Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 110: Chương 110



Thạch Tử Hàng và Thi Lang nghe những lời này, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Bốn người nhanh chóng đưa ra quyết định, đi đến sân có phòng giám định.

Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ đã đợi sẵn ở gần sân, thấy bốn người họ đi tới, Cố Tây Khê thì thầm với Tạ Thanh Từ: “Lát nữa khi bọn họ vào thì anh vào, tôi ở ngoài canh, tránh trường hợp có người chạy ra.”

Nếu có người chạy, Cố Tây Khê còn phải dẫn người đi truy đuổi khắp nơi, mệt lắm.

Vì vậy cô quyết định chuẩn bị kế hoạch thật chu đáo, như vậy sẽ không cần phải chạy thêm một chuyến nữa.

Tạ Thanh Từ nhìn cô, rồi đáp một tiếng.

Cố Tây Khê thấy vậy cũng có chút cảm tình với anh, không nói gì khác, Tạ Thanh Từ là người khá dễ giao tiếp, cô nói gì thì anh nghe nấy, không nói nhiều, điều này rất đáng quý.

“Là đây sao?” Qua Nhã Lam bước vào phòng, nhìn người công nhân đóng vai máy giám định nhân tính với vẻ mặt hơi buồn cười: “Kiểm tra thế nào?”

“Bốn chúng ta bước lên, sau đó để anh ta giám định là được.” Thạch Tử Hàng nói.

Qua Nhã Lam gật đầu, bước lên phía trước, Vệ Đức Hội cũng đi theo, Thi Lang liếc mắt ra hiệu với Thạch Tử Hàng, cảnh tượng này lọt vào mắt Vệ Đức Hội, ông ta vô thức cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cuộc kiểm tra đã bắt đầu.

Ông ta chỉ có thể tự an ủi mình, Thi Lang và Thạch Tử Hàng không phải là thây ma, nếu bọn họ là thây ma thì không nên dẫn bọn họ đến giám định chứ, như vậy chẳng phải tự mình bại lộ sao?

“Xin hãy giám định xem trong chúng tôi có thây ma không?” Thạch Tử Hàng nói một cách thành thạo.

Ánh mắt của người công nhân lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Qua Nhã Lam và Vệ Đức Hội, anh ta nắm chặt tay, cố nhịn cười: “Trong các người có hai người là thây ma, hai người là con người!”

“Hai người đúng là thây ma!” Thạch Tử Hàng quay đầu, ánh mắt nhìn Qua Nhã Lam và Vệ Đức Hội đầy sự buộc tội.

Hai người này trong nháy mắt đều ngây người, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chột dạ.

“Nghe tôi giải thích.” Vệ Đức Hội vô thức nói.

Nói xong lời này, ông ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông ta không phải thây ma, ông ta còn không biết sao?!

“Hai người mới là thây ma!” Vệ Đức Hội lập tức phản ứng lại, ông ta lập tức muốn chạy ra ngoài nhưng phản ứng của Thạch Tử Hàng và Thi Lang cũng không chậm.

Hai người lập tức lao tới, đè Vệ Đức Hội xuống đất.

Tình hình thay đổi nhanh chóng.

Qua Nhã Lam vẫn còn ngây người tại chỗ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chạy!” Vệ Đức Hội hét lên đau đớn: “Qua Nhã Lam, chạy nhanh, chạy càng xa càng tốt.”

Qua Nhã Lam lúc này mới bừng tỉnh như mộng, cô ấy lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy đến cửa thì thấy Tạ Thanh Từ đi tới, tim Qua Nhã Lam đập nhanh, chân chuyển hướng, đổi hướng khác.

“Tệ rồi.” Cố Tây Khê thầm nghĩ, cô cũng vội vàng chạy ra khỏi góc.

Qua Nhã Lam đụng phải cô nhưng lại giống như gặp người thân, lập tức xông lên, kéo Cố Tây Khê chạy điên cuồng.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Tây Khê vừa chạy vừa giả vờ ngây thơ hỏi.

“Thi Lang và Tạ Thanh Từ là thây ma.” Qua Nhã Lam vừa chạy vừa nói: “Bọn họ lừa chúng ta, lão Vệ đã hy sinh vì tôi.”

“Sao lại thế được?” Cố Tây Khê tỏ vẻ ngây thơ: “Không phải nói chỉ có một thây ma sao?”

“Điều đó chứng tỏ có người đã bị biến đổi.” Qua Nhã Lam nói: “Chúng ta đừng nói nữa, rời khỏi đây trước đã.”

Cố Tây Khê gật đầu, cô quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Từ nở nụ cười với cô, Cố Tây Khê cũng không nhịn được mà cười.

Hai cô gái chạy một mạch, rốt cuộc cũng đuối sức, cho nên nhanh chóng dừng lại.

Qua Nhã Lam chống đầu gối: “Hôm nay trò chơi này đối với tôi thật không thân thiện chút nào, tôi đã chạy hai vòng rồi, mệt c.h.ế.t mất.”

Cố Tây Khê đứng thẳng người, lặng lẽ lấy khẩu s.ú.n.g lục nhỏ trong túi ra.

“Đúng rồi, cô Cố, bây giờ chỉ còn lại chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.” Qua Nhã Lam quay đầu lại, lời còn chưa dứt đã nhìn thấy khẩu s.ú.n.g của Cố Tây Khê.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 111: Chương 111



Cô ấy há hốc mồm: “Cô, cô cũng bị biến đổi.”

Sao cô ấy lại không nghĩ đến chứ, Cố Tây Khê xuất hiện đúng lúc như vậy, lại còn là người đầu tiên kết minh với Tạ Thanh Từ, nếu Tạ Thanh Từ là thây ma thì Cố Tây Khê sao có thể thoát được?

“Bùm!” Cố Tây Khê không chút do dự nổ súng.

Cô nhìn tấm bảng tên nhuộm đỏ của Qua Nhã Lam, lắc đầu cười nói: “Cô nói sai rồi, tôi không phải bị biến đổi, tôi mới là thây ma.”

Qua Nhã Lam nhìn Cố Tây Khê, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Các người g.i.ế.c c.h.ế.t tôi đi, cho dù g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, tôi cũng sẽ không khuất phục.” Trong phòng giám định, Thi Lang và Thạch Tử Hàng vẫn đè Vệ Đức Hội dưới thân, vừa rồi giãy giụa quá lâu, Vệ Đức Hội đã không còn sức lực, chỉ còn một cái miệng là còn sức nói.

“Chúng tôi g.i.ế.c ông làm gì?” Thạch Tử Hàng nói: “Ông nói ít thôi, giữ sức, lát nữa còn phải chịu phạt.”

“Hừ, tôi tin Nhã Lam có thể thắng.” Vệ Đức Hội vẫn cứng miệng.

Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói: “Mấy người chúng tôi đều ở đây, ông không thấy thiếu một người sao?”

