Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 10: Cháy rồi (2)



Ngoài ra, cô thấy ở vườn rau còn khá nhiều rau, trực tiếp làm món "sốt thập cẩm" luôn.

Nhưng dù sao cũng là phiên bản sơ sà", không có ngỗng cũng không có sườn, chỉ có rau củ, nhưng cũng đủ để Thẩm Nghiên trổ tài.

Trước tiên xào rau cho thơm, cho cà rốt, ngô, khoai tây, đậu đũa vào nồi om, sau đó làm thêm bánh ngô, dán vào thành nồi, bánh ngô thấm đẫm nước sốt cũng là một món ngon không tồi.

Hai đứa nhỏ vừa ăn trứng xong, kết quả rất nhanh nhà bếp đã thoang thoảng mùi thơm, hai đứa nhỏ trực tiếp chuyển địa điểm đến cửa nhà bếp.

Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhà bếp, bóng dáng mũm mĩm của Thẩm Nghiên đang bận rộn, khiến cho nhà bếp vốn đã nhỏ càng thêm chật chội.

Nhưng bên trong nhà bếp lại không ngừng tỏa ra mùi thơm, hai đứa nhỏ nhìn đến thèm thuồng.

"Chờ đã, lát nữa mới có ăn." Thẩm Nghiên đã sớm chú ý đến hai đứa, nhưng lúc này người nhà vẫn chưa về, hơn nữa om những món này cần thêm một chút thời gian.

"Cô ơi, thơm quá!"

"Cô giỏi quá." Sau khi được Thẩm Nghiên dặn dò, Nhị Đản cũng không dám nói bậy nữa.

Chỉ cần ngày nào cũng có thịt ăn, thằng bé có thể tâng bốc cô béo này lên tận trời, nói mấy lời ngon ngọt hoàn toàn không thành vấn đề.

Thẩm Nghiên không biết con quỷ ranh ma này đang nghĩ cách khen mình, lúc này cô đã đầm đìa mồ hôi, rất muốn đi tắm.

Cơ thể béo, mồ hôi cũng dễ ra, bận rộn cả buổi, lưng cô cơ bản đã ướt đẫm.

Lúc này không có máy hút mùi, người toàn mùi dầu mỡ, cảm thấy rất khó chịu, Thẩm Nghiên bảo hai đứa nhỏ trông lửa, đừng để củi rơi ra ngoài là được, cô phải đi tắm đã.

Đại Đản và Nhị Đản trước đây cũng thường trông lửa giúp người lớn trong nhà, cũng có kinh nghiệm, lúc này vội vàng vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Dặn dò hai đứa không được nghịch lửa, không được ăn vụng các thứ, Thẩm Nghiên mới yên tâm rời đi.

Vừa rồi cô đã đun một nồi nước, lúc này trời nóng, một ít nước nóng là đủ dùng rồi.

Bận trước bận sau, cuối cùng cũng được tắm.

Hai đứa nhỏ trong bếp cũng rất ngoan, Thẩm Nghiên dùng loại củi cháy lâu, nhưng sợ rơi ra ngoài, thỉnh thoảng còn phải chọc chọc, cho củi vào trong bếp.

"Anh ơi, lửa hình như nhỏ đi rồi, chúng ta có nên cho thêm củi vào không?" Nhị Đản ghé sát mặt vào bếp lò nhìn.

"Nhưng cô không nói." Đại Đản ghi nhớ lời dặn của Thẩm Nghiên vừa rồi.

"Anh ngốc thế, cô không nói, chúng ta tự làm!" Nói xong liền ném một khúc củi bên cạnh vào.

Một lúc sau, Nhị Đản nghiêng đầu tiếp tục nghi ngờ: "Anh ơi, sao khói trong bếp ngày càng nhiều vậy? Khụ khụ khụ!"

"Ngốc ơi, mau ra ngoài." Đại Đản kéo em trai ngốc của mình vội vàng ra khỏi bếp.

Không bao lâu, nhà bếp đã đầy khói.

Mặt Nhị Đản trắng bệch, Đại Đản cũng không khá hơn là bao.

Hai đứa nhỏ "oa" một tiếng khóc ầm lên.

"Oa oa oa! Cháy rồi! Cháy rồi!"

Giọng của hai Đản thật sự rất to, lúc này dân làng trên ruộng cũng lần lượt tan làm, kết quả ngẩng đầu lên nhìn, một chỗ trong làng bắt đầu bốc khói trắng, mọi người nhìn kỹ vị trí, lúc này mọi người xây nhà rất ít khi tụ tập, vị trí đó cũng rất dễ nhận ra, chính là nhà họ Thẩm.

Lập tức có người ở ngoài ruộng hét lớn.

"Nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm, mau về đi, nhà cháy rồi!"

Mẹ Thẩm vừa nghe thấy cháy, sắc mặt cũng trắng bệch, không kịp đứng dậy, bò dậy từ dưới ruộng liền chạy về nhà.

Vẫn không quên gọi mấy lao động chính trong nhà, lỡ như cháy thật thì cũng có thể giúp đỡ dập lửa.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 11: Em gái con nợ chúng mày đấy (1)



Người trong làng cũng không quan tâm đến chuyện khác, vác cuốc đi theo sau, nghĩ là cùng nhau đến giúp đỡ.

Người nhà họ Thẩm đều liều mạng chạy về nhà, cách một khoảng xa đã nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ trong nhà, chân mẹ Thẩm sắp nhũn ra, vẫn cố gắng chạy về nhà.

Thẩm Trường Thanh chân dài, chạy về trước một bước, sau đó liền thấy nhà bếp không ngừng bốc khói ra ngoài.

Anh ta xách một thùng nước liền xông vào trong, kết quả sau khi vào trong cũng có chút ngây người.

Hình như... cũng không có lửa!

Nhưng mùi thơm bốc ra từ cái nồi này thật sự rất thơm.

Rất nhanh anh ta đã biết vấn đề nằm ở đâu, sau khi lấy hết củi ướt trong bếp ra, quả nhiên khói đã nhỏ đi.

Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy trong sân vây đầy người.

Cô cũng có chút ngây người, đây là tình huống gì?

"Mẹ, không sao, chỉ là bọn trẻ dùng củi ướt, vì vậy mới có nhiều khói như vậy, còn bên trong, em gái đã nấu cơm..."

