Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 485: Đồng chí Lục giác ngộ rất cao (1)



Nhìn mọi người có vẻ đang suy nghĩ, Thẩm Nghiên tiếp tục nói: "Hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải tính toán chi li từng chuyện như vậy, cứ nói như thế này đi, chúng ta mang thai mười tháng có mệt không? Đàn ông thì sao? Chẳng làm gì cả, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, có ngay một đứa con gọi mình là bố.

Mười tháng mang thai chẳng lẽ không mệt không đau sao? Sinh con xong chẳng lẽ không mệt sao? Sau khi sinh con, nuôi con chẳng lẽ không mệt sao? Ai cũng mệt cả, nhưng nếu đàn ông thương chúng ta, giúp đỡ một chút, giảm bớt gánh nặng cho chúng ta, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Nhà là nhà của hai người, con cũng là con của hai người, việc nhà cũng là việc của hai người, chẳng có lý nào đàn ông lại không được làm việc nhà cả."

Cô vừa dứt lời, các chị dâu đều im lặng, mọi người đều nghĩ đến lúc mình mang thai, vẫn phải lo cơm nước cho cả nhà, giặt giũ quần áo, trước đây cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao mọi người xung quanh đều sống như vậy.

Nhưng bây giờ nghe Thẩm Nghiên nói như vậy, đột nhiên cảm thấy như mình trước đây đã chịu biết bao nhiêu ấm ức.

Mọi người đều im lặng không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, hình như Thẩm Nghiên nói cũng không sai, nhà là nhà của hai người, không thể để đàn ông không làm gì cả.

Căn nhà tuy nhìn có vẻ không lớn, nhưng mỗi ngày có biết bao nhiêu việc phải lo toan, có lẽ chỉ những người đã trải qua mới hiểu được.

"Haiz, nghe đồng chí Thẩm Nghiên nói vậy, tôi lại nhớ đến chuyện lúc trước, sau khi sinh con, tôi chưa ở cữ được mấy ngày đã phải đi nấu cơm cho chồng rồi."

"Chuyện của chị có là gì, lúc tôi sinh con, chồng tôi còn không có ở bên cạnh, lúc đó tôi mới thấy tủi thân."

Trước đây mọi người quen đặt mình vào vị trí thấp kém hơn, cho rằng đàn ông là trời của mình, nên phải hầu hạ họ.

Nhưng lúc này nghe chuyện Thẩm Nghiên và Lục Tuân chung sống, Thẩm Nghiên đặt đối phương vào vị trí bình đẳng, có chuyện gì thì hai người cùng nhau giải quyết.

"Đúng vậy, nói thật, nếu có thể bỏ việc nhà xuống, ai mà chẳng muốn ra ngoài đi làm, nếu không phải vì con cái, tôi cũng muốn ra ngoài kiếm tiền."

Vương Mỹ Phương bỗng nhiên vỗ đùi nói.

Thẩm Nghiên cũng gật đầu theo, quả thật phụ nữ vẫn nên có thu nhập riêng, như vậy thì cả người sẽ tự tin hơn rất nhiều.

Đàn ông cứ nghĩ phụ nữ chỉ có thể ở nhà, quanh quẩn trong căn bếp nhỏ, nhưng thực ra nếu không phải vì con cái, những người phụ nữ này cũng có thể đi làm như thường.

Tất nhiên, tư tưởng của thời đại này vẫn chưa được cởi mở như thời hiện đại, đa số mọi người đều không được học hành đến nơi đến chốn, cũng chưa được thấy thế giới bên ngoài, vì chưa được thấy, nên cứ nghĩ những gì trước mắt mình là tốt nhất.

Cùng với sự thức tỉnh dần dần của ý thức nữ quyền, cũng như sự phát triển của xã hội, ngày càng có nhiều phụ nữ thời hiện đại vươn lên, trong một số lĩnh vực, họ thậm chí còn xuất sắc hơn cả đàn ông.

