Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 80: Tôi là người phụ nữ sắt đá (2)



Lưu Trường Căn thấy mình đến rồi mà Thẩm Nghiên vẫn chưa nhận ra, không khỏi khẽ ho một tiếng.

"Khụ khụ!"

Lúc này Thẩm Nghiên mới hoàn hồn, quay đầu lại liền nhìn thấy đội trưởng đang đi về phía mình với hai tay chắp sau lưng.

Cô vội vàng cất hạt dưa trong tay vào túi, rồi đứng dậy.

"Đội trưởng, chú đến rồi ạ?"

Thẩm Nghiên liếc nhìn chỗ mình vừa ngồi, không có chỗ ngồi thừa, cô thậm chí còn bày cả bàn ra, rồi...còn có trà, hạt dưa, khụ khụ~

Lúc này, hình như cô cũng nhận ra mình có chút không ổn, nhưng bây giờ muốn dọn dẹp cũng không kịp nữa rồi.

Nên Thẩm Nghiên chỉ có thể cười trừ.

Lúc ngại ngùng không sao cả, cứ cười là được!

Nhưng lúc này, Lưu Trường Căn không phải đến kiếm chuyện, mà là đến nói quyết định của mình cho Thẩm Nghiên biết.

Lúc này thấy cô đang cười, ông ta cũng không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Hôm nay tôi đến là muốn nói với cháu, cháu xem thử chọn ai ở khu thanh niên trí thức, đến lúc đó đến giúp cháu, còn chuyện tôm cá, đợi khi nào hết bận, tôi sẽ gọi thanh niên trong làng xuống sông bắt cá, còn cả chuyện quả dại mà cháu nói, tôi cũng đồng ý, đến lúc đó cháu cứ bảo Cẩu Đản và mấy đứa nhỏ đi hái, điểm công tôi sẽ nói với người ghi điểm."

Thẩm Nghiên còn đang nghĩ xem nên làm sao để giảm bớt sự ngại ngùng, không ngờ đội trưởng lại mang đến tin vui như vậy, mắt cô cười đến mức híp cả lại.

"Vậy thì tốt quá, đến lúc đó cháu chọn được người rồi sẽ nói với chú, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ nuôi mấy bảo bối lợn trong chuồng cho béo tốt, đến lúc đó nhất định sẽ để lãnh đạo công xã nhìn thấy đội sản xuất Bình Khẩu chúng ta."

Câu nói này của Thẩm Nghiên, khiến khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Trường Căn lập tức thay đổi.

Phải nói là, câu cuối cùng vừa rồi của Thẩm Nghiên, thật sự đã nói trúng tim đen của ông ta.

Trên mặt lúc này cũng không giữ được vẻ nghiêm túc nữa, liền bật cười.

"Ừ, cháu biết là tốt rồi, vậy nhiệm vụ này giao cho cháu, nếu một hai tháng nữa vẫn không có kết quả, vậy chúng ta, có thể phải đổi cách khác."

Nói trước lời khó nghe, Lưu Trường Căn không quan tâm Thẩm Nghiên làm thế nào, chỉ cần kết quả là thứ ông ta muốn, vậy ông ta vẫn có thể tạo điều kiện cho Thẩm Nghiên.

Nhưng để tránh Thẩm Nghiên quá tự mãn, ông ta vẫn phải nói thêm một câu.

Tiện thể còn không nhịn được nhìn về phía chỗ Thẩm Nghiên đặt ghế.

Thẩm Nghiên đồng ý từng yêu cầu.

Tuy cô chưa từng nuôi lợn, nhưng đã xem không ít sách, cô vẫn rất tự tin.

Nếu không, cô cũng không dám nhận nhiệm vụ này.

Lưu Trường Căn thấy Thẩm Nghiên đã ghi nhớ những gì mình nói, lúc này mới đưa cuốn sổ cho cô, rồi xua tay rời đi.

Thẩm Nghiên vui vẻ tiễn ông ta.

Rồi tiếp tục sự nghiệp cắn hạt dưa của mình.

Cắn được một ít vỏ hạt dưa, Thẩm Nghiên trực tiếp ném vỏ vào máng ăn, mấy con lợn vậy mà còn tranh nhau ăn, chậc chậc.

Xem ra là đói thật rồi.

Đại Đản và Nhị Đản lúc này bị Thẩm Nghiên gọi đi cắt cỏ lợn.

Lưu Trường Căn vừa đi, hai đứa đã thở hổn hển trở về.

Cỏ lợn trong gùi không nhiều, nhưng bị hai đứa đeo cứ như nặng ngàn cân.

"Cô ơi, bọn cháu về rồi." Nhị Đản thở hổn hển gọi.

Thẩm Nghiên cũng không phải là người cô xấu xa gì, liền đứng dậy nhận lấy chiếc gùi, đồng thời khen ngợi hai đứa.

"Làm tốt lắm! Nào, để cô cầm, hai đứa đến đó uống nước đi."

"Vâng ạ~"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 81: Đọc sách có ích (1)



Đại Đản và Nhị Đản cũng mệt bở hơi tai, thật ra vừa rồi đeo gùi đi cắt cỏ lợn, trên đường đi chúng chỉ lo đuổi theo chó chơi, nên mới về muộn như vậy.

Hai đứa cũng chạy mệt rồi, lúc này liền ừng ực uống nước.

Thẩm Nghiên để cỏ lợn đã cắt sang một bên.

Hai đứa nhỏ lúc này đã ngồi bệt xuống đất, cắn hạt dưa.

Thẩm Nghiên không để hai đứa nhàn rỗi: "Đại Đản, Nhị Đản, lại đây, luyện tập lại những chữ cô dạy hôm qua nào, viết trên đất xong thì viết vào vở."

Lúc này, trẻ con ở nông thôn đều không coi trọng việc học, Thẩm Nghiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vừa hay có thời gian, vừa trông trẻ vừa nuôi lợn, một công đôi việc.

Hai đứa nhỏ lúc này mới học chữ, đúng lúc thấy thú vị, nghe thấy Thẩm Nghiên nói muốn kiểm tra, liền hứng thú hẳn lên.

Từng đứa cầm cành cây đến bên cạnh viết viết vẽ vẽ.