Thẩm Trường Thanh ngửi thấy mùi cơm thơm trong không khí, bụng anh ta không có tiền đồ kêu lên ùng ục mấy tiếng.

Hai đứa nhỏ đều ngây người.

Suýt chút nữa đã tưởng mình gây ra họa lớn.

Kết quả không ngờ... lại là do mình lấy nhầm củi mới gây ra hiểu lầm.

Lúc này mẹ Thẩm cả người mềm nhũn ngã xuống đất, nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bố Thẩm ở trong sân cảm ơn bà con lối xóm.

"May quá may quá, không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng tôi về nhà ăn cơm đây."

"Hù c.h.ế.t người ta, tôi còn mang theo cả dụng cụ."

Bố Thẩm rất khách sáo cảm ơn mọi người: "Làm phiền mọi người rồi, chỉ là con bé ở nhà nấu cơm, lấy nhầm củi ướt."

Sau khi cảm ơn mọi người xong, tiễn mọi người đi, bố Thẩm mới nhìn tình hình trong sân.

Vừa rồi lúc tiễn mọi người còn nghe thấy người ta xì xào bàn tán về mùi thơm bốc ra từ nhà họ Thẩm.

Bố Thẩm ngửi ngửi, thật sự rất thơm.

Nhưng lại có chút không dám chắc chắn.

Mọi người trong nhà đều ra đồng làm việc, hai đứa nhỏ khóc đến mức mắt sưng húp, chỉ có Thẩm Nghiên vẻ mặt vô tội đứng tại chỗ, cơm này là ai nấu, không cần nói cũng biết.

Tâm trạng bố Thẩm có chút phức tạp.

Mẹ Thẩm bình tĩnh lại, tức giận tiến lên vỗ vào m.ô.n.g hai đứa nhỏ: "Hù c.h.ế.t bà nội rồi."

Nhị Đản bị đánh cũng không khóc nữa, chỉ đỏ hoe mắt nhìn Thẩm Nghiên: "Cô ơi, xin lỗi, cháu sai rồi."

Mọi người không ngờ, thằng bé lại xin lỗi Thẩm Nghiên trước?

Trước đây hai đứa nhỏ này nhìn thấy Thẩm Nghiên giống như chuột thấy mèo, bây giờ lại thân thiết rồi?

Thẩm Nghiên vừa rồi vội vàng tắm xong đi ra, biết được đây là hiểu lầm, mới lên tiếng giải thích cho hai đứa nhỏ: "Bố mẹ, hai người đừng trách Đại Đản với Nhị Đản, là con vừa rồi nấu cơm xong, bảo bọn nó trông lửa, có thể cũng là muốn giúp con, nên mới lấy nhầm củi ướt ở bên cạnh."

Sau khi nghe cô nói xong, bầu không khí trong sân càng thêm kỳ lạ.

Chỉ trong một buổi sáng, hai đứa nhỏ này trước đây sợ Thẩm Nghiên đến mức nào, người trong nhà đều biết.

Thêm vào đó trước đây Thẩm Nghiên còn từng muốn bán bọn nhỏ đi, khiến cho người nhà đều đề phòng cô.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 12: Em gái con nợ chúng mày đấy (2)



Không ngờ, mới một buổi sáng không gặp, hai đứa nhỏ này bây giờ lại dựa dẫm vào Thẩm Nghiên như vậy, còn nhận lỗi với Thẩm Nghiên?

Mấu chốt là Thẩm Nghiên, trước đây ở nhà không phải đang nổi giận thì là trên đường nổi giận, khiến cho bây giờ cô nói chuyện ôn hòa như vậy, bảo vệ hai đứa cháu trai, mọi người đều có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng ánh mắt mẹ Thẩm lóe lên, trong lòng có một dự đoán mơ hồ.

Mẹ Thẩm cũng không phải thật sự muốn trách bọn trẻ, chuyện này dạy dỗ một trận là được rồi.

Nhưng cậu ba Thẩm Trường An, lúc này ngửi ngửi, rồi đột nhiên lên tiếng: "Bố mẹ, hai người không ngửi thấy mùi thơm này sao?"

Lúc này những người khác trong sân cũng kịp phản ứng.

Nhị Đản khóc đến mức mắt đỏ hoe, lúc này lại không nhịn được đắc ý khoe khoang với mọi người: "Ông bà nội ơi, cô nấu cơm, thơm lắm, chúng ta có thể ăn cơm được chưa?"

Vừa dứt lời, mọi người trong nhà đều không nhịn được nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nghiên cũng có chút ngại ngùng, liền ho khan một tiếng, nghĩ đến mình còn một món cà chua xào trứng chưa làm, liền nói: "Bố mẹ, anh Hai chị dâu, anh Ba anh Tư, mọi người rửa tay trước đi, con còn một món nữa, xào xong là chúng ta có thể ăn cơm rồi."

Nói xong liền chạy vào bếp, mọi người cảm thấy lúc cô đi ngang qua, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Người vẫn là người đó, nhưng việc làm, khiến mọi người có chút không quen...

"Đây vẫn là em gái tôi sao?" Anh Tư Thẩm Trường Trinh lẩm bẩm một câu.

Anh ta và Thẩm Nghiên là anh em sinh đôi, quan hệ hai người từ nhỏ đã rất tốt, chỉ là mấy năm nay quan hệ dần trở nên căng thẳng, anh ta cũng bắt đầu chán ghét cô em gái ham ăn lười làm này, lúc này nhìn thấy Thẩm Nghiên dường như có dấu hiệu thay đổi, vừa vui mừng, vừa sợ sự thay đổi này chỉ là nhất thời.

Sau này Thẩm Nghiên nhất định còn có âm mưu lớn hơn...

Nhưng những lời này anh ta không dám nói ra, chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Quả nhiên mẹ Thẩm vừa nghe thấy câu này, tiến lên vỗ một cái vào trán anh ta.

"Nói bậy bạ gì đấy? Đây không phải em gái con thì là ai? Con đúng là đồ anh trai vô dụng, cũng không biết giúp em gái làm việc?"

