Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Chân

Ánh Chân
Chương 10: Chương 10



Lâm Tuyết Hằng cũng đầy lo lắng, nhưng nàng lớn tuổi hơn, tính tình lại điềm đạm, chỉ vội vàng mở chiếc áo choàng lông mang theo, quấn chặt lấy ta.

Rồi ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng:

“Ánh Chân, đừng sợ. Sẽ không có việc gì đâu.”

Tấm áo lông thỏ dày dặn mang lại hơi ấm đã lâu chưa cảm nhận được, ta thở ra một luồng khí trắng:

“Ta không sao.

“Nhưng sao hai người có thể vào đây? Giờ đang lúc trọng đại, chẳng cần đến xem ta đâu.”

Trương Duyệt Kiều và Lâm Tuyết Hằng liếc nhìn nhau, Lâm Tuyết Hằng dịu dàng trấn an:

“Thánh chỉ phong vị đã ban rồi.

“Tiểu Kiều được phong làm Tài nhân, ta là Mỹ nhân.”

Trương Duyệt Kiều nắm lấy tay ta, giọng u sầu:

“Hoàng thượng hình như vì chuyện của Dư Linh mà tâm trạng không yên, lần này ban phong cho các tú nữ, phẩm vị đều thấp hơn các năm trước.

“Lẽ ra bọn ta không được phép vào, nhưng mà…”

Ánh mắt nàng bỗng sáng lên:

“Từ khi nào muội lại quen biết Hoài Thân vương vậy?”

Hoài Thân vương?

Là vị hoàng đệ út của Hoàng thượng, người vừa mới làm lễ đội mũ năm ngoái đã được phong vương ấy sao?

Ta như chợt nghĩ đến điều gì, lắp bắp:

“Hai người được vào là do Hoài Thân vương cho phép?”

Lâm Tuyết Hằng thấy thần sắc ta như vậy, ánh mắt cũng trở nên phức tạp:

“Đúng vậy.”

Ta và nhân vật tôn quý như Hoài Thân vương, xưa nay vốn chưa từng có giao tình.

Thấy hai người bày tỏ nỗi lo không giấu nổi, ta cũng không muốn khiến họ thêm phiền lòng, đành vỗ nhẹ cánh tay hai nàng:

“Đừng lo cho ta. Dù sao ta cũng từng cứu Cửu hoàng tử một mạng.

“Lại còn được mấy vị tiểu công chúa, tiểu hoàng tử thích ta như thế.”

Ba chúng ta ríu rít hàn huyên một lúc, nhưng vì không thể ở lâu, hai người đành quyến luyến rời đi.

Sáng ngày hôm sau, Hoài Thân vương đích thân tới.

“Vương gia, xin mời bên này.”

Ta đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê thì bị tiếng động đánh thức, vừa mở mắt liền thấy một bóng dáng cao lớn đứng khuất sáng.

Hắn khẽ gật đầu, ý bảo những người canh gác lui ra trước.

Lần này hắn không còn vận cẩm y vệ phục như trước, mà khoác lên người trang phục vương tước, viền áo thêu chỉ bạc, trên trường bào là họa tiết rắn uốn lượn sống động, tóc đen búi gọn bằng ngọc quan sáng bóng.

Mọi suy đoán trong đầu ta lập tức được xác thực.

Phù Phong — chính là Hoài Thân vương.

15

Ta trấn tĩnh đứng dậy, hành lễ:

“Tội nữ Thôi Ánh Chân, tham kiến Hoài Thân vương.”

Phù Phong vốn mang vẻ lãnh đạm, lúc này biểu cảm khẽ dịu đi đôi chút, hắn thu mi mắt nhìn ta, khóe môi thoáng hiện ý cười:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Chẳng phải cô không giỏi nhớ mặt người sao? Lần này lại nhớ được rồi.”

Ta cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị:

“Vương gia chớ nói đùa.”

“Thôi Ánh Chân,” hắn đột nhiên gọi ta một tiếng, giọng nói trong trẻo dễ nghe, “ta ăn không ít bữa cơm cô nấu, cũng nên trả lại cho cô chút gì đó.

“Hiện tại cô ở trong cung đã không thể được phong vị, nếu cưỡng ép ở lại thì cũng chỉ là một tiểu cung nữ, năm năm sau mới được rời cung tự mình hôn phối.

“Hơn nữa… Nhu Phi… Ý ta là, nếu cô nguyện ý, ta có thể cầu Hoàng huynh chuẩn cho cô xuất cung ngay lúc này.”

Ta cúi đầu trầm tư.

Lời của Hoài Thân vương rõ ràng đã chứng thực suy đoán trước đó của ta — việc Dư Linh hạ độc, kỳ thực là ván cờ do Nhu Phi bày ra.

Nếu ta cố tình ở lại, tất sẽ thành cái gai trong mắt nàng.

Thực ra ta và Dư Linh xưa nay cũng không tính là thân thiết, nàng luôn lạnh nhạt, tính khí lại cộc cằn.

Huống chi ta chỉ là một tiểu cung nữ, ở lại thì có thể làm được gì? Lẽ nào có thể tranh đấu với một phi tần sủng ái hơn mười năm như Nhu Phi?

Ta nên đi.

Chẳng phải đã rõ rồi sao — đế quyền như dao, ta chỉ là cá trên thớt.

Ta ngẩng đầu nhìn Hoài Thân vương cách mấy bước, nhẹ giọng nói:

“Phù Phong. Tuy trước kia không biết thân phận của ngài, nhưng ta đã sớm xem ngài là bằng hữu.”

“Nếu ở lại, ta có thể vào Ngự Thiện Phòng không? Nếu có thể… cầu ngài giúp ta một lần.”

Ta làm bếp bao năm, đã hiểu một đạo lý.

Không phải mọi nguyên liệu đều có thể xử lý bằng dao. Nếu sơ ý, ngay cả nguyên liệu trên thớt cũng có thể b.ắ.n vào tay người nấu.

Huống chi, Nhu Phi không phải con dao.

Dao có thể làm ta bị thương… nhưng cũng có thể c.h.é.m ngược lại nàng.

Hoài Thân vương nhìn ta, ôn hòa hỏi:

“Cô thật sự quyết định rồi sao?

“Cứu được cô lần này, chưa chắc đã cứu được lần sau.

“Cha huynh cô, cũng có thể vì cô mà…”

Ta mỉm cười, khẽ nói:

“Sống chếc của ta, do chính ta quyết. Ánh Chân đã sớm có giác ngộ này.

“Huống hồ, Vương gia không cần dọa ta. Hoàng thượng nhân hậu, từ lâu đã bãi bỏ liên đới, nếu không có chứng cứ rõ ràng, tội của một người sẽ không liên lụy người thân.

“Năm xưa có Mạc đại nhân mang tội danh thần, vẫn được đội mũ tam phẩm, danh tiếng quân thần hòa mục lưu truyền đến nay. Ta chỉ là một tiểu cung nữ, cũng chẳng dám làm chuyện tày trời gì, tự nhiên không liên lụy đến phụ huynh.”

Hoài Thân vương bỗng cụp mắt cười, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng:

“Ta đồng ý.”

Lòng ta lúc ấy mới thật sự yên ổn.

Thậm chí còn phân ra được vài phần tâm trí nghĩ rằng — quả thật là người có dung mạo, chỉ cần khẽ mỉm cười, phòng ngục âm u này cũng hóa thành cung điện nguy nga.
 
Ánh Chân
Chương 11: Chương 11



Hắn vẫn giữ nụ cười, xoay người bước ra ngoài, còn không quên dặn:

“Không lâu nữa sẽ có thánh chỉ đưa đến.

“Còn nữa, ta tên là Phó Hoài Tự, tự là Phù Phong, sau này cứ gọi ta là Phù Phong là được.”

16

Phó Hoài Tự quả là người nói được làm được, không đợi đến ngày hôm sau, chỉ mới đến xế chiều thì thánh chỉ đã được đưa tới.

“Thôi thị Ánh Chân, tinh thông ẩm thực, đặc chỉ điều vào Ngự Thiện Phòng, đảm trách công vụ.”

Ta mang theo chút hành lý ít ỏi, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề ba chữ “Ngự Thiện Phòng”.

Ngọc Lộ đã được ta cho hồi hương. Nay giữa chốn hoàng cung rộng lớn này, tiền đồ mờ mịt, chỉ còn ta một mình dấn bước.

“Đây là Tình cô cô ở Ngự Thiện Phòng, tay nghề cực kỳ tinh xảo, món bánh sữa nhân ngọt của cô cô ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng tán thưởng không ngớt đó.

“Còn đây là Trình công công quản sự, quản lý tất cả chúng ta, chìa khóa kho lương thực cũng trong tay ông ấy.

