cười của chúng là thứ tôi ao ước có lại nó, tôi nhìn bọn nó một lúc lâu suy nghĩ riêng có chút ghen tị với chúng nhưng rồi nhanh chóng xua đi mất, bọn nó đông lắm tụ tập hết mấy đứa nhóc nhỏ nhỏ trong xóm như cái băng đảng riêng những gương mặt chỉ cần nhìn qua là tôi biết con nhà ai, làm gì rồi gọi là kinh nghiệm lâu năm mò, chúng đi ngang qua nhà tôi.Nhưng đột nhiên, đi theo sau cuối cùng là bóng dáng gầy guộc đến mức trơ xương cơ thể từ đầu đến chân ướt sũng phủ lên bằng lớp sình bẩn thỉu tóc che cả đôi mắt làn da hiện lên gân xanh như chẳng còn sống, chầm chậm bước đi theo cách khiến tôi không khỏi ớn lạnh, chân nó chậm rãi nặng nề nó lê lết cơ thể mình lặng lẽ đi theo sau nó chắc chắn chắn không phải là người ở trong xóm.Nhưng không ai để ý đến nó thứ mà đáng lẽ phải,như thể nó không tồn tại vậy,... bóng dáng đó gợi lên sự quen thuộc lạ lùng mà tôi không nhớ ra, trong đầu cứ đinh đinh là đã gặp qua rồi.

Còn tưởng đã ảo giác rồi dụi mắt rồi nhìn lại, nó vẫn ở đó mới chết!...chứ thà là..là đứa nhóc nào đó mới đi tắm sông bắt ếch gì đó đi...tự an ủi mình cảm giác bất an lại dấy lên không nguôi.

Nó khựng lại một nhịp cứng ngắc quay đầu sang như một con búp bê sứ bị hỏng, nó nhìn thẳng vào tôi, tôi giật mình mắt mở to nhìn nó phút chốc tôi hoảng loạn tột độ gương mặt đó mang theo nụ cười méo mó nhất trần đời rồi quay đi chậm rãi bước đi khuất dạng.

Tay bất giác run lên, có chút sợ hãi "ban ngày ban mặt, cũng gặp m.a nữa sao..? không phải chứ..." tôi tự rủa mình nhất thời chẳng biết làm gì nữa, mặc dù..đôi khi tôi vẫn thấy những thứ kỳ cục nhưng không quen chút nào..Nó đi rồi tôi ngồi thẫn thờ ở đó rất lâu chỉ nhìn chăm chăm vào cái cổng hàng tá giả thuyết trong đầu chắc là tôi nhìn nhầm? hay là tôi sắp điên lên rồi? nếu nó là ma?.., ngẫm lại..nó...giống một người...mà tôi đã lâu thật lâu không gặp rồi..tận gần ba bốn năm ấy, dáng vẻ của người bạn lúc nhỏ đã chơi cùng tôi từ lúc một tuổi dần hiện lên trong tâm trí tôi...không hiểu sao..thân hình gầy guộc đó chẳng che giấu được đường nét vốn có, lúc này tôi có chút ngờ ngợ ra..giống đôi nét thôi...nghĩ tới đó tôi bắt đầu cảm thấy không ổn thật rồi,không lẽ đó là..Minh?..nhưng cậu ấy chết từ bốn năm trước rồi mà...?..tôi cũng chẳng biết chuyện kinh khủng gì xảy ra với cậu ấy nữa.