Vệ Đức Hội sửng sốt, nhìn quanh mọi người, ông ta đột nhiên phản ứng lại, còn có Cố Tây Khê.

Ông ta vừa nghĩ đến đây thì thấy Cố Tây Khê dẫn Qua Nhã Lam đi vào.

Qua Nhã Lam nhìn thấy ông ta, vừa tức vừa buồn cười: “Lão Vệ, lần sau nếu tôi còn tin vào phỏng đoán của ông nữa thì tôi sẽ theo ông, thây ma chính là Cố Tây Khê.”

“Sao, sao có thể?” Vệ Đức Hội há hốc mồm nhìn Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê lấy khẩu s.ú.n.g lục nhỏ ra, khẽ cười.

Sắc mặt Vệ Đức Hội lập tức thay đổi.

Hôm nay đạo diễn Tống hơi khó chịu nên sau khi quay chương trình không lâu, ông đã nhờ phó đạo diễn giúp đỡ quay phim, thực ra đối với loại quay phim phân tán và sợ hãi này, chỉ cần không xảy ra tình huống đặc biệt nào thì để phó đạo diễn quay cũng không sao.

Ông đi uống thuốc, nghỉ ngơi gần nửa tiếng, ước tính Tạ Thanh Từ và những người khác hẳn đã tìm được manh mối nên đi đến bên phó đạo diễn để hỏi thăm tình hình: “Trò chơi này diễn ra thế nào rồi?”

Phó đạo diễn nhìn vào màn hình video do các máy quay chiếu lên, miệng há hốc: “Đạo diễn Tống, kết, kết thúc rồi.”

“Kết thúc rồi sao?” Đạo diễn Tống trợn tròn mắt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cố Tây Khê chẳng lẽ chỉ đẹp mã mà không có thực lực, bị người ta phát hiện ngay sao?” Cô gái đó trong các chương trình khác không hề kém cỏi như vậy.

“Không phải.” Phó đạo diễn ấp úng, vẻ mặt khó xử: “Là Cố Tây Khê đã tiêu diệt hết tất cả mọi người.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đạo diễn Tống càng không tin, một thây ma đấu với năm người, còn phải cẩn thận không để lộ thân phận, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tiêu diệt hết tất cả mọi người được.

“Ông tự xem sẽ rõ.” Phó đạo diễn nói, anh ta lau mặt cũng không biết phải nói sao.

Đạo diễn Tống ngồi trước màn hình xem hết các video đó từ đầu đến cuối, cả người chìm vào im lặng.

Hôm đó khi Cố Tây Khê nhận lời mời, câu nói của đạo diễn Trần - Nếu ông không kiểm soát được chương trình, để Cố Tây Khê làm hỏng tiến trình như văng vẳng bên tai.

Quả nhiên lời của lão Trần quạ đen ứng nghiệm!

“Đạo diễn Tống, bây giờ phải làm sao?” Phó đạo diễn cẩn thận hỏi.

Tiến trình chương trình từ lúc Tạ Thanh Từ phản bội đã như nước vỡ bờ, không thể cứu vãn, càng không thể quay lại.

“Còn có thể làm sao, cứ như vậy đi.” Đạo diễn Tống ngửa đầu thở dài: “Bọn họ đâu?”

“Đang trên đường về.” Phó đạo diễn nói.

Khi sáu người Tạ Thanh Từ trở về căn cứ quay phim, Vệ Đức Hội mới hiểu ra tại sao họ lại thua, sau khi biết được quá trình Thi Lang và Thạch Tử Hàng bị hãm hại, Vệ Đức Hội đột nhiên cũng thấy việc họ thua cũng không khó chấp nhận đến vậy.

Dù sao thì bị bạn bè hãm hại còn khó chấp nhận hơn bị kẻ thù hãm hại.

Chỉ là, ông ta và Qua Nhã Lam không biết phải đối mặt với đạo diễn Tống như thế nào.

Là khách mời cố định của chương trình, Vệ Đức Hội và Qua Nhã Lam có trách nhiệm kiểm soát tiến trình, tránh để thời gian quá dài hoặc quá ngắn. Nếu quá dài thì có thể cắt ghép, còn quá ngắn thì như hôm nay, vốn dĩ thời lượng video hơn một tiếng, cần khoảng ba tiếng chơi trò chơi nhưng Cố Tây Khê chỉ cần một đợt tấn công là hạ gục tất cả mọi người trong vòng một tiếng.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 112: Chương 112



Chuyện này là sao?

Thật sự là không biết nói lý ở đâu.

Đạo diễn Tống lau mặt, nhìn Vệ Đức Hội và những người khác: “Tôi thấy trò chơi này của chúng ta không nên gọi là Cùng nhau chơi nữa.”

“Vậy gọi là gì?” Vệ Đức Hội cẩn thận hỏi.

Đạo diễn Tống đau buồn nói: “Nên gọi là Không ai sống sót.”

“Phụt.” Cố Tây Khê không nhịn được bật cười, đúng là hợp lý, chẳng phải là không ai sống sót sao.

“Đạo diễn Tống, tôi thắng rồi, vậy tôi có thể chọn cách trừng phạt họ không?” Cố Tây Khê nhìn đạo diễn Tống, ánh mắt lộ vẻ tinh quái.

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều dựng tóc gáy.

Ngay cả Tạ Thanh Từ cũng đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

Qua Nhã Lam càng trực tiếp nói luôn: “Cô Cố, tôi cầu xin cô đừng bắt chúng tôi đi cứu thế giới.”

“Đúng vậy, chúng tôi không được, thật sự không được.” Vệ Đức Hội vội vàng xua tay.

Thi Lang và Thạch Tử Hàng tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt cũng tràn đầy khao khát sống.

Đội ngũ chương trình đột nhiên nhận ra, vị đại ma vương trước mắt này đã liên tiếp hãm hại hai đội ngũ chương trình, bây giờ có vẻ đến lượt họ rồi.

Cố Tây Khê: “Các người nói gì vậy, tôi có giống loại ác quỷ đó không?”

Cô chính là ác quỷ đó!

Mọi người thầm oán thán trong lòng.

Cố Tây Khê liếc mắt nhìn, biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi.

“Tất nhiên cô không phải ác quỷ, cô là thiên thần.” Thi Lang nịnh nọt: “Tôi làm nghề nhiều năm, chưa từng thấy nữ diễn viên nào xinh đẹp như cô.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy vậy.” Để bảo vệ mạng sống, lúc này Qua Nhã Lam cũng liều mạng.

Cố Tây Khê mỉm cười: “Thật hay giả vậy?”

“Thật, tất nhiên là thật.” Thi Lang vỗ ngực: “Vẻ đẹp của cô vô song, nếu không tin thì cô hỏi thầy Tạ xem.”

