Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1130: Sự ủng hộ của người nhà (1)



Thẩm Nghiên bất đắc dĩ quay về thu dọn đồ đạc, tiết sau phải đến một phòng học khác.

Vừa nói chuyện với thầy giáo xong, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, cho nên Thẩm Nghiên chạy nhanh hơn một chút.

Nhưng không ngờ, lại đụng phải Lý Thư Duyệt.

Sách trong tay Lý Thư Duyệt rơi hết xuống đất.

"Xin lỗi, cậu không sao chứ?" Dù sao cũng là Thẩm Nghiên đụng phải người ta, cho nên cô vẫn xin lỗi trước, sau đó định ngồi xuống giúp cô ta nhặt đồ.

Nhưng không ngờ, phản ứng của Lý Thư Duyệt hơi quá.

Lúc này vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên đến gần, lập tức ngồi xuống, có chút luống cuống tay chân nhặt đồ dưới đất, nhưng cho dù tay cô ta có nhanh đến mấy, lúc này Thẩm Nghiên vẫn phát hiện một quyển vở bài tập dưới đất, nét chữ quen thuộc trên đó khiến Thẩm Nghiên có chút kinh ngạc.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Lý Thư Duyệt đã cất quyển vở bài tập đi, sau đó nhét vào cặp, tránh ánh mắt của Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên nhìn thấy cô ta như vậy, lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Kết hợp với chuyện Tiêu lão sư nói bài thi bị mất trước đó, Thẩm Nghiên đột nhiên cảm thấy mình có lẽ đã đoán được gì đó.

"Cậu không sao chứ? Vừa rồi hình như mình nhìn thấy vở ghi chép của mình..."

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Không có không có, cậu nhìn nhầm rồi."

Nói xong Lý Thư Duyệt liền nói mình có việc, sau đó trực tiếp chạy đi.

Nếu không chạy, có lẽ Thẩm Nghiên cũng sẽ không nghi ngờ như vậy, nhưng lúc này người này lại chạy đi như vậy.

Hơn nữa vẻ mặt rõ ràng chột dạ này, rất khó khiến người ta không nghi ngờ.

Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng cô ta cười khẩy hai tiếng.

Thật sự là thú vị?

Chỉ là Thẩm Nghiên không ngờ, thầy giáo nhận được thông báo từ cấp trên, cũng có chút do dự.

Chủ yếu cũng là vì lần này các sinh viên đều làm bài rất tốt, hơn nữa năng lực của mọi người quả thật đều được.

Nhưng chỉ tiêu đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi chỉ có mấy suất, cho ai không cho ai đều là vấn đề.

Cho nên Tiêu lão sư mới do dự như vậy.

Các thầy giáo khác thấy thầy ấy do dự như vậy, lập tức nói: "Đến lúc đó tổ chức thêm một bài kiểm tra là được rồi, cơ hội lần này khó có được như vậy, lựa chọn kỹ càng cũng không có gì sai."

Tiêu lão sư suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy cũng rất có lý.

Cho nên quyết định kiểm tra thêm một lần nữa, hơn nữa cũng tìm hiểu nhu cầu của những sinh viên này.

Dù sao thì cũng không phải ai cũng có ý định ra nước ngoài.

Thẩm Nghiên chính là một ví dụ.

Nhưng sau khi Thẩm Nghiên về nhà, cũng nói chuyện này với ông cụ, hơn nữa còn hỏi ý kiến của ông cụ.

Ông cụ vừa nghe nói Thẩm Nghiên có cơ hội ra nước ngoài, cũng không vì một số thành kiến chính trị mà không cho Thẩm Nghiên đi, hoặc ngăn cản Thẩm Nghiên cầu tiến, chỉ là lý trí phân tích tình hình nước ngoài hiện nay cho cô.

Thật ra ông cụ cũng không phải là cái gì cũng không biết hoặc là không tìm hiểu, rất nhiều tin tức có lẽ ông biết còn nhiều hơn cả người trẻ tuổi.

"Bây giờ nước ngoài vẫn còn thành kiến khá nặng với người Hoa chúng ta, cho nên nếu cháu ra ngoài, vẫn phải chuẩn bị tâm lý, chắc chắn là sẽ phải chịu khổ, cộng thêm một số sự lạnh nhạt, thành kiến của đối phương, có lẽ việc học của các cháu ở nước ngoài chủ yếu là phải dựa vào bản thân, nhưng nếu bản thân các cháu là mang theo tâm lý học hỏi, thì bên đó quả thật có thể học được một số thứ."

Ông cụ phân tích hết lợi hại, còn lựa chọn thế nào, vậy thì tùy Thẩm Nghiên.

Ông cụ lớn tuổi rồi, cũng tôn trọng ý kiến của người trẻ tuổi.

Nhưng nước ngoài hiện nay đúng là như vậy, sẽ coi thường người Hoa, vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện một số sự phân biệt đối xử, những chuyện này chắc chắn sẽ khiến người ta khó chịu, cho nên ra ngoài, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào bản thân để điều chỉnh.

"Vâng, cháu biết rồi ông nội, cháu sẽ suy nghĩ kỹ."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1131: Sự ủng hộ của người nhà (2)



Buổi tối, Thẩm Nghiên vẫn gọi điện thoại hỏi Lục Tuân.

Vì Lục Tuân trước đó đã về một chuyến, sau này khi nào về nhà cũng không chắc, cho nên trực tiếp gọi điện thoại đến trường học.

Lục Tuân nghe thấy lời của Thẩm Nghiên, chỉ im lặng một lát, sau đó liền nói thẳng: "Nếu em muốn đi thì cứ đi, chuyện nhà em không cần lo lắng, Tuế Tuế có ông nội giúp chăm sóc, còn có anh nữa, không cần lo lắng quá, em cứ đi theo đuổi thứ mình thích, anh đều ủng hộ em."

"Vậy anh không ngại em ra ngoài lâu như vậy, không chăm sóc được gia đình sao?"

