Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 320: Anh đang ghen đấy (2)



Lục Tuân: "..."

Anh biết lần này mình đã chọc giận cô thật rồi, cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn cầm khăn lau người. Nhưng có những chỗ anh không lau tới, anh chỉ đành nhìn Thẩm Nghiên với vẻ tủi thân, chờ cô đến lau cho.

Đợi đến khi Lục Cẩn Dương buồn ngủ, mở cửa phòng bệnh ra, cậu bé nhìn thấy Lục Tuân đang c** tr*n, quay lưng về phía Thẩm Nghiên, để mặc cô lau người cho anh.

"Tiểu thẩm thẩm, cháu cũng muốn lau người, được không ạ?"

"Được chứ, nhưng nếu cháu thấy nóng quá thì tắm một cái cho thoải mái!"

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé đang ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Nghiên không nhịn được nói.

"Nhưng cháu muốn cô lau người cho cháu, giống như tiểu thúc thúc!"

"Cút!" Lục Tuân xua tay đuổi người với vẻ ghét bỏ.

Có cậu bé Lục Cẩn Dương chọc phá này, bầu không khí trong phòng quả thực đã dễ chịu hơn rất nhiều, hai người cũng bớt đi sự ngại ngùng sau nụ hôn vừa rồi.

Nhưng Lục Cẩn Dương lại hỏi trúng tim đen, đột nhiên nhìn Thẩm Nghiên, hỏi: "Tiểu thẩm, người ăn cơm với cô hôm nay là ai vậy? Trông nho nhã lắm. Mẹ cháu nói, con gái đều thích con trai nho nhã, cô có thích không?"

Lục Tuân: "!!!"

Tốt lắm! Đứa nhỏ này lại cần được dạy dỗ rồi!

"Không phải, cô không thích kiểu nho nhã, cô chỉ thích kiểu như tiểu thúc thúc của cháu thôi."

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng bệnh đang lạnh như băng bỗng chốc ấm lên, sắc mặt Lục Tuân có thể nói là như độ xuân phong.

Trần Bình chứng kiến tất cả: "..."

Xong đời rồi! Đoàn trưởng nhà anh, hình như bị chị dâu ăn gắt rồi!

Qua một tuần, Lục Tuân cũng dần dần đi lại được, anh liền định về nhà với Thẩm Nghiên một chuyến.

Ông cụ cũng muốn dẫn Lục Cẩn Dương ra ngoài chơi, tiện thể đến thăm nhà thông gia.

Nhưng không ngờ, trước khi ra khỏi cửa, huyết áp của ông cụ hơi cao, bác sĩ không cho phép đi lại nhiều, nên đành phải ở lại.

Còn Lục Cẩn Dương lại không muốn ở lại, cứ đòi theo tiểu thẩm thẩm về nhà.

Đặc biệt là khi nghe nói ở nông thôn có rất nhiều chỗ chơi, cậu bé đã nóng lòng muốn đi cùng rồi.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông cụ tiếp tục ở lại bệnh viện, còn Lục Tuân và Thẩm Nghiên dẫn Lục Cẩn Dương về quê.

Trước khi khởi hành, Thẩm Nghiên lại đến tìm Hoàng Tuyết Vân, nói với cô ấy rằng mình sắp rời đi, rồi nhận được ánh mắt lưu luyến của đối phương.

Cuối cùng, Thẩm Nghiên để lại địa chỉ nhà cho cô ấy, nói rằng sau này hai người có thể thường xuyên viết thư cho nhau.

Sau đó, Thẩm Nghiên còn đến tìm Chu Lập Quần, Cậu của Hoàng Tuyết Vân. Vì hàng mẫu vừa ra mắt, đã có rất nhiều người đến hỏi, Thẩm Nghiên cũng đã gọi điện về nhà báo tin vui này cho Bác.

Đến lúc đó, Bác có thể đến thương lượng với lãnh đạo xã trước. Bây giờ đã có đơn hàng, việc thương lượng cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cộng thêm bây giờ đã có người bắt đầu đặt hàng, bát đũa gì đó cũng phải bắt đầu làm rồi.

Không nói đến việc Bác cả Lương vui mừng thế nào khi biết tin, chỉ nói đến Chu Lập Quần ở cửa hàng bách hóa, ông cũng không ngờ gần đây có nhiều người hỏi về bộ bát gỗ này như vậy, hơn nữa nghe nói còn có thể đặt làm hoa văn theo yêu cầu, mỗi đứa trẻ trong nhà một bộ, hoa văn khác nhau còn có thể phân biệt bát đũa.

Sau đó, Thẩm Nghiên mang theo một lượng lớn đơn hàng và tiền đặt cọc về nhà.

Lúc về, Lục Tuân còn đi cùng cô đến cửa hàng bách hóa mua đồ, cơ bản đều là mua cho người nhà.

Mua đồ xong, kỳ nghỉ một tháng cũng gần kết thúc, mấy người họ bắt đầu hành trình trở về đại đội Bình Khẩu.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 321: Tiểu anh hùng trên tàu hỏa (1)



Vì đã đặt vé giường nằm trước, cộng thêm lý do đặc biệt, nên không phải chen chúc với người khác, mấy người họ đi qua lối ưu tiên rồi lên toa giường nằm.

Trẻ con luôn tò mò về mọi thứ trên tàu.

Cậu bé chạy hết chỗ này đến chỗ khác, Thẩm Nghiên đang bận dọn giường, không có thời gian để ý đến cậu bé, cuối cùng Lục Tuân chỉ cần liếc mắt một cái là đã khiến con ngựa hoang Lục Cẩn Dương ngoan ngoãn quay về.

