- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Anh Em Song Sinh Hoán Đổi Cuộc Sống
Chương 100: Trên xe
Chương 100: Trên xe
Minh Thế Khải đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó quay sang Giản Văn Minh.Giản Văn Minh mỉm cười:"Anh muốn nói gì với tôi?"
"Em và Hề Chính, hiện giờ là mối quan hệ gì?"
Giản Văn Minh hỏi lại:"Anh đang đợi tôi sao?"
Minh Thế Khải sững người một chút, có lẽ không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy.Anh ta gật đầu, gương mặt hơi ửng đỏ."
Văn Khê, thật ra ngay từ khi em và Hề Chính kết hôn, lúc tôi làm phù rể, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã...
Khi đó em đã là người có gia đình, tôi chỉ có thể giấu tình cảm trong lòng.
Nhưng giờ hai người đã ly hôn...
Em cứ để tôi nói hết đã..."
Minh Thế Khải nhìn Giản Văn Minh:"Bất kể em có thích tôi hay không, trả lời thế nào, tôi cũng muốn nói rõ tất cả cảm xúc trong lòng cho em biết."
Giản Văn Minh hơi xúc động.Cậu khẽ gật đầu:"Được, anh nói đi."
"Tôi thích em.
Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi."
Minh Thế Khải nói.
"Tôi nhất định sẽ trân trọng em, không phụ lòng em."
Giản Văn Minh im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng đáp:"Cảm ơn anh."
Minh Thế Khải khẽ cười, trong mắt ánh lên vẻ ươn ướt:"Tôi có thể biết lý do không?"
"Tôi đã có người trong lòng."
Minh Thế Khải mím môi, hỏi khẽ:"Là Hề Chính sao?"
Giản Văn Minh nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu.Minh Thế Khải lùi lại một bước, một tay đút vào túi quần, khẽ gật đầu."
Được rồi."
Anh ta cười nhạt.
"Dù sao những gì cần nói, tôi cũng đã nói rồi, không còn gì phải nuối tiếc.
Chỉ cần em chưa yêu ai khác, chưa kết hôn, tôi vẫn sẽ theo đuổi em."
Minh Thế Khải nói tiếp:"Tôi sẽ chờ đến ngày tin tức em và Hề Chính ly hôn được công bố."
"Không cần chờ tôi đâu."
Giản Văn Minh đáp.Chẳng lẽ phải phũ phàng hơn thì người ta mới chịu hiểu?Nhưng Minh Thế Khải không chịu nghe tiếp, chỉ khoát tay, rồi quay người rời đi.Bóng lưng trông vô cùng cô đơn.Giản Văn Minh nhìn theo bóng anh ta dần khuất, nghĩ đến những lời vừa rồi, trong lòng không khỏi dậy lên một cảm giác khó tả.Yêu thầm từ khi làm phù rể, đúng là một câu chuyện vừa đẹp lại vừa buồn."
Giản Văn Minh, cậu đúng là có sức hút thật đấy."
Một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau.Giản Văn Minh nhíu mày quay đầu lại, thấy đó là Tiền Oánh Oánh.Cô ta khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người nhìn cậu."
Hề Chính vì cậu mà thay đổi hẳn, Minh Thế Khải cũng vì cậu mà mê mẩn.
Người ta nói Giản Văn Khê lạnh lùng khó gần, tôi thấy là mọi người đánh giá sai cậu rồi."
Nghe vậy, Giản Văn Minh bật cười, hỏi:"Cô đang ghen sao?"
"Tôi mà ghen với cậu á?"
Tiền Oánh Oánh bất chợt cao giọng."
Thấy cô nổi giận, tôi cảm thấy rất vui."
Giản Văn Minh đáp.
"Nếu có thể khiến cô tức hơn nữa, tôi không ngại đi quyến rũ thêm vài người."
Tiền Oánh Oánh cười lạnh:"Bên ngoài đều đồn cậu không phải là Giản Văn Khê.
Giờ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.
Giản Văn Khê từ bao giờ lại trở nên đanh đá miệng lưỡi như thế này chứ?"
Giản Văn Minh nghiêng người ra một chút, chăm chú nhìn Tiền Oánh Oánh.Tiền Oánh Oánh bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến mức có phần mất tự nhiên:"Cậu nhìn gì chứ?"
"Nghe nói ghen ghét sẽ khiến người ta trở nên xấu xí.
Có vẻ cô thực sự đang xấu đi rồi."
"Cậu..."
Tiền Oánh Oánh cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, tiến lên một bước."
Giản Văn Khê, nếu cậu đã ly hôn với Hề Chính thì tránh xa anh ấy ra một chút đi.