Tạ Thanh Từ không ngờ mình giữ im lặng mà vẫn bị réo tên.

Anh tuy không đồng ý với câu nói vẻ đẹp của Cố Tây Khê vô song nhưng nhan sắc của Cố Tây Khê quả thực là số một số hai trong số những người anh từng gặp.

“Thầy Tạ.” Đạo diễn Tống và những người khác đều nhìn anh với ánh mắt tha thiết và gấp gáp.

Tạ Thanh Từ gật đầu: “Quả thực là sự thật.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ thuận theo lời họ mà đồng ý nhưng đây là Tạ Thanh Từ, trong giới ai mà không biết Tạ Thanh Từ là người luôn có nguyên tắc, có gì nói nấy, hôm nay lại có thể phá lệ thay đổi nguyên tắc vì họ, thầy Tạ quả nhiên “Tâm đẹp người cũng đẹp.”

“Vậy được rồi, tin các người lần này.” Cố Tây Khê sờ cằm: “Vậy hình phạt dành cho các người là chuẩn bị một tiết mục năm chú thiên nga nhỏ.”

Năm chú thiên nga nhỏ tuy dễ nhưng đối với đàn ông mà nói thì cũng hơi xấu hổ, thế nhưng so với việc cứu thế giới thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Năm người Vệ Đức Hội đều thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn Tống lập tức bảo người theo kích thước của họ mà chuẩn bị năm bộ váy múa thiên nga, phim trường thì tiện ở chỗ này, muốn trang phục gì cũng có thể nhanh chóng có được.

Cố Tây Khê vỗ vai Tạ Thanh Từ, nhỏ giọng nói: “Thầy Tạ, không ngờ anh cũng học được cách nói dối rồi.”

Hả??? Tạ Thanh Từ vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi không nói dối.”

Cố Tây Khê cười như không cười nhìn anh: “Rất tốt, diễn xuất này đạt điểm tuyệt đối.”

Tạ Thanh Từ khựng lại một chút, sau đó mới hiểu ý cô, anh có chút buồn cười lại có chút bất lực.

chẳng lẽ an không thể thật sự thấy Cố Tây Khê đẹp sao?

Không cần vội nhảy năm chú thiên nga nhỏ, mọi người ăn cơm trưa trước.

Thi Lang và Thạch Tử Hàng còn kết bạn với Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê thấy nhân phẩm của hai người này cũng không tệ nên cũng kết bạn.

Sau khi kết bạn xong, Thi Lang liền nói: “Cô Cố, vậy chúng ta cũng kết bạn trên Douyin đi.”

Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại của Cố Tây Khê.

Một đám người xung quanh đang ăn cơm đều thầm dựng tai lên, từ khi tài khoản Douyin của Cố Tây Khê bị tiết lộ, tài khoản đó đã bị bỏ xó nhưng nhìn vào biểu hiện nghiện Douyin của Cố Tây Khê thì căn bản không thể từ bỏ sở thích lướt Douyin này được. Dù sao thì vị tiểu thư này còn có thể làm ra chuyện liên tục lướt Douyin bốn ngày trong chương trình.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 113: Chương 113



Cố Tây Khê sửng sốt, hỏi: “Anh muốn tài khoản Douyin của tôi làm gì?”

Thi Lang cười ngượng ngùng, Thạch Tử Hàng trực tiếp vạch trần hắn: “Cô Cố, Thi Lang rất thích xem những bình luận thần thánh của cô, cậu ấy đã từng thích tất cả những bình luận đó.”

“Nói như vậy thì ra thầy Thi Lang là fan cứng của cô Cố à.” Qua Nhã Lam trêu chọc.

Cố Tây Khê vốn định cho, nghe vậy liền thu điện thoại lại: “Vậy tôi không thể đưa tài khoản phụ của tôi cho anh được.”

“Tại sao?” Thi Lang có chút không hiểu.

Cố Tây Khê nghiêm mặt nói: “Như vậy không công bằng với những người hâm mộ khác của tôi.”

Thi Lang im lặng, đúng là bậc thầy cân bằng.

Ăn trưa xong, buổi chiều chương trình mời một vũ công ba lê chuyên nghiệp đến hướng dẫn năm người Tạ Thanh Từ nhảy ba lê.

Tạ Thanh Từ còn tạm được, có dáng có vẻ nhưng đến lượt Thi Lang và Thạch Tử Hàng thì thực sự là thảm họa.

Cuối cùng Cố Tây Khê cũng thấy đây là hành hạ chính mình.

Cuối cùng cũng xem xong tiết mục của họ, cô rưng rưng nước mắt, kích động vỗ tay: “Tốt.”

Thi Lang và những người khác vô cùng phấn khích.

Thi Lang còn vui vẻ hỏi: “Cô Cố, có phải chúng tôi nhảy rất tốt không?”

“Không thể dùng từ rất tốt để định nghĩa.” Cố Tây Khê nói: “Chỉ có thể nói là đặc biệt.”

Đạo diễn Tống và những người khác đều không nỡ nhìn.

Đạo diễn Tống ước tính lượng chương trình phát sóng cũng đã đủ, liền nói với mọi người: “Các người có thể đi thay quần áo rồi, lát nữa mọi người đến chụp ảnh, coi như là kết thúc.”

Tạ Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi thay quần áo.

Anh thay bộ sơ mi trắng, quần tây vest lúc đến, khi đi ra thấy nhân viên công tác liền tùy tiện chặn một người, hỏi: “Xin hỏi cô Cố ở đâu?”

Thấy mọi người sắp giải tán, Tạ Thanh Từ muốn tìm Cố Tây Khê để xin lỗi cô về chuyện trước đó.

“Ở bên đạo diễn.” Nhân viên công tác chỉ một hướng.

Tạ Thanh Từ cảm ơn rồi đi tới.

Cố Tây Khê đang ở bên đạo diễn Tống và những người khác, đoàn chương trình dựng một cái bàn dưới gốc cây lớn trong làng, Cố Tây Khê đang giúp đối chiếu lại những lời mình nói, vì khi quay thường xuyên chạy nhảy nên thu âm không tốt, có một số lời không rõ ràng.

“Không phải ý này...” Cố Tây Khê chỉ vào màn hình nói.

Cô vừa định giải thích mình đã nói gì thì nghe thấy có người gọi: “Cô Cố.”

Cố Tây Khê vô thức ngẩng đầu lên, thấy Tạ Thanh Từ thì sửng sốt.

Tạ Thanh Từ đi về phía này, vừa định bảo Cố Tây Khê ra ngoài một chút thì anh nhìn thấy gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tránh ra!”

“Cái gì?” Cố Tây Khê nhất thời không phản ứng kịp, cô nhìn theo hướng nhìn của Tạ Thanh Từ thì thấy một con rắn đen lao ra từ cành cây, lao về phía cô.