Lúc đến, Thẩm Nghiên chỉ mang theo ít quần áo đơn giản, ăn mặc cũng rất giản dị.

Nhưng lúc về, cô mua không ít đồ.

Còn có tiền và phiếu của ông cụ cho, cô đến cửa hàng quốc doanh mua quà cho mọi người trong nhà.

Cộng thêm việc mua không ít sách tham khảo, nên hành lý chất đầy túi lớn túi nhỏ.

Lúc đến, may mà có chiến sĩ trẻ tuổi giúp xách đồ. Vì Lục Tuân bị thương, nên quân đội đặc biệt cử một chiến sĩ đi cùng họ về quê, đợi đưa họ đến nơi rồi mới quay lại.

Lần này, Thẩm Nghiên về nhà không báo trước, nên nhà cô không biết họ sắp về, thậm chí còn tưởng cô sẽ không về nhanh như vậy.

Vì trong nhóm người này có một người bị thương, một đứa trẻ, nên chỉ có Thẩm Nghiên có thể chăm sóc, cô bận tối mắt tối mũi. Chiến sĩ trẻ tuổi mặc thường phục, chỉ phụ trách chạy việc vặt, bình thường đều ẩn mình ở những góc khuất.

Chỉ là Lục Cẩn Dương là một nhân tố không ổn định, cậu bé lúc thì đòi đi vệ sinh, lúc thì lại kêu khát nước.

Thấy Thẩm Nghiên đi rót nước, cậu bé cũng muốn đi theo. Lúc này, cậu bé ra ngoài, coi như được thả tự do rồi.

Ngay cả Lục Tuân, cậu bé cũng không sợ, cứ chạy khắp toa tàu.

Thẩm Nghiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Vấn đề là cậu bé này còn tưởng đó là trò chơi, thích chui xuống gầm ghế ở toa ngồi cứng, nằm bò ra sàn học theo mấy người trốn vé tàu.

Chẳng mấy chốc, người cậu bé đã lấm lem bùn đất.

Thấy Thẩm Nghiên lại định đi tìm cậu bé, Lục Tuân ngăn cô lại.

"Em nghỉ ngơi một lát đi, không cần quản nó, có người đang trông chừng nó!"

Lục Tuân nói với vẻ ung dung.

Lúc này, Thẩm Nghiên mới biết, thì ra lúc ra ngoài, cậu bé này còn có người âm thầm bảo vệ?

"Vậy sao lúc lên tàu anh ta không đi cùng chúng ta?"

"Anh đã dặn dò anh ta, bảo anh ta trông chừng nó, nên em không cần lo lắng."

"Vâng, vậy em nghỉ ngơi một lát đây!"

Nói xong, Thẩm Nghiên thật sự dựa vào ghế ngủ một lát, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Còn Lục Cẩn Dương, lúc đầu cậu bé chỉ nằm bò trên sàn, còn thấy rất vui.

Trẻ con không hề chê bai mùi khó chịu ở dưới sàn, mùi hôi chân ở gầm ghế còn nồng nặc hơn.

Chỉ là cậu bé chơi khắp nơi, thân hình nhỏ bé, chui vào gầm ghế, cũng không ai phát hiện ra.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lục Cẩn Dương ở độ tuổi này, đúng là lúc khám phá thế giới, cậu bé tò mò nhìn xung quanh, rồi thấy một nhóm người lén lút bế một đứa trẻ.

Đứa trẻ đó rõ ràng đã khóc.

Nhưng họ trực tiếp bịt khăn lên mặt đứa trẻ, đứa trẻ liền ngủ thiếp đi.

Cậu bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cứ thấy hay hay.

Cậu bé thậm chí còn nghĩ, đợi về đến Kinh Đô, nhất định phải nói cho bạn thân của mình, nếu em gái nhà nó khóc, cứ bịt khăn lên mặt là sẽ nín khóc.

Nhưng chân đứa bé kia hình như bị bầm tím.

Lục Cẩn Dương nghiêng đầu, sau đó thấy không còn gì thú vị nữa, cậu bé lại bò ra ngoài.

Đợi đến khi về đến nhà, Lục Tuân nhìn thấy đứa nhỏ gấu con này lấm lem bùn đất, anh ghét bỏ vô cùng.

"Lại đây, thay quần áo, lau người, nếu không thì không được lên giường ngủ!" Lục Tuân nhỏ giọng quát.

"Vâng ạ! Thúc thúc, tiểu thẩm thẩm đang ngủ à? Vừa rồi cháu nhìn thấy em bé, sau khi bịt khăn lên mặt cũng ngoan ngoãn đi ngủ."

Động tác c** q**n áo cho cậu bé của Lục Tuân khựng lại.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 322: Tiểu anh hùng trên tàu hỏa (2)



Anh linh cảm có gì đó không ổn, liền nhíu mày hỏi: "Cháu nhìn thấy gì? Cái gì mà bịt khăn lên mặt là ngủ?"

Lục Cẩn Dương cũng không nhận ra có gì không ổn, cứ thế kể lại chuyện mình vừa nhìn thấy.

Lục Tuân thầm mắng một tiếng, rồi gọi người bên ngoài vào, tiện tay đưa Lục Cẩn Dương đang lộ m.ô.n.g cho đối phương.

"Cháu đi với chú này, nhận diện người đã bịt miệng em bé, xem bọn họ có đồng bọn không!"

Vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tuân khiến Lục Cẩn Dương không dám nói gì nữa.

Trẻ con rất nhạy bén, người lớn thật sự tức giận hay giả vờ tức giận, chúng đều có thể cảm nhận được.