Mắng xong cậu tư Thẩm Trường Trinh, mẹ Thẩm lại nhìn những người khác trong sân: "Còn có mấy đứa bây nữa, cũng không biết giúp đỡ, trời nóng như vậy, em gái con nấu cơm cho chúng mày vất vả như vậy, cũng không biết phụ một tay, ngày nào cũng như ông tướng há miệng chờ sung, em gái con nợ chúng mày đấy à?"

Mọi người bị mẹ Thẩm mắng một trận, không khỏi chột dạ, Thẩm Trường Thanh là anh Hai, lúc này không nhịn được sờ sờ mũi: "Mẹ, con, con đi giúp em gái."

Vợ của anh Hai, Lý Ngọc Mai cũng nói theo: "Con, con đi giúp em gái nhóm lửa."

Lý Ngọc Mai vừa gả đến đã biết, lòng mẹ chồng thiên vị, bốn đứa con trai trong nhà giống như nhặt được ngoài đường vậy, chỉ có con gái là ruột thịt.

Cô em chồng thùng cơm, mỗi ngày ăn hết phần của mấy người, mẹ chồng còn lo lắng em chồng bị đói.

Cô ấy chỉ muốn câm nín, nếu có đói cũng là cô ấy với mấy đứa nhỏ bị đói chứ?

Cô em chồng ngày càng béo tốt, ngược lại là bọn họ, người nào người nấy gầy gò ốm yếu, dinh dưỡng trong nhà vào bụng ai, mọi người đều thấy rõ.

Nhưng mẹ chồng bảo vệ con cái, cô ấy không dám phản bác nửa lời, nếu không với tính cách của mẹ chồng, phút mốt có thể đóng gói cô ấy trả về nhà mẹ đẻ.

Lúc này Nhị Đản cuối cùng cũng nhớ đến con thỏ, chạy lon ton đến cái gùi ở góc tường, nhấc con thỏ lên.

"Bố ơi, ăn thịt."

Thẩm Trường Thanh theo bản năng đáp: "Nhị Đản, hôm nay bố lên núi không tìm được thịt, lần sau..." Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy con thỏ xám xịt trong tay Nhị Đản, lập tức hai mắt sáng lên.

"Nhị Đản, con lấy đâu ra con thỏ vậy?"

"Cô bắt được." Đại Đản lí nhí đáp.

Nhị Đản phụ họa: "Cô không biết làm thịt, bố làm đi."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 13: Sao lại hết cơm rồi (1)



Thẩm Trường Thanh nhìn con thỏ béo này, ước chừng khoảng bốn, năm cân, cũng đủ cho cả nhà ăn một bữa rồi.

Mẹ Thẩm nhìn thấy con thỏ cũng có chút vui mừng, lại nhìn đứa con trai thứ hai vô dụng, không nhịn được lên tiếng: "Nhìn con xem, sáng nay mẹ bảo con đi bắt gà rừng cũng không bắt được, cuối cùng còn phải để em gái con tự mình đi bắt thỏ, sinh con trai có ích gì, chỉ biết làm người ta tức giận."

Thẩm Trường Thanh đã quen bị mắng, cũng không để ý, ngược lại còn vui vẻ xách con thỏ rừng trên tay.

"Mẹ, con vô dụng, nhưng em gái giỏi, bây giờ con sẽ làm thịt nó, tối nay chúng ta ăn thịt."

"Ăn ăn ăn, ngày nào cũng chỉ biết ăn, đây là do em gái con bắt được, nhớ chia cho em gái con nhiều thịt một chút."

Thẩm Trường Thanh liên tục gật đầu, tất nhiên không có ý kiến gì.

Lý Ngọc Mai đứng bên cạnh nhìn đến mức răng cũng ê ẩm.

Mẹ chồng cô đúng là vẫn luôn thiên vị như vậy.

Trước đây chồng cô cũng thường xuyên bắt được gà rừng, thỏ rừng, cũng không thấy mẹ Thẩm nói muốn cho nhà bọn họ ăn nhiều hơn.

Dù sao thì dù có phải Thẩm Nghiên bắt được hay không, Thẩm Nghiên vẫn luôn là người ăn nhiều nhất.

Lúc này Thẩm Nghiên đang ở trong bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng không nhịn được suy nghĩ.

Mẹ Thẩm thật sự rất thiên vị! Cũng thật sự rất cưng chiều nguyên chủ.

Mấy người anh trai tính tình cũng tốt, bị mắng cũng không để ý, ngược lại còn nghe theo lời mẹ Thẩm nói tiếp, gia đình này, khiến cô có cảm giác như bị ma nhập.

Trọng nữ khinh nam vào những năm bảy mươi không nhiều, chẳng phải rất hiếm sao?

Rất nhanh, món cà chua xào trứng của Thẩm Nghiên đã xong.

Mẹ Thẩm vào bếp, trứng của Thẩm Nghiên vừa xào xong, bà tiến lên nhìn, một bát đầy trứng, trứng xào có màu sắc tươi sáng, nhìn là biết cho không ít dầu, còn có số trứng này, nhìn đến mức mí mắt bà giật giật.

Nhưng lại không nhịn được mắng, chỉ có thể vừa xót ruột vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con bé này, trong nhà toàn là đàn ông, số trứng này đều để dành cho con ăn, con xào hết làm gì?"

Thẩm Nghiên còn tưởng mẹ Thẩm sẽ mắng mình lãng phí, thì ra là, trách cô không để dành trứng cho mình ăn?

Lý Ngọc Mai ngửi thấy mùi thơm, đã sớm đói bụng, giúp bê đồ ăn, kết quả lại nghe thấy câu này của mẹ chồng, có chút bất đắc dĩ bĩu môi.

Dù sao chỉ cần liên quan đến chuyện của cô em chồng, thì "cứt" cũng phải nói thành thơm.

Nhưng nhìn số trứng này cũng không ít, trưa nay mình chắc chắn có thể gắp thêm một đũa, cô ấy chỉ có thể kìm nén sự khó chịu trong lòng xuống.

Thẩm Nghiên ôm lấy cánh tay mẹ Thẩm, cười khẽ: "Mẹ, đây không phải trứng gà trong nhà, là con nhặt được trứng gà rừng, con với hai Đản ăn năm quả, còn lại tám quả đều đánh ra, cũng để mọi người bồi bổ."

