Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 90: Toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái miệng là hữu dụng (2)



Bà Tiền "phụt" một tiếng: "Tiểu Nghiên à, bà nói cho cháu biết, loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru này không được đâu. Miệng đàn ông là quỷ lừa đảo, cháu mà bị lừa thì đúng là ngốc nhất đấy."

"Bà yên tâm đi, bà Tiền, cháu không ngốc đâu ạ." Thẩm Nghiên ra vẻ khinh thường.

Rồi mọi người lại bắt đầu nói đến mấy thanh niên trí thức khác ở điểm thanh niên trí thức, nào ngờ đang nói chuyện thì thấy Ôn Thành Lan đeo gùi trúc đi về phía này.

Nhìn thấy quần áo trên người Ôn Thành Lan, Thẩm Nghiên không khỏi mỉm cười.

Chắc chắn là cô ta đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa cô và Hoàng Quốc An rồi.

Màu sắc quần áo này giống y hệt với cái mà cô nhìn thấy hôm đó.

Tuy nhiên, Thẩm Nghiên cũng không định vạch trần chuyện này.

Lúc này, cô giả vờ như không biết gì, mỉm cười nhìn Ôn Thành Lan đi về phía mình.

Khi Ôn Thành Lan đến gần, cô ta cũng tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, cười nói với Thẩm Nghiên: "Đồng chí Thẩm, tôi cắt ít cỏ heo tươi mang đến đây."

"Để ở đằng kia đi."

Thẩm Nghiên cũng cười chỉ cho cô ta một chỗ.

Sau khi Ôn Thành Lan đặt đồ xuống, dưới ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú buôn chuyện của mọi người, cô ta nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên, nói thẳng: "Đồng chí Thẩm, lần này tôi đến đây còn có một ý định, đó là tôi muốn cùng cô nuôi heo, cô thấy tôi thế nào?"

Lúc này, cô ta tỏ ra rất hào phóng, dù bị mấy bà thím nhìn chằm chằm nhưng vẫn không hề thay đổi sắc mặt, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Mấy bà thím đều biết, đại đội trưởng muốn cử thêm một thanh niên trí thức đến đây cùng nhà họ Thẩm nuôi heo, không ngờ lại có người tự mình đến tận cửa tiến cử. Cái này gọi là gì nhỉ? À, tự ứng cử!

Thẩm Nghiên khẽ nhướn mày, nhìn Ôn Thành Lan: "Công việc ở đây có thể hơi vất vả đấy. Hơn nữa, tôi đã hứa với đại đội trưởng rồi, nếu trong vòng hai tháng mà không thể vỗ béo mấy con heo này, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm."

Thẩm Nghiên nghĩ rằng mình đã nói như vậy rồi, đối phương chắc sẽ chùn bước.

Nào ngờ phản ứng mà cô dự đoán lại không hề xuất hiện.

Ôn Thành Lan chỉ trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu vô cùng nghiêm túc.

"Được, nếu sau này tôi không thể vỗ béo lũ heo, tôi sẽ cùng cô chịu trách nhiệm."

Lần này đến lượt Thẩm Nghiên ngạc nhiên.

Cô cứ tưởng cô tiểu thư này sẽ quay người bỏ đi.

Không ngờ cô ta lại đồng ý.

Nghĩ lại thì, qua tiếp xúc ngày hôm qua, Thẩm Nghiên cũng nhận thấy Ôn Thành Lan tuy có chút tiểu thư, nhưng từ khi xuống nông thôn, cô ta luôn hoàn thành công việc của đại đội rất nghiêm túc, không hề lười biếng, trốn tránh như Hoàng Quốc An.

Hiện tại, Thẩm Nghiên khá hài lòng về cô ta.

Thêm vào đó, đại đội trưởng cũng đã nói, đồng ý hay không là do cô quyết định.

Vì vậy, Thẩm Nghiên liền đồng ý ngay.

Ban đầu, cô cứ tưởng La Quân Hoa sẽ là người đến trước.

Nhưng nghĩ lại cũng hiểu, La Quân Hoa khá tháo vát, nếu đến chuồng heo thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng đồng thời, điểm công cũng sẽ ít hơn rất nhiều, chắc chắn cô ấy cũng có những lo ngại riêng.

Về những người khác, Thẩm Nghiên cũng không hiểu rõ, vừa hay Ôn Thành Lan tự mình đến, cô liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn.

Ôn Thành Lan không ngờ việc này lại dễ dàng hơn cô tưởng tượng.

Xem ra cách làm vừa rồi của cô là đúng đắn.

Cứ nói thẳng ra là được, chứ không vòng vo tam quốc như Hoàng Quốc An, còn định dùng mấy chiêu trò tán gái trước kia.

Lúc đó, cô thật sự sợ Thẩm Nghiên đồng ý hắn ta.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 91: Người bạn đồng hành nuôi heo (1)



Trước đây trong thôn không phải là không có lời đồn đại Thẩm Nghiên là kẻ mê trai, may mà tất cả đều là giả.

Thẩm Nghiên không những không mắc bẫy Hoàng Quốc An, mà còn mỉa mai hắn ta một trận nên thân, lúc này Ôn Thành Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế là tốt rồi, sau này mình có thể cùng Thẩm Nghiên nuôi heo ở chuồng heo rồi.

Nhìn mấy bà thím đang nhàn nhã thế này, cô cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

"Vậy sau này xin cô chiếu cố nhiều hơn nhé."

"Ừ, lát nữa thì đi cùng tôi đến gặp đại đội trưởng báo cáo một tiếng."

"Được." Ôn Thành Lan cười tít mắt, rõ ràng cô rất hài lòng với kết quả này.

"À đúng rồi, bây giờ tôi còn đang dạy học cho mấy đứa nhỏ, đến lúc đó cô cũng đến phụ dạy nhé. Còn về công việc ở chuồng heo, đã có mấy bác gái giúp rồi."

Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói.

Mắt Ôn Thành Lan càng sáng hơn.