“Còn nữa, bên kia đang hấp bánh bao là Thúy Nương tỷ, giỏi nhất mảng bột bánh, đến cả Hoàng thượng nửa đêm muốn ăn khuya cũng phải chỉ đích danh tỷ ấy làm đó.”

Trong Ngự Thiện Phòng người đến kẻ đi bận rộn vô cùng, Song Chi — cô bé nhỏ hơn ta hai tuổi — ríu rít giới thiệu từng người với ta.

Cuối cùng, nàng hạ thấp giọng thì thào: “Ánh Chân tỷ tỷ, Yêu Tiệp Dư đặc biệt dặn muội, phải chăm sóc tỷ cho thật tốt.”

Ta bật cười, cảm thấy thật buồn cười.

Người ta đồn rằng Yêu Tiệp Dư là người ngang ngược, được sủng mà sinh kiêu, vậy mà lại biết tri ân báo đáp; còn Nhu Phi, người mà ai ai cũng ca tụng là hiền hậu dịu dàng, lại có thể ra tay tàn độc trong bóng tối.

Ta cũng mỉm cười đáp lại: “Ân nghĩa của Yêu Tiệp Dư, ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Lúc này vừa hay đến trước cửa bếp lớn, bên ngoài truyền vào một tiếng quát mắng:

“Làm việc cho nhanh tay lẹ chân vào! Không biết nhìn giờ à? Lỡ giờ dùng bữa của quý nhân, coi chừng lột da các ngươi!”

Song Chi rụt cổ lại, nhỏ giọng thì thầm: “Người đó là người tuyệt đối không thể đắc tội trong Ngự Thiện Phòng.”

“Đó là Đồng cô cô, trước kia là đầu bếp giỏi nhất trong phòng bếp, rất được Hoàng thượng và Thái hậu trọng dụng. Nhưng bảy năm trước, Đồng cô cô từng đỡ một lần ám hại bằng thuốc độc thay Thái hậu, từ đó mất đi vị giác.

“Những năm qua tính khí ngày càng thất thường, nhưng vì Hoàng thượng và Thái hậu vẫn còn nhớ tình xưa, nên không ai dám chống đối bà ấy.”

Đang nói thì người bên ngoài đã bước vào.

Đồng cô cô nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, vốn có gương mặt đoan trang, nhưng vì tức giận và cáu bẳn mà trông có phần dữ tợn.

Đôi mắt phượng hơi xếch lên, bà trừng mắt nhìn ta:

“Con nha đầu này từ đâu tới, đứng đây làm gì?”

Ta hành lễ:

“Tiểu nữ Thôi Ánh Chân, hôm nay mới đến Ngự Thiện Phòng nhận việc.”

Đồng cô cô bừng tỉnh, nét mặt thoáng châm chọc:

“Thì ra là ngươi — kẻ làm mấy món ăn vặt đầu đường xó chợ, dụ dỗ hoàng tử công chúa đến mức mê mẩn đầu óc đó à?”

Ta ngạc nhiên, cứ tưởng bà sẽ nhắc tới chuyện của Dư Linh, không ngờ lại để tâm đ ến việc ấy hơn.

Xem ra, quả nhiên là một người đam mê nấu nướng thuần túy.

Ta không nhịn được, khẽ mím môi cười, dịu giọng nói:

“Đồng cô cô quá lời rồi, ta chỉ biết đôi chút món ăn dân dã, quý nhân trong cung chưa từng thấy qua nên cảm thấy mới lạ mà thôi.”

“Đã biết là chẳng ra sao thì nên thu mình lại.” Bà liếc ta một cái đầy lạnh nhạt, rồi quay người đi giám sát người khác.

Song Chi không dám thở mạnh, mãi đến lúc này mới như vừa sống sót sau kiếp nạn, thở phào nói:

“Tỷ tỷ thật may mắn, Đồng cô cô vậy mà lại không làm khó tỷ.”

Ta cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bàn bếp.

“Đi thôi, ta cũng nên bắt đầu làm việc rồi.”

17

Nhịp sinh hoạt ở Ngự Thiện Phòng khác hẳn với các cung nhân nơi khác.

Vì phải chuẩn bị bữa sáng cho các quý nhân, nên nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị nguyên liệu.

Mấy ngày nay ở Ngự Thiện Phòng, ta cũng dần quen với nhịp sinh hoạt như thế.

Khi ta rửa mặt xong, đến được bếp thì bếp lửa đã cháy rực.

Phải chuẩn bị bữa sáng cho quý nhân trước tiên, ăn hay không là chuyện của họ, nhưng tuyệt đối không thể để thiếu.

Chờ đợt đầu làm xong, mới tới phần của các cung nhân khác.

Theo lời Tình cô cô dặn, ta xắt sợi nguyên liệu xong thì lại bị gọi sang trông chừng lồ ng hấp.

Cứ bận rộn như thế suốt một canh giờ, rốt cuộc cũng tới giờ dùng bữa, các cung nhân cẩn thận đậy nắp hộp cơm, lần lượt mang đến các cung.

Ta vừa định ngồi xuống nghỉ một lát, thì một cung nhân từ chỗ Hoàng thượng trở về, vội vã chạy tới.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Cô nương Ánh Chân, có món gì loại rau trộn dưa leo với tỏi thì cho ta mang theo được không?

“Cái đầu óc ta thật không ra gì, tối qua Hoàng thượng dùng bữa xong nói có phần ngấy, dặn sáng nay thêm chút món gì đỡ ngấy, vậy mà ta quên không nói với các cô… Giờ làm thì không kịp nữa, nếu có món dưa leo ngâm tỏi gì đó thì cứu ta một phen, để đỡ bị trách phạt.”
 
Ánh Chân
Chương 12: Chương 12



Ta nhìn quanh một lượt.

Tình cô cô và mọi người sau khi xong việc đều đã về nghỉ, lúc này trong Ngự Thiện Phòng chẳng còn mấy người có thể làm chủ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta suy nghĩ một chút, rồi trấn an hắn:

“Công công đừng lo, nước tỏi thì có, nhưng ta thấy không ổn.”

Thấy trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, ta vội nói nhanh hơn:

“Hoàng thượng sau bữa sáng phải lâm triều, nước tỏi ăn vào sẽ để lại mùi, e là không thích hợp.

“Hay thay bằng nước giấm thơm được không? Vị chua ngọt, giải ngấy cũng tốt, chỉ là ta mới vào Ngự Thiện Phòng, không biết khẩu vị của Hoàng thượng…”

Công công mừng rỡ:

“Vẫn là cô nương chu đáo! Hoàng thượng theo Thái hậu từ nhỏ, rất thích ăn vị chua. Cứ làm theo lời cô!”

“Vâng, phiền công công chờ một chút, ta làm ngay, không để lỡ việc.”

Ta chạy tới bếp, lấy giấm thơm và các loại gia vị, suy nghĩ giây lát rồi lấy thêm chút bạch đậu khấu nấu với nước.

Chẳng bao lâu sau, nước đã sôi, hương thơm của bạch đậu khấu lan tỏa ra ngoài.

Dùng nước bạch đậu khấu làm nền, ta thêm giấm thơm, xì dầu và chút đường, lượng gia vị nắm vững trong tay, khuấy đều xong, bát nước trộn đã có hương vị chua dịu, thơm ngon lạ thường.

Ta nếm thử, hài lòng đến híp cả mắt.

“Công công, mang bát nước giấm này đi đi, rưới lên món nóng hay món nguội đều hợp, lại không ảnh hưởng đến mùi vị chính của món ăn.”

Công công cảm ơn rối rít rồi xách hộp đồ ăn rời đi.

Ta tưởng chuyện đến đó là xong.

Nào ngờ đến chập tối, Đồng cô cô đích thân đến tìm ta.

Bà nhướng mày nhìn ta:

“Sáng nay, là ngươi quyết định thay nước tỏi bằng nước giấm thơm?”

“Vâng.” Ta không khỏi có chút bất an trong lòng, chẳng lẽ là ta làm việc lắm chuyện?

Bầu không khí căng thẳng trong chốc lát, Đồng cô cô khẽ hừ một tiếng:

“Cũng lanh lợi đấy.

“Hoàng thượng sáng nay khen nước giấm thơm không ngớt, ban thưởng cho cả Ngự Thiện Phòng. Phần của ngươi, ta đã bảo Song Chi để sẵn trong phòng ngươi rồi.”

Ta không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, cúi người cảm tạ:

“Ánh Chân xin tạ ơn Đồng cô cô.”

Đồng cô cô quay đầu bỏ đi:

“Bỏ cái lễ nghĩa sáo rỗng đó đi. Nước giấm thơm là phương pháp của ngươi, không cần nói cho ai khác.

“Còn nữa, mai sau khi hết giờ làm, nấu cho ta một bữa.

“Ta muốn xem bản lĩnh của ngươi đến đâu.”

Ta siết chặt bàn tay đang đổ mồ hôi, lớn tiếng đáp:

“Vâng! Đồng cô cô!”