"Không ngại, dù sao thì khoảng thời gian trước, đều là do em chăm sóc gia đình, bây giờ em có lựa chọn tốt hơn, chúng ta là người nhà, tự nhiên cũng không thể kéo chân em đúng không?"

"Vậy là anh ủng hộ em rồi?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Ừm, ủng hộ em tuyệt đối, dù sao thì thời gian em đi cũng không dài, cho nên không cần lo lắng, khoảng thời gian này anh sẽ thay em chăm sóc gia đình thật tốt, để em không phải lo lắng gì cả."

Thẩm Nghiên gật đầu, nói mình biết rồi, hơn nữa còn nói cho Lục Tuân chuyện mình phát hiện sáng nay.

"Anh nói tình huống này, em có cần nói với thầy giáo không?"

"Nếu thầy giáo này không có bất kỳ thành kiến nào, anh rất ủng hộ em nói với thầy giáo, đương nhiên, chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ, cho nên tin hay không, còn phải xem thầy giáo."

Thẩm Nghiên gật đầu, nói mình biết rồi.

Hai người lại nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Nghiên ngồi một mình trong phòng, cũng suy nghĩ rất nhiều.

Trước đây có lẽ vì con cái cho nên cũng không cân nhắc đến chuyện làm sinh viên trao đổi.

Nhưng sau đó lời nói của Lục Tuân và ông cụ, còn có lời của thầy giáo, cộng thêm việc hôm nay nhìn thấy Lý Thư Duyệt cầm vở ghi chép của cô, đều khiến Thẩm Nghiên suy nghĩ rất nhiều.

Đây có lẽ là một cơ hội rất tốt.

Đã sống ở thời đại này rồi, kiếp trước cơ hội ra nước ngoài quả thật không ít, nhưng đó đều là sau khi sự nghiệp có thành tựu mới ra ngoài.

Nhưng lần này thì khác, lần này là đi với tư cách sinh viên trao đổi, cho nên thật ra sau đó Thẩm Nghiên có chút động lòng.

Có lẽ cô có thể nhân cơ hội này đi xem thử, cũng tìm hiểu sự phát triển của các quốc gia khác vào thời điểm này.

Chứ không phải chỉ ở trong một nơi nhỏ bé.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Nghiên vẫn quyết định suy nghĩ kỹ chuyện này.

Chỉ là đợi đến ngày hôm sau, Thẩm Nghiên còn chưa nói chuyện này với thầy giáo, thầy giáo đã đề cập đến chuyện kiểm tra.

Lúc nghe được tin tức này, Thẩm Nghiên cũng rất kinh ngạc.

Thật là quá đáng.

Cũng không biết tại sao thầy giáo lại đột nhiên đề nghị kiểm tra, nhưng đã thầy giáo nói như vậy rồi, vậy thì Thẩm Nghiên không cần nói chuyện này với thầy giáo nữa.

Chắc là, sau khi kiểm tra xong, những chuyện nên biết cũng sẽ biết.

Thật giả lẫn lộn, Thẩm Nghiên không lo lắng chuyện này chút nào.

Chỉ có Lý Thư Duyệt khi nghe nói phải kiểm tra thêm lần nữa, cả người đều kinh ngạc.

Vốn dĩ cô ta tưởng chuyện mình ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi đã là chuyện chắc chắn rồi.

Không ngờ, lại còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Cũng không biết rốt cuộc Tiêu lão sư này muốn làm gì.

Trước đây bài tập của cô ta hoàn thành cũng rất tốt mà?

Sao còn phải làm thêm chuyện thừa thãi này?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1132: Thực lực cái quái gì chứ? (1)



Lúc này dường như cô ta đã tự thuyết phục bản thân thành công, sau đó đã quên mất bài tập của mình thật ra là chép của người khác.

Tự mình thuyết phục bản thân, cảm thấy bài tập này là do mình viết.

Các bạn học trong lớp từng người đều kêu than, không hiểu tại sao thầy giáo còn phải làm thêm chuyện thừa thãi này.

Nhưng cũng chỉ là than thở một chút.

Bài kiểm tra nên đến sẽ không vì mấy người bọn họ kêu than mà không đến.

Đề bài kiểm tra vẫn rất khó, không ít người sau khi nhìn thấy đề bài kiểm tra, từng người đều kêu than.

Thật sự là quá đáng.

Từng người vừa gãi đầu vừa viết xong, sau khi Lý Thư Duyệt viết xong, sắc mặt cả người đều trở nên trắng bệch.

Cô ta không ngờ, đề bài lần này lại còn khó hơn lần trước.

Lần trước cô ta đã rất vất vả, càng không cần phải nói đến lần này.

Hơn nữa lần này không còn ai cho cô ta chép nữa, Lý Thư Duyệt nghĩ đến ngày lời nói dối của mình bị vạch trần, lúc này cả người đều không ổn.

Đợi đến khi nộp bài kiểm tra xong, rất nhanh mọi người đã chú ý đến Lý Thư Duyệt.

Lúc đầu không có ai phát hiện ra sự khác thường của Lý Thư Duyệt.

Mọi người vẫn đang khen ngợi cô ta.

"Thư Duyệt, lần này chắc chắn cậu sẽ được điểm cao!"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Đúng vậy, lần trước đề khó như vậy cậu cũng có thể làm được, lần này tin rằng cậu cũng có thể làm được!"

Từng người đều bày tỏ sự công nhận đối với Lý Thư Duyệt, lúc này mọi người đều cho rằng, việc Lý Thư Duyệt có thể ra nước ngoài gần như đã là chuyện chắc chắn.

Cho nên từng người đều chạy đến nịnh nọt, còn muốn thu hút sự chú ý, lời ngon tiếng ngọt cứ thế tuôn ra.

Nếu là trước đây, Lý Thư Duyệt nghe thấy những lời nịnh nọt này, e rằng đã sớm vui mừng đến mức quên trời đất rồi.