Tôi bây giờ chỉ có thể tự trách mình đã nghĩ quá nhiều thôi...Cố xua tan hết mọi thứ đi, tôi chẳng giúp được gì đâu mà...thở dài một hơi run rẩy, nghĩ đến cái chuyện quái quỉ mình vừa gặp, thầm cầu mong chuyện ấy sẽ không bao giờ lặp lại, tôi sợ...sợ nhìn thấy người âm..không muốn thấy họ đã chịu đựng những gì cũng chẳng muốn nếu là Minh thật thì tôi càng không muốn thấy, càng không muốn thấy người tôi quý... như thế tôi ngồi đó lâu lắm dường như mọi thứ quanh tôi ngừng trôi đi, thực ra tôi chẳng nghĩ gì cả chỉ mang đầu óc trống rỗng nhìn vào khoảng không bảo rằng cố xua tan mọi suy nghĩ đi nhưng chuyện tôi vừa gặp đáng lẽ tôi có thể lờ nó đi luôn coi như chẳng có gì, do sao mà chuyện đó khiến tim hẫng luôn một nhịp, nó khơi gợi lại thứ tôi không muốn nhắc đến là cái ch*t của Minh.

Tiếng chim sẻ líu lo kêu lên trên mái hiên kéo tôi trở lại thực tại, đứng dậy, lê bước vào trong nhìn lên đồng hồ bây giờ đã hơn ba giờ rưỡi chiều rồi, tôi còn không để ý thời gian đã trôi qua như thế nào.Vén tấm màng ra bước đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm chờ ba má về, như mọi khi vo gạo rồi nấu cơm đến làm đồ ăn tôi là đứa biết nấu ăn từ năm chín tuổi khả năng chắc cũng tạm thôi , cũng không quá tập trung vào hành động, như mất hồn chỉ có thể tiếp tục để mọi thứ trôi qua..
 
Ánh Nắng Cuối Mùa Hạ
Bóng


Cơm đã xong, canh cũng nấu xong mọi thứ đã tươm tất cả rồi.Tôi ngồi xổm xuống định rửa bớt nồi với mớ đồ lặt vặt ,rửa được phân nửa nhìn sang cái tủ kế bên đặt chén lên rổ được treo trước mặt, khi rửa xong vẩy vẩy tay vài cái cứ chùi tạm vào áo rồi đứng dậy lấy nước uống từ bình chiếc bình màu xanh quen thuộc, không quên ngắm nghía căn bếp nhỏ tia nắng chiều dần ló dạng từ cửa sổ chiếu lên nề gạch nhấn nhá thêm sự ấm cúng khó tả tô điểm cho mọi góc cạnh tôi không khỏi tự cảm thấy bình yên đến lạ dù chỉ trong phút chốc thôi....đứng đấy một lúc Nhìn từ khóe mắt ở góc tối bên cạnh nơi ánh nắng không thể soi rọi vào đó, có gì đó lạ như thể có ai đó đứng ở đó, trong góc khuất đó nhìn mình, tôi khựng lại vài giây cũng chẳng dám ngoảnh đầu lại xác nhận nghi ngờ của mình, thận trọng đặt ly xuống cố giả vờ như không có gì xảy ra từ từ bước ra khỏi bếp.

"tui chỉ muốn bình yên thôi trời ơi...những chuyện này sao đột ngột ập tới quài vậy..???"

Than vãn với chính mình, tôi biết...đó không phải là ảo giác nhưng cần phải thuyết phục chính mình là như vậy...rằng tôi chẳng thể chạy đi đâu cả đây chính là nhà tôi mà.., cảm giác bị nhìn chằm chằm không thích chút nào..Không phải ngày nào cũng như thế....lâu rất lâu rồi tôi không nhìn thấy chúng nữa...vậy mà hôm nay lại xui đến vậy tôi cũng không biết họ muốn gì..,nhưng bây giờ tôi có lẽ phải cố vờ như không có gì..tôi trở lại nhà trên, chẳng có gì ngoài âm thanh lặng lẽ tích tắc của đồng hồ và tiếng ve om sòm bên ngoài ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngay bàn giữa phòng nhìn ra sân chẳng biết làm gì tiếp theo, liếc sang đồng hồ bốn giờ rưỡi rồi chỉ có thể đợi ba má về ăn cơm lòng thầm mong cầu cho mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Mới nghĩ đến đó đột nhiên sóng lưng tôi như có gió lạnh khiến tôi ớn óc, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại bị khơi dậy, ngoảnh đầu lại nhìn quanh đó "hah....đúng như tôi đoán..lại nữa, rồi" lòng tôi cay đắng gào thét bực bội, lần này tôi bắt gặp nó rõ ràng hơn, cái bóng không mặt mũi đen đen nhưng thân thì trắng trắng như đang mặc áo sơ mi cao nhòng đứng ở giữa hai tấm màn đứng ngưỡng cửa sau lưng nhìn tôi, lúc chạm mắt với nó dột nhiên tôi lại cảm thấy vô cùng gan dạ ai xui khiến vừa nghĩ qua đã mở miệng ra nói khiến tôi không kịp khóa miệng mình lại mà nhìn nó nói"ngươi..muốn gì nữa?"