Vậy nên lúc này bị bế đi, Lục Cẩn Dương cũng rất ngoan ngoãn.

Theo lời cậu bé chỉ, họ thật sự tìm được người đó, là một ông lão béo ú.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ, trên tay người phụ nữ đang bế một đứa bé.

Đến toa tàu, Lục Cẩn Dương liền chỉ về hướng đó.

Ông lão kia định bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị người chiến sĩ đang bế Lục Cẩn Dương khống chế.

Sau đó, nhân viên phục vụ trên tàu cũng đến, khống chế người phụ nữ kia.

Lục Cẩn Dương không biết những chuyện rắc rối này, lúc này cậu bé vẫn đang lộ mông, ngây thơ tiến lên hỏi ông lão kia.

"Ông ơi, ông bịt khăn lên mặt em bé, em bé liền ngoan ngoãn ngủ, khăn của ông có phép thuật à?"

Mọi người trong toa tàu vừa bị náo loạn một phen, lúc này đang rất yên tĩnh, bỗng nghe thấy cậu bé hỏi bằng giọng nói trẻ con.

Xem ra cậu bé thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đơn thuần hỏi một câu.

Có người nói: "Nhóc con, em bé mà cháu nói là bị người ta bắt cóc đấy, không phải con của ông ta."

"Hả?"

Lục Cẩn Dương hơi khó hiểu.

Đúng lúc này, Thẩm Nghiên đến. Sau khi tỉnh dậy, nghe Lục Tuân kể lại, cô không yên tâm nên đến xem sao.

Tiện thể xem có đồng bọn không, sợ Lục Cẩn Dương ngốc nghếch này bị người ta nhân lúc hỗn loạn bắt cóc mất.

Không ngờ, vừa đến đã nghe thấy câu hỏi của cậu bé.

Cô tiến lên, xoa đầu cậu bé: "Không ngờ cháu lại làm được một việc lớn như vậy!"

Đứa nhỏ này thật ghê gớm.

Lục Cẩn Dương không biết chuyện gì, nhưng lúc này, người chiến sĩ kia phải áp giải bọn họ đi, trên tay lại đang bế một đứa bé, thấy Thẩm Nghiên đến, anh ta đành phải đưa đứa bé cho cô trước.

"Cái đó... chị dâu, em phải áp giải bọn họ đi, chị giúp em bế đứa nhỏ này nhé!"

"Được! Anh cứ đi làm việc đi, tôi đưa đứa nhỏ về toa trước!" Thẩm Nghiên nhận ra người chiến sĩ này, nhưng do anh ta có cảm giác tồn tại rất thấp, thường xuyên nhìn xong là quên mất, nên cô không để ý.

Không ngờ chuyến này lại là anh ta đến bảo vệ.

Lúc về đến nơi, Lục Cẩn Dương dường như đã biết mình vừa giúp đỡ bắt được kẻ xấu, liền nhìn Thẩm Nghiên với vẻ đắc ý, chờ cô khen ngợi.

"Làm tốt lắm!"

Mọi người trong toa tàu cũng bắt đầu khen Lục Cẩn Dương.

Đây là lần đầu tiên cậu bé được khen ngợi nhiều như vậy, cậu bé ngẩng cao đầu, vẻ mặt phơi phới.

Cậu bé nhận được lời khen ngợi của mọi người suốt dọc đường về.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nhưng cậu bé không biết, vì người chú vô lương tâm không mặc quần cho cậu bé, lúc này cậu bé đang lộ m.ô.n.g đi khắp nơi, mà bản thân cậu bé lại rất đắc ý.

Thẩm Nghiên cố gắng nhịn cười.

Cô thật sự rất muốn có một chiếc máy ảnh để chụp lại dáng vẻ của cậu bé lúc này.

Đợi đến khi lớn lên, chắc chắn sẽ là bằng chứng đen tối.

Trở về toa tàu, Lục Cẩn Dương còn khoe khoang với Lục Tuân về chuyện mình vừa làm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 323: Kẻ đeo bám (1)



"Tiểu thúc thúc, cháu bắt được kẻ xấu rồi!"

Lục Tuân nhìn Thẩm Nghiên và đứa bé trên tay cô: "Quả nhiên là vậy!"

Nói xong, anh nhìn Lục Cẩn Dương với vẻ khó tả.

Ban đầu, khi nhìn thấy cậu bé lấm lem bùn đất, anh suýt nữa thì không nhịn được muốn đánh cậu bé.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Không ngờ cậu bé lại lập được công lớn.

"Em ngồi xuống trước đi, đứa nhỏ này trông cũng khoảng ba tuổi rồi, đừng làm mỏi tay!" Lục Tuân biết tay cô vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này cố gắng không để Thẩm Nghiên cầm đồ nặng.

Thẩm Nghiên cũng cảm thấy nặng trịch. Không cần Lục Tuân nói, cô đã đặt đứa bé lên giường. Vén quần áo ra mới thấy, hóa ra là một bé trai, hơn nữa còn khá mũm mĩm.

Cánh tay và chân nhỏ trông như củ sen vậy.

Trông rất đáng yêu.

Chỉ là miệng khô khốc, không biết đã khóc bao lâu trên đường rồi. Bọn buôn người chỉ cần đứa bé còn sống là được, nào quan tâm đến việc đứa bé có uống nước hay không.

Thẩm Nghiên lấy cốc tráng men, đổ một ít nước vào, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng cho đứa bé, rồi từ từ cho bé uống nước.

Bây giờ vẫn chưa biết đứa bé này có vấn đề gì không.

