Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 130: Chương 130



“Ý tôi là tôi và Lâm Miểu Miểu từ khi nào thành CP vậy?” Cố Tây Khê hỏi một cách khó hiểu.

“Chuyện này đã có một thời gian rồi, bây giờ CP của hai người trên LOFTER khá hot, A trạm cũng có rất nhiều video cắt ghép.” Quách Nhất Minh nói.

Cố Tây Khê im lặng một lúc, cô hoàn toàn không nghĩ ra được việc cô và Lâm Miểu Miểu thành CP sẽ như thế nào: “Được rồi, anh gửi liên kết cho tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiếp.”

Quách Nhất Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gửi liên kết cho Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê mở ra xem, lúc đầu không có cảm giác gì nhưng càng xem lại càng thấy thú vị.

Nói thật, cảnh đối đầu của cô và Lâm Miểu Miểu khá đơn giản và không nhiều nhưng người biên tập này lại dùng không nhiều cảnh quay để cắt ghép thành một bộ phim tình cảm ngược luyến tàn tâm từ kiếp trước đến kiếp này.

Kiếp trước, Liễu Nhu Tình chỉ nhìn thấy Cừu Vấn Thiên nhưng lại không phát hiện ra sư muội nhỏ của mình là Lâm Miểu Miểu đã yêu cô từ lâu.

Khi sa vào ma tu, Lâm Miểu Miểu vẫn luôn theo sau, Liễu Nhu Tình hỏi cô có hối hận không?

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, cô ấy biết mình mềm lòng nhưng nguyện vì sư tỷ mà sa vào ma tu, xóa bỏ bản thân trong quá khứ, chỉ để ở bên sư tỷ. Cô ấy biết sư tỷ bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại mềm yếu, nếu một mình rời đi, chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Vì vậy, cô ấy cởi bỏ chiếc váy trắng, buông chày thuốc, dùng chính loại thuốc độc mà cô ấy căm ghét nhất để giúp sư tỷ.

Sư tỷ đau khổ, cô ấy cũng đau khổ; sư tỷ vui vẻ, cô cũng vui vẻ.

Vì Liễu Nhu Tình, cô thậm chí còn sẵn sàng đích thân đi bắt Cừu Vấn Thiên và sư tỷ về thành thân, ngày đại hôn, trăng lên đầu cành liễu, Lâm Miểu Miểu đứng canh ngoài phòng cưới, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Thậm chí khi cô ấy gặp nguy hiểm, cận kề cái chết, cô cũng nghĩ đến việc sau này sư tỷ sẽ không còn ai bầu bạn.

Kiếp sau gặp lại, hai người ở phim trường, không quen biết nhau, ngẩng đầu nhìn nhau, khoảnh khắc này, lại là tình yêu sét đánh.

Cố Tây Khê vốn định đối phó cho xong chuyện nhưng đoạn cắt ghép này quá hay, khi chuyển tiếp, cô không nhịn được mà khen một câu: “Cắt ghép quá tuyệt.”

CP Tây Lâm này từ trước đến nay vẫn có không ít fan CP.

Chỉ là Cố Tây Khê không để ý đến tình hình đoàn phim nên mới không phát hiện ra.

Hôm nay Cố Tây Khê vừa chuyển tiếp video CP, CP Tây Lâm chẳng khác gì trúng số.

Mặc dù mọi người đều nhận ra đây là Cố Tây Khê đang giúp chuyển hướng sự tức giận của khán giả nhưng đành chịu, người thật còn dẫn đầu ăn CP, chẳng khác gì đích thân chứng nhận.

Fan CP ăn đường đến mức suýt phát điên, trực tiếp đưa CP Tây Lâm lên hot search.

Cố Tây Khê đăng Weibo xong thì thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vừa định đứng dậy rời đi thì điện thoại lại reo, lần này là Thái Điềm Tâm.

“Alo?” Cố Tây Khê hơi tò mò không biết Thái Điềm Tâm gọi điện cho cô lại vì lý do gì.

Bên kia, giọng điệu của Thái Điềm Tâm có phần thân thiết: “Tây Khê à.”

Cố Tây Khê nổi hết cả da gà trên mu bàn tay: “Điện thoại cô bị trộm à?”

Thái Điềm Tâm trợn mắt, trở lại giọng điệu bình thường: “Cô Cố.”

Cố Tây Khê mới nói: “Có chuyện gì?”

“Là thế này, cô Cố, gần đây CP Tây Lâm của hai người khá hot.” Thái Điềm Tâm mang giọng điệu dò xét: “Cô có suy nghĩ gì không?”

Cố Tây Khê bật cười, giọng điệu này, chẳng lẽ Thái Điềm Tâm muốn dìm CP này, Cố Tây Khê cầu còn không được. Mặc dù chưa chắc đã thành công nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ: “Không có suy nghĩ gì.”

“Vậy thì tốt.” Thái Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cô có ngại nếu tôi xào CP với cô không?”

???

Cố Tây Khê im lặng, cô đưa điện thoại ra xa, nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, đúng là Thái Điềm Tâm.

Bên kia, Thái Điềm Tâm tưởng cô không đồng ý, vội vàng khuyên nhủ: “Cô Cố, cô và tôi xào CP, đối với chúng ta đều có lợi, tôi có thể làm T, cũng có thể làm P.”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 131: Chương 131



Cố Tây Khê hoàn toàn im lặng.

Thua rồi, nói về độ lẳng lơ, vẫn là Thái Điềm Tâm lẳng lơ hơn.

“Không được.” Cố Tây Khê không chút do dự từ chối.

Thái Điềm Tâm có chút chán nản nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ: “Cô Cố, cô không cân nhắc lại sao, CP của chúng ta...”

Cô ta còn chưa nói hết lời, Cố Tây Khê đã trực tiếp cúp điện thoại.

Tuy nhiên, Thái Điềm Tâm rõ ràng không chịu từ bỏ, cô ta còn dùng Wechat gửi cho Cố Tây Khê một video cắt ghép.

Kỹ thuật cắt ghép này cũng lợi hại, trong “Nghiệt hải tình thiên”, Liễu Nhu Tình và Bạch Thốn Tâm rõ ràng là tình địch nhưng lại bị người cắt ghép cắt thành một đoạn tình yêu sâu đậm: Bạch Thốn Tâm vì không có được Liễu Nhu Tình nên đã hóa thành trà xanh, định dùng cách cướp Cừu Vấn Thiên để cho Liễu Nhu Tình biết Cừu Vấn Thiên căn bản không xứng với cô; tuy nhiên, cách làm này của Bạch Thốn Tâm lại đẩy Liễu Nhu Tình ra xa hơn.

Thấy Liễu Nhu Tình và sư muội Lâm Miểu Miểu ngày càng thân thiết, Bạch Thốn Tâm hoàn toàn hắc hóa, vu oan Liễu Nhu Tình là ma tu, sau khi ép cô rời khỏi sư môn, còn giam cầm Liễu Nhu Tình, cuối cùng c.h.ế.t thảm dưới tay Liễu Nhu Tình.