Vừa vạ miệng nói xong cái bóng đó đột nhiên vụt đi mất trong không khí mà không nói gì mà nếu nó có trả lời thật chắc tôi xỉu thật,tôi ở đó ngây người ra mà nín thở ngó sang chỗ nó vừa đứng "ba má ơi về lẹ đi chắc con chết mất..aa" nội tâm gào thét mong sao ba má về ngay cứu tôi khỏi mấy chuyện ,quái quỷ này, cựa quậy trên ghế một lúc rồi đứng dậy bước ra bậc thềm ngồi phịch xuống đó muốn giải tỏa sự ớn lạnh đang hiện lên ở sóng lưng, liếc nhìn sau lưng mình từ khóe mắt nhìn vào bóng tối đang dần bao trùm ở bốn góc chỉ có cái đèn nhỏ chiếu ánh sáng le lói xuống bàn và tấm rèm đó sau tấm rèm là bóng tối, cảm giác kì lạ đó cứ dây dưa mãi từ lúc nhìn thấy cậu bé và chiếc bóng đó hôm nay đúng là ngày xui rủi...vò đầu bứt tóc mãi tiếng xe đạp thắng một cái kéttt trước cổng, thở phào nhẹ nhõm thấy tiên nữ lòng mình trở về như trút được cả tấn gánh nặng đứng dậy chạy vagof trong tìm chìa khóa"Má đợi con chút, con lấy chìa khóa cái..~~"Trút hết sợ hãi vừa rồi như không có gì mà mạnh dạn chạy vào phòng lấy chìa khóa rồi nhanh chóng xỏ dép vào chạy ra mở cửa không khỏi cười toe toét má về rồi đương nhiên sẽ không có gì phải sợ, tôi luôn dựa vào má như thế không phải là tôi hoàn toàn quên nhưng mà tôi không thể trốn tôi chọn cách phớt lờ chúng từ nhỏ rồi.."

Má con nấu cơm xong rồi á, nay con nấu canh khoai mỡ với cá kho í""Ừ..Mà Lan con ăn chưa?"

Má vừa nói vừa dắt chiếc xe đạp vào sân"Chưa, con đợi ba má ăn chung" Tôi nói khi đóng cổng kéo cửa vào bằng hết sức mình"Ba mày chắc chập tối mới dìa mắc đi dạy ca hai cho mấy anh chị thi rồi, con đói thì ăn trước đi"Tôi khẽ gật đầu rầu rĩ bụng tôi đói meo rồi muốn đợi xíu nhưng mà thôi, đây cũng chẳng phải lần đầu ba tôi về trễ, giáo viên tâm huyết nhất luôn, ôn cho mấy anh chị đi thi đến tận khuya mà vui lắm kìa."

Má khi nào ăn?"

Tôi nhìn sang mẹ mình người đang thở dài thườn thượt đặt nón lá treo lên móc của cây cột."

Xíu má ăn sau, nãy má ăn bánh mì không rồi chắc lát đợi ba mày về rồi ăn luôn, ăn trước đi" "Dạ.."