Phải đợi đến khi tàu dừng ở ga sau mới đưa bé đến bệnh viện khám được.

Hiện tại, chỉ có thể cho bé uống nước. Nếu lượng thuốc mê bé hít phải không nhiều thì có thể bé sẽ tỉnh lại.

Lục Tuân cũng trao đổi với nhân viên phục vụ trên tàu. Chủ yếu là anh nhìn đứa bé này, cảm thấy hơi quen mắt.

Nhưng bây giờ trên tàu chỉ có thể liên lạc với nhà ga tiếp theo, không thể gọi điện thoại. Lục Tuân định bụng lát nữa xuống tàu sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình.

May mà hơn một tiếng nữa là đến ga sau. Trong khoảng thời gian này, đứa bé tỉnh lại một lúc, uống vài ngụm nước rồi lại ngủ tiếp.

Nhưng Thẩm Nghiên đoán, có lẽ do thuốc không mạnh lắm, cộng thêm uống nước nên có thể đã loãng đi một chút.

Đến ga, Thẩm Nghiên đành phải xuống tàu cùng Lục Tuân. Hành lý của họ cũng được mang xuống theo.

Vì vụ án này là do Lục Tuân phá, cộng thêm anh cảm thấy quen thuộc với đứa bé này, nên anh đã gọi điện thoại ở văn phòng nhà ga.

Gọi điện đến tận Kinh Đô mới biết, đứa bé này thật sự là con của một vị lãnh đạo mà anh quen biết.

Lúc đó, đứa bé đi công tác cùng bố mẹ. Đến nơi, đứa bé ham chơi chạy lung tung, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tin tức này cũng vừa mới truyền đến Kinh Đô.

Ga tàu ở đây cũng đang kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng không ngờ đứa bé đã bị đưa đi từ lâu.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, khi Kinh Đô nhận được tin thì đứa bé đã bị đưa đi mất hơn nửa ngày rồi.

Mọi người đều nghĩ đứa bé lành ít dữ nhiều.

Không ngờ, lúc này lại có điện thoại báo tin đứa bé đã được tìm thấy, hơn nữa lại là do tiểu bá vương trong đại viện tìm thấy.

Người bên kia cảm ơn rối rít, nhưng Lục Tuân phải nhanh chóng đưa đứa bé đến bệnh viện, nên cũng không nói nhiều, cúp điện thoại xong liền đưa đứa bé đến bệnh viện.

Hành lý được gửi ở phòng chờ ở nhà ga, có người trông coi. Họ báo cáo với công an đang đợi ở đây. Cộng thêm Lục Tuân lại quen biết đứa bé này, đương nhiên không thể cứ thế rời đi.

Vậy nên anh đành phải đi cùng công an đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra.

Bọn buôn người đã bị công an áp giải đi.

Khi biết được đứa bé suýt bị bắt cóc này lại là con của lãnh đạo, họ càng thêm cẩn trọng.

May mà kết quả kiểm tra ở bệnh viện không có gì đáng ngại. Đứa bé bị bế đi mất nửa ngày, lại liên tục bị đưa đến chỗ khác, nên cơ thể hơi mất nước.

Cộng thêm hít phải thuốc mê, chỉ cần uống nhiều nước để đào thải thuốc ra là được.

Bác sĩ lúc này cũng không khuyên dùng thuốc cho đứa bé còn nhỏ như vậy.

Thấy đứa bé không sao, thật ra Lục Tuân muốn để đứa bé lại đây, giao cho công an trông nom, chờ bố mẹ đứa bé đến đón.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 324: Kẻ đeo bám (2)



Nhưng đúng lúc này, đứa bé tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên, bé đã ôm chầm lấy cô, gọi mẹ.

Thẩm Nghiên muốn ra ngoài đi vệ sinh, đứa bé liền khóc òa lên.

Lục Cẩn Dương cũng nhíu mày.

Em trai này thật là mít ướt!

Nhưng họ còn phải về quê, lúc này không thể ở lại lâu được.

Đúng lúc Lục Tuân đang nghĩ cách để lại đứa bé thì bên công an đã có tin tức.

Họ đã khiến hai kẻ buôn người kia khai ra.

Nói hai người này là buôn người cũng đúng, nhưng họ không phải là một băng nhóm.

Mà là người mua.

Kẻ buôn người khai rằng có một người phụ nữ xinh đẹp đã bán đứa bé cho họ.

Thế là chuyện này lại liên quan đến bí mật trong nhà vị lãnh đạo kia.

Ông cụ nhà họ Cao ở Kinh Đô trực tiếp gọi điện cho Lục Tuân.

Chỉ trong nửa ngày, tinh thần của ông cụ rõ ràng sa sút đi rất nhiều. Vừa mới thoát khỏi tâm trạng c.h.ế.t đi sống lại, ông lại biết được con dâu mình đã bán đứa bé đi.

Lúc này, ông cũng hết cách.

Vậy nên ông dùng giọng điệu rất thấp kém nói với Lục Tuân: "Ông biết cháu đang định về quê vợ dưỡng thương, nếu không ngại, cháu dẫn theo Tiểu Béo nhà ta được không? Coi như là ông nội Cao cầu xin cháu đấy, được không?"

Lục Tuân mím chặt môi, thật ra anh không muốn nói gì, nhưng nhìn thấy đứa bé cứ bám lấy Thẩm Nghiên, lúc này cũng không tiện bỏ mặc.

Cộng thêm nhà họ Cao còn có chuyện gia đình cần giải quyết.

"Vâng ạ, nhưng cháu mong ông có thể đến đón cháu bé sớm ạ!"

"Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi! Tiểu Lục, ông nội Cao cảm ơn cháu!"

Nói xong, ông cụ mới cúp điện thoại.

Sau khi quay lại, sắc mặt anh vẫn rất khó coi. Lúc này, Thẩm Nghiên đang dỗ dành Tiểu Béo, nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô không khỏi nhíu mày.

"Sao vậy anh?"

Sao lại bày ra vẻ mặt như ai nợ anh mấy trăm vạn thế này?

Lục Tuân xoa mặt, rồi nhìn Thẩm Nghiên với vẻ hơi áy náy.

Đã nói là hai người về quê đăng ký kết hôn, không ngờ lại dẫn theo cục nợ Lục Cẩn Dương chưa đủ, bây giờ lại thêm một Tiểu Béo nữa.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được cưng chiều như tiểu bá vương ở nhà. Lúc này đột nhiên có thêm hai đứa nhỏ, bản thân anh lại bị thương, chuyện chăm sóc con cái chắc chắn sẽ đổ lên người Thẩm Nghiên, nên khi nhìn thấy cô, anh không biết phải mở lời thế nào.

Thấy anh mãi không nói gì, Thẩm Nghiên cũng không định hỏi nữa, rồi nghe thấy Lục Tuân trầm giọng nói: "Ông cụ bên trên có chút chuyện gia đình cần giải quyết, nên đứa nhỏ này có lẽ phải nhờ chúng ta chăm sóc một thời gian."

"Vậy ra, chúng ta phải đưa đứa nhỏ này về quê sao?" Thẩm Nghiên không dám tin.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lục Tuân do dự gật đầu: "Đúng vậy, nhưng em yên tâm, sẽ không lâu đâu, anh đã bảo ông cụ giải quyết xong chuyện sẽ đến đón đứa bé."

Anh vội vàng giải thích.

Lúc này, Thẩm Nghiên chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận. Dù sao thì có thể khiến Lục Tuân như vậy, chắc chắn gia đình đối phương có chút quan hệ với nhà họ Lục.

Cô chỉ có thể tự an ủi mình, dẫn theo một đứa cũng là dẫn, hai đứa cũng là dẫn, đến lúc về đến quê, mấy đứa nhỏ có bạn chơi cùng, biết đâu lại không cần cô phải lo lắng nữa.

"Thôi được rồi, dẫn thì dẫn vậy. Nhưng hôm nay không còn tàu nữa, chúng ta chỉ có thể xem ngày mai có tàu không, rồi về quê sớm thôi!"

Thẩm Nghiên vẫn luôn lo lắng cho đàn heo của mình.

Không biết có phải do nuôi heo có kinh nghiệm rồi không, mà bây giờ trên đường về quê còn nhặt được trẻ con.

Hơn nữa, đứa nhỏ này còn bám lấy cô như vậy. Thẩm Nghiên không ngờ mình lại được trẻ con yêu quý đến thế.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 325: Bỗng dưng làm mẹ (1)



"Ừm, để anh đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện được không. Nếu được thì chúng ta đến nhà khách gần ga tàu ở tạm một đêm, anh sẽ đến nói chuyện với bên nhà ga."

"Được! Nhưng chân anh không sao chứ?"

"Không sao, anh sẽ đẩy xe lăn đi!"

Chuyện này đúng là phải để Lục Tuân tự mình đi mới được.

Vậy nên Thẩm Nghiên cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi bác sĩ nói đứa bé có thể xuất viện, cả đám người mới quay về nhà khách, ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh gần đó.

Lúc này, Tiểu Béo ăn cơm cũng phải đút. Không biết có phải do vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê không, mà trông cậu bé ủ rũ, cứ bám lấy Thẩm Nghiên.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Cậu bé uống một bát cháo to, uống xong liền ngủ gật trong lòng Thẩm Nghiên.

Nhưng sau đó, Lục Tuân đã bế cậu bé.

Thẩm Nghiên đi phía sau đẩy xe lăn.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, Lục Tuân mới ra ngoài bàn bạc.

Vất vả cả ngày, lẽ ra lúc này Thẩm Nghiên đã ở trên tàu, nhưng giờ cô lại nằm trên giường ở nhà khách.

Bên cạnh còn có hai đứa nhỏ đang ngủ say sưa.

Đợi đến khi Lục Tuân trở về, đã chín giờ tối.

Khi có tiếng gõ cửa, Thẩm Nghiên giật mình.

"Là anh!" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Nghiên mới dậy mở cửa.

Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài, bên cạnh còn có một anh công an.

Lúc này, thấy đã đưa người đến nơi, anh công an liền định rời đi.

"Sao giờ này anh mới về?"

"Ừm, anh mua chút đồ ăn cho em, em đói chưa?"

"Cũng không đói lắm."

Thẩm Nghiên nhìn anh ướt đẫm mồ hôi, trông rất vất vả.

Trên sàn còn có hành lý của họ. Chắc là Lục Tuân nghĩ đến việc tối nay không có đồ để thay, nên đã đến nhà ga lấy về.

Thẩm Nghiên đi lấy nước, sau đó ăn cơm. Thấy ở đây có thể tắm rửa, cô nhanh chóng đi tắm.

Nhưng khi trở về, vừa đến cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng khóc bên trong.

Cô vội vàng bước nhanh vào. Tiểu Béo trên giường lúc này khóc đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Đến rồi, đến rồi, dì đến rồi!"

Thẩm Nghiên tiến lên, ôm lấy đứa bé.

Thế là xong.

Bộ quần áo sạch sẽ cô vừa thay lúc này lại bị đứa bé làm bẩn.