Nếu không phải Cố Tây Khê tự mình quay phim, cô còn tưởng nguyên tác là như vậy.

Thái Điềm Tâm gửi một câu: “Thế nào? Cốt truyện có hấp dẫn hơn CP Tây Lâm của các người không?”

Cố Tây Khê không nói hai lời đã chặn cô ta.

Cô không biểu cảm gì, cho dù có hấp dẫn đến đâu, cô cũng tuyệt đối sẽ không xào CP với Thái Điềm Tâm.

“Cô ấy chặn cô rồi.” Lưu Tống cẩn thận nhìn Thái Điềm Tâm.

Sắc mặt Thái Điềm Tâm như thường, không hề tức giận: “Không sao, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bỏ chặn tôi. Dù sao cô ấy chặn tôi cũng không phải lần đầu, ít nhất lần này cô ấy còn đọc tin nhắn của tôi.”

Lưu Tống nhìn Thái Điềm Tâm với vẻ mặt phức tạp.

Tại sao hắn lại cảm thấy Thái Điềm Tâm như đã quen rồi vậy?

Vai diễn trong “Sát thủ trí mạng.” được định vào chiều thứ sáu tuần sau, Cố Tây Khê nhận được điện thoại thì đi ký hợp đồng.

Cảnh Xán Vinh đích thân đến, hắn nhìn Cố Tây Khê ký tên vào hợp đồng, cười nói: “Cô Cố, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Cố Tây Khê cười đưa tay ra bắt tay Cảnh Xán Vinh: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”

“Vậy về đoàn phim sẽ đăng Weibo, làm phiền cô Cố chuyển tiếp một chút, đúng rồi cô Cố, lát nữa tôi kéo cô vào nhóm làm việc trên Wechat.” Cảnh Xán Vinh nói.

Cố Tây Khê gật đầu, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Vai nữ phụ này cô nhận được thù lao bảy trăm sáu mươi vạn, với tư cách là một ngôi sao hạng hai, điểm khởi đầu này đã được coi là không tệ. Dù sao Cố Tây Khê hiện tại chỉ có một tác phẩm, hơn nữa còn là phim truyền hình, từ phim truyền hình chuyển sang phim điện ảnh, khoảng cách khá lớn. Rất nhiều diễn viên chính phim truyền hình khi đóng phim điện ảnh, chỉ có thể đóng vai phụ.

Vì vậy, mặc dù hai lần đóng vai phụ nhưng trên thực tế, Cố Tây Khê có thể nói là đã thăng tiến.

“Tây Khê à, em đúng là quá giỏi.” Sau khi Cảnh Xán Vinh rời đi, Bùi Bất Liễu vui mừng sờ hợp đồng, cười đến nỗi không khép được miệng.

Cố Tây Khê vừa chuyển tiếp Weibo, vừa nói: “Không phải em đã nói sẽ nắm chắc rồi sao?”

“Cũng chưa chắc.” Bùi Bất Liễu lắc đầu nói: “Trong giới này của chúng ta chỉ khi nào ký hợp đồng mới có thể yên tâm, chưa ký hợp đồng thì dù có nắm chắc đến mấy cũng không được.”

Đây đúng là sự thật.

Kiếp trước Cố Tây Khê đã không ít lần chứng kiến chuyện như vậy, thực ra đôi khi dù đã ký hợp đồng cũng vẫn bị cướp vai, cho dù đã vào đoàn, người khác có bối cảnh có chỗ dựa thì nói cướp vai là cướp vai.

Kiếp trước Cố Tây Khê lăn lộn vất vả lắm mới có thể thành công nhưng không ngờ, đến thế giới này, một năm cô thăng tiến còn nhanh hơn cả mấy năm kiếp trước.

Bộ phim này không nói đến chuyện có thể bùng nổ hay không, chỉ nói dựa vào kịch bản và diễn xuất của các diễn viên thì ít nhất cũng có thể thu hồi vốn.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 132: Chương 132



Trong nguyên tác, Bối Vi Ninh chính là nhờ bộ phim này mà thành công trở thành một trong tứ tiểu hoa đán, đồng thời một bước trở thành bạn gái quốc dân.

Còn nữ diễn viên vốn định đóng vai Hoa Hồng là Ông Nhã Nhân, vì diễn xuất kém cỏi, trong đoàn phim nhiều lần bị người ta tiết lộ là thích ra oai và bắt nạt các diễn viên phụ khác, hơn nữa sau khi phim công chiếu còn cố tình dìm Bối Vi Ninh và Thái Điềm Tâm, khiến ai cũng muốn đánh cô ta.

Ngay cả kim chủ cũng không bảo vệ được cô ta.

“Ting tong.” Đúng lúc Cố Tây Khê đang suy nghĩ xem nên sắp xếp bộ phim này như thế nào thì điện thoại đột nhiên reo lên một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn, Cảnh Xán Vinh đã kéo cô vào nhóm.

Đạo diễn rất muốn nổi tiếng: Chào mừng cô Cố @TâyKhêKhôngPhảiHiHi.

Tạ Thanh Từ cũng trả lời rất nhanh, anh gửi một biểu tượng cảm xúc, là hình ảnh một chú thỏ đang tung hoa.

Tiếp theo là Bối Vi Ninh.

BuồnBuồnVuiVui: Chào mừng.

So với những người khác, câu trả lời của Bối Vi Ninh rất lạnh lùng.

Cố Tây Khê cũng không ngạc nhiên, dù sao Bối Vi Ninh cũng có địa vị cao hơn cô, không cần phải nâng đỡ cô.

Cô tùy tiện gửi một biểu tượng cảm xúc cảm ơn rồi tắt điện thoại.

Bối Vi Ninh vốn kích động đến mức mặt đỏ bừng nhưng lúc này cô ấy nhìn thấy tin nhắn của mình còn chưa kịp gửi đi, trên mặt lộ ra vẻ muốn khóc không ra nước mắt, vừa nãy Cố Tây Khê vào nhóm, Bối Vi Ninh đã nhìn thấy ngay, cô ấy muốn gửi một đoạn tin nhắn bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt của mình đối với Cố Tây Khê và mong đợi được hợp tác với cô nhưng ai ngờ vừa mới gửi hai chữ chào mừng, Cố Tây Khê đã trả lời.

Vì vậy, một đoạn dài còn lại mà Bối Vi Ninh muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với Cố Tây Khê cứ như xương cá mắc trong cổ họng, không nhả ra được cũng không nuốt xuống được.

“Phải làm sao bây giờ? Chị Từ.” Bối Vi Ninh nhìn về phía Từ Lệ Lệ bên cạnh.

Từ Lệ Lệ mặt đầy bất lực: “Em cần gì phải nghiêm trọng như vậy chứ? Cô ấy chỉ là một ngôi sao hạng hai, em khen như vậy, biết đâu người ta lại nghi ngờ, nghĩ em muốn làm gì đó.”