Tôi cũng muốn ăn cơm cùng một bữa nhưng mà ít khi được như thế, bình thường chỉ mỗi người ăn một góc hoặc mạnh ai nấy ăn thôi cũng buồn đôi chút nhưng không làm gì được, ba má còn công việc riêng mà "Tao đi tắm đây, mệt quá trời rồi" Má nói cởi chiếc áo khoác ngắn đẫm mồ hôi đưa cho tôi cầm, chỉ khẽ gật đầu nhìn má vào nhà sau, tôi lặng lẽ ra sau bếp để áo khoác dơ vào sọt rồi hâm nóng đồ ăn lại, thì có má ở nhà là may rồi chí ít cũng có chút an toàn...Ăn cơm xongTôi rửa chén của mình, đậy đồ ăn lại rồi lên căn gác nhỏ nơi chính là phòng ngủ của mình lấy bừa một bộ đồ mà đi tắm, tắm xong tôi quay lại nhà trên ngó sang phòng ba má , thấy má đang bận bịu với mấy con số đo đạc của quần áo, cặp kính quen thuộc ấn nhẹ lên mũi, ánh mắt chăm chú nhìn vào mấy tấm vải má tôi nhìn đúng kiểu người phụ nữ truyền thống xưa mái tóc búi không quá chặt được cài lên bằng chiếc trâm nhỏ.

Hiện lên vẻ nghiêm khắc nhưng tôi biết bên trong má là người dịu dàng ôn nhu."

Nhìn gì đó?

Má bận may bà ba cho bà Tư" má nói khi bắt đầu cầm phấn lên mà đo đạc trên vải."

À con coi má đang làm gì thôi""Con ra coi thắp nhang cho ông thần tài thổ địa đi, nãy má quên thắp rồi..xong rồi không còn gì nữa thì lên phòng đi, ba mày về muộn lắm có gì thì để tao hâm lại đồ ăn cho ổng cứ đi nghỉ đi" "Dạ.." tôi thở dài rồi không nói gì thêm mà ra trước thắp nhan.

Xong xuôi cả tôi chỉ lẳng lặng mà lên phòng, bật đèn lên rồi ngồi phịch lên giường nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã sớm chập tối rồi chỉ còn lại ở cuối chân trời màu xanh dương đậm những ngôi sao tiếp tục xuất hiện, cơn gió nhẹ lạnh lạnh cứ thổi vào tung bay tấm rèm cửa mỏng manh.

Tâm trí tôi lại trôi về nơi mọi thứ kỳ cục bắt đầu cách mà đột nhiên chúng xuất hiện, không biết cái bóng kia là ai...không biết cậu nhóc đó có phải là Minh hay không.

Không hiểu sao hôm nay tôi lại bận tâm chuyện đó đến thế chứ nếu đó không liên quan đến Minh chắc lòng tôi cũng đỡ nặng rồi, Minh là bạn tôi từ còn bé xí nhưng mà lúc chúng tôi 9 tuổi cậu ấy đột nhiên đi ra sông tắm mà không rủ tôi đi cùng như mọi khi, hôm đó..cũng là hôm cậu ấy bị đuối nước cứ có cái gì đó trong tôi cảm thấy chuyện đó không chỉ kết thúc đơn thuần như vậy.

Rằng phải có gì đó hơn thế tôi là một đứa nhóc mặt búng ra sữa thì có thể làm gì cơ chứ?...

Tôi cả đời cũng chẳng thể quên được, ngày mà tôi được đội chiếc khăn tang chiếc khăn mà tôi ghét nhất khi thấy nó ghét vô cùng, ngày mà người tôi yêu quý 'nghỉ chơi' với tôi mãi mãi.

Tới thân xác nhỏ nhắn đó cũng không có trong chiếc hộp lớn kia, rằng thân thể cậu ấy hòa làm một với lòng sông lạnh lẽo, tự tay tôi thắp nén nhang cuối cho cậu ấy chuyện đó như vết thương đâm thẳng vào tâm hồn tôi vậy, cảm giác sao mà lạ quá khiến tôi bây giờ nhớ lại lòng ngực cứ nhói lên tiếc cho kỉ niệm chúng tôi từng có với nhau, từ lúc Minh mất tôi không còn người bạn nào khác, tự mình tách ra khỏi mọi người không phải vì không muốn mà chẳng hứng thú để giao tiếp với mọi người nữa rồi.

