Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 290: Anh coi em là vợ, sao em lại muốn làm mẹ anh? (2)



Giọng Thẩm Nghiên trở nên sốt sắng, cứ như thể Lục Tuân là một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Lục Tuân vẫn không buông tay, chỉ lầm bầm một câu: "Em đừng cử động, anh ôm một lát là được."

Thẩm Nghiên lúc này thật sự không dám nhúc nhích nữa.

Nhưng thật trùng hợp, đúng lúc này, Trần Bình quay lại.

Theo thói quen trước đây, anh ta chỉ cần gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.

Trần Bình còn đang báo cáo công việc: "Đại ca, vừa nãy em đã..."

Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, với tốc độ nhanh nhất trong đời, anh ta đóng cửa lại, xin lỗi: "Xin lỗi, em đi nhầm phòng!"

Rồi anh ta biến mất khỏi cửa phòng bệnh ngay lập tức.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Nghiên lại muốn đứng dậy, kết quả vừa cử động người, Lục Tuân liền "hừ" một tiếng, càng về sau, âm thanh này càng mang theo hơi thở t.ì.n.h d.ụ.c đầy ẩn nhẫn.

Dù Thẩm Nghiên có mặt dày đến đâu, lúc này nghe thấy âm thanh mờ ám như vậy, cũng không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Vì vậy, cô đưa tay bịt miệng Lục Tuân, nói một cách hung dữ:

"Im miệng, nhịn đi."

Lục Tuân: ...

Mặt anh đỏ bừng.

Anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lúc này, anh cảm thấy vẫn nên im lặng thì hơn.

Nhưng sau khi yên tĩnh lại, anh liền ngửi thấy mùi hương trên người Thẩm Nghiên.

Một mùi hương thoang thoảng, không biết là mùi dầu gội hay mùi cơ thể, lúc ẩn lúc hiện.

Cô đang nằm trên người anh, hình như anh còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của cô, khoảng cách giữa hai người lúc này, ngoài lần anh cứu cô từ dưới sông lên, thì đây là lần gần gũi nhất.

Nhịp tim của hai người dường như dần dần hòa vào làm một.

Thẩm Nghiên muốn đứng dậy, nhưng phát hiện không đứng dậy được, cô liền buông xuôi.

Tuy vừa rồi đã biết Trần Bình đến rồi, nhưng Thẩm Nghiên vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Mãi một lúc sau, cô mới lí nhí hỏi: "Xong chưa?"

Giọng cô đã mang theo vẻ buồn ngủ...

Thật ra, cơn hưng phấ" vừa rồi của Lục Tuân đã dần dần lắng xuống, nhưng lúc này anh vẫn ôm cô không buông.

Anh lại khàn giọng nói: "Vẫn chưa, đợi thêm một lát nữa."

Thẩm Nghiên sắp nổi cáu rồi, thì nghe thấy Lục Tuân nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

"Thẩm Nghiên, chúng ta đã là vợ chồng rồi."

Vì vậy, những hành động thân mật này cũng không có gì to tát, chỉ cần hai bên đều đồng ý là được.

"Ồ!" Thẩm Nghiên ngáp một cái, chuyện này họ đã đạt được sự đồng thuận rồi, nên không có gì để nói nữa.

"Ừ, vậy nên em biết sau này không được nói đùa lung tung nữa chứ? Còn về chuyện anh có được hay không, em cứ đợi đấy! Sẽ có ngày em biết anh có được hay không."

Thẩm Nghiên lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng bò dậy khỏi người anh, cô đã cảm nhận được mối nguy hiểm từ người đàn ông này rồi.

"Khụ khụ... Em biết rồi, hay là em bảo Trần Bình đến lau người cho anh nhé!" Thẩm Nghiên nói xong liền muốn chạy trốn, nhưng bị Lục Tuân nắm lấy tay.

"Vừa nãy vẫn chưa lau xong, em lau tiếp đi, anh không cần Trần Bình, anh ta vụng về lắm." Anh nói với vẻ mặt bất mãn với Trần Bình.

"Thôi được rồi, có người lau cho là tốt lắm rồi, còn chê bai, suốt ngày quát mắng người ta, cũng chỉ có em ngày nào cũng tận tụy, giống như bảo mẫu vậy!"

Lục Tuân bị câu nói này của cô dọa sợ, anh ôm n.g.ự.c ho khan.

"Thẩm Nghiên, anh coi em là vợ, sao em lại muốn làm mẹ anh?"

Thẩm Nghiên: ...

Cô chột dạ dời mắt đi chỗ khác, chủ đề của hai người, mỗi lần đến cuối cùng đều đi theo một hướng kỳ lạ.

Thật là xui xẻo!
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 291: Ly hôn không dễ dàng như vậy (1)



"Thẩm Nghiên, em đừng có lúc nào cũng trốn tránh, trước đây chúng ta đã nói thế nào? Phải thử ở chung với nhau!"

Thẩm Nghiên đứng bên cạnh, nhỏ giọng lầm bầm: "Ở chung cũng đâu có nói là bao gồm cả ôm ấp các kiểu đâu!"

Cô cứ tưởng mình nói rất nhỏ, thật ra Lục Tuân đều nghe thấy, anh bất lực day day ấn đường.

"Thẩm Nghiên, em đừng có quá đáng như vậy!"

Thẩm Nghiên: ???

Người này còn đổ oan cho cô?

Rồi cô nghe thấy Lục Tuân nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cho phép em ngày nào cũng sờ mó anh, anh mới ôm một chút đã không được rồi? Em quá đáng lắm đấy!"

Thẩm Nghiên cúi đầu im lặng, bởi vì cô không biết nói gì nữa. Tham tiền háo sắc, đúng là lỗi của cô!

Lúc đó nhất thời bị sắc đẹp của Lục Tuân mê hoặc, cô còn lén lút cho rằng những việc mình làm chỉ trời biết đất biết cô biết, ai ngờ bây giờ lại thành nhược điểm rồi?

