Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Chân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOw9Yk9Zupdim4o2dFMIvbk5SPQqTJCz5j2BRXtX38e-P95Zr66pLLON98MEpuwHlXGRmDVilFJcY2-88FqyS1Dn47SClWh9TqjrMTfSndAevHdKkF1jZEBqFQYnT1DwWpej5QUqIrbCCNtA-Gi6oOW=w215-h322-s-no-gm

Ánh Chân
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong kỳ tuyển tú tổ chức 5 năm một lần, ta chỉ là kẻ bị nhét vào cho đủ số.

Đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều đã được phân vị, thì ta lại nhận được thánh chỉ:

“Trẫm chỉ định tiểu nữ họ Thôi, tên Ánh Chân, vào Ngự Thiện Phòng.”

Hôm nay nấu kẹo bình dân cho các hoàng tử công chúa, ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu và quý phi.

Ngày tháng trong cung của ta ngày một tự do nhàn nhã.

Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dập, rượu nếp viên trôi mè đen.

Chén bạc không đựng chuyện hưng vong, ngàn thu vạn đại chỉ là một ấm trà.

Chẳng hiểu sao, cứ nấu nấu ăn ăn như vậy, lại leo lên được vị trí nữ quan đứng đầu Ngự Thiện Phòng.

Rồi lại còn dính phải một vị Hoài Thân vương Châu dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.​
 
Ánh Chân
Chương 1: Chương 1



01

“Ăn ăn ăn! Ngươi còn ăn nữa à!”

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Nửa miếng bánh đậu xanh còn đang ngậm trong miệng khiến hai má ta phồng lên, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu rằng ta đã nghe thấy.

Ưm... Quả nhiên là trong cung, ngay cả món điểm tâm đơn giản thế này cũng làm mềm mịn đến thế, ngọt ngào mà không ngấy.

Má của Trương Duyệt Kiều cũng phồng phồng.

Có vẻ là tức đến phát phồng.

“Không lẽ tin tức tên tiểu thái giám kia đưa là sai?” Nàng lầm bầm oán thán, “Năm ngày qua ta ngày nào cũng đến Thái D ịch Trì chèo thuyền gảy đàn, vậy mà một lần cũng không gặp được Hoàng thượng.”

“Mặt ta sắp bị gió lạnh thổi nhăn rồi... ngươi sờ thử xem.”

Ta lập tức phủi vụn bánh đậu xanh trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào má nàng.

Sau đó bật thốt lên: “Tiểu Kiều muội muội ơi, da muội mềm quá đi, còn mềm hơn cả đậu hũ mà ta ăn hôm trước.”

“Vừa trắng vừa mịn, ai mà không thích chứ, kể cả là Hoàng thượng mà thấy…”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thấy nụ cười dần hiện lên trên khuôn mặt Trương Duyệt Kiều, ta mới yên tâm bốc nốt nửa miếng bánh đậu xanh đưa cho nàng.

Dễ dỗ thật đấy, còn dễ hơn cả muội muội ở nhà của ta, chẳng cần điểm tâm cũng có thể vui vẻ rạng rỡ.

Trương Duyệt Kiều được ta động viên, lập tức hùng hồn thề sẽ về luyện đàn cho giỏi, mong gảy một khúc kinh diễm lòng người.

Nàng vừa ôm đàn cùng nha hoàn bước đi uyển chuyển chưa bao lâu, thì Lâm Tuyết Hằng đã mang vẻ mặt u sầu đến.

Mỹ nhân nhíu mày thật sự khiến người ta thương xót, ta kìm lòng không đặng, do dự đặt bánh xuống khay.

“Tuyết Hằng tỷ có điều gì phiền lòng sao? Kể cho muội nghe xem, biết đâu muội giúp được phần nào.”

Lâm Tuyết Hằng cầm khăn tay chấm lệ nơi khóe mắt: “Lúc vào cung, phụ thân dặn rằng Hoàng thượng yêu thích nữ tử có tài nghệ riêng.”

“Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có múa là còn tạm xem được.”

“Hôm trước tuyết lớn, cành mai trong Mai Viên nở rộ giữa tuyết, cảnh sắc đẹp vô cùng, ta liền đến đó luyện múa.”

“Không ngờ lại gặp được Hoàng thượng…”

Là người nghe chuyện chuẩn mực, ta cũng phối hợp nhíu mày theo lời nàng: “Tỷ múa đẹp như thế, lẽ ra phải là chuyện tốt chứ, sao lại…”

“Ta chỉ mải ngắm tuyết mai đẹp quá, không ngờ tuyết dưới đất trơn, thế là trước mặt Hoàng thượng… ngã một cú thảm hại. Hu hu hu hu, ta sống không nổi nữa rồi…”

Chếc rồi, người này khó dỗ hơn người trước.

Ta lóe lên một ý, bèn lấy từ túi thơm ra một miếng mơ khô ngọt lịm, đưa đến bên môi nàng.

Nàng sững lại một chút, theo bản năng ngậm lấy miếng mơ.

“Hu hu hu hu…”

*Nhai nhai nhai.*

“Đây là gì vậy?”

*Nhai nhai nhai.*

“Thơm quá, ngọt thật.”

*Nhai nhai nhai.*

Phù... ổn rồi, dỗ được rồi.

Ta chân thành nói: “Tỷ xinh đẹp hiếm thấy, lại còn vì khổ luyện múa mà bị thương, càng hợp ý nghĩa của ‘mai lạnh kiêu ngạo’, Hoàng thượng chắc chắn sẽ ấn tượng sâu sắc, cũng sẽ sinh lòng thương xót.”

Lâm Tuyết Hằng vừa nhai vừa gật đầu, có vẻ đã được an ủi.

Trước khi đi, nàng ngập ngừng xin ta một túi đầy mơ khô mang về.

Đợi bóng nàng khuất hẳn, ta lập tức gọi với vào trong: “Ngọc Lộ, đóng cửa lại! Không tiếp khách!”

Nếu lại thêm vài người nữa, e là số mơ khô tích trữ của ta không chống đỡ nổi mất thôi!

02

So với muội muội nhà họ Trương và tỷ tỷ nhà họ Lâm, ta quả thật giống một con cá mặn không cầu tiến.

Nhưng nói cho cùng, ta vốn chỉ là kẻ được nhét vào danh sách tuyển tú cho đủ số.

Hoàng thượng năm nay ba mươi bảy tuổi, đã tại vị mười bảy năm, là minh quân cần chính yêu dân, tính tình hòa nhã, đến cả kỳ tuyển tú năm năm một lần cũng đặc biệt khoan dung.

Nhà nào muốn đưa con gái vào cung thì cứ đưa.

Nhà nào không muốn thì cũng được gạch tên.

Nhà họ Thôi ta chẳng qua chỉ là chi nhánh bên lề của họ Thôi ở Thanh Hà, phụ thân ta cũng chỉ làm một chức quan lục phẩm tầm tầm bậc trung trong kinh.

Ta từ nhỏ đã chẳng có chí lớn, tự nhiên cũng chẳng muốn vào cung.

Tiếc là trước kỳ tuyển tú không hiểu sao lại sinh bệnh nặng, phụ thân và đại ca chạy khắp kinh thành mời đại phu mà vẫn không khỏi.
 
Ánh Chân
Chương 2: Chương 2



Cuối cùng đến cầu xin chùa Linh Nguyên, trụ trì nhìn bát tự của ta xong thì bảo: mười tám tuổi gặp một kiếp lớn, nếu muốn tránh, thì cả đời sau phải sống bên đèn xanh Phật cổ.

Phụ thân ta hoảng sợ, trụ trì mới nói thêm: “Nếu không muốn vào chùa, thì phải đến nơi long khí vượng để trấn áp mệnh cách, năm năm sau mới có thể hóa giải.”

Vì thế, phụ thân ta vội vàng nhờ người đi tìm tiểu thái giám phụ trách tuyển tú, đích thân bổ sung tên ta vào danh sách.

Thật ra với ta, vào cung hay vào chùa cũng chẳng khác gì nhau.