Lục Tuân nhìn thấy đứa bé lau nước mũi lên bộ quần áo sạch sẽ của cô, anh nhíu mày.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 326: Bỗng dưng làm mẹ (2)



Đợi đến khi Thẩm Nghiên dỗ dành đứa bé xong, Lục Tuân mới lên tiếng: "Em thay quần áo trước đi, anh đi giặt giúp em."

Mặt Thẩm Nghiên hơi đỏ, là vì ngại ngùng.

Hai người vì chưa có giấy đăng ký kết hôn, nên lúc này vẫn chưa thể ở chung phòng.

Vừa rồi, khi Thẩm Nghiên đi tắm, Lục Tuân đã giúp cô trông chừng hai đứa nhỏ.

Nhưng lúc này đúng là không có thời gian giặt quần áo. Ban đầu, Thẩm Nghiên định cất bộ quần áo vừa thay ra, đợi về nhà rồi giặt.

Kết quả, Lục Tuân lại cầm lấy chậu nước cô để dưới đất, rồi đi ra ngoài, bảo Thẩm Nghiên thay quần áo.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Thẩm Nghiên đành phải đưa bộ quần áo vừa thay ra cho Lục Tuân. Cô vừa định nói đồ lót thì không cần giặt, thì người đàn ông này đã sải bước rời đi.

Trên mặt vẫn là vẻ "poker face" không chút biểu cảm.

Thẩm Nghiên: "!!!"

Tay cô vẫn còn đang giơ ra, cuối cùng chỉ có thể buông xuống.

Phía sau lại vang lên tiếng đứa bé gọi "mẹ", Thẩm Nghiên lập tức quay đầu lại.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Bé con, dì là dì, cháu phải gọi dì là dì!" Thẩm Nghiên đã sửa rất nhiều lần rồi, nhưng không biết đứa nhỏ này bị làm sao, cứ khăng khăng gọi cô là mẹ.

Chắc là bị dọa sợ khi bị bắt cóc mất mấy tiếng đồng hồ.

Lục Cẩn Dương chống nạnh, đứng trên giường, nói với vẻ hổ báo: "Đây là tiểu thẩm thẩm của anh, không phải mẹ em!"

"Mẹ ơi..."

Tiểu Béo vẫn không nghe.

Thẩm Nghiên cảm thấy đau đầu.

Ban đầu chỉ có một mình Lục Cẩn Dương nghịch ngợm đã đủ ồn ào rồi, bây giờ lại thêm một Tiểu Béo nữa.

Nhìn là biết đây là đứa trẻ được cưng chiều ở nhà.

Tuy bây giờ trông rất ngoan ngoãn, nhưng biết đâu là do bị dọa sợ nên mới vậy, sau này bình thường lại, còn chưa biết sẽ ồn ào thế nào.

"Thôi nào, bây giờ đã muộn rồi, bé ngoan phải đi ngủ, cháu biết không? Ngoan nào, thẩm thẩm ở đây, ngủ đi cháu!"

Đợi đứa bé ngủ rồi, cô mới được nghỉ ngơi.

Lục Cẩn Dương bĩu môi, rõ ràng là đã ngủ đủ rồi, không muốn ngủ lắm.

Còn Tiểu Béo thì ngoan hơn nhiều. Thẩm Nghiên vỗ lưng, cậu bé liền ngủ thiếp đi.

Thấy đứa nhỏ phiền phức này ngủ rồi, Lục Cẩn Dương mới nhỏ giọng nói: "Tiểu thẩm thẩm, trước đây khi cháu đi ngủ, mẹ đều cho cháu uống sữa, cháu phải uống sữa mới ngủ được!"

Thẩm Nghiên suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Đứa nhỏ này đúng là bị chiều hư rồi.

Trong hành lý của họ đúng là có sữa bột, nhưng không nhiều. Đây là để dành đến khi về quê, khi đứa bé không quen thì mới dỗ dành.

Lúc này muốn uống cũng không có.

Thẩm Nghiên lại càng không phải là người chiều chuộng trẻ con.

Cô liền nói ngay: "Không có sữa đâu, cháu muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì tiểu thẩm thẩm ngủ trước đây."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 327: Bỗng dưng làm mẹ (3)



Nói xong, Thẩm Nghiên nằm xuống, nhắm mắt lại, tiện tay tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Lục Cẩn Dương mếu máo, lại định khóc.

"Nếu cháu còn khóc, bây giờ cô sẽ đưa cháu về đấy!" Thẩm Nghiên lạnh lùng nói trong bóng tối.

Cái miệng đang há ra của Lục Cẩn Dương lặng lẽ khép lại.

Thôi được rồi, tạm dừng khóc, bây giờ hơi sợ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Rồi Lục Cẩn Dương nhát gan lặng lẽ kéo chăn trên người Thẩm Nghiên, tự mình nằm xuống, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô.

Cậu bé áp sát vào người cô, còn dụi đầu vào người cô.

Thẩm Nghiên mỉm cười trong bóng tối, nhóc con, còn trị không được cháu nữa sao?

Đợi đến khi Lục Tuân tắm rửa, giặt quần áo xong, trở về phòng thì thấy đèn trong phòng Thẩm Nghiên đã tắt.

Nhìn quần áo trong chậu, cuối cùng anh chỉ có thể đẩy xe lăn, phơi quần áo lên cửa sổ phòng mình.

Ban đầu, anh còn định bế Lục Cẩn Dương sang phòng mình ngủ, bây giờ xem ra không cần nữa, bọn trẻ đều đã ngủ rồi.

Bận rộn cả ngày, anh cũng định đi ngủ.