"Vậy thì sau này em không sờ nữa được chưa?" Giọng nói lạnh lùng, còn mang theo vài phần không phục.

Lục Tuân suýt nữa thì bật cười.

"Sao? Em còn không phục à? Anh đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, tiếp xúc cơ thể là chuyện bình thường. Tất nhiên, nếu em không cho phép đến bước cuối cùng, anh cũng sẽ không ép em, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Nếu em đồng ý, vậy thì cần phải đợi sau này chọn ngày lành tháng tốt."

Thấy Thẩm Nghiên cứ im lặng mãi, Lục Tuân nhìn sang, cô gái nhỏ cúi đầu, cái miệng nhỏ dẩu ra có thể treo cả bình dầu lên được.

"Hửm? Em bày tỏ thái độ đi chứ?"

"Em có tội, nhưng mà anh đã nói như vậy rồi, vậy thì được thôi. Nhưng mà những chuyện anh nghĩ thì đừng có nghĩ nữa, bây giờ anh vẫn là một bệnh nhân tàn nhưng không phế đấy!"

Mấy chữ tàn nhưng không phế, Thẩm Nghiên cắn răng cực mạnh.

Lục Tuân nghe hiểu, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, chỉ muốn gõ cho Thẩm Nghiên một cái rõ đau. Không biết cô nhóc này cả ngày cứ nghĩ linh tinh gì trong đầu nữa.

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Nào, tiếp tục lau người."

Thẩm Nghiên gật đầu, nhưng lần này cô nàng lại chẳng ngại ngùng gì mà cứ thế thoải mái s* s**ng.

Lục Tuân cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Thẩm Nghiên lúc này cũng chẳng sợ nữa, lúc trước còn ngại ngùng, bây giờ cũng mặc kệ, cô cứ làm một lão sắc thì đã sao nào?

Nhìn Lục Tuân rõ ràng là đang khó chịu nhưng lại chẳng làm gì được mình, trong lòng Thẩm Nghiên thấy hả hê vô cùng!

Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng Thẩm Nghiên lau người khe khẽ. Lục Tuân muốn đánh lạc hướng sự chú ý, bèn kiếm chuyện nói:

"À đúng rồi, lúc nãy em ngẩn người, đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ đến mấy con heo ở đại đội nhà mình!" Thẩm Nghiên theo bản năng đáp.

Nói xong cô mới nhận ra ánh mắt Lục Tuân đang nhìn mình đầy quái dị.

"Vậy ra, anh còn không quan trọng bằng mấy con heo ở đại đội em? Em không theo anh ra đảo thật sự là vì mấy con heo đó sao?" Càng nói về sau, giọng anh càng trầm xuống.

Ai mà ngờ được, có một ngày heo cũng có thể trở thành tình địch của mình chứ.

Thẩm Nghiên vội vàng giải thích: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Lúc trước em không theo anh, cũng một phần là vì hai đứa mình chưa thân thiết, biết đâu anh cũng chẳng thích em, giữ khoảng cách vẫn là tốt nhất. Nhưng bây giờ trại heo của đại đội đã đi vào hoạt động, với tư cách là người phụ trách, em phải tập chung chứ, anh hiểu không?"

"Ừm, anh hiểu rồi, những gì em nói anh đều hiểu. Bên hải đảo thật ra vẫn còn nhiều nơi chưa được khai phá, em đến đó có thể sẽ vất vả đấy. Tùy em quyết định vậy. Nhưng anh nghĩ, nếu chúng ta muốn hiểu nhau hơn thì vẫn nên gặp gỡ nhiều hơn, em thấy sao?"

Thẩm Nghiên gật đầu.

Nếu yêu xa, quả thực chỉ có thể liên lạc qua thư từ, như vậy thì phiền phức quá.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 292: Ly hôn không dễ dàng như vậy (2)



"Cho nên, khoảng thời gian này, chúng ta phải gặp gỡ nhiều hơn!" Giọng Lục Tuân vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Nghiên bất giác nhớ đến mấy ngày nay mình toàn hầm canh mang sang, hoặc là mang cơm đến rồi lại đi ngay, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Em không phải đang tìm kiếm đối tác hợp tác cho đại đội bên nhà bác em sao? Cho nên mấy hôm nay em toàn chạy ra ngoài." Thẩm Nghiên giải thích.

"Sao anh lại có cảm giác, việc em đến chăm sóc anh chỉ là tiện thể vậy?" Lục Tuân bất đắc dĩ đưa tay lên trán.

Thẩm Nghiên: "..."

Nói như vậy cũng đúng.

Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường của anh, Thẩm Nghiên vẫn phải an ủi vài câu:

"Đương nhiên là không phải rồi, em cũng muốn nhân tiện đến đây gặp anh, rồi chúng ta cùng bàn bạc chuyện tương lai. Đương nhiên, chăm sóc anh vẫn là quan trọng nhất, sau đó mới đến chuyện tìm đối tác cho đại đội nhà bác em."

Câu trả lời này cuối cùng cũng khiến Lục Tuân hài lòng.

"Được rồi, lau người xong rồi, em cũng phải về thôi."

Thẩm Nghiên bưng chậu nước định rời đi, lại bị Lục Tuân giữ lại.

"Trễ quá rồi, ở lại đây nghỉ một đêm đi, dù sao cũng có giường mà!"

"Vậy cũng được!" Thẩm Nghiên nhìn sắc trời quả thật cũng đã muộn, hơn nữa cô cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.

Không ngờ, chứng mất ngủ của mình lại được chữa khỏi vào những năm 70 này?

Thế là Thẩm Nghiên ra ngoài lấy khăn lông lau người qua loa rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

Lúc cô mơ màng sắp ngủ, hình như Lục Tuân có hỏi cô điều gì đó, Thẩm Nghiên lơ mơ đáp lại một tiếng.