Con rắn đó rất nhanh, Cố Tây Khê căn bản không kịp phản ứng.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp gặp nạn thì một bàn tay chặn trước mặt cô, túm lấy con rắn rồi ném xuống đất.

“Thầy Tạ!” Mọi người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới.

Tạ Thanh Từ mặt tái mét, anh nhìn vết cắn trên mu bàn tay, nhíu chặt mày.

“Mau bắt con rắn đó lại.” Phó đạo diễn lúc này đột nhiên nói: “Đó là rắn độc, nếu không bắt được con rắn độc đó thì thầy Tạ không còn cách nào cứu chữa.”

“Tiểu Hứa, cậu chắc chắn đó là rắn độc chứ?” Đạo diễn Tống sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng ở đây lại có rắn độc.

Nếu Tạ Thanh Từ xảy ra chuyện thì họ làm sao gánh vác nổi trách nhiệm này được?!

“Chắc chắn là rắn độc, bình thường tôi thích nghiên cứu về rắn, tôi dám chắc con rắn đó là rắn lục mũi tên hoa, rất độc, chúng ta phải bắt được rắn thì mới có huyết thanh để cứu thầy Tạ.” Phó đạo diễn kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Con rắn xanh đó đang co giật trên mặt đất, rõ ràng là vừa nãy Tạ Thanh Từ ném không nhẹ, trực tiếp làm cho con rắn choáng váng.

Các nhân viên công tác xung quanh lúc này còn chưa kịp tránh né, làm sao dám ra tay bắt nó!
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 114: Chương 114



Môi Tạ Thanh Từ tái nhợt, vừa nãy còn khỏe mạnh nhưng sau khi phó đạo diễn nói con rắn đó là rắn độc, Tạ Thanh Từ liền cảm thấy vết thương truyền đến cơn đau rát bỏng, cơn đau lan khắp toàn thân, Tạ Thanh Từ chỉ thấy khó thở.

Ngay lúc này, anh thấy Cố Tây Khê lấy một cái túi ni lông trên bàn, túm lấy con rắn độc đó, nhét vào túi ni lông, rồi nhét vào một cái hộp, quay đầu hét lớn với mọi người: “Còn ngây ra đó làm gì! Gọi 120 đi!”

Vì là căn cứ phim ảnh nên các cơ sở vật chất xung quanh cũng rất đầy đủ.

Chưa đầy mười phút, xe cứu thương đã đến.

Y tá bảo Tạ Thanh Từ nằm trên giường di động, Cố Tây Khê không nghĩ ngợi gì liền đi theo.

Cùng lúc đó, đạo diễn Tống của chương trình ra lệnh cho phó đạo diễn: “Tiểu Hứa, cậu hiểu rõ về rắn độc, cậu đi theo, chúng tôi lái xe đến.”

“Được.” Phó đạo diễn đồng ý.

Anh ta cũng lên xe.

Xe cứu thương chạy như bay, vượt đèn đỏ ba lần mới đến bệnh viện.

Sau khi bị rắn độc cắn, chất độc lưu thông rất nhanh, nếu không được cứu chữa kịp thời, dù có huyết thanh cũng chưa chắc cứu được.

Y tá lấy băng buộc chặt phần trên cánh tay của Tạ Thanh Từ, để tránh chất độc theo m.á.u chảy đến tim.

Trán Tạ Thanh Từ lấm tấm mồ hôi, Cố Tây Khê nắm lấy tay anh, th* d*c, đến giờ trong đầu cô vẫn trống rỗng.

“ICU hiện tại đã đầy, bác sĩ Lâm vẫn chưa đến, trước tiên để bệnh nhân vào phòng cấp cứu chờ.” Một y tá đi tới nói.

Cố Tây Khê sốt ruột trong lòng, cô vội vàng hỏi: “Cần phải chờ bao lâu?”

“Khoảng mười phút.” Y tá cũng nhận ra thân phận của họ, an ủi: “Bác sĩ Lâm sẽ đến ngay thôi, ông ấy là người phụ trách khoa cấp cứu ngoại khoa của bệnh viện chúng tôi, rất có kinh nghiệm trong việc điều trị này.”

Cố Tây Khê chỉ có thể hy vọng như vậy.

Cô đi theo Tạ Thanh Từ vào phòng cấp cứu, phó đạo diễn cũng đi theo vào.

Sắc mặt Tạ Thanh Từ càng ngày càng khó coi, Cố Tây Khê nhìn mà trong lòng đau như cắt, đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao vừa nãy Tạ Thanh Từ lại ra tay giúp cô, nói cho cùng, cô và Tạ Thanh Từ cũng không gặp nhau nhiều lần, thậm chí còn không tính là bạn bè.

“Thầy Tạ, anh cố gắng thêm chút nữa, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.” Phó đạo diễn vội vàng nói.

Tạ Thanh Từ mở mắt ra, lông mi anh rất dài, lúc này lại có một cảm giác yếu đuối đặc biệt: “Cô Cố, có một chuyện tôi muốn nói với cô, tôi sợ nếu không nói với cô ngay bây giờ thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Thầy đừng nói nữa, giữ sức đi.” Cố Tây Khê nắm chặt tay, nói.

“Không được.” Tạ Thanh Từ lắc đầu, cả đời này anh chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, bởi vì có thể nghe được tiếng lòng của người khác, Tạ Thanh Từ có chứng khiết đạo đức rất nghiêm trọng, vì vậy anh không muốn rời khỏi thế gian mà không xin lỗi Cố Tây Khê: “Trước đây chuyện tôi và cô bị đồn thổi, gần đây tôi mới biết không phải do cô cố ý, mà là do phóng viên bắt gió đổ bóng đưa tin, vì chuyện này cô bị fan của tôi công kích, tôi rất xin lỗi cô.”

“Đây không phải chuyện gì to tát, tôi tha thứ cho thầy rồi.” Cố Tây Khê nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa.”

Tạ Thanh Từ nhìn sâu vào Cố Tây Khê, anh nở một nụ cười.

Phó đạo diễn ở bên cạnh vô cùng cảm động, cốt truyện này giống hệt như kết cục m.á.u chó trong phim truyền hình Hàn Quốc vậy.

“Bệnh nhân ở đâu?” Đúng lúc phó đạo diễn cảm động vô cùng thì bác sĩ Lâm đã đến.

Phó đạo diễn vội vàng nói: “Ở ngay đây.”

Bác sĩ Lâm tuổi đã không còn trẻ, mặc áo blouse trắng, nhanh chóng đi tới.

Ông kiểm tra vết thương của Tạ Thanh Từ trước, vết thương của Tạ Thanh Từ m.á.u thịt lẫn lộn, không nhìn ra vết răng, bác sĩ Lâm nói: “Y tá nói các người cũng bắt được con rắn độc đó, đưa cho tôi xem nào, tôi xác định xem đó là loại rắn độc gì.”