Chỉ là hiện tại họ vẫn chưa thức tỉnh, Thẩm Nghiên cũng không có ý định thay đổi ý thức của mọi người, cô đâu phải thánh mẫu.

Vừa hay hôm nay câu chuyện đến đây, Thẩm Nghiên liền nói vài câu.

Còn những người chị dâu này sau khi về nhà làm thế nào, thì không liên quan gì đến Thẩm Nghiên nữa.

Mọi người ban đầu chỉ định đến hóng chuyện, nhưng cuối cùng, khi rời khỏi nhà Thẩm Nghiên, ai nấy đều im lặng, đầu óc như một mớ bòng bong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, không biết đang nghĩ gì.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thẩm Nghiên nhìn mà muốn bật cười, Vương Mỹ Phương ở ngay bên cạnh, cũng không vội rời đi, đợi mọi người đều đi hết, mới nhìn sang Thẩm Nghiên.

"Cô đấy, nói nhiều như vậy, những người này chưa chắc đã nghe lời cô đâu."

Thẩm Nghiên nhún vai không quan tâm: "Tôi chỉ nói ra quan điểm của mình thôi, còn họ có nghe hay không, cũng không liên quan đến tôi."

Dù sao trải nghiệm và suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, Thẩm Nghiên cũng không thể ép người ta phải có suy nghĩ giống mình được.

"Cũng đúng, nhưng tôi thấy cô nói cũng có lý, về nhà phải bảo lão Triệu nhà tôi học tập lão Lục nhà cô mới được."

Thẩm Nghiên: ...

Không biết sao, mới kết hôn có một thời gian mà Lục Tuân đã từ "Tiểu Lục" biến thành "lão Lục" rồi.

Không biết Lục Tuân mà biết được thì sẽ nghĩ gì nhỉ?

Trò chuyện với Vương Mỹ Phương một lúc, trời cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm rồi, nên cô ấy liền thu dọn len sợi rồi về nhà.

Còn Thẩm Nghiên thì ở nhà tập thể dục.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 486: Đồng chí Lục giác ngộ rất cao (2)



Nghe nói tập thể dục lúc này là giảm cân tốt nhất, không biết có thật không nữa.

Buổi tối khi Lục Tuân trở về, trời đã tối hẳn, Thẩm Nghiên ngồi trong phòng đợi anh ấy mang cơm về.

"Đói chưa?" Lục Tuân bước nhanh vào, Thẩm Nghiên lắc đầu, "Cũng không, không đói lắm, hôm nay sao về muộn thế?"

"Ừm, vừa nãy có chút việc nên về muộn, không có gì to tát đâu."

Lục Tuân rõ ràng không muốn nói nhiều, Thẩm Nghiên cũng không hỏi thêm, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, trông cũng khá ấm áp.

Sau bữa cơm, Thẩm Nghiên đi dạo vài vòng trong sân, Lục Tuân ở bên cạnh rửa bát, Thẩm Nghiên bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tò mò nhìn Lục Tuân.

"Anh có thấy ấm ức khi phải rửa bát không?"

Lục Tuân ngạc nhiên nhìn cô.

"Có gì mà phải ấm ức chứ?"

"Người ta không phải đều nói đàn ông tốt nhất không nên vào bếp sao?"

"Nhà chúng ta không câu nệ mấy chuyện đó, chỉ là rửa mấy cái bát thôi mà, có gì mà phải ấm ức?" Người đàn ông nói với vẻ đương nhiên.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Hơn nữa, quần áo của em cũng là anh giặt, nếu chuyện này mà cũng ấm ức, chẳng phải ấm ức c.h.ế.t mất sao?"

Anh vừa nói xong, Thẩm Nghiên liền bật cười.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái có đôi mắt long lanh, mang theo nét quyến rũ, cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt tươi cười.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lục Tuân chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, càng tiếp xúc, càng phát hiện, Thẩm Nghiên thật sự rất xinh đẹp, vừa gặp đã ấn tượng, nhưng càng nhìn lại càng thấy ấn tượng hơn.