Nhưng lần này sau khi thi trượt, e là không còn cơ hội nữa.

"Thư Duyệt, sao sắc mặt cậu lại trắng bệch như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Có người phát hiện ra sự khác thường của Lý Thư Duyệt, cho nên lúc này không khỏi lên tiếng quan tâm.

Những người khác cũng phát hiện ra, sau đó từng người đều vây quanh.

Lý Thư Duyệt không muốn thua quá thảm hại, cho nên lúc này đột nhiên đưa tay ôm trán, vẻ mặt khó chịu nói: "Không có gì, chỉ là hơi khó chịu, lần này có thể thi trượt rồi."

"Hả? Không phải chứ?"

"Vậy thì cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, dù sao thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn, không thể miễn cưỡng, cũng không biết rốt cuộc Tiêu lão sư này là thế nào, chẳng phải bài tập trước đây đã có thể nói rõ thực lực rồi sao? Còn phải kiểm tra gì nữa."

Từng người đều than phiền thầy giáo, chỉ có Thẩm Nghiên khi nghe thấy những lời này, không khỏi cười khẩy một tiếng.

Người này đúng là biết tìm cớ cho mình.

Chỉ là không biết đợi đến khi sự việc bại lộ, người này có thể bình tĩnh như vậy không.

Thẩm Nghiên chỉ nhìn về phía bên kia một cái, sau đó liền rời đi.

Lúc này Đặng Cẩn Du cũng đuổi theo, sau đó vỗ vai Thẩm Nghiên.

"Đề bài lần này đối với cậu mà nói chắc là không khó lắm đúng không?"

"Cũng tạm!"

"Mình biết ngay là cậu làm được mà, nói thật, nhắc đến chuyện ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, người mình nghĩ đến chính là cậu..."

"Chuyện này vẫn chưa chắc chắn đâu, cậu cũng muốn đi à?"

"Cũng tạm, chủ yếu là thành tích của mình, so với những người khác trong lớp, thật sự là hơi kém, cho nên chắc là không đến lượt mình!"

Cô ấy cũng có tự mình biết mình.

"Nếu ra nước ngoài thì học hành cho tốt, biết đâu sau này chúng mình còn có thể dựa vào cậu đấy."

"Được thôi!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1133: Thực lực cái quái gì chứ? (2)



Thẩm Nghiên ở trường học, chỉ chơi thân với mấy người trong ký túc xá.

Học kỳ trước, mọi người còn chia bè kết phái, còn có nhóm nhỏ, nhưng đến học kỳ này, nhóm nhỏ này dường như tự động giải tán.

Thẩm Nghiên cũng là lúc này mới bắt đầu quen thân với những người khác.

Đặng Cẩn Du có thể coi là người bình thường nhất trong ký túc xá, bình thường ở đây là chỉ tam quan bình thường.

Cho nên dần dần, cũng quen thân với bọn họ.

Thành tích của Đặng Cẩn Du quả thật chỉ có thể coi là bình thường.

Dù sao thì Thanh Hoa là nơi tập trung nhân tài, mọi người đều rất cố gắng, cũng rất chăm chỉ, chỉ cần lơ là một chút, rất có thể sẽ không theo kịp người khác.

Trước đây có lẽ thành tích của cô ấy cũng không tệ, nhưng đến đây thì có chút kém.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Nghiên không nói gì, chỉ nói đùa với cô ấy thêm vài câu.

Đúng lúc này La Phù cũng đến.

"Hai người đi nhanh như vậy làm gì? Mình vừa ra đã không thấy hai người đâu rồi, còn nữa, các cậu không biết đâu, Lý Thư Duyệt lúc này vẫn luôn tìm cớ cho mình, nói là tối qua mình không ngủ ngon, sau đó dẫn đến việc lần này cũng không thi tốt."

Ngoài mặt mọi người đều an ủi cô ta, nhưng trong lòng nghĩ gì, thì không ai biết được.

"E là những người này đều mong có người thi kém hơn mình, như vậy thì, biết đâu mọi người cũng có cơ hội tranh giành cơ hội này."

Thẩm Nghiên nghe thấy giọng điệu bất bình của La Phù, lập tức cười.

"Bài tập lần trước của cô ta làm tốt như vậy, chẳng lẽ cậu không tin đó là thực lực của cô ta sao?"

"Thực lực cái quái gì chứ? Cô ta có thứ đó sao?" La Phù vẻ mặt khinh thường nói.

Đều ở chung một ký túc xá, ai mà không biết rõ người kia chứ?

Với trình độ trước đây của Lý Thư Duyệt, cô thật sự không tin bài tập lần trước làm tốt như vậy.

Lần trước thầy giáo cũng phát bài tập xuống cho mọi người truyền tay nhau xem.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Cô biết rõ trình độ của Lý Thư Duyệt, cho nên khi nhìn thấy bài tập đó, cô trực tiếp không xem nữa.

Không biết chép ở đâu còn nói là của mình.

Thẩm Nghiên cười cười không nói gì, lời này của cô ấy đúng là không sai.

Nhưng mấy người không tiếp tục chủ đề này nữa, mà là nói đến nội dung bài giảng.

Lúc Lý Thư Duyệt ra ngoài liền nhìn thấy bóng lưng mấy người đi cùng nhau.

Nhìn xong cô ta thầm nghiến răng.

Thẩm Nghiên này ngoài miệng nói mình không để ý, nhưng trong lòng e là để ý hơn ai hết.

Bây giờ cô ta có chút nghi ngờ, việc phải kiểm tra lại, e là do Thẩm Nghiên đi nói với thầy giáo, nói là nhìn thấy vở bài tập của mình ở chỗ cô ta, cho nên mới đề nghị thầy giáo kiểm tra lại.

Tuy Lý Thư Duyệt không có chứng cứ, nhưng lúc này cô ta đã khẳng định.

Bây giờ càng nhìn Thẩm Nghiên càng không vừa mắt.

