Siêu Nhiên Ánh Hạ,Mắt Xanh,Nở Rộ (OC)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
345734665-256-k356732.jpg

Ánh Hạ,Mắt Xanh,Nở Rộ (Oc)
Tác giả: PhuNhanDaCap
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện này để mình vã oc,nên có thể nó có nhiều tình tiết xamlul lắm,vì là oc nên BG,GL,BL có đủ hết.

Vì có yếu tố BL và GL tác giả gáy rất to,cũng như trong truyện có một số cú plot bất ngờ,cân nhắc trước khi đọc.

Cho góp ý lỗi chính tả,mượn ý tưởng nhớ hỏi mình.

1 đoạn giới thiệu cho mọi người hình dung,còn cốt truyện ở "Thế giới trong truyện và lưu ý" :
Tôi muốn chết...

Tôi đã nhảy khỏi tầng lầu ngôi trường tôi ghét ...

Nhưng mà, có ai đó đã nắm lấy cổ chân tôi, tôi cứ nghĩ đó là mơ cho đến khi tôi biết mình đã làm rơi mất kính, tôi được nhìn thấy quang cảnh của phía sau trường theo một cách chổng ngược, thiệt tình chứ tôi đã lấy biết bao nhiêu can đảm để nhảy xuống cơ mà.

Người cứu tôi là một người con trai, trông thì như con gái, nhìn lấy nhìn để tôi cũng chẳng biết có miếng cơ bắp nào không mà lôi được tôi lên, anh ấy cũng mắng tôi nhưng ít ra anh ấy vẫn dịu dàng với tôi, và tôi nghĩ rằng mình...

Thích anh ấy !​
 
Ánh Hạ,Mắt Xanh,Nở Rộ (Oc)
1.Hi Vọng


"Nhìn lại một lần cuối nào...."

Trên sân thượng trường...thật mát, trên đây có thể thấy nhiều tòa nhà cách tôi cả cây số, gió thổi kìa mát rượi luôn....không ai lên can ngăn mình à.Cũng đúng thôi người như mình thì ai cần làm gì, tôi cứ nhìn phía cánh cửa mà tôi đã bẻ khóa đi lên nhìn xem có ai đến can ngăn tôi không ?....Tất nhiên câu trả lời là Không.Chúng ta sinh ra để chết,chỉ là sớm hay muộn, do thế lực khác tác động hay chính ta sẽ là người kết thúc nóChúng ta sinh ra để được tự do, để được sống trong thế giới hạnh phúc xung quanh và được làm những điều mình muốn.

Và không phải ai cũng được như thế...Mình cũng muốn được bay nhảy,không bị kề cập bởi thành tích, mình muốn thế giới xung quanh đều hòa thuận, vui tươi.

Nếu như tôi được sống trong một gia đình bình thường, không quan trọng thành tích thì đâu đến nỗi này ?Được rồi, mọi người về cũng gần hết, dang hai tay ra buông khỏi lang can nào, tôi ghét trường học này, vì nó chẳng có "kỉ niệm" hay "sự tích cực" nào, nơi đây chỉ mang đến cho tôi bạo lực, áp lực đến cùng cực.Hừm gió thật mát...có lẽ đã đến lúc tạm biệt mọi người,tạm biệt gia đình, tạm biệt thế giới này, xin lỗi ba, mẹ ....

Tôi nhắm mắt lại ngẫm nghĩ về những lời đó...Cuối cùng tôi nghiêng người ra sau, thả mình xuống, chết sẽ ra sao nhỉ,tôi sẽ rơi xuống nền đất, đau lắm, mất ý thức và hết.Ngắn thật, vì tôi đã tự đặt dấu chấm hết cho nó....Ngắn thật, 15 năm nhỉ ?

Có lẽ tôi không còn gì tiếc nuối và tôi nhắm mắt sẵn sàng đón nhận cái chết. . . .Khoan đã, rớt kính rồi,không quan trọng lắm, nhưng mà...Có gì đó sai sai, tại sao tôi lại chổng ngược và lơ lửng thế này ?

Tôi mở mắt ra thấy có bàn tay nắm lấy cổ chân tôi, thân thể tôi dần dần được kéo lên.Tôi muốn nhìn mặt người đã cứu tôi, cơ thể tôi gần như thả lỏng nên việc kéo lên rất khó khăn.Hẳn là người kéo tôi lên là một người lực lưỡng nhỉ ?"

Em có bị ngốc không ?

Tại sao lại tự tử ?

Biết bao nhiêu người khó khăn lắm mới có được cuộc sống như vậy không ?"

Trước mắt tôi là một nam sinh khác trường, mặt thì ra con trai thật, nhưng mà đôi bàn tay lại nhỏ nhắn, thuôn dài như con gái ý,tôi cứ nghĩ là lực lưỡng lắm, ai mà ngờ đâu chỉ hơi cao (do tôi thấy chân hơi dài) thân thể cũng bình thường,không thấy một miếng cơ bắp nào luôn...Vậy mà vẫn kéo tôi lên được.Hay thật/Chưa gì được cứu vớt mà bị ăn chửi thế này ?

Toàn những lời mình không muốn nghe, thật phiền phức/ - Tôi cau có khó chịu,mất nhiều can đảm lắm tôi mới nhảy xuống mà..."

Cậu là ai ?"