"Được, tôi biết rồi, đến lúc đó chúng ta thay phiên nhau." Cô ta cũng nhận ra giọng nói của Thẩm Nghiên lúc này hơi khàn.

Việc đến phụ dạy học này đối với cô ta mà nói chẳng có vấn đề gì.

Dù sao cũng là học sinh cấp ba, quan trọng hơn là không phải tự mình làm công việc dọn dẹp chuồng heo.

Cô ta quả thực không thể hài lòng hơn.

Trong lòng càng thêm khẳng định, việc đến đây cùng Thẩm Nghiên nuôi heo là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Như vậy, cô ta sẽ không phải suốt ngày ở ngoài đồng ruộng, trùm kín mít từ đầu đến chân nữa.

Cô ta cảm thấy mình sắp bị cảm nắng đến nơi rồi.

Giờ thì tốt rồi, cô ta tháo khăn trùm đầu xuống, lúc này Thẩm Nghiên mới nhìn rõ mặt cô ta.

Tuy đã có thể nhìn ra dấu hiệu bị rám nắng, nhưng ngũ quan của cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

Hèn chi cô ta ra ngoài đều che chắn kỹ càng như vậy, nếu không che chắn cẩn thận, e rằng giờ đã giống như những người trong thôn rồi.

La Quân Hoa thì không chú ý lắm đến việc này, nên mặt mũi đen nhẻm, cộng thêm việc không chú ý chống nắng, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.

Nhưng Ôn Thành Lan thì khác, vẫn có thể nhìn ra đây là một cô gái trẻ trung, yêu cái đẹp, khuôn mặt hơi tròn trịa nhưng lại rất nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh, nhìn chung là một tiểu mỹ nhân.

"Tri thức Ôn, cô thật xinh đẹp." Thẩm Nghiên chân thành khen ngợi.

Lời khen khiến Ôn Thành Lan có chút ngại ngùng.

"Tôi, tôi cảm thấy mình xuống nông thôn rồi đen đi nhiều lắm." Ôn Thành Lan sờ sờ mặt mình, dù cô ta thường xuyên che chắn cho mặt, buổi tối còn thường xuyên bôi kem dưỡng da, nhưng vẫn bị rám nắng.

Tuy rằng so với những thanh niên trí thức khác thì tốt hơn một chút, nhưng so với Thẩm Nghiên thì vẫn thấy sự chênh lệch rõ ràng.

Vì Thẩm Nghiên ít khi phải làm việc nặng nhọc, lại thường xuyên ở nhà, nên làn da của cô thuộc loại không dễ bị rám nắng.

Bởi vậy nên hiện tại Thẩm Nghiên rất trắng trẻo, làn da trắng ở nông thôn trông thật nổi bật.

Với vóc dáng hiện tại của Thẩm Nghiên, mọi người khi nhắc đến cô đều nói là trắng trắng mập mập.

"Sau này cô nuôi heo thì có thể sẽ đỡ hơn đấy!"

Thẩm Nghiên biết con gái đều yêu cái đẹp, liền cười nói.

"Ước gì tôi được trắng như cô, thật ghen tị với làn da trắng của cô!" Nói xong, Ôn Thành Lan còn đưa tay ra so sánh với Thẩm Nghiên, rồi thở dài thất vọng.

"Tôi còn ghen tị với vóc dáng thon thả của cô đấy."

Thẩm Nghiên lại rất thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình, dù sao đây cũng là sự thật.

Cô thật sự ghen tị với vóc dáng của Ôn Thành Lan, tuy khuôn mặt hơi tròn nhưng vóc người lại rất mảnh mai.

Không biết bằng cách nào, hai người lại bắt đầu thảo luận về chủ đề làm đẹp.

Chắc đây là "căn bệnh chung" của những cô gái yêu cái đẹp nhỉ?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 92: Người bạn đồng hành nuôi heo (2)



Phải nói rằng, nhờ có chủ đề này mà khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn đi không ít.

Lúc hai người đi đến chỗ bóng râm dưới gốc cây, bà Vương lên tiếng chào hỏi Ôn Thành Lan trước.

"Tri thức Ôn, cháu đang cắt cỏ heo à?"

"Vâng ạ, thưa bà Vương. Cháu vừa đến hỏi đồng chí Thẩm xem có cần thêm người phụ giúp nuôi heo không, cháu muốn đến đây làm."

"Vậy là đồng ý rồi à?" Mấy bà thím đều tò mò nhìn sang.

Ôn Thành Lan gật đầu: "Vâng ạ, đồng chí Thẩm đã đồng ý rồi, sau này cháu sẽ cùng cô ấy đến dạy học cho bọn trẻ."

Đây là điều Thẩm Nghiên đã nói trước đó.

Ban đầu, bà Vương còn định nói, nếu có thêm tri thức Ôn thì mấy bà thím sẽ không cần dọn dẹp chuồng heo nữa.

Nào ngờ...

Cô ta cũng đến để dạy học cho bọn trẻ.

Thấy vẻ mặt khó xử của bà Vương, Ôn Thành Lan liền bật cười, rồi lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo.

"Các bác ơi, sau này mong các bác chiếu cố nhiều hơn ạ."

Nói rồi, cô ta chia cho mỗi người mấy viên kẹo. Vì trời nóng nên lúc ra ngoài cô ta cũng không dám mang nhiều, sợ kẹo để trong túi sẽ bị chảy ra.

Lúc này, kẹo đã hơi dính dính vào nhau, nhưng may mà mấy bà thím cũng không để ý.

Mọi người đều vui vẻ nhận lấy.

Trong lòng còn đang nghĩ, tri thức Ôn này thật biết cách làm người.

Ban đầu mọi người còn có chút suy nghĩ riêng, nhưng vì mấy viên kẹo này mà đều tan biến hết. Ôn Thành Lan đã thành công mua chuộc được lòng tin của các bà thím.

Thẩm Nghiên thầm giơ ngón tay cái với cô ta.

Cô em này thật biết cách!

Cô quả nhiên không chọn nhầm người.