Cô luôn có thể vô tình khơi dậy những rung động trong lòng anh.

Rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, hoặc là vô ý.

Vậy mà bản thân cô lại không hề hay biết.

"Cười gì thế?"

"Không có gì, chỉ là thấy đồng chí Lục giác ngộ cao thật!" Thẩm Nghiên rõ ràng rất vui vẻ, khi nói chuyện, đôi mắt đều cong lên.

Lục Tuân không khỏi nhíu mày, nhận ra điều gì đó trong giọng nói của cô, "Lão Lục?"

Anh già đến thế sao?

"Em nghe các chị dâu đều gọi như vậy, nào là lão Triệu nhà tôi, lão Lưu nhà tôi, đều gọi như vậy cả."

Lục Tuân: ...

Lần này thì anh hoàn toàn không nói nên lời, vừa nãy anh thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Nghiên chê anh già rồi sao?

Lần đầu tiên, Lục Tuân cảm thấy lo lắng về tuổi tác của mình.

Dù sao bao nhiêu năm nay, anh luôn dãi nắng dầm mưa, hơn nữa có thể ngồi vào vị trí này ở độ tuổi này, nói thật, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực mới có thể lập được công lao như vậy.

Vì vậy lúc này anh sờ sờ mặt mình, rồi so sánh với làn da trắng nõn mịn màng của Thẩm Nghiên, bỗng nhiên cảm thấy sự chênh lệch càng thêm rõ ràng.

Nhưng lúc này anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ tiếp tục cúi đầu rửa bát.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 487: Gãi đúng chỗ ngứa (1)



Thẩm Nghiên vẫn không nhận ra sự khác thường của anh, vẫn tự mình say sưa khen ngợi, đến cuối cùng, khen đến nỗi vành tai Lục Tuân đỏ ửng lên.

Chủ yếu là vì ngại ngùng, chỉ làm chút việc vặt mà Thẩm Nghiên đã khen anh tới tấp như vậy, nếu có thể, sau này anh sẽ tiếp tục làm…

"Đồng chí Lục lão, anh phải tiếp tục cố gắng, biết không? Không được vì chút thành tích này mà tự mãn, nhất định phải tiếp tục phát huy." Nói xong, Thẩm Nghiên nhanh nhẹn đặt lên má anh một nụ hôn, rồi mới đứng dậy chạy đi mất.

Chỉ còn Lục Tuân ngây ngốc ngồi xổm tại chỗ, tay vẫn cầm cái bát đầy bọt xà phòng, cứ ngẩn ngơ như vậy, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Thì ra làm việc nhà còn có cái lợi như thế này?

Sao không nói sớm!

Nhưng biết bây giờ cũng chưa muộn, Lục Tuân hoàn hồn, nhanh chóng rửa sạch bát, sau đó lại đi giặt quần áo vừa thay ra của Thẩm Nghiên và của mình.

Buổi tối, phơi quần áo ngoài sân một đêm, gió biển thổi qua, cơ bản sẽ nhanh khô thôi.

Lúc vào nhà, Thẩm Nghiên vừa hay đang thoa kem dưỡng da, Lục Tuân đã tắm rửa xong, quần áo cũng giặt sạch sẽ, vừa vào cửa thấy cảnh này, liền không nhịn được tiến lại gần.

"Em đang thoa gì thế? Thơm quá!"

"Kem dưỡng da, thoa xong da mặt sẽ không dễ bị nứt nẻ, anh muốn dùng không?" Thẩm Nghiên vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ người đàn ông lại gật đầu.

"Ừm, vậy em thoa cho anh chút đi."

Lục Tuân trước đây luôn khinh thường mấy thứ vừa thơm vừa dính dính này, nhưng từ sau khi biết mình trông già hơn Thẩm Nghiên nhiều như vậy, anh liền ngồi không yên.