Mẹ anh ấy không ưa gì cậu, anh ấy cũng sẽ không thích cậu đâu.
Hiện tại cậu được đối xử như vậy, chỉ là vì những lợi ích kinh doanh phía sau cậu mà thôi.
Từ đầu đến cuối, cậu chẳng qua chỉ là một công cụ kiếm tiền!"
Giản Văn Minh thực sự bị những lời đó chọc giận rồi.Tuy cậu biết Tiền Oánh Oánh chỉ vì ghen tuông mà nói vậy, nhưng những lời cay nghiệt ấy vẫn khiến cậu tức đến không chịu nổi.Cậu cũng không ngại tặng cô ta thêm một cái bạt tai để mặt cô ta sưng lên lần nữa.Giản Văn Min lấy điện thoại ra, gọi cho Hề Chính."
Tôi đang ở khu Tây của vườn hoa, anh qua đây."
Nói xong liền cúp máy.Tiền Oánh Oánh lo lắng hỏi:"Cậu gọi cho ai vậy?"
"Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi."
Tiền Oánh Oánh xoay người định rời đi."
Cô không muốn biết Hề Chính có thật sự thích tôi không sao?"
Giản Văn Minh hỏi.Tiền Oánh Oánh quay đầu lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô ta đẹp đến mức khiến người ta rung động."
Dù có sợ, nhưng cô vẫn rất muốn biết rốt cuộc Hề Chính có tình cảm gì với tôi, đúng không?"
Giản Văn Minh nói tiếp.
"Cô có thể trốn sau giàn hoa kia, tự mình nhìn cho rõ."
Tiền Oánh Oánh lùi một bước, rồi lại quay người bỏ đi, như thể đang cố chạy trốn khỏi sự thật.Đúng là kẻ nhát gan, không dám đối diện với hiện thực.Giản Văn Minh khẽ cười, rời khỏi vườn hoa.
Vừa bước vào sảnh tiệc, cậu đã nhìn thấy Hề Chính.Hề Chính đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên, liếc mắt nhìn cậu một cái.Giản Văn Minh lạnh lùng nhìn lại, rồi lập tức xoay người bước về hướng khác.Khóe môi Hề Chính khẽ nhếch, như cười mà không cười, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với chú hai Tần."
Nếu giữa hai người có hiểu lầm gì, tôi có thể đứng ra làm chủ, sắp xếp để hai người gặp mặt nói chuyện."
Chú hai Tần nói.
"Chỉ là dạo gần đây không tiện.
Nó bị gãy chân, đang ở nhà dưỡng thương."
"Có hiểu lầm hay không, trong lòng anh ta tự biết rõ."
Hề Chính nghiêm mặt nói.
"Ở đây, ai dám động đến người của tôi, tôi không lấy mạng anh ta đã là nể mặt ông chủ Tần rồi."
Chú hai Tần cười gượng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng:"Nó không dám, chỉ là nhận nhầm người thôi."
Hề Chính quay sang nhìn chú hai Tần.Chú hai Tần nói tiếp:"Văn Khê và em trai cậu ấy là Văn Minh, hai người lớn lên trông rất giống nhau.
Cháu trai tôi kể, Văn Minh ở Hoa Thành rất nổi tiếng, là một ngôi sao hạng nhất.
Nó đến nước Y, gặp Văn Khê, tưởng là Văn Minh, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Giờ nó đã phải trả giá đắt, hy vọng những chuyện trong quá khứ có thể xóa bỏ, hai bên chúng ta cũng không nên nhắc lại nữa."
"Xóa sạch hết sao?"
Hề Chính ấn mạnh điếu thuốc đang cầm.
"Dạo gần đây bên ngoài rộ lên tin đồn tôi dây dưa không rõ với hai anh em nhà họ Giản, không phải là do anh ta tung ra à?"
"Về bảo với anh ta, nếu đã muốn chọc giận tôi, thì cứ làm cho tới cùng."
Chú hai Tần vội đáp:"Không thể nào, nó không dám đâu.
Giờ đã ra nông nỗi này, còn dám làm gì nữa chứ?"
Trước kia ông ta từng có dịp xã giao với Hề Chính.
Khi đó Hề Chính vẫn là kiểu người rất biết giữ thể diện cho người khác, nghe nói thuộc loại ngoài mặt đạo mạo, bên trong lang sói.
Chỉ là bây giờ, dã tâm vẫn còn, mà cái vẻ đạo mạo bên ngoài thì không thấy đâu nữa, toàn bộ bộc lộ ra một con người khó gần và đầy sát khí.Xem ra, chuyện Tần Tự Hành động đến Giản Văn Khê thật sự đã khiến hắn nổi giận.Cặp đôi này, nhìn qua đúng là ân ái đến ngọt ngào."