“Ở ngay đây.” Cố Tây Khê vội vàng đưa hộp cho bác sĩ Lâm.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 115: Chương 115



Phó đạo diễn ở bên cạnh còn nói: “Con rắn này là rắn lục mũi tên hoa, rất độc, bác sĩ cẩn thận một chút.”

Bác sĩ Lâm nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại, đeo mấy lớp găng tay y tế rồi mới mở hộp ra, khi ông cẩn thận xé túi đổ con rắn độc bên trong vào hộp thủy tinh trong suốt, nhìn thấy con rắn, bác sĩ Lâm im lặng, con rắn độc đó đập đầu trong hộp thủy tinh trong suốt đến choáng váng.

Bác sĩ Lâm nhìn con rắn độc, lại nhìn phó đạo diễn: “Đây là con rắn lục mũi tên hoa mà cậu nói sao?”

“Đúng vậy, không sai.” Phó đạo diễn gật đầu như giã tỏi.

“Xin lỗi vì sự vô lễ này, cậu học kiến thức về rắn độc ở đâu vậy?” Bác sĩ Lâm nghiêm mặt hỏi.

“Trên Baidu.” Phó đạo diễn không nghĩ ngợi gì đã nói.

“Ồ thì ra là vậy.” Bác sĩ Lâm bừng tỉnh, ông vỗ vai phó đạo diễn: “Sau này cậu nên đọc sách đàng hoàng đi, đây căn bản không phải rắn lục mũi tên hoa gì cả, đây là rắn hổ mang đen, còn gọi là rắn hoa, thứ này không cắn c.h.ế.t người được đâu.”

“Không cắn c.h.ế.t người, vậy sao mặt anh ấy lại khó coi như vậy?” Cố Tây Khê ngẩn người, vội vàng hỏi.

Bác sĩ Lâm nhìn Tạ Thanh Từ, nói với Cố Tây Khê: “Nếu cô tự cho rằng mình bị rắn độc cắn thì sắc mặt cô cũng không thể tốt được. Được rồi, mau nới lỏng băng bó cho cậu ta ra, kẻo đến lúc đó không phải rắn g.i.ế.c c.h.ế.t người mà chính cậu ta tự g.i.ế.c c.h.ế.t mình.”

“Vậy vết thương này thì sao?” Cố Tây Khê quan tâm hỏi.

“Vết thương này lát nữa tôi sẽ kê cho cậu ta một ít oxy già để khử trùng là được.” Bác sĩ Lâm bất lực lắc đầu: “Không đến mười ngày nửa tháng là khỏi.”

Tạ Thanh Từ xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất, anh lặng lẽ kéo chăn lên, che mặt mình lại. Chỉ cần không nhìn thấy thì người mất mặt không phải là anh.

Y tá bên cạnh cắn môi cố nhịn cười, nới lỏng dây băng cho Tạ Thanh Từ.

“Thầy Tạ!!!” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chạy như bay.

Tiếp đó mọi người nhìn thấy Lưu Bá Nhân chạy vào.

Lưu Bá Nhân nhìn thấy bóng người đắp ga giường trắng, môi anh ta run rẩy, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất: “Tôi chỉ đến muộn một chút thôi mà, anh ấy đã đi rồi sao?!”

“Thầy Tạ, anh mở mắt ra nhìn tôi đi, tôi sẽ không nói anh giả vờ lạnh lùng nữa.”

Tạ Thanh Từ đột nhiên vén chăn lên, ngồi dậy, mặt không biểu cảm nhìn Lưu Bá Nhân.

Lưu Bá Nhân trợn tròn mắt nhưng rồi mắt anh ta đảo một vòng, lập tức ngất đi.

Cố Tây Khê nhìn Lưu Bá Nhân, lại nhìn Tạ Thanh Từ, lắc đầu.

Giới giải trí không cứu nổi rồi.

Sau khi biết chỉ là một sự cố hiểu lầm, đạo diễn Tống và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên, phó đạo diễn là thủ phạm gây ra tội này không thoát khỏi một kiếp nạn, bị đạo diễn Tống mắng một trận. Vốn dĩ chuyện này không lớn, chỉ là bị rắn cắn, nếu không phải phó đạo diễn nói đó là rắn độc thì cũng không đến nỗi gây ra chuyện lớn như vậy.

“Đạo diễn Tống, có chuyện rồi, chuyện này lên hot search rồi.” Một nhân viên đột nhiên nhìn vào điện thoại, nói với đạo diễn Tống.

“Cái gì?” Sắc mặt đạo diễn Tống lập tức thay đổi.

Ông vội vàng lấy điện thoại ra xem, chủ đề #Tạ Thanh Từ nhập viện# hiển nhiên đã treo trên hot search, không biết từ lúc nào đã lên đó.

Đạo diễn Tống lúc đó cảm thấy huyết áp của mình có chút cao.

Trần Phi Thiên là một tay săn ảnh, ngày thường thường lang thang quanh các phim trường, tung ra một số tin tức nhỏ nhưng vì anh ta đơn thương độc mã nên không có nhiều tin tức, chỉ chụp ảnh hậu trường.

Nhưng hôm nay, Trần Phi Thiên không ngờ mình chỉ đến bệnh viện để khám sức khỏe, vậy mà lại có thể bắt gặp cảnh Tạ Thanh Từ được đưa vào bệnh viện.

Lúc đó, anh ta nhân lúc người khác không chú ý, không nói hai lời đã lấy điện thoại ra chụp cảnh các y tá đưa Tạ Thanh Từ vào phòng cấp cứu, rồi đăng lên Weibo, kèm theo chủ đề #Tạ Thanh Từ nhập viện#.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 116: Chương 116



Fan của Tạ Thanh Từ đông vô kể.

Rất nhanh đã có người hâm mộ nhìn thấy video này và lập tức chia sẻ vào nhóm người hâm mộ.

Lần này thì chọc vào tổ ong rồi.

Người hâm mộ của Tạ Thanh Từ mặc dù bình thường không có hoạt động gì, vì tính cách của Tạ Thanh Từ cũng khá độc lập, không thích người hâm mộ quyên góp tiền để bình chọn nhưng khi thực sự xảy ra chuyện, sức chiến đấu của những người hâm mộ này lại vô cùng mạnh mẽ.

Không đến nửa giờ, chủ đề này đã được đưa lên vị trí số một trên hot search.

Người hâm mộ cũng biết lịch trình hôm nay của Tạ Thanh Từ là tham gia “Cùng nhau chơi nào”, họ lập tức kéo vào Weibo của đoàn phim để chất vấn.

~ Quay một chương trình tạp kỹ tại sao lại bị thương? Đoàn phim nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.

~ Bây giờ anh trai của chúng tôi thế nào rồi? Tôi không quan tâm đến chuyện khác, chỉ cần anh trai bình an vô sự là được.