Rên rỉ khó chịu, tôi ngã lưng xuống giường nhìn lên trần nhà vốn định đọc truyện mà giờ lại không muốn nữa rồi..
 
Ánh Nắng Cuối Mùa Hạ
Hoàng Anh?


Lăn lộn một lúc trên nệm tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ nhận thức của tôi đột nhiên rất rõ cảm giác cơ thể bỗng dưng căng cứng không khí như biến mất ngột ngạt đến khó thở, gió từ cửa sổ cứ thế lùa vào da tôi một làn gió lạnh nhưng chẳng làm dịu đi cái sự bứt rứt, mí mắt nặng trĩu không thể mở tay chân không cử động theo ý muốn nữa.

Mắc kẹt với cơ thể chính mình sợ hãi muốn thoát ra càng ngày giống như từng chút không khí bị rút ra khỏi phổi, tôi tuyệt vọng muốn hét, muốn gào lên nhưng cơ thể chẳng chịu nghe lời.

Hy vọng cuối cùng từ từ rút ra khỏi tâm trí, giật mình một cái tỉnh giấc cảm giác đau điến từ đâu truyền đến thở hổn hển lấy lại chút không khí vừa có chưa kịp vui mừng mắt lấy lại được sự rõ ràng mở to nhìn thứ đang ở trước mặt mình khiến tôi muốn hét lên nhưng cổ họng lại khô khốc."

A...."

Hơi thở nó lạnh lẽo phả vào mặt tôi, nó ở rất gần, gần như áp sát vào mặt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, da nó trắng tinh như sứ đôi mắt nó tròn xoe sáng lên như màu của miếng ngọc lớn mà nó đeo trên cổ đang phát sáng kia vậy nó nhìn xuống tôi với sự vô hồn, không biểu cảm gì trên mặt.

Vía sắp bay đi mất tay chân tôi bủn rủn dồn hết sức ngồi dậy lùi lại trên giường khỏi thứ đó xa hên mức có thể sợ đến sắp phát khóc, cơn đau kia dần rõ ràng hơn ở cổ họng như có gì đó đè nặng xuống, gằn hết sức tôi mới the thé được vài tiếng.

"Ngươi...tránh xa t-.."

"Đừng có khóc mà..ngươi đừng có la lên ta sẽ không làm gì cả, hứa đi?"

Hắn cắt ngang giọng của người thiếu niên vang lên trầm bỗng hắn điềm tĩnh chậm rãi mà nói không cố gắng tiến lại gần chỉ từ từ ngồi xuống nệm nhìn tôi đang co rúm trong góc gần đó nén những giọt nước mắt đang trực trào, hắn có thể với tới dễ dàng nhưng hắn chẳng làm gì cả chỉ xắn tay áo sơ mi của mình cho gọn gàng như thể sự xuất hiện của nó là chuyện bình thường nhất trần đời.

Tôi ngập ngừng, ai lại tin cái tên chưa rõ là ma hay quỷ này nhưng tôi miễn cưỡng gật đầu với hắn "thôi thì, dù sao thoát không được đồng ý thử xem sao.." tôi nghĩ.

Ngay khi cái gật đầu nhẹ của tôi vừa dứt, cổ họng của tôi không còn nghẹn, bỏng rát nữa thở hổn hển ho lên vài tiếng cơn đau dịu đi một chút nhưng không biến mất hoàn toàn cứ nhói lên.

Tay hắn định vươn ra về phía tôi không cần nghĩ mà la lên "Đừng có đụng..!."

Giữa tiếng ho khàn tôi nói khi nhìn lên hắn."

Đừng có la lên coi.."