Thẩm Nghiên ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, tiện thể xem sách giáo khoa cấp ba.

Không lâu sau, Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác cũng đến.

Trong gùi của mấy đứa đều là cỏ lợn.

Thẩm Nghiên vừa hay có chuyện muốn nói với Cẩu Đản, liền gọi cậu bé đến.

Cho mỗi đứa một nắm hạt dưa, rồi mới nói: "Đội trưởng đã đồng ý rồi, sau này việc hái quả dại cứ giao cho mấy đứa, cũng sẽ tính điểm công cho mấy đứa."

"Thật ạ? Chị Thẩm?" Cẩu Đản vui mừng khôn xiết.

Không ngờ chuyện trước đây cậu bé còn cảm thấy không thể nào, bây giờ vậy mà đã thành công?

"Ừ, chị lừa mấy đứa làm gì, nhưng mỗi lần đừng hái nhiều quá, lợn ăn không hết, cứ từ từ mà kiếm điểm, mỗi ngày một hai điểm công cũng là kiếm được mà."

Thẩm Nghiên cười tủm tỉm nói với mấy đứa trẻ cách lười biếng.

Có đôi khi chăm chỉ cũng vô dụng, đến lúc quan trọng, vẫn cần có đầu óc thông minh...

Cẩu Đản ra vẻ như đã được dạy dỗ, nào ngờ, lúc này Miêu Hoa đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn Đại Đản và Nhị Đản viết chữ, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

"Mấy đứa đang viết chữ à?"

"Vâng ạ, chị Miêu Hoa, cô em dạy đấy ạ." Đại Đản lúc này có chút đắc ý nói.

Cậu bé trông rất nghiêm túc, cho dù Miêu Hoa đang nói chuyện với mình, mắt của Đại Đản cũng không rời khỏi mấy chữ mình vừa viết.

Hơn nữa Đại Đản còn có chút bệnh cầu toàn, nếu nét ngang mình viết không thẳng, cậu bé sẽ xóa đi viết lại.

Nhị Đản thì không có "triệu chứng" này, chữ cậu bé viết vẫn luôn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng bản thân cậu bé lại cảm thấy rất vui vẻ...

Lúc này cũng rất vui vẻ chia sẻ với bạn bè, bây giờ mình cũng là đứa trẻ biết ba chữ rồi.

Nhưng thỉnh thoảng cậu bé vẫn phải nhìn sang anh trai mình, có nét sau khi ngủ một giấc đã quên mất...

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu bé khoe khoang.

Miêu Hoa chống cằm, ngưỡng mộ nhìn Nhị Đản.

Trước đây, cô bé căn bản không có cơ hội học, càng không thể đi học, cô bé đã đến tuổi đi học rồi, nhưng mẹ cô bé nói con gái là món hàng lỗ vốn, phải giúp đỡ việc nhà, không cho cô bé đi học.

"Tốt quá, sau này em có thể biết rất nhiều chữ, còn có thể đến trường đi học nữa."

Đại Quân đứng bên cạnh nhíu mày nói: "Mẹ anh nói rồi, đọc sách vô dụng, nếu cháu có thể nhanh chóng lớn lên, có thể xuống ruộng làm việc thì tốt rồi."

Đại Quân chỉ có một suy nghĩ, chính là có thể xuống ruộng làm việc, sau đó kiếm đủ điểm công, như vậy có thể nuôi sống bản thân và bà nội.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 82: Đọc sách có ích (2)



Hai đứa trẻ đồng thanh thở dài.

Lúc này, Đại Đản lại lên tiếng.

"Không đúng, đọc sách có ích, cô nói rồi, đọc sách xong sẽ hiểu đạo lý!" Đứa trẻ lên tiếng đính chính với giọng trẻ con.

Rồi không biết vì sao, mấy đứa trẻ bắt đầu tranh cãi xem đọc sách có ích hay không.

Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng động liền đi tới, nghe thấy lời của mấy đứa trẻ, không khỏi thở dài.

Đấy, chính là do phụ huynh không coi trọng đấy.

Cứ dạy cho con cái đọc sách vô dụng, đọc sách không bằng làm ruộng, không bằng làm công nhân gì đó.

Nhưng không đọc sách, thì chỉ có thể làm việc chân tay.

Chỉ là lúc này mọi người không có khái niệm này, cộng thêm lúc này, vì một phong trào nào đó vẫn chưa kết thúc, ở nơi hẻo lánh này thì không sao, nhưng ở một số nơi trung tâm, mọi người vẫn sẽ bài xích chuyện này.

Đọc sách đối với người thời này mà nói, đúng là không có tác dụng gì.

Cùng lắm thì học hết cấp hai, cấp ba loạn lắm, học phí lại cao, còn không được về nhà.

Bây giờ cũng không thi đại học, học xong cũng chẳng để làm gì.

Nhưng Thẩm Nghiên vẫn muốn sửa lại suy nghĩ của mấy đứa trẻ này.

"Đọc sách có ích, chị nói cho mấy đứa biết, trước đây chị lên trấn, nhìn thấy công nhân trong nhà máy, những người không được đi học, đa phần đều làm việc chân tay trong phân xưởng, còn những người ngồi trong văn phòng, người nào người nấy đều có học thức, hơn nữa lương còn cao."

Thẩm Nghiên lần lượt lấy ví dụ cho mấy đứa.

"Mấy đứa xem, mấy đứa muốn ngồi trong văn phòng, không phải dãi nắng dầm mưa, hơn nữa lương còn cao, hay là làm việc chân tay trong phân xưởng, hơn nữa tiền còn ít?"

"Văn phòng ạ!" Miêu Hoa nhanh nhảu trả lời!

Thẩm Nghiên giơ ngón tay cái với cô bé.

"Đúng rồi, mấy đứa xem, chúng ta đều muốn làm công nhân, muốn ngồi trong văn phòng, vậy người như thế nào mới có thể ngồi trong văn phòng? Chính là người có học thức, những người làm việc trong công đoàn ở nhà máy, đều tốt nghiệp cấp ba, vậy mấy đứa nói xem, đọc sách có ích hay không?"

Mấy đứa trẻ đều nghiêm túc gật đầu.