Vì gia đình Ôn Thành Lan có điều kiện nên cô ta cũng rộng rãi, có thể dễ dàng hối lộ mấy bà thím này.

Thẩm Nghiên không hề cảm thấy việc mình dùng cách này có gì không đúng, dù sao cũng là đôi bên cùng có lợi.

Một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện nhận, ai có thể nói gì được chứ?

Cô cũng bỏ công sức ra đấy, dạy dỗ bọn trẻ đâu phải chuyện dễ dàng...

Mấy bà thím lúc này đều vui vẻ, cầm kẹo trên tay, nghĩ đến việc lát nữa sẽ mang về cho con mình ăn. Cô con gái nhà họ Thẩm này và tri thức Ôn, thoạt nhìn đều là loại người ngốc nghếch, có tiền, sau này có thể qua lại nhiều hơn.

Thẩm Nghiên nào biết, lúc này cô và Ôn Thành Lan đã bị các bà thím trong thôn dán nhãn hào phóng, có thể qua lại.

Lúc này, ở chuồng heo, mọi người đều hòa thuận vui vẻ.

Nhưng không ngờ, một lát sau, Lý Tiêu Tiêu lại dẫn Bạch Tương đến.

Vừa nhìn thấy Ôn Thành Lan ở đây, Lý Tiêu Tiêu đã có linh cảm không lành.

Không ngờ cuối cùng vẫn bị Ôn Thành Lan đến trước một bước.

Gần như vừa nhìn thấy Ôn Thành Lan ở đây, cô ta đã đoán ra được mọi chuyện.

Vì vậy, cô ta vẫn thản nhiên lên tiếng: "Tiểu Lan, hóa ra cậu ở đây à, tớ còn đang tìm cậu đấy. À đúng rồi, tớ dẫn Bạch Tương đến đây xem thử, cậu ấy sức khỏe không tốt, muốn hỏi xem có thể đến đây cùng đồng chí Thẩm nuôi heo không..."

Nói xong, cô ta mới có vẻ do dự hỏi: "Chúng tớ đến muộn rồi sao?"

Lúc này, Bạch Tương sắc mặt tái nhợt đứng sau lưng cô ta, không dám nhìn ánh mắt của mọi người, trông có vẻ rất nhút nhát.

Thẩm Nghiên nhíu mày nhìn Lý Tiêu Tiêu, còn chưa kịp lên tiếng thì bà Vương bên cạnh đã nói:

"Đúng vậy, tri thức Lý, cháu đến muộn rồi. Lúc này tri thức Ôn đã nói chuyện xong với Tiểu Nghiên nhà chúng ta rồi."

Lý Tiêu Tiêu ra vẻ như vừa mới biết chuyện, gật gật đầu, giọng điệu có chút thất vọng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 93: Hiện thực dạy làm người (1)



"Vậy là Tiểu Tương đến muộn rồi."

Giọng điệu này nghe như thật sự tiếc nuối cho Bạch Tương vậy.

Chậc chậc!

Thẩm Nghiên nhận ra rồi, cô gái này có chút "trà xanh" nha!

Cô đoán, Bạch Tương chắc là bị Lý Tiêu Tiêu lôi kéo đến đây, cô ấy trông không giống người có chủ kiến cho lắm.

Còn Lý Tiêu Tiêu này, tâm tư thật khó lường.

Hơn nữa, khi nhìn Ôn Thành Lan, bề ngoài cô ta đang cười, nhưng thực ra, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tị cũng không qua được mắt Thẩm Nghiên.

Cộng thêm việc lúc trước cô ta nhìn mình với ánh mắt có chút khinh thường và chê bai, người phụ nữ này...

Ấn tượng đầu tiên của Lý Tiêu Tiêu đối với Thẩm Nghiên là kiểu người biết tính toán cho bản thân.

Cũng là người có dã tâm.

Nhưng đây là lần đầu gặp mặt, Thẩm Nghiên cũng không vội đưa ra kết luận về cô ta.

Con gái nhà người ta, lặn lội đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này để xuống nông thôn, nói thật, cô ta có thể sống đến mức này cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Nghiên không phải là cô ta, nên không thể đứng trên lập trường của người hiện đại để đánh giá con người của thời đại này.

Vì vậy, lúc này nghe Lý Tiêu Tiêu nói vậy, cô liền cười đáp: "Đúng là đến muộn một chút rồi, nhưng sau này nếu tri thức Bạch muốn công việc nhẹ nhàng hơn thì có thể đến nói với đại đội trưởng một tiếng, cắt cỏ heo sẽ đỡ vất vả hơn đấy."

Thật sự là Bạch Tương trông nhỏ con, lại ốm yếu, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô ấy đi vậy.

Thẩm Nghiên không nhịn được mà nói thêm vài câu.

Chỉ là hiện tại bên này tạm thời không cần nhiều người như vậy, nên cô đành phải nói lời xin lỗi với cô ấy.

Thẩm Nghiên thật sự không quen tiếp xúc với kiểu người như vậy, sợ mình lỡ lời nói sai điều gì lại chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, yếu đuối của họ, cô thật sự sợ những người như vậy.

Bạch Tương ngẩng đầu nhìn cô, có chút ngại ngùng gật đầu với cô: "Cảm, cảm ơn cô, đồng chí Thẩm."

Giọng nói của cô ấy cũng rất nhỏ, Thẩm Nghiên chỉ mỉm cười thiện ý.

"Vậy nếu bên này đã đủ người rồi, tôi và Tiểu Tương xin phép về trước. Bên kia còn có việc, sợ đi xa quá sẽ bị cán bộ ghi điểm trừ điểm."

"Được, rảnh rỗi thì lại đến đây chơi nhé, mấy bác gái đều ở đây." Thẩm Nghiên cũng rất nhiệt tình chào hỏi.

Cứ như nơi này không phải là chuồng heo, mà là nhà của cô vậy...

Đợi hai người rời đi, Ôn Thành Lan mới nhìn Thẩm Nghiên, khóe miệng giật giật.