Đối với chuyện trước đây mình ăn cắp bài tập của Thẩm Nghiên, dường như đã sớm bị cô ta quên ra sau đầu.

Không nhớ gì cả.

Thẩm Nghiên không biết suy nghĩ của người này.

Ngày hôm sau, thầy giáo đã chấm xong tất cả bài kiểm tra.

Chỉ là vẻ mặt thầy có chút nghiêm trọng.

"Thầy không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Lý Thư Duyệt đồng học thụt lùi nhiều như vậy, thật ra đề bài lần này rất nhiều đều đã xuất hiện trong bài tập lần trước, nhưng dường như các em đều không phát hiện... Có một số lỗi rất rõ ràng, các em vẫn mắc phải..."

Tiêu lão sư trực tiếp trước mặt nhiều người trong lớp như vậy, phê bình bài thi lần này của Lý Thư Duyệt.

"Bài tập lần trước của em hoàn thành rất tốt, nhưng lần này, thật sự là quá tệ."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1134: Vạch mặt trước mặt mọi người (1)



Các bạn học xung quanh đều trừng lớn mắt, dường như cũng không ngờ, thầy giáo lại dùng từ quá tệ để hình dung một nữ sinh.

Lúc này Lý Thư Duyệt đỏ hoe mắt.

Nói thế nào nhỉ, nói là bị đả kích nặng nề cũng không quá.

Nhưng trong lớp cũng có bạn học đứng ra bênh vực Lý Thư Duyệt.

"Thầy, trước đây Lý Thư Duyệt đồng học là vì sức khỏe không tốt, cho nên mới không làm tốt."

"Đúng vậy, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Lý đồng học đúng không? Sai lầm như vậy cũng là khó tránh khỏi."

Tiêu lão sư nhìn Lý Thư Duyệt đang đỏ hoe mắt.

Không hề khách sáo.

"Thật sao? Vậy bây giờ sức khỏe của Lý Thư Duyệt đồng học có khá hơn một chút không? Nếu bây giờ thầy cho em làm lại bài này, nếu em làm được, vậy thì thầy sẽ không truy cứu nữa, bài thi này sẽ bị hủy bỏ."

Tuy cách làm này đối với các bạn học khác mà nói có chút không công bằng, nhưng đây không phải là trường hợp đặc biệt sao?

Đã sức khỏe không tốt rồi, còn có nhiều bạn học bênh vực cô ta như vậy, vậy thì thầy làm giáo viên cũng rất bằng lòng cho cô ta một cơ hội.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Chỉ là thầy dám cho cơ hội này, nhưng Lý Thư Duyệt lại không dám nhận cơ hội này!

Dù sao thì bản thân mình có bao nhiêu thực lực, không ai rõ hơn cô ta.

Chính vì rõ ràng, mới sợ hãi.

"Không, không cần đâu ạ, thầy, em chấp nhận kết quả này."

Nói xong Lý Thư Duyệt sắp khóc.

Lúc này La Phù không khỏi cười khẩy.

"Người này, bản thân năng lực không được, liền đổ lỗi cho sức khỏe không tốt, bây giờ cho cô ta cơ hội rồi, ngược lại lại chấp nhận kết quả này? Sau này chẳng lẽ lại giả vờ đáng thương nói là chúng ta không cho cô ta cơ hội chứng minh bản thân sao? Chẳng lẽ không biết xấu hổ như vậy?"

"Không đâu không đâu, Lý đồng học của chúng ta cũng là người sĩ diện, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, nhưng theo mình thấy, đã cho cô ta cơ hội tốt như vậy để chứng minh bản thân rồi, cô ta còn lo lắng gì nữa? Cứ làm thôi?"

Không ít bạn học có mặt cười ầm lên: "Đúng vậy, đây là cơ hội tốt như vậy, dù sao thì bây giờ sức khỏe chắc chắn sẽ không khó chịu nữa, vừa hay có thể nhân cơ hội này chứng minh bản thân, chẳng lẽ cô không muốn làm sinh viên trao đổi nữa sao?"

Những người xung quanh cũng khuyên nhủ, nhưng vẻ mặt Lý Thư Duyệt lại càng ngày càng lúng túng, thậm chí không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với mọi người.

"Vẫn là thôi đi, dù sao thì chuyện này cũng không công bằng với mọi người."

"Cái gì? Bây giờ chúng tôi đều không có ý kiến gì rồi, cô cứ mạnh dạn nhận là được rồi, không cần phải có gánh nặng tâm lý như vậy."

"Nhưng, nhưng mà..."

Lý Thư Duyệt không biết nên nói gì nữa, cô ta đâu cần những người này giả vờ tốt bụng?

Bây giờ cô ta chỉ mong mọi người đừng nói nữa.

Mà những người trước đây nịnh nọt cô ta, lúc này cũng đều lên tiếng, mọi người thậm chí còn cảm thấy ra mặt nói đỡ cho cô ta chính là nịnh nọt cô ta.

Lời ngon tiếng ngọt cứ thế tuôn ra.

Điều này trực tiếp đưa Lý Thư Duyệt lên vị trí cao, lúc này cho dù cô ta muốn xuống, cũng có chút khó xử.

Mấy người Đặng Cẩn Du biết tính cách của người này, chắc chắn là không có bao nhiêu bản lĩnh, cho nên lời ngon tiếng ngọt cứ thế nói ra.

Cuối cùng Lý Thư Duyệt vẫn nhận lấy bài thi, sau đó đến một phòng học khác để làm bài.

Lúc cô ta đi, La Phù thậm chí còn rất ân cần nói một câu.

"Lúc này nếu cô không khỏe thì cứ nói, đừng có đợi đến khi làm bài xong, lại nói sức khỏe mình không tốt, lý do này dùng một lần là được rồi, dùng thêm lần nữa thì không ổn lắm đâu."

Nói xong còn che miệng cười trộm, vẻ mặt Lý Thư Duyệt khó coi vô cùng.