- Tôi thầm hỏi"Hachi Shinji,lớp 11,trường Kaizu""Tại sao...học sinh lớp 11 lại ở đây ?"

/Đúng thật đồng phục nhìn một cái là biết ngay, đây là trường đào tạo quân sự,nổi tiếng lắm,tôi vừa thi đậu trường này/"Anh đây về thăm trường thôi""Sao không để em chết ?"

"Mạng sống quan trọng mà,đi tự tử thì uổng lắm, em có thể làm được nhiều việc có ích cho xã hội mà ?

Vì mâu thuẫn cá nhân mà chết thì ngu lắm em !"

"Em không quan tâm"- Tôi đứng lên, nhanh chóng trèo lên cái lan can một lần nữa"Không được..."

-Anh ấy đứng lên ôm eo tôi đẩy tôi xuống nền gạch/Quái,con người này là gì mà nhanh vậy,năng lực là tốc độ à ?/Anh ấy giữ chặt lấy tay tôi,cái sức gì mà kinh thế, tôi không chống cự đượcTôi cứ vùng vẫy mãi không được,cúi xuống cắn mạnh vào tay anh.Cắn đến mức chảy cả máu.Anh đau điếng thả tôi ra....Tôi mau chóng đứng dậy,cách xa anh vài bước"Nè chuyện cá nhân của người khác sao cứ xía vào vậy hả ?"

"Bảo vệ người khác là nhiệm vụ của anh, anh không cho em chết "Anh nhảy vồ vào ôm tôi thật chặt,đè ngã tôi xuống, giữ chặt hai tay tôi....Anh nằm đè lên tôi, cứ có cảm giác anh ngày một càng nặng hơn"Hình như em vừa đậu vào trường Kaizu đúng chứ ?"

-Anh hỏi tôi"Sao anh biết ?"

"Nhìn cái danh sách ở dưới sảnh và cái bảng tên của em, em thuộc top 10 học lực vậy tại sao em không muốn tiếp tục ?"

"Em chỉ thi vào trường đó để lấy lòng ba mẹ em thôi, trường đó nguy hiểm lắm, em không muốn vào đó...."

"Không đâu,nếu em muốn tiếp tục đi theo anh thì em sẽ không chết và em sẽ được làm theo ý của mình.Em có muốn không ?"

"Anh....lấy thứ gì để đảm bảo rằng,em sẽ không chết ?"

"Năng lực của anh ""Năng lực của anh ?"

"Phải,năng lực của anh là mọi thứ đều nhân lên 8, mọi thứ đều áp dụng riêng cho anh, nhưng riêng "May mắn nhân 8" thì có thể sử dụng cho người khác.Vậy em có muốn tiếp tục không ?"

"Sẽ ra sao.....nếu em nói "Không" ?"

"Anh sẽ quăng em xuống dưới từ tầng 4 này xuống đất như ý em muốn !"

"Ác quá đấy,vậy câu trả lời là "Có" ?"

"Anh sẽ sử dụng năng lực lên em,khiến cho cuộc sống năm cấp 3 của em vui vẻ và an toàn""Trước tiên....anh thả tay em ra đi,đau quá !!!"

"À,ờm...anh xin lỗi !"

-Shinji thả tay tôi ra,và nằm qua một bên"Nếu sống tiếp và lên cấp 3, thì em cũng không có bạn bè, như vậy....có thành công cốc,không ?"

-Tôi hỏi anh"Không ai muốn làm bạn với em, thì với anh được chứ ?"

Anh nói tiếp : "Anh có tham gia CLB bóng chuyền,em có muốn tham gia không ?

Mọi người ở đó thân thiện và vui vẻ lắm..."

Hơi ấm gì thế này, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay tôi, cảm nhận được hơi ấm đang truyền khắp cơ thể tôi, đã bao lâu rồi mới có người nắm tay tôi, nhỏ nhẹ nói những lời ngọt ngào, khiến trái tim tôi quắn lại đập 'bịch bịch bịch' như sắp nổ tung vậy.Tôi lại rung động nữa à ?

Mà lần này là con trai nữa kìa, có bị ngốc không ?

Là con trai đấy, đành chịu thôi thật sự...anh lỡ làm tôi có thêm hi vọng trong tình yêu nữa rồi.Nếu khoảng thời gian sau, khi tiếp xúc nhiều với anh, thì cái tình cảm này sẽ không đi đến đâu cả !

Anh là trai, tôi cũng là trai, không thể nói cái tình cảm này một cách dễ dàng được, anh sẽ từ chối và...mọi người sẽ nhìn tôi với đôi mắt đôi mắt gì ?

Vậy là tôi phải đơn phương ?

Không chỉ là nhất thời thôi, rồi cái thứ tình cảm đó cũng "chạy thoát" ra khỏi tâm trí tôi thôi.....Im lặng một khoảng lâu,tôi cũng đã đưa ra câu trả lời cho mình...."

Anh Shinji...em...muốn sống tiếp....hãy gieo rắc cho em niềm hi vọng được chứ ?"

"Được,anh sẽ làm như đã nói..."

Anh nắm chặt tay tôi, tôi cảm giác được có nguồn năng lượng đang chạy vào người, nó chỉ thoáng qua vài giây thôi, mà tôi thấy tràn đầy sức sống.Đôi mắt tôi dần có điểm sáng, có niềm hi vọng vào cuộc sống phía trước.Tôi ngồi dậy, cảm thấy tươi tỉnh hơn, năng lực có tác dụng thật sao ?"