Trong lòng cũng có chút áy náy, nhưng không đến mức vì chút áy náy này mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

Cô ta không muốn ngày nào cũng nhổ cỏ đến tối tăm mặt mũi, thật sự mệt c.h.ế.t người!

Có thể lười biếng được thì cô ta sẽ lười biếng.

Dù ai đến đây cũng không thể ngăn cản quyết tâm lười biếng của cô ta.

Tuy nói là đến để xây dựng nông thôn, nhưng vì quá mệt mỏi, hiện thực đã dạy cho cô ta làm người, bây giờ cô ta thật sự chỉ muốn xách hành lý chạy trốn.

Nhưng sau khi gia đình đưa cô ta xuống nông thôn, ngoài việc gửi tiền trợ cấp hàng tháng ra, họ tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cho cô ta về thành phố.

Hiện tại, Ôn Thành Lan đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bây giờ cô ta chỉ có thể tìm việc nhẹ nhàng để làm trong thôn.

Công việc nuôi heo này tuy vừa bẩn vừa mệt, nhưng lại rất nhàn hạ, chỉ cần chăm sóc lũ heo cho tốt là được.

Thời gian còn lại cô ta có thể tha hồ lười biếng.

Không giống như ở ngoài đồng ruộng, chỉ cần đứng dậy vươn vai một cái cũng bị cán bộ ghi điểm nhìn thêm vài lần.

Cộng thêm việc bây giờ đã biết nuôi heo không vất vả như vậy, lại còn không cần tự mình làm việc, Ôn Thành Lan càng hài lòng với công việc này hơn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 94: Hiện thực dạy làm người (2)



Cứ như công việc này được đo ni đóng giày cho cô ta vậy.

Lúc này, nhìn Thẩm Nghiên cứ như đang nhìn đồng minh của mình.

Càng nghĩ càng thấy Thẩm Nghiên tốt, Ôn Thành Lan đứng dậy, nói với cô: "Cậu đi với tớ về điểm thanh niên trí thức một chuyến, tớ có thứ muốn cho cậu!"

Cô ta ghé sát vào tai Thẩm Nghiên, nhỏ giọng nói.

Nhìn ánh mắt tràn đầy hào hứng của cô nàng ngốc nghếch này, Thẩm Nghiên không nỡ làm cô ta mất hứng, bèn đứng dậy đi theo.

Mấy bà thím tiếp tục làm việc của mình, nhìn hai người rời đi, còn đang nói chuyện về mối quan hệ tốt đẹp của hai người.

Lúc đầu, Thẩm Nghiên không biết Ôn Thành Lan muốn dẫn mình về điểm thanh niên trí thức làm gì.

Hai người đi đường vòng tránh người khác, đến điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy mấy gian nhà cấp bốn, trông có vẻ hơi cũ nát, nhưng cũng có thể nhận ra nơi này đã từng được sửa sang lại.

Sau đó, Ôn Thành Lan kéo tay cô, trực tiếp lôi cô vào trong nhà.

Trong nhà khá mát mẻ.

Thẩm Nghiên tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi thấy Ôn Thành Lan lục tung đồ đạc, không biết đang tìm gì.

Một lúc sau, cô gái này lấy ra một gói đồ, đưa cho Thẩm Nghiên.

"Cho cậu nè, đây là thịt bò khô nhà tớ gửi đến, ngon lắm đấy, bình thường tớ còn tiếc không dám ăn nữa là."

Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn gói thịt bò khô, ước chừng khoảng nửa cân.

Đừng coi thường nửa cân này, thịt bò trong thời đại này vốn đã quý giá rồi, huống chi là thịt bò được làm thành thịt bò khô.

"Cho tớ á?" Thẩm Nghiên có chút không chắc chắn hỏi.

Cô thật sự rất ngạc nhiên, dù sao đây cũng là thứ quý giá, nhìn cách cô ta giấu kỹ như vậy là biết rồi.

Vậy mà lúc này cô ta lại đưa cho cô.

Ôn Thành Lan có chút kiêu ngạo nói: "Hừ! Đương nhiên là cho cậu rồi, đây là bố mẹ tớ gửi đến đấy, bản thân tớ còn tiếc không dám ăn, cho cậu hết đấy."

Chậc chậc, cái giọng điệu kiêu ngạo này.

Lúc này, Thẩm Nghiên càng cảm thấy, cô gái này chẳng phải là oan đại đầu sao?

Thứ tốt như vậy mà cứ thế đưa cho cô?

"Sao lại cho tớ? Chẳng lẽ là vì chuyện tớ cho cậu đến chuồng heo?"

Ngoài lý do này ra, Thẩm Nghiên cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Sau đó, cô nghe thấy Ôn Thành Lan hừ hừ nói: "Cũng không hẳn là vậy. Ôi chao, dù sao thì cho cậu thì cứ nhận lấy đi, hỏi nhiều tại sao thế làm gì?"

Bản thân cô ta cũng không nói rõ được, dù sao thì thấy hợp mắt, muốn tặng chút đồ cảm ơn người ta thôi.

Thấy cô ta cũng không nói nên lời, Thẩm Nghiên liền lấy ra một miếng thịt bò khô, rồi trả lại cả gói lớn cho cô ta.

"Thôi, tớ lấy một miếng rồi, cũng nhận tấm lòng của cậu rồi, số còn lại cậu cứ giữ lấy đi."

Nói rồi, cô nhét gói thịt bò khô vào lòng Ôn Thành Lan.

"Ơ kìa, cậu này, tớ đã nói là cho cậu rồi mà, cậu cứ nhận lấy đi. Cứ coi như tớ thấy cậu thuận mắt, không được sao?"

Thẩm Nghiên thật sự không ngờ, Ôn Thành Lan đúng là cô nàng ngốc nghếch, có tiền.

Cô có chút bất đắc dĩ giải thích: "Tớ cũng đã nói rồi, nhận tấm lòng của cậu là được rồi. Thứ này quý giá lắm, tớ không thể nhận đâu. Còn nữa, sau này khi giao thiệp với người khác, đừng tùy tiện lấy đồ tốt của mình ra như vậy."