Nói thế nào nhỉ?

La Phù này thật sự rất đáng ghét!

Trực tiếp nói ra hết những kế hoạch mà cô ta định dùng sau này, hơn nữa còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Lúc này cô ta cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Thẩm Nghiên cười như không cười nhìn cô ta, cũng đang chuẩn bị xem kịch vui của người này.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1135: Vạch mặt trước mặt mọi người (2)



Người này rốt cuộc có bản lĩnh thật hay không, lập tức sẽ rõ ràng.

Nghĩ vậy, tâm trạng Thẩm Nghiên cũng tốt hơn không ít.

Đợi đến khi Lý Thư Duyệt rời đi, tiết học bên này vẫn tiếp tục, đợi đến khi hết giờ, mọi người đều nóng lòng chờ thầy giáo xem bài thi.

Tiêu lão sư cũng không khiến mọi người thất vọng, cầm lấy bài thi của Lý Thư Duyệt, trực tiếp chấm điểm ngay trước mặt nhiều người trong lớp như vậy.

Chỉ là đợi đến khi thầy ấy nhìn rõ nội dung Lý Thư Duyệt viết, cả người đều ngây ra.

Đây là thứ gì vậy?

Thứ chướng mắt như vậy mà cũng có mặt mũi nộp lên, người này rốt cuộc có biết bản thân mình có bao nhiêu năng lực không?

"Chúng ta cùng xem nào, câu này, Lý Thư Duyệt đồng học..."

Vốn dĩ Lý Thư Duyệt tưởng thầy giáo sẽ chấm bài riêng, đến lúc đó cô ta còn có thể tìm lý do.

Nhưng cô ta không ngờ, thầy giáo lại chấm bài công khai, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp hành hình công khai.

Bây giờ Lý Thư Duyệt chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Hoặc là rời khỏi nơi này.

Các bạn học trong lớp theo lời nói của Tiêu lão sư, càng cảm thấy không đúng lắm.

Sao bài thi của Lý Thư Duyệt lại kém như vậy?

Bạn học đội sổ trong lớp, thành tích học tập dường như cũng không kém như vậy đúng không?

Hơn nữa rất nhiều ngữ pháp đều là thầy giáo đã nói trên lớp.

Mà Lý Thư Duyệt như thể không biết gì, lỗi nên mắc phải vẫn mắc phải.

Lúc này mọi người nhìn vẻ mặt Lý Thư Duyệt càng ngày càng khác thường.

"Lý đồng học, đây là thế nào? Không biết em có thể cho thầy một lời giải thích không?"

"Thưa, thưa thầy, em chỉ là quá căng thẳng, em sợ phụ lòng mong đợi của các bạn..."

Đến lúc này, Lý Thư Duyệt thậm chí còn muốn biện minh cho mình, lời nói dối gần như theo bản năng nói ra.

Nhưng những người xung quanh cũng không phải kẻ ngốc, lúc này làm sao có thể không nhìn ra sơ hở?

E là ngay từ đầu Lý Thư Duyệt đã không có thực lực.

Còn về việc tại sao bài tập lần trước lại hoàn thành tốt như vậy, mọi người đều đoán là cô ta đã đi chép bài tập của người khác.

Một số người thông minh hơn, đã nhận ra vấn đề.

"Các cậu còn nhớ không, lần trước nói Thẩm Nghiên không nộp bài tập, chẳng phải mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ sao."

Trước đây Thẩm Nghiên nổi bật như vậy.

Sinh viên năm nhất không ai là không biết Thẩm Nghiên.

Cũng chính vì biết Thẩm Nghiên, biết thực lực của Thẩm Nghiên, cho nên mới cảm thấy rất kỳ lạ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Tại sao lần trước nộp bài tập, Thẩm Nghiên lại không nộp.

Rất có thể là bị người ta chép rồi.

Sau đó vở bài tập cũng bị lấy đi.

"Lát nữa em đến văn phòng của thầy một chuyến, thầy có vài chuyện rất quan trọng muốn xác minh với em."

Vốn dĩ Tiêu lão sư chỉ muốn làm rõ sự thật, cũng không phải thật sự muốn làm khó sinh viên này.

Cho nên vẫn là muốn giải quyết riêng.

Lúc này Lý Thư Duyệt dường như đã đoán được thầy giáo muốn nói gì với cô ta.

Lại nhìn Thẩm Nghiên vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ cô ta rất căm hận Thẩm Nghiên.

Nếu không phải Thẩm Nghiên đi mách thầy giáo, có lẽ cô ta đã không phải kiểm tra thêm một lần nữa, càng không phải thi trượt, mất mặt trước nhiều người trong lớp như vậy.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1136: Đồng ý ra nước ngoài (1)



Đối với một cô gái rất sĩ diện, Lý Thư Duyệt cảm nhận được ánh mắt khác thường của các bạn học bên dưới nhìn mình.

Tuy trông có vẻ không khác gì ngày thường, nhưng cô ta lại có cảm giác như có gai đ.â.m sau lưng.

Cả người chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Không biết có phải hôm nay nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, hay là vì lý do gì khác, Lý Thư Duyệt trực tiếp bùng nổ trước mặt nhiều người trong lớp như vậy.

"Thẩm Nghiên, cậu đắc ý cái gì? Không phải là cậu đi mách thầy giáo sao? Không phải là nói với thầy giáo là tôi lấy bài tập của cậu sao? Cho nên thầy giáo mới kiểm tra thêm một lần nữa, không phải là muốn thấy tôi mất mặt sao? Bây giờ cậu toại nguyện rồi?"

Câu nói này của cô ta gần như là hét lên một cách cuồng loạn.

Chỉ là sau khi nói xong câu này, mọi người có mặt đều ngây ra.

Thẩm Nghiên cũng có chút kinh ngạc nhìn đối phương.