"Có ích ạ!"

Thẩm Nghiên hài lòng nhìn mấy đứa nhóc, thấy trên mặt mấy đứa đều tràn đầy ham học hỏi, liền nói: "Đúng vậy, nên nếu có cơ hội, mấy đứa cũng phải học hành cho tốt, biết chưa?"

Mấy đứa trẻ đều nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Nghiên nghĩ, dạy một đứa cũng là dạy, dạy một đám cũng là dạy, liền nói: "Nếu mấy đứa có thời gian, cũng có thể đến đây nhiều hơn, lúc chị dạy Đại Đản với Nhị Đản, cũng có thể tiện thể dạy cho mấy đứa."

"Thật ạ? Chị Thẩm, bọn em cũng có thể học chữ ạ?" Miêu Hoa vui mừng nhìn Thẩm Nghiên, lúc này cô mới phát hiện, tuy cô bé này gầy gầy, nhưng ngũ quan rất xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt vô cùng sáng, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân.

"Thật, chỉ cần mấy đứa có thời gian, chị sẽ dạy cho mấy đứa."

Đại Quân lúc này cũng vui mừng, cậu bé quyết định, bây giờ phải thay đổi mục tiêu, cậu muốn đi làm công nhân, như vậy mới có thể nuôi sống bà nội.

Vừa nghĩ, mấy đứa trẻ đều vui vẻ đồng ý.

Thẩm Nghiên nhìn những cuốn sách mình mang theo, hình như không có cuốn nào phù hợp với mấy đứa trẻ này, liền nói: "Mấy đứa cứ chơi với Đại Đản và Nhị Đản ở đây, chị về nhà một chuyến."

Trong nhà có sách giáo khoa tiểu học, trước đây Mẹ Thẩm biết Thẩm Nghiên thích đọc sách, nên rất nhiều sách đều được bà bảo quản rất tốt.

Lúc này, Thẩm Nghiên muốn về nhà lấy, đến lúc đó có thể đưa sách cho mấy đứa trẻ mang về xem.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 83: Lớp học nhỏ ở chuồng lợn khai giảng (1)



Cộng thêm việc sách giáo khoa lúc này khác với sau này, cô vẫn phải dạy theo sách giáo khoa ở đây.

Sau khi về nhà lấy sách, lúc Thẩm Nghiên đi về phía chuồng lợn, liền nhìn thấy mấy bà cụ đang ngồi hóng mát dưới gốc cây, không ít người đang khâu đế giày, còn có người đang dán hộp diêm, thấy Thẩm Nghiên vội vàng mang sách đến, liền gọi với: "Con bé nhà họ Thẩm, cháu định đi đâu đấy?"

"Bà Vương ơi, cháu mang sách đến dạy cho Cẩu Đản và mấy đứa nhỏ ạ."

Mấy bà cụ vừa nghe thấy, ôi chao, trước đây đã từng nghe nói Thẩm Nghiên có học thức, lúc này mọi người cũng tò mò, không biết Thẩm Nghiên sẽ dạy như thế nào.

Ai cũng biết hoàn cảnh gia đình của Cẩu Đản và mấy đứa trẻ kia, chắc chắn là không có tiền đi học, nhưng không ngờ Thẩm Nghiên lại chủ động dạy cho mấy đứa nhỏ.

Mấy người nhìn thấy Thẩm Nghiên chào hỏi xong liền rời đi, bỗng lại bắt đầu bàn tán.

"Hay là, chúng ta đến xem thử?"

"Tôi thấy được đấy!"

"Bà nói xem, nếu được, có phải cũng có thể cho mấy đứa nhỏ nhà tôi đến học không, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, bây giờ đi học còn phải đóng học phí..."

Không ít bà cụ biết tính toán, lúc này cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ.

Để Thẩm Nghiên dạy bọn trẻ, chẳng phải là không mất tiền sao?

Chuyện tốt như vậy, mọi người cũng có chút động lòng.

Liền bê ghế nhỏ của mình, đồng loạt đứng dậy, đi về phía chuồng lợn.

Thẩm Nghiên không hề biết, lúc này phía sau mình còn có một đám bà cụ đi theo.

Cô bước nhanh về phía chuồng lợn, vừa rồi trên đường đi, cô đã lật xem mấy trang, kiến thức trong sách cũng không khác mấy so với những gì cô dạy, cô quyết định dạy cho mấy đứa nhỏ nhận mặt bảng chữ cái trước.

Trước tiên phải nói tiếng phổ thông cho chuẩn đã.

Mấy đứa trẻ này, nói chuyện thường hay mang theo giọng địa phương.

Mỗi lần nghe thấy giọng nói như vậy, Thẩm Nghiên lại muốn cười.

Vì vậy, bây giờ phải làm chính là sửa lại cách phát âm của bọn trẻ, sau đó mới dạy chúng nhận mặt chữ cái.

Lúc này, mấy đứa trẻ đều cầm cành cây trên tay, vẽ từng nét trên mặt đất dưới gốc cây, tay của Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác đều dính đầy đất, mấy đứa đều nhìn Đại Đản viết chữ, rồi bắt chước viết theo, tuy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng ra dáng lắm.

Lúc Thẩm Nghiên đến, liền nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chăm chú luyện chữ, liền gọi chúng lại, đang định giảng bài cho mấy đứa.

Lại nghe thấy tiếng động ở phía xa.

Đợi đến khi Thẩm Nghiên quay đầu lại, liền nhìn thấy đám bà cụ vừa trò chuyện với mình lúc nãy, lúc này đang bê ghế nhỏ đi về phía cô.

Thẩm Nghiên: "..."

"Bà Vương, sao mấy bà lại đến đây?"

Thẩm Nghiên dừng động tác, nhìn mấy người đang đi về phía này.

Bà Vương rất tự nhiên: "Chúng tôi nghe nói cháu dạy học cho Cẩu Đản và mấy đứa nhỏ, nên đến xem thử, ôi chao, mấy đứa trẻ này ngoan thật đấy."

Mấy người phía sau cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, dù sao ở đâu mà chẳng dán hộp diêm, đến đây cũng như nhau."

"Ừ, chúng tôi đến đây tiện thể làm bạn với mấy đứa."