Nhưng nếu thực sự phải xuống tóc làm ni cô, chẳng phải cả đời sau chỉ được ăn chay sao?

Vậy thì khác gì đã chếc…

Ít nhất vào cung, dù không được phong phi phong tần, thì nguyên liệu nấu ăn tốt vẫn không thiếu.

Trong mộng, ta vung d.a.o như bay, hầm nhừ móng heo và xương bò trong một nồi lớn, hương thơm lan xa mười dặm.

“Tiểu thư, dậy đi.”

Giọng của Ngọc Lộ xuyên qua làn hương nghi ngút, chui vào tai ta.

Ta không mở mắt, nắm chuẩn bàn tay nàng áp lên má mình, làm nũng dụi dụi: “Ngọc Lộ ngoan, để ta ngủ thêm chút nữa thôi, một chút thôi…”

Ngọc Lộ không chiều ta, kéo ta dậy, bắt đầu mặc áo ngoài cho ta.

“Hôm nay là ngày Hoàng hậu nương nương và các vị nương nương trong hậu cung triệu kiến các tú nữ, tiểu thư nên dậy sớm một chút thì hơn.”

Ta lập tức trợn tròn mắt.

Cũng phải, nếu làm phật lòng các nương nương, một câu lệnh đuổi ta khỏi cung, chẳng phải lại phải vào chùa ăn chay sao.

Sau khi sửa soạn xong ra khỏi phòng, vừa hay bắt gặp Lâm Tuyết Hằng và Trương Duyệt Kiều cùng lúc bước ra cửa.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đồng thời tiến lại gần ta, một trái một phải khoác tay ta.

“Ánh Chân, chúng ta cùng đi.”

“Thôi tỷ, đợi muội với~”

Giọng nói mềm mại và lạnh lùng cùng vang lên, hai người lại liếc nhìn nhau.

“Hừ.”

“Hơ.”

Ta vội vàng kéo cả hai cùng bước đi: “Đi đi đi, cùng đi.”

Trời ơi đất hỡi, cả hai đều khó chiều thế này, vậy mà Hoàng thượng còn quản nổi cả một hậu cung đầy chim oanh én liễu như thế sao?

03

Tuy nói là ngày các tú nữ diện kiến các nương nương, nhưng từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay, quy củ trong cung cũng trở nên khoan dung hơn rất nhiều.

Vì vậy, hôm nay thực ra cũng chỉ là một... buổi tiệc dùng bữa.

Ba người chúng ta đến không sớm cũng chẳng muộn, vì cùng ở một viện nên chỗ ngồi cũng được xếp cạnh nhau.

Lâm Tuyết Hằng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nhắc nhở ta:

“Ánh Chân, muội nên quan sát và ghi nhớ nhiều một chút. Hiện tại trong cung, ngoài Hoàng hậu họ Lưu ra thì hai vị có địa vị cao nhất là Nhuyễn phi và Đoan phi.”

Trương Duyệt Kiều không vui, liền kéo tay ta:

“Thôi tỷ, nghe muội nói này. Ba người họ đều là người cũ trong cung, luôn biết giữ chừng mực. Nhưng từ năm năm trước, Yêu Tiệp Dư mới nhập cung thì sủng ái đang lên vùn vụt.

Cửu hoàng tử là con trai nàng ấy, nay mới ba tuổi, nghe nói Hoàng thượng vô cùng yêu quý.”

Tai ta toàn bị mấy danh xưng như phi tần, tiệp dư, mỹ nhân làm cho quay mòng mòng, chỉ có thể gật gù tỏ ý mình đã nghe lọt tai.

Đột nhiên trong điện lặng ngắt, Hoàng hậu nương nương dẫn theo các vị phi tần bước vào từ cửa chính.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đầu tóc điểm vàng khảm ngọc, mỗi người một vẻ kiều diễm, phong thái không ai kém ai.

Ta cố gắng ghép mặt họ với danh xưng, nhưng cuối cùng đành buông xuôi.

Từ nhỏ ta đã không giỏi nhận mặt người, chắc là do trời cao bù lại cho ta chiếc lưỡi và chiếc mũi khéo léo.

Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn những gương mặt trẻ trung tươi đẹp phía dưới, mỉm cười dịu dàng:

“Các cô nương chắc đều đói rồi, truyền Ngự Thiện Phòng dâng món.”

Mắt ta sáng rỡ.

“Cũng phải, vừa ăn vừa giới thiệu cũng được.” — Một vị nương nương mặc áo tím cười nói — “Nhìn các cô nương thế này lại nhớ đến lúc mình còn trẻ.”

Vị nương nương mặc hồng y bên phải tùy ý chỉ vào một người:

“Đoan phi tỷ nói đúng, vậy bắt đầu từ phía đó nhé.”

Trước mắt ta tối sầm.

Theo thứ tự ấy... thì ta phải đợi đến cuối mới đến lượt.

Trước lúc ấy, để không trôi mất son môi, chẳng phải ta không được ăn một miếng nào sao?

Sụp đổ mất rồi.

“Thần nữ tên Đinh Yên, mười chín tuổi, phụ thân là Thị lang Bộ Hộ Đinh Mậu.”

“Thần nữ Hứa Nhược Tình bái kiến các nương nương, thần nữ mười tám tuổi, phụ thân và ca ca đều đang trấn giữ biên cương phương Bắc.”

“Thần nữ…”

Một loạt giới thiệu hoa mắt chóng mặt, nhưng trong mắt ta chỉ còn lại những món ăn được mang lên.

Chân vịt hầm thanh đạm, vi cá om chay, gà nếp gói lá sen, tôm ngọc cuộn rau xanh…

Cho đến khi cả Lâm Tuyết Hằng và Trương Duyệt Kiều hai bên đều đã giới thiệu xong, ta mới đứng lên.

Tươi cười nhìn về phía Hoàng hậu:

“Thần nữ Thôi Ánh Chân…”

Chưa kịp dứt lời, một tiếng la thất thanh vang lên.

“A Di! Con sao vậy? A Di!!”

Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn sang.

Cửu hoàng tử ngoan ngoãn bên cạnh Yêu Tiệp Dư đang bóp cổ mình, gương mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Gọi thái y! Mau gọi thái y!!”
 
Ánh Chân
Chương 3: Chương 3



04

Trong điện hỗn loạn, náo động thành một mớ.

Cung nữ và thái giám chạy tới chạy lui, các tú nữ hạ thấp giọng xì xào bàn tán.

Ta chỉ sững người trong chớp mắt, rồi lập tức lao về phía trước.

Trương Duyệt Kiều hoảng hốt níu lấy ta:

“Tỷ làm gì vậy?!”

“Không sao đâu.” Ta nhẹ nhàng gạt tay nàng ấy ra, không kịp giải thích đã vội lao lên đài cao.

Khi ta chạy đến trước mặt Cửu hoàng tử, thằng bé đã bắt đầu trợn trắng mắt, tay chân mềm nhũn buông thõng xuống.

Yêu Tiệp Dư chỉ biết ôm lấy con, luống cuống vừa khóc vừa gọi.

“Nương nương, xin hãy buông tay.” Ta bình tĩnh gỡ tay nàng ta ra, kéo Cửu hoàng tử về phía mình.

Nàng ấy ngơ ngác: “Ngươi làm gì vậy?!”

Ta không kịp trả lời, chỉ vội vàng để Cửu hoàng tử dựa lưng vào người mình.

Hai tay đan chéo thành hình chưởng, đặt ngay bụng thằng bé, giữ vững tinh thần, theo nhịp trong lòng mà ấn xuống từng lần một.

Một lần, hai lần, ba lần...

Đến lần thứ bảy, Cửu hoàng tử phun ra một vật như hạt táo rồi ho sặc sụa.

Thằng bé khóc lớn lao vào lòng Yêu Tiệp Dư: “A nương...”

Lúc này thái y mới chậm rãi chạy tới, cẩn thận xem xét cổ họng Cửu hoàng tử, rồi thở phào nói:

“Cửu hoàng tử không sao.