Nhưng khi nằm trên giường, quay đầu lại nhìn thấy quần áo của Thẩm Nghiên đang phơi, trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh của cô.

Cả đêm anh ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau, khi có tiếng gõ cửa phòng, anh chống người dậy đi mở cửa, nhìn thấy anh công an đứng bên ngoài.

Trên tay anh ta còn cầm theo bữa sáng thịnh soạn.

Nhìn thấy quầng thâm mắt của Lục Tuân, anh ta hơi ngạc nhiên.

"Đoàn trưởng Lục tối qua không ngủ ngon sao?"

"Cũng tạm. Anh đợi một chút, tôi sang phòng bên cạnh gọi họ."

Nói xong, anh liền sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Nhưng trong lúc anh mở cửa, anh công an đã nhìn thấy quần áo con gái trong phòng. Đây là quần áo đoàn trưởng giặt cho vợ sao?

Anh công an như phát hiện ra điều gì đó động trời.

Anh ta đi theo Lục Tuân, đến phòng bên cạnh gõ cửa. Sáng sớm, Thẩm Nghiên đã dậy, ngủ cũng khá ngon, chỉ là hai đứa nhỏ này ngủ không ngoan.

Tối qua, suýt nữa thì cô bị hai đứa nhỏ đè c.h.ế.t ngạt.

Lúc này, hai đứa nhỏ cũng đã dậy. Vừa dậy là bắt đầu náo loạn, đứa thì đòi uống nước, đứa thì đòi đi vệ sinh.

May mà đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Mở cửa là Lục Tuân, phía sau còn có anh công an.

Thẩm Nghiên trực tiếp giao hai đứa nhỏ cho họ.

Rồi cô cầm đồ vệ sinh cá nhân đi đánh răng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 328: Chàng rể mới đến nhà (1)



Mấy người ăn sáng xong, thời gian cũng không còn sớm, phải đến ga tàu.

Lục Tuân ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy đi. Lên tàu rồi, anh mới chống nạng tự mình đi.

Thẩm Nghiên dắt theo hai đứa nhỏ, một lớn một bé.

Anh công an đi phía sau xách hành lý.

Đến toa tàu, Lục Tuân và anh ta chào nhau, sau đó anh công an rời đi trước.

Thẩm Nghiên lại bắt đầu trải giường chiếu. Trải xong, hai đứa nhỏ liền nhảy nhót trên đó.

"Hai đứa cháu, bây giờ đang ở ngoài, nơi công cộng, phải chú ý giữ trật tự, ồn ào như vậy sẽ làm phiền người khác đấy. Suỵt, nhỏ tiếng thôi!"

"Suỵt!" Hai đứa nhỏ đồng thanh suỵt một tiếng.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Sau đó, chúng cũng ngoan ngoãn.

Lục Tuân tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.

Anh bảo người ta lấy nước nóng, để nguội. Buổi trưa, anh cũng đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, mọi việc đều do anh phụ trách.

Thẩm Nghiên tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng thấy thoải mái hơn một chút.

Ít ra thì người đàn ông này cũng không phải là người vô dụng.

Cô không khỏi nhớ đến chuyện tối qua Lục Tuân giặt đồ lót cho mình, mặt liền đỏ bừng.

Lúc này, bị ánh nắng chiếu vào, mặt cô càng thêm đỏ ửng.

Lục Tuân ngồi đối diện, quạt cho họ, tay cầm quạt không ngừng nghỉ.

Lúc ăn cơm, anh cũng nhường Thẩm Nghiên và hai đứa nhỏ ăn trước.

Khi hai đứa nhỏ định làm ồn, anh chỉ cần liếc mắt một cái là chúng im bặt.

Anh nhìn thấy mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng, cứ tưởng cô nóng, nên mới quạt liên tục như vậy.

Thẩm Nghiên cũng không tiện giải thích, nên không nói gì.

Trên đường đi, một mình cô phải chăm sóc ba người, quả thực rất mệt, nhưng đi tàu hỏa là vậy.

Không gian hoạt động chỉ có nhiêu đó.

Cộng thêm một Lục Tuân đi lại bất tiện và hai đứa nhỏ nghịch ngợm.

Đợi đến khi tàu sắp đến ga, Thẩm Nghiên rõ ràng cảm thấy cạp quần của mình hình như lại lỏng thêm vài phần.

May mà sắp về đến nhà rồi.

Nếu không, quần mà lỏng thêm nữa, cô sẽ không có quần để mặc mất.

Thẩm Nghiên đành phải thắt chặt cạp quần lại.

Đợi đến khi mọi người xuống tàu, cả đám người mới được nhân viên phục vụ giúp đỡ xuống tàu.

Hai đứa nhỏ cũng là lần đầu tiên đến nơi này. Xuống tàu, chúng rõ ràng cảm nhận được thời tiết ở đây mát mẻ hơn nhiều.

Hai đứa nhỏ tò mò với mọi thứ, nhưng vẫn bám sát Thẩm Nghiên.

Sau khi bị bắt cóc một lần, Tiểu Béo rất bất an. Vừa xuống tàu, nhìn thấy nhiều người như vậy, cậu bé liền đưa tay ra đòi Thẩm Nghiên bế.

"Không được, cháu béo quá, dì bế không nổi!" Thẩm Nghiên lạnh lùng từ chối.

Đứa nhỏ này đúng là không có chút tự giác nào về cân nặng của mình!

Đứa nhỏ mũm mĩm này, bế lên nặng như quả tạ, tay Thẩm Nghiên vẫn chưa khỏi hẳn, cô không dám bế cậu bé như vậy.