18

Ta suy nghĩ cả một ngày, vẫn không quyết định được nên nấu món gì cho Đồng cô cô.

Đồng cô cô là người đứng đầu Ngự Thiện Phòng, ở đây không ai có thể vượt mặt bà.

Việc bà đột ngột bảo muốn khảo nghiệm tay nghề của ta, chắc chắn không phải cố tình làm khó. Rất có thể… là muốn nâng đỡ ta.

Theo lẽ thường, vì Đồng cô cô đã mất vị giác, ta nên làm những món có thể phô bày kỹ thuật d.a.o hay nghệ thuật tạo hình.

Nhưng… ta cân nhắc mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Đây là món ngươi chuẩn bị sao?”

Đồng cô cô kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi không biết là ta…”

Ta nhẹ giọng ngắt lời bà: “Ta biết mà.”

Trên bàn là ba món ăn, toàn màu đỏ rực.

Một tô ‘mao huyết vượng’, nước canh cay nóng bốc hơi nghi ngút, bên trong là tiết vịt đỏ sẫm, giá đỗ vàng óng và đậu phụ trắng ngần nổi lềnh bềnh, khiến người ta thèm thuồng.

Một đ ĩa ‘gà xào ớt khô’, miếng gà chiên giòn vàng ươm nổi bật giữa biển ớt đỏ, thơm nồng lan khắp phòng như sóng trào.

Một đ ĩa ‘đậu phụ Ma Bà’, từng khối vuông đậu phụ trắng mịn được xếp đều, mặt mềm mướt rung rinh, dầu ớt đỏ chảy tràn để lại sắc hồng nhẹ trên nền trắng ngà—tựa tuyết phủ hoa mai, tương phản mà quyến rũ.

Ba món trông đều ngon vô cùng, ngoại trừ… tất cả đều cay nồng, chỉ cần ngửi cũng đủ khiến người ta hắt hơi liền mấy cái.

Đồng cô cô sắc mặt phức tạp: “Ngươi đã biết ta không nếm được, sao còn làm mấy món chỉ có hương vị mà chẳng thể hiện kỹ thuật d.a.o hay bếp nguội?”

Ta cẩn thận múc một bát cơm trắng, từng hạt cơm căng bóng như ngọc, hơi nóng bốc lên nghi ngút, trong đêm cuối đông càng thêm ấm áp.

Ta đặt bát cơm trước mặt bà, cười mỉm:

“Nghe Song Chi nói, hồi nhỏ Đồng cô cô lớn lên ở đất Thục, những món này chắc là món quê hương của cô cô? Nếu có phần nào vụng về, xin cô cô lượng thứ.

“Vì sao chọn những món này… bởi vì ta nghĩ, nấu ăn không phải là việc chạm khắc, người đầu bếp không phải là thợ mộc.

“Món ăn dù có bày biện đẹp đến đâu, hoa tỉa bằng củ cải có tinh xảo thế nào, cũng không thay đổi được cảm giác lúc vừa đưa vào miệng.”

Ta cẩn thận gắp một miếng tiết vịt, nó run rẩy nhẹ, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng ngứa ngáy trong lòng.

“Ở trong cung bao năm, Hoàng thượng và Thái hậu đều chuộng vị thanh đạm, cô cô chắc hiếm khi được ăn món cay.

“Ta nghĩ, dù cô cô không còn nếm được, nhưng khi nhìn thấy món ăn thân quen này, hẳn cũng có thể từ ký ức mà gợi lại đôi chút hương vị, đúng không ạ?”
 
Ánh Chân
Chương 13: Chương 13



Đồng cô cô không đáp lời, chỉ lặng lẽ gắp một miếng gà đưa vào miệng.

Ta cũng cắn một miếng tiết vịt—mềm mịn, vừa vào miệng đã thơm, ngay sau đó là cảm giác tê lan từ đầu lưỡi đến tận xoang mũi, thậm chí còn muốn tiếp tục dâng lên.

Thế nhưng, cùng lúc đó là hương thơm đậm đà không gì cưỡng lại được, khiến người ta phải vừa hít hà vừa ăn thêm miếng nữa.

Hôm nay thật sự làm rất thành công!

Ta thỏa mãn vô cùng.

Đồng cô cô ăn một lúc, khóe mắt lại rớm lệ.

Bà lau nhẹ khoé mắt, mỉm cười:

“Hôm nay tính là ngươi qua được.”

“Nhưng phần kiểm tra d.a.o pháp thì không tránh được, mai làm cho ta một món ‘đậu phụ Văn Tư’ xem thử.”

Ta nheo mắt cười tươi: “Không thành vấn đề ạ~”

Trong căn phòng nhỏ hơi nước bốc nghi ngút, một bữa cơm lại có thể kết nối quá khứ và hiện tại, chẳng phải chính là một thứ sức mạnh kỳ diệu đó sao?

19

Chỉ vì một bữa cơm ấy, thái độ của Đồng cô cô với ta đã dịu dàng đi không ít, điều này cũng khiến những người khác trong Ngự Thiện Phòng thay đổi cách nhìn về ta.

Ban đầu, tuy không bị bài xích ra mặt, nhưng phần lớn đều từng nghe chuyện của Dư Linh nên không ai muốn dây dưa với ta.

Giờ đây, đi đến đâu cũng có người vui vẻ gọi một tiếng: “Cô nương Ánh Chân!”

“Ánh Chân cô nương hôm nay sẽ làm món gì vậy? Chúng ta lại có lộc ăn rồi!”

Ta suy nghĩ một chút, đáp:

“Xuân sang rồi, ta nhớ trong kho vừa nhập một mẻ măng xuân và mộc nhĩ, hôm nay làm món ‘cơm chiên xuân tươi’ nhé!”

Giờ đây được Đồng cô cô đích thân chỉ định, ta phụ trách các bữa ăn của cung nhân.

Cung nhân khác với quý nhân, họ không cần cầu kỳ đẹp mắt hay sơn hào hải vị, mà chỉ cần đủ ăn, ngon miệng, chắc bụng là được.

Giờ ngọ nấu một món cơm chiên hợp thời tiết, thật là lựa chọn chẳng thể nào hợp hơn.

Ta sai người mang tới măng xuân, nấm tươi, mộc nhĩ và thịt xông khói. Trước tiên cắt nhỏ hết nguyên liệu, cho hết vào chảo xào sơ.

Đợi thịt xông khói tiết mỡ, quyện vào từng khối nấm hương béo mập, ta mới thêm nước tương, dấm thơm, muối và các loại gia vị khác vào.

Vớt nguyên liệu ra, cho trứng vào chảo, rồi đổ cơm vào. Chỉ vài nhịp thở là từng hạt cơm đã óng ánh sắc vàng rực rỡ.

Lúc này, đổ lại phần nguyên liệu đã xào vào cơm. Màu sắc tươi tắn rực rỡ, trông vô cùng hấp dẫn!

Thịt xông khói nâu hổ phách, măng xuân trắng như ngọc, vụn trứng vàng bao lấy hạt cơm trắng, điểm thêm chút nấm đen nhánh, sau cùng rắc hành lá xanh biếc lên trên—một điểm chấm phá rạng rỡ đầy sinh khí.

Song Chi chống cằm, nước dãi suýt trào ra:

“Không hiểu sao, món cơm chiên giản dị này, Ánh Chân tỷ làm lên lại thơm lừng đến thế.”

Thôi Nương múc một thìa nếm thử, khen không dứt lời:

“Người ta nói cơm chiên là món đơn giản, nhưng theo ta, chính món càng đơn giản mới càng thử tài đầu bếp!”

Tĩnh cô cô vỗ tay:

“Đừng có đứng ngẩn ra đó, mau mang cơm đi phân phát đến các cung. Phân phát xong thì về, chúng ta cùng ăn!”

Cơm làm xong, ta lau mồ hôi, ngồi nghỉ ở một góc. Tĩnh cô cô liền bước tới.

Bà ánh mắt hiền hòa, dịu dàng nhìn ta:

“Ánh Chân, có chuyện này muốn thương lượng với con một chút.”

“Cô cô cứ nói.”

Bà ngẫm nghĩ rồi mở lời:

“Ánh Chân, con là đứa tốt. Từ khi con vào Ngự Thiện Phòng, không ít người đã nhờ ta chiếu cố con.

“Những ngày qua ta cũng thấy rõ, tay nghề như con không nên bị mai một. Nếu có thể để các vị chủ tử biết đến tên con, với cả Ngự Thiện Phòng chúng ta cũng là chuyện tốt.

“Giờ xuân sang, Hoàng hậu nương nương sẽ chủ trì yến xuân năm nay. Ta định giao phần canh và món ngọt cho con phụ trách, ý con thế nào?”