Đôi mắt hạnh của Bối Vi Ninh mở to, khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ khó hiểu: “Nhưng không phải chị bảo em phải thể hiện sự yêu thích ra sao?”

Từ Lệ Lệ lập tức bị nghẹn không biết nói gì cho phải.

Cô ôm trán, Từ Lệ Lệ là người đại diện của Bối Vi Ninh, từ khi Bối Vi Ninh còn nhỏ đã luôn nhìn cô ấy diễn xuất, người khác đều cho rằng Bối Vi Ninh là một cô gái lạnh lùng kiêu ngạo nhưng chỉ có Từ Lệ Lệ biết cô ấy không phải là lạnh lùng, mà là không biết cách giao tiếp với mọi người, ngoài diễn xuất ra, cô gái này cái gì cũng không biết, các mối quan hệ giữa người với người cũng rất tệ, vì vậy mới thường xuyên bị người khác hiểu lầm.

Vì vậy, Bối Vi Ninh đã phải chịu không ít thiệt thòi.

Từ Lệ Lệ cũng vì vậy mới khuyên Bối Vi Ninh đôi khi có thể chủ động một chút, kết thêm nhiều bạn bè, như vậy sau này mới dễ dàng đi trên con đường trong giới. Dù sao khi còn là sao nhí, có thể không hiểu chuyện nhưng bây giờ người đã lớn rồi, nếu vẫn không “Hiểu chuyện.” thì sẽ bị mọi người xa lánh.

Nhưng Từ Lệ Lệ nào ngờ được, Bối Vi Ninh lại là fan của Cố Tây Khê, hơn nữa còn là fan cuồng, các chương trình tạp kỹ của Cố Tây Khê cô ấy đã xem đi xem lại hơn mười lần rồi.

Không phải chứ, biết được Cố Tây Khê sẽ đóng vai Hoa Hồng Đen, cô gái nhỏ từ tối hôm qua đã không ngủ ngon giấc.

“Đúng là như vậy nhưng em không được quá nhiệt tình, cứ từ từ thôi.” Từ Lệ Lệ đành phải khuyên nhủ như vậy: “Chờ vào đoàn phim, các em có nhiều thời gian để ở bên nhau.”

“Có lý!” Bối Vi Ninh gật đầu như có điều suy nghĩ.

Cô ấy nói với Từ Lệ Lệ: “Chị Từ, ngày mai không phải phải đến Thiên La đọc kịch bản sao?”

“Đúng vậy.” Từ Lệ Lệ gật đầu.

“Vậy ngày mai chị giúp em đặt ba mươi cốc trà sữa nhé.” Bối Vi Ninh nói.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 133: Chương 133



Từ Lệ Lệ lộ vẻ kinh ngạc trong mắt: “Cuối cùng thì em cũng biết đối nhân xử thế rồi, em yên tâm, chuyện này cứ để chị lo.”

Bối Vi Ninh trong lòng có chút đắc ý, cô ấy nói: “Những cốc khác chị có thể đặt tùy ý nhưng nhất định phải đặt một cốc trà sữa Yakult chanh, bảy phần đường, ít đá, thêm thạch cà phê.”

“Được thôi, từ bao giờ em lại đổi khẩu vị rồi, không phải em ghét nhất uống đồ quá ngọt sao?” Từ Lệ Lệ lấy điện thoại ra, mở ghi chú, định ghi lại chuyện này.

Bối Vi Ninh nói một cách đương nhiên: “Đây không phải là đặt cho em, mà là đặt cho thần tượng của em.”

Động tác gõ chữ của Từ Lệ Lệ dừng lại, cô ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ bất lực: “Em đừng nói với chị thần tượng của em là Cố Tây Khê đấy.”

Bối Vi Ninh gật đầu lia lịa: “Chính là cô ấy, Tây Khê Tử thích khẩu vị này, chị nhất định đừng ghi nhầm, là bảy phần đường nhé.”

Từ Lệ Lệ chỉ thấy ngứa răng: “Em hiểu rõ cô ấy như vậy, vậy còn chị thì sao, chị thích uống gì?”

Bối Vi Ninh nào ngờ lại phải đối mặt với câu hỏi như vậy, ngẩn người một lúc rồi nói một cách mơ hồ: “Chị thích uống...” Vài chữ sau đó của cô ấy mơ hồ đến mức dùng máy trợ thính cũng không nghe thấy.

Từ Lệ Lệ hừ một tiếng, vừa nãy đọc khẩu vị của Cố Tây Khê thì giọng to như vậy, bây giờ đến lượt cô thì lại mơ hồ.

Cô cúi đầu, gõ mạnh vào màn hình, lực gõ mạnh đến mức Bối Vi Ninh còn lo chiếc điện thoại Huawei kia sẽ bị đập vỡ màn hình.



“Tôi không được chọn!” Ông Nhã Nhân không thể tin được mà chất vấn Tống Khả Khả ở đầu dây bên kia: “Diễn xuất của tôi tốt như vậy, tại sao tôi lại không được chọn? Có phải có người đi cửa sau không?”

Tống Khả Khả nổi gân xanh trên trán, còn có chuyện gì buồn cười hơn việc người đi cửa sau lại đi tố cáo người khác đi cửa sau nữa chứ?

“Cô Ông, xin cô đừng nói bậy, đoàn phim chúng tôi rất công bằng, chỉ xem diễn xuất, lần này có thể là cô và vai diễn không hợp nhau thôi.” Tống Khả Khả còn cố gắng an ủi Ông Nhã Nhân.

Nhưng Ông Nhã Nhân là người nóng tính, nào có quan tâm đến cô, cô ta cười lạnh một tiếng: “Được rồi, cô đừng giả vờ nữa! Tôi cũng biết là ai cướp vai của tôi, Cố Tây Khê đúng không! Tóm lại chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, các người cứ chờ đấy!”

Ông Nhã Nhân nói xong liền cúp điện thoại.

Bên kia, Tống Khả Khả tỏ vẻ bất lực, với diễn xuất của Ông Nhã Nhân, nếu không có kim chủ chống lưng thì ngay cả tư cách vào vòng thử vai cũng không có. Đoàn phim của họ bây giờ đã có đội ngũ tốt như vậy, nếu thêm Ông Nhã Nhân vào như một con sâu bọ thì mới thật là xui xẻo.

Ông Nhã Nhân càng nghĩ càng tức, trước giờ chỉ có cô ta cướp vai của người khác, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác cướp vai.

Cô ta không thể nào nuốt trôi cục tức này, nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp đăng lên Weibo một dòng trạng thái bóng gió: Hôm nay vai diễn của tôi bị người khác cướp mất, một số nữ diễn viên nào đó thật là đạo đức bại hoại.

Đăng xong dòng trạng thái này, Ông Nhã Nhân chỉ chờ mọi người suy đoán đến Cố Tây Khê, điều này không khó đoán, trước khi đi thử vai, Ông Nhã Nhân đã nói chuyện này trên Weibo, hôm nay “Sát thủ trí mạng.” lại công bố Cố Tây Khê trở thành người thủ vai Hoa Hồng Đen.