“May mà vừa rồi có người giúp nôn ra vật nghẹn, nếu không thì dù thần có đến cũng khó lòng cứu kịp.

“Là ai đã lấy được hạt táo ra vậy?”

Tất cả ánh mắt trong điện đều dồn về phía ta, ta mỉm cười dịu dàng:

“Chỉ là tình cờ thôi ạ, ở nhà cũng có cháu nhỏ tham ăn từng bị nghẹn, nên thần nữ học được chút mẹo này.

“Cũng là nhờ Hoàng hậu nương nương và Yêu Tiệp Dư tích đức, Cửu hoàng tử phúc lớn mạng lớn nên mới qua khỏi kiếp nạn.”

Không khí trong điện lập tức dịu xuống.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn ta:

“Miệng lưỡi thật ngọt. Vừa nãy ngươi nói tên ngươi là gì?”

Ta ngoan ngoãn đáp:

“Thần nữ Thôi Ánh Chân, phụ thân là Thôi Thừa – viên ngoại lang bộ Hình, ca ca là Thôi Minh Nghi – đứng thứ bảy trong kỳ Võ khoa năm nay.”

“Hôm nay ngươi lập công, có điều gì muốn ban thưởng không?”

Theo phản xạ, ta liếc nhìn quanh đám tú nữ phía dưới, phần lớn đều lộ vẻ ngưỡng mộ.

Ta thu ánh mắt lại, cúi người thi lễ, giọng đầy chân thành:

“Hồi bẩm nương nương, thần nữ mong được mở bếp trong cung Trữ Tú!

“Nếu được chấp thuận, thần nữ nhất định đích thân làm điểm tâm dâng lên tạ ơn nương nương.”

Ta thấy trong mắt Hoàng hậu thoáng hiện một tia hiểu rõ, nụ cười trên môi trở nên xa cách hơn một chút.

Bà khẽ phẩy tay, hứng thú cũng vơi đi phần nào:

“Xem ra ngươi giỏi bếp núc. Cũng tốt, tuổi trẻ nên có chỗ để thể hiện mình.

“Anh Lan, đem thẻ bài của ta giao cho Cầm cô cô ở Trữ Tú cung, nói là ta đã đồng ý.”

Bên cạnh có người thì thào bảo ta ngốc, sao lại chọn phần thưởng như thế. Nhưng ta chỉ làm như không nghe thấy.

Trên đời này muôn hình vạn trạng, duy chỉ có chuyện ăn uống là căn bản nhất.

Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dầm tỏi, bánh trôi rượu nếp lăn mè đen.

Chén bạc chẳng đựng chuyện hưng vong, nghìn thu muôn đời chỉ cần một ấm trà.

Nếu đến chuyện ăn uống cũng không quan tâm, chẳng phải là hạng ngốc nhất thiên hạ hay sao?

Mà ta thì tuyệt đối không phải kẻ ngốc.

05

Về đến Trữ Tú cung, ta lập tức bị một đám tú nữ vây quanh.

“Ánh Chân tỷ thật lợi hại!”

“Gan tỷ thật lớn, tiểu nữ sợ đến muốn chếc!”

“Ánh Chân tỷ, tỷ thật sự muốn nấu ăn trong Trữ Tú cung sao? Cho muội ăn với được không?”

Ta mỉm cười nhìn quanh một vòng:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tất nhiên, nếu các muội muốn ăn thì cứ tới tìm ta, ta sẽ làm thêm phần cho các muội.”

Không khí đang rộn ràng vui vẻ thì bất chợt, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ bầu không khí ôn hòa:

“Gan lớn? Chỉ là hành sự lỗ m ãng! Ham lập công, chẳng sợ mang hoạ vào thân, còn có thể liên lụy kẻ khác!”

Ta ngẩng đầu nhìn lên, là một thiếu nữ cao ráo, dung mạo xuất chúng, đang nhíu mày nhìn ta.

Ta vốn không giỏi nhớ mặt người, nhưng khi mới nhập cung, mỹ mạo của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc.

Cho nên ta liền nhận ra ngay tên nàng.

“Dư Linh, tỷ đừng dữ như vậy mà.”

Ta chớp chớp mắt, kéo tay Trương Duyệt Kiều đang định lên tiếng bênh vực ta lại, dịu giọng nói:

“Muội biết rồi, lần sau sẽ chú ý hơn.”

Dư Linh có lẽ không ngờ ta lại không cãi lại mà còn nhận lỗi, sắc mặt hơi khựng lại, sau cùng hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Trong đám tú nữ, Dư Linh là người dung mạo xuất chúng nhất, mọi người đều ngầm mặc định nàng tất sẽ được sủng ái, vì vậy không ai muốn đắc tội với nàng.

Thấy nàng rời đi, các tú nữ cũng tản ra, viện cớ cáo từ.

Trương Duyệt Kiều giận dữ dậm chân:

“Sao tỷ lại cản ta chứ!”

“Còn chưa phong vị mà đã kiêu ngạo như thế. Nếu ngày sau nàng ta trở thành nương nương, chẳng phải sẽ bắt nạt muội chếc sao?”

Lâm Tuyết Hằng hiếm khi đồng tình, lúc này cũng hừ lạnh:

“Còn mấy người kia nữa, vừa thấy Dư Linh đến liền quay lưng với muội, đều không phải hạng người có thể kết giao.”
 
Ánh Chân
Chương 4: Chương 4



Ta chớp mắt, không nói lời nào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bởi trong lòng ta hiểu rất rõ bản thân. Từ nhỏ ta lười biếng, cầm kỳ thư họa đều không tinh thông, chỉ có mỗi tay nghề nấu nướng là có thể xem như sở trường.

Nhưng là tiểu thư thế gia, nhất là nữ nhân hậu cung, tài nghệ nấu nướng chẳng qua là thứ vô dụng nhất.

Chẳng qua, ta cũng chẳng mộng cao xa, chỉ mong sau khi bị loại có thể lưu lại trong cung làm cung nữ, năm năm sau xuất cung, rong ruổi sơn hà, thưởng thức mỹ thực khắp thiên hạ.

Cho nên những tâm tư tranh đấu kia, ta đều không để vào lòng, chỉ một lòng giữ hòa khí mà đối đãi người khác.

Đúng lúc ấy, Ngọc Lộ dẫn theo mấy tiểu thái giám bước vào tiểu viện.

“Tiểu thư, nguyên liệu người dặn đã lấy về rồi.”

Một tiểu thái giám bưng theo thùng nước, trong thùng cá mè hoa còn đang giãy giụa, nước b.ắ.n tung toé.

Lâm Tuyết Hằng không nhịn được bịt mũi:

“Sao không để Ngự Thiện Phòng làm sạch rồi mới mang đến?”

Ta vui vẻ nhìn con cá, ánh mắt đầy yêu thích như đang nhìn bảo vật.

“Không được. Người khác làm Đông Pha rán chỉ cắt cá mè thành dải, ướp muối rồi chiên lên.

“Nhưng ta có bí quyết riêng, phải ngâm cá bằng rượu ngon từ hôm trước, khi nấu mới ra vị thịt mềm, đượm mùi rượu.”

Ta suýt cảm động đến rơi lệ.

Ở Trữ Tú cung nửa tháng, ngày ngày đều là thanh đạm, vị giác đã gần như chếc lặng.

Đông Pha rán ơi, bản cô nương đến đây!

06

Ta xắn tay áo lên, đổ thùng thuốc “Thu Nguyệt Bạch” đã chuẩn bị sẵn vào thùng nước.

Chẳng bao lâu, con cá trắm đã ngơ ngẩn mê man, không còn quẫy đạp nữa.

Ánh mắt ta sáng rực, vội vàng đậy nắp thùng lại:

“Ngày mai sẽ đem ngươi nấu thành món ngon!”

Đến ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, ta chờ mãi vẫn không thấy vị thị vệ đã hẹn hôm trước đến giúp bổ củi.

Không nhịn được, ta đành ra ngoài tìm.