Vẻ mặt hắn hiện lên vẻ thắc mắc có chút khó chịu nhìn cậu tay không vì đó mà dừng lại cứ chầm chậm tiến tới như muốn trêu cho tôi sợ chết khiếp vậy "Tôi có ngu mà im lặng..a" Tôi ngừng ầm ỉ tròn mắt nhìn hắn, đột nhiên ngón tay hắn lại chạm vào cổ tôi cái chạm nhẹ như lông vũ, bỗng cơn đau dịu đi rồi biến mất sau vài cái vuốt ve nhẹ của đầu ngón tay hệt như có phép thuật vuốt ve vài cái tôi nín thở nhìn lên hắn trong lòng vẫn sợ hãi đôi chút, chậm chạp hắn rút tay lại gương mặt vô hồn và ánh mắt đó lại nhìn lên tôi lần nữa."

Thở đi, một hồi là tắc thở chết đó" Hắn nói giọng nhỏ giọt sự trêu đùa thích thú dù giọng nói là thế nhưng không tỉ lệ thuận với gương mặt vô vị kia cho lắm.

Tôi thở dài ngớ người ra nhìn hắn rất lâu, hắn chỉ ngồi đó im lặng quan sát vẻ mặt của tôi như thưởng thức cái 'khờ ngang' của tôi."

Não hình như bị chậm một nhịp hửm?, mỗi lần gặp ta là cứ ngớ người ra như tượng í, bộ lạ lắm ha" Khóe miệng hắn giật nhẹ như nén nụ cười mỉa mai nói khi thản nhiên ngả lưng xuống nệm.

"Ui chu cha, ta đã hứa không làm gì ngươi rồi mà trông ta giống kẻ không giữ lời không hả?"

"Ai mà tin chứ, đột nhiên xuất hiện theo kiểu kì cục đó như mấy tên đê tiện, bắt cóc á ta không biết ngươi là gì thì sao có thể móc hết ruột gan ra tin ngươi..!"

Tôi có chút bực bội nói bày ra vẻ mặt không mấy thân thiện.

Hắn chỉ biết thở dài khẽ nhún vai không nói gì da hắn trắng nhưng từ trên xuống dưới đều mờ mờ ảo ảo nhìn là biết không phải là người sống, bóng đèn trong phòng đã được tắt từ bao giờ trong phòng chỉ có ánh trăng le lói bên ngoài chiếu vào và chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh, làm nổi bật trang phục hắn mang miếng ngọc bội màu xanh lục hắn đeo cũng phát ra ánh sánh kì quái, dường như chỗ nào cũng mờ mờ ảo ảo nhưng cũng rõ ràng đường nét.

"Ngươi là ma đúng không?"

Tôi vô cùng chắc chắn với ý nghĩ của mình mà nói chắc chắn thứ trước mặt mình không phải thứ gì đó bình thường nhìn thôi cùng biết."

Hmm...coi là như vậy cũng được, căn bản ta chính là người âm nhưng mà khả năng của ta cao hơn so với người âm bình thường ấy" hắn mỉm cười liếc mắt nhìn quanh phòng rồi quay lại nhìn tôi."

Vậy chẳng lẽ ngươi là cái bóng đó huh?.."

Tôi thắc mắc hỏi đang cố xử lí thông tin vừa rồi nhìn xuống tay mình đang nghịch góc mền để ráng bình tĩnh nhất có thể "Ừ, lúc đầu còn tưởng là mấy người không thấy tôi cơ, ai dè cũng khá có tiềm năng ha nhưng mà nhát như thỏ ấy" khẽ nghiêng đầu hắn nhìn tôi như đang đánh giá tôi từ đầu đến chân vẻ mặt hắn không đổi cứ trưng vẻ mặt thản nhiên đó lên, đầu tôi hiện lên hàng vạn câu hỏi ý hắn tiềm năng là vì cái gì?

Tại sao hắn ngay từ đầu lại ở đây?

Hắn rốt cuộc là muốn gì đây?.."

Tiềm năng hả..?"