Kẻ mù cũng có thể đoán ra ai là người cướp vai của cô ta.

Ông Nhã Nhân cũng đoán đúng, mọi người nhanh chóng giải mã được vai diễn bị cướp là vai gì.

Nhưng phản ứng của mọi người lại khác với những gì cô ta tưởng tượng.

~ Báo ứng nhãn tiền, trời cao có mắt! Lúc cô cướp vai của người khác có nghĩ đến ngày hôm nay không?

~ Cố Tây Khê làm tốt lắm!

~ Ban đầu tôi còn thấy Cố Tây Khê có thể không đảm đương được vai Hoa Hồng Đen này nhưng bây giờ xem ra cô ấy vẫn khá phù hợp, cảm ơn cô Cố đã cứu bộ phim và đôi mắt của chúng tôi.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 134: Chương 134



Phải nói rằng đôi mắt của cư dân mạng sáng như tuyết.

So với Ông Nhã Nhân, mặc dù Cố Tây Khê ít kinh nghiệm diễn xuất nhưng rõ ràng diễn xuất của cô hơn Ông Nhã Nhân mười con phố.

Ông Nhã Nhân không những không hả giận mà còn tức đến phát điên, đành phải xóa Weibo một cách nhục nhã.

Một giờ chiều ngày hôm sau.

Cố Tây Khê và Bùi Bất Liễu đúng giờ xuất hiện tại tầng mười tám của công ty Thiên La.

Đọc kịch bản diễn ra trong một phòng họp lớn, sau khi đi vào, Cố Tây Khê phát hiện có người đến sớm hơn cả họ.

“Cô Cố.” Bối Vi Ninh đang nói chuyện với Cảnh Xán Vinh, thấy Cố Tây Khê đến, cô ấy vội vàng đứng dậy.

“Xin chào.” Cố Tây Khê gật đầu: “Cô là cô Bối phải không?”

“Vâng.” Bối Vi Ninh phấn khích đến mức mặt đỏ bừng: “Cô Cố, cô biết tôi sao?”

Cố Tây Khê sửng sốt, người trong giới giải trí này ai mà không phải là người tinh ranh, đến đóng phim thì cũng phải tìm hiểu về nam nữ chính trong đoàn phim chứ, cô cười nói: “Tất nhiên là biết rồi, tôi còn xem phim của cô nữa, diễn rất hay.”

“Thật sao? Tôi thấy cũng bình thường thôi mà.” Bối Vi Ninh xua tay, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

Cố Tây Khê càng thấy phản ứng của cô ấy có chút kỳ lạ, giống như rất phấn khích vậy.

Cô gật đầu với Bối Vi Ninh, chào hỏi Cảnh Xán Vinh, Tạ Thanh Từ và những người khác.

“Đạo diễn Cảnh, thầy Tạ.”

Tạ Thanh Từ nhướng mắt, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa một tia cười mà chính anh cũng không nhận ra: “Cô Cố, cô...”

Anh vừa định mời Cố Tây Khê ngồi xuống bên cạnh mình.

Bối Vi Ninh đã kéo ghế bên cạnh cô ấy ra: “Cô Cố, cô ngồi đây này.”

“À vâng.” Cố Tây Khê ngẩn người gật đầu, vô thức đi đến ngồi xuống bên cạnh Bối Vi Ninh, cô quay đầu nói với Bối Vi Ninh: “Cảm ơn cô Bối.”

“Không có gì.” Bối Vi Ninh phấn khích không thôi, cô ấy há miệng định ba ba ba nói mình vui mừng thế nào khi được hợp tác với Cố Tây Khê.

Từ Lệ Lệ ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa, cô ta mím môi ho mạnh mấy tiếng.

Bối Vi Ninh như nhận được ám hiệu gì đó, động tác khựng lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, cúi đầu giả vờ chăm chú xem kịch bản.

Ánh mắt Cố Tây Khê mang theo vài phần nghi hoặc, cô không lộ vẻ gì mà liếc nhìn Bối Vi Ninh và Từ Lệ Lệ, cảm thấy hai người này kỳ lạ vô cùng.

Tạ Thanh Từ vừa mở miệng lại khép lại.

Trong lòng có chút hối hận, nếu vừa rồi anh mở lời sớm hơn thì tốt rồi.

“Thầy Tạ, vừa rồi cô có phải muốn mời cô Cố ngồi bên cạnh cậu không?” Lưu Bá Nhân nhỏ giọng hỏi.

“Liên quan gì đến anh.” Tạ Thanh Từ liếc hắn một cái, có chút xấu hổ và tức giận.

“Không liên quan đến tôi, tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Lưu Bá Nhân ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

Hắn lén liếc nhìn Tạ Thanh Từ, trong lòng lẩm bẩm: [Miệng thì nói không, lòng thì muốn, xấu hổ tức giận, rõ ràng là muốn cô Cố ngồi sang đây, không ngờ Tạ Thanh Từ cũng có ngày sắt đá nở hoa.]

“Rắc...”

Tiếng bút chì gãy vang lên.

Cố Tây Khê ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Thanh Từ đang cầm trong tay một chiếc bút chì gãy làm đôi, cô ngẩn người, hỏi: “Thầy Tạ, anh không sao chứ?”

“Không sao, bút này chất lượng kém.” Tạ Thanh Từ sắc mặt không đổi, bình tĩnh ném bút chì vào thùng rác bên cạnh, lại lấy khăn giấy lau tay.

Ngón tay, quay đầu nói với Lưu Bá Nhân: “Anh còn bút thừa không?”

“Có.” Lưu Bá Nhân bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, tiện tay đưa bút của mình cho Tạ Thanh Từ.

[Không ngờ chỉ một chỗ ngồi thôi mà đã khiến Tạ Thanh Từ kích động đến vậy, sợ là đã trúng tiếng sét ái tình rồi.]

Tạ Thanh Từ thản nhiên đập một cái bẹp vào trán, hít sâu một hơi, cúi đầu xem kịch bản.

Một lúc sau, nam chính Cố Triệu Trung đến.

Cố Triệu Trung sau khi vào phòng, trước tiên xin lỗi mọi người: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Không sao, chúng tôi cũng mới đến thôi.” Cảnh Xán Vinh nói: “Mọi người cũng đến đông đủ rồi, cô Thái trước đó đã nói cô ấy sẽ đến muộn nửa tiếng, chúng ta bắt đầu trước đi.”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 135: Chương 135



Mọi người không có ý kiến gì.

Lúc này Cố Tây Khê mới biết được lý do Thái Điềm Tâm chưa đến.

Mà lúc này, Thái Điềm Tâm đang ngồi trên xe đến, cô ta đang xem những bài viết và video cắt ghép mà fan CP của cô ta và Cố Tây Khê viết, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hiện tại CP của Thái Điềm Tâm và Cố Tây Khê lại hot hơn CP của cô ta và Tần Lãng.