À,nè...anh có thể biết tên của em được không ?"

"Kenji Koutarou,lớp 9-À không năm nay em lên lớp 10 rồi nhỉ ?"

"Koutarou ?

Cái tên trông dễ thương đấy chứ !"

"Hả,vậy....vậy sao ?

Cái tên Shinji ấy nó cũng đẹp lắm chứ....còn hơi lạ nữa..."

"Thật sao ?

Chưa bao giờ có ai....khen cái tên này của anh cả, mọi người thấy nó kì cục lắm" - Shinji ngượng ngùng cườiNụ cười rạng rỡ như tia nắng rọi sáng trái tim đang đầy mây mù tối mịt của tôi, một lần nữa con tim tôi lại quắn quéo, đập nhanh như vừa chạy bộ...tôi cũng bất giác cười, tôi biết anh là ân nhân của mình, phải báo đáp sao cho thật đáng ?

. . ."

À,anh...năm nay lên lớp mấy ?"

"Sau năm nay...là 12 !"

"Ể,vậy nếu làm bạn với anh thì chỉ được 1 năm thôi à ?"

"Không, đúng là học cấp 3 thật, nhưng còn bổ sung thêm 2 năm đào tạo nữa mới được ra trường !"

"Vậy là 3 năm ?"

"Đúng rồi đấy""Vậy anh làm bạn của em được không ?"

- Tôi hỏi"Được chứ, hai ta sẽ làm bạn nhé ?"

-Anh ấy đứng lên, đưa bàn tay của anh ra trước mặt tôiTôi hiểu ý nắm lấy tay anh, rồi tự mình đứng lên..."

Trường cũng sắp đóng cửa rồi,ta mau đi thôi ?!"

"Vâng !"

Anh nắm bàn tay tôi kéo tôi chạy khắp nơi như muốn tôi nhìn lại những trang giấy cũ trống trơn, và bước sang một trang mới-một ngôi trường cấp ba danh tiếng nhưng cũng đầy nguy hiểm.Nhưng tôi không quan tâm điều đó vì bên cạnh tôi đã có anh, anh đã truyền cho tôi những niềm tươi vui bất chợt, khiến tôi cảm thấy mình yêu đời hơn, và tôi nghĩ thầm thích anh là điều dễ hiểu, nó không còn là tình yêu nhất thời nữa mà là tình cảm đơn phương....Anh dắt tôi đi ra khỏi trường, tôi nhận ra không một ai trong gia đình tôi ở đây và chúc mừng tôi, không sao vì còn có anh ở đây, dắt tay tôi, dẫn dắt tôi đến tương lai tươi sáng, vui vẻ và hạnh phúc, thật ngu ngốc khi tôi đòi tự vẫn, cũng một phần do việc làm đó mà tôi đã gặp được anh !!Chà bàn tay anh thật ấm áp, liệu có một ngày nào đó...tôi cầm, nâng niu đôi bàn tay này và nói một cách nhẹ nhàng, dứt khoát rằng : "Shinji à, em thích anh,tụi mình hẹn hò nhé ?"

Và tôi mong anh sẽ đồng ý.-------

Ngoài lề : Sau chap này tôi sẽ giới thiệu thế giới trong truyện, vì tôi đã viết sẵn và bị bỏ quên khá lâu nên tôi đang remake lại toàn bộ, cũng như định hình câu chuyện của mình rõ ràng (hồi đầu giới thiệu theo tôi thì mất hay) Thêm nhạc cho đỡ chán,name song : Every man gets his wish - Lana Del Rey
 
Ánh Hạ,Mắt Xanh,Nở Rộ (Oc)
Thế giới trong truyện và lưu ý


Thế giới trong truyện :-Là một thế giới tràn ngập các năng lực khác nhau, mỗi người đều có 1 năng lực (và có thể) năng lực ấy chia ra nhiều công dụng hoặc là nhiều nhánh nhưng điểm chung là chúng có cùng 1 tên và có liên quan đến nhau, người có 2,3 năng lực khác nhau (chức năng khác nhau và không liên quan đến nhau) là hàng hiếm và càng nhiều năng lực thì nhược điểm nhiều hơn người có ít năng lựcVD : Shinji có 1 năng lực và năng lực ấy chỉ nhân 8 lên cho Shin về trí tuệ,trí nhớ,cân nặng hoặc là kích cỡ cơ thể và chỉ mình Shin được hưởng năng lực ấy,cái gọi là "May mắn" mà Shin nói thật ra chỉ là hơi ấm trong người Shin truyền cho Koutarou vì truyền nhanh nên cơ thể Kou giật mình-Vì có nhiều năng lực khác nhau nên chiến tranh là điều không thể thiếu, an ninh cũng chưa chắc là an toàn nên việc lập ra một ngôi trường quân sự để giáo dục sử dụng năng lực đúng cách cũng như khi có chiến tranh nổ ra thì những chiến binh được đào tạo sẽ đứng ra chiến đấuCũng có nhiều ngành được chia ra để phù hợp với mọi người như : quân y,bắn tỉa,cận chiến,... và các ngành này thường tập trung nhiều vào 2 năm cuối,nếu họ chán muốn bỏ ngang thì đăng ký đi học ở các trường ngoài quân sự cũng được,nhưng mà khá là khóTrường có 5 năm học,3 năm cấp 3 (có bằng) và 2 năm đào tạo nghiêm túc Trong 3 năm cấp 3 họ vẫn được dạy những thứ cơ bản trong quân đội nhưng không nhiều,nếu muốn rút vào đại học thì thi giống kì THPTQG của mình để vào nếu không vài đại học thì nghỉ hè bth (tầm 1-2 tháng)-Những người nào học giỏi thì được xếp riêng ra một lớp (giống như lớp chuyên ở VN mình)-Sau 2 năm học quân sự xong,có thể phục vụ quân đội hay bạn sẽ được đặc cách lên trường đại học mong muốn và không học lại 2 năm đầu tùy vào năng lực của bạn (người ta có thể cho bạn học như năm nhất nếu trình độ yếu)Thường thì các cái cơ bản sẽ thiết yếu nếu có chiến tranh xảy ra,các môn học ở đây cũng ít tầm 5-6 môn cần thiết để tập trung cho việc đào tạo