~ Đoàn phim ra mặt nói một tiếng đi!

Những người hâm mộ kích động này gần như làm sập toàn bộ Weibo, mất mấy phút mới khôi phục bình thường.

Trong khi đó, các trang tin tức và công chúng cũng liên tục chia sẻ video của Trần Phi Thiên, đồng thời bày tỏ sự quan tâm đến sự an toàn của Tạ Thanh Từ.

Đến khi Tạ Thanh Từ nhận được điện thoại của đạo diễn Tống, anh đã không biết phải nói gì nữa.

Ban đầu, chuyện mất mặt như vậy, chỉ có một số ít người biết cũng coi như xong, bây giờ bị đưa lên hot search, anh phải ra mặt để đáp lại.

“Thầy Tạ, tôi biết đây là lỗi của đoàn phim chúng tôi nhưng chuyện này gây ra lớn như vậy, nếu cậu không ra mặt để đáp lại người hâm mộ, tôi sợ người hâm mộ sẽ hiểu lầm không đáng có.” Đạo diễn Tống cười khổ nói.

“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đăng một bài Weibo, ông không cần lo lắng.” Tạ Thanh Từ cũng có thể thông cảm cho khó xử của đạo diễn Tống, đối mặt với những người hâm mộ đó, đạo diễn Tống thực sự rất khó làm người.

“Vậy thì trước tiên cảm ơn thầy Tạ.” Đạo diễn Tống nói.

Cúp điện thoại, Lưu Bá Nhân đã tỉnh từ lâu nhìn Tạ Thanh Từ một cách do dự: “Thầy Tạ, cậu định trả lời thế nào?”

“Tôi đã có tính toán.” Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói, bây giờ anh không muốn nhìn thấy Lưu Bá Nhân chút nào, trực tiếp cầm điện thoại đăng một bài Weibo: “Bình an đừng lo lắng.”

Lưu Bá Nhân lặng lẽ lấy điện thoại ra xem, câu trả lời ngắn gọn này quả nhiên là phong cách của Tạ Thanh Từ.

Tuy nhiên, ngày thường người hâm mộ sẽ không nói gì về phong cách này nhưng hôm nay lại khác.

Người hâm mộ đều lo lắng cho sự an toàn của Tạ Thanh Từ, cho nên đối với câu trả lời này của anh cũng có không ít cách giải thích.

~ Có phải anh trai sợ chúng ta làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến đoàn phim nên mới nói những lời này để an ủi chúng ta không?

~ Bài Weibo này không thể yên tâm được, tôi muốn xem anh trai tôi rốt cuộc là sao? Nếu thực sự bình an vô sự thì sao lại vội vã được đưa vào phòng cấp cứu như vậy?

~ Tôi có một người bạn làm việc trong bệnh viện, nghe nói động tĩnh rất lớn.

Cố Tây Khê khi nhìn thấy những bình luận dưới Weibo của Tạ Thanh Từ này thì suýt cười ngất.

Cô như thể có thể tưởng tượng được Tạ Thanh Từ đã cố gắng dùng bốn chữ nhẹ nhàng để giải quyết chuyện này như thế nào để giữ thể diện cho Ảnh đế của mình nhưng lại bị người hâm mộ vạch trần một cách thảm hại.

Bây giờ người hâm mộ đều tha thiết muốn biết tình hình, Tạ Thanh Từ e rằng không thể che giấu tình hình thực tế.

“Thầy Tạ.” Lưu Bá Nhân gọi một tiếng.

Tạ Thanh Từ nhìn kịch bản, không ngẩng đầu lên, cố gắng giả chết.

Chuyện này quá mất mặt, anh tuyệt đối sẽ không nói ra.

“Thầy Tạ, bây giờ người hâm mộ đều yêu cầu phải biết nội tình, hay là chúng ta quay một video giải thích đi, cũng tránh cho đoàn phim và những người khác gặp họa.” Lưu Bá Nhân hắng giọng nói.

Tạ Thanh Từ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Bá Nhân.

Mười phút sau, Weibo của Tạ Thanh Từ lại cập nhật.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 117: Chương 117



Người hâm mộ của anh phản ứng rất nhanh, vội vàng đi xem lần cập nhật Weibo này là gì.

Lần này Tạ Thanh Từ đăng một video, Lưu Bá Nhân quay phim cho anh, Tạ Thanh Từ trong video nghiêm túc kể lại đầu đuôi sự việc, tất nhiên cũng đã dùng bút pháp Xuân Thu, anh nói: “Tôi vô tình bị rắn cắn, có người tưởng là rắn độc, vội vã đưa tôi đến bệnh viện, kết quả bác sĩ nói chỉ là rắn cỏ, rồi đưa cho tôi một lọ oxy già rồi cho tôi xuất viện.”

Chuyện này vốn đã rất buồn cười, lại thêm biểu cảm nghiêm túc của Tạ Thanh Từ.

Đừng nói đến người ngoài, ngay cả người hâm mộ cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Đặc biệt là khi Tạ Thanh Từ bất lực nói: “Cho nên tôi thực sự không sao, mọi người đừng lên men quá mức, cứ để chuyện này qua đi là được.”

Anh thực sự chân thành muốn để chuyện này qua đi.

Tuy nhiên, vì chuyện này trước sau chênh lệch quá lớn, cộng thêm dáng vẻ rõ ràng là kháng cự của Tạ Thanh Từ, người hâm mộ lần đầu tiên nảy sinh tâm lý kháng cự, ăn ý mở lại một chủ đề mới~#Tạ Thanh Từ ô long#

Người ngoài vốn đang xem video Tạ Thanh Từ vào viện, đột nhiên thấy thêm một chủ đề, bấm vào xem, suýt cười ngất.

Cố Tây Khê là một trong số đó.

Tình hình này quả nhiên giống như cô nghĩ, muốn giấu trời qua biển, cũng phải xem người hâm mộ có đồng ý hay không.

~ Ảnh đế Tạ thật sự quá buồn cười, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đẹp trai của anh ấy.

~ Trước khi bấm vào tôi thực sự không ngờ lại buồn cười như vậy, c.h.ế.t mất, bây giờ tôi đang trong giờ học, nếu cười thành tiếng, tôi sẽ c.h.ế.t mất.

Cố Tây Khê dùng tài khoản phụ liên tục thả tim cho những bình luận này.

Cô đang vui vẻ thì lại thấy có người trả lời: “Tại sao mỗi lần Cố Tây Khê tham gia chương trình, cuối cùng đều trở nên hơi ngốc nghếch. Cố Tây Khê có phải bị trúng độc không?”

Nụ cười trên mặt Cố Tây Khê cứng đờ.

Cô không thích nghe lời này lắm, cái gì mà cô tham gia chương trình cuối cùng đều trở nên ngốc nghếch.

Cô nghiêm túc lắm chứ.