Fan ăn CP ngược luyến tình thâm của hai người họ không phải là ít.

“Nếu Cố Tây Khê chịu đồng ý xào CP với tôi, CP của chúng tôi chắc chắn sẽ hot hơn CP Tây Lâm.” Thái Điềm Tâm không cam lòng tắt điện thoại, phàn nàn với người quản lý Lưu Tống đang ngồi ở ghế lái.

Lưu Tống bất lực: “Điềm Tâm, cô vẫn chưa từ bỏ sao?”

“Tôi từ bỏ cái gì chứ.” Thái Điềm Tâm hừ một tiếng: “Sao anh lại không kiên trì như vậy?”

“Cố Tây Khê người ta đã chặn cô rồi.” Lưu Tống khéo léo nhắc nhở Thái Điềm Tâm về mức độ nhiệt tình của Cố Tây Khê khi xào CP với cô ta.

Nhưng Thái Điềm Tâm không để bụng, cô ta nhàn nhạt nói: “Lưu Bị mời Gia Cát Lượng còn phải đến lều tranh ba lần, tôi mới bị từ chối một lần, còn hai lần nữa. Cố Tây Khê không biết lợi ích khi xào CP với tôi, chúng tôi còn hợp tác trong bộ phim này, đợi tôi vào đoàn phim giải thích rõ ràng với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý.”

Lưu Tống thầm nghĩ, chưa chắc đâu.

Khi Thái Điềm Tâm đến, Cố Tây Khê và những người khác đã tập thoại được một lúc, đang vào cảnh.

Từ Lệ Lệ cũng không khỏi có chút thay đổi đối với Cố Tây Khê, ban đầu cô ta tưởng Cố Tây Khê không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào tính cách mới có thể thu hút fan nhưng sau khi thấy Cố Tây Khê diễn vài đoạn, Từ Lệ Lệ đã thay đổi suy nghĩ.

Cho dù là về cách diễn giải nhân vật hay là về kỹ năng thoại, Cố Tây Khê đều không hề kém cạnh Tạ Thanh Từ.

Thậm chí, Từ Lệ Lệ phải thừa nhận, ngay cả Bối Vi Ninh cũng không bằng Cố Tây Khê.

Trong lòng cô ta có chút lo lắng, bộ phim này chỉ có thể nâng đỡ một số người nổi tiếng, nếu Cố Tây Khê cướp mất hào quang của Bối Vi Ninh thì phải làm sao?

Đang lo lắng, Từ Lệ Lệ quay đầu nhìn, được rồi, cô ta lo lắng ở đây, còn Bối Vi Ninh thì hai mắt sáng rực nhìn Cố Tây Khê, ánh mắt đó nóng bỏng đến mức sắp bùng cháy.

“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng họp đột nhiên vang lên.

Lời thoại của Cố Tây Khê vừa dứt, vô thức nhìn về phía cửa phòng họp.

Thái Điềm Tâm cười tươi bước vào cùng Lưu Tống: “Xin lỗi, tôi đến muộn, không làm gián đoạn tiến độ của mọi người chứ?”

“Không sao, cô Thái đến đúng lúc lắm.” Cảnh Xán Vinh cười ha hả nói, hắn đứng dậy: “Cô tùy ý tìm chỗ ngồi, chúng ta tiếp tục tập thoại.”

“Được.” Thái Điềm Tâm gật đầu.

Ánh mắt cô ta đảo một vòng trong phòng họp, nhanh chóng lướt qua đám đàn ông đối diện, sau đó cười nói: “Đây là nam nữ ngồi riêng sao? Vậy tôi ngồi bên cô Cố vậy.”

Cố Tây Khê nhìn vào chỗ trống bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Vừa nãy bên cạnh cô không có ghế nên để Bùi Bất Liễu ngồi sang bên đó, nếu biết trước Thái Điềm Tâm sẽ ngồi cạnh mình, Cố Tây Khê đã dứt khoát sang ngồi bên Tạ Thanh Từ rồi.

Thái Điềm Tâm như không thấy sự phản kháng của Cố Tây Khê, cô ta gọi người bê một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Khê: “Cô Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên thật.”

“Đúng vậy.” Cố Tây Khê nói, duyên nợ không tốt!

“Tiếp theo tập thoại phần nào?” Thái Điềm Tâm hỏi.

“Phần nào cũng được, mọi người cứ sắp xếp.” Cảnh Xán Vinh nói.

“Vậy tôi và cô Cố tập một đoạn thoại nhé.” Bối Vi Ninh, Thái Điềm Tâm và Cố Triệu Trung ba người đồng thanh nói.

Phòng họp trong nháy mắt im bặt.

Ba người nhìn nhau.

Cố Triệu Trung ngượng ngùng nói: “Vậy tôi đợi lát nữa vậy.”

Bối Vi Ninh vô thức nhìn về phía Thái Điềm Tâm, vừa khéo Thái Điềm Tâm cũng nhìn về phía Bối Vi Ninh.

Ánh mắt của hai người phụ nữ giao nhau giữa không trung, trong không khí như có mùi thuốc súng.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 136: Chương 136



Cố Tây Khê ở giữa, trong nháy mắt không dám cử động.

“Tôi vẫn chưa tập thoại với cô Cố.” Bối Vi Ninh cụp mắt, hàng mi dày rậm phủ xuống một lớp bóng trên làn da trắng như sứ: “Vừa nãy cô Cố diễn tốt như vậy, tôi cũng muốn thử cảm giác tập thoại với cô Cố.”

Con nhóc này, diễn trò với cô ta sao!

Thái Điềm Tâm nheo mắt, nở một nụ cười: “Vậy tôi nhường cho em gái vậy, em gái còn nhỏ nên luyện tập nhiều hơn, hơn nữa, nếu chúng ta tranh nhau, chẳng phải sẽ khiến Tây Khê khó xử sao?”

Trong mắt Bối Vi Ninh thoáng qua một tia không vui.

Cô ấy đáng thương nhìn về phía Cố Tây Khê: “Cô Cố, tôi làm cô khó xử sao?”

Cố Tây Khê không muốn nói, cũng không dám nói.

Cô rõ ràng không làm gì cả, tại sao lại rơi vào tu la tràng này, hơn nữa, từ khi nào cô và Thái Điềm Tâm thân thiết đến mức có thể gọi tên, lại từ khi nào cô và Bối Vi Ninh thân thiết đến mức có thể khiến Bối Vi Ninh ghen tuông?

“Cái kia, thật ra tôi muốn tập thoại với thầy Cố hơn.” Với suy nghĩ họa thủy đông dẫn, Cố Tây Khê chuyển tầm mắt sang Cố Triệu Trung.

Cố Triệu Trung đang uống nước, nghe thấy lời này trực tiếp sặc ho vài tiếng.

Anh ta che miệng, ho đến đỏ cả mắt: “Ho, ho, tôi, tôi hơi không khỏe, cô cứ tập thoại với người khác trước đi.”