"Tự đi, nắm tay!"

Lục Tuân chỉ cần liếc mắt một cái, đứa bé liền ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc xuống tàu vừa đúng lúc giữa trưa, nên mấy người họ ăn cơm ở trong thành phố. Hai đứa nhỏ rất hứng thú với đồ ăn ở đây.

"Lên xe ăn bánh chẻo, xuống xe ăn mì", nên trưa nay, họ ăn mì.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 329: Chàng rể mới đến nhà (2)



Thẩm Nghiên và hai đứa nhỏ ăn không hết một bát mì, cuối cùng đều vào bụng Lục Tuân.

Người đàn ông này đúng là rất quân nhân, tiết kiệm, không lãng phí, đặc biệt là lương thực.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Ngay cả nước canh cũng uống hết.

Sau đó, họ không nghỉ ngơi mà trực tiếp bắt xe về thị trấn.

Nhưng đến thị trấn rồi thì không dễ tìm được xe lừa như vậy.

Dù sao thì chân Lục Tuân đang bị thương, đi bộ chắc chắn là không được, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi.

May mà họ đợi được một chiếc xe bò đi cùng đường. Thấy Lục Tuân mặc quân phục, bên cạnh còn có hai đứa nhỏ, một béo một gầy, người đánh xe liền nhiệt tình mời họ lên xe.

Trên đường đi, họ bắt đầu trò chuyện.

Người đánh xe cứ hỏi Lục Tuân có phải về thăm nhà không.

Lục Tuân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn lễ phép đáp: "Vâng, cháu đưa vợ về nhà."

Anh vừa nói xong, mặt hai người đều đỏ bừng.

Còn bác đánh xe nhìn hai đứa nhỏ, đã nhận định cặp vợ chồng này chắc chắn là có sự thiên vị.

Nhìn cậu con trai lớn này xem, gầy tong teo, chắc chắn là không được cưng chiều ở nhà.

Lại nhìn cậu con trai nhỏ này xem, trắng trẻo mũm mĩm. Thời buổi này, trẻ con mà được ăn uống đến mức trắng trẻo mũm mĩm như vậy cũng không dễ dàng...

Thẩm Nghiên không biết bác đánh xe đang nhìn họ như vậy.

Cô rời khỏi đây cũng gần một tháng rồi, hình như nơi này vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng cho dù thế giới bên ngoài có đẹp đẽ đến đâu, Thẩm Nghiên vẫn thích quê hương mình. Cỏ cây hoa lá ở đây, đối với cô mà nói, đều rất đỗi thân thương.

Lúc ở Quảng Châu còn hơi nóng bức, thì thời tiết ở đây đã bắt đầu mát mẻ rồi.

Giữa trưa, họ ngồi trên xe lừa cũng không thấy nóng.

Nhưng hai đứa nhỏ, trên đường đi không ít lần quậy phá. Tuy ngày nào cũng lau người, nhưng trên người chúng vẫn khó tránh khỏi có mùi mồ hôi.

Mà hai đứa nhỏ này lại rất bám người, không cần Lục Tuân, cứ đòi ngồi cạnh Thẩm Nghiên.

Như thể Thẩm Nghiên là báu vật vậy.

Điều này khiến Thẩm Nghiên rất bất lực.

Cộng thêm việc giữa đường có Tiểu Béo gia nhập, Lục Cẩn Dương bắt đầu ghen tị, cứ tranh giành với cậu bé, lúc nào cũng cãi nhau.

Nhưng bây giờ đỡ hơn một chút. Trên đường đi vất vả, pin của hai đứa nhỏ rõ ràng không đủ, lúc này chúng đang dựa vào người Thẩm Nghiên, sờ sờ rơm rạ dưới mông, rồi nhìn cánh đồng vàng ruộm xung quanh, hai đứa hơi buồn ngủ.

Thẩm Nghiên vừa vỗ về hai đứa nhỏ, vừa trò chuyện với Lục Tuân. Cũng là do anh hỏi, Thẩm Nghiên mới trả lời vài câu.

"À đúng rồi, trước đây em nói anh Ba em đi làm ở nhà máy thực phẩm à?"

"Vâng, lúc đó vừa hay có một công thức làm bánh ngọt, cộng thêm nhà máy thực phẩm đang tuyển người, nên em đã sắp xếp cho anh ấy vào đó."

"Ở đại đội, em chỉ nuôi heo thôi sao? Còn phải làm việc gì khác không?"

Thẩm Nghiên rõ ràng cảm thấy người đàn ông này cứ kiếm chuyện để nói.

Ví dụ như rõ ràng anh không hứng thú lắm với việc cô nuôi heo, nhưng anh cứ lôi chuyện này ra nói, rồi bảo cô nói thêm vài câu.

"Vâng, chỉ nuôi heo thôi. Quét dọn chuồng heo thì có người làm rồi. Bình thường cũng khá rảnh rỗi, chỉ là dẫn hai đứa cháu đi chơi khắp nơi."

Lục Tuân nhìn Thẩm Nghiên rõ ràng là không kiên nhẫn, nhưng lại không tiện nổi cáu, không hiểu sao anh lại thấy buồn cười.

Anh nhỏ giọng giải thích: "Anh chỉ muốn hiểu thêm về em, sợ sau khi về nhà, bố mẹ em có ý kiến gì với anh."

"Sao có thể chứ?" Thẩm Nghiên ngạc nhiên.

Bố mẹ cô lúc đó còn thấy rất áy náy, vì đã làm lỡ dở một chàng trai trẻ như anh.

Sao có thể có ý kiến với anh được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back