Cô vừa định trả lời thì thấy bên dưới có người bình luận: “Đừng nói nữa, hãy vào xem Weibo của đạo diễn chương trình 《Cùng nhau chơi nào》, tôi sắp cười c.h.ế.t rồi.”

“Sao lại có chuyện của đạo diễn Tống?” Cố Tây Khê nhất đầu mù nước theo đám đông hóng hớt chuyển chiến trường.

Chuyện này cũng thật khéo.

Đạo diễn Tống thấy Tạ Thanh Từ ra mặt giải thích, hiểu lầm được giải tỏa, liền muốn nhân lúc mọi người đang chú ý đến Tạ Thanh Từ để hoàn thành cuộc cá cược giữa ông và đạo diễn Trần.

Ông trực tiếp quay một video, liên tục khen đạo diễn Trần mấy câu lợi hại, sau khi đăng video còn @ đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần cũng là người “Xấu bụng”, lập tức chia sẻ video này, đồng thời còn giải thích đầu đuôi sự việc.

Vì lần trước lên hot search, lượng người hâm mộ của đạo diễn Trần hiện tại không ít, sau khi video được đăng, người hâm mộ thấy nội tình thì cười ngất.

~ Các đạo diễn thật là hư, thế mà còn chơi k*ch th*ch như vậy.

~ Bây giờ Cố Tây Khê hẳn là nhân vật khiến cả giới khiếp sợ, đạo diễn Trần, đạo diễn Tống đều bị hạ gục, ai sẽ là người tiếp theo?!

~ Tôi chỉ đạo diễn Tống một mẹo, muốn giữ thể diện thì ông phải ra tay trước, mau đi mua hot search cho Tạ Thanh Từ đi! Chỉ cần Tạ Thanh Từ lên hot search, sẽ không ai phát hiện ra ông thua một cách mất mặt!

Bình luận này còn bị đạo diễn Trần chụp màn hình gửi cho đạo diễn Tống.

Đạo diễn Tống thấy vậy thì tức điên lên: “Lão Trần, ông có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Đạo diễn Trần thản nhiên, thực ra trong lòng vui như nở hoa, lần trước ông treo trên hot search số một, bị lão Tống cười nhạo mãi, giờ thì vận may xoay chuyển, cũng đến lượt lão Tống rồi: “Chỉ là nhắc nhở ông thôi, ông xem tôi tốt bụng thế nào, không cười nhạo còn chỉ cách cho ông.”

“Tôi khinh, ông chỉ cho tôi cách sao? Ông đang xem kịch vui. Tôi lười quan tâm đến chuyện này.” Đạo diễn Tống phẫn nộ trả lời, như thể sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm lớn chuyện.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 118: Chương 118



Đạo diễn Trần bên kia cười cười, không trả lời.

Đạo diễn Tống mặt mày dài thượt, nhìn điện thoại lại nhìn hot search, hot search của ông đang không ngừng leo lên vì người hâm mộ của lão Trần và người ngoài hóng hớt, thua lão Trần đã đủ mất mặt rồi, nếu để cả thế giới biết, ông chẳng có mặt mũi nào gặp người.

Nghĩ đi nghĩ lại, đạo diễn Tống vẫn phải nhịn nhục làm theo lời chỉ bảo của đạo diễn Trần, đi tìm Đại Nhãn Tử.

Ông vừa đánh một câu chào hỏi.

Đại Nhãn Tử bên kia đã trả lời: “Đạo diễn Tống sao?”

“Sao cậu biết?” Đạo diễn Tống ngơ ngác, ông vẫn dùng tài khoản phụ liên lạc với Đại Nhãn Tử.

Đại Nhãn Tử nhắc nhở ân cần: “Bạn anh, đạo diễn Trần đã đến nhắc nhở chúng tôi.”

Mí mắt đạo diễn Tống giật giật, lão Trần c.h.ế.t tiệt này, vậy mà đã tính đến chuyện ông sẽ tìm Đại Nhãn Tử.

“Cái kia, dìm hot search bao nhiêu tiền?” Đạo diễn Tống hỏi.

“Một trăm tám mươi vạn.” Đại Nhãn Tử trả lời.

Đạo diễn Tống trợn tròn mắt: “Sao lại đắt thế? Trước kia không phải một trăm hai mươi vạn sao?”

“Là thế này, vật giá tăng, lạm phát rồi.” Đại Nhãn Tử nói.

Đạo diễn Tống đau như cắt nhưng vì sĩ diện, vẫn liều mạng: “Một trăm tám mươi vạn thì một trăm tám mươi vạn, giao dịch.”

“Xin lỗi, chúng tôi không làm ăn với anh.” Đại Nhãn Tử trả lời rất nhanh.

Đạo diễn Tống trợn tròn mắt: “Các cậu còn chê tiền nóng tay à.”

“Không phải, có một người giấu tên nào đó đã mua cho anh một hot search số một, chúng tôi đã nhận tiền của anh ta rồi nên không thể làm ăn với anh.” Đại Nhãn Tử nói.

Người giấu tên, chẳng phải là Tạ Thanh Từ sao!

Đạo diễn Tống nghiến răng: “Anh ta trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!”

“Ba trăm vạn.” Đại Nhãn Tử đánh rất nhanh.

Đạo diễn Tống mặt không biểu cảm thu hồi câu nói vừa rồi: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Đại Nhãn Tử: “Thực ra anh trả 1,5 lần thì chúng ta có thể thương lượng.”

1,5 lần, giá gốc ông cũng không trả nổi. Đạo diễn Tống cố gắng giữ lại chút sĩ diện cuối cùng: “Thực ra tôi thấy lên hot search cũng không có gì không tốt.”

Đại Nhãn Tử bên kia gửi một biểu tượng cảm xúc thích nhưng rõ ràng là không tin.

Đạo diễn Tống buông điện thoại, nhìn hot search không ngừng tăng lên, lúc này, ông ngẩng đầu, trong lòng đầy lời cáo buộc: “Chẳng lẽ có tiền là có thể làm bừa sao?”

“Đạo diễn Tống, sao sắc mặt ông khó coi thế?” Phó đạo diễn lo lắng hỏi.

“Tôi không sao.” Đạo diễn Tống giả vờ khoát tay một cách tùy ý: “Hot search của tôi có thể lên số một, chúng ta nhanh chóng cắt ghép video đi, quay lại có thể kịp phát sóng vào thứ tư.”

“Vâng, được.” Phó đạo diễn vô cùng kính trọng đạo diễn Tống, đây chính là tinh thần nghề nghiệp của một đạo diễn lớn sao? Xem ra mình còn kém xa, phải học hỏi đạo diễn Tống nhiều hơn mới được.

Khi #Đạo diễn Tống xin lỗi# lên hot search số một, đạo diễn Trần cười đến nỗi không khép được miệng, trực tiếp gọi điện thoại tới: “Lão Tống, chúc mừng ông nhé, lên hot search số một rồi.”