Tôi sẽ về hỏi cho rõ.
Nếu thật sự là nó làm ra chuyện đó, tôi là người đầu tiên không tha cho nó."
Chú hai Tần nói.Nhưng trong lòng ông ta vẫn thấy nghẹn ứ một bụng tức giận.Một người đã bốn, năm chục tuổi như ông ta, vậy mà vẫn phải nhún nhường trước một kẻ hậu bối trẻ tuổi.Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Giới thương nghiệp ở nước Y phức tạp đến mức khó đoán, còn cục diện chính trị thì càng rối ren.
Hề Chính lại là người của một gia tộc lâu đời, ông ta không dám đắc tội.Đừng nói nhà họ Hề, ngay cả nhà họ Giản, ông ta cũng chưa chắc đã đụng nổi.Trong buổi tiệc hôm nay, Giản Văn Minh đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường.Cậu và Hề Chính thân mật không giấu giếm, cố ý thể hiện sự gần gũi kỳ lạ, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác hai người họ rất xứng đôi.Dù xét về gia thế, điều kiện cá nhân hay lợi ích thương mại, hai người đó đều không có lý do gì để ly hôn.Đã không thể ly hôn, thì cái gọi là hai anh em thay nhau lại càng là chuyện hoang đường.Thật sự khó mà tin nổi.Nói mới thấy, nhà họ Giản quả thật khiến người ta bất ngờ, sinh được hai người con trai đẹp đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải ngoái đầu.Người anh, Giản Văn Khê, kết hôn từ khi còn rất trẻ, bây giờ chỉ còn lại một mình Giản Văn Minh, cũng không rõ đã có đối tượng chưa.Cuối cùng tiệc cũng tàn.Sau khi chào hỏi xã giao qua loa, Giản Văn Minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Sau khi tiễn bố mẹ lên xe, cậu liếc nhìn Hề Chính một cái, rồi xoay người bước đến chiếc xe bên cạnh.Hề Chính theo sát phía sau.
Tài xế đã sớm mở cửa xe cho họ."
A Chính."
Bà Hề gọi.Hề Chính liền đi tới, nói chuyện vài câu với bà rồi mới quay lại xe.Lúc ấy, Giản Văn Minh đã ngồi vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lạnh lùng, xa cách."
Lái xe."
Hề Chính ra lệnh cho tài xế.Xe lăn bánh, Hề Chính liếc nhìn cậu thêm lần nữa, thấy cậu vẫn ngồi nguyên tư thế cũ.Hắn liền kéo tấm ngăn giữa khoang trước và khoang sau lên.Giản Văn Minh lập tức mở mắt.Trong xe tối hơn, cậu buông tay xuống, ngồi thẳng dậy:"Anh làm gì vậy?"
Một khi tấm ngăn được kéo lên, dù bọn họ có nói gì hay làm gì phía sau, tài xế phía trước cũng sẽ không biết được.Hề Chính hỏi:"Lúc đầu thì còn ổn, về sau thì sao lại vậy?"
"Không có gì cả."
"Nói chuyện cho đàng hoàng."
"Tôi đang nói đàng hoàng đấy chứ."
Hề Chính hỏi tiếp:"Minh Thế Khải đã nói gì với em?
Sao em lại thay đổi như vậy?"
Giản Văn Minh nhìn hắn, nhận ra sắc mặt Hề Chính đã trầm xuống.Cậu nuốt nước bọt, rồi nói:"Chuyện này không liên quan đến anh."
"Không liên quan?"
Hề Chính lập tức giữ lấy tay cậu, ép chặt lên lưng ghế, cúi người đè lên.Giản Văn Minh vẫn không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Hề Chính trong bóng tối.Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chớp tắt từng đợt, chiếu lên gương mặt của Hề Chính, lúc sáng lúc tối.Hề Chính bất ngờ bật cười khẽ:"Giản Văn Minh, sao em lại lẳng lơ như vậy hả?"
Giản Văn Minh tức giận, đẩy tay hắn ra:"Anh mới là cái đồ lẳng lơ ấy!"
Hề Chính ghé sát lại, hỏi nhỏ:"Nếu tôi không bị em khơi dậy ham muốn, em có phải sẽ cảm thấy rất thất vọng không?"
Vừa nói, hắn vừa khẽ chạm vào người Giản Văn Minh, cười bảo:"Nhưng chúc mừng em, tôi thật sự rất dễ bị em hấp dẫn."