Đùa à, Cố Triệu Trung không muốn chết, vừa nãy anh ta khôn khéo tránh được tu la tràng, nếu bị kéo vào, Bối Vi Ninh và Thái Điềm Tâm sẽ nhắm vào anh ta.

“Vậy tôi tập thoại với cô Bối trước vậy.” Cố Tây Khê do dự một lát, quyết định chọn Bối Vi Ninh.

Bỏ qua những chuyện khác, đối bên chưa có quan hệ, đương nhiên phải cho cô ấy chút thể diện.

Bối Vi Ninh nở một nụ cười, không lộ vẻ gì nhìn Thái Điềm Tâm, trong mắt mang theo chút đắc ý và khoe khoang trẻ con.

Giống như trẻ con khoe khoang mình được nhiều hoa hồng hơn người khác vậy.

Thái Điềm Tâm nghiến răng, trên mặt cười giả tạo.

Mấy cảnh tập thoại kéo dài đến tận sáu giờ chiều mới kết thúc.

Nghe nói kết thúc đọc kịch bản, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Từ Lệ Lệ vừa ra ngoài đã quay lại, cô ta dẫn theo mấy nhân viên, trong tay đều cầm trà sữa: “Mọi người đừng vội về, tôi đã gọi trà sữa, mọi người chia nhau ra, hôm nay mọi người đều vất vả rồi.”

“Cảm ơn chị Từ, cô Bối.” Mọi người thấy trà sữa đều nở nụ cười.

Cố Tây Khê cũng vậy, vất vả cả một buổi chiều mà được uống trà sữa thì còn gì tuyệt hơn.

“Cô Cố, cô uống cốc này.” Bối Vi Ninh đưa cốc chanh Yakult đến trước mặt Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê nhìn nhãn trên cốc, ngẩn ra một lúc, sau đó mới nói: “Cảm ơn, sao cô biết tôi thích uống chanh Yakult?”

“Có lẽ là duyên phận.” Bối Vi Ninh chớp mắt, đắc ý nhìn Thái Điềm Tâm.

Duyên phận? Cố Tây Khê càng thấy khó hiểu.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, cười với Bối Vi Ninh.

Thái Điềm Tâm bên cạnh cắn môi, ánh mắt mang theo oán khí.

Cô ta lấy điện thoại ra, nhắn một tin nhắn cho Cố Tây Khê.

Một tiếng “Ting.” vang lên.

Cố Tây Khê cầm điện thoại lên xem.

Là tin nhắn Thái Điềm Tâm gửi đến: Rõ ràng là tôi đến trước, o(╥﹏╥)o.

Cố Tây Khê thấy một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu, cô nghiêng đầu nhìn Thái Điềm Tâm, nhắn một câu: “Từ xưa trúc mã không đấu lại được trời sinh.”

Câu nói này thật đau lòng.

Thái Điềm Tâm nhìn Cố Tây Khê bằng ánh mắt oán trách.

Sau vài ngày đọc kịch bản, mọi người đã vào đoàn.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh của Cố Triệu Trung và Bối Vi Ninh, mặc dù già vị của Tạ Thanh Từ cao hơn nhưng Cố Triệu Trung và Bối Vi Ninh mới là nam chính và nữ chính.

Cố Tây Khê cầm kịch bản, nhìn Cố Triệu Trung và Bối Vi Ninh diễn cảnh đối thoại trong phim trường.

Diễn xuất của Bối Vi Ninh và Cố Triệu Trung đều không tệ, khi diễn cảnh đối thoại thì có thể nói là ngang tài ngang sức, một cảnh hiểu lầm mâu thuẫn, cảnh đối đầu gay gắt được họ diễn rất trôi chảy.

Không biết từ lúc nào Thái Điềm Tâm đã đi tới, cô ta áp môi ho khẽ một tiếng.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 137: Chương 137



Cố Tây Khê liếc nhìn: “Cô có chuyện gì?”

“Là thế này, tôi có một cảnh diễn không hiểu lắm, hay là chúng ta tập thoại với nhau.” Thái Điềm Tâm nhỏ giọng nói, ngón tay chỉ sang một bên, rõ ràng là muốn dẫn Cố Tây Khê sang một bên.

Cố Tây Khê không chút do dự từ chối: “Cảnh tiếp theo đến lượt tôi rồi, e là không có thời gian.”

“Vậy sao.” Thái Điềm Tâm lộ vẻ tiếc nuối, cô ta nảy ra một ý, nói: “Vậy chiều được không? Chiều là cảnh của Tạ Thanh Từ và Cố Triệu Trung, cô chắc chắn có thời gian chứ.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Thái Điềm Tâm, Cố Tây Khê đau đầu, cô bất lực gật đầu: “Vậy thì chiều nhé.”

Tập thoại với Thái Điềm Tâm cũng tốt, tránh trường hợp cảnh quay hỏng, cô cũng phải vất vả theo.

“OK, cảnh này đạt.” Cảnh Xán Vinh hô lên một tiếng.

Cố Triệu Trung thở phào nhẹ nhõm, cảnh quay đầu tiên này có thể đạt, rõ ràng là một điềm lành, anh ta đang định nói chuyện với Bối Vi Ninh thì thấy cô gái nhỏ chạy đến trước mặt Cố Tây Khê như một chú thỏ.

“Cô Cố, cảnh quay của tôi đạt rồi.” Bối Vi Ninh mặc một bộ cảnh phục, khuôn mặt tròn nhỏ trông rất xinh xắn đáng yêu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Cố Tây Khê.

Dưới ánh mắt như vậy, Cố Tây Khê không nhịn được khen ngợi: “Vậy thì cô thật tuyệt.”

“Thật sao? Vừa nãy cô Cố có xem tôi diễn không?” Bối Vi Ninh lén đi đến bên cạnh Cố Tây Khê, đẩy Thái Điềm Tâm ra.

Thái Điềm Tâm nghiến răng, ánh mắt như d.a.o găm nhìn chằm chằm vào Bối Vi Ninh.

“Có, vừa nãy động tác rút s.ú.n.g của cô rất dứt khoát.” Cố Tây Khê nói: “Có thể thấy cô đã luyện tập rất nhiều lần.”

“Cũng không hẳn, chỉ luyện vài lần thôi.” Bối Vi Ninh sờ tóc: “Cảnh sát Lâm nói tôi khá có năng khiếu.”

“Vài lần?” Thái Điềm Tâm che miệng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tôi nghe nói hôm qua cô đã luyện cả ngày rồi, ôi, chỉ một động tác rút s.ú.n.g thôi mà luyện cả ngày, sau này cô Bối chắc chắn sẽ vất vả hơn. Nói đến cảnh hành động thì phải nói đến cô Cố lợi hại, động tác gì học một lần là biết, chỉ cần chỉ một chút là hiểu ngay, đúng không, cô Cố?”

Thái Điềm Tâm nhìn Cố Tây Khê, cười như hoa nở.

Cố Tây Khê thấy da đầu tê dại.

Sao lại đến nữa rồi!