"Hả? Cậu cảm thấy là tôi đi mách thầy giáo? Xin lỗi, tôi thật sự không rảnh như vậy, hơn nữa, tôi nói rồi chẳng lẽ thầy giáo sẽ tin tôi? Tôi còn có thể can thiệp vào suy nghĩ của thầy giáo?"

Thẩm Nghiên cảm thấy chuyện này thật sự quá buồn cười.

La Phù ở bên cạnh thấy Thẩm Nghiên dường như không nắm được trọng điểm, lập tức có chútthương mà không giúp được gì.

"Bây giờ trọng điểm là chuyện này sao? Trọng điểm là cô ta lấy bài tập của cậu, sau đó khiến cậu không nộp được bài tập, chị gái, cậu để tâm một chút đi."

Thẩm Nghiên ồ một tiếng, dường như lúc này mới nhận ra mình đã chú ý sai chỗ.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, người này đã tự mình thừa nhận lấy bài tập của cô.

Chỉ cần chứng minh được điểm này là được.

"Vậy là cậu thừa nhận mình đã lấy vở bài tập của mình rồi? Sau đó cậu chép bài của mình? Còn cất vở bài tập của mình đi đúng không?"

Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm đối phương, Lý Thư Duyệt lập tức nghẹn lời.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Bài tập mà em lấy đi thật sự là của Thẩm Nghiên đồng học sao? Chẳng trách thầy không tìm thấy, thì ra là em lấy, nhưng em đã nghĩ sai rồi, thầy không hề có ý thiên vị Thẩm Nghiên, chỉ là vì năng lực dịch thuật của em ấy quả thật khá tốt, cho nên thầy hy vọng có thể kiểm tra thêm một lần nữa, xem thử thực lực của em ấy..."

Nói xong Tiêu lão sư có chút bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ tiêu làm sinh viên trao đổi rất quý giá, không phải ai cũng có cơ hội ra nước ngoài, cho nên chúng tôi khi lựa chọn người, vẫn rất thận trọng, cho nên mới kiểm tra thêm một lần nữa."

Đây cũng là nói bóng gió, Thẩm Nghiên không có năng lực can thiệp vào quyết định của thầy giáo.

Có suy nghĩ này, chỉ là suy nghĩ của thầy giáo mà thôi.

Bây giờ chuyện này đã nói rõ trước mặt mọi người, tự nhiên cũng không cần phải che giấu nữa.

Lý Thư Duyệt vừa rồi nhất thời xúc động nói hết mọi chuyện ra, lúc này cho dù còn muốn giải thích, nhưng những người nên nghe cũng đã nghe thấy rồi, cho nên không cần phải giải thích nữa.

"Cho dù là vậy, thầy cũng không che giấu được sự thật thầy thiên vị Thẩm Nghiên, thầy chính là thiên vị, có chuyện gì tốt cũng chỉ nghĩ đến Thẩm Nghiên."

"Đúng vậy, làm giáo viên, thầy quả thật có chút tư tâm, dù sao thì chúng ta cần mở cửa đất nước, cho nên cần nhân tài như vậy, sinh viên có năng lực, tự nhiên sẽ được thầy giáo chú ý đến."

Tiêu lão sư không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với Thẩm Nghiên.

Nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, còn sau này Thẩm Nghiên có thể tiến xa đến đâu, vậy thì phải xem bản lĩnh của Thẩm Nghiên.

Chuyện đến đây cũng sáng tỏ, cho dù mọi người không nói rõ ràng.

Nhưng những người nên biết cũng đã biết.

Những người trước đây còn đang nịnh nọt Lý Thư Duyệt, lúc này quay đầu trực tiếp biến thành cao thủ mồm mép độc địa, lời nói ra khó nghe vô cùng.

Chỉ là đợi đến khi những người này quay đầu muốn nịnh nọt Thẩm Nghiên, Thẩm Nghiên lại bình tĩnh hơn nhiều.

Không hề vui mừng vì lời nịnh nọt của mọi người, càng không biểu hiện ra vẻ đắc ý.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1137: Đồng ý ra nước ngoài (2)



Cả người cô như thể không quan tâm.

Không ít người trước đây từng nói xấu Thẩm Nghiên đều đến xin lỗi.

Thẩm Nghiên cũng chỉ bình tĩnh nói: "Mọi người vẫn là nên tập trung vào việc học đi, như vậy có lẽ thành tích của mọi người sẽ tiến bộ."

Thẩm Nghiên không cần lời nịnh nọt của mọi người.

Bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cơ hội này quả thật rất khó có được, nếu có cơ hội, có lẽ Thẩm Nghiên sẽ đồng ý.

Vừa nghĩ vậy, lúc Tiêu lão sư rời đi cũng gọi Thẩm Nghiên lại.

Sau đó cũng không tránh mặt mọi người, trực tiếp hỏi trước mặt một số bạn học.

"Em suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi không? Thời gian cụ thể cũng đã định rồi, đi nửa năm, nửa năm sau trở về, đến lúc đó sau khi em về, nếu em còn muốn đến bộ phận khác thực tập, thì kinh nghiệm này cũng là một bước đệm."

"Vâng, em đã suy nghĩ kỹ rồi, người nhà cũng rất ủng hộ em, cho nên em đồng ý."

"Được, vậy thầy sẽ về sắp xếp danh sách những người đi cùng, đến lúc đó sắp xếp cụ thể thế nào thầy sẽ báo cho em trước."

"Vâng ạ."

Sau đó Thẩm Nghiên lại hỏi thời gian cụ thể, trước đó Thẩm Nghiên cần phải sắp xếp ổn thỏa chuyện nhà.

Tuy chỉ là nửa năm, nhưng nửa năm này, đối với Tuế Tuế đang trong giai đoạn phát triển mà nói, thật ra là thời gian rất dài.

Tương đương với việc Thẩm Nghiên sẽ bỏ lỡ nửa năm trưởng thành của con gái, tuy có chút tiếc nuối, nhưng Thẩm Nghiên cảm thấy rất đáng giá.