Nghe thấy câu này, mẹ Thẩm cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra: "Con gái tôi đúng là hiểu chuyện, nhìn mấy đứa con trai sinh ra xem, chẳng đứa nào ra hồn."

Đương nhiên, ngoại trừ đứa con trai cả đang ở trong quân đội.

Đến giờ ăn cơm, mẹ Thẩm vẫn không quên nói chuyện Thẩm Nghiên làm lúc sáng trước mặt mọi người.

"Cơm trưa hôm nay thịnh soạn chứ?"

Những người khác trên bàn ăn liên tục gật đầu, mẹ Thẩm đắc ý: "Đây đều là nhờ phúc của em gái chúng mày, nếu không có em gái chúng mày, chúng mày có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy sao? Còn có trứng gà này, cũng là do em gái chúng mày nhặt được trên núi, trời nóng như vậy, con bé vất vả đi tìm đồ ăn cho chúng mày, vất vả biết bao? Sau này nếu có đồ ăn ngon gì, không được ăn một mình, nhớ chưa?"

"Con biết rồi mẹ, chiều nay con sẽ lên núi xem có gà rừng không, bắt về bồi bổ cho em gái." Thẩm Trường Thanh là người đầu tiên bày tỏ thái độ.

Anh Ba Thẩm Trường An cũng gật đầu theo: "Tan làm con cũng đi xem."

"Mẹ, chúng con đều biết, chúng con sẽ đối xử tốt với em gái." Anh Tư Thẩm Trường Trinh nói xong còn không quên nhìn Thẩm Nghiên một cái, nhìn thấy Thẩm Nghiên cười với mình, lập tức vứt hết những khó chịu trước đó ra sau đầu.

Thôi được rồi, em gái béo thì cứ béo đi, hung dữ thì cứ hung dữ đi, con gái mà, không dễ dàng gì.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 14: Sao lại hết cơm rồi (2)



Mọi người đều bày tỏ quyết tâm, mẹ Thẩm cũng không bỏ qua cô con dâu duy nhất.

Thế là ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Ngọc Mai.

Trong lòng Lý Ngọc Mai dù có ý kiến gì, cũng không thể không cười gượng phụ họa: "Mẹ, con cũng sẽ đối xử tốt với em gái."

Mẹ Thẩm lúc này mới hài lòng.

"Được rồi, ăn cơm thôi, bọn trẻ đều đói rồi, đối xử tốt với em gái không phải chỉ nói miệng là được, nhớ phải dùng hành động để chứng minh."

Câu này là đang nói ai, thì không cần nói cũng biết.

Lý Ngọc Mai thấy những người khác đều gật đầu, không còn cách nào khác, cô ấy cũng chỉ có thể gật đầu theo, không gật đầu thì sao, lẽ nào muốn tỏ vẻ mình đặc biệt trong nhà này?

Vì đồ ăn, chỉ có thể gật đầu theo mọi người.

Lúc này mẹ Thẩm cuối cùng cũng cho mọi người động đũa.

Bố Thẩm vẫn luôn im lặng, nhưng nghe thấy vợ nói có thể ăn, lúc này động tác trên tay nhanh hơn ai hết.

Đũa đầu tiên gắp chính là trứng, nhưng gắp miếng nhỏ hơn.

Tuy lúc này có nhiều trứng như vậy, nhưng nhà nhiều người, mỗi người một miếng, thật ra cũng không còn bao nhiêu.

Ông ấy nghĩ là nhường cho mấy đứa nhỏ ăn.

Nhưng Thẩm Nghiên rõ ràng biết ý của bố mẹ Thẩm, trực tiếp dùng đôi đũa chưa dùng, gắp cho hai người một đũa lớn.

Sau đó lại gắp cho hai đứa nhỏ, phần còn lại đa số đều là cà chua.

Mọi người trên bàn đều nhìn động tác của Thẩm Nghiên, vừa rồi thấy cô động đũa, còn tưởng là muốn gắp cho mình.

Không ngờ sau khi gắp cho mấy người trong nhà, cô mới chậm rãi ăn.

Sắc mặt mọi người đều khác nhau, Thẩm Nghiên giả vờ như không thấy, tự mình ăn: "Ăn đi, nhìn tôi làm gì?"

Lúc này dáng vẻ cô nói chuyện, có chút hung dữ đáng yêu, người nhà lại cảm thấy có chút dễ thương.

Ngay cả Lý Ngọc Mai trước đây vẫn luôn có ý kiến, nhưng thấy cô em chồng gắp trứng cho hai đứa con mình, cũng không nói gì nữa, thôi được rồi, lúc này nhìn cô em chồng cũng khá tốt.

Những người khác là lần đầu tiên được ăn cơm Thẩm Nghiên nấu, ban đầu tưởng chỉ là ngửi thấy thơm, nhưng ăn thì bình thường, mẹ Thẩm còn nghĩ dù có khó ăn đến đâu, bà cũng phải khen con gái.

Nhưng không ngờ, đồ con gái nhỏ làm lại ngon như vậy?

Nhìn nồi sốt thập cẩm kia, đều là rau củ đúng không?

Vậy mà lại có cảm giác như đang ăn thịt, vô cùng thơm.

Chưa kể, trên mặt còn dán bánh ngô, bánh này đã thấm đẫm nước sốt, ăn vào lại không khó nuốt như trước nữa.

Trên bàn đều là tiếng động đũa của mọi người, Thẩm Nghiên tự mình thêm một bát cơm, sau đó cũng chỉ ăn cà chua và rau củ ít calo.

Lúc đầu mọi người vẫn chưa phát hiện ra, đợi đến khi thấy cơm trong nồi đã hết, mà Thẩm Nghiên lại không thêm cơm, mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.

"Sao lại hết cơm rồi?" Thẩm Trường Thanh kinh ngạc nói.

Mọi người đều không nhịn được nhìn vào nồi, thật sự chỉ còn lại một ít cơm, những người khác muốn thêm cơm cũng không dám thêm.

Mẹ Thẩm tưởng con gái nấu ít, trực tiếp làm chủ, đứng dậy định xúc hết chỗ cơm còn lại vào bát Thẩm Nghiên, hù Thẩm Nghiên ôm bát liên tục lùi lại.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 15: Có phải bảo bối của mẹ đã trở lại rồi không? (1)



"Mẹ, con không ăn nữa, con no rồi, phần còn lại cho anh ăn."