Ta suy nghĩ một lát. Yến xuân hằng năm là buổi tiệc mời gia quyến các đại thần trong triều đến thưởng xuân, có thể xem là một sự kiện rất quan trọng.

Tĩnh cô cô có ý muốn đề bạt, tất nhiên ta không thể từ chối.

Ta ở lại đây không phải để làm một nhân vật vô danh tiểu tốt. Dĩ nhiên ta phải khiến những người có quyền thế ghi nhớ tên ta.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Vì vậy, ta gật đầu, khiêm tốn đáp:

“Con nguyện ý! Chỉ là con còn thiếu kinh nghiệm, mong Tĩnh cô cô chỉ dẫn thêm cho con.”

“Đương nhiên rồi.”

Bà chợt nở nụ cười:

“Đừng căng thẳng, con còn trẻ, có sai sót cũng không sao. Chúng ta—đám già này—sẽ đứng sau mà đỡ cho.”

20

Tại sao Tĩnh cô cô lại đối xử khác biệt với ta, ta vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do.

Nhưng đến ngày diễn ra yến xuân, ta liền hiểu rõ.

Ta đã sớm bắt tay chuẩn bị nguyên liệu cho yến tiệc. Hai ngày trước còn hỏi Trình Công công xem trong kho có còn chút nước mơ lạnh từ năm ngoái hay không.

Trình Công công kiểm tra xong, kết quả không như mong đợi, ta cũng đành thôi.

Thế nhưng sáng sớm hôm nay, Tĩnh cô cô đột ngột đến tìm ta, mang theo một giỏ đầy hoa đào tươi, mấy vò rượu hoa quế, cùng một bình nước mơ lạnh.

“Nghe nói mấy hôm trước con tìm nước mơ lạnh, trong cung thì không có, nhưng phần mà Hoàng thượng ban cho Vương gia năm ngoái thì vẫn còn trong phủ.

“Vương gia nghĩ con có thể muốn dùng hoa để nấu món, nên đã sai người đưa những thứ này tới.”
 
Ánh Chân
Chương 14: Chương 14



Thì ra là do Phó Hoài Tự dặn dò Tĩnh cô cô.

Một cảm giác ấm áp lặng lẽ dâng lên trong lòng.

Dù trong cung tranh đoạt hiểm độc vượt xa ta tưởng tượng, nhưng vẫn còn có Trương Duyệt Kiều và Lâm Tuyết Hằng là bằng hữu, có Yêu Tiệp Dư biết ơn nghĩa, và còn có… Phó Hoài Tự, người luôn nhớ tới ta.

Ta cảm tạ Tĩnh cô cô, bà chỉ xua tay, mỉm cười nói:

“Vương gia nhà chúng ta vốn ưa vị ngọt, con nhớ kỹ điều đó là được rồi.”

Trời vừa hửng sáng, chỉ còn hai canh giờ nữa là phải đưa điểm tâm lạnh lên bàn tiệc.

Ta cũng không tiếp tục nói chuyện, lập tức gọi người chuẩn bị.

“Song Chi, làm phiền muội rửa sạch hoa đào, giã nhuyễn, ép lấy nước rồi mang cho ta.

“Lưu Hoa, dùng nước mơ lạnh để nhào bột, sau khi ủ bột xong thì chia thành từng phần nhỏ.

“Ta sẽ bắt đầu nấu cháo dưỡng nhan bách hoa. Tiểu La Tử, gạo nếp đã vo xong chưa?”

Lửa bếp hừng hực bốc lên, ta cẩn thận chọn vài loại hoa đầu xuân có thể dùng làm nguyên liệu, nấu cùng với gạo nếp, gạo tẻ, bách hợp và sơn dược.

Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, hơi nước bốc lên từ nồi sữa đậu nành trong niêu đất, tựa như mây mù chưa tan trên núi sớm mai.

Gạo tẻ và gạo nếp theo tỉ lệ nhất định được cho vào nồi, từ từ nở bung ra. Sau một lúc nấu, thêm sơn dược nghiền và bách hợp cắt vụn.

Lửa nhỏ hầm chậm, mùi cháo thơm lừng dậy lên. Vậy là một nồi cháo dưỡng nhan ấm áp đậm đà đã sẵn sàng làm nền cho hương hoa.

Cuối cùng, ta cho thêm rượu hoa quế mà Phó Hoài Tự gửi tới, thêm nước ép hoa đào, rắc lên cánh hoa lạnh mai, hoa đào, chi tử và hồng tường vi.

Ta múc một muỗng nếm thử.

Vừa đưa vào miệng là tan, mùi gạo, mùi đậu và hương hoa hòa quyện. Vị cháo mịn màng, như từng giọt ấm len lỏi từ cổ họng đến tận trái tim, phổi.

Ta gật đầu hài lòng: “Cháo xong rồi, để lên bếp giữ nóng.”

Phía Lưu Hoa cũng vừa nhào bột xong. Ta nhanh nhẹn dùng từng phần bột nhỏ, một phần trộn mỡ lợn, phần khác dùng nước hoa để nhuộm màu.

Vài động tác thoăn thoắt đã nặn xong những chiếc bánh nhỏ hình cánh hoa.

Cho bánh vào lò nướng, lúc này cũng không cần ta can thiệp gì thêm.

Thấy vẫn còn chút thời gian, ta tranh thủ đun thêm một ấm trà gạo hồng, sắc hồng phấn xinh xắn bốc hơi nghi ngút, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào thơm mát.

Giữa hương hoa ngào ngạt lan tỏa, yến xuân đã chính thức bắt đầu.

21

Trước khi yến tiệc bắt đầu, các món điểm tâm lạnh đã được chuẩn bị từ hôm trước—bánh đậu đỏ và đậu hũ hạnh nhân, chỉ cần điểm thêm vài cánh hoa là có thể mang ra dâng lên.

Tiểu công công mang món đi rồi quay về, hớn hở báo tin:

“Các vị tiểu thư phu nhân trong yến tiệc đều khen điểm tâm của cô nương vừa đẹp mắt lại ngon miệng đấy!”

Khi yến tiệc đi được một nửa, món cháo dưỡng nhan bách hoa được dâng lên, lại một lần nữa nhận được vô vàn lời khen ngợi.

“Cô nương ơi! Nương nương bảo mời cô cùng món điểm tâm tiếp theo vào điện!”

Sắc mặt ta không thay đổi, chỉ khẽ ra hiệu cho Song Chi và Lưu Hoa dâng bánh hoa đào cùng trà gạo hồng đã nướng xong, rồi ta quay người bước ra ngoài.

Sau hơn một tháng ẩn mình trong Ngự Thiện Phòng, cuối cùng ta cũng bước được bước đầu tiên ra ánh sáng.

Yến xuân không phải đại yến chính thức, các vị phu nhân và tiểu thư vừa dùng cháo dưỡng nhan vừa nói cười vui vẻ.

Một công công cao giọng truyền:

“Ngự Thiện Phòng, Thị nữ họ Thôi tên Ánh Chân, chờ ở ngoài điện—”

“Cho vào đi.”

Ta cúi đầu thi lễ đúng lễ nghi, lập tức cảm nhận được ánh mắt chăm chú rơi xuống đỉnh đầu mình.

Nghiêng đầu nhìn thoáng, chỉ thấy vạt váy cung trang màu phấn trải ra như hoa phù dung nở rộ.

Nghe đồn Nhu Phi từng được Thánh Thượng khen là “mềm mại tươi tắn như phù dung”, từ đó nàng ta chỉ mặc y phục màu phấn. Các phi tần khác không muốn tranh phong, cũng dần tránh xa sắc áo này.

Ta làm như không thấy ánh mắt kia, quỳ xuống hành lễ:

“Thôi thị Ánh Chân, kính bái Hoàng hậu nương nương.”

“Thôi Ánh Chân?” Hoàng hậu hơi ngạc nhiên:

“Chẳng phải là người đã cứu Cửu Hoàng tử đó sao?”

“Dạ, thưa nương nương.” Ta vẫn cúi đầu, cung kính đáp lời,

“Là Cửu Hoàng tử phúc lớn mạng lớn, Ánh Chân không dám nhận công.”

“Bổn cung nhớ lúc trước ngươi đã từng muốn xin mở bếp ở Trữ Tú Cung, nay xem ra quả thật có tay nghề. Đứng lên đi, đừng quỳ nữa.”

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, khẽ mím môi, nở một nụ cười vừa thẹn thùng vừa tò mò.

Ánh mắt Hoàng hậu thoáng dịu xuống một chút:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Hôm nay món cháo dưỡng nhan bách hoa của ngươi được các phu nhân yêu thích lắm. Ngươi có bằng lòng viết lại công thức, chia sẻ cho mọi người không?”

“Dĩ nhiên là bằng lòng.” Ta chưa cần suy nghĩ liền đáp,

“Ẩm thực vốn nên được chia sẻ với nhiều người hơn. Nếu các phu nhân yêu thích, Ánh Chân cũng cảm thấy vinh hạnh.”
 