Vẫn nên thoa một chút, đừng để mình trông quá xấu xí, nếu không hai người ra ngoài, người ta lại nói anh em chênh lệch một thế hệ mất.

Thẩm Nghiên có chút kinh ngạc nhìn anh, nhưng vẫn lấy một chút kem dưỡng da, chấm lên mặt anh mấy điểm, nhẹ nhàng xoa đều ra.

Mùi hương thật ra cũng không tệ, nhưng khi thoa lên mặt, Lục Tuân lại cảm thấy dính dính, có chút ghét bỏ, suốt cả quá trình cứ giữ nguyên vẻ mặt cứng đờ, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Nghiên.

Dù chỉ là giúp anh thoa kem dưỡng da, nhưng cô gái lại vô cùng nghiêm túc, cứ như đang hoàn thành một công việc cực kỳ thiêng liêng vậy.

Da mặt Lục Tuân hơi thô ráp, cằm còn có râu, hơi gai gai, chạm vào có chút châm chích.

Bàn tay cô và gương mặt anh đặt cạnh nhau, tạo nên sự đối lập rõ rệt.

"Xong rồi." Thẩm Nghiên buông tay xuống, nhìn gương mặt này, vẫn điển trai như vậy, cả khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng hôm nay lại tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến cho vẻ lạnh lùng ấy cũng giảm đi vài phần.

"Ừm, cảm ơn vợ yêu." Lục Tuân đưa tay sờ sờ, đúng là hơi dính thật, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng vừa mới sờ một cái đã bị Thẩm Nghiên vỗ vào tay.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Đừng có sờ, đợi một lát cho nó thấm vào thì sẽ không còn dính nữa."

"Ừm, anh đi lấy nước cho em."

Thẩm Nghiên vẫn giữ thói quen ngâm chân trước khi ngủ, quả thật sau khi ngâm chân xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tay chân Thẩm Nghiên đều phải thoa kem dưỡng da, như vậy thì tay chân mới không bị khô.

Lục Tuân thấy vậy, liền tiến lên đón lấy, tự mình thoa cho cô.

Bàn chân cô gái trắng nõn mịn màng, móng chân hồng hào, từng ngón tròn trịa căng mọng, giống như quả vải đã bóc vỏ, bàn tay người đàn ông to lớn mạnh mẽ, chỉ cần tùy ý nắm một cái, đã bao trọn cả bàn chân cô gái trong lòng bàn tay.

Sau khi thoa kem dưỡng da lên tay, anh nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay khiến cô có chút ngứa ngáy, Thẩm Nghiên theo bản năng muốn rụt chân lại.

"Đừng nhúc nhích."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 488: Gãi đúng chỗ ngứa (2)



Vừa nói, anh vừa tiếp tục đặt chân cô lên đùi mình, rồi bắt đầu xoa bóp từ trên xuống dưới, có chút ngứa, lại có chút tê mỏi, ngón chân Thẩm Nghiên không nhịn được co quắp lại.

Hàm răng trắng cắn nhẹ môi, lông mày hơi nhíu lại, không biết là thoải mái hay khó chịu nữa.

Hành động của người đàn ông lúc này không hề mang một chút ý tứ nào khác, chỉ chuyên tâm nhìn đôi chân trước mặt, bắt đầu mát xa, đôi chân vừa ngâm nước xong da rất mỏng, chỉ mới xoa bóp một chút, bắp chân đã ửng đỏ lên rồi.

"Được rồi, đổi chân kia."

Đợi đến khi mát xa xong cả hai chân, Thẩm Nghiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nhìn thì là Lục Tuân đang giúp cô, nhưng cái cảm giác vừa tê dại vừa dễ chịu kia, suýt nữa thì khiến Thẩm Nghiên kêu thành tiếng.

May mà cuối cùng cũng kết thúc màn tra tấn này, lúc bắt đầu Lục Tuân cũng không hề có chút tà niệm nào, nhưng Thẩm Nghiên cứ liên tục hừ hừ a a, giống như tiếng mèo kêu, gãi đúng chỗ ngứa trong lòng anh.