"Bảo bối, con ăn đi, mấy đứa anh trai cục gỗ của con đều cao to rồi, không cần quan tâm đến bọn nó, con tự ăn no là được." Mẹ Thẩm còn tưởng Thẩm Nghiên cố ý nhường cho mấy đứa con trai, lập tức lại đau lòng một trận.

Sau khi tiếp xúc với mẹ Thẩm, cơ bản đã hiểu rõ, Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ.

Cô thật sự không phải khách sáo, mà là thật sự muốn kiểm soát lượng cơm của mình.

Cứ theo cách ăn của nguyên chủ, ăn bao nhiêu cũng thấy bụng trống rỗng, đây là bệnh, bây giờ cô phải làm chính là kiểm soát chế độ ăn uống trước, vừa rồi lúc ăn cơm, tốc độ của cô đã cố ý giảm xuống, chính là vì muốn nhai kỹ nuốt chậm, nghe nói nhai nhiều hơn có thể tăng cảm giác no, cũng có thể đạt được hiệu quả giảm béo.

"Anh Hai, mấy người tự chia nhau ăn đi, em thật sự no rồi."

Thẩm Nghiên nói xong ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Thanh, liền thấy anh ta lúc này đang cảm động nhìn cô.

"Em gái, em ăn đi, anh Hai không đói." Em gái đối xử với bọn họ thật sự quá tốt, hu hu hu!

Anh ta trước đây lại còn cùng vợ ăn vụng, thật sự quá không nên.

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ.

Nhà họ Thẩm này phải có lớp kính lọc dày đến mức nào đối với nguyên chủ mới có thể như vậy?

Sau khi cô nghiêm túc giải thích một hồi, mọi người mới chấp nhận sự thật là cô muốn giảm béo, và thật sự không ăn như trước nữa.

Nói thế nào nhỉ, vẫn có chút không quen.

Ăn cơm xong, mấy người đàn ông trong nhà bắt đầu giúp dọn dẹp, sau đó là Lý Ngọc Mai rửa bát.

Dù sao hôm nay nấu cơm đã là Thẩm Nghiên, mẹ Thẩm tất nhiên không nỡ để con gái mình rửa bát.

Nói thật, bữa cơm trưa này, mọi người đều ăn rất hài lòng.

Thêm vào đó Thẩm Nghiên không tranh giành với mọi người, thật sự chỉ ăn một bát cơm, khiến cho mọi người đều có thể ăn no.

Sau bữa cơm, Thẩm Trường Thanh tiếp tục xử lý con thỏ chưa làm xong.

Còn Thẩm Nghiên thì đang nghĩ tối nay làm món gì với thịt thỏ.

Nhưng mà, sau khi ăn cơm xong, cô liền bị mẹ Thẩm kéo vào phòng, sau đó cố ý mở tủ quần áo đã khóa của mình ra: "Lại đây, bảo bối, mẹ lấy cho con lon đồ hộp ăn, trưa nay chắc là con chưa no bụng đúng không? Nhìn con xem, trước đây con ăn nhiều như vậy, hôm nay chỉ ăn một bát."

Mắt mẹ Thẩm đầy vẻ đau lòng, nhìn đến mức Thẩm Nghiên không biết nói gì.

Nhìn lon hoa quả đóng hộp nhiều đường này, cô dứt khoát từ chối.

"Mẹ, bây giờ con đang giảm béo, không ăn cái này nữa."

Tuy cô vẫn có chút không tự chủ được mà ch** n**c miếng, nhưng Thẩm Nghiên vẫn từ chối.

"Mẹ, bây giờ con béo như vậy, con không thích, con muốn trở lại như trước kia, mẹ đừng cho con ăn cái này nữa." Thẩm Nghiên làm nũng.

Mẹ Thẩm từ trước đến nay không có sức chống cự nào với sự làm nũng của cô con gái này, chỉ là ba năm nay, quan hệ mẹ con hai người trở nên căng thẳng, cơ bản đều là mẹ Thẩm đơn phương cho đi, nhưng lúc này nhìn thấy con gái làm nũng với mình, mẹ Thẩm vẫn không nhịn được đỏ hoe mắt.

"Được rồi được rồi, mẹ không cho con ăn nữa, bảo bối của mẹ xinh đẹp như vậy, dù có biến thành hình dáng gì, trong lòng mẹ vẫn là xinh đẹp nhất, vì vậy con cũng đừng quá khó xử bản thân."

Thật ra nói thật, mẹ Thẩm cũng biết con gái mình béo như vậy thật sự là quá béo.

Nhưng so với việc con gái phải nhịn đói, bà thà rằng con gái như vậy cũng tốt.

"Con biết rồi, mẹ, cơ thể béo như vậy cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, con vẫn nên giảm béo."

"Được rồi được rồi, giảm béo."

Mẹ Thẩm suýt chút nữa quên mất mình đã bao lâu rồi không nói chuyện ôn hòa với con gái như vậy, tất nhiên không có lý do gì để từ chối.

Dỗ dành mẹ Thẩm xong, Thẩm Nghiên liền về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mà trời quá nóng, nằm trên giường đất vẫn cảm thấy oi bức.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 16: Có phải bảo bối của mẹ đã trở lại rồi không? (2)



Chắc mẹ Thẩm cũng biết con gái sợ nóng, vì vậy cầm quạt đi tới.

"Con ngủ đi, mẹ quạt cho con."

Mẹ Thẩm vẻ mặt trìu mến nhìn cô, khuôn mặt sạm nắng gió, lúc này tràn đầy yêu thương dành cho cô con gái này.

Trong lòng Thẩm Nghiên cảm thấy ấm áp, bị ánh mắt như vậy của mẹ Thẩm nhìn, dần dần nhắm mắt lại.

Tuy vẫn oi bức, nhưng mẹ Thẩm quạt, khiến Thẩm Nghiên cảm nhận được một tia mát mẻ.

Cứ như vậy, Thẩm Nghiên ngủ thiếp đi trong tiếng vỗ về của mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Nghiên đang ngủ say, vén tóc mái trên trán cô lên, sờ sờ vầng trán trơn bóng, thì thầm: "Có phải bảo bối của mẹ đã trở lại rồi không?"