-------Cái cần thiết nhất tui phổ biến cho mọi người rồi,các nhân vật sẽ có một chap riêng để phổ cập thông tin cá nhân,có nhân vật mới thì chap đó sẽ được cập nhật thêm.
 
Ánh Hạ,Mắt Xanh,Nở Rộ (Oc)
2.Làm quen


"Ui cha !

Mệt ghê luôn á, may mà cổng trường chưa đóng cửa"

"Ta ra chỗ ghế gỗ đằng kia ngồi một chút nha ?"

- Anh Shinji chỉ chỉ ở cái ghế ở chỗ cửa hàng tiện lợi ở đó"Vâng" - Tôi nhẹ nhàng nói"Tay anh..."

- Tôi chỉ vào phần vết thương đó - "Em xin lỗi !"

"Không sao !

Nó sẽ hồi phục nhanh thôi !"

"Đợi anh một chút nha ?

Anh vào cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ cái ?!"

"Anh cứ đi đi, em đợi được"Anh ấy liền tức tốc chạy một mạch vào cửa hàng tiện lợi, trông vội lắm, cái tướng chạy y như là một người sắp chết đói đến nơi vậy, nhìn đi nhìn lại thì anh vẫn giống như một người con gái ấy, mặt ra rõ con trai mà cái người thì không như thế, nhỏ nhắn, dễ thương lắm ý.....Nếu anh ấy là con gái thì sao nhỉ ?

Không, không nếu là con gái thì mình làm gì có cửa ?"

Koutarou chờ anh có lâu không ?"

"K-không lâu đâu ạ !"

"Anh lỡ làm em giật mình hả ?"

"Vâng..."

"Nè !"

- Shinji, anh đưa cho tôi một hộp sữa Chocolate lạnh nhìn dễ thương lắm"Anh cho em hả...?"

"Ừm,uống đi cho mát người, hè rồi nóng lắm""Dạ !"

Tôi mở hộp sữa ra, hút vài ngụm và cứ lo nghĩ về những thứ linh tinh, cái mặt cứ nhăn lại rơi vào trầm tư, người khác nhìn vào họ tưởng khùng hả ta ?"

Còn khó chịu hả,Koutarou ?"

-Anh ấy khẽ thì thầm vào tai tôi"ƯMMMMMMMM !"

-Tôi giật mình, sặc sữa, anh ấy chơi kì quá"Phản ứng mạnh ghê á"-Tay anh ấy véo má tôi kéo nó ra đau lắm"Đau em..."

Anh ấy thả má tôi ra, nó không sưng, không đau mà nó nhức"Em ngồi trầm tư như tự kỉ ấy, buồn cười lắm ý""Vậy ạ ?"

- Tôi mở to mắt, gượng cười nhăn nhó"Em....không có bạn hả, Koutarou ?"

"....đúng vậy ạ, không một ai muốn kết bạn với em..."

"Ừm, anh nghĩ em nên cắt tóc đi, tóc dài hơn cả mắt mũi rồi đấy, dài hơn cả gáy nữa"

"Chăm chút ngoại hình một chút, thì anh nghĩ em sẽ có nhiều bạn ?"

"Em cũng không biết cắt kiểu nào cả, đã vậy em chỉ cắm đầu vào học, không quan tâm đến gì hết""Bởi vậy,em nên đi cắt tóc đi !"

"Nhưng mà...em không có tiền""Ai bảo em đi cắt ở tiệm, anh cắt !"

"Anh...có học cắt tóc ạ ?"

"Đúng rồi !"

"Có chắc chắn không ạ ?"

- Mặt tôi tỏ ra vẻ nghi ngờ cao độ"Yep !

Anh đảm bảo !"

'Kệ đi,cứ tin theo lời anh ấy đã'

"Vậy...cũng được, nhưng mà cắt ở đâu ạ ?"

"Ở nhà anh !"

"Vâng.Đợi em uống hết hộp sữa này đã..."

"Ok". . .Chúng tôi đi một đoạn đường dài, vẫn chưa đến nhà anh ấy, hổng lẽ xa tới vậy ?