Men theo con đường nhỏ, vừa rẽ ngoặt thì đụng phải một người đang đi tới.

Ta mừng rỡ gọi:

“Thị vệ ca ca! Thị vệ ca ca!”

Mặt người kia ngược sáng nên nhìn không rõ, chỉ thấy sống mũi cao thẳng, và thân hình cao lớn hơn ta cả một cái đầu.

Hắn sững người một thoáng, rồi hỏi ngược lại:

“Cô đang tìm ta?”

Ngẩng đầu nhìn hắn – y phục màu huyền, giáp bạc nơi tay, ủng đế thêu mây vàng, đúng là thị vệ phiên trực của Trữ Tú Cung hôm nay.

Cổ ta bắt đầu mỏi, nên không nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn nữa, mà chỉ tay vào thẻ bài đeo bên hông hắn:

“Phải rồi, hôm qua chẳng phải đã nói xong, sau khi hết phiên trực sẽ đến giúp ta bổ củi sao? Hay ca ca thấy thù lao ít quá?”

“Ta không phải…” – hắn mở miệng, giọng trong trẻo thanh nhã – “Ta còn có việc, cô nương hãy về đi.”

Ta buồn bã cúi đầu, ỉu xìu nhét cái túi vải nhỏ trong tay vào tay hắn:

“Vậy… tặng huynh cái này.

Đã không rảnh thì thôi vậy. Nhưng đã hứa là cho huynh mứt mơ mật, nên cầm lấy đi.”

Người kia mở túi ra, hương ngọt của mứt mơ tràn ngập trong không khí.

Ta luyến tiếc nhìn lần cuối, rồi xoay người quay về.

Số mứt mơ kia là phần cuối cùng ta có, nhưng một khi đã hứa, sao có thể nuốt lời?

Bỗng nhiên, hắn lại cất lời:

“Nếu đã là lời hứa từ trước… ta cũng không thể thất tín.

Dẫn ta đi đi.”

Ta kinh ngạc quay đầu, ánh sáng chiếu lên sườn mặt hắn, tuấn tú đến mức khiến người ta khắc sâu vào lòng.

Ủa? Đẹp trai thế này, hôm qua sao ta không nhớ?

Kỳ lạ thật.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy chuyện đó, ta lập tức ném nó ra khỏi đầu, tươi cười rạng rỡ:

“Bên này!

Chờ ta làm xong, ngoài thù lao như đã nói, còn chia cho huynh một ít thịt Đông Pha nữa!”

Ta lải nhải nói suốt dọc đường, trong lòng thầm tính toán xem phải chừa lại bao nhiêu mới đủ phần cho hắn.

“Vẫn chưa biết ca ca tên họ thế nào?”

“Ph… ” – hắn thoáng ngập ngừng, rồi dừng lại nói – “Cứ gọi ta là Phù Phong đi.”

Ta dẫn hắn tới đống củi lớn:

“Phù Phong ca ca, mấy khúc củi này phải bổ nhỏ ra, cỡ bằng ngón tay là được, hôm nay ta làm món chiên, lửa không được lớn quá.”

Phù Phong bước tới, cây rìu nặng trong tay hắn ngoan ngoãn lạ thường. Chỉ cần bổ một lần, lực nơi tay đã đủ làm củi nứt ra đúng y cỡ ta cần.

Quả nhiên là một thị vệ ca ca đáng tin cậy!

07

Phía bên này đã đâu vào đấy, ta liền xoay người đi xử lý con cá đã say cả đêm.

Con cá mè hoa uống quá nhiều “Thu Nguyệt Bạch” nên gần như không còn tanh, ta nhanh tay mổ bụng, bỏ ruột, cạo sạch vảy, rửa sạch sẽ.

Nắng ấm mùa đông nghiêng nghiêng xuyên qua song cửa, rọi lên thớt gỗ.

Dao trong tay ta nhanh như gió, cắt cá thành từng dải dài, bày lên đ ĩa sứ men lam, càng làm nổi bật sắc trắng ngọc ngà của thịt cá.

“Hoa tiêu, hạt tê, hương quả, đại hồi, muối...”

Ta cẩn thận chọn từng loại gia vị, cho vào cối đá, giã nhuyễn thành bột mịn.

Thịt cá trắng như ngọc lăn một vòng trong bột gia vị, lập tức phủ lên mình hương vị tươi mặn, thơm cay, kèm theo thoang thoảng dư vị rượu vẫn chưa tan hết.
 
Ánh Chân
Chương 5: Chương 5



Khi dầu sôi nổi bong bóng lăn tăn, cũng là lúc cá có thể cho vào chiên.

“Xèo ——” một tiếng, hương hoa tiêu bị dầu nóng ép ra, bốc lên nồng đượm, cuốn lấy mọi khứu giác.

Chợt một cái đầu thò ra từ ngoài cửa bếp — là Trương Duyệt Kiều:

“Thơm quá đi mất!”

Ta nhanh tay gắp những miếng cá đã chiên vàng giòn ra để ráo dầu, đồng thời tiếp tục thả mẻ tiếp theo vào chảo.

Ta cất giọng gọi:

“Tiểu Kiều muội muội, mau gọi Lâm tỷ tỷ tới đi, sắp xong rồi!”

Chẳng bao lâu sau, ta bưng một đ ĩa Đông Pha phô mới chiên, còn nóng hổi, ra khỏi bếp, trước tiên là chia một phần cho Phù Phong.

“Phù Phong ca ca, mau ăn khi còn nóng, ăn xong thì về trực đi, đừng vì chuyện của ta mà lỡ giờ gác.”

Lông mày Phù Phong khẽ nhướng, ánh mắt lập tức bị đ ĩa Đông Pha phô vàng ruộm giòn rụm thu hút.

Hắn nuốt nước miếng, hỏi:

“Đây là… cá chiên sao?”

“Là Đông Pha phô – món ăn mùa đông rất phổ biến trong dân gian, mỗi nhà lại có cách làm riêng. Có người dùng cá ướp, có người dùng cá tươi; có người làm vị ngọt, có người làm vị cay.

Còn ta làm chính là Đông Pha phô mang hương rượu – bí truyền của nhà họ Thôi! Ể? Huynh không ăn à? Vậy ta ăn trước đó nhé!”

Ta chẳng khách sáo, gắp một miếng bỏ vào miệng, ngay khoảnh khắc cắn xuống, cùng tiếng “rắc” giòn khẽ vang lên, hương thơm liền bùng nổ.

Cá mềm ngọt bên trong, vỏ ngoài giòn rụm, tê cay của hoa tiêu, hương nồng của rượu, tất cả quyện lại làm người ta quên hết muộn phiền chỉ với một miếng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Phù Phong không chần chừ nữa, bắt chước ta gắp ăn từng miếng, hết miếng này tới miếng khác, tới khi đ ĩa trống trơn mới như chợt tỉnh.

Hắn ho khẽ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc:

“Hôm nay cảm tạ cô nương, ta xin cáo lui trước.”

Ta chợt nhớ ra, vội gọi với:

“Chờ đã! Còn chưa đưa tiền công cho huynh!”

Hắn chẳng buồn quay đầu, chỉ phất tay:

“Nếu lần sau còn có món ngon, thì lấy mỹ thực thay tiền cũng được.”

Quả là một người thú vị.

Ta thầm nghĩ, thì thấy Lâm Tuyết Hằng và Trương Duyệt Kiều đã sửa soạn xong, cùng nhau bước vào sân bếp nhỏ.

Hai người “xì xụp” ăn chẳng màng đến thịt còn đang nóng bỏng miệng, cứ thế mà ăn.

Đến khi ăn no uống đủ, Lâm Tuyết Hằng lau vệt dầu nơi khóe môi, mặt như muốn khóc:

“Hôm nay nhất định phải luyện thêm một canh giờ múa nữa.”

“Chậc… phiền thật.” – Trương Duyệt Kiều không nhịn được bĩu môi – “Ánh Chân tỷ tỷ lần sau chỉ cần gọi muội thôi! Muội không sợ béo!”