Sau đó, người đàn ông nào đó đã mãn nguyện.

Nhìn người con gái đã ngủ say, lúc này đèn trong phòng bệnh đã tắt, nhưng ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, ánh sáng dịu dàng vừa vặn rơi trên giường, khiến người nằm đó như được phủ lên một lớp ánh bạc, ôn nhu mà đẹp đẽ.

Trái tim vốn đang bồn chồn lúc nãy, dường như cũng dần bình lặng theo.

Thẩm Nghiên nằm nghiêng, từ góc độ này, Lục Tuân vừa vặn nhìn thấy bóng của hàng mi cô in xuống, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, gương mặt và đôi môi đều hồng hào, hơi thở nhẹ nhàng, trông có vẻ ngủ rất ngon.

Lần Thẩm Nghiên đến này đã cho anh một trải nghiệm khác biệt, thậm chí bây giờ khi nhớ lại bản thân trước đây, anh lại không khỏi nghĩ, liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ của mình, có thể Thẩm Nghiên trước đây chỉ là hơi mập một chút thôi, chứ không đến mức đáng ghét như vậy?

Nhưng sự thật là, ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn anh trước đây khiến anh vô cùng khó chịu, cho dù là đến bây giờ cũng vậy.

Cứ như thể Thẩm Nghiên mà anh nhìn thấy lần trước và cô ấy bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù biết suy nghĩ này thật nực cười, nhưng Lục Tuân đúng là nghĩ như vậy.

Bản thân anh trong khoảng thời gian này cũng dần dần chấp nhận Thẩm Nghiên, thậm chí chấp nhận sự thật rằng hai người đã là vợ chồng. Thẳng thắn mà nói, anh không còn bài xích nữa.

Hơn nữa, hai người cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ sau này họ có thể sống tốt với nhau.

Còn chuyện ly hôn?

Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Tuy biết rằng hiện tại mình có thể chưa nằm trong kế hoạch tương lai của Thẩm Nghiên, nhưng rồi mọi thứ sẽ thay đổi, phải không?

Ít nhất thì trong lòng Thẩm Nghiên, anh cũng phải quan trọng hơn mấy con heo kia chứ!

Cứ nghĩ miên man như vậy, Lục Tuân tự nhiên cảm thấy an lòng. Xem ra vẫn nên sớm đi đăng ký kết hôn, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 293: Hôn trộm (1)



Ngày hôm sau, Trần Bình không dám gõ cửa nữa, sợ làm phiền đến chuyện riêng tư của lão đại.

Thậm chí cậu còn lo lắng, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Lục Tuân, không biết đêm qua có bị thương ở n.g.ự.c không, nhất định phải để bác sĩ kiểm tra kỹ càng.

Trần Bình đứng ngoài suy nghĩ lung tung, ngay cả Vương Tĩnh Tĩnh muốn đưa đồ vào cũng bị cậu chặn lại.

Cậu vừa ngáp vừa nói: "Cô cứ để đồ ở đây, lát nữa tôi mang vào cho."

Vương Tĩnh Tĩnh bất đắc dĩ đành rời đi.

Tối qua cô đã biết Thẩm Nghiên ở lại phòng bệnh qua đêm.

Hôm nay cô lấy cớ đưa đồ, muốn vào xem tình hình bên trong thế nào, không ngờ lại bị cản lại.

Lúc này, Thẩm Nghiên bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức.

Mở mắt ra, cô còn mơ màng một lúc, nhìn chằm chằm trần nhà, rồi mới nhớ ra mình đã ngủ lại bệnh viện đêm qua.

Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhắm mắt. Phải nói, gương mặt người đàn ông này thật sự không chê vào đâu được, lông mày sắc nét, đôi mắt lạnh lùng, lúc này đang ngủ say, khí chất người lạ chớ gần cũng giảm đi vài phần.

Ngay cả Thẩm Nghiên cũng phải thừa nhận, lý do cô đồng ý ở bên cạnh người đàn ông này, đầu tiên chính là vì vẻ ngoài của anh.

Nhưng ngoại hình cũng chỉ là điều kiện ban đầu, tiếp theo vẫn phải xem nhân phẩm của người đàn ông này thế nào.

Xuyên không đến thời đại này, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông mình chọn có thể bắt đầu từ nhan sắc, chung thủy với nhân phẩm. Dù sao thì với một khởi đầu tệ hại như vậy, bây giờ có thể lật ngược tình thế"thế này, bản thân Thẩm Nghiên đã rất may mắn rồi.

Hèn chi kiếp trước cư dân mạng hay nói, phải tìm một anh chàng đẹp trai, ngắm nhìn gương mặt này, thật khó mà nổi giận cho được.

Đôi môi mỏng của người đàn ông lúc này khẽ mím lại, tạo thành một đường cong nhàn nhạt, cánh môi ướt át, khiến người ta muốn hôn.

Thẩm Nghiên cũng không biết có phải vì sắc đẹp trước mắt, cộng thêm người ta đang ngủ say, nên cô nhất thời nổi lên tà niệm. Đến khi hoàn hồn, cô đã nửa quỳ trước giường bệnh, áp môi lên đôi môi mềm mại của anh.

Ơ?

Không ngờ người đàn ông này nhìn lạnh lùng vậy mà môi lại mềm thế.

Chưa kịp để cô hoàn hồn, đối phương đã mở mắt ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mực. Thẩm Nghiên cảm giác như có thứ gì đó trong đầu nổ tung khi bốn mắt chạm nhau.

Trong nháy mắt, cả khuôn mặt cô đỏ bừng như ráng chiều, cô vội vàng lùi lại, khó khăn nuốt nước bọt: "Cái đó... anh dậy rồi à, em... em đi mua bữa sáng!"

Nói xong cô định chuồn lẹ, nhưng Lục Tuân rõ ràng hiểu cô hơn chính bản thân cô, lập tức kéo cô lại.