Ánh Chân
Chương 15: Chương 15



Vẻ mặt Hoàng hậu càng thêm hiền hòa:

“Vậy ngươi sang điện bên cạnh viết lại đi, yên tâm, bổn cung tất sẽ trọng thưởng cho ngươi.”

Ta theo cung nữ đi đến điện bên cạnh.

Thật ra cũng không phải ta cố tình lấy lòng Hoàng hậu, chỉ là đúng với tâm ý thật của ta.

Người ta yêu ẩm thực, đó cũng là giá trị tồn tại của món ăn—được nghiên cứu ra để chia sẻ. Cho đi cũng là lẽ thường tình.

Ta cầm bút, viết lại nguyên liệu, cách làm từng bước một.

Trước khi hạ bút cuối cùng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Giọng nữ vô cùng dịu dàng, uyển chuyển, nhưng trong lời nói lại lạnh lẽo như lưỡi dao, khiến người nghe buốt tận chân răng.

“Bổn cung tưởng rằng ngươi đã chếc ở Ty Thẩm Hình, không ngờ ngươi vẫn còn sống trong cung.

“Thôi Ánh Chân, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.”

22

Ta đè nén nhịp tim đang đập nhanh, quay người lại:

“Tham kiến Nhu Phi nương nương.”

Có lẽ vì sắc mặt ta quá đỗi bình tĩnh, nét giận hiện lên trên mặt Nhu Phi:

“Ngươi không hành lễ? Có biết bổn cung hoàn toàn có thể lấy cớ này mà trị tội ngươi bất kính hay không!”

“Chẳng phải nương nương tìm ta, đâu chỉ để xem ta hành lễ?”

Ta đáp lời với giọng điềm tĩnh:

“Nếu nương nương thật sự muốn trị tội, ta có hành lễ hay không thì có gì khác biệt?”

“Cái miệng sắc sảo... y hệt con tiện nhân Dư Linh kia.”

Nàng ta nhắc đến Dư Linh, khiến tim ta khẽ run lên, liền hỏi lại:

“Ý của nương nương là gì?”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Nhu Phi dịu xuống đôi chút, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn:

“Bổn cung không định làm khó ngươi. Chỉ là ngươi thân thiết với Dư Linh, mà chuyện ấy lại xảy ra trong cung của bổn cung, nên đương nhiên bổn cung phải cẩn trọng hơn.”

“Lời nương nương, thần thiếp nghe không hiểu.” Ta đáp, “Chuyện đó đến giờ thần thiếp cũng không nghĩ ra—Dư Linh lấy thuốc từ đâu? Vì sao lại phát cuồng mà ra tay hạ độc…”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta chăm chú nhìn nét mặt nàng ta, cố gắng từ những thay đổi nhỏ nhặt nơi chân mày khóe mắt mà xác định suy đoán trong lòng.

“Hơn nữa hôm đó, là nương nương dặn ta nấu bữa đó, người đưa cơm vốn dĩ cũng phải là ta…

“Nên nếu không có gì bất ngờ, kẻ bị vu là đầu độc, rồi bị đánh chếc ngay tại chỗ hôm ấy, hẳn là ta chứ chẳng phải ai khác, đúng không?”

Nét mặt của Nhu Phi thoáng hiện ra một khe hở.

Ta liền thừa thế châm thêm lửa:

“Thánh Thượng xưa nay không phải người g.i.ế.c bừa hay làm ngơ trước lời kêu oan. Mà chính bữa ăn do Nhu Phi nương nương tự tay sai làm lại có độc, nương nương làm sao tránh được việc bị truy cứu?”

Hơn một tháng qua, ta đã lặng lẽ dò hỏi từ các cung nữ, tiểu thái giám.

Nghe nói hôm ấy, thứ bỏ vào cơm căn bản không phải độc dược chí mạng gì, thái y ghi lại trong hồ sơ là… dược k1ch tình.

Gộp mọi manh mối lại thì: Hoàng thượng trúng thuốc k1ch tình ngay trong cung của Nhu Phi, giận dữ bỏ đi, giao lại cho Nhu Phi xử lý.

Dư Linh không thể có cơ hội lấy được thuốc đó—nên thuốc chắc chắn là do chính Nhu Phi hạ. Chỉ là lần này dược tính có gì đó khiến Hoàng thượng phát giác, nên để bịt miệng, nàng ta lập tức sai người đánh chếc Dư Linh ngay tại chỗ.

Nghe ta nói vậy, Nhu Phi bật cười:

“Lần này ta xử lý chưa khéo, Hoàng thượng sau đó quả có giận ta sơ suất hấp tấp.

“Nhưng người chếc rồi, ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, khóc lóc một phen, chẳng lẽ Hoàng thượng còn trừng phạt được ta?”

Ánh mắt nàng ta sắc bén trở lại, ngữ điệu lạnh băng:

“Còn ngươi, Dư Linh đã chếc rồi, ngươi nên biết điều mà giữ kín miệng. Lặng lẽ mà sống còn đỡ, nay lại dám chường mặt ra trước ta, thì đừng trách ta—”

Lời chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cung nữ hoảng hốt cản người:

“Bà bà không thể vào! Nhu Phi nương nương đang trò chuyện với cô nương họ Thôi—”

Một giọng bà bà sang sảng vang lên, mỗi lúc một gần:

“Tiểu chủ sai ta đến tìm cô nương họ Thôi, Cửu hoàng tử đang khóc đòi ăn điểm tâm của cô ấy!”

“Lão nô thật sự không dám chậm trễ, đợi thỉnh an Nhu Phi nương nương xong sẽ tự đến chịu tội.”

Nhu Phi đột ngột quay đầu nhìn ta, ánh mắt sắc như d.a.o găm, chằm chằm không rời.

Nàng ta tức đến bật cười:

“Tốt, tốt lắm. Ngay cả Yêu Tiệp Dư cũng giúp ngươi—quả thật ngươi biết nắm lấy chỗ dựa nhỉ.”

“Nhưng ngươi chọn nhầm người rồi. Trước mặt ta, Yêu Tiệp Dư chẳng là cái thá gì!”

23

Nhu Phi trừng mắt nhìn bà bà kia:

“Bổn cung đang trò chuyện với cô nương họ Thôi, bà lão ngươi không nghe thấy sao?”

Bà bà run rẩy một chút, nhưng vẫn kiên trì nói Cửu hoàng tử muốn gặp ta.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, giằng co không ai chịu nhường.

Tình hình thế này không thể kéo dài được.

Ta đang định mở miệng thì ngoài cửa lại vang lên tiếng người.

“Tiểu tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia, tham kiến Cửu hoàng tử điện hạ.”

Nét mặt Nhu Phi lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay cả sát khí vừa rồi còn lởn vởn cũng lập tức biến mất.
 
Ánh Chân
Chương 16: Chương 16



Hoàng thượng bế Cửu hoàng tử trong lòng, sau lưng là Phó Hoài Tự, cùng nhau bước vào điện.

“A Dật đúng là đứa ham ăn, chỉ muốn ăn chút đồ ngon mà khóc thành ra thế này.”

Hoàng thượng mỉm cười ngồi lên ghế trên, đưa tay khẽ cọ mũi Cửu hoàng tử.

“Lần sau không được thế nữa nghe chưa.”

Cửu hoàng tử hít hít cái mũi đỏ hồng, giọng non nớt đáp lại:

“Dạ, phụ hoàng, nhi thần nhớ rồi ạ.”

Ánh mắt hoàng thượng đảo qua ta, lại quay sang nhìn Phó Hoài Tự, vẻ ngạc nhiên hiện rõ:

“Đây chính là vị đầu bếp mà đệ và A Dật đều khen không dứt miệng sao?”

Nhu Phi cắn chặt răng, dịu giọng gọi:

“Hoàng thượng…”

“À, Nhu Nhi cũng ở đây à?” Hoàng thượng tỏ ra ngạc nhiên,

“Hồi nãy quả thật trẫm không nhìn thấy nàng.”

Nhu Phi nghiến răng đến suýt vỡ, nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười:

“Hoàng thượng yêu chiều Cửu hoàng tử quá, tất nhiên là không trông thấy thần thiếp.

“Chỉ là Cửu hoàng tử là nam nhi, sao lại hay khóc như thế?”

Phó Hoài Tự liếc Nhu Phi một cái, giọng nhẹ tênh nhưng lời sắc bén:

“Lời của nương nương không ổn. A Dật và hoàng huynh phụ tử tình thâm, bộc lộ chân tình trước mặt phụ hoàng, đó là vì tin tưởng, chứ đâu phải yếu đuối gì.”

Nhu Phi nghẹn lời, thấy trên mặt hoàng thượng hiện rõ vẻ tán thưởng, đành im bặt không dám nói gì thêm.