Mà đáp lại bà, chỉ có tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ.

Mẹ Thẩm quạt một lúc lâu, xác định người trên giường sẽ không tỉnh lại, mới đứng dậy rời đi.

Trở về phòng, bố Thẩm vừa phe phẩy quạt, nheo mắt lại, nghe thấy tiếng động mới mở mắt nhìn ra cửa.

Thấy mẹ Thẩm trở về, mới hỏi: "Tiểu Nghiên ngủ rồi à?"

"Ừ, ngủ rồi, con bé này, chắc hôm nay cũng mệt mỏi, toát cả mồ hôi."

Bố Thẩm "ừ" một tiếng, đang lúc ông sắp ngủ thiếp đi, thì bị mẹ Thẩm lay tỉnh.

"Lão Thẩm, ông nói xem có phải con gái chúng ta đã trở về rồi không?" Mẹ Thẩm nói câu này rất nhỏ, nếu bố Thẩm không nghe kỹ, suýt chút nữa đã bỏ lỡ.

Nghe thấy câu này, bố Thẩm lập tức ngồi dậy từ trên giường: "Bà cũng phát hiện ra có gì đó không đúng rồi à?"

Mẹ Thẩm thở dài: "Con gái tôi sinh ra, lẽ nào tôi lại không biết?"

Nhưng nói xong mẹ Thẩm lại im lặng.

Bà cũng sợ đây chỉ là ảo tưởng của mình, thật ra con gái vẫn chưa trở về.

"Cứ quan sát thêm xem sao, bà cũng đừng quá sốt ruột."

Nghe thấy vợ nói vậy, bố Thẩm cũng chỉ có thể kìm nén suy nghĩ trong lòng xuống, cuối cùng cùng nằm trên giường, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ đến chuyện này.

Buổi chiều, đợi đến khi Thẩm Nghiên dậy, mọi người trong nhà đều đi làm rồi.

Nhị Đản đang chơi ở trong sân, nghe thấy Thẩm Nghiên dậy, hai đứa lập tức bỏ đồ chơi trong tay xuống, chạy lon ton về phía Thẩm Nghiên.

"Cô ơi, đi chơi nào!"

Thẩm Nghiên vừa ngáp vừa nhìn hai đứa nhỏ.

Đây là coi cô thành bạn chơi rồi à?

Nhưng lúc này cô có việc chính cần làm, bảo hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh, cô tự mình lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, sau đó bắt đầu viết thư cho người chồng "hờ" chưa đăng ký kết hôn đang ở xa trong quân đội.

Cô định ngày mai sẽ đến thị trấn gửi thư, dù sao thì thế nào cũng được, cô nhất định phải ngăn cản Lục Tuần trước khi anh ta viết báo cáo kết hôn, hủy bỏ bữa tiệc rượu "kỳ quặc" này.

Nhưng vừa cầm bút lên, Thẩm Nghiên đã gặp phải khó khăn.

Mở đầu chỉ viết "đồng chí Lục", sau đó không biết viết tiếp thế nào.

Nhị Đản không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô: "Cô ơi, cô sao vậy?"

"Cô đang viết thư, Nhị Đản ngoan, đừng nói chuyện."

Nhị Đản "ồ" một tiếng, Đại Đản lại lên tiếng: "Là viết thư cho chú rể ạ?"

Thẩm Nghiên theo bản năng gật đầu, sau đó liền thấy hai đứa nhỏ ghé đầu vào nhau, dùng giọng nói mà cô có thể nghe thấy, lí nhí nói: "Cô thật là "dính" chú rể, xấu hổ!"

Thẩm Nghiên: ???
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 17: Mập à? Bà mới mập ấy! (1)



"Đi đi đi, hai đứa nhóc con, qua một bên chơi đi." Bây giờ Thẩm Nghiên muốn rút lại lời khen hai đứa nhỏ đáng yêu.

Trước đây rõ ràng sợ nguyên chủ như vậy, sao cô vừa đến, hai đứa nhỏ này lại không sợ nữa?

Sau khi đuổi hai đứa nhỏ đi, Thẩm Nghiên bắt đầu suy nghĩ viết thư thế nào.

[Đồng chí Lục, chúc anh mạnh khỏe. Tôi rất xin lỗi về chuyện kết hôn này, đây là lỗi của tôi, đã liên lụy đến anh, thật sự xin lỗi, ban đầu tôi muốn nói rõ với anh trước khi anh rời đi, không ngờ anh lại đi gấp như vậy.

Khó khăn của gia đình chúng tôi không nên để một người đàn ông như anh gánh vác, nghĩ lại thật sự rất không công bằng với anh, vì vậy tôi suy đi nghĩ lại, cảm thấy hôn sự của chúng ta cứ dừng lại ở đây thôi.

Anh đến đơn vị chỉ cần không nhắc đến chuyện này, tin rằng sẽ không ai biết, tôi cũng sẽ nói với anh trai tôi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, mỗi người một cuộc sống riêng, không làm phiền lẫn nhau, anh thấy sao?

Gia đình tôi cũng bày tỏ sự thông cảm với quyết định của tôi, vì vậy anh không cần viết báo cáo kết hôn nữa, đã làm phiền anh rồi.]

Sau đó Thẩm Nghiên lại nói đến số tiền Lục Tuần để lại, coi như là cô mượn, sau này sẽ trả lại cho anh.

Thẩm Nghiên nhìn đi nhìn lại, lời lẽ của mình cũng coi như là chân thành, tin rằng đối phương chỉ cần là người bình thường, đều có thể hiểu được ý của cô.

Hơn nữa trong thư của cô cũng không có gì không ổn, Thẩm Nghiên lúc này mới hài lòng gật đầu.

Gấp tờ giấy lại, sau đó nghĩ đến người trong quân đội, liền viết thêm một bức thư cho anh trai mình.

Nói rõ ý kiến không cần Lục Tuần chịu trách nhiệm của mình.

Sau đó mới cất hai bức thư đi, viết tên lên, chuẩn bị ngày mai đến bưu điện gửi.

Giải quyết xong một chuyện, Thẩm Nghiên đến nhà bếp xem, thấy trong nhà còn một ít đậu xanh, liền nấu cho cả nhà một ít chè đậu xanh.