Kiếp trước lăn lộn nhiều, Thẩm Nghiên không hoàn toàn tin tưởng vào lòng người, cô làm gì cũng quen để lại cho mình một đường lui, sẽ không toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác.

Vì vậy, cô không thể hiểu được kiểu người như Ôn Thành Lan, mới gặp vài lần đã lôi người ta về nhà, hận không thể đưa hết đồ cho người ta.

Tiền tài làm mờ mắt người, rất nhiều lúc vẫn phải cẩn thận một chút.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 95: Chuồng heo biến thành nhà trẻ (1)



Lúc này, nhìn Ôn Thành Lan, Thẩm Nghiên cứ như đang nhìn một cô em gái nhỏ chưa hiểu sự đời, hận không thể dạy cho cô ta một bài học.

Bị nói như vậy, Ôn Thành Lan cũng không để ý, ngược lại còn cười hì hì.

"Tớ chỉ là thấy cậu thuận mắt, cộng thêm việc được đến chuồng heo nuôi heo, cậu còn cho tớ không phải làm việc nặng, nên muốn cảm ơn cậu thôi. Trước đây tớ đối với những người khác ở điểm thanh niên trí thức không hề như vậy đâu."

Thẩm Nghiên: "..."

Cảm ơn cô nhiều lắm nhé!

"Thôi được rồi, tớ biết rồi, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng mà thịt bò khô này tớ vẫn trả lại cho cậu, cậu cứ từ từ ăn, thứ này gửi đến đây không dễ dàng gì đâu, đừng phụ lòng người lớn."

Thẩm Nghiên thứ gì ngon mà chưa từng ăn chứ.

Tuy rằng đến thời đại thiếu thốn vật chất này, cô cũng thèm ăn, nhưng không đến mức lấy thứ quý giá như vậy của người khác.

Thấy Thẩm Nghiên không phải khách sáo với mình, mà là thật sự không muốn nhận thứ này, Ôn Thành Lan mới thôi.

"Thôi được rồi, vậy sau này có gì ngon tớ lại chia sẻ cho cậu."

Thẩm Nghiên cũng nhận ra, Ôn Thành Lan có lẽ là kiểu người, có thứ gì tốt cũng muốn chia sẻ cho người khác, tính cách này nói tốt thì cũng tốt thật.

Nhưng điểm không tốt chính là quá dễ tin người.

Rất dễ bị người ta lừa đến mức không còn cái quần để mặc.

May mà, thời buổi này dân phong vẫn còn rất chất phác, không đến mức lừa gạt một cô gái nhỏ.

"Thôi, chúng ta đi thôi."

Thẩm Nghiên vừa nhai thịt bò khô vừa nói. Vì miếng thịt hơi to nên lúc nãy cô đã bẻ ra, trên tay đang cầm một miếng to bằng bàn tay, cô xé một miếng nhỏ ăn, phần còn lại định mang về nhà cho người nhà nếm thử.

Đến đây rồi, Thẩm Nghiên không có thói quen ăn một mình, nhà có gì ngon cũng đều chia cho mọi người cùng ăn.

Vì vậy, lúc này cô cũng nhập gia tùy tục, gói số thịt bò khô còn lại vào khăn tay.

"Ấy ấy ấy, đi thôi." Ôn Thành Lan bây giờ hoàn toàn là dáng vẻ của một người mê gái.

Tuy nhiên, lúc rời đi, cô ta vẫn không quên mang theo một nắm kẹo trái cây. Bây giờ cô ta cũng hiểu rồi, vấn đề gì có thể giải quyết bằng đồ vật thì đều không phải là vấn đề.

Có Thẩm Nghiên làm gương, bây giờ cô ta cũng định học theo người bạn nhỏ của mình.

Dù sao thì chỉ cần ăn nói ngọt ngào một chút, cho thêm ít kẹo, giao hết việc cho mấy bà thím là được, bản thân chỉ mất một ít đồ, nhưng lại có được niềm vui...

Nghĩ lại vẫn thấy rất đáng giá.

Đợi một thời gian nữa xong việc, cô ta còn có thể lên trấn trên, đến lúc đó sẽ mua thêm mấy lọ kem dưỡng da, rồi che chắn cẩn thận, nhất định cô ta sẽ trắng lại, tốt nhất là trắng như Thẩm Nghiên.

Như vậy khi đi ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ tưởng họ là chị em.

Thẩm Nghiên nào biết, người bạn đồng hành nuôi heo của mình lúc này đã muốn ôm đùi cô rồi.

Lúc này, hai người đang đi trên đường, nhưng bước chân của Thẩm Nghiên nhanh hơn một chút, ngay cả khi đi bộ cũng không quên giảm cân.

Thẩm Nghiên chỉ hận không thể khắc sâu mấy chữ "Tôi muốn gầy như tia chớp" lên trán mình.

Cô thật sự chịu đựng đủ những ngày tháng mang vác nặng nề này rồi.

Thẩm Nghiên vô cùng nhớ đôi chân dài miên man, cơ bụng săn chắc trước kia của mình, hu hu hu!

Sau khi rời khỏi điểm thanh niên trí thức, hai người vẫn đi về phía chuồng heo. Trên đường đi, Thẩm Nghiên tiện thể nói ra những suy nghĩ của mình về việc nuôi heo, dù sao bây giờ cũng đã là đồng đội, sau này sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm với chuồng heo này, đương nhiên là phải nói rõ mọi chuyện trước.

May mà Ôn Thành Lan là người biết phối hợp, gần như vừa nói xong đã hiểu.

Hiện tại, hai người chỉ có một mục tiêu chung, đó là chăm sóc lũ heo thật tốt, nuôi cho chúng trắng trắng mập mập, rồi tiếp tục ở lại chuồng heo dưỡng lão.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 96: Chuồng heo biến thành nhà trẻ (2)



Hai cô gái nhìn nhau, đều thấy nụ cười giống hệt nhau trong mắt đối phương.