Lâm Tuyết Hằng cuống quýt:

“Không được! Ta cũng phải đến!”

Trong phòng, lò sưởi cháy rực, bàn ăn trống trơn.

Ta đánh ra một tiếng ợ nhẹ – tiếng ợ sảng khoái đầu tiên kể từ khi vào cung.

Ta nhìn hai người họ, bỗng hứng khởi nảy lên:

“Ngày mai làm món thịt dê ăn thử nhé!”

08

Vào đông, vốn là thời điểm thích hợp nhất để ăn một nồi lẩu thịt dê nóng hôi hổi.

Thế nhưng, dự tính của ta lại bị một vị khách không mời mà đến phá hỏng—Cửu hoàng tử.

Hài nhi ba tuổi, đúng là độ tuổi tò mò, nghịch ngợm không yên. Thằng bé nằng nặc kéo nhũ mẫu đến Trữ Tú Cung tìm ta.

“Ánh Chân, làm đồ ăn ngon!” — Cửu hoàng tử chỉ vào chiếc nồi, cất giọng non nớt.

Thịt dê tính ôn, rất hợp ăn vào mùa đông, nhưng chế biến lại mất thời gian. Ta chợt nhớ sáng nay nhà bếp có hấp sẵn khoai môn.

Nhũ mẫu là người của Yêu Tiệp Dư, dường như đã ngầm đồng ý, cũng không cản Cửu hoàng tử lại gần.

Ta liền thuận theo lòng tốt của nàng, xoa đầu đứa trẻ:

“Vậy Ánh Chân làm món điểm tâm nho nhỏ cho người ăn nhé?”

“Dạ!”

Khoai môn hấp chỉ cần hâm nóng sơ lại, là có thể dễ dàng nghiền thành một lớp bột mịn dẻo thơm.

Ta cố ý chọn xửng tre để hấp lại, giữ được hương thơm thanh nhẹ, không bị ngấy.

Trong khoai nghiền, ta cho thêm đường, mỡ lợn, và bột mì.

Nghĩ một lúc, ta lại bảo Ngọc Lộ mang vào chút mật hoa quế mà ta mang từ ngoài cung vào, sau khi được nhũ mẫu kiểm tra, mới cho thêm vào hỗn hợp khoai.

Chỉ khuấy một lát, mọi nguyên liệu đã hoà quyện trong lớp khoai trắng hồng mịn màng, ngòn ngọt như nắng đầu đông.

Ta bảo nhũ mẫu đưa Cửu hoàng tử đi rửa tay, rồi chia cho thằng bé một phần bột:

“Điện hạ có muốn thử tự tay nặn không?”

Đôi mắt Cửu hoàng tử sáng rực, gật đầu lia lịa.

Ta dạy thằng bé nắn bột khoai thành viên tròn cỡ quả chà là. Sau đó cả hai đều hăng hái, cùng nhau nặn thêm những viên hình trăng khuyết, hình thỏi vàng… trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

“Xì xèo” — tiếng chiên rộn rã vang lên, những viên bánh khoai được thả vào chảo, lăn mình trong dầu vàng, dần dần chuyển màu giòn rụm.

Bánh khoai chiên xong bày ra đ ĩa bạch ngọc, từng chiếc điểm tâm nhạt màu trà thoảng mùi hoa quế, như thể chỉ trong một khoảnh khắc đã kéo người ta trở lại cuối thu, dưới gốc cây thơm ngát.

“Cẩn thận nóng.” — ta dùng đũa bạc gắp ra một viên, tách đôi, hơi nóng lập tức tuôn ra từ lớp vỏ, mang theo mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi.

Nhũ mẫu thổi nguội thật lâu, rồi mới cẩn thận đút cho Cửu hoàng tử đã trông mong từ sớm.
 
Ánh Chân
Chương 6: Chương 6



Còn ta thì đã sớm ăn thử một miếng, nhẹ nhàng cắn vỡ lớp vỏ giòn, lớp khoai mềm mại bên trong như tan ra trong miệng, ngọt mà không ngấy, thơm vương vấn đầu lưỡi.

Cửu hoàng tử mắt sáng như sao:

“Ánh Chân, ngọt quá! Ngon lắm!”

“Vậy Cửu hoàng tử mang phần tự tay mình làm về dâng cho nương nương dùng thử, được không?”

Ta cẩn thận xếp những chiếc bánh khoai hình thù ngộ nghĩnh vào hộp thức ăn, tiễn nhũ mẫu và hoàng tử ra tận cửa viện.

Người vừa đi khỏi, thì Dư Linh bất ngờ bước ra từ phía sau.

Nàng hất cằm, không khách khí chút nào:

“Hôm trước ta nói ngươi gan lớn, ngươi tưởng là đang khen sao?

“Mấy món liên quan đến ăn uống, ngươi cũng dám cho hoàng tử dùng. Ngươi xảy ra chuyện thì thôi, đừng kéo theo người khác chịu vạ lây!”

Vẻ mặt Dư Linh lạnh lùng, nhưng ta lại nhìn ra được trong mắt nàng là loại thất vọng không đành lòng.

Bệ hạ khoan dung, sớm đã bãi bỏ chế độ liên đới. Hơn nữa, dẫu ta có chuyện gì, cũng chẳng thể ảnh hưởng đến người khác trong Trữ Tú Cung.

Dù ta không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng lại vô cùng nhạy cảm với cảm xúc và ác ý.

Từ khi quen biết Dư Linh đến nay, dù nàng luôn nói năng cộc cằn, tính tình nóng nảy, nhưng chưa bao giờ mang ác ý với ta.

Vì thế, ta tự nhiên hiểu được ý tốt ẩn sau giọng điệu hung hăng kia.

Nhìn khuôn mặt dù đang nổi giận vẫn xinh đẹp đến xuất thần ấy, ta nghĩ một chút, dịu giọng hỏi:

“Ta vẫn còn ít bánh khoai… Tỷ có muốn nếm thử không?”

09

"Ai thèm ăn bánh khoai của ngươi chứ!"

— Nghĩa là: ta muốn ăn.

"Ngửi cũng... bình thường thôi."

— Nghĩa là: thơm thật đấy, mau cho ta nếm thử đi.

Ta mím môi cười nhẹ, gắp một viên bánh khoai đưa đến bên môi nàng, giọng dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ:

"Thử một miếng đi, ngọt lắm đó."

Dư Linh theo phản xạ hé miệng, chiếc răng trắng cắn nhẹ một miếng. Chỉ một ngụm, biểu cảm nàng lập tức thay đổi.

Đôi mày và khóe mắt dịu hẳn lại, nàng cố kiềm chế không nhếch môi cười, chỉ lặng lẽ nhai nhanh hơn.

Ăn xong một viên, nàng lau vụn ngọt trên môi, ngượng ngùng cáu kỉnh nói:

"Chỉ... bình thường thôi..."

Hương mật hoa quế vẫn còn vấn vương nơi đầu lưỡi, nàng xấu hổ lầm bầm sửa lời:

"... cũng chỉ là ‘ngon bình thường’ thôi."

"Ta làm hơi nhiều, tỷ cầm về ăn đi." — ta giữ lại phần của Trương Duyệt Kiều và Lâm Tuyết Hằng, còn lại thì cho vào hộp đồ ăn.

"Nhưng là đồ chiên, lại là đồ ngọt, ăn nhiều không tốt, dễ nổi mụn đấy."

Dư Linh lặng lẽ nhận lấy hộp, tức tối xoay người bỏ đi.

Vừa bước được vài bước, lại quay đầu nói với ta:

"Nhớ lời ta nói đó!"

"Biết rồi mà~"

*

Mấy ngày sau đó, có lẽ do Cửu hoàng tử đi khắp nơi khoe khoang, chỗ ta bỗng biến thành... nhà trẻ.

Không chỉ mấy vị hoàng tử, công chúa nhỏ tuổi đến, mà còn có cả đám bạn học theo hầu, công tử tiểu thư các phủ công hầu khanh tướng cũng kéo nhau tới, bu quanh nhà bếp của Trữ Tú Cung.