Nghĩ đến việc không lâu sau sẽ phải rời xa người nhà, đến một đất nước khác, Thẩm Nghiên vẫn có chút lo lắng.

Lo lắng trước khi chia xa.

Nhưng đến tối, Thẩm Nghiên vẫn gọi điện thoại cho mấy người anh trai và bạn thân của mình.

Hẹn mấy người cuối tuần đến đây chơi cùng nhau, cô có chuyện muốn nói.

Thẩm Nghiên không nói qua điện thoại, bây giờ chuyện vẫn chưa chắc chắn, đợi thêm hai ngày nữa chắc chắn rồi, lúc đó nói cùng nhau, như vậy là tốt nhất.

Mọi người cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Thẩm Nghiên lại còn úp úp mở mở.

Cũng không nói là chuyện gì, chỉ nói mọi người cuối tuần đến tứ hợp viện tụ tập.

Nghĩ vậy, Thẩm Hoa Hoa và La Quân Hoa không khỏi bắt đầu đoán già đoán non.

"Cậu nói xem chẳng lẽ Thẩm Nghiên lại mang thai rồi không?"

"Không thể nào? Bây giờ Thẩm Nghiên còn đang đi học, cứ thế mang thai rồi? Vậy chẳng phải đến lúc đó Thẩm Nghiên sẽ phải bảo lưu kết quả học tập để sinh con sao?"

"Không biết..."

Rõ ràng Thẩm Nghiên còn chưa nói là chuyện gì, nhưng hai người này đã bắt đầu đoán rồi.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thật sự là khiến người ta có chút bất đắc dĩ.

Thẩm Nghiên không biết, mình chỉ là úp úp mở mở một chút, mấy người này đã bắt đầu đoán là cô lại mang thai.

Thẩm Trường Chinh là anh em sinh đôi, vẫn có thể cảm nhận được một số cảm xúc của đối phương.

Không phải sao, lúc này liền cảm thấy tâm trạng Thẩm Nghiên rất vui vẻ, nhưng dường như lại có chút lo lắng.

Cho nên trong lòng cũng không khỏi đoán, có phải Thẩm Nghiên bên này mang thai rồi không? Nhưng bây giờ thời điểm không thích hợp?

Cho nên mới lo lắng?

Anh trai như anh cũng theo đó mà lo lắng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1138: Tưởng Thẩm Nghiên lại mang thai (1)



Hai ngày sau, đúng vào thứ sáu, Tiêu lão sư trực tiếp công bố danh sách sinh viên được đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi.

Thẩm Nghiên không hề bất ngờ khi nhìn thấy tên mình trên đó.

Sau đó còn được thầy giáo gọi đến dặn dò một hồi.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Vừa hay ngày mai được nghỉ, đến lúc đó có thể chia sẻ tin vui này với mấy anh trai và bạn thân.

Chỉ là Thẩm Nghiên không ngờ, cô vừa về đến tứ hợp viện, Thẩm Trường Chinh cũng đến.

"Anh Tư, sao anh lại đến sớm vậy?"

"Hehe~ Chẳng phải là nghĩ đến việc em có chuyện muốn thông báo sao? Anh nóng lòng muốn biết." Thẩm Trường Chinh có chút ngại ngùng nói.

"Vậy anh cảm thấy em có tin vui gì muốn thông báo với mọi người?"

"Khụ khụ~ Chẳng lẽ là em lại mang thai rồi?" Thẩm Trường Chinh cẩn thận hỏi.

Thẩm Nghiên trực tiếp phun nước trong miệng ra ngoài.

"Anh Tư, anh nghĩ gì vậy?"

"Hả? Chẳng lẽ không phải sao?" Thẩm Trường Chinh vẻ mặt vô tội, gãi gãi đầu, trông có vẻ ngốc nghếch.

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó nhìn về phía Thẩm Trường An cũng vội vàng chạy đến, Thẩm Trường An chắc là chạy đến, lúc này sau khi vào cửa vẫn còn thở hổn hển.

"Anh nói xem, anh Tư, anh đến sớm quá rồi đấy?"

"Anh đây không phải là lo lắng sao? Đúng rồi, em gái, em nói là em có tin vui gì muốn nói với chúng ta?"

Nhìn ánh mắt mong chờ của hai anh trai, Thẩm Nghiên thật sự bất đắc dĩ!

Cuối cùng cũng chỉ có thể nói tình hình của mình với hai anh trai.

"Chính là trường học bên kia có chỉ tiêu đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi, em được chọn, có thể sẽ ra nước ngoài..."

"Cái gì? Ra nước ngoài? Trời ơi~ Em gái, em thật sự làm rạng danh nhà họ Thẩm chúng ta, sắp sửa bước ra khỏi đất nước rồi?"

Thẩm Trường Chinh trực tiếp kêu lên kinh ngạc.

Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ, Thẩm Trường An tuy bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút.

Lúc này vẻ mặt kích động nhìn Thẩm Nghiên: "Đi làm sinh viên trao đổi tốt quá, coi như là bước ra khỏi đất nước rồi, em định đi nước nào? Khi nào đi? Thời tiết bên đó thế nào? Đến lúc đó có cần mang theo thứ gì không? Anh ba giúp em sắp xếp? Còn có chế độ ăn uống bên đó không biết thế nào? Hình như chế độ ăn uống ở nước ngoài khác với bên mình, nghe nói bọn họ bữa nào cũng ăn thịt, chắc là không cần lo lắng ăn không quen..."

Nhìn anh ba trong nháy mắt biến thành bà cụ non, Thẩm Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ.

"Anh Ba, thêm một thời gian nữa là đi rồi, chỉ có nửa năm thôi, mang theo thứ gì đó là được rồi, không cần phải long trọng như vậy..."

"Sao không cần, đồ đạc vẫn phải mang theo đầy đủ, tránh đến lúc đó bên kia không có bán, cho dù có mua, chắc chắn cũng không có hương vị như bên mình..."