Rồi anh ấy dẫn tôi vào một con đường, ta nói vắng ơi là vắng, xung quanh hai bên đường còn có cả rào chắn nữa kìa, trông nguy hiểm ghê"Shinji à,nhà anh ở đâu vậy, ta sắp tới chưa ?"

"Đi thêm một đoạn nữa là tới !". . ."

Koutarou ở đây nè !"

Má ơi,cái nhà- À không biệt thự hả ?

Làm quái gì mà to dữ vậy ?

Tôi cứ trố mắt ra nhìn, đứng hình mất 10 giây..."

Nhà anh hả, Shinji ?"

- Tôi chỉ tay về hướng đó"Đúng rồi, vào đi !"

"Em xin phép..."

Chu choa nhìn vậy thôi mà cũng hiện đại lắm chứ, tông màu không chê vào đâu được, cực kì hài hòa, tinh tế, khiến tôi cứ ngắm nghía xung quanh mãi"Ô !

Shinji về rồi kìa !"

Khung cảnh trước mắt tôi là cảnh một người con trai nào đó ôm chầm lấy Shinji, trông cũng thân thiết dữ lắm, hình như là người nhà ảnh ?"

Thôi mà, buông em ra, anh cũng 21 tuổi rồi, mà thấy em trai về ôm thế này ngượng chết đi được !"

"Không đâu, anh muốn ôm....mà khoan...thằng cao tồng ngồng đứng trước cửa kia là ai, nói mau ?!"

-Người ấy chỉ thẳng vào tôi"Đó là Koutarou, đàn em ở khối dưới-.."

"Sao nó mặc khác đồng phục thế kia ?

Có phải người xấu không ?

Bạn trai em h-"B Ụ P"Quá đáng quá rồi đó !"

- Anh Shinji nổi nóng,đánh mạnh bạo vào anh trai ảnh"Shinji kí đầu anh...ĐAU !!!"

"Vậy cho chừa, đáng đời anh lắm, rồi đi ra cho em cởi giày"*Hư hư*"Shinji...hết thương anh gòi...hmu hmu""Xin lỗi em nha Koutarou !

Anh trai anh hơi tăng động, ăn nói quoa loa linh tinh, em đừng quan tâm" - Nói rồi anh cười trân, tôi cảm thấy không ổn lắm"Vâng ..."

- /Cái anh em nhà này trông không ổn/"Nhanh nhanh rồi đi lên lầu nhé Koutarou !"

"À...dạ"Tôi nhanh chóng cởi giày rồi lẽo đẽo theo sau Shinji.

Đi mãi 3-4 tầng lầu mới thấy 'khu vực' của ảnhGọi là 'khu vực' vì trên cái bảng treo ở tường theo hướng đi cầu thang có đề tên của ảnh,nên tôi nghĩ đây là nơi riêng tư của ảnhNói mới nhớ, đây là lần đầu tiên mình đến nhà một người lạ nhỉ ?Rồi ảnh dắt tôi tới một cái phòng, cũng bình thường...Nhưng khác thường ở chỗ xung quanh toàn các ma-nơ-canh trên đầu chúng toàn là các kiểu tóc khác nhau từ nam đến nữ...

Ủa,rồi cho tôi hỏi cái nhà này rộng bao nhiêu dị ?"

Koutarou...ngồi xuống đây đi !"

Anh ấy kéo cái ghế gần đó, ra hiệu cho tôi ngồi xuống"Dạ...mà để làm gì vậy ạ ?"

"Thì cứ ngồi xuống đi !"

Thế là tôi cũng ngồi xuống,anh định cắt tóc tôi hả ?

Không rõ nữa-"Để anh cắt tóc cho em !"

Ừ, đúng thật...Anh ấy muốn cắt tóc tôi, tôi tưởng ảnh giỡn, nhưng không bình thường ở chỗ mặt anh nở một nụ cười không thể diễn tả bằng lời...Như kiểu muốn ăn nhai cái đầu tôi vậy !Nhìn cái nụ cười tỏa sáng như ánh Mặt Trời đó muốn tôi chết lặng... tôi đang lo cho khoảng thời gian tiếp đây, cái đầu tôi sẽ như nào đây....Anh bắt đầu choàng khăn,kẹp tóc, chải chuốt một phần tóc, rồi cả lấy tông-đơ cạo tóc ở phần gáy tôi,cắt cắt, tỉa tỉa, khoảng bao lâu rồi tôi mới cắt tóc nhỉ ?

Cái cảm giác cây kéo đang cắt đi từng sợi tóc,nó...Đã thật sự luôn, nhưng tôi cũng thấy hơi sợMột cái nữa là...Mặc dù tôi ngồi im để anh cắt tóc, nhưng trái tim và dạ dày tôi như đang nhảy điệu Cha cha cha xập xình, xập xình đâu, muốn tâm tịnh nhưng tôi cứ sợ sợ kiểu gì ấy ?

Muốn run cũng run không nổi,sợ lệch một cái là đi mất cái thanh xuân luôn !Tôi nhắm tịt mắt trong lúc cắt tóc là vì :

-Tôi không muốn tóc rơi vào mắt

-Tôi không muốn nhìn cái thành phẩm mà anh đang chế tác, mà lát nữa mở mắt ra cũng không sao đâu he ?Hoi tôi tạm tin vào tay nghề của anh

Mong rằng niềm tin của tôi không bị vỡ như cái ly thủy tinh rơi từ đỉnh của tháp xuống đấtDù so sánh có hơi lố quá,nhưng mong là vậy !Sau một khoảng lâu,chờ đợi thì anh cũng lên tiếng :"Rồi xong, mở mắt ra đi bé ơi !"