Thẩm Nghiên có chút khó hiểu, từ khi nào mà quan hệ của cô với mấy bà cụ này lại tốt như vậy?

Nhưng thấy mấy người họ tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống, cô cũng không để ý đến họ nữa.

Gốc cây bên cạnh chuồng lợn vừa đủ để nhiều người như vậy hóng mát, lúc này mấy đứa trẻ ngoan ngoãn chào hỏi, rồi đều nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt mong đợi.

Chúng đều đang đợi Thẩm Nghiên giảng bài.

Thẩm Nghiên bảo mấy đứa trẻ vây quanh mình, mỗi đứa đều ngồi ngay ngắn, Thẩm Nghiên bắt đầu dạy bảng chữ cái.

Bọn trẻ đều chăm chú chưa từng thấy, cộng thêm việc Thẩm Nghiên giảng bài rất thú vị, cho dù chỉ là bảng chữ cái đơn giản, cô cũng sẽ kể thành những câu chuyện nhỏ, mấy đứa trẻ chăm chú lắng nghe, ngay cả mấy bà cụ ban đầu đang khâu đế giày, lúc này cũng đều vểnh tai lên nghe.

Chiếc ghế nhỏ của bà Vương càng được dịch từ dưới gốc cây đến bên cạnh Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên chú ý đến hành động nhỏ này của bà Vương, nhưng cũng không để ý.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 84: Lớp học nhỏ ở chuồng lợn khai giảng (2)



Bà Vương trên tay còn cầm cây kim, vậy mà cũng học theo mấy đứa trẻ, viết trên không trung.

Chao ôi, không ngờ bà ta lại viết được một chữ.

Chữ nhân, chữ này đơn giản.

Chỉ có hai nét, bà ta cũng biết viết rồi.

Thẩm Nghiên vừa kể chuyện mà trẻ con thích, vừa dạy kiến thức.

Những bà cụ này ngày thường thích nhất là buôn chuyện, lúc này nghe kể chuyện, tuy nghe có vẻ trẻ con, nhưng không biết vì sao lại cuốn hút như vậy.

Cứ thế nghe, nghe đến mức nhập tâm.

Rồi Thẩm Nghiên lại có thêm mấy học sinh lớn tuổi.

Thẩm Nghiên kể chuyện hơn nửa tiếng, sợ bọn trẻ không tiếp thu được, liền dừng lại.

Rồi uống một ngụm nước, liền thấy mấy bà cụ lúc nãy còn rất lắm lời, lúc này đều nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt ham học hỏi.

"Tiểu Nghiên này, cách dạy học của cháu cũng thật thú vị!" Bà Vương cảm thán.

Bà cụ họ Tiền bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, ngay cả bà già mù chữ này cũng nghe hiểu."

"Chao ôi, con bé nhà họ Thẩm, cháu thật giỏi!" Mọi người liên tục khen ngợi Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên: "..."

Ai mà biết được tại sao chuyện này lại thành ra như vậy?

Mấy bà cụ này trước đây còn cãi nhau với nguyên chủ.

Bây giờ lại biết khen người khác rồi.

Thật thần kỳ.

"Các bà ơi, nếu mấy bà thích, cũng có thể đến nghe, nhưng mà, cháu còn phải chăm sóc chuồng lợn, mỗi ngày có thể không dạy cho mấy bà được lâu."

Mắt Thẩm Nghiên liếc nhìn chuồng lợn, liền nảy ra một ý tưởng.

Khụ khụ! Có lẽ được đấy?

Lúc này, mấy bà cụ nghe thấy Thẩm Nghiên nói vậy, liền vỗ đùi nói.

"Ôi chao, chẳng phải chỉ là công việc ở chuồng lợn thôi sao? Mấy bà già chúng tôi làm giúp cháu trong chớp mắt là xong."

Bà Vương một lòng muốn tiết kiệm tiền, cho cháu trai mình đến đây học kiến thức với Thẩm Nghiên.

Lúc này bà ta trực tiếp vỗ đùi, nhận hết công việc chăm sóc mấy anh lợn.

Tự mình nhận hết còn chưa đủ, bà ta còn huých khuỷu tay vào mấy bà bạn già bên cạnh.

"Bà Tiền, bà thấy sao?"

Bà cụ họ Tiền: ???

Bà ta thật sự muốn nói bà đừng có lôi kéo tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảm động của Thẩm Nghiên nhìn mình, vậy mà lại gật đầu đồng ý.

Rồi Thẩm Nghiên càng thêm cảm động.

"Bà Vương, mấy bà thật tốt, mấy bà yên tâm, cháu nhất định sẽ để mấy bà được học kiến thức, trở thành những người già có học thức nhất trong đội sản xuất chúng ta."

Thẩm Nghiên ra vẻ tự tin, khiến bà Vương vốn có chút hối hận, lúc này càng thêm kiên định với suy nghĩ vừa rồi.

"Được được được, đến lúc đó tôi sẽ gọi cả cháu trai tôi đến đây, cháu cũng dạy cho nó luôn nhé." Cuối cùng bà Vương cũng nói ra mục đích của mình.

Thẩm Nghiên: "..."

Cô đã biết trước rồi, nhưng vì bà Vương này cũng không phải người xấu, nên Thẩm Nghiên vẫn đồng ý.

Nhưng vẫn phải nói ra yêu cầu của mình.

"Học thì được, để bọn trẻ đến đây cùng học, nhưng trẻ con nhiều như vậy, đến lúc đó cháu có thể không lo xuể, đội trưởng..."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 85: Công việc nuôi lợn được khoán thành công (1)



Bà Vương liên tục vỗ tay Thẩm Nghiên: "Tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi, công việc này cứ giao cho mấy bà già chúng tôi là được rồi, cháu cứ yên tâm dạy cho mấy đứa nhỏ."

Nghe lời bà Vương nói mới dễ nghe làm sao.

Bà cụ họ Tiền bên cạnh cũng không chịu thua kém, vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, chuyện làm việc cứ để mấy bà già chúng tôi lo, cháu chỉ cần dạy dỗ bọn trẻ cho tốt là được, đội trưởng bên kia, chỉ cần chúng ta làm tốt, nuôi lợn cho tốt, chắc chắn ông ấy sẽ không nói gì."