“Cô Cố.” Bên cạnh truyền đến giọng nói của Tạ Thanh Từ.

Cố Tây Khê nhìn về phía anh, chỉ thấy Tạ Thanh Từ cầm kịch bản trong tay, vẫy vẫy với cô, những ngón tay thon dài dưới ánh đèn phim trường trông đặc biệt trắng trẻo: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”

“Được, tôi đến ngay.” Cố Tây Khê vội vàng đi tới.

Đợi đến khi rời khỏi Thái Điềm Tâm và Bối Vi Ninh, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Không có Cố Tây Khê, Bối Vi Ninh và Thái Điềm Tâm nhìn nhau, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, bỏ đi.

“Anh có chuyện gì muốn hỏi tôi?” Cố Tây Khê hiếm khi đối xử ôn hòa với Tạ Thanh Từ.

Có lẽ là vì đối phương vừa cứu cô khỏi chiến trường tu la, Cố Tây Khê nhìn Tạ Thanh Từ đều cảm thấy đặc biệt thuận mắt.

“Không có gì.” Tạ Thanh Từ khép kịch bản lại, đôi mắt dài hẹp mang theo chút ý cười: “Chỉ là không đành lòng nhìn cô khó xử.”

“Thầy Tạ đúng là người tốt.” Cố Tây Khê cảm động nói.

Cảnh vừa nãy không ai ra tay, chỉ có Tạ Thanh Từ giúp đỡ, người này nhân phẩm thực sự không tệ.

Người tốt?

Tạ Thanh Từ mím môi, thực ra anh có tư tâm.

Cả một ngày, Cố Tây Khê chìm trong sự bối rối và khó hiểu.

Nếu nói Thái Điềm Tâm muốn thân thiết với cô, Cố Tây Khê còn có thể hiểu được lý do, người phụ nữ này đúng là làm bằng cao su, đeo bám dai dẳng, một lòng muốn thuyết phục cô xào CP với cô ta, muốn hút fan.

Nhưng Bối Vi Ninh thân thiết với cô để làm gì?

Bối Vi Ninh có địa vị cao hơn cô, lại là nữ chính, gia cảnh cũng tốt, cô gái này căn bản không cần lấy lòng nhưng lại biểu hiện rất thân thiết với cô.

Điều này khiến cô rất khó hiểu.

Nhìn thấy người quản lý của Bối Vi Ninh là Từ Lệ Lệ đi đến chỗ cung cấp đồ ăn nhẹ, Cố Tây Khê vội vàng đặt kịch bản xuống, đi tới: “Chị Từ?”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 138: Chương 138



Từ Lệ Lệ đang lựa chọn đồ ăn nhẹ ít calo trên bàn, nghe thấy tiếng động thì liền quay đầu lại thấy là Cố Tây Khê, cô ta dừng động tác trên tay lại: “Cô Cố?”

“Chị đang tìm gì vậy?” Cố Tây Khê tùy tiện hỏi.

“Không có gì.” Từ Lệ Lệ: “Chỉ là tìm chút đồ ăn cho Vi Ninh.”

“Ồ.” Cố Tây Khê gật đầu, tiện tay lấy một gói thạch: “Thế thì cái này không tệ, ít calo mà lại có cảm giác no.”

“Cảm ơn.” Từ Lệ Lệ nhận lấy.

Cố Tây Khê tiện thể hỏi một câu: “Đúng rồi, chị Từ, trước đây tôi có quen cô Bối không?”

“Quen, không thể nào.” Từ Lệ Lệ kinh ngạc nói.

“Tôi cũng thấy không thể, nếu tôi quen cô Bối thì tôi hẳn phải nhớ chứ.” Cố Tây Khê cong môi, mỉm cười nói: “Nhưng tôi có chút ngạc nhiên khi cô Bối dường như rất hiểu tôi.”

Từ Lệ Lệ hiểu ra trong lòng, cô ta bất lực giải thích: “Vi Ninh là fan của cô, tất nhiên cô ấy hiểu cô rồi.”

“Fan của tôi?” Cố Tây Khê ngây người, dù cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được đáp án lại là như vậy.

“Đúng vậy, cô ấy còn thường xuyên xem tác phẩm của cô nữa.” Từ Lệ Lệ nhìn đồng hồ: “Không nói nữa, tôi còn có việc phải đi trước.”

Cố Tây Khê ngây người tại chỗ, lông mày hơi nhíu lại.

Bối Vi Ninh lại là fan của cô?!

Vậy thì chuyện này có chút phiền phức rồi.

Nhìn thái độ của Bối Vi Ninh, rất rõ ràng là thật lòng thích cô.

Cố Tây Khê cầm cốc nước trong tay, chìm vào suy tư.

Ngày đầu tiên đóng phim, Cảnh Xán Vinh còn coi như là người, tuyên bố đến mười giờ là có thể kết thúc, còn mua trà sữa mời mọi người.

“Nào, cốc nước ép xoài này cho cô Bối.” Cảnh Xán Vinh tiện tay cầm một cốc nước ép đưa cho Bối Vi Ninh.

Bối Vi Ninh cầm cốc nước ép, sắc mặt có chút ngượng ngùng.

Cô ấy bị dị ứng với xoài, dù chỉ uống một ngụm nhỏ cũng sẽ phải vào viện nhưng chuyện này, Bối Vi Ninh lại không thể để người khác biết. Trước đây Bối Vi Ninh từng bị người ta biết là bị dị ứng với đậu phộng, có anti-fan cố tình cho bột đậu phộng vào đồ ăn của cô ấy, nếu không phải bệnh viện ở gần, Bối Vi Ninh e là đã mất mạng.

Vì vậy, từ đó về sau, Từ Lệ Lệ đã nói với cô ấy, không được để những người trong giới biết về nguồn dị ứng của mình.

“Cô Bối có phải sợ béo không?” Cảnh Xán Vinh tùy tiện nói: “Chỉ là một cốc nước ép xoài thôi, không sao đâu.”

Thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, sắc mặt Bối Vi Ninh càng thêm căng thẳng.

Nhưng Cố Tây Khê ở bên cạnh lại đột nhiên nói: “Tôi thích nước ép xoài, cô Bối đổi với tôi đi.”

Cô nói dứt khoát, hành động nhanh chóng, thậm chí không đợi Bối Vi Ninh phản đối, đã cầm lấy cốc nước ép xoài trong tay cô ấy, đưa cốc nước ép dưa hấu của mình cho Bối Vi Ninh.

Cảnh Xán Vinh và những người khác đều ngẩn người.

Cố Tây Khê làm như vậy, chẳng lẽ là đang tỏ vẻ ngôi sao?

Cố Triệu Trung không nhịn được nhìn Cố Tây Khê nhưng thấy sắc mặt cô bình tĩnh, trực tiếp cắm ống hút vào cốc nước ép xoài, còn uống một ngụm lớn, căn bản không cho người khác cơ hội từ chối.