Thời gian ninh không ngắn, ninh từng hạt đậu xanh đến mềm nhừ, mới tắt bếp ủ một lúc.

Đường trong nhà cũng cho vào không ít.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy nhiều đường như vậy, lại bắt đầu "không có tiền đồ" mà nuốt nước miếng.

Cho nhiều đường như vậy, chắc chắn chè đậu xanh này sẽ rất ngon...

Nhưng bây giờ vẫn còn nóng, chỉ có thể để nguội, sau đó cho vào nước giếng ngâm, đợi đến khi người nhà họ Thẩm về là có thể ăn.

Thẩm Nghiên nhân lúc này, chạy mấy vòng trên con đường nhỏ ở núi sau, cô vẫn đánh giá cao thể lực của cơ thể này.

Hai vòng chưa đến năm trăm mét, đã bắt đầu thở hổn hển.

Cuối cùng chỉ có thể chậm rãi đi bộ về nhà, thật ra cô đã cố ý tránh tiếp xúc với người khác, nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, dù sao Thẩm Nghiên vừa hay gặp mấy bà thím đang cùng nhau cắt cỏ cho lợn.

Mọi người đều đeo một cái gùi, vừa đi vừa nói chuyện, người không biết còn tưởng mấy người này đi dã ngoại.

Lúc này mấy người họ tất nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Nghiên, đều không nhịn được dừng bước, tò mò đánh giá cô.

Nếu là trước đây, Thẩm Nghiên đã sớm mắng chửi mấy bà thím này rồi.

Nhưng hôm nay chạy mấy vòng, đã mệt muốn chết, Thẩm Nghiên không muốn nói chuyện nữa.

Mọi người thấy Thẩm Nghiên như vậy, lập tức không nhịn được nói chuyện với Thẩm Nghiên: "Mập nhà họ Thẩm, mọi người đều đang làm việc trên ruộng, sao mày không đi?"

"Thím ơi, cháu ở nhà trông nhà." Thẩm Nghiên không định giải thích nhiều.

Đặc biệt là bà thím vừa nói chuyện này, lại còn gọi cô là "Mập", bà mới mập ấy.

Nhưng mấy người này nhìn cô cũng không có ác ý gì, nhiều nhất chỉ là thích "hóng hớt" mà thôi.

Nếu là trước đây, chắc Thẩm Nghiên sẽ lẽo đẽo theo sau mấy người này để "hóng hớt", nhưng nếu bản thân trở thành "trọng điểm" của chuyện "hóng hớt", thì cô không vui.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 18: Mập à? Bà mới mập ấy! (2)



Ai thích bị người ta nhìn như khỉ trong sở thú chứ?

Chưa kể, hôm nay cô nhìn nguyên chủ một cái, khuôn mặt này thật sự rất to... Nói là mặt to như cái mâm cũng không quá.

Thêm vào đó, nguyên chủ học theo thanh niên trí thức ở thành phố để tóc mái, khiến khuôn mặt càng thêm to, bây giờ cô còn toát cả mồ hôi, gần như không cần soi gương, Thẩm Nghiên cũng biết bây giờ mình trông "kinh khủng" đến mức nào.

Tất nhiên không muốn ở đây tán gẫu với mấy bà thím nữa.

Mấy bà thím thấy cô như vậy, không nhịn được muốn hỏi thêm mấy câu: "Nghe nói chồng mày hôm qua vừa cưới xong, hôm nay đã về đơn vị rồi? Không nói gì đến chuyện khi nào đến đón mày sao?"

"Đúng vậy, tao nói cho mày biết, tuy là quân nhân, nhưng biết đâu người ta về đơn vị rồi sẽ quên mày luôn đấy, mày phải giữ chặt người ta vào."

"Đúng đúng đúng, nhà họ Trần đã từ hôn rồi, bây giờ mày chỉ có thể dựa vào đồng chí Lục đó thôi, phải nắm chắc lấy."

Mấy người này ngoài mặt thì khuyên cô giữ chặt Lục Tuần, chắc chắn sau lưng cũng đang xì xào bàn tán, Lục Tuần sau này có đón cô đến đơn vị hay không.

"Các thím ơi, đồng chí Lục về đơn vị là có việc công cần làm, chuyện người ta nói tất nhiên sẽ làm được, không cần các thím phải lo lắng, anh ấy là một chiến sĩ nhân dân tốt, mong các thím đừng nói xấu người ta sau lưng nữa, nếu không, cháu còn phải đi hỏi đại đội trưởng, việc nói xấu quân nhân là tội gì? Biết đâu đến lúc đó sẽ đưa các thím đi giáo dục một trận đấy."

Chữ giáo dục ở đây thì không biết là chỉ giáo dục bằng lời nói, hay là giáo dục tư tưởng.

Thời buổi này, người bị giáo dục không ít.

Quả nhiên mấy bà thím này vừa nghe thấy câu này, lập tức không trêu chọc cô nữa.

"Chúng tôi chỉ nói đùa thôi, có cần phải vậy không?"

"Đúng vậy, đi đi đi, chúng ta đi cắt cỏ cho lợn thôi, không để ý đến cô ta nữa."

Rõ ràng là nói không lại Thẩm Nghiên, nhưng lại làm ra vẻ "đường đường chính chính", sau đó hừ một tiếng, mấy người rời đi.

Thẩm Nghiên thấy mấy người rời đi, bất đắc dĩ thở dài.

Chắc là sau này cuộc sống của cô sẽ rất thú vị.

Nhìn mấy bà thím này xem, trước mặt cô còn nói như vậy, khó mà tưởng tượng được sau lưng sẽ nói cô thế nào.

Lúc cô về đến nhà, khuôn mặt đỏ bừng, cô chỉ có thể rửa mặt.

Sau đó thấy chè đậu xanh cũng nguội rồi, lúc này vẫn chưa đến giờ, liền nghĩ là mang đến cho người nhà họ Thẩm.

Thẩm Nghiên xách một cái giỏ, Đại Đản và Nhị Đản ở phía sau cũng đeo gùi.

Bên trong đựng bát và một ít nước.

Thẩm Nghiên không hề có quan niệm trẻ con còn nhỏ, không thể làm việc.

Ngược lại cảm thấy phải dạy dỗ trẻ con từ nhỏ, để bọn trẻ cũng làm việc.