Lý trí cũng chẳng thắng được tò mò tôi quyết định hỏi vẫn ngồi trong góc tường, tốt nhất là nên đề phòng người trước mặt mình dù sao cũng không biết vong hồn này sẽ có thể làm ra chuyện gì, hơi cau mày tôi vốn dĩ không muốn để tâm tới càng không thích vướng vào mấy việc này nhất là khi chẳng biết người này là ai cũng chẳng biết có nên tin mỗi từ thốt ra hay không.

Như cảm nhận được sự bất an của tôi hắn chỉ im lặng một lúc rồi nói với giọng nhẹ nhàng hơn khiến tôi đôi chút ngạc nhiên."

Ta không muốn làm ngươi sợ mà, xin lỗi ta không muốn ngươi la om xòm lên nên ta mới làm thế, không cố ý làm ngươi đau đâu ta chỉ muốn nói chuyện thui..."

Không biết là giả vờ chân thành hay là thật, điệu bộ của hắn nhẹ nhàng hơn trước giọng điệu hối lỗi mà nói.

Thực sự tôi có nên tin cái tên này không?

Đó có phải lời xin lỗi thật lòng?

Tôi sao lại có chút mềm lòng rồi nhưng mà do dự, do dự nếu như tôi tin hắn thì sao, hắn có thể là người tốt hay không..?

Tôi lúc này lại phải đối mặt với lựa chọn khó khăn nhất trước giờ.

Tôi im lặng rất lâu rồi hắn cuối cùng cất tiếng lần nữa phá vỡ bầu không khí căng thẳng gần như đóng băng."

Ta nhất định không hại ngươi, không hại ai cả, ta là người trong sạch là người tốt, hiểu không?...ta tuy là ma nhưng đâu phải ma nào cũng ác độc đâu ta chỉ muốn trò chuyện tý thôi, ngươi không hiểu cái gì thì cứ hỏi ta ta sẽ trả lời rõ ràng cho ngươi hiểu, ta hoàn toàn đáng tin mà ta phải quỳ xuống xin lỗi ngươi thì ngươi mới tin ta hả..?"

"Cũng tại ngươi mà, xuất hiện vào nửa đêm còn bóp cổ ta làm ta sợ chết đi được, sao mà ta tin ngươi được ngươi dù sao cũng không phải người nữa.."

"Tại ta, lỗi của ta.

Ta không muốn ngươi hét lên nên mới dọa ngươi, ta xin lỗi"Hắn hơi cố gượng để giải thích mọi thứ cho tôi, nghe có vẻ chân thật, hừ...tôi cũng không biết nữa, nên cho hắn cơ hội vậy, tôi suy nghĩ cân nhắc nên hỏi gì khi nhìn lên hắn lần nữa thận trọng hơn tôi nói"Nếu ngươi đã nói thế thì...tại sao ngươi lại ở đây?

Tại sao ngươi lại xuất hiện và ngươi muốn gì?.."

"Ta ở căn nhà này cũng lâu rồi từ khi nơi này là đất hoang cơ, lâu lẳm rồi ta cũng không nhớ rõ, như ta đã nói ta muốn nói chuyện với ngươi cho vui thôi không cố ý làm ngươi hoảng loạn đâu" "Từ lâu rồi...nghĩa là ngươi đã ở đây nghĩa là ngươi biết ta?"

"Biết chứ, ta biết tất luôn từ lúc ngươi mới sinh luôn ấy, hồi một tuổi ngươi còn cười với ta cơ..."

Hơi choáng váng trước những gì mình nghe được tôi nhìn hắn khó tả, thế quái nào mà từ đó đến giờ hắn đều biết trong đầu liền nghĩ tới, vậy đi tắm hay thay đồ..cũng thấy hả..?

"Biến thái.."

"Ehhh bậy, tui là ma cũng có tiêu chuẩn đạo đức nha, tui chỉ ở nhờ vì đất này từng là nhà tui hồi xưa thôi, mấy chuyện riêng tư...tui hông có xía dô à"hơi bực bội hắn nói khi liếc nhanh tôi một cái dường như hơi bị xúc phạm bởi câu nói buộc miệng của tôi, tôi lúc này cảm thấy có chút có lỗi rồi."