"Ánh Chân, ngươi biết thổi kẹo đường không?"

"Ánh Chân Ánh Chân, ta muốn ăn bánh làm từ sao trên trời cơ!"

"Người ta nói ngươi là thần bếp từ thiên giới hạ phàm, thật thế sao?"

May thay ta ở nhà vốn quen chiều cháu nhỏ, thành ra cũng có chút bản lĩnh dỗ trẻ con. Lúc này, vẫn có thể ứng phó từng đứa một.

"Tứ công chúa à, thổi kẹo thì khó, ta nặn người đất cho người nhé?"

"Sao trên trời còn chưa chín đâu, đợi nó chuyển vàng rồi ta hái xuống làm bánh cho người."

"Ta cũng chẳng rõ thần bếp trông thế nào, nếu tiểu thế tử gặp rồi, nhớ bảo ta một tiếng nhé."

Đến khi lũ nhỏ đều cười khanh khách, mỗi đứa cầm một con bột nặn về nhà, ta mới đ.ấ.m thắt lưng mỏi nhừ.

Còn hai ngày nữa là tới kỳ yết kiến Thánh Thượng, hai ngày này ta phải đóng cửa từ chối khách thôi.

Lúc này mà nổi bật quá thật chẳng phải chuyện hay.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta đang nghĩ vậy thì cổng viện bị đẩy ra.

Gương mặt nghiêm khắc của giáo đạo cô cô hiện ra, bà nhìn ta lạnh nhạt:

"Thứ nữ họ Thôi, Cầm cô cô có việc muốn hỏi, theo ta tới đó."

Thái độ của nàng khiến lòng ta chùng xuống.

"Mạnh cô cô, ngươi biết Cầm cô cô tìm ta vì chuyện gì không?" — ta mỉm cười dịu dàng, len lén nhét túi hương trong tay.

"Đây là ô mai ta tự làm, nếu cô cô không chê, nếm thử một chút nhé?"

Mạnh cô cô sờ thấy trong túi hương có mấy góc cứng, âm thầm ước lượng, sắc mặt hòa hoãn hơn:

"Đến đó rồi sẽ biết.

"Cô nương chuẩn bị cho tốt. Cầm cô cô chắc cũng thích ăn mấy thứ ngọt ngào thế này."

Ta thở phào một hơi.

Ít ra, túi bạc ấy cũng có tác dụng.

Ta khẽ dặn Ngọc Lộ mang trâm vàng đến, nghĩ thêm chút, lại gói thêm một túi bánh dẻo, bánh đường mà mấy ngày qua ta làm để dỗ bọn trẻ.

Biết đâu... Cầm cô cô cũng là người mê đồ ngọt thì sao?

10

Vừa bước chân vào Huấn Giới Phòng, người ngồi chính giữa đã bất ngờ đập mạnh bàn.

"Rầm!" — một tiếng động lớn vang lên, rõ ràng là muốn lấy oai mà trấn áp ta trước.

"Thôi thị Ánh Chân, ngươi có biết tội không?"

Ta siết nhẹ lòng bàn tay, trấn tĩnh hành lễ, giọng mang theo chút nghi hoặc:

"Ý của Cầm cô cô là gì ạ? Ánh Chân thật sự không rõ."
 
Ánh Chân
Chương 7: Chương 7



Cầm cô cô là người cũ bên cạnh Thái hậu. Lần này Thái hậu đi Long Tuyền Sơn nghỉ đông, để lại bà ở lại phối hợp cùng Hoàng hậu quản việc tuyển tú nữ.

Có thể khiến bà đích thân ra mặt, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

"Ngẩng đầu lên."

Ta làm theo, ánh mắt chạm vào gương mặt của Cầm cô cô. Tuy không nhớ rõ mặt bà, nhưng mái tóc được chải tỉ mỉ, gọn gàng như mọi khi khiến ta nhận ra ngay.

Cầm cô cô lại đập bàn một cái nữa, khiến chén trà rung lên leng keng:

"Có người tố cáo ngươi tư thông với thị vệ trong cung. Ngươi có gì muốn biện hộ?"

Ta kinh ngạc đứng chếc trân tại chỗ.

Nói đến ta và… Phù Phong?

Gần đây ta ngày nào cũng nhóm bếp tại Trữ Tú Cung, còn Phù Phong thì cách hai ngày lại đến bổ củi một lần.

Ngoài lần đầu ta sốt ruột không tìm được người nên gặp trực tiếp, các lần sau đều do Ngọc Lộ thay ta giao dịch.

Hắn bổ củi xong thì ngồi đợi nửa canh giờ, lấy hộp đồ ăn rồi đi. Trừ một hai lần hai ta từ xa gật đầu chào nhau, thật sự không còn tiếp xúc gì thêm.

Thì ra ngay lần đầu gặp mặt đã bị ai đó để mắt đến rồi.

Từng suy nghĩ vụt qua trong đầu, lòng ta âm thầm hối hận vì vẫn quá chủ quan, nhưng vẻ mặt lập tức rưng rưng nước mắt:

"Cô cô minh giám.

"Không biết là ai cố tình vu oan cho ta. Mấy ngày nay ta luôn ở Trữ Tú Cung, chưa từng bước chân khỏi cửa.

"Vả lại gần đây hoàng tử công chúa đều tụ về đây, làm gì có cơ hội mà tư thông thị vệ chứ?"

Lệ rơi xuống má, ta khịt khịt mũi, nén tiếng nức nở:

"Nếu không tin, xin cho gọi người ấy ra đối chất!"

Cầm cô cô nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sắc như kim.

Một lúc sau, bà mới dịu giọng:

"Lau mặt đi, đừng khóc nữa.

"Hai người các ngươi, ra đây!"

Ta dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu liền thấy Dư Linh và một tú nữ khác cùng bước ra.

Dư Linh bật cười khẩy, giọng đầy khinh thường:

"Đinh Yên, Cầm cô cô sáng suốt như vậy, sao có thể bị ngươi che mắt, tùy tiện vu oan người khác?"

Đinh Yên vội vàng phản bác:

"Cầm cô cô, thật sự là ta nhìn thấy!"

"Ta đã nói hôm ấy ta có mặt, hoàn toàn không có thị vệ nào như lời ngươi nói cả!"

Ánh mắt Dư Linh lướt qua ta, lạnh nhạt nói:

"Chẳng lẽ, ngươi nghi ta — kẻ vốn không ưa Thôi Ánh Chân nhất ở Trữ Tú Cung — lại đi giúp nàng làm chứng giả sao?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Ta…" — Đinh Yên nghẹn lời, lao đến định túm lấy ta:

"Trên người ngươi nhất định có tín vật của gian phu, ta không tin!"

Cầm cô cô lập tức lạnh giọng quát:

"Đủ rồi!"

"Dư Linh đã đứng ra làm chứng cho Thôi Ánh Chân, mà không ai có thể chứng minh lời tố cáo của ngươi là thật… Với thân phận tú nữ mà lại tâm cơ hiểm độc như vậy, lập tức đuổi khỏi cung!"

Đinh Yên lập tức sụp xuống đất, bật khóc lớn:

"Cầm cô cô, ta sai rồi! Xin đừng đuổi ta!"

Cầm cô cô phất tay, hai cô cô khác liền kéo Đinh Yên đi.

Ta lập tức hiểu ý, bước lên dâng trâm vàng và bánh dẻo ngọt đã chuẩn bị sẵn.

Bà khẽ cong môi cười:

"Cũng lanh lợi đấy."

"Thôi vậy, trâm thì cầm về đi, ta tuổi này không hợp vàng bạc nữa. Còn mấy món bánh kia, mùi cũng thơm, để lại đây."

"Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi. Nhớ kỹ, chuyện hôm nay — không được để lọt ra ngoài."

Ta và Dư Linh liếc nhìn nhau, cùng đồng thanh đáp:

"Tuân mệnh."

11

Rời khỏi Huấn Giới Phòng, Dư Linh lập tức kéo ta trốn vào bóng râm dưới mái hiên.