Nhưng lúc này anh cũng biết tạm thời không được, nên chỉ có thể đè nén suy nghĩ trong lòng xuống.

Chỉ là sau khi mát xa xong, anh đột nhiên áp sát mặt vào Thẩm Nghiên, cắn mạnh một cái lên môi cô.

"A!" Thẩm Nghiên kêu lên một tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt đầy trách móc, "Anh làm gì thế?"

Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn anh với vẻ hờn dỗi, Lục Tuân không nhịn được lại hôn lên môi cô một cái thật sâu.

Sau đó không nói gì, vội vàng đứng dậy bưng thau nước đi ra ngoài.

Thẩm Nghiên ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông.

Miệng vẫn lẩm bẩm mắng, sau đó nhân lúc tay chân còn ấm áp, liền chui tọt vào trong chăn.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lúc Lục Tuân quay lại, người nào đó đã chùm kín đầu trong chăn, chỉ có mái tóc dài mượt mà tùy ý xõa trên gối.

Anh tắt đèn, bước chân vững vàng đi đến giường, nằm xuống bên cạnh Thẩm Nghiên.

Sau khi nằm xuống, anh rất tự nhiên ôm cô vào lòng, Thẩm Nghiên giãy dụa vài cái, nhưng bị Lục Tuân vỗ nhẹ vào một chỗ nào đó, lúc này mới yên tĩnh lại, sau đó cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, nhìn Lục Tuân trong bóng tối.

"Hửm? Sao thế?"

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Tuân có chút kỳ lạ cúi đầu nhìn cô.

"Không có gì."

Thẩm Nghiên né tránh ánh mắt anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi ngủ, chỉ là không biết có phải mấy ngày nay ngủ nhiều quá hay không, mà giờ cô vẫn chưa ngủ được.

"Không ngủ được à?" Giọng nói trầm khàn của Lục Tuân vang lên từ trên đỉnh đầu, Thẩm Nghiên theo bản năng muốn chui vào trong chăn.

Nhưng vừa mới có ý định này, đã bị Lục Tuân ngăn lại, sau đó anh đột ngột xoay người, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người Thẩm Nghiên.

Kèm theo đó là nụ hôn nóng bỏng và đầy d*c v*ng của người đàn ông.

Thẩm Nghiên chớp chớp đôi mắt ngây thơ trong bóng tối, sao tự nhiên sự việc lại phát triển thành ra thế này?

Cô cũng đâu có nói là không ngủ?

Người đàn ông này nói hôn là hôn luôn, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị Lục Tuân kéo trở lại, dường như anh nhận ra sự không tập trung của cô, bàn tay to lớn liền siết chặt lấy eo nhỏ mềm mại của cô, Thẩm Nghiên cảm giác như có một dòng điện chạy khắp người mình.

Tay cô vô thức ôm lấy cổ anh.

Cuối cùng, khi hai người tách ra, cả hai đều thở hổn hển, mắt Lục Tuân đỏ ngầu, đột nhiên anh ôm chặt lấy Thẩm Nghiên, giọng nói khàn khàn: "Ngủ đi!"

Thẩm Nghiên chớp chớp mắt trong bóng tối, rõ ràng vừa nãy người đàn ông này...
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 489: Ngoan nào, sắp xong rồi (1)



Cô cảm nhận được, vốn tưởng anh sẽ tiếp tục, Thẩm Nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng đạp anh ra, kết quả người đàn ông này lại như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ giọng nói có chút nặng nề, không biểu hiện ra điều gì khác thường, Thẩm Nghiên cựa quậy vài cái trong lòng anh, Lục Tuân liền siết chặt vòng tay hơn.

"Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ đi!"