Thế là, một người lớn hai đứa trẻ cứ như vậy đến ruộng.

Lúc này không ít bà thím trên ruộng nhân lúc người ghi điểm không chú ý, lại vươn vai lười biếng, thỉnh thoảng lại tám chuyện với người bên cạnh, dứt khoát không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để "lười biếng".

Không phải sao, thấy mẹ Thẩm vẫn đang làm việc, liền không nhịn được đến trước mặt bà, sau đó tám chuyện về đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên.

"Nhà họ Thẩm này, con rể nhà bà, về đơn vị nhanh như vậy, bà không lo lắng à?"

Bà thím họ Mã vừa đến đã hỏi câu hỏi bà tám như vậy, không ít người xung quanh nghe thấy, có người giả vờ đang bận, thật ra tai đã dựng lên từ lâu.

Mẹ Thẩm cũng không để ý, lúc này đứng dậy đ.ấ.m lưng, sau đó mới đáp: "Tôi có gì phải lo lắng chứ, tôi nói nhé, nhận thức của bà đúng là không được, người ta về đơn vị rõ ràng là có việc công cần xử lý, lẽ nào bà còn có thể ngăn cản người ta không cho về?"

Bà thím họ Mã bị bẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy, lập tức có chút không vui, bĩu môi.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 19: Cô nàng béo nhà họ Thẩm đến đưa chè đậu xanh (1)



"Đúng vậy, tôi là không có nhận thức, nếu con gái tôi bị người ta từ hôn, còn gả cho người ta trong tình trạng này, tôi sẽ lo lắng muốn chết, xa xôi cách trở, nếu người ta về rồi nộp giấy đăng ký kết hôn, vậy chẳng phải là công cốc à? Haizz, tôi không nhẫn tâm như bà."

Rõ ràng là đang nói mẹ Thẩm không thương con gái Thẩm Nghiên.

Bà Trần, bạn thân của mẹ Thẩm ở bên cạnh liền không vui.

"Bà nói gì vậy? Chỉ có bà là không nhẫn tâm, để con gái mình gả cho một tên què chân còn đánh vợ..."

Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng cười, trong làng ai mà không biết, bà thím họ Mã gả con gái mình cho một tên què, không ngờ lại còn là kẻ vũ phu, con gái bà ta không ít lần bị đánh đến bầm tím mặt mày.

Vậy mà còn nói mình thương con gái, mọi người vừa nghe đã muốn cười.

Bà thím họ Mã không ngờ ngọn lửa này lại nhanh chóng lan đến mình như vậy.

Sắc mặt đen lại.

"Mấy người làm gì đấy? Nói chuyện thì nói chuyện, sao tay lại dừng lại?" Người ghi điểm đứng trên bờ ruộng, tức giận quát mấy bà thím đang "tám chuyện".

Công việc của mấy bà thím này coi như là khá nhẹ nhàng rồi, vậy mà còn thường xuyên nhân cơ hội "mò cá".

Bà thím họ Mã đang một bụng tức không xả ra được, còn bị "dạy dỗ", lập tức không vui, chống nạnh mắng người ghi điểm.

"Vươn vai một cái cũng không được à, Lý Đại Vượng, mày đừng tưởng mày là người ghi điểm mà tao không dám đánh mày, lúc nhỏ mày còn tè dầm..."

Lời còn chưa nói hết, Lý Đại Vượng liên tục giơ tay xin tha, bà thím họ Mã này thật sự không dám chọc vào.

Người này dựa vào mình lớn tuổi, nói chuyện không hợp là kể chuyện lúc nhỏ anh ta tè dầm, anh ta sợ rồi.

Cãi nhau thì cãi nhau, cứ phải lôi chuyện cũ ra, ai mà chịu nổi.

"Mấy bà cứ nói chuyện đi, nói chuyện tiếp đi, đến lúc đó đừng trách tôi trừ điểm là được."

Nói xong anh ta liền chạy mất, mấy bà thím này, phiền phức nhất.

Vừa nghe thấy trừ điểm, mấy người này cũng không dám lười biếng nữa, mọi người lại bắt đầu cặm cụi làm việc.

Sau đó bà thím họ Mã vẫn còn mắng mỏ ở đó.

Không ngờ vừa hay nhìn thấy một bóng dáng mũm mĩm đi về phía ruộng.

Bà thím họ Mã "hừ" một tiếng: "Lạ thật đấy, nhà họ Thẩm này, cô dâu béo nhà bà cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa rồi?"

Mẹ Thẩm chẳng muốn để ý đến bà ta, nhưng nghe thấy Thẩm Nghiên đến, lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ thật sự nhìn thấy cô xách một cái giỏ, dẫn theo hai đứa nhỏ đến.

Lập tức bỏ công việc trong tay xuống, đi về phía Thẩm Nghiên.

Lúc này Thẩm Nghiên đã đến ruộng, trước tiên nhìn thấy bố Thẩm, liền gọi: "Bố ơi, con nấu chè đậu xanh, bố với anh Hai đến uống một chút đi."

Động tác làm việc của bố Thẩm khựng lại, không ngờ con gái mình lại như vậy, khuôn mặt rám nắng lúc này cũng cười rạng rỡ, "ừ" một tiếng, gọi mấy đứa con trai đến.

"Thằng Hai, thằng Ba, thằng Tư, uống chè đậu xanh nào." Giọng điệu còn có chút khoe khoang.

"Bố ơi, đến ngay."

Mấy người khác nghe thấy tiếng động cũng đi về phía này.

Đại Đản và Nhị Đản lúc này vô cùng ngoan ngoãn, sau khi chào hỏi từng người xong, cũng giúp đưa bát cho người lớn.

Trong giỏ của Thẩm Nghiên có một cái nồi, cô phụ trách múc cho mọi người, nhiệt độ của chè đậu xanh đã giảm xuống, lúc này uống vừa ngon.

Lúc mẹ Thẩm đến, mấy người này đã bắt đầu uống rồi.

"Mẹ, chị dâu, uống chè đậu xanh ạ."

Thẩm Nghiên đưa bát chè đậu xanh đã múc xong, mẹ Thẩm ngạc nhiên một chút, sau đó cười nhận lấy.
 
Back
Top Bottom