Nghe thấy tiếng cười của đạo diễn Trần ở đầu dây bên kia, đạo diễn Tống tức đến ngứa răng, ông cố ý nói: “Có gì đâu, hot search lên cũng tốt, quay lại lúc chúng ta phát sóng chương trình vào ngày mai vừa hay có thể bùng nổ tỷ suất người xem.”

Đạo diễn Trần vốn định đến xem trò cười của đạo diễn Tống, nghe vậy, trong lòng đột nhiên có chút chua xót: “Tỷ suất người xem nào dễ bùng nổ như vậy, tôi thấy ông nằm mơ giữa ban ngày rồi.”

“Thế thì ông cứ chờ xem.” Đạo diễn Tống hừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Ông hóa bi thương thành động lực, trực tiếp thức trắng đêm cùng với mọi người trong đoàn làm chương trình làm ra tập này của “Cùng nhau đi chơi nào.”

“Lại đến giờ xem tạp kỹ Tây Khê Tử rồi.” Còn cách tám giờ một chút, Hà Vân Yên đã kéo bạn cùng phòng vội vã ngồi xuống trước bàn học.

Trên bàn bày sẵn hạt dưa, khoai tây chiên, nước ngọt đã chuẩn bị từ trước.

“Không biết tập này Tây Khê Tử lại có động thái gì.” Bạn cùng phòng rất mong chờ nói.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 119: Chương 119



“Người bình thường có thể nghĩ ra được động thái của cô ấy sao?” Hà Vân Yên nói: “Chúng ta cứ chờ xem là được.”

Trương Uyển Ngọc cũng đã sớm chờ sẵn trước máy tính.

Trước đó Tạ Thanh Từ không cho họ tùy tiện công kích nữ minh tinh hợp tác, Trương Uyển Ngọc tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng vẫn không phục, cô ta nói trong nhóm: “Tối nay mọi người chú ý, nếu Cố Tây Khê vẫn không biết hối cải, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho cô ta.”

~Chị Trương, chúng ta không thể tha cho Cố Tây Khê nhưng nếu lần này lại bị đánh vào mặt thì phải làm sao?

~Đúng vậy, trước đó gây ra một trò cười lớn như vậy, chúng ta ở bên ngoài đều bị người ta cười chết.

Cho đến gần đây, sự so sánh giữa Tạ Thanh Từ và Tôn Ngộ Không vẫn là chủ đề được bàn tán sôi nổi.

Trương Uyển Ngọc hừ một tiếng, cô ta nhanh chóng gõ chữ: “Lần này chúng ta phải đợi đến khi quay xong chương trình rồi hãy nói, trong quá trình mọi người làm tốt công tác kiểm soát bình luận, không được tùy tiện công kích Cố Tây Khê, tránh liên lụy đến anh trai.”

~Rõ!

~Rõ!

...

Đúng tám giờ.

Trương Uyển Ngọc không kịp chờ đợi đã mở tập mới nhất “Ai là thây ma.” của “Cùng nhau đi chơi nào.”

Vừa mới giới thiệu khách mời, số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá 10.000 người.

Khi đạo diễn Tống nhìn thấy dữ liệu hậu trường này, ông vô cùng vui mừng.

Dù sao thì ông cũng mất mặt một cách xứng đáng, số lượng người xem lần này nhiều hơn bất kỳ tập nào trước đó của họ.

~Vì Tây Khê Tử mà đến, tôi muốn xem Tây Khê Tử đã làm ra trò hề gì khiến đạo diễn Tống phải thảm bại.

~Phía trước +1.

Trương Uyển Ngọc bĩu môi, Cố Tây Khê gì chứ, có gì ghê gớm.

Cô ta vốn đã có ác cảm với Cố Tây Khê, đương nhiên không thấy Cố Tây Khê có gì tốt.

Video vừa mới bắt đầu, Trương Uyển Ngọc vẫn chưa lo lắng nhiều, dù sao thì trước đó trong “Yêu nhau một tuần”, Cố Tây Khê và anh trai của họ quả thực đã giữ khoảng cách, mặc dù điều này khiến họ mất mặt nhưng cũng khiến Trương Uyển Ngọc rất yên tâm.

Tuy nhiên, ngay đầu tập này, Cố Tây Khê đã khen ngợi Tạ Thanh Từ một phen, khiến sắc mặt Trương Uyển Ngọc thay đổi.

Cô ta nhanh chóng chụp màn hình, đăng những lời khen ngợi Tạ Thanh Từ của Cố Tây Khê vào nhóm.

Những người hâm mộ khác thấy vậy lập tức bùng nổ.

~Quả nhiên chó không thể bỏ được thói ăn cứt, Cố Tây Khê chính là không thể tự lập, đúng không!

~Tôi thực sự hết nói nổi, trong số rất nhiều người, tại sao Cố Tây Khê lại cứ bám lấy anh trai chúng ta không buông.

Cố Tây Khê đã sớm dùng tài khoản phụ ẩn núp trong nhóm này, thấy những người hâm mộ Tạ Thanh Từ mắng mình, trong lòng cô ngược lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, tốc độ gõ chữ cực nhanh.

~Đúng vậy, Cố Tây Khê chỉ muốn nổi tiếng thôi, tôi thấy cô ta đúng là điên rồi, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho cô ta!

Một câu nói của cô đã khơi dậy sự đồng cảm của không ít người hâm mộ Tạ Thanh Từ.

Trương Uyển Ngọc cũng rất đồng tình với người hâm mộ mới gia nhập nhóm này chưa lâu nhưng dù sao cô ta cũng là đại fan, tương đối lý trí.

~Tôi biết mọi người rất tức giận nhưng xin mọi người hãy kiềm chế cơn giận của mình, bây giờ không phải lúc đối đầu với Cố Tây Khê. Đợi đến khi tập này kết thúc, chúng ta sẽ đến quảng trường Weibo để kiểm soát bình luận, để Cố Tây Khê phải trả lại công bằng cho chúng ta!

~Đúng vậy! Chúng ta phải mang theo bằng chứng, để Cố Tây Khê cút khỏi giới giải trí!

Cố Tây Khê gật đầu lia lịa, cô nhìn ảnh đại diện của Trương Uyển Ngọc mà cảm thấy như nhìn thấy người thân vậy.

Trương Uyển Ngọc cũng có cảm giác tương tự với cô.

Chương trình tạp kỹ tiếp tục, rất nhanh đã phát triển đến phần Tạ Thanh Từ yêu cầu được lập đội với Cố Tây Khê.

Khán giả đều nín thở, ở đây Tạ Thanh Từ không biết Cố Tây Khê là thây ma nhưng họ thì biết.

~Tạ Thanh Từ và Cố Tây Khê lập đội, e là dê vào miệng cọp.
 
Back
Top Bottom