Cố Tây Khê cũng liều mạng rồi, cô không thể để Bối Vi Ninh thích mình, nếu không thì sau này fan của Bối Vi Ninh sẽ chửi cô, biết đâu Bối Vi Ninh lại phản bội.

Để tránh tình trạng này xảy ra, cô chỉ có thể tỏ vẻ ngôi sao một lần.

Làm xong chuyện này, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Bối Vi Ninh.

Nhưng giọng điệu của Bối Vi Ninh lại mang theo sự vui mừng: “Cô Cố, chúng ta thật khéo, tôi cũng thích uống nước ép dưa hấu.”

Hả?

Cố Tây Khê ngẩng đầu nhìn, Bối Vi Ninh mặt mày hớn hở, nhìn cô mà mắt như đang sáng lên.

“Cô Cố, đây có phải gọi là tâm đầu ý hợp không? Tôi vừa còn hơi do dự không biết có thể đổi với cô không nữa?” Bối Vi Ninh nói, cô ấy đi đến bên cạnh Cố Tây Khê, nói: “Chúng ta chụp một bức ảnh chung đăng lên Weibo đi?”

Không phải, cái này...

Cố Tây Khê còn chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ đã lấy điện thoại ra, khoác tay cô, còn dạy cô cầm cốc nước ép để bên mặt, trông mặt sẽ nhỏ hơn.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 139: Chương 139



Chớp mắt đã nghe thấy tiếng “Tách.”

Cố Tây Khê như người mất hồn.

“Bức ảnh này chụp đẹp thật, theo tôi thì, chị Tây Khê đúng là ăn hình.” Cô gái nhỏ khen ngợi như không cần tiền.

Những người xung quanh không biết nên phản ứng thế nào, rõ ràng là tỏ vẻ ngôi sao, sao lại biến thành tình bạn thân thiết rồi?

Kết thúc buổi chụp, Bùi Bất Liễu đến đón Cố Tây Khê về khách sạn nghỉ ngơi, Cố Tây Khê vừa định lên xe thì nghe thấy tiếng gọi: “Chị Tây Khê.”

Bối Vi Ninh và Từ Lệ Lệ chạy chậm đến.

Mắt Bối Vi Ninh sáng lấp lánh: “Chị Tây Khê, cảm ơn chị vừa rồi đã giải vây cho em.”

“Tôi giải vây cho cô?” Cố Tây Khê ngẩn người, Bùi Bất Liễu đưa cho cô một ánh mắt khó hiểu, Cố Tây Khê còn khó hiểu hơn cả anh ta.

“Đúng vậy, cảm ơn chị vừa rồi đã giúp chúng em cầm cốc nước ép xoài, chị chắc là nhìn ra chúng em không biết phải làm sao rồi đúng không.” Ánh mắt Từ Lệ Lệ mang theo vài phần biết ơn, tình huống vừa rồi cô ta không có mặt, với cách đối nhân xử thế của cô gái nhỏ Bối Vi Ninh này thì hoặc là sẽ tiết lộ bí mật, hoặc là sẽ đắc tội với người khác, không biết hên xui thế nào mà Cố Tây Khê lại giải vây cho cô ấy.

“Em bị dị ứng với xoài, nếu không phải chị giúp cầm đi thì em ấy không biết phải làm sao đâu.”

Dị ứng với xoài!

Đồng tử Cố Tây Khê co lại, cả người đều như mất hồn.

Bối Vi Ninh nhào tới, ôm Cố Tây Khê dụi dụi: “Chị Tây Khê, chị tốt quá, quả nhiên em hâm mộ chị là đúng rồi, chị Tây Khê ngày mai gặp lại, ngày mai em mang nước ép xoài cho chị.”

Cô gái nhỏ vẫy tay với Cố Tây Khê rồi đi.

Để lại một Cố Tây Khê vô tình tăng vọt hảo cảm, tinh thần hoảng hốt.

“Tây Khê, sao em biết cô ấy bị dị ứng với xoài vậy?” Bùi Bất Liễu tò mò hỏi.

Cố Tây Khê ngồi xuống ghế phụ, vẻ mặt đờ đẫn: “Đừng hỏi em, em không biết gì hết.”

Ngay từ khi bắt đầu bấm máy, bộ phim “Sát thủ trí mạng.” đã luôn nhận được sự quan tâm.

Chỉ riêng diễn viên Tạ Thanh Từ trong bộ phim này cũng đủ thu hút sự chú ý của người hâm mộ và giới truyền thông rồi.

Vì vậy, không ít phương tiện truyền thông và các trang tiếp thị đều rục rịch muốn vào phim trường “Sát thủ trí mạng.” để tác nghiệp.

Lăng Tiên Từ chính là một trong số đó, tuy nhiên không giống như những đồng nghiệp trong ngành, anh ta có chút quan hệ với đạo diễn Cảnh Xán Vinh, vì vậy đã có được cơ hội đến đoàn phim để thăm ban.

Trước khi đến, Lăng Tiên Từ đã gọi điện cho Cảnh Xán Vinh, giọng điệu vừa trêu chọc vừa thăm dò: “Đạo diễn Cảnh, đoàn phim của anh có Tạ Thanh Từ, nếu tôi chụp được tin đồn gì đó thì có ảnh hưởng không tốt không?”

Lăng Tiên Từ đến là vì Tạ Thanh Từ và Cố Tây Khê.

Mặc dù trước đó hai người này đều phủ nhận chuyện hẹn hò trên Weibo nhưng Tạ Thanh Từ đã bao giờ quan tâm đến một ngôi sao nữ như vậy, huống chi Tạ Thanh Từ còn công khai xin lỗi và cảm ơn Cố Tây Khê trong chương trình, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Nếu có thể chụp được cảnh hai người này tiếp xúc thân mật thì hôm nay Weibo chắc chắn sẽ sập.

Nghe vậy, tâm trạng của Cảnh Xán Vinh rất phức tạp, ông ta liếc nhìn Cố Tây Khê đang được Thái Điềm Tâm và Bối Vi Ninh vây quanh ở đằng xa, hít một hơi t.h.u.ố.c lá thật sâu: “Nếu anh có thể chụp được tin đồn thì anh lợi hại đấy.”

Lăng Tiên Từ nghe vậy liền phấn khích: “Lời này là do anh nói đấy, đến lúc đó anh đừng hối hận.”

“Yên tâm, tôi tuyệt đối không hối hận.” Cảnh Xán Vinh nói.

Trong đoàn phim có ba nữ diễn viên, ngày nào cũng tụ tập với nhau, căn bản không có chuyện gì liên quan đến nam diễn viên, nếu như còn có thể truyền ra tin đồn thì hắn sẽ theo họ Lăng Tiên Từ.

Cúp điện thoại, Lăng Tiên Từ xoa tay, khí thế hừng hực.

Anh ta nói với đồ đệ: “Đi, chúng ta đến phim trường “Sát thủ trí mạng”, nếu chụp được tin tức thì năm nay KPI của chúng ta coi như đạt rồi.”
 
Back
Top Bottom