Bùm...Nó...Không xấu trái lại còn rất đẹp và chuyên nghiệp

Trời ạ, anh học nghề từ bao lâu vậy

Không chê đi đâu được, mà khoan...Cái quả đầu này y chang như của anh

Khác ở chỗ là ở phần gáy anh không cạo xát quá và cả cái đầu tôi tóc nó không dày như của anh còn hơi xù lên nữa, tóc anh thì hơi thẳng..."

Đẹp ghê á !!!"

- Tôi cứ ngắm nghía từ trước đến sau"Chứ sao, công anh học nghề mãi mà !"

"Cảm ơn anh rất nhiều !"

"Không có chi !". . ."

Shinji nè, cái người mà hồi nãy ôm anh là ai vậy ?"

"À, đấy là ông anh trai của anh, ổng lớn hơn anh 3 tuổi, nick name Michimaru !"

"Ông ấy cũng bình thường, mỗi tội lười""Anh ấy cũng là một người anh cả tốt ha ?"

"Không đâu, ổng là anh ba thôi, anh có hai người anh và cả một người em gái nữa mà...em ấy mất rồi..."

"Mà cái ông anh hai đó lúc nào cũng chỉ công việc, không quan tâm đến em gì đâu hay gia đình, anh không ưa ổng, ổng tên là-"*Đùng* - Tiếng mở cửa "Shinji nói xấu gì anh đó !"

"Thấy không ?

Anh nói tiếng ghét là xuất hiện liền..."

"Rồi cả thằng ất ơ nào thế kia ?!"

"Đừng quan tâm,ổng ấy nói chuyện có duyên lắm đừng để ý nha, Koutarou !"

"Vâng !"

- Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì"Nói chuyện "có duyên" là sao hả Shinji ?"

-Anh ta tiến tới gần Shinji"Nhìn lại anh đi, anh có mối tình vắt vai nào chưa ?

Anh giữ vững thái độ cọc cằn như vậy trai còn chê đừng nói gì gái !"

"Tối tắt mặc đêm, anh đây đi làm cả ngày lẫn đêm lấy đâu ra thời gian mà yêu đương, còn em ?

Ế mốc meo, xong lúc có tình đầu rồi chia tay sau 2 ngày quen, bày đặt đau khổ khóc bù lu bù loa xong đòi độc thân cả đời, trù chết người ta nữa, giờ anh mày ngựa 1 mày ngựa 10 nha con, nói tiếng nữa khỏi ăn cơm" - Người đó vừa nói vừa túm lấy cổ áo của Shinji,hình như là cố tình kể xấu ảnh cho tôi ngheTôi cố gắng nhịn cười"Em làm sao ?"

"Năm nay lên cuối cấ- ""Bé biết rồi thưa ông, không thấy tôi để cái bảng điểm ở trên bàn đấy à ?"

Anh ấy bỏ cổ áo của Shinji ra, tiến tới cái bàn...

Anh ta lấy cái bảng điểm từ đâu bay tới, nhìn rồi trố mắt

Thì ra là cái bảng điểm đó là điểm tuyệt đối"Hachirou không trách được em rồi nhé, lêu lêu !"

"Thôi được,em là nhất, anh chiều bé tất !"

"Không, anh là nhất, em là giải độc đắc"Hỏi anh ấy cay không ?

Chắc chắn là cay chứ !

Anh nói được gì không ?

Cũng khôngNhìn mặt anh bất lực tràn trề...

Không có lý do chính đáng để kiếm cớ trách móc đứa em của mình..."

Rồi đây là ai ?

Cái đứa cao tồng ngồng này nè ?"

"Cái đó là Koutarou, đàn em của em !"

Rồi anh đưa ánh mắt trìu mến của anh nhìn tôi, có cảm giác như tôi là ngôi sao lùn còn anh là cái hố đen đứng sau tôi, đang chập chờn nhăm nhe tôi"C-Chào anh"Anh lại ngồi xuống, nhìn vào mặt tôi, rồi anh ngắm nghía tôi, rồi cười khó hiểu như thể đang cố tỏ ra với tôi nhưng nhìn nụ cười anh tôi càng thấy bất an"Đừng căng thẳng quá thế chứ"- Anh vỗ vai tôi, nói rồi anh ghé kề tai tôi"Làm gì thằng em trai anh thì coi chừng..."

-Anh khẽ nói vào tai tôi khiến tôi thót timMà tôi biết gì đâu, có khi làm gì anh, anh (Shinji) bẻ gãy tay tôi trước cũng nên"Thôi được rồi, anh lại làm Koutarou sợ bây giờ !"

"Anh đang chuẩn bị nấu cơm, chuẩn bị tinh thần xuống ăn đi !!!"

- Anh Hachirou nói"Không để em nấu nữa hẻ ?

Hí hí !"

"Hí hí, bà nội mày, tôi chỉ giữ lời hứa của ông đặt ra thoi" - Hachirou nói"Muốn ăn cái gì ?

Để biết đường nấu ?"

"Món dễ dễ he !