Trên đường về, Thẩm Nghiên tiện thể dẫn Ôn Thành Lan đến gặp đại đội trưởng, cũng nói rõ quyết định của mình với ông ấy.

Lưu Trường Căn không ngờ Thẩm Nghiên lại chọn Ôn Thành Lan.

Nếu là ông ấy chọn, có lẽ ông ấy sẽ chọn La Quân Hoa, dù sao cô gái này cũng rất chăm chỉ, tháo vát.

Nhưng lúc này người ta đã chọn được người rồi, ông ấy tự nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò một cách chân thành: "Đại đội chúng ta năm nay có thể nổi bật được hay không, đều dựa vào hai cô đấy."

"Cháu biết rồi, thưa đại đội trưởng, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.

Sau đó, hai người đi ra khỏi văn phòng của đại đội trưởng, thong thả đi về phía chuồng heo.

Mấy bà thím vẫn đang đan áo len, khâu đế giày, bận rộn lắm. Mấy đứa trẻ chơi một lúc rồi cũng đã quay lại.

Chỉ là lần này, sau lưng Cẩu Đản lại có thêm mấy đứa trẻ lẽo đẽo theo sau, trong giỏ của mỗi đứa đều đựng đầy cỏ heo.

Nhìn đám trẻ có làn da giống nhau, kiểu tóc giống nhau, còn đeo cả giỏ sau lưng, Thẩm Nghiên không khỏi giật giật khóe miệng.

Chiếc giỏ này gần như đã trở thành món đồ thời trang nhất trên người bọn trẻ rồi.

Chậc chậc, đúng là đậm chất nông thôn.

Đại Đản chạy đến bên cạnh Thẩm Nghiên trước, kéo kéo tay cô, nịnh nọt nói: "Cô ơi, còn nhiều bạn cũng muốn đi học."

Nói xong, cậu bé chỉ tay về phía sau.

Phía sau có thêm mấy đứa trẻ xa lạ, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu.

Thẩm Nghiên nhìn hai đứa cháu, hai đứa này đều lộ vẻ chột dạ, không dám nhìn cô.

Chậc chậc, hai đứa này thật là!

"Hai đứa định kiếm chuyện cho cô đấy à?" Thẩm Nghiên nheo mắt, nhìn hai đứa nhóc tự ý quyết định này với ánh mắt nguy hiểm.

Đại Đản rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên định đứng bên cạnh cô, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.

Nhị Đản thì chột dạ hơn nhiều, sờ mũi, sờ tóc, kéo kéo vạt áo, cứ thế không dám nhìn Thẩm Nghiên.

"Nhị Đản, cháu làm chuyện gì có lỗi với cô rồi à?"

Nhị Đản vẻ mặt hoảng sợ, ấp úng hồi lâu mới nói: "Cô ơi, cháu xin lỗi, cháu đã nói với mọi người chuyện cô dạy chúng cháu học chữ, rồi thấy mọi người đáng thương quá, cháu mới nói dẫn mọi người đến học cùng."

Cậu bé còn nhận được ánh mắt mong đợi của mọi người.

Lúc đó Nhị Đản kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ chột dạ bấy nhiêu.

Hình như cậu bé thật sự đã kiếm chuyện cho cô rồi.

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ thở dài, trước đó đã có mười mấy đứa trẻ rồi, bây giờ lại thêm năm đứa nữa.

Cô cảm thấy nơi này sắp biến thành nhà trẻ rồi.

Lúc này không chỉ phải trông heo, mà còn phải trông trẻ nữa.

Thẩm Nghiên vừa tự an ủi mình, vừa nhìn đám trẻ, cuối cùng cũng không nỡ từ chối.

"Được rồi, vậy đến lúc đó cùng đến đây đi. Nhưng mà đến đây rồi thì phải ngoan ngoãn, không được quậy phá, rảnh rỗi thì phụ giúp làm việc, cô cũng không lấy học phí của các cháu đâu."

Thẩm Nghiên vừa dứt lời, Đại Đản liền thở phào nhẹ nhõm, Nhị Đản thì lộ vẻ mặt vui mừng, vẻ mặt đắc ý hiện rõ trên mặt.

"Các cậu thấy chưa, tớ đã nói với các cậu rồi, cô tớ rất tốt mà!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 97: Ôi, trông trẻ thật mệt! (1)



"Cảm ơn cô Thẩm ạ." Mấy đứa trẻ cũng rất biết điều, tuy chỉ mới năm, sáu tuổi, nhưng đứa nào đứa nấy miệng lưỡi đều ngọt xớt, nói đến mức Thẩm Nghiên cũng phải ngại ngùng.

"Thôi được rồi, đã nói vậy rồi thì ngày mai đến đây đi. Hôm nay, Đại Đản và Nhị Đản, hai đứa phụ trách dạy cho các bạn, cố gắng để ngày mai các bạn có thể theo kịp tiến độ của hai đứa nhé!"

"Vâng, thưa cô thủ trưởng, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Ha ha ha ha, trong lòng Thẩm Nghiên đắc ý lắm.

Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trông có vẻ hơi hung dữ.

Chỉ là chắc cô không biết, lúc này mặt cô hơi đỏ, ánh mắt nhìn hung dữ, nhưng trong mắt bọn trẻ lại không có mấy uy lực, trông chỉ nguy hiểm một cách đáng yêu, bọn trẻ ngược lại không sợ lắm.

Lúc này, Đại Đản và Nhị Đản đều thích thú với việc làm thầy giáo nhỏ, bắt chước dáng vẻ lên lớp của Thẩm Nghiên, chống nạnh, rồi chỉ huy đám học trò ngồi ngay ngắn, sau đó bắt đầu bài học.

Để tránh bọn trẻ không nhìn thấy, chúng ngồi thành một hàng, nhìn hai anh em Đại Đản viết viết vẽ vẽ trên đất cát. May mà hai đứa trẻ cũng thông minh, nhìn cũng ra dáng lắm.

Bà Vương vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền cười ha hả.