"Làm gì vậy?"

"Em... em đi mua bữa sáng!" Tay Thẩm Nghiên vẫn không ngừng vùng vẫy.

"Anh đang hỏi em, vừa rồi em làm gì với anh?"

"Không... không có gì, chỉ là thấy có con muỗi, đúng rồi, có con muỗi đậu trên môi anh..."

Lục Tuân cố gắng kìm nén để không bật cười, nhưng giọng nói lại mang theo ý tứ sâu xa.

"Ồ? Vậy em dùng miệng hôn nó à?"

Thẩm Nghiên: "..."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 294: Hôn trộm (2)



Không biết bây giờ đổi sang sống ở Trái Đất khác có còn kịp không nữa.

"Cái đó... em có thể giải thích!"

"Vậy em giải thích đi!" Lục Tuân giơ tay ra hiệu.

Lúc này Thẩm Nghiên mới nhận ra ý cười trêu chọc trong mắt người đàn ông.

Cô lập tức chống nạnh trừng mắt nhìn anh: "Thì đã sao? Hôn thì đã sao nào? Chúng ta là vợ chồng mà, hôn một cái thì làm sao? Anh còn không cho hôn nữa à?"

Thấy cô nàng rõ ràng đã nổi giận, Lục Tuân cũng không dám trêu chọc nữa, vội vàng đưa tay che miệng để ngăn nụ cười, giọng nói khàn khàn đáp: "Được rồi, chúng ta là vợ chồng, muốn hôn thế nào cũng được!"

Thẩm Nghiên lúc này vẫn chưa nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông khi anh nói câu chúng ta là vợ chồng.

Đúng lúc đó, Trần Bình nghe thấy tiếng động liền mở cửa bước vào, vô tình bị nhồi cho một đống cẩu lương.

Thẩm Nghiên nhân cơ hội vùng ra khỏi tay Lục Tuân, chạy ra ngoài rửa mặt.

Cô cũng bỏ lỡ ánh mắt hóng hớt của Trần Bình.

Thẩm Nghiên xuống lầu mua bữa sáng. Sau khi cô rời đi, Trần Bình vào phòng báo cáo ngắn gọn tình hình, sau đó nhìn chằm chằm vào chân Lục Tuân với ánh mắt mờ ám.

"Đoàn trưởng Lục, chân anh ổn chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám không?"

Lục Tuân đang xem xét bức thư cậu đưa, cũng không suy nghĩ kỹ ý tứ trong câu nói của cậu, liền từ chối.

"Không cần đâu, chân tôi ổn mà."

"Vâng vâng vâng, sức khỏe của đoàn trưởng nhất định là rất tốt!"

Lục Tuân: "???"

Sao cậu ta nói chuyện kỳ vậy, cứ như đang mỉa mai anh thì phải?

"Nhưng mà đoàn trưởng, hiện tại anh vẫn còn đang bị thương, vẫn nên tiết chế một chút thì hơn, ban ngày chị dâu còn phải chăm sóc anh, cũng không dễ dàng gì."

Lục Tuân vốn đã thấy cậu ta nói năng kỳ quái, giờ lại còn nghe cậu ta lên mặt dạy đời mình nữa chứ.

Nếu Lục Tuân mà không hiểu ý tứ trong câu nói này thì anh đúng là uổng công làm lãnh đạo bấy lâu nay.

Anh lập tức ném gối về phía cậu ta.

Trần Bình vội vàng bắt lấy, sau đó giả vờ an ủi: "Đoàn trưởng, hiện tại anh đang bị thương, khả năng không bằng trước cũng là chuyện bình thường, anh đừng có áp lực tâm lý, em tin là chị dâu cũng sẽ không để ý đâu."

"Cút!" Lục Tuân bắt đầu đuổi người.

Cậu ta tưởng anh thèm thuồng đấy à?

Nhưng cậu đâu biết rằng, trong mắt Trần Bình, biểu cảm của anh lúc này chẳng khác nào đang thèm thuồng sao?

Đúng lúc này, Thẩm Nghiên trở về, vừa hay nghe thấy lời Trần Bình nói, liền thắc mắc:

"Tôi ghét bỏ anh ấy cái gì chứ?"

Chưa để Trần Bình kịp mở miệng, Lục Tuân đã nhanh nhảu nói: "Cậu ta nói muốn tắm cho anh, nếu không thì sợ em ghét bỏ anh!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 295: Hôn trộm (3)



"A? Vậy à? Thế cũng tốt, anh cũng lâu rồi chưa tắm rửa, tắm một cái cho thoải mái, nhưng phải tránh vết thương ra nhé."

Thẩm Nghiên không mảy may nghi ngờ, thật sự tiếp lời anh, chỉ sợ người đàn ông này lại nhắc đến chuyện sáng nay.

Cuộc đối thoại của hai người khiến Trần Bình ngơ ngác.

Vậy là không ai quan tâm đến cậu ta sao?

Thẩm Nghiên không để ý đến Trần Bình, đặt túi sủi cảo mua về lên bàn, rồi gọi hai người lấy bát, bắt đầu ăn sáng.

Vì chuyện sáng nay, bây giờ cô chỉ muốn ăn sáng thật nhanh, rồi rời khỏi bệnh viện sớm một chút.

Nhưng cũng vì chột dạ, nên thái độ của cô đối với Lục Tuân có chút vâng dạ, chỉ sợ anh tính sổ với mình. Người đàn ông này lúc này khiến cô có cảm giác rất nguy hiểm.

Lục Tuân là người trong cuộc, tự nhiên cảm nhận được điều đó. Trần Bình đứng bên cạnh làm bóng đèn cũng cảm nhận được, lại nhìn dáng vẻ vênh váo của đoàn trưởng nhà mình, cậu thấy bất bình thay cho Thẩm Nghiên.