Chỉ vài câu mà qua lại đã thành mấy chiêu công kích ngầm. Ta đành ngoan ngoãn đứng sang một bên, giữ im lặng chờ đợi.

Cho đến khi Hoàng thượng hỏi ta:

“Ngươi tên là Thôi Ánh Chân? Hình như trẫm đã nghe qua cái tên này.”

Ta cúi đầu đáp:

“Tâu bệ hạ, thần nữ từng là tú nữ, dung mạo đức hạnh đều không nổi trội, chỉ có tay nghề nấu nướng là tạm được, nên mới vào Ngự thiện phòng.”

Hoàng thượng bừng tỉnh:

“Trẫm nhớ ra rồi, món nước giấm thơm kia cũng là ngươi làm?

Cháo dưỡng nhan bách hoa trong yến tiệc hôm nay, cũng là do ngươi đích thân nấu?”

Ta khẽ gật đầu:

“Vâng.”

“Dùng hương hoa nấu ăn không hiếm, nhưng điều hòa khéo léo như thế lại ít thấy. Không tồi! Ban thưởng!”

“Thần nữ tạ ơn Hoàng thượng.”

Nhu Phi đột ngột chen lời từ bên cạnh:

“Tên này, thần thiếp cũng từng nghe qua.

“Hôm đó, tội nữ Dư Linh mang theo đồ ăn—chính là nàng ta nấu.”

24

Nhắc đến Dư Linh, sắc mặt Hoàng thượng bỗng chốc lạnh đi.

Thấy vậy, Phó Hoài Tự lên tiếng hòa giải thay ta:

“Ty Thẩm Hình đã tra rõ, việc này không liên quan đến Thôi Ánh Chân.”

Ta cũng lập tức quỳ xuống:

“Hôm đó là Nhu phi nương nương sai người đến Trữ Tú cung, nhất định bắt thần nữ đích thân nấu ăn đưa đến cung của người.

“Thần nữ không hề hay biết Hoàng thượng cũng có mặt, là thần nữ sơ suất…”

Hoàng thượng trầm mặc chốc lát, khẽ hỏi:

“Nhu phi cho người đến Trữ Tú cung…”

Sắc mặt Nhu phi lập tức biến đổi, ấp úng vài câu, không nói nên lời.

Hoàng thượng liếc nàng một cái, khẽ cười:

“Trẫm từ khi nào không biết, các tú nữ trong Trữ Tú cung lại phải nấu cơm cho phi tần?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhu phi lập tức quỳ xuống xin tội, không dám hé môi nói thêm lời nào.

Hoàng thượng thu ánh mắt về:

“Thôi đi, chuyện này kết thúc ở đây, không được nhắc lại nữa.

“Thôi Ánh Chân, tay nghề của ngươi không tệ, hôm nào làm lại mấy món ngươi nấu cho Phù Phong và A Dật để trẫm nếm thử xem sao—xem có thật là thần kỳ như lời đồn không.

“Yến xuân hôm nay bận rộn, ngươi lui về lo liệu Ngự thiện phòng đi.”

Ta vâng mệnh lui xuống.

Mới đi được mấy bước, sau lưng đã nghe thấy tiếng trò chuyện khe khẽ.

Hoàng thượng nói với Phó Hoài Tự:

“Hèn gì hôm nay đệ và A Dật lại thúc giục trẫm đến đây.”

“Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

Phó Hoài Tự đáp:

“Thần đệ vốn không ham mê vị giác, duy chỉ có món nàng ấy nấu là thật sự để tâm. Tạ Hoàng huynh khoan dung.”

Hoàng thượng trầm ngâm nói:

“Tiểu Thôi này hình như cũng không nhỏ hơn đệ là bao.”

“Hoàng huynh xin cẩn lời!”

“Hahaha… tuổi đệ cũng tới rồi, trốn được hôm nay, chờ mẫu hậu hồi cung xem ngươi trốn được nữa không…”

Ta theo bà bà rời đi. Đến một nơi yên tĩnh, bà mới hạ giọng nói với ta:

“Tiểu chủ sai ta chuyển lời cho cô nương một câu.

“Nhu phi là người cũ theo bệ hạ từ khi còn ở tiềm để, nhưng cưới về bao năm, vẫn chưa sinh được con trai con gái nào. Những tú nữ vào cung mấy năm nay, không nhiều cũng chẳng ít, thế nhưng hiếm ai mang thai.

“Tiểu chủ khi mang thai Cửu hoàng tử cũng phải trải qua muôn vàn vất vả, cẩn thận từng li từng tí mới giữ được hài nhi. Cô nương nhất định phải cẩn trọng.”

Ta im lặng một lúc rồi đáp:

“Phiền ma ma thay ta cảm ơn sự quan tâm của tiểu chủ.”

Ta sẽ không nóng vội, bởi chỗ dựa của ta vẫn chưa vững chắc.

Hoàng hậu tuy có chút tán thưởng ta, nhưng sẽ không vì ta mà đối đầu với Nhu phi.

Cửu hoàng tử cùng các tiểu công chúa tuy quý mến ta, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa có năng lực gì.

Phó Hoài Tự có vẻ cũng có lòng, nhưng hắn là ngoại thần, chẳng tiện nhúng tay vào chuyện hậu cung.

Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa…

Chỗ dựa mà ta nhắm đến—sẽ trở về.

Thái hậu—chính là chỗ dựa lớn nhất mà ta chọn từ đầu.
 
Ánh Chân
Chương 17: Chương 17



25

Từ sau khi nổi danh nhờ bát cháo trong tiệc xuân, các vị quý nhân trong cung đều thi thoảng sai người đến Ngự thiện phòng chỉ đích danh ta nấu món.

Thậm chí sau khi Hoàng thượng nếm thử và khen ngợi, còn đặc biệt thăng ta làm Tư thiện—chức vị chỉ xếp sau hai vị cô cô phụ trách chính.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm nay, Hoàng thượng đích thân chỉ định ta chuẩn bị bữa trưa, đưa đến Sùng Văn điện.

“Phù Phong, nghỉ ngơi chút đi, ăn cơm xong rồi xem tiếp.”

Hoàng thượng vẫy tay gọi Phó Hoài Tự ngồi xuống, rồi nói:

“Ánh Chân, đến nói về các món hôm nay đi.”

Ta đứng bên cạnh, giả vờ như không thấy ánh mắt của Phó Hoài Tự đang dừng lại trên người mình, chỉ chăm chú nhìn mũi, nhìn tâm, nghiêm túc giới thiệu từng món.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, món này là thịt gân hầm. Cách làm thường dùng gân nai hoa mai, hầm chậm cùng cải thảo, kỷ tử và nước dùng gà rừng.

“Hoàng thượng ưa vị chua, Vương gia thích vị ngọt, nên thần nữ chế biến thành món chua ngọt. Gân nai dai giòn mềm mịn, nước sốt chua ngọt đậm đà k1ch thích vị giác, rất hợp với tiết trời cuối xuân đang dần nóng lên.

“Món tiếp theo là thịt kho anh đào, dùng thịt ba chỉ thái miếng nhỏ, luộc sơ rồi chiên…”

Ta giới thiệu từng món một, Hoàng thượng càng nghe càng không nói gì, cúi đầu liên tục gắp ăn.

Ngược lại, Phó Hoài Tự lại bắt đầu trò chuyện.

“Ánh Chân cô nương giỏi món Giang Nam? Ta nghe nói món Tứ Xuyên cô làm cũng rất ngon, sao không nấu mấy món đó?”

Ta chớp mắt:

“Đồng cô cô nói Vương gia không ăn được cay, hễ ăn cay là ch ảy nước mắt.”

Hoàng thượng bật cười đến nghẹn một tiếng:

“Chuyện đó đúng đấy, trẫm cứ nghĩ Phù Phong chỉ hồi nhỏ mới không ăn được cay.”

“Nhưng ta còn nhớ, hình như là năm kia, cung yến có chút nhầm lẫn, món dọn cho Phù Phong lỡ bỏ ớt vào, mới ăn một miếng thôi, mắt đã đỏ hoe…”

“Hoàng huynh!!” Phó Hoài Tự đỏ cả vành tai.

Hắn im lặng một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn ta:

“Ánh Chân cô nương chắc còn chưa dùng cơm trưa, món cũng giới thiệu xong rồi, cô lui xuống đi.”

Hoàng thượng liếc hắn đầy trêu chọc, không tiếp tục trêu nữa:

“Ừ, lui xuống đi.

“Ánh Chân, mấy ngày nữa mẫu hậu sẽ hồi cung, tiệc đón bà, ngươi cũng cùng chuẩn bị.”

Phó Hoài Tự tiếp lời đúng lúc:

“Mẫu hậu lễ Phật, món chay trong yến tiệc làm cho thật tỉ mỉ.”

Ta khẽ cúi người:

“Vâng, thần nữ đã ghi nhớ.”