"Đúng rồi, tin tức này còn phải báo cho mẹ một tiếng, cũng để mẹ vui vẻ một chút."

Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ, nhưng đoán chừng, Mẹ Thẩm chưa chắc đã vui, biết đâu lo lắng lại nhiều hơn.

Thẩm Nghiên đoán không sai, Mẹ Thẩm khi biết được tin tức này, quả thật là lo lắng nhiều hơn.

Con gái có thể ra nước ngoài tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến việc Thẩm Nghiên một mình chạy đến nơi xa như vậy, hơn nữa lại không có ai khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện này bà đã rất lo lắng.

Hơn nữa nước ngoài có an toàn hay không, bà cũng không biết.

Vốn dĩ lúc đầu, khi Thẩm Nghiên nói chuyện này với Mẹ Thẩm, bà quả thật rất vui mừng.

Trong lòng còn khá vui vẻ, cảm thấy con gái mình thật sự có bản lĩnh.

Nhưng sau khi hoàn hồn lại, liền không nhịn được lo lắng.

Thậm chí còn có người nói nước ngoài rất loạn, Mẹ Thẩm càng thêm lo lắng.

Đương nhiên, cũng không chắc chắn có phải là do những người này thấy nhà bọn họ sống tốt quá, cho nên cố ý nói ra để dọa Mẹ Thẩm hay không.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 1139: Tưởng Thẩm Nghiên lại mang thai (2)



Nhưng phải nói là, Mẹ Thẩm thật sự bị dọa sợ.

Sau đó bà bắt đầu tìm hiểu chuyện nước ngoài, còn phải nghe đài phát thanh.

Trước đây bà không thích nghe những thứ này, bây giờ để tiện theo dõi tình hình nước ngoài hơn, bà vẫn kiên trì tìm hiểu tin tức này mỗi ngày.

Thậm chí còn gửi không ít thứ không có ở nước ngoài cho Thẩm Nghiên.

Sợ Thẩm Nghiên ở bên đó ăn không quen đồ ăn, dù sao thì lúc này Mẹ Thẩm không ở bên cạnh Thẩm Nghiên, nhưng chuyện gì cũng đã suy nghĩ cho Thẩm Nghiên chu đáo.

Vì Mẹ Thẩm liên tục mấy ngày đều ra ngoài nhận đồ, cho nên trong đại đội có không ít người tò mò.

Mua nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ là gửi cho mấy đứa nhỏ ở Kinh Thành?

Nhưng sau khi mọi người hỏi thăm một chút liền biết được, thì ra là con gái út nhà họ Thẩm sắp ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi.

Mọi người vừa nghe nói ra nước ngoài, từng người đều há hốc mồm.

Ôi chao, bọn họ còn chưa ra khỏi huyện, đến thành phố, vậy mà Thẩm Nghiên không chỉ chạy đến Kinh Thành, lần này thậm chí còn sắp sửa ra nước ngoài.

"Lợi hại như vậy sao?"

"Mồ mả tổ tiên nhà họ Thẩm sắp bốc khói rồi."

"Đúng vậy, ôi chao~ Vậy mà có thể ra nước ngoài, còn có thể đến các quốc gia khác, tôi nghe nói mặt trăng ở các quốc gia khác còn tròn hơn cả nước mình."

Mọi người xì xào bàn tán, trong lời nói đều là sự hâm mộ đối với chuyện Thẩm Nghiên ra nước ngoài.

Có thể không hâm mộ sao?

Nhà ai có thể nuôi dạy ra ba người con là sinh viên đại học?

Mười dặm tám thôn này, cũng chỉ có nhà họ Thẩm có thực lực này?

Nghĩ vậy, mọi người càng thêm hâm mộ Mẹ Thẩm.

Ngay cả lúc Ba Thẩm đến công xã họp, cũng có không ít người chào hỏi ông, thậm chí còn có người hỏi Ba Thẩm rốt cuộc là dạy con thế nào.

Dù sao thì mấy đứa con nuôi dạy ra đều có tiền đồ như vậy, ai mà không muốn học hỏi ông, nếu có thể học được chút gì đó thì càng tốt.

Như vậy thì, biết đâu con cái trong nhà cũng có thể theo đó mà có tiền đồ.

Ba Thẩm cũng không qua loa, chỉ nói là do con cái có bản lĩnh, nhưng cũng nói một số kinh nghiệm của mình.

Đối với chuyện của con cái, làm cha mẹ, thì đừng nên can thiệp quá nhiều.

Chỉ cần phương hướng lớn của con cái không sai, những thứ khác đều là vấn đề nhỏ.

Từng người nghe xong, đều cảm thấy như được khai sáng.

Đương nhiên, người trong đại đội nói đến nhà họ Thẩm, thì không thể không nhắc đến một nhà họ Thẩm khác.

Chỉ là so với Ba Thẩm Mẹ Thẩm, danh tiếng của nhà Thẩm lão đại không được tốt lắm.

Dù sao thì nhà này đã ép con gái ruột của mình đến mức phải bỏ ra số tiền lớn mới chịu đoạn tuyệt quan hệ, cũng đủ biết nhà này đã làm ra chuyện quá đáng đến mức nào.

Đương nhiên, nhà này tự nhiên sẽ không nhận ra mình quá đáng thế nào.

Mấy tháng trước, bọn họ đã nhận được một trăm tệ mà Thẩm Hoa Hoa gửi về đại đội.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Số tiền này không phải là gửi cho bọn họ, là gửi cho Ba Thẩm.

Sau đó Ba Thẩm lại lấy số tiền này ra, để cho đại đội trưởng làm chứng.

Số tiền này đã đưa một phần ba rồi.

Mọi người thấy Thẩm Hoa Hoa mới đi nửa năm, đã gửi về một trăm tệ.

Từng người không ít lần nói sau lưng nhà Thẩm lão đại là được voi đòi tiên.
 
Back
Top