Một cô gái tốt như vậy, sao lại tìm phải một tên mặt lạnh như Diêm Vương thế này, ngoài gương mặt đẹp trai ra thì còn gì nữa? Cứ suốt ngày lạnh lùng, chẳng mấy cô gái dám nhìn thẳng vào mặt anh ta!

Chị dâu thật sự vất vả quá!

Nhưng Lục Tuân thật sự không nhắc đến chuyện sáng nay, ung dung hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Thẩm Nghiên. Ở góc khuất mà người khác không nhìn thấy, khóe môi anh đã cong lên từ lâu.

Ăn sáng xong, Trần Bình đi dọn dẹp, Thẩm Nghiên liền nói: "Em đi mua ít nguyên liệu hầm canh, trưa nay uống canh bồi bổ."

"Được, anh đợi em."

Trần Bình rõ ràng cảm nhận được không khí ngọt ngào giữa hai người.

Hơn nữa, từ bao giờ mà Đoàn trưởng Lục nói chuyện dịu dàng thế này?

Thật đúng là gặp ma rồi.

Chắc đây chính là điều mà Tham mưu trưởng nói, đàn ông ăn thịt rồi quả nhiên không giống nhau.

Vậy nên Trần Bình chỉ tặc lưỡi vài tiếng rồi rời đi.

Trên môi Lục Tuân luôn nở nụ cười nhàn nhạt. Thẩm Nghiên đi mua chim bồ câu, vừa hay nhìn thấy ở một quầy hàng nhỏ, cô liền mua luôn. Chim bồ câu đã được làm sạch sẽ, hai tệ một con, cũng hơi đắt. Mua xong, Thẩm Nghiên liền quay về nhà khách.

Trước tiên, cô cho chim bồ câu vào nồi hầm, sau đó đi tắm rửa.

Nghe nói canh chim bồ câu rất bổ dưỡng, nên cô mua về thử luôn, tiện thể cho thêm ít đương quy, đảng sâm vào hầm chung là được.

Tắm rửa xong, Thẩm Nghiên ăn mặc chỉnh tề, lại ra ngoài tìm kiếm cơ hội kinh doanh.

Trước đó cô đã đến vài cửa hàng bách hóa, nhưng bên nào cũng nói tạm thời không cần bát đũa.

Cuối cùng Thẩm Nghiên chỉ đành cầm đồ rời đi.

Hôm nay ra ngoài, cô vẫn mang theo bộ bát gỗ đó.

Không ngờ, khi đi ngang qua một tiệm may ven đường, cô nghe thấy tiếng người cãi nhau. Cô tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện người đang cãi nhau kia chính là Hoàng Tuyết Vân.

Cô ta có vẻ kích động, tay chân không ngừng khoa tay múa chân.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 296: Gặp lại (1)



"Bác xem, kiểu dáng bác làm không đúng rồi, trông cháu béo hơn!" Hoàng Tuyết Vân uất ức nói.

Ông thợ may già đeo kính lão, nhìn bộ quần áo trên tay, rồi lại nhìn dáng người Hoàng Tuyết Vân.

"Đồng chí Hoàng, chuyện này không trách tôi được, dáng người cô như vậy, làm ra thì nó là như thế này thôi. Tôi làm nghề may đã hơn bốn mươi năm rồi, tay nghề của tôi chắc chắn không có vấn đề gì đâu!"

Nói xong, ông còn cầm bộ quần áo lên lắc lắc, "Cô xem, đây chẳng phải là kiểu dáng đang thịnh hành bên Hong Kong sao? Không phải đẹp lắm à?"

"Đẹp thì có ích gì, cháu mặc không vừa!"

Cô ta đã bỏ ra gần hết tiền lương tháng này để may bộ quần áo, kết quả lại thành ra thế này, cô ta sắp khóc đến nơi rồi.

Lúc này, Thẩm Nghiên bước vào.

"Đồng chí Hoàng Tuyết Vân!"

"Thẩm Nghiên, sao cậu lại ở đây? Cậu cũng đến may đồ à?" Thấy Thẩm Nghiên, Hoàng Tuyết Vân nhanh chóng bị chuyển hướng sự chú ý.

"Không phải, tớ chỉ đi ngang qua thấy cậu ở đây, có chuyện gì vậy?"

Ông thợ may liền bắt đầu kể tội.

"Cô gái, cô đến xem giúp tôi, bộ quần áo này tôi làm cũng được đấy chứ? Cô Hoàng này cứ bắt bẻ, nói tay nghề tôi kém. Tôi làm nghề may đã hơn bốn mươi năm rồi, trước đây còn may sườn xám cho phu nhân quan chức đấy, cô xem có vấn đề gì không?"

Thẩm Nghiên nhìn bộ quần áo trên tay ông chủ, thực ra đúng là có chút vấn đề. Dù sao thì dáng người Hoàng Tuyết Vân cũng khá giống cô, đều là dáng quả lê, n.g.ự.c lớn, eo thon, nhưng hông lại hơi rộng. Nếu may không khéo, sẽ khiến người ta trông rất đẫy đà. Quần áo của Thẩm Nghiên trước đây luôn tránh vấn đề này.

Vì vậy, nhìn cô có vẻ thon thả hơn, hiệu ứng thị giác cũng sẽ khiến người khác cảm thấy cô gầy hơn rất nhiều.

"Bác, tay nghề của bác tự nhiên là không có vấn đề..." Thẩm Nghiên còn chưa nói hết câu, ông chủ đã đắc ý định nói gì đó, nhưng bị Thẩm Nghiên ngắt lời.

"Tuy nhiên, cách làm của bác chỉ là cách làm truyền thống, cứng nhắc. Dáng người bạn của cháu cần phải phát huy ưu điểm, che đi khuyết điểm, quần áo quá ôm sát người lại không được. Bác xem, chỗ eo bụng này có thể bóp vào vài phần, nhưng phần trên và dưới có thể sửa đổi một chút..."