Thẩm Nghiên nghiêm túc gật đầu.

Rồi cô bắt đầu yên tâm dạy cho mấy đứa nhỏ.

Mặt đất lúc này đều là đất, bọn trẻ cầm một cành cây trên tay là có thể viết chữ trên đất, thật tiện lợi.

Tiến độ dạy học của Thẩm Nghiên không nhanh, dù sao cũng phải kết hợp kể chuyện, cứ như vậy đến quá trưa, cổ họng cô có chút không chịu nổi.

Nhưng may là, mấy bà cụ này thật sự đã giúp Thẩm Nghiên dọn dẹp chuồng lợn sạch sẽ.

Lúc Thẩm Nghiên tan ca về nhà, chuồng lợn sạch bong.

Mấy anh lợn đang ngủ ngon lành trong chuồng, thật hoàn hảo.

Sau mấy ngày tiếp xúc, Đại Đản rõ ràng nhận thấy sự khác biệt của Thẩm Nghiên, lúc này cậu bé cũng không còn câu nệ như trước nữa.

Trên đường về nhà, cậu bé còn nắm tay Thẩm Nghiên hỏi han, vừa nhìn là biết là đứa trẻ ham học hỏi.

Nhưng Thẩm Nghiên lúc này thật sự không muốn nói chuyện, nói cả buổi sáng, lúc này cổ họng cô đã khàn đặc.

Đột nhiên cô có chút hối hận, vừa rồi mình làm vậy thật sự đúng sao?

Hình như dạy học cho bọn trẻ, cũng chẳng nhàn hạ hơn làm việc là bao?

Nhưng Thẩm Nghiên lập tức nghĩ đến, mình còn có một cộng sự, thanh niên trí thức đến rồi, cô cũng sẽ nhàn hạ hơn nhiều.

Dù sao thanh niên trí thức cũng là người có học thức, cũng biết dạy trẻ con, như vậy, cũng có thể chia sẻ gánh nặng trên vai cô.

Cố gắng trong vòng hai tháng, để mấy anh lợn nhanh chóng béo lên...

Thẩm Nghiên vui vẻ nghĩ.

Về đến nhà, Thẩm Nghiên vừa cất tiếng nói, Mẹ Thẩm đã nhận ra có gì đó không ổn.

"Sao vậy? Sao giọng con lại thành ra như vậy?" Mẹ Thẩm lo lắng nhìn Thẩm Nghiên, còn sợ cô bị sốt, đưa tay sờ trán cô, xác định không bị sốt mới yên tâm hơn đôi chút.

Thẩm Nghiên còn chưa kịp lên tiếng, Nhị Đản đã nói với giọng trẻ con:

"Bà ơi, cô dạy bọn cháu nhận mặt chữ, nói nhiều quá, nên giọng bị khàn."

Mẹ Thẩm lúc này không khỏi nhíu mày: "Mấy đứa ranh con này, có phải không chịu học hành cho tốt, nên mới khiến cô mấy đứa bị khàn giọng đúng không?"

Đại Đản lắc đầu lia lịa: "Bà ơi, cô dạy cho rất nhiều người, còn có cả bà Vương nữa."

Thẩm Nghiên lúc này cũng vội vàng lên tiếng giải thích.

"Mẹ, con dạy cho Cẩu Đản với bà Vương, bà Vương nói sẽ giúp con dọn dẹp chuồng lợn."

Trời mới biết thời tiết này, Thẩm Nghiên không muốn dọn dẹp chuồng lợn đến mức nào?

Nhưng vì đó là công việc của mình, nên phải làm.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể giao công việc này cho người khác rồi.

Thẩm Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Mẹ Thẩm nghe Thẩm Nghiên giải thích xong, không khỏi bật cười.

"Con bé ranh ma này, chẳng lẽ con đã sớm muốn có người đến giúp con dọn dẹp chuồng lợn rồi sao?"

Bà đã nói rồi, con gái bà là người yêu sạch sẽ như vậy, sao có thể chịu được môi trường hôi hám ở chuồng lợn chứ.

Quả nhiên, mới dọn dẹp được một ngày, đã tìm được người đến làm thay mình rồi.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 86: Công việc nuôi lợn được khoán thành công (2)



Thẩm Nghiên cười hì hì, đôi mắt xinh đẹp long lanh: "Mẹ~ Nhìn thấu đừng nói ra nha!"

Nhìn con gái như vậy, Mẹ Thẩm yêu chiều điểm nhẹ vào mũi cô: "Được rồi được rồi, con gái ngoan của mẹ thông minh nhất."

Rồi mới nói: "Mẹ đi lấy cho con ít quả la hán, chiều nay con mang đến đó pha uống."

"Cảm ơn mẹ."

Rất nhanh, đến bữa trưa, cả nhà đều biết, Thẩm Nghiên để bà Vương và mấy bà cụ giúp cô dọn dẹp chuồng lợn, còn bản thân cô đã thành công từ người nuôi lợn biến thành cô giáo.

Lý Ngọc Mai có chút phức tạp nhìn cô em chồng này, lần đầu tiên cô ta cảm thấy, đầu óc của em chồng cuối cùng cũng hoạt động bình thường một chút.

Mấy anh trai trong nhà càng liên tục khen ngợi Thẩm Nghiên.

Khen đến mức Thẩm Nghiên cũng thấy ngượng ngùng.

Còn ở khu thanh niên trí thức, chủ đề bàn tán hôm nay cũng nói đến Thẩm Nghiên.

Sau khi ăn cơm xong, các nữ thanh niên trí thức đều đang thảo luận, công việc nuôi lợn này nên để ai làm?

Trong khu thanh niên trí thức bây giờ có bốn nữ, năm nam, ngoài La Quân Hoa và Ôn Thành Lan mà Thẩm Nghiên đã gặp trước đây, còn có Bạch Tương, Lý Tiêu Tiêu.

Nhưng Lý Tiêu Tiêu đang hẹn hò với một nam thanh niên trí thức khác, hai người bây giờ cũng là quan hệ ngầm hiểu.