Nàng nhìn quanh trái phải một lúc, xác nhận không có ai rồi mới hừ lạnh một tiếng:

"Xem như ngươi may mắn thoát nạn lần này."

"Đa tạ Dư Linh tỷ tỷ đã đứng ra làm chứng cho muội."

Ta ngoan ngoãn kéo tay áo nàng, khẽ lắc lắc làm nũng.

Dư Linh quay đầu đi, có chút lúng túng:

"Chẳng liên quan gì đến ta cả. Cầm cô cô đã cho người điều tra trước lịch trực ở Trữ Tú Cung rồi, không có thị vệ nào hành động riêng lẻ cả."

Trong lòng ta khẽ động.

Không vắng mặt, mà trong sổ ghi chép lại hoàn toàn không có sơ hở.

Là do Phù Phong cẩn thận không để lại dấu vết? Hay là… hắn vốn có một thân phận khác?

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, Dư Linh lại mở miệng:

"Ngày kia là lúc Hoàng thượng triệu kiến, đến giờ ngươi vẫn thờ ơ như chẳng có gì, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nàng đầy trách móc:

"Hết ngày này đến ngày khác vây quanh mấy đứa nhóc hoàng tử công chúa, thì có ích gì?

"Ngươi có biết ai mới là người quan trọng nhất không…"

"Coi như ta chưa nói gì."

Nàng thở dài một hơi, buông xuôi.

Lòng ta mềm như bánh nếp vừa hấp chín, vội vàng nối lời:

"Tỷ nói gì muội đều nhớ cả."

"Giọng Dư Linh tỷ thật hay, nói thêm vài câu để muội ghi nhớ, tối về còn có thể mơ đẹp nữa."

Dư Linh đỏ bừng vành tai, quay đầu lại nhéo má ta một cái:

"Đừng có ngọt miệng như thế, để dành lại mà dùng khi cần đi."

"Biết rồi mà~"

Dù Dư Linh không nhắc, ta cũng đã quyết định — hai ngày tới sẽ đóng cửa không tiếp khách.

Huống hồ chuyện của Đinh Yên cũng nhắc nhở ta một điều.

Chốn hậu cung, lòng người khó lường, ta đã quá coi thường rồi.


 
Ánh Chân
Chương 8: Chương 8



Hai ngày sau, ngồi ở góc điện Yến Phương, ta chống cằm ngẫm nghĩ về chuyện tuyển tú.

Theo lý, Hoàng thượng nên đích thân gặp các tú nữ ở Trữ Tú Cung trước, sau đó mới đến lượt Hoàng hậu và phi tần thiết yến chiêu đãi.

Nhưng chẳng biết vì sao năm nay thời gian tuyển tú lại kéo dài đến hai tháng, mãi giờ này Hoàng thượng mới chính thức lộ diện.

Người trong điện mỗi lúc một đông, mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng xướng danh, ta mới cảm thấy có điều không ổn.

"Dư Linh sao chưa đến?"

Đang quỳ rạp trên đất, ta tranh thủ hạ giọng hỏi Lâm Tuyết Hằng bên cạnh.

Nàng khẽ nhíu mày, chưa kịp đáp thì Hoàng thượng đã bước vào điện.

"Bình thân."

Hoàng thượng năm nay ba mươi tám tuổi, gần đến tuổi tri thiên mệnh, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp hiên ngang.

Từ góc nhìn của ta, có thể thấy nửa gương mặt nghiêng dưới lớp long bào màu vàng sáng, lờ mờ mang theo nét quen thuộc.

Ta chợt nhớ ra — quốc tính… chính là Bùi.

Sau khi Hoàng thượng an tọa, Lâm Tuyết Hằng mới tìm được cơ hội thì thầm đáp:

"Dư Linh sáng nay bất ngờ nổi đầy mẩn đỏ, sợ dọa đến Thánh thượng nên các cô cô không cho nàng ấy đến."

Ta siết chặt khăn tay.

Tính Dư Linh vốn cẩn trọng, sao có thể đúng lúc then chốt lại nổi mẩn khắp mặt?

12

Lần diện thánh này cực kỳ quan trọng, các vị tú nữ chuẩn bị tài nghệ đều thi nhau khoe sắc tranh tài, khiến ta được mở rộng tầm mắt.

Tiếng đàn của Trương Duyệt Kiều khiến cả sảnh đường kinh ngạc.

Lâm Tuyết Hằng cũng với một điệu múa uốn lưng đã khiến ánh mắt Hoàng thượng lộ vẻ kinh diễm.

Hoàng thượng suy nghĩ chốc lát, bừng tỉnh nói: “Ngươi chính là tú nữ hôm ấy luyện múa tại Mai viên? Là nữ nhi của Lâm Khanh?”

Lâm Tuyết Hằng thẹn thùng gật đầu, thuận lợi lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng thượng.

Còn ta thì cũng như ý nguyện, Hoàng thượng cơ bản không liếc mắt nhìn ta lấy một cái.

Chỉ là một lúc thì nghĩ đến tình hình của Dư Linh, một lúc lại nghĩ không biết Phù Phong rốt cuộc có thân phận gì.

Bữa cơm ấy rốt cuộc cũng không ăn được ngon lành.

Sau khi yến tiệc kết thúc, trở về Trữ Tú cung, ta lập tức lén chạy đến ngoài phòng của Dư Linh, khẽ gọi nàng.

Nửa ngày không thấy hồi âm, ta liền đẩy cửa sổ ra, thấy một bóng người co rút trong góc, vùi đầu run rẩy.

Không thể mặc kệ được nữa.

Ta cắn răng, leo qua cửa sổ bước vào, làm Dư Linh giật mình thon thót.

Nàng ngẩng đầu lên, thần sắc hoảng hốt, nơi khóe mắt còn đọng lại lệ châu, dù trên má nổi vài nốt đỏ, vẫn đẹp đến mức khiến người khó rời mắt.

“Ngươi tới làm gì?”

Ta cười tủm tỉm quan sát nàng, lát sau gật đầu hài lòng: “Nghe nói hôm nay tỷ bị nổi ban, ta đến xem sao.”

“Xấu lắm.” Nàng quay đầu sang chỗ khác, “Ngươi đến để cười ta đấy à?”

Ta làm bộ kinh ngạc: “Có đâu? Ta chỉ thấy tựa như một nhành mai giữa tuyết, hay mè vừng trắng trên bánh đậu đỏ, đẹp vô cùng ấy chứ!”

Dư Linh phì cười một tiếng, rồi lại buồn bã cúi đầu: “Ta hỏng hết rồi.

“Hoàng thượng không nhìn thấy ta… Gương mặt này của ta e rằng cũng sẽ bị hủy hoại.”

Giọng nàng nặng trĩu, ta nhất thời không dám đùa, đành dịu giọng an ủi: “Tuy rằng vài ngày nữa Hoàng thượng sẽ định vị trí phong hào, nhưng vẫn còn thời gian.

“Hỏi người xem Hoàng thượng thường lui tới chỗ nào, tìm cơ hội gặp mặt bất ngờ cũng được.”

Sắc mặt Dư Linh tái nhợt: “Ta chỉ có một cơ hội này thôi… Ngươi hiểu không, Thôi Ánh Chân?

“Cha ta xuất thân hàn môn, mười mấy năm cần cù mới đi được đến ngày hôm nay. Nhưng vì không có xuất thân, nên lúc nào cũng như đi trên băng mỏng.

“Đệ đệ ta thì chẳng có tài cán gì, ba lần thi cử đều trượt… Họ chỉ còn trông cậy vào ta…

“Cha ta nói, ta có dung mạo này, là hy vọng cuối cùng của nhà họ Dư. Ta nhất định phải vào cung, nhất định phải được Hoàng thượng sủng ái. Bằng không, ta mang gương mặt này có ích gì?”

Ta nhìn nàng vừa nói, nước mắt cứ thế tuôn rơi khỏi khóe mi.