Thẩm Nghiên bắt đầu chỉ cho ông chủ, ông chủ cau mày, đẩy gọng kính lão lên, "Cô gái, cô có biết làm không vậy? Tôi làm nghề này cũng hơn bốn mươi năm rồi..."

Thẩm Nghiên vừa nhìn đã biết đây là người có tính cách cố chấp, ỷ vào kinh nghiệm may vá lâu năm của mình, tự nhiên không thích người khác chỉ trỏ.

Nhưng Thẩm Nghiên thật sự không sợ.

Cô bắt đầu chỉ đạo luôn.

Cuối cùng, Hoàng Tuyết Vân lên tiếng: "Đúng đấy bác, bác cứ sửa theo ý bạn cháu đi!"

Lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Nghiên đầy ngưỡng mộ, bởi vì cô ta thấy bộ quần áo Thẩm Nghiên đang mặc cũng là kiểu dáng như vậy, nhìn thon gọn hơn rất nhiều.

Cuối cùng, ông chủ không lay chuyển được hai người, đành phải sửa theo ý Thẩm Nghiên.

Hoàng Tuyết Vân lúc này cũng không rời đi nữa, kéo Thẩm Nghiên ngồi xuống một bên, nhiệt tình nói chuyện.

"Dạo này sao cậu không đến tìm tớ chơi? Nhưng mà tớ cũng hơi bận, không có thời gian đến tìm cậu. Đây này, Hội Phụ nữ của chúng ta vừa kết hợp với các nhà máy quốc doanh khác tổ chứ

"Dạo này sao cậu không đến tìm tớ chơi vậy? Mà thôi, dạo này tớ cũng bận, chẳng có thời gian rảnh rỗi để đi tìm cậu nữa. Nè, Hội Phụ nữ bọn mình vừa mới kết hợp với mấy nhà máy quốc doanh khác tổ chức buổi liên hoan, tớ phải bỏ ra gần hết nửa tháng lương để may bộ đồ này đấy, kết quả lại thành ra thế này. Nếu không phải nhờ cậu, chắc chắn tớ phải mặc bộ đồ béo ú này ra ngoài mất!"

Nói xong, cô ta cúi đầu nhìn n.g.ự.c và bụng mình với vẻ bực bội.

Rõ ràng nhìn cô ấy cũng không mập lắm, nhưng trông lại khá đô con. Thậm chí cô ấy còn nghe người ta nói sau lưng mình là m.ô.n.g to dễ đẻ gì đó, tức đến mức phải xông lên cãi nhau một trận!

Sau đó càng khó lấy chồng hơn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 297: Gặp lại (2)



Thẩm Nghiên nhìn biểu cảm của cô ấy, biết cô gái nhỏ này đang buồn phiền, liền an ủi: "Không sao không sao, chẳng phải còn có tớ đây sao? Cậu xem tớ này, thật ra vóc dáng của tớ cũng gần giống cậu..."

Cô nhỏ giọng nói, hai cô gái nhỏ lập tức như tìm được đồng minh, hai cái đầu chụm vào nhau ríu rít trò chuyện.

Thợ may sửa lại quần áo theo lời Thẩm Nghiên vừa nói, lúc này đã làm xong, ông giũ giũ quần áo, không quên đẩy gọng kính lão dày cộp lên, rồi bất giác kêu lên một tiếng.

"Cô gái, cháu vào thử xem!"

Ông đã làm nghề may bao nhiêu năm nay, vừa rồi lúc làm xong, chỉ cần giũ ra xem là đã nhìn ra manh mối rồi.

Nhưng ông vẫn muốn xem Hoàng Tuyết Vân mặc lên người sẽ như thế nào.

Hoàng Tuyết Vân nhanh chóng đứng dậy, cầm quần áo đi thay. Sau khi thay xong, cô bước ra, ngay cả người thợ may cũng phải khâm phục, giơ ngón tay cái về phía Thẩm Nghiên.

"Phải nói là, mắt nhìn của cô gái cháu tốt hơn tôi!"

Thẩm Nghiên chỉ khẽ nhếch môi. Lúc này Hoàng Tuyết Vân đã đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, lại xoay người nhìn một vòng. Chiếc áo này bó lại như được may đo cho cô vậy, hoàn hảo che đi khuyết điểm, tôn lên vóc dáng, lúc này trông cô ấy thon gọn hơn hẳn.

"Trời ơi, Thẩm Nghiên, cậu giỏi quá! Tớ có thể tưởng tượng được cảnh mình mặc chiếc áo này đi tham gia buổi gặp mặt, chắc chắn sẽ gây ấn tượng mạnh!"

Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, nhìn Thẩm Nghiên với vẻ sùng bái.

Không ngờ cô gái mình tình cờ quen biết lại lợi hại như vậy.

"Cậu thích là tốt rồi. Thật ra vóc dáng của cậu không phải là mập, chỉ cần biết cách che khuyết điểm là được. Lúc đó cậu có thể mặc thêm một chiếc váy bên dưới, che đi phần hông..."

Thẩm Nghiên đưa ra vài ý kiến, Hoàng Tuyết Vân đều ghi nhớ kỹ càng.

Sau đó cô hừ một tiếng với người thợ may.

"Bác xem, cháu đã bảo rồi, làm quần áo thì phải may đo cho vừa người, giờ chẳng phải rất đẹp sao."

"Phải phải phải, lần này tôi học hỏi được nhiều điều. Lần này tôi sẽ giảm giá cho cháu, sau này làm quần áo nhớ đến chỗ tôi nhé!"

Người thợ may bị nói vậy, nhưng tính tình cũng rất tốt, vẫn cười hề hề, còn nói sẽ giảm giá cho cô.

Lúc này Hoàng Tuyết Vân cũng không so đo nữa.

Cô không thay quần áo ra, cho bộ quần áo cũ vào túi, rồi khoác tay Thẩm Nghiên đi ra ngoài.