Hừm...cà ri bò nha ?"

- Shinji nở một nụ cười tươi rói"Ừ,dễ ghê ha ?"

"Tại đang thèm á, nấu đi, đi đi ?!"

"Rồi rồi, đi liền" Shinji khi biết mình đã sử dụng cặp mắt long lanh của mình để khiến cho anh hai mình nấu món khó làm phải mất mấy tiếng thì vui vẻ lắm, nhưng còn tôi thì sao ?

Cảm giác bất an trong tôi cũng giảm dần rồi, mong là gia đình anh dễ chịu cho tôi thở vì tôi không giỏi nói chuyện lắmAnh Hachirou đóng cửa cái rầm đủ làm 2 đứa tôi giật mình. . ."

Muốn học hè không ?

Koutarou ?

Anh kèm" - Anh quay sang hỏi tôi"Có khó không ạ ?"

"Vào tay anh là dễ hết, học đi !"

"Dạ cũng được""Mốt bắt đầu he ?

Ở nhà em hay ở nhà anh ?"

"Ở nhà em ạ""Ok !"

"Còn muốn tham gia CLB Bóng Chuyền nam không ??"

"Không ép buộc đâu !"

"Anh đi đâu em đi đó !"

"Awww, vậy thì tốt quá !"

"Không có gì đâu !!!"

"Em thấy kiểu đầu đó như thế nào""Cực phẩm luôn ạ !". . .\\Thằng Shinji và đàn em của nó xuống ăn cơm\\ - Tiếng vang của Hachirou "Rồi rồi xuống liền !"

Ơ kìa trên cả tầng 4 mà cũng vang lên tới phòng, tiếng nói gì ghê vậy ?"

Đi thôi Koutarou !"

Anh lại xách tay tôi chạy cả 4 tầng lầu,lần này lại không đuối sức nữa, mà còn vui hơn, thật tốt khi tôi được biết đến anh...!"

Shinji à, từ từ thôi em không theo kịp !"

"Thì cứ xuống đi, không ông ấy lại chửi thì khổ"Bước xuống bậc cầu thang cuối cùng,anh đưa tôi đến phòng ăn...Cả Hachirou và Michimaru đã ngồi chờ đợi sẵn rồiƯm !

Mùi cà ri bò thơm phức luôn"Ngồi đi Koutarou !"

- Anh Hachirou nói"À,dạ !"

- Tôi đáp"Lâu lắm mới thấy Shinji dắt một người lạ về á, sao dắt về đây vậy ?"

- Michimaru nói"Ẻm tham gia chung cùng khóa đào tạo với em, hai đứa nói chuyện thân nhau lắm, nên em mới rủ về nhà chơi""ừm...Anh có thể tin vào câu chuyện đó không ?"

- Michimaru hỏi với vẻ hoài nghi"Tùy ý anh !"

"Được rồi mấy cha, cơm có sẵn rồi đó ăn đi !"

- Anh Hachirou cọc lênHachirou nhìn sang tôi, bằng ánh mắt sắc nhọn đó, đầu tôi hiện lên những tình huống kiểu :

-Mình ngồi nhầm chỗ hả ?

-Mình cản trở mọi người ăn hả ta ?"

Căng thẳng dữ vậy nè, ăn cơm đi, Kouta ?"

-Hachirou nói và bỏ đi cái ánh mắt chứa chang nghi ngờ đó"Là Koutarou ạ "-Tôi đáp"Gọi sao kệ tao mày !"

- Anh Hachirou nói vậy làm tôi càng sợTrời ơi, trong cái tình huống này, ăn sao cho nổiNgồi trong nhà người khác lần đầu tiên, rồi ăn cơm đi, ăn bằng kiểu gì ?Gắp miếng cơm đầu tiên, bỏ vào miệng, tôi nhai đầy căng thẳngTôi gắp một cục khoai tây, bỏ vào miệng ...MÁ ƠI NÓ NÓNG QUÁChỉ có Michimaru thấy dấu hiệu bất thường của tôi, quay sang một bên, như thể cho tôi đỡ ngại...Anh vội đi lấy một ly nước"Ngon ghê !!!

Phải không Koutarou ?

" - Shinji quay sang nhìn tôiNgon chứ, mà tôi không nói nổi

Rồi tôi cũng nuốt hết chỗ thức ăn kia"Nước nè, Kou !!!"

-Michimaru hấp tấpTôi vội lấy ly trên tay anh, uống một cách nhanh chóng"Khoai tây nóng, thì phải cắn nhỏ ra chứ !!!"

- Anh Michimaru nóiKhông biết Hachirou anh ấy có buồn không, khi tôi lỡ ăn như vậy"Ngon lắm hả, Koutarou ?"

-Hachirou hỏi tôi"Vâng,ngon lắm, mỗi tội nóng quá !!!!"

"Ăn uống thôi đừng căng thẳng quá, Kou !"

-Michimaru vừa cười nói vừa vỗ vai tôiShinji và Hachirou cũng cười thầm...Chúng tôi tiếp tục bữa cơm, tôi cũng đã đỡ căng thẳng hơn lúc nãy, nhờ lời nói của Michimaru tôi thấy an tâm hơn !. . . . .