Dư Linh nhìn ta, như lập thệ mà nói: “Ta muốn trở thành người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Ta muốn phụ thân và đệ đệ của ta, đều nhờ vào ta mà vinh hoa phú quý, bình an vui sướng trọn đời!”

Kỳ thực, ta không thể hoàn toàn hiểu nổi tại sao một người bằng tuổi ta lại phải gánh vác gánh nặng đến thế.

Nhưng có lẽ, đối với nàng, lời an ủi của ta chỉ là vô dụng.

Vì vậy ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ nấu ăn cho tỷ, đảm bảo không để tỷ ăn phải thứ không hợp, hai ngày chắc sẽ tiêu được mẩn đỏ.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đến khi đó, nàng hẳn sẽ có thể thực hiện giấc mộng của mình, phải không?

13

Đinh Yên đã bị trục xuất khỏi hoàng cung, đến cuối cùng chúng ta cũng chẳng thể biết được là ai đã ra tay ám hại Dư Linh.

Hai ngày nay, ta phụ trách việc ăn uống cho nàng, mẩn đỏ trên mặt nàng cũng nhạt đi nhiều.

Nhưng không biết là tin tức không chuẩn xác, hay vận số quả thực không tốt.

Dư Linh những ngày này đều lui tới nơi Hoàng thượng có khả năng xuất hiện, vậy mà vẫn không thể gặp được người.
 
Ánh Chân
Chương 9: Chương 9



Ngày phong vị càng tới gần, nàng cũng càng thêm nôn nóng, không thể ngồi yên.

Cho đến chiều hôm trước ngày phong vị, đột nhiên Nhu Phi phái người đến tìm ta.

“Nhu Phi nương nương từ lâu đã nghe danh tiểu thư họ Thôi nấu ăn rất ngon. Chỉ tiếc nương nương dưới gối không con, mấy hôm nay tiểu công chúa và hoàng tử đều được các phi tần khác mang món đến cho, nương nương nhìn mà thèm lắm.”

Tiểu cung nữ được Nhu Phi phái đến, tươi cười như hoa, lời lẽ cũng hết mực ngọt ngào.

“Không biết tối nay Thôi tiểu thư có thể làm một bữa cho nương nương thưởng thức chăng? Dù sao sau này tiểu thư nhập cung rồi, cũng khó mà phiền đến như bây giờ nữa...”

Kỳ thực trong lòng ta không mấy vui vẻ.

Ta chưa từng tiếp xúc với Nhu Phi, mấy món ăn dạo gần đây ta làm cũng chưa từng truyền ra khỏi Trữ Tú cung.

Suy cho cùng, là đồ đưa vào miệng, nếu phải qua tay người khác, ai biết trên đường có xảy ra chuyện gì, luôn là mang theo nguy cơ.

Tiểu cung nữ như vô tình nói thêm một câu: “Nương nương còn nói, tối nay có mời Hoàng thượng cùng dùng bữa. Tiểu thư nhớ chuẩn bị chu đáo một chút nhé.”

Nghe như thể Nhu Phi đang giúp ta tạo cơ hội.

Nhưng ta và nàng chưa từng qua lại, ta lại chỉ là một tú nữ nhỏ nhoi, vì cớ gì nàng lại giúp ta lấy lòng Thánh thượng?

Ta còn đang suy nghĩ, thì phía sau vang lên thanh âm trong trẻo của Dư Linh.

“Nương nương đã có lời, Ánh Chân tất nhiên sẽ không chối từ.”

“Này còn xin hồi bẩm nương nương, đêm nay nhất định sẽ chuẩn bị chu tất.”

Ta kinh ngạc xoay người, bắt gặp ánh mắt Dư Linh, trong mắt nàng có chút khẩn cầu nhàn nhạt.

Tiểu cung nữ đã nhận được câu trả lời, mỉm cười rời đi.

Dư Linh nắm lấy tay ta, cắn môi nói:

“Ánh Chân, xin lỗi muội... Trước đây tỷ cứ luôn dặn muội đừng gây chuyện, giờ lại là tỷ gây ra họa...

“Tỷ không thể để cơ hội này lướt qua ngay trước mặt mình. Tỷ phải gặp được Hoàng thượng...

“Muội yên tâm, những món ăn muội làm, tuyệt đối sẽ không qua tay người khác. Nếu có bất kỳ rủi ro nào, tỷ sẽ chịu hết.

“Xin muội... coi như vì hôm đó tỷ đã đứng ra làm chứng cho muội, giúp tỷ lần này đi. Cho tỷ đêm nay được đưa cơm đến cho Nhu Phi, được không?”

Giọt lệ long lanh nơi khóe mắt nàng khiến lòng ta chấn động.

Ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:

“Vậy tỷ cũng phải cẩn thận, đừng quá nóng vội, nếu không lại phản tác dụng.”

Dư Linh mừng rỡ ra mặt, trong nụ cười và ánh mắt kia, ta trông thấy dã tâm đang bừng bừng sinh trưởng.

Ta chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng.

Để tránh mọi sơ suất, ta đặc biệt nhờ Tần cô cô phái người giám sát toàn bộ quá trình ta nấu ăn.

Nguyên liệu cũng chọn loại chuẩn mực, tuyệt không dễ xảy ra sơ sót.

Sau khi Dư Linh trang điểm kỹ lưỡng, liền mang theo hộp đồ ăn rời khỏi cung.

Cả đêm ấy, nàng không quay về.

Sáng hôm sau, thái giám truyền chỉ bước vào Trữ Tú cung, mang theo thánh chỉ sắc vàng — và một cỗ thi thể.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Gương mặt xinh đẹp ấy tái nhợt như tro tàn, con ngươi tán loạn, tóc tai rối bời, giống như một đóa hoa chưa kịp nở đã héo tàn.

Các tú nữ sợ đến mức không ai dám thốt lời nào.

Công công truyền chỉ mở thánh chỉ ra.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tra ra nữ tử họ Dư, tên Linh, đêm qua mượn cớ đưa cơm, lén bỏ độc vào ngự thiện, mưu nghịch hại vua, chứng cứ rành rành.

“Hành vi nghịch thiên, trời đất không dung, tức khắc ban chếc.

“Thôi thị nữ khả nghi có liên đới, tạm áp giải vào Ty Thẩm Hình, tra xét kỹ càng, định tội sau.

“Khâm thử.”

Ta nhìn chằm chằm vào thánh chỉ, sắc vàng chói mắt khiến ta chẳng thấy rõ được gì nữa, cả ánh mắt lo lắng của Lâm Tuyết Hằng và Trương Duyệt Kiều bên cạnh cũng không còn rõ ràng.

Chỉ nhìn thấy đôi mắt trống rỗng kia.

Thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo ấy từng ngẩng đầu dưới ánh trăng, che giấu giọt lệ nơi khóe mắt, nói rằng nàng nhất định sẽ trở thành sủng phi.

Thì ra, đây chính là hậu cung.

Thì ra, đây chính là đế quyền.

Ta quỳ rạp xuống đất, cúi đầu dập mạnh.

“Thần nữ Thôi Ánh Chân...

“Tiếp chỉ.”

14

Những ngày ở Ty Thẩm Hình cũng không tính là khổ sở.

Nhờ Dư Linh trước đó đã nhiều lần căn dặn, nên suốt quá trình ta làm món ăn cho Nhu Phi đều có nhân chứng rõ ràng.

Chỉ cần nghĩ đến Dư Linh, ta liền như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, đầu óc choáng váng như mê sảng.

Nàng... sao có thể hạ độc chứ?

Rõ ràng nàng luôn một lòng một dạ muốn được Hoàng thượng đoái hoài, mưu cầu tiền đồ cho phụ thân và đệ đệ cơ mà.

Ngày thứ ba ở Ty Thẩm Hình, Trương Duyệt Kiều và Lâm Tuyết Hằng cùng nhau đến thăm ta.

Vừa thấy ta, Trương Duyệt Kiều đã lao tới ôm chầm lấy:

“Tỷ không sao chứ? Ở đây ăn có ngon không? Ban đêm có lạnh không?”
 
Back
Top Bottom