"Tốt quá, nhìn cái dáng vẻ lanh lợi của Nhị Đản kìa, thằng bé này lớn lên chắc chắn sẽ có tương lai."

Tuy câu này có phần nịnh nọt Thẩm Nghiên, nhưng khi nghe người khác khen con mình, cô vẫn không khỏi đắc ý một chút...

Cảm giác này cũng không tệ.

Nhưng cô còn chưa kịp đắc ý bao lâu thì hai anh em bên kia đã cãi nhau vì bất đồng quan điểm.

Sau đó, Nhị Đản nói không lại anh trai, tức đến mức khóc òa lên.

Thầy giáo Nhị Đản trong nháy mắt biến thành cục khóc nhè, chạy đến bên cạnh Thẩm Nghiên, mong được cô dỗ dành.

Thẩm Nghiên: "..."

Quả nhiên, đôi khi không nên vui mừng quá sớm.

Nhìn Nhị Đản khóc đến mức thương tâm như vậy, khi biết được nguyên nhân hai đứa cãi nhau, Thẩm Nghiên liền giật giật khóe miệng.

Hèn chi Nhị Đản khóc, vì cậu bé nói sai... Nói sai nên không còn chút khí thế nào, thảo nào lại khóc.

"Thôi được rồi, đừng khóc nữa, con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ. Cháu làm sai thật mà, anh cháu làm đúng rồi đấy. Mau xin lỗi anh đi, biết sai rồi sửa là được, không có gì to tát cả."

Thẩm Nghiên kiên nhẫn dỗ dành.

May mà Nhị Đản cũng không phải đứa trẻ không biết lý lẽ, sau khi nhận ra mình nói sai, lúc nãy lại còn khóc một trận, bây giờ cậu bé bắt đầu có chút ngại ngùng.

Nhưng cậu bé vẫn dám làm dám chịu, đến xin lỗi Đại Đản, hai anh em lại làm hòa.

Haiz! Trông trẻ thật mệt.

Bọn trẻ tự chơi với nhau, Thẩm Nghiên cùng Ôn Thành Lan gia nhập hội buôn chuyện của mấy bà thím, tiện thể nghe ngóng được kha khá chuyện.

Trước khi hết giờ làm việc, đã có người đến dọn dẹp chuồng heo, còn có bọn trẻ giúp cô nấu cám heo.

Cho heo ăn xong, tan ca.

Cảm giác bận rộn cả ngày cuối cùng cũng được tan làm, thật tuyệt vời.

Trên đường về nhà, Thẩm Nghiên cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn hẳn.

Mấy con ch.ó đi ngang qua cô cũng muốn chào hỏi một tiếng rồi mới đi.

Về đến nhà, sau khi bảo hai đứa nhỏ đi rửa tay, Thẩm Nghiên mới lấy thịt bò khô mang về ra.

Vừa nhìn thấy đồ ăn, mắt Nhị Đản như muốn dính chặt vào đó, khóe miệng còn vương lại thứ nước khả nghi nào đó.

Cậu bé không nhịn được mà hít hà một tiếng, rồi mới giả vờ như không để ý hỏi:
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 98: Ôi, trông trẻ thật mệt! (2)



"Cô ơi, đây là gì vậy ạ? Trông ngon quá."

Rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng lại cố tỏ ra vẻ không thèm thuồng lắm, biểu cảm này thật sự quá đáng yêu.

Đáng yêu đến mức Thẩm Nghiên cũng muốn véo mũi cậu bé, nhưng cô đã nhịn xuống.

Cô học theo dáng vẻ thờ ơ của cậu bé, nhẹ giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ là thịt bò khô thôi."

Nhị Đản "oa" lên một tiếng, Đại Đản bên kia cũng không nhịn được nữa, nhìn về phía Thẩm Nghiên, rồi từng chút từng chút nhích chân về phía cô.

Trông cậu bé có chút lén lút, cứ tưởng Thẩm Nghiên không phát hiện ra.

Thực ra, Thẩm Nghiên đã nhìn thấy hết từ lâu, suýt nữa thì không nhịn được cười.

"Oa! Đây là thịt bò khô sao, thảo nào trông ngon thế."

"Cô ơi, cô lấy thịt bò khô này ở đâu vậy ạ?"

Thẩm Nghiên không trả lời, chỉ thản nhiên nói là người khác cho.

Sau đó, Nhị Đản và Đại Đản đã xích lại gần, cứ đợi mãi, đợi mãi, nhưng vẫn không thấy cô cho thịt bò khô.

Góc độ mà hai đứa đứng, còn có thể nhìn thấy rõ từng đường vân của miếng thịt bò khô màu đỏ sẫm, dường như đang tỏa ra mùi hương hấp dẫn, quyến rũ hai đứa trẻ.

Nhưng Thẩm Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, hai đứa trẻ có chút ngồi không yên.

"Cô ơi, cháu ngửi thử được không ạ? Chỉ ngửi thôi, chắc chắn mùi thịt bò khô rất thơm."

Đại Đản vốn trầm ổn, hiểu chuyện, lúc này cũng khó có được dáng vẻ trẻ con: "Đúng vậy, cháu sắp bị mê hoặc rồi."

Hai cái đầu nhỏ lúc này chỉ muốn ghé sát vào miếng thịt bò khô để ngửi thử mùi vị.

Thấy hai đứa nói vậy rồi mà Thẩm Nghiên vẫn không đồng ý, ánh mắt hai đứa dần dần tối lại.

Nhị Đản càng rõ ràng hơn, khóe miệng sắp trễ xuống đến nơi.

"Không cho các cháu ngửi, nhưng mà... nếu các cháu ngoan ngoãn thì cô sẽ cho các cháu nếm thử một miếng."

Thẩm Nghiên "thả thính", hai đứa cháu vừa nghe thấy ngoan ngoãn sẽ được ăn thịt bò khô, lập tức "ào" một tiếng chạy đi, rồi nhìn quanh xem mình phải làm gì mới được coi là ngoan ngoãn.