Cuộc sống xuống nông thôn quá khổ cực, mọi người trong thời đại xa lạ này, có thêm một người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Còn Bạch Tương, cô ấy có tính cách khá yếu đuối, thuộc kiểu người nửa ngày cũng không nói được một câu, thường xuyên bị bắt nạt.

Vì trước đây đội trưởng đã nói rồi, nhiệm vụ nuôi lợn này giao cho nữ thanh niên trí thức, bây giờ chỉ có một suất, xem bốn người này nghĩ thế nào.

Ôn Thành Lan có tính cách khá mạnh mẽ, lúc này trực tiếp nói rõ, mình có ý muốn đi nuôi lợn.

"Tôi muốn đi nuôi lợn, tuy bẩn, nhưng cũng tốt hơn là phải dãi nắng dầm mưa ngoài kia, điểm công thấp đối với tôi mà nói cũng không sao, nhà tôi sẽ trợ cấp."

Bạch Tương không lên tiếng, còn Lý Tiêu Tiêu lại nhíu mày nói: "Cậu chịu được mùi chuồng lợn sao? Tôi thấy tôi mới phù hợp, dù sao tôi cũng xuống nông thôn được lâu rồi, hơn nữa tôi nhanh nhẹn, đến chuồng lợn là tốt nhất."

La Quân Hoa lúc này cũng lên tiếng: "Tôi cũng thấy nuôi lợn không tồi, chẳng phải chỉ là chăm sóc lợn sao? Tôi cũng có thể làm được."

Sau khi ba người nói ra suy nghĩ của mình, đều nhìn về phía Bạch Tương có tính cách yếu đuối.

"Này, Bạch Tương, cậu nghĩ thế nào? Cậu có muốn đi nuôi lợn không?"

Lúc này Bạch Tương mới ngẩng đầu nhìn mấy người, sau đó hồi lâu mới ấp úng nói: "Tôi, tôi sao cũng được."

Ôn Thành Lan là người ghét nhất dáng vẻ này của cô ấy.

"Cậu muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, sao cũng được là sao?"

Nhưng La Quân Hoa lúc này lại lên tiếng.

"Thôi được rồi, vậy cứ coi như Bạch Tương cũng muốn, nhưng mấy chúng ta đều muốn, người ta chỉ cần một người, chi bằng chúng ta xem Thẩm Nghiên chọn ai để cùng cô ấy nuôi lợn?"

Như vậy sẽ không phải tranh giành đến c.h.ế.t mới thôi.

Chỉ sợ đến lúc đó mấy người ở khu thanh niên trí thức sẽ vì chuyện này mà trở mặt với nhau.

"Tôi đồng ý, đến lúc đó Thẩm Nghiên chọn ai, những người khác cũng không cần có ý kiến gì." Lý Tiêu Tiêu là người đầu tiên giơ tay bày tỏ đồng ý.

Ôn Thành Lan bĩu môi, nhưng nghĩ đến việc hôm qua mình còn trò chuyện với Thẩm Nghiên, Thẩm Nghiên cho cô cảm giác là người khá tốt, biết đâu mình còn có thể mua chuộc cô ấy...

Mấy người đều có suy nghĩ riêng, chuyện này cứ quyết định như vậy.

Chỉ là các nữ thanh niên trí thức chắc cũng không biết, bên phía nam thanh niên trí thức vẫn có người muốn nuôi lợn.

Công việc của nam thanh niên trí thức luôn rất nặng nhọc, có người thì vùi đầu làm việc, đương nhiên cũng có người tìm cách lười biếng.

Hoàng Quốc An chính là một trong số đó.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 87: Nam thanh niên trí thức tìm đến cửa (1)



Nuôi lợn trông có vẻ mệt, nhưng chỉ mệt một thời gian, sau đó có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

Công việc như vậy tuy điểm công không cao, nhưng lại nhàn hạ.

Mình chỉ cần chăm sóc lợn cho tốt là được.

Nhưng mà, đội trưởng đã giao công việc này cho nữ thanh niên trí thức rồi.

Không biết bên phía nữ thanh niên trí thức sẽ để ai đi nuôi lợn?

Hoàng Quốc An không khỏi nghĩ đến một người khác hiện đang ở trại lợn, Thẩm Nghiên.

Có lẽ anh ta có thể bắt đầu từ con béo này?

Phụ nữ mà, theo anh ta thấy, chẳng phải chỉ cần vài câu nói là có thể dỗ dành sao?

Chuyện này anh ta làm không ít trong làng.

Vì vậy, lúc này anh ta đã nghĩ đến việc làm thế nào để Thẩm Nghiên nói với đội trưởng, để mình cùng cô nuôi lợn.

Nhưng lúc này vừa hay đang buồn chán, cũng không có việc gì làm, Thẩm Nghiên cũng định xem người này muốn làm gì?

"Thanh niên trí thức Hoàng, sao anh lại ở đây?" Thẩm Nghiên giả ngốc.

Hoàng Quốc An nhìn dáng vẻ này của Thẩm Nghiên, trong lòng khinh bỉ, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ôn hòa cười với cô: "Tôi, tôi đến tìm cô."

Thẩm Nghiên ra vẻ vừa mừng vừa sợ, lại e lệ: "Tìm, tìm tôi? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, chỉ có Thẩm Nghiên tự biết, cô sắp bị giọng nói của mình làm cho buồn nôn đến mức muốn ói.

Lần đầu tiên nói chuyện điệu đà như vậy, có chút không quen!

Hoàng Quốc An thấy cô như vậy, càng thêm tự tin, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là biết bây giờ cô đang tìm thanh niên trí thức đến giúp cùng nuôi lợn, tôi nghĩ cô là con gái, tốt nhất là nên có một người con trai đến giúp cô, dù sao cô cũng là con gái, công việc vừa bẩn vừa mệt đó, tốt nhất là nên có người làm giúp cô."

Thẩm Nghiên: !!!

Thì ra là vậy!

Nói nửa ngày, là muốn cùng mình đi nuôi lợn?

Vừa hay Thẩm Nghiên nhìn thấy người đứng sau gốc cây...không khỏi nheo mắt lại.