Tài xế vẫn đang lái xe ở khoang trước, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.Nhưng y có thể cảm nhận được xe khẽ rung lên một chút.Dường như phía sau đang giằng co rất dữ dội.Sắc mặt không đổi, y hạ kính xe xuống một chút.Tiếng ồn bên ngoài lập tức ùa vào, gió cũng thổi vào, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.Làm tài xế cho Hề Chính nhiều năm, đây là lần đầu tiên y tận mắt chứng kiến Hề Chính làm ra chuyện như thế này trong xe.Y liền lái chậm lại, còn cố ý vòng vèo qua mấy con đường.Nhưng vì không nhận được chỉ thị rõ ràng, y cũng không dám đi quá lâu, cuối cùng vẫn lái xe vào khu nhà, dừng lại trước cửa biệt thự.Y lắng tai nghe, phát hiện phía sau đã yên ắng trở lại, lúc này mới đẩy cửa xe bước xuống, đứng sang một bên.Ngay sau đó, y thấy Hề Chính từ cửa sau xe bước xuống.
Bộ âu phục trên người đã nhăn nhúm, áo sơ mi vốn được sơ vin cẩn thận giờ cũng xộc xệch, khóe miệng còn vương chút đỏ.Rồi đến lượt "Giản Văn Khê" xuống xe, bước chân loạng choạng.
Hề Chính định đỡ nhưng lại bị cậu hất tay ra.Hề Chính bật cười.Quần áo của "Giản Văn Khê" càng rối tung hơn, tóc tai rối bù như vừa bị vò loạn, áo sơ mi bung ra, vài chiếc cúc sắp đứt, lộ ra phần xương quai xanh đầy quyến rũ.
Cậu lập tức đi vào trong sân, Hề Chính bước theo sau, còn quay đầu lại dặn:"Cậu về đi."
Tài xế cúi đầu chào, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.Tim y vẫn đập thình thịch.Đẹp đến ngẩn ngơ.Y cảm thấy Giản Văn Khê thật sự quá đẹp.Bình thường đã cao ngạo lạnh lùng như tiên giáng trần, giờ phút này quần áo xộc xệch, vẻ ngoài lại càng mê hoặc.
Một vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp, khiến người ta không thể dứt mắt."
Giận rồi à?"
Hề Chính đi theo hỏi.Giản Văn Minh kéo lại áo sơ mi:"Cút."
"Em không phải rất lợi hại sao?
Giờ sợ rồi à?"
Giản Văn Minh chẳng buồn để ý tới hắn nữa.Chỉ trong những khoảnh khắc như thế này, khi lạnh lùng, khi mạnh mẽ, cậu mới có thể che giấu được nỗi xấu hổ trong lòng."
Nếu còn dám một mình gặp Minh Thế Khải, em cứ thử xem."
Hề Chính lạnh giọng nói từ phía sau.Nghe vậy, Giản Văn Minh bất ngờ quay phắt lại.Hề Chính dừng bước, ánh mắt nghiêm nghị:"Tôi nói thật, không phải đùa."
Nếu Hề Chính cứ tiếp tục đóng vai lưu manh, Giản Văn Minh còn biết cách đối phó.
Nhưng khi hắn bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, Giản Văn Minh lại không biết nên phản ứng thế nào.Hề Chính quá thâm sâu khó lường, như con tắc kè hoa, cậu thật sự không trị nổi người này.Giản Văn Minh quay đầu bước lên tầng.Vừa đi được vài bước, cậu chợt nghe tiếng bước chân phía sau tăng tốc.Vừa quay đầu lại, cậu liền bị Hề Chính ôm chặt, đẩy mạnh vào tường rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến như thể mất kiểm soát.Tên này thật chẳng biết nhẹ nhàng là gì.Đúng là đồ cầm thú tám trăm năm chưa được ăn, chẳng còn chút nhân tính nào._____Tại Hoa Thành, lại là một đêm gió Bắc thổi ào ào.Giản Văn Khê trở mình.Anh cảm thấy cơ thể mình nóng ran.
Nóng đến khó chịu.Chu Đĩnh vẫn còn đang làm việc, tối nay chắc chưa về.Chu Đĩnh không có ở đây, anh cũng chẳng buồn kiềm chế tuyến pheromone của mình nữa.
Anh bò khỏi giường, chạy sang giường của Chu Đĩnh, chui vào chăn của hắn rồi nằm xuống.Nằm được một lúc, anh lại bò dậy, cởi áo ngủ của mình ra, thay bằng áo ngủ của Chu Đĩnh, rồi lại quay về giường chui vào chăn lần nữa.Anh kéo chăn lên, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương thuộc về Chu Đĩnh, rồi nghiêng đầu, vùi mặt vào gối.Chiếc gối đậm mùi hơi thở của Chu Đĩnh.Nóng đến mức chịu không nổi.Anh liền hít sâu một hơi, tham lam hít trọn hương thơm kia vào phổi.