Chạy một vòng, hai đứa, một đứa đi lấy nước, một đứa đi lấy khăn mặt của Thẩm Nghiên, rồi bưng đến trước mặt cô với vẻ mặt nịnh nọt.

Làm xong những việc này, hai đứa vẫn không quên nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt mong đợi, cứ như đang chờ ông chủ phát lương vậy.

Nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ ló ra ở cửa, cuối cùng Thẩm Nghiên cũng không nhịn được cười, "phụt" một tiếng bật cười.

"Thôi được rồi, không trêu hai đứa nữa, đi ăn đi."

Cô đã chia sẵn từ trước, lúc này trực tiếp đưa cho hai đứa, hai đứa nhóc nhận lấy với vẻ mặt nghiêm túc như đang nhận thánh chỉ vậy.

Ở cửa cũng vang lên vài tiếng cười.

Lúc nãy khi Thẩm Nghiên trêu chọc hai đứa nhỏ, mọi người đã về đến nhà rồi.

Họ đứng ở cửa, muốn xem hai đứa trẻ sẽ làm gì, không ngờ vì đồ ăn mà hai đứa lại hiểu chuyện đến thế.

Thẩm Nghiên tự mình rửa tay, rồi dùng khăn lau cổ các thứ.

Người béo vào mùa hè thật sự rất khó chịu.

Không nói gì khác, chỉ riêng cái cổ này thôi, Thẩm Nghiên cảm thấy chỗ nào cũng có khe hở để bụi bẩn bám vào.

Người lớn trong nhà đã về, Thẩm Nghiên bảo mọi người rửa tay, rồi chỉ vào thịt bò khô trên bàn.

"Đây là đồng chí Ôn cho đấy, mọi người nếm thử đi, thịt bò khô ở đây không dễ kiếm đâu."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 99: Bà nội keo kiệt (1)



Thẩm Nghiên cũng không có thói quen ăn một mình, bèn lấy thịt bò khô ra. Mấy người đàn ông trong nhà nhìn thoáng qua, đều liên tục từ chối.

"Tiểu Nghiên, thứ tốt như vậy, con và mấy đứa nhỏ ăn là được rồi, không cần lo cho bọn ta đâu."

Tuy trong lòng cảm động, nhưng mẹ Thẩm cũng không muốn tranh giành với con gái, dù sao thứ này cũng quý giá lắm, ở đây ngay cả thịt bò cũng hiếm khi thấy.

"Mẹ, há miệng ra nào."

Thẩm Nghiên biết tính cách của mẹ mình, cứ đẩy qua đẩy lại thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô trực tiếp dùng hành động để chứng minh, nhét một miếng thịt bò khô vào miệng mẹ.

Thế là xong.

Thịt bò khô đã vào miệng mẹ Thẩm rồi, bà cũng không còn gì để nói.

Chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nghiên.

Mấy anh trai trong nhà cũng được Thẩm Nghiên gọi đến ăn, mỗi người cũng không được bao nhiêu, chỉ một miếng nhỏ thôi, nhưng ai nấy đều như đang ăn sơn hào hải vị, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

Mọi người nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt chan chứa tình cảm.

Hai đứa nhỏ lúc này vẫn đang từ từ thưởng thức, chắc cũng biết thịt bò khô là thứ rất hiếm, lúc ăn cũng chỉ nhấm nháp từng chút một, còn híp mắt cảm nhận hương vị, trông thật đáng thương.

Mẹ Thẩm tuy xót của, nhưng lúc này thịt bò khô đã vào miệng rồi, cũng không thể nhổ ra được, chỉ đành ăn, trong mắt tràn đầy vẻ an ủi.

Sau khi ăn xong, bà còn không quên bình luận một chút.

"Quả nhiên là thịt bò, ngon thật đấy!"

Thịt bò thời này đúng là của hiếm.

Huống chi là thịt bò khô.

Một cân thịt bò khô, không biết phải làm từ bao nhiêu thịt bò.

Mẹ Thẩm vừa cảm thán vừa đi vào bếp làm việc.

Hôm nay, Lý Ngọc Mai rất biết ý thức mà đi theo phụ giúp, trên mặt không hề có vẻ miễn cưỡng.

Thật ra, cô cũng không ngờ là mình cũng có phần thịt bò khô.

Trước đây, cô em chồng này rất bảo vệ đồ ăn của mình, ai có thể moi được thứ gì từ miệng cô ấy chứ, đừng có mơ.

Không ngờ lúc này cô ấy lại chủ động cho.

Trong lòng cô cũng rất vui mừng.

Thẩm Nghiên không vào bếp phụ, chủ yếu là vì không gian trong bếp quá chật hẹp, cô vừa bước vào là đã thấy bí bách rồi.

Vì vậy, cô ở ngoài sân phụ giúp nhặt rau các thứ.

Nhưng không ngờ, lúc này từ ngoài cổng lại vang lên tiếng cãi vã.

Thẩm Nghiên nhìn ra thì thấy một bà lão tóc bạc trắng, tay xách giỏ, đang nói chuyện với người bên cạnh, không biết nói gì mà trên mặt trông rất vui vẻ.

Thẩm Nghiên cũng nhận ra, đây chẳng phải là bà nội của nguyên chủ sao?

Lý do cô xuyên không đến đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp bà, thứ nhất là vì bà Thẩm đi thăm họ hàng, nhà người chị em ở thành phố có hỷ sự, bà đến đó phụ giúp.

Trước đây, hôn lễ của Thẩm Nghiên diễn ra khá vội vàng, nên bà cũng không về kịp.

Thứ hai là vì bà Thẩm sống cùng con trai cả, tức là nhà bác cả của Thẩm Nghiên.

Hai nhà ở gần nhau, nhưng ngày thường ít qua lại, nên cũng không có gì liên quan đến nhau.

Lúc này bà Thẩm về, rõ ràng là cũng đã nghe nói chuyện nhà họ Thẩm, còn biết Thẩm Nghiên đã kết hôn, lại còn gả cho một sĩ quan, nên mới xách đồ đến thăm.
 
Back
Top Bottom