"Nhưng, nhưng đội trưởng đã nói rồi, bảo tìm một nữ thanh niên trí thức đến giúp tôi mà!" Thẩm Nghiên ra vẻ như không hiểu lời hắn ta nói, trên mặt còn có vẻ khó xử.

Rồi nghe thấy Hoàng Quốc An nói: "Chuyện này cứ nói với đội trưởng một tiếng, ông ấy sẽ hiểu, dù sao cô cũng là con gái..."

Thẩm Nghiên giả vờ khó hiểu "a" một tiếng.

"Nhưng mà, tôi tìm nam thanh niên trí thức nào đến giúp đây?"

Hoàng Quốc An không ngờ, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, con béo c.h.ế.t tiệt này vậy mà vẫn không hiểu.

Không khỏi tức giận, ngay cả vẻ mặt cũng suýt chút nữa không giữ được sự ôn hòa ban đầu.

Có chút thiếu kiên nhẫn.

"Chẳng phải còn có tôi sao? Cô thấy tôi đến giúp cô thế nào?" Hắn ta vòng vo mãi, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.

Thẩm Nghiên sắp trợn trắng mắt rồi.

Không thế nào cả!

Người này vừa nhìn là biết là loại người sẽ nói lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ con gái nhà người ta giúp hắn ta làm việc, trước đây Hoàng Quốc An làm chuyện này không ít trong làng.

Không nói đến người khác, chỉ nói con gái của bí thư chi bộ, lúc đó chẳng phải cũng bị hắn ta lừa cho xoay vòng vòng, còn lấy không ít đồ tốt trong nhà cho hắn ta, Thẩm Nghiên đều nhìn thấy rất rõ.

Người như vậy mà còn đến giúp cô làm việc, không gây thêm phiền phức cho cô là may rồi.

"Hả? Hình như không ổn lắm? Trước đây đội trưởng đã nói rồi, phải tìm nữ thanh niên trí thức, hơn nữa, điểm công của công việc nuôi lợn rất thấp, điểm công thấp như vậy, đến lúc đó anh nuôi sống bản thân thế nào?"

Hoàng Quốc An: !!!

Sau khi Thẩm Nghiên nói xong câu này, vẻ mặt hắn ta cứng đờ trong giây lát.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 88: Nam thanh niên trí thức tìm đến cửa (2)



Dù sao hắn ta cũng nghĩ, cho dù mỗi ngày mình có làm việc đến chết, kiếm được sáu bảy điểm công, vẫn không nuôi nổi bản thân.

Gia đình hắn ta ở thành phố, cũng không quan tâm đến hắn ta, nên cuộc sống của hắn ta cũng rất khó khăn, nếu không, hắn ta cũng sẽ không luôn lấy lòng những cô gái có điều kiện tốt trong làng, chẳng phải là vì muốn chiếm chút lợi ích sao?

Kết quả Thẩm Nghiên vừa nói xong, khiến hắn ta có cảm giác như không còn chỗ ẩn náu...

Nếu không phải vẻ mặt của Thẩm Nghiên quá ngây thơ, hắn ta còn tưởng cô cố ý nói như vậy.

Chính là để hắn ta nhớ ra, trước đây hắn ta vẫn luôn ăn bám...

"Ha ha, chắc là đủ rồi, đúng rồi, tôi đến nuôi lợn cùng cô, cô thấy thế nào?"

Lúc này Thẩm Nghiên đã biết mục đích của hắn ta, nhìn thấy vẻ mặt hắn ta còn đang mong chờ nhìn mình, cô cũng không muốn giả vờ với hắn ta nữa.

Liền nói: "Thôi bỏ đi, tôi thấy anh Hoàng thân thể yếu ớt, điểm công kiếm được còn không nhiều bằng nữ đồng chí, tôi sợ anh đến đây sẽ làm vướng chân, thôi thôi."

Nói xong, Thẩm Nghiên lắc đầu, trực tiếp đi lướt qua Hoàng Quốc An, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn hắn ta.

Loại đàn ông này, chỉ được cái miệng.

Thật ra lúc làm việc, cái gì cũng không được, người như vậy đến đây có tác dụng gì?

Cô không để ý đến khuôn mặt xanh mét của Hoàng Quốc An phía sau, tự mình đi về phía chuồng lợn, cứ như không hề nhận ra người vừa trốn sau gốc cây.

Lúc Thẩm Nghiên đến, mấy bà cụ này đã dẫn cháu trai đến rồi.

Trên tay mỗi người đều cầm quạt, thấy cô đến, liền vội vàng gọi mấy đứa trẻ.

"Cô giáo Thẩm của mấy đứa đến rồi, còn không mau chào hỏi!" Bà Vương này rất biết cách lấy lòng người khác, vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên, bà ta liền gọi bọn trẻ chào hỏi.

Rồi Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng "cô giáo Thẩm" vang lên không ngớt, chậc chậc, quả nhiên người ta không thể quá tài giỏi.

Nhìn cô xem, vừa nuôi lợn vừa dạy trẻ con.

Thẩm Nghiên khàn giọng nói: "Được rồi được rồi, lát nữa học cho ngoan, cô giáo dạy cho mấy đứa nhận mặt chữ cái."

Thẩm Nghiên cười hiền từ.

Đại Đản và Nhị Đản lúc này cũng chạy đến, còn có Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác, thế là, nơi này trở nên náo nhiệt.

Thẩm Nghiên vừa định đứng dậy đi cho lợn ăn, bà Vương đã khuyên cô ngồi xuống.

"Cháu cứ ngồi đi, mấy bà già chúng tôi làm cho, cháu nói cho tôi biết cần cho ăn bao nhiêu là được."

Thẩm Nghiên: "..."

Đột nhiên cô hiểu thế nào là hạnh phúc?

Rồi Thẩm Nghiên nhìn thấy mấy đứa trẻ rất hiểu chuyện giúp bà Vương và những người khác lấy cỏ lợn, Nhị Đản còn không quên mang cả quả dại đến.

Rồi bà Vương và những người khác nhanh nhẹn bắt đầu làm thức ăn cho lợn, sau đó cho lợn ăn, còn không quên dọn dẹp chuồng lợn sạch sẽ.

Nhiệm vụ hôm nay của Thẩm Nghiên nhẹ nhàng hơn nhiều, liền bảo mấy đứa trẻ ngồi xuống, rồi bắt đầu dạy học.