Nhưng cũng phải đến lúc này cô mới nhìn thấy thứ Thẩm Nghiên đang xách trên tay.

"Tiểu Nghiên, cậu đi mua đồ à?"

"Không phải, tớ đang mang đồ đi tìm người hợp tác làm ăn."

Thẩm Nghiên vừa nói vừa giơ đồ trên tay lên. Hoàng Tuyết Vân nhìn vào, mới thấy đó là một bộ bát đũa.

"Đây là bát gỗ à? Làm tinh xảo thật đấy, trên này còn có hoa văn nữa, hoa văn này dễ thương quá, trẻ con chắc chắn sẽ thích."

Thẩm Nghiên mỉm cười gật đầu. Lúc này thời gian còn sớm, cô liền giới thiệu qua.

"Đúng vậy, loại này của chúng ta sau này sẽ có nhiều mẫu mã khác nhau cho mọi người lựa chọn, nhưng bây giờ tớ vẫn chưa tìm được cửa hàng bách hóa nào muốn nhập hàng. Tớ đã đến vài cửa hàng bách hóa và cửa hàng rồi, họ đều nói có kênh nhập hàng riêng..."

Nói đến đây, mấy ngày nay cô vẫn luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, nên cũng đã đi tìm hiểu khắp nơi, nhưng hình như kết quả không được tốt lắm, cảm giác da mình cũng bị rám nắng đi một chút.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 298: Đi cửa sau (1)



"Đồ tốt như vậy mà lại không ai thèm lấy, mấy người này đúng là không có mắt nhìn."

Thẩm Nghiên nhún vai: "Cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm thôi. Nếu có thể bán được ít hàng thì cũng có thể tăng thêm thu nhập cho đại đội chúng ta mà!"

Lúc này, Hoàng Tuyết Vân đột nhiên lên tiếng: "Nếu cậu tin tưởng tớ, đưa bộ bát gỗ này cho tớ, tớ sẽ giúp cậu!"

"Hả?" Đến lượt Thẩm Nghiên kinh ngạc.

Chẳng lẽ cô gái này thật sự có cửa sau?

"Hì hì, nói nhỏ cho cậu biết nhé, cậu của tớ là chủ nhiệm cửa hàng bách hóa, chuyện này tớ có thể nhờ cậu ấy giúp. Nếu cậu ấy đồng ý, tớ sẽ đến tìm cậu!"

"Chuyện này... có phiền quá không?"

Thật ra khóe miệng Thẩm Nghiên đã sắp cười đến tận mang tai rồi.

Không ngờ trời không tuyệt đường người, cô gái nhỏ nhìn có vẻ ngốc nghếch này lại có quan hệ với cửa hàng bách hóa.

Lúc này, cô chỉ hận không thể nhét đồ vào tay đối phương ngay lập tức, nhưng cũng biết phải giữ ý một chút.

Thấy mình có thể giúp đỡ Thẩm Nghiên, Hoàng Tuyết Vân xua tay, tỏ vẻ không ngại.

"Chuyện này có là gì, cứ giao cho tớ. Tớ sẽ cố gắng thuyết phục cậu, nhưng nếu không thuyết phục được, tớ cũng nói trước với cậu, cậu đừng trách tớ nhé!"

"Cậu có thể giúp tớ chuyện này, tớ đã rất biết ơn rồi, sao có thể trách cậu được chứ? Thật sự không biết nói gì hơn!"

"Thôi nào, giữa chúng ta không cần khách sáo vậy. Đợi khi nào việc thành công rồi hãy nói!"

"Được, vậy nhờ cậu nhé!" Thẩm Nghiên đặt đồ vào tay cô ấy, chắp hai tay cảm ơn rối rít.

Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Hoàng Tuyết Vân mới rời đi.

"Bây giờ tớ phải về nhà để dì xem bộ quần áo mới này!"

Nói xong, cô ấy vội vàng đạp xe đi.

Trên đường đi, cô ấy quả thực đã thu hút không ít ánh nhìn.

Cậu của Hoàng Tuyết Vân là cán bộ nhà nước, vợ chồng cậu ấy lớn tuổi mới sinh được một cậu con trai, bình thường rất cưng chiều con.

Trong những năm tháng chưa có con, Hoàng Tuyết Vân luôn được cưng chiều trong nhà.

Lúc này vừa đúng lúc tan làm, cậu của Hoàng Tuyết Vân là Chu Lập Quần vừa về đến nhà, vợ ông là Điền Tiểu Trân đang nấu ăn trong bếp. Thấy cháu gái đến, bà liền cười híp mắt chào hỏi: "Tiểu Vân đến đấy à? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nhà Cậu thế? Lại gặp chuyện gì rồi à?"

Hoàng Tuyết Vân hơi bất mãn, dỗi nói: "Cậu, chẳng lẽ cháu không có việc gì thì không thể đến thăm Cậu, Dì và Tiểu Bảo sao?"

"Được rồi được rồi, hoan nghênh hoan nghênh! Tiểu Trân, Tiểu Vân đến đấy, tối nay làm nhiều đồ ăn một chút."

"Vâng!" Điền Tiểu Trân ló đầu ra khỏi bếp, sau đó nhìn thấy bộ quần áo trên người Hoàng Tuyết Vân, bà kinh ngạc kêu lên một tiếng.

"Tiểu Vân may quần áo mới à? Lần này đẹp đấy, mặc lên trông có tinh thần, lại còn thon gọn nữa!"

Được vợ nhắc nhở, Chu Lập Quần mới nhìn cháu gái một cái.

"Đúng vậy, em không nói anh cũng không để ý. Bộ này đẹp đấy, nhìn Tiểu Vân nhà ta trông xinh xắn hẳn ra. Sau này không cần giảm cân nữa, thế này là được rồi."

"Ôi dào, Cậu ơi, bây giờ con gái người ta chuộng dáng người mảnh mai!"