26

Ngày Thái hậu hồi cung, mưa rào vừa tạnh, cầu vồng treo lơ lửng nơi chân trời.

Ta bận rộn trong Ngự thiện phòng, đầu chưa từng ngẩng lên một lần.

“Không xong rồi! Ánh Chân tỷ!!” Song Chi hớt hải chạy vào.

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng trấn an:

“Từ từ nói, đừng vội, có chuyện gì?”

“Thịt gia cầm hôm qua chúng ta đã giếc mổ và sơ chế xong cả rồi, vậy mà vừa rồi đi tìm… không hiểu sao toàn bộ đều bị vứt vào thùng nước rửa bát!”

Song Chi gấp đến mức sắp khóc.

Tim ta chùng hẳn xuống.

Thái hậu lễ Phật, ngày hồi cung cấm sát sinh. Hôm qua đã chuẩn bị sẵn các loại thịt gà, vịt, cá dùng trong yến tiệc và đem ướp kỹ. Vậy mà giờ lại không còn sót một miếng nào?

“Giờ phải làm sao? Tuy Thái hậu nương nương lễ Phật, nhưng nếu yến tiệc không có lấy một món mặn, chẳng phải quá đơn điệu, vô vị sao…”

Song Chi quýnh lên đi vòng vòng, giậm chân nói nhỏ:

“Hay để muội cho người giếc lại vài con gà?”

“Không được!” Ta lập tức ngăn lại.

“Nếu có người đã ra tay phá hỏng toàn bộ nguyên liệu chúng ta chuẩn bị, vậy chắc chắn cũng đang theo dõi sát.”

“Yến tiệc chuẩn bị không chu toàn cùng lắm chỉ bị khiển trách vì làm việc bất cẩn, nhưng nếu hôm nay mà phạm sát sinh, đó là tội—nhẹ thì bị quở trách, nặng thì ai biết có thể bị chụp mũ thế nào. Đúng là mưu tính độc ác.”

Tĩnh cô cô cũng bước tới, mày nhíu lại:

“Ta cũng nghe chuyện rồi. Giờ phải làm sao?

“Hay chúng ta bẩm báo Hoàng thượng và Vương gia trước, xin chịu lỗi, đợi yến tiệc xong rồi hẵng điều tra kẻ giở trò?”

Ta cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt lướt qua đống nguyên liệu xung quanh, bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ta cong môi cười:

“Hay là… chúng ta làm một bữa ‘toàn chay yến’ đi!”

Đã quyết định thì phải lập tức hành động.

Những món chay vốn đã chuẩn bị sẵn trong thực đơn thì không thay đổi gì nhiều. Các món mặn sẽ hoàn toàn dùng nguyên liệu chay để thay thế.

“Tĩnh cô cô, tay nghề khắc tỉa của cô rất khá, làm phiền cô khắc củ khoai môn thành hình con cá giúp ta. Nhớ kỹ, vảy cá nhất định phải rõ ràng.”

“Song Chi! Cắt đông qua thành từng miếng, cỡ tương đương với thịt Đông Pha. Ta sẽ pha nước sốt từ nước tương và đường phèn, muội phụ trách ướp màu, nhất định phải tạo được lớp vân mỡ giống y như thịt ba chỉ.”

“Thúy Nương tỷ, món chính hôm nay vẫn là mì, nhưng phần xào nêm ta sẽ làm lại, tỷ cứ dựa theo cách cũ mà nấu.”

Phân công đâu vào đấy, mọi người lập tức lao vào công việc.

Còn ta thì xắn tay áo, bắt đầu làm món chay chính quan trọng nhất hôm nay—giả cua hấp.
 
Ánh Chân
Chương 18: Chương 18



27

Thật ra, từ lâu thế gian đã có tiền lệ dùng món chay để làm thành hình dáng món mặn, nhưng phần lớn chỉ giống như lúc nãy ta sai người đi làm—chỉ đơn thuần là khắc tỉa nguyên liệu thành hình dạng món mặn mà thôi.

Nhưng giả cua hấp thì không giống vậy, nó không có hình dáng cố định, nên yêu cầu về hương vị lại càng cao hơn.

Ta từ từ thở ra một hơi, lấy đậu hũ non đã chuẩn bị sẵn, cắt vụn.

Đập vỏ trứng, chỉ lấy lòng đỏ, trộn đều với đậu hũ vụn—giống như “ngọc vụn rắc vàng”, vừa đẹp mắt vừa hấp dẫn.

Đây chính là phần “gạch cua” của món giả cua hấp.

Nhưng muốn cho trứng và đậu hũ khi xào lên có được vị tươi ngon như gạch cua thật, mấu chốt nằm ở gia vị.

Thêm một chút cà rốt nghiền và bí đỏ nghiền sẽ khiến đậu hũ có màu vàng óng bắt mắt, đồng thời mang lại vị ngọt dịu nhẹ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Gừng băm và giấm thơm hòa quyện, đổ vào phần đậu hũ vừa mới xào nóng hổi kia, ăn vào liền cảm nhận được vị ngọt thanh cay nhẹ, giống hệt hương vị cua trộn giấm.

Món ăn bày ra đ ĩa sứ trắng ngọc, ở giữa rắc thêm hạt diêm mạch chiên giòn để giả làm trứng cua, xung quanh viền bằng củ cải trắng tỉa hình con cua.

Thế là, một món giả cua hấp không có cua thật, nhưng lại có đủ ‘hình dáng, màu sắc và hương vị’ của gạch cua đã hoàn thành.

Sau khi giả cua hấp làm xong, món “thịt Đông Pha chay” bên cạnh cũng đã được hạ nồi theo đúng lời dặn của ta. Theo thời gian hầm, miếng đông qua càng lúc càng trở nên trong suốt long lanh, như thể thịt ba chỉ đang rịn mỡ hấp dẫn.

Còn món cá làm từ khoai môn cũng đã được ta chế biến thành vị chua ngọt theo kiểu cá sốt tùng thục.

Cuối cùng là món mì chay mà Thúy Nương tỷ đã chuẩn bị sẵn.

Ba loại nhân mặn dự định làm ban đầu nay không thể dùng được, mà để bổ sung hương vị thì thời gian lại không đủ. Ta ngẩng đầu nhìn vòm trời nơi cầu vồng vắt ngang, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Tất cả đã sẵn sàng, yến tiệc cũng đúng lúc bắt đầu.

Các món nguội được đưa lên trước.

Nhưng rất nhanh sau đó, có một vị công công đến tìm ta:

“Thái hậu nương nương nghe nói Ngự thiện phòng có một cô nương mới, muốn gặp cô một lần.”

Lúc nói, ông ta hạ giọng nhắc nhở:

“Cô nương Ánh Chân, việc này là do phi tử Nhu Phi nhắc đến. Cô cẩn thận một chút.”

Ta khẽ gật đầu, chuyện toàn bộ nguyên liệu thịt bị phá hỏng, ta cũng đã đoán là do Nhu Phi giở trò.

Dám làm ra chuyện như vậy ngay trong yến tiệc đón Thái hậu—gan đúng là lớn bằng trời.

Ta mỉm cười nhàn nhạt:

“Làm phiền công công dẫn đường.”

28

Đến Vọng Vân Điện, mây tan mưa tạnh, bầu trời mù mịt cũng dần trở nên trong xanh.

Công công đưa ta thẳng đến chỗ các vị nữ quyến, ta quỳ xuống dập đầu hành lễ:

“Ty Bếp Ngự Thiện Phòng, Sở Thiện Thôi Ánh Chân, bái kiến Thái hậu nương nương.”

Một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía trước:

“Đứng dậy đi.”

Ta đứng dậy theo lời, còn chưa kịp nói gì thì các món nóng đã được dọn lên bàn.

Nhu Phi nhìn thấy món Đông Pha chay, mắt trợn tròn, tay đưa ra lưng chừng mãi vẫn không động đũa.

Hoàng hậu vừa định gắp một miếng thử, còn chưa chạm vào đã bị Nhu Phi ngăn lại.

“Nhung quý phi, ý ngươi là gì đây?”

Sắc mặt Nhu Phi khó coi, chăm chăm nhìn ta nói:

“Hồi bẩm Hoàng hậu, thần thiếp nghe nói Ngự thiện phòng hôm nay xảy ra sự cố. Những món ăn này, tốt nhất nên đừng đụng tới thì hơn.”

Thái hậu khi đó vẫn còn đang vui vẻ quan sát ta, nghe vậy thì hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ta:

“Thôi Ánh Chân, ngươi nói xem là chuyện gì?”

Ta bình tĩnh đáp:

“Hồi Thái hậu, hôm nay Ngự thiện phòng quả thực có xảy ra chút chuyện—toàn bộ nguyên liệu thịt cá đã được chuẩn bị sẵn đều bị người ta ném vào thùng nước rác. Vì vậy, toàn bộ yến tiệc hôm nay đều là món chay.”