Nói đến độ khó, thật ra cũng không khó lắm, từng đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn.

Chỉ là mấy bà cụ làm xong việc cũng ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu.

May mà lúc ra khỏi nhà, Thẩm Nghiên vẫn không quên mang theo quả la hán để pha uống, nếu không cổ họng cô đúng là không xong.

Buổi học chiều nay, Thẩm Nghiên cố gắng nói ít hơn.

Đến hơn ba giờ, cô liền để bọn trẻ đi làm việc.

Dù sao Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác, trước đây thường xuyên phải xuống ruộng, hoặc là đi cắt cỏ lợn để kiếm điểm công.

Không thể nào cứ ở trong chuồng lợn học mãi được.

Bà Vương và những người khác cũng hiểu, để bọn trẻ đi theo Cẩu Đản, trẻ con chơi với nhau sẽ vui hơn.

Từ hai anh em Đại Đản ban đầu, đến ba đứa Cẩu Đản, sau đó lại có thêm năm đứa trẻ nữa, tổng cộng mười đứa.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 89: Toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái miệng là hữu dụng (1)



Bọn trẻ rất nhanh đã chơi với nhau, ríu rít chạy đi, lúc này Thẩm Nghiên mới cảm thấy tai mình được yên tĩnh hơn một chút.

Tuy trẻ con rất đáng yêu, nhưng cũng không chịu nổi sự ồn ào này, tai cô sắp nổ tung rồi.

Lúc này chuồng lợn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Nghiên liền lấy hạt dưa ra, cùng mấy bà cụ cắn hạt dưa, còn không quên buôn chuyện với họ.

Nói một hồi, mọi người lại nói đến mấy thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức, rồi lại nói đến chuyện bên này cần thêm một thanh niên trí thức đến giúp đỡ.

Nói đến thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức, bà Vương như có rất nhiều điều muốn nói.

"Mấy đứa ở khu thanh niên trí thức ở điểm kia ấy, trừ vài đứa chăm chỉ ra, còn lại toàn là đồ lười biếng. Cái thằng Hoàng Quốc An gì đó, đàn ông con trai, õng ẹo ẻo lả, làm việc còn thua cả con gái."

"Ôi chao, đúng thế thật đấy. La Tri Thanh ở điểm thanh niên trí thức kia còn kiếm được nhiều công điểm hơn hắn ta." Bà Tiền cười khẩy.

"Người ta làm ít việc, lấy ít công điểm, nhưng được cái biết cách dỗ con gái nhà người ta vui vẻ. Chị không thấy con gái Bí thư chi bộ thôn sắp bị cậu ta cưa đổ rồi sao?"

Tay Thẩm Nghiên vẫn không ngừng bóc hạt dưa.

Tuy rằng đang trong chế độ giảm cân, nhưng buổi chiều thỉnh thoảng cũng phải tự thưởng cho mình một chút chứ.

Nhưng mà vừa buôn chuyện vừa nhâm nhi hạt dưa, đúng là vui thật đấy...

"Trước đây nghe người ta đi lên trấn trên bảo, Hoàng Quốc An còn có dính líu đến con gái của một vị giám đốc nhà máy nào đó."

Bà Vương bĩu môi: "Mấy cô gái đó mắt mũi có vấn đề à? Loại đàn ông ngoài cái mặt ra chẳng có gì, vậy mà cũng thích được?"

Phải rồi, những người thực dụng như bà Vương thì làm sao hiểu được chứ.

Chuyện tìm đối tượng chẳng qua là tìm một người biết cùng mình vun vén cho cuộc sống, có trách nhiệm, chứ không phải loại gặp chuyện gì cũng núp sau váy đàn bà.

Thà không có chồng còn hơn lấy phải loại đàn ông này.

Chẳng có ích lợi gì!

Thẩm Nghiên gật đầu lia lịa, tán thành: "Đúng vậy, loại đàn ông chỉ được cái miệng thì đúng là chẳng ra gì."

Mọi người vừa nghe thấy Thẩm Nghiên đồng tình, lập tức như tìm được đồng minh.

Sau đó họ bắt đầu túm tụm bàn tán về đối tượng của cô.

"Phải nói là, vẫn là Tiểu Nghiên nhà mình có nhãn quang tốt. Nhà họ Trần kia cũng chẳng ra gì, may mà cuối cùng con bé tìm được anh lính. Dù không nói đến chuyện khác, ít ra anh lính cũng có tiền trợ cấp, sau này con bé còn được theo chồng đến đơn vị, cuộc sống chắc chắn sẽ sung túc."

Thẩm Nghiên: "...."

Cô đang ăn dưa bỗng khựng lại.

Mấy bà thím này là sao vậy?

Đang nói chuyện người ta tự nhiên lại lôi chuyện của cô ra nói?

Lúc này, cô muốn tỏ vẻ e lệ một chút cũng không được, nên nhất thời không biết phải dùng biểu cảm gì để đáp lại.

Chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.

Sau đó, Thẩm Nghiên không còn cách nào khác, đành phải kéo câu chuyện trở lại, kể về việc Hoàng Quốc An tìm đến cô, muốn xin làm công việc nuôi heo ở đây.

Quả nhiên, mấy bà thím lập tức bị câu chuyện của Thẩm Nghiên thu hút.

"Hắn ta thật sự tìm đến cháu sao? Công việc này thường là do phụ nữ làm, hắn ta cũng không biết xấu hổ à?" Bà Vương có vẻ cũng không ngờ lại có người mặt dày đến mức đi giành cả việc nuôi heo của phụ nữ.

Thẩm Nghiên gật đầu: "Vâng ạ, cháu còn chê hắn ta làm vướng chân cháu. Phải nói, hắn ta làm việc còn không bằng mấy bác gái đâu."

Trong lòng Thẩm Nghiên thầm xin lỗi Hoàng Quốc An.

"Đạo hữu c.h.ế.t thì bần đạo mới sống", cứ hi sinh anh vậy.

Dù sao thì Thẩm Nghiên cũng sẽ không để mọi người buôn chuyện đến mình.
 
Back
Top Bottom