Thẩm Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên ghé sát vào tai anh nói nhỏ một câu gì đó, vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tuân lập tức biến mất, hơi thở ngày càng nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu, dường như muốn nuốt chửng cô, mang theo một sự điên cuồng.

"Em chắc chứ?"

Anh có chút không chắc chắn nhìn Thẩm Nghiên, rồi cảm nhận được một bàn tay mềm mại không xương đang liều lĩnh thử thách ở vùng nguy hiểm.

Ầm một tiếng, Lục Tuân cảm thấy lý trí bấy lâu nay duy trì trong nháy mắt sụp đổ, một sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt, anh nắm lấy tay cô gái, dẫn dắt cô khám phá thế giới chưa biết, lúc này Thẩm Nghiên muốn rút tay ra rời đi, nhưng đã không còn kịp nữa, bàn tay mạnh mẽ đầy bá đạo của người đàn ông cứ nắm chặt lấy tay cô, rồi thăm dò.

Anh còn từng chút từng chút dẫn dắt Thẩm Nghiên, không cho cô cơ hội rời đi.

Thẩm Nghiên thật ra có chút sợ hãi, trước đây không phải chưa từng trải qua, nhưng chưa bao giờ có cảm nhận chân thực như lần này, thậm chí nếu cảm nhận kỹ, còn có thể chạm vào mạch m.á.u của anh, cuối cùng cô chỉ có thể thuận theo tay anh, bắt đầu giúp đỡ...

"Lục Tuân, ngủ đi mà!"

Giọng cô gái đã mang theo tiếng khóc nức nở, lúc này Thẩm Nghiên đã buồn ngủ, cô hối hận rồi.

Biết sớm người đàn ông này không chịu được trêu chọc như vậy, cô đã không đi chọc ghẹo anh rồi.

Vốn tưởng sẽ giống như trước đây, mỗi lần đều chỉ dừng lại ở mức độ đó, nhưng không ngờ lần này lại khác biệt đến vậy, người đàn ông bá đạo không cho phép cô rời đi, mỗi lần cô bắt đầu muốn từ chối, anh lại dịu dàng dỗ dành.

Giọng điệu đáng thương vô cùng, mỗi lần đều nói là lần cuối, nhưng lần cuối này cũng quá lâu rồi đấy!

Tay Thẩm Nghiên mỏi nhừ, nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn cứ tiếp tục.

"Lục Tuân~"

"Ngoan nào~ sắp xong rồi!"

Thẩm Nghiên tức giận muốn rút tay về, lần nào cũng nói như vậy, miệng lưỡi đàn ông, quả nhiên là quỷ gạt người, Thẩm Nghiên không tin anh nữa.

"Tiểu Nghiên!"

Lục Tuân gọi tên cô, Thẩm Nghiên không muốn nói chuyện nữa, đột nhiên ngón tay cô nghịch ngợm chạm vào một chỗ nào đó, Lục Tuân khẽ rên lên một tiếng, một cảm giác sung sướng từ xương cụt chạy thẳng lên tứ chi.

Cả người ôm chặt Thẩm Nghiên cũng mạnh hơn vài phần.

Thẩm Nghiên: ...

Cô ngây ra không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể mặc cho người đàn ông ôm mình vào lòng, đầu vùi vào cổ cô, còn thở hổn hển, còn tay anh...

"A! Lục Tuân! Em g.i.ế.c anh!" Thẩm Nghiên ý thức được điều gì đó, tay chân cùng lúc ra sức đánh loạn xạ vào người Lục Tuân.

"Ngoan nào ~ Anh sai rồi, để anh làm, em đừng động đậy!"

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lục Tuân giống như một con mèo vừa ăn no, cả người khôi phục lại vẻ quý phái như trước, lười biếng lại rất hòa nhã xuống giường, sau đó đi lấy nước, muốn giúp Thẩm Nghiên lau chùi, chỉ là lần này, Thẩm Nghiên không tin anh nữa, cũng không cho anh lau, tự mình cầm lấy khăn.
 
Back
Top Bottom