Trong phòng lập tức yên lặng vài giây.

Thái hậu kinh ngạc:

“Ngươi nói… những món này đều là chay?”

“Dạ, món Đông Pha chay này được điêu khắc từ đông qua, mô phỏng hình dạng Đông Pha nhục, dùng dầu và nước tương hầm kỹ tạo vị đậm đà, không thua kém gì thịt thật.”

Ta mỉm cười, đón lấy đôi đũa bạc từ tay cung nữ đứng bên, gắp một miếng “thịt đông qua” đặt trước mặt Thái hậu.

“Thái hậu nương nương, mời người nếm thử.”

Bên cạnh, Đoan phi đã không kìm được lên tiếng:

“Còn món kia thì sao? Ta hình như ngửi thấy mùi cua?”

Ta cũng dùng muỗng bạc múc một thìa để vào đ ĩa nàng:

“Dạ, món này gọi là Giả cua hấp, được làm từ đậu hũ và trứng gà, cũng là món chay.”

Đoan phi vừa xúc một muỗng, màu vàng rực rỡ lấp lánh, hương thơm ngào ngạt, chỉ một miếng mà vẻ mặt nàng lập tức đờ đẫn, mất hồn.

Một lúc sau mới hoàn hồn:

“Nếu không nói, ta thật sự tưởng là cua thật đấy.

“Còn tươi ngon hơn cả cua mang từ bờ biển vào kinh nữa!”

Cuối cùng là Hoàng hậu, nhẹ nhàng gắp một miếng cá khoai môn, lớp rong biển bên ngoài được chiên giòn vàng óng, rưới thêm nước xốt chua ngọt khiến hình – vị đều khó phân thật giả, như cá thật.
 
Ánh Chân
Chương 19: Chương 19



“Món cá này… là từ khoai môn?” Hoàng hậu khẽ cắn một miếng, cẩn thận nhận xét.

Ta mỉm cười khẽ gật đầu.

Thái hậu lần lượt nếm qua các món, khen ngợi không ngớt:

“Dọc đường từ phủ Phù Phong đón ta hồi cung, Phù Phong cứ thỉnh thoảng lại nhắc đến vị Sở thiện mới của Ngự thiện phòng.

“Ta còn tưởng hắn chỉ thấy mới mẻ, không ngờ ngươi thật sự có phong thái của thần bếp.”

Không khí bỗng chốc trở nên hòa hợp vui vẻ. Nhu Phi ở bên cạnh chỉ biết siết khăn tay, không động một miếng.

Nhưng lúc này, chính là thời cơ tốt để ta nắm thế chủ động.

Ta nhìn về phía Nhu Phi, ánh mắt không kiêu ngạo cũng chẳng sợ sệt:

“Nhu phi nương nương, hôm nay nguyên liệu của Ngự thiện phòng gặp chuyện, người thạo tin nên không dám động đũa, điều đó hoàn toàn có thể hiểu được.

“Nhưng hiện tại bàn tiệc toàn là món chay, người vẫn không ăn… là do thân thể không khỏe sao?”

29

“Lớn... lớn mật!” Nhu phi mặt mày giận dữ nhưng giọng nói lại lộ vẻ yếu thế, “Bổn cung là ai, đến lượt ngươi lên tiếng sao?”

Thái hậu nghe vậy liền khẽ nhíu mày.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta chỉ nhẹ nhàng nhắc một câu, người trong điện cũng lập tức nhớ lại sự khác thường vừa rồi của Nhu Phi.

Thái hậu nhàn nhạt liếc nàng một cái:

“Nếu thân thể Nhu Phi không khỏe, thì cứ về cung nghỉ ngơi trước đi.”

“Mẫu hậu, thần thiếp…” Nhu Phi cố gượng cười, nhưng trong đáy mắt đã ánh lên vẻ hoảng loạn, “Thần thiếp không sao, hôm nay người vừa hồi cung, sao thần thiếp nỡ không ở lại bầu bạn cùng người.”

Thái hậu không đáp lời, quay sang trò chuyện với Hoàng hậu về các món ăn trong bữa nay.

Chẳng bao lâu, các đ ĩa trên bàn đã vơi đi kha khá, Ngự Thiện Phòng lại đưa lên món chính trong bữa hôm nay – bún thịt bảy sắc.

Chỉ thấy trên lớp bún trắng nõn, được phủ bảy loại thịt và rau cắt sợi với bảy màu rực rỡ:

Mộc nhĩ đen, trứng chiên vàng, măng xanh, ớt đỏ, nấm tùng nhung nâu, cải tím, rau tề màu lục ngọc.

Tựa như một dải cầu vồng nơi chân trời.

Thái hậu nhìn ta mỉm cười:

“Nào, nói thử xem lần này lại có điển cố gì đây?”

“Thái hậu mấy chục năm một lòng hướng Phật, tất nhiên là người thấu hiểu huyền diệu trong đạo Phật.”

Ta chỉ tay về phía trời ngoài điện:

“Hôm nay Thái hậu hồi cung, mưa rào vừa dứt, cầu vồng hiện, âm dương điều hòa.

“Thần nữ chỉ mượn điềm lành của người, dùng bún bảy sắc tượng trưng cầu vồng đội mặt trời, mong dâng được một nụ cười lên người.”

Thái hậu bất giác bật cười:

“Con bé này, quả thật thú vị.

“Bữa chay hôm nay không tệ, cũng chẳng thua kém gì món chay ở Linh Nguyên Tự.

“Ngươi đã nói bổn cung là điềm lành, vậy bổn cung ban cho ngươi một ân huệ, có điều gì muốn xin chăng?”

Ta nhìn bà, ánh mắt kiên định:

“Điều Ánh Chân cầu, chẳng phải cho bản thân, chỉ mong Thái hậu có thể phái người điều tra triệt để chuyện xảy ra ở Ngự Thiện Phòng hôm nay.

“Ngự thiện quản lý việc ăn uống của toàn cung, là việc trọng yếu bậc nhất.

“Chúng thần nữ trông coi không chu đáo, đáng chịu phạt. Nhưng kẻ đứng sau âm thầm giở trò, quyết không thể để yên.”

Tay Nhu Phi bỗng run lên, va vào chén đ ĩa phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thái hậu dường như không nghe thấy gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

“Ai gia... chuẩn rồi.”

30

Điều tra chuyện nguyên liệu hôm nay bị hủy thực ra chẳng khó, chỉ thiếu một cái gật đầu từ người bên trên mà thôi.

Thái hậu đã đích thân phái người hỗ trợ, mới lật tung chưa đến nửa ngày, đã tóm được kẻ nội gian.

Hai tên thái giám đổ hết nguyên liệu vào thùng cặn bã, vừa khóc vừa kêu oan, cuối cùng vẫn bị người của Thái hậu áp giải đi.

Ngày hôm sau đã nghe tin Nhu Phi thân thể bất ổn, đóng cửa không tiếp khách.

Đồng cô cô nói cho ta biết, Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh cấm túc Nhu Phi hai tháng.

Với Nhu Phi mà nói, hai tháng cấm túc chẳng phải trọng hình gì, nhưng trong mấy năm gần đây cũng là chuyện hiếm thấy.

Từ đó về sau, mỗi lần ta ngẩng đầu trong lúc nấu nướng, đều bắt gặp ánh mắt cung kính nghiêm cẩn của người khác.

Cứ bị nhìn mãi như vậy, thật khiến người ta thấy dở khóc dở cười.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Song Chi:

“Có gì muốn nói thì nói, ở đây chẳng ai cấm miệng được muội cả.”

“Ánh Chân tỷ, rốt cuộc tỷ đã nói gì trong yến tiếp giá của Thái hậu hôm đó vậy?”

Nàng chớp mắt hỏi đầy tò mò.

Ta bật cười, bất lực:

“Ta nói gì thì cũng chẳng quan trọng lắm đâu. Chỉ là kẻ làm chuyện xấu thì sớm muộn cũng lộ ra, Thái hậu và Hoàng thượng chẳng phải người sẽ dung túng chuyện trái lẽ.

“Chúng ta sống ở đời, lời nói việc làm đều nên giữ lấy lòng ngay thẳng, chớ nên nuôi tà tâm.”

Mà những chuyện đã làm trong quá khứ, rồi cũng sẽ có ngày bị phơi bày, rõ ràng trước thiên hạ.

Nhu Phi bị cấm túc, trong cung liền không còn ai rình rập nhằm vào ta hay Ngự Thiện Phòng nữa. Hai tháng kế tiếp, ta sống vô cùng thong thả.

Chớp mắt một cái, trời đã vào hạ.

“Cô nương Ánh Chân, bên Vọng Vân điện nói hôm nay muốn ăn sữa đông ngọt, nhất định phải do cô đích thân làm!”
 
Back
Top Bottom