Sau khi nói vài câu chuyện phiếm, Hoàng Tuyết Vân liền lấy đồ trong tay ra.

"Cậu ơi, Cậu xem thứ này, có đẹp không?"

Chu Lập Quần nhìn bộ bát gỗ trên bàn, cầm lên xem xét một lượt: "Cũng được đấy chứ, đồ chơi nhỏ này khá tinh xảo, trên này còn khắc hoa văn nữa à? Cháu mua ở đâu đấy? Mua cho Tiểu Bảo à?"

Hoàng Tuyết Vân bĩu môi, giật lấy bộ bát: "Làm gì có chuyện đó, đây là do người nhà của một người bạn cháu làm, mang đến đây xem có bán được không."

Nói xong, dưới ánh mắt hiểu rõ của Chu Lập Quần, cô cười nịnh nọt.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 299: Đi cửa sau (2)



"Cậu ấy đã đến mấy cửa hàng bách hóa rồi mà họ đều không lấy, chẳng phải vừa hay gặp được Cậu sao? Nghe cậu ấy nói vậy, cháu lập tức nghĩ đến Cậu của cháu là chủ nhiệm cửa hàng bách hóa. Nghĩ đến mắt nhìn của cậu luôn rất tốt, cháu liền vỗ đùi cái bốp, thế là mang đồ đến cho Cậu xem. Cậu thấy thế nào?"

Nói xong, cô cười híp mắt nhìn Chu Lập Quần, khiến ông không biết nói gì.

Ông đưa ngón trỏ ra, chỉ vào cô.

"Cháu gái à, vậy ra bây giờ cháu đang dụ dỗ Cậu đây phải không?"

"Làm gì có chuyện đó. Đây không phải là để Cậu xem hàng giúp cháu sao? Nếu Cậu nói không được, cháu sẽ lập tức ra khỏi cửa, nói rõ mọi chuyện với đối phương!"

Chu Lập Quần lập tức nghiêm mặt nói: "Được rồi, vậy cháu cứ nói với đối phương là Cậu không ưng ý!"

"Cậu ơi..." Hoàng Tuyết Vân kéo dài giọng, nũng nịu nhìn Chu Lập Quần.

"Cháu đã nói lời chắc như đinh đóng cột với người ta rồi, Cậu lại muốn cháu mất mặt như vậy sao?"

Chu Lập Quần suýt nữa thì bật cười.

"Ra là lời ngon tiếng ngọt đều do cháu nói hết à?"

Hoàng Tuyết Vân không nói gì, cứ thế làm nũng. Đúng lúc này, em họ của cô là Tiểu Bảo đi học về, là một cậu bé năm tuổi mũm mĩm.

Cậu bé nhỏ hơn Hoàng Tuyết Vân mười mấy tuổi, nhưng quan hệ với chị họ này lại rất tốt.

Lúc này, nhìn thấy cô đến, cậu bé liền chạy tới, ôm chầm lấy cô.

"Chị ơi, em nhớ chị lắm!"

"Chị cũng nhớ Tiểu Bảo, sao lại chơi đến mức mồ hôi nhễ nhại thế này, đồ quỷ nhỏ!"

Nói xong, cô còn lấy khăn lau mồ hôi trên lưng cho cậu bé.

Lúc này, Tiểu Bảo cũng nhìn thấy đồ trên bàn, liền vui mừng cầm lên.

"Ba ơi, đây là mua cho con sao? Dễ thương quá! Tối nay con sẽ dùng cái bát này ăn cơm, con có thể ăn hai bát!" Cậu bé vừa sờ sờ chiếc bát tròn tròn có hình gấu trúc đáng yêu, vừa cầm lấy chiếc thìa nhỏ cũng được mài nhẵn bóng, nhìn là thích ngay.

Đúng lúc này, Hoàng Tuyết Vân lên tiếng.

Cô nói một cách phũ phàng: "Xin lỗi nhé, cái này thật sự không phải mua cho em đâu. Đây là đồ của bạn chị, mang đến để bán lấy tiền."

"Ba em có tiền, bảo ba mua đi. Tối nay em phải dùng nó ăn cơm!"

Lúc này, Hoàng Tuyết Vân nhìn cậu mình với vẻ bất lực, còn có chút hả hê.

Cậu xem, con trai cậu cũng đã thích rồi, làm bố mà không bày tỏ thái độ gì thì sao được?

Nhưng Chu Lập Quần dù sao cũng là chủ nhiệm, đương nhiên sẽ không vì vài lời của cháu gái mà đồng ý.

Vừa lúc đó, ông nhìn thấy trong túi còn có mấy tờ giấy, liền lấy ra, mở xem. Nhìn thấy những hoa văn trên đó, từng hình vẽ sống động như thật, ngay cả một người đàn ông như ông cũng thấy đáng yêu.

Trên đó còn ghi chú các mẫu mã, có mười hai con giáp, mỗi con đều có vẻ ngoài ngộ nghĩnh, không phải kiểu vẽ truyền thống, nhìn càng được lòng trẻ con hơn.

Tiểu Bảo lập tức chỉ vào hình con heo là con giáp của mình.

"A! Ba ơi, con heo của con! Con muốn cái này, con muốn cái này! Đây là bát ăn cơm riêng của con!"

Trẻ con cảm thấy có một chiếc bát riêng là một điều rất đáng mừng.

Nhưng Chu Lập Quần lại nhìn thấy những điều khác biệt trong đó.

Lật xem tiếp, Thẩm Nghiên đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, ngay cả giá bán buôn cũng đã ghi rõ, còn có các mẫu mã, sản phẩm sẽ được kết hợp sau này, tương đương với một bản kế hoạch kinh doanh đơn giản.

Không biết người khác xem xong sẽ cảm thấy thế nào, nhưng sau khi Chu Lập Quần xem xong, ông lại có chút hứng thú.

Sau đó, ông bất lực nhìn Hoàng Tuyết Vân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back