Sau bữa cơm đó tôi đã phụ anh Shinji rửa chén...Còn về Shinji, anh ấy dọn dẹp phòng sau khi cắt tóc cho tôiBỗng sau khi rửa chén xong, anh Michimaru và Hachirou ra hiệu cho tôi ra trước cửa, như muốn nói gì đó...Tôi cũng hiểu ý, đi ra như hai anh mong muốn"Có chuyện gì sao ạ ?"

- Tôi hỏi"Em có mấy mối tình rồi ?"

- Anh Hachirou hỏi tôi"Em thì chưa có, nhưng mà em bị từ chối đến 52 lần, nên là em chưa quen ai hết"Không nằm ngoài dự tính của tôi, cả hai anh đều sửng sốt, trầm trồ khi nghe, nhưng nhìn hai ảnh như đang mắc cười nhưng cũng vừa hạnh phúc kiểu gì ấy"Em ăn ở sao mà bị từ chối nhiều vậy ?"

"Không đâu...Do ngày đó em không có chăm chút ngoại hình, nên là em bị từ chối""Trời cũng tối muộn rồi, em không sợ bị mắng hả ?"

- Michimaru nói với tôi"Anh nói em mới nhớ,mấy giờ rồi ạ ?"

"Gần 7 giờ rồi á" "À,vậy em về đây ạ,em xin phép !!"

"Ấy khoan, người anh em, chú định cuốc bộ về à ?"

-Michimaru đặt tay lên vai tôi"Để anh đèo em về !

Kouta à""Cho em theo với !!"

-Michimaru giở giọng năn nỉ"Không, ở nhà với Shinji đi !!"

"Ơ kìa, Hachirou anh ơi !!!"

"Đi thôi không là trễ đấy, Kouta""Vâng" - Tôi ngồi lên chiếc xe hơi của anh"Koutarou, lần tới lại đến nữa nhé !!!"

-Michimaru nói với tôi thật toTôi cũng vẫy tay qua khung cửa kính,chào anh"Rồi,Kouta nổ địa chỉ !"

"Ở đường..."

"Ok !". . .Suốt dọc đường anh ấy cũng hỏi tôi vài câu, ban đầu tôi khúm núm lắm, nhưng một vài lúc thôi tôi cũng tươi cười lại ngay, thật dễ chịuCuối cùng cũng đến nhà, tôi chào anh và đi vào nhàTrông thật buồn tẻ, không có ai ở nhà cả, học đại học thì sao nhỉ ?

Vậy là tôi có lý tưởng sống rồi, hahaMà thôi nghĩ đến cảnh ăn cơm ở nhà Shinji thì vui hết chỗ tả rồiƯớc gì nhà mình cũng như vậy ha ?--------Ngoài lề : Sơ yếu nhân vật●Kenji Koutarou :Tuổi : 16 (Lớp 10)Năng lực : Giao tiếp qua suy nghĩ, điều khiển mọi vật theo ý mình (giống như lập trình)Chiều cao : 1m93Màu tóc : Trên dưới vàng đồng ở giữa vàng nhạt (giống bánh oreo)Ưu điểm : Cao,thông minh,giỏi miệng (khi sử dụng năng lực)Nhược điểm : Nhát,hiền,tâm lý dễ thay đổi (Đỡ hơn sau khi vào lớp 10).

Lâu lâu kích hoạt năng lực mà mình không biết, sử dụng năng lực nhiều gây thiếu máu.Đặc điểm : Cao,emo,hướng nội

●Hachi Shinji :Tuổi : 18 (Lớp 12)Năng lực : Mọi thứ đều nhân lên 8 (VD: sức mạnh,trí tuệ,may mắn,sức khỏe,...)Chiều cao : 1m75Màu tóc : Xanh dương nhạt Ưu điểm : Thông minh, biết đánh đấm, khả năng lãnh đạo tốt, luôn là người hòa giải các vấn đề trong nhómNhược điểm : Dễ cọc (lâu lâu), dễ khóc, dễ đói (do năng lực)Đặc điểm : Một đội trưởng hiểu được tâm lý của các thành viên trong nhóm, như một người mẹ.

Cái mặt lúc nào cũng như người mất hồn trong lòng thì lo nghĩ cho nhưng người xung quanh●Hachi Hachirou : Là anh cả của ShinjiTuổi: 23Năng lực: Chế tạo (khi có một chất nhất định trong tay)Chiều cao : 1m85Màu tóc : Xanh dương đậmƯu điểm : Lãnh đạo tốt, gương mặt ưa nhìn, biết nấu ăn, nhìn vậy chứ nếu bạn là người yêu ông ý thì được chiều lắmNhược điểm : Dễ cọcĐặc điểm : Dáng người cao, ăn mặc lịch sự

(Mặc dù được nhiều người thích nhưng mà anh có tiêu chuẩn cao quá nên ế)●Hachi Michimaru : Là anh thứ của ShinjiTuổi : 21Năng lực : Phù thủy biến đổi (có thể biến thành đồ vật hoặc là người khác, hay là một người ngược lại với giới tính của cậu)Chiều cao : 1m79Màu tóc : Xám (do Shinji đè ra nhuộm)Ưu điểm : Hài hước, sử dụng năng lực tốtNhược điểm : Lười, có vẻ khá chậm chạpĐặc điểm : Đầu tóc hơi lù xù, nhìn mặt uể oải và trông khá lâng lâng
 
Back
Top Bottom