Với cả, ta với ngươi cũng khá hợp về âm khí, tần số và mệnh nữa nên ta ở đây với ba mẹ ngươi và ngươi...cũng khá thoải mái không có xung khắc gì cả, nếu hôm nay ta không xuất hiện trước mặt ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng biết thôi"

dừng lại một lúc cân nhắc những thứ hắn nên giải thích rồi tiếp tục nói

"Mệnh của ngươi có chút đặc biệt, dễ hiểu là nhìn thấy được m.a và có một số khả năng tâm linh nhất định, nhưng ta có chút không biết, năng lực của ngươi không ổn định từ lúc ngươi mới sinh ra đến bây giờ có gì đó ngăn cản năng lực đó tăng lên nên bây giờ ngươi chỉ có thể thấy tín hiệu rất yếu..nếu ngươi thấy thì chỉ có thể thấy qua mộng "

Hắn nhìn chăm chú tôi một lúc rồi từ từ đứng dậy, chờ cái người đang ngẫm nghĩ lại mọi thứ nhớ lại những điều kì lạ không rõ ràng mà mình gặp được."

Bảo sao..tôi hay mơ mấy thứ kì cục may là sau đó không gặp lại nữa"Thấy hắn nói cũng có phần hợp lí còn việc tôi với hắn hợp mệnh hay năng lượng tâm linh gì đó tôi thực ra cũng không mấy bận tâm cho lắm, quan trọng là hắn nói tôi có năng lực tâm linh gì đó hay nhìn thấy ma, thú thật tôi cũng phần nào biết được mình nhìn thấy m.a nhưng chỉ là tôi chọn lờ đi thôi..."

Ngươi tính khí và năng lượng rất hợp với người âm, người ta bị thu hút khá nhiều...đôi khi họ sẽ lẻn vào giấc mơ của ngươi để oán than kể khổ để trút bớt hận thù" Tôi khá ngạc nhiên, hắn lại biết rõ đến thế, đúng là khi tôi mơ thấy người lạ là họ cứ kể chuyện đủ thứ từ vui vẻ đến kinh khủng nhất tôi từng nghe.

Có phần trong tôi bắt đầu tin hắn một chút.."

Ta không thúc ép ngươi nói chuyện nhiều với ta hay nói về chủ để này nếu ngươi thấy sợ, ngươi không thoải mái thì ta cũng không làm phiền ngươi đâu""Tôi thấy không phiền cho lắm" tôi lí nhí trong cổ họng cũng không dám nói cho hắn"Tối nay nói đến thế thôi, do ngươi quyết định cả muốn chơi với ta, nói chuyện với ta hay không tùy ngươi...ta cũng biết ngươi không thích vướng vào mấy chuyện liên quan đến tâm linh, nhưng ta phải xuất hiện cho ngươi biết sự hiện diện của ta để cho ngươi biết và định hướng cho ngươi về một số vấn đề...lựa chọn là của ngươi thôi...nếu suy nghĩ xong hay đã đưa ra được quyết định cứ gọi tên ta, là Hoàng Anh ở bất cứ đâu cũng được ta sẽ có mặt ở đó""Ơ nhưng mà.."

Cái tên vừa xuất hiện trong đầu để ghi nhớ, hắn chỉ nói như thế rồi kết thúc ngang vậy sao, tôi còn chưa kịp nói gì nữa tầm nhìn bắt đầu mờ đi và mí mắt nặng trĩu mệt mỏi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy được là hắn đứng bên cạnh giường tôi kéo cửa sổ đóng lại cùng với chất giọng the thé lại nhẹ nhàng của hắn vang vọng bên tai mình

"Lần sau nhớ đóng cửa trước khi ngủ đã nhé, muỗi với lạnh lắm đó..." trước khi sự mệt mỏi nhấn chìm tôi và đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
 
Back
Top Bottom